Bài viết: 277 

[COLOR=rgb(0, 0, 255) ]Chương X[/COLOR]
Không khí u ám xen lẫn mùi tanh của máu khiến người khác buồn nôn. Những vầng sáng hắt qua cửa kính hiện lờ mờ những hạt bụi bay lơ lửng. Tại trung tâm, người mặc áo trùm đứng trước bệ đá đối ngược ánh sáng. Nửa thân người chìm hẳn vào bóng tối, kẻ thần bí lầm rầm những lời không thể nghe rõ, đến khi chú ngữ vang vọng cả căn phòng ép không gian trở nên vặn vẹo. Theo từ ngữ tuôn ra ngày càng nhanh, những luồng đen kịt trôi nổi, hợp lại, tách ra, rồi cuốn lấy, cắn nuốt lẫn nhau trở nên dày đặc, cuối cùng lao thẳng vào bệ đá. Ánh sáng đỏ như máu lóe lên phản chiếu đôi mắt đỏ quạch chứa sự điên cuồng. Kẻ mặc áo trùm ngửa đầu cười một tràng dài, tiếng cười chói tai như đem kim loại cọ xát với nhau, xong bóng dáng tối tăm cúi gập phủ lấy bệ đá, thanh âm nén lại trong lồng ngực phát ra từng tiếng "khùng khục" khó nghe.
[Gra.. ce]
Ta bật dậy từ trên giường, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh rời rạc, đặc biệt tiếng cười phi nhân ấy như vang vọng bên tai. Áp chế hơi thở dồn dập, cơ thể run rẩy không theo điều khiển, ta bất giác gọi cái tên trong mơ:
"Grace.."
Là ta? Là Phelan? Hay Vincent? Hoặc giả, một Grace nào khác?
Ta vén đám tóc bết lại vì mồ hôi. Giấc mơ vừa rồi chân thật như thể ta là người chứng kiến. Nhưng ta đảm bảo ta chắc chắn không có sở thích kỳ dị như bám đuôi theo dõi. Đặc biệt là bám đuôi một kẻ sở hữu giọng cười có thể giết chết lỗ tai như thế.. ừm, trừ khi gã đó đẹp trai một cách khiến cho bất kỳ tên đàn ông nào đều muốn nhào tới băm chém "mầm mống tình địch".
Cơ mà nếu nói vậy thì riêng Thần Điện đã có rất nhiều kẻ tình nghi. Ngày đầu tiên đến đây ta suýt chút nữa đã cho rằng tiêu chí tuyển chọn các Thánh Kỵ Sĩ là gương mặt, gương mặt và gương mặt đấy! Dù trong trường hợp của Phelan thì có khi là thế thật.
Ta vỗ vỗ hai má. Nhất định hôm qua tiêu tốn quá nhiều chất xám với đám quý tộc nên mới mơ vớ mơ vẩn. Ciara, tỉnh táo lại nào!
Cốc! Cốc! Cốc!
Hả? Sớm thế này có ai lại tìm đến cửa nhỉ?
Ta dùng giọng trầm thấp của Phelan hô lên: "Dám hỏi là người anh em nào?" hôm qua sau khi từ tiệc khiêu vũ trở về, lão sư đã ném cho ta lọ thuốc có khả năng thay đổi giọng nói (nghe đâu giá rất lớn mới mua được đấy). Cuối cùng cũng không cần đè ép thanh âm nữa rồi, thật nhẹ nhõm!
Bên ngoài truyền tới giọng nam dễ nghe: "Dưới sự bao dung của Thần Bầu Trời, ánh sáng ấm áp của ngày chủ nhật cũng giống như lời thì thầm của Người thôi thúc tôi tìm đến các anh em của mình để trao đổi và học tập về sự bao dung của Thần, thắt chặt tình đoàn kết giữa những người anh em Thánh kỵ sĩ hiện tại và tương lai sẽ hiến dâng mình để phụng sự Ngài, bảo vệ chính nghĩa và công bằng."
Ta thoáng im lặng. Welkin, khả năng nói nhảm của cậu mạnh đến mức các tiểu thư quý tộc với nói nhảm là kỹ năng căn bản cũng phải ghen tỵ đấy! Thật không hiểu Welkin Knight trưởng làm sao luyện ra cái năng lực này cho cậu!
"Tôi hiểu rồi, Welkin, xin hãy đợi tôi một chút." A ha! Nói ngắn gọn như vậy quả là một niềm hạnh phúc!
"Vậy trong lúc đợi người anh em cùng đắm mình trong ánh sáng và bao dung của Thần Bầu Trời, Welkin sẽ cầu nguyện bằng cả tấm lòng để truyền đạt tâm ý tới Ngài. Để cho một mùa bội thu, để những đứa con của Người.."
Ta lấy bông nhét vào lỗ tai. Tóm lại, ý cậu ta là gặp nhau ở phòng cầu nguyện.
Suy nghĩ một lúc, ta mới vọt khỏi giường. Không có thời gian tắm gội rồi, ta đầu tiên vớ lấy thuốc dưỡng tóc, một tay bôi một tay chải, tiếp theo tốn ba phút để rửa mặt và mặc đồng phục kỵ sĩ. Đảm bảo bề ngoài không sáng láng cũng gọi là sạch sẽ gọn gàng đúng tiêu chuẩn của một tiểu thư quý tộc, ta ngáp một tiếng, mở cửa tiến về phòng cầu nguyện.
Oáp, giấc mơ chết tiệt, hại ta buồn ngủ quá!
Ta lờ đi cái biển "Xin đừng làm phiền" treo trước cửa phòng cầu nguyện, mở cửa bước vào. Ngay buổi học đầu tiên, Haze Knight trưởng cũng đã bổ túc cho ta một số điều cần "lưu ý", ví như tấm biển "Xin đừng làm phiền" ở phòng cầu nguyện:
"Con gái, là Thánh kỵ sĩ của Thần Bầu Trời, chúng ta cống hiến mình cho chính nghĩa và công bằng. Tuy nhiên Thánh kỵ sĩ cũng là người thường như bao người thôi, cũng có những hoạt động cá nhân vậy. Cho nên, để tránh việc các Thánh kỵ sĩ đang có một số hoạt động tập thể như ăn uống hay giải trí một chút thì lại có người dân tới sám hối và cầu nguyện với Thần Bầu Trời bước vào, con hiểu đấy? Vì thế khi con có nhu cầu thì hãy tìm phòng cầu nguyện. Luôn có một phòng được đánh dấu để cho các Thánh kỵ sĩ trưng dụng."
"À, vì sao lại là phòng cầu nguyện ấy hả? Có lẽ vì đó là phòng rộng rãi thoáng mát vô cùng thoải mái, nếu không tính bức tượng Thần Bầu Trời luôn nhân từ nhìn con."
Đóng cửa, ta ngẩng đầu nhìn bóng người với mái tóc vàng kim dài ngang lưng, được chiếu rọi bởi ánh sáng mặt trời, lấp lánh xinh đẹp đến chói mắt. Ta hơi chút ngẩn ngơ. Người ấy quay lại, đôi mắt xanh chứa tia nhìn dịu dàng khiến bất cứ tội nhân nào cũng cảm thấy được ân xá.
"Người anh em Haze, nguyện cho cậu cảm nhận được bao dung của Thần Bầu Trời. Tôi hi vọng những ngày qua cậu đã thấu hiểu được phần nào tấm lòng của Người."
Ta hoàn toàn tỉnh ngủ. Tiếc thay cho gương mặt chất lượng cao nhưng phong cách nói chuyện thật không thể nào chịu nổi!
(Mà nghe đâu cũng do cách nói chuyện này hại Welkin Knight các đời đều ế chỏng trơ đấy! Có lẽ các Welkin Knight đời sau đều hận nghiến răng Welkin Knight đời đầu vì đặc điểm đáng ghét này ấy chứ)
Ba giây mặc niệm cho cậu, Welkin.
"Xin hỏi, ý cậu, có phải là hỏi tôi tình hình rèn luyện?" Ta không chắc lắm hỏi lại.
Welkin gật đầu.
Ta thành thật kể một lèo quá trình học tập làm một Haze Knight của mình tất nhiên bao gồm cả việc len lén cùng Haze Knight trưởng đi tiệc khiêu vũ của Hầu tước phu nhân Dravis.
"Phải rồi, tôi có một nghi vấn." Ta dừng một chút chọn lựa từ ngữ. "Hôm đó tôi có phần quá lo lắng nên đã không chú ý đến một vấn đề. Nếu như Thần Điện biết anh em chúng tôi giống nhau thì hẳn giới quý tộc cũng vậy, dù sao cũng chẳng phải bí mật gì. Như thế không phải kế hoạch này rất dễ lộ sao?"
Chuyện này mà bị phơi bày, không chỉ ta mà cả Thần Điện cũng không có chỗ tốt đâu!
Welkin cười vô cùng nồng hậu, thoạt nhìn cực kỳ đáng tin.
"Ha, còn phải hỏi sao? Tất nhiên là công kích tâm lý rồi!"
Giọng nói uể oải của Haze Knight trưởng cất lên. Ông vươn vai từ bệ đá dưới chân bức tượng bước ra, tao nhã che miệng ngáp rồi đánh gãy lời Welkin chưa kịp cất tiếng.
Haze Knight ngủ dưới chân tượng Thần Bầu Trời.
Ta im lặng, hẳn là cái bệ đó rỗng đấy, nhưng, ngài thiếu chỗ ngủ sao?
Haze Knight trưởng gõ đầu ta, "chậc chậc" hai tiếng: "Uổng công ta dùng mọi cách tôi luyện ngươi mấy ngày qua, vậy mà học sinh của ta không hề tiếp thu! Người làm thầy như ta thật đáng thương quá mà!" sau đó lại dáng vẻ nuốt nước mắt vào tim..
Ta tiếp tục im lặng. Ta sâu sắc hiểu được bản thân năng lực không đủ, nói không lại cao thủ. Welkin! Đừng tưởng ta không thấy cậu cười trộm!
Không đúng, sai trọng điểm rồi. Ta cúi đầu trầm tư. Lão sư bảo gì nhỉ, "công kích tâm lý"?
Nhớ không lầm thì..
"Vậy là, bình thường làm gì thì cứ làm, thi thoảng lại lượn lờ trước mặt dân chúng, kẻ ẩn trong tối sẽ không kìm được mà hành động thôi, phải không?" Nói cách khác là dùng ta làm mồi?
Mặc dù ta có thể làm bất cứ gì để tìm ra tên khốn đã suýt giết Phelan, nhưng việc tự nguyện làm con mồi và việc không hay biết gì bị dắt mũi thì khác à!
Welkin lại trưng cái nụ cười sáng chói của cậu ta: "Dưới sự bao phủ bởi lòng bao dung của Thần Bầu Trời, anh em Thánh kỵ sĩ chúng ta với tư cách là tín đồ thành kính nhất của Người dù có ở trong hoàn cảnh nào cũng một lòng hướng về bầu trời, tâm thuần khiết và tận tụy sẽ không bỏ rơi bất cứ con dân nào của Người. Dù ngày hay đêm, tấm lòng của Người sẽ luôn bao trọn thế gian, để mọi sinh vật lớn lên và phát triển trong nhân ái và hòa bình.."
Ta thừa nhận cậu ta cười rất chói, khả năng ngang ngửa với ta.. cơ mà, dù có chói hơn nữa cũng không thể nào chịu nổi kiểu nói nhảm này. Ta khâm phục nhìn ông thầy Thánh kỵ sĩ của mình đã trải qua gần hai chục năm gắn bó với Welkin Knight trưởng.
Người anh em, nhìn Welkin mà xem, có học sinh bực này thì mức độ nói nhảm của Welkin Knight trưởng phải ở cấp độ nào chứ?
".. để con dân của Người luôn luôn ấm no, hạnh phúc của tín đồ cũng là hạnh phúc của Thần. Anh em Thánh kỵ sĩ chúng ta sẽ hết mình vì ý chỉ của Người, hiến dâng bản thân để thực hiện chính nghĩa, đảm bảo không có xấu xa hiện diện quấy nhiễu cuộc sống an lành.." Welkin vẫn biểu cảm dịu dàng có thể cảm hóa mọi tội đồ.
Ta mặt không cảm xúc nhìn ông thầy vẫn đang đứng nghiêm trang như một Thánh kỵ sĩ đáng tin cậy: "Học sinh yếu kém nên xin ngài hãy tóm lược nội dung Welkin đang truyền tải." Nếu ta mà là người nói, người anh em à, ta chắc chắn đã tự cắt lưỡi để bảo vệ sự bình yên rồi.
Haze Knight trưởng cũng rất vui vẻ hợp tác mà hô lên: "Được rồi, dừng dừng! Dọa cứng học sinh nhà ta rồi. Vui thôi đừng vui quá, học sinh của ta ngốc rồi sau này con sẽ mất một đồng bạn đấy, nhóc nhà Welkin!"
Welkin nghe thế ngoan ngoãn ngậm miệng tươi cười nhìn ta.
Vui ấy hả?
Ta thầm trợn trắng mắt. Ta sẽ từ bỏ. Ta dùng ánh mắt chờ mong câu trả lời từ Haze Knight trưởng. Ta tuyệt đối sẽ không hỏi Welkin nữa, dù cậu ta có trả lời thật thì nghe chưa xong đã thấy đau đầu. Chả khác nào thúc đẩy ta đến với mong muốn nhào lên giường êm ái đánh một giấc thật say.
Haze Knight trưởng nghiêm túc nói: "Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở con, con trai, luyện tập của con như vậy là chưa thành công. Phải biết rằng chỉ cần là Thánh kỵ sĩ thực tập được lựa chọn để kế thừa đều nghe hiểu hết lời Welkin."
Không, không phải chứ?
Ta run run chỉ mình rồi lại chỉ Welkin, bao gồm cả Phelan?
Haze Knight trưởng gật đầu.
Ta không thốt nên lời, ph- phải nghe bao nhiêu mới có thể hiểu được cậu ta nói cái gì? À khoan, nếu là Phelan thì cũng có thể lắm, anh ấy nghiêm túc đến nỗi phân tích diễn biến biểu cảm của thầy được thì cũng có thể nghiêm túc suy luận ngôn từ của Welkin thôi, nhỉ?
Nghĩ vậy ta cũng thấy lòng nhẹ hơn hẳn. Coi bộ ta phải cố gắng hơn nữa mới giống Phelan được, ừm.. phải nghiêm túc hơn nữa, nghiêm túc suy nghĩ nào.
[Gra.. ce]
Ta bật dậy từ trên giường, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh rời rạc, đặc biệt tiếng cười phi nhân ấy như vang vọng bên tai. Áp chế hơi thở dồn dập, cơ thể run rẩy không theo điều khiển, ta bất giác gọi cái tên trong mơ:
"Grace.."
Là ta? Là Phelan? Hay Vincent? Hoặc giả, một Grace nào khác?
Ta vén đám tóc bết lại vì mồ hôi. Giấc mơ vừa rồi chân thật như thể ta là người chứng kiến. Nhưng ta đảm bảo ta chắc chắn không có sở thích kỳ dị như bám đuôi theo dõi. Đặc biệt là bám đuôi một kẻ sở hữu giọng cười có thể giết chết lỗ tai như thế.. ừm, trừ khi gã đó đẹp trai một cách khiến cho bất kỳ tên đàn ông nào đều muốn nhào tới băm chém "mầm mống tình địch".
Cơ mà nếu nói vậy thì riêng Thần Điện đã có rất nhiều kẻ tình nghi. Ngày đầu tiên đến đây ta suýt chút nữa đã cho rằng tiêu chí tuyển chọn các Thánh Kỵ Sĩ là gương mặt, gương mặt và gương mặt đấy! Dù trong trường hợp của Phelan thì có khi là thế thật.
Ta vỗ vỗ hai má. Nhất định hôm qua tiêu tốn quá nhiều chất xám với đám quý tộc nên mới mơ vớ mơ vẩn. Ciara, tỉnh táo lại nào!
Cốc! Cốc! Cốc!
Hả? Sớm thế này có ai lại tìm đến cửa nhỉ?
Ta dùng giọng trầm thấp của Phelan hô lên: "Dám hỏi là người anh em nào?" hôm qua sau khi từ tiệc khiêu vũ trở về, lão sư đã ném cho ta lọ thuốc có khả năng thay đổi giọng nói (nghe đâu giá rất lớn mới mua được đấy). Cuối cùng cũng không cần đè ép thanh âm nữa rồi, thật nhẹ nhõm!
Bên ngoài truyền tới giọng nam dễ nghe: "Dưới sự bao dung của Thần Bầu Trời, ánh sáng ấm áp của ngày chủ nhật cũng giống như lời thì thầm của Người thôi thúc tôi tìm đến các anh em của mình để trao đổi và học tập về sự bao dung của Thần, thắt chặt tình đoàn kết giữa những người anh em Thánh kỵ sĩ hiện tại và tương lai sẽ hiến dâng mình để phụng sự Ngài, bảo vệ chính nghĩa và công bằng."
Ta thoáng im lặng. Welkin, khả năng nói nhảm của cậu mạnh đến mức các tiểu thư quý tộc với nói nhảm là kỹ năng căn bản cũng phải ghen tỵ đấy! Thật không hiểu Welkin Knight trưởng làm sao luyện ra cái năng lực này cho cậu!
"Tôi hiểu rồi, Welkin, xin hãy đợi tôi một chút." A ha! Nói ngắn gọn như vậy quả là một niềm hạnh phúc!
"Vậy trong lúc đợi người anh em cùng đắm mình trong ánh sáng và bao dung của Thần Bầu Trời, Welkin sẽ cầu nguyện bằng cả tấm lòng để truyền đạt tâm ý tới Ngài. Để cho một mùa bội thu, để những đứa con của Người.."
Ta lấy bông nhét vào lỗ tai. Tóm lại, ý cậu ta là gặp nhau ở phòng cầu nguyện.
Suy nghĩ một lúc, ta mới vọt khỏi giường. Không có thời gian tắm gội rồi, ta đầu tiên vớ lấy thuốc dưỡng tóc, một tay bôi một tay chải, tiếp theo tốn ba phút để rửa mặt và mặc đồng phục kỵ sĩ. Đảm bảo bề ngoài không sáng láng cũng gọi là sạch sẽ gọn gàng đúng tiêu chuẩn của một tiểu thư quý tộc, ta ngáp một tiếng, mở cửa tiến về phòng cầu nguyện.
Oáp, giấc mơ chết tiệt, hại ta buồn ngủ quá!
Ta lờ đi cái biển "Xin đừng làm phiền" treo trước cửa phòng cầu nguyện, mở cửa bước vào. Ngay buổi học đầu tiên, Haze Knight trưởng cũng đã bổ túc cho ta một số điều cần "lưu ý", ví như tấm biển "Xin đừng làm phiền" ở phòng cầu nguyện:
"Con gái, là Thánh kỵ sĩ của Thần Bầu Trời, chúng ta cống hiến mình cho chính nghĩa và công bằng. Tuy nhiên Thánh kỵ sĩ cũng là người thường như bao người thôi, cũng có những hoạt động cá nhân vậy. Cho nên, để tránh việc các Thánh kỵ sĩ đang có một số hoạt động tập thể như ăn uống hay giải trí một chút thì lại có người dân tới sám hối và cầu nguyện với Thần Bầu Trời bước vào, con hiểu đấy? Vì thế khi con có nhu cầu thì hãy tìm phòng cầu nguyện. Luôn có một phòng được đánh dấu để cho các Thánh kỵ sĩ trưng dụng."
"À, vì sao lại là phòng cầu nguyện ấy hả? Có lẽ vì đó là phòng rộng rãi thoáng mát vô cùng thoải mái, nếu không tính bức tượng Thần Bầu Trời luôn nhân từ nhìn con."
Đóng cửa, ta ngẩng đầu nhìn bóng người với mái tóc vàng kim dài ngang lưng, được chiếu rọi bởi ánh sáng mặt trời, lấp lánh xinh đẹp đến chói mắt. Ta hơi chút ngẩn ngơ. Người ấy quay lại, đôi mắt xanh chứa tia nhìn dịu dàng khiến bất cứ tội nhân nào cũng cảm thấy được ân xá.
"Người anh em Haze, nguyện cho cậu cảm nhận được bao dung của Thần Bầu Trời. Tôi hi vọng những ngày qua cậu đã thấu hiểu được phần nào tấm lòng của Người."
Ta hoàn toàn tỉnh ngủ. Tiếc thay cho gương mặt chất lượng cao nhưng phong cách nói chuyện thật không thể nào chịu nổi!
(Mà nghe đâu cũng do cách nói chuyện này hại Welkin Knight các đời đều ế chỏng trơ đấy! Có lẽ các Welkin Knight đời sau đều hận nghiến răng Welkin Knight đời đầu vì đặc điểm đáng ghét này ấy chứ)
Ba giây mặc niệm cho cậu, Welkin.
"Xin hỏi, ý cậu, có phải là hỏi tôi tình hình rèn luyện?" Ta không chắc lắm hỏi lại.
Welkin gật đầu.
Ta thành thật kể một lèo quá trình học tập làm một Haze Knight của mình tất nhiên bao gồm cả việc len lén cùng Haze Knight trưởng đi tiệc khiêu vũ của Hầu tước phu nhân Dravis.
"Phải rồi, tôi có một nghi vấn." Ta dừng một chút chọn lựa từ ngữ. "Hôm đó tôi có phần quá lo lắng nên đã không chú ý đến một vấn đề. Nếu như Thần Điện biết anh em chúng tôi giống nhau thì hẳn giới quý tộc cũng vậy, dù sao cũng chẳng phải bí mật gì. Như thế không phải kế hoạch này rất dễ lộ sao?"
Chuyện này mà bị phơi bày, không chỉ ta mà cả Thần Điện cũng không có chỗ tốt đâu!
Welkin cười vô cùng nồng hậu, thoạt nhìn cực kỳ đáng tin.
"Ha, còn phải hỏi sao? Tất nhiên là công kích tâm lý rồi!"
Giọng nói uể oải của Haze Knight trưởng cất lên. Ông vươn vai từ bệ đá dưới chân bức tượng bước ra, tao nhã che miệng ngáp rồi đánh gãy lời Welkin chưa kịp cất tiếng.
Haze Knight ngủ dưới chân tượng Thần Bầu Trời.
Ta im lặng, hẳn là cái bệ đó rỗng đấy, nhưng, ngài thiếu chỗ ngủ sao?
Haze Knight trưởng gõ đầu ta, "chậc chậc" hai tiếng: "Uổng công ta dùng mọi cách tôi luyện ngươi mấy ngày qua, vậy mà học sinh của ta không hề tiếp thu! Người làm thầy như ta thật đáng thương quá mà!" sau đó lại dáng vẻ nuốt nước mắt vào tim..
Ta tiếp tục im lặng. Ta sâu sắc hiểu được bản thân năng lực không đủ, nói không lại cao thủ. Welkin! Đừng tưởng ta không thấy cậu cười trộm!
Không đúng, sai trọng điểm rồi. Ta cúi đầu trầm tư. Lão sư bảo gì nhỉ, "công kích tâm lý"?
Nhớ không lầm thì..
"Vậy là, bình thường làm gì thì cứ làm, thi thoảng lại lượn lờ trước mặt dân chúng, kẻ ẩn trong tối sẽ không kìm được mà hành động thôi, phải không?" Nói cách khác là dùng ta làm mồi?
Mặc dù ta có thể làm bất cứ gì để tìm ra tên khốn đã suýt giết Phelan, nhưng việc tự nguyện làm con mồi và việc không hay biết gì bị dắt mũi thì khác à!
Welkin lại trưng cái nụ cười sáng chói của cậu ta: "Dưới sự bao phủ bởi lòng bao dung của Thần Bầu Trời, anh em Thánh kỵ sĩ chúng ta với tư cách là tín đồ thành kính nhất của Người dù có ở trong hoàn cảnh nào cũng một lòng hướng về bầu trời, tâm thuần khiết và tận tụy sẽ không bỏ rơi bất cứ con dân nào của Người. Dù ngày hay đêm, tấm lòng của Người sẽ luôn bao trọn thế gian, để mọi sinh vật lớn lên và phát triển trong nhân ái và hòa bình.."
Ta thừa nhận cậu ta cười rất chói, khả năng ngang ngửa với ta.. cơ mà, dù có chói hơn nữa cũng không thể nào chịu nổi kiểu nói nhảm này. Ta khâm phục nhìn ông thầy Thánh kỵ sĩ của mình đã trải qua gần hai chục năm gắn bó với Welkin Knight trưởng.
Người anh em, nhìn Welkin mà xem, có học sinh bực này thì mức độ nói nhảm của Welkin Knight trưởng phải ở cấp độ nào chứ?
".. để con dân của Người luôn luôn ấm no, hạnh phúc của tín đồ cũng là hạnh phúc của Thần. Anh em Thánh kỵ sĩ chúng ta sẽ hết mình vì ý chỉ của Người, hiến dâng bản thân để thực hiện chính nghĩa, đảm bảo không có xấu xa hiện diện quấy nhiễu cuộc sống an lành.." Welkin vẫn biểu cảm dịu dàng có thể cảm hóa mọi tội đồ.
Ta mặt không cảm xúc nhìn ông thầy vẫn đang đứng nghiêm trang như một Thánh kỵ sĩ đáng tin cậy: "Học sinh yếu kém nên xin ngài hãy tóm lược nội dung Welkin đang truyền tải." Nếu ta mà là người nói, người anh em à, ta chắc chắn đã tự cắt lưỡi để bảo vệ sự bình yên rồi.
Haze Knight trưởng cũng rất vui vẻ hợp tác mà hô lên: "Được rồi, dừng dừng! Dọa cứng học sinh nhà ta rồi. Vui thôi đừng vui quá, học sinh của ta ngốc rồi sau này con sẽ mất một đồng bạn đấy, nhóc nhà Welkin!"
Welkin nghe thế ngoan ngoãn ngậm miệng tươi cười nhìn ta.
Vui ấy hả?
Ta thầm trợn trắng mắt. Ta sẽ từ bỏ. Ta dùng ánh mắt chờ mong câu trả lời từ Haze Knight trưởng. Ta tuyệt đối sẽ không hỏi Welkin nữa, dù cậu ta có trả lời thật thì nghe chưa xong đã thấy đau đầu. Chả khác nào thúc đẩy ta đến với mong muốn nhào lên giường êm ái đánh một giấc thật say.
Haze Knight trưởng nghiêm túc nói: "Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở con, con trai, luyện tập của con như vậy là chưa thành công. Phải biết rằng chỉ cần là Thánh kỵ sĩ thực tập được lựa chọn để kế thừa đều nghe hiểu hết lời Welkin."
Không, không phải chứ?
Ta run run chỉ mình rồi lại chỉ Welkin, bao gồm cả Phelan?
Haze Knight trưởng gật đầu.
Ta không thốt nên lời, ph- phải nghe bao nhiêu mới có thể hiểu được cậu ta nói cái gì? À khoan, nếu là Phelan thì cũng có thể lắm, anh ấy nghiêm túc đến nỗi phân tích diễn biến biểu cảm của thầy được thì cũng có thể nghiêm túc suy luận ngôn từ của Welkin thôi, nhỉ?
Nghĩ vậy ta cũng thấy lòng nhẹ hơn hẳn. Coi bộ ta phải cố gắng hơn nữa mới giống Phelan được, ừm.. phải nghiêm túc hơn nữa, nghiêm túc suy nghĩ nào.