Tập thơ: Kỉ Niệm Tác giả: Nguyễn Akera Tập II: Thương Đã lâu rồi phải không, xuân hạ đã bao lần Thu này cũng yên ắng, nắng cũng đã nhạt dần Lá lại rơi lặng lẽ, gió lạnh lùng ngoảnh lại Nhìn ai còn in bóng, có còn ai ở đó? Bóng ai có còn đó, hay giờ đang nơi đâu Bao lâu rồi chẳng, thu này lại chơi vơi Thu lại cảm thấy, nơi này anh ở đây Lòng em vẫn còn đó, còn anh đang nơi nào Thương anh em đã chẳng, nói hết lời con tim Ngậm ngùi nhing thu qua, rồi lặng nhìn đông đến Trao cho anh hạnh phúc, đau này để em mang Trong màng đêm thu lạnh, hãy để em một mình Thương anh là em chọn, xa anh cũng là em Duyên này chẳng vương vấn, thương anh chẳng cần chi Ấm áp từ kỉ niệm, lạnh lẽo nơi đáy tim Đơn phương chỉ mình em, còn anh yêu người khác Những gì em đã trao, anh lạnh lùng không thấy Nhưng em cũng chẳng thể, quên đi bóng hình ai Dù không thể cùng anh, nhưng anh là mãi mãi Trái tim em càng đau, là càng không thể quên Xuân nào không nhìn thấy, mai nở hay đã tàn Thu nào cũng không thấy, cón ai đó đứng đây Hay đông về giá lạnh, cũng không còn thấy ai Tim em đã từng đau, từng thương anh rất nhiều Bao nhiêu tình cảm ấy, em giấu trọn đáy tim Xiết chặt vào kỉ niệm, chôn giấu bao nỗi đau Nhìn anh và cô ấy, hạnh phúc còn em đau Trái tim em thương anh, nhưng đành phải giấu kín Vì thân phận cách biệt, em nào dám đi xa Thương anh mình em biết, chẳng nào dám nói ra Anh cũng chẳng nào biết, em luôn ở phía sao Anh nay giờ đã khác, không lạnh lùng như trước Em cũng rất muốn nói, ra hết lời trái tim Nhưng anh giờ hạnh phúc, luôn có ai cạnh kề Em nay chỉ nói rằng, chúc anh luôn hạnh phúc Mong rằng em có thể, quên được một hình bóng Anh chính là nỗi đau, cũng là người em thương Em thương anh là thế, chẳng cần bất cứ chi Dù đau chỉ cần anh hạnh phúc, là đủ rồi * * *