Bài viết: 28 

Chương 20: Vương Kha Nguyên tức giận
[HIDE-THANKS]Cố Nguyệt lên kế hoạch rõ ràng, chọn một vị trí kín đáo giấu chiếc Porsche của mình đi và gọi điện thoại cho Từ Nhất Huyền. Không lâu lắm, một chiếc xe bốn bánh màu đen đỗ lại bên cạnh cô, từ trên xe bước xuống một người đàn ông đeo kính gọng tròn, quần tây và áo sơ mi trắng được cắt may cẩn thận ôm lấy thân hình cao lớn của anh.
Từ Nhất Huyền vừa xuất hiện lập tức thu hút không ít ánh nhìn từ người ngoài, Cố Nguyệt không khỏi tự hào. Chú ấy đến đón cô, người đàn ông này nhất định sẽ trở thành người đàn ông của cô!
Trước ánh nhìn chăm chú của biết bao cô gái, Từ Nhất Huyền đi đến bên cạnh Cố Nguyệt, mỉm cười dịu dàng với cô:
"Đi thôi."
Anh không hỏi lý do vì sao cô lại ở gần tòa nhà của mình, cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt phóng điện của người xung quanh mà đưa tay về phía Cố Nguyệt.
Anh muốn làm gì? Trong đầu Cố Nguyệt nảy ra một dấu chấm hỏi thật to, sau đó cảm giác được tay mình trở nên ấm áp, còn có cảm giác mềm mại khó tả. Từ Nhất Huyền đột nhiên nắm chặt lấy tay cô rồi kéo cô đi.
Cố Nguyệt lảo đảo đi theo anh, hai gò má đỏ bừng vì xấu hổ. Đây là lần đầu tiên bọn họ nắm tay, cô phấn khích đến nỗi khi ngồi vào trong xe rồi cũng quên cả việc cài dây an toàn.
Từ Nhất Huyền thấy khuôn mặt ngượng ngùng của cô, khẽ cười một tiếng rồi vươn tay giúp cô thắt dây an toàn. Nụ cười này không hề giả tạo, là thật lòng thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cô rất thú vị mà cười.
Mặc dù anh muốn lợi dụng Cố Nguyệt để tìm kẻ đã gây tai nạn khiến vợ anh mất, nhưng trong vô tình, anh đã dần có thiện cảm với cô. Một câu "em nhớ chú" hôm qua của cô có sức sát thương rất lớn, khi nhận được tin nhắn ấy, Từ Nhất Huyền gần như quên mất lý do mà anh muốn tiếp cận cô bé này.
Dạo gần đây Cố Nguyệt vẫn thường xuyên đến tìm anh, rất đều đặn. Cô còn nhỏ tuổi, nhưng biết săn sóc, những món cô làm cho anh ăn cũng hợp khẩu vị, không phải nói, cô đã khiến anh chú ý.
Hai người vui vẻ ra ngoài đi ăn cùng nhau, mà tại một nơi khác, bố của Cố Nguyệt đang giận tím cả mặt.
Qua ba mươi phút, vẫn không thấy Cố Nguyệt đâu, gọi điện thoại không bắt máy, nhắn tin không trả lời.
Sắc mặt của hai cha con nhà họ Vương đối diện cũng chẳng tốt lành gì. Vốn dĩ Vương Kha Nguyên còn nghĩ Cố Nguyệt đã nói gì đó với bố cô để nhắc về chuyện hôn sự này, nghĩ rằng cô cuối cùng cũng cởi bỏ lớp ngụy trang, không giả vờ nữa, nhưng bây giờ, sự thật khiến hắn có cảm giác như ăn trúng ruồi bọ. Bao nhiêu lần rồi? Mới gặp vài lần, Cố Nguyệt đã chơi xỏ hắn không ít.
Cố Hoàng nhấp một ngụm rượu để che đi nét cười cứng nhắc của bản thân, nói:
"Xin lỗi anh Vương, con bé nhà tôi thật sự quá bướng bỉnh, về nhà nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận."
"Không sao, không có việc gì. Chắc hẳn Cố Nguyệt có lý do riêng." Vương Lục cười cười, trên khuôn mặt của ông vẫn mang theo nét bình thản, nhưng trong lòng chắc chắn không dễ chịu.
Chẳng có ai chấp nhận được việc đối phương thất hẹn cả, hơn nữa đây còn là một bữa ăn ra mắt rất quan trọng. Nếu không phải hai nhà từ trước vẫn luôn hợp tác làm ăn, bây giờ Vương Lục còn cười được ư?
Không khí giữa họ vô cùng căng thẳng, Vương Kha Nguyên rốt cuộc mất kiên nhẫn mà đứng lên:
"Cháu ăn xong rồi."
Hắn còn chưa động đũa lần nào, nhưng Cố Hoàng cũng chỉ có thể giả vờ ngu ngơ:
"Vậy à? Cháu có việc thì cứ đi trước đi, không sao đâu."
Nghe ông nói, Vương Kha Nguyên tức giận cắn chặt răng rồi nắm lấy áo khoác đi ra ngoài. Hắn đang sắp phát điên rồi, vì con nhỏ ngu ngốc kia mà hắn phải chờ hơn nửa tiếng đồng hồ. Cũng vì bố mẹ ép hắn, chứ thật ra hắn đang thích một người con gái khác trong khoa văn học.
Tiếng nhạc du dương bay bổng trong nhà hàng không những không giúp Vương Kha Nguyên thư giãn mà còn chọc hắn giận hơn. Hắn ghét cái cảm giác bị người khác xem thường.
Điều khiến Vương Kha Nguyên không ngờ được là sau khi rời đi, hắn lại bắt gặp Cố Nguyệt đang đi tản bộ cùng một người đàn ông trong trung tâm thương mại.
Thay vì đi ăn, Cố Nguyệt nói với Từ Nhất Huyền muốn đi dạo trước, thành ra hai người họ xuất hiện ở nơi này. Mà Vương Kha Nguyên đâm đầu vào đây hoàn toàn là trùng hợp.
Nhìn Cố Nguyệt bẽn lẽn nắm lấy tay của Từ Nhất Huyền, nở nụ cười thẹn thùng, lửa giận ngùn ngụt thiêu đốt trong lòng hắn.
Vương Kha Nguyên nghiến răng thật chặt, sau đó xoay người rời đi. Hắn cầm lấy điện thoại áp lên tai, gọi cho một người rồi dặn dò:
"Tao có chuyện cần nhờ tụi mày, chuẩn bị cho tốt, xong việc sẽ được thưởng."
Đôi mắt của hắn híp lại thành một đường thẳng, sắc mặt âm trầm bất định.
Nếu có ai quen thuộc Vương Kha Nguyên nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này sẽ biết, đây là dấu hiệu hắn chuẩn bị làm chuyện xấu. Bất kể là ai, khi nhìn thấy người con gái vốn thuộc về mình, vốn yêu mình say đắm tay trong tay với kẻ khác cũng sẽ không nhịn được.[/HIDE-THANKS]
Từ Nhất Huyền vừa xuất hiện lập tức thu hút không ít ánh nhìn từ người ngoài, Cố Nguyệt không khỏi tự hào. Chú ấy đến đón cô, người đàn ông này nhất định sẽ trở thành người đàn ông của cô!
Trước ánh nhìn chăm chú của biết bao cô gái, Từ Nhất Huyền đi đến bên cạnh Cố Nguyệt, mỉm cười dịu dàng với cô:
"Đi thôi."
Anh không hỏi lý do vì sao cô lại ở gần tòa nhà của mình, cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt phóng điện của người xung quanh mà đưa tay về phía Cố Nguyệt.
Anh muốn làm gì? Trong đầu Cố Nguyệt nảy ra một dấu chấm hỏi thật to, sau đó cảm giác được tay mình trở nên ấm áp, còn có cảm giác mềm mại khó tả. Từ Nhất Huyền đột nhiên nắm chặt lấy tay cô rồi kéo cô đi.
Cố Nguyệt lảo đảo đi theo anh, hai gò má đỏ bừng vì xấu hổ. Đây là lần đầu tiên bọn họ nắm tay, cô phấn khích đến nỗi khi ngồi vào trong xe rồi cũng quên cả việc cài dây an toàn.
Từ Nhất Huyền thấy khuôn mặt ngượng ngùng của cô, khẽ cười một tiếng rồi vươn tay giúp cô thắt dây an toàn. Nụ cười này không hề giả tạo, là thật lòng thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cô rất thú vị mà cười.
Mặc dù anh muốn lợi dụng Cố Nguyệt để tìm kẻ đã gây tai nạn khiến vợ anh mất, nhưng trong vô tình, anh đã dần có thiện cảm với cô. Một câu "em nhớ chú" hôm qua của cô có sức sát thương rất lớn, khi nhận được tin nhắn ấy, Từ Nhất Huyền gần như quên mất lý do mà anh muốn tiếp cận cô bé này.
Dạo gần đây Cố Nguyệt vẫn thường xuyên đến tìm anh, rất đều đặn. Cô còn nhỏ tuổi, nhưng biết săn sóc, những món cô làm cho anh ăn cũng hợp khẩu vị, không phải nói, cô đã khiến anh chú ý.
Hai người vui vẻ ra ngoài đi ăn cùng nhau, mà tại một nơi khác, bố của Cố Nguyệt đang giận tím cả mặt.
Qua ba mươi phút, vẫn không thấy Cố Nguyệt đâu, gọi điện thoại không bắt máy, nhắn tin không trả lời.
Sắc mặt của hai cha con nhà họ Vương đối diện cũng chẳng tốt lành gì. Vốn dĩ Vương Kha Nguyên còn nghĩ Cố Nguyệt đã nói gì đó với bố cô để nhắc về chuyện hôn sự này, nghĩ rằng cô cuối cùng cũng cởi bỏ lớp ngụy trang, không giả vờ nữa, nhưng bây giờ, sự thật khiến hắn có cảm giác như ăn trúng ruồi bọ. Bao nhiêu lần rồi? Mới gặp vài lần, Cố Nguyệt đã chơi xỏ hắn không ít.
Cố Hoàng nhấp một ngụm rượu để che đi nét cười cứng nhắc của bản thân, nói:
"Xin lỗi anh Vương, con bé nhà tôi thật sự quá bướng bỉnh, về nhà nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận."
"Không sao, không có việc gì. Chắc hẳn Cố Nguyệt có lý do riêng." Vương Lục cười cười, trên khuôn mặt của ông vẫn mang theo nét bình thản, nhưng trong lòng chắc chắn không dễ chịu.
Chẳng có ai chấp nhận được việc đối phương thất hẹn cả, hơn nữa đây còn là một bữa ăn ra mắt rất quan trọng. Nếu không phải hai nhà từ trước vẫn luôn hợp tác làm ăn, bây giờ Vương Lục còn cười được ư?
Không khí giữa họ vô cùng căng thẳng, Vương Kha Nguyên rốt cuộc mất kiên nhẫn mà đứng lên:
"Cháu ăn xong rồi."
Hắn còn chưa động đũa lần nào, nhưng Cố Hoàng cũng chỉ có thể giả vờ ngu ngơ:
"Vậy à? Cháu có việc thì cứ đi trước đi, không sao đâu."
Nghe ông nói, Vương Kha Nguyên tức giận cắn chặt răng rồi nắm lấy áo khoác đi ra ngoài. Hắn đang sắp phát điên rồi, vì con nhỏ ngu ngốc kia mà hắn phải chờ hơn nửa tiếng đồng hồ. Cũng vì bố mẹ ép hắn, chứ thật ra hắn đang thích một người con gái khác trong khoa văn học.
Tiếng nhạc du dương bay bổng trong nhà hàng không những không giúp Vương Kha Nguyên thư giãn mà còn chọc hắn giận hơn. Hắn ghét cái cảm giác bị người khác xem thường.
Điều khiến Vương Kha Nguyên không ngờ được là sau khi rời đi, hắn lại bắt gặp Cố Nguyệt đang đi tản bộ cùng một người đàn ông trong trung tâm thương mại.
Thay vì đi ăn, Cố Nguyệt nói với Từ Nhất Huyền muốn đi dạo trước, thành ra hai người họ xuất hiện ở nơi này. Mà Vương Kha Nguyên đâm đầu vào đây hoàn toàn là trùng hợp.
Nhìn Cố Nguyệt bẽn lẽn nắm lấy tay của Từ Nhất Huyền, nở nụ cười thẹn thùng, lửa giận ngùn ngụt thiêu đốt trong lòng hắn.
Vương Kha Nguyên nghiến răng thật chặt, sau đó xoay người rời đi. Hắn cầm lấy điện thoại áp lên tai, gọi cho một người rồi dặn dò:
"Tao có chuyện cần nhờ tụi mày, chuẩn bị cho tốt, xong việc sẽ được thưởng."
Đôi mắt của hắn híp lại thành một đường thẳng, sắc mặt âm trầm bất định.
Nếu có ai quen thuộc Vương Kha Nguyên nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này sẽ biết, đây là dấu hiệu hắn chuẩn bị làm chuyện xấu. Bất kể là ai, khi nhìn thấy người con gái vốn thuộc về mình, vốn yêu mình say đắm tay trong tay với kẻ khác cũng sẽ không nhịn được.[/HIDE-THANKS]