Bạn được Nguyệt Sương mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
78 0
Truyện: Hồi Ức Cánh Ve

Tác giả: Thần Nguyệt

Thể loại: Truyện ngắn thanh xuân, hiện đại

54783143567_828e14bb85_o.jpg


Văn án: Truyện Hồi Ức Cánh Ve là câu chuyện thanh xuân dịu dàng và buồn đến lặng người, kể về một mối tình thầm lặng kéo dài suốt hai năm rưỡi – không lời tỏ tình, không tin nhắn riêng, không một lần chạm tay.. Chỉ có những ánh mắt lén nhìn và vài dòng nhật ký chưa từng gửi.

Từ buổi học thêm mùa hè trước khi vào lớp 10, cô gái ấy đã vô tình để lòng mình rung động trước một chàng trai xa lạ – cậu học sinh có đôi mắt trầm, dáng vẻ im lặng, và một điều gì đó mong manh như.. Cánh ve.

Họ học cùng trường, cùng khối, nhưng mãi mãi chẳng bước vào đời nhau. Giữa bao lần chạm mặt, không ai lên tiếng. Những cảm xúc cứ thế lớn lên âm thầm, chỉ để giữ lại thành ký ức.

Và rồi, khi mùa ve năm cuối cùng đến, người ở lại trường xưa, người đã bước ra thế giới. Câu chuyện khép lại bằng một buổi chiều tháng Năm, khi Diệu An trở về ngôi trường xưa, nghe tiếng ve cất lên, và mỉm cười:

"Lúc đầu lướt qua nhau lại chẳng thể ngờ rằng cậu lại trở thành hồi ức tốt đẹp nhất của cả đời mình.."
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 1: Mùa Hè Cánh Ve

Mùa hè năm 2011, những ngày cuối cùng của lớp 9 lặng lẽ trôi qua dưới tán phượng rực đỏ và tiếng ve ran như ngân dài những khúc nhạc tiễn biệt tuổi học trò. Cái nắng của tháng sáu như muốn in sâu mọi kỷ niệm vào lòng người. Đó là mùa hè đầu tiên tôi cảm thấy mình sắp bước qua một điều gì đó lớn lao - một bước ngoặt, một sự trưởng thành mơ hồ và đầy hồi hộp.

Tôi đang chuẩn bị vào lớp 10.

Chiếc áo dài trắng mới tinh mẹ vừa đem về từ tiệm may, tôi ôm vào lòng như báu vật. Vải mát lạnh áp vào tay, nhưng tưởng chừng như nó đang nung nóng cả giấc mơ non nớt trong tôi: Trở thành một nữ sinh thật sự. Cái dáng áo dài mềm mại và kín đáo như thể chỉ cần khoác lên là tôi sẽ tự khắc trở nên dịu dàng hơn, trưởng thàh hơn, khác đi hoàn toàn với cô học trò tóc buộc lệch, còn mải chơi trong sân trường tiểu học.

Thế rồi bắt đầu chuỗi ngày ôn luyện thi vào lớp 10.

Ai cũng gấp gáp. Những khuôn mặt căng thẳng, tiếng bút loạt soạt, bài tập chất chồng và những ánh mắt trông mong. Tôi đi học thêm gần như cả ngày, sáng toán, chiều văn, tối lại làm đề thi thử. Nhưng có một điều khác thường, rất nhỏ, len lỏi giữa những giờ học nghiêm túc ấy - một đôi mắt.

Tôi gặp cậu lần đầu trong buổi học Toán bổ sung ở trung tâm luyện thi gần nhà. Lúc đó, chỉ là một khoảnh khắc lướt qua: Cậu bước ngang dãy ghế phía trước tôi, tóc đen, áo sơ mi trắng, nắng chiều vắt qua vai cậu như một lát cắt trong trẻo của mùa hè. Tôi không nhớ nổi cậu ngồi chỗ nào, càng không biết tên cậu. Nhưng tôi nhớ rất rõ đôi mắt ấy - sâu, trong và thoáng buồn.

Khi ấy, tôi chỉ nghĩ: "Đôi mắt này giống cánh ve mùa hạ."

Ừ thì ve là ve, nhưng sao tôi lại nghĩ đến cánh của nó? Cái cánh mỏng tang, trong suốt, có lông tơ bám nhẹ như bụi nắng. Không hiểu vì sao tôi lại so sánh cậu như thế. Có lẽ vì cậu không rực rỡ như hoa phượng, cũng không gay gắt như cái nắng hè. Cậu cứ thế mà lướt qua, để lại cho tôi một cảm giác trong veo, mong manh đến khó nắm bắt.

Tôi không biết tên cậu, chẳng dám hỏi. Cũng chẳng có can đảm để nhìn lâu hơn. Tất cả chỉ là lén liếc, một hai lần chạm mắt rồi vội vàng cúi xuống sách như thể chưa từng có gì xảy ra. Nhưng rồi trong tôi bắt đầu nhen nhóm một niềm vui lạ - một người để ngóng, để mong, để tìm kiếm trong mỗi buổi đến lớp.

Thật lạ, dù không trò chuyện, không quen biết, nhưng chỉ cần có cậu ở đó, tôi thấy lòng mình nhẹ tênh như gió sớm. Một lần, tôi đã thử ngồi dậy thật sớm, chuẩn bị thật kỹ chỉ để có thể đến trung tâm sớm hơn, hy vọng được thấy cậu từ xa. Đôi khi tôi còn mơ hồ nghĩ đến một "cái duyên" mỏng như cánh ve: Biết đâu tụi mình sẽ cùng vào một lớp?

Nhưng đời không đơn giản như mấy câu chuyện ngôn tình tôi vẫn đọc vụng trong giờ ra chơi. Sáu tuần ôn thi kết thúc. Cậu biến mất. Không một lời chào, không ai biết cậu tên gì, học ở đâu. Tôi thấy hụt hẫng như thể mất đi một thói quen, một điều gì đó quan trọng mà tôi còn chưa kịp nhận ra là mình đang có.

Tôi bắt đầu nghĩ, chắc cậu chẳng hề biết đến sự tồn tại của tôi. Có thể tôi cũng chỉ là một gương mặt mờ nhạt trong hàng trăm đứa học sinh chen chúc những ngày hè. Giống như một hạt cát trong sa mạc - không tên, không dấu vết.

Nhưng rồi điều không ngờ tới đã xảy ra.

Ngày nộp hồ sơ chọn ban, giữa hàng dài học sinh và phụ huynh đứng chờ phát hồ sơ, tôi nhìn thấy cậu - đứng ngay đó, cách tôi vài bước chân. Cậu đang cầm bút điền vào phiếu đăng ký, dáng vẻ vẫn điềm tĩnh như trước, chỉ khác là hôm đó cậu mặc áo thun xanh nhạt và tay trái có đeo một chiếc vòng chỉ đỏ mảnh. Mọi chi tiết tôi đều nhớ như in.

Tôi len lén nhìn xuống tờ đơn của cậu, thấy ô chọn ban học: Ban Tự Nhiên.

Còn tôi? Tôi vốn học không giỏi Toán – Lý – Hóa. Tôi thuộc dạng "kị số học" từ nhỏ. Nhưng trong một phút ngốc nghếch đầy can đảm, tôi cũng tích vào ô "Tự nhiên".

Cứ như thế, tôi nộp hồ sơ, bước ra khỏi phòng với một cảm xúc lẫn lộn giữa hồi hộp, lo lắng và.. Hy vọng mơ hồ.

"Biết đâu, ông trời thương mình?"

Tôi đã tự nhủ như thế, không biết rằng quyết định ấy sẽ kéo theo bao nhiêu lần tôi phải "toán thì đoán", "hóa thì hóa đá", "lý thì lý tưởng bị phá vỡ", nhưng điều đó.. Là chuyện của những ngày sau.

Bây giờ, tôi chỉ biết rằng mình vừa làm một điều thật điên rồ - tất cả chỉ vì một người mà tôi chưa biết tên.

Một "chàng trai cánh ve".

* * *
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 2: Lướt Qua Nhau

Mùa hè trôi qua nhanh hơn tôi tưởng.

Sau ngày nộp hồ sơ, tôi đã ngỡ mình sẽ còn gặp lại cậu – ít nhất là một lần nữa, trước khi bắt đầu năm học mới. Nhưng cậu bặt tăm như chưa từng xuất hiện. Không một dấu hiệu, không một lời chào, không chút gì để tôi bấu víu rằng mình đã không mơ.

Tôi đã thử quay lại trung tâm vài lần, lấy cớ mượn sách, hỏi bài, chờ đợi như một kẻ ngốc. Nhưng bàn ghế thì lạnh tanh, không còn tiếng bước chân quen, và chiếc ghế cậu từng ngồi giờ đã có người khác thế chỗ.

Tôi nhận ra: Có những người chỉ ghé qua đời mình, rồi đi mất, như một cơn gió nhẹ.

Cậu là như thế.

Tôi không khóc. Không có gì để khóc cả. Chỉ là trống vắng – một kiểu trống vắng như khi đang nghe một bài hát dang dở thì đột ngột bị ngắt đi giữa chừng.

Tôi vẫn nhớ mình đã ngồi rất lâu trong sân trường ngày tổng kết khóa học. Tay cầm phiếu điểm, mắt dõi theo từng người một. Hy vọng mong manh rằng cậu cũng sẽ đến nhận. Nhưng từng gương mặt lướt qua đều không phải là cậu. Và rồi hàng ghế trống bên cạnh vẫn là trống. Cả ngày hôm đó, tôi không dám rời khỏi vị trí mình chọn – chỉ để đợi một điều không xảy ra.

Có thể cậu đã thi xong, hoặc chuyển sang trung tâm khác. Cũng có thể, tôi đã nhầm ngay từ đầu – cậu chưa từng để tâm tới tôi, và mọi ánh nhìn chỉ là một chiều đơn độc.

Tôi đã nghĩ rất nhiều về điều đó.

Thật ra, việc thầm mến ai đó mà không biết tên, không có cách nào để bắt chuyện, cũng không đủ lý do để giữ lấy, giống như là.. Đang nuôi một cơn gió trong lòng. Nó đến rồi đi, nhẹ tênh, không thể níu.

Tôi thậm chí không biết mình thích gì ở cậu. Có thể là vì dáng đi chậm rãi, hay cách cậu nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, hoặc đơn giản là đôi mắt như cánh ve ấy - trong trẻo và lặng thinh, nhưng đủ để khiến tôi nhớ mãi.

Vài tuần sau, trường công bố danh sách học sinh trúng tuyển. Tôi đến trường sớm hơn thường lệ, vừa để tránh chen chúc, vừa mang theo hy vọng - rất mỏng, như cánh ve - rằng có thể thấy lại cậu.

Và rồi.. Tôi thấy thật.

Cậu đang đứng trước bảng thông báo, lặng lẽ như lần đầu tôi gặp, chỉ khác là giờ đây giữa chúng tôi là một khoảng cách vừa đủ để tôi nghe tim mình đập.

Tôi nhớ lại khoảnh khắc khi nhìn lướt qua phiếu chọn ban của cậu. Chữ viết của cậu gọn gàng, nghiêng nhẹ. Và rồi, tôi thấy cậu đánh dấu vào ban Tự nhiên.

Lúc đó tôi đã cứng người.

Ban Tự nhiên - Toán, Lý. Ba môn học có thể khiến tôi thức trắng đêm cũng chưa chắc hiểu nổi một nửa đề thi. Tôi đã định chọn ban Xã hội vì đỡ khổ hơn, và vì tôi thực sự thích Văn. Nhưng giây phút ấy, khi thấy cậu đánh dấu vào ô Tự nhiên, tôi như bị một sức mạnh kỳ lạ kéo theo.

Tôi điền vào phiếu chọn ban với một trái tim đập loạn.

Một phần trong tôi biết rõ, đây là một quyết định sai lầm. Nhưng phần còn lại – phần mộng mơ, ngốc nghếch và dám làm những điều điên rồ nhất – lại vui đến nỗi muốn hát vang.

Khi rời khỏi phòng đăng ký, tôi đi ngang cậu. Cậu cúi đầu kiểm tra lại hồ sơ, không nhìn lên. Nhưng chỉ cần đi ngang vậy thôi, tôi đã thấy tim mình nhảy loạn như vừa chạy một vòng sân thể dục.

Tôi tự hỏi: Có khi nào.. Mình đã quá hoang đường không?

Có khi nào, mình chỉ đang tự huyễn hoặc bản thân, rằng một cái tên, một ánh mắt, một lớp học.. Có thể nối lại được thứ duyên mỏng như khói?

Tôi không biết.

Tôi chỉ biết rằng từ hôm ấy, tôi bắt đầu tin vào hai chữ "duyên số".

Tôi bắt đầu hình dung đến ngày khai giảng – cậu mặc đồng phục trường, tôi trong tà áo dài trắng, hai người tình cờ bước cùng một hành lang, hoặc ngồi gần nhau trong lớp học mới. Tôi tưởng tượng ra cảnh tôi giả vờ hỏi mượn thước, hay hỏi mượn sách, để rồi bắt đầu một cuộc trò chuyện vụng về.

Nhưng cũng từ hôm ấy, tôi bắt đầu học lại những điều mình từng sợ: Học lại những công thức Vật Lý lằng nhằng, những phương trình Hóa mà tôi từng ghét cay đắng, những phép Toán phức tạp đến phát cáu. Tất cả chỉ vì một khả năng mơ hồ: Có thể học cùng lớp với cậu.

Tôi không nói với ai. Cả Phương Vy – con bạn thân nhất của tôi – cũng không biết lý do thật sự khiến tôi bỏ ban Văn.

Bởi vì, đơn phương là như vậy mà.

Chỉ mình tôi biết, mình đang vì ai mà cố gắng. Chỉ mình tôi thấy, sự tồn tại của người ấy là một ánh sáng âm thầm kéo mình đi qua những ngày đầy áp lực.

Lúc ấy, tôi không cần gì hơn. Chỉ cần được nhìn thấy cậu, lặng lẽ như thế.

Chỉ cần như vậy thôi.

* * *
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 3: Một Trời Cách Biệt

Ngày công bố danh sách lớp chính thức, tôi đã thức từ 5 giờ sáng.

Tay chân lóng ngóng không biết nên chọn chiếc áo nào, mái tóc nên xõa hay buộc gọn, đôi giày bata cũ nên thay dây mới hay để nguyên như mọi ngày. Cả buổi sáng tôi cứ xoay vòng trong những câu hỏi lặt vặt như thể mình sắp đi thi hoa hậu, không phải là một học sinh cấp ba sắp bước vào năm học mới.

Tôi đến trường trước giờ thông báo gần 30 phút. Sân trường vẫn còn thưa người, nắng nhẹ trải lên hàng cây phượng già, để lại những đốm sáng li ti trên sân gạch. Gió sớm tháng tám mơn man qua tà áo dài trắng mới tinh, khiến tôi vừa thấy mát, vừa run.

Và rồi, tôi đứng trước bảng tin lớn – nơi dán danh sách lớp theo từng khối và từng ban học.

Tôi căng mắt tìm tên mình ở dãy lớp ban Tự nhiên.

Lớp 10A1 – không có.

10A2 – cũng không.

10A3, 10A4.. Đến 10A6, tôi vẫn chưa thấy tên mình đâu.

Cảm giác bắt đầu trở nên khó tả. Đầu gối tôi hơi chùng xuống, tim đập nhanh. Có một thứ gì đó mơ hồ trong tôi đang sụp đổ.

Và rồi – ở cuối bảng tin – tôi thấy tên mình. Vũ Diệu An – lớp 10D3.

Không phải ban Tự nhiên. Cũng chẳng phải lớp chọn. Là một lớp bình thường, thuộc khối D, tổng hợp Văn – Anh – Địa – Sinh, dành cho những học sinh có điểm trung bình hoặc không đạt chuẩn ban chuyên.

Tôi đứng chết lặng một lúc.

Tôi không buồn vì không được vào ban Tự nhiên. Tôi biết thừa sức mình đến đâu. Tôi chỉ.. Buồn vì cậu thì khác.

Tôi đảo mắt lên dãy danh sách lớp Tự nhiên một lần nữa. Dừng lại ở lớp 10A1 - lớp chọn. Và.. Tôi thấy cậu.

Không có gì chắc chắn, chỉ là một cảm giác mơ hồ khi nhìn thấy cái dáng người quen thuộc, đứng phía xa, tay cầm tập hồ sơ màu xanh. Cậu đứng đó, ngay khu vực dành cho lớp A1, và tôi – bằng trực giác kỳ lạ nào đó – biết rằng cậu đã đậu vào lớp tốt nhất khối.

Tôi thì không. Tôi ở 10D3 – dãy đối diện, phía cuối hành lang cũ kỹ.

A1 - lớp chọn Toán – Lý – Hóa. Tức là, cậu không những vào ban Tự nhiên, mà còn là học sinh giỏi nhất trong số những học sinh chọn ban này.

Tôi chợt nhớ lại khoảnh khắc ở bàn đăng ký hôm ấy – cái cách cậu lặng lẽ điền vào ô chọn ban, gương mặt không lộ một chút bối rối nào. Trong khi tôi, chỉ vì cậu, mà làm một điều gần như điên rồ.

Lúc ấy, tôi không thấy xấu hổ, chỉ thấy lòng mình.. Xa.

Xa như dãy bên đông và dãy bên tây – đúng như vị trí lớp tôi và lớp cậu bây giờ.

Lớp 10A1 nằm ở tầng trệt, ngay dãy đầu khu A – nơi được gọi vui là "phố nhà giàu học giỏi", còn lớp tôi nằm đối diện dãy A, cách nhau cả một khoảng sân trường, và hàng cây phượng đỏ– nơi gần như không ai lui tới trừ học sinh lớp thường.

Tôi bước ra khỏi bảng tin, gió đã chuyển hướng, nắng cũng gắt hơn.

Có một khoảng cách nào đó – không phải trong khoảng cách địa lý, mà là giữa khả năng và cảm xúc – đang nới rộng dần ra.

* * *

Tôi bắt đầu những ngày đầu cấp ba bằng việc ngồi ở bàn cuối lớp. Từ bàn ấy, tôi có thể nhìn ra khung cửa sổ hình chữ nhật nhỏ, đủ để thấy dãy lớp A phía bên kia

Không ngày nào tôi không nhìn về phía đó.

Tôi bắt đầu vẽ cho mình một lịch trình vô hình: Lúc nào cậu ra chơi, lúc nào cậu tan học, khi nào cậu ghé qua nhà xe.. Tôi viện đủ lý do để đi ngang hành lang khu A, từ tưới cây, mượn khăn lau bảng, xin phấn, đổ rác.. Tất cả đều được sắp xếp chỉn chu trong đầu.

Mỗi lần bước ngang lớp 10A1, tim tôi đập như trống dồn. Tôi không dám nhìn thẳng. Chỉ liếc nhẹ, đủ để xác nhận cậu có đang ở đó không.

Cậu vẫn thế: Lặng lẽ, ít nói, không ồn ào như mấy bạn trai khác. Nhưng dường như cũng chẳng bao giờ để ý đến một cô gái thường xuyên đi ngang lớp như tôi.

Tôi hiểu. Thật sự rất hiểu.

Vì tôi không có gì đặc biệt cả. Học lực trung bình, không năng động, chẳng nổi bật. Cái duy nhất tôi có là.. Một trái tim lặng lẽ.

Có đôi lần tôi nghe bạn bè đùa nhau về những "bóng hồng bí ẩn" hay "người hay tưới cây dạo" – mà tôi biết họ đang ám chỉ mình. Tôi chỉ cười trừ, rồi tìm cách biến mất khỏi tầm mắt họ càng nhanh càng tốt.

Có khi, tôi thấy mình ngốc thật.

Chẳng phải đã có "một trời cách biệt" đó sao? Cậu ở bên kia, tôi ở bên này. Cậu ở lớp chọn, tôi ở lớp thường. Cậu sống trong một thế giới học hành vững chắc, còn tôi chật vật với từng bài tập căn bản.

Thế nhưng, tôi vẫn không ngừng tìm cậu trong đám đông.

Chỉ là một ánh mắt, một dáng lưng quen, hay một lần tay cậu vô tình chạm vào tay ai đó – tất cả đều khiến tim tôi dậy sóng.

Mỗi ngày trôi qua, tôi lại càng quen với việc nhớ cậu mà không cần lý do. Cậu trở thành một phần thói quen – như cách tôi ngồi đúng chỗ, đi đúng đường, chạm mắt đúng lúc.

Không ai biết. Không ai hiểu.

Chỉ mình tôi gọi cậu là "chàng trai cánh ve" – cái tên chưa bao giờ tôi thốt ra thành lời, nhưng đã in hằn vào từng trang nhật ký.

Và cũng chính vì cậu chưa từng biết tôi, nên tôi mới có thể thầm mến cậu lâu đến như vậy, một cách quang minh chính đại.

* * *
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 4: Chàng Trai Cánh Ve

Tôi bắt đầu viết về cậu vào một chiều thứ ba, khi mưa đổ nhẹ và tiếng trống tan học còn ngân vang nơi cuối hành lang.

Đó là một trang giấy vở học sinh, tôi xé ra từ cuối cuốn tập Văn – phần thường dùng để tính điểm hoặc ghi chú vụn vặt. Trang giấy đã hơi nhăn vì dính mưa. Tôi viết dòng đầu tiên bằng bút mực tím:

> "Hôm nay, chàng trai cánh ve lại ngồi ở dãy bàn cạnh cửa sổ. Ánh nắng xuyên qua tán cây, rơi lên mái tóc cậu, nhạt và đẹp như một tấm ảnh không cần chỉnh màu."

Tôi không biết mình bắt đầu từ khi nào, nhưng tôi biết, từ hôm đó trở đi, mỗi buổi tan học, tôi đều dành vài phút ghi lại một điều gì đó về cậu. Không phải tên – vì tôi vẫn chưa biết. Không phải sự kiện gì đặc biệt – vì cậu vẫn chưa từng nói một lời với tôi. Mà chỉ là.. Những mảnh cảm xúc vụn vặt gom nhặt được trong suốt ngày dài: Một dáng ngồi, một lần xoay bút, một cái cúi đầu khi đi qua sân trường.

Tôi gọi cậu là "chàng trai cánh ve", bởi vì hình ảnh cậu luôn đi cùng với tiếng ve. Từ ngày đầu gặp nhau ở sân trường luyện thi, tôi đã nghe ve kêu. Khi thấy cậu ở bảng tin, cũng là lúc tiếng ve xé toạc không gian sáng sớm. Và rồi những ngày đầu cấp ba, tôi nhận ra: Dù mùa hè đã qua, ve vẫn còn đó. Như thể mùa hạ chưa thật sự rời đi – chỉ vì một người chưa bước ra khỏi trái tim tôi.

Tôi đã không còn viện nhiều lý do ngớ ngẩn để đi ngang lớp cậu nữa. Dường như, sau khi nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi lớn thế nào, tôi cũng tự khép lại mọi hành động có vẻ "lố bịch" của bản thân. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ngừng quan sát.

Tôi vẫn chọn ngồi ở góc cuối lớp – chỗ duy nhất có thể nhìn thấy hành lang lớp 10A1 nếu ngó nghiêng một chút.

Tôi vẫn ghi nhớ từng chi tiết nhỏ về cậu: Chiếc đồng hồ màu bạc ở cổ tay trái, đôi giày thể thao Nike luôn được lau sạch, kiểu tóc hơi rối sau giờ thể dục, và cả cách cậu chống cằm suy nghĩ – y hệt như hôm đầu tiên tôi thấy cậu ở thư viện trường luyện thi.

Có khi, tôi tự hỏi: Liệu cậu có nhận ra ánh nhìn từ xa ấy chưa từng rời khỏi mình?

Tôi biết, khả năng ấy gần như bằng không. Nhưng tôi vẫn cứ hy vọng – như hy vọng một cơn mưa rào giữa mùa nắng, như hy vọng tiếng ve cuối cùng vẫn dành riêng cho mùa hè tôi chưa quên.

* * *

Phương Vy – bạn thân tôi – bắt đầu nghi ngờ. Con bé vốn lanh lợi, nhìn một ánh mắt là hiểu một tấm lòng.

"Ê, mày có đang để ý ai lớp A1 không đó nha?" – Nó hỏi thẳng vào một buổi chiều tôi đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi giật mình, lắp bắp: "Đâu.. Có.."

Vy nhíu mày, nửa cười nửa nghiêm túc: "Tao theo dõi mày cả tuần nay rồi. Đi tưới cây cũng chọn giờ trùng với lớp đó ra chơi, giặt khăn xong đi lộn đường, ăn vặt cũng đứng trước dãy A.. Mày nghĩ tao mù hả?"

Tôi cúi đầu, tim đập nhanh hơn cả lúc lén nhìn cậu.

"Vậy.. Nếu có thì sao?"

Phương Vy ngồi xuống, chống tay lên bàn, nhìn tôi như thể vừa phát hiện ra một bí mật động trời: "Vậy là Diệu An cũng biết thích người ta rồi hả? Trời đất ơi, cuối cùng cũng đến lúc trái tim mày không phải chỉ biết rung lên vì thơ!"

Tôi bật cười, có chút ngượng ngùng, có chút thở phào. Được nói ra cảm xúc giấu kín thật ra cũng không quá đáng sợ.

Vy không trêu chọc nhiều, chỉ nhẹ nhàng bảo: "Tao không biết người đó thế nào. Nhưng nếu làm mày vui, thì cứ thích đi. Miễn là.. Đừng để mình buồn vì thích đơn phương."

Câu đó khiến tôi trầm ngâm.

Tôi không buồn vì đơn phương. Tôi chỉ sợ.. Một ngày nào đó, cậu biến mất khỏi thế giới của tôi – như cách ve thôi kêu, như cách mùa hạ rút lui trong im lặng.

* * *

Đêm đó, tôi mở quyển sổ mới. Không phải để học, mà để viết.

Tôi muốn gọi đó là "nhật ký cánh ve" – nơi tôi lưu lại tất cả những ngày có cậu.

Không tên. Không địa chỉ. Chỉ là những đoạn cảm xúc chưa bao giờ được gửi đi, và cũng không cần hồi âm.

Dòng cuối tôi viết là một câu ngắn ngủi:

> "Chàng trai cánh ve ơi, nếu một ngày cậu đọc được những dòng này, xin đừng cười nhé. Vì tôi đã từng thật lòng mến cậu, vào một mùa hạ rất xa – và rất thật."

* * *
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 5: Cơn Mưa Tháng Mười

Tháng mười đến bằng những cơn mưa bất chợt. Không rào rạt như mưa tháng sáu, cũng không lạnh buốt như những trận mưa giáp đông, mà là những cơn mưa vừa đủ làm ướt vai áo, vừa đủ khiến người ta chậm lại một nhịp giữa hành lang trống vắng.

Mưa tháng mười thường không báo trước. Trời đang trong vắt là thế, chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ qua, bỗng bầu trời sầm lại như buồn bã. Những đám mây xám trôi lững lờ như những suy tư của tuổi mười sáu, nhẹ tênh mà dai dẳng. Giọt mưa đầu tiên bao giờ cũng rơi rất khẽ - như một lời nhắc nhớ hơn là một cơn đổ vỡ. Rồi mưa sẽ nặng hạt dần, gõ lên mái tôn, lên lá bàng úa, lên nền gạch cũ những âm thanh đơn độc, khiến cả sân trường chìm trong một màu xám trong veo.

Tôi bắt đầu học cách mang theo áo mưa mỗi ngày, dù trời nắng hay âm u. Không phải vì sợ ướt, mà bởi vì.. Tôi có lý do để nấn ná lại sân trường thêm một chút, vào mỗi buổi tan học.

Và có thể - rất có thể - tôi sẽ nhìn thấy cậu.

Cậu vẫn đi về một mình, tay đút túi áo khoác đồng phục màu xám, tai nghe luôn cắm ở tai trái, bước chân đều đều, không vội vàng. Đôi khi tôi đi phía sau, lặng lẽ, cách vài bước chân. Cũng có lúc tôi đi trước, liếc nhìn tán lá rung trên đầu xem có giọt nào rơi xuống áo cậu không.

Chưa một lần cậu nhìn tôi.

Cũng chưa một lần tôi dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song: Cùng tồn tại trong một không gian, nhưng không bao giờ cắt nhau - hoặc ít nhất, là chưa.

* * *

Ngày thứ ba của tuần thứ hai tháng mười, tôi quên mang áo mưa.

Tan học, trời lại đổ những cơn mưa bất chợt. Mưa ập đến không báo trước, khiến sân trường nhòe nhạt trong một màn trắng đục.

Chiều hôm ấy, tôi đứng nép trong góc nhà xe khi trời bắt đầu rơi. Cơn mưa chẳng to, nhưng dai dẳng và lười biếng như thể chẳng muốn dứt. Tôi không mang áo mưa. Cũng chẳng vội về. Vì tôi thấy cậu cũng đang đứng dưới mái hiên cách tôi vài chiếc xe.

Mọi người đều vội vã, riêng cậu đứng im, dường như đang chờ mưa nhẹ bớt. Và có lẽ do gió, chiếc áo đồng phục mỏng manh của cậu bị thổi xốc lên một chút, để lộ bảng tên đeo lệch bên ngực trái.

Tôi nheo mắt.

Tôi thấy nó.

Thấy thật rồi - cái tên mà tôi tìm kiếm bấy lâu: Nguyễn Trọng Nhân.

Đó là lần đầu tiên tôi biết tên thật của cậu. Tên cậu không phải là một ký hiệu bí ẩn hay một biệt danh mơ hồ nữa. Nó là thật. Rõ ràng. Hiện hữu. Và làm tim tôi loạn nhịp trong một buổi chiều đầy mưa.

Dãy nhà xe vắng ngắt, chỉ còn tiếng mưa lộp độp trên mái tôn cũ. Mùi nước mưa thấm vào đất nồng lên một hương ngai ngái quen thuộc, như thể tuổi học trò cũng có mùi riêng – mùi của áo trắng ướt mưa, của sách vở gói trong túi nylon, của hoài niệm chưa kịp lớn.

Mọi người đã về gần hết, tôi vẫn loay hoay ôm cặp trước ngực, chờ một phép màu nào đó.

Và rồi - cậu bước tới.

Không hẳn là đến gần, chỉ là.. Tình cờ đi ngang qua để ra cổng. Dưới mưa, dáng cậu vẫn cao gầy, áo khoác hơi xộc xệch vì gió. Cậu cầm một chiếc dù đen, đơn giản như chính con người cậu.

Tôi nhìn thấy cậu - rõ hơn bất cứ lần nào trước đó.

Và lần đầu tiên, tôi thấy cậu khựng lại một chút khi nhìn về phía tôi.

Không phải nhìn sâu, không phải chăm chú. Chỉ là một ánh mắt thoáng qua.

Nhưng đủ để tôi nhớ cả đời.

Cậu lặng lẽ bước tiếp. Không dừng lại. Không quay đầu.

Tôi biết chứ. Chúng ta không thân, thậm chí chưa từng nói chuyện. Làm sao cậu có thể dừng lại trước một cô gái xa lạ đang nép mình dưới mái hiên chờ mưa tạnh?

Tôi cười, hơi chua xót. Rồi bước chân ra khỏi hiên, để mưa tạt ướt bờ vai.

Chiếc áo dài trắng đẫm nước, dính sát vào người. Lạnh.

Nhưng tim tôi lại.. Ấm.

Vì tôi đã có được một khoảnh khắc cậu nhìn tôi – dù chỉ thoáng qua, dù chỉ một lần.

* * *

Tối đó, tôi viết một trang dài trong "nhật ký cánh ve".

> "Hôm nay mưa. Tôi đã thấy tên cậu. Cậu đi qua tôi. Không lời chào, không dừng lại. Nhưng ánh mắt cậu - đã đi vào ký ức tôi như một bản nhạc không cần lời.

Tôi ướt mưa. Nhưng lòng tôi thì không.

Vì cơn mưa tháng mười ấy.. Đã khiến chúng ta gần nhau hơn một mét."

* * *

Và tôi dự định tuần sau, sẽ mang theo hai chiếc áo mưa.

Một cho tôi. Một.. Để đó, nếu cậu cần.

Không phải để mời cậu, mà là.. Nếu trời lại mưa, và nếu có ai đó quên mang áo mưa - tôi có thể lặng lẽ đặt chiếc áo mưa thứ hai ở bậc thềm gần cổng. Không ghi tên, không nhắn gửi. Chỉ là.. Một hành động âm thầm, như cách tôi âm thầm thích cậu.

Không cần được biết đến.

Chỉ cần được thấy cậu khô ráo đi về giữa cơn mưa tháng mười.

* * *
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 6: Quả Táo Đỏ

Tối đó về nhà, tôi lên Facebook, gõ cái tên ấy. Một loạt kết quả hiện ra. Tên thì giống, nhưng ảnh đại diện thì không. Có người dùng hình hoa, người dùng cảnh hoàng hôn, người chẳng để gì. Tôi thử gửi lời mời kết bạn đến tất cả những cái tên trùng khớp. Một hành động điên rồ - tôi biết chứ - nhưng tôi không muốn bỏ lỡ.

Sáng hôm sau, có đến hơn 10 tài khoản đã chấp nhận lời mời. Tôi cẩn thận lướt từng trang cá nhân, cố tìm dấu hiệu của cậu. Nhưng không có ai quen. Không có đôi mắt nào khiến tôi nhận ra.

Tôi bắt đầu thất vọng. Nhưng chiều hôm ấy, khi đang chán nản định hủy hết kết bạn cho đỡ xấu hổ, thì.. Một cái tên hiện lên.

Nguyễn Trọng Nhân - avatar là.. Một quả táo đỏ.

Không ảnh đại diện gương mặt. Không thông tin công khai. Nhưng danh sách bạn bè có khá nhiều bạn học cùng lớp A1. Tôi click vào trang cá nhân.

Tôi kéo xuống. Một dòng status đơn giản:

> "Trời mưa rồi, nhà ai quên áo mưa dưới bàn giáo viên nè."

Một cậu bạn bình luận: "Chắc lớp trưởng lớp mày để quên đó Nhân =)) "

Nhân. Là cậu thật rồi.

Tôi nhận ra giọng điệu, cách viết, và cả không khí quen thuộc trong dòng chữ ấy.

Tôi mừng đến mức.. Suýt thả tim cái status - nhưng kịp dừng lại. Không được để cậu biết. Không được để cậu nghi ngờ.

Ngốc thật. Nhưng vui.

Tôi ngồi yên trước màn hình, lòng rung lên kỳ lạ.

Tim tôi đập nhanh. Một phần sợ mình đoán sai. Một phần.. Sợ mình đoán đúng.

Bởi nếu đây thật sự là cậu, thì tôi sẽ làm gì tiếp theo?

Nhắn tin ư? Không thể. Cậu đâu có biết tôi là người đã âm thầm đi ngang lớp cậu mỗi ngày.

Vậy nên.. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào quả táo đỏ ấy suốt mười lăm phút, như thể mong nó nói với tôi điều gì đó.

Cuối cùng, tôi không làm gì cả.

Tôi chỉ nhấn vào danh sách bạn bè, xóa bỏ tất cả những cái tên mà tôi từng nghi ngờ là cậu – từng cái một – cho đến khi màn hình chỉ còn lại quả táo đỏ ấy.

Không tương tác. Chỉ là.. Một biểu tượng im lặng nằm giữa nền trắng của ứng dụng Facebook.

* * *

Tối đó, tôi viết trong "nhật ký cánh ve" :

> "Cậu có biết quả táo đỏ trong truyện cổ tích là thứ dẫn dụ người ta bước vào giấc ngủ không?

Nhưng quả táo của cậu – với tôi – lại khiến tôi thức trắng cả một đêm."

* * *

Những ngày sau đó, tôi không vào lại trang cá nhân đó nữa.

Tôi sợ cảm giác mong chờ quá nhiều. Sợ lỡ nhìn thấy cậu thay đổi ảnh đại diện, hoặc đăng gì đó mà tôi không hiểu, không liên quan – tôi sẽ thấy mình thật vô nghĩa.

Tôi chỉ cần biết cậu đang tồn tại đâu đó trong thế giới này, như một quả táo đỏ lặng lẽ nằm trên cành cao – không gọi tên tôi, cũng chẳng để tôi đến gần, nhưng lại khiến tôi mỗi ngày đều phải ngẩng lên để nhìn.

Cậu vẫn chưa biết tôi là ai.

Nhưng điều đó không quan trọng nữa. Điều quan trọng là.. Tôi đã có một quả táo đỏ để nhớ.
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 7: Kẻ thầm mến

Kể từ ngày biết tên cậu, Facebook bỗng trở thành một vùng đất mới đối với tôi – vừa gần lại vừa xa.

Vừa không dám vào trang cậu xem, vì sợ bản thân ngoài lề không hiểu biết gì, không vào thì lại sợ không biết cậu đang và sẽ làm gì, tâm trạng ra sao.

Nên đắn đo mãi tôi cũng quyết định vào xem trang của cậu. Từng dòng trạng thái cậu viết, từng tấm ảnh cậu đăng, từng người bạn tương tác.. Tôi đều lặng lẽ nhìn qua màn hình, như thể đang soi vào một thế giới mình không thuộc về.

Cậu không viết gì nhiều. Tường nhà cậu ít chữ, chỉ đôi khi là một bài hát cũ, một tấm ảnh trời mưa mờ nhòe góc phố, hay những status ngắn ngủn như "Mệt" hay "Ừ". Nhưng chỉ cần thế thôi, cũng đủ để tôi lưu lại trong trí nhớ và tưởng tượng cả một thế giới cảm xúc phía sau.

Tôi chưa từng thả tim, cũng chưa để lại một bình luận nào. Càng không dám gửi lời chào. Tôi sợ, rằng chỉ một cái chạm nhẹ cũng sẽ làm vỡ mất khoảng cách bình yên giữa hai người xa lạ. Khoảng cách mà tôi vừa buồn, vừa trân trọng.

Mỗi đêm, trước khi ngủ, tôi đều vào trang cá nhân cậu một lần. Không phải để tìm gì mới, mà chỉ là để chắc rằng.. Thế giới của cậu vẫn còn ở đó, vẫn đang tồn tại song song với tôi, và tôi vẫn đang dõi theo như một kẻ giấu mặt lặng thầm.

Tôi không ngờ, người đầu tiên phát hiện ra điều đó.. Lại là Phương Vy.

* * *

"Ê, mày biết cậu bạn lớp Tự nhiên A1 tên gì không?" – Vy hỏi, miệng nhai bánh tráng, mắt liếc nhìn tôi như dò xét.

Tôi giật mình, cố giữ giọng thản nhiên: "Ai cơ?"

"Thì cái cậu cao cao, mắt sâu, hay đi một mình. Mày dạo này hay nhìn lén cậu đó lắm."

Tôi suýt sặc nước.

Vy khoanh tay, cười nhếch môi kiểu rất "Phương Vy" : "Tao là bạn thân mày tám năm, tưởng giấu được hả? Từ lúc mày giả vờ đi tưới cây tới lúc bỗng dưng đăng ảnh trời mưa tháng mười.. Mày nghĩ tao không nghi ngờ?"

Tôi ngượng chín mặt, cúi gằm xuống quyển tập, tim đập loạn xạ.

"Thật ra cũng dễ hiểu mà.." – Vy dịu giọng. "Cậu ta.. Nhìn cũng có nét, kiểu trầm trầm khó gần, đúng gu mày còn gì."

Tôi không đáp. Chỉ nghe tim mình đập từng nhịp rõ ràng hơn cả tiếng chuông ra chơi.

"An này.."

"Hửm?"

"Mày thích cậu ta thiệt hả?"

Tôi im lặng.

Trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra – cảm xúc bấy lâu mà tôi cố giấu, cố nhốt trong những trang nhật ký cánh ve, cuối cùng cũng bắt đầu vượt khỏi trang giấy, chạm đến những người xung quanh.

* * *

Hôm đó, tôi về nhà, mở Facebook, rồi mở khung chat với cậu.

Không viết gì cả.

Chỉ nhìn cái ô trống ấy như một vùng biển yên lặng. Ngón tay đặt lên bàn phím, rồi lại rút về.

Tôi tự hỏi: Nếu một ngày tôi nhắn tin, cậu sẽ trả lời chứ? Hay sẽ xem rồi lặng lẽ lướt qua như cách cậu đã đi ngang hành lang hôm đó, khi tôi ướt mưa và cậu chỉ nhìn thoáng qua?

Tôi chưa đủ dũng cảm.

Nhưng lòng tôi.. Bắt đầu dịch chuyển.

* * *

Sáng hôm sau, đến trường, tôi thấy Vy đang hí hoáy làm gì đó trên bàn tôi.

"Này, cái gì thế?" – Tôi hỏi, hơi lo.

Vy cười ranh mãnh: "Tao viết tên hai đứa mày vào góc bàn, sát bên ô ngăn bút đó. Nhìn kỹ sẽ thấy nè: D. A ❤️ N. T. N."

Tôi đỏ bừng mặt, vội vàng dùng gôm chà đi, nhưng nét bút bi vẫn còn hằn.

"Ghi chi vậy trời? Nhảm dễ sợ!"

Vy nhún vai: "Thì để mày nhớ mình có một cái crush chớ sao. Với lại, biết đâu sau này hai người yêu nhau thật thì còn có chỗ mà kể lại bắt đầu từ đâu."

Tôi định phản bác gì đó, nhưng rồi khựng lại.

Biết đâu.. Vy nói đúng?

* * *

Tối hôm đó, tôi lại vào Facebook. Nhìn thấy cậu vừa chia sẻ một đoạn nhạc của Đen Vâu – "một mình ta giữa rừng hoa, không có ai để bật cười.."

Tôi mỉm cười. Không biết vì câu hát hay vì người chia sẻ.

Và như một thói quen mới, tôi mở điện thoại ghi âm, thầm đọc vài dòng vào "nhật ký cánh ve" bằng giọng thì thầm:

> "Tôi là kẻ thầm mến. Không hoa, không quà, không tin nhắn.

Nhưng mỗi ngày tôi đều nghĩ về cậu như một phần trong nhịp sống.

Không mong được đáp lại. Chỉ mong không bị lãng quên.."

* * *

Cuối tuần, tôi và Vy cùng ra tiệm photo in tài liệu. Trong lúc chờ, Vy hỏi:

"Mày có muốn tao bày cách bắt chuyện với cậu không?"

Tôi im lặng một lúc.

Rồi khẽ gật đầu.

Vy không nói gì nữa, chỉ cười.

Còn tôi – lần đầu tiên – thấy lòng mình nhẹ như gió tháng mười một.

Có lẽ.. Đã đến lúc tôi bước thêm một bước nhỏ.
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 8: Những Tin Nhắn Đầu Tiên

Từ hôm ấy, mỗi lần mở Facebook, tôi lại nhìn chằm chằm vào biểu tượng Messenger như đang canh một trận mưa rào mùa hạ: Đến rồi lại đi, chẳng báo trước điều gì. Tên của Nguyễn Trọng Nhân – bạn học lớp 10A1 – vẫn nằm trong danh sách bạn bè, nhưng chưa từng có dấu hiệu gì cho thấy cậu biết đến sự tồn tại của tôi.

Phương Vy từng nói: "Có gan kết bạn thì phải có gan nhắn tin. Không thì đừng tự rước lấy hy vọng làm gì." Nhưng với tôi, hy vọng chính là điều duy nhất giúp tôi bám víu vào mỗi buổi sáng thức dậy, khoác áo dài trắng, đến trường, đi ngang qua cầu thang tầng trệt nơi lớp 10A1 yên lặng như một viện bảo tàng.

Một tối muộn, sau khi xóa đi viết lại tin nhắn hơn mười lần, tôi bấm gửi:

"Bạn ơi, mình có thể hỏi bạn cách giải hai bài toán lý được không?"

Tin nhắn rất bình thường. Bình thường đến mức chẳng ai biết rằng người gửi đã mất hơn một giờ để quyết định chỉ dùng một dấu chấm hỏi duy nhất.

Tin nhắn "đã gửi". Và rồi.. Một tiếng ting.

"À, toán lý hả? Bạn đang bị kẹt ở chỗ nào vậy?"

Tim tôi đập loạn như trống lân ngày Tết. Nhân trả lời. Và không hề khó chịu. Không lạnh lùng như tôi tưởng tượng. Không xa cách như ánh mắt cậu vẫn thường hướng ra cửa sổ mỗi buổi ra chơi.

Tôi vội vàng mở sách, lật lại bài toán, gõ câu hỏi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh và "tự nhiên" nhất có thể. Tin nhắn của tôi dài gấp ba lần của Nhân. Nhưng Nhân vẫn trả lời. Vẫn kiên nhẫn. Thậm chí gửi cả hình ảnh lời giải chi tiết.

"Mình nghĩ chỗ bạn bị rối là phần đổi đơn vị. Chứ bài làm gần đúng rồi đó."

Câu nói ấy khiến tôi mỉm cười đến tận sáng hôm sau.

Từ hôm đó, chúng tôi bắt đầu trò chuyện rải rác. Không dày đặc. Không đều đặn. Nhưng đủ để tôi cảm thấy một sự kết nối nhỏ nhoi giữa hai người từng như hai thế giới. Tôi kể cho Vy nghe, và tất nhiên là bị trêu không thương tiếc:

"Ủa, vậy là từ 'chàng trai cánh ve' giờ thành 'thầy giáo vật lý' luôn rồi hả?"

Tôi đỏ mặt, không nói gì. Nhưng trong lòng tôi, cái tên "chàng trai cánh ve" vẫn còn đó – một hình bóng lặng lẽ nhưng dần trở nên rõ nét hơn qua từng đoạn hội thoại.

Có những ngày Nhân không trả lời. Tôi chỉ dám mở khung chat rồi lại đóng. Nhưng không buồn. Vì tôi biết, dù có xa cách đến đâu, thì ít nhất chúng tôi đã từng nói chuyện. Tôi không còn là người xa lạ hoàn toàn nữa.

Một chiều, khi cơn mưa tháng mười một vừa dứt, tôi nhận được tin nhắn:

"Hôm nay lớp bạn có học môn Địa không? Mình đang cần tìm thông tin về vùng kinh tế trọng điểm phía Nam."

Tôi suýt làm rớt điện thoại. Nhân nhắn tin trước. Lần đầu tiên.

Tôi ngồi vào bàn học, lật sách, tra mạng, tìm thông tin, gửi cho Nhân một cách đầy nhiệt tình. Và từ tin nhắn ấy, chúng tôi bắt đầu đổi vai – khi thì người hỏi, lúc là người trả lời. Không còn là một chiều. Không còn là ngập ngừng.

Tôi biết rõ, đây không phải là yêu. Nhưng là thứ gì đó rất gần với thương mến – một cảm giác nhẹ như cơn gió đầu mùa, đủ khiến tim run lên khi đi ngang qua nhau ở cầu thang khu A.

Một lần, Nhân gõ:

"Bạn hay đi ngang lớp mình ghê. Giống người quen đang tìm ai vậy."

Tôi ngừng thở. Rồi vội vàng đáp:

"À, tại mình hay được phân công tưới cây ở bên đó"

"Vậy à. Hèn gì. Mấy lần thấy bạn đi ngang, tưởng đang tìm lớp."

Tôi chỉ cười, không nói gì thêm.

Trong lòng, một thứ gì đó nhẹ nhàng bung nở như cánh hoa dã quỳ cuối mùa.
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 9: Mùa ve lớp 10

Cuối tháng năm. Trường bắt đầu phảng phất mùi nghỉ hè. Hành lang nắng vàng hơn, nắng như mật ong vỡ ra trên những dãy bàn ghế cũ kỹ. Tụi bạn trong lớp đã bắt đầu đếm ngược từng ngày, đứa thì hí hửng chuẩn bị du lịch, đứa nôn nao vì sắp được ngủ nướng, còn tôi thì chỉ thấy lòng mình se lại như một sợi chỉ mỏng manh đang bị ai đó kéo chặt.

Năm lớp 10 sắp kết thúc. Một năm mà tôi đã bắt đầu bằng ánh mắt đầu tiên dành cho một người xa lạ – rồi kết thúc bằng cách lặng lẽ bước ngang đời cậu thêm vài chục lần nữa.

Cậu vẫn như thế – trầm mặc, lặng lẽ, và chẳng bao giờ biết rằng tôi vẫn luôn dõi theo. Tôi từng nghĩ hè đến là nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao năm nay, nỗi buồn lại len lén bám vào từng kẽ áo đồng phục.

Tôi ước có thêm một vài tuần nữa – để có cớ đi ngang qua lớp cậu vài lần, để còn nhìn thấy dáng cậu ngồi gục trên bàn, hoặc chỉ là thoáng bắt gặp ánh mắt cậu ngoài sân trường. Những điều nhỏ bé thôi, nhưng với tôi, nó đã nuôi dưỡng những cảm xúc suốt cả năm học dài.

Mỗi mùa ve là một mùa chia tay. Nhưng năm nay không ai chia tay ai cả, chỉ là lớp 10 khép lại – như một trang sổ tay bị gió lật qua. Không ai biết điều gì đang chờ ở phía trước. Tôi không biết liệu năm tới mình có còn cảm xúc như bây giờ không. Hay tất cả sẽ dần trôi vào một miền ký ức xa xôi mà chỉ còn lại âm thanh ve kêu da diết.

Tôi muốn giữ lại mọi thứ – ánh mắt cậu, giọng cười Phương Vy, những chiều trực nhật lớp ồn ào, những lần hồi hộp vì một cái like trên Facebook. Tất cả đều là một phần thanh xuân tôi.

Và nếu có thể nói với chính mình lúc bắt đầu lớp 10, tôi sẽ chỉ nói một câu: Cảm ơn vì đã thích một người thật âm thầm, thật dịu dàng. Dù người ấy chẳng hề hay biết..

Như mọi khi, tôi đi ngang qua cửa lớp A1. Thấy Nhân đang cúi đầu đọc sách. Cậu ấy mặc áo sơ mi trắng, tóc rối nhẹ như chưa kịp chải chuốt. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác trái tim mình đập nhanh hơn một nhịp.

Những buổi học cuối cùng của năm lớp 10 trôi qua trong một thứ cảm giác thật lạ – vừa chênh vênh, vừa ngọt ngào như mùi phấn vương trong nắng sớm. Lớp học vẫn đông đủ tiếng cười, vẫn có đứa ngủ gục trong tiết Toán, vẫn có bài kiểm tra cuối kỳ làm mấy đứa mặt mày nhăn nhó, nhưng trong lòng tôi thì mọi thứ dường như đã bắt đầu chậm lại.

Những ngày này, tôi hay nhìn ra cửa sổ. Cây phượng ngoài sân đã đỏ rực. Từng cánh hoa rơi nhẹ, rớt xuống sân như những mảnh ký ức đang được ai đó rải ra thật khẽ. Tiếng ve bắt đầu vang lên lác đác – âm thanh báo hiệu mùa hè đến gần, cũng là tiếng gọi buồn của chia tay, dù chưa ai rời đi.

Tôi lặng lẽ gom từng khoảnh khắc nhỏ: Ánh nắng trên tóc bạn ngồi bàn trước, tiếng giỡn hồn nhiên của đám bạn phía cuối lớp, cả giọng cô chủ nhiệm dặn dò về kỳ nghỉ hè – mọi thứ đều khiến tôi muốn khắc ghi thật kỹ.

Còn cậu – vẫn ngồi ở lớp 10A1 ở hành lang cuối góc, thỉnh thoảng đi ngang sân trường với bước chân yên lặng như mọi ngày. Tôi biết hè này rồi ai cũng sẽ có thế giới riêng của mình. Còn tôi, chẳng cần gì to tát, chỉ mong thấy cậu thêm một vài lần nữa – trước khi năm học khép lại.

Buổi học cuối cùng sẽ không có nước mắt, cũng không ai nói lời tạm biệt. Nhưng với tôi, đó là lời chào âm thầm gửi đến một mùa đã sắp qua – một năm học, một đoạn tuổi trẻ, và một người chưa từng biết rằng mình đã hiện diện trong trái tim của một người khác dịu dàng đến thế..
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back