三十二、饺子皮尖Vỏ bánh trẻo
有个富家子弟特别爱吃饺子, 每天都要吃. 但他又特别刁, 只吃馅, 两头的皮尖尖就丢到后面的小河里去. Con cháu của một nhà giàu nọ đặc biệt thích ăn bánh trẻo, mỗi ngày đều muốn ăn. Nhưng nó lại rất kén, chỉ ăn nhân, còn vỏ ở hai đầu thì vứt xuống con sông nhỏ phía sau.
好景不长, 在他十六岁那年, 一把大火烧了他的全家, 父母急怒中相继病逝. 这下他身无分文, 又不好意思要饭. 邻居家大嫂非常好, 每餐给他吃一碗面糊糊. 他则发奋读书, 三年后考取官位回来, 一定要感谢邻居大嫂. Ngày vui chóng tàn, năm đó khi nó mười sáu tuổi, một ngọn lửa thiêu rụi cả nhà nó, cha mẹ bị sốc lần lượt qua đời. Lần này trên người nó không có lấy một xu, lại ngại xin cơm. Đại tẩu hàng xóm vô cùng tốt, mỗi bữa đều cho nó ăn một bát mỳ cháo. Nó cố gắng nỗ lực học, ba năm sau khảo được quan vị trở về, nhất định phải cảm ơn vị đại tẩu hàng xóm.
大嫂对他讲:不要感谢我. 我没有给你什么, 都是我收集的当年你丢的饺子皮尖, 晒干后装了好凡麻袋, 本来是想备不时之需的. 正好你有需要, 就又还给你了. Đại tấu nói với nó: "Không cần cảm ơn tôi. Tôi không cho cậu gì cả, đều là tôi gom góp vỏ của bánh trẻo cậu vứt đi năm đó, phơi khô sau đó đựng trong bao bố, vốn để dự phòng những lúc cần thiết. Vừa khéo cậu đang cần, nên liền trả lại cho cậu."
大官思考良久, 良久.. Đại quan trầm tư hồi lâu, hồi lâu..
有一个有名的三八理论:八小时睡觉, 八小时工作, 这个人人一样. 人与人之间的不同, 是在于业余时间怎么渡过. 时间是最有情, 也最无情的东西, 每人拥有的都一样, 非常公平. 但拥有资源的人不一定成功, 善用资源的人才会成功. 白天图生存, 晚上求发展, 这是二十一世纪对人才的要求. Có một lý luận nổi tiếng về ba cái tám: Tám giờ ngủ, tám giờ làm, ai cũng như ai. Cái không giống giữa người với người, là làm gì ngoài thời gian làm việc. Thời gian là thứ rất hữu tình, cũng rất vô tình, mỗi người đều có như nhau, vô cùng công bằng. Nhưng người có tài nguyên không nhất định thành công, người biết cách dùng tài nguyên mới là người thành công. Ban ngày kiếm sống, ban đêm phải mở rộng, đây là yêu cầu đối với nhân tài của thế kỷ hai mốt.
Nguồn: Sưu tầm, translated by Thu Trần.
(Còn tiếp)
有个富家子弟特别爱吃饺子, 每天都要吃. 但他又特别刁, 只吃馅, 两头的皮尖尖就丢到后面的小河里去. Con cháu của một nhà giàu nọ đặc biệt thích ăn bánh trẻo, mỗi ngày đều muốn ăn. Nhưng nó lại rất kén, chỉ ăn nhân, còn vỏ ở hai đầu thì vứt xuống con sông nhỏ phía sau.
好景不长, 在他十六岁那年, 一把大火烧了他的全家, 父母急怒中相继病逝. 这下他身无分文, 又不好意思要饭. 邻居家大嫂非常好, 每餐给他吃一碗面糊糊. 他则发奋读书, 三年后考取官位回来, 一定要感谢邻居大嫂. Ngày vui chóng tàn, năm đó khi nó mười sáu tuổi, một ngọn lửa thiêu rụi cả nhà nó, cha mẹ bị sốc lần lượt qua đời. Lần này trên người nó không có lấy một xu, lại ngại xin cơm. Đại tẩu hàng xóm vô cùng tốt, mỗi bữa đều cho nó ăn một bát mỳ cháo. Nó cố gắng nỗ lực học, ba năm sau khảo được quan vị trở về, nhất định phải cảm ơn vị đại tẩu hàng xóm.
大嫂对他讲:不要感谢我. 我没有给你什么, 都是我收集的当年你丢的饺子皮尖, 晒干后装了好凡麻袋, 本来是想备不时之需的. 正好你有需要, 就又还给你了. Đại tấu nói với nó: "Không cần cảm ơn tôi. Tôi không cho cậu gì cả, đều là tôi gom góp vỏ của bánh trẻo cậu vứt đi năm đó, phơi khô sau đó đựng trong bao bố, vốn để dự phòng những lúc cần thiết. Vừa khéo cậu đang cần, nên liền trả lại cho cậu."
大官思考良久, 良久.. Đại quan trầm tư hồi lâu, hồi lâu..
有一个有名的三八理论:八小时睡觉, 八小时工作, 这个人人一样. 人与人之间的不同, 是在于业余时间怎么渡过. 时间是最有情, 也最无情的东西, 每人拥有的都一样, 非常公平. 但拥有资源的人不一定成功, 善用资源的人才会成功. 白天图生存, 晚上求发展, 这是二十一世纪对人才的要求. Có một lý luận nổi tiếng về ba cái tám: Tám giờ ngủ, tám giờ làm, ai cũng như ai. Cái không giống giữa người với người, là làm gì ngoài thời gian làm việc. Thời gian là thứ rất hữu tình, cũng rất vô tình, mỗi người đều có như nhau, vô cùng công bằng. Nhưng người có tài nguyên không nhất định thành công, người biết cách dùng tài nguyên mới là người thành công. Ban ngày kiếm sống, ban đêm phải mở rộng, đây là yêu cầu đối với nhân tài của thế kỷ hai mốt.
Nguồn: Sưu tầm, translated by Thu Trần.
(Còn tiếp)