Chương 79: Phu quân ơi, vĩnh biệt chàng!
Mặc cho tiếng van xin thảm thiết của nàng ta xa dần xa dần. Úc Huyền Kỳ ngồi xụp xuống vòng tay bế bổng ái nhân lên mang về giường. Raika đã ngất đi rồi khiến thâm tâm hắn đau hối vụn vỡ.
Tròn Tròn quạt cánh phành phạch phía sau trông thấy cũng thương tâm. Lúc nãy nó tới đây thăm con tiểu yêu, vô tình bắt gặp Âm Âm đang ở trong phòng đem toàn bộ sự thật phơi bày, thậm chí còn nói thêm nói bớt rất nhiều thứ cố tình bôi nhọ nhân phẩm của chủ nhân. Thật quá đáng lắm rồi.
Nó bèn nhanh chóng tới Kim Quang điện báo cho chủ nhân biết. Người đang thượng triều cứ thế bỏ hết công vụ sang một bên tức tốc quay về đây. Thật không ngờ sự việc diễn tiến ngày càng xa, thân phận bại lộ ngày tháng sau này chủ nhân phải đối diện với con tiểu yêu thế nào đây? Thật là một mối tình oan nghiệt.
Tròn Tròn thở dài thường thượt.
Huyền Kỳ vẫn ngồi bên cạnh mép giường chăm sóc Raika, suốt mấy canh giờ liền nàng hôn mê hắn không rời nửa bước. Mãi tới chiều tối mò Raika mới có dấu hiệu tỉnh lại. Úc Huyền Kỳ nắm tay nàng cả khoảng thời gian dài tới ướt nhẹp mồ hôi.
"Raika nàng tỉnh rồi, nàng có đau có khó chịu chỗ nào không, ta đút cháo cho nàng ăn nhé!" Huyền kỳ mừng rỡ khôn xiết. Vừa vuốt má nàng vừa ân cần hỏi han.
Raika ngược lại kinh hoàng khi nhìn thấy Úc Huyền Kỳ. Nàng gạt tay hắn ra vừa xua đuổi vừa ngồi bật dậy muốn bỏ chạy. Chỉ là mới nhớm người ngồi dậy toàn thân nàng đã đau nhứt rã rời, bờ vai run rẩy mặt tái nhợt.
"Cút ra, đừng chạm vào ta. Ghê tởm, thật ghê tởm." Raika vừa mắng vừa khóc trong sợ hãi, nam nhân nàng ao ước từng đêm có ngày trở thành nỗi ám ảnh trong đời nàng.
Mới buổi sáng còn ân ái mặn nồng sao chỉ trong phút chốc tan tành vụn vỡ, Huyền Kỳ luyến tiếc khôn nguôi.
"Raika đừng như vậy có được không, ta xin lỗi nàng ta sai rồi. Từ khi nhận ra trái tim này có nàng, ta đã không còn đủ can đảm thú nhận sự thật. Ta yêu nàng, ta dùng quãng đời còn lại bù đắp cho nàng, tha thứ cho ta có được không Raika?"
Huyền Kỳ tha thiết van xin tình yêu của đối phương, tay vuốt ve bờ má non mịn của nàng, tay đỡ lấy tấm lưng nàng, nhìn nàng xua đuổi hắn thế này hắn rất đau khổ.
Nếu là nhiều canh giờ trước có lẽ Raika đã chìm đắm hạnh phúc trong mật ngọt dịu dàng của phu quân. Nhưng hiện tại đều khác rồi, biết hắn chỉ là kẻ giả mạo, nàng ghê tởm căm hận vô cùng. Bàn tay bé nhỏ dùng hết sức đánh vào ngực hắn, luôn miệng đuổi hắn đi, mắng nhiếc thậm tệ. Muốn nàng tha thứ cho hắn giấc này chính là điều không thể.
"Cút đi, đừng chạm bàn tay bẩn thỉu của ngươi vào người ta."
"Raika đừng xua đuổi ta, ta yêu nàng."
"Nhưng ta không yêu ngươi, ta không yêu ngươi, ngươi cút đi, đi càng xa càng tốt."
"Chúng ta đã ăn ở với nhau rồi ta sao có thể rời đi bỏ nàng một mình kia chứ Raika, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng, cả đời chăm sóc cho nàng."
"Ai cần ngươi chăm sóc, ai cần ngươi chịu trách nhiệm. Tên khốn giả nhân giả nghĩa, ngươi lừa ta. Ngươi là kẻ vô sỉ đê tiện, ta hận ngươi. Ta hận ngươi."
Mặc cho Úc Huyền Kỳ nhỏ nhẹ đến cỡ nào Raika vẫn luôn miệng gào khóc xua đuổi miệt thị hắn. Lòng tự tôn bị chà đạp đến giới hạn, Úc Huyền Kỳ không còn nhẫn nhịn được nữa hắn vật Raika ngã ra giường, thô bạo hôn liếm khắp mặt mũi nàng.
"Buông ra, đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta."
Raika rùng mình với xúc cảm quen thuộc từ đôi môi mềm ấm của ai kia mang lại, thứ cảm giác mà nàng luôn khao khát từng đêm, sợ không thoát ra được nàng vùng vẫy thét gào. Úc Huyền Kỳ vẫn không dừng lại hôn lên đôi môi đang làm loạn của nàng, trực tiếp nuốt tiếng gào khóc của nàng vào trong khoang miệng hắn.
"Ưm...ư..."
Bị người ta khi dễ thô bạo xâm chiếm toàn bộ đường thở, Raika uất ức còn chẳng thể gào khóc nước mắt ứa mi, hai bàn tay bé nhỏ càng đánh mạnh vào ngực hắn hơn vang lên âm thanh lịch bịch.
Úc Huyền Kỳ để mặc cho nàng đánh, đắm đuối hôn liếm đôi môi ngọt ngào của nàng, nút lấy nút để đầu lưỡi mềm nộn của nàng vang lên âm thanh chùng chụt. Vẫy vùng một hồi Raika kiệt sức ngất lịm đi, hai bàn tay không còn đánh hắn được nữa, lúc này hắn mới sực tỉnh thức.
Nhìn mắt nàng nhắm nghiền Úc Huyền Kỳ xót xa vô vàn, cũng giận bản thân vô vàn. Vì sao nóng giận thiếu suy nghĩ, cơ thể nương tử đang vô cùng yếu ớt, hắn còn ở đó mà muốn ân ái với nàng, hắn có phải cầm thú hay không.
"Raika, nàng là tất cả của đời ta." Huyền Kỳ ôm Raika vào lòng yêu thương vô hạn.
Sự thật phơi bày hắn cũng chẳng còn phải vất vả che giấu nữa, bèn điều Yến Thanh Tiểu Đậu sang Thanh Phong cung hầu hạ nàng. Có hai cung nữ nàng yêu thích bên cạnh nói không chừng nàng sẽ dần hết muộn phiền, mở rộng tấm lòng đón nhận hắn thì sao.
Thế là Yến Thanh, Tiểu Đậu được điều sang Thanh Phong cung tẩm cung của hoàng thượng, còn được gặp lại công chúa hầu hạ người khỏi phải nói hai nàng mừng đến dạng nào.
Phòng ốc trang hoàng rộng lớn, Raika còn chưa tỉnh lại thế là Úc Huyền Kỳ cho phép hai cung nữ ở lại trong phòng tiện việc sai bảo.
Cả đêm đó hai cung nữ ngủ ở bên ngoài gục mặt trên bàn gỗ. Nội phòng phía trong sau bức màn lụa trắng mềm mại, ở trên giường Huyền Kỳ nằm ôm Raika suốt một đêm, theo dõi từng hơi thở từng cái nhíu mày của nàng, lúc nàng gặp ác mộng thì hắn vỗ về xoa dịu. Yêu nàng như yêu máu thịt của hắn, yêu tới tận tâm can cốt tủy cũng đều đớn đau.
Sáng hôm sau Úc Huyền Kỳ thay hoàng phục chỉnh trang dung mạo đâu ra đó rồi mới gọi Yến Thanh Tiểu Đậu vào trông chừng Raika, còn hắn di giá đến đại điện thượng triều. Nàng tỉnh dậy lập tức thông báo.
Cơ mà hắn rời đi không bao lâu đã xảy ra một chuyện đau lòng. Raika tỉnh dậy như người mất hồn chẳng có chút biểu hiện mừng rỡ gì cả khi nhìn thấy hai nàng cung nữ mình yêu thích thường ngày vừa mới chuyển qua sum họp cùng mình. Nàng còn bảo đói bụng kêu bọn chúng đến thiện phòng chuẩn bị điểm tâm sáng.
Yến Thanh lập tức rời đi. Nàng lại bảo Tiểu Đậu đem thêm hương đuổi muỗi về đây, ban đêm muỗi rất nhiều.
Tiểu Đậu do dự một chút nhìn thấy chủ tử vẫn bình thản ngồi ở trên giường chẳng có biểu hiện gì là buồn bã, Tiểu Đậu mới yên tâm rời đi.
Đợi bọn họ đều khuất dạng. Raika loạng choạng bước xuống giường, vừa cử động nàng đã chóng mặt muốn té. Chả hiểu sao dạo này nàng cảm thấy mình yếu ớt vô dụng quá ngay cả pháp lực dịch chuyển cũng không còn đủ sức thực hiện. Song nỗi đau thể xác cũng không sánh bằng nỗi đau trong lòng giấc này, giấc mộng tan vỡ, bị người ta lừa dối bị người ta chà đạp xem như món hàng mua vui mỗi đêm. Thân thể nhơ nhuốc bẩn thỉu, nàng còn mặt mũi nào gặp lại phu quân. Hu hu hu...
Raika bật khóc nước mắt muộn màng tuôn rơi lã chã trên gương mặt hao gầy, nàng cố nhấc từng bước chân vụn vỡ rời khỏi phòng đi dần về hậu viện Thanh Phong cung. Chẳng màn cảnh vật đẹp đẽ chung quanh cũng chẳng còn tha thiết chốn hồng trần, đôi mắt đẫm lệ thu vào tầm cả một bầu trời ảm đạm. Raika không tìm thấy lí do sống tiếp, nàng chẳng chút do dự trầm mình xuống hồ sen đang đua nhau nở bát ngát hương thơm.
Raika bồng bềnh trong lòng hồ lạnh lẽo, hai mắt nhắm nghiền lệ tuôn nhạt nhòa. Lòng hồ lạnh lẽo liệu có thể nào gột rửa tấm thân nhơ nhuốc của nàng, để kiếp sau nàng không còn đau khổ nữa. Có thứ vết thương chẳng bao giờ lành.
Hai trăm năm âm thầm chờ đợi
Phu quân về cùng uống cạn chén giao bôi
Sớm tối cút côi cô đơn sầu lẻ bóng
Trăng treo cành liễu lệ tuôn bên gối mềm
Phu quân ơi chàng có còn đó không?
Về với thiếp chúng ta bên nhau như những ngày xưa ấy
Cho thiếp nhận ra chàng vẫn còn trên cõi đời này
Phu quân...
Phu quân ơi còn không?
Rượu nồng chưa cạn men say còn chưa thấm
Mối tình chớm nở bỗng chốc vội tàn phai
Mãi mãi...mãi mãi chàng không kịp về
Phu quân, phu quân ơi...Tasoky, vĩnh biệt chàng!
Tròn Tròn quạt cánh phành phạch phía sau trông thấy cũng thương tâm. Lúc nãy nó tới đây thăm con tiểu yêu, vô tình bắt gặp Âm Âm đang ở trong phòng đem toàn bộ sự thật phơi bày, thậm chí còn nói thêm nói bớt rất nhiều thứ cố tình bôi nhọ nhân phẩm của chủ nhân. Thật quá đáng lắm rồi.
Nó bèn nhanh chóng tới Kim Quang điện báo cho chủ nhân biết. Người đang thượng triều cứ thế bỏ hết công vụ sang một bên tức tốc quay về đây. Thật không ngờ sự việc diễn tiến ngày càng xa, thân phận bại lộ ngày tháng sau này chủ nhân phải đối diện với con tiểu yêu thế nào đây? Thật là một mối tình oan nghiệt.
Tròn Tròn thở dài thường thượt.
Huyền Kỳ vẫn ngồi bên cạnh mép giường chăm sóc Raika, suốt mấy canh giờ liền nàng hôn mê hắn không rời nửa bước. Mãi tới chiều tối mò Raika mới có dấu hiệu tỉnh lại. Úc Huyền Kỳ nắm tay nàng cả khoảng thời gian dài tới ướt nhẹp mồ hôi.
"Raika nàng tỉnh rồi, nàng có đau có khó chịu chỗ nào không, ta đút cháo cho nàng ăn nhé!" Huyền kỳ mừng rỡ khôn xiết. Vừa vuốt má nàng vừa ân cần hỏi han.
Raika ngược lại kinh hoàng khi nhìn thấy Úc Huyền Kỳ. Nàng gạt tay hắn ra vừa xua đuổi vừa ngồi bật dậy muốn bỏ chạy. Chỉ là mới nhớm người ngồi dậy toàn thân nàng đã đau nhứt rã rời, bờ vai run rẩy mặt tái nhợt.
"Cút ra, đừng chạm vào ta. Ghê tởm, thật ghê tởm." Raika vừa mắng vừa khóc trong sợ hãi, nam nhân nàng ao ước từng đêm có ngày trở thành nỗi ám ảnh trong đời nàng.
Mới buổi sáng còn ân ái mặn nồng sao chỉ trong phút chốc tan tành vụn vỡ, Huyền Kỳ luyến tiếc khôn nguôi.
"Raika đừng như vậy có được không, ta xin lỗi nàng ta sai rồi. Từ khi nhận ra trái tim này có nàng, ta đã không còn đủ can đảm thú nhận sự thật. Ta yêu nàng, ta dùng quãng đời còn lại bù đắp cho nàng, tha thứ cho ta có được không Raika?"
Huyền Kỳ tha thiết van xin tình yêu của đối phương, tay vuốt ve bờ má non mịn của nàng, tay đỡ lấy tấm lưng nàng, nhìn nàng xua đuổi hắn thế này hắn rất đau khổ.
Nếu là nhiều canh giờ trước có lẽ Raika đã chìm đắm hạnh phúc trong mật ngọt dịu dàng của phu quân. Nhưng hiện tại đều khác rồi, biết hắn chỉ là kẻ giả mạo, nàng ghê tởm căm hận vô cùng. Bàn tay bé nhỏ dùng hết sức đánh vào ngực hắn, luôn miệng đuổi hắn đi, mắng nhiếc thậm tệ. Muốn nàng tha thứ cho hắn giấc này chính là điều không thể.
"Cút đi, đừng chạm bàn tay bẩn thỉu của ngươi vào người ta."
"Raika đừng xua đuổi ta, ta yêu nàng."
"Nhưng ta không yêu ngươi, ta không yêu ngươi, ngươi cút đi, đi càng xa càng tốt."
"Chúng ta đã ăn ở với nhau rồi ta sao có thể rời đi bỏ nàng một mình kia chứ Raika, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng, cả đời chăm sóc cho nàng."
"Ai cần ngươi chăm sóc, ai cần ngươi chịu trách nhiệm. Tên khốn giả nhân giả nghĩa, ngươi lừa ta. Ngươi là kẻ vô sỉ đê tiện, ta hận ngươi. Ta hận ngươi."
Mặc cho Úc Huyền Kỳ nhỏ nhẹ đến cỡ nào Raika vẫn luôn miệng gào khóc xua đuổi miệt thị hắn. Lòng tự tôn bị chà đạp đến giới hạn, Úc Huyền Kỳ không còn nhẫn nhịn được nữa hắn vật Raika ngã ra giường, thô bạo hôn liếm khắp mặt mũi nàng.
"Buông ra, đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta."
Raika rùng mình với xúc cảm quen thuộc từ đôi môi mềm ấm của ai kia mang lại, thứ cảm giác mà nàng luôn khao khát từng đêm, sợ không thoát ra được nàng vùng vẫy thét gào. Úc Huyền Kỳ vẫn không dừng lại hôn lên đôi môi đang làm loạn của nàng, trực tiếp nuốt tiếng gào khóc của nàng vào trong khoang miệng hắn.
"Ưm...ư..."
Bị người ta khi dễ thô bạo xâm chiếm toàn bộ đường thở, Raika uất ức còn chẳng thể gào khóc nước mắt ứa mi, hai bàn tay bé nhỏ càng đánh mạnh vào ngực hắn hơn vang lên âm thanh lịch bịch.
Úc Huyền Kỳ để mặc cho nàng đánh, đắm đuối hôn liếm đôi môi ngọt ngào của nàng, nút lấy nút để đầu lưỡi mềm nộn của nàng vang lên âm thanh chùng chụt. Vẫy vùng một hồi Raika kiệt sức ngất lịm đi, hai bàn tay không còn đánh hắn được nữa, lúc này hắn mới sực tỉnh thức.
Nhìn mắt nàng nhắm nghiền Úc Huyền Kỳ xót xa vô vàn, cũng giận bản thân vô vàn. Vì sao nóng giận thiếu suy nghĩ, cơ thể nương tử đang vô cùng yếu ớt, hắn còn ở đó mà muốn ân ái với nàng, hắn có phải cầm thú hay không.
"Raika, nàng là tất cả của đời ta." Huyền Kỳ ôm Raika vào lòng yêu thương vô hạn.
Sự thật phơi bày hắn cũng chẳng còn phải vất vả che giấu nữa, bèn điều Yến Thanh Tiểu Đậu sang Thanh Phong cung hầu hạ nàng. Có hai cung nữ nàng yêu thích bên cạnh nói không chừng nàng sẽ dần hết muộn phiền, mở rộng tấm lòng đón nhận hắn thì sao.
Thế là Yến Thanh, Tiểu Đậu được điều sang Thanh Phong cung tẩm cung của hoàng thượng, còn được gặp lại công chúa hầu hạ người khỏi phải nói hai nàng mừng đến dạng nào.
Phòng ốc trang hoàng rộng lớn, Raika còn chưa tỉnh lại thế là Úc Huyền Kỳ cho phép hai cung nữ ở lại trong phòng tiện việc sai bảo.
Cả đêm đó hai cung nữ ngủ ở bên ngoài gục mặt trên bàn gỗ. Nội phòng phía trong sau bức màn lụa trắng mềm mại, ở trên giường Huyền Kỳ nằm ôm Raika suốt một đêm, theo dõi từng hơi thở từng cái nhíu mày của nàng, lúc nàng gặp ác mộng thì hắn vỗ về xoa dịu. Yêu nàng như yêu máu thịt của hắn, yêu tới tận tâm can cốt tủy cũng đều đớn đau.
Sáng hôm sau Úc Huyền Kỳ thay hoàng phục chỉnh trang dung mạo đâu ra đó rồi mới gọi Yến Thanh Tiểu Đậu vào trông chừng Raika, còn hắn di giá đến đại điện thượng triều. Nàng tỉnh dậy lập tức thông báo.
Cơ mà hắn rời đi không bao lâu đã xảy ra một chuyện đau lòng. Raika tỉnh dậy như người mất hồn chẳng có chút biểu hiện mừng rỡ gì cả khi nhìn thấy hai nàng cung nữ mình yêu thích thường ngày vừa mới chuyển qua sum họp cùng mình. Nàng còn bảo đói bụng kêu bọn chúng đến thiện phòng chuẩn bị điểm tâm sáng.
Yến Thanh lập tức rời đi. Nàng lại bảo Tiểu Đậu đem thêm hương đuổi muỗi về đây, ban đêm muỗi rất nhiều.
Tiểu Đậu do dự một chút nhìn thấy chủ tử vẫn bình thản ngồi ở trên giường chẳng có biểu hiện gì là buồn bã, Tiểu Đậu mới yên tâm rời đi.
Đợi bọn họ đều khuất dạng. Raika loạng choạng bước xuống giường, vừa cử động nàng đã chóng mặt muốn té. Chả hiểu sao dạo này nàng cảm thấy mình yếu ớt vô dụng quá ngay cả pháp lực dịch chuyển cũng không còn đủ sức thực hiện. Song nỗi đau thể xác cũng không sánh bằng nỗi đau trong lòng giấc này, giấc mộng tan vỡ, bị người ta lừa dối bị người ta chà đạp xem như món hàng mua vui mỗi đêm. Thân thể nhơ nhuốc bẩn thỉu, nàng còn mặt mũi nào gặp lại phu quân. Hu hu hu...
Raika bật khóc nước mắt muộn màng tuôn rơi lã chã trên gương mặt hao gầy, nàng cố nhấc từng bước chân vụn vỡ rời khỏi phòng đi dần về hậu viện Thanh Phong cung. Chẳng màn cảnh vật đẹp đẽ chung quanh cũng chẳng còn tha thiết chốn hồng trần, đôi mắt đẫm lệ thu vào tầm cả một bầu trời ảm đạm. Raika không tìm thấy lí do sống tiếp, nàng chẳng chút do dự trầm mình xuống hồ sen đang đua nhau nở bát ngát hương thơm.
Raika bồng bềnh trong lòng hồ lạnh lẽo, hai mắt nhắm nghiền lệ tuôn nhạt nhòa. Lòng hồ lạnh lẽo liệu có thể nào gột rửa tấm thân nhơ nhuốc của nàng, để kiếp sau nàng không còn đau khổ nữa. Có thứ vết thương chẳng bao giờ lành.
Hai trăm năm âm thầm chờ đợi
Phu quân về cùng uống cạn chén giao bôi
Sớm tối cút côi cô đơn sầu lẻ bóng
Trăng treo cành liễu lệ tuôn bên gối mềm
Phu quân ơi chàng có còn đó không?
Về với thiếp chúng ta bên nhau như những ngày xưa ấy
Cho thiếp nhận ra chàng vẫn còn trên cõi đời này
Phu quân...
Phu quân ơi còn không?
Rượu nồng chưa cạn men say còn chưa thấm
Mối tình chớm nở bỗng chốc vội tàn phai
Mãi mãi...mãi mãi chàng không kịp về
Phu quân, phu quân ơi...Tasoky, vĩnh biệt chàng!
Chỉnh sửa cuối: