Anh nhìn cô gọt táo, cô bây giờ nhìn chẳng khác gì một người vợ đảm đang cả, nếu như chẳng ai biết gì về mối quan hệ của hai người mà họ nhìn thấy được cảnh này thì chắc hẳn cũng sẽ nhầm cô và anh là hai vợ chồng thực thụ. Nghĩ đến đây thì anh nhớ tới cô vợ của mình không biết cô ấy đang làm gì ở nhà, dù cho anh không nói những anh vẫn có một chút gì đó hi vọng nếu cô ấy biết cũng sẽ lo lắng cho mình, cũng sẽ chăm sóc cho mình như bây giờ, anh chẳng hề hay biết rằng giờ đây ở căn nhà mà anh cho là hạnh phúc, ấm áp nhất là nơi để về thì ngay tại phòng ngủ của vợ chồng anh, cô vợ đang còn nằm trong vòng tay của tên nhân tình của mình, phải chăng từ lâu rồi anh đã được người vợ mà anh tin tưởng nhất trao cho một cặp sừng lúc nào không hay.
"Này cậu đừng nhìn mình mãi thế chứ"
Anh giật mình vội đáp.
"Hơ chắc tại cậu xinh quá nên mình nhìn mãi không chán"
Cô đỏ mặt nhưng cúi mặt xuống để anh không phát hiện ra điều đó, anh cười như một đứa trẻ chẳng hề hay biết người con gái trước mắt anh lại là người mang lại hạnh phúc cho anh chứ không phải người phụ nữ trên danh nghĩa là vợ kia.
"Sao! Cậu muốn biết tại sao mình chọn công ty của cậu mà không phải công ty khác không"
"Tiền lương cao chăng đúng không"
Cô mỉm cười nhẹ nhành đáp
"Không phải, đó là vì ở công ty này có cậu"
Nghe cô nói anh cảm thấy xấu hổ mặt có chút đỏ rồi quay ra phía bên cửa sổ, anh giờ đây không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
"Này nhìn ngoài cửa sổ đi, cậu có nhớ là lần cuối chúng ta ngắm sao là khi nào không"
Cô ngước nhìn ra cửa sổ, nhìn một cách hoài niệm
"Nhớ chứ đó là hồi cấp 3 chúng ta một cặp bạn thuở nhỏ đã nhìn ngắm những ngôi sao trên trời"
Anh nói tiếp
"Ừm, Lúc đấy còn có cả sao băng nữa"
"Đúng rồi thật hoài niệm"
"Vậy cậu đã ước điều gì Thương?"
"Hihi bí mật, nè cậu mau ăn đi táo tớ mới gọt đấy"
Anh cầm miếng táo mà cô đưa nhìn một lúc
"Không có độc đâu cậu mau ăn đi"
"Tớ.. tớ ăn liền đây"
"Sao? Được một cô gái đẹp như tớ gọt táo cho cậu ăn là cảm giác như thế nào"
"Cảm giác chua quá cậu sao lại lựa quả chua như thế này đúng thật là"
Cả hai cười phá lên như khi còn là học sinh
"Chuyện công ty cậu thế nào mà giờ cậu lại vô bệnh viện rồi"
Anh thở dài anh kể cho cô toàn bộ sự tình, kể cả những việc mà lão sếp Trư Mập giao cho anh, một số thứ vô lý từ lão ta, kể cô nghe về sự chèn ép của lão, sự mệt mỏi của công việc, những đồng nghiệp tốt tính và cả cô thực tập sinh hay theo anh làm việc. Anh kể một cách say mê, anh muốn bật lại lão sếp, anh nói cô nghe về việc anh đã ngăn lão ta làm hại cô thực tập như nào, anh say mê kể như những người lính đã về hưu khi nói về chiến công hiển hách nơi chiến trường tàn khốc kia.
"Cậu thật sự tuyệt vời khi có thể chịu được lão ta đấy"
Anh cười trừ
"Có gì đâu bị hắn bắt nạt nhiều quá riết rồi mình cũng quen nên chịu được hắn chứ chẳng hay ho gì"
Anh nhìn vào đồng hồ trước giường bệnh của anh cũng đã hơn 20h rồi, thấy cô vẫn ngồi đây anh liền thúc giục
"Cũng đã muộn rồi cậu mau mau về đi, nghỉ ngơi để mai còn đi làm nữa chứ"
"Ể đã trễ vậy rồi sao, thôi mình về trước nhé"
Cô đứng dậy sách túi sách của mình vội vàng bước đi, anh nhìn bóng cô rời đi dù tiếc rằng anh vẫn muốn nói chuyện thêm với cô nhưng anh cũng lo cho cô khi đi về vào buổi tối như thế này. Cô rời đi một lúc thì 2 người bước từ cửa hướng đến giường của anh, đó là 1 vị bác sĩ và cô y tá đã chăm sóc anh hôm nay, anh thắc mắc đã muộn thế này sao họ có vẻ gấp gáp đến thăm tôi thế nhỉ chỉ là bị kiệt sức thôi mà. Bác sĩ đi đến đứng trước giường anh
Vẻ mặt nghiêm túc nói
"Chào anh, anh cảm thấy thế nào rồi"
"Tôi cảm thấy bản thân mình đã đỡ mệt mỏi hơn rồi có lẽ là do tôi đã ngủ.."
"Anh có phiền khi tôi trao đổi về vấn đề bệnh tình của anh"
Anh ngơ ngác nhìn bác sĩ rồi gặng hỏi
"Không phải chỉ là bị kiệt sức thôi, sao giờ lại là bệnh rồi bác sĩ"
"Đúng là lúc đầu chúng tôi chẩn đoán anh chỉ bị kiệt sức nhưng sau khi lấy máu anh đi xét nghiệm chúng tôi mới biết anh đã bị một căn bệnh hiếm gặp"
Anh nuốt nước bọt, anh không tin rằng sẽ có ngày bản thân anh lại mắc bệnh như thế này
"Thưa bác sĩ có thể cho tôi biết tôi bị bệnh gì không ạ"
"Anh đã nhiễm phải virus stroke ecola đây là virus mới được phát hiện 1 năm trước đây nó gây ra bệnh đột quỵ nếu như may mắn anh chỉ bị liệt nửa người còn xui xẻo anh có thể bị hôn mê sâu thậm chí là chết"
"Vậy tôi còn bao nhiêu thời gian nữa thưa bác sĩ"
"Theo kinh nghiệm của tôi thì anh còn 3 tháng, tôi mong anh có thể vượt qua hoàn cảnh này"
Sau khi nói xong bác sĩ và cô y tá đi khỏi phòng để anh ở lại với sự suy sụp, anh cảm thấy bản thân mình đã trải qua nhiều thứ nhưng đổi lại anh chỉ còn khoảng 3 tháng sống ở trần thế này mà thôi. Tâm trí anh hỗn loạn anh không biết bản thân mình đã làm gì sai anh chẳng hiểu mình phải đối mặt với hoàn cảnh này như nào. Khát khao sống của anh như bùng lên ngày lúc này, anh tự nhủ
"Nếu vẫn còn thời gian mình vẫn còn cơ hội mình phải làm điều gì đó tốt hơn cho cuộc đời này"
Anh không như những người khác khi đứng trước thời gian còn lại đa số nhiều người sẽ sống buông thả ăn chơi hết cỡ làm những điều mình thích trước khi chết không quan tâm người khác chỉ lo mỗi bản thân mình nhưng anh là một người tốt bụng, kẻ tốt bụng lúc nào cũng là kẻ chịu thiệt, anh yêu đời và sẽ mang
tình yêu ấy đến cho mọi người. Và một lần nữa anh quyết định giấu vợ mình về căn bệnh lần này, anh trầm tư nhìn bầu trời đêm đầy sao kia vẻ đẹp khó ta, và chỉ vài tháng nữa thôi anh sẽ trở thành ngôi sao tuyệt đẹp trên bầu trời đêm kia.