Chương 10: Sự thật bị đánh tráo
Quân nheo mắt, cố nhìn rõ người đang đứng ở bàn của Hạ. Đó là một cô gái, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc buộc cao, tay đang run run cầm tấm vải màu trắng với những đường cắt nham nhở. Quân nhận ra đó là Hồng Điệp - cô bạn thân lúc nào cùng đi chung với Hạ.
Cơn giận bốc lên trong lòng, Quân lập tức bước nhanh vào lớp, túm chặt lấy cổ tay Điệp, ánh mắt tối sầm lại. "Cậu đang làm gì vậy?" Quân gằn giọng, bàn tay siết chặt khiến Điệp giật mình lùi lại, nhưng cậu không buông.
Điệp bối rối, môi mím chặt, nhưng không trả lời. Quân nhìn chằm chằm vào tấm vải trên tay cô, nhận ra đó chính là vải mà Hạ đã mất công lựa chọn, chuẩn bị để may áo dài để dẫn chương trình cho sự kiện sắp tới. Sự kiện mà Hạ đã nói với Quân rằng cô rất mong chờ, và cũng là sự kiện mà cậu muốn thấy Hạ tỏa sáng trên sân khấu nhất.
"Cậu đang làm cái quái gì vậy hả?" Quân nghiến răng, kéo mạnh Điệp áp sát vào tường. Ánh mắt cậu lạnh lùng và đầy phẫn nộ.
Hồng Điệp hoảng sợ, run rẩy nói: "Tớ.. tớ không cố ý.."
"Không cố ý mà lại rạch nát thế này à?" Quân siết mạnh cổ tay Điệp, giọng trầm thấp đầy đe dọa. "Cậu có biết Hạ đã mong chờ chương trình này thế nào không?"
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vội vã vang lên ở cửa lớp. Nhật Hạ, sau khi xong tiết thể dục, vừa định quay lại lớp lấy chai nước thì bỗng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Từ góc nhìn của cô, Quân đang ép Điệp vào tường, tay siết chặt cổ tay cô ấy. Khoảng cách giữa hai người họ gần đến mức tưởng như Quân đang hôn Điệp.
Tim Hạ như bị ai bóp nghẹt. Toàn thân cô cứng đờ, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. Cảnh tượng ấy như một cú tát mạnh mẽ giáng xuống trái tim cô. Quân.. người mà cô thầm thích, người đã luôn quan tâm, bảo vệ cô, bây giờ lại thân mật với cô bạn thân của mình ngay tại lớp học ư?
Tay Hạ siết chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt nhưng cô không cảm thấy đau. Cô cắn môi, quay lưng bỏ đi mà không nói một lời nào. Nhưng đôi mắt cô đã đỏ hoe từ lúc nào.
Bên trong lớp, Quân vẫn không hay biết gì về hiểu lầm vừa xảy ra. Cậu chỉ nhìn chằm chằm Điệp, chờ đợi câu trả lời.
Hồng Điệp thấy Hạ bỏ đi, mắt lóe lên tia sáng khó lường. Cô ta nuốt khan, giọng run run: "Quân, cậu.. có thích Nhật Hạ không?"
Quân sững người, rồi nhìn thẳng vào Điệp, giọng đầy kiên quyết: "Phải, tôi thích Hạ."
Hồng Điệp cười nhạt, rút tay lại, nhìn Quân với ánh mắt đầy ẩn ý: "Vậy thì cậu thua rồi."
Quân nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì Hồng Điệp đã rời đi, để lại cậu với một mớ suy nghĩ hỗn loạn. Cậu đâu biết rằng, ở một góc khuất nào đó, Nhật Hạ đang lặng lẽ lau nước mắt, hiểu lầm cậu, và chuẩn bị rời xa cậu mãi mãi..
Cơn giận bốc lên trong lòng, Quân lập tức bước nhanh vào lớp, túm chặt lấy cổ tay Điệp, ánh mắt tối sầm lại. "Cậu đang làm gì vậy?" Quân gằn giọng, bàn tay siết chặt khiến Điệp giật mình lùi lại, nhưng cậu không buông.
Điệp bối rối, môi mím chặt, nhưng không trả lời. Quân nhìn chằm chằm vào tấm vải trên tay cô, nhận ra đó chính là vải mà Hạ đã mất công lựa chọn, chuẩn bị để may áo dài để dẫn chương trình cho sự kiện sắp tới. Sự kiện mà Hạ đã nói với Quân rằng cô rất mong chờ, và cũng là sự kiện mà cậu muốn thấy Hạ tỏa sáng trên sân khấu nhất.
"Cậu đang làm cái quái gì vậy hả?" Quân nghiến răng, kéo mạnh Điệp áp sát vào tường. Ánh mắt cậu lạnh lùng và đầy phẫn nộ.
Hồng Điệp hoảng sợ, run rẩy nói: "Tớ.. tớ không cố ý.."
"Không cố ý mà lại rạch nát thế này à?" Quân siết mạnh cổ tay Điệp, giọng trầm thấp đầy đe dọa. "Cậu có biết Hạ đã mong chờ chương trình này thế nào không?"
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vội vã vang lên ở cửa lớp. Nhật Hạ, sau khi xong tiết thể dục, vừa định quay lại lớp lấy chai nước thì bỗng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Từ góc nhìn của cô, Quân đang ép Điệp vào tường, tay siết chặt cổ tay cô ấy. Khoảng cách giữa hai người họ gần đến mức tưởng như Quân đang hôn Điệp.
Tim Hạ như bị ai bóp nghẹt. Toàn thân cô cứng đờ, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. Cảnh tượng ấy như một cú tát mạnh mẽ giáng xuống trái tim cô. Quân.. người mà cô thầm thích, người đã luôn quan tâm, bảo vệ cô, bây giờ lại thân mật với cô bạn thân của mình ngay tại lớp học ư?
Tay Hạ siết chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt nhưng cô không cảm thấy đau. Cô cắn môi, quay lưng bỏ đi mà không nói một lời nào. Nhưng đôi mắt cô đã đỏ hoe từ lúc nào.
Bên trong lớp, Quân vẫn không hay biết gì về hiểu lầm vừa xảy ra. Cậu chỉ nhìn chằm chằm Điệp, chờ đợi câu trả lời.
Hồng Điệp thấy Hạ bỏ đi, mắt lóe lên tia sáng khó lường. Cô ta nuốt khan, giọng run run: "Quân, cậu.. có thích Nhật Hạ không?"
Quân sững người, rồi nhìn thẳng vào Điệp, giọng đầy kiên quyết: "Phải, tôi thích Hạ."
Hồng Điệp cười nhạt, rút tay lại, nhìn Quân với ánh mắt đầy ẩn ý: "Vậy thì cậu thua rồi."
Quân nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì Hồng Điệp đã rời đi, để lại cậu với một mớ suy nghĩ hỗn loạn. Cậu đâu biết rằng, ở một góc khuất nào đó, Nhật Hạ đang lặng lẽ lau nước mắt, hiểu lầm cậu, và chuẩn bị rời xa cậu mãi mãi..
Chỉnh sửa cuối: