Truyện Teen Heo Ngốc Của Ngôi Sao - WhiRed

Discussion in 'Truyện Drop' started by WhiRed, May 25, 2021.

  1. WhiRed

    Messages:
    19
    Chương 10: Rung động

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi nhìn lên bầu trời âm u với những hạt mưa đang rơi xuống. Tôi chậc lưỡi, mưa thế này có vẻ lâu lắm mới tạnh đấy. Tôi nằm lên ghế sô pha của hắn. Chẹp! Đúng là ngôi sao hạng A có khác, ngay cả ghế sô pha cũng rất rộng rãi, thoải mái và êm ái.

    Lúc này, ở một nơi khác, rất nhiều người đang ngồi với nhau, rối loạn một phen. Em gái / bạn bè của họ bị bắt cóc ngay tại cổng trường mà không cản kịp, hơn nữa thời gian truy tìm cũng mất tương đối, khiến cho ai cũng đứng lên ngồi xuống mãi không thôi.

    Phương cùng với Nhi ngồi ôm nhau lo lắng, không kìm được còn rơm rớm nước mắt.

    - Cũng tại tôi.. lúc đó nếu không chơi đuổi bắt với Du thì đã không sao. Hơn nữa, hơn nữa, do tôi chạy tới cổng trường nên, nên mới.. - Càng nói Nhi càng không kiểm soát được cảm xúc, giọng nói run rẩy, nước mắt cũng trào ra.

    - Cả tôi nữa.. đừng tự trách mà.. Lúc đó chúng ta đi cùng nhau thì đã không có chuyện gì rồi. Trách tôi chạy chậm, không ngay lập tức chạy ra cứu nó. - Phương cũng bắt đầu khóc, hai người cứ ôm nhau như thế, sụt sùi một hồi càng làm không khí xung quanh trở nên bí bách khó thở bởi những gương mặt âm trầm.

    Những người có thể lập tức tới liền tới, đã kiểm tra camera an ninh trước cổng trường, hỏi rõ bảo an canh ở cổng, điều tra biển số xe, tin tức tạm thời đã nắm bắt được tương đối đủ. Chỉ mong có thể tra nhanh hơn một chút, tìm ra địa điểm chính xác Thiên Du đang ở liền sẽ đi giải cứu.

    Kẻ bắt cóc chắc chắn nắm rõ thời gian học tập sinh hoạt của trường A, ngay trước thời điểm học sinh tan học liền đỗ xe trước cổng trường cách đó không xa. Thiên Du cùng bạn chơi đuổi bắt nên chạy ra trường cũng rất nhanh, chỉ vỏn vẹn 10 phút chiếc xe đã rời đi, tuyến đường đi còn tránh những nơi có camera giao thông hết sức có thể.

    Trường A để nữ sinh bị bắt cóc ngay trước cổng trường, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì danh tiếng của trường khó mà giữ được.

    Biển số xe được đăng kí bởi công ty nào cũng đã tra ra rồi, Trí Hiếu nhận được tin này sắc mặt càng trở nên khó coi, không nói lời nào liền phóng xe đi, trên đường như hung thần xa lộ.

    Duy lúc này đặt một tay lên vai Phương, quay đầu thấy Duy lại càng khóc dữ hơn. Chuyện Du bị bắt cóc ngay trước mắt, cô không cách nào tiếp nhận nổi. Nếu không có Duy thật sự không biết cô sẽ đứng ngây ngốc tới bao giờ, càng trễ bao nhiêu, bạn cô càng có thêm khả năng gặp nguy hiểm.

    Lúc đó vừa hay anh muốn tới tận trường đón Phương, nhưng lại trễ một phút. Khi anh tới nơi là lúc thấy Phương cùng Nhi đứng thất thần tại cổng trường. Tay cô còn đang run rẩy cầm điện thoại muốn nhấc nhưng nhấc không nổi. Giống như tất cả vừa chứng kiến cảnh tượng kinh hãi, không chỉ mình người yêu anh mà toàn trường đều sững lại, tưởng chừng anh đang đứng trong không gian tĩnh. Dần dần bắt đầu có những tiếng xì xào, giáo viên từ văn phòng cũng chạy xuống, khung cảnh tĩnh giờ thành một khối hỗn loạn.

    Duy vội vàng chạy tới bên Phương, đau lòng vuốt mái tóc rối vì chạy của cô, người con gái của anh đã chịu đả kích gì mà lại như người mất hồn thế này. Nhìn một loạt những gương mặt lại thấy thiếu mất một người thân quen.

    - Em sao vậy? Du đâu, sao không đi cùng hai đứa?

    Giọng nói thân thuộc vang lên bên tai, người trước mặt ánh mắt tràn đầy dịu dàng, Phương như bám víu được điểm tựa, vội nắm lấy tay anh, nói năng không rõ ràng - Du, nó, nó, khi nãy, nó, khi nãy, bị, bị..

    Một chuỗi từ lặp lại không thành câu chỉnh tề, không biết khi nào mới có thể trọn vẹn ghép thành một câu, Duy mới đưa mắt qua nhìn Nhi.

    - Nó bị bắt cóc. - Nhi xem như còn chút bình tĩnh, nói xong một câu này, dáng vẻ lại hết sức suy sụp.

    Duy cả kinh, giữa ban ngày ban mặt sao? Loại người nào mà lại chọn kiểu tình huống này vậy?

    Có ngạc nhiên như thế nào, tinh thần của Duy cũng cứng hơn hai cô gái trước mặt rất nhiều, đầu tiên là liên hệ cho Trí Hiếu, cậu là người đang ở gần đây nhất, đưa Phương cùng Nhi vào phòng gặp mặt của phụ huynh nghỉ ngơi, phối hợp cùng nhà trường giải quyết tạm thời chuyện trước mắt, chờ Trí Hiếu cùng những người khác tới.

    Sau khi thống nhất, bọn họ đều quyết định không liên lạc tới số của cảnh sát, phía nhà trường phát loa trấn an học sinh cùng số ít phụ huynh tới sớm đón con đã chứng kiến vụ việc. An nguy của Du chưa rõ ra sao, dựa vào khả năng cũng như tiềm lực kinh tế của Trí Hiếu cùng Duy thì việc lần ra dấu vết của bọn bắt cóc không khó, ngược lại nếu lập tức liên hệ với cảnh sát sẽ khiến danh tiếng trường A lập tức sút giảm. Hơn nữa bọn họ cũng không hy vọng cảnh sát can dự việc này, đây cũng là vấn đề cá nhân nhạy cảm đối với Hiếu và Duy.

    Dáng vẻ khi Hiếu nhận điện thoại khiến Duy biết chắc Hiếu đã tìm ra Du, chắc chắn cô không bị thương, sắc mặt khó coi như vậy.. giống như đòi người từ kẻ bản thân rất ghét.

    * * *

    Hắn nhìn cô gái bé nhỏ đang nằm co ro trên sô pha. Rõ ràng chiếc áo đồng phục mỏng manh kia không giúp cô tránh khỏi những đợt gió lạnh xung quanh thổi tới. Hắn đi đến tủ đựng đồ lấy một chiếc chăn mỏng rồi đắp lên người cô. Người con gái bé nhỏ khẽ cựa mình dụi dụi má vào tay rồi lại ngủ tiếp. Hắn bị cô thu hút, cảm thấy tim mình đập thình thịch rất mạnh. Khi nãy, và cả bây giờ, tim hắn loạn nhịp lên khi thấy cô. Cảm giác gì thế này? Người con gái trước mặt này, rốt cuộc cô là ai?

    Tôi tỉnh dậy, ngước nhìn đồng hồ đã là 4 giờ rồi.

    Bên tai là giọng nam trầm ấm, tôi như bị hút hồn bởi giọng ca của hắn. Là model nhưng lại có được thiên phú giọng hát hay, hắn không nổi tiếng thì đúng là phí của trời. Lời bài hát có vẻ lạ, tôi đoán có thể đây là bài hát mới mà hắn chuẩn bị quay MV.

    - Giọng anh tuyệt quá. – Tôi tròn mắt thể hiện sự ngưỡng mộ nhìn hắn.

    - Dậy rồi à? – Hắn không phản ứng với lời khen của tôi mà quay ra hỏi tôi với giọng điệu rất thản nhiên.

    - Không thấy hay sao mà hỏi? – Tôi liếc hắn bằng nửa con mắt. Xì.. khinh người à? Người ta khen cũng không thèm đáp lại.

    - Đi ra đây. – Hắn giơ tay ngoắc tôi.

    Không hiểu do tôi được lập trình là nghe lệnh hắn hay sao mà nhanh chóng tiến tới đứng cạnh hắn.

    - Hát thử đi, phần được đánh dấu đỏ ý. – Hắn đưa cho tôi một tờ giấy, tôi nhìn vào đó.

    Đây là lời bài hát của hắn, đoạn được đánh dấu đỏ chính là đoạn lúc nãy tôi được nghe hắn hát. Tôi nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại tôi. Chẳng hiểu tôi bị làm sao mà mặt đỏ gay. Tôi nhìn xuống tờ giấy, bắt đầu điều chỉnh nhịp thở, tôi cất giọng hát.

    - Không tệ. Có thể tham gia ứng tuyển làm nữ chính của MV nhưng chắc chắn sẽ rớt. – Lời hắn buông ra nhẹ tênh làm tôi tức nghẹn. Không phải tôi không biết lượng sức mình, so với Đoàn Tiểu Hy sớm đã nổi tiếng với bản thân không có chút tiếng tăm nào, thất bại đang ở trước mặt. Nhưng hắn nói tôi thử lại không thể cổ vũ một câu, đúng là khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Trong buổi casting đó, người ta sẽ phải thử vai và trình bày một bài hát, kinh nghiệm của tôi không có, hắn chắc chắn tôi tham gia sẽ bị đánh rớt.

    - Anh.. – Tôi trừng mắt lên với hắn. Hửm? Hắn đang cười nhạo tôi ư?

    - Tôi làm sao? – Hắn nhướn mày.

    - Tôi nói cho anh biết! Tôi sẽ giành được vị trí nữ chính đó! Cứ chờ mà xem, tôi sẽ cho Lưu Thiên Phong – là you đấy, phải sáng mắt ra. – Tôi tức giận, không hề biết hành động của mình có lịch sự hay không, thẳng tay chỉ vào mặt hắn, phán.

    - Được thôi. Vậy cá cược nhé. Nếu cô thắng, tôi sẽ làm osin của cô tới khi nào cô chán. Còn nếu tôi thắng, cô sẽ phải làm osin của tôi mãi mãi. Sao nào? Có chịu không? – Hắn cười nhìn tôi, giọng điệu có vẻ rất tự tin.

    - Được! Sẵn sàng làm osin của tôi cả đời đi. – Tôi chống hông nói lớn.
     
  2. WhiRed

    Messages:
    19
    Chương 11: Tiệc sinh nhật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rầm.

    Cánh cửa phòng làm việc của hắn đột nhiên mở tung.

    - Hiếu? – Tôi giật mình quay ra, Hiếu đang đứng ở cửa, nét mặt cứng lại, nhìn anh có vẻ đang tức giận. Tôi tự dưng chột dạ mà rụt đầu rụt cổ lại.

    - Sao em vẫn ở đây? Có biết anh lo lắm không hả? Phương và Nhi còn tưởng em bị bắt cóc nữa đấy! Có điện thoại cũng không biết liên lạc cho người nhà một tiếng, em coi an nguy của bản thân không là gì phải không? – Hiếu không màng tới hắn đang nhìn anh khiêu khích, anh tiến tới nắm lấy tay tôi. Giọng của anh có vẻ rất trầm ổn nhưng chỉ tôi mới biết anh đang tức giận như thế nào, tay anh đang nắm chặt tay tôi làm tay tôi tê cứng và đau buốt.

    - Em xin lỗi. – Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Lúc này mới nhớ ra vụ điện thoại, khi nhìn thấy Linh Đan, toàn bộ phòng bị của tôi đã dẹp bỏ rồi, không còn nghĩ bản thân là bị người lạ mặt đưa đi nữa, điện thoại nằm trong balo vẫn chưa được lôi ra.

    - Cô về đi, bạn trai tức giận rồi đó. Phiền anh lần sau nhẹ nhàng giùm tôi, anh giàu nứt đố đổ vách nhưng tôi thì tiếc của lắm. – Giọng nói hắn lộ rõ sự châm chọc.

    Anh dường như không muốn đối đáp với hắn, lôi tôi đi ra khỏi phòng. Anh lôi tôi vào thang máy, cái nắm tay của anh càng ngày càng chặt nhưng gương mặt có vẻ vẫn bình thản.

    - Đau quá. – Tôi cúi đầu nhìn tay mình, lí nhí.

    - Em còn biết đau? – Giọng nói anh lạnh lẽo như vừa từ cõi chết trở về.

    - Em xin lỗi.

    - Nhìn anh! – Anh cất giọng ra lệnh.

    Tôi như robot ngẩng đầu lên nhìn anh.

    - Biết sai không? – Anh hỏi, dần buông lỏng tay đang nắm chặt tay tôi ra.

    Tôi gật.

    - Biết lỗi chưa?

    Gật.

    - Biết anh lo thế nào không?

    Lại gật.

    - Còn dám tái phạm không?

    Gật nữa.

    - Câu hỏi này mà em lại gật? - Mày anh gắt gao nhíu chặt lại.

    - Không dám nữa ạ. - Thừa nhận tôi là đồ thỏ đế, anh nhíu mày nhăn mặt một cái tôi liền sợ. Thêm nữa, từ đầu là tôi sai, cho tôi mười lá gan cũng không dám cãi lại anh.

    - Được rồi. Về thôi. – Cánh cổng thang máy mở ra, Hiếu dắt tay tôi đi ra khỏi thang máy. Cái nắm tay lần này không còn mạnh như nãy nữa.

    Mĩ nhân nơi đây lại một lần nữa hướng ánh mắt hình viên đạn về phía tôi cùng với những lời bàn tán không có chút thiện cảm.

    - Con nhỏ kia trông vừa ngu vừa xấu xí sao lại được nắm tay anh đẹp trai thế kia?

    - Con nhỏ đó có gì hay nhỉ?

    - Mình có gì không bằng nó nhỉ?

    - Ôi giết tôi đi. Con nhỏ đó sao có thể xấu như vậy?

    * * *

    Tôi nghe những lời này mà thấy ngứa tai vô cùng. Tôi đưa tay ngoáy tai, đúng là khó chịu thật. Tôi chỉ hận không thể xông ra tát từng người một vài phát cho bõ tức. Nhưng dù sao tôi cũng định làm nữ chính trong MV của tên cẩu tạp chủng kia, giờ mà phát hỏa thì có vẻ cũng không hay lắm nên đành cố nuốt cục tức vào trong. Vào đến nhà để xe, Hiếu ném cho tôi cái mũ bảo hiểm rồi nói:

    - Ngố chưa? Anh nói em đeo kính áp tròng mà không nghe, bị chê cho không biết giấu mặt vào đâu nữa rồi kìa. - Anh cười nhạo tôi. Ôi trời ơi còn đâu Trí Hiếu bị liệt cơ mặt và câm tùy lúc? Xem như anh tạm thời đã hết giận rồi.

    - Anh đang yêu một đứa bị chê cho không biết giấu mặt vào đâu. Em cảm thấy xấu mặt thay anh. – Tôi lè lưỡi trêu anh rồi đội mũ vào, nhảy lên xe với tốc độ nhanh như sóc. Tôi mỉm cười mãn nguyện, chơi với con Phương đúng là có hiệu quả, lời tôi nói đã thâm sâu hơn trước.

    - Cứ cho là vậy đi. – Anh cười rồi leo lên xe. Khi tôi chưa kịp định thần lại thì anh đã rồ ga phóng đi làm tôi phải ôm chặt lấy anh.

    Ngoài đường, người ta thấy một chiếc mô tô đen sì lao nhanh trên đường, phóng thẳng về phía trước làm mọi người sợ hãi đi sát vào lề đường. Chiếc xe đi đến đâu để lại làn khói mù mịt tới đó.

    * * *

    Tôi theo Hiếu vào nhà mà cứ ngó ngang ngó dọc. Ngửa mặt lên trời kêu cha gọi mẹ cũng không có ai cứu tôi lúc này, xe của mụ phù thủy Nguyễn Thanh Phương đang hiên ngang đứng trong sân nhà tôi. Vừa mở cửa, tôi đã bị sát khí trong nhà làm cho rụt cổ lại. Tôi xin kể tên những con người có mặt trong phòng khách nhà tôi: Phương, Nhi, Tuấn, Thiên, Phong, Huy, Dương, Nhật Duy, Tuấn Anh, Quân, Thảo Anh, Trang, Anna, Yến Nhi, bé Minh, Chi, Vi, Nguyên, Linh, còn cả Ngô Anh Duy nữa chứ. 1.. 2.. 3.. Tôi đếm được mười chín gương mặt cùng một biểu cảm đó là sa sầm và đằng đằng sát khí. Tôi nuốt nước bọt đánh "ực", cưởi giả ngu:

    - Em về rồi, mặt mọi người sao vậy? Ha.. Ha..

    - Còn cười được? - Thiên lạnh giọng.

    - Có biết mọi người lo không hả? - Nhật Duy gằn giọng.

    - Du về chưa? - Bên ngoài, mấy mĩ nam xông vào. Tôi cười méo miệng, lại thêm chục gương mặt đằng đằng sát khí nữa.

    - Em hôm nay to gan lắm! - Vương Hoàng đưa tay véo mạnh má tôi.

    Tôi đau đớn ôm cái má bị véo mà không dám hé nửa lời.

    - Ra đây! - Phương và Nhi lớn tiếng. Trời ơi, nó định đánh tôi như mẹ đánh con hay sao.

    Tôi cúi đầu bước từng bước chậm chạp.

    - Nhanh! - Những người còn lại đồng thanh.

    Tôi bị dọa cho sợ, bước chân trở nên nhanh chóng.

    - Mày đã ở đâu? - Nó trừng mắt.

    - Công ti JR. - Tôi không suy nghĩ lập tức trả lời.

    - Bà tới đó làm gì? - Nhi cũng chung tay "hỏi cung" tôi.

    - Chị quản lí của cẩu tạp chủng bắt cóc tôi. - Tôi lấm lét nhìn trộm các ông anh tôi.

    - Gì? - Nó, Anh Duy và Nhi đồng thanh.

    - Nói lại! - Mấy ông anh bà chị tôi đập bàn.

    Tôi sợ tới suýt rớt tim. Cẩu tạp chủng! Anh hại tôi thê thảm rồi:

    - Chị Đan nhờ em băng bó lại vết thương cho Phong, anh ta không đi bệnh viện được lại không muốn người khác động vào người.

    - Chuyện đó là sao? - Ngoài Hiếu im lặng từ đầu tới cuối và nó đã biết chuyện, tất cả mọi người đồng thanh.

    - Thôi được rồi mày theo tao lên phòng. - Tôi không ngờ người ra chiếu chỉ giải thoát cho tôi lại là Phương. Nó lôi Nhi lên phòng, tôi thì dại gì mà ở lại nên cũng lon ton chạy theo.

    - Gì đấy mày? - Tôi nhìn dáng vẻ của nó đóng cửa lại mà khó hiểu, đừng nói là nó định giết tôi cho bõ tức à nha!

    - Chọn đi! - Nó hất mặt về phía góc phòng làm tôi tò mò nhìn ra. Trước mắt tôi là một hàng toàn váy dạ hội làm tôi choáng váng.

    - Chọn làm gì?

    - Đi dự sinh nhật. - Nhi giải quyết thắc mắc giúp tôi.

    - Sinh nhật ai? - Tôi vẫn ngơ ngơ.

    - Con ngu! Mày chứ còn ai nữa? - Nó vỗ một phát vào đầu tôi.

    - Thế à? Đã tới sinh nhật tao rồi sao? - Tôi xoa xoa cục u trên đầu.

    - Sinh nhật của mình cũng quên, bà giỏi thật! - Nhi chép miệng.

    - Hề hề. - Tôi cười trừ.

    - Chuyện JR giải quyết sau, sinh nhật mày tới rồi, tao tạm thời bỏ qua.

    Sau 20 phút chọn lựa, tôi đã quyết định được nên lấy bộ váy nào. Xong, tôi theo nó và Nhi xuống nhà, dắt díu nhau tới tiệm làm đầu mặc kệ mấy vị trai xinh gái đẹp ở phòng khách. Làm đầu với tôi là công việc khá mất thời gian, họ phải làm gấp rút trong ba tiếng, nghĩ vậy tôi cũng thấy tội cho họ. Nhưng biết sao được, giờ đã 6 giờ tối rồi, bữa tiệc bắt đầu vào đúng 10 giờ 10 phút, tôi không thể chậm trễ. Ba đứa lóc nhóc chúng tôi làm đầu, Nhi là đơn giản nhất, chỉ gội và ép lại cho đẹp thôi. Tôi lại hứng thú với việc nhuộm và uống xoăn nên làm tốn thời gian nhất. Nó thì cắt layer, nhuộm hơi nâu và uốn chút là được. Hai bên có hai nhân viên làm móng. Bên ngoài, chiếc xe BMW đen của Anh Duy, BMW mui trần trắng của Hiếu và BMW mui trần đỏ của Vương Hoàng đỗ kịt trước tiệm làm đầu. Sau khi hoàn thành kiểu đầu và trang điểm, ba chiếc xe lao vút trên điểm đường, điểm đến là biệt thự The Rose của mấy ông anh tôi.

    Tôi sánh vai cùng Hiếu bước vào, bên phải là Phương nắm tay Anh Duy, bên trái là Nhi cùng với Vương Hoàng. Chẹp! Nếu không phải ông Thiên điên kia bày trò mỗi người phải dẫn theo người yêu mới được vào thì tôi với Nhi cũng không phải khổ sở thế này, vì cái người đứng cạnh chúng tôi có phải người yêu đâu chứ. Trên tay sáu người chúng tôi là tờ giấy nhỏ vừa được phát, không biết để làm gì, tôi giở ra, số 10 may mắn.

    Ba cô gái vừa bước vào đã gây không ít sự chú ý.

    - Ồ! Nhân vật chính của chúng ta tới rồi đây! – MC trên bục là Thái Vũ, cao giọng hô lớn.
     
  3. WhiRed

    Messages:
    19
    Chương 12: Vợ tôi đó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi bước vào trong, hôm nay tôi không còn là Thiên Du khùng khùng thường ngày, hôm nay tôi là một người khác, một con người điềm đạm, cao lãnh. Mọi người thấy hình tượng này của tôi hợp với cái gọi là cháu gái của chủ tịch hơn – một cô gái trầm tính. Đóng vai trò là con người như thế này đối với tôi không khó, vì hàng đêm tôi đều là con người này. Bữa tiệc đã bắt đầu, tôi lười nhác trốn tránh trong góc của đại sảnh. Tôi chán ghét cái kiểu này. Những con người giàu có chỉ ham tiền bạc, danh vọng, cái thế giời giàu có giả tạo này làm tôi thấy khinh miệt họ vô cùng. Tôi lia ánh mắt tới chỗ mấy ông anh trai, cũng may thật, họ không giống vậy.

    - Sao không vào nhập tiệc? – Hiếu tiến tới đứng lạnh tôi.

    - Em không thích. – Tôi chán nản thở dài một tiếng. – Bữa tiệc này dở tệ.

    - Vậy sao? – Hiếu cười, vuốt mái tóc tôi.

    - Ừm. – Tôi đưa ly rượu vang nhâm nhi.

    - Nơi này chán quá. – Nhi từ đằng xa tiến lại phía tôi đang đứng.

    - Đành chịu thôi. – Phương cũng đến đứng cạnh tôi.

    - Sắp có trò hay đây. Em mang số bao nhiêu vậy? – Hoàng cười cười hỏi tôi.

    Tôi nhớ ra tờ giấy khi nãy, trả lời:

    - Ừm.. 10. Làm sao?

    - Giờ xin mời nhân vật chính của bữa tiệc lên phát biểu đôi lời. – Vũ ở trên sân khấu ra hiệu cho tôi mau bước lên. Tôi cũng hiểu ý nên nhanh chóng đi tới.

    Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía nhân vật chính. Nghe nói Trần Thiên Du là cháu gái duy nhất của chủ tịch Lưu, không phải cháu gái ruột, tuy nhiên khi vừa chào đời đã nhận được rất nhiều ưu ái từ chủ tịch. Từ trước đến nay ngoài tên ra rất ít người nắm được thông tin từ cô cháu gái này. Hôm nay được chứng kiến tận mắt người bằng xương bằng thịt, không giấu được sự hiếu kì.

    - Xin chào quý vị. Như quý vị đã biết, tôi là Trần Thiên Du, cháu gái của chủ tịch Lưu. Cảm ơn quý vị đã dành ra thời gian để tới dự lễ sinh nhật tròn 16 tuổi và chung vui cùng với tôi. Chúc mọi người dự tiệc vui vẻ. – Sau khi nói xong tôi trả mic cho Vũ, nhìn một lượt xung quanh đại sảnh, lười nhác tới cười cũng không muốn.

    Lúc này tâm trí tôi hoàn toàn đặt vào đôi chân của mình dưới lớp váy sắp sưng húp tới nơi. Bình thường không mấy đi cao gót, hôm nay còn cố gắng đi một đôi thật cao để cải thiện độ nấm lùn, kết quả là đẹp thì có đẹp nhưng đau muốn ứa nước mắt.

    - Đến với buổi tiệc, chúng tôi có chuẩn bị cho quý vị một trò chơi, quý vị có nhớ khi bước qua cổng của biệt thự The Rose đã được phát một tờ giấy nhỏ có ghi một con số không ạ? – Vũ nói lớn. Phía dưới đang bắt đầu xì xào, mở tờ giấy nhỏ đang cầm trên tay ra xem. – Nhiệm vụ của chúng ta là phải tìm được người mang cùng con số với mình để nắm tay nhau khiêu vũ. Không biết nhân vật chính của chúng ta mang số mấy nhỉ? – Vũ nháy mắt với tôi.

    - 10. – Tôi trả lời ngắn gọn rồi quay ra cố gắng nặn một nụ cười với Vũ, nói một câu khiến mọi người phía dưới cười vang. – Anh làm MC quá dở.

    Vũ chỉ cười trừ rồi hỏi xem người nào cầm tờ giấy số 10 còn lại. Tôi nhìn lướt quanh đại sảnh, không một cánh tay giơ lên, có vẻ tôi gặp may rồi. Vì tôi đâu biết khiêu vũ đâu. Tôi bắt đầu cảm thấy chờ đợi chẳng để làm gì, thà bây giờ ngồi ghế còn đỡ đau chân hơn, đang định bước xuống thì có người vừa bước tới gần tôi, giọng nói rất quen thuộc vang lên.

    - Tôi số 10. – Tôi thoáng kinh ngạc nhìn người đang bước lên. Là hắn?

    Hắn khoác trên mình bộ comple đen, dày da đen bóng lộn, mắt hắn hình như đeo lens, là màu tím, giống tôi. Hắn tiến tới gần chỗ tôi, tôi đứng đơ người nhìn hắn, hôm nay hắn đẹp trai quá.

    - Số 10 thì khiêu vũ với số 10 thôi nhỉ? – Vũ cười đầy ẩn ý rồi nói lớn. –Nhạc lên nào!

    Tôi chẳng hiểu vì sao mọi người lại đồng ý chơi cái trò quái dị này của Vũ nhưng hiện tại tôi đang khiêu vũ với hắn – Lưu Thiên Phong.

    Vốn đã di chuyển khó khăn rồi, lại còn phải khiêu vũ, chân tôi luống cuống dẫm phải váy dạ hội mấy lần, làm cho cánh tay ôm ở eo của hắn gần như phải đỡ lấy tôi.

    - Hiếu là người yêu cô? – Hắn vừa khiêu vũ cùng tôi vừa hỏi.

    - Cứ cho là vậy đi. – Không hiểu sao tôi lại thấy khó chịu với hắn. Khi nãy lúc hắn nói tôi đã thấy hắn đi cùng ai, chính là cô gái trong hình.

    - Hay lắm! – Hắn cười cười, thoáng chút gì đó châm chọc.

    - Còn cô ấy là người yêu anh? – Tôi hơi nhìn về phía người con gái đi cùng hắn đang khiêu vũ với một người con trai.

    - Vợ tôi đó. – Lần này môi hắn nhếch lên tạo thành đường bán nguyệt đẹp mắt, trong mắt hắn tràn đầy tia ấm áp. Nhìn thấy nụ cười này, tôi tự dưng chạnh lòng. Tôi sao thế này? Đang ghen sao? Tôi tự cười nhạo bản thân, lẽ nào tôi đã từ hâm mộ cuồng nhiệt chuyển thành thích?

    - Chẹp! Anh có vợ là phải khao nha! – Tôi chậc lưỡi nói đểu, che giấu đi sự khó chịu trong lòng.

    - Chẳng phải cô cũng có người yêu sao? – Hắn cũng nhếch môi đáp lại.

    - Đó không phải người yêu tôi. – Không biết tôi bị ma nhập hay thế nào mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn nói.

    - Vậy thì là? – Hắn thoáng ngạc nhiên.

    - Chỉ là anh họ thôi, tình cảm một phía. – Nói rồi tôi buông tay hắn ra, tiến về phía góc đại sảnh.

    Gần 12 giờ..

    Điện thoại nằm trong túi xách không ngừng rung, tôi vội vàng lấy máy điện thoại ra, tôi cười nhẹ nhìn dòng chữ trên điện thoại, người tôi muốn gặp nhất lúc này đã gọi tới rồi.

    - Chú em gọi chị có chuyện gì thế? – Tôi vui vẻ nghe máy.

    - Hầy.. Hôm nay sinh nhật thủ lĩnh mà thủ lĩnh không gọi bọn em tới ăn tiệc gì cả. Chị định cho bọn này chết vì thèm bánh sinh nhật à? – Giọng Zich cũng vui vẻ.

    - Gớm! Mấy chú đánh, chém nhau mãi có chết đâu. Giờ không được ăn bánh mà chết được à? Mời mấy chú đi ăn tiệc thì thà chị đốt cái tiệc này còn hơn. – Tôi đến buồn cười vì cái tên này. Zich hơn tôi hai tuổi mà tính tình cứ như là trẻ con, thấy đồ ăn vặt là sáng mắt lên.

    - Thủ lĩnh à.. Đám đàn em của chị thật sự đang thèm bánh kem tới rớt nước miếng ra rồi đây này. – Zich làm giọng nhõng nhẽo.

    - Rồi rồi. Chị thua chú. Mấy chú cứ chuẩn bị quà cho chị chu đáo, chút nữa tha hồ mà ăn bánh gato.

    - Chị nói thật chứ? – Zich cao giọng.

    - Đương nhiên. Chú thấy chị nói điêu bao giờ chưa? – Tôi cười.

    - Không nói điêu, không nói điêu. Chỉ chém gió thường xuyên thôi. He he. – Nói xong Zich cúp điện thoại luôn.

    - Ơ cái tên này.. - Tôi thở dài nhìn cuộc gọi đã bị cúp. Tại sao tôi hay bị mấy tên dở hơi này trêu chọc thế nhỉ?
     
  4. WhiRed

    Messages:
    19
    Chương 13: Cặp đôi ngớ ngẩn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ai vừa gọi đấy? – Phương từ xa nhìn thấy tôi hết cười lại thở dài giống biểu hiện của người khùng khùng điên điên, bước tới đứng cạnh tôi, trên tay cầm ly cocktail sóng sánh.

    - Ngoài tên Zick lắm chuyện ra thì còn ai vào đây nữa chứ. – Tôi cười, đưa tay cướp ly cocktail của nó, nhẹ nhàng đưa lên miệng uống. Thứ chất lỏng màu đỏ đó trào vào khoang miệng tôi, vị cay nồng đọng ở đầu lưỡi. Ly cocktail này đúng là tuyệt hảo.

    - Ơ con này ngáo nhờ? Dám cướp cả đồ uống của tao. – Nó trừng mắt với tôi.

    - Ngáo từ bé đấy làm sao? Mày có biết uống rượu đâu, tao uống đỡ còn không biết cám ơn à? - Tôi sớm biết tửu lượng bạn tôi, một ly là gục, vậy mà cứ suốt ngày thích cầm rượu với bia, làm màu như trưởng thành lắm. Còn chưa tới tuổi được uống.

    - Ai nhờ mày? – Nó cướp lại ly cocktail từ tay tôi.

    - Ông Zick đấy gọi bà đòi bánh gato đúng không? – Nhi tiến lại gần. Sự xuất hiện của Nhi đã cắt đứt cuộc chiến tranh chuẩn bị bùng nổ của tôi và nó.

    - Sao bà biết? – Tôi ngạc nhiên nhìn Nhi, tôi nhớ tôi có nói với bà ấy đâu nhỉ?

    - Tôi là thánh mà. – Nhi hất tóc, đúng dáng vẻ dương dương tự đắc.

    - Gàu bay theo chiều gió kìa mày, né mau. – Tôi sáp lại gần kéo kéo tay nó làm bộ né né còn cố tình dùng âm lượng đủ ba đứa nghe thấy để trêu Nhi.

    - Điêu thế. Nhi dùng Clear sạch gàu chỉ còn chấy nhá. Mày cứ chém gió. Phải là chấy rơi kìa mới đúng. – Nó cũng rất phối hợp hùa vào trêu Nhi cùng với tôi.

    - Thôi đi. Tôi không dùng dầu gội Clear. – Nhi bị trêu tức tới đỏ mặt, không biết phải cãi lại hai cái miệng này thế nào, chốt được một cây hết sức bất lực.

    - Ố thế à? – Tôi với con Phương cùng lúc tròn miệng.

    Đúng lúc đó, một cặp đôi hiên ngang bước tới chỗ chúng tôi. Cái khuôn mặt câng câng khiến người ta muốn đánh và khuôn mặt thiên thần, đáng yêu khiến người ta muốn nựng hoàn toàn không phù hợp với nhau. Cặp đôi đũa lệch này không phải ai khác mà chính là Minh và Huy.

    - Huy, lên lấy giúp em hộp quà cho chị Du đi. – Minh kéo tay Huy nói.

    - Tuân lệnh vợ yêu. – Huy cười hì hì gật đầu, cúi xuống hôn má Minh làm bé đỏ mặt mới đi làm theo chỉ thị của bà xã.

    Ở đây ba đứa tôi đứng nhìn mà không khỏi ghen tị. Tại sao? Tại sao nó nghe lời bà xã thế mà đàn chị đây nó lại không thèm nghe? Chúng nó lại còn dám thể hiện tình cảm trước mặt bàn dân thiên hạ nữa chứ.

    - Minh Minh đáng yêu, sao bé có thể thể hiện tình cảm trước mặt cư dân của thành phố F. A như bọn chị hả? – Phương cất tiếng than vãn mà đồng loạt bị tất cả khinh bỉ. Tôi, Nhi, Minh đen mặt nhìn nó. Ở đây nó là cái đứa đào hoa nhất mà nó dám than vãn như thế sao?

    - Chết mày.. Tao mách Duy. – Tôi gườm gườm nó ra vẻ nguy hiểm.

    - Mách đi. Tao thách ông ý làm gì tao nhá. – Phương hất cằm ra oai. Đúng rồi, oai cho lắm vào, tới khi người ta đứng trước mặt lại không dám hó hé gì.

    - Ông ý ở sau lưng bà kìa. – Nhi chỉ chỉ.

    - Bà lại hùa với nó chém bão đi.

    - Em là cư dân thành phố F. A sao? – Luồng sát khí từ sau lưng Phương lan tỏa bao trùm quanh người nó. Câu nói không âm vực như từ cõi chết trở về khiến ai đó lạnh gáy. Nó quay ra đằng sau, nuốt nước bọt đánh "Ực". Duy đứng đằng sau, khuôn mặt anh đen sì, xám xịt không khác gì Bao Công, trên đầu anh cảm tưởng có mấy con quạ đen đang bay lượn lòng vòng.

    - A hi hi. – Nó nhe răng ra cười rồi tính quay lưng bỏ chạy. - Em có biết gì đâu. Ai da, dưng thấy khát ghê, em đi lấy nước.

    - Em đứng lại cho anh. – Duy nói như rít qua kẽ răng.

    - Ha ha.. – Nó cười trừ.

    - Em đang là cư dân của thành phố F. A thật hả? – Duy nhắc lại câu hỏi.

    - Ơ đâu, làm gì có. – Phương xua tay.

    Nhìn tình cảnh này tôi và Nhi vô cùng hả dạ. Đặc biệt là tôi, chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười ha ha như con mụ điên. Cho nó chừa đi. Tuyên bố hùng hồn thế mà, không sợ Duy cơ mà. Khí thế giờ đây thì bay đâu hết rồi?

    - Không có? Từ nãy anh đã nghe ai tự nó mình ở thành phố F. A? – Duy nhướn mày.

    - Con Du! – Nó không suy nghĩ, chỉ thẳng tay vào mặt tôi.

    Tôi: "..."

    Con khốn!

    Tao bao giờ? Lưỡi của mày, mày uốn, miệng của mày phát ra tiếng. Sao bây giờ mày đổ sang đầu đứa vô tội như tao?

    Tôi gần giọng nhưng cũng chỉ dám gằn trong tiềm thức. Tình trạng của đôi chim cu trước mặt, tôi mà lên tiếng biết đâu lại biến thành người chịu trận.

    - Du, em nói hay Phương? – Duy hướng ánh mắt hình viên đạn qua nhìn tôi. Tôi thầm than trong lòng: Duy à, anh em ta luôn cùng chung chiến tuyến, có chiến tranh lúc nào cũng sát cánh cùng nhau, có khi nào anh lại nghi ngờ sự trong sạch của một đấng minh quân như em thế này?

    - Con Du! / Con Phương! – Tôi và nó đồng thanh chỉ tay vào mặt nhau.

    Tên này, giọng nói người yêu mình chẳng lẽ không nhận ra, cứ tra với hỏi, muốn làm tình yêu thêm kịch tính hay gì?

    Mặt Duy đã đen như Bao Công giờ còn đen hơn. Bây giờ hình ảnh chính xác để ví với cái mặt anh là: Đít nồi ngàn – năm – không – rửa! Duy bất lực quay qua nhìn bé Minh ngây thơ đang tròn mắt nhìn viễn cảnh tươi đẹp trước mắt.

    - Minh Minh..

    - Dạ có em. – Bé Minh ngoan ngoãn chớp đôi mắt to tròn trả lời.

    - Ai là người nói câu đó? – Duy nhướn mày, chỉ vào tôi rồi chỉ vào Phương. – Du hay Phương?

    - Ơ thì.. – Minh nhỏ tội nghiệp đang đứng giữa hai chiến tuyến. Một bên, tôi nhìn Minh như vẻ: "Chị tin vào em, mạnh mẽ lên, hãy đứng về phía chính nghĩa. Chính nghĩa cần phải chiến thắng." Bên kia, nó nháy mắt lia lịa ra hiệu cho Minh. Minh Minh bé nhỏ ngây ngốc một hồi, xem ra quyết định khá khó khăn đây, cuối cùng nhắm mắt nói lớn. – Là chị Du.

    - Hả? – Tôi sốc nặng, há hốc mồm nhìn Minh Minh, đồ phản bội! Minh Minh, phản bội chính nghĩa rồi! Chính nghĩa đổ máu.

    - Thật là Du hả? – Duy nhướn nhướn mày.

    - Duy già, anh em ta luôn chung chiến tuyến, không lẽ anh lại quay lưng lại với em? Nghi ngờ sự trong sạch của em như vậy? – Tôi đưa ánh mắt ai oán nhìn anh.

    - Được rồi, hỏi lần cuối, Nhi, là ai đã nói vậy? – Duy lại chĩa nòng súng qua Nhi.

    Đằng này Nhi nhà ta không hề run sợ. Tôi ở bên nhiệt tình cổ vũ trong tiềm thức: Đúng rồi! Bé Đào cố lên! Hãy bảo vệ chính nghĩa! Nhi cười "He he" hai tiếng, xoa xoa cằm, nhìn nó bằng ánh mắt nham hiểm. Lửa cổ vũ của tôi vẫn đang bùng cháy dữ dội.

    - Đương nhiên không ai khác.. he he, là Phương rồi. – Nhi nói xong, tôi cảm giác mạch cảm xúc đang dâng trào.. Chính nghĩa thắng rồi!

    - Phương, em còn gì muốn nói? Có lời trăng trối gì không? – Duy cúi đầu ghé sát mặt nó, rõ ràng biết trước đáp án còn bày trò mèo vờn chuột.

    - Có. – Nó gật đầu lia lịa – Em muốn đi vệ sinh.

    Duy: "..."

    Ai rồi cũng ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa. Duy tức tới muốn trợn trắng mắt.

    - Anh đừng nói với em là anh không cho em đi vệ sinh đấy nhé. – Phương hí hửng cười cười.

    - Đi đi. – Duy đen mặt thốt lên hai tiếng, năm giây sau bóng nó mất hút.
     
    Last edited: Jun 2, 2021
  5. WhiRed

    Messages:
    19
    Chương 14: Bar

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ê đi bar không Nhi? – Tôi kéo kéo váy Nhi nhướn mày ra trò rủ rê.

    - Chơi luôn sao phải xoắn. – Nhi không suy nghĩ mà giơ ngón cái lên vui vẻ đồng ý.

    - Đi bar hả? Cho em đi với. – Minh Minh ở bên cạnh hí hửng chớp chớp đôi mắt tròn nói.

    - Minh yêu dấu à.. chị dâu đại nhân, em nghĩ chị nên ở nhà để bảo toàn tính mạng cho bọn em. – Tôi nhỏ giọng nói với Minh, khuôn mặt nhăn nhó. Tụi này đi với nhau đã sợ bị xích về rồi, mang theo cô bé này chẳng bằng ở nhà còn hơn, thằng nhóc Huy biết được lại làm loạn hết lên.

    - Ơ tại sao? – Minh Minh ngơ ngác nhìn lại tôi.

    - Chị mà đi chung cái con vịt voi lai tắc kè kia trảm tụi em chết mất. – Tôi chắp cả hai tay lạy chị dâu đại nhân.

    - Không sao đâu mà, chúng ta chạy trước, giờ tên Huy thối đó đang lưu lạc ở đâu, chạy mau mau là thoát.

    - Thôi tôi xin người. – Tôi vái vái.

    - Đi mà.. – Minh Minh chớp đôi mắt long lanh kéo váy tôi nài nỉ. Chết tiệt thật! Con bé này giỏi nhất chơi trò nước mắt cá sấu mà tôi thì lại chính là đứa dễ mềm lòng. Trời ơi.. Nhìn con bé đáng yêu thế kia tôi không nỡ từ chối. Minh Minh, con nhóc này.. rõ ràng là biết đây là điểm yếu của mình. Em quá gian xảo rồi!

    - Được rồi! Được rồi! Mau đi thay đồ. – Tôi thở dài não nề. Chính nghĩa đã gục ngã hoàn toàn.

    Chúng tôi vui đùa từ nãy tới giờ mà hoàn toàn không biết, có một ánh mắt luôn quan sát chúng tôi.

    - Anh Phong, anh thích cô gái đó hả? – Cô gái trong bộ váy trắng tinh khôi, trông xinh như thiên thần, bước tới cạnh hắn, mỉm cười dịu dàng hỏi.

    - Em đang nói linh tinh gì vậy? Làm gì có chứ. – Hắn nhìn cô, cười ấm áp, nói.

    - Anh đừng hòng giấu em, em biết số của anh không phải số 10 rồi. Hóa ra đây là chị dâu tương lai của em. - Cô gái trước mặt híp mắt lại, cười đến là vui vẻ.

    Tôi đi lên phòng, tính thay đồ thì bị cái xác đang nằm phơi thây trên giường dọa cho sợ chết khiếp. Người nằm trên giường không ai khác ngoài Phương, lăn rađúng tư thế chữ đại. Tôi đi một vòng quanh giường, ngó ngang rồi lại ngó dọc. Con này nằm im như chết. Không phải vừa nói đi vệ sinh sao? Không bị Duy nhốt lại, còn có thể nằm vất vưởng ở đây. Bỗng tự nhiên nó mở trừng mắt ra nhìn tôi làm tôi sợ suýt hét toáng lên.

    - Con tâm thần kia tao tưởng mày chui vào nhà vệ sinh ôm cái bồn cầu, sao giờ lại nằm phơi thây ở trên phòng tao thế này? Tính dọa tao sợ chết khiếp à? May mắn tao không có tiểu sử bệnh tim, không thì bị mày dọa cho vỡ tim luôn rồi! – Tôi gào lên một tràng.

    - Ngậm cái mồm lại, tao đang trốn ông Duy. – Nó trừng mắt với tôi.

    - Sang phòng khác trốn. – Tôi đá đá nó ra.

    - Đ**. – Nó.

    - Mày.. – Tôi cạn lời, hôm nay không dạy dỗ nó tôi không phải là Trần Thiên Du, nhào vào chuẩn bị tẩn nó một trận.

    - Nào! Con này! Đau!

    - Cho mày chết!

    - Con điên này!

    Tiếng la thất thanh, chửi bới loạn xạ vang khắp căn phòng. Chưa đầy 15 phút sau, căn phòng đã trở thành một trận hỗn chiến giữa tôi và nó. Gối bị đập tới tung ruột, gấu bông mỗi con ngồi một xó, sàn nhà vương vãi ruột gối. Đây đúng là thảm họa.

    - Ê con điên! Đi bar chơi không? – Tôi mệt mỏi đá đá nó.

    - Đi làm đếch gì, tao mệt lắm. Mày đi mà chơi một mình đi. – Nó phẩy phẩy tay.

    - Đi đi. Tao tưởng mày muốn trốn ông Duy. Tao đoán chắc ông ý đang ở trước cửa WC truy lùng mày đấy. – Tôi.

    - Cầu xin. Không phải đoán mà là chắc chắn rồi. – Nó.

    - Thế đi bar chơi với tao đi. Tiện cả đôi đường. – Tôi.

    - Ờ ờ. Đi thì đi. – Nó nói rồi lồm cồm bò dậy.

    Tôi đi vào phòng thay đồ lấy một bộ đồ ném cho nó rồi tôi chui vào phòng đó thay đồ luôn. Nhi với Minh chạy vào phòng tôi, thế là bốn đứa trèo cửa số, chui vào hầm xe lấy một chiếc BMW đen mui trần phóng đi.

    "Rầm" cánh cửa quán bar Vegas bị đạp cái rầm, tất cả mọi hoạt động trong bar đều dừng lại. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cửa. Bốn người con gái hiên ngang bước vào. Đương nhiên họ không thể là ai khác ngoài tôi, nó, Nhi và Minh.

    Tên Zick từ bên trong đon đả bước ra. Chính xác! Là đon đả!

    - Ấy.. chị Phương xinh đẹp, cơn gió nào đưa chị đến đây? Còn chị Nhi xinh đẹp và Minh Minh đáng yêu nữa chứ.

    - E hèm.. – Tôi bên cạnh mà đen mặt hắng giọng. Thủ lĩnh của nó đứng lù lù đây mà nó không thèm chào, nó đi chào ba đứa kia mới ức chứ. Tên Zick đáng chết này!

    - Ấy quên.. Thủ lĩnh tới rồi. Hôm nay là sinh nhật thủ lĩnh, anh em chúng tôi đặc biệt chuẩn bị sinh nhật cho thủ lĩnh. Thủ lĩnh xem xong nhất định xúc động rơi nước mắt cho xem.. – Tên Zick vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt về bữa tiệc sinh nhật mà anh ta tổ chức còn tôi thì sắp không thể chịu đựng nổi nữa. Hôm nay tên này không những đóng vai thành con bánh bèo ra chào mời chúng tôi mà còn là con bánh bèo lắm lời nữa chứ.

    - Nói xong chưa? – Tôi đen mặt, nói bằng giọng không âm vực, không hơn kém từ địa ngục thổi về là mấy.

    - Xong rồi. Xong rồi. Tới phòng vip thôi. – Zick biết điều lập tức ngậm mồm, đưa tụi tôi tới phòng vip.

    Quán bar này là của anh trai tôi, cách bày trí của quán bar này rất đặc biệt, hơn nữa trong quán bar còn có ba phòng vip. Đơn giản vì anh trai tôi rất thích đến bar, nhưng lại ghét sự ồn ào và những điệu nhảy lắc lư ở nơi đây nên đã tạo ra những phòng vip có hiệu ứng cách âm rất tốt. Kính – là thứ bao quanh căn phòng này. Không biết kết cấu này ra sao nhưng kính này có hai điểm rất đặc biệt: Cách âm tối đa, không có một âm thanh nào có thể lọt ra hay lọt vào và từ trong có thể nhìn rõ bên ngoài như thế nào nhưng từ ngoài nhìn vào lại không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

    Zick che mắt tôi, mở cửa phòng rồi mới bỏ tay ra. Những thứ ở trước mắt làm tôi ngạc nhiên vô cùng. Chiếc bánh gato ba tầng với những chiếc nến lung linh đang chiếu sáng, xung quanh được xếp toàn là bánh, kẹo, đồ ăn mà tôi thích ăn. Xếp xung quanh nữa là những hộp quà to nhỏ với các kích cỡ khác nhau. Chính giữa phòng là hình trái tim lớn được xếp bằng bóng bay, bên trong là chữ Happy Birthday được tạo thành từ những cây nến. Đám đàn em của tôi vui vẻ hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Đã lâu tôi không có bữa tiệc sinh nhật thế này. Tất cả những thứ này là do đàn em tôi làm cho tôi sao? Thật tuyệt quá!
     
  6. WhiRed

    Messages:
    19
    Chương 15: Huấn luyện lúc nửa đêm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday.. Happy birthday.. Happy birthday to you!.. – Đám đàn em của tôi bắt đầu tru tréo, giọng hát của chúng nó không hay lắm nhưng khi đồng ca thì cũng không đến nỗi nào. Ít nhất thì là vì hát mừng sinh nhật tôi nên tôi không cảm thấy đến nỗi nào. – Thủ lĩnh, chúc mừng sinh nhật chị! – Cả đám vỗ tay rào rào.

    Tôi xúc động tới muốn rơi nước mắt, ai có thể ngờ được đám đàn em này lại có thể tốt với tôi và quan tâm tôi đến vậy. Ai tin được những tên ngày ngày chỉ biết đánh đấm này lại tổ chức sinh nhật cho tôi chứ. Tuy rằng thủ lĩnh chỉ đơn giản là cái danh họ tự gọi tôi vì tôi là em gái của chủ tịch Lưu, nhưng tất cả đều dành cho tôi sự tôn trọng cần có với danh hiệu đó, cùng rất nhiều tình cảm.

    - Thổi nến đi! Thổi nến đi! – Đám đàn em hò hét ầm ĩ, nó, Nhi và Minh cũng vui vẻ nhập cuộc. Tôi nhắm mắt, ước một điều rồi thổi tắt tất cả những ngọn nến. Đèn trong phòng được bật sáng. Giây phút này, việc tôi cần làm là.. lao vào đánh chén!

    Một phòng mười mấy con người tranh nhau giành đồ ăn, đều đã lớn rồi mà không khác trẻ con là mấy. Tuy nhiên tiệc sinh nhật này vui hơn rất nhiều so với bữa tiệc hoành tráng nhưng được mỗi cái mác kia. Cảm giác này tôi hết sức tận hưởng,

    Cánh cửa phòng vip đột nhiên mở ra, những khuôn mặt đằng đằng sát khí xuất hiện. Tôi, nó, Minh há hốc mồm nhìn mấy vị Thần Chết vừa xuất hiện. Đám đàn em của tôi cũng ngạc nhiên không kém. Sau giây phút ngạc nhiên, cả lũ nuốt nước bọt đánh "Ực", xác định tương lai của mình mịt mù đen tối. Chỉ trừ có Nhi, vẫn tâm hồn ăn uống cao vút trên tận chín tầng mây vì mấy vị Thần Chết kia không có sức sát thương gì tới cô. Vấn đề chính là người họ cần tìm không phải bé Đào nhà ta. Nên ngoại trừ Nhi, tụi tôi đều bị thương tích đầy mình bởi những ánh mắt như dao như kéo rồi. Nhiệt độ xung quanh dường như đã giảm xuống dưới âm độ, tụi tôi đến thở mạnh cũng không dám. Hiếu, Huy và Duy lần lượt bước tới trước mặt tụi tôi.

    - Hóa ra em ở đây! – Ba người con trai đồng thanh. Mặt đen hơn đít nồi trăm năm không rửa nhìn chúng tôi.

    - Ha ha.. – Tôi cười trừ.

    - Còn cười được hả? Vui nhỉ? – Hiếu cười mỉm. Giọng nói anh nghe nhẹ nhàng thấy ghê, ấm áp thấy ghê, cười đẹp thấy ghê nhưng lại có sức sát thương vô cùng lớn.

    - Vui mà! – Tôi nhe răng ra cười.

    - Còn dám nói vui? – Hiếu trừng mắt.

    - Dạ dám sao lại không? Anh hỏi vui nhỉ, em thấy vui nên em mới nói vui thôi. - Ơ hơ hơ chuyện gì xảy ra vậy? Tôi nói sự thật cũng bị mắng là sao?

    - Em được lắm! – Hiếu gằn giọng. Xem ra là tức giận thật rồi.

    - Minh Minh, tại sao em lại ở đây? – Huy nhìn bà xã đại nhân mà không khỏi thở dài. Cô còn nhỏ, mấy cô nương kia tới đây đã đành, Minh tới càng là không thích hợp.

    - Em ăn sinh nhật chị Du, anh cũng cấm à? – Bé Minh bĩu môi phụng phịu nói.

    - Nhưng sao lại ở bar? Ở nhà cũng có mà.

    - Ở đây vui hơn. – Minh Minh chỉ chỉ rồi nói. – Anh Zick tổ chức rất vui, còn có bánh kẹo, bim bim. Ở nhà không có.

    - Chỉ hám đồ ăn vặt. – Huy đen mặt. Anh rất không thích để vợ anh đến đây. Vì ở đây rất không tốt. Không có anh đi cùng, sẽ không có ai bảo vệ vợ anh.

    - Phương.. Anh tưởng em đi vệ sinh? – Duy tiến tới trước mặt nó, cười một nụ cười không thể.. nham hiểm hơn.

    Bộp.

    Rớt bánh rồi.

    - A hi hi. Em vừa rời vệ sinh của bar xong. – Nó cười.

    - Làm gì mà đi vệ sinh xa thế? – Duy cười càng nguy hiểm hơn, nhướn mày nhìn nó.

    - À thì.. Tại em sợ có ai đó biến thái đứng trước nhà vệ sinh truy lùng em. Nếu đi vệ sinh cũng phải sợ trước trốn sau như thế thì đi không trôi chút nào. – Nó không hề run sợ, vẫn hồn nhiên trả lời.

    - Em.. – Duy bị nói trúng tim đen, cạn lời, không biết ra uy thế nào nữa. Đành ho khan. – Khụ. Nhưng tại sao em đi vệ sinh xong chạy vào đây ăn uống thế này hả? Biết anh tìm em mệt lắm không?

    - Tại con Du rủ rê em. – Nó không chần chừ thẳng tay chỉ vào mặt tôi.

    Tôi một lần nữa: "..."

    Con khốn!

    Anh em ngồi chung một chiếc thuyền thế này mà mày còn phản bội nhau như thế à con? Tình trạng tao bây giờ cũng có khấm khá hơn mày là bao không? Nhất định phải hắt gáo nước bẩn này vào tao mày với hả hê à?

    Tôi vuốt mặt, vuốt mặt, lại vuốt mặt. Được rồi, đúng là tôi có rủ rê nó, nhưng nó đâu cần khai thật trong đống rơm như thế? Thế có khác nào vạch áo cho người xem lưng không?

    - Du.. – Duy nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.

    - Ấy ấy.. không phải em nha. Không phải em nha. – Tôi xua tay liên tục rồi chỉ tay vào tên Zick vẫn đang ngồi nhai bim bim xem kịch.

    - Ơ cái gì đấy? – Cái tên hồn nhiên đang ngồi xem kịch kia sau khi nhận được ánh mắt như muốn giết người của Hiếu, Huy và Duy thì giật mình. Ha ha. Cho đáng đời. Tính ra thì đúng anh ta là kẻ đầu sỏ cho chuyện này còn gì nữa.

    Tôi, nó, Minh và Nhi quay qua nhìn nhau, không hẹn mà cùng chung chí lớn, chỉ thẳng tay vào mặt tên Zick:

    - Anh ta là kẻ chủ mưu!

    Zick: "..."

    Khóc ròng trong lòng rồi.

    Trước ánh mắt như muốn đem anh đi thiêu chết, Zick tội nghiệp quyết định.. đổ lỗi cho người khác:

    - Ý kiến là ở đám kia nhá, đa số đánh bại thiểu số nên tôi đành phải làm người thực hiện. Tôi hoàn toàn vô tội.

    Và kết quả cho sự biện hộ vô cùng ngu ngốc đó là.. mấy tên đàn em đáng thương phải chịu cuộc huấn luyện vào lúc 12 giờ đêm. Đương nhiên Zick cũng không thể thoát tội. Cả đám bị hành cho thở không ra hơi, trông thê thảm vô cùng. Mỗi lần chân không đúng là bị mấy tên đó đạp cho tới khi đúng thì thôi. Vất vả gấp trăm lần so với bình thường. Cả lũ chúng tôi lại hả hê ngồi nhai bim bim vừa nghịch điện thoại vừa xem hài. Cả đám nhìn tôi ai oán. Tôi lắc lắc đầu, nhìn chúng nó như thể: "Mấy chế ạ, chị không liên quan, có trách thì trách thằng nào phản bội mấy chế." Thế là chúng nó dời ánh mắt sang Zick, biểu hiện vô cùng căm thù.

    - Con thủ lĩnh chết tiệt. – Zick nghiến răng ken két, lườm lườm tôi.

    - Nói cái gì đấy? – Tôi nhướn mày rồi liếc liếc Hiếu.

    - Aaaaaaaaaa.. – Tiếng hét hay như hát vang lên. Cuộc đời Zick thật bi đát. Amen.
     
  7. WhiRed

    Messages:
    19
    Chương 16: Trợ lý bé nhỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kết thúc chuỗi huấn luyện cực hình, đám bọn tôi chơi cũng đã mệt rồi. Hôm sau còn phải đi học, vậy mà cứ nhất quyết phải ở lại chơi tới đêm. Bốn cô gái đã mệt còn cố kì kèo muốn ở lại, kết quả mỗi người bị ôm về, Vương Hoàng lại bị gọi tới với trọng trách đưa Nhi về nhà.

    Sáng hôm sau..

    Tôi lết vào lớp, không khí trong lớp hôm nay hình như thay đổi lạ thường. Hai cô bạn đã tới từ bao giờ, lúc này cũng đang nằm dài trên bàn không muốn nhúc nhích. Tôi ngáp một cái, ném cặp xuống rồi đặt phịch mông xuống ghế, nằm bò ra bàn đánh chén một giấc ngon lành.

    - Anh Phong.. Anh Phong của em!

    - Anh Phong kìa mày ơi!

    - Anh ấy đẹp trai quá đi!

    - Lưu Thiên Phong.. so handsome!

    Tiếng hú hét vang lên ầm ầm. Tôi lấy cặp chụp vào đầu để che đi nhưng tiếng hét muốn long trời lở đất kia. Đúng là có nằm mơ cũng phải nghe tên anh ta. Cái tên âm hồn không tan! Nghĩ đến là lại bực mình, tôi chỉ muốn đấm anh ta vài cú.

    - Trợ lý bé nhỏ.. – Giọng nói trầm ấm vang lên sát bên tai làm tôi giật mình, ngồi bật dậy.

    Khuôn mặt điển trai của hắn hiện lên trước mắt tôi với một nụ cười.. theo tôi là nham hiểm hết sức! Trước mắt fan cuồng của hắn bây giờ thì.. Ôi sao nụ cười của anh ấy lại dễ thương đến thế? Sao anh ấy cười lại đẹp trai đến thế? Vân vân và mây mây. Nhưng đối với tôi thì.. Cảnh báo! Báo động đỏ! Kẻ địch đã bắt đầu có mưu đồ, cần phải đề cao cảnh giác. Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn vẫn đang cười một nụ cười quái chiêu với mình.

    - Trợ lý bé nhỏ, trước tiên.. phiền cô lau thứ chất lỏng màu trăng trắng kia đi. – Hắn mỉm cười "dịu dàng", ngón tay ngọc ngà chỉ về phía miệng tôi.

    Tôi giật mình, vội đưa tay lên miệng lau lau chùi chùi nhưng chợt phát hiện ra: Ơ đâu có ướt? Sau giây phút ngỡ ngàng, tôi nhìn hắn với ánh mắt nồng cháy hừng hực lửa giận. Lưu Thiên Phong.. Tên khốn!

    - Ha ha ha. Phát hiện ra rồi đúng không? Anh chỉ đùa cho em vui một chút cho em tỉnh táo thôi. Hôm qua xem ra em nghỉ ngơi không được tốt? Hửm? - Câu nói này, có ẩn ý gì thì phải. - Thấy không? Ánh mắt của em linh hoạt hơn hẳn rồi kìa, không có ngơ ngác, đờ đẫn như vừa ngủ dậy nữa. – Hắn cười vô cùng thoải mái trước ánh mắt muốn thiêu chết người của tôi.

    Tôi trừng mắt lườm hắn. Được rồi, công nhận là hắn nói rất có lý, tôi bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo, không còn buồn ngủ nữa. Nhưng dù sao cũng là hắn to gan làm bẽ mặt tôi trước cả lớp thế này. Nhắc đến cả lớp giờ tôi mới thấy gai gai người, ngứa ngáy ở sau gáy. Đám vịt giời lớp tôi nhìn với ánh mắt sắc như dao, dường như chỉ cần có cơ hội sẽ lao đến cắn xé tôi ra trăm mảnh. Đặc biệt là Đoàn Tiểu Hy, ánh mắt rõ ràng như muốn đem tôi ra băm vằm. Tôi quay lại lườm tất cả với ánh mắt cảnh cáo. Nhìn cái gì mà nhìn? Ghen tị lắm à? Đừng có ghen tị nhé, các người mà gặp phải trường hợp của tôi là tôi thề các người chỉ muốn đâm đầu vào cột điện tự sát thôi.

    - Thôi nào, trợ lý bé nhỏ, đừng nhìn anh bằng ánh mắt đáng yêu đó nữa, anh tới tìm em là có việc. – Hắn nói rồi nắm lấy tay tôi kéo đi. – Đi theo anh nào.

    Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị hắn lôi tuột lên sân thượng.

    - Anh làm cái gì vậy hả? Tự nhiên lôi lôi kéo kéo cái gì? Còn ra thể thống gì nữa? Phá vỡ giấc ngủ ngon lành của tôi rồi. – Tôi lườm lườm hắn, rút tay ra khỏi bàn tay ấm nóng của hắn.

    - Sao vậy? Chẳng phải trước đây cô rất hâm mộ tôi, hơn thế nữa còn mong muốn được tôi nắm tay dắt đi như vậy hay sao? Giờ được tôi nắm tay lại rút ra như vậy? – Hắn mỉm cười ranh mãnh.

    - Hừ! Anh đừng có ảo tưởng. Ai thèm được anh nắm tay chứ. – Tôi hừ lạnh nguýt anh ta.

    - Cô thèm chứ ai? Tôi nhớ là cô rất hâm mộ tôi mà. Hâm mộ tới nỗi hình nền điện thoại lẫn thời khóa biểu đều là hình tôi. Lúc nào tâm trí cũng sẽ có tôi. – Hắn cúi đầu, ghé sát mặt mình lại mặt tôi, cười híp mắt.

    Thịch.

    Tim tôi đột nhiên đập mạnh một nhịp. Tôi cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng nóng. Tôi đang đỏ mặt ư? Với suy nghĩ này của mình, tôi vội quay mặt đi vì sợ hắn phát hiện. Cảm giác này là sao? Tôi thích hắn ư?

    - Sao thế này? Cô đỏ mặt hả? Trong đầu cô đang nghĩ gì vậy? – Đối diện với gương mặt hồng hào thẹn thùng trước mắt, hắn cười càng tươi hơn.

    - Ơ đâu.. đâu có.. – Tôi lắp bắp, rõ ràng là không ổn.

    - Thế sao trông mặt cô lại đỏ như quả cà chua thế này? – Hắn càng ghé sát hơn. Lúc này tôi mới nhận ra rằng môi chúng tôi sắp chạm nhau, tôi lập tức đẩy hắn ra.

    - Đồ khùng! Anh dí sát mặt vào mặt tôi làm gì hả? Tính khinh bỉ chiều cao của tôi hả? – Tôi nói như hét vào mặt hắn. Dựa vào đâu mà hắn dám tự tin nói tôi lúc nào cũng nghĩ tới hắn chứ.

    - Cô mắc cỡ hả? – Hắn cắn môi, đưa tay lên xoa môi tỏ vẻ lãng tử.

    - Không! Anh gọi tôi lên đây làm gì? Phá vỡ giấc ngủ đáng giá ngàn vàng của tôi chỉ để nói những thứ nhảm nhí thế này thôi hả?

    - Đâu có. Là tôi chưa vào chủ đề chính thôi. – Hắn cười, xem ra rất thích thú trước sự tức giận của tôi. – Tôi gọi cô lên đây là muốn cô chiều này đi siêu thị cùng với tôi.

    - Đi siêu thị cùng anh làm cái gì? Không phải anh lại muốn dở trò gì chứ? Tôi không có tiền đâu nhé. – Tôi đề cao cảnh giác nhìn hắn, đứng càng lúc càng xa.

    - Giờ cô là trợ lý của tôi, tôi muốn cô cùng tôi đi siêu thị để khuân vác đồ, cô có ý kiến? – Hắn nhướn mày.

    - Tôi là trợ lý hay là nô tì của nhà anh mà anh nói gì tôi phải theo đấy, còn phải đi khuân vác đồ cho anh? – Tôi bực mình trừng mắt.

    - Không ý kiến nhiều. Về lớp học đi, trưa tôi đưa cô đi ăn rồi chúng ta đi siêu thị. – Hắn nói rồi quay lưng đi xuống dưới, để lại mình tôi ngơ ngác.

    Tôi đứng ở trên nhìn hắn trối chết. Tên này có bị vấn đề ở não bộ không? Hết việc để làm nên chọc phá tôi hay gì? Theo sau chân hắn có bao nhiêu người, thêm nữa người nổi tiếng xuất hiện tại nơi đông đúc như vậy không sợ fan cuồng lao tới dẫm chết hắn ta sao?
     
  8. WhiRed

    Messages:
    19
    Chương 17: Học sinh chuyển trường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi chán nản lết về lớp, cũng không có gì đặc biệt sao phải nhất định lôi tôi lên sân thượng làm gì, kết quả là lết mãi mới về tới nơi, vừa mở cửa đã thấy bà chủ nhiệm "đầu mì tôm" đang đứng trên bục giảng.

    - Con xin phép cô cho con vào lớp ạ. – Dù đang rất tò mò vì chưa trống mà bả đã vào lớp nhưng tôi cũng không dám ý kiến gì, tôi vội xin phép, đợi bả gật đầu rồi lui về chỗ.

    Đặt mông xuống ghế, lúc này tôi mới để ý thấy có một cô gái lạ mặt đang đứng cạnh bà chủ nhiệm. Điều đáng ngạc nhiên là cô gái ấy đang mặc đồng phục trường tôi. Không lẽ cô ấy là học sinh mới? Nhìn cô gái này khiến tôi có cảm giác không mấy thiện cảm cho lắm. Cô ấy đưa đôi mắt hướng về phía tôi. Có lẽ do mắt cô ấy hơi xếch nên khi cô ấy nhìn tôi, tôi có cảm giác như mình đang bị lườm. Và đó chính là điều khiến tôi không có thiện cảm với cô ấy.

    - Giới thiệu với cả lớp, đây là học sinh mới của lớp ta. Bạn ấy mới chuyển từ trường Dương Thượng tới đây, tên bạn ấy là Nguyễn Minh Trang. – Bà cô đầu mì tôm nói.

    Lớp tôi cũng chẳng mấy chào đón lắm, học sinh mới chuyển đến cũng chẳng có gì đặc sắc cả. Bà cô xếp chỗ cho cô gái đó ngồi cạnh tôi. Tôi chỉ nhìn, cũng chẳng có ý kiến. Có người ngồi cạnh cũng tốt, đỡ buồn chán, còn hơn là ngồi một mình.

    Có thể tuyển ngang vào, chắc học lực không tệ nhỉ? Có người để hỏi bài rồi.

    Cô bạn bước tới trước mặt tôi, đặt cặp xuống, cũng không có ý định phát ra lời nào, ngồi vào vị trí cạnh tôi. Tôi cũng chẳng bận tâm, cái tôi quan tâm bây giờ là sự nghiệp ngủ vẫn còn đang dang dở của mình. Tôi lấy điện thoại mở nhạc, đeo tai nghe rồi lăn ra bàn đánh một giấc ngon lành qua ba tiết Văn.

    Trang nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh mình bằng ánh mắt khó hiểu. Sớm nghe danh trường A dạy nghiêm túc, quản lý nghiêm ngặt, học sinh quy củ, vì vậy cô mới quyết định chuyển tới ngôi trường này. Còn tưởng là học sinh ở đây sẽ rất nghiêm túc, chăm chỉ học chứ? Sao cô gái này lại có thể hồn nhiên ngủ trong giờ thế này? Không những vậy còn đeo cả tai nghe nữa chứ. Chỗ cô gái này ngồi là ở góc khuất nên không bị giáo viên phát hiện. Cô nghĩ cũng may cô gái này chưa tự nhiên tới nỗi nằm lăn hẳn ra ghế ngủ. Mà thôi dù sao cô gái này cũng chẳng liên quan gì đến cô, cô là học sinh mới, chưa quen thân với ai, nhiều chuyện chỉ khổ cho cái thân mình thôi.

    - Tùng! Tùng! Tùng! – Ba hồi trống vang lên kết thúc giờ học Văn mệt mỏi, báo hiệu giờ ra chơi đã đến.

    "Bốp" Con Phương từ đâu chạy ra vỗ vào người tôi đau điếng. Tôi bật dậy trừng mắt nhìn nó, chuẩn bị tinh thần mở miệng ra chửi cho nó một trận thì nhìn ra trong mắt nó ánh lên tia chết chóc. Trước ánh mắt nguy hiểm của nó, khí thế vừa mới cuồn cuộn giờ xẹp lép như bong bóng xì hơi.

    - Con kia! – Nó trừng mắt.

    - Cái gì? – Tôi xoa xoa vai, ngáp dài mấy cái. Trời ạ, vốn còn chưa tỉnh ngủ, đã như cái lò xo muốn phản kháng rồi, đầu không khỏi hơi choáng váng.

    - Vừa nãy lúc đầu giờ mày lại chạy đi đâu với tên cẩu tạp chủng? – Nó gườm gườm tôi. Nhi cũng không biết từ đâu chạy tới góp sức tạo áp lực tinh thần với tôi.

    - Lên sân thượng. – Sau một hồi suy đi tính lại, tôi vẫn quyết định không nên nói dối nó. Nếu nó mà phát hiện ra tôi nói dối chắc chắn nó sẽ kéo theo Nhi đánh hội đồng tôi.

    - Bà với ông Phong gì gì đấy lên đó làm gì? – Tôi vừa dứt lời, Nhi lại hỏi.

    - Đúng! Hai đứa mày làm gì nhau? – Nó nghe Nhi hỏi thế, nhiệt liệt ủng hộ, còn chêm thêm một câu làm tôi đen mặt.

    - Hai người này, nói tầm bậy tầm bạ gì vậy hả? Anh ta kêu tao chiều đi siêu thị, làm nô bộc khuân vác đồ cho anh ta. – Tôi ức chỉ muốn sút cho nó và Nhi mấy cái. Đầu óc chúng nó sao mà đen tối tới thế?

    - Đùa hả? Mỗi thế cũng kéo mày lên sân thượng á? Hay là mày nói điêu. – Nó ra vẻ nguy hiểm với tôi.

    - Tao có bao giờ nói điêu với mày? Mày nghĩ anh ta sẽ thể hiện bộ mặt thật của mình trước mặt cái fan sao? Đương nhiên là không rồi. Thế nên mới phải lôi tao lên trên để lộ rõ bộ mặt thật chứ. – Tôi từ từ giải thích. Nó và Nhi nghe cũng gật gù. Suy ngẫm một hồi, cảm thấy lời tôi giải thích cũng xem như hợp tình hợp lý, nhưng vẫn có điểm gì đó đáng ngờ, lại hỏi:

    - Có mỗi chuyện đấy mà sao mày với anh ta nói chuyện lâu thế?

    - Ờ thì.. – Nghĩ tới chuyện khi nãy, tôi lại ấp úng không biết nên giải thích thế nào. Lúc này hình ảnh của hắn lại hiện lên trong tâm trí tôi, mạnh mẽ xâm chiếm.

    Thịch.

    Trái tim tôi lại đập mạnh một nhịp. Trong lòng tôi có cảm giác rất khó chịu, giống như bị chuột gặm vậy. Nghĩ tới hắn, không tự chủ được mà trái tim tôi cứ bồn chồn.

    Thấy tôi cứ đứng ngẩn ngơ, nó và Nhi xua xua tay mấy cái tôi cũng không phản ứng gì. Nó lắc lắc vai tôi, tôi mới giật mình choàng tỉnh khỏi những hình ảnh của hắn.

    - Hả?

    - Mày đang nghĩ cái gì vậy? Rốt cuộc mày và hắn có chuyện gì? – Bộ dáng ngơ ngốc trước mặt khiến nó không khỏi lo lắng, muốn tra khảo tới cùng.

    - Không có. – Tôi vội xua tay.

    - Bà đừng có giấu tôi, rõ ràng bà và hắn có vấn đề gì đó, nếu không tại sao khi nãy bà lại ngẩn ngơ như vậy? – Nhi cũng không giấu được tâm trạng lo lắng.

    - Tôi đã nói không có rồi mà. – Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

    Tùng! Tùng! Tùng!

    Ba hồi trống vang lên giải thoát cho tôi. Nó và Nhi đành phải về chỗ ngồi. Tôi cũng ngồi xuống. Nãy giờ chúng tôi nói chuyện mà quên mất một nhân vật nữa có theo dõi từ đầu đến cuối, đó là Trang.
     
  9. WhiRed

    Messages:
    19
    Chương 18: Hắn thích cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi lăn lê bò toài trên bàn một lúc lâu. Trời ơi! Thật là nhàm chán quá đi! Ba tiết Văn tôi đã ngủ tới phát ngán rồi, giờ lại thêm tiết Sử với tiết Sinh. Tại sao cuộc đời lại bất công đến thế? Dồn hết những tiết nhàm chán vào ngày hôm nay? Tại sao lão thần thời gian lại bò chậm hơi con rùa nó lết thế? Mãi mà tiếng trống hết giờ vẫn chưa giải thoát cho tôi.

    Tôi quay sang ngó ngó cô bạn ngồi bên cạnh, nhìn xong mặt tôi chảy dài như cái bơm. Cô gái à, sao cô lại chăm chỉ học tới thế? Ba tiết Văn cô không thấy buồn ngủ hay sao? Lại thêm tiết Sử chán ngắt, giờ cả tiết Sinh cũng chẳng có gì đặc sắc mà sao cô học chăm chú thế? Nhìn vở kìa, toàn chữ là chữ, tôi nhìn mà lác hết cả mắt.

    Cô bạn bị tôi nhìn chằm chằm, lại cứ thấy tôi thở dài thườn thượt cũng quay ra nhíu mày nhìn tôi. Tôi nhe răng ra cười, cô bạn nhăn mặt không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng rồi cũng kệ, quay đi viết bài tiếp.

    Tôi bĩu dài môi vì bị bơ một cách phũ phàng, lại quay xuống ngó cái em đồng hồ thân thương. Đây là lần thứ n tôi ngồi ngắm em ý rồi. Em ý bị tôi nhìn nhiều quá đâm ra khó chịu hay sao mà chống đối lại tôi, kim giây cứ nhích chầm chậm, có khi sên bò còn nhanh hơn.

    Không ngờ lại bất giác cảm thấy gai gai sau gáy, quay lại nhìn là ánh mắt sắc như dao của Phương hướng về phía tôi. Tôi mặt nhăn như ăn phải ớt, thật là khổ quá đi. Chẳng lẽ lần sau hắn kéo tôi theo tôi lại dùng dằng không chịu?

    Đang định quay đầu lại, cắm mặt xuống bàn thì đập vào mắt tôi là khuôn mặt điển trai không đâu chê được mà mới cách đây bốn ngày vẫn là thần tượng trong lòng tôi. Hắn đứng ngoài cửa, mỉm cười vẫy vẫy tay với tôi. Tôi cau chặt mày, lườm lườm hắn. Mà quái thật, tại sao vẫn chưa hết giờ mà hắn đã xuất hiện ở cửa lớp tôi? Hắn cứ đứng đó vẫy vẫy tay với tôi, tôi nhếch môi khinh bỉ quay mặt nhìn lên bảng, bơ hắn toàn tập. Vừa quay lên, tôi đã không nhịn được mà suýt nữa cười thành tiếng. Cho hắn chết, ai bảo tìm tôi phá đám làm gì.

    Ở bên ngoài, hắn tức tới dậm chân. Sao cô ta dám lơ hắn như vậy? Trong giờ học hắn đã phải nghĩ nát óc mới ra nên đưa cô ta đi ăn ở đâu, đưa cô ta đi siêu thị mua gì, làm cách nào để mua một món đồ cho cô ta mà không để cô phát hiện rằng hắn quan tâm cô ta. Đối với bộ não chỉ biết kinh doanh, không biết đến hẹn hò là gì thì đây là một chuyện vô cùng khó. Nghĩ mãi mới ra đã vội cúp học chạy sang lớp cô ta vẫy vẫy, vậy mà cô ta nhìn thấy không những quay mặt đi không thèm nhìn hắn, trước khi đi còn dám trao hắn nụ cười khinh miệt hết sức. Cô ta đang muốn thách thức sức chịu đựng của hắn? Hắn cũng chẳng biết mình bị làm sao. Hình như hắn rất thích cô gái này. Sau hôm sinh nhật cô ta, sau khi nghe lời nói của Minh Vy, hắn đã suy nghĩ cả đêm và đưa ra kết luận là hắn thích cô. Lần đầu tiên hắn có cảm giác như thế với một cô gái nên hắn quyết định sẽ giữ chặt lấy cô. Tưởng là trước đây cô từng hâm mộ hắn nên cưa cô sẽ dễ, ai ngờ cái cây này lại khó đổ đến thế, còn bày đặt làm kiêu.

    Tùng! Tùng! Tùng!

    Ba hồi trống chính thức vang lên giải thoát cho tôi khỏi buổi học nhàm chán ngày hôm nay. Tôi thu dọn sách vở, lết ra khỏi lớp. Vừa mới lết ra đã bị hắn nắm chặt tay lôi đi. Phương và Nhi vừa mới theo sau định chạy tới quàng vai bá cổ tôi tra khảo tiếp thì đã bị hẫng trên không. Người vừa mới trước mặt lúc này đã bị kéo đi một đoạn khá xa rồi. Tôi chạy theo hắn mà muốn hộc máu chết. Tên khốn này sao mà chân dài tới thế, hắn chạy thì nhanh vun vút. Nhưng hắn có biết chân tôi ngắn hơn chân hắn bao nhiêu không? Chạy đuổi theo hắn mệt tới thế nào không? Nhanh hơn chút nữa là kéo lê tôi trên đất được rồi, chân nào mà tiếp đất theo hắn được nữa.

    - Này, đây là xe của tôi. – Hắn đứng lại trong hầm gửi xe, tôi thở hồng hộc, thở như chưa bao giờ được thở, thở như ai đó đang tranh cướp không khí của tôi. Tôi không thèm liếc tới cái xe mà hắn nói, vừa thở vừa trừng mắt nhìn hắn. Hắn thấy tôi trừng mắt như vậy thì bật cười.

    Tôi: "..."

    Tên thần kinh!

    - Lên xe đi! – Hắn leo lên xe ngồi trước, ra lệnh cho tôi.

    Tôi ngước lên nhìn. Ôi! Mắt tôi mở to, long lanh nhìn cái xe. Tôi không nhìn nhầm chứ? Là xe mô tô. Thật là.. ngầu quá đi!

    - Nhìn gì mà đờ đẫn như thế? Còn không mau lên xe? – Hắn đội mũ bảo hiểm lên. Trông hắn cũng ngầu quá đi.

    Tôi nghe thế nhanh chóng trèo lên xe, nhưng mà.. xe hắn cao quá, không như xe của Trí Hiếu, tôi leo mãi không lên được. Hắn thấy vậy không nén được tiếng thở dài, dựng xe, bước xuống dưới. Tôi giương mắt ếch ra ngơ ngác nhìn hắn. Hắn không do dự, vòng tay túm lấy eo tôi, nhấc bổng tôi lên, ra lệnh:

    - Đưa chân qua!

    Tôi sợ suýt hét lên, trên đời này điều nhỏ nhặt mà tôi sợ nhất chính là bị người khác nhấc lên, nhưng vẫn nghe lời hắn, đưa chân qua bên kia yên xe. Thấy tôi đã làm theo, hắn thả phịch tôi xuống. Tôi đau đớn khóc ròng trong lòng. Trời ơi cái eo với cái mông tôi, không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Tôi lại trừng mắt nhìn hắn:

    - Anh làm cái khỉ gì thế hả? Tự nhiên nhấc bổng tôi lên?

    - Chân cô quá ngắn, tôi nhấc cô lên là giúp cô lên xe, cô không cảm kích thì thôi còn mắng tôi sao? – Hắn chán nản nói.

    Tôi nghe cũng thấy hơi thủng tai, nhưng nghĩ tới hắn nhấc bổng tôi thế mà tôi đang mặc váy lại thêm bực mình, quát:

    - Anh có não để suy nghĩ không thế? Tôi đang mặc váy mà anh nhấc tôi lên như thế à? Hả?

    - Người như cô ai thèm ngắm mà cô lo lung tung. – Hắn dửng dưng trả lời.

    - Anh.. – Tôi tức nghẹn họng. Cái đồ chết tiệt!

    Hắn trèo lên xe, rồ ga chuẩn bị phóng đi thì tôi đánh cái bốp vào người hắn. Hắn bị đập trúng chỗ đau, nói như rít qua kẽ răng mà tôi hả dạ vô cùng:

    - Cái gì?

    - Mũ bảo hiểm?

    - Không có.

    - Đùa hả?

    - Không.

    - Sao không có?

    - Phiền.

    - Phiền con khỉ!

    - Ờ.

    - Tai nạn xe?

    - Chết.

    "Bựt bựt" tôi nghe rõ tiếng dây thần kinh mình đang đứt từng sợi. Ôi cái bộ óc thiên tài của tôi, không thể vì hắn mà bị đứt hết dây thần kinh được. Nếu tiếp tục đối thoại kiểu một hai chữ với hắn thế này có khi tôi đâm đầu vào cột điện chết quách đi còn hơn. Để bảo toàn cho bộ óc thiên tài, tôi đành câm nín để cho hắn rồ ga phóng xe đi.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...