Xuyên Không Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh - Thu Thiên Linh Âm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thu Thiên Linh Âm, 1 Tháng mười hai 2019.

  1. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 60: Đô thị thấu thị dị năng 59 (sửa chữa)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nguyễn trâm ngọc520 1314 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2019
  2. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 61: Đô thị thấu thị dị năng 60 (sửa chữa)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nguyễn trâm ngọc thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2019
  3. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 62: Đô thị thấu thị dị năng 61

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * * *

    "Phó đội, liệu cô nhóc có thể thành công không?"

    La Sát cùng Lệ quỷ cùng đứng bên cửa sổ nhìn Trần Minh xuất hiện đón Lý Giai đi. Đứng phía sau còn có một người chỉ là lúc này cả hai đều không muốn quay đầu lại nhìn cho lắm.

    "Không còn cách nào rồi! Tin tưởng đi!"

    Lệ quỷ cười cười.

    Nghe nói viện nghiên cứu bên kia có tiến triển không nhỏ, chỉ là..

    So với rất nhiều quốc gia cường đại khác, bọn họ còn quá nhỏ yếu. Nhìn tên của bọn họ liền có thể đoán được phần nào, Người ta đều là cái gì K nha, C nha, Long nha Phượng nha, rồi đủ loại Thần Thần Thú Thú.. Bọn họ lại chỉ có thể gọi Ngạ quỷ! Một loại không thể gặp quang gì đó. Bọn họ yếu đuối vô dụng cho nên đối mặt cường quốc chỉ có thể lay lắt mà tồn tại. Nhiều lúc bị chỉ vào mũi mắng là bạch nhãn lang, chuột cống, rác rưởi cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

    Nếu có thể sống đường hoàng, ai muốn sống thành cái loại người không người quỷ không quỷ? Bởi vì nghèo, bởi vì đói, bởi vì vô dụng cho nên chỉ có thể làm liều.

    Sống lưng đều bị ép chiết cong, nghiền nát cũng cắn răng cam chịu chỉ vì bảo vệ bản thân quốc gia, vẫn luôn mong chờ điều gọi là sánh cùng năm châu, chấn động địa cầu. Nhưng bọn họ làm không được nhiều như vậy.. Bên ngoài đủ loại thế lực thẩm thấu, bên trong dân chúng ngu muội bất kham, đến bao giờ, đến bao giờ bọn họ mới thức tỉnh?

    Đã không phải lần đầu tiên trong lòng chảy huyết lệ, Lệ quỷ vẫn muốn bản thân quốc gia có cơ hội trưởng thành..

    "Nghe nói phía viện nghiên cứu lại có người phản bội! Tin tức đã bị gửi đi! Chúng ta chỉ chặn được một phần nội dung."

    La Sát nhìn ánh nắng chiếu rọi qua khung cửa sổ, rõ ràng hẳn là nên cảm thấy ấm áp, đáng tiếc bọn họ nhận được chỉ còn có lạnh băng.

    "Bọn họ.. biết những gì?" Dạ Xoa thanh âm vang lên, khàn khàn.

    "Còn có thể biết cái gì, chúng ta có bí mật là đủ!"

    La Sát đặt chân lên bàn ngồi ghế bằng hai chân sau, vắt vẻo cà lơ phất phơ.

    "Cá tôm trong ao làm sao biết biển rộng lớn?" Lệ quỷ cười lạnh băng, hai mắt lại bất tri bất giác đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt chảy máu tí tách. "Cứ nghĩ nhảy khỏi ao là có thể sống ở biển sao? Ngu si! Nhảy lên chưa chắc là biển mà là đất cát! Ngay cả khi rơi vào biển, uống quen nước ngọt có thể sống trong nước muối?"

    "Chuẩn bị cảnh tuyến đỏ đi!"

    Dạ Xoa mím môi nói.
     
  4. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 63: Đô thị thấu thị dị năng 62

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ký chủ, có biến rồi!"

    Như thường lệ, Lâm Y Thần bị Lâm Tuyết dọa chỉ còn nửa cái mạng đang thống khổ nằm hồi huyết, đột nhiên nhìn đến vẻ mặt của hệ thống vô cùng nghiêm trọng làm cho giật mình. Cái hệ thống này từ ngày đến với Lâm Y Thần chưa từng nghiêm túc như vậy qua.

    Hệ thống có lẽ ngay từ đầu liền biết bản thân không làm nên trò trống gì cho nên thái độ rất là bất cần đời. Nhiều lúc nó nghiêm túc cũng chỉ là chơi trò chơi đến lúc quan trọng thoáng chú ý mà thôi. Đối với ký chủ, hệ thống 1809 quả thực không có bao nhiêu nhiệt tình.

    Có loại như chưa nuôi chó mèo thấy người ta ôm poodle, golden, angel.. thì hâm mộ, thèm khát muốn một con. Đến lúc mang về lại là chó vườn vừa ngu vừa đần, hứng thú rã rời! Hệ thống thái độ đối với Lâm Y Thần mà nói chính là cái loại cảm giác đó. Chưa có ký chủ thì các loại ngóng trông, đến lúc sở hữu người ta rồi liền cảm thấy cũng chỉ như vậy, ký chủ còn không hấp dẫn bằng đào hố đâu!

    "Làm sao?"

    Lâm Y Thần ngồi thẳng người nhìn hệ thống.

    "Thế giới cách cục thay đổi!" Hệ thống mím môi, lo lắng đi đi lại lại.

    "Thế giới cách cục?" Lâm Y Thần nhíu mày, mỗi ngày lại biết thêm một chút gì đó mới.

    Hệ thống thở dài giải thích.

    "Ký chủ hẳn cũng biết đến cách nói 3000 thế giới đi?" Thấy Lâm Y Thần gật đầu hệ thống nói tiếp. "Mỗi một thế giới muốn trưởng thành đều phải trải qua vô số biến cách, trong những biến cách đó, luôn yêu cầu một người hoặc một nhóm người dẫn dắt, bằng cách này hay cách khác. Gần như mỗi một quãng thời gian liền lại có người như vậy xuất hiện. Tại Chủ thần nơi nào, những người đó được gọi là vai chính bởi vì bọn họ chịu tải vận mệnh của cả thế giới, đem thế giới thúc đẩy tiến hóa. Trước kia các đại năng còn chưa có bao nhiêu cường đại cho nên nhìn đến chỉ có 3000 thế giới, sau này liền có giải thích, ba ngàn là một loại lượng từ chỉ rất nhiều. Theo cách nói này mà nói, thế giới có rất nhiều, vô cùng vô tận, quan trọng là có nhìn ra hay không."

    "Lạc đề!" Lâm Y Thần nhấc tay nhắc nhở.

    "Im miệng!" Hệ thống nóng nảy gắt.

    OK!

    Lâm Y Thần tự động khóa khẩu!

    "Trong vô vàn thế giới, những thế giới dễ xâm lấn nhất liền là những thế giới phát triển dị dạng. Giống như thế giới này là một trong những hình chiếu thế giới của chủ thế giới. Thế giới khi hình thành vai chính xảy ra lệch lạc mới xuất hiện Trần Minh người như vậy. Theo như tiến trình thế giới này theo Trần Minh lôi kéo cuối cùng phát triển không cân bằng dẫn đến diệt vong trở thành chất dinh dưỡng cho chủ thế giới. Nhưng hiện tại thế giới cách cục thay đổi! Vốn còn có thể kéo dài vài trăm năm nhưng quỹ tích trở nên tối nghĩa.."

    Lâm Y Thần thờ ơ nghĩ đến hai chữ Thiên đạo! Cái này không phải giống trong Phong Thần bảng lượng kiếp đến, Thiên đạo không rõ, cái gì cũng phải tự mầy mò lấy sao?

    "Ký chủ! Ngươi không lo lắng sao? Thế giới tan vỡ mà chúng ta không kịp chạy thoát sẽ bị thời không cắn nuốt!" Hệ thống khó được ném xẻng.

    "Lo lắng? Lo lắng làm được tác dụng gì? Hệ thống, đừng quên tình cảnh của ta lúc này! Ngươi là cái loại phế sài thế nào chính ngươi biết, ta là loại củi mục nào chính ta hiểu! Chúng ta tổ hợp không phải 1 +1 =2 hoặc 1 + 1 > 2! Chúng ta cộng lại là số âm hiểu không?" Lâm Y Thần cười ha hả. "Nhìn lại đi, từ ngày ngươi đến, ta vận số từ số âm đều mau thành âm vô cực, xúi quẩy cũng không nên xúi quẩy đến cái độ này! Bản thân ngươi làm cái gì ngươi sẽ không quên chứ? Ngươi chẳng làm cái mẹ gì hết! Chỉ biết đào hố, đào đào sao không đào luôn mộ chôn sớm cả hai đi? Sớm chết sớm siêu sinh! Giờ chết sớm biết đâu còn có cơ hội bỏ chạy?"

    "Sẽ không có đâu!"

    Hệ thống khom người nhặt về cái xẻng.

    "Vậy còn nói cái gì nữa? Chạy không được, trốn không xong, năng lực lại không đủ, biết lại nhiều có thể làm cái gì? Tự dọa bản thân sợ vỡ mật? Chờ đi! Khi nào nên đến nó tự đến, ít ra ngươi không chết một mình, kiếm lời rồi!"

    Lâm Y Thần thở dài lật người.

    Đôi lúc khi mà con người không có năng lực làm bất cứ chuyện gì mà bản thân lại biết quá nhiều cũng không phải chuyện gì tốt.

    Làm một hạt cát trong biển lớn, gió thổi sóng xô đi đâu liền đi nơi đó. Một hạt cát có thể làm nên cái trò trống gì? Còn lật được trời không thành? Nếu có may mắn lọt vào mồm con trai, ấp ủ tháng ngày trở thành ngọc trai còn có ít nhiều may mắn có thể kinh diễm thế nhân một đợt. Chỉ là, hi vọng cũng không lớn được rồi.

    "Ký chủ, nếu.." Hệ thống rối rắm nhíu mày.

    "Hắc!" Lâm Y Thần nghiêng người nhìn hệ thống. "Hệ thống, ngươi sẽ không muốn nói có cách để ta liên lạc với bên ngoài chứ?"

    "Ký chủ, ký chủ.. Sao, sao ngươi biết?" Hệ thống giật mình.

    "Đoán!"

    Lâm Y Thần trợn trắng mắt.

    Thực ra thì không. Tuy rằng Lâm Y Thần không biết hệ thống từ đâu đến, cũng biết nó rất vô dụng nhưng Lâm Y Thần cũng biết hệ thống tồn tại rất lâu rồi. Trên đời có hai loại người không thể khinh thường, một là thiên tài, người còn lại là kẻ tầm thường thậm chí có thể nói là vô dụng. Thiên tài dĩ nhiên có thể dẫn dắt thế giới nhưng công lao quan trọng không kém lại nằm ở những kẻ đần! Họ thật sự không giỏi làm bất cứ thứ gì, làm cái gì cũng không tốt, bù lại là sự kiên nhẫn. Bởi vì không giỏi, họ trầm mặc làm những công việc nặng nhọc, lặp đi lặp lại, ngày này qua tháng nọ, xây đắp nên nền tảng xã hội vững chắc.

    Hệ thống sống rất lâu, cho dù vô dụng nhưng nó trải qua rất nhiều chuyện mà không ai có thể tưởng tượng đến. Người ta thường nói trăm hay không bằng tay quen, so với những hệ thống bình thường cũng là người thường chỉ biết một hoặc vài loại kỹ năng cần thiết, để tồn tại những kẻ bị gọi là vô dụng liền phải chịu đủ mọi loại chèn ép, bóc lột, xô đẩy. Trong quá trình đó, bọn họ có thể không giỏi bất cứ điều gì nhưng kinh nghiệm của bọn họ lại có thể để bọn họ liên tục tồn tại lâu dài, không phải ai cũng có thể bằng được bọn họ.

    Khái quát lại liền là, sống lâu, liền heo cũng có thể thành tinh (Trư Bát Giới) !
     
  5. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 64: Đô thị thấu thị dị năng 63

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trần Minh, anh làm sao vậy? Bị thương?" Lâm Tuyết nhìn đến Trần Minh lảo đảo ngã ở trước cửa hồn đều bay một nửa.

    "Im miệng! Đi vào!"

    Trần Minh ôm ngực, đau vẻ mặt vặn vẹo quát Lâm Tuyết. Giờ này là giờ nào còn hô to gọi nhỏ? Ngại hắn chết chưa đủ mau sao?

    Ngồi nhìn Lâm Tuyết chăm chú băng bó vết thương, Trần Minh ánh mắt phiêu xa.

    Ngày hôm nay giám đốc công ty Minh Nguyên (tên công ty Trần Minh thành lập, tên đầy đủ Công ty thương nghiệp hữu hạn Minh Nguyên) đột nhiên gọi điện đến nói rằng ngọc thạch cung ứng cho công ty bị chặt đứt. Trần Minh ngồi không yên chạy đến công ty trên đường liền phát hiện có vài chiếc xe xa lạ muốn tiếp cận. Những người đó đều mang theo súng ống!

    Cảm giác được nguy hiểm, Trần Minh âm thầm tăng tốc muốn cắt đuôi, đáng tiếc kỹ thuật lái xe của hắn cũng không đạt tới cảnh giới thông thần. Những người kia rõ ràng là rất chuyên nghiệp không những không để hắn tách rời mà còn ngày càng tiếp cận.

    Ngay khi Trần Minh xe bị mấy người đó đụng lên đột nhiên xuất hiện một cỗ thế lực nữa chặn ngang xông đến. Trần Minh cũng không rõ thế cục như thế nào chỉ có thể nhân lúc hỗn loạn xông ra.

    Đáng chết nhất là cả hai thế lực đó cũng không nhìn trường hợp tại ngay trong thành phố nổ súng, Trần Minh lúc đó liền trúng một thương. Còn may là hắn có dị năng.

    Hiện tại trong thành phố đều đã đang giới nghiêm, cũng không biết đây là chuyện như thế nào nữa. Trần Minh cũng rất muốn biết rõ đầu đuôi chỉ là lúc này không quản được nhiều như vậy, cảnh sát hiển nhiên không cản được những người kia bao lâu, so với chặn giết bọn cướp, an toàn của thị dân mới là ưu tiên hàng đầu. Thời gian của hắn cũng không nhiều. Mục tiêu của những người đó là hắn cho nên nơi này cũng không an toàn!

    "Như vậy là được!" Trần Minh túm áo mặc vào.

    Lâm Tuyết đều đã hỗ trợ hắn đem viên đạn móc ra, hồi phục vết thương sau này liền trông chờ vào dị năng. Nói đến, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng dị năng để chữa trị cho chính hắn. Trước đây cường hóa hệ dị năng liền đủ để hắn chống đỡ phần lớn trường hợp.

    Đúng lúc này, điện thoại của Trần Minh reo lên.

    "Boss, công ty của chúng ta bị đập!" Giám đốc công ty Minh Nguyên trốn dưới gầm bàn nhìn ra phía bên ngoài.

    Ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?

    Đang yên đang lành đột nhiên một đám du côn lưu manh liền không phân trần lao vào công ty đạp phá, đem toàn bộ châu báu cùng tiền mặt cướp đi. Gọi điện báo cảnh sát đường dây vẫn luôn bận. Phía bên ngoài vẫn lao nhanh mấy chiếc xe cảnh sát nhưng họ chính là không để ý đến nơi này!

    Bất đắc dĩ hắn cũng chỉ có thể gọi cho Trần Minh.

    "Cái gì? Biết bọn họ.."

    "Vẫn còn một người trốn ở đây!" Bên kia điện thoại vang lên tiếng cười lớn cắt đứt lời nói của Trần Minh.

    "Không.. A!"

    Loảng xoảng!

    [Bíp!]

    Trần Minh nhìn màn hình điện thoại tối sầm, ánh mắt lập lòe.

    Hiển nhiên phía công ty thật sự đã gặp chuyện, cho đến hiện tại, ngay cả người cũng chưa chắc đã an toàn còn sống.

    Trần Minh cầm điện thoại lên gạt số nhưng liên tục không gọi được. Giọng nữ lạnh băng liên tục nhắc đi nhắc lại hắn đang ở ngoài vùng phủ sóng.

    Ngoài vùng phủ sóng?

    Lúc này Trần Minh mới phát hiện cột sóng điện thoại không biết từ khi nào đã biến mất.

    Oanh!

    Trần Minh vốn đứng sát bên cửa sổ, khi tiếng nổ lớn vang lên hắn bản năng khom người ôm lấy đầu. Khí lãng giống như cơn sóng thần thổi quét toàn bộ thành phố đem những thứ cản trở con đường của nó xốc bay. Dù cách trung tâm vụ nổ rất xa, Trần Minh vẫn bị dư chấn xung đến đập mình vào tường một cách nặng nề.

    "Trần Minh!"

    Lâm Tuyết sau một hổi lâu mới lảo đảo đứng lên.

    Vụ nổ vừa rồi cũng đem Lâm Tuyết bị thương không nhẹ. Rất nhiều đồ đạc trong nhà đều vỡ nát, mảnh nhỏ sắc nhọn đem Lâm Tuyết vạch bị thương không nhẹ, toàn thân đều tẩm đẫm máu tươi, điều may mắn duy nhất là vết thương tuy nhiều nhưng phần lớn đều không sâu.

    "Khụ! Lâm Tuyết, em không sao chứ?"

    Trần Minh sắc mặt tái nhợt ôm lấy bả vai vết thương, vốn vừa hơi chút khép lại vết thương hiện tại lại nứt ra, toàn thân nơi nào cũng đau. Trần Minh phỏng chừng hắn bị nội thương không nhẹ.

    Từ khi có dị năng, đây là lần đầu tiên hắn chịu thương nặng đến vậy!

    Mấu chốt nhất là hắn hiện tại đã xác định những người kia mục tiêu hẳn không là hắn! Bọn họ hẳn là quảng giăng lưới bắt cá lớn, chẳng may dính bẫy cá nhỏ tôm nhỏ coi như là thu hoạch thêm thành mà thôi.

    Rốt cuộc là thế lực như thế nào lại có thể đánh bom khủng bố như vậy?

    "Em không sao!"

    Lâm Tuyết ôm lấy tay Trần Minh đỡ hắn đứng dậy.

    Dù chỉ là động tác đứng đơn giản đối với hai người lúc này cũng khá là gian nan. Lảo đảo va vấp một hồi, cuối cùng hai người cũng tìm được một góc nhà tương đối sạch sẽ ngồi xuống, vừa đặt mông ngồi xuống đất mắt hai người đều vựng hắc, nổ một đống sao vàng.

    Mặc dù đau đến choáng váng, Trần Minh cùng Lâm Tuyết vẫn có thể nghe đến văng vẳng bên tai tiếng người la hét cầu cứu cùng.. tiếng súng!

    Trần Minh cắn môi đến xuất huyết!

    Không hiểu sao trong lòng hắn đột nhiên lại dâng lên một cỗ cảm giác khủng hoảng vô lực. Trực giác của hắn vẫn luôn kêu gào có thứ gì đó vượt ra khỏi tầm kiểm soát! Mọi chuyện vốn không nên như thế này!

    Không nên là cái dạng này!

    Ai có thể nói cho hắn biết đây là chuyện thế nào?

    Trần Minh tất nhiên sẽ không biết người có thể giải thích cho hắn ở một đầu khác của thành phố nhưng hiện tại bọn họ cũng không rảnh trả lời câu hỏi của hắn.
     
  6. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 65: Đô thị thấu thị dị năng 64

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở bên kia thành phố,

    Từ lần đầu tiên phát hiện có người vượt biên trái phép đến hiện tại đã trải qua 7 ngày. Thời gian này cũng là dấu mốc của sự kiện bí mật viện nghiên cứu tiết lộ nửa tháng.

    Mặc dù đã âm thầm đem cảnh giới tăng lên mức độ cao nhất nhưng hiển nhiên chuyện hôm nay là cái tát đau điếng giáng vào mặt bọn họ. Thế giới này quả nhiên vẫn là yên vui lâu lắm. Ngạ quỷ lúc đầu phỏng đoán đối thủ chỉ cử gián điệp cùng khủng bố đến chiêu vừa đấm vừa xoa ép buộc mà thôi. Chỉ là.. bọn họ sai rồi!

    Nhược quốc vô ngoại giao!

    Khi mà quốc lực yếu đuối, lưng của chính mình cũng thẳng không được, lấy cái quyền gì mà đòi người khác tôn trọng? Bằng cái gì người khác sẽ nghe ngươi?

    Đàm phán, cảnh báo cái gì? Cùng cường quốc, bản thân có gì để khí để người khác đàm phán, cảnh báo? Kinh tế? Chính trị? Văn hóa? Quốc phòng? Dân sự? Khoa học? Không có! Đều không có!

    Huống hồ, bọn họ cũng sẽ không cho phép đối thủ lớn mạnh!

    Lần này, không chỉ là cảnh cáo mà còn là roi vọt! Đánh vì mưu đồ quá lớn!

    Trẻ con ôm vàng qua chợ!

    Kẻ cướp sẽ không hỏi han ân cần trẻ con, chúng chỉ ra tay cướp thẳng thừng! Giải đồng là cướp vàng, giải bạc là vừa cướp vàng vừa đem trẻ con bán! Giải vàng là ngay cả nhà đứa bé cũng cướp sạch! Giải đặc biệt? Cả thành phố gà chó không tha!

    Viện nghiên cứu nếu nói có bao nhiêu bí mật thực ra cũng không có!

    Dù sao nơi đó lúc nào cũng khó kiểm soát. Nhiều lắm là một cái dự án vừa được đề xuất mà thôi, rất nhiều chuyện đều là do quân đội quản chế. Bí mật cho đến hiện tại vẫn miễn cưỡng bảo trụ.

    Bởi vì đối thủ cũng không xác định cho nên họ mới có một tuần hoãn lại một tuần huy động quân lực. Đáng tiếc, cường quốc không phải ai cũng sẽ đủ kiên nhẫn. Có một vài quốc gia nóng nảy liền thích ra tay thật nặng để dằn mặt!

    Lần tấn công khủng bố này chính là vậy!

    "Bọn họ mang bom vào bằng cách nào?"

    Bị dư chấn của bom xốc bay nhưng nhờ tố chất rèn luyện, quân đội nhanh chóng thu xếp ngay ngắn, Lệ quỷ ngồi bên bàn họp vò đầu.

    "Phía trên lại có người làm phản!" Lúc này cặp đôi trầm mặc cùng La Sát liền ngồi bên bàn máy tính ngón tay không ngừng lạch cạch gõ bàn phím.

    "Shit! Một đám não đổ đầy shit!" Lệ quỷ táo bạo xốc bàn.

    Lúc này không có ai nói thái độ của Lệ quỷ như thế nào.

    Chỉ riêng thống kê thiệt hại, bọn họ đều đã đỏ hốc mắt. Bọn họ tổn thất quá lớn!

    Thành phố đều đã chặt đứt tín hiệu cùng bên ngoài, bọn khủng bố ngang ngược tàn bạo tàn sát dân chúng, quân đội cao tầng cùng một bộ phận chính phủ làm phản. Muốn huy động quân đội không có chỉ lệnh đều không làm được chuyện gì. Điểm chết người là bọn họ không biết hiện tại ai là địch ai là bạn nữa.

    Lý Giai lẳng lặng ngồi trong góc cúi đầu.

    Nếu nhìn kỹ có thể thấy mặt đất dưới chân Lý Giai đã thoáng ẩm ướt còn để lại một lỗ nhỏ do nước mắt tạo thành. Lý Giai chính là như vậy im lặng nước mắt lạch tạch lạch tạch rơi trong thầm lặng.

    Chuyện xảy ra mấy ngày nay cũng quá..

    Nhìn từng điều sinh mệnh ở trước mắt tan biến, Lý Giai mãi mãi đều không thể thói quen. Bọn họ đau khổ giống như dao đâm thẳng đáy lòng Lý Giai không ngừng bào quát.

    Chính những sinh mệnh đó để Lý Giai biết Ngạ quỷ bọn họ không đáng sợ! Chỉ có đi vào địa ngục mới hiểu, bọn họ không phải không muốn làm người! Chỉ là đi qua địa ngục còn có thể thoát ra đó là người sao?

    Chỉ khi nhìn kỹ, Lý Giai mới có thể thấy trong ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Ngạ quỷ ai ai cũng giấu từng người nỗi đau. Cảm giác tội lỗi, nỗi đau nội tâm, hành hạ thể xác khiến bọn họ thành cái loại không người không quỷ.

    "Chúng ta là tiểu quốc, dân số cả nước cộng lại đều không bằng người ta một thành thị nhiều, mỗi một chiến sĩ đều là vô cùng trân quý. Quốc gia sao có thể giống người ta không coi mạng người là người tẩy não? Những người có thể đi đến cuối ai không là tín niệm kiên định tột cùng? Chống đến cuối cùng, không có cái gì gọi là năng lực siêu nhiên, vận may.. Có chỉ là tín niệm bảo vệ quốc gia kiên định!"

    "Suy nghĩ càng nhỏ, tư tưởng càng bé càng đi không được con đường này. Người ta có vũ khí trang bị, có rất nhiều người. Đánh nhau chúng ta không hề có phần thắng nhưng chúng ta lại thắng! Bởi vì.. chúng ta thật sự yêu quốc gia này sâu vô cùng! Dùng xương lót đường, dùng thịt đắp móng, dùng một khang nhiệt huyết liên kết một quốc gia.."

    "Đau, thật sự rất đau, đau lắm.. Nhưng không thể lùi bước! Đi qua địa ngục mới hiểu ác quỷ trong lòng nở rộ kia mảnh cực lạc có bao nhiêu trân quý.."

    Những ngày qua chứng kiến chuyện đem thế giới quan của Lý Giai lật đổ!

    Sao có thể nghĩ đến mặt sau của dương quang lại là như vậy.. hắc ám đến trầm trọng! Bọn họ giống như một con cá voi trầm mặc trôi nổi gánh trên lưng một hòn đảo xinh đẹp, âm thầm chịu tải tất cả các lữ khách lưu lạc. Đem hòn đảo bị thương cũng là trực tiếp làm bị thương cá voi, kết cục..

    Ngạ quỷ, quân đội cùng rất nhiều anh hùng vô danh hữu danh mà không ai biết đến, bọn họ bảo hộ quốc gia này, trở thành tấm lưng rộng lớn chắn vững mọi gió tuyết phong ba. Khi bọn họ ngã xuống, quốc gia này phải làm sao?

    "Các người nói còn giữ lời không?"

    Nhìn đến Lệ quỷ đám người mặc trang bị đi ra khỏi lều, Lý Giai ngẩng đầu bắt lấy tay Lệ quỷ hỏi. Chỉ có lúc quốc gia nguy nan, chỉ khi nhận biết chính xác, bản thân cũng là bị cần đến, Lý Giai mới phát hiện, thì ra máu của cô là nóng.

    "Đi thôi!"

    Lệ quỷ bật cười, vỗ vai Lý Giai.

    Thật ra quốc gia vẫn luôn cần mỗi chúng ta bảo hộ!

    Không quản là ra chiến trường giết địch, ở hậu phương xây dựng hay chỉ là âm thầm dọn dẹp vệ sinh, chỉ cần nội tâm kiên định, biết bản thân làm vì cái gì, biết quốc gia vẫn luôn chờ chúng ta, liền đủ. Trên đời này nào có nhiều cường quốc đến vậy? Cường quốc là cường quốc hay cường quốc là cường dân? Có dân mới có quốc, vệ quốc là vệ dân. Đơn giản vậy thôi!

    Dân, không nói người khác chỉ hỏi bản thân, đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta mà hãy hỏi ta làm gì cho tổ quốc hôm nay.

    Cho nên, đi thôi!
     
  7. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 66: Đô thị thấu thị dị năng 65

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tin tức bị chặt đứt. Thông tin gửi không ra ngoài, chúng ta đã rơi vào thế bị động!"

    Hiện tại đã khác rất nhiều cái thời chiến tranh lạnh cùng cận hiện đại. Quyết định một cuộc chiến bây giờ thường chỉ cần 1 đến 2 giờ đồng hồ, trước kia do giao thông cùng hậu cần còn có thể kéo đến một tuần hoặc hơn, hiện tại lại không được.

    Tổ chức khủng bố không giống như quân đội địch, nếu là quân đội còn có thể tranh chấp chính trị, khủng bố liền không có nhiều chuyện để nói đến vậy. Chúng chỉ quan tâm giết người cùng chiếm lĩnh thành phố. Bắt cóc con tin chỉ là chuyện chúng sẽ làm cuối cùng, trong mắt chúng mạng người cùng ruồi bọ không khác nhau là mấy.

    "Cũng không biết bên ngoài thế nào rồi, hi vọng không quá tệ!"

    Nguyên một thành phố đột nhiên chặt đứt thông tin không thể nào là chuyện nhỏ, nếu như không có nội bộ lục đục cùng bên ngoài quấy nhiễu thì mọi chuyện đã không tệ đến vậy.

    "Thật ra đây cũng là cơ hội!"

    Vốn không khí ngưng trọng đột nhiên bị cắm vào một giọng nói không liên quan. Lý Giai đứng ở sau lưng bọn họ, ngoài Ngạ quỷ còn có ba vị trưởng quan Lý Giai không quen biết có mặt bàn bạc.

    "Nói xem!" Dạ Xoa lên tiếng ủng hộ.

    "Không quan tâm đến quá trình nhìn thẳng vào bản chất.." Lý Giai nghĩ đến lời nói của chính cô đại biểu ý nghĩa như thế nào, thân mình liền nhịn không được run lên, hốc mắt doanh đầy nước, chỉ là trường hợp không cho phép cô khóc. "Trần Minh mới là người chúng ta cần tìm đến. Bọn họ đến vì hắn, cho nên chúng ta quyết không thể để Trần Minh xảy ra chuyện cũng không thể để Trần Minh rơi vào tay người khác."

    "Làm tốt lắm!"

    Lệ quỷ âm thầm vỗ vai Lý Giai cười nhàn nhạt nói.

    Thật ra hiện tại bàn bạc cũng không phải là chuyện giải quyết khủng bố, bọn họ mục đích cũng như Lý Giai nói, tìm được Trần Minh. Song cũng không thể vì Trần Minh mà bỏ mặc dân chúng. Hơn nữa, Trần Minh cũng không phải là cá lớn mà bọn họ nhắm đến.

    Nếu có thể, hi sinh Trần Minh đổi lấy an toàn quốc gia là hoàn toàn cần thiết.

    Dù sao, khủng bố lúc này cũng không là khủng bố thuần túy.. Nơi này ngoài bí mật còn vướng mắc rất nhiều chuyện, Lệ quỷ cũng không thể nói đây là chiêu giết gà cảnh hầu đi. Bọn họ ở trong trận chiến này chỉ xui xẻo là con gà mà thôi.

    Chưa kể đến.. Trần Minh không chỉ một lần chạy ra nước ngoài biểu thị ánh trăng ngoại quốc tròn đẹp hơn quê hương đến nhiều. Hắn còn bày tỏ hảo cảm cùng vài quốc gia. Thật không biết chữ chết viết như thế nào.

    Hiện tại, bọn họ càng nghi ngờ nhiều hơn việc tại sao chính quốc gia của mình lại biến thành gà bị cắt tiết đầu tiên. Muốn bị cắt tiết luôn cần lý do đi, nói là có bí mật, có phản đồ cũng quá gượng ép. Quốc gia cùng quốc gia muốn hạ trọng thủ cũng là cần nguyên nhân đứng đắn, nói cho cùng, dù cho có yếu cũng không phải yếu như vậy, bọn họ là có đồng minh!

    Trên đường đi, Lệ quỷ cũng tranh thủ phân tích cho Lý Giai mối quan hệ lợi và hại ở đây.

    "Nói như vậy, lần đánh bom khủng bố lần này thật sự có người thao túng, thậm chí không chỉ là một phía. Quốc gia chúng ta mặc dù cấm vũ trang nhưng không đại biểu lực lượng quốc phòng yếu đi, muốn mang vật cấm vượt biên là rất khó, chưa kể vượt biên còn có nhóm người lớn như vậy. Không có người ở sau thúc đẩy liền không thành chuyện."

    Có rất nhiều thứ mới lạ muốn học.

    "Lần trước Trần Minh đi vắng có ai biết hắn đi đâu không?" Không hiểu sao Lý Giai liền có loại cảm giác là Trần Minh làm yêu.

    Những chuyện này diễn ra quá nhanh cũng quá bất ngờ, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào!

    Tất nhiên học qua chủ nghĩa duy vật sẽ không ai cho rằng mọi chuyện xảy ra đều là ngẫu nhiên, luôn là có dấu tích để tìm chẳng qua bọn họ nhìn không đến mà thôi.

    Ngẫm lại quỹ thời gian đi.

    Hơn một năm về trước Trần Minh từ một người tầm thường hóa thân siêu nhân. Sau đó Trần Minh lặp đi lặp lại quá trình làm quen nữ nhân, gây chuyện, giải quyết, mở rộng thế lực, làm quen người mới.. Hơn nửa năm trước Lâm Tuyết hạ thông báo bệnh nguy kịch, Trần Minh xuất hiện cứu người..

    Khoan!

    "Khi Lâm Tuyết bị bệnh Trần Minh liền xuất ngoại đúng không?" Lý Giai ngẩng đầu nhìn Dạ Xoa vẻ mặt ngưng trọng.

    "Đúng vậy!" Dạ Xoa gật đầu.

    Bọn họ chú ý đến Trần Minh tính từ lúc Lâm Tuyết tỉnh lại cũng chủ động liên lạc. Chỉ là lúc này thế lực của Trần Minh đều đã trải chăn xong, bản thân hắn lại không phải dạng người điệu thấp ngoan ngoãn gì, luôn là thích gây thù chuốc oán cho nên tính cảnh giác vô cùng cao, ngay cả quân đội cũng không thể quá tiếp cận.

    Trần Minh vẫn luôn bảo trì tần suất một tháng xuất ngoại 1-2 lần, đa số thời gian đều không quá dài. Gần như là do chi nhánh công ty kêu gọi, có việc làm ăn cần đàm phán hoặc đơn giản là lắc lư du lịch một vòng mua hàng hiệu xách tay về tặng gái.

    Chẳng lẽ..

    Dạ Xoa nghĩ đến mấu chốt cũng nhịn không được ngưng trọng.

    "Trần Minh từng nói sẽ cứu Lâm Tuyết, chỉ là lấy năng lực của hắn hiện tại muốn nói dễ hơn làm. Theo như những gì mà tôi nhìn đến, dị năng của hắn cũng không có cường đại đến thiên hạ vô địch nông nỗi. Tính cách của hắn kiêu căng tự phụ, tuy không cuồng vọng tự đại đến không chữa nổi nhưng cũng kém không nhiều. Hắn nói cứu Lâm Tuyết nhất định sẽ cứu Lâm Tuyết, nhưng năng lực hắn không đủ, lúc này có lẽ liền cần đến sự trợ giúp từ bên ngoài." Lý Giai mím môi nói.

    "Cô nhóc nghĩ đến gì sao?" Lệ quỷ hỏi.

    "Quốc gia chúng ta từ trước đến nay hay bị chèn ép, khoa học liền không phát đạt.. mà nước ngoài.." Lý Giai nhếch môi.

    "Hắn mở viện nghiên cứu ở nước ngoài?" La Sát nói những lời này, giọng khàn đặc có chút run rẩy.

    "Lâm Tuyết bệnh không phải loại bệnh bình thường!" Lý Giai chỉ nói những lời này.

    Tìm hiểu về Lâm Tuyết liền biết, Lâm Tuyết phát bệnh, tim cùng não đồng thời xảy ra chuyện, nguy cấp vô cùng. Một ca bệnh đặc thù, ca bệnh đầu tiên trên thế giới!

    Trần Minh luôn nói hắn cũng không biết Lâm Tuyết mắc bệnh gì, chỉ là hắn thật sự nói thật không?

    Lý Giai không tin!

    Hắn nhất định biết gì đó nên mới khẩn cấp xuất ngoại. Về phần hắn mở viện nghiên cứu hay cái gì hiện tại đều chỉ là đoán.. nhưng có lẽ cách chân tướng cũng không xa..

    "Nếu đúng vậy, Trần Minh hiện tại hẳn là gặp nguy hiểm!" Dạ Xoa nói. "Khủng bố hẳn chỉ là khói mù, bọn chúng rất nhanh sẽ bị giải quyết, món chính hẳn là đi theo Trần Minh bên kia."
     
  8. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 67: Đô thị thấu thị dị năng 66

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn Ngạ quỷ cõng ba lô phụ trọng chạy như bay, Lý Giai tâm thần thoáng hoảng hốt. Quả nhiên vô tri chính là phúc sao?

    Mỗi biết thêm một chút thông tin, biết thêm đôi ba điều chưa hẳn là chân tướng chân tướng, Lý Giai lại một lần cảm thấy bản thân bé nhỏ đến không tưởng được. Càng tiếp cận chân tướng lại càng thấy nhiều chuyện thật sự quá khó tiếp thu.

    Có lẽ, đây cũng là một lần kỳ ngộ đi.

    Có mấy ai trong đời có cơ hội bị ép trưởng thành trong môi trường tàn khốc đến như vậy đâu? Một cái cơ hội tốt nhất không nên đến.

    Lý Giai lần này không theo đuôi Ngạ quỷ.

    Hiện tại thành phố một mảnh hoang tàn, người sống chưa biết thế nào, cô cũng rất lo cho ba mẹ cho nên bọn họ tách ra ở đây. Thần kỳ là, có lẽ đã xác định được mục tiêu, Lý Giai cũng không cảm thấy khó qua dù cho tương lai sẽ gặp phải kết quả như thế nào.

    "Trưởng thành rồi!"

    Lý Giai thở dài vuốt ve ảnh gia đình ba người cười hạnh phúc trong điện thoại. Chỉ có đầu ngón tay run rẩy cho thấy cô cũng không bình thản như vậy.

    * * *

    Lâm Y Thần vẫn luôn biết Lâm Tuyết cùng Trần Minh là trời sinh một đôi, có nhiều điểm hai người giống nhau đến không tưởng. Giống như cách bóp cổ cổ lúc này, hình ảnh quá quen thuộc đi.

    "Dị năng?"

    Mặc dù bị thương nặng nhưng sức chiến đấu của Trần Minh hiển nhiên vẫn cao hơn con gà mờ Lâm Y Thần rất nhiều, Lâm Y Thần bị áp chế không có chút khả năng phản kháng.

    Chuyện tại sao lại đi đến tình trạng này đây?

    Còn nhớ cơ hội mà hệ thống tạo cho Lâm Y Thần sao? Vốn cơ hội phản kháng của Lâm Y Thần cũng không lớn, Lâm Tuyết cũng không phải dạng người dễ chơi gì, chỉ là lúc này Lâm Tuyết bị thương nặng liền khác. Nhân lúc Lâm Tuyết yếu ớt, Lâm Y Thần chạy thoát, không những vậy còn áp chế buộc Lâm Tuyết rơi vào ngủ say.

    Chỉ là chạy ra ngoài hiển nhiên cũng không phải chuyện đơn giản gì. Người ta là trước có hổ sau có lang, Lâm Y Thần vừa ra ngoài liền phát hiện, ha hả, sài lang hổ báo thứ gì cũng có, tập hợp thành một vườn bách thú luôn.

    Trần Minh đối mặt bên ngoài đủ loại thần kinh căng thẳng vô cùng, ai ngờ bên ngoài còn chưa xong, đằng sau lưng hắn liền áp đến từng đợt một tinh thần uy áp!

    Trần Minh:.

    Cảnh này thật là quen nha!

    Má! Đây không phải là tinh thần dị năng sao?

    Để hình thành dị năng luôn cần cô đọng, nói đúng hơn là dị năng tinh hạch. Thông qua thấu thị dị năng, Trần Minh nhìn đến đầu của hắn có một viên hạch (không phải ung thư não). Mỗi khi thăng cấp dị năng, dị năng tinh hạch liền lớn hơn một chút, theo dị năng gia tăng, tinh hạch màu sắc cũng tăng thêm nhưng màu cũng không tạp.

    Về phần Lâm Y Thần, khi hắn nhìn kỹ mới phát hiện, tinh hạch của Lâm Y Thần chỉ là như có như không, rất yếu. Nhưng điều đó không thể thay đổi sự thật rằng Lâm Y Thần thật sự có dị năng!

    "Nói, em có dị năng bằng cách nào?"

    Trần Minh buông lỏng tay, thay vào đó túm lấy tay Lâm Y Thần hỏi. Hắn cầm chặt đến mức, tay của Lâm Y Thần đều có chút phát tím.

    "Buông! Không biết!"

    Lâm Y Thần gạt tay của Trần Minh ôm lấy cổ ho khan không ngừng.

    Trần Minh nhìn bàn tay bị Lâm Y Thần gạt ra ánh mắt lập lòe không ngừng. Gương mặt cũng có chút vặn vẹo điên cuồng.

    Hắn có thể không điên cuồng sao?

    Trước đến nay, điều khiến hắn tự tin đó chính là dị năng. Trong mắt hắn, hắn chính là Thần! Thế giới này không tồn tại dị năng, tất cả những thành tựu mà hắn có ngày hôm nay đều là dị năng mang lại. Chỉ là ưu thế của hắn không còn!

    Bên người hắn xuất hiện người mang dị năng!

    Dù đó thậm chí không tính hoàn toàn là dị năng vì Lâm Y Thần còn chưa thức tình thành công nhưng đó thật sự là dị năng!

    Trần Minh thậm chí không biết có chuyện gì xảy ra!

    Rõ ràng không lâu phía trước Lâm Tuyết vẫn chỉ là người bình thường sau đó đột nhiên muốn hình thành dị năng!

    Đây là chuyện gì?

    Chẳng lẽ thế giới này cũng muốn xuất hiện dị năng không?

    Vậy hắn phải làm sao?

    Từ trước đến nay ưu thế sẽ mất đi, hắn sẽ bị đánh hồi nguyên hình sao?

    So với hắn chật vật kiếm điểm dị năng, thế giới này chẳng lẽ sẽ thiếu thiên tài sao? Những nữ nhân kia khi nhìn thấy người ưu tú hơn sẽ chọn hắn sao?

    Không! Hắn không cho phép!

    Không thể để chuyện này diễn ra!

    Lâm Y Thần giật mình lùi về phía sau cảnh giác nhìn Trần Minh. Có lẽ là một loại bản năng đi, thức tỉnh dị năng, ngoài đầu óc minh mẫn hơn chút, Lâm Y Thần còn mẫn cảm cảm nhận được phần nào ý tưởng của người xung quanh. Giống như Trần Minh nhìn cô lúc này, ánh mắt tràn đầy đều là ác ý, sát ý, thật sự rất đáng sợ a!

    Đây cũng là lý do Lâm Y Thần trước luôn muốn trốn tránh Trần Minh.

    Trần Minh người này tự ti đến tự đại, hắn sẽ không cho phép thế giới này xuất hiện người thứ hai giống hắn mang dị năng.

    Nói Trần Minh yêu Lâm Tuyết đều là đánh rắm!

    Một trái tim xẻ không biết bao nhiêu mảnh, nửa cái lạng thịt băm vụn nấu nồi canh trăm người ăn, có thể nếm được bao nhiêu thịt? Tình yêu xẻ vụn đó có thể có bao nhiêu yêu thương?

    Lâm Tuyết có thể so sánh địa vị của hắn quan trọng sao? Không!

    Lâm Tuyết có dị năng của hắn trọng yếu sao? Không!

    Lâm Tuyết có thể thay thế được muôn màu muôn vẻ nữ nhân sao? Càng không!

    Lúc này, Lâm Y Thần chỉ có thể âm thầm may mắn Trần Minh trước vì không quá trương dương cho nên không đổi mấy cái kim mộc thủy hỏa thổ dị năng gì. Nhưng không đổi cũng không có nghĩa hắn yếu đi.

    Hắn vẫn có cường hóa hệ dị năng!

    Lực lượng, tốc độ, mẫn tiệp.. hắn đều vượt xa người thường!

    Nhận thấy trước mắt ùa đến gió, Lâm Tuyết cầm lấy chổi lau nhà vung mạnh, cũng không quản có đánh trúng người hay không liền buông tay kéo ra khoảng cách. Hai người lúc này đều mang thương, bất hạnh trong vạn hạnh là Trần Minh bị thương nặng hơn, dị năng cũng không dư dả bao nhiêu.

    "Cút đi!"

    Trong nhà vật trang trí bị Lâm Y Thần nắm đến liền vô khác biệt ném loạn.

    Trần Minh tuy rằng không bị đánh trúng nhưng trốn trốn tránh tránh đối với hắn hiện tại cũng là gánh nặng không nhỏ. Vết thương không ngừng ta vỡ, dị năng hồi phục luôn phải ưu tiên duy trì không để thương càng thêm thương. Nói thật hắn cảm thấy chưa bao giờ chật vật hơn quãng thời gian này.

    "Lâm Tuyết, em làm gì vậy?" Trần Minh cười nhạt ý đồ cùng Lâm Y Thần câu thông.

    "Lâm Tuyết cái con khỉ!"

    Không nói Lâm Y Thần không phải Lâm Tuyết, thời gian trước bị Lâm Tuyết cách loại hành với tỏi cũng để cô có ám ảnh không nhẹ. Trần Minh lúc này gọi lại ngọt ngào cũng không có tác dụng gì. Điều hắn làm chỉ có thể làm Lâm Y Thần càng thêm cuồng bạo mà thôi.
     
  9. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 68: Đô thị thấu thị dị năng 67

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phạch phạch phạch!

    Đánh gãy Lâm Tuyết cùng Trần Minh tranh chấp là một loạt âm thanh quạt gió của máy bay trực thăng.

    Trong cái điều kiện chiến tranh loạn lạc này, có thể dùng máy bay trực thăng bay loạn không bị quân khủng bố bắn rụng, không phải có hậu trường thì cũng là có hậu cần sung túc. Cả hai loại đó túm lại thì đều không dễ chịu gì.

    [Người trong biệt thự nghe đây! Ngoan ngoãn đứng yên! Đừng để anh mày cho ăn pháo!]

    Lâm Y Thần cùng Trần Minh đồng thời quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

    Gió do máy bay trực thăng mang đến làm Lâm Y Thần thậm chí không nhìn rõ cái gì. Vừa bị nổ tung nhà cửa bụi đất bay loạn.

    Lúc này Lâm Y Thần nhìn không đến Trần Minh vẻ mặt.

    Nếu như Lâm Y Thần nhìn đến hẳn sẽ ngạc nhiên bởi Trần Minh biểu hiện lúc này thực kỳ quái.

    Khi nhìn đến máy bay trực thăng cùng nghe đến tiếng cảnh cáo của người kia, Trần Minh đầu tiên là kinh ngạc, vui mừng, sau đó hai hàng lông mày nhíu chặt, vẻ mặt ngưng trọng, cuối cùng là mặt trầm như nước.

    Hiển nhiên là Trần Minh cũng phát hiện chuyện gì.

    * * *

    "Dạ Xoa, nhìn kìa!" Lệ quỷ đột nhiên kinh hô.

    Ngạ quỷ năm người nhìn đến máy bay trực thăng trong lòng đều trầm xuống. Lý Giai nói đúng!

    "Giảm phụ trọng! Trước ưu tiên cứu mục tiêu!"

    Dạ Xoa nhanh chóng phân phó. Ngạ quỷ lúc này nhanh chóng vứt bỏ những thứ không cần thiết từng người hướng về một hướng bỏ chạy.

    Lần này đi cứu người, để đề phòng mục tiêu có sinh mệnh nguy hiểm, bọn họ mang theo cả đồ vật cấp cứu, chỉ là lúc này không quản được nhiều như vậy. Cho dù Trần Minh có chết cũng không thể để những người kia mang người đi!

    * * *

    Nhìn từ trên máy bay trực thăng thả dây trôi xuống đám người, Trần Minh chỉ đứng tại chỗ rất bình tĩnh cười nhạt.

    "Lâm Tuyết, ngoan, lại đây!"

    Không để lời uy hiếp của những người kia trong lòng, Trần Minh quay đầu hướng về phía Lâm Y Thần vẫy gọi. Lúc này Lâm Y Thần rất muốn trợn trắng mắt mắng đồ thần kinh.

    Không cần biết là những người ngoài kia hay là Trần Minh ở trong này, trong mắt Lâm Y Thần độ nguy hiểm đều đánh năm ngôi sao đỏ, huyết hồng đỏ! Ai so ai khác an toàn mà gọi?

    "Yên tâm, bọn họ không làm gì được chúng ta!"

    Dường như để chứng minh lời nói của Trần Minh là đúng, ngay sau đó còn đang bay trên không máy bay trực thăng liền nổ tung.

    Oanh!

    Khí lãng làm Lâm Y Thần lảo đảo va vào tường. Rất may vị trí của Lâm Y Thần cách tường cũng không xa, lưng dựa tường, Lâm Y Thần đứng vững. Chỉ là đập vào mặt khí lãng cùng khí nóng áp có chút thở không được, cái gì cũng nhìn không đến.

    Trần Minh liền có chút thảm, mặc dù có đoán trước nhưng hắn đánh giá cao khả năng kháng áp của hắn hiện tại. Nếu là khi hắn còn khỏe, hắn hoàn toàn có thể đứng vững áp lực chỉ là lúc này hắn khỏe mạnh sao? Hoàn toàn không!

    Kết quả là hắn ngã nhào vào mép tủ, sau đó bị mảnh sắt trang trí đâm thủng bụng, cũng là đáng thương! Thật may là chỉ bị thương nhẹ, tuy bị đâm thủng bụng nhưng cũng không đâm đến nội tạng.

    Đối với Trần Minh mà nói chỉ cần không thương gân động cốt, tất cả vết thương đều có thể xem nhẹ bất kể.

    "Trần Minh, chúng ta lại gặp mặt!"

    Trong phòng nhanh chóng đột tập vài người mặc trang bị kín đáo đến tận răng. Trong đó một người không những không giống những người khác cảnh giác mà còn rất vui sướng cùng Trần Minh đánh giao tiếp.

    "Khải!" Trần Minh thở dốc quay đầu nhìn người kia.

    Khải là một nam nhân rất đẹp trai. Hắn có sống mũi cao cùng đôi mắt sâu khá là giống con lai làm cho hắn có vẻ mị lực khôn cùng. Khải cũng chính là người vừa đe dọa cho bọn họ ăn pháo người kia.

    "Yo yo yo, xem ra tình trạng của Minh cũng không quá tốt đẹp nha!" Khải chậc chậc đánh giá Trần Minh. Đối với những người này, Lâm Y Thần đã tự động trong suốt hóa khí sau đó không tồn tại.

    "Hắc, các người cũng không tốt hơn chỗ nào!" Trần Minh cười lạnh đáp lời.

    "Đúng vậy đâu!"

    Tiếng vỗ tay vang lên, bên cửa sổ xuất hiện một nhóm người khác. Chỉ là lần này đi đầu không là nam nhân mà là một ngự tỷ vô cùng nóng bỏng. Ừm, là loại tóc vàng mắt xanh, gương mặt baby, làn da nhuyễn nộn thiên hướng đông phương!

    "Kelly!" Khải nhìn người kia, bĩu môi.

    Lần này Trần Minh liền không nói.

    Khải cùng Kelly đều là đối tượng hợp tác của hắn ở nước ngoài. Hiện tại hai người này cùng xuất hiện ở đây, vũ khí đều thiếu chút nữa liền cắm thẳng vào miệng hắn nã súng, nói hai người này muốn mời hắn đi uống trà chiều, con nít 3 tuổi cũng không tin.

    Lần này là hắn thất sách!

    Trần Minh đánh giá cao bản thân cũng đánh giá thấp dã tâm của những người kia.

    Nghĩ đến thứ hắn nghiên cứu, có lẽ là đã đến mấu chốt cho nên bọn họ mới vội vàng như vậy. Rõ ràng, bọn họ không có cùng chung thành quả ý định, lại càng không có ý tưởng trả thành quả cho hắn cho nên mới có trận trượng ngày hôm nay.

    "Minh, anh bị thương rồi! Đến đây đi, Kelly đưa anh đi chữa bệnh!" Kelly che miệng ánh mắt nhìn về phía Trần Minh tràn đầy yêu thương.

    "Không làm phiền Kelly, Trần Minh là anh em của tôi, tôi sẽ đưa cậu ấy đi chữa thương!"

    Khải lắc lắc ngón trỏ hướng về phía Kelly cười nói ân cần.

    "Nhưng mà Kelly là người yêu của Minh! Không phiền Khải rồi!"

    "Ha hả, Kelly chưa nghe huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo sao? Nói người yêu của Trần Minh, Kelly xếp hàng cũng chưa đến lượt đi!"

    Lâm Y Thần đứng trong góc, ngay cả hít thở cũng không dám thở mạnh nhìn hai nhóm người cười cười nói nói ôn chuyện. Đương nhiên nếu chỉ nhìn nội dung nói chuyện liền không có vấn đề quá lớn. Xong nếu thêm cái bối cảnh hai phương nhân mã ánh mắt càng ngày càng túc sát tiêu điều, súng ống lạch cạch lên nòng, ngón tay đều thiếu khâu bóp cò liền không có hữu hảo như vậy.

    Nhìn cảnh này, Lâm Y Thần sống lưng ướt đẫm.

    Hiện tại vị trí của cô còn có một khoảng cách nhỏ với cửa, nếu như xảy ra xung đột, đầu nở hoa là cái chắc. Lúc này thở hắt cũng có thể muốn mạng nha!

    Có lẽ lúc này chỉ có một người để ý đến hành động của Lâm Y Thần mà thôi.

    Trần Minh không lo lắng mạng nhỏ an nguy, bằng mọi cách, bọn họ đều sẽ không để hắn chết, nếu như vậy, Lâm Tuyết vấn đề liền càng quan trọng.

    "Lâm.."

    Trần Minh vừa phát ra tiếng sau gáy liền bị bổ mạnh lâm vào hắc ám. Đồng thời một loạt tiếng súng nổ phanh phanh phanh đồng loạt vang lên.

    Khai chiến!
     
  10. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 68: Phiên ngoại Lý Giai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dừng ở đây được rồi! Cảm ơn!"

    Lý Giai ngoái đầu hướng về phía nữ hộ công cười cảm ơn.

    "Không có gì! Giúp đỡ ngài là vinh hạnh của tôi! Hai tiếng nữa là mặt trời lên cao, lúc đó ánh nắng rất độc, ngài chú ý thời gian, hai giờ sau tôi sẽ trở lại được chứ?" Nữ hộ công ân cần đắp lên đùi Lý Giai một tấm thảm dặn dò.

    "Được! Yên tâm!"

    Lý Giai gật đầu nhìn nữ hộ công đi xa.

    "Y Thần, mình đến thăm cậu!"

    Lý Giai vừa nói dứt lời một cơn gió mát thoảng qua.

    Nơi này là một mảnh mộ viên, Lý Giai liền ở trước một ngôi mộ khắc lại tên Lâm Tuyết.

    Ai sẽ nghĩ đến người trước mắt thiếu một cái đùi, một bàn tay, gương mặt có một vết sẹo dài, cả người đều tràn ngập hơi thở thương lão tóc nửa bạch lại là cô nhóc năm nào hậu đậu, cố chấp chứ?

    Năm đó trận tấn công khủng bố vang vọng một thời lúc sau rất nhanh cả thế giới rơi vào thế chiến. Lần này là do nghiên cứu của Trần Minh khơi mào. Thế giới này người vì biến cường ngay cả vũ khí sinh hóa đều dám nghiên cứu, vốn gene chiến sĩ cũng không tính là cỡ nào cơ mật, đột nhiên xuất hiện Trần Minh.

    Trần Minh đưa ra một phương hướng mới, so gene chiến sĩ càng hoàn hảo không có tác dụng phụ, không những mang lại sức mạnh còn có thọ mệnh!

    Thế giới có vài tỷ người, Trần Minh chỉ có một.

    Không ai có suy nghĩ muốn chia sẻ, cũng không ai muốn kẻ khác độc tài. Chiến tranh xảy ra là điều tất nhiên.

    Thật ra nguyên nhân chính còn ở chỗ Trần Minh là người của nhược quốc!

    Vừa không có thế lực bảo hộ, vừa không phải người cùng một quốc gia, sẽ không ai tin tưởng hắn cả. Kẻ phản bội không có người hoan nghênh. Nhưng hắn lại nắm trong tay bí mật có thể ảnh hưởng cả thế giới! Phải làm thế nào?

    Lâm Tuyết lần đó ở cùng Trần Minh liền xui xẻo gặp hai phương thế lực tranh đấu, tuy chạy ra nhưng bị thương cũng rất nặng.

    Quốc gia bị đả kích nặng nề, các thế lực lớn mải tranh đấu nhìn không đến thế lực nhỏ lay lắt cầu sinh, cho nên loạn thế dùng trọng điển. Lần này quốc gia dưới sự giúp đỡ âm thầm của Lâm Y Thần động tác nhỏ không ngừng đem mối họa ngầm đều cả mùn lẫn mủ đào ra. Lý Giai nghĩ đến quãng thời gian đó, gương mặt vẫn ẩn ẩn đau.

    Chỉ thiếu chút nữa quốc gia liền giải thể!

    Nhưng quốc gia vẫn vượt qua!

    Lần này giáo dục thật sự được đề cao! Không có lẫn những thứ lung tung rối loạn của nước ngoài, tố chất dân tộc đề cao, khoa học kỹ thuật cũng bị coi trọng.

    Không giống trước kia mê mang, dò dẫm từng bước, lần này bọn họ có phương hướng chính xác cho nên không có quá nhiều khúc chiết liền thành công cải cách.

    Bí mật do Lâm Y Thần cung cấp cũng dần dần mở ra cho toàn quân đội áp dụng trước tiên.

    Vốn chiến tranh vừa kết thúc không lâu, bọn họ nghĩ rằng có thể thoáng nghỉ ngơi dưỡng sức nhưng lại gặp gián điệp. Lần đó gián điệp giấu thật sự thâm, bí mật cũng biết đến quá nhiều, Lý Giai, Ngạ quỷ cùng quân đội không ngừng vây sát mới đem người giết.

    Lần đó Lý Giai mất một bàn tay, Ngạ quỷ chiết hai người, quân đội tổn thất cũng không nhỏ.

    Lý Giai cùng Dạ Xoa cũng nhờ lần này mà đi đến cùng nhau.

    Đáng tiếc, giấy cuối cùng cũng không bao được lửa. Rất nhanh quốc gia liền nhận đến các quốc gia áp lực cùng chế tài.

    Bọn họ không quản ngươi giữ cũng giấu cái gì, giống như kẻ chuyên bắt nạt, cho dù không nhìn trúng mấy cái thứ đồ rác rưởi cùng vẫn muốn chiếm lấy mình có. Lý do? Nhiều lắm! AI biết chúng mày chế bom nguyên tử hay làm vũ khí sinh hóa diệt nhân loại? Mang ra phơi chứng minh trong sạch đi!

    Thế giới không an ổn bao lâu liền bộc lộ ra dị năng giả sự kiện!

    Hiển nhiên cường quốc tên tuổi cũng không phải là ăn mà không làm. Bọn họ thực sự làm ra dị năng giả!

    Lần nữa bùng nổ chiến tranh, lần này không phải các thế lực lớn tạo ra mà là người dân toàn thế giới tạo ra. Hiển nhiên, sức hút của dị năng, của biến cường, là ghi ở trong máu khắc ở trong cốt mỗi người.

    Ngay cả quốc gia cũng tránh không được bạo loạn!

    Vừa sinh con chưa lâu, Lý Giai liền bị lan đến mất một chân.

    Ròng rã 40 năm, cho đến ngày hôm nay, dị năng mở rộng toàn dân, thế giới khoa học vọt một bước tiến dài mới cơ bản quy về bình tĩnh.

    Hiện tại dị năng cũng không ai gọi bởi quốc gia cung cấp trợ giúp chỉ có tinh thần hệ dị năng, đơn hệ, mọi người hiện tại đều gọi là tinh thần lực mà thôi.

    Các cường quốc mặc dù không buông tay những dị năng kia nhưng cũng không nghiên cứu được cái vẹo gì nữa.

    Lý Giai cảm thấy như vậy cũng được.

    Tinh thần lực liền tinh thần lực, còn hơn là không có.

    Thật ra tinh thần lực cũng không tồi, trí tuệ nhân loại được kéo lên một mảng lớn. Mấy ngày hôm trước nghe nói NASA nhận được tín hiệu cầu cứu từ ngoài không gian. Tín hiệu không bắt được bằng máy móc bình thường mà thông qua tinh thần vệ tinh (vệ tinh kiểu mới).

    Nhân loại hiển nhiên muốn đi ra ngoài!

    Hiện tại các điều kiện cũng đã đầy đủ, cũng nên đi ra ngoài, thăm dò vũ trụ này.

    "Cậu nha, đi thật sớm, không nhìn đến hiện tại thịnh thế! Nhưng cũng không tồi, không trải qua quãng thời gian hắc ám kia càng tốt!"

    "Nghe nói phía trên đã quyết định tham dự nhân loại liên bang, sau này liền không có quốc gia. Chỉ là cũng không biết cái liên bang này tồn tại được mấy năm thì tan."

    "Tín hiệu cầu cứu từ vũ trụ nghe đến thật là nhảm! Nhân loại ở toàn vũ trụ thật sự chẳng là gì cả. Đến bước còn chưa vững đã muốn anh hùng cứu mỹ nhân. Mình thấy cứu quái thú thì đúng!"

    "Vẫn luôn cảm thấy lần này đi ra ngoài sẽ có kết cục không được tốt! Hi vọng là mình sai đi!"

    "Thế giới này để lại cho người trẻ tuổi đi! Mình cũng muốn hai chân đạp đất, sau này chuyện cũng không đến phiên mình lo.."

    "Thay mặt quốc gia, cảm ơn cậu, Lâm Y Thần!"

    Mặc dù cậu không ở đây, nhưng tên cậu mãi mãi sẽ được khắc ghi trong lòng mỗi người dân của quốc gia này.

    Lâm Y Thần chỉ là một người bình thường.

    Nếu nói tư tưởng giác ngộ cái gì, Lâm Y Thần đều không có. Chỉ là Lâm Y Thần để lại quà tặng cho thế giới này món quà vô giá hành động liền vượt xa tất cả các loại tư tưởng.

    Lý Giai nhớ ngày đó, Lâm Y Thần toàn thân đẫm máu không ngừng khẩu thuật những điều cần lưu ý. Đôi lúc còn bị Lâm Tuyết chiếm thượng phong gào thét cuồng loạn liền càng thấy Lâm Y Thần bình tĩnh đáng quý cũng đáng kính nể.

    "Có lẽ, may mắn nhất là khi chúng ta sinh ở cùng thời đại, cũng gặp nhau đúng lúc! Nếu có cơ hội, kiếp sau tái kiến!"

    Lý Giai lấy từ trong túi ra một cái cốc thủy tinh L∞L đặt bên mộ.

    Nhìn cái cốc, Lý Giai trong lòng vẫn vui mừng tràn đầy.

    Mỉm cười, Lý Giai đầu liền rũ xuống.

    Gió nổi lên.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...