Xuyên Không Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh - Thu Thiên Linh Âm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thu Thiên Linh Âm, 1 Tháng mười hai 2019.

  1. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Hệ thống: Bàn tay vàng nổ mạnh

    Tác giả: Thu Thiên Linh Âm

    Thể loại : Ngôn tình, xuyên không, dị giới

    [​IMG]
    Văn án:

    Lâm Y Thần cảm thấy bản thân năm nay gặp hạn hẳn là do không xem hoàng lịch. Cũng có thể là do may mắn quá đà của việc đạp phải phân chó cho nên mới có thể gặp phải 1809.

    1809: Thân ái, đừng nói như vậy. Tình yêu của chúng ta bao la như vũ trụ, bền vững hơn thời gian trường hà..

    Lâm Y Thần: Giữa chúng ta vốn không có tình yêu..

    1809: Thân ái, ngươi quá hiểu chuyện rồi :)

    Lâm Y Thần: Cút đi!

    Đây là một hệ liệt các câu chuyện dài dài dài, trong đó có các thể loại hố, từ đầu óc có hố cho đến hố sâu vực thẳm của tác giả =)) . Đề nghị thận trọng lọt hố, đa tạ!

    Link góp ý:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Tác Phẩm Của Thu Thiên Linh Âm
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng ba 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Câu chuyện mở đầu rất là dài, nếu muốn nói hết có lẽ nói ba ngày ba đêm cũng không hết được. Cho nên để tiết kiệm thời gian, chúng ta sẽ bỏ qua tất cả các chi tiết mà tác giả đã đào hố và đi thẳng đến nhân vật trung tâm. Vâng, đó là Lâm Y Thần.

    Đó là một ngày trời trong nắng ấm, gió nhẹ man mác mang theo mùi đất tanh tanh sau cơn mưa nhiều ngày.

    Vào ngày này, Lâm Y Thần vội vàng lao ra khỏi cửa với mong muốn không bị muộn giờ.

    Trong lúc hấp tấp bộp chộp đâu ai nhớ được bản thân ra cửa bước chân trái hay chân phải đâu?

    Đương nhiên càng vội lại càng không có thời gian rảnh rỗi xem ngày giờ hoàng đạo.

    Cho nên xui xẻo cứ như vậy lặng yên rơi xuống.

    Lâm Y Thần thở dài quyết tâm giơ điện thoại lên muốn xin nghỉ. Mới ra khỏi cửa 10 phút, cô đầu tiên là dẫm lên phân chó, bị chim ị lên đầu, qua gốc cây bị xối nước, tài liệu bị xe quẹt bay đầy trời..

    Thế nhưng xui xẻo chỉ dừng lại ở đây sao?

    Tất nhiên là không!

    Cuốn hoàng lịch đặt trong nhà Lâm Y Thần bị gió cuốn phất phơ mơ hồ lộ ra trang sách với dòng chữ đỏ, ghi ngày giờ sát chủ. Và thật bất ngờ, ngày giờ đó là lúc này!

    Lâm Y Thần lọt hố.

    Nhiều ngày trời mưa, nước mưa không thoát hết mang lên màu đất nâu đục vừa vặn che lấp ống cống không biết ai vô lương tâm lấy đi nắp cống. Lâm Y Thần chính lúc này đi ngang qua sau đó vô tình biến mất khỏi tầm mắt của những người đi sau.

    "Cứu người! Có người rơi xuống cống!"

    Trên đời luôn có vài trường hợp bất ngờ xảy ra dù cho cứu hộ có nhanh thế nào cũng là hồi thiên vô vọng. Tai nạn giao thông, sự cố điện, UFO (vật thể bay không xác định đến từ bầu trời) và lọt hố (trường hợp điển hình Lâm Y Thần).

    Đối với Lâm Y Thần mà nói, thậm chí không nhận ra điều gì, tim đập nhanh một nhịp, tầm mắt tối đen một chớp mắt, người đã ô hô ai tai đi đời nhà ma.

    1809 là một hệ thống!

    Là hệ thống luôn có bức cách của hệ thống.

    Nguyên tắc làm việc của mỗi một hệ thống đều không giống nhau. Nguyên tắc làm việc không chỉ là tên gọi, công việc mà nó còn tượng trưng cho Thần cách. Muốn làm Chủ thần đầu tiên phải có Thần cách.

    Có hệ thống phụ trợ: Nấu ăn, may vá, trồng cây, làm ruộng..

    Có hệ thống kỹ năng: Minh tinh, bác sĩ, luật sư..

    Có hệ thống đấu tranh: Thương đấu, cung đấu, trạch đấu..

    Có hệ thống chiến đấu: Chiến thần, binh sĩ, cơ giáp..

    Có hệ thống công lược: Nam chủ, nữ chủ, BOSS phản phái..

    Có hệ thống cứu vớt: Pháo hôi, thiên tài..

    Có hệ thống đào tạo: Giáo viên, học sinh, thần linh..

    Có hệ thống trò chơi, hệ thống 18+, hệ thống thực tế ảo..

    Nhiều hệ thống như vậy thuộc về đủ các loại thế lực, từ Chủ thần, phó thần, tiểu thần cho đến các lộ thần tiên yêu ma quỷ quái, sau là các thế lực nhân loại bồi dưỡng cuối cùng ngay cả thế giới cũng vào góp vui. Nói chung, suy cho cùng, tóm tắt lại thì chế tạo hệ thống phí tổn thấp, lãi suất cao, nhu cầu lớn, công sức quản lý gần như bằng không. Hệ thống luôn có một bộ lại một bộ quy tắc ứng xử, không nghe lời chết, làm không tốt chết, cảm giác không cần thiết chết! Chết! Chết! Chết!

    A! Nhiều nhẹ nhàng!

    Thượng vàng hạ cám đủ loại thế lực, nhu cầu tạo ra đủ loại trên trời dưới đất hệ thống.

    Trong số đó không thiếu các loại minh tinh hệ thống được các thế lực trọng điểm bồi dưỡng. Đương nhiên có xuất đầu liền có trung du, hạ du cùng với các loại hệ thống cá biệt. Rất nhiều hệ thống loại kém trở thành rác rưởi bị vứt bỏ. Cũng có các loại tình trạng hệ thống trốn chạy thành dã hệ thống. Thậm chí có các loại hệ thống phản loạn luôn bị tìm cách tiêu diệt.

    Thật sự mà nói, 1809 là một hệ thống vừa may mắn vừa thất bại.

    Như đã nói, hệ thống có rất nhiều loại, bởi vì nhu cầu khác biệt cho nên mỗi hệ thống sinh ra đều mang quy tắc riêng, đây là bản năng trời sinh.

    Bản năng cùng năng lực của 1809 chỉ có hai chữ mà thôi.

    Hai chữ đó là: ĐÀO HỐ!

    Một cái xẻng nhựa của búp bê Babie, quần áo xám xịt lấm lem bùn đất.. 1809 quả thực không được ưa thích.

    Vừa ra đời không đến 10 phút, 1809 liền bị vứt bỏ. Trở thành rác rưởi, 1809 bay nha bay..

    Có một ngày khi 1809 vừa đục lỗ ống cống, nó bắt được ký chủ!

    Trời ạ!

    Nó có bao nhiêu may mắn mới bắt được ký chủ nha!

    Bao nhiêu năm phiêu bạt cuối cùng nó cũng tìm được nơi quy túc. Cuộc đời này quả thực sống không uổng!

    1809 thậm chí cảm giác đây giống như là mơ như vậy.

    Đương nhiên, nếu đây là giấc mơ, 1809 hẳn là mơ một giấc mơ ngọt ngào còn đương sự Lâm Y Thần thì là ác mộng!

    Một cái mở đầu bất hạnh kéo ra một chuỗi dài thật dài những sự kiện tàn khốc.

    Lâm Y Thần sau này không chỉ một lần ân hận ngày đó ra cửa vội vàng, một bước sai liền bị truyền tống thẳng đến địa ngục. Nếu cho cơ hội sửa lại, cô nhất định quyết tâm sống thọ và chết tại nhà trên giường. Ít nhất chết rồi còn được đầu thai chuyển thế mà không phải bị lôi ra quất xác!
     
  4. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Đô thị thấu thị dị năng 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Minh là một người đàn ông bình thường nếu không muốn nói là thất bại.

    Tại sao lại nói như vậy?

    Năm nay hắn đã 28 tuổi, tốt nghiệp đại học mau 6 năm thế nhưng vẫn chỉ là một kẻ thất nghiệp ngồi nhà gặm lão. Không phải là hắn không đi kiếm việc làm mà là hắn quá kiêu ngạo.

    Người bản lĩnh không lớn nhưng trong mắt lại không chấp nhận được hạt cát.

    Bốn điều kiện để tồn tại trong xã hội: Hậu duệ, quan hệ, trí tuệ, tiền tệ; hắn đều không chiếm dù chỉ một.

    Làm người yêu mơ mộng hão huyền, lôi thôi lếch thếch, thế nhưng hắn có được thứ mà trên đời này không mấy ai có, đó là kỳ ngộ.

    Từ khi hắn có kỳ ngộ, tình cảnh của hắn lên như diều gặp gió. Từ đó hắn đi lên đỉnh cao, trở thành nhân sinh người thắng, làm CEO, cưới bạch phú mỹ, đạp cao phú soái, ngồi ăn cùng tổng thống, đánh cờ cùng mafia.. Thế giới trong tay hắn chỉ là bàn cờ, chúng sinh liền hai màu hắc bạch (ý chỉ quân cờ trên bàn cờ).

    * * *

    Lâm Y Thần ánh mắt ngước nhìn đầy hâm mộ.

    "Nghe có vẻ oai hùng!"

    Nhưng nói cho cùng cũng đâu có liên quan gì tới ta?

    Đột nhiên xuất hiện tại cái nơi khỉ ho cò gáy này. Quanh mình toàn đất với cát, thỉnh thoảng còn thấy vài gốc cỏ khô lăn qua, gió mỗi khi thổi đều là một mồm đất và cát, hai mắt thậm chí mở không ra. Nhưng thật ra nơi này có rất nhiều hố, thâm thâm thiển thiển nơi nào cũng có, cảm giác như là vừa trải qua bão thiên thạch như vậy.

    "Mà ngươi?" Lâm Y Thần hơi có chút không biết nên thế nào gọi nó, bảo mày tao đi có vẻ giống như gây thù chuốc oán, nói bạn bè đi không đến mức, anh em thì lại không xác định, cuối cùng đành phải lôi cái xưng hô văn vẻ nhất có thể ra. "Ngươi lại là thứ gì?"

    Cái thứ này thân cao 20 cm, đầu đội nón bảo hiểm màu vàng, thân mặc quần áo xám của nông dân, chân là đôi giày rách một bên hở ngón một bên rách đế, tay cầm cái xẻng nhựa giống trong bộ đồ chơi búp bê Babie Lâm Y Thần mua tặng cháu gái. Bề ngoài của nó khá giống như đứa bé bình thường chỉ là thiếu chút bụ bẫm, nhiều điểm thân thể thon thả cân đối, đôi mắt rất là to, to gấp đôi nhân loại bình thường, màu mắt màu xanh biển thiên sẫm, tai cũng có điểm nhọn giống như là tinh linh trong phim hoạt hình Mỹ, tóc màu sắc hơi bị làm khó Lâm Y Thần bởi cô không xác định là bạc, bạch kim, hay vàng kim nhạt nữa. Dường như màu tóc có thể thay đổi tùy theo ánh sáng, nhưng quanh đi quẩn lại cũng liền 3 màu đó, hẳn là thiên bạch kim.

    Nói thật nhìn nó rất đáng yêu.

    Nhưng yêu thương gì cũng phải nhìn trường hợp. Có một vài thứ không phải là bề ngoài tốt đẹp liền có thể lừa gạt qua đi.

    Đúng vậy, dù cho bề ngoài có bao nhiêu xinh đẹp, khí chất có bao nhiêu tốt đẹp, nhưng mặt tiền vừa thổ vừa bẩn liền rất khó để Lâm Y Thần đánh giá cao.

    Người ta nói, Phật dựa kim trang, mã dựa yên; cũng có nói: Phượng hoàng rụng lông không bằng gà. Tóm lại liền chỉ, quần áo xứng mặt tiền rất quan trọng.

    Hiển nhiên 1809 không có gì đáng để Lâm Y Thần coi trọng cho nên độ yêu thích luôn -10, -10.. mà hạ xuống.

    "Hệ thống 1809!"

    1809 nghĩ nghĩ đáp lời.

    Tại sao phải nghĩ?

    Đơn giản là vì nó là hệ thống rác rưởi, sinh ra là rác liền không có biệt danh. Nó vẫn còn nhớ trước nó có cái hệ thống Khuynh thành sủng phi, sau nó có cái hệ thống Đệ nhất hiệu trưởng..

    Không có biệt danh cũng đồng nghĩa với việc không có nhiệm vụ mà phát.

    Nhiệm vụ không phải là cứ muốn là có, nhiệm vụ cũng là cần tranh đoạt. Hệ thống càng nổi danh liền càng dễ dàng cướp các nhiệm vụ tốt, tầng tầng tính xuống dưới cho đến nhiệm vụ còn sót lại cũng bị các hệ thống loại kém vớt sạch. Hệ thống vừa sinh ra đã bị đánh dấu là rác rưởi thật ra so với hệ thống phản loạn còn không bằng, ít nhất nhân gia phản loạn còn có cách kiếm ăn, có bản lĩnh kiếm ăn, mà rác rưởi hệ thống, thật sự muốn kiếm ăn cũng rất khó rất khó.

    Nhưng nói thế nào đây?

    Trời luôn là không tuyệt đường người.

    Đồng nghĩa đối với hệ thống cũng như vậy. Bởi vì là hệ thống rác rưởi cho nên nó có thể đi ngang tất cả các tổ chức, không nhất định phải ở Chủ thần địa bàn kiếm ăn, nơi nào nó có thể nhận được nhiệm vụ nó đều có thể đến đó nhận. Đương nhiên, nơi nào cũng đi được đồng nghĩa nơi nào cũng có áp lực cạnh tranh. Nó không thích điều này.

    Kiếm ăn đã khó, tồn tại càng khó là định nghĩa cho cuộc sống của nó.

    "Hệ thống?"

    "Đúng vậy!"

    Lâm Y Thần cảm giác chính mình có bệnh đau nửa đầu.

    Sao cô lại có cảm giác cái hệ thống này hỗn có vẻ thực thảm?

    Không phải hệ thống luôn hẳn là ngạo kiều hoặc cao lãnh, thần bí gì đó sao? Nhìn lại cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi người ăn đất này, thật sự không giống như là nơi gặp mặt tốt đẹp của một hệ thống và ký chủ.

    Chẳng lẽ cô đọc sai tiểu thuyết về hệ thống?
     
  5. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Đô thị thấu thị dị năng 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Còn nữa đâu?"

    "Còn nữa? Cái gì còn nữa?" 1809 khó hiểu.

    A! Có lẽ ta gặp một cái giả hệ thống!

    Lâm Y Thần khẽ lắc đầu.

    "Tên của ngươi là gì?"

    "1809"

    "Biệt danh đâu?"

    ".. Đào.. hố?"

    Đào hố là cái mẹ gì?

    Lâm Y Thần cảm giác đầu từ đau nửa đầu biến thành đau cả đầu. Có lẽ cái này gọi là tấn công bạo kích?

    "Vậy ngươi có thể làm cái gì?"

    "Bổn hệ thống có thể đào hố!" 1809 nhắc đến đào hố ánh mắt lập tức sáng lên.

    "Ngoài đào hố ra còn có thể làm gì?"

    "Ngoài đào hố còn cần làm gì?" 1809 cảm giác cái này ký chủ thật là kỳ quái.

    "Ngươi không có bảng tư liệu của ký chủ sao?"

    Lâm Y Thần cảm giác đầu rất đau. Cảm giác cái hệ thống này quá không đáng tin cậy là thế nào? Thật sự lãng phí cái đánh số đẹp của nó.

    "A! Cái này có!"

    Sau đó trước mắt Lâm Y Thần hiện lên màn hình ảo màu xanh ghi lại.

    Hệ thống: 1809

    Đánh giá: -F (rác rưởi trong rác rưởi, không năng lực tái chế)

    Ký chủ: Lâm Y Thần

    Giới tính: Nữ

    Vận khí: -F (ngươi hẳn là tội ác tày trời hủy diệt vũ trụ mới lọt vào tay thứ rác rưởi 1809 kia)

    Lâm Y Thần: .

    Cảm giác một ngụm máu muốn phun ra nhưng lại bị nghẹn về.

    Cái bảng này thật sự rất là.. thanh thủy xuất phù dung (sơ sài, đơn giản).

    Kiểm tra vài lần cũng chỉ có như vậy.

    Lâm Y Thần đến lúc này liền không chắc chắn trước kia đọc tiểu thuyết đúng hay cái thứ bị đánh dấu là rác rưởi này quá thảm hại nữa. Cầu trời khấn phật đừng để cô xuất thân chưa tiệp, thân chết trước, thật sự là cảm giác bản thân không sống quá tập 1 là thế nào?

    "Hệ thống?"

    "Hử?"

    "Có thương thành không?" Lâm Y Thần cảm giác nghe được tiếng chính mình nuốt nước miếng.

    "Hệ thống của Chủ thần đều có nhưng bổn hệ thống chưa được trang bị. Phải có rất nhiều điểm mới có thể trang bị thương thành." 1809 nghĩ nghĩ lại nói. "Hình như tất cả các chức năng bổn hệ thống đều chưa được trang bị cho nên đều cần có điểm mua."

    "Kiếm điểm như thế nào?"

    "Làm nhiệm vụ nha, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được đánh giá cho điểm! Vừa rồi không phải đã xem bối cảnh thế giới rồi sao?" 1809 khó chịu.

    "Vậy ngươi cũng phải nói nhiệm vụ là cái gì nha!"

    Lâm Y Thần quả thực muốn phát điên.

    Đụng phải hệ thống 5 vô (vô xuất xứ, vô tên tuổi, vô bảo hành, vô trách nhiệm, vô chức năng) quả nhiên là cô từng hủy diệt thế giới đúng không? Nếu như chính cô không phải người hiện đại tiếp xúc qua rất nhiều tiểu thuyết hệ thống, mà là người cổ đại đại môn không ra, nhị môn không mại hẳn là gặp nó cả hai đều chết yểu!

    "Nhiệm vụ.." 1809 chớp chớp mắt. ".. Không cướp được nhiệm vụ nha!"

    Phụt!

    Trong mơ hồ, Lâm Y Thần cảm giác bản thân bị vạn tiễn xuyên tâm.

    * * *

    Lâm Y Thần lúc này không nên gọi tên này mà là Lâm Tuyết.

    Lâm Tuyết, thiên kim tiểu thư tập đoàn AKZ, nghiệp vụ chính gồm trang phục, trang sức cùng mỹ phẩm, chưa kể rất nhiều công ty con chiếm đủ các ngành nghề, công nhân viên trên 10.000 người, một tập đoàn đa quốc gia.

    Dạ vâng, nơi này là dị giới.

    Theo nhu cầu chính phủ không cho phép tên quốc gia và các yếu tố đại loại thuộc chính trị, văn hóa, chủng tộc, tín ngưỡng.. bị đề cập do đủ các lý do nhạy cảm. Đương nhiên cũng không loại trừ Trần Minh quá vô dụng phải xóa hào chơi lại, cho nên, kỳ ngộ của Trần Minh đó chính là sống lại ở dị giới sau đó còn mang theo dị năng.

    Thật sự mẹ nó bất công!

    Cùng là người lưu lạc tha phương, tại sao đãi ngộ lại khác biệt đến như vậy?

    Lâm Tuyết tên tuổi là thật sự rất lớn!

    Thiên kim tiểu thư tập đoàn đa quốc gia!

    Nghe oai nhưng làm một trong những hòn đá tảng cho Trần Minh đạp, nói thật tình cảnh của Lâm Tuyết hiện tại thật sự không tính là tốt.

    Lâm ba ba bị ám toán, hiện tại đang nằm trong phòng hồi sức cấp cứu, vẫn còn chưa qua nguy hiểm kỳ. Mẹ ruột của Lâm Tuyết mất sớm. Hiện tại đang đứng ra chủ trì đại cục là mẹ kế cùng với anh trai và em gái cùng cha khác mẹ.

    Đúng vậy, để gia tăng thêm độ cẩu huyết, Lâm ba ba ngoại tình làm ra con trai ngoài giá thú, sau đó Lâm ma ma mang thai Lâm Tuyết bị mẹ kế kích thích khó sinh, không được hai năm liền chết. Lâm ba ba liền quang minh chính đại rước mẹ kế vào cửa.

    Trong bất hạnh có vạn hạnh là Lâm ba ba còn có chút tình thương của cha, cho nên Lâm Tuyết lớn đến hiện tại vẫn là áo cơm vô ưu.

    Đương nhiên, hiện tại Lâm ba ba nằm viện liền phải nói khác.

    Mẹ kế nắm quyền liền lấy danh nghĩa đưa Lâm Tuyết đi học đem Lâm Tuyết tống cổ đến trường học quý tộc, sau đó làm đơn ở nội trú nhốt người trong sân trường.

    Nói thật, trường quý tộc cái gì cũng tốt, chỉ là ở nội trú liền không phải thật sự tốt đẹp như ở ngoại trú. Nguyên nhân ở chỗ đa số học sinh nội trú đều là học sinh nghèo!

    Sau đó nơi này còn xuất hiện một kẻ xuyên việt có siêu năng lực thấu thị, Trần Minh!

    Lâm Tuyết cảm giác bản thân muốn điên rồi.
     
  6. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Đô thị thấu thị dị năng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong tất cả các loại dị năng mà Lâm Tuyết biết, thấu thị (mắt nhìn xuyên thấu) dị năng là một trong những dị năng ghê tởm nhất!

    Nhân loại làm ra quần áo ngoài mặc cho đẹp, che mưa chắn gió còn để che giấu bản thân. Thế nhưng thấu thị dị năng lại biến người bại lộ trong mắt kẻ rình coi.

    Nghĩ đến việc sẽ bị một gã háo sắc nhìn hết còn ý dâm bản thân, ai cũng sẽ không thích!

    Thật sự!

    Mấy tiểu thuyết nam chính có thấu thị dị năng làm cho nữ sinh chết mê chết mệt, ngượng ngùng cái gì thật sự không có căn cứ. Trừ phi những nữ nhân kia đều là gái làng chơi, nhưng có đôi khi gái làng chơi cũng không thích bị rình rập đâu.

    Không có đứa con gái đàng hoàng tử tế nào thích bị yêu râu xanh nhòm ngó cả. Nữ sinh yêu đẹp, thích chưng diện không đại biểu muốn nam sinh thế nào, họ đơn thuần chỉ là ham thích con trai hân thưởng, truy phủng bản thân mà thôi. Thật ra nhiều lúc con gái thích ăn diện xinh đẹp cũng không phải cho con trai nhìn mà để nữ sinh ngắm nhìn nhiều hơn, có hay không nam sinh thật ra khác biệt không lớn.

    Đối với ánh mắt, đặc biệt đến từ con trai, nếu đơn thuần thưởng thức thì thôi, cái loại ánh mắt hận không thể nhìn thấu lột sạch đồ ra làm chuyện tầm bậy tầm bạ, con gái đa số đều sẽ ngượng ngùng.. muốn cầm kéo móc mắt những tên yêu râu xanh đó ra.

    Lâm Tuyết xinh đẹp không?

    Rất xinh đẹp!

    Bởi vì xinh đẹp cho nên càng không thích những ánh mắt quái dị phát ra từ hội con trai. Đừng nói cái gì con gái nói không là có, trường hợp đó chỉ ứng dụng trong tình yêu, mà ở đây chỉ có chán ghét thôi. Nghe được lời khách sáo tốt nhất nên lượn nhanh cho nước trong. Đợi đến lúc huỵch toẹt ra những lời khó nghe liền là lúc sự tình không còn đường cứu vãn.

    Lâm Tuyết cái gì cũng tốt, điểm không tốt duy nhất chỉ là Lâm Tuyết lại sinh ra tại thế giới này. Một thế giới xoay quanh Trần Minh chuyển động.

    Thật sự rất giống tiểu thuyết ngựa giống.

    Lâm Tuyết là một trong số tình phụ của Trần Minh, đương nhiên trong đó còn có em gái cùng cha khác mẹ, Lâm Oánh.

    Mấy loại tiểu thuyết ngựa giống luôn là mẹ con thu thành đôi, chị em thu thành cặp, bạn thân kẻ thù sống chung mái nhà, chỉ có như vậy mới biểu đạt được khí chất vương bá của nam chủ.

    "Lâm Tuyết, mấy hôm nay làm sao vậy? Cứ thấy cậu thẫn thờ mãi thôi!"

    Bạn thân của Lâm Tuyết, Hà Yến đẩy đẩy cô bạn đang đi vào cõi thần tiên.

    Hà Yến cùng Lâm Tuyết là bạn thân từ bé, gia thế của hai bên gia đình không sai biệt lắm. Hà Yến là con gái của phó thị trưởng thành phố, tuy không đến mức giàu sang nhưng cũng là phú quý.

    Mấy ngày nay Hà Yến cũng nghe nói chuyện Lâm ba ba vào viện, tập đoàn AKZ cũng rơi vào tay mẹ kế, Lâm Tuyết lúc này hẳn là khó chịu lắm.

    Thật ra thì không, làm một người từ ngoài đến cảm xúc của Lâm Tuyết không có tràn lan đến vậy. Lúc này cô đang lo về nam chính Trần Minh. Mà nói đi cũng phải nói lại, hình như Hà Yến cũng là "sủng phi" của Trần Minh thì phải.

    "Không có gì." Lâm Tuyết khẽ lắc đầu.

    "Thật sự không có chuyện gì?"

    "Không có! Có thể có chuyện gì được?" Lâm Tuyết bật cười.

    Cùng lắm là bị đuổi ra khỏi nhà mà thôi, trong tay Lâm Tuyết vẫn có tiền cổ phần tập đoàn AKZ, cũng không chết đói được.

    "Vậy thì bổn tiểu thư yên tâm rồi! A!"

    "Sao thế?"

    Vừa thấy Hà Yến vỗ ngực cười đùa, Lâm Tuyết bị dọa giật nảy người, không biết cô nương này lại xảy ra chuyện gì?

    "Lâm Tuyết, nhìn kìa!"

    Nhìn theo hướng Hà Yến chỉ, Lâm Tuyết thấy một người nam sinh đang sải bước trong sân trường.

    Dưới ánh nắng, hắn như được mạ một quầng sáng nhu hòa, như thần chi. Sống lưng thẳng tắp, gương mặt góc cạnh rõ ràng, khóe môi hơi nhấp, mỗi bước chân đạp ra đều mang theo sự kiên định. Thật sự là một nam sinh rất khá.

    "Đẹp trai quá!"

    Hà Yến nhìn người kia ánh mắt hoa si chỉ thiếu hai trái tim nhảy lầu chạy theo người kia thôi.

    "Ai vậy?"

    Lâm Tuyết buồn cười nhìn Hà Yến.

    Hà Yến lúc này một nửa linh hồn nhỏ bé đều bị câu đi rồi, cũng không nhìn Lâm Tuyết mà thẫn thờ trả lời.

    "Không biết đi! Đó là Trần Minh, tài tử mới nổi của trường chúng ta. Hôm trước cậu nghỉ không được thấy cảnh Trần Minh ra tay giáo dục mấy tên côn đồ trường SW, thật sự quá soái!"

    Trần Minh?

    Lâm Tuyết vừa nghe đến tên người này mặt liền xụ xuống.

    Nhưng..

    Lâm Tuyết nhíu mày.

    Đây là có chuyện gì?

    Theo tư liệu mà 1809 cung cấp Trần Minh là một kẻ yếu đuối hèn nhát, ổi tỏa, tham hoa háo sắc. Mà người kia hiển nhiên không phải như vậy.

    Mặc dù cách cũng có một đoạn khoảng cách nhưng Lâm Tuyết lấy lịch duyệt của bản thân khẳng định ánh mắt của hắn thật sự rất đoan chính, quân tử.

    Ánh mắt là cửa sổ tâm linh, thông qua ánh mắt rất dễ dàng biết được một người bản chất.

    Nói thật, Lâm Tuyết giờ phút này có chút dao động.

    Trần Minh thật sự là một kẻ tồi tệ sao?
     
  7. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Đô thị thấu thị dị năng 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cách ngày nhìn thấy Trần Minh cũng được một tuần, Lâm Tuyết vẫn chưa gặp được người này. Thế nhưng không gặp được không có nghĩa là không biết gì hết.

    Bên cạnh Lâm Tuyết có sẵn một cây hoa si, luôn tìm cách bắt sóng với Trần Minh 24/7. Trần Minh mỗi một hành động đều trốn không thoát ánh mắt của Hà Yến. Đột nhiên hiểu được phiền não của minh tinh khi gặp fan não tàn. Đôi lúc nhìn Hà Yến, Lâm Tuyết đều thấy phát hoảng.

    Cảm giác Hà Yến si mê Trần Minh đều mau phát cuồng.

    Trần Minh hồ sơ, từ việc lớn đến nhỏ đều bị Hà Yến sưu tập đầy đủ.

    Cách đây một tháng Trần Minh thật sự không có điểm nào quá đặc biệt, cho đến ngày đó, Trần Minh đi dự tiệc sinh nhật của Hoa Khôi khoa. Trần Minh yêu thầm Hoa Khôi khoa, Nông Nhu Nhu là chuyện gần như ai cũng biết. Thật ra thì toàn bộ khoa khoa học tự nhiên nam sinh, không có mấy cái không yêu thầm nữ thần Nông Nhu Nhu cả.

    Đêm đó bọn họ kéo nhau đi hát K, trên đường bị lưu manh chặn đường làm khó dễ, Trần Minh còn ăn một chai bia vào đầu. Có lẽ là máu kích thích đi, vốn có vẻ bình đạm Trần Minh nổi điên, đem đám lưu manh kia đánh hoa rơi nước chảy. Nông Nhu Nhu ánh mắt cũng sáng lấp lánh nhìn Trần Minh hóa thân siêu anh hùng cứu mỹ nữ từ trong nước lửa.

    Bởi vì không phải là người gây sự cho nên mặc dù bị cảnh sát ghi chép, Trần Minh vẫn được thả rất nhanh. Có lẽ cũng do Nông Nhu Nhu ở trong thúc đẩy nên sự kiện cũng không có quá nhiều sóng gió liền êm đẹp trôi qua.

    Từ sinh nhật của Nông Nhu Nhu, Trần Minh liền sửa tư thế trầm mặc ngày xưa trở nên muôn màu muôn vẻ, cao thâm khó đoán lên.

    Trần Minh không là người giàu có gì, đặt trong ngôi trường quý tộc này có thể tự động lọc thành người nghèo. Ngoài học bổng ra, Trần Minh còn phải đi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt.

    Ngoài vụ đánh nhau với côn đồ trường SW, Trần Minh cũng đánh qua người của bang hội xã hội đen, cứu vài lần mỹ nhân, thậm chí còn săn được đồ cổ qua tay bán vài chục triệu.

    Đếm từng chút việc một, cuộc sống này thật sự là đa tư đa thải, ngày ngày có đại sự tiểu sự không ngừng nghỉ.

    Song song với một loạt sự kiện thì nhân mạch của Trần Minh cũng mở rộng rất nhiều.

    Nhưng người này và người mà hệ thống nhắc đến là một người sao?

    Không giống đi?

    Hắn đi đâu học nhiều bản lĩnh đến vậy?

    Đánh nhau, học tập, giao tế, chữa bệnh, ca hát..

    Nếu thật sự Trần Minh bản thân có nhiều bản lĩnh như vậy, không cần bàn tay vàng hắn cũng hỗn không tồi.

    Lâm Tuyết càng biết nhiều về Trần Minh người này lại càng thấy nghi hoặc, tò mò.

    Hắn rốt cuộc là người như thế nào đây?

    "Lâm Tuyết chúng ta đi Điện Kmer đi!"

    Hôm nay Hà Yến hưng trí bừng bừng kéo tay Lâm Tuyết nói.

    "Tại sao đột nhiên lại muốn đi Điện Kmer?"

    Điện Kmer tương đương với Miến Điện nơi chuyên sản xuất ngọc thạch. Đương nhiên nói đến ngọc liền phải nhắc đến Đổ thạch, trò chơi cờ bạc của dân văn hóa, không có văn hóa không có nội tình muốn chìm nổi trong trò chơi này, nói thật ra rất khó.

    Lâm Tuyết cũng rất thích ngọc thạch.

    Không chỉ do gia đình có riêng hẳn một cơ cấu trang sức mà còn vì ngọc mang theo nét đẹp tao nhã thấm nhuần qua từng giọt máu của mỗi con người nhà họ Lâm. Trên người Lâm Tuyết hiện tại liền có một khối ngọc Dương chi (Dương chi bạch ngọc) khắc tên của Lâm Tuyết.

    Trước kia Lâm Tuyết cũng cùng Lâm ba ba đi qua Điện Kme đáng tiếc hiện tại..

    Nghĩ đến ba ba còn nằm trên giường bệnh, tập đoàn lại rơi vào tay của mẹ kế, Lâm Tuyết liền có chút buồn bã.

    "Làm sao vậy?"

    Hà Yến thấy Lâm Tuyết có chút buồn bã cho nên rụt rè hỏi.

    "Không có gì, chỉ là nghĩ đến cảnh cùng ba ba đi Điện Kmer, chỉ tiếc.."

    "Yên tâm, bác sẽ ổn cả thôi!"

    "Có lẽ đi!" Lâm Tuyết cười gượng.

    "Đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta đi Điện Kmer!"

    Hà Yến lên tiếng ủng hộ sĩ khí.

    "E là không được! Đừng quên, học sinh nội trú không thể rời trường!"

    Ngẫm lại cũng thấy mẹ kế thật cao tay, Lâm Tuyết bị nhốt trong trường liền không thể ra ngoài gây chuyện phiền toái rồi.

    "Chuyện nhỏ! Xem bổn tiểu thư phép thần thông! Úm ba la biến!"

    Hà Yến quẹt mũi bĩ bĩ nói, sau đó, rút từ trong túi xách ra điện thoại, bấm và giữ phím một gọi đi.

    "Ba ba!" Hà Yến một thanh ba ba âm mềm nhũn, kéo uốn a uốn éo chín khúc mười tám loan.

    Lâm Tuyết bị cái giọng làm nũng sởn gai ốc của Hà Yến dọa đổ.

    Hà Yến là một nữ sinh vô cùng mạnh mẽ trong mắt mọi người, tóc ngắn ngang vai, hai hàng lông mày phấn chấn bồng bột, ánh mắt nụ cười chưa bao giờ thiếu đi sự tùy hứng tích cực của người thiếu nữ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có lẽ bình thường Hà Yến mang phong cách quá ư nam tử hán, cho nên khi Hà Yến làm nũng.. Lâm Tuyết thề, Hà Yến làm nũng khiến cô muốn đem cơm trong bụng nhổ ra, quá ghê tởm.

    Đầu điện thoại bên kia Hà ba ba phải dùng tay đỡ cằm, một tiếng gọi của con gái cũng làm ông buốt hết cả hàm răng.

    "Nói nhanh! Chuyện gì?"

    "Nhân~gia~muốn~đi~Điện Kmer~"

    "Nói tử tế!"

    "Con muốn đi điện Kmer với Lâm Tuyết nhưng Lâm Tuyết không có giấy phê chuẩn rời trường!"

    Nghe được ba ba muốn nổi cáu, Hà Yến ngay lập tức ngồi thẳng người, giọng nói đoan chính báo cáo nội dung.

    "Biết!"

    Hà ba ba ngay lập tức cúp máy.

    Yeah! Thành công!

    Hà Yến quay đầu hướng về phía Lâm Tuyết nháy mắt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười hai 2019
  8. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba ba xuất mã chưa bao giờ thất bại.

    Lâm Tuyết cùng Hà Yến ngày hôm sau liền nhận được giấy phép rời trường.

    Ngồi trên máy bay, lúc này Lâm Tuyết mới có thời gian thẩm vấn Hà Yến.

    "Tại sao phải đi Điện Kmer?"

    Nhìn Lâm Tuyết tựa tiếu phi tiếu, Hà Yến chột dạ ánh mắt bắt đầu phiêu đãng khắp nơi.

    "Nói mau! Tiểu nương tử đừng để đại gia ta lạt thủ tồi hoa!"

    Lâm Tuyết nắm cằm Hà Yến đe dọa giơ lên bàn tay trắng nõn như ngọc.

    "Đại gia! Bình tĩnh! Cầu hạ móng vuốt!"

    Hà Yến đau khổ cầu xin.

    Vui đùa qua đi, Hà Yến mới nói.

    "Cho nên cậu mới ngàn dặm trường trinh đi tìm chồng?"

    "Nói bậy! Cái gì chồng không chồng? Trần Minh là nhân gia nam thần được không?" Hà Yến hai má phồng lên như cá nóc nhưng hiển nhiên hai má hồng hồng bán đứng tâm trạng của ai đó.

    "Được được được! Tiểu nhân nói bậy! Nên phạt!" Lâm Tuyết nhún vai giơ tay đầu hàng.

    Vẫn là lam nhan họa thủy!

    Trần Minh vài ngày trước nhân cứu một ông lão cho nên người nhà ông lão (con trai Đinh Việt) quyết định báo ân. Đinh Việt là một chuyên gia giám định ngọc, đúng dịp Điện Kmer khai thác được ngọc thạch mới, Đinh Việt nhận được thiệp mời liền mời Trần Minh đi mở rộng tầm mắt.

    Làm một fan não tàn chuyên nghiệp, thần tượng đi đến đâu, Hà Yến liền một bước không rời đi đến đó. Sau đó Lâm Tuyết liền có chuyến hành trình hôm nay.

    Điện Kmer.

    Nơi này cùng trong trí nhớ không có gì khác biệt chỉ là cảnh còn người mất.

    Lâm Tuyết nhìn Hà Yến nhảy nhót tung tăng khẽ mỉm cười.

    Đổ thạch, một đao thiên đường một đao địa ngục. Dù cho dùng bao nhiêu công nghệ, con người hiện tại đều không thể xác định được trong đá có gì. Muốn nhận biết ngọc trong đá chỉ có thể dựa vào học thức, kinh nghiệm, phán đoán cùng vận may. Ngay cả người có kinh nghiệm lão đạo cũng không thể hoàn toàn đoán trúng ngọc thạch, cho nên nơi này là thiên đường cũng là địa ngục.

    "Lâm Tuyết, ở chỗ này cục đá còn có giá nè!"

    Hà Yến kinh ngạc.

    Thật sự, Hà Yến lần đầu thấy cục đá còn yết giá, thậm chí giá còn không thấp.

    "Không cần kinh ngạc! Nơi này đá bên trong có khả năng có ngọc cho nên nó có giá trị hơn đá chúng ta thấy ở nhà là đương nhiên!"

    "Đúng vậy, cô gái, có muốn đổ thạch thử không? Biết đâu lại cắt trúng ngọc thạch!"

    Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người lên tiếng.

    "Ngài là?"

    Lâm Tuyết lễ phép chào hỏi.

    "Ta là chủ tiệm này, Trần Lâm, có thể gọi Lão Lâm, hai người hẳn là đến đây chơi lần đầu, ta làm chủ, hai người có thể chọn một khối mình thích ở đây không cần tiền." Lão Lâm mỉm cười.

    "Oa, thật sao? Thật sự cảm ơn ngài!" Hà Yến ánh mắt sáng lấp lánh.

    "Ta liền không cần." Lâm Tuyết từ chối.

    "Vậy bổn tiểu thư liền chọn hai khối rồi!"

    Nhìn Hà Yến hưng phấn chạy chỗ này chỗ kia chọn chọn lựa lựa, Lâm Tuyết bật cười.

    Nơi này đá đều là loại toái khối, giá khá là rẻ (đối với người trong nghề), có khả năng nhặt lậu nhưng khả năng đó vô cùng thấp cho nên đá nơi này rất nhiều lại ít người hỏi thăm. Người ở nơi này chọn đá hoặc là người ngoài nghề hoặc là ôm ấp chút kỳ vọng điên cuồng.

    Rất nhanh Hà Yến liền ôm hai cục đá đi giải thạch.

    Làm Lâm Tuyết ngạc nhiên là Hà Yến thật sự tìm được ngọc! Đương nhiên là ngọc loại kém, giá của nó so với giá của viên đá chỉ hơn nhau có một chút, vừa đủ tiền trả cơm trưa.

    "Không bán không bán! Đây là ngọc bổn tiểu thư tìm được, phải mang về làm đồ gia truyền! Huống chi bổn tiểu thư lại không thiếu tiền!" Hà Yến hai cánh mũi phổng lên hưng phấn nói.

    "Tùy đi!"

    Lâm Tuyết đối với trường hợp này thật sự không có hứng thú.

    "Ý? Sao bên kia ồn ào vậy?"

    Hà Yến bị đám đông nhanh chóng hấp dẫn.

    "Nghe nói là có người khai ra ngọc phúc lộc thọ cùng Tử lan la! Mau đi xem!"

    "Lâm Tuyết, ngọc phúc lộc thọ là gì? Ngọc hình dạng tam thần Phúc Lộc Thọ?"

    Hà Yến trước từng thấy qua ngọc Tử lan la, đó là loại ngọc nha sắc màu tím như cánh hoa Tử lan la, thật sự rất xinh đẹp, chỉ là ngọc Tử lan la không phải thực phổ biến. Ngoài việc ngọc Tử lan la hiếm thấy còn vì lý do phong thủy cùng nhân duyên, không phải ai cũng có thể đeo được ngọc Tử lan la.

    "Ngọc phúc lộc thọ ý chỉ ngọc có ba màu sắc, không phải là hình dáng. Màu sắc ngọc nhan sắc tiên minh, có ranh giới rõ ràng. Loại ngọc này rất là hiếm thấy. Ngoài ngọc phúc lộc thọ còn có ngọc ngũ sắc phúc lộc thọ hỉ tài. Hầu hết các ngọc thạch mang ngụ ý tốt hoặc hiếm thấy đều có thể đấu giá đánh ra giá trên trời."

    "Còn có thể như vậy?"

    "Tại sao không?"

    Ngọc thạch là món quà thiên nhiên vô giá được mài giũa qua hàng trăm triệu năm, màu sắc của ngọc xuất hiện là do sự kết hợp giữa các hợp chất khoáng và kim loại tạo ra, bởi vì là quà tặng của thiên nhiên cho nên ngọc màu sắc, hình dáng, tỉ lệ liền hoàn toàn là tùy hứng. Muốn tìm được ngọc trong đá khó, từ ngọc thô tìm được ngọc tốt càng khó, từ trong ngọc tốt chọn ra trân phẩm, cực phẩm, siêu phẩm lại càng khó khăn hơn nữa.

    Hôm nay là ngày gì lại có may mắn gặp được hai khối ngọc trân phẩm như vậy?
     
  9. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Tuyết cùng Hà Yến chân thấp chân cao chạy theo dòng người.

    Đáng tiếc là hai người biết đến quá muộn, muốn chen lấn trong đám người để nhìn ngọc là chen không lọt.

    Cuối cùng ngọc bị đấu giá thành công mang đi, hai người đều không biết ngọc hình dạng thế nào.

    Cũng may chủ tiệm vì muốn kích thích tiêu thụ liền phóng hình ảnh của hai khối ngọc lên màn hình lớn, nhưng nhìn ảnh chụp cùng nhìn vật thật là hai loại cảm thụ khác nhau nha.

    Nghĩ đến việc cùng trân phẩm ngọc thạch cùng nhau lướt qua như vậy, Lâm Tuyết cảm thấy sao mà chua xót quá.

    So với việc là một nửa dân trong nghề Lâm Tuyết ảm đạm thần thương, Hà Yến lạc quan rất nhanh bị một người hấp dẫn. Đúng vậy, người đó là Trần Minh.

    Chỉ thấy Trần Minh cùng một người bắt tay chào hỏi, sau đó cả hai bắt chuyện tán gẫu gì đó.

    "Trần Minh!"

    Hà Yến thiếu chút nữa liền hét lên.

    "Hà Yến! Sao cậu lại ở đây?"

    Cùng người kia chia tay, Trần Minh nhìn thấy Hà Yến liền vui vẻ chào hỏi.

    "Mình cùng Lâm Tuyết nghe nói có đại hội đổ thạch cho nên cùng nhau đến!"

    Hà Yến hai má hồng rực ngượng ngùng nói.

    "Lâm Tuyết?" Trần Minh tò mò.

    "Đây là Lâm Tuyết, bạn thân của mình!" Hà Yến kéo lấy Lâm Tuyết nói. "Lâm Tuyết là hoa hậu giảng đường của trường chúng ta. Cậu hẳn là nghe qua tên cậu ấy đi?"

    "Tất nhiên, Lâm Tuyết là nữ thần trong lòng mình đó!"

    Trần Minh nhìn thấy Lâm Tuyết ánh mắt lóe lên vẻ kinh diễm.

    Hôm nay Lâm Tuyết ăn mặc một thân váy chiffon vàng nhạt có vẻ thanh xuân, nhu hòa vô cùng, khác hẳn với một thân đồng phục trường lộ ra xa cách với người ngàn dặm cao lãnh khí chất.

    "Thật sao?"

    Hà Yến ha ha cười pha trò.

    Lâm Tuyết ở một bên nhìn hai người nói chuyện không có nhiều lời nhưng cô biết Hà Yến không vui.

    "Vậy mình có vinh hạnh mời hai vị mỹ nữ cùng ăn bữa cơm trưa không?"

    Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Tuyết cảm thấy Trần Minh nhìn chính mình ánh mắt dường như sáng lên, gương mặt cũng có vẻ nhu hòa hơn nhiều. Vẻ mặt ánh mắt của Trần Minh đều toát ra mị lực phi thường của một nam sinh ưu tú.

    "Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta đi thôi!"

    Hà Yến vui vẻ khoác tay Trần Minh kéo người đi.

    "Lâm Tuyết, đi thôi!"

    Trần Minh có vẻ kháng cự muốn rút tay lại quay đầu gọi Lâm Tuyết.

    "Ừ!"

    Lâm Tuyết cười gật đầu đi theo hai người phía sau.

    Không thể không thừa nhận, Trần Minh quả thực là một nam sinh rất rất rất ưu tú.

    Dọc theo đường đi, Hà Yến hỏi cái gì hắn đều có thể trả lời, các di tích danh lam thắng cảnh, phong tục tập quán Điện Kmer đều thuận miệng liền nói. Mặc dù đi tận phía sau Lâm Tuyết bị Hà Yến cố ý vô tình phớt lờ nhiều lần, Trần Minh đều có thể tìm được đề tài kéo lại.

    Trần Minh quan tâm ôn nhu giống như mưa thuận gió hòa, nhẹ nhàng tích tích khiến người không cách nào bỏ qua.

    Lâm Tuyết lại một lần nữa nhận được Trần Minh chiếu cố liền nhịn không được cau mày.

    Không phải là chán ghét mới cau mày mà bởi vì Trần Minh quá tốt, làm Lâm Tuyết đều có một khắc nhịn không được tâm động.

    Lâm Tuyết chính là có một loại cảm giác tự mình đa tình rằng Trần Minh dường như thích bản thân.

    "Cẩn thận!"

    Vốn đang thất thần Lâm Tuyết đột nhiên bị Trần Minh kéo lấy ôm vào lòng. Lâm Tuyết cảm thấy phía sau lưng dường như có gì vụt qua, sống lưng lành lạnh.

    Quả nhiên Lâm Tuyết quay đầu lại liền thấy bảy tám người ăn mặc như du côn lưu manh che mặt từ trên một chiếc xe benz đi xuống tới, mỗi người tay đều cầm một vũ khí.

    "Tiểu tử, đưa tiền ra đây!"

    Đầu lĩnh nhóm lưu manh là một người nam nhân thân mình cao to vạm vỡ trên trán có một vết sẹo kéo dài đến má, có vẻ cường hãn lăng liệt vô cùng.

    Trần Minh nhìn người tới không có ý tốt, hai tay giang ra chắn trước Lâm Tuyết cùng Hà Yến.

    "Tiền không có, có mệnh một cái!"

    "Tiểu tử, đừng có rượu mời không uống uống rượu phạt! Đem tiền bán hai khối ngọc ra đây!"

    Đầu lĩnh gầm lên, trong tay thanh đao chém ngang sang, bên đường một thân cây thô bằng bắp đùi cứ như vậy bị bổ xuống.

    Thật là đáng sợ.

    Lâm Tuyết cùng Hà Yến đều có chút lo lắng nhìn Trần Minh.

    Thì ra giải thạch ra Tử la lan cùng phúc lộc thọ hai khối ngọc là hắn!

    "Trần Minh hay là cứ đưa tiền cho hắn đi! An toàn quan trọng nhất!" Lâm Tuyết kéo tay áo Trần Minh khẽ nói.

    "Yên tâm! Giao cho mình! Hai người nhắm mắt lại đếm đến 100, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết!" Trần Minh ánh mắt nhìn thẳng đám lưu manh khẽ nói.

    "Nhưng.." Hà Yến có chút không đồng ý.

    "Tin tưởng mình, được chứ?"

    "Được!"

    Hà Yến tâm bất cam tình bất nguyện phồng má nhắm mắt lại bắt đầu đếm số.

    Lâm Tuyết tất nhiên sẽ không dễ dàng như vậy giao an toàn của chính mình cho người khác. Ai biết nhắm mắt lại sẽ có chuyện gì xảy ra chứ?

    Chỉ thấy Hà Yến vừa đếm số, Trần Minh liền xông lên hướng về phía đầu lĩnh đánh tới. Lâm Tuyết kinh ngạc nhìn Trần Minh nhẹ bẫng mà đem đầu lĩnh lưu manh gần trăm cân thịt đánh bay. Lâm Tuyết có thể thề, thật sự, dù cho hai mắt trợn to cũng không nhìn rõ Trần Minh ra tay như thế nào. Trong lúc bọn lưu manh tiểu lâu la kinh ngạc ngây người không kịp phản ứng, Trần Minh liền thừa thế xông lên một chân quẹt ngã hai người.

    "Đừng ngây ra đó! Xông lên! Chém chết hắn!"

    Đầu lĩnh lưu manh ôm ngực đứng lên quát.

    Thấy đám lưu manh bắt đầu đứng thành vòng tròn ẩn ẩn muốn đem Trần Minh bao vây, Lâm Tuyết nhìn qua Hà Yến vẫn đang nhắm nghiền mắt đếm số không biết nên nói gì.

    Một tên lưu manh thừa dịp Trần Minh bị người khác quấn lấy muốn dùng gậy đánh lén. \

    "Thật là, đừng quên ở đây còn có người!"

    Trước khi hắn đánh lén thành công, Lâm Tuyết đã nhặt một viên đá cho hắn một cái táng, sau đó ung dung nhặt lên cây gậy. Đánh lén mà không nhìn trường hợp.

    Cổ tay xoay tròn, cây gậy trong tay Lâm Tuyết xoáy một vòng tròn. Thật lâu không đánh nhau qua.

    Trần Minh không phải không nhìn thấy có người đánh lén nhưng trường hợp này hiển nhiên là phân thân thiếu phương pháp. Ai ngờ lúc này Lâm Tuyết liền múa may gậy lao vào vòng chiến, hai người ba tay hai chân liền đem đám người này đánh gục.

    "Cảm ơn!" Trần Minh bật cười.

    Chuyện hôm nay là do hắn dẫn tới, cứ tưởng đầu phải khai gáo mới có thể giải quyết, ai ngờ Lâm Tuyết xuất hiện, ba người liền cứ như vậy lông tóc vô thương.

    "Không có gì!" Lâm Tuyết không để trong lòng.
     
  10. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Tuyết không để trong lòng chuyện đánh nhau hiển nhiên liền có người để ý.

    Hà Yến vốn tưởng rằng đếm xong liền có thể nhìn thấy Trần Minh nhẹ nhàng xoa đầu mình nói rằng mọi chuyện đã xong rồi. Hiển nhiên mọi chuyện xong là xong nhưng trường hợp liền không như là mơ lắm.

    Trần Minh vậy mà lại cùng Lâm Tuyết đứng chung một chỗ, hai người mải nói chuyện với nhau cười cười nói nói hoàn toàn quên mất nơi này còn có một người nữa.

    "Trần Minh, cậu thật giỏi!"

    Trần Minh vốn định nói gì nữa, đột nhiên bị Hà Yến ôm lấy đánh gãy.

    "Nhân gia vừa rồi sợ lắm đó!" Hà Yến ôm lấy tay Trần Minh lắc lắc làm nũng.

    Lâm Tuyết vốn định nói gì đó an ủi Hà Yến đột nhiên bị ánh mắt của Hà Yến làm cho giật mình. Ánh mắt đó tràn đầy ghen ghét thị uy.

    "Không phải sợ, mọi chuyện đã qua, chúng ta đi ăn cơm trước đi!"

    Trần Minh lắc đầu an ủi Hà Yến nói.

    Có vẻ như sự kiện hôm nay liền như vậy mà thôi, sau đó ba người ăn cơm rồi về khách sạn nghỉ ngơi đều không lại có thêm chuyện gì xảy ra. Hà Yến nhân cơ hội hẹn Trần Minh ngày hôm sau cùng nhau đi tham quan.

    "Lâm Tuyết, cậu có ý gì?"

    Lâm Tuyết vốn định đóng cửa phòng liền bị Hà Yến đẩy ra chất vấn.

    "Ý gì là ý gì? Không hiểu cậu đang nói gì!"

    Lâm Tuyết xoa xoa có chút trướng đau thái dương, hôm nay Hà Yến thật sự có đủ khác người. Gặp phải Trần Minh, Hà Yến dường như biến thành một người khác, Lâm Tuyết đều nhận không ra.

    "Đừng nói với tôi cậu không hiểu! Cậu có ý gì với Trần Minh?" Hà Yến cáu giận.

    "Có thể có ý gì? Không có ý gì cả!" Lâm Tuyết cũng bị thái độ của Hà Yến làm cho phát cáu. "Hà Yến, cậu đủ chưa?"

    "Cậu rõ ràng biết Trần Minh có bao nhiêu quan trọng với mình.. Lâm Tuyết, mình thật sự rất thích rất thích Trần Minh!" Bất tri bất giác, gương mặt Hà Yến bị nước mắt đong đầy.

    Nhìn Hà Yến như vậy, Lâm Tuyết cảm giác trái tim nhói đau.

    Chỉ có hiểu biết Hà Yến người này mới có thể biết nước mắt có ý nghĩa như thế nào. Từ lúc nào người bạn thân kiên cường của cô lại biến thành như vậy? Thích một người liền có thể đem chính mình vùi dập vào bụi bậm sao? Một Hà Yến như vậy còn là Hà Yến chân chính sao?

    Lâm Tuyết cảm thấy vô cùng mê mang.

    "Lâm Tuyết cậu sẽ không hiểu, cảm giác khi thích một người.. Luôn muốn đuổi theo người đó từng bước đi, muốn nhìn thấy người đó, không muốn xa rời dù chỉ có một phút một giây. Trần Minh thật sự rất ưu tú, càng hiểu biết mình càng cảm thấy tự ti, người như mình có thể xứng với cậu ấy sao?"

    Nghe Hà Yến khóc, Lâm Tuyết cũng cảm thấy khóe mắt cay cay.

    "Hà Yến, cậu cũng rất ưu tú! Tin tưởng mình, cậu có thể xứng với bất cứ ai trên đời này! Mình đối với Trần Minh thật sự không có ý gì cả. Đừng quên hôm nay mình mới gặp Trần Minh lần đầu, nếu nói có, hẳn là người quen mà thôi!"

    "Thật sao?"

    "Thật! Thề có bóng đèn!"

    Lâm Tuyết giơ ba ngón tay hướng về phía bóng đèn nói, sau đó nhướng mày nhìn Hà Yến.

    "Thôi được, bổn tiểu thư miễn cưỡng tin tưởng!"

    Hà Yến lau nước mắt bĩu môi nói.

    Hai người coi như giải hòa, cùng nhau tâm sự đến nửa đêm, Hà Yến mới về phòng.

    Lâm Tuyết đưa Hà Yến ra cửa nhìn Hà Yến bóng lưng, lúc này Lâm Tuyết nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.

    Lâm Tuyết biết tình bạn này xong đời rồi.

    Lâm Tuyết và Hà Yến hai nhà có thể nói là thế giao, hai người chơi với nhau từ thủa nằm tã. Gần như chuyện gì cũng cùng nhau trải qua, Lâm Tuyết quá thấu hiểu Hà Yến, Hà Yến hắt xì Lâm Tuyết đều có thể biết là ai mắng.

    Trên đời này có rất nhiều người nhưng có một người bạn tri kỷ lại rất khó. Khi người kia chiếm cứ gần như toàn bộ cuộc sống tình cảm chúng ta có bao nhiêu vui mừng, vậy thì khi người bạn tri kỷ rời đi nỗi đau đó liền gấp bội đau triệt nội tâm. Không giống như là người yêu, bạn thân vừa là thầy, vừa là bạn, vừa là người thân cũng là cây trụ tinh thần. Mất đi bạn thân, thế giới gần như tan vỡ một nửa.

    Lâm Tuyết vốn nghĩ đến một ngày khi hai người già đi, chính cô cùng Hà Yến vẫn có thể nắm tay nhau đi dạo công viên nói đến con cháu nghịch ngợm khó chơi như thế nào. Hiện tại cái gì đều không có chỉ vì một người con trai xa lạ.

    Tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này?

    "Trần Minh là của tao!" Ngồi bệt trên sàn, lưng dựa vào tường, Hà Yến gằn giọng nói, gương mặt nước mắt vẫn chưa khô.

    Ai có thể biết rõ Lâm Tuyết bằng Hà Yến chứ? Bởi vì biết rõ cho nên Hà Yến mới nhịn không được sợ hãi đề phòng. Lâm Tuyết nói Hà Yến ưu tú, nhưng ưu tú có thể so được với Lâm Tuyết sao?

    Rõ ràng tính cách nhiệt tình bôn phóng thường mới là dạng tính cách mọi người yêu thích nhưng ở Lâm Tuyết Hà Yến liền hoàn toàn trái ngược. Lâm Tuyết luôn như là vật sáng lấp lánh hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người bao gồm cả Trần Minh.

    Bởi vì quá rõ ràng ánh mắt Trần Minh nhìn Lâm Tuyết có bao nhiêu yêu thích, Hà Yến mới nhịn không được ghen ghét. Nói cái gì không có ý gì, Hà Yến hiểu Lâm Tuyết hơn cả Lâm Tuyết bản thân, Lâm Tuyết rõ ràng là đối với Trần Minh động tâm. Dù chỉ có như vậy một nháy mắt, Hà Yến cũng biết thế là quá đủ rồi.
     
  11. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngày mới!"

    Lâm Tuyết thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Lúc này ánh nắng ban mai vừa xuất hiện giống như một bàn tay vô hình khổng lồ nhanh chóng kéo rút đi tấm màn đen bao phủ lên vạn vật để lộ ra một mảnh thiên không màu lam nhạt trong vắt. Hoa thơm chim hót, nơi nơi tỏa ra sinh cơ bừng bừng.

    Lâm Tuyết mặt vô biểu tình kéo lại rèm cửa. Nơi này lại đẹp cũng không phải quê hương, có bao nhiêu người đều không thể bằng một người..

    Cộc cộc cộc.

    "Lâm Tuyết, Trần Minh đến. Chúng ta đi chơi thôi!"

    Nằm trên giường trùm chăn kín mít Lâm Tuyết vẫn nghe được tiếng gọi của Hà Yến.

    Vẫn là âm thanh giọng nói đó nhưng Lâm Tuyết rõ ràng, người vẫn là người đó, chỉ là tâm khác rồi.

    "Không đi!" Lâm Tuyết lên tiếng. "Hai người đi chơi đi. Mình.. khó chịu.. Một tháng luôn có mấy ngày, không phải lo!"

    "A! Vậy bọn mình đi trước, cậu nghỉ ngơi ha!"

    Hà Yến ngượng ngùng vội vàng lôi kéo Trần Minh rời đi.

    "Một tháng luôn có mấy ngày?" Trần Minh tỏ vẻ dường như đã biết chuyện gì đó không tưởng được.

    "Ai nha, đừng nói!"

    Hà Yến xấu hổ đánh gãy Trần Minh.

    Lâm Tuyết nằm trên giường vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được. Từ đêm qua đến giờ hai mắt liền vẫn khô khốc đau xót, Lâm Tuyết rõ ràng thân thể đã rất mệt mỏi nhưng không hiểu sao vẫn luôn như vậy trằn trọc.

    Trong đầu đủ loại suy nghĩ, hình ảnh trình diễn chạy show, Lâm Tuyết cảm giác đầu óc lúc này là một bãi hồ nhão.

    Đột nhiên cảm giác thế giới này thật không chân thực, Lâm Tuyết mơ hồ nghĩ có phải hay không chính mình đã quên mất điều gì?

    Reng!

    "Alo!" Lâm Tuyết cầm lấy điện thoại đầu giường trả lời.

    "Chào buổi sáng tiểu thư thân mến! Tôi là khách tân số 023, bạn ngài đặt bữa sáng đưa tận phòng đã đến cửa, mời ngài kiểm tra và nhận! Trân trọng cảm ơn ngài đã tin tưởng vào dịch vụ của chúng tôi!"

    Lâm Tuyết mở cửa nhận lấy khay đồ ăn từ người tiếp tân.

    "Sau khi hưởng dụng bữa sáng, ngài có thể đặt khay ngoài cửa sẽ có người đến thu nhận sau 1 tiếng nữa!" Nhân viên tiếp tân nhiệt tình hướng dẫn.

    "Cảm ơn!"

    Trở về phòng, Lâm Tuyết mở khay đồ ăn nhìn qua. Có cháo, chè đỗ đỏ cùng với nước gừng đường đỏ. Chỉ nhìn Lâm Tuyết liền biết mâm đồ ăn này hẳn là Trần Minh đặt, Hà Yến đặt chỉ có đồ ăn bình thường mà thôi, bởi vì Hà Yến biết Lâm Tuyết vừa lấy lý do là nói dối.

    Nhìn nhìn, Lâm Tuyết không biết nên khóc hay cười.

    Trần Minh quả thực.. tâm tư nhẵn nhụi vô cùng.

    Chính Lâm Tuyết cũng không biết bản thân xuất phát từ nguyên nhân gì đem đồ ăn ăn sạch. Cuối cùng uống xong nước gừng, đặt khay ra cửa, Lâm Tuyết trở về giường hôn hôn trầm trầm liền ngủ.

    Trong mơ, Lâm Tuyết cảm thấy chính mình bị một ngọn núi đè nặng không thở được, giãy dụa càng nhiều càng mệt mỏi, xung quanh là một màu tối đen.

    "Tại sao lại sốt cao như vậy?"

    Mơ hồ gian Lâm Tuyết nghe được ai đó nói bên tai.

    "Thật may, nhiệt độ cuối cùng cũng ổn định!"

    Một giấc ngủ tỉnh lại, trăng lên đầu cành.

    Gió đêm từ cửa sổ thổi vào phòng phất bay rèm cửa, ánh trăng nhân đó chiếu sáng một góc căn phòng, cũng để lộ một bóng người nằm bên giường.

    Lâm Tuyết cầm lấy miếng khăn vừa rơi từ trên trán xuống do động tác ngồi dậy, ánh mắt nhìn thân mình kia tràn đầy phức tạp.

    Chuyện cho đến lúc này thật sự là một mớ hỗn độn càng rối càng khó gỡ, càng gỡ càng rối bời.

    Đúng vậy người kia liền là Trần Minh.

    Trần Minh đến ngủ tay vẫn cầm khăn, bên cạnh là chậu nước cùng nhiệt kế.

    Người ta thường nói, bệnh tật là lúc con người ta yếu đuối nhất, dù cho là con người sắt đá, bệnh tật đều có thể khiến người đó trái tim biến yếu mềm. Lúc bệnh, người ta dễ dàng bị cảm động bởi chút ít hành động vô tình dù cho rất bé nhỏ.

    Lâm Tuyết cảm thấy bản thân quả thực quá vô sỉ.

    Bởi vì..

    Cô động tâm!

    Càng là người lạnh lùng, càng dễ dàng bị những hành động quan tâm rất nhỏ đả động. Không giống người nhiệt tình như lửa luôn yêu cầu tình yêu oanh oanh liệt liệt, người trầm mặc luôn bị động bởi tình yêu mãnh liệt.

    Bao nhiêu người vây truy chặn đường làm đủ chiêu trò lãng mạn, khiêu khích đều không thể hấp dẫn Lâm Tuyết nửa cái ánh mắt.

    Vậy mà chỉ vài ánh mắt, từng chút một quan tâm, rất nhỏ, thậm chí nếu không chú ý thậm chí không thể phát hiện của Trần Minh lại nhẹ nhàng thấm nhuần vào lòng Lâm Tuyết.

    Tim đập từng chút từng chút một.. càng ngày càng nhanh chóng mạnh mẽ..

    Nhưng..

    Vốn hẳn là khỏi bệnh sắc mặt hồng hào phần nào người, gương mặt lại tái đi vì xấu hổ giận dữ.

    Chưa giây phút nào như giờ phút này Lâm Tuyết hiểu được lý trí và tình cảm lại có thể giằng xé kịch liệt đến vậy.

    Một mặt không hề muốn cuốn vào vấn đề tình cảm của Hà Yến cùng Trần Minh, một mặt lại hướng Trần Minh động tâm.

    Cạch!

    Phòng bỗng chốc sáng lên, Trần Minh bật đèn xong quay đầu nhìn thấy Lâm Tuyết vô lực dựa vào giường, sắc mặt là thật sự không tốt!

    "Sao vậy? Đau lắm sao?"

    Trần Minh là có nghe nói, con gái đến ngày luôn là rất đau, thế nhưng không thể tưởng được lại kinh khủng đến vậy. Làm con gái đúng là rất khổ.

    "Không sao! Cậu đi trước đi!"

    Lâm Tuyết là thật sự không muốn đối mặt với Trần Minh lúc này. Lâm thị binh pháp 36 kế, trùm chăn độn thổ pháp bị Lâm Tuyết sử dụng thuần thục.

    Trần Minh đối với trường hợp này, nói thật sự thì không biết nên đi hay ở mới đúng, luống cuống vô cùng.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...