Xuyên Không Hậu Cung Của Ta - Ai Dám Can Thiệp - TMax

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tui tên là Trang, 17 Tháng năm 2020.

  1. Tui tên là Trang

    Bài viết:
    1
    Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một nỗi khiếp sợ dâng tràn trong lòng Lãnh Phi Nguyệt, người trước mặt nàng ta bây giờ không giống với người mà nàng ta đã tiếp xúc suốt mấy ngày qua.

    Sự lãnh lẽo đáng sợ và phong thái nữ vương như được giải phóng khỏi cầm cố của xích sắt. Đây.. Mới đúng là nàng ta sao?

    Lãnh Phi Nguyệt hơi run lên nhưng sự ghen ghét căm phẫn cũng đồng thời xuất hiện. Nàng ta dựa vào cái gì sống tốt hơn ta, nếu không có Lãnh Ngạo thì ta cũng sẽ không như ngày hôm nay. Đáng chết.. Đáng chết.. Nàng ta đáng chết.

    Kiếm trong tay Lãnh Phi Nguyệt vẽ ra một đường sắc bén, thâm độc nhắm vào cổ của Lãnh Ngạo. Nếu kiếm này trúng vào nàng ấy, thì vết thương chắc chắn chí mạng.

    Keng! Rắc! Choảng!

    Không biết từ khi nào đoản đao trong tay Lãnh Ngạo lại trở thành một thanh kiếm đen huyền, bén nhọn. Cả thanh kiếm vẫn bao phủ bằng một màu đen huyền bí đáng sợ, trên thân kiếm được khắc lên một con lang hung mãnh đang há mồm chờ mồi ngon dâng đến và hai từ Lãnh Ngạo đầy khí phách cũng khắc ở đấy. Nếu ai quan sát kĩ sẽ thấy nó chính là đoản đao mà nàng ấy đã cầm. Thanh kiếm đen huyền dễ dàng chém gãy phỉ thúy kiếm của Lãnh Phi Nguyệt trước sự kinh hãi của tất cả mọi người.

    Ai ở quãng trường cũng đều dễ dàng biết được, thanh phỉ thúy kiếm ấy không chỉ đẹp mà nguyên liệu chế tạo nên nó cũng cực kì quý hiếm. Hiền Vương Lãnh Phi Nguyệt đã gom góp rất nhiều nguyên liệu ấy khắp các nước mới có thể miễn cưỡng rèn ra một thanh như vậy. Sự sắc bén và cứng rắn của nó không thể bàn cãi được.

    Nhưng thứ đang bị gãy lìa đang nằm cô quạnh ở trên võ đài ấy là gì? Hàng giả sao? Nhưng Hiền Vương sao có thể sử dụng hàng giả? Vậy kiếm trong tay Ngạo Vương là do thứ đáng sợ nào tạo thành vậy. Đây mới là vấn đề khiến mọi người sợ hãi lẫn tò mò.

    Người kinh hãi nhất chính là Lãnh Phi Nguyệt, nàng ta sững sờ nhìn thanh kiếm gãy đôi trước mặt. Đây sao có thể là sự thật, kiếm của ta trước giờ hoàn toàn chưa bị sứt mẻ khi chém vào bất cứ thứ gì, kẻ cả những sắt thép cũng có thể chặt gãy, nhưng tại sao..

    "Ngươi.. Ngươi." Lãnh Phi Nguyệt hoàn toàn không biết phải nói gì? Kiếm mà nàng ta từng cho là rất lợi hại không gì cản nỗi, lại dễ dàng bị chặt gãy như vậy.. Thứ trong tay nàng ta là cái quỷ gì vậy..

    "Ngươi thua." Lãnh Ngạo lạnh nhạt lên tiếng.

    Khi Lãnh Ngạo thấy được kiếm trong tay Lãnh Phi Nguyệt đã khiến này ấy rất ngạc nhiên, thanh kiếm ấy vậy mà được chế tạo từ hợp kim của Wonfram, một trong những kim loại có độ cứng cực cao. Nó lại được sử dụng trong thời đại này. Tuy điều này thật khó tin nhưng Lãnh Ngạo vẫn giữ gương mặt lạnh của mình. Tuy Wonfram rất cứng nhưng hợp kim của Crom lại cứng hơn rất nhiều lần.

    Những kim loại này lại có rất nhiều ở đây, nhưng có vẻ người dân vẫn chưa biết luyện chúng nên nó mới trở nên quý hiếm như vậy.

    Lãnh Phi Nguyệt vẫn ngẩn người đứng sững ở đấy nhìn Lãnh Ngạo.

    Hận! Lãnh Ngạo.. ta nên giết ngươi khi ngươi mới sinh ra.. Đáng chết. Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Thuốc độc kia vậy mà lại không có tác dụng với nàng ta.

    Lãnh Phi Nguyệt căm phẫn nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn xuống đài.

    Lãnh Ngạo vẫn sừng sững trên võ đài, lạnh nhạt nhìn. Nhưng không ai biết rằng tay trái của nàng ấy đã đau đến vô giác. Sắc mặt cũng nhợt nhạt dần, nội công vẫn liên tục vận chuyển ngăn chặn chất độc phát tác.

    Người chủ trì trận đấu lại nói lại câu nói cũ.

    "Còn ai muốn khiêu chiến với Ngạo Vương. Nếu không, hạng nhất chính là dành cho chiến thần Ngạo Vương"

    Tiếng vỗ tay như sấm nổi dậy, tất cả người trong quãng trường đứng dậy chúc mừng. Kết quả này chính là điều ai cũng mong chờ, hi vọng.

    Nữ Vương tự hào nhìn đứa con bé bổng của mình đầy vinh quang đứng trên võ đài. Ngạo nhi thật sự trưởng thành rồi.

    * * *

    Phủ Ngạo Vương.

    Lãnh Ngạo bước xuống khỏi xe ngựa đi chậm rãi vào phủ.

    Những phu quân của nàng ấy cũng từ bên ngoài đi nhanh theo sau.

    Vừa vào đến khuê phòng của mình. Lãnh Ngạo liền ngã quỵ xuống sàn, môi đã bị cắn đến bật máu, Lãnh Ngạo tái nhợt ngất xỉu.

    Vô, Tình, Thương nhanh chóng chạy nhanh vào phòng. Đập vào mắt họ chính là thê chủ nằm bất động trên sàn. Không gian như chết lặng, họ hoảng sợ chạy đến, run rẩy đỡ Lãnh Ngạo dậy.

    "Ngạo nhi, Ngạo nhi, nghe thấy ta nói không, tỉnh dậy.. Tỉnh dậy"

    "Ngạo nhi.."

    Cả ba người đều như chết lặng, hơi thở của Lãnh Ngạo rất yếu ớt như có như không khiến tâm họ như ngừng đập. Đau đớn, sợ hãi lan tràn khắp cơ thể.

    Bạch Vĩ Thành nghe thấy tiếng hét thất thanh từ trong phòng truyền ra, liền hoảng hốt chạy nhanh vào phòng.

    Cảnh tượng mà Bạch Vĩ Thành nhìn thấy chính là ba kẻ đang hét thất thanh lây động Lãnh Ngạo, họ như mất đi tất cả sức sống. Lãnh Ngạo thì lại trắng bệch, hơi thở mỏng manh đã ngất đi.

    "Tránh ra." Bạch Vĩ Thành hét lớn đi đến.

    Nhanh chóng bắt mạch, tay của hắn cũng run rẩy nhưng phải dồn hết sợ hãi, lo lắng xuống. Tĩnh tâm thăm mạch tượng.

    Vô Tình Thương nhanh chóng lùi về sau một bước, họ lại quên mất trong phủ có một người biết y thuật. Lo lắng, chăm chú nhìn hắn bắt mạch.

    Bạch Vĩ Thành nhăn mày sợ hãi, nhanh chóng lấy bao châm, tậo trung thi châm vào các huyệt vị.

    Cả gian phòng không một tiếng động, ai cũng ngưng thở chăm chú nhìn sắc mặt tái nhợt của Lãnh Ngạo.

    Qua 1 khấc. Bạch Vĩ Thành đã thi hơn mười châm lên tay trái của nàng ấy.

    Khi ống tay áo được kéo lên, sắc mặt của mọi người tràn đầy phẫn nộ, cả cánh tay trái của nàng ấy như đã bị luộc qua nước sôi đỏ rực lên, gân xanh dữ tợn trãi đầy đan xem với những vệt đen như đang chiến đấu quyết liệt với nhau. Chỉ nhìn thôi đã thấy sợ đau đớn mà Ngạo nhi phải chịu là lớn đến cỡ nào.

    Họ căm phẫn nắm chặt lấy bàn tay của mình mà thề. Nếu còn để thê chủ chịu thêm bất kỳ một vết thương nào nữa, thì mạng này còn giữ để làm gì.

    Bạch Vĩ Thành vẫn tiếp tục xé rách áo ngoài lẫn áo trong của Lãnh Ngạo, đến khi chỉ còn chiếc yếm đỏ khó khăn che giấu những vị trí cần che mới dừng lại, tiếp tục thi châm.

    Lúc này Hạo Thiên và Hiên Viên Dực cũng đã đến phủ, khi bước vào phòng, lửa tức giận ngập trời cũng dâng lên.

    Cơ thể của Lãnh Ngạo, đặc biệt là tay trái, nếu nàng ấy không siết chặt cánh tay bằng vải thì cơ thể cũng đã giống như cánh tay đỏ rực như bổng nặng, gân xanh cuồn cuộn nổi lên độc dược trãi đầy cơ thể đau đớn đến chết mất rồi.

    Căn phòng ngập tràn lửa giận nhưng vẫn giữ được sự yên lặng không một tiếng động, chăm chú nhìn Bạch Vĩ Thành thi châm.

    /////////// /=còntiếp=/ ////////
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tám 2020
  2. Tui tên là Trang

    Bài viết:
    1
    Chương 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đau rát, nóng bỏng da, xương cốt như đang bị tan chảy ra vì ngọn lửa đáng sợ bên trong đang cháy hừng hực.

    Lãnh Ngạo cảm thấy mình đang bị nướng trên một nồi hỏa thiêu cực lớn. Mọi tất da, tất thịt đều bị sự đau đớn, bỏng rát bao trùm lấy, đúng như lăng trì luyện ngục không ngưng nghỉ một phút giây nào.

    Nàng ấy chỉ biết đau đớn, thống khổ cùng cưc nhưng không thể cử động hay phản khán. Như bị khóa chặt trên giàn hỏa mặc người xâu xé. Lãnh Ngạo ta đã bao giờ bị lăng mạ như vậy

    Ý thức của nàng ấy đang dần dần mờ ảo như sắp tắt hẳn.

    Nhưng bên tai cứ vang vọng những âm thanh lúc ẩn lúc hiện, Lãnh Ngạo muốn nghe thấy chúng là gì?

    Cố gắng vươn người dậy từng chút, từng chút. Chịu đựng đau đớn giày xéo cơ thể. Tiếng vang dần rõ ràng hơn, rõ hơn, rõ hơn..

    "Thê chủ.. Ngạo.. Người muốn bỏ.. rơi.. chúng.. ta lại.. sao.. Thê.. Chủ.."

    Những âm thanh cứ ngắn quãng liên tiếp vang vọng cả thế giới bên trong Lãnh Ngạo.

    Nàng ấy dần dần thanh tỉnh lại. Bọn họ.. Ta không bỏ được.

    * * *

    Ban đêm ngày hôm sau.

    Lãnh Ngạo vẫn nằm như đang ngủ một giấc ngủ sâu. Nàng ấy vẫn xinh đẹp như tinh linh sáng ngời, cao quý. Đôi mắt khép lại khiến nàng ấy hiền hòa, dịu dàng hơn, nhưng vẫn chưa tỉnh dậy.

    Vô, Tình, Thương, Bạch Vĩ Thành, Hạo Thiên và Hiên Viên Dực vẫn túc trực bên cạnh chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt xinh đẹp mà họ dành hết tâm mình. Bất cứ một cử động nào cũng sẽ không qua khỏi mắt họ.

    Nhưng sự mất mác vẫn lan tràn, Lãnh Ngạo hoàn toàn không có một phản ứng nào. Khó thở đến đau lòng họ rất sợ nàng ấy không tỉnh dậy.

    Cả sáu người đều trở nên tiều tụy, mệt mõi, đôi mắt nổi lên những tơ máu rõ rệt, cho thấy họ đã không chớp mắt một thời gian dài.

    Không khí nặng nề bao trùm cả phủ Ngạo Vương.

    Trên giường ngủ, Lãnh Ngạo đã dần lấy lại được ý thức của bản thân, nhưng cơ thể nặng trĩu làm nàng ấy không mở mắt ra được.

    Cảm nhận được những đau khổ, sợ hãi của bọn họ càng khiến nàng ấy gấp gáp, nôn nóng hơn.

    "Bạch Vĩ Thành, tại sao nàng ấy vẫn chưa tỉnh dậy, ngươi không phải nói đã giải được độc hay sao?"

    Vô thống khổ lên tiếng, không ai biết được trong lòng bọn họ đã khó chịu đến nhường nào. Trái tim như bị bóp nghẹn lại, nó đang dần không muốn hoạt động. Từng phút từng giây như đang ngồi trên băng tuyết ngàn năm lạnh thấu tâm gan, họ cảm thấy mọi sức sống đều đang biến mất dần.

    Đột nhiên, Lãnh Ngạo nhăn chặt mày lại, tay bấu chặt vào nhau, mồ hôi toát ra lạnh lẽo, cả cơ thể nàng ấy run lên từng đợt như phải hứng chịu nỗi đau thấu tận tâm can.

    Sáu người liền hốt hoảng, kinh hoàng.

    "Bạch Vĩ Thành, Ngạo nhi bị làm sao vậy, độc vẫn chưa giải hết sao?"

    "Có phải biến chứng gì không? Sao lại bị dày xéo như vậy?"

    "..."

    "..."

    Bạch Vĩ Thành thì đang bắt mạch đầy cẩn trọng, tình hình của Lãnh Ngạo là điều hắn ta không ngờ đến, không lẽ độc vẫn chưa giải xong..

    Cả phòng như chìm trong sự lo lắng, sợ hãi, tức giận và nôn nóng.

    Lãnh Ngạo vẫn run lên từng cơn, mày dán chặt vào nhau, răng cũng cắn mạnh vào môi bật máu.

    Thương liền không kịp nghĩ ngơi tách môi nàng ấy ra, lấy tay chen vào chịu đựng. Máu từ cánh tay chảy ra bên ngoài thấm ướt cả gối. Thương như không cảm thấy đau đớn chỉ lo lắng nhìn Lãnh Ngạo.

    Những người còn lại điều chết lặng mà nhìn.

    * * *

    1 khấc sau.

    Lãnh Ngạo dần bình tĩnh trở lại, cơ thể thả lỏng chìm sâu vào giấc ngủ.

    Bạch Vĩ Thành mệt mõi rút từng cây châm khỏi người nàng ấy.

    "Chủ nhân là bị thuốc độc tàn dư còn lại phát tác, có thể sẽ ngủ đến sáng mai"

    Nhìn về phía tay của Thương vẫn đang rỉ máu, thịt và xương cốt lẫn lộn vào nhau. Thở dài, Bạch Vĩ Thành đi đến giơ tay định chạm vào.

    Thương liền rụt tay đi, cảnh giác nhìn hắn.

    "Ta chỉ muốn băng bó một chút"

    "Không cần."

    Thương đi đến bàn trà, bôi thuốc trị thương luôn mang theo bên người, xé áo băng lại.

    Căn phòng lại trở về với yên tĩnh.

    * * *

    Sáng hôm sau.

    Lãnh Ngạo từ từ mở mắt tỉnh dậy. Chỉ thấy trần nhà phía trên, cả căn phòng không một bóng người.

    Bên ngoài lại có âm thanh cãi cọ lẫn nhau, cùng với tiếng da thịt cọ xát với sàn gạch.

    Thở dài, cố vươn người ngồi dậy.

    Những kí ức mà trước khi nàng ấy đến đây, đều được hiện lên rõ ràng trong đầu, khiến Lãnh Ngạo kinh ngạc, không ngờ lại có nhiều bí mật lớn như vậy diễn ra với một đứa trẻ chưa đầy tám tuổi.

    Khoát áo ngoài vào, vừa đứng dậy Lãnh Ngạo liền run lên ngã xuống giường. Đây là chuyện gì.. Cả cơ thể mất sức như bị đào rổng, kể cả di chuyển cũng hoàn toàn không thể nhấc bước nỗi.. ta sẽ không phải như kiếp trước chứ..

    Nghe thấy tiếng động, bọn họ liền chạy nhanh vào phòng. Lại thấy Lãnh Ngạo nằm bất động trên giường, mặt mở to kinh ngạc, toát ra một cổ khí tang thương lạ lẫm.

    Họ liền hoảng sợ tiến nhanh đến, run rẩy nói.

    "Thê chủ, nàng bị sao vậy?" Thương nói.

    "Đúng vậy, có phải khó chịu ở đâu.." Vô tiếp lời

    "Có phải vẫn còn đau ở chỗ nào không.." Hạo Thiên cũng nhanh chóng hỏi.

    Tình và Hiên Viên Dực cũng lo lắng nhìn chằm chằm xem điểm khác thường của nàng ấy.

    Bạch Vĩ Thành cũng nhanh chóng bắt mạch. Sợ mình lại bỏ sót điều gì.

    Lãnh Ngạo chỉ nhìn bọn họ, đau khổ nói.

    "Ta phế rồi.

    "

    Rầm! Như sét đánh giữa trời quang. Khiến cả sáu người chết đứng. Họ vừa nghe điều gì..

    Ngẩn người nhìn Lãnh Ngạo.

    Như có một nhát dao đâm thẳng vào tim mỗi người, Ngạo nhi, nàng ấy.. Không được.. Ngạo nhi đã rất đau khổ rồi.. Chúng ta không được làm nàng ấy đau thêm.

    "Ngạo nhi, Không sao cả, nàng có bọn ta." Tình kiên định nói.

    "Mọi chuyện hãy để bọn ta lo liệu, nàng sẽ không bị gì cả" Hiên Viên Dực

    Cũng cười nhẹ trấn an, không ai muốn nàng ấy sẽ đau thêm một lần nào nữa cả.

    ///////////////// /=còn tiếp =/ //////////////
     
  3. Tui tên là Trang

    Bài viết:
    1
    Chương 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lãnh Ngạo vẫn tự đắm mình vào mớ suy nghĩ hỗn loạn.

    Một Lãnh Ngạo lạnh lùng chỉ biết đến công việc, máu lạnh, bất chấp thủ đoạn để đạt được kết quả nàng ta mong muốn. Cả thế giới của nàng ta chỉ có tiền bạc, quyền lợi và Lãnh Hàn em trai của nàng ta.

    Nhưng bây giờ, lại có nhiều thứ hơn trong cuộc sống của nàng, phụ thân, mẫu thân, những phu quân, binh sĩ, thuộc hạ và cả những người dân ở Huyền Vũ.. Nhiều đến như vậy, mà ta lại phế đi hay sao? Làm sao có thể bảo vệ được bọn họ..

    Còn những kẻ đang ẩn mình trong bóng tối đang mưu toan độc ác, Lãnh Ngạo của kiếp này sao có thể chịu phục bọn chúng..

    Cả căn phòng như ngưng động, tất cả những ánh mắt điều hướng về thiếu nữ xinh đẹp như tinh linh, đang dựa người trầm tư suy nghĩ kia.

    Bạch Vĩ Thành vẫn đang bắt mạch, kiểm tra thân thể của nàng ấy.. Hắn ta cau mày, lo lắng.

    "Chủ nhân.. Độc của người ta đã giải hoàn toàn, nhưng.. việc người không thể cử động lại vì một vấn đề khác.. Mạch của người rất ổn định, kinh mạch cũng mở rộng trần đầy sinh lực, nhưng lại giống như bị đào rỗng khiến người không thể cử động thân thể. Việc này có thể do trúng độc dẫn đến hư nhược tạm thời, nếu bồi bổ đầy đủ có thể sẽ có khác."

    Nhìn Bạch Vĩ Thành do dự nói, Lãnh Ngạo vẫn an tĩnh như cái xác không hồn, nàng ta vẫn đang tự ngẫm.

    Nhưng càng như vậy, càng khiến nội tâm của những người còn lại cào xé nhiều hơn.

    "Ngạo nhi.. nàng đừng.. bi quan.. Chúng ta sẽ tìm ra được cách giải quyết. Dù.." chưa đợi Vô nói xong, Tình đã kéo hắn lại, ngăn hắn ta tiếp tục nói.

    "Ngạo, tên của nàng là Lãnh Ngạo, chính là nói đến sự ngạo nghễ, uy phong một cõi. Sao có thể chỉ về chuyện này mà tự dày vò bản thân, nàng còn phải bảo vệ cho bọn họ đấy"

    Thương hét lên, nhìn thê chủ của mình như vậy, khiến Thương đau tận tâm can, nhưng hắn biết nếu cứ để như vậy, thì sẽ càng tồi tệ hơn, phải khiến nàng ấy bình tĩnh lại.

    Mọi người sợ hãi, ngẩn người ra khi nghe thấy Thương không khống chế được cảm xúc của mình, họ định cất lời can ngăn nhưng lại đột nhiên yên tĩnh. Đúng vậy, không thể để Ngạo tiếp tục suy sụp..

    Không hẹn mà đồng thời, cả sáu người đều yên lặng nhìn chằm chằm vào Lãnh Ngạo.

    Chợt giật mình, Lãnh Ngạo hồi thần nhìn về phía sáu người đang lo lắng, bất an, kiên định, cổ vũ. Nàng ấy cười nhẹ, khẽ nói.

    "Yên tâm. Ta sẽ không xảy ra chuyện. Tất cả đều đã mệt, về phòng nghỉ. Hảo"

    Nhưng nụ cười ấy lại như nhát đao chém vào tim họ, nàng ấy đang trấn an bọn họ, chúng ta thật là vô dụng.. Lại để thê chủ chịu khổ như vậy.

    Cả sáu người buồn bã, đau khổ không khí tang thương như bao trùm lấy cả gian phòng.

    Nhìn sáu người bỗng nhiên trở nên đau khổ làm Lãnh Ngạo ngẩn người ra, họ làm sao? À, cách thức không đúng. Thật ra, nàng ấy chỉ muốn sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu lúc này, còn về việc không cử động chân được, thì Lãnh Ngạo cũng đã không để tâm.

    "Ta không.."

    "Thê chủ, nếu người đau khổ thì cứ nói ra, dù bọn ta vô dụng, nhưng nhìn thấy người như vậy, bọn ta đau lòng." Tình cố kiềm khó chịu trong lòng, bình tĩnh nói.

    "Đúng vậy, Ngạo nàng đừng cố nén. Bọn ta sẽ trả thù cho nàng. Lãnh Phi Nguyệt nhất định phải chết." Hiên Viên Dực cũng lạnh lùng nói, sát ý tỏa ra khiến người khiếp sợ.

    "Bọn ta sẽ khiến ả ta sống không bằng chết" Hạo Thiên cũng tức giận nói.

    Một cỗ sát ý lạnh lẽo bao trùm cả gian phòng, hận ý muốn giết người sôi sục trong mắt của bọn họ, ai cũng muốn băm Lãnh Phi Nguyệt ra cho hả được cơn tức giận, hận thù trong lòng mình.

    Nhìn mọi chuyện dần mất khống chế. Lãnh Ngạo tức giận, khí thế toát ra. Lạnh lùng nói.

    "Không tin vào ta sao. Về phòng ngủ ngay lập tức. Đừng để ta nói lại lần nữa."

    Như một gáo nước lạnh tạt vào đống lửa đang cháy rực. Như chịu thiên đại ủy khuất, cả sáu người mở to mắt nhìn về phía Lãnh Ngạo.

    "Haizzz. Ngoan về phòng, ta sẽ không xảy ra chuyện, cũng không tức giận."

    Nhìn thẳng về cả sáu người, ánh mắt kiên định không dung phản kháng.

    Sáu người do dự trong chốc lát, rồi lại nhìn về phía Lãnh Ngạo lần nữa, vừa định nói thì Lãnh Ngạo nhíu nhẹ mày lại khiến lời nói bị tạp lại trong miệng, không thể mở ra.

    Cuối cùng mới quyết định rời phòng.

    Căn phòng lại trở về lại với yên tĩnh, Lãnh Ngạo trầm tư suy xét lại những chuyện đã xảy ra.

    Thuốc độc mà Lãnh Phi Nguyệt đã sử dụng là thuốc chỉ được bán một lần ở phòng đấu giá với giá trị rất lớn, sức của nàng ta hoàn toàn không thể đạt được, vậy nếu nàng ta thật sự là người của quân đoàn Dư Hiên thì mọi chuyện lại dễ hiểu. Cùng với kí ức lúc nhỏ của Lãnh Ngạo. Lãnh Phi Nguyệt vậy mà lại không phải con của Dương phu, nhờ vào thủ đoạn mới làm Lãnh Phi Nguyệt lên được vị trí đó, nhưng không ngờ dù là trưởng nữ nhưng nữ hoàng lại không xem trọng nàng ta, chỉ yêu thương Lãnh Ngạo là hoàng nữ nhỏ nhất.

    Và cả những việc bí ẩn chốn hậu cung. Chắc chắn đã có người khác nhúng tay vào. Người này là ai?

    /////////// /=còn tiếp =/ /////////////
     
  4. Tui tên là Trang

    Bài viết:
    1
    Chương 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm khuya yên ấn.

    Lãnh Ngạo đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng ấy đang suy nghĩ phải đi nước cờ kế tiếp ra sao.

    Bỗng một mùi hương thoang thoãng lại chợt xuất hiện, dịu nhẹ lại tươi mát và ngon ngọt của hoa tử đằng bay khắp phòng. Làm cho không gian như chùng lại, mê ly mị hoặc.

    Lãnh Ngạo sờ vào bên hông người, sợi roi dẻo dai mang gai nhọn vẫn còn. Nàng tiếp tục nhắm mắt, hơi thở nhẹ nhàng như chìm vào giấc ngủ. Dù chân của ta không cử động được nhưng tay vẫn còn dùng tốt, yên lặng chờ đợi.

    Những tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, cửa phòng mở ra và khép lại trong chớt mắt. Bên trong đã xuất hiện vài người không mời.

    Họ đi lại gần mép giường, xác định người bên trên là Lãnh Ngạo liền rút kiếm chém xuống.

    Keng! Binh! Bốp! Rầm!

    Tiếng va chạm vang lên, thanh kiếm cùng người bị quăng về phía bàn ghế ở bên phải. Chưa kịp để bọn họ tỉnh táo, những mũi tên như mưa liền trút xuống.

    Cảnh giác cùng phản ứng nhanh được đào tạo. Ba người mặc hắc y liền lùi nhanh về phía sau, giơ kiếm lên chống.

    Rắc! Tiếng động lạ lại vang lên dưới chân, họ liền kinh hãi vừa nhấc chân lên thì bên trên lại thêm hàng trăm mũi tên lao xuống. Khiến họ lại chôn chân tại chỗ vung kiếm cản. Bên dưới chân thì thanh âm gãy vụn cũng liên tục phát ra. Cả ba người điều kinh hãi, chỉ có một ý nghĩ trong đầu họ phải thoát khỏi đây, nếu không chỉ có đường chết.

    Rầm! Mặt đất sụp xuống kéo cả ba người hắc y rơi xuống. Bên dưới lại có thuốc mê tỏa ra. Họ liền nhanh chóng che lại mũi nhưng thuốc đã đi vào cơ thể. Cả ba người ngã quỵ xuống, ngất đi bên dưới tầng hầm.

    Cùng với động tĩnh bên trong phòng, bên ngoài cũng vang lên thanh âm của binh khí.

    Những hắc y từ bên ngoài bao vây lấy cả phủ Ngạo Vương ra chiêu tàn sát.

    Vô, Tình, Thương, Bạch Vĩ Thành, Hạo Thiên, Hiên Viên Dực, Lê Đồng, Lê Lạc. Và những người trong phủ đều là người Lãnh Ngạo mang về từ thành Nhã Đạo, ai cũng được huấn luyện mang võ công trong người nên Lãnh Ngạo không quá để tâm. Họ có thể giải quyết được bọn chúng.

    Nghe được tiếng động bên trong phòng. Thập nhân ám vệ liền tụ hội về phòng của Lãnh Ngạo, nhìn thấy chủ nhân không bị thương mới thở phào, quỳ xuống.

    "Chủ nhân.." không để họ nói dứt lời.

    Lãnh Ngạo đã ra hiệu im lặng.

    "Nhất, nhị, tam các ngươi đi giám sát phủ Hiền Vương, ta muốn biết Lãnh Phi Nguyệt là người của ai."

    "Vâng" ba người nhanh chóng rời khỏi phòng như chưa từng xuất hiện.

    "Tứ, ngũ đi hoàng cung gặp nữ hoàng truyền lời: Ta muốn ấn kí"

    "Vâng" cả hai cũng rời đi.

    "Lục, Thất, Bát đi đến quân đoàn Thần Phạt thông báo: Muốn họ nâng cao cảnh giác. Phòng quân đoàn Dư Hiên, giám sát chặt chẽ không để chúng lẫn vào"

    "Vâng"

    "Cửu, đi tìm hiểu phụ thân của Lãnh Phi Nguyệt là ai. Và vì sao ta phải bị đày đi đánh giặc."

    "Vâng"

    "Thập, đi bên xem xét những hắc y kia, làm họ nói ra những điều hữu dụng"

    "Vâng"

    Lãnh Ngạo phân phó lệnh nhanh chóng, nàng đã nghỉ xong. Dù không biết cơ thể có thể hồi phục hay không. Nhưng giải quyết những kẻ kia vẫn phải làm, không thể để bọn chúng làm hại người của nàng được.

    Tiếng đánh nhau bên ngoài dần biến mất, những hắc y nhân đều bị giết chết, mùi máu tanh lượn lờ trong không khí.

    Những thuộc hạ trong phủ nhanh chóng xử lý tàn cuộc. Còn người thê sủng lại nhanh chóng xông vào phòng Lãnh Ngạo. Nhìn thấy nàng ấy an tĩnh ngủ, liền phóng nhẹ bước chân, yên lặng ngắm nhìn nhan sắc khuynh thành lại nhợt nhạt, lúc này nàng ấy như một đóa bạch liên mỏng manh, mọi khí chất, sát khí đều biến mất.

    Chỉ còn một nữ nhân xinh đẹp khiến người đau lòng.

    Khắt chế sự phẫn nộ trong lòng, sáu người yên lặng ngắm nhìn mà thề với lòng, phải bảo vệ nàng ấy bằng cả sinh mạng của chính mình.

    Dằn lòng, cả 6 người phóng nhẹ bước chân rời khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh cho Lãnh Ngạo có một giấc mơ đẹp.

    ///////////// /= còn tiếp =/ /////////////
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...