Sáng hôm sau
Kyung Hun tỉnh giấc, mơ mơ màng màng đưa tay tìm kiếm cơ thể nhỏ nhắn quen thuộc. Anh ngồi bật dậy, nhìn qua bên cạnh đã thấy không còn ai, nét mặt bỗng sầm lại
- Eun Ji ah~ Em lại đi đâu rồi?
Anh vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi lững thững bước xuống dưới lầu. Tiếng nấu đồ ăn vang ra từ bếp, anh nhìn theo, là bóng dáng quen thuộc mà sáng nay anh đã tìm kiếm. Anh bất giác không tự chủ được bước đến ôm lấy con người kia từ phía sau, đặt cằm lên vai cô rồi nhắm mắt lại, cảm giác rất bình yên..
- Anh dậy rồi sao? Em đang làm bữa sáng, anh đợi một chút
- Quản gia đâu, sao không kêu người làm?
- Ý anh chê em nấu không ngon sao?
- Làm gì có chứ. Em là tuyệt nhất!
Anh cười, hôn nhẹ lên má cô rồi ra bàn chờ. Ăn sáng xong hai người thay đồ rồi cô cùng anh đến công ty làm việc. Nói là làm việc nhưng cô chỉ đi theo để anh giám sát thôi, cô phải luôn bên cạnh thì anh mới yên tâm.
Cả hai bước vào công ty, anh nắm tay cô lên phòng trước bao nhiêu ánh mắt của nhân viên đổ dồn về hai người. Việc của cô là ngồi ghế đợi và xem anh làm việc, đơn giản vậy thôi. Được một lúc thì cũng đã gần trưa, cô cứ ngồi ôm bụng vì đói, nhưng lại không muốn làm phiền đến anh. Anh bất ngờ ngước lên nhìn, thấy cô như vậy cũng hỏi
- Em đói à?
- Huh? À.. một chút ạ..
Cô ngại ngùng trả lời
- Không sao đâu, anh cứ làm đi. Em đợi được mà~
Anh bỏ bút xuống, cởi áo khoác bước đến ngồi cạnh cô
- Không sao, anh cũng cảm thấy hơi đói rồi. Để anh gọi TaeGi mang chút đồ ăn lên
15 phút sau đã có đồ ăn. TaeGi đường đường chức vụ là trợ lý cho tổng giám đốc tập đoàn Park Thị lớn nhất nhì Hàn Quốc, bây giờ sao lại trông như bảo mẫu như thế, cũng chỉ vì Eun Ji không được phép rời khỏi tầm mắt của Kyung Hun. TaeGi đợi 2 người ăn xong để dọn, thấy hai người họ thân mật, đút cho nhau ăn nhìn mà tự thấy tủi thân, thầm khóc trong lòng
*Số tui khổ quá mà trời. Nè tui còn sống đó, tém tém lại đi. Sao không ai thương cho cái thân phận FA của tui vậy nè~*
Hồi lâu sau TaeGi dọn dẹp sạch sẽ rồi đi ra ngoài. Anh cũng quay lại làm việc. Đói cũng đã ăn rồi, việc thì không có mà làm, chán thì cứ cầm điênn thoại mà nghịch.. 1 tiếng sau cô đã ngủ quên mất trên ghế. Trong phòng đang bật điều hòa, thấy cô nằm co ro trên ghế vì lạnh anh cũng cảm thấy đau lòng, đành dừng việc đang làm, đi đến cởi áo khoác của mình mà đắp lên cho cô, có áo của anh cô ngủ ngon lành một giấc rất sâu. Anh làm xong việc rất nhanh, nhưng cô thì vẫn còn đang ngủ nên anh cũng không nỡ đánh thức. Lấy một cái ghế đến ngồi cạnh, nhìn ngắm khuôn mặt tuyệt mỹ đang say giấc của cô
Đến chiều, giật mình tỉnh dậy. Eun Ji thấy anh ngồi bên cạnh cứ nhìn mình nên hỏi
- Anh xong việc rồi à? Mấy giờ rồi ạ?
- Đã 6h15 'chiều rồi
Anh nhìn gương mặt ngơ ngác mới tỉnh giấc của cô mà bật cười
- Cái gì? 6h15' chiều rồi á? Sao anh không gọi em dậy chứ?
- Là anh không nỡ, vì em ngủ rất ngon
Cô chán nản nhìn anh, không nỡ gì chứ, gọi thì cứ gọi thôi, anh đã đợi ngồi nhìn cô ngủ rất lâu rồi, nhưng thật sự là trong suốt quãng thời gian đó anh không hề thấy chán gì cả, vì đó là Eun Ji đáng yêu của anh mà..
Anh cười, nhẹ nhàng xoa đầu rồi đỡ cô đứng dậy
- Về thôi nào
- Nae~
Trên xe hai người đã nói chuyện rất vui vẻ. Được một lúc thì cô bất chợt nhìn ra của sổ và phát hiện một điều
- Kyung Hun ah~
- Gì vậy?
- Đây đâu phải là đường về nhà đâu chứ. Anh đưa em đi đâu vậy?
Cô bắt đầu cảm thấy lo sợ, nắm chặt lấy tay anh. Còn anh chỉ biết cười rồi đáp
- Anh muốn đưa em đến một nơi, có một bất ngòe dành cho em
- Là gì vậy?
- Bí mật~
Nói rồi anh lại tập trung vào lái xe. Nơi này khá xa nên khi đến nơi cũng đã hơn 7 giờ tối. Đó là một cánh đồng nhỏ, lấp lánh những con đom đóm, khung cảnh lúc này thật đẹp
- Anh à, chỗ này đẹp quá. Sao anh biết chỗ này vậy?
- Chỉ là có đôi lúc chán, lái xe đi hóng mát thì bất ngờ thấy thôi
Eun Ji cười rồi gật đầu. Cô đang mải mê ngắm cảnh đẹp mà quên mất sự hiện diện của anh, lo chạy nhảy tung tăng. Anh nắm lấy tay cô
- Eun Ji ah ~
- Nae?
Anh quỳ một chân xuống, lấy trong túi ra một chiếc nhẫn cực kỳ đẹp và đắt tiền. Cô bất ngờ với hành động của anh mà không thốt nên lời
- Kyung.. Hun..
- Eun Ji, em.. sẽ lấy anh chứ?
- Em..
- Anh biết chuyện này là đường đột, nhưng anh không đợi được nữa. Em đã vì anh mà chịu đựng mọi thứ, thật sự rất có lỗi với em. Vậy nên anh muốn dùng phần đời còn lại của mình mà bù đắp cho em, muốn được bảo vệ và chăm sóc cho em, được không? Anh thật sự, rất yêu em Eun Ji
Đúng, như anh nói, chuyện này rất đường đột. Cô còn chưa từng nghĩ đến việc hai đứa quen nhau rồi sẽ tiến đến hôn nhân. Kết hôn đâu phải một sớm một chiều là có thể, phải hiểu, phải yêu và có trách nhiệm thì mới có thể cùng người đó mà kết hôn, rồi mới được hạnh phúc. Eun Ji thật sự rất bất ngờ khi anh cầu hôn cô, cảm xúc không kìm lại được, nước mắt cứ thế mà rơi xuống
- Jung Eun Ji, em có chấp nhận anh là Park Kyung Hun sẽ làm chồng của em không? Anh hứa sẽ yêu thương em thật nhiều, và dùng phần đời còn lại mà bù đắp cho em
- Em.. em.. đồng ý..
Anh cười thật tươi, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út bên tay trái của cô. Eun Ji ôm lấy anh mà khóc nấc lên. Cô hạnh phúc lắm
- Anh yêu em
- Em cũng yêu anh
Rồi họ trao nhau một nụ hôn sâu ngọt ngào.
1 tuần sau, lễ cưới của Eun Ji và Kyung Hun được ra một cách hoàn hảo. Mọi người đều đến đông đủ kể cả ba anh.. Cô mặc trên người một chiếc váy cưới màu trắng rất đẹp, cả đời cô cũng không mơ sẽ có ngày này, đã vậy lại còn là với người cô yêu, còn gì tuyệt hơn nữa chứ.
Lễ cưới cũng nhanh chóng kết thúc. Ai nấy đều chúc mừng hai người rất đẹp đôi
- Wow, vậy là em trai của chị đã lấy vợ rồi.
Nhóc con trưởng thành hơn chị nghĩ đấy
- Đương nhiên rồi. Em trai chị mà..
- Này, lấy nhau về rồi. Cậu mà làm em gái tôi rơi một giọt nước mắt nào là biết tay tôi, biết chưa em rể?
- Đúng đấy! Eun Ji, nếu nó làm gì em hãy nói với chị, chị sẽ xử đẹp thằng nhóc này
- Yah~ Sao 2 người lại ác thế chứ? Một mình Eun Ji bắt nạt em là quá đủ rồi
Rồi cả đám bật cười. Anh và cô đang ngập tràn trong hạnh phúc. Bỗng bố mẹ của anh bước đến, không khí bắt đầu trầm lại. Cô nhẹ nhàng cất giọng
- 2 bác..
- Không phải nên gọi ba với mẹ cho quen sao? Đằng nào từ giờ cũng là người một nhà cả mà..
- Nae~
Khuôn mặt ông giãn ra, không còn căng thẳng như lúc đầu, nở một nụ cười. Mẹ anh nhìn ông đưa mắt ra hiệu gì đó. Rồi ông ho một tiếng và nói xin Eun Ji. Cả đám đều ngỡ ngàng trừ mẹ anh, ông xin lỗi vì đã khiến cô phải tù. Cô chỉ cười rồi bảo là "Không sao đâu ạ, chuyện gì qua rồi hãy để nó qua đi". Đúng, nên là như thế, hôm nay là ngày trọng đại, là ngày cưới thì không nên nhắc đến những chuyện không vui như thế.
Mẹ anh di chuyển mắt đưa đến phía Ha Jin và Do Huyn, cười
- Hai em nó đã cưới rồi. Thế hai đứa bay bao giờ mới tính cưới?
Anh và cô ngỡ ngàng, cái gì mà cưới cơ chứ. Hai ngưòi đều không biết Ha Jin và Do Huyn quen nhau. Ha Jin chỉ biết ngại ngùng trả lời
- Thì cái gì cũng phải từ từ chứ mẹ. Kết hôn đâu thể vội vàng được
- Vội vàng cái gì không biết. Nhanh lên cho ba mẹ còn có cháu bế chứ!
6 người lại cười. Nói chuyện một lúc anh với cô chào tạm biệt mọi ngưòi rồi ra xe đi hưởng tuần trăng mật của họ. Đây chắc chắn là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời họ. Hãy thật hạnh phúc nhé, vì ta không thể đoán trước được tương lai sẽ như thế nào đâu.