Bài viết: 290 

Chương 10: Cảm Xúc Khác Lạ
- Nhanh lên thôi Sazuki-chan, nếu cô còn đi chậm rãi như thế, thì tôi không biết Hijikata-san sẽ làm gì cô đâu.
- V.. Vâng, đợi tôi với.
Trên hành lang, là hai bóng người. Một người nam khoác Hakama màu đỏ, tay khoanh trước ngực, khoang thai bước đi tựa như lướt trên nền nhà. Gương mặt anh tuấn mỹ nhưng xen lẫn sự phúc hắc cùng đôi lục mâu tựa như hồ ly giảo hoạt, trên khoé miệng anh cơ hồ là một nụ cười khá nhạt, nhạt đến mức không thể nhìn thấy được. Đằng sau anh vài ba năm bước, là một người nữ nhân thân khoác kiện Kimono đỏ tươi thêu họa tiết sắc sảo, đang chật vật đuổi theo bóng lưng anh. Cô có một gương mặt khuynh thành và mỹ lệ. Tuy đang chật vật và cật lực cố gắng đuổi theo sau người nam nhưng nó cũng không làm giảm đi vẻ đẹp của cô, mà trái lại, nó làm cho người khác dễ sinh tâm cảm lòng.
Cô bước đi cơ hồ như chạy, nhưng cách chạy của cô lại giống như đang thấp thỏm, lo sợ điều gì, có lẽ vì lớp kiện áo dày cộm, cũng có lẽ là vì đôi guốc gỗ son cao khoảng hơn nửa tấc..
- A!
Rầm--
Bất thình lình, không biết là do xui xẻo vấp phải mép sàn hay là bị mất đà mà Sazuki đột nhiên ngã nhào ngay xuống sàn phát ra một tiếng động rất to.
- Sao vậy? - Okita Souji quay người về đằng sau, lại nhìn thấy Sazuki đang nằm bệch dưới sàn, anh vội chạy ngay đến gần cô, cúi đầu cách mặt cô chỉ một gang tay, giọng xen lẫn tia lo lắng khó phát hiện - Trả lời tôi, cô tại sao lại không cẩn thận như vậy?
- X-Xin lỗi, là tôi nhất thời sơ ý vấp ngã xuống sàn, xin lỗi anh.. - Sazuki ngước đầu lên, chống lại đôi lục mâu đang sẫm tối của Okita Souji, nhưng cô vì không đủ dũng khí, lại tiếp tục cúi đầu, giọng nhỏ đi, khe khẽ hướng anh nói lời xin lỗi.
- Được rồi, không cần cúi đầu, cô cũng không làm gì sai - Okita Souji cười một tiếng ý bảo cô không cần để ý nhiều, sau đó lại nói - Mà này, cô có bị thương không, tiếng động khi nãy khá to, có lẽ hai đầu gối cô cũng đã bị bầm rồi, cho tôi xem thử đi!
-! - Sazuki đang ngượng lúc này còn ngượng hơn rất nhiều, cơ hồ nếu để quả trứng lên gương mặt của cô, nó có thể chín đi không chừng? Bảo cô vén chân váy lên cho người khác xem, mà người này lại còn là nam nhân, nếu cô thật sự làm như vậy, thì chắc chắn mọi người sẽ cười nhạo và bảo cô dễ dãi, không biết giữ mình. Nhưng người nam nhân trước mặt, mục đích lại không tùy tiện như vậy, có lẽ anh là đang lo cho vết thương của cô, chứ không có ý gì, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô cũng không thể dễ dãi thế được..
Nhìn thấy sự do dự trong đôi huyết mâu đang tràn ngập ngượng ngùng của Sazuki, Okita Souji khẽ thở dài một tiếng, sau đó giọng xen lẫn trêu chọc.
- Sazuki-chan, cũng không phải lần đầu, cô còn ngại cái gì nữa?
- Anh.. Anh nói cái gì vậy? - Sazuki lắp bắp cơ hồ là rặn từng con chữ mà nói, mặt cô lúc này có thể nói là đỏ đến nhỏ ra máu.
Cái gì mà không phải lần đầu, có cần mập mờ thế không. Tuy đúng là anh ta có thấy mơ hồ lúc cô đang bề bộn trong đống quần áo hôm trước, nhưng cô chỉ để lộ có nửa người trên một chút, làm gì.. làm gì..
- Sazuki-chan, nếu cô không vén lên cho tôi xem, tôi sẽ tự vén lên đấy, hay là cô muốn tôi giúp cô vén lên? -Okita Souji cười một cách dụ hoặc xen lẫn tia mất kiên nhẫn khó tìm.
- T-Tôi.. Tôi vén.. Tôi vén lên là được chứ gì, cũng không cần anh làm như vậy! - Vừa nghe hết câu của Okita Souji, Sazuki liền nhanh chóng hơi lùi về sau cách anh khoảng mấy thước, rồi sau đó mới cảnh giác dè chừng anh, cất tiếng.
Cô run rẩy vén lớp Kimono thêu hoa lên, để lộ hai cặp đùi bóng loáng, nhẵn nhụi nhưng trắng hồng hào. Nổi bật nhất, là hai vết ửng đỏ hơi ngả tím xanh trên hai đầu gối của cô.
Okita Souji nhìn đến hai đầu gối của cô, đôi lông mày liền khẽ nhíu chặt lại.
Anh không lên tiếng, chỉ chậm rãi chồm về phía Sazuki, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên và khóa chặt cô lại trong lồng ngực của mình, anh hơi cúi đầu hối hận.
Nếu không phải khi nãy, anh bắt cô cật lực ba chân bốn cẳng đuổi theo mình thì cô chắc gì sẽ bị bầm tím như vậy? Càng nghĩ, anh càng siết chặt cô vào lòng mình hơn. Có lẽ, ngoại trừ Kondou-san, thì đây là lần đâu tiên trong đời, anh cảm thấy đau lòng và hối hận vì những gì mình đã làm đối với người khác, đặc biệt là nữ nhân. Trước giờ anh không có hứng thú với nữ nhân, nhưng có lẽ lần này, là một ngoại lệ chăng?
- Này.. Okita-san, anh làm gì thế? Thả.. Thả tôi xuống được không? - Sazuki đỏ mặt xen lẫn tia bối rối khi Okita Souji bất thình lình nhấc bổng cô lên rồi ôm cô trong lồng ngực của mình. Vội dùng một tay nhỏ bé chống lên lồng ngực săn chắc của Okita Souji, cô ngượng ngùng nói.
- Hể? Chẳng lẽ với hai cái chân như vậy mà cô còn muốn tự mình đi? Xem như hôm nay là vì cô là nữ nhân đi, nhiệm vụ của nam nhân không phải là bảo vệ nữ nhân của họ sao? - Okita Souji trả một nụ cười mê người về phía Sazuki, anh vừa ôm cô vừa tà tứ trêu chọc nhưng đâu đó còn có phần nào nghiêm túc.
-! - Lúc này cô hoàn toàn đỏ mặt, đỏ đến muốn ngất đi được.
Okita Souji, anh ta vừa nói gì vậy? Nam nhân thiết lý nên bảo vệ nữ nhân của họ, điều đó có thể là đúng, nhưng sao nó lại làm cho cô có cảm giác như anh ta đang nói cô chính là nữ nhân của anh ta vậy! Thật không khoa học mà!..
Okita Souji lúc này cũng như đã nhận ra cái gì trong lời nói khi nãy của mình, anh vội quay đầu đi, ôm cô bước hậm hực trên sàn hệt như xấu hổ, lại hệt như muốn che đi sự xấu hổ này.
Sazuki không còn cách nào khác, cô một tay nắm víu lấy gấu áo trước ngực của Okita Souji, tay còn lại thì choàng lên một bên vai của anh hòng giữ thăng bằng.
Trên đường đi, không một ai lên tiếng, nhưng cũng trong thời điểm ấy, có một thứ gì đó đang xen lẫn vào lòng hai người, một cách chậm rãi..
- V.. Vâng, đợi tôi với.
Trên hành lang, là hai bóng người. Một người nam khoác Hakama màu đỏ, tay khoanh trước ngực, khoang thai bước đi tựa như lướt trên nền nhà. Gương mặt anh tuấn mỹ nhưng xen lẫn sự phúc hắc cùng đôi lục mâu tựa như hồ ly giảo hoạt, trên khoé miệng anh cơ hồ là một nụ cười khá nhạt, nhạt đến mức không thể nhìn thấy được. Đằng sau anh vài ba năm bước, là một người nữ nhân thân khoác kiện Kimono đỏ tươi thêu họa tiết sắc sảo, đang chật vật đuổi theo bóng lưng anh. Cô có một gương mặt khuynh thành và mỹ lệ. Tuy đang chật vật và cật lực cố gắng đuổi theo sau người nam nhưng nó cũng không làm giảm đi vẻ đẹp của cô, mà trái lại, nó làm cho người khác dễ sinh tâm cảm lòng.
Cô bước đi cơ hồ như chạy, nhưng cách chạy của cô lại giống như đang thấp thỏm, lo sợ điều gì, có lẽ vì lớp kiện áo dày cộm, cũng có lẽ là vì đôi guốc gỗ son cao khoảng hơn nửa tấc..
- A!
Rầm--
Bất thình lình, không biết là do xui xẻo vấp phải mép sàn hay là bị mất đà mà Sazuki đột nhiên ngã nhào ngay xuống sàn phát ra một tiếng động rất to.
- Sao vậy? - Okita Souji quay người về đằng sau, lại nhìn thấy Sazuki đang nằm bệch dưới sàn, anh vội chạy ngay đến gần cô, cúi đầu cách mặt cô chỉ một gang tay, giọng xen lẫn tia lo lắng khó phát hiện - Trả lời tôi, cô tại sao lại không cẩn thận như vậy?
- X-Xin lỗi, là tôi nhất thời sơ ý vấp ngã xuống sàn, xin lỗi anh.. - Sazuki ngước đầu lên, chống lại đôi lục mâu đang sẫm tối của Okita Souji, nhưng cô vì không đủ dũng khí, lại tiếp tục cúi đầu, giọng nhỏ đi, khe khẽ hướng anh nói lời xin lỗi.
- Được rồi, không cần cúi đầu, cô cũng không làm gì sai - Okita Souji cười một tiếng ý bảo cô không cần để ý nhiều, sau đó lại nói - Mà này, cô có bị thương không, tiếng động khi nãy khá to, có lẽ hai đầu gối cô cũng đã bị bầm rồi, cho tôi xem thử đi!
-! - Sazuki đang ngượng lúc này còn ngượng hơn rất nhiều, cơ hồ nếu để quả trứng lên gương mặt của cô, nó có thể chín đi không chừng? Bảo cô vén chân váy lên cho người khác xem, mà người này lại còn là nam nhân, nếu cô thật sự làm như vậy, thì chắc chắn mọi người sẽ cười nhạo và bảo cô dễ dãi, không biết giữ mình. Nhưng người nam nhân trước mặt, mục đích lại không tùy tiện như vậy, có lẽ anh là đang lo cho vết thương của cô, chứ không có ý gì, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô cũng không thể dễ dãi thế được..
Nhìn thấy sự do dự trong đôi huyết mâu đang tràn ngập ngượng ngùng của Sazuki, Okita Souji khẽ thở dài một tiếng, sau đó giọng xen lẫn trêu chọc.
- Sazuki-chan, cũng không phải lần đầu, cô còn ngại cái gì nữa?
- Anh.. Anh nói cái gì vậy? - Sazuki lắp bắp cơ hồ là rặn từng con chữ mà nói, mặt cô lúc này có thể nói là đỏ đến nhỏ ra máu.
Cái gì mà không phải lần đầu, có cần mập mờ thế không. Tuy đúng là anh ta có thấy mơ hồ lúc cô đang bề bộn trong đống quần áo hôm trước, nhưng cô chỉ để lộ có nửa người trên một chút, làm gì.. làm gì..
- Sazuki-chan, nếu cô không vén lên cho tôi xem, tôi sẽ tự vén lên đấy, hay là cô muốn tôi giúp cô vén lên? -Okita Souji cười một cách dụ hoặc xen lẫn tia mất kiên nhẫn khó tìm.
- T-Tôi.. Tôi vén.. Tôi vén lên là được chứ gì, cũng không cần anh làm như vậy! - Vừa nghe hết câu của Okita Souji, Sazuki liền nhanh chóng hơi lùi về sau cách anh khoảng mấy thước, rồi sau đó mới cảnh giác dè chừng anh, cất tiếng.
Cô run rẩy vén lớp Kimono thêu hoa lên, để lộ hai cặp đùi bóng loáng, nhẵn nhụi nhưng trắng hồng hào. Nổi bật nhất, là hai vết ửng đỏ hơi ngả tím xanh trên hai đầu gối của cô.
Okita Souji nhìn đến hai đầu gối của cô, đôi lông mày liền khẽ nhíu chặt lại.
Anh không lên tiếng, chỉ chậm rãi chồm về phía Sazuki, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên và khóa chặt cô lại trong lồng ngực của mình, anh hơi cúi đầu hối hận.
Nếu không phải khi nãy, anh bắt cô cật lực ba chân bốn cẳng đuổi theo mình thì cô chắc gì sẽ bị bầm tím như vậy? Càng nghĩ, anh càng siết chặt cô vào lòng mình hơn. Có lẽ, ngoại trừ Kondou-san, thì đây là lần đâu tiên trong đời, anh cảm thấy đau lòng và hối hận vì những gì mình đã làm đối với người khác, đặc biệt là nữ nhân. Trước giờ anh không có hứng thú với nữ nhân, nhưng có lẽ lần này, là một ngoại lệ chăng?
- Này.. Okita-san, anh làm gì thế? Thả.. Thả tôi xuống được không? - Sazuki đỏ mặt xen lẫn tia bối rối khi Okita Souji bất thình lình nhấc bổng cô lên rồi ôm cô trong lồng ngực của mình. Vội dùng một tay nhỏ bé chống lên lồng ngực săn chắc của Okita Souji, cô ngượng ngùng nói.
- Hể? Chẳng lẽ với hai cái chân như vậy mà cô còn muốn tự mình đi? Xem như hôm nay là vì cô là nữ nhân đi, nhiệm vụ của nam nhân không phải là bảo vệ nữ nhân của họ sao? - Okita Souji trả một nụ cười mê người về phía Sazuki, anh vừa ôm cô vừa tà tứ trêu chọc nhưng đâu đó còn có phần nào nghiêm túc.
-! - Lúc này cô hoàn toàn đỏ mặt, đỏ đến muốn ngất đi được.
Okita Souji, anh ta vừa nói gì vậy? Nam nhân thiết lý nên bảo vệ nữ nhân của họ, điều đó có thể là đúng, nhưng sao nó lại làm cho cô có cảm giác như anh ta đang nói cô chính là nữ nhân của anh ta vậy! Thật không khoa học mà!..
Okita Souji lúc này cũng như đã nhận ra cái gì trong lời nói khi nãy của mình, anh vội quay đầu đi, ôm cô bước hậm hực trên sàn hệt như xấu hổ, lại hệt như muốn che đi sự xấu hổ này.
Sazuki không còn cách nào khác, cô một tay nắm víu lấy gấu áo trước ngực của Okita Souji, tay còn lại thì choàng lên một bên vai của anh hòng giữ thăng bằng.
Trên đường đi, không một ai lên tiếng, nhưng cũng trong thời điểm ấy, có một thứ gì đó đang xen lẫn vào lòng hai người, một cách chậm rãi..
Chỉnh sửa cuối: