Gửi M Tác giả: Adam Bernard Mickiewicz Tiếng Ba Lan Precz z moich oczu!.. posłucham od razu, Precz z mego serca!.. i serce posłucha, Precz z mej pamięci!.. nie tego rozkazu Moja i twoja pamięć nie posłucha. Jak cień tym dłuższy, gdy padnie z daleka, Tym szerzej koło żałobne roztoczy, - Tak moja postać, im dalej ucieka, Tym grubszym kirem twą pamięć pomroczy. Na każdym miejscu i o każdej dobie, Gdziem z tobą płakał, gdziem się z tobą bawił, Wszędzie i zawsze będę ja przy tobie, Bom wszędzie cząstkę mej duszy zostawił. Czy zadumana w samotnej komorze Do arfy zbliżysz nieumyślną rękę, Przypomnisz sobie: Właśnie o tej porze Śpiewałam jemu tę samę piosenkę. Czy grają w szachy, gdy pierwszymi ściegi Śmiertelna złowi króla twego matnia, Pomyślisz sobie: Tak stały szeregi, Gdy się skończyła nasza gra ostatnia. Czy to na balu w chwilach odpoczynku Siędziesz, nim muzyk tańce zapowiedział, Obaczysz próżne miejsce przy kominku, Pomyślisz sobie: On tam ze mną siedział. Czy książkę weźmiesz, gdzie smutnym wyrokiem Stargane ujrzysz kochanków nadzieje, Złożywszy książkę z westchnieniem głębokiem, Pomyślisz sobie: Ach! To nasze dzieje.. A jeśli autor po zawiłej probie Parę miłośną na ostatek złączył, Zagasisz świecę i pomyślisz sobie: Czemu nasz romans tak się nie zakończył? Wtem błyskawica nocna zamigoce: Sucha w ogrodzie zaszeleszczy grusza I puszczyk z jękiem w okno zalopoce.. Pomyślisz sobie, że to moja dusza. Tak w każdym miejscu i o każdej dobie, Gdziem z tobą płakał, gdziem się z tobą bawił, Wszędzie i zawsze będę ja przy tobie, Bom wszędzie cząstkę mej duszy zostawił. Bản dịch của Nguyễn Chí Thuật Nếu ai bảo: Đi cho khuất mắt Anh sẽ nghe lời và cất bước đi ngay Nếu ai bảo: Tim ơi đừng nhớ nữa Trái tim nghe lời và xua đuổi liền tay. Nhưng nếu bảo: Quên đi đừng nhớ nữa Thì trí nhớ anh và em chẳng chịu nghe lời Như mặt trời càng xa, bóng xế đổ càng dài Trùm lên anh, anh quay cuồng thương nhớ Càng trốn trong lãng quên, em hiện về càng rõ Bởi nhớ nhau nhiều nên không biết lãng quên Anh nhớ những nơi, những lúc có em Anh đã khóc đã cười cùng em đó Nên ta sẽ bên nhau và muôn thuở Bởi nơi nào cũng có nửa hồn anh Có phải em không, căn phòng nhỏ lạnh tanh Bàn tay nhẹ đưa, lật tìm vô cớ Em dừng lại, hình như em bỗng nhớ Bài hát này, em đã hát chàng nghe Ván cờ em chơi cho khuây khỏa chiều hè Sao em để cho xe đi lạc nước Chắc em nghĩ: Phải rồi đây những bước Trong ván cờ vui, mới hôm trước cùng anh Buổi khiêu vũ đêm nay, trong tiếng nhạc du dương Giữa hai điệu sẽ là giây phút nghỉ Nhìn chiếc ghế góc tường em có nghĩ Nơi ấy bao lần chàng yên lặng bên ta Cuốn sách cầm tay em ngồi đó ngẩn ngơ Bản án buồn rẽ tình hai người ấy Đặt sách xuống, em thở dài đứng dậy Nghĩ một mình: Đây cũng phận ta chăng? Nhưng nếu không, sau năm tháng thăng trầm Người viết truyện vun tình yêu đôi lứa Em tắt nến, nghĩ hoài, không đọc nữa: Sao tình yêu chúng mình chẳng như thế này anh? Rồi giữa đêm, tia chớp bỗng lòe xanh Tiếng cây lá xào xạc như thủ thỉ Em có thấy không, và em có nghĩ Rằng hồn anh cùng tiếng cú bay đêm? Biết bao nơi, bao lúc ở bên em Anh đã khóc, đã cười cùng em đó Ta sẽ bên nhau, khắp nơi và muôn thở Bởi nơi nào cũng có nửa hồn anh Cảm nhận bài thơ: Nỗi khắc khoải nhớ thương của các cặp tình nhân giống như đám cháy trong khu rừng vậy, có thể bùng lên, mọi lúc mọi nơi, lan xa và nhanh khó lòng kiểm soát được. Cô gái trong bài thơ nghĩ nhiều và nhớ nhiều về chàng trai của mình, và cô cũng không ngần ngại bày tỏ nỗi nhớ ấy, mọi lúc, ngỡ rằng cô đang yêu đậm sâu nhưng đơn phương, bởi không thấy hồi đáp của chàng trai. Nhưng không, người tình của cô cũng yêu cô nhớ cô hệt như vậy, nhưng cách nhớ của anh ấy khiến người đọc cảm thấy day dứt, vì nhớ mà không gặp được, yêu mà không được tác thành, âm thầm lặng lẽ bên cô.