Tản Văn Gửi Em. Người Mà Tôi Yêu Thương Nhất - Bát Bảo Muội Muội

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bát Bảo Muội Muội, 21 Tháng ba 2022.

  1. Bát Bảo Muội Muội .

    Bài viết:
    52
    Gửi em. Người mà tôi yêu thương nhất

    Tác giả: Bát Bảo Muội Muội

    Gửi "Ánh trăng sáng mà tôi ngóng chờ".

    Tôi đã quá mệt mỏi khi theo đuổi cái gọi là tình yêu hai mươi năm chờ đợi. Một thứ tình yêu truân chuyên và cũng đầy đớn đau. Tôi không hiểu vì sao em không đồng ý cùng tôi yêu nhau nhưng tôi biết rằng em cũng đã có chút ít yêu tôi.

    Từ khi còn nhỏ, những gì tôi nhận được từ thế giới này chỉ là ánh sáng tối tăm và mịt mù. Những người ngoài kia coi tôi như một con thú dữ, và ngay cả chính tôi, cũng thấy linh hồn và tấm thân này đã dần từ giã. Tôi đã sống như thế, vô định và bất kham như một con thú dữ không thể thuần hóa. Tôi sống mà chẳng hề thấy ngày mai.

    Thế nhưng đến khi bắt gặp em vào đêm hè của hai mươi năm trước. Tôi nhận ra, vào năm hai mươi tuổi, mình đã động lòng với một thằng nhóc gầy gò và yếu đuối. Em ngồi dưới tán cây rộng của gốc đa già, ụp mặt vào đầu gối và lặng lẽ rơi nước mắt. Dưới ánh trăng sáng ấy, những giọt nước mắt của em như những hạt ngọc nhỏ thắp sáng nơi con tim tôi những đốm lửa le lói. Những giọt nước mắt em chảy ngược xuôi vào trái tim sắt đá của con quái vật này, làm tôi lần đầu cảm nhận được cảm xúc gọi là "ưu thương".

    Cuộc đời hai ta tưởng chẳng hề liên quan mà hóa ra lại là hai đường thẳng đồng quy tại một điểm chấm của cuộc đời. Tôi là một thằng không cha không mẹ cù bất cù bơ, từ nhỏ đến lớn sống lang thang bờ bụi nay đây mai đó. Còn em là một nhóc câm, nhóc câm đáng thương mất cha mất mẹ, mất cả gia đình vì cái sự nghiệt ngã của ông trời.

    Tôi đã chẳng hề hy vọng rằng em có thể đáp lại thứ tình cảm chết tiệt này, nhưng chính em lại là người gieo rắc trong linh hồn tôi thứ hạt giống của niềm hy vọng. Đáng chết, đáng chết biết bao khi tôi chẳng thể hận em. Tôi hận chính bản thân tôi, bản thân kẻ nghèo nàn và bẩn tưởi này vì đã đem lòng yêu em, vì đã bước vào cuộc sống của em.

    Thấy em tin tưởng tôi, tôi rất vui nhưng cũng đớn đau tột cùng. Vì tôi nghĩ rằng những gì làm em vui cũng chỉ là sự giả dối của con ác quỷ trong chính con người tôi. Dằn vặt và tội lỗi đã làm tôi mắc chứng u uất, biến tôi thành kẻ bệnh hoạn chẳng ai muốn dính dáng tới.

    Ngày tôi bày tỏ tình cảm với em là một ngày mưa tầm tã, tôi đớn đau biết bao khi thấy ánh mắt hoang mang của em. Phải, tôi là một kẻ không đáng được yêu thương và không đáng được hạnh phúc. Tôi nhận ra, em không phải loại người như tôi. Hơn ai hết, tôi biết em là một chàng trai kiên cường tới nhường nào, và hơn ai hết tôi cũng biết em ghét gì và thích gì. Vậy mà còn cố đâm đầu vào, thực sự tôi rất ngu đúng không em?

    Năm năm trước, từ một người bạn của mình, tôi biết rằng, em đã lấy vợ. Tin tức ấy như hàng ngàn hàng vạn con dao băm vằm trái tim tôi vụn vỡ. Kể từ ngày hôm ấy, tôi tìm mọi cách để quên đi em. Tôi say rượu ngày này qua ngày khác, cũng lao đầu vào những trận ẩu đả xuyên ngày xuyên đêm. Thậm chí còn tìm cách chết đi trong những cơn mê man nhớ về em. Nhưng tôi biết, tôi sẽ chẳng bao giờ chiếm được trái tim em dù cho tấm thân này chằng chịt những vệt sẹo của quá khứ.

    Năm năm này tôi sống như trong địa ngục trần gian, và dù vậy thì quay về với hiện tại này đây, tôi biết em vẫn rất hạnh phúc khi ở bên người mình yêu. Vậy với tôi là đã quá đủ rồi, và vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời này, tôi thật lòng chúc em hạnh phúc bên tổ ấm nhỏ của mình và nhận được những gì ấm áp nhất.

    Nhìn em hạnh phúc, bỗng chốc tôi nhận ra cái chết không đáng sợ đến thế, hóa ra đó cũng chỉ là cuộc hành trình tới một cánh đồng hoa riềng tía đỏ rực.

    Từ "Người yêu thương em vô vàn".

    END
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng ba 2022
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...