Chương 8 (Chương Kết) - Cảm Ơn Thanh Xuân
[BOOK]Dung vẫy tắc xi để đưa Đức về. Hoàng nắm lấy cánh tay của cô kéo lại, đôi mắt vẫn vành đỏ:
- Nếu em nhất quyết cứ đi cùng hắn ta, chúng ta sẽ chấm dứt đấy Dung. Anh không phải là đứa ngốc, anh cũng có tự trọng của một thằng đàn ông.
Dung nhìn Hoàng vẻ gấp gáp:
- Sao anh gây sự vô lí thế, hôm nay anh ấy say nên mới cư xử vậy. Em quen anh Đức bảy năm rồi, chẳng nhẽ thấy anh ấy vậy em bỏ mặc được sao?
Cô vào chiếc tắc xi cùng Đức, bỏ lại một chàng trai bơ vơ ở đấy. Người vì cô mà thức cả đêm kiếm quán ăn ngon, người vì cô mà chạy xa hơn chục cây số để mua loại xoài dầm mà cô thích..
Đêm ấy, trời đổ mưa to.
Thu xếp ổn thỏa cho Đức, cô về lại kí túc xá. Người cô lúc này cũng ướt nhẹp, cầm lấy điện thoại xem không thấy một cuộc gọi nhỡ nào. Hoàng giận cô thật sao. Khoan nghĩ ngợi, cô vào nhà vệ sinh thay bộ quần áo ngủ, xong xuôi cô bấm cái tên đầu danh bạ mà chính ai đó tự ý đặt cho mình "Anh Yêu".
Chuông đổ nhưng không ai bắt mắt. Có lẽ Hoàng đang mất bình tĩnh, tạm thời sẽ không nghe máy của cô. Cô nhắn một vài chữ ngắn gọn cho anh: "Em về tới kí túc rồi, nãy em có hơi quá đáng, em xin lỗi, ngày mai mình đi ăn bù được không anh, cho em cơ hội giải thích nhé?"
Nằm trằn trọc khó ngủ, cô đang đợi tin nhắn của anh nhưng đêm đấy điện thoại cô không hề rung nữa.
Sáng sớm cô đứng đợi ở cửa kí túc, nhưng không thấy Hoàng đến đón cô như thường ngày. Cô âm thầm đi một mình về khoa. Đơn thuần nghĩ chắc anh chỉ dỗi cô chút xíu thôi. Đến điện thoại anh cũng không thèm nghe máy. Thế nhưng Hoàng mất tích cả một tuần, giờ cô mới thật sự lo lắng. Cô chạy tới lớp của anh, hỏi một vài người bạn thân của anh mà cô biết:
- Sao mấy hôm nay anh Hoàng không đến lớp vậy ạ? Em liên lạc cũng không được nữa?
Anh bạn tên Duy đứng cạnh cô bảo:
- Hai đứa cãi nhau hay sao mà điều này em cũng không biết vậy, Hoàng được giáo sư Tâm trong trường cử đi khóa học trải nghiệm thực tế ở Sài Gòn một năm, hình như 3 giờ chiều xuất phát đấy.
Cô đứng chết sững, tại sao anh ấy không kể cô. Cô phải đi tìm Hoàng. Chạy ra cổng trường, đang tính bắt tắc xi, cô thấy Đức. Đức bước tới:
- Chúng ta nói chuyện được không?
Dung theo Đức qua quán cà phê gần đấy. Cô hỏi:
- Anh ổn rồi chứ?
Đức gật đầu nhẹ:
- Anh không sao rồi, ai cũng nên tập quen việc từ bỏ ai đó không xứng đáng.
Anh như đang có điều gì không muốn nói ra, nhưng Đức vẫn tiếp lời:
- Dung, tối hôm đó anh xin lỗi. Chắc anh nên đi giải thích với Hoàng giúp em. Là do anh say quá, anh thậm chí không biết anh đã đến tìm em như thế nào, có lẽ là thói quen. Mỗi khi xảy ra chuyện, anh lại tìm em chia sẻ.
Hôm nay mặt Dung thật sự xuống sắc, cô cười vô hồn:
- Anh ổn là được rồi, em sẽ tự giải thích với anh ấy. Em phải đi tìm anh ấy ngay đây.
Dung đứng dậy tính bước đi, bỗng Đức kéo bàn tay cô lại, anh ngập ngừng:
- Có nhiều thứ rất tiếc người ta nhận ra quá trễ. Giống như anh, đã để tuột mất một người quan trọng. Giờ anh chỉ biết chúc phúc cho cô ấy. Em phải hạnh phúc nha Dung.
Mắt cô rơm rớm nhìn anh, đôi mắt mà giờ đây đã không còn hình bóng anh nữa, cuối cùng cô đã buông bỏ được rồi.
- Nhất định em sẽ hạnh phúc, anh cũng phải vậy đấy.
Cô vẫy chiếc tắc xi ra sân bay, nhìn đồng hồ bây giờ là hai giờ 30 chiều, cô giục giã bác tài xế nhanh dùm cô một chút. Cô phải đi gặp Hoàng. Ông trời như trừng phạt cô vậy, hôm nay khúc đường bị tắc lạ thường, chiếc xe tắc xi nhích được chút xíu. Cô lo lắng không yên, gọi liên tục cho Hoàng nhưng anh không bắt máy, cô sợ lần này cô đến muộn rồi.
Mắt cô đỏ hoe, tay run run, giọng nức nở, cô gửi tin nhắn thoại cho anh:
- Anh đừng vội đi có được không? Em sai rồi, hôm đấy em không nên lên chiếc xe cùng Đức, em không nên to tiếng với anh, em không nên bỏ mặc anh mà đi như thế, càng không nên để trễ như này mới giải thích với anh. Làm ơn hãy đợi em chút thôi.
Cô bật khóc, không còn nói được bằng lời nữa. Cô sợ lắm, anh sẽ từ bỏ cô mà đi như thế một năm hoặc là mãi mãi.
Ba giờ kém năm phút, đến cửa sân bay. Đáng ra cô phải chạy thật nhanh, nhưng đôi chân cô dường như không còn sức lực. Xung quanh đông quá, cô không thể nhìn rõ được bóng lưng anh nữa rồi. Lúc chạy đến chỗ soát vé, gần giờ bay nên cô không được vào nữa, mặc dù cô nức nở xin vào tìm người. Đúng ba giờ, nhìn lên trên, mấy chiếc máy báy đều đang cất cánh, còn anh đang ở đâu..
Cô thất thần đi về hướng còn lại, không để ý va phải một người mà ngã. Cô chả nghe thấy người ta nói gì nữa, như một đứa trẻ, cô tự ôm lấy đôi chân mình gục mặt òa khóc. Cô nhớ anh, nhớ đến muốn phát điên lên vậy. Tấm thân bé nhỏ cứ vậy mà giữa chốn đông người òa khóc luôn thành tiếng, hai bờ vai mỏng manh run theo tiếng nấc nghẹn. Liệu còn ai ở bên cô nữa đây.
Cảm thấy bóng dáng to lớn đứng trước mặt, một bàn tay chạm khẽ lên đầu cô an ủi, cô ngước lên nhìn. Là Hoàng, anh chưa có đi. Cô càng khóc dữ dội hơn, ôm siết anh như sợ anh sẽ biến mất, nghẹn ngào nấc từng tiếng:
- Em xin lỗi, thật sự xin lỗi anh. Anh mắng em đi, phạt em thế nào cũng được. Nhưng đừng bỏ mặc em như thế, giây phút tưởng chừng anh đi, em biết cuộc sống em không còn màu sắc nữa. Làm sao bây giờ, làm sao em xa anh được chứ.
Nước mắt cô chảy ướt vai áo anh, ấm nóng kích động như tâm tình cô hiện giờ. Nhìn cô vậy, anh đau lòng hơn cả lúc anh dầm mưa đêm ấy. Mặc kệ chốn đông người, anh bế phốc cô lên, đến một chỗ ghế đá yên tĩnh ngồi xuống, xem đầu gối cô nãy ngã có sao không. Cô vẫn nức nở nãy giờ, đôi mắt nhìn chằm chằm anh. Tự dưng anh bật cười:
- Có phải muốn hỏi sao anh chưa đi không? Là anh nhường cơ hội này cho cậu bạn. Hôm nay anh ra tiễn cậu ấy. Đồ ngốc, khóc thành như con mèo thế này.
Cô vừa khóc vừa cười:
- Có phải anh không nỡ xa em, nếu anh đi thật, em sẽ bỏ học vào đấy kiếm anh bằng được mới thôi, sẽ bám theo anh hết đời này anh tin không?
Hoàng chọc lại:
- Thế thì hơi phiền đấy nhỉ. Con mèo khóc nhiều như em, ngày nào anh cũng phải dỗ sẽ rất mệt. Nhưng mà không sao, là anh cam tâm tình nguyện.
Nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, có lẽ đời này trái tim Hoàng bị Dung giam cầm mất rồi. Hai bàn tay đan chặt lấy nhau, cười hạnh phúc.
Lời kết:
Không phải ai đến đều có nghĩa vụ làm bạn hạnh phúc. Người ta đến rồi rời đi để mình trưởng thành hơn. Đừng sợ phải rời bỏ thứ gì đó, vì nếu nó đủ tốt, bạn đã không đặt nó vào sự lựa chọn.
Đức xuất hiện vào những ngày tháng 15 tuổi của Dung, anh cho cô biết thế nào là rung động, thế nhưng lại không thể sánh bước bên cô. Để rồi cô gặp được Hoàng, là một món quà trân quý mà cuộc sống ban tặng cho cô. Người sẵn sàng đợi cô trang điểm trễ cả tiếng cho một cuộc hẹn, người luôn nắm rõ từng chi tiết nhỏ mà Dung nói, người luôn vì cô mà bao dung mọi thứ.
Cảm ơn thanh xuân này, cho chúng ta gặp những người mà bản thân muốn trân trọng.
HẾT[/BOOK]