Mùa thu vẫn luôn đến theo cái cách chậm rãi và dịu dàng nhất trong những ngày lê thê kéo dài. Nhưng hôm nay lại bị phủ bởi một màn mưa dai dẳng, lất phất và ẩm ướt.
Tôi ngồi ở bàn thứ hai dãy bốn, ngay cạnh khung cửa sổ rộng nhìn ra sân trường ngập sắc thu ướt át.
Sớm nay, tôi đã đến lớp rất sớm vì đã xem dự báo thời tiết về cơn mưa hôm nay. Vì vậy, không gian của lớp học vẫn còn rất tĩnh lặng, lặng lẽ như thể chỉ dành riêng cho tôi và cơn mưa ngoài kia.
Mưa không nặng hạt, chỉ rả rích, khẽ lách tách trên mái hiên, như ai đó đang gõ nhịp chậm rãi vào thời gian. Sân trường vốn rợp lá vàng, giờ thêm lớp nước mưa phủ lên khiến ánh sáng nhòe đi và tối dần, và mọi thứ dần trở nên mềm mại, bảng lảng phất phơ hơn trong màn mưa ấy. Những chiếc lá ướt đẫm, run rẩy cố bám víu trên cành cây rồi cũng chịu thua trước sức gió mà rơi xuống, lặng lẽ rơi và lẫn cùng vũng nước tròn nhỏ loang ra trên mặt sân.
Một vài bạn cuối cùng cũng lững thững bước vào lớp. Tiếng ồn của họ đã thu hút sự chú ý của tôi, áo đồng phục của ai cũng sũng nước, tiếng càu nhàu xen lẫn tiếng khăn giấy sột soạt. Nhưng tất cả chỉ thoáng qua, mờ nhạt như lớp nền xa xăm.
Tôi vẫn ngồi yên, tựa cằm vào tay, mắt dõi ra ô cửa. Chẳng biết vì mưa đẹp quá hay lòng tôi trống rỗng quá mà phút giây ấy, tôi chỉ thấy mình như lạc vào một giấc mơ dài, nơi dòng thời gian chảy rất chậm rãi và tôi có thể ngẩn ngơ mãi trước sắc thu dịu ngọt, ướt át mà mơ hồ trước mắt mãi không muốn rời.
Âm thanh trong cuộc sống của tôi là thứ khiến tôi hài lòng nhất, yên tĩnh, bảng lảng và nhè nhẹ. Cứ như thể sống trên mây mà chẳng cần đáp chân xuống mặt đất.
*Két*
Âm thanh ghế bên cạnh bị kéo mạnh kêu kèn kẹt làm tôi giật nảy, cảm giác như có bàn tay nào vừa xé toạc bức tranh mưa mờ ngoài cửa sổ mà tôi đang mải mê vẽ trong lòng. Không khí dịu dàng, chậm rãi phút chốc vỡ vụn, nhường chỗ cho sự hiện diện thô kệch, dứt khoát của cậu bạn vừa bước vào.
Hoàng Minh.
Cái tên ấy trong lớp vốn đi kèm với hình ảnh cao lớn, bả vai rộng chắn ngang, bước đi lúc nào cũng dứt khoát, ánh mắt thì sắc và trầm, và lời nói luôn lầm lì và tỏa vẻ chống đối với mọi thứ. Người ta bảo cậu ấy học võ giỏi lắm, mà chỉ cần nhìn dáng người to con cũng đủ khiến người khác thấy ngợp.
Tôi liếc sang một cái rồi vội quay đi, ngại ngần như vừa chạm phải điều gì không nên. Đã hơn hai tháng ngồi cạnh nhau, cảm giác ấy vẫn chẳng vơi bớt là bao. Tôi không còn sợ hãi như những ngày đầu, nhưng cái khoảng cách vô hình giữa tôi và cậu vẫn hiện hữu một thứ tường chắn mỏng manh mà chẳng ai nhắc đến.
Có những khi, chỉ cần tay tôi vô tình dịch lại gần, tim đã run rẩy loạn nhịp, sợ lỡ chạm phải. Tôi ngồi co người lại, giữ từng cử động chừng mực, như sợ sự im lặng lạ lùng của cậu sẽ vô tình nuốt chửng lấy mình. Trong khi ngoài kia, mưa vẫn rả rích, thì ở ngay bên cạnh, một bầu không khí khác hẳn bao quanh tôi, đầy lạ lẫm, ngượng ngập, vừa khó chịu lại vừa khiến người ta chẳng thể rời mắt.
Tôi vốn là lớp trưởng, nên khi giáo viên chủ nhiệm sắp xếp chỗ ngồi, cô đã dặn dò tôi sẽ kèm Hoàng Minh học, bởi thành tích của cậu ấy chẳng mấy tốt. Ban đầu, tôi đã lo lắng vì không biết phải mở lời ra sao với một người ít nói và đáng sợ như vậy. Nhưng rồi, hai tháng trôi qua, chưa từng có một câu hỏi nào được cậu ấy thốt ra. Không có ánh mắt dò hỏi, cũng chẳng có tập vở nào được đẩy sang nhờ tôi giảng giải.
Đôi khi, tôi thấy áy náy với nhiệm vụ mà cô đã giao, như thể mình đã lơ là trách nhiệm. Nhưng sâu trong lòng, tôi lại thầm thở phào, thậm chí có chút mừng rỡ, vì không phải gồng mình gượng gạo bắt chuyện với một người như vậy, không phải đối diện trực diện với sự ngượng ngùng vô hình cứ chực chờ mỗi khi tôi quay sang bên cạnh.
Hoàng Minh vẫn ngồi đó, im lìm như một bóng núi nhỏ, khiến cho sự thơ thẩn của tôi tan biến, để lại một khoảng lặng khó tả, vừa nặng nề, vừa bất giác khiến tim tôi đập nhanh hơn thường lệ. Ngoài kia, mưa vẫn rơi không ngớt, còn trong tôi, những dòng suy nghĩ dở dang xoay vòng mãi chẳng thể tìm được điểm dừng.
Tôi cũng chẳng muốn bắt chuyện với Hoàng Minh. Bởi những lần trước, mọi lời tôi cất lên đều chỉ nhận về một cái nhìn phớt qua loa, hời hợt đến mức còn đáng sợ hơn cả sự im lặng. Sự hiện hữu của cậu ấy ngay cạnh tôi như một thứ áp lực vô hình, đè nặng xuống từng phút giây cuộc đời học sinh này của tôi. Đã không ít lần tôi tự hỏi, mình phải chịu đựng bao lâu nữa mới có thể đổi sang một chỗ ngồi khác, thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này.
Bụng tôi khẽ réo lên, âm thanh khốn khổ ấy nhắc nhở rằng cả buổi sáng tôi chẳng kịp bỏ gì vào miệng, chỉ vội vã đến lớp thật sớm. Trong khi bên ngoài, tiếng ồn ào của mọi người vẫn vội vã hòa cùng tiếng càu nhàu khó chịu, khiến tôi chỉ muốn gục mặt xuống bàn để tạm quên đi những thứ ồn ào đang dần ập đến.
Bà ngoại từng nói, chỉ có giấc ngủ mới làm ta tạm quên đi cơn đói và sự khó chịu trong lòng. Tôi đã thử tin bà, để mặc mí mắt nặng dần, lim dim thả mình vào khoảng lơ mơ dịu vợi.
Ngoài cửa, cơn mưa vẫn rơi không ngớt. Không ào ạt, không gấp gáp, chỉ là những hạt nước rả rích, nhẹ nhàng phủ lên sân trường như tấm voan mỏng. Mưa chạm lên mái hiên, tạo thành nhịp điệu đều đặn như bản nhạc ru ngẫu hứng. Trên những tán cây, từng chiếc lá vàng lắc lư, ngấm nước rồi buông mình, rơi xuống nhẹ như lông vũ.
Trong giấc ngủ chập chờn này, tiếng mưa lại trở thành lời ru khe khẽ, xoa dịu cái bụng đói, xoa dịu cả những ngột ngạt trong lòng. Một buổi sáng mùa thu mưa phảng phất, vừa khó chịu nếu bị dính phải nhưng cũng vừa cám dỗ đến mức người ta chẳng thể chối từ.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhạt nhòa, rồi bất chợt sáng rực lên, như có ai đó phủ một tấm lụa ánh vàng lên cả sân trường. Lá thu không còn rơi đơn độc mà xoay vòng, xoay vòng trong một vòng xoáy dịu dàng. Và rồi, chỉ còn lại một cảm giác kỳ lạ len vào tâm trí, một ai đó đang gọi tôi trong cơn mưa rả rích có chút xa lạ ấy.
"Ánh Mai, dậy đi!"
Ánh sáng ùa vào từ khe cửa sổ, dịu nhẹ như những dải lụa vàng của buổi sớm.
Tôi bỗng nhận ra lưng mình không còn ê ẩm, cổ cũng không còn mỏi nhức như khi gục ngủ trên bàn học. Thay vào đó, cơ thể nhẹ tênh, từng cử động như được giải thoát khỏi sự nặng nề thường nhật. Mọi thứ chân thực đến mức đáng sợ.
Tôi giật bắn mình mà bật dậy vội vã để xác nhận lại giấc mơ kì lạ này, trái tim tôi giờ đây đang đập chậm hơn giữa những nhịp gấp gáp của ngỡ ngàng. Căn phòng ngủ hiện ra trước mắt tôi đầy sáng sủa và ấm áp, từng chi tiết đều xa lạ, nhưng lại mang đến một cảm giác thân thuộc kỳ lạ, như thể tôi đã từng khao khát được sống trong nó từ rất lâu rồi.
Theo sự hoảng loạn, tôi đứng dạy khỏi giường và chạy đến chạm tay vào cánh cửa phòng ngủ, cái lạnh từ kim loại tay nắm dội ngược lên da, khiến tôi rùng mình. Cánh cửa mở ra, kẽo kẹt một tiếng khẽ khàng mà tôi nghe rõ mồn một, như phá vỡ lớp màn mộng mị còn vấn vít trong tâm trí.
Bên ngoài không phải là hành lang trường học ồn ào, cũng chẳng còn tiếng mưa rả rích kéo dài. Thay vào đó, một khoảng không gian yên tĩnh và sáng sủa hiện ra trước mắt, bức tường sơn màu kem dịu, hành lang trải thảm mềm, và xa xa là mùi hương ngọt nhẹ như hương trà hoa thoảng đến, khiến tôi ngẩn ngơ.
"Ánh Mai?"
Giọng gọi ấy lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, quen thuộc mà cũng lạ lẫm đến nỗi sống lưng tôi lạnh buốt. Tôi níu chặt tay vào mép cửa, tim đập dồn dập, rồi khẽ bước ra khỏi căn phòng như thể chỉ cần thêm một bước thôi, tôi sẽ rơi vào một thế giới hoàn toàn khác.