Chương 20: Vùng Hồi Ức 1
Vừa nói xong, ý vị thâm trường mà nhìn Thẩm Liên Diệc: "Nhưng tại sao ngươi lại muốn tìm hiểu về chuyện của ta và sư tỷ?"
Thẩm Liên Diệc bị hỏi đến á khẩu, quên mất trước mặt mình là một người vô cùng thông minh, dù bị thương đến xém mất mạng cũng không ảnh hưởng tới cái đầu của nàng. Mà những chuyện thế này cũng không cần quá thông minh vẫn có thể nghĩ ra, nếu không phải có ý đồ gì, làm sao trong suốt mấy câu hỏi liên tục, đều đề cập đến cùng một nhân vật đây?
Cổ họng không nhịn được nuốt nước bọt, ấp úng nói: "Không, không phải ngươi muốn nói chuyện sao? Ta vừa đọc, là những chữ trong kia, đọc được những thứ kia, nên có chút tò mò."
Diêu Kỳ cười cười nhìn Thẩm Liên Diệc, từ chối cho ý kiến, chậm rãi khép lại đôi mắt của mình. Càng là như vậy, tâm tình Thẩm Liên Diệc càng thêm thấp thỏm.
Diêu Kỳ hỏi: "Ngươi lớn lên ở Huyền Châu Thành?"
Thẩm Liên Diệc bắt lấy cọng rơm cứu mạng, gật đầu như gà mổ thóc: "Không sai, ta lớn lên ở đó."
"Nơi đó... sống tốt chứ?"
Nhớ tới những chuyện trước kia, ánh mắt Thẩm Liên Diệc trở nên ấm áp hẳn đi: "Từ nhỏ hai vị ca ca đã rất yêu thương ta, mọi thứ ta thích đều cố gắng giành được mang về cho ta, có khi còn vì ta mà đối đầu với phụ thân, làm cho ba huynh muội chúng ta đều bị phạt quỳ đến không đứng nổi, khi đó ta còn trách hắn quá cứng ngắt, nhưng cũng rất vui vẻ. Đại ca rất ít nói, nhưng bản lĩnh thực ra lại rất lớn, vì sợ về sau ta sẽ bị người khác ức hiếp, hắn liền phấn đấu luyện thật tốt văn võ, về sau được sắc phong văn võ trạng nguyên, có chiến tích nên đã là tướng quân rong đuổi sa trường. Đại ca từng nói, chỉ khi hắn có đủ thực lực bảo vệ ta, về sau bất cứ nam nhân nào cũng không dám cùng ta vô lễ, như vậy ta mới có cuộc sống hạnh phúc được."
"Còn nhị ca thì không được đáng tin cho lắm, ước mơ của hắn cũng rất cao, nhưng thường lại bỏ bị dỡ giữa chừng, văn không quá tốt, võ cũng không nằm trong đại cao thủ, nhưng yêu thích của hắn về võ thuật thì không thể chối bỏ. Tính tình rõ ràng rất trẻ con, vậy mà lúc nào cũng thích tỏ vẻ người lớn, làm việc luôn thiếu cân nhắc, tuy không tham ô hối lộ, nhưng giấu diếm tiền của từ bọn cướp thì không ít. Nhị ca luôn thích dẫn ta tới mấy chỗ không đàng hoàng để tra án, kể cả hắc điếm, kỹ viện cũng đều nhớ tới ta. Nói thật, lần đầu ta được dẫn tới đó, trong đầu đều mờ mịt không biết cái gì, ngơ ngơ ngác ngác mà bị người dụ đi mất, làm cho nhị ca bị đại ca mắng nguyên một ngày."
Nói tới đây, Thẩm Liên Diệc vui vẻ nở nụ cười, bất giác lướt mắt nhìn xuống, lại phát hiện dường như Diêu Kỳ đã thiếp đi, Thẩm Liên Diệc ngừng lại câu chuyện đang dang dỡ.
Hương thơm cứ thản nhiên lướt qua mũi, nhìn gương mặt xinh đẹp đến mức khiến nàng nhiều lần ngây ngẩn kia, Thẩm Liên Diệc cảm thấy mình đã không thể dời nổi mắt tới chỗ khác được nữa rồi.
Nàng xinh đẹp, nàng cao quý, không một ai xứng đáng cùng nàng đứng chung một chỗ, đôi mắt mang theo dáng vẻ đào hoa là thứ khác biệt duy nhất của nàng. Một người hoàn mỹ như vậy, đến cuối cùng sẽ cùng ai chung một chỗ? Một người như nàng, rốt cuộc sẽ cần một người bầu bạn như thế nào?
Thẩm Liên Diệc thật sự tò mò dạng người nào có thể may mắn chiếm được trái tim của nàng.
Hoa tương tư một vùng rực rỡ
Bạch y sắc, ảm đạm cánh lưu ly.
Nhất kiến tình si đời ai thấu
Nhớ người, tưởng người, sâu kín thật lâu.
Y Tình thực sự đã nảy sinh tình cảm với Diêu Kỳ, liệu Diêu Kỳ có biết hay không? Mà Diêu Kỳ có để ý tới loại tình cảm trái với luân thường đạo lý này?
Không ai biết!
Diêu Kỳ quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức tìm một vết nhơ cũng không thấy. Tuy quen biết Diêu Kỳ không được lâu, nhưng cũng phần nào biết được một chút gì đó về nàng, dù là cách ăn vận, đi đứng hay về ngôn từ lễ nghi, dường như nàng đều có đủ.
"Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi"
Thật sự rất thích hợp với nàng.
Như ma xui quỷ khiến, cái đầu chậm rãi cuối đầu xuống, cánh môi hé mở, chậm chạp chạm đến vật mềm mềm của người bên dưới, ánh sáng lượn lờ bên trong đôi mắt, mang theo kinh hách, cũng là lo lắng. Thẩm Liên Diệc không dám mở mắt, đến khi hai cánh môi chạm nhau, một xúc cảm hạnh phúc khó tả, cũng mang lại niềm vui không thể che giấu được trên gương mặt nàng, nhưng vẫn như cũ không dám mở mắt.
Cánh môi Diêu Kỳ rất mềm, còn rất ấm áp, không giống với bàn tay lạnh lẽo của nàng, nó khiến Thẩm Liên Diệc lưu luyến không thôi, cũng rất muốn tiến sâu hơn, mà sự tham lam này không biết từ đâu lại xuất hiện một cách mãnh liệt như vậy. Quả thật, Thẩm Liên Diệc đã làm như vậy, khẽ cậy môi người bên dưới ra, chậm rãi tiến sâu vào, đến khi chạm tới đầu lưỡi thơm ngát thì nàng có hơi chần chừ. Dường như làm như vậy quá vô lại, nếu so sánh thì cũng không khác nào cường đạo đi hà hiếp con gái nhà lành.
Thẩm Liên Diệc biết Diêu Kỳ tuyệt đối không phải thuộc hạng người dễ bị trêu chọc, nhưng hiện tại chính nàng đã trêu chọc tới Diêu Kỳ một cách trắng trợn. Nhưng cái suy nghĩ quân tử kia cũng không ngăn cản được tham lam muốn tiến sâu vào của Thẩm Liên Diệc, quấn lấy nhau là việc làm hết sức tốt đẹp, đẹp tới mức khiến Thẩm Liên Diệc không nỡ buông tha. Dẫu biết là sai trái, nhưng giờ khắc này, Thẩm Liên Diệc tình nguyện quên hết tất cả, bỏ xuống những ràng buộc, hiện tại... không có gì đáng để suy nghĩ.
Mặc dù chính nàng đang khi dễ Diêu Kỳ, nhưng cũng không muốn nghĩ tới nữa.
Hương thơm lượn lờ bên đầu lưỡi, tham lam cắn nuốt những thứ thuộc về Diêu Kỳ, một chút cũng không muốn buông ra, có vị mặn của máu, còn có hương khí chỉ độc nhất thuộc về Diêu Kỳ. Không khí vốn lạnh lẽo nhưng giờ thời khắc này lại ấm nóng đến lạ thường, hơi thở hấp tấp, hòa vào làm một khiến không gian ái muội làm người ta không dám nhìn thẳng.
Vẫn như cũ, Thẩm Liên Diệc chưa dám mở mắt. Người bên dưới rất yên tĩnh, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không có phản ứng. Đầu lưỡi dừng lại, hơi thở tưởng chừng ấm áp lại bỗng dưng nhận ra vô cùng lạnh lẽo, lạnh tới mức khiến nàng run rẩy.
Mình đang làm cái gì vậy?
Hơi thở người bên dưới bình ổn, đều đặn theo nhịp đập mà phập phòng, đôi mắt khép chặt, gương mặt Diêu Kỳ thật thản nhiên. Thẩm Liên Diệc bối rối nhìn Diêu Kỳ, nhìn người không quan tâm tới cảm xúc đang bất an của nàng mà chìm vào giấc ngủ sâu. Thẩm Liên Diệc không biết Diêu Kỳ có phát giác ra chuyện nàng làm hay không, mà có lẽ là không, vì nàng đã thiếp đi từ lâu.
Thẩm Liên Diệc hít sâu một hơi, không dám đưa mắt nhìn tới Diêu Kỳ nữa, lơ đãng nhìn tới vạt áo đã có nhiễm một chút hoa máu, lại vì sợ hãi mà chuyển hướng sang khoảng không trước mặt. Diêu Kỳ vẫn hít thở đều đặn, Thẩm Liên Diệc cũng theo nhịp điệu đó mà nhảy theo từng hơi thở. Không biết đó là do xung quanh quá cô quạnh hay vì Thẩm Liên Diệc quá chú ý đến Diêu Kỳ, mà khi nghe hai trái tim đều nhảy chung một nhịp, khoảng khắc ấy lại khiến nàng muôn phần thỏa mãn. Ít nhất, nàng cũng có thể lén lút chạy theo Diêu Kỳ mà không khiến nàng ta phát hiện.
Thanh Nhuyễn Tán bên kia bỗng dưng rung lên, cùng lúc đó có thêm thứ gì phát ra tiếng động, cuối cùng cả hai luồng ánh sáng hòa vào làm một, ánh lên một màu đỏ chói.
Thẩm Liên Diệc phát hiện ra, thứ gì kia chính là cây đàn lúc trước Diêu Kỳ từng gảy, nãy giờ vẫn luôn im lặng, không ngờ hiện tại lại phát ra động tĩnh lớn đến vậy.
Biến cố đột ngột phát sinh, Thẩm Liên Diệc lo lắng nhìn Diêu Kỳ, sau một hồi suy nghĩ mới nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, tự mình bước tới xem thử.
Thẩm Liên Diệc đứng trước cây đàn cùng thanh kiếm Nhuyễn Tán, nhưng nàng không cầm nó lên, chỉ yên lặng đứng đó nhìn. Đôi mắt khẽ co rúm, cảm giác đau nhói như trước lúc rơi xuống núi lại lần nữa xuất hiện. Thẩm Liên Diệc cảm thấy thân thể như muốn rách ra thành nhiều mảnh, mọi sự cắn xé đau đớn cứ thế gậm nhấm lấy nàng.
Sợ hãi muốn tránh xa, nhưng hình như đã muộn màng.
Thẩm Liên Diệc thấy thân ảnh của ai đó đang lung lay trước mặt, giống như ảo ảnh, hoàn toàn mơ hồ không rõ ràng. Thẩm Liên Diệc nghĩ là Diêu Kỳ, muốn đưa tay ra giữ lấy, nhưng thân ảnh kia lại xuyên qua tay nàng, rồi biến mất không còn vết tích.
"Không!" Thẩm Liên Diệc hoảng hốt hét lên.
Trước mắt nàng xuất hiện một cánh cửa bằng gỗ, lỏng lẽo tới mức tưởng chừng như một trận gió nhỏ đưa qua cũng đủ làm cho nó ngã nghiên. Bên trong giống như có một lực hút gì đó đang kêu gọi nàng tiến vào, giống như có giọng nói đang văng vẳng: "Thẩm Liên Diệc, vào đây! Ta đợi ngươi lâu lắm rồi."
Chần chừ một lúc, Thẩm Liên Diệc mới bước vào, bên trong không phải một căn phòng gì hết, nó chỉ là một khu vườn nhỏ, một khu vườn tản mát hương vị thanh nhã, dường như đã nghe qua ở đâu đó. Sâu bên trong vườn hoa có một căn nhà nhỏ bằng gỗ, bên đó hình như còn có khói bóc lên trên. Men theo đường mòn, Thẩm Liên Diệc chạy theo tới, bên ngoài căn nhà có một cái bàn đá được chạm khắc tinh tế, trên bàn có thể thấy rõ hình dáng một con Bá Hạ uy vũ đang há to cái miệng. Xung quanh cái bàn có tới ba cái ghế, mà trên một cái ghế ở đó đã được ngồi vào, không phải người mà là một con vật. Bộ lông trắng tinh lười biến cạ đầu lên bàn, hai chân trước không yên ổn mà vỗ vỗ lên đó, giống như muốn biểu tình cái gì.
Lúc đầu nhìn thấy thứ này, Thẩm Liên Diệc đã sững sờ thật lâu, hoàn toàn không nghĩ tớ sẽ gặp nó ở đây, nhưng rồi nhìn tới bộ dáng hiện tại của nó, Thẩm Liên Diệc không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Con vật này, đương nhiên nàng biết.
Trận gió nổi lên, Thẩm Liên Diệc đứng yên một chỗ, lơ đãng đưa tay ra cũng có thể bắt được những cánh hoa đang bị gió thổi bay, mùi hương kia lại lần nữa bay thẳng vào mũi nàng. Nhưng nàng không bắt được cánh hoa nào, cánh hoa bay tới rồi rơi thẳng xuống đất, tuy có hơi điều hiu nhưng thật trong lành.
Thật thơm!
Nhìn kỹ, ở vườn hoa bên kia đều mang một màu tím, hương sắc khoe ra, kiêu ngạo mà tự mãn. Hoa có hình dạng của cánh bướm, phía trong cùng có một chấm vàng, càng hướng ra bên ngoài là hòa vào màu tím mộng mơ, chấm dứt tại đó, xuất hiện một màu trắng tinh khiết cũng mang hình dáng của một cánh bướm, cuối cùng được bao trọn bởi một màu tím mãnh liệt, giống như màu tím đậm kia ôm lấy bạch sắc phía trong cùng.
Cũng không biết, đây là hoa gì.
Con vật kia chòm người dậy, cái đuôi vẫy vẫy mấy cái, sau đó cong lưng lên giống như muốn tập thể dục sau một ngày nằm chơi vơi. Thẩm Liên Diệc bước tới, định chụp lấy nó ôm lên, nhưng nàng đưa tay ra lại không bắt được thứ gì, mọi việc cứ như ảo giác, chậm rãi xuyên qua bàn tay nàng. Trong thoáng chốc, Thẩm Liên Diệc sững sờ không thốt nên lời, cũng sợ hãi đến không tin nổi vào mắt mình.
Bàn tay vậy mà lại xuyên qua!
Thẩm Liên Diệc ngơ ngác đứng yên một lúc lâu, cả người cứng ngắt vì trận bất ngờ này, xuyên qua, bàn tay thật sự xuyên qua, không thể chạm được.
Là mơ sao?
"Nhan Nhan, muội cũng không nên phạt nó như vậy, chỉ là một vết cắn, sẽ không sao."
Thẩm Liên Diệc chưa có đủ thời gian hoảng sợ thì bên trong căn nhà kia đã có hai người bước ra, cả hai đều vận một màu bạch y trắng như tuyết. Một người có vẻ hơi chững chạc hơn, độ tuổi chắc khoảng hai mươi bốn. Gương mặt xinh đẹp đến chói mắt, ở vòng eo có thắc lưng màu đen, trên đó có đeo một sợi dây ngọc bội màu xanh lục thuần, chất ngọc được coi là trân quý. Cổ tay nhỏ nhắn được thắc lại gọn gàng, cả người phản phất lên cảm giác nhẹ nhàng mà ổn định.
Còn người kia không cần suy đoán, vì quá mức quen thuộc, quen thuộc tới mức khắc thật sâu vào lòng, không ai khác chính là Diêu Kỳ. Y phục của nàng cũng khá giống với nữ tử vừa rồi, chỉ là trên người nàng là thuần một màu trắng, không hề có một chút màu sắc nào lạc vào. Hơi thở lạnh lẽo, gương mặt không có bất kỳ biến hóa, một dạng thờ ơ giống như cái gì cũng không liên quan, làn da sạch sẽ khiến người khác không dám có hành vi đưa tay chạm tới.
Nữ tử kia, nàng là Y Tình?
Trong đầu trước tiên xuất hiện cái tên này, rất trùng khớp với cách gọi trong bức thư để lại trong tấm gương kia.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Liên Diệc gặp được người "mẫu thân" mà Y Phong nói, dáng vẻ này thật sự quá mức xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng. Trên tay Y Tình cầm khây thức ăn, nàng lắc đầu nhìn Diêu Kỳ, lại thở dài nói: "Nhan Nhan, vết thương trên tay ta không sao, mà ngược lại, nếu quản giáo nó chặt quá, chỉ sợ nó sẽ phản kích cắn người."
Diêu Kỳ chậm rãi liếc nhìn Y Tình một cái, sau mới thấp giọng: "Ta phạt nó, cũng không phải vì vết thương của ngươi."
Nói xong Diêu Kỳ bước tới chỗ Hồ Hạt, mi tâm nhíu lại, giống như không ngờ bị phạt như vậy mà Hồ Hạt vẫn vui vẻ hưởng thụ. Hồ Hạt cong lên cái đuôi, miệng kêu lên mấy tiếng "chi chi" rồi thụt cổ lại, lặng lẽ quan sát tâm tình của chủ nhân.
Thẩm Liên Diệc nhìn qua Y Tình, lại phát hiện đôi mắt kia hiện lên một tia buồn bã, nhưng rất nhanh đã bị nàng giấu đi. Y Tình đi lên vài bước, bày thức ăn ra bàn, nhỏ nhẹ nói với Hồ Hạt: "Cả ngày trời ngươi cũng đói, ăn đi."
Đôi mắt Hồ Hạt phát sáng, lập tức vồ lấy khây thức ăn, ngấu nghiến ăn đến lợi hại.
Thẩm Liên Diệc nhìn quanh một lượt, có lẽ đây là nơi mà Diêu Kỳ từng nói qua, nơi cùng Y Tình tu luyện nhưng lại không có quá nhiều tiếp xúc, là sư môn của nàng.
Nếu như vậy, tại sao chính nàng lại bị lạc vào đây? Lúc đó Nhuyễn Tán cùng cây đàn kia cùng nhau hòa hợp tạo thành một đạo ánh sáng đỏ chói, sau đó nàng cảm nhận được đau đớn trong người, rồi lại bị đưa tới đây. Mật động kia là Tử Cốc, là nơi Y Tình phong ấn các âm linh gì đó, mà nơi này lại xuất hiện Y Tình cùng Diêu Kỳ, Thẩm Liên Diệc không thể chạm vào họ, mà họ cũng không nhìn thấy nàng.
Không lẽ, đây là ký ức của Y Tình?
Nguyễn từng nói, Y Tình đã dùng một hồn một phách để phong ấn nơi này, liên hệ với bài thơ trước đó đã vô tình đọc được, có lẽ phần tình cảm này cũng đã được nàng lặng lẽ giữ lại, không muốn nó theo nàng biến mất khỏi nhân thế.
Là như thế, đúng không?
Thẩm Liên Diệc khá tò mò về Y Tình, lúc đầu còn không nghĩ tới Y Tình sẽ có dáng vẻ tuyệt sắc tới mức này, vì khi Diêu Kỳ nhắc tới Y Tình cũng không có dáng vẻ tán dương, có lẽ vì vậy nên Thẩm Liên Diệc mới nghĩ Y Tình cũng giống như bao nữ tử khác. Nhưng vừa nhìn thấy dung nhan thật sự của Y Tình, Thẩm Liên Diệc lập tức sinh ra cảm giác thất bại sâu sắc, chính nàng cũng không cách nào không khen ngợi một tiếng.
Nếu thật sự nàng đúng là nữ nhi của Y Tình, vậy thì khác biệt cũng quá lớn đi. Lại lần nữa Thẩm Liên Diệc khẳng định suy nghĩ của chính mình, chắc chắn không phải, có lẽ Y Phong nhận nhầm người rồi.
Chỉ là nàng không rõ, một tuyệt sắc như Y Tình, tại sao Y Phong lại nói vị hoàng tử kia đối với nàng, cũng chỉ đơn thuần vì dòng máu Chiến lang, hoàn toàn không có hứng thú với dung mạo tuyệt diễm của nàng, nói thế nào cũng thật khó tin. Theo lý mà nói, nữ tử này hẳn nên được vạn người kính ngưỡng, ngàn người mến mộ, một chút cũng không tin tưởng dung mạo của Y Tình sẽ không đả động được tới tâm của người nọ.
Nàng tuyệt đối không tin, với một sắc đẹp khuynh thành như Y Tình, vẫn chưa đủ khiến hắn ta mê luyến.
Y Tình chờ Hồ Hạt ăn xong, mỉm cười nhìn sang Diêu Kỳ, thấp giọng nói: "Nhan Nhan, mấy hôm nữa ta sẽ rời khỏi nơi đây, sư phụ bị trọng thương không thể tiếp tục nhận vị trí trưởng cơ chủ, ta nhận được lệnh sắc phong tiếp nhận chủ vị thay người."
Đáy mắt Diêu Kỳ vẫn âm trầm như trước, dường như không hề bị tin tức kia làm bất ngờ, cũng có thể nàng đã dự liệu được từ trước.
Nghe Y Phong nói sư phụ của Diêu Kỳ tên Mặc Kỳ Thư Hóa, hắn lợi hại như vậy vì sao lại bị thương?
Y Tình nhìn ra phía vườn hoa, miệng lẩm bẩm: "Cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại. Nhan Nhan, nếu sau này việc làm của sư tỷ có khiến ngươi thất vọng..."
"Ta sẽ không thất vọng." Chưa đợi Y Tình nói hết, Diêu Kỳ đã lên tiếng cắt ngang: "Ngươi có con đường của ngươi, lý tưởng của mỗi người đều không giống, làm sao có thể áp kỳ vọng của mình lên người khác, để rồi thất vọng chứ?"
Thẩm Liên Diệc ngây ra, mà Y Tình cũng thoáng trầm xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một thoáng sau, Y Tình mỉm cười nhìn Diêu Kỳ, nụ cười đẹp đến xiu lòng, khiến Thẩm Liên Diệc đứng một bên cũng cảm thấy rung động bởi nụ cười đó của nàng, nhẹ nhàng mà thoát tục. Giống như cảm nhận đầu tiên của nàng đối với Diêu Kỳ, hai người này quá mức sáng chói, họ giống như không thuộc về thế giới của phàm nhân. Theo như Thẩm Liên Diệc thấy, chỉ cần Y Tình nhẹ nhàng cười lên một cái như vậy, có bảo người trước mặt tự sát, đối phương cũng sẽ cam lòng mà không một lời oán trách.
Khung cảnh thay đổi, trước mặt Thẩm Liên Diệc lúc này vẫn là một vườn hoa vô cùng rộng lớn, vẫn mùi hương quen thuộc, vẫn có những cơn gió không thương tình đánh mạnh vào thân hoa, khiến những tán hoa bay khắp bầu trời. Thẩm Liên Diệc thấy một người đứng đó, tóc đen dài tới eo, thẳng mượt ngay ngắn như thác chảy lẳng lặng nằm yên trên lưng nàng. Không cần nhìn mặt thì Thẩm Liên Diệc cũng biết người kia chắc chắn là Diêu Kỳ.
Bạch y trắng như thế, nhưng cũng lạnh lẽo đến thế. Nàng đứng ở đó, khiến quan cảnh xung quanh như muốn tiêu điều theo dáng vẻ của nàng. Thẩm Liên Diệc thấy một người chạy tới, hắn toàn thân đen tuyền, vừa gặp Diêu Kỳ đã quỳ xuống, nói: "Thần cơ nói Diêu Cơ đã đăng vị, hắn hỏi người khi nào thì cho nàng rời đi, mọi chuyện để càng lâu sẽ càng khó giấu."
Bầu trời trong xanh, hương khí ngạc ngào lại không mang lại nhẹ nhàng, ngược lại có chút khó thở.
"Ngày mai đi." Diêu Kỳ thản nhiên nói, bạch y trắng tinh đứng giữa vườn hoa, làm cho cảnh sắc thật đơn độc.
Quay người nhìn lại, đã thấy thân ảnh Y Tình ảm đạm quay lưng, mơ hồ còn nhìn ra đôi vai kia đang run lên.
Phải rồi, những gì nàng thấy, đương nhiên là những thứ Y Tình có thể chứng kiến.
Cứ chốc chốc, Thẩm Liên Diệc lại nhìn thấy bóng dáng của cô độc của Y Tình, khi thì ngồi ngây người tại bờ biển, khi thì nhìn xuống vách núi có độ sâu thăm thẳm, khi thì ngồi bên tảng đá gảy một khúc đàn. Đến hiện tại Thẩm Liên Diệc mới biết, hóa ra cây đàn mà Diêu Kỳ sử dụng, từng là vật sở hữu của Y Tình, trong lòng lại dâng lên phiền muộn không biết từ đâu.
Quả nhiên Y Phong nói không sai, Y Tình đi qua rất nhiều nơi, tại vì cảnh vật liên tục thay đổi, mà người cùng nàng tiếp xúc mỗi lần đều không giống nhau. Cảnh vật lướt qua rất nhanh, giống như chỉ trong suy nghĩ, từng hình ảnh chỉ hiện lên trong thoáng chốc rồi biến mất, không hề tồn động quá lâu. Có lẽ những thứ này không phải thứ mà Y Tình muốn giữ lại, chỉ là không hiểu vì sao lại xuất hiện ở đây, chắc là cảm giác cô đơn trong người nàng quá lớn, thành ra muốn xóa cũng không cách nào triệt để cho nó biến mất hoàn toàn.
Nhưng có một điều Thẩm Liên Diệc có thể thấy rõ, Y Tình đã không còn nở nụ cười nữa.
Cảnh vật lại thay đổi, xung quanh tối đen như mực, Thẩm Liên Diệc giật mình lục trong người tìm hỏa chiếc tử, nhưng quên mất là trên người nàng vốn chẳng mang theo cái gì cả, thậm chí nếu có mang theo cái gì đó, cũng chưa chắc đã sử dụng được. Không hiểu sao nơi này dù rất tối, đến cả tinh tú hay cây cối gì đều không thấy được, nhưng Thẩm Liên Diệc lại mơ hồ biết trời sắp có mưa.
Tự dưng lại nhớ tới lần phỏng đoán sắp có mưa trước đó của Diêu Kỳ, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng.
Một lúc sau, không gian sáng hơn một chút, Thẩm Liên Diệc thấy mình đang đứng trước một sơn trang, mà sơn trang này chính là Phương Cách của trước kia, Lâm Hiểu từng nhắc qua với nàng. Khác hẳn so với trí nhớ của nàng, Phương Cách lúc này rất khang trang, người người đi lại rất nhiều, tiếng cười nói không ngừng vang vọng trong không trung.
Y Tình đang đứng bên trong nhìn ra, nàng khoắc trên vai một chiếc áo lông chồn trắng tinh, cái này rất giống với cái Diêu Kỳ hay dùng. Y phục trên người Y Tình đã không còn là màu trắng giống trước đó, hiện tại đã được thay đổi bằng một thân tử sắc, nhìn nàng hòa vào bóng đêm, không hiểu sao lại khiến Thẩm Liên Diệc cảm thấy nàng thật đáng thương.
Mưa bắt đầu rơi, Y Tình đưa tay hứng những giọt mưa, chúng nặng nề rơi trên tay nàng, sau đó bắn ra tứ phía. Tuy Thẩm Liên Diệc đứng ngoài trời nhưng không hề thấy lạnh hay ướt át gì đó, nàng thấy mưa tuy dội thẳng trên người mình, nhưng là xuyên qua rồi rơi xuống đất. Y Tình cũng không có bộ dáng vui vẻ giống những người khác, thay vào đó là tâm trạng hết sức nặng nề. Bộ dạng của nàng lúc này còn khổ sở hơn bất kỳ người nào khác, không biết vì sao lại khổ sở, không hiểu vì sao lại mang cho người ta một loại man mác buồn như vậy.
Đứng được một lúc thì Y Tình cầm lên một cái ô, xuyên qua màn mưa mà đi, tuy không biết nàng ta muốn đi đâu, như có lực nào đó thúc đẩy, khiến Thẩm Liên Diệc cũng bước theo sau. Dù sao thì mưa cũng không làm ướt được nàng, cho nên Thẩm Liên Diệc cũng không hề lo lắng, chỉ lặng lẽ bước theo sau.
Tuy nói đây là giấc mộng của Y Tình, nhưng nó lại ngắt khúc không rõ ràng, lúc chỗ này, lúc lại ở chỗ khác, lại không hề liền mạch với nhau, nên Thẩm Liên Diệc không đoán biết được tâm trạng của Y Tình hiện tại vì đâu mà ra. Chỗ này là Phương Cách, nhưng là khi chưa bị phá hủy, chứng tỏ lúc này đang là lúc thịnh vượng, cũng có thể là lúc sắp bị triều đình ngắm tới.
Vậy thì tâm tình hiện tại của Y Tình cũng có rất nhiều cách để lý giải.
Tới một khu rừng nhỏ sau núi, chỗ này rất lạ lẫm, hình như Thẩm Liên Diệc chưa bao giờ đi tới. Nàng thấy Y Tình bỏ cái ô xuống, để mặc cho nước mưa xối thẳng lên người nàng, tuy bị nước mưa thấm ướt, nhưng nàng đã thấy Y Tình rơi nước mắt. Bộ dáng khổ sở kia khiến Thẩm Liên Diệc sững sờ, có xúc cảm muốn bước tới ôm lấy nữ tử này, chỉ là chính nàng biết rõ bản thân không làm được, chỉ có thể đứng một bên im lặng đứng nhìn.
"Xin lỗi, xin lỗi..."
Xin lỗi? Nàng muốn xin lỗi ai?
Y Tình không ngừng lập lại hai chữ "xin lỗi", nhìn nàng khóc tới tê tâm liệt phế như vậy, trong lòng Thẩm Liên Diệc mơ hồ cảm thấy đau nhói. Nhưng vì sao phải đau lòng? Có lẽ vì có gì đó thương hại đối với một người như Y Tình. Trận mưa không vì Y Tình xinh đẹp mà ngừng lại, nó càng mạnh mẽ dội thẳng lên người nàng, giống như muốn gột rửa thứ gì đó bám sâu trong lòng.
Bàn tay Y Tình đưa ra, cũng trong khoảng khắc đó, bàn tay nàng xuất hiện một thanh trường kiếm sắc lạnh làm Thẩm Liên Diệc ngây người, cái này Thẩm Liên Diệc chưa từng nhìn thấy, nên không biết nó có tên gọi hay không. Y Tình câu lên nụ cười, nụ cười tuy rất đẹp nhưng lại quá thê lương. Nàng cong người uốn lượn như một con bướm, nhẹ nhàng mà phiêu dật. Nàng ở đó múa rất lâu, tới mức kiệt sức để bản thân ngã xuống đất, để mặc cho y phục của mình bị vấy bẩn, nàng đã không muốn quan tâm tới.
Tại sao trong hồi ức của Y Tình, nàng ta lại chịu nhiều dằn vặt khổ sở như vậy?
Y Tình, quả nhiên hồng nhan luôn không có kết quả tốt đẹp.
Vừa suy nghĩ vừa đi, không ngờ trong vô tình khung cảnh lại thay đổi. Chỗ này có một hồ nước, xung quanh toàn những đá với đá, phía trên còn có một con thác chảy xuống, theo một khe nhỏ mà nước đổ dồn về chỗ này. Ở chỗ miệng hồ có một người đứng đó, y phục trắng như tuyết, tóc đen dài xuống tận eo, thoang thoảng còn có hương thơm quen thuộc.
Phải, không hiểu sao Thẩm Liên Diệc nhận định hương thơm này rất quen thuộc.
Bốn phía yên tĩnh như tờ, cảnh sắc lặng lẽ ngắm nhìn thân hình gầy gò đang đứng ở chỗ kia. Lần này gió không lớn, chỉ thỉnh thoảng có một ít gió thổi nhẹ qua, nhưng như vậy cũng khiến khung cảnh trở nên quá sức sinh động. Thẩm Liên Diệc muốn bước tới, nhìn thử người kia rốt cuộc có phải người mà nàng đang nghĩ tới không, nhưng lại sợ chính mình bước qua sẽ làm hình ảnh này biến mất nên không dám nhấc chân.
Thẩm Liên Diệc đứng tại chỗ chờ người kia quay mặt lại, nhưng Thẩm Liên Diệc đứng bao lâu thì người kia cũng yên lặng đứng đó bấy lâu, khiến nàng có suy nghĩ đây có phải là tượng gỗ hay gì đó đại loại hay không. Người này đứng rất yên lặng, một chút động tĩnh cũng không có, nếu không phải nhìn thấy bàn tay người kia khẽ siết chặt, Thẩm Liên Diệc sẽ thật sự nghĩ đây là một bức tượng sống.
Thẩm Liên Diệc không đợi được, định bước lên thì người trước mặt đã lên tiếng: "Ta chờ ngươi... đã lâu."
Cái gì? Chờ đã lâu? Chờ ai? Chờ mình sao? Nàng ta thấy được mình?
Trong lòng Thẩm Liên Diệc nhảy lên một cái, có cảm giác hoảng hốt, cũng rất vui sướng. Từ lúc lạc vào đây, Thẩm Liên Diệc không biết làm sao mới có thể rời khỏi được, cứ lang thang vô định như vậy, không biết đã trải qua bao lâu rồi.
Người trước mặt xoay lại, đối diện với Thẩm Liên Diệc, gương mặt vẫn luôn mang theo bộ dáng lạnh lẽo, một chút xúc cảm cũng không thể hiện ra. Thẩm Liên Diệc sững sờ nhìn thân ảnh cao lớn đối diện, gương mặt đẹp đến tinh tế, hai tròng mắt đen thăm thẳm giống như hai cái giếng sâu không thấy đáy. Khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ mở: "Lại gặp nhau."
Trong khoảng khắc đó, Thẩm Liên Diệc sửng sốt không nói nên lời.
"Sư muội... đã lâu không gặp." Lời nói này vừa thốt lên đã đánh cho Thẩm Liên Diệc quay về thực tại, mọi hy vọng đều bị dập tắt không còn một mảnh.
Ồ? Thì ra người Diêu Kỳ đang nói tới cũng không phải nàng, mà là một người khác, người kia chính xác là Y Tình. Nói như vậy, ở chỗ này thật sự không ai có thể nhìn thấy mình sao? Thẩm Liên Diệc thắc mắc hồi lâu cũng không dám đưa ra một lời khẳng định chính xác. Nhưng trong thâm tâm lại rõ ràng một điều, nàng hiện tại đang rất hụt hẫng, cảm giác thất vọng như bị dìm sâu dưới đáy đại dương.
Thẩm Liên Diệc bị hỏi đến á khẩu, quên mất trước mặt mình là một người vô cùng thông minh, dù bị thương đến xém mất mạng cũng không ảnh hưởng tới cái đầu của nàng. Mà những chuyện thế này cũng không cần quá thông minh vẫn có thể nghĩ ra, nếu không phải có ý đồ gì, làm sao trong suốt mấy câu hỏi liên tục, đều đề cập đến cùng một nhân vật đây?
Cổ họng không nhịn được nuốt nước bọt, ấp úng nói: "Không, không phải ngươi muốn nói chuyện sao? Ta vừa đọc, là những chữ trong kia, đọc được những thứ kia, nên có chút tò mò."
Diêu Kỳ cười cười nhìn Thẩm Liên Diệc, từ chối cho ý kiến, chậm rãi khép lại đôi mắt của mình. Càng là như vậy, tâm tình Thẩm Liên Diệc càng thêm thấp thỏm.
Diêu Kỳ hỏi: "Ngươi lớn lên ở Huyền Châu Thành?"
Thẩm Liên Diệc bắt lấy cọng rơm cứu mạng, gật đầu như gà mổ thóc: "Không sai, ta lớn lên ở đó."
"Nơi đó... sống tốt chứ?"
Nhớ tới những chuyện trước kia, ánh mắt Thẩm Liên Diệc trở nên ấm áp hẳn đi: "Từ nhỏ hai vị ca ca đã rất yêu thương ta, mọi thứ ta thích đều cố gắng giành được mang về cho ta, có khi còn vì ta mà đối đầu với phụ thân, làm cho ba huynh muội chúng ta đều bị phạt quỳ đến không đứng nổi, khi đó ta còn trách hắn quá cứng ngắt, nhưng cũng rất vui vẻ. Đại ca rất ít nói, nhưng bản lĩnh thực ra lại rất lớn, vì sợ về sau ta sẽ bị người khác ức hiếp, hắn liền phấn đấu luyện thật tốt văn võ, về sau được sắc phong văn võ trạng nguyên, có chiến tích nên đã là tướng quân rong đuổi sa trường. Đại ca từng nói, chỉ khi hắn có đủ thực lực bảo vệ ta, về sau bất cứ nam nhân nào cũng không dám cùng ta vô lễ, như vậy ta mới có cuộc sống hạnh phúc được."
"Còn nhị ca thì không được đáng tin cho lắm, ước mơ của hắn cũng rất cao, nhưng thường lại bỏ bị dỡ giữa chừng, văn không quá tốt, võ cũng không nằm trong đại cao thủ, nhưng yêu thích của hắn về võ thuật thì không thể chối bỏ. Tính tình rõ ràng rất trẻ con, vậy mà lúc nào cũng thích tỏ vẻ người lớn, làm việc luôn thiếu cân nhắc, tuy không tham ô hối lộ, nhưng giấu diếm tiền của từ bọn cướp thì không ít. Nhị ca luôn thích dẫn ta tới mấy chỗ không đàng hoàng để tra án, kể cả hắc điếm, kỹ viện cũng đều nhớ tới ta. Nói thật, lần đầu ta được dẫn tới đó, trong đầu đều mờ mịt không biết cái gì, ngơ ngơ ngác ngác mà bị người dụ đi mất, làm cho nhị ca bị đại ca mắng nguyên một ngày."
Nói tới đây, Thẩm Liên Diệc vui vẻ nở nụ cười, bất giác lướt mắt nhìn xuống, lại phát hiện dường như Diêu Kỳ đã thiếp đi, Thẩm Liên Diệc ngừng lại câu chuyện đang dang dỡ.
Hương thơm cứ thản nhiên lướt qua mũi, nhìn gương mặt xinh đẹp đến mức khiến nàng nhiều lần ngây ngẩn kia, Thẩm Liên Diệc cảm thấy mình đã không thể dời nổi mắt tới chỗ khác được nữa rồi.
Nàng xinh đẹp, nàng cao quý, không một ai xứng đáng cùng nàng đứng chung một chỗ, đôi mắt mang theo dáng vẻ đào hoa là thứ khác biệt duy nhất của nàng. Một người hoàn mỹ như vậy, đến cuối cùng sẽ cùng ai chung một chỗ? Một người như nàng, rốt cuộc sẽ cần một người bầu bạn như thế nào?
Thẩm Liên Diệc thật sự tò mò dạng người nào có thể may mắn chiếm được trái tim của nàng.
Hoa tương tư một vùng rực rỡ
Bạch y sắc, ảm đạm cánh lưu ly.
Nhất kiến tình si đời ai thấu
Nhớ người, tưởng người, sâu kín thật lâu.
Y Tình thực sự đã nảy sinh tình cảm với Diêu Kỳ, liệu Diêu Kỳ có biết hay không? Mà Diêu Kỳ có để ý tới loại tình cảm trái với luân thường đạo lý này?
Không ai biết!
Diêu Kỳ quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức tìm một vết nhơ cũng không thấy. Tuy quen biết Diêu Kỳ không được lâu, nhưng cũng phần nào biết được một chút gì đó về nàng, dù là cách ăn vận, đi đứng hay về ngôn từ lễ nghi, dường như nàng đều có đủ.
"Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi"
Thật sự rất thích hợp với nàng.
Như ma xui quỷ khiến, cái đầu chậm rãi cuối đầu xuống, cánh môi hé mở, chậm chạp chạm đến vật mềm mềm của người bên dưới, ánh sáng lượn lờ bên trong đôi mắt, mang theo kinh hách, cũng là lo lắng. Thẩm Liên Diệc không dám mở mắt, đến khi hai cánh môi chạm nhau, một xúc cảm hạnh phúc khó tả, cũng mang lại niềm vui không thể che giấu được trên gương mặt nàng, nhưng vẫn như cũ không dám mở mắt.
Cánh môi Diêu Kỳ rất mềm, còn rất ấm áp, không giống với bàn tay lạnh lẽo của nàng, nó khiến Thẩm Liên Diệc lưu luyến không thôi, cũng rất muốn tiến sâu hơn, mà sự tham lam này không biết từ đâu lại xuất hiện một cách mãnh liệt như vậy. Quả thật, Thẩm Liên Diệc đã làm như vậy, khẽ cậy môi người bên dưới ra, chậm rãi tiến sâu vào, đến khi chạm tới đầu lưỡi thơm ngát thì nàng có hơi chần chừ. Dường như làm như vậy quá vô lại, nếu so sánh thì cũng không khác nào cường đạo đi hà hiếp con gái nhà lành.
Thẩm Liên Diệc biết Diêu Kỳ tuyệt đối không phải thuộc hạng người dễ bị trêu chọc, nhưng hiện tại chính nàng đã trêu chọc tới Diêu Kỳ một cách trắng trợn. Nhưng cái suy nghĩ quân tử kia cũng không ngăn cản được tham lam muốn tiến sâu vào của Thẩm Liên Diệc, quấn lấy nhau là việc làm hết sức tốt đẹp, đẹp tới mức khiến Thẩm Liên Diệc không nỡ buông tha. Dẫu biết là sai trái, nhưng giờ khắc này, Thẩm Liên Diệc tình nguyện quên hết tất cả, bỏ xuống những ràng buộc, hiện tại... không có gì đáng để suy nghĩ.
Mặc dù chính nàng đang khi dễ Diêu Kỳ, nhưng cũng không muốn nghĩ tới nữa.
Hương thơm lượn lờ bên đầu lưỡi, tham lam cắn nuốt những thứ thuộc về Diêu Kỳ, một chút cũng không muốn buông ra, có vị mặn của máu, còn có hương khí chỉ độc nhất thuộc về Diêu Kỳ. Không khí vốn lạnh lẽo nhưng giờ thời khắc này lại ấm nóng đến lạ thường, hơi thở hấp tấp, hòa vào làm một khiến không gian ái muội làm người ta không dám nhìn thẳng.
Vẫn như cũ, Thẩm Liên Diệc chưa dám mở mắt. Người bên dưới rất yên tĩnh, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không có phản ứng. Đầu lưỡi dừng lại, hơi thở tưởng chừng ấm áp lại bỗng dưng nhận ra vô cùng lạnh lẽo, lạnh tới mức khiến nàng run rẩy.
Mình đang làm cái gì vậy?
Hơi thở người bên dưới bình ổn, đều đặn theo nhịp đập mà phập phòng, đôi mắt khép chặt, gương mặt Diêu Kỳ thật thản nhiên. Thẩm Liên Diệc bối rối nhìn Diêu Kỳ, nhìn người không quan tâm tới cảm xúc đang bất an của nàng mà chìm vào giấc ngủ sâu. Thẩm Liên Diệc không biết Diêu Kỳ có phát giác ra chuyện nàng làm hay không, mà có lẽ là không, vì nàng đã thiếp đi từ lâu.
Thẩm Liên Diệc hít sâu một hơi, không dám đưa mắt nhìn tới Diêu Kỳ nữa, lơ đãng nhìn tới vạt áo đã có nhiễm một chút hoa máu, lại vì sợ hãi mà chuyển hướng sang khoảng không trước mặt. Diêu Kỳ vẫn hít thở đều đặn, Thẩm Liên Diệc cũng theo nhịp điệu đó mà nhảy theo từng hơi thở. Không biết đó là do xung quanh quá cô quạnh hay vì Thẩm Liên Diệc quá chú ý đến Diêu Kỳ, mà khi nghe hai trái tim đều nhảy chung một nhịp, khoảng khắc ấy lại khiến nàng muôn phần thỏa mãn. Ít nhất, nàng cũng có thể lén lút chạy theo Diêu Kỳ mà không khiến nàng ta phát hiện.
Thanh Nhuyễn Tán bên kia bỗng dưng rung lên, cùng lúc đó có thêm thứ gì phát ra tiếng động, cuối cùng cả hai luồng ánh sáng hòa vào làm một, ánh lên một màu đỏ chói.
Thẩm Liên Diệc phát hiện ra, thứ gì kia chính là cây đàn lúc trước Diêu Kỳ từng gảy, nãy giờ vẫn luôn im lặng, không ngờ hiện tại lại phát ra động tĩnh lớn đến vậy.
Biến cố đột ngột phát sinh, Thẩm Liên Diệc lo lắng nhìn Diêu Kỳ, sau một hồi suy nghĩ mới nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, tự mình bước tới xem thử.
Thẩm Liên Diệc đứng trước cây đàn cùng thanh kiếm Nhuyễn Tán, nhưng nàng không cầm nó lên, chỉ yên lặng đứng đó nhìn. Đôi mắt khẽ co rúm, cảm giác đau nhói như trước lúc rơi xuống núi lại lần nữa xuất hiện. Thẩm Liên Diệc cảm thấy thân thể như muốn rách ra thành nhiều mảnh, mọi sự cắn xé đau đớn cứ thế gậm nhấm lấy nàng.
Sợ hãi muốn tránh xa, nhưng hình như đã muộn màng.
Thẩm Liên Diệc thấy thân ảnh của ai đó đang lung lay trước mặt, giống như ảo ảnh, hoàn toàn mơ hồ không rõ ràng. Thẩm Liên Diệc nghĩ là Diêu Kỳ, muốn đưa tay ra giữ lấy, nhưng thân ảnh kia lại xuyên qua tay nàng, rồi biến mất không còn vết tích.
"Không!" Thẩm Liên Diệc hoảng hốt hét lên.
Trước mắt nàng xuất hiện một cánh cửa bằng gỗ, lỏng lẽo tới mức tưởng chừng như một trận gió nhỏ đưa qua cũng đủ làm cho nó ngã nghiên. Bên trong giống như có một lực hút gì đó đang kêu gọi nàng tiến vào, giống như có giọng nói đang văng vẳng: "Thẩm Liên Diệc, vào đây! Ta đợi ngươi lâu lắm rồi."
Chần chừ một lúc, Thẩm Liên Diệc mới bước vào, bên trong không phải một căn phòng gì hết, nó chỉ là một khu vườn nhỏ, một khu vườn tản mát hương vị thanh nhã, dường như đã nghe qua ở đâu đó. Sâu bên trong vườn hoa có một căn nhà nhỏ bằng gỗ, bên đó hình như còn có khói bóc lên trên. Men theo đường mòn, Thẩm Liên Diệc chạy theo tới, bên ngoài căn nhà có một cái bàn đá được chạm khắc tinh tế, trên bàn có thể thấy rõ hình dáng một con Bá Hạ uy vũ đang há to cái miệng. Xung quanh cái bàn có tới ba cái ghế, mà trên một cái ghế ở đó đã được ngồi vào, không phải người mà là một con vật. Bộ lông trắng tinh lười biến cạ đầu lên bàn, hai chân trước không yên ổn mà vỗ vỗ lên đó, giống như muốn biểu tình cái gì.
Lúc đầu nhìn thấy thứ này, Thẩm Liên Diệc đã sững sờ thật lâu, hoàn toàn không nghĩ tớ sẽ gặp nó ở đây, nhưng rồi nhìn tới bộ dáng hiện tại của nó, Thẩm Liên Diệc không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Con vật này, đương nhiên nàng biết.
Trận gió nổi lên, Thẩm Liên Diệc đứng yên một chỗ, lơ đãng đưa tay ra cũng có thể bắt được những cánh hoa đang bị gió thổi bay, mùi hương kia lại lần nữa bay thẳng vào mũi nàng. Nhưng nàng không bắt được cánh hoa nào, cánh hoa bay tới rồi rơi thẳng xuống đất, tuy có hơi điều hiu nhưng thật trong lành.
Thật thơm!
Nhìn kỹ, ở vườn hoa bên kia đều mang một màu tím, hương sắc khoe ra, kiêu ngạo mà tự mãn. Hoa có hình dạng của cánh bướm, phía trong cùng có một chấm vàng, càng hướng ra bên ngoài là hòa vào màu tím mộng mơ, chấm dứt tại đó, xuất hiện một màu trắng tinh khiết cũng mang hình dáng của một cánh bướm, cuối cùng được bao trọn bởi một màu tím mãnh liệt, giống như màu tím đậm kia ôm lấy bạch sắc phía trong cùng.
Cũng không biết, đây là hoa gì.
Con vật kia chòm người dậy, cái đuôi vẫy vẫy mấy cái, sau đó cong lưng lên giống như muốn tập thể dục sau một ngày nằm chơi vơi. Thẩm Liên Diệc bước tới, định chụp lấy nó ôm lên, nhưng nàng đưa tay ra lại không bắt được thứ gì, mọi việc cứ như ảo giác, chậm rãi xuyên qua bàn tay nàng. Trong thoáng chốc, Thẩm Liên Diệc sững sờ không thốt nên lời, cũng sợ hãi đến không tin nổi vào mắt mình.
Bàn tay vậy mà lại xuyên qua!
Thẩm Liên Diệc ngơ ngác đứng yên một lúc lâu, cả người cứng ngắt vì trận bất ngờ này, xuyên qua, bàn tay thật sự xuyên qua, không thể chạm được.
Là mơ sao?
"Nhan Nhan, muội cũng không nên phạt nó như vậy, chỉ là một vết cắn, sẽ không sao."
Thẩm Liên Diệc chưa có đủ thời gian hoảng sợ thì bên trong căn nhà kia đã có hai người bước ra, cả hai đều vận một màu bạch y trắng như tuyết. Một người có vẻ hơi chững chạc hơn, độ tuổi chắc khoảng hai mươi bốn. Gương mặt xinh đẹp đến chói mắt, ở vòng eo có thắc lưng màu đen, trên đó có đeo một sợi dây ngọc bội màu xanh lục thuần, chất ngọc được coi là trân quý. Cổ tay nhỏ nhắn được thắc lại gọn gàng, cả người phản phất lên cảm giác nhẹ nhàng mà ổn định.
Còn người kia không cần suy đoán, vì quá mức quen thuộc, quen thuộc tới mức khắc thật sâu vào lòng, không ai khác chính là Diêu Kỳ. Y phục của nàng cũng khá giống với nữ tử vừa rồi, chỉ là trên người nàng là thuần một màu trắng, không hề có một chút màu sắc nào lạc vào. Hơi thở lạnh lẽo, gương mặt không có bất kỳ biến hóa, một dạng thờ ơ giống như cái gì cũng không liên quan, làn da sạch sẽ khiến người khác không dám có hành vi đưa tay chạm tới.
Nữ tử kia, nàng là Y Tình?
Trong đầu trước tiên xuất hiện cái tên này, rất trùng khớp với cách gọi trong bức thư để lại trong tấm gương kia.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Liên Diệc gặp được người "mẫu thân" mà Y Phong nói, dáng vẻ này thật sự quá mức xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng. Trên tay Y Tình cầm khây thức ăn, nàng lắc đầu nhìn Diêu Kỳ, lại thở dài nói: "Nhan Nhan, vết thương trên tay ta không sao, mà ngược lại, nếu quản giáo nó chặt quá, chỉ sợ nó sẽ phản kích cắn người."
Diêu Kỳ chậm rãi liếc nhìn Y Tình một cái, sau mới thấp giọng: "Ta phạt nó, cũng không phải vì vết thương của ngươi."
Nói xong Diêu Kỳ bước tới chỗ Hồ Hạt, mi tâm nhíu lại, giống như không ngờ bị phạt như vậy mà Hồ Hạt vẫn vui vẻ hưởng thụ. Hồ Hạt cong lên cái đuôi, miệng kêu lên mấy tiếng "chi chi" rồi thụt cổ lại, lặng lẽ quan sát tâm tình của chủ nhân.
Thẩm Liên Diệc nhìn qua Y Tình, lại phát hiện đôi mắt kia hiện lên một tia buồn bã, nhưng rất nhanh đã bị nàng giấu đi. Y Tình đi lên vài bước, bày thức ăn ra bàn, nhỏ nhẹ nói với Hồ Hạt: "Cả ngày trời ngươi cũng đói, ăn đi."
Đôi mắt Hồ Hạt phát sáng, lập tức vồ lấy khây thức ăn, ngấu nghiến ăn đến lợi hại.
Thẩm Liên Diệc nhìn quanh một lượt, có lẽ đây là nơi mà Diêu Kỳ từng nói qua, nơi cùng Y Tình tu luyện nhưng lại không có quá nhiều tiếp xúc, là sư môn của nàng.
Nếu như vậy, tại sao chính nàng lại bị lạc vào đây? Lúc đó Nhuyễn Tán cùng cây đàn kia cùng nhau hòa hợp tạo thành một đạo ánh sáng đỏ chói, sau đó nàng cảm nhận được đau đớn trong người, rồi lại bị đưa tới đây. Mật động kia là Tử Cốc, là nơi Y Tình phong ấn các âm linh gì đó, mà nơi này lại xuất hiện Y Tình cùng Diêu Kỳ, Thẩm Liên Diệc không thể chạm vào họ, mà họ cũng không nhìn thấy nàng.
Không lẽ, đây là ký ức của Y Tình?
Nguyễn từng nói, Y Tình đã dùng một hồn một phách để phong ấn nơi này, liên hệ với bài thơ trước đó đã vô tình đọc được, có lẽ phần tình cảm này cũng đã được nàng lặng lẽ giữ lại, không muốn nó theo nàng biến mất khỏi nhân thế.
Là như thế, đúng không?
Thẩm Liên Diệc khá tò mò về Y Tình, lúc đầu còn không nghĩ tới Y Tình sẽ có dáng vẻ tuyệt sắc tới mức này, vì khi Diêu Kỳ nhắc tới Y Tình cũng không có dáng vẻ tán dương, có lẽ vì vậy nên Thẩm Liên Diệc mới nghĩ Y Tình cũng giống như bao nữ tử khác. Nhưng vừa nhìn thấy dung nhan thật sự của Y Tình, Thẩm Liên Diệc lập tức sinh ra cảm giác thất bại sâu sắc, chính nàng cũng không cách nào không khen ngợi một tiếng.
Nếu thật sự nàng đúng là nữ nhi của Y Tình, vậy thì khác biệt cũng quá lớn đi. Lại lần nữa Thẩm Liên Diệc khẳng định suy nghĩ của chính mình, chắc chắn không phải, có lẽ Y Phong nhận nhầm người rồi.
Chỉ là nàng không rõ, một tuyệt sắc như Y Tình, tại sao Y Phong lại nói vị hoàng tử kia đối với nàng, cũng chỉ đơn thuần vì dòng máu Chiến lang, hoàn toàn không có hứng thú với dung mạo tuyệt diễm của nàng, nói thế nào cũng thật khó tin. Theo lý mà nói, nữ tử này hẳn nên được vạn người kính ngưỡng, ngàn người mến mộ, một chút cũng không tin tưởng dung mạo của Y Tình sẽ không đả động được tới tâm của người nọ.
Nàng tuyệt đối không tin, với một sắc đẹp khuynh thành như Y Tình, vẫn chưa đủ khiến hắn ta mê luyến.
Y Tình chờ Hồ Hạt ăn xong, mỉm cười nhìn sang Diêu Kỳ, thấp giọng nói: "Nhan Nhan, mấy hôm nữa ta sẽ rời khỏi nơi đây, sư phụ bị trọng thương không thể tiếp tục nhận vị trí trưởng cơ chủ, ta nhận được lệnh sắc phong tiếp nhận chủ vị thay người."
Đáy mắt Diêu Kỳ vẫn âm trầm như trước, dường như không hề bị tin tức kia làm bất ngờ, cũng có thể nàng đã dự liệu được từ trước.
Nghe Y Phong nói sư phụ của Diêu Kỳ tên Mặc Kỳ Thư Hóa, hắn lợi hại như vậy vì sao lại bị thương?
Y Tình nhìn ra phía vườn hoa, miệng lẩm bẩm: "Cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại. Nhan Nhan, nếu sau này việc làm của sư tỷ có khiến ngươi thất vọng..."
"Ta sẽ không thất vọng." Chưa đợi Y Tình nói hết, Diêu Kỳ đã lên tiếng cắt ngang: "Ngươi có con đường của ngươi, lý tưởng của mỗi người đều không giống, làm sao có thể áp kỳ vọng của mình lên người khác, để rồi thất vọng chứ?"
Thẩm Liên Diệc ngây ra, mà Y Tình cũng thoáng trầm xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một thoáng sau, Y Tình mỉm cười nhìn Diêu Kỳ, nụ cười đẹp đến xiu lòng, khiến Thẩm Liên Diệc đứng một bên cũng cảm thấy rung động bởi nụ cười đó của nàng, nhẹ nhàng mà thoát tục. Giống như cảm nhận đầu tiên của nàng đối với Diêu Kỳ, hai người này quá mức sáng chói, họ giống như không thuộc về thế giới của phàm nhân. Theo như Thẩm Liên Diệc thấy, chỉ cần Y Tình nhẹ nhàng cười lên một cái như vậy, có bảo người trước mặt tự sát, đối phương cũng sẽ cam lòng mà không một lời oán trách.
Khung cảnh thay đổi, trước mặt Thẩm Liên Diệc lúc này vẫn là một vườn hoa vô cùng rộng lớn, vẫn mùi hương quen thuộc, vẫn có những cơn gió không thương tình đánh mạnh vào thân hoa, khiến những tán hoa bay khắp bầu trời. Thẩm Liên Diệc thấy một người đứng đó, tóc đen dài tới eo, thẳng mượt ngay ngắn như thác chảy lẳng lặng nằm yên trên lưng nàng. Không cần nhìn mặt thì Thẩm Liên Diệc cũng biết người kia chắc chắn là Diêu Kỳ.
Bạch y trắng như thế, nhưng cũng lạnh lẽo đến thế. Nàng đứng ở đó, khiến quan cảnh xung quanh như muốn tiêu điều theo dáng vẻ của nàng. Thẩm Liên Diệc thấy một người chạy tới, hắn toàn thân đen tuyền, vừa gặp Diêu Kỳ đã quỳ xuống, nói: "Thần cơ nói Diêu Cơ đã đăng vị, hắn hỏi người khi nào thì cho nàng rời đi, mọi chuyện để càng lâu sẽ càng khó giấu."
Bầu trời trong xanh, hương khí ngạc ngào lại không mang lại nhẹ nhàng, ngược lại có chút khó thở.
"Ngày mai đi." Diêu Kỳ thản nhiên nói, bạch y trắng tinh đứng giữa vườn hoa, làm cho cảnh sắc thật đơn độc.
Quay người nhìn lại, đã thấy thân ảnh Y Tình ảm đạm quay lưng, mơ hồ còn nhìn ra đôi vai kia đang run lên.
Phải rồi, những gì nàng thấy, đương nhiên là những thứ Y Tình có thể chứng kiến.
Cứ chốc chốc, Thẩm Liên Diệc lại nhìn thấy bóng dáng của cô độc của Y Tình, khi thì ngồi ngây người tại bờ biển, khi thì nhìn xuống vách núi có độ sâu thăm thẳm, khi thì ngồi bên tảng đá gảy một khúc đàn. Đến hiện tại Thẩm Liên Diệc mới biết, hóa ra cây đàn mà Diêu Kỳ sử dụng, từng là vật sở hữu của Y Tình, trong lòng lại dâng lên phiền muộn không biết từ đâu.
Quả nhiên Y Phong nói không sai, Y Tình đi qua rất nhiều nơi, tại vì cảnh vật liên tục thay đổi, mà người cùng nàng tiếp xúc mỗi lần đều không giống nhau. Cảnh vật lướt qua rất nhanh, giống như chỉ trong suy nghĩ, từng hình ảnh chỉ hiện lên trong thoáng chốc rồi biến mất, không hề tồn động quá lâu. Có lẽ những thứ này không phải thứ mà Y Tình muốn giữ lại, chỉ là không hiểu vì sao lại xuất hiện ở đây, chắc là cảm giác cô đơn trong người nàng quá lớn, thành ra muốn xóa cũng không cách nào triệt để cho nó biến mất hoàn toàn.
Nhưng có một điều Thẩm Liên Diệc có thể thấy rõ, Y Tình đã không còn nở nụ cười nữa.
Cảnh vật lại thay đổi, xung quanh tối đen như mực, Thẩm Liên Diệc giật mình lục trong người tìm hỏa chiếc tử, nhưng quên mất là trên người nàng vốn chẳng mang theo cái gì cả, thậm chí nếu có mang theo cái gì đó, cũng chưa chắc đã sử dụng được. Không hiểu sao nơi này dù rất tối, đến cả tinh tú hay cây cối gì đều không thấy được, nhưng Thẩm Liên Diệc lại mơ hồ biết trời sắp có mưa.
Tự dưng lại nhớ tới lần phỏng đoán sắp có mưa trước đó của Diêu Kỳ, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng.
Một lúc sau, không gian sáng hơn một chút, Thẩm Liên Diệc thấy mình đang đứng trước một sơn trang, mà sơn trang này chính là Phương Cách của trước kia, Lâm Hiểu từng nhắc qua với nàng. Khác hẳn so với trí nhớ của nàng, Phương Cách lúc này rất khang trang, người người đi lại rất nhiều, tiếng cười nói không ngừng vang vọng trong không trung.
Y Tình đang đứng bên trong nhìn ra, nàng khoắc trên vai một chiếc áo lông chồn trắng tinh, cái này rất giống với cái Diêu Kỳ hay dùng. Y phục trên người Y Tình đã không còn là màu trắng giống trước đó, hiện tại đã được thay đổi bằng một thân tử sắc, nhìn nàng hòa vào bóng đêm, không hiểu sao lại khiến Thẩm Liên Diệc cảm thấy nàng thật đáng thương.
Mưa bắt đầu rơi, Y Tình đưa tay hứng những giọt mưa, chúng nặng nề rơi trên tay nàng, sau đó bắn ra tứ phía. Tuy Thẩm Liên Diệc đứng ngoài trời nhưng không hề thấy lạnh hay ướt át gì đó, nàng thấy mưa tuy dội thẳng trên người mình, nhưng là xuyên qua rồi rơi xuống đất. Y Tình cũng không có bộ dáng vui vẻ giống những người khác, thay vào đó là tâm trạng hết sức nặng nề. Bộ dạng của nàng lúc này còn khổ sở hơn bất kỳ người nào khác, không biết vì sao lại khổ sở, không hiểu vì sao lại mang cho người ta một loại man mác buồn như vậy.
Đứng được một lúc thì Y Tình cầm lên một cái ô, xuyên qua màn mưa mà đi, tuy không biết nàng ta muốn đi đâu, như có lực nào đó thúc đẩy, khiến Thẩm Liên Diệc cũng bước theo sau. Dù sao thì mưa cũng không làm ướt được nàng, cho nên Thẩm Liên Diệc cũng không hề lo lắng, chỉ lặng lẽ bước theo sau.
Tuy nói đây là giấc mộng của Y Tình, nhưng nó lại ngắt khúc không rõ ràng, lúc chỗ này, lúc lại ở chỗ khác, lại không hề liền mạch với nhau, nên Thẩm Liên Diệc không đoán biết được tâm trạng của Y Tình hiện tại vì đâu mà ra. Chỗ này là Phương Cách, nhưng là khi chưa bị phá hủy, chứng tỏ lúc này đang là lúc thịnh vượng, cũng có thể là lúc sắp bị triều đình ngắm tới.
Vậy thì tâm tình hiện tại của Y Tình cũng có rất nhiều cách để lý giải.
Tới một khu rừng nhỏ sau núi, chỗ này rất lạ lẫm, hình như Thẩm Liên Diệc chưa bao giờ đi tới. Nàng thấy Y Tình bỏ cái ô xuống, để mặc cho nước mưa xối thẳng lên người nàng, tuy bị nước mưa thấm ướt, nhưng nàng đã thấy Y Tình rơi nước mắt. Bộ dáng khổ sở kia khiến Thẩm Liên Diệc sững sờ, có xúc cảm muốn bước tới ôm lấy nữ tử này, chỉ là chính nàng biết rõ bản thân không làm được, chỉ có thể đứng một bên im lặng đứng nhìn.
"Xin lỗi, xin lỗi..."
Xin lỗi? Nàng muốn xin lỗi ai?
Y Tình không ngừng lập lại hai chữ "xin lỗi", nhìn nàng khóc tới tê tâm liệt phế như vậy, trong lòng Thẩm Liên Diệc mơ hồ cảm thấy đau nhói. Nhưng vì sao phải đau lòng? Có lẽ vì có gì đó thương hại đối với một người như Y Tình. Trận mưa không vì Y Tình xinh đẹp mà ngừng lại, nó càng mạnh mẽ dội thẳng lên người nàng, giống như muốn gột rửa thứ gì đó bám sâu trong lòng.
Bàn tay Y Tình đưa ra, cũng trong khoảng khắc đó, bàn tay nàng xuất hiện một thanh trường kiếm sắc lạnh làm Thẩm Liên Diệc ngây người, cái này Thẩm Liên Diệc chưa từng nhìn thấy, nên không biết nó có tên gọi hay không. Y Tình câu lên nụ cười, nụ cười tuy rất đẹp nhưng lại quá thê lương. Nàng cong người uốn lượn như một con bướm, nhẹ nhàng mà phiêu dật. Nàng ở đó múa rất lâu, tới mức kiệt sức để bản thân ngã xuống đất, để mặc cho y phục của mình bị vấy bẩn, nàng đã không muốn quan tâm tới.
Tại sao trong hồi ức của Y Tình, nàng ta lại chịu nhiều dằn vặt khổ sở như vậy?
Y Tình, quả nhiên hồng nhan luôn không có kết quả tốt đẹp.
Vừa suy nghĩ vừa đi, không ngờ trong vô tình khung cảnh lại thay đổi. Chỗ này có một hồ nước, xung quanh toàn những đá với đá, phía trên còn có một con thác chảy xuống, theo một khe nhỏ mà nước đổ dồn về chỗ này. Ở chỗ miệng hồ có một người đứng đó, y phục trắng như tuyết, tóc đen dài xuống tận eo, thoang thoảng còn có hương thơm quen thuộc.
Phải, không hiểu sao Thẩm Liên Diệc nhận định hương thơm này rất quen thuộc.
Bốn phía yên tĩnh như tờ, cảnh sắc lặng lẽ ngắm nhìn thân hình gầy gò đang đứng ở chỗ kia. Lần này gió không lớn, chỉ thỉnh thoảng có một ít gió thổi nhẹ qua, nhưng như vậy cũng khiến khung cảnh trở nên quá sức sinh động. Thẩm Liên Diệc muốn bước tới, nhìn thử người kia rốt cuộc có phải người mà nàng đang nghĩ tới không, nhưng lại sợ chính mình bước qua sẽ làm hình ảnh này biến mất nên không dám nhấc chân.
Thẩm Liên Diệc đứng tại chỗ chờ người kia quay mặt lại, nhưng Thẩm Liên Diệc đứng bao lâu thì người kia cũng yên lặng đứng đó bấy lâu, khiến nàng có suy nghĩ đây có phải là tượng gỗ hay gì đó đại loại hay không. Người này đứng rất yên lặng, một chút động tĩnh cũng không có, nếu không phải nhìn thấy bàn tay người kia khẽ siết chặt, Thẩm Liên Diệc sẽ thật sự nghĩ đây là một bức tượng sống.
Thẩm Liên Diệc không đợi được, định bước lên thì người trước mặt đã lên tiếng: "Ta chờ ngươi... đã lâu."
Cái gì? Chờ đã lâu? Chờ ai? Chờ mình sao? Nàng ta thấy được mình?
Trong lòng Thẩm Liên Diệc nhảy lên một cái, có cảm giác hoảng hốt, cũng rất vui sướng. Từ lúc lạc vào đây, Thẩm Liên Diệc không biết làm sao mới có thể rời khỏi được, cứ lang thang vô định như vậy, không biết đã trải qua bao lâu rồi.
Người trước mặt xoay lại, đối diện với Thẩm Liên Diệc, gương mặt vẫn luôn mang theo bộ dáng lạnh lẽo, một chút xúc cảm cũng không thể hiện ra. Thẩm Liên Diệc sững sờ nhìn thân ảnh cao lớn đối diện, gương mặt đẹp đến tinh tế, hai tròng mắt đen thăm thẳm giống như hai cái giếng sâu không thấy đáy. Khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ mở: "Lại gặp nhau."
Trong khoảng khắc đó, Thẩm Liên Diệc sửng sốt không nói nên lời.
"Sư muội... đã lâu không gặp." Lời nói này vừa thốt lên đã đánh cho Thẩm Liên Diệc quay về thực tại, mọi hy vọng đều bị dập tắt không còn một mảnh.
Ồ? Thì ra người Diêu Kỳ đang nói tới cũng không phải nàng, mà là một người khác, người kia chính xác là Y Tình. Nói như vậy, ở chỗ này thật sự không ai có thể nhìn thấy mình sao? Thẩm Liên Diệc thắc mắc hồi lâu cũng không dám đưa ra một lời khẳng định chính xác. Nhưng trong thâm tâm lại rõ ràng một điều, nàng hiện tại đang rất hụt hẫng, cảm giác thất vọng như bị dìm sâu dưới đáy đại dương.
Chỉnh sửa cuối: