Bài viết: 65 

Chương 30.
Vào phòng làm việc Ngô Thời trở nên trầm ngâm hơn mọi ngày. Văn Kinh cảm thấy chắc hẵn thằng nhóc đã bị mấy vị khách không mời kia làm phiền lòng. Dù sao trong lòng Văn Kinh, Ngô Thời vẫn luôn là đứa e trai, là người thân duy nhất của anh. Thấy thằng bé mỗi ngày đều mệt nhoài với công việc điều hành Ngô Lập, giờ lại vì mấy chuyện không đâu quấn thân. Trong lòng Văn Kinh vô thức cảm thấy thương thằng nhóc vô cùng. Thằng bé vui tươi, vô tư lúc trước nhà anh giờ suốt ngày nhíu mày, nhăn trán anh không sót sao được.
Văn Kinh ước gì lại có thể là người chăm sóc, bảo vệ Thời Thời như lúc trước. Chỉ nghĩ như vậy chân anh đã đi đến bên Ngô Thời.
- Thời Thời em mệt sao, em ăn trưa chưa?
Vốn đang tập trung suy nghĩ giải quyết những chuyện đau đầu ngày hôm nay. Lại nghe tiếng nói Văn Kinh ngay bên cạnh. Ngẩng lên Ngô Thời bắt gặp ánh mắt của người này. Vẫn là một ánh mắt quan tâm, ấm áp đến động lòng. Ánh mắt mà chỉ cần một lần nhìn vào là vạn lần muốn được chìm đắm trong nó. Ngô Thời cảm thấy rất muốn lại được người này quan tâm, yêu thương như lúc xưa.
- Anh có thể để tôi dựa vào một chút được không?
Lúc Văn Kinh vẫn còn chưa hiểu câu nói của Ngô Thời là ý gì. Thì eo đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại, ôm lấy.
Vì vậy lúc này hai người một người ngồi trên ghế, một người đứng bên cạnh. Bàn tay Ngô Thời ôm gọn vòng eo mãnh khảnh của Văn Kinh, vùi mặt vào ngực anh.
Văn Kinh cảm nhận được tâm trạng Ngô Thời rất không tốt. Không biết phải làm sao để giúp, cũng chẳng khiến thằng bé nói cho anh biết nó đang gặp phải chuyện gì. Chỉ biết đứng im như vậy chờ Thời Thời bình tâm trở lại.
Mười năm rồi Ngô Thời lại mới được ôm thế giới của mình vào lòng. Cảm giác như tìm lại được thứ đã đánh mất thật khiến người ta vạn phần hạnh phúc và thỏa mãn. Dù với cậu tìm thấy này chỉ là tạm bợ nhưng cậu vẫn tham lam muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Vì để được trở về bên anh cậu đã làm mọi thứ, không từ thủ đoạn nào. Hôm nay cái người đến gây sự chính là con trai của tổng giám đốc một công ty. Công ty đó trên con đường tranh đoạt Ngô Lập, Ngô Thời cậu đã khiến nó phá sản. Sau đó vì không chịu được áp lực ông giám đốc đó đã tự tử. Ngày đó Ngô Thời chỉ một lòng muốn đi thật nhanh để có thể trở về bên Văn Kinh. Cậu vốn chưa bao giờ hối hận vì những việc đã làm. Thế nhưng giờ đây khi về lại bên cạnh Văn Kinh, vẫn là một người tốt đẹp như vậy cậu cảm thấy vô cùng bất an. Cậu sợ anh biết được mặt xấu xí của mình. Vốn cậu đã khó khăn lắm mới có được anh tạm bợ ở bên thế này. Nếu anh biết mình đã làm bao nhiêu chuyện xấu như vậy có còn muốn nhìn mặt mình nữa không?
Một lúc lâu sau Văn Kinh cảm thấy eo mình sắp bị xiết gãy mới vỗ nhẹ lên đầu Ngô Thời:
- Thời Thời bỏ tay ra anh không thở được.
Ngô Thời không cam lòng buông tay ra. Miệng lại làu bàu:
- Bao nhiêu năm sao eo vẫn gầy y như vậy, ăn bao năm chỉ tổ phí cơm gạo.
Văn Kinh giận tím mặt, đứng cái tư thế đó mặc tay nó ôm loạn, đầu nó cọ loạn vậy mà giờ nó còn nói như vây. Đã nói được mấy lời độc miệng thế chắc tâm trạng cũng ổn rồi. Không thèm để ý đến nó nữa. Văn Kinh đi về bàn làm việc của mình mà không nhìn lại Ngô Thời cái nào nữa.
- Gầy chỗ nào chứ, so với lúc nó còn ở nhà cũng phải to hơn đến năm phân còn gì.
Văn Kinh ước gì lại có thể là người chăm sóc, bảo vệ Thời Thời như lúc trước. Chỉ nghĩ như vậy chân anh đã đi đến bên Ngô Thời.
- Thời Thời em mệt sao, em ăn trưa chưa?
Vốn đang tập trung suy nghĩ giải quyết những chuyện đau đầu ngày hôm nay. Lại nghe tiếng nói Văn Kinh ngay bên cạnh. Ngẩng lên Ngô Thời bắt gặp ánh mắt của người này. Vẫn là một ánh mắt quan tâm, ấm áp đến động lòng. Ánh mắt mà chỉ cần một lần nhìn vào là vạn lần muốn được chìm đắm trong nó. Ngô Thời cảm thấy rất muốn lại được người này quan tâm, yêu thương như lúc xưa.
- Anh có thể để tôi dựa vào một chút được không?
Lúc Văn Kinh vẫn còn chưa hiểu câu nói của Ngô Thời là ý gì. Thì eo đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại, ôm lấy.
Vì vậy lúc này hai người một người ngồi trên ghế, một người đứng bên cạnh. Bàn tay Ngô Thời ôm gọn vòng eo mãnh khảnh của Văn Kinh, vùi mặt vào ngực anh.
Văn Kinh cảm nhận được tâm trạng Ngô Thời rất không tốt. Không biết phải làm sao để giúp, cũng chẳng khiến thằng bé nói cho anh biết nó đang gặp phải chuyện gì. Chỉ biết đứng im như vậy chờ Thời Thời bình tâm trở lại.
Mười năm rồi Ngô Thời lại mới được ôm thế giới của mình vào lòng. Cảm giác như tìm lại được thứ đã đánh mất thật khiến người ta vạn phần hạnh phúc và thỏa mãn. Dù với cậu tìm thấy này chỉ là tạm bợ nhưng cậu vẫn tham lam muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Vì để được trở về bên anh cậu đã làm mọi thứ, không từ thủ đoạn nào. Hôm nay cái người đến gây sự chính là con trai của tổng giám đốc một công ty. Công ty đó trên con đường tranh đoạt Ngô Lập, Ngô Thời cậu đã khiến nó phá sản. Sau đó vì không chịu được áp lực ông giám đốc đó đã tự tử. Ngày đó Ngô Thời chỉ một lòng muốn đi thật nhanh để có thể trở về bên Văn Kinh. Cậu vốn chưa bao giờ hối hận vì những việc đã làm. Thế nhưng giờ đây khi về lại bên cạnh Văn Kinh, vẫn là một người tốt đẹp như vậy cậu cảm thấy vô cùng bất an. Cậu sợ anh biết được mặt xấu xí của mình. Vốn cậu đã khó khăn lắm mới có được anh tạm bợ ở bên thế này. Nếu anh biết mình đã làm bao nhiêu chuyện xấu như vậy có còn muốn nhìn mặt mình nữa không?
Một lúc lâu sau Văn Kinh cảm thấy eo mình sắp bị xiết gãy mới vỗ nhẹ lên đầu Ngô Thời:
- Thời Thời bỏ tay ra anh không thở được.
Ngô Thời không cam lòng buông tay ra. Miệng lại làu bàu:
- Bao nhiêu năm sao eo vẫn gầy y như vậy, ăn bao năm chỉ tổ phí cơm gạo.
Văn Kinh giận tím mặt, đứng cái tư thế đó mặc tay nó ôm loạn, đầu nó cọ loạn vậy mà giờ nó còn nói như vây. Đã nói được mấy lời độc miệng thế chắc tâm trạng cũng ổn rồi. Không thèm để ý đến nó nữa. Văn Kinh đi về bàn làm việc của mình mà không nhìn lại Ngô Thời cái nào nữa.
- Gầy chỗ nào chứ, so với lúc nó còn ở nhà cũng phải to hơn đến năm phân còn gì.
Chỉnh sửa cuối: