Đam Mỹ Gáo Nước - Maitrongtuyet

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi maitrongtuyet, 5 Tháng mười hai 2021.

  1. maitrongtuyet

    Bài viết:
    65
    [​IMG]

    Gáo nước

    Tác giả: Maitrongtuyet

    Thể loại: Đam mỹ, cường cường,​

    Nhân Vật: Ngô Thời- Văn Kinh

    Văn Án.

    Cô độc trong cuộc đời này cũng đã thật lâu tưởng như đã quên với cuộc sống một mình tự làm tự ăn, cố gắng rồi tự chịu đựng. Nếu không may bị thương cũng sẽ tự lê thân xác mệt mỏi trở về nhà, tự mình liếm láp vết thương cho đến lúc nó khép miệng.

    Thế nhưng lại không thể quên đi những ấm áp của tình thân lúc trước. Miễn cưỡng một chút thì cũng còn một người đã từng là ngưòi thân của cậu vẫn ở đâu đó. Thế nhưng cũng đã lâu quá rồi tên nhóc đó còn nhớ đến cậu không. Có lẽ bản thân cậu cũng không biết mình còn nhớ được bao nhiêu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười hai 2021
  2. maitrongtuyet

    Bài viết:
    65
    Chương 1.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bố mẹ mất vì một vụ tai nạn khi Văn Kinh mới lên năm. Từ đấy cậu và bà ngoại nương tựa vào nhau, từ số tiền đền bù tai nạn bà ngoại mua được một căn nhà nhỏ trong xóm người nghèo này, còn một phần nhỏ bà gửi vào ngân hàng coi như là để dành cho Văn Kinh. Cuộc sống của hai bà cháu dù không dư dã nhưng cũng không đến nỗi thiếu thốn. Bà ngoại ngày ngày vẫn đi làm tạp vụ cho một cơ quan nhỏ, bà lại biết tính toán chi tiêu tiết kiệm có cái gì cũng dành dụm chi tiêu trên ngưòi Văn Kinh cả vì vậy những năm tháng sống cùng bà là quá khứ êm đẹp và hạnh phúc nhất của cậu.

    Lớn lên một chút Văn Kinh đã ra ngoài làm thêm phụ giúp bà. Sáng cậu đi học buổi chiều lại đi rửa bát thuê cho quán cháo nhà bà Mai Béo đầu ngõ. Nhà bà Mai có một đứa con trai cũng bằng tuổi cậu tên là Bạch Lỗi hắn suốt ngày chỉ tìm cách gây chuyện với cậu cũng vì Văn Kinh ở lớp lúc nào cũng là học sinh ngoan giỏi được cô giáo khen ngợi còn nó thì quanh năm suốt tháng chỉ xếp cuối bảng của lớp.

    Có lần Văn Kinh đang bê mấy cái bát rõ to đi qua ngưòi nó, thế là bị nó gạt chân làm cậu bị ngã vừa đau vừa làm vỡ hết bát thế là tiền lương nửa tháng rửa bát của cậu phải trừ hết để đền bù cho mấy cái bát bị vỡ đó.

    Cậu ghét nó lắm nhưng vì công việc này mà cậu đành phải nhịn tránh nó hết mức có thể. Chứ cái thằng to xác đó nếu đánh nhau không có cửa đánh lại cậu. Trong lòng cậu thầm thề đến lúc nào nghỉ việc ở cái quán này phải đập cho nó một trận cho hả dạ.

    Văn Kinh cũng có một thằng bạn thân chí cốt trong cái xóm toàn ngưòi không nghèo khổ thì cũng là thành phần cá biệt này.

    Chiều nay vừa làm xong từ nhà bà Mai béo đi ra thì gặp ngay thằng bạn đang đạp xe đến vừa thấy Văn Kinh nó đã gọi to.

    - Ê mày làm xong rồi à qua nhà tao đi hôm nay mẹ tao làm bánh khoai đấy ngon lắm.

    Nhà Tiểu Phi gần ngay nhà Văn Kinh hai đứa thân nhau từ lúc Văn Kinh chuyển qua đây bố mẹ Tiểu Phi cũng thường giúp đỡ hai bà cháu Văn Kinh rất nhiều.

    Lúc nhỏ nếu đi học về mà bà chưa về Văn Kinh sẽ chạy sang nhà Tiểu Phi ăn ngủ ở đó chờ bà về.

    Nhìn thấy sắc trời vẫn còn sớm qua nhà Tiểu Phi một lúc rồi về nấu cơm chiều vẫn còn kịp nên Văn Kinh leo tót lên cái xe đạp cà tàng của Tiểu Phi hai đứa ríu rít đạp xe trở về.

    Từ nhà bà Mai phải đi qua ngõ nhà Văn Kinh mới đến nhà Tiểu Phi nên Văn Kinh tranh thủ về nhà ném mấy mòn đồ vào nhà.

    Về đến nhà Văn Kinh thấy căn nhà bên cạnh vừa có ngưòi chuyển tới, đồ đac chất đầy hành lang cậu phải lách người bước qua để vào nhà mình.

    Cái nhà mới chuyển đến chắc là một gia đình trẻ cậu thấy họ có một đứa con trai chắc tầm năm tuổi. Lúc đi qua Văn Kinh nhìn nó cười một cái ấy vậy mà thằng nhóc kia lại không thèm cười lại với cậu mặt lại còn xụ ra.

    Chỉ là Văn Kinh ngưỡng mộ nó có bố có mẹ nhìn mặt lại rất đáng yêu nên cười một cái thôi mà ai ngờ cái thằng nhóc này mới tí tuổi mà khó tính thế.

    Văn Kinh thầm nhủ:

    - Là hàng xóm đấy nha sau này quen rùi anh đây ngày nào cũng ngắt chim cho bõ tức.

    Sau khi ăn một bụng no căng bánh mẹ Phi làm Văn Kinh mới đủng đỉnh vác bụng đi về nấu cơm cho bà ngoại về còn ăn.

    Về nhà thấy nhà bên cạnh đã chuyển hết đồ vào nhà. Thằng nhóc kia cũng không cò thấy đứng đó nữa. Văn Kinh mở cửa vào nhà chuẩn bị nấu cơm cho bà ngoại xong còn học bài nữa.

    Khoảng sáu giờ bà ngoại mới về, Văn Kinh nhìn bà nhiều tuổi rồi mà vẫn phải vất vã như vậy cậu chỉ mong mình có thể lớn thật nhanh để kiếm tiền phụng dưỡng bà

    Cầm lấy túi đồ trên tay bà đỡ bà ngồi xuống cái ghế bên cạnh Văn Kinh lo lắng hỏi bà..

    - Sao hôm nay bà lại về muộn hơn mọi hôm tận mười lăm phút thế ạ.

    Bà tháo đôi găng tay ra đưa tay bóp bóp vài cái trên thắt lưng, rồi cười nói với Văn Kinh.

    - Bà đi qua mấy cái quán ăn thấy họ vứt mấy cái vỏ chai nhựa, lon bia nên tranh thủ nhặt về bán cũng được ít tiền đấy.

    - Bà vào rửa tay đi rồi ra ăn cơm ạ.

    Nhìn đứa cháu mới hơn mười tuổi nhưng đã vô cùng hiểu chuyện, tự mình phải làm mọi việc chưa bao giờ đòi hỏi kêu ca, lại ngoan ngoãn hiếu thuận bà Văn Kinh cảm thấy mắt lại bắt đầu cay cay. Chỉ mong trời cho sức khỏe để có thể ở bên chăm sóc đứa cháu này được lâu hơn một chút.

    Cái nhà bên cạnh chuyển đến được gần một tháng nhưng toàn thấy đóng cửa ở trong nhà, thỉnh thoảng mới thấy thằng nhóc kia ló đầu ra một chút Văn Kinh rất muốn làm quen với nó thế nhưng cứ nhìn thấy cậu là nhóc đó lại bỏ chạy biến vào nhà mất làm Văn Kinh thấy nghi ngờ chẳng nhẽ mình nhìn đáng sợ lắm sao. Rõ dàng ai cũng bảo cậu có gương mặt dễ gần mà. Dù thỉnh thoảng điên lên cũng đấm nhau với bạn học vài lần nhưng về cơ bản cậu khá ôn hòa.

    Buổi tối như thường lệ Văn Kinh đang ngồi học bài thì nghe tiếng gõ cửa, thấy kỳ lạ mới năm giờ mà bà đã về sao. Cậu ra mở cửa vậy mà lại là hai mẹ con nhà nhóc bên cạnh.

    Bà mẹ trẻ mặt có chút ngại ngùng áy náy mãi mới mở lời.

    - Cháu cho cô gửi em bên này một lúc nhé cô phải đi làm bây giờ mà chồng cô vẫn chưa về.

    Nhìn chị gái vô cùng trẻ đẹp cảm giác như mới đôi mươi, lại ăn mặc một thân váy ngắn, đi giầy cao gót còn đi làm đêm dù còn nhỏ nhưng đã sống ở cái xóm này lâu rồi nên Văn Kinh cũng đoán ra công việc của mẹ nhóc này là gì. Có điều Văn Kinh không có thói quen soi mói ngưòi khác nên không quan tâm. Mà cậu lại rất thích nhóc con kia nên rất vui vẽ nhận lời trông nhóc.

    Đưa tay ra bế vậy mà tên nhóc này lại không từ chối mà để cậu ôm vào nhà.

    Đặt nhóc xuống giường Văn Kinh hỏi.

    - Anh tên là Văn Kinh nhóc tên là gì?

    Đứa bé này có đôi mắt vô cùng đẹp, hai má bầu bĩnh dễ thương không chịu được đã vậy lại còn đang mở to đôi mắt long lanh nhìn Văn Kinh

    - Muốn cắn một cái quá đi nội tâm Văn Kinh gào thét.

    Sau mấy phút nhìn Văn Kinh không chớp mắt nhóc con cũng lên tiếng.

    - Ngô Thời, năm tuổi ạ.

    - A Ngô Thời à, có đói bụng không anh lấy gì cho em ăn nhé. Đợi một lúc nữa bà anh về thì chúng ta cùng ăn cơm nha.

    Không chờ Ngô Thời trả lời Văn Kinh đã mở tủ lạnh ra lấy một quả táo gọt vỏ rồi đưa cho Ngô Thời.

    Ngô Thời nhận lấy quả táo không ngần ngại đưa vào miệng cắn, vị táo rất ngọt rất mát, cái hương vị mà đến mãi sau này Nhô Thời vẫn luôn nhớ mãi không quên.

    - Bố em hay đi làm về muộn thế à.

    - Vâng!

    Đứa bé này ít nói ghê hỏi gì nói đó. Lại còn nói ngắn gọi nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười hai 2021
  3. maitrongtuyet

    Bài viết:
    65
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Suốt cả buổi Văn Kinh hỏi câu nào thì Ngô Thời đáp câu đó, nhìn đứa bé đáng yêu thế kia mà không ngờ lại nhút nhát vậy, có điều lại ngoan quá mức, không giống những đứa bé bằng tuổi chút nào. Nhóc ấy chỉ ngồi im trên giường không quấy khóc cũng không đòi bố mẹ. Ngay cả khi cùng ăn cơm với hai bà cháu cũng chỉ cuối đầu ăn không nói câu nào. Khiến bà Văn Kinh cũng phải thốt lên.

    - Thằng bé này chẳng giống một đứa trẻ gì cả, nhưng mà dễ thương quá nhìn là thấy yêu rồi.

    Văn Kinh đưa tay khẽ véo cái má tròn tròn của Ngô Thời quay sang cười tít mắt với bà ngoại.

    - Đáng yêu bà nhỉ?

    Nói xong lại kéo kéo chóp mũi thằng bé vô cùng thích thú.

    - Từ giờ lúc nào bố mẹ bận hoặc nhóc muốn qua đây chơi thì cứ tự nhiên nha, anh thích nhóc lắm luôn.

    Ấy vậy mà cái đứa nhóc cứ im như hến nãy giờ nghe cậu nói như vậy lại mở to đôi mắt long lanh nhìn cậu rồi trả lời một tiếng rõ to.

    - Vâng ạ!

    Ăn cơm xong đợi mãi mà không thấy bố của Ngô Thời qua đón. Văn Kinh đành dỗ cậu bé ngủ, trẻ con không thể ngủ quá muộn được, được cái thằng nhóc này cũng không lạ nhà, lạ giường chui vào chăn của Văn Kinh được một lúc là ngủ rồi.

    Hơn mười một giờ bố Ngô Thời mới về đón cậu bé, bế Ngô Thời ra trả về tay bố câu bé không hiểu sao Văn Kinh cảm thấy dường như ông bố này có chút lơ là với đứa con nhỏ của mình. Để con mình trong nhà một người lạ đến nửa đêm mới về đón, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không phải là những ông bố hết lòng vì con mình.

    Từ ngày hôm đó cứ có thời gian là nhóc con Ngô Thời lại chạy sang chơi với Văn Kinh, gần như cứ cậu mở cửa vào nhà được vài phút là nhóc con đã chạy sang rùi, mà lạ là qua chơi nhưng vẫn cứ ngồi im nhìn Văn Kinh làm việc nọ việc kia chứ không nói chuyện gì cả. Dần già Văn Kinh cũng quên với cái tính cách ít nói của nhóc, cứ để nhóc ngồi đó lôi ít đồ ăn với mấy thứ đồ chơi từ ngày nhỏ của cậu ra cho cậu bé. Thế là cứ ngoan ngoãn ngồi chơi như vậy cả buổi. Có cậu nhóc Văn Kinh cũng thấy vui hơn, ngày trước đi làm thêm về nếu không có Tiểu Phi qua chơi thì lúc nào Văn Kinh cũng chỉ có một mình cho đến lúc bà đi làm về. Giờ có thêm nhóc con này nhà cửa cũng vui hơn.

    Hôm nào bố cậu bé đi làm muộn thì sẽ ở nhà Văn Kinh đến đêm mới về, hôm nào mà bố mẹ không bận thì đến giờ ăn cơm mẹ nhóc gọi nó mới lững thững đứng dậy đi về.

    Được một thời gian thì mẹ Ngô Thời xin cho bé đi học ở một trường mầm non gần nhà, nên thành ra thời gian ban ngày Văn Kinh ít gặp cậu bé, chỉ hôm nào mẹ bé không có người trông thì mới gửi sang nhờ Văn Kinh trông hộ.

    Hôm nay đi làm về Tiểu Phi lại đến đón Văn Kinh qua nhà chơi, vì hôm nay nhà Tiểu Phi có đám giỗ nên mẹ Tiểu Phi bảo Văn Kinh ở lại đây ăn cơm luôn, tí nữa về sẽ đem đồ ăn về cho bà ngoại luôn nên Văn Kinh không cần nấu cơm nữa. Từ ngày hai nhà quên biết nhau thì năm nào cũng có vài ngày như vậy. Ăn cơm xong tiện đường Văn Kinh lại tạt qua cơ quan bà ngoại đón bà về hai bà cháu vừa đi vừa hàn huyên về đến nhà cũng đã hơn sáu giờ tối. Vừa về đến nhà đã thấy Ngô Thời đứng một mình ở cửa nhà mình hai bà cháu vô cùng kinh ngạc. Thời gian này đã là mùa đông hơn sáu giờ nhưng trời cũng đã tối khu nhà này lại vắng người vậy mà Ngô Thời chỉ im lặng đứng đó không khóc, không nháo. Văn Kinh chợt thấy đứa bé này rõ dàng có bố có mẹ ở bên sao lúc nào nhìn cũng thật đáng thương thế này. Nhìn thấy Văn Kinh nhóc con mới mếu máo gọi..

    - Anh ơi.

    Văn Kinh chạy nhanh lại ôm bé lên hỏi.

    - Sao em lại ở đây một mình thế, bố mẹ đâu rồi.

    - Bố phải đi làm mà anh lại không có nhà nên bố bảo em ở đây đợi anh.

    Khẽ siết chặt vòng tay như để truyền thêm chút hơi ấm cho cậu bé. Văn Kinh cảm thấy vô cùng tức giận làm gì có Cha mẹ nào lại để một đứa bé mới hơn năm tuổi đứng một mình trong đêm như thế này bao giờ.

    Cậu bé vậy mà lại như cảm nhận được Văn Kinh đang tức giận nhẹ giọng nói.

    - Anh đừng nói cho mẹ em biết nhé, mẹ mà biết thì bố và mẹ lại cãi nhau, em không sợ tối đâu thật đấy, chờ một chút là anh về rồi mà.

    Bà ngoại không nén nổi bực tức làu bàu,

    - Có bố mẹ nào lại tệ như thế không chứ, không nuôi được thì cho Thời Thời qua đây ở với bà với anh Văn Kinh nhỉ?

    Thời gian trước thì không sao nhưng mấy tháng gần đây Văn Kinh thấy bên nhà Ngô Thời thường xuyên có tiếng cải vã, đập đồ có lẽ vì vậy nên Ngô Thời sợ bố mẹ cãi nhau. Sống trong một gia đình như thế bảo sao thằng bé lại trầm tính như vậy. Cậu cũng hiểu vì sao nhóc con này thích ở bên nhà cậu hơn là về nhà. Thường thì trong câu truyện ít ỏi của cậu bé chỉ nhắc đến mẹ chứ chưa bao giờ thấy bé nhắc đến bố, chắc hẵn cậu bé phải vô cùng sợ người bố này mới như vậy. Vì vậy Văn Kinh lại càng đặc biệt thương yêu và che trở cho thằng nhóc này hết mức có thể. Hôm nào mẹ bé đi làm tối thì Văn Kinh bảo cô cứ để cậu bé ngủ lại ở nhà mình sáng mai Văn Kinh sẽ đem bé qua cho. Thành ra Ngô Thời thường xuyên ăn ngủ bên nhà Văn Kinh.

    Mọi thứ vậy mà cứ êm đẹp trôi qua hai năm. Cũng đến lúc Ngô Thời vào tiểu học. Dù mới học lớp một nhưng cậu bé đã phải tự đi tự về không có ai đưa đón. Hôm nào tiện đường thì Văn Kinh sẽ đèo cậu bé đến trường hoặc đang đi mà bắt gặp nhóc đang đi học về thì sẽ đón bé về luôn. Mà lạ một tháng có hai mấy ngày đi học thì cậu gặp nhóc đến hai mươi ngày rồi. Cũng đỡ vì để cậu bé tự đi học Văn Kinh cũng thấy lo lắng mà tại bé còn có bố mẹ nên cũng không tiện bảo họ là để cháu đưa đón Ngô Thời đi học cho.

    Một ngày đẹp trời của tháng sáu: Bầu trời lác đác vài đám mây, ánh mặt trời không quá chói chang, thỉnh thoảng sẽ có những cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi thức ăn của phố xá. Ấy vậy mà lại là ngày bất hạnh nhất trong cuộc đời của Ngô Thời bé nhỏ. Buổi trưa tan học về vừa hay bắt gặp Ngô Thời đang lùn cùn đeo cái ba lô rõ to trên đường về, Phanh xe kít một cái Văn Kinh cười tít kêu Ngô Thời.

    - Thời Thời lên xe.

    Thời gian này có lẽ vì ở bên Văn Kinh nhiều nên Ngô Thời cũng cởi mở hơn nhiều dù vẫn ít nói nhưng lại đặc biệt nói nhiều hơn với Văn Kinh. Nhìn thấy Văn Kinh cậu bé cũng toe toét cười leo lên sau xe cả hai cùng về nhà.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng bảy 2022
  4. maitrongtuyet

    Bài viết:
    65
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai anh em về đến nhà thấy nhà Ngô Thời cửa vẫn mở nên Văn Kinh để bé tự vào nhà còn mình đi về nhà mình. Vừa mở cửa bước được một chân vào nhà cậu đã giật mình vì một tiếng kêu thất thanh của Ngô Thời từ trong nhà cậu bé vọng ra. Không kịp đi cả dép vào Văn Kinh chạy vội sang nhà Ngô Thời. Vừa đẩy cánh cửa ra một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng đâp vào mắt cậu. Dù thế nào Văn Kinh cũng mới chỉ là một đứa bé mười hai tuổi, so với những đứa trẻ khác cậu cũng là người gan dạ, can đảm hơn nhưng những gì nhìn thấy trước mắt đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu. Giữa nhà bố Ngô Thời nằm sấp trong một vũng máu lênh láng, bên cạnh là mẹ Ngô Thời gương mặt vẫn vô cùng xinh đẹp nhưng đã tái nhợt chỉ còn thoi thóp thở. Cậu bé đứng đó nhìn chân chân vào mẹ mình miệng chỉ nói được một câu.

    - Anh ơi mẹ em sao vậy.

    Chân Văn Kinh nhũn ra chỉ kịp lao vào ôm lấy Ngô Thời chạy ra khỏi nhà sau đó mới chạy sang mấy nhà bên cạnh kinh hô gọi cảnh sát đến.

    Lúc cảnh sát đến thì bố Ngô Thời đã tắt thở mẹ câu bé được xe cấp cứu đưa đi nhưng tình hình cũng vô cùng nguy kịch. Văn Kinh cũng theo một xe cảnh sát bế Ngô Thời vào bệnh viện cùng mẹ cậu bé.

    Dù các bác sĩ đã cố gắng nhưng do mẹ Ngô Thời đã uống một lượng thuốc chuột quá nhiều lại để trong thời gian quá lâu nên không thể qua khỏi. Trước lúc nhắm mắt vậy mà mẹ cậu bé vẫn tỉnh lại được một lúc ánh mắt trân trân đầy hối hận nhìn Ngô Thời như muốn nói ngàn lời nhưng lại chỉ nói ra được một câu.

    - Mẹ xin lỗi vì đã sinh con ra để con phải chiu khổ như vậy, thời thời của mẹ.

    Ngô Thời dù đang còn nhỏ nhưng cũng cảm nhận được nổi đau, cảm nhận được mẹ sắp rời xa mình nên cứ ôm chặt lấy bàn tay của mẹ khóc không thành tiếng.

    Đến lúc như chỉ còn một hơi tàn mẹ Ngô Thời mới quay qua nhìn Văn Kinh ánh mắt ngập nước muốn nói với cậu mấy lời gửi gắm nhưng cố gắng lắm cũng chỉ nói được mấy câu.

    - Thời Thời nhà cô nhờ cả vào cháu, thằng bé này từ nhỏ đến lớn ngoài cô ra chỉ thân cận mỗi cháu.

    Sau đó cô lấy trong người ra một chiếc điện thoại đưa cho Văn Kinh.

    - Trong này có một số điện thoại lưu tên Ngô Định nếu cháu thật không thể cưu mang em thì giúp cô đưa em đến cho người này nhé.

    Đợi đến khi Văn Kinh gật đầu đồng ý người mẹ tôi nghiệp mới mỉm cười quay qua với ánh mắt đầy đau khổ, đầy tiếc nuối, đầy hối hận, cũng đầy thương yêu nhìn đứa con nhỏ của mình lần cuối rồi nhắm mắt ra đi.

    Sau khi cảnh sát điều tra ra mọi chuyện Văn Kinh mới biết hóa ra Ngô Thời đã sống những năm tháng khổ sở hơn rất nhiều những gì cậu đã thấy cũng hiểu vì sao tính cách thằng bé lại trở nên như vậy. Càng nghe cậu càng thấy căm hận, càng thấy thương tâm, lại thấy giá mình để tâm đến Ngô Thời hơn một chút thì có lẽ những tháng ngày đau khổ của Ngô Thời đã ít đi được một chút.

    Mẹ Ngô Thời có ngô thời từ khi còn rất trẻ cả gia đình đều không biết bố cậu bé là ai, sinh Ngô Thời ra hết thời gian ở cữ cô ấy để lại Ngô Thời cho bố mẹ mình nuôi một mình lên thành phố làm việc. Ông bà ngoại sống ở vùng quê nghèo gia đình lại khó khăn, việc mẹ Ngô Thời có con khi chưa cưới đã khiến cho cả gia đình xấu mặt với làng xóm, bởi vậy từ lúc còn chưa biết gì Ngô Thời đã sống trong sự lạnh nhạt của ông Ngoại. Chỉ có bà ngoại là âm thầm chăm sóc thương yêu cậu. Nhưng vì làm việc lao lực năm Ngô Thời mới được ba tuổi thì bà mất. Cậu bé sống lay lắt với ông, bữa no bữa đói. Vì cho rằng phải chăm sóc Ngô Thời nên bà ngoại mới lao lực mà qua đời, vì có Ngô Thời nên ông mới không còn mặt mũi nhìn làng xóm. Ông càng hắt hủi cậu hơn chỉ hận không thể ném cậu ra khỏi nhà, có lúc uống rựu vào còn đánh đập cậu bé vô cớ.

    Cứ như vậy đến năm Ngô Thời được bốn tuổi thì mẹ cậu bé về đón cậu bé lên thành phố. Dù khó khăn nhưng đã có một khoảng thời gian cậu bé đã được sống rất hạnh phúc bên mẹ. Thế nhưng một cô giá trẻ mang theo một đứa con nhỏ đâu dễ tồn tại ở nơi đô thị này. Mẹ Ngô Thời lại là người có nhan sắc rất nhiều người tán tỉnh nhòm ngó. Nghĩ đến tương lại của con cô đã đồng ý về ở cùng vời người mà lâu nay Văn Kinh cứ nghĩ là bố của Ngô Thời. Nhưng ai mà ngờ được lựa chọn đó của cô lại là địa ngục cho cuộc đời cả hai mẹ con cô.

    Người đàn ông cô cho rằng thật thà chất phác, hiền lành tử tế đáng để hai mẹ con cô nương tựa cả đời, sau những ngày đầu ân ái vui vẻ dần bộc lộ bản chất vũ phu, lười nhác thích ăn hơn làm. Đến lúc này mẹ Ngô Thời chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Cô ban ngày đi làm tối lại phải đến quán rựu rót rựu cho khách. Tên khốn đó mỗi lúc uống rựu vào là lôi Ngô Thời ra đánh mỗi lần như vậy nếu mẹ cậu bé biết hai người sẽ cải nhau một trận tanh bành. Bởi vậy cậu bé từ nhỏ đã quên chịu đựng này mới luôn dấu mẹ những lần bị bố dượng ngược đãi.

    Ngồi nghe mà nước mắt Văn Kinh không thể kìm lại được. Cậu nhớ lại có lần nhìn thấy cánh tay cậu bé có vết thâm cậu hỏi thì Ngô Thời lại nói là do bị ngã. Sau đó mỗi lần sang nhà cậu chơi thì đều mặc quần áo dài tay.

    Mà sự việc dẫn đến bi kịch đau lòng kia chính là việc mẹ Ngô Thời biết được bố dượng cậu bé đã lén lấy hết tiền tiết kiệm của cô đi cho một người phụ nữ khác. Khi bị phát hiện còn thẳng tay đánh đập cô, còn nói cô đi làm gái kiếm tiền cho hắn, còn bảo Ngô Thời là đứa con hoang, chỉ đáng để hắn mỗi ngày hành hạ đánh đập. Tất cả mọi thứ kìm nén uất hận trong lòng như nước vỡ bờ khiến mẹ Ngô Thời không ngần ngại cầm dao đâm chết ông ta. Sau đó lại uống thuốc độc tự tử.

    Dù sao cũng mới chỉ là cô gái hơn hai mươi tuổi những thứ phải chịu đựng, đã trãi qua hẵn đã quá sức với cô. Thế nhưng cũng thật đáng trách khi quyết định chấm dứt cuộc đời mình cô đã không nghĩ đến đứa con nhỏ của mình. Đến lúc tỉnh táo lại thì đã quá muộn để cứu vãn mọi việc. Cuối cùng chỉ có Ngô Thời là bị bỏ lại bơ vơ, khốn khổ giữa cuộc đời. Mang trong mình bao nhiêu vết thương chồng chất, những tổn thương mà dù có qua bao nhiêu thời gian cũng không thể xóa mờ được.

    Đứa bé đáng yêu như vậy, Thời Thời bé nhỏ vậy mà lại phải hứng chịu bao nhiêu bất hạnh. Văn Kinh chỉ muốn dành toàn bộ tình thương mình có để bù đắp cho những nỗi đau mà đứa bé này đã phải trãi qua. Cậu tự hứa với lòng mình sẽ chăm sóc cậu bé, coi cậu bé như là người thân của mình, Cùng bà ngoại và Thời Thời yêu thường, nương tựa vào nhau đến hết đời.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng bảy 2022
  5. maitrongtuyet

    Bài viết:
    65
    Chương 4.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vụ án mạng khép lại bố dượng Ngô Thời được đưa về quê mai táng, còn mẹ cậu bé do ở quê chỉ còn mỗi ông ngoại lại không nhận thân, nên hai bà cháu Văn Kinh đã đứng ra tổ chức tang lễ. Cùng với sự đóng góp giúp đỡ của bà con khu phố sau khi hỏa táng đã đưa tro cốt của cô vào nương nhờ trong một ngôi chùa gần đó. Kết thúc một mãnh đời bất hạnh mong rằng cửa phật sẽ xiêu độ bớt tội nghiệt giúp cô kíp sau sung sướng, hạnh phúc hơn.

    Sau biến cố Ngô Thời chuyển hẵn sang ở cùng bà cháu Văn Kinh cậu bé ngoài thời gian đầu thỉnh thoảng khóc vì nhớ mẹ ra thì sau đó đã ổn định hơn rất nhiều. Thế nhưng Văn Kinh lại vẫn lo lắng Ngô Thời mỗi ngày nhìn thấy căn nhà kia là mỗi ngày cậu nhóc đều phải nhớ lại. Ngay lúc đang định bàn với bà việc chuyển nhà thì thành phố lại quy hoạch toàn bộ khu người nghèo này được tái định cư chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà Văn Kinh và Tiểu Phi đều được chuyển đến đó, thật là may mắn.

    Ngày ba bà cháu được chuyển đến căn hộ mới cả nhà vui lắm, căn hộ mới tuy không lớn nhưng gần trung tâm thành phố hơn. Lại có hai phòng ngủ mọi thứ cũng tiện nghi ngăn nắp hơn nhiều.

    Nhìn bà ngoại cười đến như nở hoa trên mặt, nhìn thấy Thời Thời vui vẻ chạy khắp nhà Văn Kinh cảm thấy cuộc sống chỉ cần như vậy là đủ rồi. Cậu thật may mắn có bà ngoại ở bên lại có thêm Thời Thời bé bỏng. Cậu sẽ cố gắng hết sức để bảo hộ cho hai người mà cậu yêu thương nhất trên đời này.

    Bẹo má Thời Thời một cái Văn Kinh trêu bé.

    - Sang nhà mới rồi Thời Thời ra ngủ riêng nha. Cho mình nhóc ngủ phòng khách nhé.

    Thời Thời nghiêm mặt lại nói.

    - Em mới không thèm, em ngủ với anh, cả đời ngủ cùng anh.

    Văn Kinh cười khổ từ ngày về ở cùng, Ngô Thời ngày càng bám người, đúng hơn là bám Văn Kinh. Trừ lúc đi học hoặc cậu đi làm thì lúc nào nhóc cũng lẽo đẽo theo sau. Có lẽ lúc trước từng nhiều lần bị bỏ rơi, người yêu thương đều rời bỏ mình nên thằng nhóc lúc nào cũng bất an trong lòng. Ngày Văn Kinh đón cậu bé qua ở cùng, nhóc đã không ngừng hỏi cậu.

    - Có thật em được ở cùng anh và bà không, hai ngưòi sẽ không đưa em vào trại mồ côi chứ.

    Đến mức Văn Kinh phải hứa.

    - Anh sẽ luôn ở bên em, suốt đời này em chính là người thân của anh, là cháu của bà.

    Chuyển qua nhà mới Ngô Thời đi học cũng gần hơn, hàng ngày Văn Kinh đưa nhóc đến trường, đến giờ tan trường lại đón nhóc cùng về. Có lẽ lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn nên Ngô Thời đặc biệt tự lập. Mới học lớp hai nhưng mọi việc đều tự làm hết. Buổi trưa Văn Kinh đưa nhóc về nhà là phải qua chỗ làm thêm luôn. Ngô Thời sẽ tự ăn uống, tắm giặt rồi lại nấu bữa tối cho cả nhà. Mỗi ngày đều đúng giờ ra cửa ngồi đợi Văn Kinh và bà về.

    Vì khu nhà mới cách xa cơ quan cũ bà ngoại làm nên Văn Kinh để bà nghỉ làm luôn. Cậu thuê cho bà một chỗ ngồi để bà hàng ngày bán nước, vừa nhàn hơn mà thu nhập lại ổn hơn một chút.

    Văn Kinh mới mười bốn tuổi nhưng sẵn thông minh tháo vát nên việc gì cậu cũng làm được. Lúc trước còn nhỏ lại chỉ có hai bà cháu nên cậu cũng không nghĩ về tương lai nhiều. Nhưng giờ có thêm Thời Thời ngoài kiếm tiền để nuôi cả nhà, mình có thể học đại học cậu còn phải kiếm tiền để cho Thời Thời có thể học hành thành đạt. Văn Kinh đã là đứa học giỏi trong lớp nhưng Thời Thời nhà hắn mới thực sự là học bá. Nhiều lúc Văn Kinh nghi ngờ có khi nào não nhóc con nhà hắn được cấy con chíp hay gì đó vào không mà nó học cái gì cũng giỏi. Mọi thứ chỉ nhìn một lần là nhớ hết, hiểu hết. Việc khó mấy chỉ cần nhìn người khác làm một lần là có thể làm theo y chang.

    Văn Kinh tự hào về nó lắm đi đâu cũng khoe, bởi vậy có vất vã đến mấy cũng nhất định phải cho Thời Thời học lên đại học danh giá nhất. Mà với Văn Kinh thì phải trường Harvard mới sứng với Thời Thời.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng bảy 2022
  6. maitrongtuyet

    Bài viết:
    65
    Chương 5.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Để có thể dành rụm cho tương lai cả gia đình Văn Kinh chỉ đi học một buổi còn buổi trưa đến tận tám giờ tối cậu phải đi làm thêm tận hai nơi. Trưa đi học về sẽ qua quán cơm phụ việc, rửa bát. Đến tầm năm giờ thì sẽ qua phục vụ bàn tại một câu lạc bộ. Cũng may dù mới mười mấy tuổi nhưng Văn Kinh đã khá cao trông không khác mấy anh mười tám tuổi là mấy nên mới xin được công việc này.

    Làm ở đây thu nhập không cao lắm nhưng ông chủ cho phép cậu chỉ làm đến tám giờ là được nghỉ. Văn Kinh muốn dành chút thời gian buổi tối cho Ngô Thời nên công việc này cậu rất vừa lòng. Mỗi ngày cứ đúng giờ tan làm Văn Kinh sẽ qua quán của bà phụ bà dọn hàng sau đó hai bà cháu cùng nhau về.

    Chỉ nghe tiếng bước chân của hai ngưòi đi lên cầu thang Ngô Thời đã nhận ra và lon ton ra đón.

    Để nhóc ấy ở nhà một mình thế này Văn Kinh cũng thấy thương lắm. Cũng may mà Ngô Thời vô cùng hiểu chuyện chỉ cần thấy Văn Kinh và bà về đến nhà là tíu tít nói đủ chuyện. Đặc biệt biết Văn Kinh thích nên lúc nào cũng không quên khoe với cậu thành tích trên lớp. Mà Văn Kinh thì dù biết thế nào thằng nhóc đó cũng đứng đầu nhưng vẫn vô cùng vui vẻ và cao hứng. Lần nào cũng như là lần đầu được nghe vậy.

    Hôm nay làm xong việc ở quán cơm là Văn Kinh về nhà luôn mầ không qua chỗ làm đêm vì hôm nay là một ngày rất đặc biệt hôm nay là sinh nhật tám tuổi của Thời Thời. Năm trước sinh nhật nó cậu không xin nghỉ được nên năm nay nhất định phải cho nhóc đó một sinh nhật thật vui mới được.

    Về qua quán của bà Văn Kinh giúp bà dọn quán nghỉ sớm một hôm.

    Dọn hàng xong cậu nói với bà.

    - Bà về trước đi cháu qua tiệm bánh mua một cái bánh kem bà nhé. Hôm trước nói chuyện với Thời Thời nó bảo chưa bao giờ được thổi nến sinh nhật hôm nay cháu cho nó được thỏa ước mơ luôn.

    Nghe Văn Kinh nói như vậy bà ngoại lại chợt thấy đau lòng.

    - Từ năm năm tuổi đến giờ cháu cũng chưa một lần được làm sinh nhật mà.

    Biết bà lại thương tâm bởi sinh nhật cậu chính là ngày giỗ bố mẹ, Văn Kinh khẽ cười với bà.

    - Vậy hôm nay cháu thổi nến cùng Thời Thời là được mà, từ giờ cháu sẽ mừng sinh nhật cùng ngày với nhóc đó bà nhé.

    - Vậy nhớ mua cái bánh kem to gấp đôi đấy nhé.

    Để cho có không khí sinh nhật Văn Kinh còn mời cả Tiểu Phi đến dự. Thực ra Văn Kinh có hỏi Thời Thời nếu có bạn thì mời đến dự cùng nhưng mà nó lại bảo.

    - Em không có bạn nào cả.

    Văn Kinh cũng biết Ngô Thời từ nhỏ đã khó thân cận người khác. Vì vậy đi học nó cũng chỉ chơi một mình. Văn Kinh đã rất nhiều lần tâm sự rồi quát mẳng mong nó có thể hòa đồng hơn với bạn bè nhưng lúc nào nó cũng chỉ nói.

    - Em chỉ cần có anh và bà là đủ rồi không cần thêm ai nữa. Dù sao đến trường là để học bài em học tốt là được rồi mà.

    Nói mãi không được lại không nỡ đánh mắng nó nên Văn Kinh đành để mặc nó vậy. Thôi thì dù nó không chơi với ai nhưng lúc nào cũng đứng đầu toàn trường các thầy cô cũng không thể không quan tâm nó được.

    Về đến nhà thấy Ngô Thời đang hỳ hục lau nhà Văn Kinh chạy vào cầm lấy cây chổi lau trong tay nhóc.

    - Em đang làm gì đấy?

    - Em đang lau nhà mà, anh không thấy sao?

    - À.. uh thì thấy nhưng hôm nay là sinh nhật em, em không phải làm gì cả để đó anh làm cho.

    - Anh đi làm cả ngày đã mệt lắm rồi, sinh nhật thì cũng có gì khác đâu mỗi ngày em chỉ giúp đỡ anh với bà được mấy việc lặt vặt này.

    Thấy Ngô Thời tự nhiên đần mặt ra Văn Kinh thấy áy náy tự hỏi có phải lại nói gì làm nó buồn rồi hay không nhỉ. Cái đứa nhóc này mới tí tuổi mà lúc nào cũng như một ông cụ vậy đấy.

    - Anh tổ chức sinh nhật cho Thời Thời em không vui sao? Từ giờ sinh nhật Thời Thời cũng là sinh nhật của anh. Anh em mình mỗi năm đều cùng nhau đón sinh nhật được không.

    Chăm chú nhìn cái bánh kem trên tay Văn Kinh thời thời tự nói một mình.

    - Cùng anh mỗi năm đón sinh nhật sao? Anh! Em rất là vui cực kỳ vui luôn, anh hứa rồi đấy nhé.

    Tiểu Phi cũng vừa tới, nhìn thấy Thời Thời thì lao vào đòi bẹo má, búng trim nhóc. Thời Thời nhanh chân trốn ra sau lưng Văn Kinh mặt hậm hực nhìn Tiểu Phi.

    - Em lớn rồi anh không được làm vậy nữa.

    - A lớn rồi cơ đấy để anh thăm xem nó có lớn không nào.

    Thế là Thời Thời chạy Tiểu Phi đuổi chạy loạn hết cả nhà lên.

    Trong bóng chiều hoàng hôn sắp ngã về tây bà ngoại nhìn ba đứa bé vui đùa với nhau móm mém cười hạnh phúc.

    Sinh Nhật của Thời Thời mà Văn Kinh và Tiểu Phi chơi còn vui hơn nhóc. Hai đứa còn chơi lớn mua mỗi đứa một lon bia về uống. Lúc thổi nến còn tranh nhau thổi rồi bôi bánh kem ra khắp người. Náo loạn đến tận mười giờ Tiểu Phi mới chịu ra về.

    Mãi đến hơn mười một giờ Văn Kinh mới tắm xong. Đi vào phòng thế mà nhóc Thời vẫn chưa ngủ.

    - Em sao chưa chịu ngủ vậy mai còn dậy đi học nữa.

    - Em đợi anh mà, hôm nay em vui lắm. Ước gì hôm nào cũng là sinh nhật. Như vậy anh sẽ được về sớm với em.

    Cái thằng nhóc này có ai mà lại tư duy vớ vẫn như nó không. Sinh nhật thì phải vui vì được ăn bán kem, được thổi nến chứ.

    Văn Kinh với tay lên kệ sách lấy xuống một gói nhỏ đưa cho Ngô Thời.

    - Tặng nhóc này, dù là không đắt tiền đâu nhưng mà anh thấy nó hợp với em lắm.

    Ngô Thời mở gói quà ra bên trong là một cái đồng hồ nhỏ mặt đồng hồ màu vàng nhạt, dây đeo bẳng da màu đen. Đây là món quà đầu tiên Ngô Thời được tặng, cũng là chiếc đồng hồ nó thấy đẹp nhất trên đời.

    - Em không có quà cho anh, anh bảo hôm nay cũng là sinh nhật anh mà.

    Văn Kinh kéo chăn ra ngồi vào ôm lấy cậu bé cười cười.

    - Chỉ cần Thởi Thởi của anh ngoan ngoãn học giỏi, hiểu chuyện như thế này là món quá lớn nhất cho anh rồi.

    Ngô Thời ôm lấy cổ người anh của mình rồi hứa vô cùng trịnh trọng.

    - Sau này lớn lên em nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua cho anh và bà những thứ tốt nhất trên đời.

    Cái bộ dáng hứa hẹn như ông cụ non của Ngô Thời Văn Kinh thấy đáng yêu không chịu được. Cắn vào cái má đã bớt bầu bĩnh của nhóc một cái rùi giục nhóc đi ngủ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng bảy 2022
  7. maitrongtuyet

    Bài viết:
    65
    Chương 6.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian trôi qua thật nhanh vậy mà đã đến cái tết thứ tư Ngô Thời về ở cùng với bà và Văn Kinh. Ba bà cháu đã có những ngày tháng êm đềm, bình dị nhưng lại vô cùng hạnh phúc. Văn Kinh đã học vào năm hai THPT mới mười sáu tuổi nhưng nhiều năm bươn trải kiếm sống cậu so với người khác rắn rỏi, dạn dĩ hơn nhiều. Làn da rám nắng cũng không che được gương mặt thanh tú của một chàng trai đã dậy thì vô cùng thành công. Đặc biệt Văn Kinh có một đôi mắt rất sáng, cộng thêm nụ cười lúc nào cũng rực rỡ như ánh nắng mai. Đúng chuẩn cậu bạn học năm ấy chúng ta theo đuổi. Ở trường các bạn nữ, rồi đàn em khóa dưới thầm thương đếm hết cả bàn tay không đủ. Mà Ngô Thời cũng bước vào năm đầu của cấp hai. Chỉ có điều hiện tại nhắc đến Ngô Thời thì cả khu phố đều biết, chỉ tại thằng bé học quá giỏi và vì nó có ông anh thích khoe em trai nhất trên đời.

    Hai anh em ngày càng khôn lớn đồng thời bà ngoại sẽ càng ngày càng già đi. Mùa đông năm nay sức khỏe của bà yếu đi rất nhiều. Căn bệnh xương khớp hành hạ có lúc bà không thể đi lại bình thường được. Vì vậy mà cũng đã hai năm nay Ngô Thời thay bà đi bán hàng nước còn bà thì phải ở nhà nghỉ ngơi. Văn Kinh rất lo lắng cho sức khỏe của bà cũng đưa bà đi khám bệnh khắp nơi và thuốc thang đầy đủ. Nhưng người càng già càng yếu chung quy bà cũng không thể khỏe mạnh như xưa được.

    Thời gian này Văn Kinh muốn tập trung học để thi đại học nên cậu chỉ đi làm thêm buổi chiều tại một khu nhà xưởng. Công việc tuy nặng nhọc hơn bù lại thu nhập lại cao hơn. Vậy nhưng mỗi lần về nhà sau giờ làm cậu đều mệt nhoài. Ngô Thời nhìn thấy anh trai như vậy thì rất đau lòng, chỉ ước mình có thể lớn thật nhanh để có thể thay anh gánh vác mọi việc, có thể đủ mạnh để che chở cho hai người quan trọng nhất với cuộc đời nó. Bởi vậy dù mới hơn mười tuổi nhưng Ngô Thời đã rất trưởng thành. Tuy vẫn ít nói, vẫn ngoài bà và Văn Kinh ra mọi thứ trên đời đều không để vào mắt. Nhưng làm việc gì cũng rất tốt nhất là những việc cần đến trí tuệ.

    Ví dụ như giải các bộ đề bán cho các bạn trong trường, thậm chí cậu còn có thể giải toán cho các lớp khóa trên.

    Hôm nay là ngày ba mươi tết cả nhà đều không phải đi làm. Văn Kinh, Ngô Thời và Tiểu Phi dủ nhau đi chợ sắm đồ. Chợ cũng không xa lắm nên ba đứa quyết định đi bộ để ngắm phố phường những ngày cuối năm. Đường phố vắng người hơn ngày thường rất nhiều vì mọi người đã về quê ăn tết cả. Do Văn Kinh bận đi làm đến tận ngày hôm qua mới được nghỉ nên hôm nay mới đi chợ được chứ mọi nhà khác đều đã xắm sửa đầy đủ cả rồi. Hai bên đường nhà nào cũng Mai, Đào đủ cả. Đang đi thì bên kia đường có tiếng một bạn gái gọi với sang.

    - Văn Kinh, Tiểu Phi các cậu đi đâu thế.

    Sau một lúc định hình lại cả hai nhận ra đó là cô bạn Tâm Anh cùng lớp. Tiểu Phi nhanh nhảu trả lời.

    - A hoa khôi cậu đi đâu mà lại đến đây thế này, bọn này đang đi chợ cậu có đi cùng không.

    Ngô Thời nhìn sang thấy một chị gái vô cùng xinh đẹp, khi cười còn lộ ra cái răng khểnh rất duyên. Bảo sao Tiểu Phi gọi người ta là hao khôi.

    Tâm Anh khẽ đưa mắt nhìn Văn Kinh dù chỉ mấy giây nhưng Ngô Thời vì đang đánh giá người ta nên vẫn nhìn ra chút thẹn thùng trong mắt chị gái. Nhưng lúc nhìn lại anh trai thì thấy anh đang giục Tiểu Phi đi nhanh còn về. Ngô Thời nhẹ buông lõng bàn tay đang nắm chặt ra.

    Vì bị thúc giục nên cả ba chào Tâm Anh một câu rồi lại đi tiếp. Tiểu Phi cứ không ngừng lãi nhãi.

    - Này Tâm Anh xinh thật đấy mày nhi.

    - Uh cũng xinh.

    Đấm khẽ Văn Kinh một cái Tiểu Phi nhìn mặt gian gian.

    - Bé đó thích mày lắm đấy! Tao bắt gặp cậu ấy lén nhìn mày nhiều lần lắm rùi đấy.

    - Ê Tiểu Phi mắc mớ gì Tâm Anh nhìn tao mà mày lại biết lại còn nhiều lần nữa chứ, nghe có mùi lạ lạ rùi nha.

    Cả hai mày một câu tao một câu chỉ có Ngô Thời đi bên cạnh không nói câu nào nhưng nghe không sót từ nào, tự nhiên lại thấy lòng trùng xuống.

    May mà cũng đến chợ nên cả ba lại tập trung vào mua sắm.

    Đêm giao thừa dù không giàu có nhưng Văn Kinh lúc nào cũng lo cho gia đình đầy đủ những thứ cơ bản nhất. Bánh trưng, thịt, cá, giò nem, hoa đào. Trong căn hộ nhỏ ba bà cháu ngồi quanh mâm cỗ chờ giao thừa đến. Mà Ngô Thời thoáng nhìn qua sườn mặt càng ngày càng tuấn tú của anh trai thầm ước

    - Chỉ cần cả đời được ở cạnh anh, cạnh bà như thế này là đủ rồi.

    Pháo hoa giao thừa nổ tưng bừng bà ngoại lì xì hai anh em để lấy may. Một mùa xuân mới đã về chẳng cầu sang giàu phú quý chỉ mong có thể cứ bình đạm, đầm ấm như vậy.

    Thế nhưng sang đầu năm sức khỏe của bà ngoại ngày càng yếu hơn. Ngô Thời thường phải ở nhà để chăm sóc bà. Văn Kinh lại phải làm thêm việc để có thêm thu nhập, nhưng cần phải thuốc thang cho bà nên số tiền lâu nay tiết kiệm đã phải lấy ra phân nửa. Ngô Thời muốn đi làm buổi tối để Văn Kinh tối ở nhà vừa trông bà vừa học bài nhưng Văn Kinh nhất quyết không đồng ý. Cậu luôn nghĩ mình là anh lớn, có trách nhiệm phải lo cho em và bà nên mặc nhiên đem hết mọi gánh nặng gánh lên vai mình. Khiến Ngô Thời chỉ càng thấy mình không giúp gì được cho anh, càng cố gắng càng thấy không đủ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười hai 2021
  8. maitrongtuyet

    Bài viết:
    65
    Chương 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có nhiều lúc Văn Kinh tự hỏi không biết là mình đem Ngô Thời về nuôi dưỡng chăm sóc hay là chính mình và bà mới là người đang nhận được sự chăm sóc rất tỉ mỷ từ nhóc con này. Từ lúc nào Văn Kinh cũng không nhớ nổi nữa cậu không bao giờ còn phải làm những việc như: Đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa. Thậm chí đến lúc này bà ngoại thường xuyên ốm đau người chăm bà, đỡ bà dậy, đổ bô cho bà đều là Ngô Thời làm cả. Dù mỗi ngày Văn Kinh phải miệt mài với công việc kiếm tiền nhưng chưa bao giờ bản thân cậu thấy mệt mỏi bởi chỉ cần về đến nhà thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là nụ cười tươi của Ngô Thời, chính là ngôi nhà tươm tất sạch sẽ, là mâm cơm nóng hổi thơm phức, là bà ngoại đang yên ổn nằm ngủ trong nhà.

    Thế Nhưng với Ngô Thời bấy nhiêu đó chẳng là gì so với mỗi ngày anh phải chịu đựng, không là gì với những vất vả mà đôi vai hao gầy của anh trai phải gánh vác. Cậu bé luôn nghỉ nếu không có cậu thì anh trai sẽ đỡ vất vả hơn, gánh nặng cũng sẽ nhẹ hơn một chút. Thế nhưng có làm lại triệu lần cậu cũng sẽ lựa chọn bám lấy anh, có đánh đổi cả nghìn thứ quý giá nhất trên đời cậu cũng không đổi những tháng ngày được ở bên anh. Những năm tháng qua thứ Ngô Thời sợ nhất chính là nghỉ đến một ngày mở mắt dậy những năm tháng hạnh phúc này chỉ là mơ. Đã bao lần cậu bàng hoàng tỉnh giấc sau những cơn ác mộng, chỉ khi nhìn anh trai vẫn đang yên ổn nằm bên mình cậu mới có thể bình tâm trở lại. Bởi vậy để có thể giảm bớt đi sự áy náy Ngô Thời chỉ tự nhủ mỗi ngày cố gắng thật nhiều để giúp Văn Kinh có thể bớt mệt mỏi một chút.

    Chiều hôm nay Văn Kinh được tan làm sớm hơn mọi khi trên đường về cậu rẽ qua chợ mua cho Ngô Thời một cái áo dạo này thằng bé đặc biệt lớn nhanh quần áo cũ đã ngắn cả rồi. Trong lòng không khỏi cảm thán sao mà trẻ con bây giờ lớn nhanh vậy. Ngô Thời bây giờ vẫn ngoan ngoãn đáng yêu nhưng mà Ngô Thời năm tuổi mới là đáng yêu nhất.

    Về đến nhà cũng đã gần bảy giờ tối thấy thằng bé nhà mình đang hý hoái làm gì đó liền đến gần hỏi.

    - Làm gì đấy nhóc.

    Nghe tiếng anh trai Ngô Thời thấy vui vẻ hẵn lên quay sang cười với Văn Kinh một cái rõ tươi.

    - Em đang cài lại cái máy tính cho chị Thu Lan bên hàng xóm.

    Văn Kinh cau mày không vừa lòng gõ nhẹ vào đầu thằng bé một cái.

    - Ai bảo em làm mấy cái này không lo mà học hành đi, không thì nghỉ ngơi đi chứ suốt ngày cứ mày mò thế à.

    Chẳng hiểu cái thằng nhóc này nó bị cuồng kiếm tiền hay sao ấy, suốt ngày chỉ mày mò học làm mấy thứ này rồi sửa hộ người khác kiếm tiền công. Mà thằng nhóc này đặc biệt rất giỏi, mấy việc này toàn tự học mà làm còn tốt hơn thợ sửa chuyên nghiệp. Ngô Thời khẽ xoa nơi tay Văn Kinh vừa gõ xuống, đưa tay đỡ cái túi Văn Kinh đàng cầm nói.

    - Mấy cái việc lặt vặt này có gì mà mệt chứ, còn học thì kết quả của em năm nào cũng vậy anh có gì mà phải lo. Anh đi tắm đi rồi ra ăn cơm ạ.

    Văn Kinh đưa tay vào túi lấy ra cái áo ướm lên người Ngô Thời xem có vừa không thấy vừa vặn mới gật đầu hài lòng hỏi.

    - Bà hôm nay còn ho nhiều không?

    Ngô Thời nhìn chiếc áo Văn Kinh mua cho mình khẽ cười, ánh mắt khẽ dừng lại ở nụ cười của anh trai.

    - Hôm nay trời không lạnh lắm nên bà có đỡ hơn một chút, em nấu cháo bà ăn được một bát đầy, cũng ngủ được một giấc rồi ạ.

    Vừa nói Ngô Thời vừa cầm cái áo cất vào trong tủ rồi đi vào bếp hâm lại đồ. Đến lúc Văn Kinh tắm xong đi ra thì mọi thứ đều đã nóng hổi trên mâm. Rất nhiều lần Văn Kinh bảo thằng nhóc ở nhà thì ăn trước đi không cần đợi cậu về. Nhưng mà lần nào Ngô Thời cũng vâng vâng dạ dạ rồi lại vẫn cứ đợi cậu về mới chịu ăn cơm.

    Thằng bé nhà cậu cái gì cũng tốt mỗi tội là đặc biệt dính người, cứ tưởng lớn lến thì nó sẽ đỡ hơn nhưng mà Văn Kinh thấy hình như càng lớn lại càng nặng hơn thì phải.

    Giống như hiện tại mỗi ngày Văn Kinh đi làm về sẽ phải dành rất nhiều thời gian để học bài. Vì để có thể vào Đại Học cậu luôn luôn phải nỗ lực hơn nữa. Thế nhưng ngày nào Ngô Thời cũng đều thức đợi đến tận khi Văn Kinh đi ngủ thằng bé cũng mới ngủ. Văn Kinh nói nặng nói nhẹ nhiều lần nhưng cũng chẳng được. Sợ cậu giận nhóc đó sẽ lên giường nằm nhưng cứ nằm vậy đến khi Văn Kinh vào lại giả vờ ngủ. Thôi thì kệ nó vậy, vì thế dần già trong lúc Văn Kinh học bài thằng nhóc sẽ làm những việc mà nó muốn. Thế nhưng đặc biệt đêm nào cậu nhóc cũng chuẩn bị cho Văn Kinh một cốc nước hoa quả và vài món ăn vặt. Văn Kinh tự nhiên thấy lo nhỡ mà sau này nhóc Thời lớn đi học hay lấy vợ có khi nào Văn Kinh sẽ không thể ăn đồ ăn người khác nấu được không nhỉ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng bảy 2022
  9. maitrongtuyet

    Bài viết:
    65
    Chương 8.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa xuân năm nay bà ngoại tự nhiên lại khỏe lên một chút. Văn Kinh vui lắm chỉ cần bà khỏe mạnh, lại có Ngô Thời ở bên cậu có mệt mỏi thế nào cũng đều chịu đựng được hết. Chỉ cần cố thêm một chút nữa, vài năm nữa thôi khi học xong đại học cậu sẽ tìm được một công việc ổn định, sẽ không còn phải đi sớm về khuya, mỗi ngày sẽ được về nhà trước bữa cơm chiều. Những ngày cuối tuần sẽ đưa bà và Ngô Thời đi chơi, đi ăn gì đó. Mà lúc đấy Thời Thời nhà hắn cũng đã là một cậu thanh niên mất rồi.

    Chỉ còn hơn năm tháng nữa Văn Kinh sẽ thi tốt nghiệp, rồi lại đến kỳ thi đại học cậu có chút lo lắng. Dù đã nỗ lực rất nhiều nhưng khoảng thời gian trước bà đau ốm Văn Kinh lo lắng lại phải đi làm nhiều nên nhiều lúc học không vào được.

    Nói vậy lại thấy ghen tị với Ngô Thời nhóc đó về nhà chẳng bao giờ đụng đến sách vở, trừ khi giải bộ đề hoặc làm đề cương thuê cho các bạn. Ấy vậy mà năm nào cũng đạt giải cao nhất các kỳ thi toàn thành phố. Nghĩ vậy nhưng trên mặt Văn Kinh lại không dấu được sự tự hào đang tràn ra trong mắt.

    Tối hôm nay Tiểu Phi đến nhà học bài cùng Văn Kinh. Những năm qua bố mẹ Tiểu Phi thực sự đã giúp đỡ gia đình Văn Kinh rất, Tiểu Phi cũng vậy bài vở trên lớp những lúc Văn Kinh không đến lớp được hoặc các lớp học thêm không thể tham gia Tiểu Phi đều ghi lại hết đem sang cho cậu.

    Vừa vào đến nhà cái miệng Tiểu Phi đã oang oang không ngớt. Chạy vào chào bà ngoại rồi chạy ra véo má Ngô Thời một cái.

    - Nhóc con Văn Kinh đâu rồi?

    Xoa xoa cái má bị véo một cái rõ đau, lòng tự hỏi sao cũng là bẹo má mà anh trai bẹo thì nhẹ nhàng âu yếm chẳng đau tí nào còn cái anhTiểu Phi này bẹo thì đau quá trời.

    - Anh ấy chắc mấy phút nữa mới về đến nơi. Anh ăn cơm chưa ạ?

    Chạy lại mở cái mâm cơm được đậy cẩn thận trên bàn Tiểu Phi hít hít.

    - Tất nhiên là chưa rồi anh cố tình không ăn ở nhà để qua đây thưởng thức tay nghề của nhóc mà. Cái thằng sao mới tí tuổi mà nấu gì cũng ngon thế không biết.

    Ngồi đợi một lúc thì Văn Kinh cũng về sau khi tắm rửa xong cả nhà ngồi vào bàn ăn. Bà ngoại thời gian này đã có thể trở dậy cùng ăn cơm với hai anh em. Tiểu Phi vừa ăn vừa không ngửng luyên thuyên.

    - Văn Kinh này mày đúng là có phước mới nhặt được cái thằng nhóc này về nuôi đấy, nó nấu ăn còn ngon hơn mẹ tao nấu nữa.

    Văn Kinh cười lớn rồi quay qua nói với bà.

    - Đúng bà nhỉ chúng ta thật là may mắn.

    Bà ngoại khẽ cười hiền từ nhìn ba đứa nhóc mỗi đứa một tính cách nhưng nhìn lại rất hài hòa ấm áp.

    Tiểu Phi lại tiếp tục luyên thuyên không ngừng.

    - Này Văn Kinh đến lúc mày lấy vợ cũng phải chọn người nấu ăn giỏi nếu không mày sẽ không ăn nổi đâu.

    Ngô Thời chợt chăm chú nghe Văn Kinh nói, lại vô cùng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

    - Ấy tao cũng đang lo lắng đây sau này Thời Thời đi học rồi lấy vợ tao lại phải tập ăn đồ mình nấu trở lại rồi.

    Ngô Thời nãy giờ vẫn im lặng ngồi ăn ở bên, không ngừng gắp thêm đồ ăn vào bát Văn Kinh và bà. Lúc này bỗng lên tiếng.

    - Em mới không thèm lấy vợ em sẽ sống cùng bà với anh cả đời, nấu ăn cho anh ăn cả đời nên anh không cần nghĩ nhiều đâu ạ.

    Cả nhà đều quay sang nhìn cậu bé sau đấy đều bật cưòi vì cái bản mặt nghiêm túc như ông cụ non của nó khi nói mấy lời đó. Tiểu Phi còn trêu thêm một câu.

    - Nhóc mà dùng khẩu khí đó đi thề non hẹn biển với các em gái đảm bảo ai cũng đổ rầm rầm vì nhóc đấy.

    Lúc lôi sách trong cặp ra để học bài tự nhiên Văn Kinh thấy một tờ giấy nhỏ rơi ra, Tiểu Phi nhanh tay lẹ mắt nhặt lên sau đó cưòi toe toét.

    - Lại nhận được thư tỏ tình của mấy em gái khóa dưói hả. Mày đúng là đào hoa, tao cũng đẹp trai mà sao không có em nào thầm thương nhỉ.

    Kiểu người như Văn Kinh đúng là mẫu nam thần của các bạn gái. Cậu rất đẹp trai một nét đẹp trong trẻo đầy nhiệt huyết. Tính cách lại mạnh mẽ nhưng ấm áp, dịu dàng. Bản thân cậu lại luôn thân thiện nhiệt tình với mọi người nên đặc biệt sẽ dẽ tạo cảm tình từ người khác.

    Cầm lá thư để sang bên cạnh, hình như Văn Kinh rất ít đọc những lá thư này. Một phần cậu không có thời gian nghĩ về chuyện đó. Hơn nữa với cậu đó chỉ là thứ tình cảm thầm mến nhất thời sẽ tan biến khi mọi người ra trường. Nên tốt nhất không cần để tâm. Không phải cậu không nghĩ đến việc yêu đương lấy vợ, nhưng tất cả những điều đó là ở một tương lai rất xa sau này. Hiện tại còn nhiều thứ cậu phải làm, phải lo nghĩ lắm.

    Ngô Thời ở bên cạnh lại khẽ cầm lấy lá thư kia vò nát trong tay rồi vướt vào thùng rác bên cạnh. Ánh mắt một thoáng âm u như có như không.

    Hôm nay Tiểu Phi sẽ ngủ ở đây nên Ngô Thời sẽ vào ngủ cùng bà ngoại. Dù thằng nhóc không muốn nhưng vì Văn Kinh chuẩn bị thi nó không thể cứ lèo nhèo làm phiền anh trai được. Anh trai hy vọng rất nhiều vào lần thi đại học này có thể giúp gì được cho anh nó đều sẽ làm hết.

    Sau khi pha hai cốc nước và một đĩa hoa quả mang ra cho hai ông anh Ngô Thời mới lặng lẽ cầm cái gối mọi ngày anh trai nằm đi vào phòng bà ngủ cùng bà.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng bảy 2022
  10. maitrongtuyet

    Bài viết:
    65
    Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau bao cố gắng phấn đấu thì Văn Kinh và Tiểu Phi cũng vượt qua kỳ thi tốt nghiệp với số điểm rất cao giờ chỉ chờ thêm mấy tháng nữa để tiếp tục tham ra kỳ thi đại học. Thế nhưng chỉ còn cách ngày thi đại học hơn một tháng nữa thì bà ngoại lại bị đột quỵ phải nhập viện.

    Sau khi cấp cứu xong bác sĩ bảo do trước đây bà có nhiều bệnh nền, cơ thể khi còn trẻ vất vả nhiều nên về già sẽ càng ngày càng sinh ra nhiều bệnh. Công với việc đột quỵ thế này sức khỏe của bà chỉ càng ngày càng yếu hơn rất khó để khỏe trở lại được.

    Dù là người mạnh mẽ cứng rắn thế nào thì khi nghe bác sĩ nói như vậy Văn Kinh không khỏi suy sụp và sợ hãi. Bà mà có mệnh hệ nào thì cậu làm sao mà chịu đựng được đây.

    Bà ngoại thời gian này phải nằm viện điều trị nên Văn Kinh và Ngô Thời phải thay nhau vào viện chăm bà, thỉnh thoảng mẹ Tiểu Phi cũng sẽ vào thay cho hai anh em một hôm. Bởi vậy nên thời gian bà nằm viện Ngô Thời chỉ được gặp Văn Kinh khi hai người đến thay ca cho nhau. Buổi sáng Ngô Thời sẽ phải về nhà để đến trường đi học về thì sẽ vào viện thay ca để Văn Kinh trở về đi làm và buổi tối ở nhà ôn thi.

    Nhưng rồi sau một khoảng thời gian bà nằm viện khoản tiền ba bà cháu tiết kiệm bấy lâu cũng vơi dần, sau một đêm suy nghĩ Văn Kinh dù vô cùng tiếc nuối nhưng cũng đành gác lại sách bút. Cậu tự nhủ với lòng dù sao thi đại học năm nay không thi thì có thể thi năm sau hoạc năm sau nữa. Giờ bà đau ốm như thế cậu không thể gục ngã phải là chỗ dựa cho bà và em trai. Cũng không nói cho bà và em trai biết Văn Kinh âm thầm dùng thời gian đáng ra phải ở nhà để học bài mà đi làm lại ở câu lạc bộ lúc trước cậu đã làm. Dù thời giạn làm việc kéo dài đến hơn một giờ sáng nhưng bù lại thu nhập cũng tạm ổn để có thể thuốc thang cho bà cũng lo cho cả gia đình.

    Cũng bởi vậy mà những ngày này dù anh trai lúc nào đến bênh viện thăm bà cũng đều tươi cười vui vẻ nhưng Ngô Thời vẫn có thể nhận ra trạng thái của anh trai có chút mệt mỏi. Mổi ngày anh trai vào thay ca Ngô Thời cũng cố nán lại cùng anh trai thêm một chút sau đó là chạy thục mạng đến trường cho kịp giờ. Thực ra Ngô Thời cũng muốn nói với anh trai hay là cho mỉnh tạm nghỉ học một hai năm ở nhà chăm sóc bà dù sao sau này đi học trở lại Ngô Thời có thể nhảy một lúc vài lớp cũng không sao. Nhưng cậu cũng biết anh trai không đời nào cho phép giờ mà tự ý nghỉ thế nào anh trai cũng tức giận, Ngô Thời sợ nhất là mỗi lần anh Trai tức giận, bình thường Văn Kinh khá ôn hòa nhưng nếu thật sự tức giận lên thì đáng sợ vô cùng. Năm Ngô Thời học lớp năm một bạn học đã chửi cậu là đứa không có bố có mẹ, còn chửi anh trai cũng không có bố mẹ dạy Ngô Thời đã nện cho tên này một trận nhừ tử đến mức phải gọi phụ huynh đến. Lúc Văn Kinh đến trường nhìn thấy thằng nhóc nhà mình mặt mũi lành lặn còn thằng nhóc kia thì bầm dập cả cũng biết Ngô Thời chẳng chịu chút thiệt nào cả.

    Ngô Thời còn nhớ từ ngày về ở cùng anh trai đó là lần duy nhất anh trai tức giận với nó. Sau khi gặp cô giáo xong trở ra anh trai không thèm nói với nó một lời nào sách cổ nó về nhà. Lấy roi vụt cho nó một trận còn nói nếu còn một lần như thế nữa sẽ không thèm nhìn mặt nó nữa. Mà Ngô Thời bị đánh thì không thấy đau nhưng sợ nhất là anh trai không để ý đến nó.

    Buổi tối Ngô Thời đang ngồi bên giường canh cho bà ngủ thì thấy mẹ Tiểu Phi vào, bảo tối nay sẽ chăm bà cho nói Ngô Thời về nhà nghỉ một hôm đi. Ngô Thời cảm ơn bác ấy rồi thu sếp trở về nhà, cũng đến hơn hai tuần rồi Ngô Thời không ở nhà cùng anh trai rồi nên rất phấn khởi.

    Về đến nhà cũng gần tám giờ nhưng vẫn không thấy anh trai đi làm về Ngô Thời thấy hơi lạ bình thường Văn Kinh chỉ đi làm đến bảy giờ tối là muộn nhất. Lấy điện thoại bàn bấm gọi cho anh cũng không thấy nhấc máy Ngô Thời lo lắng cứ ngồi vậy đợi đến tận hơn một giờ sáng Văn Kinh mới trở về.

    Vừa vào đến nhà thấy đèn trong nhà sáng Văn Kinh hơi chột dạ mở cửa ra thấy Thời Thời đang ngồi một mình trên chiếc ghế trong phòng khách. Thấy cậu về thằng nhóc ngẩng mặt lên nhìn mắt bắt đầu chuyển đỏ.

    - Anh! Anh định không thi đại học nữa đúng không?

    Văn Kinh hơi kinh ngạc trước bộ dạng của nhóc con nhà mình lúc này, trông hơi đáng sợ nha.

    - Không phải anh không thi mà chỉ là lùi lại vài năm thôi.

    Nắm chặt bàn tay để kìm nén xúc động Ngô Thời nói tiếp:

    - Anh để em tạm thời nghỉ học được không, một hai năm nữa đi học lại em thi nhảy lớp thì cũng không tính là học muộn.

    Đi lại gần khẽ ôm lấy thằng nhóc đang kích động nhà mình Văn Kinh nhẹ giọng.

    - Cái này không liên quan đến em, bây giờ có học anh cũng không có tâm trạng học, mà nếu thi đậu cũng không đủ chi phí để đi học nên anh định dừng lại một hai năm để bệnh của bà đỡ hơn và anh tiết kiệm được một khoản nho nhỏ thì sẽ quay lại học.

    Lần đầu tiên sau mười mấy năm sống trên đời Ngô Thời thấy mình vô dụng và bất lực thế này chẳng làm được gì để giúp cho anh trai

    - Anh đi làm ở đâu mà giờ này mới về ạ?

    - Em còn nhớ Chill Sky Bar lúc trước anh làm không giờ nó đã được mở rộng và phát triễn hơn trước anh đến xin làm lại anh chủ đồng ý ngay. Dù sao cũng là chỗ quên biết công việc không quá mệt lại thu nhập cao nên anh thấy khá ổn.

    Cuối cùng thì việc anh trai không thi đại học cũng không thể thay đổi được cả hai anh em vẫn phải tiếp túc cố gắng vì cuộc sống phía trước.

    Sau hơn một tháng bà ngoại nằm viện thì tình trạng đỡ hơn và được ra viện. Việc Văn Kinh không thi đại học mọi người đều dấu không cho bà biết, sau này sẽ nói với bà là thi không đậu vậy. Giờ mà nói vì bà nằm viện nên Văn Kinh phải nghỉ học thì bà sẽ đau lòng lại ảnh hưởng đến sức khỏe của bà. Việc Văn Kinh đi làm đêm thì không thể dấu được nhưng bà cũng hiểu thời gian này bà nằm viện tiền trong nhà đã tiêu sạch Văn Kinh không đời nào chịu ngồi không để gia đình mình đến cái ăn cũng không có. Dù bà và Ngô Thời ngàn lần muốn san bớt gánh nặng cho Văn Kinh nhưng lục bất tòng tâm.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...