Bài viết: 65 

Chương 40
Sau tết Phục Hưng chính thức nhận khoản đầu tư từ Ngô Lập. Đồng nghĩa với việc Ngô Thời sẽ nắm giữ 40% cổ phần công ty. Với tư cách là đại cổ đông Ngô Thời sẽ thỉnh thoảng ghé qua Phục Hưng nhìn Văn Kinh một chút. Có lúc sẽ kéo anh ra ngoài ăn trưa nếu đến đúng giờ ăn. Nam Phong và Minh khang đều nhìn ra sự bất thường này. Nhưng bản thân chỉ là đồng nghiệp cũng chẳng thể can thiệp vào chuyện riêng tư của anh em họ được. Vạn sự tùy duyên có những chuyện họ có muốn cũng không có khả năng cản trở. Chỉ là người ngoài thì sáng tỏ mà người trong cuộc là Văn Kinh thì lại chẳng mảy may thấy khác lạ gì. Ánh mắt nhìn đứa em trai này vẫn một mực chỉ là ánh nhìn của một người anh trai. Đối mặt với ánh mắt thâm tình, ngập tràn khát khao, có lúc lại kìm nén đến thống khổ của Ngô Thời vẫn cứ là ánh nhìn trong vắt không gợn chút bụi nào.
Việc Ngô Thời thường xuyên đến Phục Hưng người được lợi nhất lại chính là Nam Phong. Chẳng biết vì cớ gì mà một lãng tử như anh lại cũng có lúc quay đầu. Một người chưa từng yêu ai quá hai tháng, lần này lại nửa năm vẫn chưa tán được người ta. Chẳng hiểu vì sao một người đã yêu vô số mỹ nữ như anh từ lúc gặp Hoàng Thanh lại không muốn nhìn đến ai khác nữa. Chỉ là Hoàng Thanh thật đáng sợ, anh mà tìm cách tiếp cận thì thế nào cũng bị ăn đập. Mềm mỏng cũng không được, mà mạnh bạo cũng không được, anh đang u xầu chết đi được. Gần đây vì Ngô Thời hay đến đây nên anh mới có cơ hội gặp người ta nhiều hơn một chút. Bởi vậy vì sắc anh đành quên bạn, dù thấy Văn Kinh đang bước vào hang cọp cũng cắn răng mà ngoảnh mặt làm ngơ thôi.
Hôm nay sau khi Ngô Thời về Nam Phong liền chạy qua chỗ Văn Kinh để kể khổ.
- Cậu nói xem sao em ấy lại lạnh nhạt với tôi như vậy chứ?
Việc Nam Phong theo đuổi Hoàng Thanh lúc đầu mới biết Văn Kinh cũng bất ngờ lắm. Quen biết Nam Phong từ lâu anh không lạ tính cách của người này. Hơn nữa từ lúc quên nhau chỉ thấy hắn ta yêu phụ nữ. Giờ đùng một cái chết lên chết xuống vì một tên con trai. Ai cũng sẽ không thể tin được.
- Trên mặt anh có khắc mấy chữ không đáng tin đấy.
- Em ấy rõ dàng là bộ dáng thư sinh nho nhã như vậy, tại sao mỗi lần tức giận lại đánh người thô bạo như thế chứ?
Nhìn cái mặt đau khổ của Nam Phong, Văn Kinh cũng có chút thương cảm. Chưa bao giờ thấy anh ta nghiêm túc, cũng chịu khổ như lần này.
- Chắc tại nhìn mặt anh gợi đòn đấy. Bình thường Hoàng Thanh chẳng bao giờ tức giận với ai cả. Mà như vậy là anh lại đặc biệt nhất còn gì.
Văn Kinh vừa nói vừa chăm chú vào máy tính của mình, chẳng thèm để ý đến cái người bên cạnh đang ngồi đó cười ngu, tự nhủ.
"Mình là đặc biệt nhất với em ấy sao".
Không may khua tay lại thấy đau vì sáng nay vừa bị người kia bẻ khớp.
- "Chỉ tại cái tay hư cứ nhìn thấy em ấy là muốn nhào tới táy máy".
* * *
Hôm nay Văn Kinh tan làm đúng giờ. Vậy mà về nhà thấy Thời Thời cũng đã về rồi. Mấy hôm nay chỉ gặp nhau ở Phục Hưng. Buổi tối Văn Kinh đi ngủ Ngô Thời mới trở về. Sáng ra Văn Kinh lại đi làm sớm nên ở cùng nhà mà lại phải đến cty mới gặp được nhau.
Thực ra chỉ có Văn Kinh là không gặp còn Ngô Thời đêm nào trở về cậu cũng sẽ lén sang phòng anh. Nhìn thấy anh, cảm nhận hơi thở đều đặn thanh sạch của anh. Có lúc sẽ lén hôn lên vầng trán mát lạnh của anh. Cũng sẽ có lần tham lam nhẹ đặt lên đôi môi mềm mại ấm áp của anh một chiếc hôn. Những thứ lúc này cậu đang có dù thật giản đơn nhưng lại mỏng manh đến đáng sợ.
Vào đến nhà Văn Kinh đã ngửi thấy mùi đồ ăn thớm đến mê hoạc. Anh lúc nào cũng vậy rất rễ đầu hàng trước món ngon Thời Thời làm.
- Hôm nay em không phải tăng ca nữa sao?
Thấy người về Ngô Thời rời mắt khỏi chảo đồ ăn trên bếp. Ôn nhu cười với anh.
- Em nấu xong rồi, anh tắm đi rồi ra ăn cơm luôn nhé.
Nhìn đứa em đẹp hơn cả minh tinh của mình đứng nấu ăn trong bếp. Ấy vậy mà lại vô cùng hài hòa. Kết hợp với bàn đồ ăn đang tỏa hương dụ người. Đúng là cảnh đẹp ý vui. Bất giác tim Văn Kinh bị lỡ mất một nhịp.
- ' Chết tiệt thằng nhóc này mà để người khác thấy bộ dáng lúc này của nó, chắc người muốn làm em dâu của mình xếp hàng từ bắc vào nam không hết mất. "
Cả tuần rồi hôm nay hai anh em lại mới cùng nhau ăn cơm. Văn Kinh như thường lệ vô cùng thưởng thức tài nghệ nấu ăn của nhóc con nhà mình.
- Sao hôm nay lại được về sớm vậy. Không phải hôm nọ em bảo phải bận một tháng à?
Múc một bát canh đưa cho Văn Kinh. Mắt không rời gương mặt đang thỏa mãn vì được ăn ngon của anh. Lòng thầm nhủ.
" Đáng yêu thật "
- Tại em nhớ anh nên muốn về sớm. Có thể tranh thủ làm ở nhà cũng được ạ.
- Không phải mới gặp nhau lúc ban ngày sao?
Bằng một giọng vô cùng thãn nhiên Ngô Thời trả lời:
- Vâng! Vậy mà em vẫn cứ thấy nhớ anh, lạ thật đấy.
Bị câu nói của cậu làm cho không khí trùng xuống. Văn Kinh lại chợt nghĩ hình như mấy hôm vừa rồi về nhà chỉ có một mình, bản thân anh cũng thấy trống vắng. Giống như trở lại cô độc như lúc trước vậy, rất đáng sợ. Cảm thấy mình đúng là người dễ bị nuông chiều. Mới ở cùng Thời Thời một thời gian mà đã không chịu được khi phải ở một mình rồi.
- Vậy nếu có thể đem việc về nhà thì Thời Thời về nhà làm nhé. Anh cũng không thích ở nhà một mình.
Lần đầu tiên thấy anh thể hiện ra một chút yếu đuối trước mặt mình. Ngô Thời lại thấy đau lòng.
- Được! Em sẽ nhanh xử lý mọi chuyện để không phải làm đêm nữa.
Vì người đang bận rộn mà lại phải về sớm nấu ăn cho mình, nên Văn Kinh nhất quyết đòi dọn dẹp mọi thứ sau bữa ăn.
Lúc đi ra thấy Ngô Thời đang ở phòng khách chăm chú gõ laptop. Chắc hẵn vẫn đang còn giải quyết công việc. Văn Kinh ngồi xuống bên cạnh, lấy điện thoại ra xem tin tức. Bất giác trong phòng chỉ còn tiếng gõ bàn phím của Thời Thời. Không gian im lặng nhưng lại không lạnh lẽo cô tịch.
Ngồi bên này Văn Kinh chỉ nhìn thấy sườn mặt góc cạnh, đẹp như tượng tạc của Thời Thời. Chỉ là ngẩng lên chạm phải lại nhìn đến ngơ ngẫn. Anh đang nhớ lại thằng nhóc bụ bẩm ngày xưa, khóc cười sướng khổ luôn chia sẽ cùng anh. Thằng nhóc này từ lúc nào anh đã không thể nhìn thấu cảm xúc của nó. Chỉ là nó không nói anh lại không thể không để tâm.
- Thời Thời mọi việc đều ổn phải không?
Cậu ngừng gõ bàn phím. Căn phòng cũng tự nhiên im lặng không tiếng động. Không phải cậu không thấy anh bên cạnh. Mà là cậu cảm thấy có anh ngồi ở đó trong lúc mình làm việc. Khung cảnh này cả nghìn lần cậu mơ ước, khao khát. Lúc này cậu chỉ muốn hưởng thụ thêm một chút thứ ấm áp quá đỗi quí giá này.
- Anh đi ngủ sớm đi, sáng mai còn đi làm mà, em cũng về phòng đây.
- Uh em làm đi anh đi ngủ trước. Em cũng ngủ sớm nhé.
Một chút cũng không muốn chia sẻ với anh. Văn Kinh chợt thấy hụt hẫng trong lòng. Đúng là lúc bé đáng yêu hơn nhiều.
Nghe tiếng đóng cửa, Ngô Thời chỉ biết thở dài.
-" Người này là đang mất hứng sao?"
Bản thân cậu cũng biết Văn Kinh là người rất nhạy cảm, cũng rất thông minh. Cậu cũng đang cố gắng làm tốt mọi thứ. Nhưng vẫn không tránh được anh ấy để tâm đến.
Việc Ngô Thời thường xuyên đến Phục Hưng người được lợi nhất lại chính là Nam Phong. Chẳng biết vì cớ gì mà một lãng tử như anh lại cũng có lúc quay đầu. Một người chưa từng yêu ai quá hai tháng, lần này lại nửa năm vẫn chưa tán được người ta. Chẳng hiểu vì sao một người đã yêu vô số mỹ nữ như anh từ lúc gặp Hoàng Thanh lại không muốn nhìn đến ai khác nữa. Chỉ là Hoàng Thanh thật đáng sợ, anh mà tìm cách tiếp cận thì thế nào cũng bị ăn đập. Mềm mỏng cũng không được, mà mạnh bạo cũng không được, anh đang u xầu chết đi được. Gần đây vì Ngô Thời hay đến đây nên anh mới có cơ hội gặp người ta nhiều hơn một chút. Bởi vậy vì sắc anh đành quên bạn, dù thấy Văn Kinh đang bước vào hang cọp cũng cắn răng mà ngoảnh mặt làm ngơ thôi.
Hôm nay sau khi Ngô Thời về Nam Phong liền chạy qua chỗ Văn Kinh để kể khổ.
- Cậu nói xem sao em ấy lại lạnh nhạt với tôi như vậy chứ?
Việc Nam Phong theo đuổi Hoàng Thanh lúc đầu mới biết Văn Kinh cũng bất ngờ lắm. Quen biết Nam Phong từ lâu anh không lạ tính cách của người này. Hơn nữa từ lúc quên nhau chỉ thấy hắn ta yêu phụ nữ. Giờ đùng một cái chết lên chết xuống vì một tên con trai. Ai cũng sẽ không thể tin được.
- Trên mặt anh có khắc mấy chữ không đáng tin đấy.
- Em ấy rõ dàng là bộ dáng thư sinh nho nhã như vậy, tại sao mỗi lần tức giận lại đánh người thô bạo như thế chứ?
Nhìn cái mặt đau khổ của Nam Phong, Văn Kinh cũng có chút thương cảm. Chưa bao giờ thấy anh ta nghiêm túc, cũng chịu khổ như lần này.
- Chắc tại nhìn mặt anh gợi đòn đấy. Bình thường Hoàng Thanh chẳng bao giờ tức giận với ai cả. Mà như vậy là anh lại đặc biệt nhất còn gì.
Văn Kinh vừa nói vừa chăm chú vào máy tính của mình, chẳng thèm để ý đến cái người bên cạnh đang ngồi đó cười ngu, tự nhủ.
"Mình là đặc biệt nhất với em ấy sao".
Không may khua tay lại thấy đau vì sáng nay vừa bị người kia bẻ khớp.
- "Chỉ tại cái tay hư cứ nhìn thấy em ấy là muốn nhào tới táy máy".
* * *
Hôm nay Văn Kinh tan làm đúng giờ. Vậy mà về nhà thấy Thời Thời cũng đã về rồi. Mấy hôm nay chỉ gặp nhau ở Phục Hưng. Buổi tối Văn Kinh đi ngủ Ngô Thời mới trở về. Sáng ra Văn Kinh lại đi làm sớm nên ở cùng nhà mà lại phải đến cty mới gặp được nhau.
Thực ra chỉ có Văn Kinh là không gặp còn Ngô Thời đêm nào trở về cậu cũng sẽ lén sang phòng anh. Nhìn thấy anh, cảm nhận hơi thở đều đặn thanh sạch của anh. Có lúc sẽ lén hôn lên vầng trán mát lạnh của anh. Cũng sẽ có lần tham lam nhẹ đặt lên đôi môi mềm mại ấm áp của anh một chiếc hôn. Những thứ lúc này cậu đang có dù thật giản đơn nhưng lại mỏng manh đến đáng sợ.
Vào đến nhà Văn Kinh đã ngửi thấy mùi đồ ăn thớm đến mê hoạc. Anh lúc nào cũng vậy rất rễ đầu hàng trước món ngon Thời Thời làm.
- Hôm nay em không phải tăng ca nữa sao?
Thấy người về Ngô Thời rời mắt khỏi chảo đồ ăn trên bếp. Ôn nhu cười với anh.
- Em nấu xong rồi, anh tắm đi rồi ra ăn cơm luôn nhé.
Nhìn đứa em đẹp hơn cả minh tinh của mình đứng nấu ăn trong bếp. Ấy vậy mà lại vô cùng hài hòa. Kết hợp với bàn đồ ăn đang tỏa hương dụ người. Đúng là cảnh đẹp ý vui. Bất giác tim Văn Kinh bị lỡ mất một nhịp.
- ' Chết tiệt thằng nhóc này mà để người khác thấy bộ dáng lúc này của nó, chắc người muốn làm em dâu của mình xếp hàng từ bắc vào nam không hết mất. "
Cả tuần rồi hôm nay hai anh em lại mới cùng nhau ăn cơm. Văn Kinh như thường lệ vô cùng thưởng thức tài nghệ nấu ăn của nhóc con nhà mình.
- Sao hôm nay lại được về sớm vậy. Không phải hôm nọ em bảo phải bận một tháng à?
Múc một bát canh đưa cho Văn Kinh. Mắt không rời gương mặt đang thỏa mãn vì được ăn ngon của anh. Lòng thầm nhủ.
" Đáng yêu thật "
- Tại em nhớ anh nên muốn về sớm. Có thể tranh thủ làm ở nhà cũng được ạ.
- Không phải mới gặp nhau lúc ban ngày sao?
Bằng một giọng vô cùng thãn nhiên Ngô Thời trả lời:
- Vâng! Vậy mà em vẫn cứ thấy nhớ anh, lạ thật đấy.
Bị câu nói của cậu làm cho không khí trùng xuống. Văn Kinh lại chợt nghĩ hình như mấy hôm vừa rồi về nhà chỉ có một mình, bản thân anh cũng thấy trống vắng. Giống như trở lại cô độc như lúc trước vậy, rất đáng sợ. Cảm thấy mình đúng là người dễ bị nuông chiều. Mới ở cùng Thời Thời một thời gian mà đã không chịu được khi phải ở một mình rồi.
- Vậy nếu có thể đem việc về nhà thì Thời Thời về nhà làm nhé. Anh cũng không thích ở nhà một mình.
Lần đầu tiên thấy anh thể hiện ra một chút yếu đuối trước mặt mình. Ngô Thời lại thấy đau lòng.
- Được! Em sẽ nhanh xử lý mọi chuyện để không phải làm đêm nữa.
Vì người đang bận rộn mà lại phải về sớm nấu ăn cho mình, nên Văn Kinh nhất quyết đòi dọn dẹp mọi thứ sau bữa ăn.
Lúc đi ra thấy Ngô Thời đang ở phòng khách chăm chú gõ laptop. Chắc hẵn vẫn đang còn giải quyết công việc. Văn Kinh ngồi xuống bên cạnh, lấy điện thoại ra xem tin tức. Bất giác trong phòng chỉ còn tiếng gõ bàn phím của Thời Thời. Không gian im lặng nhưng lại không lạnh lẽo cô tịch.
Ngồi bên này Văn Kinh chỉ nhìn thấy sườn mặt góc cạnh, đẹp như tượng tạc của Thời Thời. Chỉ là ngẩng lên chạm phải lại nhìn đến ngơ ngẫn. Anh đang nhớ lại thằng nhóc bụ bẩm ngày xưa, khóc cười sướng khổ luôn chia sẽ cùng anh. Thằng nhóc này từ lúc nào anh đã không thể nhìn thấu cảm xúc của nó. Chỉ là nó không nói anh lại không thể không để tâm.
- Thời Thời mọi việc đều ổn phải không?
Cậu ngừng gõ bàn phím. Căn phòng cũng tự nhiên im lặng không tiếng động. Không phải cậu không thấy anh bên cạnh. Mà là cậu cảm thấy có anh ngồi ở đó trong lúc mình làm việc. Khung cảnh này cả nghìn lần cậu mơ ước, khao khát. Lúc này cậu chỉ muốn hưởng thụ thêm một chút thứ ấm áp quá đỗi quí giá này.
- Anh đi ngủ sớm đi, sáng mai còn đi làm mà, em cũng về phòng đây.
- Uh em làm đi anh đi ngủ trước. Em cũng ngủ sớm nhé.
Một chút cũng không muốn chia sẻ với anh. Văn Kinh chợt thấy hụt hẫng trong lòng. Đúng là lúc bé đáng yêu hơn nhiều.
Nghe tiếng đóng cửa, Ngô Thời chỉ biết thở dài.
-" Người này là đang mất hứng sao?"
Bản thân cậu cũng biết Văn Kinh là người rất nhạy cảm, cũng rất thông minh. Cậu cũng đang cố gắng làm tốt mọi thứ. Nhưng vẫn không tránh được anh ấy để tâm đến.