Chương 1: Đêm đổi mệnh
Gió bấc đầu đông rít qua hàng mái ngói, thổi ngọn nến trong khuê phòng nghiêng sang một bên, lay lắt như sắp tắt.
Trong bóng sáng đỏ nhàn nhạt, Văn Mục Oanh ngồi trước gương đồng. Chiếc hỷ phục đỏ thẫm treo ngay bên cạnh, phấp phới như đang chờ ai khoác lên. Mai này, nàng vốn là người được chỉ hôn tiến vào Vĩnh An hầu phủ.. Nhưng vận mệnh chưa bao giờ dịu dàng với nàng.
Ngoài sân vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Cánh cửa gỗ không khép chặt, để gió lùa mang theo tiếng tranh cãi mơ hồ.
"Lão gia!" Giọng Trần thị the thé nhưng cố giữ vẻ dịu dàng. "Lúc này ngài đổi ý, cả Văn phủ phải chịu trách nhiệm thế nào?"
Tiếng Văn tướng quân trầm thấp, mang theo sự bất lực của người che chắn thiên hạ nhưng chẳng che nổi ba thước trong nhà:
"Ý nàng là.. Để Oanh nhi gả thay Dao nhi?"
"Đúng thế!" Trần thị hạ giọng, cố tình để lộ vài phần run rẩy.
"Vĩnh An hầu phủ rơi vào vòng lao lý, ngày mai sau lễ bái đường liền bị áp giải đi lưu đày. Mục Dao là đích nữ, làm sao chịu nổi con đường gió cát ấy? Mục Oanh từ nhỏ đã chịu khổ, thân phận lại chỉ là thứ nữ.. Để nó đi thay, chẳng phải hợp lẽ hơn sao?"
Tim Mục Oanh chợt siết lại.
Lưu.. Đày?
Nàng chưa từng nghe một chữ nào về chuyện này.
Văn tướng quân chậm rãi nói:
"Nhưng chỉ hôn là ý thánh thượng, đổi người.. Là tội khi quân."
"Lão gia!" Trần thị bước tới, tiếng mái giày lộc cộc vang lên rõ ràng.
"Huống hồ tiểu hầu gia vốn ghét Oanh nhi, có khi còn vui mừng vì đổi được người. Con bé gả đi, trong mắt hắn chẳng khác gì một cái tên. Có ai rảnh rỗi truy cứu thân phận một tân nương đi lưu đày?"
Gió ngoài hành lang thổi mạnh, cuốn theo mùi lạnh đến thấu xương.
Mục Oanh lặng lẽ đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, khẽ đẩy khe gỗ để nghe rõ hơn. Trong ánh sáng nhập nhoạng, bóng lưng phụ thân nàng trông nặng nề, như gánh cả phủ Tướng quân trên vai.
"Nếu không đổi," Trần thị tiếp lời, "ngày mai Văn phủ sẽ bị chỉ trích là bất nghĩa, bất tín. Chuyện nhỏ hóa thành lớn, liên luỵ tiền đồ của lão gia. Oanh nhi.. Gả thay một lần, coi như hiếu thuận."
Một khoảng im lặng dài.
Cuối cùng, tiếng thở dài của phụ thân rơi xuống nền gạch lạnh buốt:
".. Cũng được."
Chỉ hai chữ, nhưng như một nhát kiếm vô hình cứa vào lòng Mục Oanh.
Nàng buông tay khỏi song cửa. Khe hở đóng lại, chặn luôn tiếng tranh cãi ngoài kia.
Trong phòng lại chìm vào sự tĩnh lặng đến nghẹt thở. Ánh nến lung lay phản chiếu trong đôi mắt nàng, vừa lạnh vừa sáng, như một ngọn đèn bị gió dập chưa tắt hẳn.
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng nghĩ có ngày chính người thân mình lại thẳng thừng đẩy nàng vào vực sâu như vậy.
Gả thay.
Gả cho người căm ghét nàng nhất.
Cùng hắn đi lưu đày ngàn dặm.
Lục Y chạy đến, thở hổn hển:
"Tiểu thư.. Phu nhân mời người qua tiền sảnh ạ."
"Ta biết."
Mục Oanh chỉnh lại áo choàng, nhẹ nhàng bước ra.
Tiền sảnh sáng trưng ánh đèn. Trần thị ngồi ở vị trí chủ mẫu, mặt đầy vẻ thương yêu, như thể vừa rồi người dùng lời lẽ tàn nhẫn không phải là bà ta.
"Oanh nhi," bà ta gọi, giọng ấm áp đến giả dối, "lại đây, ngồi cạnh nương."
Văn tướng quân nhìn nàng. Trong đôi mắt ông có chút áy náy lẫn do dự, nhưng yếu ớt đến mức nàng chỉ thấy chua xót.
"Nương có mấy lời dặn dò." Trần thị nắm tay nàng, cảm xúc ra vẻ đau lòng.
"Ngày mai.. Con sẽ thay Mục Dao lên kiệu hoa."
Giọng bà ta nhẹ như đang nói chuyện ăn bữa sáng, không phải quyết định cả đời người.
Văn tướng quân nuốt xuống một tiếng thở dài:
"Oanh nhi.. Con bằng lòng chứ?"
Mục Oanh khẽ ngẩng đầu.
Ánh mắt nàng không oán không hận, chỉ có một sự bình thản lạnh lùng đến khiến người giật mình.
"Nếu con nói 'không' thì sao?" nàng hỏi.
Cả gian sảnh như đông cứng lại.
Sau vài giây, Trần thị bật cười:
"Oanh nhi, con còn nhỏ. Nhiều chuyện con không hiểu. Đây là quyết định của cả nhà, con chỉ cần nghe theo là được."
Mục Oanh buông tay bà ta ra, đứng dậy.
Nàng chắp tay, cúi mình thật thấp trước phụ thân:
"Phụ thân yên tâm. Nữ nhi.. Gả."
Tiếng "gả" nhẹ như tơ, nhưng rơi xuống nền đá lại nặng hơn vạn cân.
Văn tướng quân nhắm mắt, không nói một lời.
Trần thị nở nụ cười mãn nguyện.
Lúc rời khỏi tiền sảnh, gió đêm lạnh buốt ập thẳng vào mặt. Khắp hành lang là đèn lồng đỏ, chữ "song hỉ" treo lung linh, chói mắt đến cay lòng.
"Tiểu thư.." Lục Y đỏ hoe mắt. "Người thật sự phải đi sao? Vĩnh An hầu phủ.. Ngày mai phải lên đường bị áp giải.."
"Đúng." Mục Oanh đáp khẽ, tay kéo áo choàng cho nàng hầu khỏi lạnh.
"Ngày mai ta sẽ lên kiệu hoa. Kiệu của Mục Dao, nhưng người ngồi trong đó.. Là ta."
"Nhưng như vậy.. Người chẳng khác nào bị đẩy vào chỗ chết!"
Mục Oanh dừng bước, nhìn thẳng về cánh cổng lớn đỏ son của Văn phủ.
Ngôi nhà nàng đã ở hai mươi năm, giờ trở nên xa lạ.
Nàng mỉm cười-một nụ cười nhẹ đến quá mức bình thản.
"Nếu họ mong ta chết, ta càng phải sống."
Ánh trăng rơi trên mái tóc nàng, kéo bóng nàng dài trên nền đất.
Dáng vẻ yếu ớt của một thứ nữ Văn phủ, vậy mà trong ánh mắt lại có sự kiên định sắc bén như gươm.
"Ta sẽ sống," nàng nói nhỏ, "sống đến mức.. Bọn họ phải cúi đầu mà nhìn."
Trong đêm đó, tại hầu phủ đã bị niêm phong, ngọn đèn dầu leo lét chiếu lên gương mặt tuấn tú lạnh lùng của một thiếu niên ngồi trên xe lăn.
Trước mặt hắn là tấm thiệp đỏ mới được đổi tên.
"Hửm?"
Hắn nhếch môi, cười như không cười.
"Đổi thành nàng ta?"
Đêm tịch mịch, nụ cười ấy lạnh đến mức khiến bóng tối cũng phải lùi một bước.