Nhìn mình trong gương, Ryeowook chạm nhẹ lên mảnh băng trắng nơi ngực. Khuôn mặt cậu ánh lên sự mãn nguyện và hài lòng, thì thầm: "Kyuhyun à, từ giờ anh sẽ mãi mãi ở bên em rồi."
---
Dường như là một thói quen, chiều chủ nhật nào Ryeowook cũng tới uống cà phê ở quán nhỏ cách nhà khá xa này. Nhưng hôm nay khác với mọi ngày, có một người tới tìm cậu.
Sững sờ nhìn người thanh niên đang đứng trước mặt mình, Ryeowook vụt đứng dậy định bỏ đi nhưng anh ta đã nhanh hơn giơ tay ra cản trước người cậu: "Chúng ta nói chuyện một chút đi"
"Tôi không có chuyện gì để nói với anh cả." Ryeowook mím môi nói, gạt tay của người đó ra.
"Cậu sợ gì mà không thể đối mặt với tôi?" Giọng nói châm biếm từ phía sau vang lên khiến Ryeowook dừng chân. Tay cậu run lên, nhưng rồi cũng từ từ quay người lại.
Quắc mắt lên nhìn anh ta nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu lạnh nhạt nói. "Tôi không sợ anh, cũng không sợ gì cả."
"Vậy thì cùng nhau uống một tách trà đi." Không chờ phản ứng của cậu, anh ta ngồi xuống chiếc bàn mà cậu vừa ngồi. Ryeowook hơi quay mặt đi, nhưng rồi cũng đi tới ngồi xuống phía đối diện.
"Cậu đang chờ Kyuhyun ư?" Người thanh niên kia lãnh đạm lên tiếng.
Ryeowook nắm chặt bàn tay đang để trên đùi, từng khớp ngón tay trắng bệch không còn màu máu. Nhưng vẻ mặt của cậu thì vẫn lạnh băng không cảm xúc.
Sungmin nhìn người con trai trước mặt mình, khẽ thở dài. Cậu nghĩ bản thân mình có thể hiểu được cảm giác của cậu ấy. Nhưng có một số thứ cậu may mắn hơn cậu ta rất nhiều.
"Ryeowook, cậu nên buông tha cho anh ấy, để cho Kyuhyun đi đi. Cũng chính là giải thoát cho cậu."
"Anh có tư cách gì nói câu này với tôi?" Ryeowook nhíu mày, cười nhạt. "Anh làm sao biết tình cảm giữa chúng tôi sâu nặng như thế nào. Chúng tôi đã ở bên nhau 15 năm, còn anh, anh quen anh ấy trong bao lâu?"
"Đừng tự lừa dối mình nữa Ryeowook. Anh ấy đã chọn tôi, và hai người cũng đã chia tay nhau một năm rồi. Cậu không cần thiết phải tự giam mình trong quá khứ nữa. Bởi vì Kyuhyun không phải là của cậu, trước đây không phải, tương lại cũng không."
Từng lời nói bén nhọn của Sungmin như lưỡi dao từ từ cắm sâu vào trái tim cậu. Vết tích nơi hình xăm trên ngực càng thêm bỏng rát. Chỉ bởi vì điều anh ta nói là sự thật, mà Ryeowook không có lời nào để bác bỏ sự thật đó. Vì thế cậu cay nghiệt nói:
"Kyuhyun cũng không phải là của anh."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ Kyuhyun là của tôi." Sungmin lắc đầu "Tôi yêu anh ấy, muốn ở bên cạnh anh ấy nhưng không nghĩ anh ấy là của riêng tôi."
Ryeowook bắt đầu không khống chế được cảm xúc của mình. Cậu cao giọng: "Giờ nói những lời này thì có ích gì đâu. Không có Kyuhyun anh vẫn sống tốt, còn tôi, anh ấy là cả thế giới của tôi. Anh thì biết gì mà nói chứ?"
"Tôi ở đây không phải muốn nói về vấn đề giữa tôi và cậu tình yêu của ai lớn hơn." Sungmim lạnh lùng cười. "Đúng là chúng tôi có lỗi với cậu, nhưng hãy nhìn thẳng vào sự thật đi. Cậu đối với Kyuhyun có phải là yêu không? Hay chỉ vì anh ấy gần như là người thân duy nhất của cậu? Vì anh ấy vẫn luôn là chỗ dựa của cậu nên cậu nghĩ rằng cậu yêu anh ấy. Nếu cứ nghĩ như vậy, người đau khổ chỉ có cậu mà thôi. Cậu tỉnh táo lại đi, Kim Ryewook. Nếu Kyuhyun có ở bên cạnh cậu cũng chỉ là vì thương hại cậu thôi, cậu bằng lòng sống như thế sao?"
Sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, Ryeowook giận dữ: "Im đi, đừng nói nữa."
"So với cậu, tôi càng không muốn gặp mặt cậu hơn. Cậu lúc này trông thật tội nghiệp, tôi ít ra đã không sống ảo tưởng như cậu. Kyuhyun cảm thấy có lỗi với cậu nên mới muốn chuộc lỗi nhưng cái cách cậu đang sống tôi lại cảm thấy suy nghĩ của anh ấy thật không đáng. Anh ấy làm thế không phải để cậu ôm anh ấy chặt hơn, làm ơn tỉnh táo lại giùm tôi và đừng sống ích kỷ như thế nữa đi."
Ryeowook đứng bật dậy, gấp gáp đến nỗi huých vào cạnh bàn khiến cho ly nước trên mặt bàn rơi xuống đất vỡ tan. Cậu không muốn nghe bất cứ lời nào từ người này nữa. Cậu có cảm giác như đang bị thứ gì đó chẹn ngang cổ họng, rất khó thở. Nếu như không rời khỏi đây Ryeowook nghĩ mình sẽ phát điên mất.
Ryeowook bất kể mình đã va chạm với những ai, tất cả những âm thanh ồn ào đều không làm cho cậu dừng lại, đi như chạy ra khỏi quán cà phê.
Sungmin nhìn cậu ấy vội vã rời đi, mệt mỏi chống tay lên bàn đỡ lấy trán. Cậu cũng nghĩ đây là lần cuối cùng còn đủ can đảm để đối diện với Ryeowook. Nhìn cậu ấy như vậy, trái tim của cậu càng đau đớn hơn.
Kyuhyun, anh là đồ khốn. Tại sao lại khiến chúng tôi đau lòng như vậy chứ?
Một giọt nước trong suốt rơi xuống, đọng lại trên mặt bàn gỗ rồi từ từ nhòe đi. Cậu không ngẩng lên nhìn người đàn ông vừa ngồi xuống trước mặt mình, nhàn nhạt nói:
"Tất cả chỉ còn là vấn đề của cậu ta thôi."
"Phải, mong là cậu ấy có thể nghĩ thông suốt." Nhìn cử chỉ của cậu, anh ta thở dài. "Cám ơn, Sungmin."
Họ đều đáng thương như nhau. Không có nỗi đau trong lòng của ai có thể dễ dàng biến mất. Họ chỉ có thể học cách để sống tiếp mà thôi.
---
Ryeowook nhìn những đồ dùng nhỏ còn lưu lại của Kyuhyun vẫn còn rải rác xung quanh căn nhà, bức ảnh chụp chung của cả hai, tách cà phê anh vẫn thường uống hay bình sứ mà anh đã tự tay mua. Lẽ ra cậu đã phải vứt chúng đi từ hai năm trước, sao lại vẫn còn cố chấp không làm. Tất cả chỉ là vì giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm cuối cùng. Bởi vì cậu không chấp nhận được sự thật rằng mình đã bị bỏ rơi.
Ryeowook đi tới cầm khung ảnh trên bàn lên, đầu ngón tay dò nhẹ trên mặt kính rồi đột nhiên vung tay. Tiếng thủy tinh vỡ trên nền gạch vang lên chói tai. Cậu cười.
"Em nên làm như thế từ lâu rồi."
Ryeowook nhìn đôi giày da quen thuộc đang đứng trước đống mảnh vỡ của khung ảnh, từ từ ngước lên. Anh ấy đang đứng ở đó, vẫn là nụ cười nửa miệng đặc trưng quen thuộc, dáng vẻ cao gầy không khác khi xưa. Cậu lắc đầu, thì thầm:
"Em không biết, em nghĩ là em đã từ bỏ được tất cả rồi. Chỉ là, chỉ là chuyện ngày hôm đó.."
"Anh biết, chuyện đó không phải là lỗi của em. Đó không phải là lỗi của ai hết. Vì thế, Ryeowook đừng sống như vậy nữa. Anh không trách em, anh luôn hy vọng em có thể sống hạnh phúc."
"Muộn rồi." Ryeowook áp tay vào ngực mình, nhìn người đàn ông trước mặt lắc đầu cười lạnh lẽo. "Thứ này chính là bằng chứng việc em không thể quên anh được nữa. Chỉ cần nhìn thấy nó cũng giống như đang nhìn thấy anh. Giờ có muốn em cũng không thể thoát ra vì anh sẽ theo em tới khi kết thúc cuộc đời này."
"Xin lỗi, Ryeowook.."
"Đừng nói xin lỗi nữa, anh lúc nào cũng nói xin lỗi với tôi." Ryeowook hét lên, cậu vung tay khiến cho chiếc bình sứ trang trí trên mặt bàn rơi xuống đất vỡ tan. "Là chính anh muốn như thế này cơ mà. Nếu không, anh đã sớm nói cho tôi biết, không ai nói cho tôi biết cả. Vì thế giờ anh không có tư cách nói gì hết."
Ryeowook xoay người chạy vào bên trong phòng ngủ, khóa trái cửa. Tiếp tục chạy vào phòng tắm, khóa thêm một lần cửa nữa. Cậu hoảng loạn, ôm đầu đi đi lại lại.
Không phải! Điều cậu đang làm là đúng. Người ngoài kia cũng không phải là Kyuhyun. Anh ấy rõ ràng phải cảm thấy vui khi cậu làm như vậy..
Bàn chân không của Ryeowook đột ngột bị trượt trên mặt sàn nước còn chưa khô, theo bản năng cậu cố với người về phía trước và chộp trúng vào cần gạt của vòi sen. Những tia nước nhỏ nhưng mạnh mẽ từ trên bắt đầu dội xuống người cậu.
Toàn thân Ryeowook ngay lập tức ướt sũng. Cậu đứng đó, sững sờ nhìn bóng mình trong gương. Đã từ lâu rồi cậu không còn chú ý đến bản thân của mình như thế nào nữa. Cậu thật sự đã thảm hại như thế rồi sao. Ryeowook cởi chiếc áo thun đang dính sát vào người. Miếng băng trắng nơi ngực trái trở nên chối mắt hơn bao hết, cũng ướt sũng.
Từng lời nói của Sungmin lại vang vọng bên tai, nhức buốt.
"Cậu đối với Kyuhyun có phải là yêu không? Hay chỉ vì anh ấy gần như là người thân duy nhất của cậu? Vì anh ấy vẫn luôn là chỗ dựa của cậu nên cậu nghĩ rằng cậu yêu anh ấy."
"Anh ấy làm thế không phải để cậu ôm anh ấy chặt hơn, làm ơn tỉnh táo lại giùm tôi và đừng sống ích kỷ như thế nữa đi."
"Buông tha cho anh ấy. Cũng chính là giải thoát cho cậu."
Nước lạnh làm cho Ryeowook tỉnh táo, nhưng thứ ở trước ngực lại làm cậu sợ hãi. Vì cậu biết rằng với nó mình sẽ mãi mãi phải sống cùng bóng ma của quá khứ. Thêm một lần nữa bị nhấn chìm mãi mãi.
Ryeowook run run đưa tay lên túm lấy miếng băng trắng. Nếu như có thể cậu tình nguyện mãi mãi không nhìn thấy nó. Nếu như được bắt đầu lại lần nữa, tỉnh táo hơn, cậu sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này. Cả người cậu bắt đầu run rẩy, một tay phải chống vào cạnh bồn nước. Miếng băng trắng dần dần được gỡ ra, làm cho thứ ở phía dưới nó dần dần hiện rõ.
Ryeowook mở lớn mắt, mặc cho nước vẫn đang chảy từ trên xuống. Mặc cho hốc mắt cay xè và nhòe nước vẫn cố gắng mở lớn. Cậu đưa tay quệt mắt, nhìn lại một lần nữa thứ ở trên ngực của mình. Cái mà cậu không mong chờ nhưng đã biết là sẽ nhìn thấy lại không có ở đó. Không phải là nó..
Ryeowook bưng mặt.
Cậu khóc.
Lần đầu tiên sau ngày xảy ra chuyện kinh hoàng đó, cậu bật khóc. Ngồi thụp xuống sàn và rồi khóc lớn. Tiếng khóc chất chứa bao nhiêu bi thương như được giải thoát mà lớn dần nên. Lần đầu tiên cậu có thể khóc thoải mái như thế, cảm giác như có nhiều gánh nặng trong lòng đang cùng hòa lẫn với nước mắt có thể theo đó mà thả trôi đi hết. Tất cả đều không còn.
Chỉ còn lại tiếng nức nở phảng phất khắp không gian.