Chương 1: Một ngày xui xẻo
[BOOK]Mưa đầu mùa đến như một cơn gió.
Mưa rơi nặng hạt như trút nước. Mọi người ai nấy đều che ô để tránh mưa. Còn cô thì khác. Không có dù để che nên cả thân người cô ướt như chuột lột. Cô vội vã chạy vào một mái hiên của một cửa hàng gần đấy, người còn thở dốc vì phải chạy một quãng đường dài.
* * *
Cô là Trương Hạ Nhi, hai mươi hai tuổi. Là một sinh viên đại học nhưng chưa có công việc gì để làm. Vốn dĩ ước mơ của cô là trở thành một nữ họa sĩ truyện tranh nhưng cuộc sống lại không thể đưa cô đến ước mơ của mình. Thế mà hôm nay đi phỏng vấn công việc thì lại gặp trời mưa khiến cô bực mình. Chờ đợi lúc lâu, mưa cũng ngớt dần. Cô lại tiếp tục công việc của mình. Đường phố sau mưa đầy nước, ấy thế mà sự xui rủi cứ đến với cô sau những trận mưa như vậy. Qua đường thì không may bị một ô tô đi qua vấy nước lên người, ướt thêm bộ quần áo của cô. Cô đành phải dừng việc đi phỏng vấn lại, trở về nhà thay bộ đồ khác. Nơi ở của cô thì là một căn hộ nhỏ rẻ tiền, dành cho những người có thu nhập trung bình. Cởi bộ quần áo ướt sũng ra giặt, cô đem phơi lên dây, nhìn nó với ánh mắt chán nản. Một ngày đi tìm việc đã khổ sở đủ điều rồi, cô chẳng biết phải làm gì bây giờ. Ngồi ra ngoài ban công ngắm thành phố hoa lệ, cô chỉ ước sao mình có cuộc sống nhàn hạ chứ cô chán cái cuộc sống hiện tại của mình lắm rồi. Pha một cốc mì gói ăn liền, cô lấy ví ra xem mình còn bao nhiêu tiền. Chỉ còn vài đồng bạc nữa là cháy túi, cô phải tìm cách cứu vớt tình hình hiện tại. Lên mạng xem những quảng cáo tìm việc làm, cô như sáng lên vì thấy có một công ty đang tuyển người làm, mà điều kiện và lương thì đủ cho nuôi sống cô. Cô nhanh chóng lấy bộ đồ còn đang phơi dở xuống đem sấy khô rồi là cho phẳng rồi cất đi. Cô đặt đồng hồ báo thức và lên giường ngủ.
Mặt trời lên trên thành phố sáng rực rỡ. Chuông đồng hồ reo lên inh ỏi, cô dụi mắt tỉnh dậy. Chợt nhớ ra hôm nay là ngày mình đi tuyển việc, cô nhanh chóng rời khỏi giường, chuẩn bị ăn sáng qua loa rồi mặc bộ đồ mới là hôm qua và cầm theo hồ sơ rời khỏi nhà. Cô vội vã ra nhà ga đón chuyến tàu điện. Nhưng sự xui xẻo lại đến với cô khi cô đi phải chuyến tàu đông nghịt người, cô không có chỗ nào để ngồi mà phải đứng chen giữa đám người trên tàu. Chật vật mãi cho đến khi tàu đến ra thì cô mới thoát khỏi cái cảnh chen lấn đó. Cô tiếp tục tìm địa chỉ công ty đó. Khi đến nơi, cô choáng ngợp khi thấy vẻ hoành tráng của công ty. Đó là một tòa nhà cao tầng sang trọng, rộng lớn, trên đó khắc dòng chư "Tập đoàn tài chính Lưu thị". Cô bước vào trong đó. Có rất nhiều người nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Cô ngại ngùng khi thấy họ cứ nhìn mình như vậy. Bước vào văn phòng phỏng vấn, trước mắt cô là ngài tổng giám đốc-Lưu Thiên Vũ. Cô ngồi xuống ghế phỏng vấn, nhìn người đối diện mình mà hơi lo sợ. Anh hỏi cô tên là gì, quê quán, công việc và kinh nghiệm của bản thân. Cô trả lời một cách ấp úng. Sau buổi phỏng vấn, anh bảo cô có thể ra về và hẹn cô gặp lại vào lần sau để duyệt xem cô có thể ứng tuyển không. Cô đứng lên cảm ơn anh và ra về. Ra khỏi công ty, cô lo lắng không biết mình có trúng tuyển không. Lúc đó trời đã khá tối. Đường phố bên trong nội thành thì rất đông nhưng càng về khu căn hộ của cô thì càng vắng vẻ tối tăm. Cô hiếm khi ra đường vào giờ này, nhất là những hôm trời tối khoảng tám chín giờ. Đi qua một cây cầu, cô thấy có mấy gã đàn ông say rượu đi tới. Cô sợ hãi chốn sau một bụi cây ven đường, mắt nhìn xem mấy gã đó đã đi chưa. Khi cảm thấy an toàn rồi thì cô yên tâm trở về nhà. Về đến nhà. Cô ném tậm hồ sơ lên bàn, vào bếp lấy ra hộp cơm tự sôi ăn liền ra để nấu. Vừa ngồi ăn cơm, cô nhớ đến hình ảnh người con trai hôm nay phỏng vấn mình. Trông anh ta cũng đẹp trai đấy chứ-Cô nghĩ thầm. Nhưng chắc người không giàu có như cô chắc chẳng yêu được người con trai như thế. Ăn xong cô đem hộp thức ăn cho vào thùng rác, đem bộ quần áo ra giặt giũ. Xong việc thì cô ngồi vào bàn, lấy cuốn sách ngôn tình ra đọc. Đọc say sưa đến khi đã quá khuya, cô gấp cuốn sách lại và đi ngủ.
* * *
Mấy hôm sau.
Khi cô trở lại công ty để xem mình có được duyệt không, cô thấy cái anh chàng tổng giám đốc đó đang cầm trên tay một tấm thẻ nhân viên. Anh đi tới và đưa cho cô, nói:
- Xin chúc mừng cô đã được duyệt. Giờ tôi cho cô công việc là nhân viên phòng kinh doanh. Mong cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Cô cầm lấy tấm thẻ mừng rỡ. Vậy là cuối cùng thì cô cũng đã có công việc chính thức của mình.
Hết chương 1[/BOOK]