Ngôn Tình Em Đừng Mong Thoát Khỏi Tôi - Tiểu My A

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Tiểu My A, 8 Tháng mười hai 2020.

  1. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 30

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Trịnh Hà My - Một cô y tá bước ra từ phía sau cánh cửa gọi tên Thùy Chi.

    - Dạ, có. - Thùy Chi nghe tên mình lên nhanh chóng đứng lên đi về phía cánh cửa.

    - Bác sĩ đang đợi cô. - Cô y tá nhìn Thùy Chi một lượt rồi nói.

    Thùy Chi theo phía sau cô y tá kia mà đi vào bên trong cửa phòng bác sĩ.

    - Cô là Trịnh Thùy Chi. - Bác sĩ hỏi.

    - Dạ.

    - Mời cô ngồi. - Vị bác sĩ lịch sự nói, sau đó mở màn hình máy chiếu lên và tiếp tục nói. - Đây là kết quả chụp não bộ của cô, và đây là kết quả đo điện não.

    Thùy Chi nhìn qua một lượt nhưng thật không hiểu, dạo gần đây cô thường xuyên bị choáng nên quyết định đi kiểm tra một lần. Không ngờ bị mang đi xét nghiệm cả buổi và cuối cùng là ngồi trước một mớ kết quả mà cô xem chẳng thế hiểu nỗi.

    - Cô thường xuyên bị choáng là do ảnh hưởng từ lần tai nạn trước đó. - Vị bác sĩ chỉ một mản đen nhỏ trên màn hình. - Cô xem, đây chính là máu bầm tích tụ trong não, gây nên hiện tượng cô bị mất đi trí nhớ, hiện tại lượng máu bầm này bên trong không tự tan được nên thường xuyên gây ra hiện tượng choáng váng chóng mặt. Tôi e rằng cô cứ để tình trạng này thật sự không ổn, có thể nguy hiểm đến tính mạng.

    Thùy Chi nghe lời vị bác sĩ nói, trong lòng có chút lo sợ không ngờ chỉ choáng một chút thành ra nguy hiểm đến mạng sống của mình.

    - Chúng tôi khuyên cô nên tiến hành phẫu thuật càng sớm càng tốt. - Vị bác sĩ kia nói.

    - Phẩu thuật xong sẽ khỏi hẳn sao, cũng có thề nhớ lại những chuyện trước đây? - Thùy Chi hỏi

    - Đúng vậy, nhưng.. thành công không cao.

    Thành công không cao, có nghĩa là thất bại cô sẽ ra đi mãi mãi sao. Thùy Chi run rẩy lo sợ, cô mất đi ai sẽ chăm lo cho Vương Khang của mình.

    - Vậy nếu tôi không phẩu thuật. - Thùy Chi công hoàng hỏi.

    - Bất kì lúc nào, cô đều có thể ra đi không báo trước.

    - Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ quay lại sau. - Thùy Chi đứng lên, nhưng không đứng vững nỗi mà té ngã. Vị bác sĩ cùng cô y tá liền chạy tới đỡ Thùy Chi ngồi vào ghế.

    - Cô gái, tôi khuyên cô nên về thu xếp gia đình nhanh chóng tiến hành phẫu thuật. Thời gian càng sớm hy vọng càng cao. - Vị bác sĩ chân thành khuyên bảo.

    Thùy Chi khẽ gật đầu, chấn tĩnh lại nhanh chóng gọi taxi quay về.

    Chiếc taxi chạy đến biệt thự Trần gia, Thùy Chi như người mất hồn nhanh chóng đi vào bên trong nhà tìm kiếm Vương Khang, giống như thời gian của cô và con trai ngày càng hiếm hoi.

    - Phu nhân, có chuyện gì vậy, trong phu nhân rất vội. – Một cô giúp việc nhìn Thùy Chi lạ lẫm.

    - Vương Khang đâu rồi, tôi muốn Vương Khang. - Thùy Chi nói trong hoãng loạn.

    - Vương Khang đã đi đến trường từ sáng rồi, phu nhân làm sao vậy có chuyện gì sao? – Cô giúp việc đỡ Thùy Chi đến chiếc ghế salon ngồi xuống.

    - Không có chuyện gì đâu, tôi đi ra ngoài nên hơi mệt. - Thùy Chi khẽ đáp.

    - Phu nhân đi đâu về vậy? – Cô giúp việc quan tâm.

    - Chỉ có chút việc nhỏ, được rồi tôi lên phòng đây. - Thùy Chi đứng lên, người vội vàng nên kết quả xét nghiệm trong túi rớt xuống, Cô giúp việc tiện tay cầm lên nhìn thấy dòng chữ chuẩn đoán của bác sĩ thì nhìn Thùy Chi.

    - Phu nhân, chuyện này.. - Cô giúp việc ngạc nhiên không biết phải bắt đầu từ đâu.

    - Chuyện này tôi tự có cách giải quyết. Chỉ là bị choáng bình thường thôi, cô đừng nói để mọi người quá lo lắng. - Thùy Chi nhìn Cô giúp việc nói.

    - Nhưng phu nhân thật sự không sao chứ? - Cô giúp việc lo lắng.

    - Thật sự chỉ là bị choáng vì vết thương cũ thôi, chỉ cần tôi uống thuốc sẽ nhanh chóng khỏe mạnh. - Thùy Chi đáp.

    - Phu nhân phải giữ gìn sức khỏe nhé. - Cô giúp việc đứng lên theo Thùy Chi trả lại kết quả xét nghiệm cho cô.

    - Cảm ơn cô, tôi muốn đi nghĩ ngơi một chút. Cô có thể hứa với tôi sẽ không ai biết chuyện này được không? - Thùy Chi không muốn ai biết chuyện này, cô không thể để mọi người cứ phải lo lắng cho mình mãi.

    - Vâng, thưa phu nhân. – Cô nở nụ cười với Thùy Chi rồi xin phép xuống bếp.

    Phẫu thuật thì thành công rất thấp có nghĩa là nếu ngày mai phẫu thuật đi chăng nữa thì cô cũng sẽ phải chết, còn nếu không phẫu thuật thì có lẽ cô uống thuốc đều đặn sẽ vẫn còn thời gian bên cạnh con trai, Luân Thành và gia đình mình. Thùy Chi quyết định sẽ giữ bí mật này trong lòng, nếu Luân Thành biết được sẽ ép cô đi phẫu thuật nhưng thật sự cô không muốn xa anh sớm như vậy, sau bao nhiêu chuyện thì cô và anh mới được hạnh phúc như hôm nay. Miên man trong bao nhiêu suy nghĩ, Thùy Chi thiếp đi trong sự bất hạnh mà cô phải mang theo.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
  2. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 31

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một bàn tay nhẹ chạm vào da thịt Thùy Chi, hơi thở và mùi hương quen thuộc đó khiến Thùy Chi biết kẻ phá đám giấc ngủ kia là ai.

    - Luân Thành, đừng phá em, em đang ngủ mà. - Thùy Chi khẽ nói trong cơn mê.

    - Heo lười, em đã ngủ nguyên ngày rồi. - Luân Thành hôn lên trán Thùy Chi.

    - Mấy giờ rồi? - Thùy Chi hé mắt ra nhìn thấy người đàn ông đối diện.

    - Em nghĩ bây giờ là mấy giờ mà anh có mặt tại nhà. - Luân Thành cười đáp

    Thùy Chi chợt nhận ra, thật ra cô đã ngủ cả ngày thật sao. Giờ tan làm của Luân Thành là 5h chiều đôi khi trễ hơn, vậy mà hiện tại cô vẫn đang ngủ. Thùy Chi muốn ngồi dậy nhưng bị Luân Thành dùng tay chặn hay tai cô lại.

    - Ngủ thêm chút nữa cũng không sao cả. - Luân Thành đều giả nói.

    - Không phải gọi em là heo lười sao, mau buông em ra, em xuống làm bữa tối cho anh và Vương Khang. - Thùy Chi nhìn Luân Thành nói.

    - Nhà họ Trần anh lại thiếu người làm hay sao mà để phu nhân xuống tận bếp làm cơm. Công việc em có thể làm duy nhất chỉ có một. - Luân Thành bá đạo nói.

    - Gì mà công việc duy nhất chứ. - Thùy Chi đỏ mặt nói.

    Luân Thành nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Thùy Chi càng hứng thú muốn trêu chọc.

    - Là em đang nghĩ sai trái điều gì sao? - Luân Thành hỏi tiếp.

    - Em không có. - Thùy Chi đáp.

    - Có hay không? - Luân Thành đưa môi mình xuống sát mặt Thùy Chi hỏi.

    - Không. - Thùy Chi cương quyết.

    - Ngoan cố. - Luân Thành khóa môi cô, hôn say mê chiếm lấy toàn bộ hơi thở của Thùy Chi.

    Thùy Chi ban đầu bị anh ức hiếp thì vô cùng không cam chịu, nụ hôn nồng nhiệt kia làm cô đắm chìm trong cơn mê tình ái mà từ từ chủ động hôn anh.

    Luân Thành không kiềm chế, không còn chỉ muốn trêu chọc mà muốn cởi bỏ toàn bộ vướn víu trên người cô..

    - Rầm, rầm.. - Tiếng đập cửa vang lên.

    - Baba, mẹ, hai người nhanh xuống dùng cơm. - Vương Khang bên ngoài phá đám.

    - Chết tiệt. - Luân Thành nghe tiếng con trai kêu thì trong lòng vô cùng bức bối.

    Thùy Chi khẽ mỉm cười, không ngờ con trai chính là ân nhân cứu mạng, không thì mẹ con lại bị baba ức hiếp rồi. Luân Thành nới lỏng tay ra khỏi người Thùy Chi, cô nhanh chóng vuột khỏi anh mà nhanh chóng chỉnh trang lại trang phục. Luân Thành nhìn Thùy Chi rồi đi ra phía cửa miệng khẽ nói - Nhóc con phá đám chuyện tốt của ta, hậu quả sẽ không tốt đẹp. - Lại nhìn qua Thùy Chi khẽ mỉm cười kì lạ. - Thời gian của chúng ta còn dài, không sao cả.

    Thùy Chi nghe câu nói của Luân Thành, chợt cảm thấy buồn không thể tả. Thật ra thời gian của cô và anh có còn dài như anh nghĩ hay không. Thùy Chi buồn bã trong lòng nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ.

    Luân Thành bước ra cửa mở ra nhìn thấy đứa con trai đáng yêu pha chút đáng ghét đứng ngay trước cửa.

    - Con có biết vừa phá chuyện tốt của baba? - Luân Thành xoa đầu con trai nói.

    - Chuyện tốt là chuyện gì ạ? - Vương Khang đưa ánh mắt ngây thơ hỏi.

    - Luân Thành, không được nói bậy trước mặt con trai em. -Thùy Chi từ phía sau đỏ mặt đi tới.

    Vương Khang nghe mẹ nói vậy lại càng tò mò. - Baba mau nói cho con biết là chuyện gì đi ạ?

    - Là baba và mẹ con đang bàn tính kế hoạch cả gia đình ba người chúng ta đi du lịch, mẹ con sắp đồng ý rồi thì con lại đập cửa phá đám. -Luân Thành mỉm cười nói.

    Vương Khang nghe nói được đi chơi lại tỏ ra vô cùng phấn khởi liền nhảy cẫng lên.

    - Mẹ, đồng ý đi mẹ, con rất muốn được hai người dắt tay đi chơi.

    - Thùy Chi, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau ra biển chơi. Em đã từng nói rất thích biển. - Luân Thành nói.

    Thùy Chi mỉm cười gật đầu, đi chơi cũng tốt. Cả gia đình ba người, điều gì hạnh phúc bằng.

    Hôm sau, nói là cả gia đình ba người cùng nhau đi nhưng thật ra là chỉ có cô và Luân Thành đi còn Vương Khang sẽ được ông bà ngoại đưa đi chơi riêng.

    - Sao anh không đưa Vương Khang theo? - Thùy Chi không vui nói, cô luôn muốn được ở bên cạnh con trai của mình, vì thật ra cô không biết giây phút nào đó sẽ rời xa Vương Khang mãi mãi.

    - Thằng nhóc phá đám ấy đáng lẽ ra phải bị phạt ở nhà, nhưng dù sao nếu con trai không được vui vẻ em cũng không vui vẻ nên anh đã gửi cho ông bà ngoại dẫn đi. - Luân Thành đáp, ánh mắt vẫn hướng về phía trước lái xe.

    - Anh thật là không giữ chữ tín, hiện tại chúng ta đang đi đâu. - Thùy Chi khẽ hỏi.

    - Một nơi hoàn toàn chỉ thuộc về hai chúng ta. - Luân Thành cười đáp.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
  3. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 32

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Luân Thành lái xe đến một bến cảng, sau đó Thùy Chi được Luân Thành đưa đến một chiếc bàn tiệc được trang hoàng lỗng lẫy đặt ngay trên biển. Luân Thành cầm tay Thùy Chi đi tới, cô hoàn toàn bất ngờ trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động. Thùy Chi ngồi xuống chiếc ghế được Luân Thành kéo ra mời ngồi. Luân Thành đi về phía ghế của mình, sau đó những người phục vụ dọn những món ăn lên trên bàn rồi lui về phía trong, không gian chỉ còn lại hai người. Luân Thành nâng ly rượu đỏ lên tay, đưa về phía Thùy Chi.

    - Vì tình yêu của chúng ta. - Luân Thành mỉm cười nhìn Thùy Chi

    Thùy Chi khẽ nâng ly lên, nhẹ cụng vào ly rượu của Luân Thành sau đó nhấp một ngụm nhỏ.

    - Xem ra em đã biết uống rượu rồi. - Luân Thành nhìn Thùy Chi nói, lần này cô gái nhỏ không một hơi uống hết nữa.

    - Anh lúc nào cũng xem thường em sao? - Thùy Chi lườm Luân Thành.

    - Ai lại dám xem thường cô gái của Trần Luân Thành này, thật quá ngông cuồng rồi.

    - Hừ, lại tự mãn nữa rồi. - Thùy Chi tỏ ra khinh khi.

    - Thùy Chi, nhắm mắt lại. - Luân Thành đi lại phía gần cô.

    - Anh muốn làm gì sao? - Thùy Chi ngờ vực.

    - Nghe lời một chút đi cô gái nhỏ. - Luân Thành che mắt Thùy Chi lại.

    Thùy Chi không hỏi nữa, khẽ nhắm đôi mắt của mình lại.

    Nhìn thấy Thùy Chi đã nhắm mắt lại, Luân Thành lấy từ trong túi quần một sợi dây chuyền vô cùng sắc sảo mà đeo vào cổ cô. Thùy Chi cảm nhận được trên cổ mình có vật nặng thì trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào nha, hôm nay Trần tổng lại tặng quà cho cô.

    - Được rồi, em hãy mở mắt ra. - Luân Thành tiến lên phía trước mặt Thùy Chi sau khi đã đeo sợi dây vào cổ cô.

    Thùy Chi mở mắt ra, nhìn xuống phía cổ cô là một sợi dây chuyền vô cùng đặc biệt, những hạt kim cương sáng bóng trên mặt dây tạo thành một hình ngôi sao nhỏ bao quanh một trái tim. Thùy Chi nhìn vào bên trong thấy đã được khắc vào bên trong hai chữ "C&T".

    - C&T? - Thùy Chi nhìn xuống mà hỏi.

    - Đây chính là sợi dây "Tình Yêu Trọn Vẹn", ngày xưa đã một lần anh trao nó cho em nhưng con đã đánh mất nó. Hôm nay một lần nữa anh trao nó cho em như tình yêu của anh dành cho em là trọn vẹn. C&T chính là tên anh và em ghép lại, để dù chiếc dây này có đi đến dâu nó vẫn thuộc về chúng ta, chứng minh cho tình yêu của chúng ta. Trịnh Thùy Chi, em phải giữ thật chắc nó, nếu không đừng trách anh. - Luân Thành nhìn sâu vào đôi mắt Thùy Chi mà nói.

    - Luân Thành, anh vì sao lại yêu em như vậy. - Thùy Chi khẽ rơi nước mắt nói.

    - Là vì em chính là Trịnh Thùy Chi, không phải một cô gái nào khác. - Luân Thành lau dòng nước mắt trên bờ mi cô.

    - Luân Thành, nếu một ngày nào đó em không thể ở bên cạnh anh thì đó chính là vì em không thể cãi lại số phận, nhưng tình yêu của em dù trước đây, hiện tại hay sau này đều dành cho anh. - Thùy Chi đau đớn nói.

    - Cô gái nhỏ ngốc nghếch, em nghĩ thoát được anh sao? - Luân Thành không nghĩ sâu xa thâm ý trong lơi nói của Thùy Chi. Gương mặt cô xanh ngắt nhưng được lớp phấn son kia che chắn lại, nhìn Luân Thành như nhòe đi.

    - Trịnh Thùy Chi, anh yêu em. - Luân Thành ôm lấy Thùy Chi mà nói.

    - Luân Thành, em yêu anh. - Thùy Chi nói rồi, đôi bàn tay đang đặt trên lưng Luân Thành ôm lấy buông lõng ra nhẹ nhàng mất cảm giác, cô nhắm mắt lại để một giọt nước mắt còn sót lại trong bờ mi rơi xuống.

    - Thùy Chi, em làm sao vậy? - Luân Thành cảm thấy Thùy Chi như ngất đi vội vàng ôm lấy cô mà nói.

    Thùy Chi vì quá choáng váng mà ngất đi, từ lúc cùng Luân Thành bước đến đây cô đã không còn đứng vững nổi nhưng cô đã cố gắng bằng mọi sức lực và lí trí của mình để đi anh không lo lắng.

    Luân Thành bế Thùy Chi trên tay, bộ váy cô rũ xuống trên người. Luân Thành bế cô ra xe, nhanh chóng đưa đến bệnh viện lớn.

    Thùy Chi được đưa vào bên trong cấp cứu. Luân Thành bên ngoài lo lắng đi đi lại lại phía ngoài. – Anh liên tục nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, nhớ lại những lời Thùy Chi nói mà trong lòng lo lắng, không phải cô ấy biết trước điều đó nên mới nói như vậy?

    Một tên đàn em từ bên ngoài đi vào, anh đến trước mặt Luân Thành nói.

    - Thiếu gia, tin tức Thùy Chi ngất đi trong đám cưới đã lan truyền trong báo giới rất nhanh.

    - Bọn họ muốn làm gì mặc kệ đi, quan trọng là cô ấy nhất định không sao. - Luân Thành bỏ mặc tất cả, chỉ có người phụ nữ bên trong kia là quan trọng nhất đối với anh.

    - Thiếu gia đừng quá lo lắng, cô ấy là người tốt ông trời sẽ không cướp đi sinh mạng của cô ấy. - anh cũng nhìn về hướng cửa phòng cấp cứu mà nói.

    - Đúng vậy, Thùy Chi đã trải qua quá nhiều đau thương rồi, cô ấy nhất định phải được sống trong hạnh phúc. – Anh suy nghĩ trong đầu.
     
    chiqudoll thích bài này.
  4. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap cuối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng cấp cứu một vị bác sĩ bước ra ngoài.

    - Ai là người thân của bệnh nhân?

    - Tôi là chồng cô ấy. - Luân Thành nhanh chóng đứng lên tiếng lại gần bác sĩ. - Cô ấy bị gì? Vì sao lại ngất đi?

    - Cô gái này lần trước đã đến đây khám một lần, tôi đã khuyên cô ấy nên phẫu thuật để loại bỏ máu bầm trên phần đầu nhưng cô ta lại đi không quay lại. Hôm nay ngất đi cũng là lẽ thường, dấu hiệu đang xấu dần đi. - Vị bác sĩ lắc đầu nói tiếp. - Hiện tại cần phải làm phẫu thuật, người nhà kí vào đây.

    - Phẫu thuật xong, cô ấy sẽ tỉnh lại. - Luân Thành hỏi.

    - Hiện tại điều này không thể nói trước. Nhưng nếu không phẩu thuật thì cô ta sẽ bị chết não, sống đời sống thực vật. Còn phẫu thuật thì thành công chỉ là một con số nhỏ vì cô ấy đã để quá muộn.

    - Ý ông nói, vợ tôi sẽ chết nếu không thành công? - Luân Thành mất bình tĩnh.

    - Đúng vậy, nếu người nhà đồng ý thì kí vào đây và đi đóng viện phí. Còn không thì cô ta sẽ sống với tình trạng thực vật trong quãng đời còn lại.

    Luân Thành cầm trên tay tờ giấy mà vị bác sĩ kia đưa, trong lòng hoãn loạn với bao nhiêu suy nghĩ. Vì sao Thùy Chi của anh, lại bất hạnh đến như vậy.

    - Thiếu gia, anh quyết định thế nào. Thời gian không còn nhiều nữa. – tên đàn em đi tới nói, Luân Thành đã ngồi trên chiếc ghế đó cầm tờ giấy kia rất là lâu rồi.

    - Nếu là cậu, cậu sẽ quyết định thế nào? - Luân Thành không muốn mất cô mãi mãi, nhưng để cô sống thực vật nằm đó anh càng không muốn.

    - Thiếu gia, Thùy Chi tiểu thư là một cô gái hiền lành nhưng rất năng động luôn muốn bay nhảy khắp nơi. Cậu đừng để cô ấy hằng ngày phải nằm trong bốn bức tường lạnh lẽo, chúng ta phải tin vào cô ấy tin vào sự thiện lương của cô ấy, chắc chắn trời cao sẽ phù hộ.

    Luân Thành nghe lời anh nói, lặng lẽ đặt bút kí vào tấm giấy kia.

    Bác sĩ tiến hành phẫu thuật. Nhịp tim Thùy Chi yếu dần, yếu dần..

    Thùy Chi lạc vào một vùng tối đen, xung quanh không thấy ai cả. Cô tìm kiếm Luân Thành và Vương Khang nhưng không một ai trả lời. Thùy Chi cảm thấy lạnh, rất lạnh. Cô đi đến phía trước mệt lã người thì ngồi lên trên một tảng đá lớn.

    - Cô gái, mau đến đây. - Một người phụ nữ mặc một bô đồ kí lạ nói.

    Thùy Chi nhìn về phía cô ấy khẽ hỏi: -Người là ai?

    - Ta là người cai quản nơi này.. - Cô hiền từ mỉm cười nói.

    - Con đang đi tìm chồng và con trai của con, nhưng đi mãi đến nơi này. - Thùy Chi khẽ đáp.

    - Thật ra, thân xác của con đang yếu dần đi, và con có thể ra đi bất cứ lúc nào.

    Thùy Chi nhớ lại những lời vị bác sĩ nói, cô biết phải làm sao được, cô chỉ biết chấp nhận số phận.

    - Điều cuối cùng con mong muốn là gì?

    - Con muốn Luân Thành gặp một cô gái tốt, sẽ nhanh chóng quên con đi và sống hạnh phúc trọn đời cùng Vương Khang và người vợ mới. - Thùy Chi đáp.

    - Con yêu cậu ta nhiều như vậy, lại muốn cậu ta chung sống cùng người khác hay sao?

    - Vì con yêu anh ấy nên không muốn vì con mà anh ấy đau lòng, con muốn tự mắt mình nhìn Vương Khang khôn lớn, cùng Luân Thành hạnh phúc nhưng con đành chấp nhận số phận của mình. Chỉ cầu mong cho người ở lại một cuộc sống không vì con mà quá đau lòng.

    - Ta sẽ cho con nhìn thấy hình ảnh những người thân yêu từng đi qua cuộc đời của mình. - Cô đưa tay lên gom một khoảng mây lại, cho Thùy Chi xem lại. Nó như một đoạn phim tua lại cuộc đời bi ai của Thùy Chi.

    Thùy Chi nhìn mọi thứ, cảm thấy yêu thương Luân Thành nhiều hơn. Khi tận mắt nhìn thấy giọt nước mắt của anh rơi vì cô, trong lòng cô dâng lên cảm giác vô cùng hạnh phúc, một người lạnh lùng vô cảm như anh lại có thể vì cô mà khóc thật sao?

    - Đây là tất cả cuộc đời con trải qua. Nói cho ta biết con có muốn quay lại tiếp tục con đường kia mặc dù sẽ còn nhiều gian khổ phía trước.

    - Được sao, không phải người nói số mạng của con đã sắp kết thúc sao. - Thùy Chi ngỡ ngàng.

    - Con là một cô gái tốt, nên được thật nhiều người yêu thương. Con xem mọi người đang cầu nguyện cho con tỉnh lại.

    Khi Thùy Chi quay đầu lại thì người phụ nữ kia đã biến mất, cô nhìn con đường phía trước mà bước tới.

    * * *

    Bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật với nét mặt căng thẳng, Luân Thành ngồi bên ngoài liền nhanh chóng đi tới vội vàng nói.

    - Bác sĩ, vợ tôi đã qua khỏi nguy hiểm.

    - Cậu phải hết sức bình tĩnh. Cuộc phẫu thuật diễn ra khá thành công nhưng nhịp tim của bệnh nhân đang yếu dần. Hiện tại cần phải kiểm tra lại để xác định bệnh nhân có thể qua khỏi nguy hiểm hay không.

    - Không phải nói cô ấy là bị chấn thương trên đầu sao, vì sao bây giờ là tim đập yếu. - Luân Thành tức giận nắm áo vị bác sĩ. - Các người làm việc vô trách nhiệm thế sao, tôi sẽ cho dẹp bỏ cái bệnh viện này.

    - Thiếu gia, bình tĩnh lại. – Tên đàn em từ phía sau ngăn Luân Thành lại.

    - Cậu đừng làm ồn nữa, chúng tôi đã làm hết sức có thể rồi. Nếu như cô ấy có thể tỉnh lại thì mọi chuyện xem như đã ổn.

    Luân Thành ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của Thùy Chi. Anh khẽ vuốt lấy mái tóc của cô, nhìn cô xanh xao trong lòng Luân Thành cảm thấy đau đớn. Vì sao lại giấu anh mà chịu đựng như vậy. Nếu như ngày đó cô thật sự ra đi, liệu anh biết phải sống thế nào khi mất cô.

    Máy đo điện tim của Thùy Chi báo tín hiệu báo động, nhịp đập con tim của Thùy Chi xuống đến mức thấp nhất. Luân Thành vội vàng gọi bác sĩ vào, các bác sĩ dùng máy hô hấp lấy lại nhịp đập cho Thùy Chi nhưng đều vô vọng. Đường điện tim chỉ còn là một đường thẳng đến đau lòng.

    Luân Thành ôm lấy Thùy Chi mà hét: "Trịnh Thùy Chi, ai cho phép em rời khỏi tôi. Ai cho phép em bỏ mặc tôi. Em mau tỉnh lại cho tôi." - Nước mắt của Luân Thành một lần nữa rơi xuống, ôm cô gái nhỏ vào lòng mà đau đớn. Các bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng này đau đớn đến rơi nước mắt thì vô cùng thương tâm.

    Tiếng máy đo nhịp tim bỗng vang lên tiếng động, nhịp tim của Thùy Chi lại từ từ đập lại. Chuyện kì lạ này khiến các bác sĩ vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm thấy chuyện này rất là kì lạ.

    Thùy Chi khẽ mở đôi mắt mình ra, nhìn thấy dòng nước mắt trên mắt Luân Thành vẫn còn động lại. Cô khẽ mỉm cười. - Cuối cùng em đã nhìn thấy tận mắt Trần tổng lạnh lùng vì em mà rơi nước mắt."

    Luân Thành nhìn Thùy Chi mà vô cùng vui mừng, ông trời đã động lòng với lời thỉnh cầu của anh sao. Luân Thành ôm chặt Thùy Chi vào lòng mà nói.

    - Thùy Chi, em tỉnh lại rồi. Em không biết anh sợ đến như thế nào đâu.

    * * *

    - Luân Thành, anh có thể nói cho em biết vì sao anh lại yêu em nhiều như vậy hay không? Từ lúc mới gặp nhau, anh đã yêu em từ khi nào? - Thùy Chi hỏi.

    - Em đã nhớ lại những chuyện trước kia rồi sao? - Luân Thành hơi ngạc nhiên.

    - Anh mau trả lời em. - Thùy Chi không đáp mà hỏi lại.

    - Ukm, nụ hôn đầu tiên dành cho em anh cảm nhận được sự ngọt ngào, lần đầu tiên bị em cưỡng ép anh không thể quên mùi vị trên cơ thể của em. Đến lúc em gặp nguy hiểm là lúc anh nhận ra rằng em là một cô gái quan trọng đối với anh. - Luân Thành vừa trả lời vừa trêu chọc.

    - Này, từ khi nào là em cưỡng ép anh. - Thùy Chi đỏ mặt.

    - Hôm đó không phải là em cưỡng bức anh sao? Anh thật sự không phải người tuỳ tiện như vậy.

    - Anh.. anh là tên biến thái. Lại dám nhắc tới chuyện khó xữ của em. - Thùy Chi xấu hổ nói.

    - Chuyện đó cũng không có gì là xấu hổ, anh sẽ giữ bí mật cho em. - Luân Thành khẽ cười.

    - Anh thật là kẻ xấu xa mà. - Thùy Chi hờn dỗi.

    - Thùy Chi, anh yêu em. - Luân Thành đưa bàn tay vuốt trên bờ má cô.

    - Luân Thành, em yêu anh. - Thùy Chi thỏ thẻ.

    Luân Thành nhìn sâu vào đôi mắt của cô gái nhỏ trước mắt, đặt nụ hôn vào đôi môi cô nhẹ nhàng chiếm lấy.

    Thùy Chi nhắm đôi mắt lại, vui vẻ đón nhận mà tận hưởng hạnh phúc..

    Trong một bênh viện lớn, căn phòng bệnh tại khu VIP. Có một đôi nam nữ đang trải qua niềm vui hạnh phúc sau khi trải qua biết bao nhiêu thử thách của cuộc đời..
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...