Ngôn Tình Em Đừng Mong Thoát Khỏi Tôi - Tiểu My A

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Tiểu My A, 8 Tháng mười hai 2020.

  1. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đê tiện, hèn hạ. - Thùy Chi tức giận mắng chửi, trong lòng lo lắng Gia Kiệt sẽ hiểu nhầm.

    - Nhưng nể tình em dù sao cũng là người sinh ra con tôi, tôi sẽ cho em một con đường sống với một điều kiện. - Luân Thành cười đắc ý.

    - Anh muốn giở trò gì. - Thùy Chi nhìn Luân Thành căm hận.

    - Cô đi vào bên trong, tôi sẽ ra gặp Phạm thiếu gia và đuổi hắn ta về. - Luân Thành nói.

    - Điều kiện.

    - Ngày mai, 9h tại khách sạn RITA phòng 1007.

    - Hèn hạ, anh hẹn tôi tại nơi đó để làm gì. - Thùy Chi giật mình khi nghe điều kiện của Luân Thành.

    - Yên tâm, tôi sẽ không làm gì em. Chỉ là muốn nói chuyện ôn lại chút chuyện xưa. - Luân Thành mỉm cười.

    Tiếng cửa phòng cùng tiếng gọi của Gia Kiệt cứ vang lên bên ngoài, Thùy Chi vừa rối mà không kịp suy nghĩ. Cô gật đầu rồi nhanh chóng đi vào bên trong. Luân Thành thấy Thùy Chi đã đi vào trong, anh đi ra mở cửa.

    - Phạm thiếu gia, thật xin lỗi khi nãy tôi đang tắm. - Luân Thành mở cửa đáp.

    - Trần tổng, tôi không thấy Ngọc Nhi nơi nào cả, đi một vòng hỏi các nhân viên thì họ bảo nhìn thấy anh bế cô ấy về phòng sao? - giọng Gia Kiệt như rung lên.

    - À, khi nãy cô ta bất cẩn ngã xuống hồ sâu, lúc ấy không thấy Phạm thiếu gia bên cạnh nên tôi có vớt cô gái của anh lên. Lúc đó thấy cô ta có vẻ kiệt sức nên đành mang về phòng.

    - Vì sao không về phòng cô ấy hoặc phòng của tôi? – Gia Kiệt nóng lòng hơn

    - Tôi không nghĩ nhiều như vậy. - Luân Thành tỏ ra vẻ bất cần.

    - Hiện tại, cô ấy ở bên trong sao? - Gia Kiệt liếc qua bên trong nhưng không thấy Thùy Chi.

    - Không, vào phòng tôi một lúc không lâu, cô ấy bớt hoảng sợ thì đã ra về. - Luân Thành nói như không quan tâm

    - Cô ấy hiện tại không ở trong phòng, đi tìm khắp nơi cũng không có. - Gia Kiệt lo lắng nhìn xung quanh.

    - Cô gái của anh, anh tự mình quản lý. - Luân Thành nói xong, đóng cửa lại mà đi vào bên trong.

    Sau khi xác định Gia Kiệt đã bỏ đi ra xa phòng Luân Thành, Thùy Chi nhanh chóng ra khỏi phòng Luân Thành quay về phòng mình đề thay trang phục. Lúc nãy rơi xuống nước trang phục cô đã ướt cả. Thùy Chi vừa về đến phòng thì đã thấy Gia Kiệt lại đang ngồi trước cửa phòng mình chờ đợi, trong lòng Thùy Chi dâng lên cảm xúc có lỗi với anh. Chuyện Trần Luân Thành nói anh ta chính là cha của con trai mình, Thùy Chi phân vân không biết nên hay không nên nói với Gia Kiệt. Cô đi tới phía Gia Kiệt đang như thất thần ngồi phía trước.

    - Gia Kiệt, anh làm gì ở đây? - Thùy Chi đi tới hỏi.

    Gia Kiệt nghe giọng Thùy Chi, ngước mắt lên nhìn cô rồi nhanh chóng ôm chầm lấy cô trong lòng: "Ngọc Nhi, em đi đâu vậy? Có biết anh rất lo lắng."

    - Em xin lỗi, khi nãy bị ngã xuống nước may nhờ có Trần tổng cứu giúp. - Thùy Chi không muốn Gia Kiệt lại lo nên cô nói cho qua chuyện.

    - Khi nãy anh đến phòng anh ta, anh ta nói em đã bỏ đi mất. Em đã đi đâu, anh đã đi khắp nơi tìm em. - Gia Kiệt nói.

    - Em cảm thấy không khoẻ nên đã ra ngoài tìm mua thuốc, nhưng gần đây không có tiệm thuốc nào cả nên em quay về. - Thùy Chi nói dối.

    - Em không khoẻ ở đâu, anh đưa em đi khám. - Gia Kiệt đưa tay lên trán Thùy Chi nói.

    - Em không sao rồi, hiện tại chỉ thấy hơi mệt. Em muốn vào phòng nghĩ ngơi. - Thùy Chi đáp.

    - Được, em nghĩ ngơi chút đi. - Gia Kiệt đưa cô vào bên trong.

    Phía xa, ánh mắt Luân Thành nheo lại. Nhìn cảnh người phụ nữ của mình thân thiết cùng người đàn ông khác ai ai không khó chịu như vậy. Luân Thành ra xe và bỏ về khách sạn không chào trước một lời.

    * * *

    Trong khách sạn, Luân Thành nhận được báo cáo từ đàn em về công ty điện tử Phạm gia. Thật ra công ty điện tử của Phạm gia là do cha của Gia Kiệt quản lý, Gia Kiệt chỉ là một giám đốc bộ phận mà thôi. Có lẽ vì anh ta không nghe lời cha mẹ mà muốn cưới Thùy Chi nên Phạm lão không để lại công ty cho Gia Kiệt mà sức già chống chọi. Luân Thành đọc qua báo cáo rồi gọi cho cấp dưới.

    - Vâng, Trần tổng.

    - Thiết kế mới của công ty Phạm gia chuẩn bị tung ra thị trường nên bọn họ đang cần huy động vốn. Dùng RoYal gây sức ép với những nhà đầu tư cho Phạm gia.

    - Tôi hiểu.

    Nhân viên trong resort thông báo Trần tổng có việc đột xuất nên đã về trước, Gia Kiệt cảm thấy cuộc đi chơi này có chút vấn đề nên cũng đưa Thùy Chi ra về. Trên xe, Thùy Chi thì im lặng không nói nhưng trong lòng cô đang lo lắng suy nghĩ chuyện khác. Trần Luân Thành chính là cha của đứa trẻ, có nên nói ra hay không?
     
    chiqudollNganha93 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười hai 2020
  2. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại khách sạn RITA, trong phòng 1007, Thùy Chi đang đứng trước cửa phòng phân vân không biết nên đi vào hay ra về. Thật ra trước đây khi không biết chút gì về quá khứ thì cô không quan tâm tới. Nhưng khi gặp người đàn ông này, lại nói rằng là cha cùa Vương Khang nên Thùy Chi có chút tò mò về những chuyện trước kia. Anh ta cũng đả hứa sẽ không làm gì cô, chỉ là nói chuyện trước kia mà thôi. Thùy Chi bâng khuâng đứng trước cửa mãi, cuối cùng cũng gõ cửa phòng.

    Luân Thành bước ra sau cánh cửa, anh mặc một chiếc áo sơ mi không gài nút với một chiếc quần rộng thoải mái. Dáng vẻ của Luân Thành quả thật là rất khiêu gợi, Thùy Chi nhìn thấy thân thể của Luân Thành liền nhanh chóng đỏ mặt.

    - Mời vào. - Luân Thành đợi Thùy Chi bước vào thì đóng cửa phòng lại.

    - Tôi đã giữ đúng lời hứa. - Thùy Chi khẽ nói.

    - Là em tò mò về quá khứ của mình, em muốn hỏi gì. - Luân Thành thoải mái ngồi trên chiếc ghế dựa lật tẩy suy nghĩ của cô.

    - Tôi muốn biết tôi với anh đã kết hôn chưa? - Thùy Chi bắt đầu hỏi

    - Rồi. - Luân Thành đáp

    - Tên thật của tôi.

    - Thùy Chi, tôi thường gọi em là Thùy Chi.

    - Gia đình tôi có mấy người?

    - Cha, mẹ và em.

    - Quá khứ rất phức tạp sao?

    - Không đơn giản.

    - Anh và tôi yêu nhau sao? - Thùy Chi khựng lại khi hỏi câu này, nếu không yêu vì sao lại có với nhau đứa trẻ, trừ khi anh ta cường đạo.

    - Rất yêu. - Luân Thành khẽ cười đáp.

    - Tôi không tin. - Thùy Chi nhíu mày.

    - Vì sao không tin? - Luân Thành hỏi lại.

    - Nếu rất yêu nhau, vì sao tôi lại tử tự? - Thùy Chi hơi tức giận.

    - Hiểu nhầm và bi kịch gia đình. - Luân Thành thở dài.

    - Em luôn tự cho mình đúng, luôn không chịu nói ra suy nghĩ trong đầu. Đến khi mọi chuyện được an bài thì em lại bị bạn thân mình hại.

    - Bạn thân? Thùy Chi hỏi lại

    - Đúng, cô ấy là người yêu cũ của anh, nhưng lại theo người đàn ông khác, vì em yêu anh, sợ anh tổn thương nên đã giấu anh mọi chuyện và luôn để anh hiểu lầm em, đến lúc anh biết được sự thật thì em đã bị cô ấy đẩy xuống vực và chuyện gì xảy ra tiếp theo thì em cũng biết rồi đấy.

    - Vậy giờ cô ấy thế nào rồi?

    - Đã bị bắt, và không thế nào nữa.

    Thùy Chi nghe Luân Thành trả lời, cũng không biết phải nói gì thêm: - Tôi đã hỏi xong, tôi về trước. - Thùy Chi đứng lên.

    - Chúng ta chưa ôn xong kỉ niệm đâu. - Luân Thành đứng lên theo kéo Thùy Chi lại.

    - Anh đã hứa sẽ không động đến tôi. - Thùy Chi khựng người, trừng mắt nói.

    - Tôi chỉ muốn mời em một ly mà thôi, là em quá nhạy cảm rồi. - Luân Thành nói xong, lặng lặng đi vào bên trong.

    Thùy Chi ngồi trên chiếc ghế salon, cô nhìn trên bàn có mọt xấp tài liệu. Bên ngoài ghi chữ to: "Công ty điện tử Phạm gia." Thùy Chi cầm xấp tài liệu lên, vì sao nơi này lại có tài liệu về công ty của gia đình Gia Kiệt. Mở trang đầu tiên ra xem là những thứ như ngày thành lập, quy mô hoạt động và những sản phẩm của họ. Càng về sau nó đi càng chi tiết hơn, đến những ngân hàng và các nhà đầu tư đang đầu tư vào Phạm gia cũng được ghi lại cẩn thận. Suy nghĩ một lúc, Thùy Chi sợ hãi với suy nghĩ của mình, vì sao Trần Luân Thành lại điều tra công ty của Phạm gia.

    Luân Thành trên tay cầm hai chiếc cốc và chai rượu hảo hạng ra ngoài, nhìn thấy cô đang cầm trên tay xấp tài liệu anh cố tình để trước mặt liển khẽ cười đi tới.

    - Thùy Chi, chúng ta cạn ly. Chúc mừng ngày tái ngộ. - Luân Thành rót vào hai ly rượu cầm đưa về phía Thùy Chi.

    - Anh vì sao lại điều tra về công ty của gia đình Gia Kiệt. - Thùy Chi nhìn Luân Thành hỏi.

    - Chỉ là muốn biết chồng sắp cưới của em giàu đến mức độ nào mà thôi. - Luân Thành cười trừ.

    - Nói dối, như vậy đâu cần phải điều tra cặn kẽ như vậy.

    - Em cũng biết đó, tôi muốn con trai mình. Làm cho Phạm gia phá sản, tôi sẽ dễ dàng đón con trai về Trần gia.

    - Anh.. không được phép đối với Gia Kiệt như vậy. Anh ấy đã chăm sóc Vương Khang từ khi nó chưa lọt lòng. - Thùy Chi hoảng sợ với lời nói của Luân Thành.

    - Vậy em giao con cho tôi, tôi cho Phạm gia đường sống.

    - Tôi không thể sống thiếu con trai mình. - Thùy Chi khẽ rơi lệ.

    - Vậy em theo tôi về Trần gia. - Luân Thành lâu giọt lệ trên khoé mắt Thùy Chi

    - Không bao giờ. Tôi đã hứa sẽ không bao giờ bỏ đi khi Gia Kiệt vẫn còn muốn tôi ở lại. - Thùy Chi đẩy tay Luân Thành ra khỏi.

    - Vậy em chờ ngày mất đi đứa trẻ này, tôi sẽ mang nó đi mãi mãi không cho em gặp lại. - Luân Thành lạnh lùng nói.

    - Anh.. xin anh.. đừng làm như vậy. - Thùy Chi khóc lóc van xin.

    Luân Thành nhìn thấy Thùy Chi rơi lệ thì chợt đau lòng, nhưng anh không muốn dừng lại. Nếu như anh xiêu lòng sẽ mất đi cô gái này mãi mãi, Luân Thành đưa tay lau giọt nước mắt của Thùy Chi ôm cô trong lòng thỏa bao nhớ nhung nhưng Thùy Chi lại đẩy anh ra. Cô biết dù có cầu xin thế nào thì người đàn ông tàn nhẫn này cũng không thay đổi, cô cũng không thể nói cho Gia Kiệt biết được. Với bản tính của Gia Kiệt, anh sẽ một mực cương quyết giữ lại Vương Khang mặc cho Luân Thành có làm điêu gì. Nhưng mà Gia Kiệt đã làm quá nhiều việc vì cô, cô không thể để anh mất đi cả sự nghiệp chỉ vì một cô gái không xứng đáng với anh như cô.

    Thùy Chi không nói gì, đi về phía cửa sau đó không nhìn lại mà nói: - Anh cho tôi thời gian suy nghĩ, tôi sẽ trả lời anh. - Sau đó nhanh chóng bỏ đi.

    - Em nhất định phải thuộc về tôi, Trịnh Thùy Chi.
     
    chiqudollNganha93 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng mười hai 2020
  3. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thùy Chi về lại nhà của Gia Kiệt. Đi vào phòng của Vương Khang, nhìn đứa con bé bỏng đang ngủ trong nôi cô ôm lấy con trai mà khóc to, không biết cuộc đời sẽ đi về đâu. Vì sao không để quá khứ trôi đi tất cả, vì sao cha của Vương Khang lại tìm đến. Vì sao cô lại gặp lại người đàn ông đại ác ma kia.

    * * *

    Những ngày sau đó, Luân Thành không còn xuất hiện trong cuộc sống của Thùy Chi nữa. Thùy Chi càng lúc càng cảm thấy bất an, lo sợ một ngày nào đó anh ta sẽ bắt Vương Khang đi. Thùy Chi không muốn gây thêm nhiều phiền toái cho Gia Kiệt nên chọn cách im lặng, nhìn Gia Kiệt hằng đêm ngồi trong phòng làm việc, nét mặt u sầu. Thùy Chi biết, nếu cô tiếp tục trốn trong căn biệt thự này thì người trả giá chính là Gia Kiệt.

    Thùy Chi mang một ly sữa vào phòng làm việc của Gia Kiệt, cô đặt ly sữa trên bàn rồi ngồi đối diện anh mà hỏi:

    - Dạo này công việc anh thế nào?

    - Không suôn sẻ lắm, hôm nay em lại quan tâm đến công việc của anh? - Gia Kiệt bâng quơ hỏi lại, trước giờ Thùy Chi chưa từng hỏi qua.

    - Dạo này em thấy anh hay thức khuya trong phòng làm việc, công ty xảy ra chuyện gì sao? - Thùy Chi hỏi tiếp.

    - Ngọc Nhi, anh có việc muốn xin lỗi em. - Gia Kiệt không trả lời câu hỏi của cô, đứng lên đi về phía cô nắm lấy đôi tay.

    - Xin lỗi về việc gì? - Thùy Chi thắc mắc.

    - Hôn lễ của chúng ta, có lẽ phải dời lại. Hiện nay công ty của Phạm gia đang gặp phải rắc rối. - Gia Kiệt rầu rĩ nói.

    - Hôn lễ không quan trọng, quan trọng là chúng ta quan tâm lẫn nhau. - Thùy Chi cười đáp.

    - Ngọc Nhi, nếu một ngày anh mất hết tất cả. Em liệu còn muốn kết hôn với anh. - Gia Kiệt hỏi.

    - Gia Kiệt, khi em gặp khó khăn anh luôn giúp đỡ em, em biết ơn anh vô cùng và dù anh có là một kẻ nghèo hèn thì anh vẫn là một Gia Kiệt tốt bụng và vô cùng cao cả. Anh có thể nói với em, công ty anh đang gặp phải chuyện gì hay không?

    - Công ty của gia đình anh hiện đang gặp phải một rắc rối lớn, nếu không giải quyết có thể dẫn đến phá sản mất hết tất cả.

    - Nghiêm trọng như vậy? - Thùy Chi kinh ngạc.

    - Đúng vậy, hiện tại bên anh chuẩn bị cho ra sản phẩm mới nên rất cần vốn từ bên ngoài. Bỗng dưng các nhà đầu từ trước đây hàng loạt rút vốn lại với lí do sản phẩm mới không đúng thị hiếu. Dù có cho người thuyết phục bọn họ nhưng họ luôn bác bỏ tất cả.

    Thùy Chi sợ hãi im lặng, không ngờ Trần Luân Thành nói được làm được, anh ta chắc hẳn vì cô không trả lởi nên đã bắt đầu hành động.

    - Bởi vậy, công ty điện tử Phạm gia hiện đang nằm bất động chờ chết nếu như không có nguồn tài trợ. - Gia Kiệt rầu rĩ nói.

    - Gia Kiệt, đừng quá lo lắng rồi sẽ có cách mà. - Thùy Chi an ủi anh.

    - Ngọc Nhi, cảm ơn em. Anh sẽ làm hết sức vì chúng ta. - Gia Kiệt nhìn cô nói.

    - Tối rồi, em quay về phòng đây. Anh cũng mau chóng nghĩ ngơi, đang trong lúc khó khăn này, anh không được để mình mệt mỏi.

    - Ngọc Nhi, hôm nay để Vương Khang cho người làm ngủ cùng được không? - Gia Kiệt nắm lấy tay Thùy Chi nhìn sâu vào đôi mắt cô. Đôi môi anh từ từ lại gần Thùy Chi hơn.

    Thùy Chi cảm thấy bối rối với hành động của Gia Kiệt. Hiên tại là anh đang muốn hôn cô sao, hoặc là những chuyện còn nhiều hơn thế. Thùy Chi thật sự chưa sẵn sàng đón nhận anh, hoặc tình cảm đối với anh chưa đủ lớn để đón nhận Gia Kiệt.

    Gia Kiệt đặt đôi môi mình lên đôi môi Thùy Chi, anh hôn một cách nhẹ nhàng quyến luyến. Gia Kiệt ôm lấy bế Thùy Chi lên đi qua phòng ngủ, môi vẫn không rời. Thùy Chi nhắm mắt lại, muốn đón nhận nụ hôn của Gia Kiệt. Nhưng khi nhắm mắt hình ảnh của Luân Thành hiện lên, nụ hôn bá đạo của anh tại khu resort khiến cô giật mình. Thùy Chi mở mắt ra đã thấy Gia Kiệt đặt cô trên giường lớn của anh.

    - Gia Kiệt, dừng lại. - Thùy Chi nói khi đôi môi Gia Kiệt từ từ đi xuống phía cổ.

    - Ngọc Nhi, em không yêu anh sao? - Gia Kiệt chìm sâu vào men tình ái.

    - Anh mau dừng lại, em chưa sẵn sàng. - Thùy Chi đẩy anh ra, kéo chiếc mền mỏng che thân thể.

    - Vì sao? Anh đã đợi em hai năm, đến hôm nay khi chúng ta chuẩn bị kết hôn thì anh muốn gần gũi em hơn mà thôi. - Gia Kiệt bất ngờ với thái độ của Thùy Chi.

    - Em.. em xin lỗi, hãy đợi đến lúc chúng ta thật sự kết hôn, được không? - Thùy Chi cúi đầu, anh nói không sai. Cô cũng không phải là con gái mới lớn anh cũng là một người đàn ông mạnh khỏe, hai người ở chung một nhà hơn hai năm qua anh đã phải kiềm chế như thế nào chỉ vì tôn trọng cô.

    - Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Hôm nay, anh sẽ chỉ ôm em ngủ. Được không? - Gia Kiệt không muốn Thùy Chi nghĩ mình đến với cô chỉ vì thể xác.

    Thùy Chi khẽ gật đầu, ít nhất một chút ngọt ngào cô phải cho anh. Nếu ngay cả một cái ôm cũng từ chối thì như vậy Gia Kiệt sẽ buồn lòng biết bao. Gia Kiệt ôm cô vào lòng, cả hai cùng nhau nằm trên chiếc giường rộng trải dài bao nhiêu suy nghĩ khác nhau.
     
    Ngudonghcchiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng mười hai 2020
  4. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng, Thùy Chi tỉnh giấc thì Gia Kiệt vẫn còn ngủ say. Một đêm suy nghĩ kĩ càng, Thùy Chi nhanh chóng ra ngoài.

    Tại khách sạn RITA, phòng 1007. Một cô gái thân hình thanh mảnh, đứng phía trước lấy hết cam đảm mà gõ cửa.

    Luân Thành bước ra từ phía sau cánh cửa nhỉn thấy Thùy Chi đứng trước mặt thì có đôi chút ngạc nhiên nhưng cũng lấy lại bình tĩnh mà cười khẽ.

    - Hôm nay phu nhân tương lai của Phạm gia đến tìm tôi có việc gì sao? - Luân Thành nói ra vẻ bất ngờ.

    - Anh không phải nói móc tôi như vậy, tôi đến đây vì chuyện của Vương Khang. - Thùy Chi đáp.

    - Vào bên trong trước. - Luân Thành nói rồi lạnh lùng bỏ vào bên trong.

    Thùy Chi đi theo phía sau, ngắm nhìn thân hình cường tráng của người đàn ông trước mặt. Dù rằng là cái dáng vẻ ngáp ngủ của anh ta, cũng thật hấp dẫn như vậy. Thùy Chi bỗng đánh đầu mình một cái, tỉnh lại đi Ngọc Nhi hắn ta chính là người muốn bắt Vương Khang và rắp tâm hại Gia Kiệt. Thùy Chi bước vào bên trong, vừa ngồi xuống chiếc ghế salon thì Luân Thành lên tiếng.

    - Nói đi. - Anh thoải mái ngồi dựa vào ghế mà lạnh lùng nói.

    - Tôi muốn cùng anh thương lượng. - Thùy Chi khẽ đáp.

    - Tiếp tục. - Luân Thành đáp.

    - Nếu như anh dừng lại việc hại công ty cùa Gia Kiệt, tôi đồng ý để Vương Khang nhận anh làm cha.. - Thùy Chi chưa nói hết, ánh mắt Luân Thành hằn lên dòng tức giận.

    - Chỉ vì người đàn ông kia, cô chấp nhận bỏ con. - Luân Thành nói như gầm.

    - Không, tôi chỉ nói để thằng bé nhận anh mà thôi. - Thùy Chi đáp.

    - Cô nghĩ mình có quyền không cho cha con tôi nhận nhau sao. - Luân Thành nhíu mày, lần này cô gái nhỏ nay đang nghĩ gì anh cũng không thể hiểu nỗi. - Nếu như em có những suy nghĩ ngu ngốc rằng tôi sẽ để em mang đứa con của tôi theo người đàn ông khác thì hãy mau về cho.

    - Trần Luân Thành, tôi phải làm gì anh mới có thể tha cho Gia Kiệt và tôi, vì sao anh lại chen vào cuộc sống êm đềm hiện tại của tôi. - Thùy Chi khóc thét.

    - Nhưng đó không phải là cuộc sống của em, cuộc sống của em chính là phải ở bên cạnh tôi. - Luân Thành tức giận vì lời nói của Thùy Chi, giống như cô yêu Gia Kiệt rất nhiều và bị anh phá đám. Người phụ nữ của anh lại dám nói yêu người khác, Luân Thành rất là tức giận. - Được, nếu em muốn lấy hắn như vậy, tôi sẽ cho em một cơ hội.

    - Anh sẽ không bắt Vương Khang? - Thùy Chi ngạc nhiên hỏi.

    - Nếu như em làm tôi thoải mái, tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện của con trai chúng ta. - Luân Thành kéo Thùy Chi vào lòng không cho cô phản kháng.

    - Anh.. anh muốn làm gì? - Thùy Chi hoảng sợ, muốn giằng lại nhưng không thắng nổi sức Luân Thành.

    - Ngoan ngoãn, lần trước tôi và em chưa ôn xong kỉ niệm quá khứ đâu. Hôm nay chúng ta tiếp tục, nhưng không phải là tán gẫu nữa. - Luân Thành nói xong, đưa môi mình chạm vào môi Thùy Chi, hôn một cách tàn bạo nhất khiến Thùy Chi đau đớn phát khóc.

    Luân Thành ném cô lên chiếc giường lớn, lao vào cô ân ái để thỏa bao nhớ nhung với người phụ nữ này. Anh như muốn nuốt trọn cô vào bên trong mình để cô không thể chạy đi đâu được nữa.

    Luân Thành nằm trên người Thùy Chi, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn cô gái phía dưới thân đang cố gắng thoát khỏi mỉnh.

    - Nếu như em ngoan cố, xem như em mãi mãi mất đi con trai. - Luân Thành đe dọa.

    Thùy Chi nghe đến con trai mình, không phản kháng lại nữa mà đành im lặng, cô nhìn sang hướng khác tránh ánh mắt của Luân Thành. Thùy Chi khẽ nhắm mắt lại, giọt lệ rơi xuống ga giường vụt tan biến mất.

    Luân Thành thấy Thùy Chi quay sang một bên nhắm mắt lại, rất giống như mình đang cường bạo cùng một xác chết. Anh dùng tay vuốt trên bờ má cô, đưa gương mặt cô đối diện mình.

    - Trước kia những lúc thế này, em thường nói "Luân Thành, em yêu anh" rất êm tai. Hôm nay tôi lại muốn nghe em nói. - Luân Thành nhìn thẳng vào Thùy Chi ra lệnh. (t. G: Ông này bịa chuyện ghê thật)

    - Anh.. tôi.. - Thùy Chi nhìn Luân Thành ấp úng, trước kia cô và anh ta rất hạnh phúc sao?

    Luân Thành không đợi Thùy Chi nói, lột bỏ tất cả những thứ vướn bận trên người cả hai mà lao vào Thùy Chi.

    Thùy Chi đau đớn, cảm thấy có lỗi với Gia Kiệt. Nhắm mắt lại mà khóc trong đau khổ.

    Luân Thành mất hết lí trí. Như hổ đói ăn thịt một con nai.

    Chiều tối, Thùy Chi tỉnh lại trong đau đớn, mệt mỏi và tủi nhục. Trên người cô không còn một mảnh vải che thân, bên cạnh là người đàn ông mà cô chỉ xem là quá khứ. Nhưng anh ta đã mang quá khứ mà ép cô làm những việc cô không muốn. Thùy Chi nhìn Luân Thành đầy hận ý, sau đó muốn ngồi dậy mặc lại trang phục nhưng bị một cành tay kéo lại.

    - Muốn đi sao? - Luân Thành lên tiếng.

    - Những gì anh làm, vẫn chưa đủ cảm thấy thoải mái. Anh nhớ giữ lấy những gì đã hứa với tôi. - Thùy Chi bị Luân Thành kéo lại nhưng cũng giằng lại mà nói.

    - Tôi đã hứa gì nhỉ. - Luân Thành lật lọng.

    - Anh.. không được phép lật lọng. - Thùy Chi tực giận nói.

    - Tôi nhớ có hứa rằng sẽ suy nghĩ lại. Trước kia thì tôi chỉ muốn con trai mình, nhưng khi cùng với em ân ái, tôi cảm thấy không nỡ để em đi cùng người khác. - Luân Thành lật ngôn.

    - Anh.. gạt người. - Thùy Chi run giọng.

    - Hôm nay tôi mới biết rằng, xem ra người đàn ông kia có lẽ không hề đụng tới em sao. - Luân Thành nhếch cười.

    - Không phải ai cũng coi thường tôi, Gia Kiệt rất tôn trọng tôi. - Thùy Chi xấu hổ hét lên.

    - Nhưng xem ra, vợ sắp cưới đi ân ân ái ái cùng người đàn ông khác, anh ta sẽ nghĩ thế nào nhỉ, còn cái gọi là tôn trọng hay không đây, tôi rất là tò mò. - Luân Thành bá đạo.

    - Anh.. nói vậy là ý gì?

    - Hiện tại là 6h, tôi có hẹn với Phạm thiếu gia 6h30 tại đây để bàn bạc về chuyện RoYal sẽ đầu tư vào sản phẩm lần này. – Luân Thành nhìn đồng hồ rồi nói.

    - Anh.. - Thùy Chi nhanh chóng nhặt quần áo chạy vào nhà vệ sinh mặc lại trang phục.

    Khi cô ra ngoài thì Luân Thành vẫn đang nằm trên giường, ánh mắt nhìn cô châm chọc. Thùy Chi muốn nhanh chóng ra ngoài, nếu như Gia Kiệt đến nơi này gặp cảnh tượng này chắc chắn sẽ rất đau lòng cho cả hai.
     
    chiqudollNgudonghc thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
  5. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thùy Chi nhanh chóng tiến về phía thang máy, khi thang máy mở ra Thùy Chi nhanh chóng đi về phía cửa ra vào. Phía trước Gia Kiệt cũng đang bước vào bên trong, Thùy Chi nhanh chóng nép vào một góc.

    Gia Kiệt sau khi nhận được cuộc gọi từ Trần Luân Thành thì vô cùng vui mừng, đang lúc nguy kịch nhất liền nhận được sự giúp đỡ từ RoYal thì như tái sinh cho công ty anh. Gia Kiệt được Luân Thành hẹn tại khách sạn để bàn bạc về sản phẩm mới này, anh phải dùng tất cả kiến thức để thuyết phục Trần tổng đồng ý đầu tư.

    Gia Kiệt đi vào bên trong khách sạn đi tới phía thang máy thì nghe tiếng gọi phía sau:

    - Kiệt, phải là anh không? - Một giọng nói ngọt ngào phía sau lưng.

    - Mỹ Hòa, sao em lại đến đây. - Gia Kiệt quay lại thì nhìn thấy Mỹ Hòa.

    - Em có hẹn gặp một người tại đây, còn anh? - Mỹ Hòa đi tới khoát lấy tay Gia Kiệt.

    - Anh đến bàn việc làm ăn. - Gia Kiệt buông tay Mỹ Hòa ra mà đáp.

    - Em lên tầng 10, còn anh. - Mỹ Hòa cùng Gia Kiệt đứng đợi trước thang máy.

    - Anh cũng vậy. - Gia Kiệt cảm thấy có chút kì lạ.

    Mỹ Hòa nghe nói vậy liền ôm lấy Gia Kiệt mà nói:

    - Hay là chúng ta cùng vào chung một phòng mà ôn lại kỉ niệm, nghe nói anh sắp kết hôn sao. Có cần làm một bữa tiệc ân ái trước khi đeo cồng vào cổ.

    - Mỹ Hòa, em không nên đùa giỡn như vậy. - Gia Kiệt lùi ra một bước.

    Mỹ Hòa cười lớn, sau đó cửa thang máy mở ra. Hai người cùng đi vào bên trong.

    Thùy Chi nhìn thấy người phụ nữ này rất quen mắt, có lẽ đã nhìn thấy nơi nào rồi. Cô ta có vẻ rất thân thiết với Gia Kiệt, thấy bọn họ vào bên trong thang máy Thùy Chi nhanh chóng ra khỏi khách sạn này mà trở về nhà.

    Gia Kiệt cùng Mỹ Hòa đến tầng 10 của khách sạn RITA, cả hai cùng bước ra đi cùng về một phía và cùng nhau định gỏ cửa một phòng.

    - Em cũng đến phòng này tìm người sao? - Gia Kiệt bất ngờ hỏi.

    - Đúng vậy, anh cũng có hẹn với Trần tổng sao? - Mỹ Hòa cũng hết sức ngạc nhiên.

    Gia Kiệt cảm thấy có chút kì lạ, không lẽ tin đồn trên báo chí là thật, rõ ràng buổi sáng báo chí đưa tin Trần tổng đang hẹn hò, nay Mỹ Hòa lại đến đây tìm Trần tổng. Thấy Gia Kiệt đứng ngây người suy nghĩ, Mỹ Hòa nhanh chóng gõ cửa phòng của Luân Thành.

    Luân Thành mở cửa phòng, thấy hai người cùng đứng trước cửa phòng mình thì giả ngạc nhiên:

    - Mời vào, cả hai người cùng đến thật đúng lúc.

    Gia Kiệt và Mỹ Hòa cùng nhau bước vào, Luân Thành mời bọn họ ngồi trên chiếc ghế salon màu trắng trên bàn đặt hai ly nước.

    - Phạm thiếu gia, lần trước có việc đột xuất phải về trước không chào anh thật sự có lỗi. - Luân Thành cũng ngồi xuống nói với Gia Kiệt.

    - Không sao, công việc là quan trọng nhất. - Gia Kiệt đáp lời.

    - Tôi có nghe về việc sản phẩm mới của công ty anh sắp tung ra thị trường nhưng thiếu nguồn đầu tư, tôi với anh xem ra cũng có chút quan hệ nên nếu như anh có thể mang sản phẩm thuyết phục được tôi, RoYal sẽ đứng ra giúp đỡ. - Luân Thành nói. - Giới thiệu với anh, đây là cô Mỹ Hòa, sẽ thay thế tôi cùng anh giao dịch nếu như chuyện hợp tác lần này thành công.

    - Trần tổng, anh không phải giới thiệu. Em và Gia Kiệt có quen nhau từ trước. - Mỹ Hòa mỉm cười nhìn Gia Kiệt.

    - Có quen biết trước sao, như vậy cũng tốt khi làm việc sẽ hiểu ý mà suôn sẽ hơn. - Luân Thành nhìn Mỹ Hòa nói tiếp. - Vì lần này thư kí của tôi phải ở lại trụ sở nên cô Mỹ Hòa được xem như thư kí tạm thời của tôi tại nơi này.

    - Trần tổng, chúng ta bắt đầu chứ. - Gia Kiệt hơi e ngại Mỹ Hòa, nhưng đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để cứu lấy Phạm gia anh không thê từ bỏ. - Luân Thành gật đầu.

    Sau khi Gia Kiệt trình bày những sản phẩm chủ chốt lần này, nói ra thế mạnh của các sản phẩm và siêu lợi nhuận khi sản phẩm nà ra mắt thị trường. Luân Thành ngồi im lặng lắng nghe không có một chút cảm xúc nào lộ ra ngoài, điều này làm Gia Kiệt cảm thấy rất hồi hộp, không biết Trần tổng có cảm thấy hứng thú với sản phẩm của công ty mình hay không. Gia Kiệt trình bày xong, liền nói thêm một câu:

    - Sản phẩm lần này của chúng tôi là tâm huyết của bao thế hệ, nếu như RoYal có thể giúp đỡ đầu tư vào chúng tôi, tôi nghĩ RoYal sẽ càng phát triển ra thêm lĩnh vực điện tử này.

    - RoYal người tài muốn vào đây không thiếu, muốn phát triển về điện tử không cần dựa vào công ty Phạm gia. - Luân Thành lẳng lặng đáp.

    - Trần tổng, ý tôi không phải là như vậy. - Gia Kiệt hoang mang vì câu trả lời không thiện chí từ Luân Thành.

    Luân Thành như không để ý đến Gia Kiệt, nhìn sang Mỹ Hòa hỏi: - Cô nói cho tôi biết cảm nhận của cô về sản phẩm này.

    - Trần tổng, em thấy nó thật sự rất là tốt.

    - Trần tổng, hãy tin vào Phạm gia chúng tôi. - Gia Kiệt lo lắng. Nếu RoYal lần này không giúp, xem như công ty phá sản.

    - Được rồi, như tôi đã nói. Tôi và anh cũng có một chút quan hệ với nhau, tôi đồng ý giúp đỡ Phạm gia của anh. - Luân Thành nói không một chút biểu cảm. - Ngày mai, Mỹ Hòa sẽ đến công ty của anh trực tiếp tham gia các cuộc họp về sản phẩm lần này.

    - Cảm ơn anh đã đồng ý đầu tư cho Phạm gia. - Gia Kiệt thờ phào nhẹ nhõm, Phạm gia đã có vị cứu tinh lớn mạnh như vậy không cón sợ đến đường phá sản.

    - Tôi đến đây là nghĩ ngơi, không ngờ lại tiếp tục dính vào công việc. Được rồi, hai người về trước. - Luân Thành ra vẻ không vui nói.

    - Vâng, tôi về trước. Anh cứ nghĩ ngơi, lần này tôi sẽ cùng Mỹ Hòa giải quyết ổn thòa không ảnh hưởng nhiều đến thời gian nghĩ ngơi của anh. - Gia Kiệt đứng lên, nhanh chóng chào Luân Thành rồi ra về.

    - Cô cũng về đi, lần này cô phải bên cạnh Gia Kiệt thiếu gia mà học hỏi thêm. - Luân Thành nhìn Mỹ Hòa nói.

    - Vâng, em hiểu rồi Trần tổng. - Mỹ Hòa cũng đứng lên, nhanh chóng đuổi theo Gia Kiệt.

    Mỹ Hòa đuổi theo kịp Gia Kiệt phía ngoài, cô đon đả.

    - Ha, không ngờ có một ngày chúng ta lại cùng nhau làm việc.

    - Mỹ Hòa, chuyện trước đây.. - Gia Kiệt e ngại nhất là Mỹ Hòa, trước đây dù sao anh cũng đã không phải với cô ta.

    - Chuyện xảy ra cũng đã rất lâu rồi, em không còn để ý đến nữa. Dù sao người có lỗi trước cũng là em, hiện tại chúng ta vẫn là bạn, là đồng nghiệp chứ. - Mỹ Hòa cười nói.

    - Đúng vậy, quên đi chuyện cũ, chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác. - Gia Kiệt mừng rỡ khi nghe Mỹ Hòa nói.

    Thấy Gia Kiệt nói vậy, Mỹ Hòa khẽ quay mặt đi nhếch miệng cười thầm.
     
    chiqudollNgudonghc thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
  6. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thùy Chi quay về biệt thự họ Phạm, trong đầu đang có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ. Nhìn đứa trẻ trông nôi cũng đang nhìn mình, Vương Khang đưa bàn tay nhỏ bé lên gương mặt Thùy Chi, bàn tay nhỏ bé chạm vào giọt nước mắt trên bờ mi của người mẹ, đứa trẻ không hiểu chuyện ngây thơ đùa giỡn.

    Tiếng xe của Gia Kiệt đang đi vào bên trong biệt thự, Thùy Chi luống cuống, cô không biết phải đối diện như thế nào với anh đây. Đến với anh mặc dù đã có một đứa con, nhưng đó chỉ là chuyện trước kia và anh chấp nhận. Nhưng hôm nay điểu tác tệ lại xảy đến với cô, cũng tại bản thân mình tự đến dâng vào miệng sói cô cũng chỉ biết tự trách bản thân mình ngu ngốc.

    Gia Kiệt vào nhà thì nhanh chóng đi tìm Thùy Chi. Khi thấy Thùy Chi đang trong phòng Vương Khang liền vui vẻ đi vào.

    - Ngọc Nhi, hôm nay anh cảm thấy rất vui. Chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn mừng đi. - Gia Kiệt ôm lấy Thùy Chi từ phía sau mà nói.

    - Có chuyện gì mà anh vui như vậy? - Thùy Chi ái ngại đẩy anh ra, quay lại nhìn Gia Kiệt hỏi.

    - Công ty được cứu rồi. - Gia Kiệt nhìn Thùy Chi cười nói.

    - Đêm qua còn rất sầu não, là ai đã giúp công ty anh. - Thùy Chi vờ hỏi, cô cũng đoán được phần nào.

    - Chính là Trần tổng, buổi trưa anh ấy đã gọi cho anh và nói rằng có chút quan tâm đến sản phẩm của công ty anh, muốn trực tiếp gặp để bàn bạc. - Gia Kiệt kể.

    Thùy Chi hơi bàng hoàng, trưa nay anh ta gọi cho Gia Kiệt sao. Nghĩa là sau khi cưỡng ép cô, anh ta gọi cho Gia Kiệt giúp đỡ công ty Phạm gia. Thùy Chi tức giận, Trần Luân Thành lại xem cô như một món hàng mà trao đổi sao.

    - Em sao vậy, có chuyện gì không vui sao? - Gia Kiệt thấy nét mặt khó coi của Thùy Chi liền hỏi.

    - Em không sao, chúc mừng anh. - Thùy Chi lấy lại bình tĩnh cười đáp,

    - Ngọc Nhi, giải quyết xong chuyện lần này. Chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ. - Gia Kiệt nắm lấy hai bàn tay Thùy Chi mà nói.

    Thùy Chi nghe xong câu nói của Gia Kiệt, giả như trước đây thì cô cũng vui vẻ đồng ý. Nhưng sau khi xảy ra những chuyện với Luân Thành như vậy, liệu cô còn xứng đáng với Gia Kiệt, nếu như Gia Kiệt biết sự thật này, anh sẽ đau lòng biết mấy.

    Thùy Chi không biết trả lời thế nào, nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Gia Kiệt mà khẽ gật đầu.

    Những ngày sau đó, sản phẩm của công ty điện tử Phạm gia cũng nhờ sự giúp đỡ của RoYal mà tung ra thị trường một cách thành công. Chuyện của Luân Thành và Mỹ Hòa hiện giờ là tin tức nóng nhất của các báo tài chính về người nổi tiếng. Hình ảnh hai người đi cùng nhau tràn ngập trên các mặt báo, Luân Thành không lên tiếng về chuyện này, Mỹ Hòa thì rất phấn khởi.

    Thùy Chi cầm tờ báo trên tay, đọc xong tin tức của Luân Thành liền cảm thấy trong lòng một chút không vui. Cảm giác này rất là quen thuộc, giống như bị ai lấy đi thứ gì quan trọng. Thùy Chi liếc nhìn hình ảnh hai người ngồi trong một nhà hàng lộng lẫy cùng nhau ăn tối, tim Thùy Chi bỗn dưng đập mạnh hơn. Cô tự mình mắng chửi bản thân vì sao phải phản ứng trước chuyện nam nữ của anh ta.

    Thùy Chi đang ngồi thì Gia Kiệt gọi điện nói rằng tối nay sẽ không về nhà dùng cơm, sản phẩm của công ty tung ra thị trường thành công nên anh cùng các đồng nghiệp đi ăn mừng. Thùy Chi cũng vui mừng cho Gia Kiệt, nghĩ đến chuyện Gia Kiệt nói, khi nào xong chuyện lần này sẽ làm hôn lễ với cô. Nói tới chuyện hôn lễ, cô nhớ tới nét mặt của Luân Thành khi ở khu resort, trong ánh mắt anh ta có một nỗi buồn.

    Sau khi dỗ Vương Khang ngủ, Thùy Chi ngồi xem tin tức rồi chuyển sang xem phim trong phòng khách đợi Gia Kiệt đi ăn mừng cùng đồng nghiệp trở về. Cô nhìn lên đồng hồ đã gần 12h mà anh vẫn chưa về, có lẽ do quá vui nên quên mất thời gian sao. Cũng đúng, vì chuyện lần này một chút là Phạm gia phá sản, nay lại lấy lại uy thế trên thị trường thì còn gì vui hơn.

    Chương trình tivi không còn gì để xem cả, Thùy Chi buồn chán tắt đi. Cô đi vào trong phòng làm việc của Gia Kiệt mà tìm một cuốn sách nào đó để đọc giết thời gian mà đợi Gia Kiệt về. Cô đi một vòng đều là những sách về kinh tế, Thùy Chi với tay lấy một quyển sách trên cao liền nhìn thấy một chiếc hộp lớn đặt phía sau những hàng sách dày. Thùy Chi tò mò mang chiếc hộp xuống xem, bên trong là hình Gia Kiệt cùng một cô gái quen mặt. Họ có rất nhiều hình đi nhiều nơi khác nhau, có lẽ là bạn gái cũ của anh, bên trong cũng có rất nhiều bức thư của hai người. Thùy Chi không xem thư của họ, chỉ chăm chăm nhìn vào cô gái này, liền nhận ra chính là cô gái ở khách sạn lần trước cũng chính là người mà cô mới nhìn thấy trên báo với Luân Thành vừa rồi.

    Đang xem hình thì điện thoại Thùy Chi phát ra tín hiệu tin nhắn: - Ngọc Nhi, anh say quá. Em đến khách sạn RITA phòng 704 đón anh.

    Đọc được tin nhắn kia, Thùy Chi nhanh chóng xếp hình lại bỏ vào bên trong chiếc hộp, đặt về vị trí cũ nhanh chóng đón taxi đến nơi Gia Kiệt nhắn mà đưa anh về.

    Thùy Chi bước vào bên trong cửa khách sạn, một cô gái xinh xắn bước đến nói: - Cô là Ngọc Nhi tiểu thư?

    - Đúng vậy, tôi đến phòng 704 đón Phạm thiếu gia.

    - Vâng, đây là chìa khóa phòng. Phạm thiếu gia căn dặn cô đến cứ mở cửa đi vào bên trong. - Cô gái mỉm cười nói.

    - Cảm ơn. - Thùy Chi nhận lấy chìa khóa phòng, nhanh chóng tới thang máy đi lên tầng 7.

    Đi đến trước cửa phòng 704. Thùy Chi từ từ mở khóa phòng bước vào. Vừa bước vào bên trong, cô nhìn thấy quần áo của cả nam và nữ trên sàn nhà lung tung. Thùy Chi cảm thấy khó hiểu liền đi thẳng vào bên trong phòng ngủ liền thấy cảnh tượng không nên thấy. Một đôi nam nữ trên người không còn gì che thân mà quấn lấy nhau, đó chính là Mỹ Hòa- cô gái Thùy Chi vừa thấy trong hình cùng Gia Kiệt trên giường.

    Thùy Chi cứng đơ người trong giây lát, sau đó cô nhanh chóng rời khỏi căn phòng đó. Trong lòng có chút bi thương.

    Cô bước vào bên trong thang máy, cắm đầu đi như chạy nên không để ý bên trong thang máy đang có người.

    - Vì sao em lại có mặt ở đây giờ này. - Luân Thành lên tiếng.

    Thùy Chi giật nảy mình, nhìn về phía Luân Thành: - Anh.. vì sao anh có mặt ở đây? - Thùy Chi bấn loạn.

    - Đây là khách sạn tôi đang ở. - Luân Thành nhíu mày.

    - Tôi.. tôi.. tôi.. - Thùy Chi không biết trả lời thế nào về chuyện vì sao nữa đêm lại ở khách sạn một mình. - Tôi vì sao ở đây là chuyện của tôi.

    - Đã lỡ đến rồi, tôi mời em một ly. - Cửa thang máy mở ra, Luân Thành cầm tay Thùy Chi kéo đi.

    Luân Thành gọi một chai rượu ra, rót vào ly Thùy Chi rồi rót vào ly mình. Nâng ly cụng vào ly cô, không nói gì đưa lên môi nhấp nhẹ. Thùy Chi cũng cầm ly rượu trên tay, nhớ đến cảnh của hai người kia khi nãy, uống cạn ly.

    - Anh nói xem, đàn ông các người ai ai cũng đều ham muốn thể xác phụ nữ. - Thùy Chi ngấm men rượu bắt đầu nói.

    Luân Thành mỉm cười: - Giữa đàn ông và đàn bà, đều bình đẳng cả. Ngay cả bản thân phụ nữ cũng ham muốn thể xác đàn ông.

    - Lật ngôn, chính đàn ông các người là đồ đểu giả cả. - Thùy Chi cầm lấy chai rượu tự rót vào ly mình mà uống.

    - Không nên uống thêm, em sẽ mất bình tĩnh, đến lúc đó em ham muốn thể xác đàn ông thì tôi cũng không chịu trách nhiệm. - Luân Thành ngăn ly trên tay Thùy Chi lại.

    - Trần Luân Thành, nhìn anh là tôi buồn nôn rồi, vì sao anh lại xuất hiện làm gì. Vì sao lại cứ ép tôi làm chuyện có lỗi với Gia Kiệt. - Thùy Chi uống thêm một ly. - Còn Gia Kiệt, vì sao lại lừa dối tôi. Anh ấy nói muốn cùng tôi kết hôn đó, vậy mà hiện tại đang ân ái cùng người phụ nữ khác lại chính là người yêu cũ. - Thùy Chi lại rót thêm một ly, cô không muốn anh biết Mỹ Hòa đã có lỗi với anh nên cô giấu nhẹm đi.

    - Hôm nay tưởu lượng em cao như vậy, tôi uống cùng em. - Luân Thành nâng ly, cụng vào ly Thùy Chi rồi uống.

    Đến hết ly thứ ba thì Thùy Chi cũng gục xuống bàn, trên khoé mắt vẫn còn giọt nước mắt. Không ai hiểu rằng điều gì làm Thùy Chi phải khóc, cô rơi lệ vì quá mệt mỏi trong suy nghĩ, cô cũng có tư cách gì mà trách Gia Kiệt trong khi bản thân cô cũng bị Luân Thành cưỡng ép.

    Luân Thành bế Thùy Chi về phòng mình, đặt cô lên giường đắp chăn cho cô. Sau đó một mình đi về phía cửa kính nhìn ra ngoài, ánh đèn soi sáng lấp lánh.

    - Thùy Chi, xin lỗi vì đã làm em đau lòng như vậy. Chỉ vì anh không thể mất em.
     
    chiqudollNgudonghc thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
  7. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba giờ sáng..

    Thùy Chi khát khô cổ họng ngồi dậy tìm nước. Cô hoàng hốt vì nơi này không thân thuộc như nơi cô từng sống hai năm qua. Nhìn thấy người bên cạnh là Luân Thành, cô lại càng kinh sợ hơn. Kiểm tra quần áo vẫn còn nguyên trên người, Thùy Chi thở phào nhẹ nhàng bước khỏi giường.

    - Em đi đâu? - Luân Thành khẽ hỏi.

    - Tôi.. tôi về nhà. - Thùy Chi đáp.

    - Tôi đưa em về. - Luân Thành ngồi dậy, mặc tạm một chiếc áo khoác ngoài. Sau đó dùng xe đưa Thùy Chi về lại biệt thự Phạm gia.

    Trên đường đi và khi cô xuống xe anh vẫn không nói một câu nào, cô cũng im lặng cho đến khi thấy bóng xe của Luân Thành chạy vụt đi. Thùy Chi bước vào bên trong biệt thự, chưa bao giờ cô cảm thấy nó lại lạnh lẽo đến như vậy. Cô bước vào bên trong phòng của Vương Khang, thấy con trai đang ngủ trong nôi cô mệt mỏi ôm vào lòng mình mà ngủ.

    * * *

    Sáng, Thùy Chi đang cho Vương Khang ăn ngoài vườn thì xe của Gia Kiệt chạy vào bên trong biệt thự. Chuyện tối qua, Thùy Chi thật sự không biết phải nói với anh điều gì.

    - Ngọc Nhi, anh xin lỗi hôm qua anh uống hơi nhiều nên ngủ lại khách sạn. - Gia Kiệt bối rối nhìn Thùy Chi nói.

    - Không sao, anh đã ăn sáng chưa. - Thùy Chi đáp.

    - Trể rồi, anh về thay trang phục rồi sẽ đến công ty. - Gia Kiệt nói.

    Nói rồi Gia Kiệt nựng Vương Khang một cái, trong lòng cảm thấy có lỗi với Thùy Chi nhưng không dám đối diện sự thật. Anh lẳng lặng đi vào phòng mình thay trang phục mới rồi lái xe đến công ty.

    Gia Kiệt bước vào phòng làm việc đã thấy Mỹ Hòa đang ngồi trong phòng mình, chuyện đêm qua khiến Gia Kiệt không biết đối diện thế nào.

    - Em tìm anh có việc gì? - Gia Kiệt hỏi.

    - Sao lại nói chuyện nghe xa cách như vậy, không phải đêm qua chúng ta rất cuồng nhiệt sao? - Mỹ Hòa đi ra phía sau Gia Kiệt ôm lấy.

    - Chuyện hôm qua anh xin lỗi, vì anh quá say. - Gia Kiệt đẩy Mỹ Hòa ra.

    - Hôm qua em định đưa anh đến khách sạn, rồi nhắn cho vợ anh đến đón nhưng không ngờ anh lại lao vào em như vậy. Anh cũng biết em yếu đuối như vậy, không thể phản kháng lại anh. - Mỹ Hòa cười gian xảo.

    - Em gọi Ngọc Nhi đến sao? - Gia Kiệt giật mình.

    - Em không cố ý, em chỉ muốn cô ấy đón anh về hay hơn là em đưa anh về. Nào ngờ chuyện lại xảy ra như vậy, lúc sáng ra về em có hỏi nhân viên khách sạn rồi. Bọn họ nói cô ấy có đến, buổi sáng anh không về nhà sao? - Mỹ Hòa thấy Gia Kiệt như không có cải nhau với Thùy Chi liền thấy kì lạ.

    Gia Kiệt đứng dậy, đẩy tay Mỹ Hòa ra khỏi người mình nhanh chóng quay trở về biệt thự Phạm gia.

    Thùy Chi trên tay bế Vương Khang, cô đang chơi đùa cùng con trai quý giá của mình. Gia Kiệt lao vào nhà như sợ Thùy Chi đi mất, khi thấy Thùy Chi trước mắt anh mới yên tâm.

    - Anh để quên gì sao? - Thùy Chi nhìn thấy vẻ vội vàng của Gia Kiệt liền hỏi.

    - Ngọc Nhi, anh xin lỗi, chuyện tối qua là anh sai, do anh quá say không kiểm soát được hành động. Em đừng tỏ ra như không có chuyện gì, anh biết em đang rất căm ghét anh. - Gia Kiệt đi đến bên Thùy Chi mà nói.

    Thùy Chi đặt Vương Khang vào xe đẩy, gọi một người làm trong nhà đẩy con trai ra ngoài dạo chơi. Cô đi tới phía cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt cô buồn bã.

    - Cô ấy là ai? - Thùy Chi khẽ hỏi.

    - Chỉ là một đồng nghiệp mà thôi. - Gia Kiệt đáp, thật trong lòng anh hiện giờ xem Mỹ Hòa như một đồng nghiệp.

    Thùy Chi khẽ cười, thì ra Gia Kiệt mà cô tôn thờ cũng biết lừa gạt cô.

    - Đó chỉ là do anh quá say, xin em tha thứ cho anh. - Gia Kiệt phía sau nói.

    - Em thì có tư cách gì mà tha thứ hay không tha thứ. Mạng sống của em và Vương Khang là do anh cứu lấy, em không thể trách cứ anh được. Vả lại, em cũng có chuyện giấu anh. - Thùy Chi muốn nói ra hết tất cả, để trong lòng chỉ thêm đau khổ. - Gia Kiệt, cha ruột của Vương Khang đã tìm đến và anh ta nói nếu em đã quyết định kết hôn với anh thì anh ta sẽ nhận lại Vương Khang.

    - Người đó là ai, vì sao em không nói cho anh biết. Vương Khang là con trai của anh, không thể để ai bắt đi. - Gia Kiệt tức giận.

    - Anh có quen người đó. - Thùy Chi cười đau đớn.

    - Em nói đi, là ai? - Gia Kiệt lại gần Thùy Chi, nắm tay cô hỏi.

    - Trần Luân Thành, tổng giám đốc tập đoàn RoYal. - Thùy Chi khẽ nói, nước mắt rơi xuống.

    Gia Kiệt kinh ngạc tột độ, nhất thời không biết phải nói gì.

    - Lúc đầu em không muốn nói vì sợ gây thêm áp lực cho anh, việc công ty anh bị các nhà đầu tư rút vốn cũng một tay anh ta gây ra, nhìn thấy anh hằng đêm không ngủ lo lắng. Em đã đến tìm câu xin anh ta tha cho anh, đừng bắt con trai. - Thùy Chi vừa nói nước mắt vừa rơi một nhiều hơn. - Cuối cùng thị bị anh ta xem như món hàng, đổi thể xác em để giúp vốn cho Phạm gia. - Thùy Chi nấc nhẹ. - Vậy nên em có tư cách gì mà trách cứ anh chuyện đêm qua, lấy gì mà nói đến chuyện tha thứ hay không. - Thùy Chi nhẹ nhõm khi nói ra được tất cả.

    Gia Kiệt nghe Thùy Chi nói, trong lòng không biết làm làm gì, nói gì với cô gái nhỏ đứng trước mặt. Gia Kiệt lùi về sau một bước, quay lưng bỏ đi như không muốn chấp nhận sự thật.

    Thùy Chi không đuổi theo, ánh mắt vẫn nhìn ra cửa sổ: - Thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau, rồi anh sẽ tìm được người xứng đáng hơn em.
     
    chiqudollNgudonghc thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
  8. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thùy Chi thu xếp hành lý, một mình ẵm Vương Khang ra khỏi biệt thự nhà họ Phạm.

    - Gia Kiệt, em đã nói em sẽ ở lại đến khi nào anh còn cần em. Hôm nay có lẽ anh không cần loại người như em nữa rồi, em phải đi thôi. Cảm ơn thời gian qua đã cưu mang mẹ con em. Em mãi mãi mang ơn anh. - Một tờ giấy được đặt lên bàn làm việc của Gia Kiệt.

    Thùy Chi một mình bế Vương Khang lên xe bỏ đi.

    Điều này Luân Thành không lường trước được, lại một lần nữa cô bỏ đi vì quá đau lòng.

    Gia Kiệt khi quay về nhỉn thấy dòng cuối cùng Thùy Chi để lại, mới như tỉnh lại một cơn mê nhanh chóng đuổi theo tìm kiếm trong vô vọng.

    Từ khi mất đi kí ức cũ, Thùy Chi chỉ sống tại nơi này, ở tại biệt thự của Gia Kiệt nên hiện tại cô không biết phải đi về đâu. Cô chỉ muốn trốn tránh hiện tại quá mệt mõi.

    - Ba ba. - Vương Khang bập bẽ nói.

    Thùy Chi đặt Vương Khang vào bên trong chiếc xe đẩy, nhẹ nhàng đẩy đứa con trai mà cô yêu thương đi về phía trước. Mặc kệ phía trước có bao nhiêu chong gai cô vẫn chấp nhận miễn rằng mẹ con cô được sống cùng nhau.

    Một tên đàn em bước vào phòng 1007, khách sạn RITA.

    - Thiếu gia, lần này anh sai rồi. – Hắn lắc đầu nói.

    - Vậy cậu nói tôi phải làm gì đây, ngồi nhìn Thùy Chi kết hôn cùng người khác sao? - Luân Thành giận dữ nói.

    - Nhưng cách của anh làm đã khiến phu nhân chỉ thêm đau lòng. – Hắn lại nói.

    - Ít nhất Thùy Chi cũng không kết hôn với Gia Kiệt. - Luân Thành nén tức giận, lòng tự ái dâng trào

    - Chuyện này không đem lại kết quả tốt, hiện tại phu nhân mất tích, nếu có tìm được cô ấy thì nhìn thiếu gia cũng toàn hận ý.

    - Cậu nhanh chóng tìm cô ấy, chắc chắn cô ấy không đi được xa đâu.

    - Người của chúng ta đang tìm kiếm, thiếu gia yên tâm. - Hắn đi ra khỏi khách sạn liền lắc đầu, một lần nữa thiếu gia lại mất đi một cơ hội.

    Bên phía Gia Kiệt cũng cho đàn em tìm kiếm.

    - Thiếu gia, cô gái của cậu xem như bốc hơi rồi. Tôi chắc chắn cô ấy không còn ở nơi này. – một tên đàn em lắc đầu, từng ngóc ngách người của anh đều tìm đến.

    - Sau khi bị mất trí nhớ, cô ấy đều ở nơi này thì liệu cô ấy sẽ đi đâu được chứ. - Gia Kiệt lo lắng nói.

    - Điều này.. tôi làm sao biết được, dính đến phụ nữ thật là rắc rối. – tên đàn em lại thờ dài.

    Mọi tìm kiếm lại đi vào ngỏ cụt, cô gái nhỏ lại một lần nữa biến mất.

    * * *

    Ba năm sau.

    RoYal hiện tại vươn xa ra thế giới, Luân Thành trở thành người đàn ông quyền lực bật nhất trong giới tài chính kinh tế. Mọi tin tức về Luân Thành đều trở thành đề tài nóng hổi trên các mặt báo, người đàn ông vàng này vẫn chưa quyết định kết hôn mặc dù có khá nhiều gia đình danh giá khác ngỏ ý muốn giới thiệu con gái họ thì Luân Thành đều tìm cớ từ chối bằng cô gái tên Mỹ Hòa.

    Luân Thành và Mỹ Hòa cũng không phải là yêu đương hẹn hò gì, những tin tức mà báo chí đưa về hai người đều do bên Luân Thành tự tung tin ra ngoài

    Tất nhiên Mỹ Hòa cũng ư mê trong những tin đồn kia, Luân Thành chưa một lời giải thích lại tin tức giữa hai người.

    Luân Thành hẹn Mỹ Hòa tại một quán ăn sang trọng bật nhất thành phố, sau đó tung tin cho phóng viên biết.

    - Luân Thành, chúng ta đã qua lại ba năm rồi. Phải chăng anh nên tính đến chuyện xa hơn. - Mỹ Hòa nắm tình hình, nếu như cô kết hôn cùng Luân Thành thì tất cả mọi thứ đều không phải lo lắng nữa.

    - Hình như tiểu thư Mỹ Hòa hiểu nhầm điều gì đó, tôi và cô đã qua lại với nhau sao? - Luân Thành cắt một miếng thịt phía dưới đĩa mà nói.

    - Ý anh là sao? Không phải ba năm qua chúng ta hẹn hò sao, báo chí cũng đưa tin chúng ta là đang quan hệ yêu đương, anh cũng không phản đối. - Mỹ Hòa nói to.

    - Nếu như báo chí nói tôi hẹn hò với ai, yêu đương với ai, tôi đều phải ra mặt giải thích sao? Tôi không có thời gian cho những việc đó. - Luân Thành lạnh lùng đáp, vẫn chú tâm vào bữa ăn của mình.

    - Vậy vì sao anh hẹn tôi đến đây. - Mỹ Hòa tức giận.

    - Vì hôm nay, tôi sẽ làm theo ý tiểu thư. Tôi sẽ nói rõ với báo chí mối quan hệ của chúng ta. - Luân Thành bỏ dao nĩa xuống, nhìn Mỹ Hòa nói.

    - Anh.. - Mỹ Hòa chưa kịp nói dứt câu thì bên ngoài phóng viên đã nhanh chóng kéo đến.

    Luân Thành đứng lên, đi ra phía phóng viên đứng bên ngoài. Anh ra vẻ ngạc nhiên nhìn bọn họ.

    - Trần tổng, anh và tiểu thư Mỹ Hòa đã qua lại ba năm nay, hai người có dự định về việc kết hôn?

    - Tôi chưa bao giờ nói tôi và cô ấy có quan hệ yêu đương.

    Cả đám người nhốn nháo, một người hỏi tiếp: - Nếu không phải hẹn hò, vì sao trước đây anh không phủ nhận?

    - Tôi vì sao phải để ý những điều báo chí nói.

    - Vậy anh và Mỹ Hòa tiểu thư có quan hệ gì.

    - Tôi và Mỹ Hòa có làm ăn chung nên có một chút quen biết.

    - Vậy hiện tại anh đã có bạn gái hay chưa?

    - Tôi đã có con rồi, còn vợ thì hiện tại vẫn đang tìm kiếm cô ấy. - Luân Thành trả lời xong liền nhanh chóng bỏ đi.

    Mỹ Hòa ngồi im bên trong nhà hàng không dám bước ra ngoài, đợi đến khi nào phóng viên về bớt thì cô mới trốn về.
     
    chiqudollNgudonghc thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
  9. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thùy Chi ngồi xem tin tức trên tivi, nhìn thấy Luân Thành trả lời phỏng vấn như vậy thì trong lòng có chút cảm giác kì lạ. Anh ta vẫn đang tìm kiếm Vương Khang hay sao, anh ta trả lời như vậy là vẫn muốn bắt con trai và "tìm người ưng ý làm vợ" hay là anh đang "tìm kiếm cô". Thùy Chi tự mình thắc mắc ngồi ngây người ra.

    - Mẹ, người trên tivi là ai vậy mẹ? - Vương Khang chỉ Luân Thành trên màn hình nói.

    - Là một người kinh doanh nổi tiếng. - Thùy Chi nhẹ đáp.

    - Trong chú ấy thật sự rất oách, được rất nhiều người bu quanh lại được lên tivi. - Vương Khang nhìn với đôi mắt ngưỡng mộ.

    - Vương Khang của mẹ, lớn lên học thật giỏi thì sẽ tài giỏi hơn chú ấy.

    - Lúc ấy con sẽ mua cho mẹ thật nhiều bánh để đi bán mà không phải vất vả buổi tối làm bánh nữa. - Vương Khang ngây thơ nói.

    - Con ngoan. - Thùy Chi mĩm cười ôm lấy Vương Khang vào lòng, tắt hình ảnh Luân Thành trên tivi.

    * sáng, Thùy Chi đưa Vương Khang đến gửi tại trường học. Sau đó cô đi bán bánh như mọi ngày, buổi trưa Thùy Chi nhận được điện thoại từ nhà trường thông báo rằng Vương Khang bị ngã nên đã đưa vào bệnh viện.

    Thùy Chi nghe xong liền nhanh chóng gửi xe bánh cho một người quen rồi chạy nhanh đến bệnh viện nơi mà nhà trường thông báo. Vương Khang vì hiếu động nên bất cẩn ngã xuống bàn nên được các thầy cô nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Thùy Chi ngồi bên ngoài lo lắng mà rơi nước mắt.

    Một cô y tá mặc một bộ đồ màu trắng đi tới phía Thùy Chi nói: - Cô là người nhà của đứa bé vừa bị thương ở đầu?

    - Đúng vậy. - Thùy Chi gật đầu.

    - Hiện tại bé mất quá nhiều máu, trong bệnh viện lại không còn đủ máu dự trữ. Cô gọi người nhà đến tiếp máu cho bệnh viện.

    Thùy Chi nhận một tờ giấy, nhóm máu của cô và Vương Khang không phù hợp. Thùy Chi hoảng loạn không biết tìm ai để có máu cho con mình, Thùy Chi nghĩ đến Luân Thành nhưng một sự lo sợ xen vào lòng. Cô đã muốn trốn tránh, cuộc sống bình yên của mẹ con cô chưa được bao lâu. Bây giờ tự mang mạng đến tìm anh ta, chẳng khác nào mang con mình tự chia lìa. Nhưng nếu không có đủ máu thì sẽ gặp nguy hiểm, Thùy Chi suy nghĩ một lúc liền nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

    Một cô gái mặc một bộ quần áo cũ, mang một đôi dép mòn đế nhưng lại rất sạch sẽ, gương mặt có nét cơ cực theo năm tháng đứng trước cao ốc RoYal to lớn với ánh mắt nhìn kì lạ của nhiều người.

    Cô bước vào bên trong thì bị bảo vệ bên ngoải chặn lại.

    - Cô vào đây làm gì? - Một bảo vệ hỏi.

    - Tìm người. - Thùy Chi đáp.

    - Tìm ai? - Anh mắt kì thì, người phụ nữ nghèo nàn này lại quen một người trong RoYal sao?

    - Trần Luân Thành, tổng giám đốc tập đoàn RoYal. - Thùy Chi nói không ngắt quãng.

    Hai tên bảo vệ cười sặc sụa, ngay cả nhân viên trong công ty cũng ít khi được gặp mặt tổng giám, cô gái ăn mặc thế này lại đến tìm tổng giám sao? Bảo vệ RoYal đuổi cô đi, không cho vào.

    Thùy Chi bị đuổi ra ngoài, con trai mình thì nguy hiểm tại bệnh viện. Thùy Chi liều mạng một lần nữa đứng trước RoYal hét lớn: - Trần Luân Thành, anh mau ra đây cho tôi. Anh phải chịu trách nhiệm với tôi.

    Câu nói của Thùy Chi hét lên, ánh mắt mọi người bất ngờ nhìn cô. Sau đó bu quanh thành một đám đông trước cửa RoYal, tò mò nhìn cô gái này. Không nghĩ tổng tài lại thiếu thốn đến mức mà phải lừa gạt cô gái này.

    Bảo vệ RoYal một lần nữa đi đến đuổi cô đi, cô càng hét to hơn và còn khóc sướt mướt vì lo lắng cho con trai. Nhìn cô gái tội nghiệp này khiến sự nghi ngở của mọi người càng lúc càng lớn.

    - Trần Luân Thành, anh nghĩ anh trốn được mãi trong đó sao, mau ra đây cho tôi, Trần Luân Thành.

    Luân Thành trên tầng cao, làm việc căng thẳng sau đó liền đi ra phía cửa kính nhìn xuống mọi thứ. Anh nhìn thấy một đám đông trước cửa RoYal liền thắc mắc sau đó gọi ra ngoài hỏi trợ lý. Trợ lý bất ngờ liền gọi xuống hỏi lễ tân thì lễ tân kể lại sự việc, Trợ lý buồn cười nói với Luân Thành rằng phía dưới có một cô gái bắt anh phải chịu trách nhiệm mà la hét trước cửa.

    Luân Thành cảm thấy thú vị, cô gái nào dám cả gan vu oan cho Luân Thành này chứ. Anh bước chân về phía thang máy đi xuống.

    Luân Thành bước ra khỏi cánh cửa của RoYal, mọi người nhìn thấy Trần tổng tự mình xuống giải quyết thì sự nghi ngờ đột ngột tăng cao hơn. Chuyện này bình thường thì chỉ cần bảo vệ đuổi đi một lúc là xong, Trần tổng phải đích thân xuống thì mọi chuyện sẽ khác đi nha.

    Hai hàng được tách ra để Luân Thành tiến tới phía cô gái trước mặt, Luân Thành bên ngoài nghe tiếng chửi bới của cô thì liền có một chút kinh ngạc sau khi đi tới tận mắt nhìn cô gái trước mặt Luân Thành khẽ mỉm cười: - Được rồi cô gái nhỏ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em đừng làm ồn nữa. - Sau đó ôm hôn cô trước mặt mọi người.

    Mọi người xung quanh cảm thấy choáng váng vì hành động của Luân Thành, sau đó vỗ tay hoan hô cho cô bé lọ lem.

    Thùy Chi đẩy Luân Thành ra khỏi môi mình, kéo anh đi ra phía xa.

    - Tôi đến tìm anh không phải để anh làm trò trước đông người. - Thùy Chi tức giận.

    - Vậy lí do em đến tìm tôi?

    - Vương Khang.. Vương Khang bị tai nạn mất rất nhiều máu, tôi cần anh đến giúp con tôi. - Thùy Chi khóc lớn.

    Luân Thành vừa nghe xong, nhanh chóng lái xe đưa cô đến bệnh viện mà tiếp máu cho Vương Khang.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
  10. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Khang trải qua nguy hiểm nhưng vẫn chưa thề tỉnh lại. Thùy Chi và Luân Thành đứng nhìn Vương Khang một lúc thì cả hai được bác sĩ mời ra ngoài để Vương Khang nghĩ ngơi.

    - Thùy Chi.. - Luân Thành mở lời.

    - Anh đừng nói gì cả, tôi nhất định không giao con cho anh. - Thùy Chi liền nói.

    - Không, anh xin lỗi vì những việc trước đây đã làm với em. - Luân Thành khẽ nói.

    - Chuyện đã qua, hiện tại tôi sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Tôi muốn cả đời không gặp lại anh nữa, nhưng không ngờ sự cố này lại khiến tôi phải tìm đến anh.

    - Cuộc sống của em, rất cơ cực sao?

    - Tôi cảm thấy hài lòng.

    - Thùy Chi, tôi muốn cầu xin em một việc? - Luân Thành khẽ nói.

    - Trừ việc bắt lại con, tôi sẽ đền đáp chuyện anh giúp tôi. - Thùy Chi nhìn Luân Thành nói.

    - Hãy cho ba con anh nhận nhau. Anh sẽ không ép em trao con trai cho anh, anh chỉ muốn ba con nhận mặt.

    - Con trai tôi từ hơn một tuổi đã không có ba, nó vẫn sống vui vẻ. Có lẽ chuyện này không cần, nếu có thể anh hãy xem như hôm nay tôi chưa từng đến tìm anh. - Thùy Chi nói xong, đứng lên mà bỏ đi. Luân Thành nhìn bóng lưng của cô, không đuổi theo chỉ cảm thấy xót xa.

    Tin tức của Luân Thành tràn đầy các mặt báo, nụ hôn của tổng giám RoYal và một cô gái nghèo ngay trước cao ốc RoYal làm tốn biết bao nhiêu giấy mực của các tờ báo. Chuyện Luân Thành bỏ rơi Mỹ Hòa tiểu thư lại đi công khai với một cô gái kia đã làm các nhà báo càng thích thú.

    * * *

    Tại văn phòng tổng giám RoYal

    Các nước bên ngoài có biến, giá vàng bỗng dưng đột ngột hạ thấp thê thảm. Luân Thành xem tin tức trên tivi, nheo mắt lại có vẻ đây chính là thời cơ mà anh đang đợi.

    Luân Thành cho gọi trợ lý vào trong.

    - Tổng giám gọi tôi. – trợ lý của anh đi vào nói.

    - Cô liên lạc với Kim gia, tôi muốn mời tiểu thư Kim Mai ăn tối. - Luân Thành nhìn trợ lý nói.

    - Trần tổng của tôi ơi, anh đang làm gì tôi rất là không hiểu. Anh hôm trước còn nói rằng không có quan hệ với ai, ôm hôn một cô gái xa lạ trước công ty. Nay lại muốn gặp gỡ Kim Mai, tôi thật không hiểu nỗi. – cô trợ lý xem qua tấm hình trên báo mà nói. – Thôi được rồi, tôi sẽ thông báo bên Kim gia. – cô trợ lý không muốn hỏi thêm sợ Luân Thành tức giận.

    Cô trợ lý đi ra khỏi phòng, Luân Thành nhìn theo ra phía cửa mà nói: - Tất cả những gì thuộc về Thùy Chi, không ai được quyền lấy đi.

    * * *

    Trong bệnh viện, Thùy Chi ngồi bên cạnh Vương Khang vẫn đang nằm trên giường bệnh. Cậu bé vẫn chưa tỉnh lại, Thùy Chi luôn cầu nguyện cho đứa con trai quý giá nhất của cuộc đời mình.

    Vương Khang từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Thùy Chi liền gọi mẹ. Cậu bé rất đau nhưng sợ mẹ lo lắng nên không khóc, Thùy Chi thấy con trai tỉnh lại thì rất vui mừng, xem như ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của cô.

    - Mẹ, con xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng. - Vương Khang nhìn dòng nước mắt trên mi mẹ mình mà tự trách bản thân.

    - Không sao cả, chỉ cần con bình an là mẹ an tâm rồi. - Thùy Chi hôn vào tay Vương Khang.

    - Mẹ, con không muốn đến trường nữa. Con có thể ở nhà phụ giúp mẹ. - Vương Khang buồn bã nói.

    - Nói mẹ biết, vì sao con không muốn đến trường. - Thùy Chi cảm thấy kì lạ, Vương Khang trước kia chưa bao giờ sợ đến trường.

    - Các bạn nói con là đứa không ba, không ai chơi với con cả. - Vương Khang tiếp tục nói mà rơi nước mắt. - Họ nói xấu mẹ và con muốn bảo vệ mẹ nên đã cải nhau với bạn ấy.

    - Vương Khang của mẹ, mẹ cảm ơn con đã bảo vệ mẹ nhưng lần sau đừng cải nhau với bạn nữa nhé. - Thùy Chi tội nghiệp đứa trẻ của mình.

    - Mẹ, con chỉ cần mẹ thôi. Nhưng mà, con thật sự không có ba sao? - Vương Khang ấp úng nhìn vào mắt mẹ hỏi.

    - Vương Khang ngoan, con tất nhiên là có ba rồi. Nhưng ba con đi làm rất xa, rất xa nên không thể ở cùng chúng ta. - Thùy Chi an ủi con trai.

    - Vậy ba có về thăm chúng ta không?

    - Nếu Vương Khang ngoan, mẹ hứa sẽ bảo ba về thăm Vương Khang.

    - Thật không, con hứa con sẽ rất ngoan. - Vương Khang trở nên vui vẻ, điều mà cậu bé muốn nhất là nhìn thấy ba mình.

    Sau khi dỗ dành con trai ngủ, lòng Thùy Chi nặng trĩu. Con trai cô đang thém khát tình thương của người ba, có phải cô thật quá ác độc khi chia rẽ ba con bọn họ hay không. Nhìn đứa con đang say sưa ngủ, khoé miệng hơi mỉm cười mà Thùy Chi nặng lòng.

    * * *

    Trịnh phu nhân nghe Luân Thành thuật lại mọi chuyện liền nhanh chóng tìm đến con gái của mình. Đã rất lâu rồi, bao nhiêu năm bà vẫn luôn thương nhớ đứa con gái nhỏ của mình nhưng tin tức về Thùy Chi vẫn là một con số 0. Hôm nay nghe Luân Thành mình nói Thùy Chi đã quay về bà nhanh như bay lao đến địa chỉ mà Luân Thành đưa cho.
     
    chiqudollNgudonghc thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...