Ngôn Tình Em Đừng Mong Thoát Khỏi Tôi - Tiểu My A

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Tiểu My A, 8 Tháng mười hai 2020.

  1. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trịnh phu nhân tìm mãi mới ra khu nhà trọ này, bà đi vào bên trong hỏi vài người cuối cùng cũng tìm đúng nơi mà Thùy Chi đang ở. Trịnh phu nhân nhìn vào bên trong thấy một đứa trẻ ngủ trên chiếc võng. Bà lên tiếng.

    - Xin lỗi, có ai không?

    Tiếng Thùy Chi từ bên trong bước ra, Trịnh phu nhân vừa trông thấy con gái ăn mặc đơn sơ lại trên gương mặt có nét cơ cực của năm tháng bươn trải. Bà đau lòng ôm Thùy Chi thật chặt.

    - Bà.. bà là ai, bà đang làm gì vậy? - Thùy Chi bất ngờ khi Trịnh phu nhân lao vào mình mà đẩy ra.

    - Mẹ đã tìm con khá lâu rồi, hôm nay mẹ rất vui mừng khi đã tìm ra con gái. - Trịnh phu nhân cười ra nước mắt. - Đây có phải là con trai của con. - Trịnh phu nhân nhìn Vương Khang đang nằm trên võng ngủ.

    - Đúng vậy, thằng bé thông minh lanh lợi. Chỉ có điều là không có ba nên tuổi thơ rất cơ cực. – Thùy Chi nhìn Vương Khang buồn bã.

    Trịnh phu nhân nhìn kĩ đứa trẻ đang nằm trên võng, bà cảm thấy trong lòng chua xót khi đứa cháu trai đang bán bánh kiếm tiền sống từng ngày, quả thật nhìn kĩ thằng bé lại rất ngông cuồng giống hệt như Luân Thành.

    - Xin lỗi, nhưng con đã mất hết kí ức về mọi người, nên không thể thấu hiểu hết được tình cảm của bà được.

    - Không sao, từ từ mẹ sẽ kể lại cho con nghe mọi chuyện. Còn bây giờ hãy dọn về nhà ba mẹ, có lẽ ba đang rất mong chờ con.

    - Con sẽ về thăm ba. Nhưng chuyện dọn về e rằng không thể. - Thùy Chi lắc đầu từ chối.

    - Con không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ cho con con chứ, nó thiếu điều kiện học tập, ngay cả khi con gửi con trai con cũng là nhà trẻ không đảm bảo an toàn. Nghe lời mẹ đi, về nhà chính là lựa chọn đúng nhất. - Trịnh phu nhân ra sức thuyết phục.

    Thùy Chi nghĩ lại những lời Trịnh phu nhân nói quả rất là đúng. Vương Khang là một đứa trẻ cũng có cuộc sống quá cơ cực. Thùy Chi đồng ý với bà, đưa Vương Khang về nhà bà.

    Vương Khang chạy thật nhanh vào ngôi nhà mới sang trọng, cậu bé vui mừng ra mặt chạy khắp nơi đùa giỡn. Thùy Chi ngồi trong phòng khách nhìn người trước mặt chỉ có cảm giác xa lạ, cô không thể nhớ được ông.

    - Thùy Chi, đây là bố con. - Trịnh phu nhân mỉm cười nói.

    - Thùy Chi, con khoẻ không. Những ngày tháng mất tích con vất vả rồi. - Trịnh Đạt khẽ nói.

    - Con vẫn khoẻ. – Cô không biết nên nói gì ngoài câu nói này ngay bây giờ.

    Sau khi thu xếp chỗ ở, Thùy Chi ngồi trong một căn phòng rộng. Đây chính là phòng cô trước kia sao, xem ra năm năm trước cô cũng là một tiểu thư ư. Thùy Chi ngồi nhìn xung quanh thì bên ngoài có tiếng gõ cữa, Trịnh phu nhân bước vào bên trong đi tới phìa Thùy Chi ngồi xuống một bên.

    - Thùy Chi, quả thật mẹ cứ nghĩ mình đang mơ, mẹ đã hy vọng rằng sẽ tìm được con nhưng luôn thất vọng suốt năm năm qua. Hôm nay thật sự con gái đã trở về an toàn rồi. - Trịnh phu nhân ngồi một bên Thùy Chi mà nói.

    - Xin lỗi vì khi con quay về lại không thể nhớ được điều gì. - Thùy Chi khẽ đáp, cô cảm động với tình cảm của Trịnh phu nhân dành cho mình.

    - Thùy Chi, con đã tìm gặp Luân Thành sao. Vương Khang trông giống hệt Luân Thành. - Trịnh phu nhân khẽ cười.

    - Mẹ, con và anh ta yêu nhau sao? - Thùy Chi khẽ hỏi.

    - Đúng vậy, rất yêu, yêu đến mức con có thể hy sinh mạng sống vì cậu ấy. - Trịnh phu nhân mỉm cười nói.

    - Vậy vì sao khi con đang mang thai Vương Khang, lại như vậy. - Thùy Chi lại hỏi. - Đã có chuyện gì xảy ra.

    - Chuyện này thật dài, khi ấy con mang thai Vương Khang, việc con như vậy một phần vì chuyện gia đình, còn Luân Thành..

    - Con quyết định rằng con sẽ một mình mà nuôi Vương Khang khôn lớn. Luân Thành chỉ là một quá khứ của con. Quá khứ ấy đẹp cũng được, xấu cũng được, tất cả cũng đi vào quên lãng.

    - Mẹ tôn trong quyết định của con, Thùy Chi. Nhưng còn về Vương Khang, hãy để nó nhận ba. Một đứa trẻ không có ba dù có thông minh, lanh lợi hay xuất chúng đến đâu cũng không bằng một đứa trẻ đầy đủ cả ba mẹ.

    - Con sẽ suy nghĩ kĩ hơn về việc này.

    - Được rồi, con nghĩ ngơi đi. - Trịnh phu nhân mĩm cười bước ra cửa. - Ngày mai cuối tuần, con dẫn Vương Khang đi chơi cùng ba với mẹ cho khuây khỏa nhé.

    - Vâng, có lẽ Vương Khang sẽ rất vui mừng.

    * * *

    Trịnh phu nhân bước ra khỏi cổng biệt thự, bước chân nhanh chóng tiến tới chiếc xe màu đen trước mặt. Trên xe người đàn ông gương mặt căng thẳng đang trông ngóng bà.

    - Mẹ đã nói chuyện với cô ấy chưa? – Thành Luân vội hỏi.

    - Ta đã nói rồi, nhưng tính cách của con bé ấy không thể vì vài câu nói của ta mà thay đổi?

    - Em ấy đã nói gì? - Luân Thành ngồi phía sau hỏi.

    - Con bé nói con chỉ là quá khứ mà thôi, cứ để nó trôi đi ra phía xa.

    - Xem ra lần này con bé quyết tâm không muốn quay về cùng con rồi. – Bà nói rồi lắc đầu đi vào bên trong. Như chợt nhớ ra điều gì đó bà quay đầu lại nói với Luân Thành – Sáng mai Thùy Chi với Vương Khang ra ngoài chơi với mẹ và ba nhưng hình như mai mẹ với ba bận chút việc rồi – bà mỉm cười đi vào mà không để Luân Thành trả lời lại

    - Trịnh Hà My, cứ để quá khứ trôi đi. Em với tôi bây giờ sẽ làm nên hiện tại. - Luân Thành khẽ nhếch cười, dựa vào ghế khẽ nói nhỏ.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
  2. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, Thùy Chi chuẩn bị cho Vương Khang để cùng ra ngoài chơi với gia đình. Dù sao cũng là người một nhà, cần phải hòa hợp với nhau. Thùy Chi nắm tay Vương Khang đứng trước cửa biệt thự mà đợi. Một chiếc xe màu đen chạy tới, trên xe một người đàn ông bước xuống tiến về phía Thùy Chi mỉm cười.

    - Chào tiểu thư, mời lên xe. - Luân Thành khẽ nói.

    - Sao anh lại đến đây, tôi đang đợi mẹ mình đến đón. - Thùy Chi lạnh lùng đáp.

    - E rằng hôm nay Trịnh Trịnh phu nhân hôm nay không đi được rồi. Nhưng vì Trịnh phu nhân đã hứa dẫn Vương Khang ra ngoài dạo chơi nên phó thác trách nhiệm cho tôi. - Luân Thành cười đáp.

    - Tôi lại e rằng chuyện này do Trần tổng anh sắp đặt, nếu như mẹ bận thì để dịp khác. - Thùy Chi nắm tay Vương Khang muốn dắt con vào nhà thì bị bàn tay bé nhỏ này kéo lại.

    - Mẹ, con muốn ra ngoài chơi. Chú này là người tốt mà. - Vương Khang nhìn Luân Thành nói.

    - Vì sao con nói chú ấy là người tốt. - Thùy Chi nhíu mày hỏi.

    - Con đã nhìn thấy chú ấy trên tivi, trông rất là oai vệ. Con cũng muốn được lên tivi như chú ấy. - Vương Khang thần tượng.

    - Bé con, con có muốn đồ chơi hay không. Chú có mua rất nhiều cho con, hiện chúng đang trên xe. - Luân Thành dụ dỗ.

    - Thật ạ. - Vương Khang sáng mắt liền buông tay Thùy Chi ra mà chui tọt vào xe.

    - Vương Khang, không được phép nhận đồ của người lạ. - Thùy Chi chạy theo ra xe mà nói lớn.

    Vương Khang nghe mẹ nói vậy, tiếc nuối nhìn đống đồ chơi kia mà xuống xe ủ rũ.

    - Mẹ, Vương Khang ngoan nghe lời mẹ, mẹ sẽ bảo ba về thăm Vương Khang, mẹ hãy nói ba mua cho Vương Khang đồ chơi nữa nha. - Vương Khang cười buồn nói với Thùy Chi.

    Luân Thành khẽ nhíu mày nhìn đứa con trai của Trần Luân Thành này lại thiếu thốn như vậy trong lòng rực lên một cơn lửa lớn nhưng nhanh chóng kiềm chế.

    - Con trai ngoan, chúng ta vào nhà thôi, hôm sau mẹ sẽ đưa con ra ngoài chơi. - Thùy Chi nói rồi không nhìn Luân Thành mà bước vào bên trong.

    * * *

    Vương Khang được gửi tại trường mần non thuộc tập đoàn RoYal nên việc đảm bảo an toàn rất được đề cao. Thùy Chi ở nhà buồn chán nên quyết định mở một tiệm bánh tại nhà. Mặc dù mới mở ra, nhưng tiệm bánh của cô đông lạ kì. Ngày nào cũng có rất nhiều người xa lạ từ nơi nào đến mua bánh, mặc dù cô không hề giới thiệu trên mạng hay báo chí. Trịnh phu nhân và mọi người trong nhà liền bảo bánh cô làm rất ngon nên tiếng lành đồn xa, Thùy Chi cũng bằng lòng với lời lí giải đó.

    Vương Khang đi học về, chạy nhào lại ôm lấy Thùy Chi hôn thật mạnh vào má cô. Thùy Chi cảm thấy bật ngờ, trước kia con trai mình không hề có hành động như vậy liền vui vẻ hỏi.

    - Hôm nay con trai có gì vui sao? - Thùy Chi hỏi.

    - Dạ, hôm nay con cực kì vui - Vương Khang khoe

    - Có thể kể cho mẹ nghe được không? - Thùy Chi hỏi tiếp.

    - Không được, đó là bí mật. - Vương Khang cười vui vẻ, chạy nhanh vào bên trong trên miệng không thôi hát líu lo.

    Thùy Chi nhìn con trai chạy đi trong lòng cũng vui vẻ, nhưng hôm nay lại có bí mật với mẹ sao. Thùy Chi lắc đầu nghĩ rằng đứa trẻ này càng lúc càng tỏ ra nguy hiểm như cha của nó.

    * * *

    Tại văn phòng tổng giám RoYal

    Hôm nay anh có hẹn với Kim Mai.

    - Cuối cùng cũng được ngồi nói chuyện với Kim Mai tiểu thư đây. – Luân Thành lên tiếng. – Anh đứng lên, đi về phía ghế tiếp khách của văn phòng sau đó thoải mái ngồi xuống. - Kim tiểu thư, mời ngồi. - Luân Thành nhìn về phía Kim Mai đang đứng mà nói.

    - Trần tổng, anh có chuyện muốn gặp tôi sao? - Kim Mai nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện anh mà nói.

    - Tất nhiên. - Luân Thành gương mặt không biểu lộ cảm xúc mà nói. – Nghe nói vàng đang giảm rất nhanh, không biết công ty nhà Kim tiểu thư đây có muốn hợp tác với tập đoàn Royal của chúng tôi không vậy? – Luân Thành vòng vo.

    - Điều kiện của anh là gì? - Kim Mai khẽ cười chua chát.

    - Sợi vòng cổ cô đeo vào lễ tốt nghiệp của mình. – Anh không vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề.

    - Tôi có vài thắc mắc cần hỏi anh. – cô nói

    - Được, Kim tiểu thư cứ hỏi. - Luân Thành đáp.

    - Anh vì một sợi dây kia có thể bỏ ra một số tiền lớn cứu lấy Kim gia chúng tôi có thể nói sợi dây đó rất quan trọng với anh sao?

    - Không quan trọng lắm.

    - Vậy vì sao anh lại muốn có nó? - Kim Mai nhíu mày, trong tay cầm sợi dây chuyền "Tình Yêu Trọn Vẹn".

    - Sợi dây này thuộc quyền sỡ hữu của người khác, tôi chỉ là muốn mang nó về cho chính chủ nhân của nó.

    - Đây là món quà bạn tôi tặng tôi, tôi không phải chủ nhân của nó thì là ai. - Kim Mai không hiểu điều Luân Thành nói.

    - Nó thuộc về vợ tôi. - Luân Thành đáp.

    - Vậy à, có thể cho tôi biết cô gái may mắn đó là ai hay không. Có phải cô gái nghèo nàn lần trước lên báo cùng anh sao? - Kim Mai cười mỉa.

    - Đúng vậy. - Luân Thành trả lời xác nhận.

    - Anh.. - Kim Mai tức giận.

    - Chính tự bản thân cô làm cho mình tức giận. Nếu như cô giao lại cho tôi sợi dây này, tôi đảm bảo Kim gia nhà cô sẽ trải qua được giai đoạn khó khăn này. - Luân Thành không còn kiên nhẫn.

    - Được, nó cũng không có nhiều ý nghĩa với tôi, Trần tổng lại xem như báu vật thì tôi xin tặng lại anh. - Kim Mai đưa sợi dây về phía Luân Thành, cô không muốn thua anh nhưng vì cha cô bắt ép nên cô đành nhượng bộ.

    - Cảm ơn cô, Kim Mai tiểu thư. - Luân Thành cầm sợi dây trên tay, đi về phía bàn làm việc bấm điện thoại ra ngoài. – Trợ lý, tiễn khách.

    Kim Mai nghe Luân Thành đạt được mục đích liền đuổi mình đi thì vô cùng tức giận, cô đi đến nơi nào cũng được hoan nghênh như công chúa, vậy mà tại nơi này lại bị anh ta làm nhục như vậy, trong lòng Kim Mai nuôi một nỗi hận lớn. Coi như sĩ diện của tiểu thư nhà họ Kim đã bị Luân Thành làm tan tành. Cô tức giận bỏ ra ngoài đóng mạnh cửa vang to.

    Luân Thành ngồi vào bàn làm việc của mình, nhìn sợi dây một lúc thì đặt nó vào trong ngăn bàn và tiếp tục làm việc.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
  3. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả một tuần trôi qua, ngày nào Vương Khang đi học ra về đều vui vẻ lạ thường lại ôm hôn Thùy Chi mỗi ngày một nơi, khi thì má, khi thì trán, khi thì mũi. Điều Thùy Chi đáng ngờ nhất là không nghe Vương Khang đòi gặp ba nữa, thái độ lại vui vẻ bất thường.

    Vì bận chuyện làm bánh và bán bánh nên mọi ngày Thùy Chi đều chuẩn bị mọi thứ cho Vương Khang rồi đưa lên xe cho mẹ cô chở đi học còn mình thì trở lại vào nhà tiếp tục làm việc. Nhưng vì sự bất thường của con trai, hôm nay Thùy Chi vẫn như bình thường chuẩn bị quần áo cho Vương Khang đến trường mẫu giáo. Sau khi Vương Khang tạm biệt mẹ lên xe, Thùy Chi cũng bắt một chiếc taxi đi theo phía sau.

    Chiếc xe đi ra khỏi đoạn đường vào khu biệt thì bỗng nhiên dừng lại, Thùy Chi cũng bảo bác tài xế dừng lại mà quan sát. Một người đàn ông mặc một bộ vest đen đi tới phía cửa xe mà bế Vương Khang trong vòng tay rồi mang thằng bé về chiếc xe màu đen sáng bóng của mình. Thùy Chi tức giận bước xuống taxi chạy nhanh đến phía Luân Thành đang bế Vương Khang mà nói.

    - Anh.. các người đang làm gì vậy hả? - Thùy Chi tức giận nói lớn.

    - Thùy Chi, vì sao con lại ra đây, không phải khi nãy con đã vào bên trong rồi sao? - Trịnh phu nhân giật mình vì sự có mặt của Thùy Chi, xem ra lần này to chuyện.

    Luân Thành đặt Vương Khang xuống, đi về phía Thùy Chi, gương mặt anh không có một chút biểu cảm nào: - Anh chỉ muốn đón con đi học và đưa thằng bé về, em cũng không nên tỏ thái độ quá khích như vậy?

    - Nếu như vậy vì sao lại làm sau lưng tôi chứ, các người cùng nhau lừa gạt tôi. - Thùy Chi tức giận, không nghĩ mẹ mình lại hợp tác với Luân Thành mà qua mặt cô.

    - Chuyện này là do anh ép mẹ phải làm, không liên quan gì đến bà ấy. Nếu như anh nói anh muốn đưa đón Vương Khang đến trường liệu em có đồng ý hay không, anh chỉ còn cách sau lưng em mà bù đắp cho con. - Luân Thành liền đáp.

    - Mẹ, mẹ đừng giận mà. Chú ấy là người rất tốt, chú ấy biết con rất thương nhớ ba mình nên nói rằng trước khi ba con về đưa đón con đi học thì chú ấy sẽ thay ba đưa đón con. Mẹ biết không, các bạn trong lớp cứ nghĩ chú ấy là ba của con nên con không còn bị ai ức hiếp hay chọc ghẹo cả. Mẹ, mẹ đừng giận chú nữa. - Vương Khang buồn bã đi lại về phía Thùy Chi nắm tay cô mà nói.

    Thùy Chi nhìn con trai mình, có lẽ cô đã quá sống cho bản thân mà không nghĩ đến con trai lại thèm khát tình thương của ba như vậy. Thùy Chi ôm con trai vào trong lòng khóc lớn, cô ước gì cô có thể thay thế làm cả ba lẫn mẹ của Vương Khang nhưng điều đó là vô vọng.

    - Mẹ biết không, chú ấy nói có lẽ nơi xa nào đó ba cũng rất thương nhớ mẹ nên bảo con một ngày hãy hôn mẹ một lần để thay ba hôn mẹ. Nụ hôn thường ngày con hôn mẹ chính là nụ hôn của ba cho mẹ. - Vương Khang thấy mẹ khóc thương tâm, nghĩ rằng mình nhắc tới ba thì mẹ lại thương nhớ ba.

    - Con trai, rất ngoan. Mẹ rất yêu thương con. - Thùy Chi ôm Vương Khang mà khóc.

    - Thùy Chi, em hãy để anh mỗi ngày được đưa Vương Khang đến trường. - Luân Thành dùng tay lau nước mắt trên khoé mi Thùy Chi mà nói.

    - Mẹ, mẹ đồng ý nha. Con hứa chỉ đi với chú ấy đến khi ba về thôi, khi ba con về thì ba sẽ đưa con đến trường. - Vương Khang lay mẹ nói.

    - Thùy Chi, con hãy nghĩ cho Vương Khang mà để Luân Thành đưa thằng bé đến trường. - Trịnh phu nhân thương cảm nói.

    Thùy Chi bình tĩnh hơn, cô nhìn Vương Khang nói. - Được rồi, từ nay chú ấy sẽ đưa đón con đi học. Nhưng con hứa với mẹ rằng, không được hôn mẹ thay ba nữa. Nếu con muốn hôn mẹ, thì đó phải là nụ hôn từ mong muốn của con. - Thùy Chi khẽ nói.

    Luân Thành nghe cô nói vậy liền khó chịu, ngay cả khi anh muốn hôn cô nhưng không được, nhờ con trai gửi nụ hôn dành tặng cô cũng bị cấm. Xem ra Thùy Chi nhà ta nhanh chóng trở thành bà già khó tính rồi.

    - Mẹ, mẹ không yêu ba con sao? – Vương Khang ngây thơ hỏi.

    Luân Thành liền bật cười trước câu hỏi của Vương Khang, trong lòng hào hứng nghe câu trả lời.

    Thùy Chi khó xữ trước mặt con trai, nói không yêu ba Vương Khang cũng không được, nhưng có Luân Thành nơi này làm sao cô có thể trả lời là có. Thùy Chi nghĩ một lúc rồi khẽ nói: - Con nít, không được hỏi chuyện người lớn.

    Vương Khang không chấp nhận câu trả lời này liền nói: - Chắc chắn là có rồi, chỉ là mẹ xấu hổ mà thôi. - Nói xong cười lớn chạy ra phía sau Luân Thành.

    - Thằng nhóc này, dám trêu chọc mẹ sao? - Thùy Chi đỏ mặt nói.

    - Được rồi, hôm nay em cùng anh đưa con đi học được không? - Luân Thành mỉm cười nói.

    - Thích quá, được ba mẹ đưa đi cùng. - Vương Khang vui sướng.

    - Ai bảo con gọi chú ấy là ba? - Thùy Chi nhíu máy không vui.

    - Chú ấy nói sẽ thay ba con, vì vậy con sẽ gọi chú ấy là ba đến khi nào ba con về. Chú ấy cũng đã đồng ý rồi, chuyện này là chuyện giữa hai nam tử hán đã quyết, mẹ không thể xen vào được. Nam tử hán, nói là làm. - Vương Khang nhìn Luân Thành cười lớn, chính anh đã bảo thằng bé nếu mẹ phát hiện thì hãy nói như vậy.

    Thùy Chi nghe con trai nói như vậy, xem ra hai người này chưa nhận ruột thịt nhưng đã bắt tay ức hiếp cô rồi. Nhưng thấy con trai vui vẻ như vậy thì trong lòng Thùy Chi bổng hạnh phúc dâng tràn. Sau đó, cô lên xe Luân Thành cùng đưa con trai đến trường.

    * * *

    Ngày hôm sau, tất cả các báo đều in hình ảnh Thùy Chi và Luân Thành đứng trước trường học của Vương Khang. Có cả hình ảnh Luân Thành bế Vương Khang hôn vào má thằng bé, rồi Thùy Chi cũng hôn tạm biệt khi Vương Khang đi vào bên trong. Lần này phóng viên lại chụp rõ ràng gương mặt của Thùy Chi và Vương Khang, Trần tổng đã có vợ con bên ngoài là tin tức hót nhất trong ngày hôm đó. Điện thoại từ các đối tác, phóng viên các báo đổ về RoYal yêu cầu xác nhận liên tục. Luân Thành từ chối tất cả các cuộc gọi, xem ra điều này sẽ khiến Thùy Chi không vui. Anh lo sợ, cô chịu không nỗi áp lực.
     
    chiqudoll thích bài này.
  4. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mỹ Hòa cầm trên tay tờ báo kia, nhìn thấy hình ảnh cô gái trong báo rất là quen mặt. Đây không phải là Ngọc Nhi, người vợ lần trước mà Gia Kiệt cãi lại gia đình muốn kết hôn sao, nhưng cuối cùng cô ta biết khó sống mà đã bỏ đi. Cuối cùng thì ra là đến với Luân Thành sao? - Mỹ Hòa tức giận đập tờ báo kia xuống bàn.

    Mỹ Hòa nghĩ một lúc liền gọi điện cho Gia Kiệt.

    - Alo, tôi nghe đây. - Gia Kiệt bất ngờ vì cuộc gọi của Mỹ Hòa.

    - Anh đã đọc báo chưa? - Mỹ Hòa nói.

    - Tôi đang rất là bận, kế hoạch mới vừa được tiến hành nên không còn thời gian quan tâm đến chuyện bên ngoài. - Gia Kiệt khó chịu đáp.

    - Anh nên mua một tờ báo hôm nay mà xem đi, sẽ rất là bất ngờ nha. - Mỹ Hòa cười nham hiểm.

    - Có chuyện gì lớn xảy ra sao? - Gia Kiệt hỏi.

    - Cô không nói, để anh trực tiếp xem mới thú vị. - Mỹ Hòa nói xong thì cúp máy, miệng nhếch lên với mưu tính.

    Gia Kiệt nghe Mỹ Hòa nó vậy cũng tò mò, anh gọi thư kí mang báo sáng nay vào bên trong phòng giám đốc. Khi thư kí của Gia Kiệt đặt tờ báo trên bàn, hình ảnh của Thùy Chi hiện rõ trước mặt, điều này khiến Gia Kiệt náo loạn trong lòng. Thấy Thùy Chi đang cùng một đứa trẻ vui vẻ bên Luân Thành, trong thâm tâm Gia Kiệt tự cười bản thân mình, ba năm qua tìm kiếm chờ đợi một ngày Thùy Chi quay lại, hôm nay khi biết được tin tức từ cô thì cô đã chọn cách quay lại với người cũ, người đàn ông hơn anh về mọi mặt. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đôi chân Gia Kiệt không yên. Anh nhanh chóng lái xe tiến về thành phố, tìm kiếm người con gái trong lòng anh.

    Theo điều tra từ đàn em, Gia Kiệt đứng trước căn biệt thự của Trịnh gia. Bên ngoài là một tiệm bánh nhỏ xinh mà Thùy Chi đang đứng bán hàng cho rất là đông khách đến mua. Nhìn cô gái đơn giản, cặm cụi làm việc mà trong lòng Gia Kiệt cảm thấy an lòng, nhưng năm tháng qua anh không một ngày nào không nghĩ đến Thùy Chi, mỗi khi nghĩ đến lại lo lắng không nguôi. Cô gái ấy đã mất đi kí ức, lang thang cùng một đứa trẻ không biết trôi dạt về phương nào. Nay khi thấy cô vẫn khoẻ mạnh trước mắt, Gia Kiệt không khỏi vui mừng.

    Gia Kiệt không xuống xe, cứ ngồi trên xe mà ngắm nhìn Thùy Chi vui vẻ bán hàng, cười với khách hàng đến mua bánh. Nụ cười của Thùy Chi hiện tại và của ba năm trước không hề thay đổi, nụ cười đó đã đi sâu vào tim của anh. Chính nụ cười ấy đã khiến anh phải hằng đêm mong nhớ, đến lúc này cô hiện trước mắt anh nhưng anh không biết có nên gặp mặt hay không. Nhìn thấy Thùy Chi đang ngồi trong quầy hàng, khách đã không còn ai, Gia Kiệt bước xuống xe tiến đến phía Thùy Chi.

    - Ngọc Nhi, em khoẻ không? - Gia Kiệt nhìn Thùy Chi mà hỏi.

    Thùy Chi nghe cái tên Ngọc Nhi, bất ngờ ngước mắt lên nhìn thấy Gia Kiệt thì trong lòng đôi chút bất ngờ và lo lắng.

    - Gia Kiệt, vì sao anh biết mà đến đây. - Thùy Chi nhìn Gia Kiệt mà hỏi.

    - Anh nhớ em. - Gia Kiệt ôm lấy Thùy Chi trong vòng tay.

    Thùy Chi bất ngờ không kịp đẩy Gia Kiệt ra ngoài thì Vương Khang từ bên trong nhà chạy ra nhìn thấy một người đàn ông ôm mẹ của mình, mẹ lại không có phản ứng gì, lại nghe người đó nói nhớ mẹ. Không phải đây là ba của cậu sao, Vương Khang nhanh chóng chạy đến bên Gia Kiệt mà ôm lấy.

    - Ba, có phải là ba không? - Vương Khang ôm Gia Kiệt mà khóc.

    - Ngọc Nhi, là Vương Khang phải không, con trai của anh ngày đó còn bé như vậy, hôm nay đã lớn thế này. - Gia Kiệt ôm lấy Vương Khang, từ ngày mới sinh ra anh đã xem Vương Khang như con ruột, xa cách bao lâu anh vẫn luôn nhớ đến tiếng khóc của thằng bé.

    - Gia Kiệt, là Vương Khang. - Thùy Chi khẽ nói, dù sao Gia Kiệt chính là người cứu mạng sống của đứa trẻ này, lại từ bé chăm sóc Vương Khang, cô không có quyền ngăn anh cưng nựng thằng bé.

    - Ba, con rất nhớ ba. - Vương Khang ngấn nước mắt nhìn Gia Kiệt nói.

    - Vương Khang, con vào nhà chơi với ông. - Thùy Chi nắm tay Vương Khang nói, chuyện này cô không tiện giải thích trước mặt Gia Kiệt, dù sao trước kia anh và Vương Khang chính là ba con, Thùy Chi nghĩ tối nay sẽ giải thích với con trai.

    Vương Khang nghe mẹ nói vậy, nghĩ mẹ và ba lâu ngày không gặp chắc chắn sẽ có nhiều chuyện cần nói với nhau. Cậu nhanh chóng nhìn Gia Kiệt mà nói: - Ba, ba nói chuyện với mẹ xong thì nhất định phải tìm con đó, con có rất nhiều chuyện muốn nói với ba. – Vương Khang nói xong, vui vẻ chạy vào trong nhà.

    - Không phải em và Luân Thành sống cùng nhau sao, vì sao Vương Khang còn chưa biết ba mình là ai? - Gia Kiệt bất ngờ hỏi.

    - Hiện em đang sống cùng ba mẹ ruột. - Thùy Chi khẽ đáp, không biết phải nói gì với Gia Kiệt.

    Gia Kiệt khẽ đưa tay nắm lấy đôi tay cô mà hỏi: - Ngọc Nhi, em có hạnh phúc không?

    Vương Khang đi vào trong nhà tâm trạng rất là vui vẻ, cậu nhanh chóng dùng điện thoại nhấn số của Luân Thành đã đưa cho phòng trường hợp đặc biệt sẽ gọi cho anh.

    Luân Thành nhìn thấy số từ biệt thự gọi đến liền nhanh chóng bắt máy.

    - Alo? - Luân Thành nói.

    - Chú ạ, là cháu. - Vương Khang vui vẻ nói.

    - Không phải đã thống nhất gọi là ba sao? - Luân Thành hỏi.

    - Cháu cũng muốn gọi chú là ba nhưng hiện tại ba cháu về với mẹ con cháu rồi nên đành phải gọi chú là chú thôi. - Vương Khang chia sẻ niềm vui với Luân Thành (t. G: Cười lăn =))

    Luân Thành nhíu cặp lông mày rậm lại, ba của Vương Khang không phải là mình sao, vậy người ba nào của thằng bé trở về. Luân Thành dằn tức giận trong lòng mà nói.

    - Ba cháu về khi nào?

    - Ba cháu vừa mới về, hiện đang nói chuyện với mẹ cháu, khi nãy cháu còn thấy họ ôm nhau cơ. - Vương Khang cười khanh khách nói.

    Luân Thành nóng bừng tức giận, người như phát lửa.

    - Vậy ba cháu tên gì?

    - Cháu chưa hỏi, nhưng mẹ cháu gọi là Gia Kiệt ạ. - Vương Khang nói tiếp.

    Luân Thành khẽ nhíu cặp mắt lại, trong lòng bừng bừng lửa.

    - Ngày mai có lẽ cháu sẽ được ba chở đi học nên chú không phải qua đón cháu nữa. Thật ra cháu rất thích đi với chú nhưng mà ba cháu đã về rồi cháu không muốn ba buồn. - Vương Khang ngây thơ nói. - Chú không giận cháu chứ.

    - Không đâu, chú sao có thể giận đứa trẻ lanh lợi như cháu. - Luân Thành đáp.

    - Vậy cháu yên tâm rồi, thôi cháu ra ngoài với ba mẹ đây, tạm biệt chú. - Vương Khang cười nói.

    - Tạm biệt. - Luân Thành nghe tiếng tắt máy bên kia, chiếc điện thoại cũng bay vào vách tường vỡ nát
     
    chiqudollHuyenbiii thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
  5. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Hiện tại em đang sống rất hạnh phúc, còn anh? - Thùy Chi nhìn Gia Kiệt mà hỏi, không biết sau khi cô đi anh có cùng người cũ nối lại tình cảm.

    - Anh vẫn đợi em. - Gia Kiệt đáp.

    Câu nói của Tuận Kiệt làm Thùy Chi như bị động, cô biết trong tim mình hiện tại không hề có hình ảnh của Gia Kiệt. Điều cô mong muốn hiện tại chính là sự bình an, là niềm hạnh phúc của con trai. Thùy Chi nhìn sang Gia Kiệt vẫn đang nhìn cô: - Gia Kiệt, chuyện đã qua rồi hãy cho nó qua đi. Hiện tại, em và con trai đang rất vui vẻ hạnh phúc sống cùng nhau. Em không muốn ai xen vào cuộc sống bình an này. Gia Kiệt, anh hãy quên em đi.

    - Vì Trần Luân Thành sao? Nên em một lần nữa không muốn ở cạnh anh.

    - Không, em và Trần gia không có quan hệ gì cả. - Thùy Chi nghe Gia Kiệt nói vậy liền bất ngờ, cô rõ ràng không hề liên quan đến Luân Thành.

    - Vậy chuyện em và anh ta cùng đưa con đi học, rồi chuyện hai người hôn nhau trước RoYal. Em nói xem Ngọc Nhi, em yêu anh ta sao? – Gia Kiệt nắm chặt lấy hai tay Thùy Chi mất bình tĩnh mà nói.

    - Gia Kiệt, vì sao anh biết những chuyện này. - Thùy Chi ngạc nhiên hỏi.

    - Em chưa đọc báo sao, hình hai người đã tràn ngập trên các tờ báo. - Gia Kiệt nói lớn.

    Thùy Chi bây giờ mới nhìn qua sấp báo trên kệ tủ. Từ sáng khi cô dọn hàng thì khách kéo đến không kịp bán thì làm sao có thời gian mà đọc báo chứ. Thùy Chi nhìn những hình ảnh và tiêu đề của báo viết, gương mặt thoáng đỏ lên vì tức giận rồi nhanh chóng nói: - Họ bịa chuyện.

    - Ngọc Nhi, em có thể quay về bên anh? Gia đình ba người chúng ta sẽ hạnh phúc như ngày xưa. - Gia Kiệt nghe Thùy Chi phủ nhận quan hệ với Trần Luân Thành thì lập tức bắt lấy cơ hội.

    - Em không thể, hãy quên em đi Gia Kiệt. Chúng ta mãi mãi không thể. - Thùy Chi lắc đầu lùi một bước, cô không thể ở bên cạnh Gia Kiệt được.

    - Có thể, chúng ta có thể cùng nhau đi trên con đường phía trước. Em nói đúng, hãy quên đi tất cả những chuyện không vui trước đây mà sống. Em vẫn còn trách chuyện lần đó của anh sao? - Gia Kiệt hỏi, nghĩ Thùy Chi không chấp nhận anh không phải vì Luân Thành thì chắc hẳn là vì chuyện giữa anh và Mỹ Hòa lần đó.

    Điều mà cô không muốn nhắc đến là chuyện giữa anh và cô gái kia, lần đó chính vì chuyện giữa anh và Mỹ Hòa nên cô biết mình không hề yêu anh. Đối với anh cô chỉ là sự kính trọng, biết ơn mà thôi, nhận lời kết hôn cùng anh chỉ là cô không có tư cách từ chối tình cảm của Gia Kiệt. Nhưng bao nhiêu việc xảy ra, đối với Thùy Chi và Gia Kiệt đều đã có một khoảng cách, hiện tại Thùy Chi biết mình không yêu và không thể kết hôn cùng người đàn ông trước mắt.

    Thùy Chi chưa kịp đáp lời của Gia Kiệt thì Vương Khang từ bên trong lại chạy ra, gương mặt rạng rỡ ánh mắt nhìn về Gia Kiệt đầy yêu thương: - Ba, ba đã nói chuyện xong với mẹ chưa, con có rất nhiều chuyện muốn nói với ba đó.

    - Vương Khang, đây không phải ba của con, chỉ là một người quen của mẹ. - Thùy Chi khẽ ngồi xuống bên cạnh Vương Khang mà nói, cô không muốn thằng bé hy vọng vào một người không phải ba của cậu, càng không muốn Gia Kiệt có hy vọng về cô.

    Vương Khang nghe mẹ nói vậy, khẽ buông tay ra khỏi người Gia Kiệt, đôi mắt trở nên buồn bã mà đỏ hoe: - Thật sự không phải là ba của con sao. - Sau đó khóc lớn hơn: - Vì sao không nói ngay từ lúc nãy.

    Thùy Chi ôm lấy con trai vào trong lòng khẽ vỗ về: - Vương Khang ngoan, đây tuy không phải là ba ruột của con nhưng là người yêu thương con rất là nhiều. Con phải kính trọng chú ấy như ba của mình.

    - Mẹ, vậy khi nào ba mới về. - Vương Khang ngấn nước mắt mà hỏi.

    - Con trai ngoan, đừng khóc nữa. Mẹ hứa ba con sẽ nhanh về thăm con thôi. - Thùy Chi lau nước mắt cho Vương Khang khẽ cười.

    - Khi nãy con đã lỡ khoe với chú đẹp trai rồi, còn bảo chú ấy ngày mai không cần đến chở con đi học vì ba con đã quay về. Bây giờ lại không phải là ba, chú ấy thể nào cũng cười chê con. - Vương Khang nói vẻ giận dỗi.

    Thùy Chi nghe con trai nói vậy thì trong lòng vô cùng lo sợ, Trần Luân Thành nếu biết Gia Kiệt đến tìm cô thì sẽ thế nào đây. Lần trước không phải đã dùng thế lực mà làm Phạm gia một chút nữa đi vào con đường phá sản. Gương mặt Thùy Chi trắng toác lên, nhìn về phía Gia Kiệt nói.

    - Gia Kiệt, anh ta mà biết anh đến sẽ một lần nữa gây khó dễ với Phạm gia. Anh hãy mau về đi, đừng tìm em nữa. Em chỉ mang đến phiền phức cho anh mà thôi.

    - Trong mắt em, tôi là người gian ác nham hiểm như vậy sao? - Luân Thành sau khi nghe Vương Khang nói nhanh chóng lái xe đến biệt thự, anh lo sợ cô sẽ một lần nữa đi cùng Gia Kiệt.

    Thùy Chi nghe giọng nói quen thuộc từ đằng sau, bất giác giật mình quay lại thì đã nhìn thấy Luân Thành bước vào với nét mặt không lộ chút cảm xúc nào đang chăm chăm nhìn về hướng cô. Hai mắt chạm vào nhau, Thùy Chi nhanh chóng run rẩy cả người, không hiểu từ khi nào nhìn thấy người đàn ông này cô luôn có cảm giác sợ hãi này.

    - A, chú đẹp trai đến chơi với cháu sao. - Vương Khang nhìn thấy Luân Thành đến thì vui mừng buông mẹ mình ra mà chạy đến bên Luân Thành, trong lòng Vương Khang luôn cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh người chú này.

    - Vẫn kêu là chú sao? - Luân Thành khẽ nhíu mày nhìn Vương Khang.

    - Không, là baba. Đã xảy ra một chút hiểu nhầm baba ạ, người kia không phải ba ruột con. - Vương Khang buồn bã đáp.

    - Tất nhiên baba của con biết, hôm nay baba đến đón con đi gặp ba ruột của mình. Con có muốn theo baba không? - Luân Thành ôm Vương Khang trong tay mỉm cười hỏi.

    - Thật không ạ. - Vương Khang ngạc nhiên hỏi, ánh mắt lộ nét vui mừng.

    Thùy Chi chấn động khi nghe Luân Thành nói như vậy, chẳng khác nào anh đang tuyên bố sẽ bắt Vương Khang của cô đi hay sao.

    Luân Thành bế Vương Khang ra xe đặt con trai vào bên trong xe, quay lại thì nhìn thấy Gia Kiệt đi tới.

    - Trần tổng, đã lâu không gặp. - Gia Kiệt nhìn nét mặt của Thùy Chi sợ hãi liền đi tới một bước chào Luân Thành.

    - Chào cậu, Phạm thiếu gia. - Luân Thành chào như không chào.

    - Trần tổng, Vương Khang là con trai của Ngọc Nhi. Anh hãy để cho cô ấy tự quyết định những chuyện liên quan đến con trai cô ấy.

    - Phạm thiếu gia em ra cũng thật rãnh rỗi, có lẽ Phạm gia dạo này rất yên bình. - Luân Thành nhìn Gia Kiệt giận dữ, nhớ lời Vương Khang nói người đàn ông này đã ôm Thùy Chi của anh.

    - Anh.. Trần Luân Thành.. Anh không được giở trò hèn hạ của mình. - Thùy Chi nghe Luân Thành tiếp tục đe dọa thì tức giận.

    - Con trai tốt nhất để cho tôi chăm sóc, em không xứng đáng. - Luân Thành tức giận nhìn Thùy Chi nói.

    - Anh mới chính là người không xứng đáng, anh không được bắt con trai của tôi. - Thùy Chi đi đến gần Luân Thành nói như hét lên.

    - Một người mẹ, lại trước mặt con trai ôm ấp người đàn ông khác không phải ba của con trai mình. Em nghĩ mình có tư cách nuôi con sao, tôi sẽ mang Vương Khang về Trần gia. Còn em, nếu còn muốn gặp con trai mình thì hãy tự biết cách giải quyết người đàn ông của em. - Luân Thành nói rồi, nhanh chóng ra xe lái vụt đi.

    Thùy Chi đứng nhìn theo chiếc xe, ngã quỵ xuống. Không lẽ con trai cô mang nặng đẻ đau, cực khổ chăm sóc lại bị anh ta bắt đi chỉ vì cho rằng cô không xứng đáng.

    - Ngọc Nhi, có lẽ Trần tổng quá tức giận nên mới hành động như vậy, tình cảm mẫu tữ thiêng liêng anh nghĩ anh ta cũng không thể chia lìa. - Gia Kiệt đỡ Thùy Chi đứng trên đường vắng.

    - Gia Kiệt, anh không hiểu anh ta sao, anh ta chính là đại ác ma. - Thùy Chi ngấn nước mắt nói.

    - Anh xin lỗi, có lẽ vì anh đến tìm em nên anh ta mới tức giận như vậy.

    - Không phải lỗi của anh. - Thùy Chi ngước mắt nhìn Gia Kiệt. - Anh về trước đi, em phải đến Trần gia nói rõ ràng với anh ta, con trai của em, em nhất định không để mất.

    Thùy Chi nói rồi, để lại một mình Gia Kiệt đứng đó mà bỏ vào bên trong. Gia Kiệt nhìn bóng dáng cô đơn của Thùy Chi với ánh mắt buồn bã, cô vẫn như năm nào bóng dáng vẫn luôn khiến cho người khác thương tâm như vậy. Anh muốn che chở và bảo vệ cho cô nhưng có lẽ điều đó quá khó khăn với anh vì hiện tại anh biết trong trái tim cô, không có vị trí nào cho anh. Gia Kiệt thở dài nhìn bóng Thùy Chi đã khuất sau bức tường lớn: - Có lẽ, em không cần phải trả lời, anh đã tự biết đáp án cho tình cảm của mình.
     
    chiqudoll thích bài này.
  6. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên xe, Vương Khang nhìn thấy mẹ mình rất buồn nhưng cậu rất muốn gặp ba nên dự định khi gặp ba sẽ mang ba về cho mẹ vui hơn.

    - Baba ơi, vì sao khi nãy mẹ con lại buồn như vậy ạ.

    - Là vì baba không cho mẹ đi theo.

    - Haha, không ngờ mẹ lại trẻ con như vậy.

    - Vương Khang, con có muốn sống cùng ba ruột của mình. - Luân Thành hỏi.

    - Tất nhiên là có rồi ạ, một gia đình có ba, có mẹ thì rất tuyệt.

    - Nếu như mẹ con không muốn ở cùng với ba, con sẽ làm gì?

    - Con sẽ thuyết phục mẹ, mẹ thương con nhất mà, nhất định sẽ nghe lời con.

    Vương Khang hỏi: - Baba, nhưng ba ruột con đang ở đâu vậy?

    - Sẽ nhanh đến thôi. - Luân Thành mỉm cười lái xe.

    Chiếc xe đi vào bên trong biệt thự Trần gia, Luân Thành dắt tay con trai đi vào bên trong. Gọi tất cả người làm trong nhà ra ngoài thông báo.

    - Đây là con trai của tôi, sẽ là tiểu thiếu gia trong ngôi nhà này. Mọi người phải chăm sóc cẩn thận. – Luân Thành giới thiệu Vương Khang cho mọi người.

    Mọi người trong biệt thự Trần gia đồng loạt cúi đầu chào Vương Khang: - Xin chào tiểu thiếu gia.

    Luân Thành hài lòng đưa Vương Khang vào bên trong phòng mà anh đã dặn dò chuẩn bị cho con trai mình. Vương Khang hết sức bỡ ngỡ liền hỏi.

    - Baba, vì sao đưa con đến nơi này. Ba ruột của con đâu ạ.

    - Vương Khang, đây chính là nhà của ba ruột con. Cũng chính là nhà của baba. – Luân Thành mỉm cười nói.

    - Ý baba là, người chính là ba ruột của con sao? – Vương Khang ngạc nhiên.

    - Con trai rất thông minh. – Luân Thành khen ngợi.

    - Vậy vì sao baba không nói từ sớm, vì sao phải để con thương nhớ baba đến thế. – Vương Khang vui mừng đến phát khóc khi biết Luân Thành chính là ba ruột của mình.

    - Con trai ngoan, là nam nhi thì nhất định không được phép khóc. – Luân Thành nhìn thẳng mắt Vương Khang nói.

    - Vâng, con không khóc. Con chính là nam nhi mà. – Vương Khang lau nước mắt của mình mỉm cười. - Nhưng baba vì sao không đón mẹ về ở cùng chúng ta.

    - Mẹ con đang giận baba nên không thể về ở cùng chúng ta. Con yên tâm, baba nhất định sẽ đưa mẹ con về với chúng ta. – Luân Thành xoa đầu Vương Khang nói.

    - Con sẽ giúp baba, con muốn có baba và mẹ, chúng ta sẽ là một gia đình. – Vương Khang ôm lấy Luân Thành, cảm nhận được tình yêu thương từ người ba.

    * * *

    Thùy Chi mặc một bộ váy màu trắng đi vào bên trong cao ốc RoYal, vì hình ảnh cô và Luân Thành đã được báo chí hằng ngày nhắc đến nên mọi người trong cao ốc nhìn cô với ánh mắt kì lạ, lại không dám đến ngăn cản cô như lần trước. Thùy Chi đi tới một cô gái ngay quày tiếp tân mà nói.

    - Tôi đến tìm Trần tổng.

    - Dạ, mời cô đi lối này. - Cô gái tiếp tân không dám làm phật lòng phụ nữ của tổng giám liền tươi cười dắt lối Thùy Chi đi đến thang máy, đưa cô đến tận văn phòng tổng giám.

    Cô trợ lý nhìn thấy Thùy Chi bước ra từ cửa thang máy thì vô cùng ngạc nhiên liền bước đến.

    - Thùy Chi tiểu thư, cô đến tìm Trần tổng sao?

    - Cô chỉ gật đầu đủ để tôn trọng người đối diện.

    Thùy Chi bước vào văn phòng của Luân Thành, cảm thấy nơi này rất quen thuộc. Cô nhìn thấy Luân Thành đang tập trung làm việc như không biết cô đã đi vào.

    - Trần Luân Thành, hãy trả Vương Khang lại cho tôi. - Thùy Chi lớn tiếng.

    Luân Thành nhìn về phía Thùy Chi, sau đó lại tiếp tục nhìn máy tính của mình không đáp.

    - Anh đừng khinh người quá đáng, là tôi đang nói chuyện với anh. - Thùy Chi tức giận đi lại phía gần Luân Thành nói tiếp.

    - Tự la hét trong nơi làm việc của người khác, xem ra em không đủ trình độ để nuôi dạy con trẻ. - Luân Thành không nhìn mà nói.

    - Anh không có tư cách phê bình tôi. Chính là anh đã bắt con trai tôi đi khi tôi chưa đồng ý. - Thùy Chi mắng

    - Tôi là ba thằng bé, tôi chỉ đón con trai về nhà, nơi thuộc về thằng bé. - Luân Thành lại nói, đôi mắt nhìn Thùy Chi sâu lắng. - Còn cô, Trịnh Thùy Chi, nếu như cô muốn sống cùng con trai thì ngoan ngoãn về sống cùng tôi.

    - Anh.. hạ lưu. - Thùy Chi đỏ mặt. - Mang con ra ép tôi về sống cùng anh sao, nằm mơ. - Thùy Chi mắng chửi.

    - Cô vẫn còn muốn sống cùng người đàn ông kia? - Luân Thành tức giận nhìn về phía Thùy Chi.

    - Chuyện đó không liên quan đến anh. - Thùy Chi hất giọng.

    - Có thật không liên quan. - Luân Thành đi về phía Thùy Chi.

    - Tôi đến là muốn thông báo với anh, nếu như anh không trả con cho tôi, tôi sẽ kiện anh. - Thùy Chi hùng hổ nói.

    - Em đừng quên Vương Khang là con của anh, anh là ba thì tất nhiên có quyền nuôi dưỡng. Điều kiện mọi mặt đều tốt hơn em, em đi kiện chỉ rước rắc rối mà thôi.

    - Hiện tại tôi đủ điều kiện nuôi Vương Khang, Vương Khang chắc chắn sẽ theo tôi. - Thùy Chi đáp trả.

    - Em từ khi nào muốn đấu với anh sao. Một tiệm bánh bé nhỏ, cộng thêm một giám đốc của Phạm thị bé nhỏ, muốn đấu với Anh? - Luân Thành cười khinh.

    - Gia Kiệt không liên quan đến chuyện này, anh đừng dùng cách hèn hạ mà làm hại anh ấy nữa.

    - Tôi hèn hạ thế nào, cũng chỉ vỉ muốn có được em. - Luân Thành nắm chặt hai tay Thùy Chi, đưa gương mặt sát lại gần cô.

    Thùy Chi từ từ lùi về phía sau tránh né, Luân Thành lại tiến thêm một bước. Cứ thế mà Thùy Chi bị ép vào cửa ra vào. Luân Thành thuận tay khóa trái cửa ra vào, sau đó ôm chặt lấy cô, đôi môi chạm vào môi mặc cho Thùy Chi né tránh mà phản kháng đều bị Luân Thành vô hiệu. Biết không thể thoát khỏi tay sói dữ, Thùy Chi đứng im mà mặc cho Luân Thành chiếm lấy đôi môi mềm mỏng.

    Thùy Chi một lần nữa tự trách bản thân, lại tự mang mình vào hang sói..

    Luân Thành bá đạo chiếm lấy đôi môi Thùy Chi quyến luyến không rời, không cho cô một cơ hội dứt ra được. Anh thương nhớ người phụ nữ này quá lâu và chỉ muốn cô luôn ở bên cạnh mình.

    Thùy Chi nhận nụ hôn của Luân Thành một cách cưỡng ép. Lúc đầu chỉ muốn đẩy anh ra nhưng anh càng hôn cô lâu hơn. Thùy Chi cũng không từ chối nữa mà nhẹ nhàng đáp trả Luân Thành, cô không hiểu vì sao mình lại đáp trả nụ hôn ấy nhưng nó giống như một thói quen, mùi hương trên cơ thể anh làm cô mê hoặc. Thùy Chi hoàn toàn bị lôi cuốn nó, tim cô đập rộn ràng, cô nhận ra mình đang hoàn toàn chủ động khi đưa tay ôm lấy người đàn ông lúc đầu bá đạo với mình.

    Luân Thành cảm nhận được sự đáp trả từ Thùy Chi thì đưa môi rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cô. Nhìn gương mặt đáng yêu đang đỏ ửng liền châm chọc: - Xem ra, em dễ dãi như vậy, con trai ở cùng em chắc chắn không ổn.

    - Anh.. - Thùy Chi giật mình thoát khỏi u mê, cô đang bị anh hạ nhục.

    - Nếu em còn muốn gặp con trai thì nhanh chóng dọn đến Trần gia sống cùng anh. - Luân Thành đưa gương mặt mình gần lại Thùy Chi mà nói.

    - Tôi sẽ gửi đơn kiện anh, chúng ta gặp lại ở tòa án. - Thùy Chi tránh né Luân Thành rồi nói.

    - Luân Thành tôi lại sợ hãi trước một Thùy Chi bé nhỏ hay sao. - Luân Thành mỉm cười đáp.

    Thùy Chi vội mở cửa nhưng cửa đã khóa lại, cô nhìn về phía Luân Thành.

    - Anh mau mở cửa, tôi không muốn ở lại nơi này. - Thùy Chi tức giận nói.

    - Em nghĩ nơi này có thể tự tiện đi vào, rồi tự tiện đi ra sao. - Luân Thành đứng khoanh tay dựa vào phía sau chiếc ghế.

    - Anh.. muốn gì. Không lẽ nhốt tôi ở đây sao? - Thùy Chi cố gắng mở cửa nhưng không được.

    Luân Thành đi tới phía Thùy Chi, ôm cô vào trong lòng mình siết chặt - Trịnh Thùy Chi, em phải nhớ rõ một điều. Nếu em không thuộc về tôi, thì không ai có thể có được em. - Nói xong, Luân Thành đưa tay phía sau Thùy Chi định mở cánh cửa ra vào.

    - Trần Luân Thành, anh cũng nhớ rõ một điều. Anh sẽ không bao giờ có được tôi, hiện tại và tương lai đều chán ghét anh. - Thùy Chi nhìn Luân Thành đáp.

    - Em thật sự chán ghét. - Luân Thành dừng lại, cánh cửa vẫn đóng chặt.

    - Đúng, chính là tôi chán ghét kẻ hóng hách như anh, nghĩ mình có thế lực liền ức hiếp kẻ yếu. - Thùy Chi mắng.

    Luân Thành trong lòng tức giận, cô gái này vì chuyện anh làm với Phạm gia mà lo lắng. Không phải là đã quá quan tâm tới tên Phạm Gia Kiệt kia rồi sao. Luân Thành dùng đôi mắt như tia lửa nhìn vào mắt Thùy Chi.

    - Vì sao em thích chống lại tôi. - Luân Thành hỏi.

    - Tôi không muốn ở gần anh, tôi luôn sợ hãi khi nhìn thấy anh. - Thùy Chi khẽ đáp.

    - Nếu như không nhìn thấy tôi, em vui không? - Luân Thành buông Thùy Chi ra, quay mặt đi mà hỏi.

    - Chắc chắn cuộc sống của tôi sẽ bình yên, tôi và con trai sẽ sống như trước đây rất là hạnh phúc. Chính anh đã khiến cuộc sống của tôi đầy bi thương. - Thùy Chi nhìn phía sau Luân Thành mà nói.

    - Được, tôi sẽ buông em ra. Em hãy đến Trần gia đón Vương Khang, từ nay chúng ta là hai người xa lạ. Em nhất định phải sống hạnh phúc, nếu không đừng trách tôi. - Luân Thành bước đi ra ngoài, đôi mắt người đàn ông quyền lực kia hình như đã rơi một giọt lệ, nhưng cô gái kia chỉ nhìn hình bóng phía sau Luân Thành, không thể nào nhìn thấy nét đau thương của anh.

    - Em thắng rồi. Em đã thắng rồi. - Thùy Chi mỉm cười chua xót, cô không hiểu vì sao khi nhìn thấy bóng dáng Luân Thành bỏ đi trong lòng cô liền dâng lên một cảm giác kì lạ.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
  7. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại bar Lose

    Trần Luân Thành tôi đã hơn 5 năm qua đều chờ đợi em, em nghĩ một người đàn ông thành đạt như anh nếu không yêu em vì sao phải chờ đợi. Biết bao nhiêu cô gái dùng mọi cách đến gần nhưng anh đều từ chối cả, chỉ vì không muốn khi quay lại một lần nữa bị em hiểu nhầm có quan hệ với người phụ nữ khác. Chuyện của Nhật Hạ khiến anh rất sợ dính liếu tới phụ nữ mà khiến em đau lòng đến mức bỏ đi. Em mất hết đi kí ức, quên đi anh như vậy.. "rất đau". – Anh nói với chính bản thân mình, nhìn ly rượu trên tay uống cạn.

    * * *

    Trợ lý của Luân Thành đưa Thùy Chi về lại biệt thự Trần gia. Cảm giác thân quen trong căn nhà này vây quoanh lấy cô. Người làm nhận được lệnh của Luân Thành cũng nhanh chóng đưa Vương Khang xuống nhà gặp Thùy Chi. Cô ôm con trai vào lòng, chỉ một ngày không gặp nhưng cô cảm thấy thời gian trôi quá dài dãng như vậy.

    - Con trai, vì sao lại bỏ rơi mẹ như vậy hả. - Thùy Chi ra vẻ hờn dỗi.

    - Mẹ, baba nói người chính là ba ruột của con. Con rất vui mừng mẹ ạ, baba chính là thần tượng của con. Con muốn mẹ, baba và con sống cùng nhau. Chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc nhất. - Vương Khang dựa vào lòng Thùy Chi mà nói.

    - Vương Khang, chúng ta về nhà ông bà ngoại thôi. Baba của con và mẹ không thể chung sống được. - Thùy Chi buồn bã ôm con, cô biết Vương Khang nếu biết Luân Thành là ba ruột sẽ không dể dàng rời bỏ.

    - Nhưng con muốn ở cùng baba và mẹ nữa, mẹ đừng giận baba nữa mà.

    - Con về cùng mẹ trước. - Thùy Chi nắm tay Vương Khang kéo đi.

    Thùy Chi đón một chiếc taxi nhanh chóng về biệt thự.

    Cô vì quá lo lắng cho con trai mà không để ý hai chiếc xe màu đen đang dõi theo phía sau. Cô dừng xe tại bãi đậu xe ngoài siêu thị gần nhà, muốn mua ít đồ về nấu cơm cho Vương Khang ăn, cô cùng Vương Khang xuống xe, trong bãi đậu xe ít người, hệ thống camera bị một vật che phủ, cô bị 1 thứ đánh ngất đi, Vương Khang bị hai chiếc xe kia đưa đi nhanh chóng.

    * * *

    Cô tỉnh lại nhờ người dân đi siêu thị ở đó giúp đỡ, nhìn quanh tìm kiếm Vương Khang nhưng con trai cô như mất tích trên thế giới này. Cô như ngồi trên đóng lửa, cô nhấn số điện thoại của Luân Thành, bấm nút gọi, cô hiện tại chỉ một mình mà lo lắng, Thùy Chi cảm thấy mình thật bất lực. Vương Khang là con trai anh ta, liệu anh ta có giúp đỡ hay không. Lần trước anh ta đã nói không liên quan đến cô nữa, cô cũng yêu cầu điều đó từ anh. Hiện tại gặp khó khăn lại đến tìm anh sao, có phải cô quá ích kỉ hay không. Nhưng con trai là quan trọng nhất, dù Luân Thành có ra yêu cầu gì để ra tay cứu con trai mình, Thùy Chi đều có thể chấp nhận.

    Bên kia nghe tín hiệu nhưng đã huỷ cuộc gọi. Thùy Chi kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa.

    - Alo? - Luân Thành nghe máy.

    - Là tôi. - Thùy Chi đáp.

    Luân Thành im lặng.

    - Xin anh, có thể cứu Vương Khang được không? - Thùy Chi khóc nấc lên trong điện thoại, sợ rằng Luân Thành không chấp nhận.

    - Tôi đã nói, tôi và em không còn quan hệ gì, vì sao tôi phải giúp em. - Luân Thành khẽ nói.

    - Vương Khang là con trai của anh mà, anh hãy cứu lấy thằng bé. Anh muốn tôi làm điều gì tôi đều có thể chấp nhận. - Thùy Chi vội nói.

    - Hiện tại, em không còn giá trị trong lòng tôi. - Luân Thành buông lời, khẽ tắt máy.

    Thùy Chi khóc nấc lên nghe tiếng ngắt điện thoại, trong lòng cảm thấy cực kì tồi tệ. Câu nói không còn giá trị trong lòng của anh, vì sao khiến cô đau lòng như vậy.

    * * *

    Chuông điện thoại reo.

    - Được rồi, chuyện lần này xem ra liên quan đến tôi rồi. Xem kẻ nào lại dám động tới con trai của Trần Luân Thành tôi.

    - Tổng giám, chuyện này thật sự không thể tìm được. Thành phố rộng lớn, tiểu thiếu gia mất tích không một dấu vết nào cả. – người bên kia đầu dây nói

    - Liên hệ với các băng nhóm khác. Huy động tất cả lực lượng mà tìm cho ra con trai tôi. – Luân Thành tức giận hét, con trai tôi không được xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhắm vào Vương Khang, không phải là nhắm vào tôi sao? - Luân Thành suy nghĩ, trong thương trường kẽ thù của anh thì không đếm hết, không thể xác định là ai. Anh im lặng 3 giây sau đó nói với đầu dây bên kia. - Cho người theo dõi từng cử chỉ của Mỹ Hòa.

    - Thiếu gia nghi ngờ Mỹ Hòa tiểu thư sao? – Tên đàn em bên kia thắc mắc.

    - Đàn bà có nhiều loại, nguy hiểm nhất là loại si mê thứ của người khác sẽ sinh ra thù hận, mặc dù có thể không đạt được nhưng chắc hẳn sẽ phá bỏ.

    - Thiếu gia, xem ra chính là cô ta rồi.

    - Chỉ là suy đoán, nhưng Trần Luân Thành tôi thương trường này chưa bao giờ đoán sai. - Luân Thành nói xong, định tắt máy nhưng lại nói. – Tuyệt đối không để cho Thùy Chi biết tôi xen vào chuyện này. - Nói xong liền tắt ngang.

    * * *

    Luân Thành ngồi trong phòng làm việc tại biệt thự Trần gia, chuyện xảy ra với Vương Khang khiến anh thật sự mất đi sự bình tĩnh thường có.

    - Alo, Trần tổng gọi tôi sao? – Mỹ Hòa nhìn thấy Luân Thành gọi liền nghe máy.

    - Mỹ Hòa, có phải cô đã bắt cóc con trai tôi? - Luân Thành hỏi.

    - Vì sao hắn ta biết được chứ. – Mỹ Hòa giật mình, hành động của cô gọn gàng như vậy.

    - Hãy mau giao trả người cho tôi. Nếu không tính mạng của cô, tôi không đảm bảo. - Luân Thành lạnh lùng nói.

    - Trần Luân Thành, anh sẽ phải trả giá cho những gì đã làm với tôi. – Mỹ Hòa nói xong cúp máy.

    - Sao, đã dò được cô ta đang ở đâu hay không? - Luân Thành nhìn vào máy tính của chuyên gia mà anh mời về.

    - Trần tổng, đã xác định được vị trí của con mồi. - Vị chuyên gia xác định.

    - Tốt lắm, nhanh chóng cho người đến đó. Tôi sẽ trực tiếp đi. - Luân Thành vừa đi vừa nói. - Cộng thêm cho người bao quanh biệt thự nơi Thùy Chi ở.

    - Vâng, thưa thiếu gia. - Cả đám người đồng loạt hô to.

    * * *

    Tại biệt thự

    Thùy chi chợt nhớ ra chiếc điện thoại mà Luân Thành đưa cho Vương Khang phòng khi có dịp bất trắc, cô mở định vị ra mà tìm tới Luân Thành cầu cứu..
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
  8. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Theo thiết bị dò tìm thì Mỹ Hòa đang ở nơi này. – Một tên đàn em nói

    - Chúng ta vào. - Luân Thành và một số người cùng nhau tiến vào bên trong.

    Khi mọi người tiến vào bên trong.

    Những tên căn gác trong căn nhà đều bị người của Luân Thành đánh gục trong yên ắng mà không hề gây nên một tiếng động lớn. Đi tìm từng phòng nhưng đều trống trơn, bọn họ đi lên tới sân thượng. Cánh cửa sân thượng được Luân Thành dùng chân đạp mạnh, cánh cửa mở tung ra. Mỹ Hòa kinh ngạc quay lại thì nhìn thấy người của mình đã bị người của Trần Hậu khống chế.

    - Mỹ Hòa tiểu thư, không ngờ hôm nay lại gặp mặt trong tình huống này. - Luân Thành đi tới mà nói.

    Mỹ Hòa trong tay rút ra một con dao, đưa lên cổ Vương Khang mà uy hiếp.

    - Mỹ Hòa, cô thả thằng bé ra. Tôi hứa sẽ không truy cứu chuyện này. - Luân Thành nhìn Vương Khang đang khóc thét mà nói.

    - Tôi cần anh không truy cứu sao, anh đã làm tôi xấu mặt trước mọi người. Anh thì chỉ vì một con đàn bà ti tiện mà ruồng bỏ tôi. - Mỹ Hòa hét lên.

    - Cô đáng bị như vậy, trước giờ tôi bên cô chỉ vì chờ cơ hội trả lại món nợ cô đã làm với cô gái của tôi. - Luân Thành khẽ đáp.

    - Cô gái của anh, haha. - Mỹ Hòa cười lớn. Mỹ Hòa đưa con dao vào sát cổ Vương Khang hơn, mà nói: - Trần Luân Thành, anh mau đưa con đàn cô kia tới đây, nếu không con trai anh sẽ phải chết.

    - Tôi đến rồi, đừng làm hại con trai tôi. - Thùy Chi nghe tiếng con trai khóc thét từ phía dưới thì nhanh chóng chạy đến.

    - Sao em lại đến được đây. - Luân Thành nhìn Thùy Chi kinh ngạc.

    - Mỹ Hòa, xin cô đó, thằng bé còn nhỏ không liên quan đến hận thù trong lòng cô. Cô muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm miễn cô để thằng bé an toàn. - Thùy Chi không trả lời Luân Thành, chỉ van xin Mỹ Hòa,

    - Haha, đây đúng là mày rồi, con đàn bà ti tiện. - Mỹ Hòa đắc ý.

    - Xin cô, đừng làm hại con tôi. - Thùy Chi khóc ngất.

    - Được thôi, mày nhìn thấy hồ nước kia không. Nhanh chóng lại đó, nhảy xuống. - Mỹ Hòa ra lệnh.

    Thùy Chi nhìn thấy hồ nước sâu, cô lại không biết bơi. Nhảy xuống hồ sâu chỉ có thể tìm con đường chết.

    - Sao, không dám sao. Vậy thì mày sẽ không bao giờ nhìn thấy con trai mày nữa. - Mũi dao dính vào cổ Vương Khang, tưa máu.

    - Không, đừng, tôi sẽ nhảy xuống, đừng làm con tôi đau. - Thùy Chi nhìn thấy dòng máu đỏ của Vương Khang mà lòng đau như cắt.

    - Thùy Chi, em không được nhảy xuống. - Luân Thành kéo tay Thùy Chi lại. - Mỹ Hòa, là tôi đã gây ra mọi tổn thương cho cô. Tôi sẽ thực hiện điều kiện cô muốn thay Thùy Chi.

    - Luân Thành, anh phải sống, sống để nhìn thấy người anh yêu thương chết thương tâm như thế nào. - Mỹ Hòa cười lớn, sau đó nhìn Thùy Chi nói. - Còn chờ gì nữa, mau nhảy xuống.

    Thùy Chi buông tay Luân Thành ra, đi về phía hồ sâu. Thùy Chi đứng trước mép hồ sâu, quay người lại nhìn Vương Khang: - Con trai, phải thật ngoan ngoãn nghe lời, không còn mẹ phải biết tự bảo vệ mình.

    - Thùy Chi, đừng nhảy xuống – Luân Thành hét lên.

    - Luân Thành, em xin lỗi vì đã quên mất anh. Hôm qua khi anh nói trong anh em đã không còn giá trị, lúc đó em nhận ra rằng thật sự em cần "giá trị" đó biết bao nhiêu. Nhưng khi em nhận ra, thì em cũng phải đi rồi. Luân Thành, hãy nhớ một điểu, dù hiện tại em không nhớ trước đây em và anh là quan hệ gì, nhưng em biết rằng trong lòng em bây giờ, chỉ có mỗi hình bóng của anh, Trần Luân Thành.

    Thùy Chi nói xong, dang tay thả mình vào dòng nước, không phản lại sức nước cô chìm sâu vào đáy hồ trong xanh.

    Luân Thành nhìn Thùy Chi nhảy xuống hồ, muốn lao tới cứu cô nhưng Mỹ Hòa nhìn anh hét lên, tay lăm lăm dao kề cổ Vương Khang:

    - Trần Luân Thành, anh mà bước đến một bước con dao này không ngại lấy đi mạng con trai anh. - Mỹ Hòa nói.

    Luân Thành nhìn Vương Khang đang hoảng sợ nhìn về phía hồ sâu hét kêu tên mẹ, cô gái Mỹ Hòa này thật sự có thể ra tay với Vương Khang vì trong lòng thù hận của cô ta đã cao như núi.

    - Trần Luân Thành, cảm giác của anh như thế nào hả? Đó là người anh yêu nhất sao, vì cô ta anh đối với tôi như vậy? - Mỹ Hòa nhìn Luân Thành nói.

    Luân Thành không đáp lời, nhìn về phía hồ sâu mà hoảng loạn không biết mình phải làm thế nào để cứu Thùy Chi và Vương Khang an toàn.

    - Baba, mau cứu mẹ đi. Hồ sâu đó rất lạnh, nước rất khó thở. - Vương Khang nhìn Luân Thành cầu cứu. - Không phải baba nói nhất định phải bảo vệ người mình yêu thương hay sao?

    - Haha, thằng ranh con.. mày muốn chết rồi sao? - Mỹ Hòa cười lớn nói với Vương Khang.

    - Phù thủy ác độc, tôi không sợ cô. - Sau đó quay sang nói với Luân Thành. - Baba, mau xuống cứu mẹ.

    Mỹ Hòa nghe xong, trong lòng tức giận.

    - Anh đến cứu nó, tôi lập tức giết chết thằng nhóc này. Nhanh đi, cứu lấy nó đi, hahaha. - Mỹ Hòa hét lớn.

    "Đoàng" - Một tiếng súng hướng về phía Mỹ Hòa. Tay cầm dao của Mỹ Hòa tuông máu, con dao rớt xuống dưới mặt đất. Gia Kiệt nhìn thấy tình thế có lợi liền cướp Vương Khang về phía mình, Luân Thành vội lao xuống mặt hồ mà cứu Thùy Chi.

    Mỹ Hòa ôm tay đau đớn quay lại về phía sau, hướng mà tiếng súng phát ra. Cô hoảng hốt nhìn người đã bắn mình.

    - Gia Kiệt, vì sao lại đối với em như vậy. - Mỹ Hòa nhìn Gia Kiệt nói

    - Từ khi nào cô lại trở thành con người như vậy?

    - Là do bọn họ, bọn họ đã phản bội anh vì sao anh lại bảo vệ họ? - Mỹ Hòa khóc thét lên trong đau đớn.

    - Vương Khang và Thùy Chi, hai người họ rất quan trọng với anh. - Gia Kiệt đi đến bên Mỹ Hòa, gương mặt đau đớn. - Anh đưa em đi bệnh viện.

    Luân Thành lặn sâu xuống hồ cứu Thùy Chi lên thì Thùy Chi đã ngất đi, Luân Thành đặt cô xuống mặt đất hô hấp nhân tạo để lấy lại hơi thở từ cô gái nhỏ. Vương Khang ngồi một bên mẹ mà khóc lớn khi nhìn thấy gương mặt xanh xao không còn một chút gì sự sống.

    - Mẹ, mẹ mở mắt ra nhìn Vương Khang đi. - Vương Khang lay người Thùy Chi mà hét.

    Luân Thành ra sức mọi cách nhưng hơi thở của Thùy Chi vẫn không quay trở lại, trong lòng Luân Thành một chút không còn bình tĩnh, một lần nữa đưa đôi môi áp vào môi cô mà thổi vào. Bên ngoài Vương Khang hoảng loạn lay Thùy Chi mãi nhưng mẹ không mở mắt.

    Sau một lúc nỗ lực, Thùy Chi đã lấy lại được hơi thở. Nước trong bụng từ miệng trào ra ngoài, cô khẽ mở mắt.

    - Mẹ, mẹ đã tỉnh rồi. - Vương Khang vui mừng khi nhìn thấy Thùy Chi đã qua khỏi nguy hiểm.

    Thùy Chi không trả lời, đưa đôi tay vuốt bờ má của con trai khẽ mỉm cười - Con trai ngoan.

    - Thùy Chi, em cảm thấy thế nào? - Luân Thành bế cô trên tay.

    - Luân Thành, em vẫn còn sống sao? - Thùy Chi nhìn Luân Thành nói.

    - Đúng vậy, là Phạm Gia Kiệt đến kịp lúc khống chế Mỹ Hòa. - Luân Thành đáp, nhìn về phía hai người Mỹ Hòa và Gia Kiệt đang bước đi.

    Thùy Chi khẽ nhắm mắt lại, cô mệt mỏi ngất đi.
     
    chiqudoll thích bài này.
  9. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại một bệnh viện lớn, Luân Thành ngồi bên cạnh giường bệnh của Thùy Chi. Cô vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói rằng cô không có gì nguy hiểm, chỉ là cơ thể quá mất sức nên chỉ cần nghĩ ngơi ăn uống đầy đủ sẽ nhanh chóng khỏe lại.

    * * *

    Thùy Chi khẽ mở đôi mắt của mình, phía trước là một màu trắng xóa. Cô quay mặt sang một bên nhìn thấy Luân Thành đang nắm lấy đôi bàn tay mình.

    - Vương Khang đâu rồi, thằng bé có làm sao không? - Thùy Chi khẽ nói.

    - Em tỉnh rồi sao? Thằng bé đã được bà ngoại đưa về nhà nghĩ ngơi rồi. - Luân Thành đáp.

    - Em những tưởng, em sẽ không còn được gặp anh nữa. - Thùy Chi nhìn Luân Thành nói, cô nhớ đến chuyện vừa rồi.

    - Cô gái nhỏ, em không bao giờ trốn thoát được anh đâu. - Luân Thành hôn lên trán Thùy Chi mà nói.

    Luân Thành mỉm cười nhìn Thùy Chi, không ngờ sau bao nhiêu chuyện cô gái nhỏ của anh lại có thể nói ra những lời ngọt ngào này.

    Luân Thành nắm lấy tay cô mỉm cười nói - Thùy Chi, em có đồng ý làm bạn gái anh không?

    Thùy Chi khẽ mỉm cười, Luân Thành muốn quên hết mọi chuyện cả hai bắt đầu lại từ đầu nên tỏ tình như trẻ con sao, dù sao anh ta cũng đã 30t rồi, thật là không hợp chút nào.

    - Vâng, em đồng ý. Nhưng em còn phải hỏi ý kiến của con trai, xem con trai có đồng ý cho em hẹn hò hay không? - Thùy Chi trêu chọc.

    - Vương Khang chắc chắn đồng ý. - Luân Thành đáp.

    - Ai bảo con sẽ đồng ý cho hai người hẹn hò chứ. - Cậu con trai của Thùy Chi từ bên ngoài được Trịnh phu nhân dắt tay tới, bước vào bên trong bá đạo nói.

    Luân Thành khẽ nheo mắt nhìn thằng bé, lại muốn bày trò phá chuyện tốt của anh sao?

    - Nhóc con, có thật không đồng ý. - Luân Thành hỏi.

    - Hai người đến hôm nay còn muốn hẹn hò sao, ít nhất baba cũng phải nhanh chóng cưới mẹ con chứ. Xem ra baba là người không có trách nhiệm gì cả. - Vương Khang chạy đến bên mẹ mình tỏ ra không hài lòng như một ông cụ non.

    - Vậy con nói xem, con lén hôn cô bạn cùng lớp khi cô ta đang ngủ trong giờ trưa, Con đã có trách nhiệm với cô nhóc ấy chưa. - Luân Thành trêu chọc.

    - Baba, người lại lấy chuyện bí mật con kể với baba ra trêu chọc sao. - Vương Khang xấu hổ tức giận.

    Cả Trịnh phu nhân, Thùy Chi và Luân Thành đều cười to, xem ra cậu con trai độc nhất của Trần tổng rất là bá đạo giống ba.

    * * *

    Luân Thành đưa Thùy Chi về lại biệt thự Trần gia, vì không muốn rời xa Thùy Chi nữa nên anh nhất quyết không đồng ý cho Thùy Chi quay về biệt thự ba mẹ cô. Chiếc xe dừng lại phía trước, Luân Thành mở cửa ra ngoài sau đó bế Thùy Chi ra khỏi xe đi vào trong nhà, Vương Khang từ trong nhà nghe tiếng xe Luân Thành đi vào thì từ bên trong chạy ra ngoài.

    - Hoan hô, baba đã đưa mẹ về rồi. - Vương Khang nhảy lên vui sướng.

    - Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện được không con trai. - Luân Thành bế Thùy Chi đi vào bên trong nhà, anh không cho cô bước đi vì bác sĩ đã căn dặn cô phải nghĩ ngơi nhiều không được làm gì nặng nhọc.

    Cả ba người cùng nhau bước vào bên trong biệt thự, Luân Thành đặt Thùy Chi trên chiếc ghế sopha, Vương Khang mang một ly nước đến cho Thùy Chi.

    - Mẹ, có phải chúng ta sẽ dọn về đây sống cùng baba hay không ạ. - Vương Khang nói đầy hy vọng.

    - Con có thích nơi này không. - Thùy Chi mỉm cười hỏi.

    - Thật ra thì, con rất thích ạ. - Vương Khang phấn khởi.

    - Được, vậy chúng ta sẽ dọn về nơi này. - Thùy Chi đáp.

    - Hoan hô mẹ. - Vương Khang nhảy lên người ôm lấy mẹ.

    Luân Thành cảm thấy rất vui vì điều này, cuối cùng sau bao nhiêu gian nan, đau khổ cả nhà ba người đã được đoàn tụ về tại nơi này, ba người họ trọn vẹn niềm hạnh phúc gia đình.

    Luân Thành đưa Thùy Chi lên phòng của mình, Luân Thành đặt Thùy Chi trên giường không kiềm lòng nhìn đôi môi ngọt ngào của cô mà hôn lên. Thùy Chi đáp trả lại nụ hôn của Luân Thành, đến khi bàn tay của anh không tự chủ mà đụng chạm vào Thùy Chi thì cô liền đẩy ra.

    - Đúng là sói mà, anh quên bác sĩ nói em không được làm việc gì quá sức sao? - Thùy Chi trách mắng.

    - Anh đâu để em phải làm gì, cứ để anh làm. - Luân Thành cười bá đạo tiếp tục.

    - Này, tên đại ác ma kia. - Thùy Chi hét lên khi Luân Thành nhanh chóng cởi bỏ những thứ vướn bận trên người cô.

    Sau một hồi chống cự yếu ớt, Thùy Chi cảm nhận được mùi hương trên cơ thể của Luân Thành sau đó nồng nàn đáp trả.

    * * *

    Thùy Chi tỉnh lại sâu một giấc ngủ dài, cô nhìn xung quanh thì không còn thấy Luân Thành đâu cả. Cô chỉnh chu lại trang phục, đi ra bên ngoài thì thấy Vương Khang và 1 người làm đang ngồi phía phòng khách mà đùa giỡn. Thùy Chi mỉm cười đi về phía hai người.

    - Vương Khang, đang làm gì đó. - Cô ôm con trai vào lòng mà nói.

    - Mẹ đã dậy rồi ạ, con đang chơi xếp nhà. - Vương Khang ôm mẹ nói.

    - Baba của con đâu rồi.

    - Baba đã đi đến công ty rồi ạ. Trước khi đi baba nói rằng không được làm phiền mẹ ngủ, mẹ đã không nghe lời ba mà làm việc nặng nhọc nên kiệt sức. - Vương Khang ngây thơ nói, sau đó liền hỏi. - Mẹ đã làm việc gì ạ, mẹ còn bệnh thì không nên làm việc nặng nhọc nhé.

    Thùy Chi thoáng đỏ mặt, cái tên đại ác ma này ngay cả con trẻ cũng không bỏ qua, cô nhất định phải trấn chỉnh lại anh ta. Nuôi con trẻ như anh ta sẽ khiến con trai cô trước sau cũng bá đạo giống ba thôi.

    - Baba con thấy mẹ ngủ say không muốn bị tỉnh giấc nên nói như vậy thôi. - Thùy Chi đáp.

    {Hai mẹ con nói chuyện vui vẻ bên nhau.. }
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
  10. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 29

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Luân Thành rời khỏi biệt thự Trần gia thì nhanh chóng đi đến bệnh viện nơi Mỹ Hòa đang trị thương. Trước cửa phòng của Mỹ Hòa được bố trí canh gác nghiêm nghị, chuyện cô gái Mỹ Hòa này ra tay với con của Trần tổng của RoYal khiến rất nhiều người kinh sợ một cô gái nhỏ bé như vậy lại dám đắc tội với con người này.

    - Thiếu gia, cô ta phải xữ lý thế nào? Lần này nếu Phạm Gia Kiệt không đến giúp có lẽ mọi chuyện đã không được như vậy. – Tên đàn em gặp Luân Thành liền nói

    - Cô ta cả gan động đến người của ta, chết quá dễ cho cô ta rồi. - Luân Thành nhìn về phía phòng bệnh mà tức giận, một chút nữa anh đã mất đi đứa con trai mà anh yêu thương nhất.

    - Ý thiếu gia là.. - Tên đàn em hỏi lại.

    Luân Thành chưa kịp đáp thì một tên khác đi đến nói.

    - Thiếu gia, Phạm Gia Kiệt đến.

    - Được rồi, cho cậu ta đến nơi này. - Luân Thành khẽ nói, dù sao cũng nhờ anh ta mà Thùy Chi được cứu.

    - Trần tổng, tôi đến đây là xin anh hãy tha cho Mỹ Hòa, dù sao chúng ta cũng là người quen biết, cô ấy có lẽ không biết suy nghĩ đã gây ra những chuyện sai trái. - Gia Kiệt đứng trước Luân Thành mà nói.

    - Phạm thiếu gia, đầu tiên tôi xin cảm tạ anh vì nhờ anh mà Thùy Chi và Vương Khang được cứu thoát, thứ hai chuyện ơn tôi nhất quyết sẽ đền nhưng chuyện cô ta ra tay với người thân tôi, xem ra không thể làm lơ. - Luân Thành đáp lại, không muốn nhượng bộ bỏ qua.

    - Mỹ Hòa vốn là cô gái hiền lành, đáng yêu chỉ vì đặt tình cảm vào sai vị trí nên mới hành động không suy nghĩ. Trần tổng là người trên xin hãy bỏ qua một lần cho Mỹ Hòa. - Phạm Gia Kiệt tiếp tục cầu xin.

    - Tôi đã quyết, xin Phạm thiếu gia đừng nói vô ích. Chuyện cậu cứu Thùy Chi và Vương Khang, tôi nhất định sẽ trả ơn. - Luân Thành nói rồi quay đi.

    Gia Kiệt muốn đuổi theo cầu xin cho Mỹ Hòa nhưng bị tên đàn em ngăn lại.

    - Phạm thiếu gia, mời anh về cho. Thiếu gia tôi đã quyết rất khó thay đổi. - Trần Hậu nói.

    Gia Kiệt lo lắng một lần nữa nhìn vào phòng bệnh của Mỹ Hòa, dù anh với cô không còn tình cảm gì nhưng thời gian vừa qua cô đã giúp anh rất nhiều trong công việc, như một đối tác làm ăn. Gia Kiệt suy nghĩ một hồi lâu thì lái xe về phía biệt thự Trịnh gia, nhưng đến nơi thì Trịnh phu nhân cho biết rằng Thùy Chi đã về biệt thự Trần gia cùng Vương Khang hiện tại không còn ở đây. Vậy là cô ấy đã chọn lựa người cô ấy muốn bên cạnh là Luân Thành chứ không phải anh, Gia Kiệt dù biết như vậy nhưng trong lòng vẫn vô cùng yêu người phụ nữ kia.

    Chiếc xe dừng trước biệt thự Trần gia, người làm vào bên trong thông báo cho Thùy Chi rằng Gia Kiệt đến tìm. Cô nhớ chuyện anh đã bắn Mỹ Hòa mà cứu cô thì trong lòng vô cùng áy náy, vì cô mà anh lại ra tay với người con gái kia, và một lần nữa cô lại mắc nợ anh.

    - Gia Kiệt, mời anh vào bên trong. - Thùy Chi nhìn thấy Gia Kiệt đứng bên ngoài liền nói.

    - Ngọc Nhi, em đã khoẻ hẳn chưa. - Gia Kiệt nhìn thấy nét xanh xao trên gương mặt Thùy Chi liền nói.

    - Em khoẻ rồi, em cảm ơn vì một lần nữa anh lại giúp em, em nợ anh quá nhiều rồi. - Thùy Chi khẽ nói.

    - Anh đến đây là có chuyện muốn cầu xin em. - Gia Kiệt liền nói.

    - Anh cần em giúp gì con nhất định sẽ giúp, đừng nói hai chữ cầu xin, em không dám nghe. - Thùy Chi nhìn Gia Kiệt mà nói, cô nhất định phải giúp anh để đáp trả ơn nghĩa.

    - Mỹ Hòa đã bị Trần tổng bắt rồi, hiện tại không biết cô ấy như thế nào. Anh đã đến tìm nhưng Trần Luân Thành nhất định không bỏ qua. Ngọc Nhi, anh biết Mỹ Hòa đã sai có lỗi với em, cô ấy làm những chuyện không suy nghĩ. Anh biết anh ta sẽ nghe lời em mà, em hãy nói một lời để anh ta tha cho Mỹ Hòa. Xem như là anh cầu xin em vậy, Ngọc Nhi. - Gia Kiệt nói.

    - Gia Kiệt, anh yên tâm, em nhất định sẽ giúp anh. Anh đưa em đến nơi Mỹ Hòa đang bị bắt. - Thùy Chi đồng ý không do dự.

    Gia Kiệt vui mừng nhanh chóng đưa Thùy Chi đến bệnh viện nơi Mỹ Hòa đang nằm.

    Luân Thành cũng đang ở tại nơi này, nghe đàn em thông báo rằng Gia Kiệt quay lại và mang theo cả Thùy Chi, điều này lại khiến Luân Thành không hài lòng.

    - Em sao không ở nhà nghĩ ngơi lại đến nơi này. - Luân Thành thấy Thùy Chi cùng Gia Kiệt đi tới, nhanh chóng ôm cô vào lòng về phía mình.

    - Luân Thành, em đến có việc mà. Anh hãy bỏ qua cho Mỹ Hòa đi, dù sao em và Vương Khang cũng không xảy ra chuyện gì mà. - Thùy Chi nhìn Luân Thành mà nói.

    - Con vì anh ta mà cầu xin cho cô ta. - Luân Thành lại nói.

    - Luân Thành, con mang ơn Gia Kiệt rất nhiều. Anh ấy chính là ân nhân của con và Vương Khang, đã rất nhiều lần giúp con qua khỏi con đường sinh tử. - Thùy Chi khẽ đáp.

    - Em muốn anh tha cho Mỹ Hòa. - Luân Thành lại hỏi.

    - Đúng vậy. - Thùy Chi gật đầu chắc chắn.

    - Được, nhưng em phải hứa với anh một điều. - Luân Thành nói, quay sang nhìn Gia Kiệt. - Cả Phạm thiếu gia, cũng phải thực hiện.

    - Là chuyện gì? - Thùy Chi khẽ nhíu mày

    - Mỹ Hòa thả ra, Phạm thiếu gia và cô ta sẽ không được xuất hiện trước mặt chúng ta, đặc biệt là cậu không đươc đến tìm người phụ nữ của tôi. - Luân Thành ôm chặt Thùy Chi mà nói, muốn nói với Gia Kiệt rằng Thùy Chi thuộc về anh.

    Thùy Chi nhìn Luân Thành lắc đầu, người đàn ông này nay lại ghen tuông sao.

    - Được, tôi sẽ thực hiện. - Gia Kiệt nhìn Thùy Chi rồi nói, dù sao cô ấy cũng đã lựa chọn một người tốt với cô ấy như vậy, việc quan trọng là sinh mạng của Mỹ Hòa hiện tại.

    - Nói được làm được. - Luân Thành khẽ nói, nhìn về phía đàn em.

    Tên đànem hiểu ý, ra lệnh bọn người phía sau lui về, phòng của Mỹ Hòa được giải thoát. Luân Thành ôm lấy Thùy Chi bế cô ra xe không cho cô ở lại đây mà nhìn thấy tên đàn ông một chút nữa đã trở thành chồng Thùy Chi.

    Thùy Chi ngồi trên xe Luân Thành, nhìn anh nét mặt không một chút cảm xúc nào. Cô mỉm cười.

    - Trần tổng, xem ra ngài đã ghen quá rồi.

    - Ghen không có gì đáng xấu hổ, chỉ là anh không ghen. - Luân Thành đáp

    - Còn chối, thế vì sao ngăn cấm Gia Kiệt tìm đến em. - Thùy Chi trêu chọc.

    - Không có một người đàn ông nào lại muốn phụ nữ của mình gặp mặt nam nhân khác. - Luân Thành lại nói.

    - Như thế mà không nhận là mình ghen sao, mau nói đi là anh đang ghen. - Thùy Chi cười to.

    - Trịnh tiểu thư, em nên xem lại mình đi. Nhan sắc có hạn, cũng không dịu dàng khuê các, đã thế cơ thể kém hấp dẫn, em lấy gì để anh phải ghen chứ. - Luân Thành trêu chọc.

    - Anh dám chê bai em sao. - Thùy Chi tức giận đưa miệng cắn vào tay Luân Thành.

    - Đã vậy còn có sở thích kì lạ. - Luân Thành cười lớn.

    Thùy Chi nhìn nụ cười của Luân Thành cảm thấy ấm áp như mùa xuân của cô vậy, đã từ bao giờ cô không nhìn thấy nụ cười thoải mái không chứa bất cứ lo toan nào.

    - Luân Thành, anh đã nói em kém hấp dẫn như vậy, vậy lần trước anh nói muốn em làm bạn gái là giả sao? - Thùy Chi hỏi.

    - Anh tìm bạn gái không nhìn vào cơ thể, không nhìn vào gương mặt. - Luân Thành đáp.

    - Vậy tiêu chuẩn của anh là gì? - Thùy Chi tò mò.

    - Tiêu chuẩn của anh rất là cao, và rất tiếc mà con không có chút gì đạt tiêu chuẩn cả.

    - Được, em thấp kém như vậy đó, nên chuyện anh muốn em làm bạn gái gì đó không nói tới nữa. - Thùy Chi bị chê bai nên giận dỗi.

    Luân Thành thắng xe lại, nhìn về phía Thùy Chi mà nói - Mặc dù em không đạt tiêu chuẩn nào, nhưng em lại xấu xa đến mức chạy theo đường vòng mà đến trái tim anh để đánh cắp nó. - Luân Thành đặt tay Thùy Chi lên ngực mình mà nói tiếp.

    - Tại nơi này, đã không còn là của anh nữa vì nó tràn đầy hình bóng của em.

    Thùy Chi gương mặt ửng đỏ, không ngờ Trần tổng lạnh lùng hôm nay lại có thể nói những lời ngọt ngào như vậy. Thùy Chi mỉm cười tự mình chủ động nhẹ đặt lên môi Luân Thành một nụ hôn ngọt ngào.
     
    chiqudoll thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...