Ngôn Tình Em Đừng Mong Thoát Khỏi Tôi - Tiểu My A

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Tiểu My A, 8 Tháng mười hai 2020.

  1. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    EM ĐỪNG MONG THOÁT KHỎI TÔI

    Tác giả: Tiểu My A

    Thể loại: Ngôn tình

    Link thảo luận - góp ý: Các tác phẩm của Tiểu My A

    [​IMG]

    Văn án:

    Trịnh Thùy Chi (20 tuổi) : Tiểu thư nhà họ Trịnh. Nhà họ Trinh là người đứng đầu về lĩnh vực thương mại dịch vụ, các trung tâm thương mại, nhà hàng khách sạn đều chịu sự chi phối mạnh mẽ của tập đoàn gia đình cô.

    An Nhật Hạ (20 tuổi) : Bạn thân của Thùy Chi, tiểu thư nhà giàu, bên ngoài vui vẻ hòa đồng, bên trong.. (tác giả nói sau nha)

    Trần Luân Thành (25 tuổi) : Giám đốc tập toàn tài chính Royal, trước là quen Nhật Hạ, nhưng sau lại muốn Thùy Chi. Tập toàn có sức ảnh hưởng khắp cả nước, kinh doanh và hầu hết các lĩnh vực như ngân hàng, du lịch, khách sạn nhà hàng, trung tâm thương mại. Tính cách hồi sau sẽ rõ

    Phạm Gia Kiệt (22 tuổi) : Du học Mỹ về nước, ăn chơi. Ân nhân của Thuỳ Chi. Nhưng về sau thì hai người này khó nói lắm.

    Và một số nhân vật khác sẽ giới thiệu sau nhé.​
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười hai 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Luân Thành, anh quên cô ấy chưa?

    - Chưa.

    - Vậy tại sao anh lại cưới em? Sao lại ở bên em?

    - Thuỳ Chi, em đừng trẻ con nữa. Em nên nhớ mình chỉ là kẻ thay thế.

    À em quên rồi, em quên mất vị trí của bản thân mình.

    Đáng lẽ người phụ nữ bên cạnh anh tại lễ đường, cùng anh hạnh phúc suốt đời phải là cô ấy chứ không phải em. Cuối cùng em cũng chỉ là kẻ thay người con gái ấy chăm sóc anh, việc phát sinh quan hệ yêu đương là một thứ chuyện hoang đường.

    Thuỳ Chi cơ hồ nghĩ về vị trí hiện tại của mình, cô không nhịn được mà bật khóc, nước mắt ngắn dài thi nhau rơi xuống khung ảnh cưới mà đang khư khư giữ trên tay.

    Còn Luân Thành nhìn bộ dạng giả tạo kia thì nhếch môi khinh thường. Anh quơ lấy áo khoác dặn dò hững hờ.

    - Đêm nay tôi không về.

    Bóng dáng anh vội vã rời đi. Ngay lập tức, căn biệt thự đều bao trùm trong yên lặng.

    Cuộc hôn nhân này duy trì hơn hai năm rồi. Anh kết hôn với cô một phần là do sự bài xích từ cha mẹ, còn mục đích thực sự để Luân Thành đồng ý một cách không do dự chính là muốn tìm kiếm từ cô thông tin của An Nhật Hạ.

    Người hắn đợi là cô ấy.

    Người cô đợi lại là hắn.

    Xem ra thứ quan hệ ràng buộc này không khác gì trò chơi tình cảm mà chính cô.. ngay từ đầu được định sẵn là kẻ thua cuộc.

    - Luân Thành, giúp em thực hiện ba nguyện vọng em sẽ giúp anh có được manh mối về cô ấy.

    Âm thanh vừa dứt, bàn tay thoăn thoắt đang gõ phím bỗng dừng lại. Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không chớp biểu lộ vẻ ngạc nhiên trước điều mà Thuỳ Chi nói.

    Ngay lập tức anh rời khỏi ghế, tiến tới bóp chặt hai vai cô giữ vững, giọng run run mà hỏi.

    - Em.. nói thật?

    - Vâng, trước giờ em có dám nói dối anh lần nào?

    Thuỳ Chi gật đầu khẳng định chắc nịch. Khuôn mặt của cô bây giờ rất khác.. không còn vẻ yếu đuối, mỏng manh như trước, cô muốn tạo cho anh cảm giác tin tưởng.

    Nhưng Luân Thành vẫn nghi ngờ. Trước giờ cô luôn đeo bám anh, muốn anh mãi mãi thuộc về cô, luôn tìm mọi cách để níu kéo anh không phải hay sao? Bây giờ lại đột ngột muốn giúp anh tìm lại An Nhật Hạ. Rốt cuộc đó là điều cô nói sự thật hay chỉ là vỏ bọc âm mưu nào đó của cô?

    Điều tiên quyết trước tiên là phải đề cao cảnh giác với Thuỳ Chi. Anh tự nhủ.

    - Vậy nguyện vọng của em là gì?

    Anh buông cô ra, cầm điếu thuốc trên bàn, bắt đầu châm lửa.

    - Thứ nhất, cùng em đi biển.

    - Được, tôi rất rảnh vào ngày chủ nhật.

    - Thứ hai, cùng em ăn một bữa tối thật ấm cúm.

    - Ừm, tôi sẽ sắp xếp công việc về nhà sớm.

    Luân Thành có vẻ rất hài lòng ý định cô đưa ra, tất cả đều không quá khó khăn đối với anh.

    - Vậy.. điều thứ ba là gì? - Anh phả ra hơi khói, mùi thuốc lá nồng nặc bay đếm khiến cô khó chịu.

    - Khụ.. khụ. Điều thứ ba em chưa nghĩ ra. Em cần có thêm thời gian.

    Nói một cách vội vã rồi nhanh chóng xoay người rời đi, hình ảnh của cô tức khắc biến mất khỏi tầm mắt của anh.

    Luân Thành lấy điện thoại từ túi gọi cho quản lý.

    - Tuần này công việc tạm hoãn lại, dời vào tuần sau. Tôi.. đang có việc riêng không thể thu xếp."

    - À, gọi cho đàn em của tôi. Dặn chúng theo dõi Thuỳ Chi.. không rời xa nửa bước.

    - Vâng, thưa Sếp.

    [..]

    Ngày hôm sau, Luân Thành cùng Thuỳ Chi đến biển XXX, cô vui vẻ tươi cười khi có thời gian quay lại nơi từ nhỏ mình ước mơ được đến, nhưng chỉ có anh từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ lạnh băng.

    Ngày kế tiếp, cô dành toàn bộ thời gian mua sắm, dọn dẹp và nấu nướng để đãi anh một bữa thịnh soạn. Trong lúc Thuỳ Chi hì hục dưới bếp, ánh mắt anh nhìn cô không di dời dù chỉ một chút.

    Cảnh tượng này khiến con tim anh xao xuyến đến lạ!

    Đây là cảm giác gì.. anh cũng không rõ nữa. Luân Thành hy vọng thời gian chạy chậm lại.. anh không muốn bỏ lỡ.

    Bỏ lỡ những khoảng khắc cuối cùng bên cô.

    [..]

    Một tuần sau.

    Cô bảo cần thời gian để suy nghĩ nguyện vọng cuối cùng thế nên anh cũng không ép buộc.

    Điện thoại reo vang trong phòng họp, anh do dự bắt máy.

    - Chuyện gì?

    - Sáng nay, tụi em thấy Phu nhân hối hả đi ra từ bệnh viện. Có rơi một tập tài liệu.

    - Mang qua cho tôi.

    - Dạ rõ.

    Luân Thành xem qua thứ cô vừa đánh rơi. Anh sốc nặng, toàn thân cứng đờ.

    - Không thể.. nào.

    Anh nhất định phải tìm Thuỳ Chi để làm rõ mọi chuyện!

    Lái xe thẳng về nhà, anh bắt gặp An Nhật Hạ ngồi chờ trên sofa. Luân Thành khó hiểu hỏi.

    - Sao em về đây được?

    - Anh không vui khi nhìn thấy em à.

    - Thuỳ Chi đâu?

    Điều bây giờ anh quan tâm nhất là cô.

    - Em.. em Nhật Hạ bối rối hướng mắt sang nơi khác, khiến Luân Thành nghi ngờ.

    - Tôi hỏi Thuỳ Chi đâu? - Anh tức giận thét lên.

    Lúc này đàn em của anh xông thẳng đến, ai cũng lo sợ trình diện.

    - Sếp, lúc phu nhân lái xe chở cô Hạ, đến đoạn vực sâu thì chỉ thấy dép của phu nhân ở bên trên vực. Cảnh sát tìm, nhưng không có kết quả gì ạ.. Có khi nào?
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2020
  4. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba tháng sau..

    Trần tổng, cô Hạ đây là con gái tôi tên là Kim Mai. - Kim Thành đưa con gái đến trước mặt Luân Thành giới thiệu. - Mau chào Trần tổng và cô Hạ, Trần Tổng cậu ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn RoYal.

    - Chào Trần tổng, chào cô Hạ. - Kim Mai nghe lời cha cúi đầu chào.

    - Chào tiểu thư Kim Mai, chúc mừng cô đã tốt nghiệp. – Anh lại tiếp tục nhìn chăm chăm vào cô gái trước mặt mình.

    - Thật ngại quá, tôi có việc muốn nói với cô Hạ một chút. Kim Mai, con thay cha tiếp đãi Trần tổng. - Kim Thành tìm đường rút, tạo không gian riêng cho con gái và Luân Thành.

    - Nghe danh Trần tổng đã lâu, nay mới được gặp mặt. - Kim Mai cười thanh nhã, trong lòng cũng rất nể phục người đàn ông trước mắt nhưng vì sao anh ta cứ chăm chăm nhìn mình thật khó hiểu.

    - Quá đề cao rồi, tôi có một chuyện mạn phép được hỏi Kim tiểu thư. - Anh đáp.

    - Vâng, Trần tổng có gì thắc mắc sao?

    - Sợi dây chuyền trên cổ Kim tiểu thư, là sản phẩm của Kim gia sao? – Luân Thành nhìn sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ Kim Mai nheo mắt hỏi.

    - À, đây là một món quà tôi được một người bạn tặng. - Kim Mai thật thà đáp.

    - Sợi dây chuyền này thật sự rất bắt mắt, Kim Mai tiểu thư có thể hỏi người bạn kia mua nó ở nơi nào giúp tôi được hay không? - Dò hỏi

    - Anh quan tâm đến nó như vậy sao? - Kim Mai ngạc nhiên, nghĩ đây chỉ là một sợi dây bình thường.

    - Tôi nghĩ nó hợp với một người tôi quen biết, tôi muốn mua tặng. - Tiếp tục điều tra.

    - Được, tôi sẽ hỏi giúp anh. - Kim Mai đồng ý.

    - Ngay bây giờ. - Anh mất kiên nhẫn.

    - Xem ra anh quả đúng là rất dứt khoác, một khi đã muốn sẽ nhanh chóng muốn đạt được. - Kim Mai mỉm cười, mang điện thoại trên tay bấm số.

    Sau khi Kim Mai nói chuyện với người bạn của mình xong, xoay sang thì thấy Luân Thành thì ra từ lúc nãy đến bây giờ chỉ chăm chú vào sợi dây trên cổ mình chứ không hề để mắt đến mình, thật không nghĩ một người giàu có như anh ta lại để tâm đến một sợi dây chuyền tầm thường kia.

    - Tôi vưa gọi điện cho cô bạn ấy, cô ấy nói cô ấy mua trong một buổi đi biển cùng bạn bè trong một tiệm nữ trang nhưng đã rất lâu nên không thể nhớ nó nằm chính xác ở đâu. - Kim Mai đáp.

    - Cô ta là đi vùng biển nào du lịch. - Luân Thành khựng người, nhớ ngày trước anh và cô cũng từng đến biển.

    - Là biển xxx. - Kim Mai đáp, cảm thấy Luân Thành rất thú vị, vì một sợi dây tặng cho một người bạn lại điều tra kĩ càng như vậy.

    - Cảm ơn tiểu thư, xin phép tôi về trước, gửi lời chào đến Kim tổng và nhờ cô nói cô Hạ sẽ có người đến đưa về - Nói xong nhanh chóng đi ra ngoài xe.

    - Vâng, xin chào. - Kim Mai cúi chào.

    Luân Thành bước ra xe, không vội khởi động xe mà gọi điện cho đàn em.

    - Hãy đến vùng biển xxx điều tra tung tích của Thùy Chi. Có lật hết cả đáy biển cũng phải tìm ra cô ấy. Chết phải thấy xác, sống phải thấy người.

    - Vâng, tôi hiểu. – đàn em nhanh chóng đến nơi mà Luân Thành nói.

    * * *

    - Cảm ơn cô đã bắt ép tôi đến tham dự buổi lễ của Kim gia. Nhật Hạ! - Luân Thành nói rồi cúp máy, nhanh chóng cho xe về hướng ra biển, anh không muốn mất thêm một giây một phút nào tìm Thùy Chi.

    Đầu dây bên kia Nhật Hạ còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Luân Thành đã tắt máy, cô chỉ muốn mọi người biết mình là vợ tương lai của anh thôi, tại sao lại thành ra như vậy?

    * * *

    Ba tháng trước

    Cô gái nằm bất động, vệt máu trên đầu chảy loan. Có lẽ vì cô ta nhảy xuống đập đầu vô đá sao, đành phải cỏng cô ta trên vai nhanh chóng chạy trên cát mang ra xe đưa đến bệnh viện.

    Ngồi trên làn ghế của người thân bệnh nhân, Gia Kiệt quần áo ướt sũng. Hôm nay quả là một ngày xui xẻo đối với anh. Sau khi uống rượu cùng vài người bạn trong bar, anh một mình trên đường về nhà. Khi dừng lại ở vạch đèn đỏ liền nhìn thấy Mỹ Hòa đang bên cạnh người đàn ông khác bên chiếc xe ngang hàng. Mỹ Hòa là bạn gái của anh, bỏ anh mà đi theo người đàn ông khác mà không có một lý do nào. So về vẻ bề ngoài thì Gia Kiệt ăn đứt tên khốn đó, gia cảnh thì Gia Kiệt cũng là thiếu gia nhà Phạm. Thật không nghĩ Mỹ Hòa vì sao bỏ anh mà ra đi.

    Tình yêu của anh và Mỹ Hòa kéo dài từ thời cả hai đang trên ghế nhà trường, đến nay có biết bao nhiêu kỉ niệm giữa hai người. Gia Kiệt sau khi nhìn thấy Mỹ Hòa cùng người đàn ông khác ôm ấp trên xe thì khó chịu đến mức muốn nhảy xuống biển. Anh lái xe ra bờ biển mà hai người hay đến để tìm lại một chút gì đó ngọt ngào, đi đến biển Gia Kiệt thấy cô gái bé nhỏ nằm trôi dạt vào bờ theo sóng biển, thật là thấy chết không thể không cứu, Gia Kiệt nhanh chóng đưa cô vào bờ và đưa thẳng đến bệnh viện. Giờ đây quần áo ướt sũng ngồi đợi cô ta cấp cứu bên trong.

    Gia Kiệt sau khi đưa Thùy Chi vào trong cấp cứu cũng muốn bỏ đi nhưng người trong bệnh viện nói là cô ấy không có người thân nào để liên lạc, trên người không hề có một giấy tờ nào nên phải giữ Gia Kiệt ở lại.

    - Thật là một ngày xúi quẩy mà. – Gia Kiệt ngồi xuống ghế mà chửi rủa.

    Bên ngoài, một người đàn ông lớn tuổi nhanh chóng chạy vào bệnh viện, dáng vẻ hớt hải nhanh chóng chạy tới phía Gia Kiệt đang ngồi.

    - Thiếu.. gia.. cậu bị làm sao mà phải đến bệnh viện.

    - Tôi nói ông mang quần áo đến đây cho tôi thay, tôi có nói mình bị thương sao. - Gia Kiệt đứng lên, lấy túi quần áo trên tay người đàn ông lớn tuổi.

    - Vâng, xin lỗi thiếu gia.

    Gia Kiệt không nói gì, đi vào nhà vệ sinh thay đổi quần áo khô. Khi ra ngoài vẫn nhìn thấy người đàn ông kia đứng đó liền đi tới.

    - Sao không về đi, còn đứng đây.

    - Dạ, tôi đợi thiếu gia ra chào cậu một tiếng.

    - Được rồi, cảm ơn ông trời tối còn vất vả mang đồ ra cho tôi, bây giờ thì về nghĩ ngơi được rồi.

    - Thiếu gia không cùng về sao?

    - Có người bạn đang cấp cứu, tôi ở lại xem có làm sao không.

    - Là người bạn nào, người thân của người ấy đâu lại để thiếu gia trực tiếp ở lại.

    - Tôi đi đâu làm gì phải báo cáo cho ông biết sao, mau cút về ngay. - Gia Kiệt tức giận quát.

    Người đàn ông thấy Gia Kiệt tức giận thì nhanh chóng sợ hãi mà đi về.

    Gia Kiệt tiếp tục ngồi trên chiếc ghế kia mà nhàm chán, cho đến khi cửa phòng cấp cứu mớ ra, một vị bác sĩ lớn tuổi đi ra với nét mặt căng thẳng.

    - Anh là người nhà của cô gái vừa rồi. – Nhìn Gia Kiệt hỏi.

    - Cứ cho là vậy đi, cô ta có làm sao không? - Gia Kiệt nhàm chán hỏi.

    - Cô ấy bị đập đầu vào vật cứng khá mạnh, cộng thêm có dấu hiệu của những lần trước đây đầu của cô ta cũng tổn thương không nhẹ. Cô ấy từng bị thương vùng đầu chưa?

    - Làm sao tôi biết được. - Gia Kiệt nghe như không nghe mà đáp. - Tóm lại là có bị làm sao không?

    - Rất may là đứa bé trong bụng không bị tổn thương, nhưng phải cẩn thận hơn. Có thể khi tỉnh lại cô ấy sẽ không còn nhớ được nữa. - Bác sĩ chuẩn đoán

    - Cái gì, có thai, mất trí nhớ? - Gia Kiệt bất ngờ.

    - Anh không phải chồng cô ta sao, ngay cả việc vợ mình có thai lại bất ngờ. - Nhìn Gia Kiệt có vẻ ăn chơi liền lắc đầu. - Không bất ngờ khi cô ta vào viện trong tình trạng như vậy, rất may là giữ lại được cả hai mẹ con không thì cậu có mà ân hận suốt đời. - Bác sĩ già nói xong liền bỏ đi.

    - Người thân vui lòng đi đóng tiền cho bệnh nhân, sau đó theo điều dưỡng đưa bệnh nhân đến nhận phòng. - Một vị y tá phía sau noi với Gia Kiệt.

    Kiệt chỉ biết nghe theo lời mà làm theo, không biết giải quyết chuyện cô gái này thế nào. Trong lòng suy nghĩ, hoặc là mặc kệ cô ta mà bỏ đi. Khi theo một điều dưỡng đưa Thùy Chi vào phòng bệnh, nhìn thấy một cô gái nhỏ bé, nét mặt hiền lành đáng yêu. Gia Kiệt lại không nỡ bỏ cô lại nơi này, cô ta đã không còn nhớ được người thân thì làm sao có thể tìm đường về nhà. Anh ngồi bên cạnh Thùy Chi mà suy nghĩ, quyết định ở lại cho đến khi Thùy Chi tỉnh lại sẽ nói rõ mọi việc và tìm cách giải quyết.

    Đến hôm sau thì Thùy Chi tỉnh lại, cô mở mắt ra thì thấy một người đàn ông đang nhồi dưới ghế ngủ ngon. Đầu cô nhức nhối không thể nhớ được việc gì, Thùy Chi đưa tay khẽ gọi người đàn ông kia.

    - Anh.. anh gì ơi!

    - Cô tỉnh rồi sao, để tôi tìm bác sĩ kiểm tra. - Gia Kiệt nói xong, nhanh chóng đi tìm bác sĩ.

    Sau khi bác sĩ kiểm tra, Thùy Chi đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng cần tịnh dưỡng thêm, bồi bổ thêm cho cơ thể bổ sung dinh dưỡng cho cả mẹ và con. Đợi khi bác sĩ đi hết, Thùy Chi nhìn Gia Kiệt khẽ hỏi:"Anh là chồng tôi sao?
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười hai 2020
  5. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gia Kiệt hết sức bất ngờ trước câu hỏi của cô gái nằm trước mặt. Sau một hồi chấn tỉnh, ánh mắt anh nhìn Thùy Chi không biết phải trả lời vì sao lại mang cô từ cõi chết trở về. Nói ra sự thật có lẽ đau lòng lắm đây, một phụ nữ mang thai một đứa trẻ vì sao lại đi tự tử khỏi nghĩ cũng biết bị người chồng phụ tình. Gia Kiệt vò đầu bức tóc không biết nên trả lời thế nào.

    - Không phải sao? - Thùy Chi nhìn thấy Gia Kiệt bối rối liền hỏi tiếp. - Vậy anh có thể nói cho tôi biết vì sao tôi lại nằm ở đây?

    - À, là cô.. là cô. - Gia Kiệt không biết phải đáp thế nào.

    - Anh hãy nói sự thật, tôi sẽ không sao đâu. - Thùy Chi nhận thấy sự ấp úng từ Gia Kiệt.

    - Là thế này, tôi thấy cô ngoài biển, không đành lòng thấy chết không cứu nên.. Đến bây giờ thì cô đã biết vì sao tôi còn ở đây, tôi mang cô đến bệnh viện nhưng cô lại không có giấy tờ gì để liên lạc với người nhà. Hiện tại cô lại không thể nhớ ra, vì vậy dù không quen biết tôi còn phải ở đây mà trông coi cô đây.

    Thùy Chi hơi bất ngờ vì những gì Gia Kiệt kể lại, cô quả thật không nhớ được điều gì. Cô gắng cách mấy thì đầu cô đau nhức không thôi, cô là ai? Gia đình cô như thế nào? Vì sao đang mang thai đứa trẻ trong bụng cô lại đi tìm đến cái chết, phải chăng người chồng hiện tại rất cay đắng khiến cô không thể chịu đựng nỗi. Thùy Chi bàng hoàng vì lạ lẫm, không biết mình sẽ đi đâu. Đang suy nghĩ, Thùy Chi nhìn thấy ánh mắt của Gia Kiệt đang nhìn cô vẻ khó hiểu.

    - Cảm ơn anh đã cứu mẹ con tôi, ơn này nhất định tôi sẽ báo đáp. - Thùy Chi cảm ơn Gia Kiệt rất nhiều, vì đứa trẻ trong bụng cô một chút nữa vì sự thiếu suy nghĩ của mình mà không còn cơ hội nhìn thấy cuộc sống.

    - Coi như tôi làm việc thiện, không có gì phải báo đáp. Quả thật cô không nhớ gì sao, chẳng hạn cô tên gì? - Gia Kiệt cố gắng hỏi.

    - Tôi quả thật không thể nhớ ra điều gì, anh đã cứu tôi mà tôi lại còn làm phiền anh như vậy. - Thùy Chi ái ngại nói.

    - Đã giúp thì giúp cho trót. Cô hãy nghĩ ngơi thêm nhiều, sức khoẻ của cô rất là kém. - Gia Kiệt mang cháo trên bàn đổ vào chén. - Đây là cháo do người nhà tôi mang tới, cô ăn một chút đi.

    Đặt chén cháo nghi ngút khói trên bàn, Thùy Chi buồn chán không muốn ăn một chút nào, sau đó lại nghĩ đến đứa trẻ trong bụng mình mà nhanh chóng cố gắng ngồi dậy để ăn nhưng sức khoẻ cô quá kém lại không thể gượng dậy nổi, Thùy Chi cảm thấy mình quá là vô dụng mà. Cô đưa ánh mắt nhìn Gia Kiệt, một phần muốn nhờ anh giúp nhưng lại không dám vì anh đã giúp cô quá nhiều rồi, cô sợ lại làm phiền anh thêm nữa.

    - Cô nằm yên đó, tôi sẽ đút cô ăn. – Như hiểu được sức khỏe của Thùy Chi, Gia Kiệt múc một muỗng cháo nóng, đưa lên miệng thổi qua rồi đưa về phía miệng của cô.

    - Ai, không cần đâu, tôi có thể tự ăn. - Thùy Chi xấu hổ từ chối.

    - Không cần phải ngại, hôm nay cô còn yếu nên tôi sẽ đút cô ăn. Đến khi nào cô khoẻ thì phải tự ăn lấy, nói cho cô biết bổn thiếu gia tôi chưa bao giờ phải chăm sóc ai như cô đâu. - Gia Kiệt đưa muỗng vào miệng Thùy Chi nói mỉa, không ngờ có ngày thiếu gia như anh lại phải hầu ha một cô gái không quen không biết.

    Từng muỗng cháo được Gia Kiệt đút cho Thùy Chi ăn vào bụng, Thùy Chi cố gắng lắm mới nuốt được nữa chén rồi không thể nào ăn tiếp được. Gia Kiệt rót nước cho Thùy Chi uống sau đó đỡ Thùy Chi nằm xuống.

    - Tôi có thể hỏi tên anh không? - Thùy Chi khẽ hỏi.

    - Tôi tên là Gia Kiệt.

    - Cảm ơn anh, Gia Kiệt. - Thùy Chi mỉm cười một lần nữa cảm ơn người đã cứu mạng mẹ con cô.

    - Được rồi, mau nghĩ ngơi đi. Tôi ra ngoài một chút. - Gia Kiệt nói rồi nhanh chóng bước chân ra ngoài. Không ai biết lúc nhìn thấy nụ cười trên môi Thùy Chi, trái tim anh khẽ đập rộn ràng. "Gia Kiệt à, cô ta là phụ nữ đã có chồng rồi, lại không biết thân phận như thế nào, mày tỉnh lại đi." Gia Kiệt dùng tay tự gõ lên đầu mình một cái rồi bỏ đi.

    * * *

    Biệt thự Phạm gia

    Gia Kiệt mệt nhoài nằm trên chiếc ghế salon trong ngôi biệt thự nguy nga của mình, Tuấn Kiệt nhắm mắt lại, nụ cười của Thùy Chi lại hiện ra. Cảm giác gì thế này? Cô gái đó sao lại để lại trong ký ức của anh nụ cười ấy, cái quoái gì đang diễn ra thế - suy nghĩ lúc lâu rồi anh chìm vào giấc ngủ trên môi còn vương nụ cười hạnh phúc.
     
    Ngudonghc, chiqudollNganha93 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng mười hai 2020
  6. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thoáng qua đã gần một tháng Thùy Chi nhập viện, hôm nay là đến ngày xuất viện. Cũng gần như một tháng có cô chỉ gặp Gia Kiệt, anh ngày ngày đều đến để chăm sóc cô. Đến hôm nay thì cô được bác sĩ cho xuất viện về nhà, nhưng mà cô biết đi về đâu khi mà trí nhớ đã mất đi.

    - Cảm ơn bác sĩ thời gian qua đã tận tình chữa trị cho tôi. - Thùy Chi mỉm cười cảm ơn bác sĩ.

    - Đó là trách nhiệm của chúng tôi, chúc cô nhanh chóng hồi phục hoàn toàn. Hôm nay cô có thể xuất viện, hôm qua chồng cô đã thanh toán tất cả chi phí rồi, cô có thể ngồi lại đợi anh ấy đến đón.

    - Cảm ơn bác sĩ. - Thùy Chi một lần nữa cảm ơn, không buồn giải thích.

    Đợi bác sĩ đi hết, Thùy Chi nhanh chóng thay bộ váy mà Gia Kiệt từng đưa cho mình nói là cô đã mặc khi anh gặp cô. Và tất nhiên hiện tại trên người cô chỉ còn chiếc váy này, hôm qua Gia Kiệt nói sẽ đến đón cô muộn một chút cho nên căn dặn cô đợi anh. Thùy Chi cảm thấy mình mắc nợ Gia Kiệt quá nhiều, anh chắc chắn sẽ không bỏ cô một mình bên ngoài nhưng cô không thể mãi dựa vào anh.

    Thùy Chi bước chân ra khỏi bệnh viện khi bầu trời đầy ấp nắng ấm. Đứng giữa con đường đông người qua kẻ lại, Thùy Chi như lạc lẫm không biết phương hướng nào dành cho mình. Trước mắt là tìm một chổ ở, một công việc để nuôi sống bản thân. Thùy Chi bước nhanh trên con đường tấp nập.

    Trên đường đi, cô ghé qua tất cả những nơi nào có ghi là đang cần tuyển người nhưng vì cô không có một chút giấy tờ tuỳ thân nào nên không ai dám nhận cô. Thùy Chi chán nản ngồi trên một chiếc ghế trong bãi xe bus, trời đã chiều muộn không biết rằng tối nay mình sẽ ngủ lại nơi nào khi trên người không có tiền, sáng đến chiều cô chỉ uống một chút nước mà chưa ăn bất cứ thứ gì, bụng cô cồn cào, chắc là bé con đang đói, cô phải nhanh chóng tìm chút gì đó cho vào bụng để bé con không phải chịu đói nữa.

    Đang ngồi chưa biết phải đi nơi nào thì cô gặp lại Gia Kiệt

    Gia Kiệt sau khi tan họp tại công ty của gia đình mình, anh nhanh chóng lái xe đến đón cô gái nhỏ kia nhưng đến nơi thì y tá nói cô đã đi được hơn một tiếng rồi.

    Anh chạy một vòng ra sức tìm kiếm nhưng vô vọng, vì sao cả một tháng gặp nhau lại không nói một lời mà bỏ đi như vậy. Gia Kiệt không hiểu vì sao hình ảnh cô gái này đã đi sâu vào trong tim anh, một ngày không gặp liền thấy nhớ nhung. Thật ra việc Thùy Chi nằm viện cũng không liên quan đến anh, không nhất thiết anh phải đích thân tới chăm sóc. Nếu cảm thấy tội nghiệp thì Gia Kiệt có thể mướn một y tá chăm sóc cô, nhưng anh hằng ngày lại đếm chăm sóc cô vì không gặp cô trong lòng anh cảm thấy khó chịu. Đang mãi suy nghĩ thì anh thấy bóng cô bên đường, cô đang ngồi đó, trên băng ghế chờ xe bus, anh vội vã lái xe qua đón cô.

    * * *

    Trên xe.

    Chuông điện thoại reo..

    - Alo, là cô sao? - Gia Kiệt vội nói to vào điện thoại.

    - Chia tay chưa bao lâu, anh đã có cô nào rồi sao? - Giọng Mỹ Hòa vang lên trong máy.

    - Em gọi có chuyện gì sao, cũng còn nhớ chúng ta đã chia tay. - Gia Kiệt hơi thất vọng, đây là lần đầu tiên anh nhận điện thoại của Mỹ Hòa mà trong lòng vô cùng thất vọng.

    - Không cần nói những lời vô tình đó, chỉ là em muốn gặp anh một lần. - Mỹ Hòa đáp.

    - Tên đó bỏ em rồi sao. - Gia Kiệt cười khinh.

    - Là chính em chia tay anh ta, vì em nhận ra em vẫn còn rất yêu anh.

    - Phụ nữ của tôi, không được rên rỉ dưới thân người đàn ông khác. - Gia Kiệt cười nửa miệng, nhanh chóng tắt điện thoại.

    * * *

    Tuấn Kiết thắng gấp xe lại, quay mặt sang nhìn Thùy Chi:

    - Từ nay cô không được phép bỏ đi nữa.

    - Xin lỗi, nhưng tôi với anh không có quan hệ gì, không thể nhờ anh giúp đỡ quá nhiều.

    - Là tôi muốn giúp cô, cô có biết tôi đã lo lắng như thế nào không? Đành rằng cô không nghĩ cho cô nhưng cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng chứ, nó đã chịu tổn thương quá nhiều rồi - Gia Kiệt tức giận nói. - Cô muốn đi tìm việc đúng không?

    - Vâng, tôi muốn tự sức mình làm việc để nuôi bản thân và bé con của tôi.

    - Vậy cô về nhà tôi, tôi sẽ bố trí công việc cho cô.

    - Là công việc gì? - Thùy Chi thắc mắc.

    - Cô sẽ là người hầu đặc quyền của một mình tôi. - Gia Kiệt trả lời, nét mặt đầy vẻ thú vị.

    - Lương thế nào, thời gian làm.

    - Làm bất kể khi nào tôi có mặt tại nhà, lương ba mươi triệu. - Gia Kiệt đáp.

    - Tôi sẽ suy nghĩ. - Thùy Chi khẽ suy tính.

    - Cô không có cơ hội từ chối, tôi đã cứu cô thì cô cũng phải trả ơn chứ hả? – Anh đang cố giữ cô gái bé nhỏ này bên cạnh mình (T. G: Anh có ý gì đây) Mà cô tự tìm cho mình một cái tên đi, không biết gọi cô thế nào. - Gia Kiệt lại nói.

    - Tên sao? Hay anh cứ gọi tôi là Ngọc Nhi.

    - Ngọc Nhi sao, được quyết định vậy đi.
     
    Ngudonghc, chiqudollNganha93 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng mười hai 2020
  7. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thùy Chi được Gia Kiệt đón về nhà, mặc dù anh nói mang cô làm người hầu của anh nhưng lại không hề cho cô đụng tới bất cứ việc gì. Hằng ngày buổi sáng Gia Kiệt đến công ty, đêm về lại dùng cơm cùng cô. Công việc của cô chính là chuẩn bị quần áo cho anh đến công ty, làm cơm mỗi buổi sáng và chiều và ngồi dùng cơm với anh. Thật sự không khác gì một người vợ đảm đang chăm lo việc nhà để người chồng ra ngoài kiếm tiền, chỉ có điều rằng cô và Gia Kiệt không cùng ngủ trên một chiếc giường.

    Bụng Thùy Chi mỗi ngày một to lên, cũng đã sắp đến ngày cô sinh ra bé con của mình.

    Trên bàn ăn. Thùy Chi ngồi xuống một bên Gia Kiệt.

    - Ngọc Nhi, cô nói xem cô có muốn tìm lại kí ức của mình? - Gia Kiệt hỏi

    - Tôi không muốn. - Thùy Chi đáp.

    - Vì sao? Cô không muốn tìm cha đứa trẻ kia sao? - Gia Kiệt thắc mắc.

    - Anh không phải nói, trong khi tôi đang mang đứa con trong bụng mà xảy ra chuyện như vậy. Kí ức ấy không tốt, tôi không muốn nhớ tới nữa. Tôi cũng đa tạ ông trời cho tôi quên đi nó để có đủ dũng khí mà sống và sinh ra đứa trẻ này.

    - Vậy còn cha đứa trẻ?

    - Một người đàn ông, khiến người phụ nữ đang mang thai đứa con của mình tìm đến cái chết. Tôi thật sự không muốn nhớ đến người đàn ông đó, tôi cảm thấy mình mất đi kí ức là điều may mắn.

    - Không phải mất đi kí ức, mà chính là gặp tôi chính là điều may mắn của cô. - Gia Kiệt cợt nhã.

    - Anh nói không sai, nếu không có anh cứu có lẽ mẹ con tôi đã chết trong dòng nước lạnh lẽo kia.

    Cả hai không nói gì nữa mà cùng nhau im lặng dùng cơm. Hôm nay anh hỏi cô về chuyện đi tìm lại kí ức cũ của cô, với khả năng của mình Gia Kiệt tin chắc sẽ nhanh chóng điều tra ra thân phận của cô gái nhỏ, nhưng anh không muốn làm điều đó đến khi cô nói cô cũng không muốn đi tìm về kí ức, trong lòng Gia Kiệt có một chút gì an tâm, vì ít ra cô cũng quyết định không rời đi, anh có thể hằng ngày cùng cô ăn cơm, được nhìn thấy cô.

    Thời gian dần dần trôi qua, cha mẹ anh cũng biết về sự có mặt của Thùy Chi trong nhà của Gia Kiệt, thay vì kể ra sự thật thì Gia Kiệt lại nói với cha mẹ mình rằng đứa bé trong bụng Thùy Chi chính là con của mình khiến cha mẹ anh cũng vui mừng vì sắp có cháu bồng, lại còn hối thúc anh nhanh chóng đi đăng kí kết hôn để con cháu Phạm gia không thất lạc. Mọi người trong nhà ai ai cũng biết Gia Kiệt dành tình cảm đặc biệt cho Thùy Chi, nhưng chỉ có người trong cuộc là mắt mù không biết gì cả, ngày ngày làm tốt công việc của mình.

    Đó là một ngày cuối thu, trời mưa rơi lất phất, Thùy Chi với cái bụng to ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Cuộc sống của cô sau khi mất trí nhớ cứ thế mà bình yên trôi qua, không sóng gió mà cũng không có nỗi buồn nào. Niềm vui duy nhất của cô chính là thiên thần đang mang trong bụng.

    - Ngọc Nhi, ông bà chủ đến tìm cô. - Một cô người làm trong biệt thự đi tới thông báo với Thùy Chi.

    - Sao, ông bà chủ, là cha mẹ của thiếu gia sao? - Thùy Chi ngạc nhiên, từ lúc về đây sống cô chưa từng nghe Gia Kiệt nhắc đến cha mẹ mình, và họ về nhà liền tìm cô, Thùy Chi lo lắng đi xuống.

    Thùy Chi bước xuống cầu thang, trong phòng khách cha mẹ Gia Kiệt đang ngồi bên trong, Thùy Chi nhanh chóng đi tới.

    - Dạ, chào ông bà chủ. - Thùy Chi cúi đầu chào.

    - Cô là Ngọc Nhi? - Mẹ Gia Kiệt lên tiếng.

    - Dạ, phu nhân tìm con có việc gì sao? - Thùy Chi hỏi.

    - Đứa bé trong bụng đã bao nhiêu tháng rồi. - Mẹ Gia Kiệt tiếp tục hỏi.

    - Dạ, việc này.. vì sao phu nhân quan tâm đến đứa trẻ này? - Thùy Chi thắc mắc.

    - Tất nhiên phải quan tâm, đó chính là con cháu nhà họ Phạm chúng tôi. - Mẹ Gia Kiệt nói tiếp.

    Thùy Chi cảm thấy kì lạ, cha đứa bé là ai ngay cả cô còn không biết, mẹ của anh ta lại nói đứa trẻ này là con cháu của bà ấy. Thùy Chi ngồi im chưa biết phải đáp thế nào thì Gia Kiệt từ bên ngoài nhanh chóng đi vào nét mặt tức giận.

    - Cha, mẹ hai người đến sao không báo con trước.

    - Ta đến để gặp cô gái này, không tìm con. - Mẹ Gia Kiệt nhìn Thùy Chi rồi nói.

    - Con đã nói với hai người từ trước rồi, con sẽ tự sắp xếp một ngày tốt để hai người gặp cô ấy, vì sao lại tự tiện như vậy?

    - Ta đến thăm cháu đích tôn của mình có gì sai sao? - Cha Gia Kiệt lên tiếng.

    Lúc này Thùy Chi mới hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, cô im lặng đứng cúi đầu chào cha mẹ anh rồi đi tới phía Gia Kiệt nói: "Thiếu gia mới về, tôi mệt nên lên phòng trước." - Sau đó nhanh chóng bỏ lên lầu, chuyện này anh ta nói vậy ắc có lý do của anh ta, đợi khi cha mẹ anh ta rời đi sẽ trực tiếp nói chuyện sau.

    Thùy Chi ngồi trong phòng một lúc thì cửa phòng cô vang lên tiếng gõ cửa.

    - Vào đi. - Thùy Chi lên tiếng.

    - Ngọc Nhi, là tôi. - Gia Kiệt bước vào.

    - Anh có thể nói rồi, từ khi náo đứa trẻ trong bụng tôi lại là con cháu nhà họ Phạm các người. - Thùy Chi tiếp tục hỏi.

    - Tôi.. xin lỗi. Vì cha mẹ tôi không đồng ý để một người có thai không rõ nguồn gốc trong nhà, nên tôi đành nói dối họ cô là có thai với tôi. - Gia Kiệt đáp.

    - Thì ra là vậy, anh không phải xin lỗi tôi. Tôi mới phải xin lỗi anh, tôi lại mang tới phiền phức cho anh rồi. - Thùy Chi khẽ nói, trong lòng cô dự tính bỏ đi.

    - Cô đừng nghĩ vậy, là tôi tình nguyện giúp đỡ cô. Trước mắt chuyện cha mẹ tôi cứ để yên họ nghĩ như vậy, xem như tôi nhận đứa trẻ kia làm con nuôi. - Gia Kiệt đáp.

    - Cảm ơn anh đã có ý tốt như vậy, nhưng tôi nghĩ lừa dối người lớn đặc biệt là cha mẹ anh như vậy là không tốt. Có lẽ tôi sẽ đi ra khỏi nơi này, anh nên về nói sự thật cho cha mẹ mình.

    - Ngọc Nhi, tôi không cho phép em đi đâu cả. - Nghe Thùy Chi nói muốn bỏ đi, tâm trí Gia Kiệt liền không bình tĩnh.

    - Vì sao, tôi ở đây thật sự mang lại quá nhiều phiền phức cho anh. Cha mẹ anh nói đúng, để một phụ nữ mang thai không rõ lai lịch như tôi ở trong nhà rất tai tiếng cho Phạm gia.

    - Chỉ cần tôi cưới em, thì sẽ không còn tai tiếng gì cả. - Gia Kiệt nắm chặt tay Thùy Chi.

    - Anh nói điên khùng chuyện gì vậy. - Thùy Chi giật mình, muốn kéo tay lại nhưng sức không bằng Gia Kiệt.

    - Tôi nói là, tôi muốn cưới em, tôi yêu em, Ngọc Nhi. - Gia Kiệt ôm Thùy Chi trong lòng mà nói.

    - Anh.. anh.. buông tôi ra. - Thùy Chi hoảng sợ, trong tâm trí cô chợt nhớ đến một người đàn ông xa lạ, cũng từng ôm cô và nói yêu cô như vậy. Bỗng một cơn đau đầu chợt đến khiến Thùy Chi ngất đi trong vòng tay Gia Kiệt.

    Khi Thùy Chi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, bên cạnh là Gia Kiệt đang nắm lấy tay cô với nét mặt lo lắng.

    - Ngọc Nhi, em tỉnh rồi sao, em làm anh thật sự lo lắng.

    - Gia Kiệt, vì sao tôi lại ở đây.

    - Là tại anh, anh xin lỗi. - Gia Kiệt tự trách bản thân. - Khi nãy do em xúc động quá mạnh, phần đầu của em bị tổn thương chưa hồi phục nên khi em quá xúc động sẽ chịu không nỗi mà ngất đi.

    - Gia Kiệt, tôi.. tôi.. - Thùy Chi nhớ tới lúc trong phòng, liền rút tay khỏi tay anh.

    - Đừng nói gì nữa, em nghĩ ngơi cho khoẻ. - Gia Kiệt ngăn lại. - Anh sẽ nghe lời em, nói sự thật cho cha mẹ mình biết. Nhưng có một điều anh chắc chắn với em rằng, anh yêu em.

    - Gia Kiệt, anh đối với tôi rất là tốt nhưng chính bản thân tôi biết tôi đối với anh không phải là tình yêu. Tình cảm hiện tại của tôi dành tất cả vào đứa bé trong bụng này, tôi không muốn nghĩ nhiều về những chuyện khác.

    - Chỉ cần em đừng rời xa anh, đừng bỏ đi. Anh nhất định sẽ khiến em yêu anh. Xem như anh cầu xin em, đừng bỏ đi.

    - Được, tôi sẽ không bỏ đi, dù cha mẹ anh có ép tôi đi tôi cũng sẽ không bỏ anh đi.

    - Cảm ơn em, Ngọc Nhi.
     
    Ngudonghc, chiqudollNganha93 thích bài này.
  8. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi cha mẹ Gia Kiệt biết được sự thật thì ra sức đuổi Thùy Chi ra khỏi nhà anh, nhưng Thùy Chi vẫn không nói một câu nào chỉ im lặng lắng nghe những lời nói nặng nề từ Phạm phu nhân kia. Cô càng lúc càng giống như một cái bóng, nhốt mình vào trong phòng những khi không có Gia Kiệt ở nhà, sau đó giả như vui vẻ khi anh về đến. Cô không muốn gây thêm phiền hà đến Gia Kiệt, không muốn anh lo lắng hơn cho cô. Mọi thứ đều chỉ là lời nói ngoài tai cô không để tâm là được.

    Ngày cô sinh bé con, cũng một mình Gia Kiệt bên cạnh như một ông bố thật sự. Gia Kiệt hết chạy đi đầu này lo giấy tờ đến nơi khác lo mua những thứ cần thiết, nhìn Gia Kiệt vì mình mà vất vả, đứa trẻ này cũng không phải con của anh nhưng anh luôn cưng chiều và chăm sóc, điều này khiến Thùy Chi biết ơn Gia Kiệt vô cùng và cô tự ngộ nhận đó chính là tình cảm dành cho anh.

    Đứa trẻ sinh ra đặt tên là Vương Khang, vì Gia Kiệt nhận đứa trẻ này làm con nuôi của mình nên anh dành luôn quyền đặt tên, Thùy Chi cũng mỉm cười chấp thuận dù sao mạng sống của đứa bé kia cũng chính do anh cứu lấy.

    Thấp thoáng, Vương Khang đã được hơn một tuổi, nhìn thấy đứa con trai của mình lớn lên từng ngày trong lòng Thùy Chi vui sướng biết bao, đứa trẻ sinh ra không giống Thùy Chi nhưng mang khí chất đẹp trai sáng láng. Thùy Chi đôi khi nghĩ về cha của đứa trẻ này, phải chăng cũng rất phong độ nên mới có thể tạo ra một đứa trẻ như vậy. Đang ngồi nhìn đứa trả trên nôi suy nghĩ thì giọng Gia Kiệt vang lên.

    - Ngọc Nhi, hôm nay để con gửi lại cho vú nuôi, chúng ta trốn ra ngoài một hôm được không. - Gia Kiệt vui vẻ nói.

    - Không được, em không yên tâm. - Thùy Chi cười đáp.

    - Chỉ xin của em hai giờ thôi mà. - Gia Kiệt ra vẻ nài nỉ.

    Thùy Chi im lặng suy nghĩ.

    - Ngọc Nhi, đồng ý đi. - Gia Kiệt tiếp tục thuyết phục.

    - Được rồi, chỉ hai giờ thôi. - Thùy Chi thấy vẻ mặt Gia Kiệt quá đáng thương nên đành chấp nhận.

    Gia Kiệt đưa Thùy Chi đến một nhà hàng sang trọng, anh đã bao trọn nhà hàng hôm nay. Sau khi Gia Kiệt nhấc ghế mời Thùy Chi ngồi xuống, một bài hát vang lên.. là Only Love

    "2 a. M. And the rain is falling

    Here we are at the crossroads once again

    You're telling me you're so confused

    You can't make up your mind

    Is this meant to be

    You're asking me

    But only love can say - try again or walk away

    But I believe for you and me

    The sun will shine one day

    So I'll just play my part

    And pray you'll have a change of heart

    But I can't make you see it through

    That's something only love can do

    In your arms as the dawn is breaking

    Face to face and a thousand miles apart

    I've tried my best to make you see

    There's hope beyond the pain

    If we give enough, if we learn to trust

    But only love can say - try again or walk away

    But I believe for you and me

    The sun will shine one day

    So I'll just play my part

    And pray you'll have a change of heart

    But I can't make you see it through

    That's something only love can do

    I know if I could find the words

    To touch you deep inside

    You'd give our dream just one more chance

    Don't let this be our good-bye

    But only love can say - try again or walk away.."

    Thùy Chi im lặng nghe bài hát này, cô bỗng nhớ lại trước kia cũng từng ngồi cùng một người đàn ông xa lạ kia, nghe bài hát lãng mạng này. Nhưng kí ức chỉ thoáng qua rồi lại vụt tắt đi, Gia Kiệt sau khi bản nhạc tắt đi liền cho gọi người bên trong mang ra hai phần ăn mà ăn đặt sẵn. Một chiếc dĩa lớn, được đậy kín đặt trước mặt Thùy Chi, cô tò mò không biết bên trong là món ngon gì lại cầu kì như vậy, Thùy Chi nhìn Gia Kiệt đang mỉm cười nhìn mình thì cô cũng cười đáp anh.

    - Nhà hàng này xem ra rất cầu kì, món ăn lại đậy kín như vậy.

    - Em mở ra xem, anh đã đặt món này dành riêng cho em. - Gia Kiệt cười đáp.

    Thùy Chi cũng không đợi Gia Kiệt nói, cô nhanh chóng mở chiếc dĩa lớn kia ra. Bên trong không có món ăn nào, chỉ có một chiếc hộp màu vàng, bên trong mà một chiếc nhẫn đính một viên kim cương lấp lánh, Thùy Chi cảm thấy bất ngờ và khó xữ.

    Gia Kiệt đứng lên, đi tới phía Thùy Chi cầm chiếc nhẫn bên trong chiếc dĩa lên. Anh quỳ xuống hướng mắt về Thùy Chi.

    - Ngọc Nhi, em đồng ý lấy anh chứ.

    Thùy Chi thật không biết phải trả lời anh như thế nào. Cô mang ơn anh quá nhiều, anh lại chăm sóc cho mẹ con cô rất chu đáo. Hai năm qua anh luôn tôn trọng cô và không đi quá giới hạn, anh chỉ như một người cha của Vương Khang mà quan tâm đến thằng bé. Thùy Chi cảm động trước tình cảm của Gia Kiệt dành cho mình.

    Thùy Chi nhìn Gia Kiệt, khẽ mỉm cười rồi gật đầu.

    Gia Kiệt vui sướng ôm chầm lấy cô, sau đó đeo chiếc nhẫn lấp lánh kia vào tay Thùy Chi.
     
    Ngudonghcchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười hai 2020
  9. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi nhận được điện thoại của Luân Thành, Đàn em cũng nhanh chóng cho người đến nơi Thùy Chi đang sống mà tìm kiếm cô. Những nỗ lực của mọi người đều thất bại, một lần nữa không thể tìm ra người tên Thùy Chi tại nơi này.

    Đang ngồi trong khách sạn, những ngày qua tìm kiếm Thùy Chi khắp nơi nhưng vẫn chưa lộ ra một thông tin. Lần này Luân Thành nhất định phải lật hết cái thành phố biển nhỏ bé này.

    Tiếng cửa phòng của Luân Thành vang lên, sau đó đàn em bước vào.

    - Thiếu gia, tôi đã đến bệnh viện và bên công an nữa, họ đều không có thông tin gì về Thùy Chi cả, tôi con xem cả danh sách những cô gái bị tai nạn, bị giết hay tự tử đều không có cô ấy.

    - Như vậy thì tốt, ít ra cô ấy vẫn còn sống, nhưng vì sao còn sống lại không quay về. - Luân Thành nhìn ra cửa số với ánh đèn bên ngoài, cảnh sắc thật đẹp nhưng đối với Luân Thành thật chán ghét.

    - Thiếu gia, cậu có chắc rằng Thùy Chi đến nơi này. Những ngày qua chúng ta đã đi đến tất cả những ngỏ ngách để dò hỏi về cô ấy.

    - Nhật Hạ con gái của Kim Thành đang đeo trên người chiếc dây "Tình Yêu Trọn Vẹn" mà mẹ tôi đã tặng Thùy Chi, đó là vật gia truyền chỉ truyền lại cho con dâu nhà Họ Trần. Cô ta nói nó được mua tại nơi này.

    - Nghĩa là Thùy Chi đã bán sợi dây ấy đi sao? - Đàn em tỏ ra ngạc nhiên.

    - Chuyện này phải gặp Thùy Chi mới có thể biết được.

    - Thiếu gia hãy gọi tiểu thư Kim Mai để hỏi thăm, chúng ta phải xác định nơi bán cho cô ấy sợi dây của Thùy Chi.

    - Là một người bạn cô ta tặng, lần trước đã hỏi thì họ nói đã rất lâu nên không thể nhớ.

    * * *

    Hôm nay Gia Kiệt có hợp đồng ký kết nên đã mời khách đến nhà dùng cơm tối, Thùy Chi vẫn còn đang chuẩn bị những món ăn cùng người làm. Gia Kiệt vui vẻ xắn tay áo lên đuổi tất cả người làm ra ngoài mà một tay phụ giúp Thùy Chi. Thùy Chi chỉ biết cười với thái độ trẻ con này của anh.

    7h, cánh cửa của biệt thự mở ra, một chiếc xe màu đen tiến vào bên trong. Sau đó một chàng trai từ trong xe bước ra, anh tiến vào bên trong căn biệt thự, cô cũng khoát tay Gia Kiệt đi ra đón chào.

    Luân Thành tiến vào căn biệt thự sang trọng của Phạm gia, đi đến cửa nhìn thấy Gia Kiệt đang đứng cùng một cô gái. Ánh mắt Luân Thành dừng lại trên gương mặt Thùy Chi, hai hàng chân mày nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm khó đoán.

    - Trần tổng, rất vui gặp lại anh.

    - Chào anh. Phạm tổng - Luân Thành trả lời, ánh mắt vẫn dán trên người Thùy Chi.

    - À, đây là vợ sắp cưới của tôi, cô ấy tên là Ngọc Nhi. - Gia Kiệt giới thiệu.

    - Chào Trần tổng. - Thùy Chi ngước nhìn Luân Thành, nhận thấy ánh mắt như muốn nuốt trọn mình khiến cô có chút e dè liền quay mặt đi.

    - Chào cô. - Luân Thành mặc dù không thích nhưng cũng ra vẻ tươi cười.

    - Được rồi, chúng ta vào nhà thôi. Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều món ngon để đãi Trần tổng đây. - Gia Kiệt nói rồi dẫn đường vào nhà trước

    Thùy Chi luống cuống nhanh chân bước chân theo Gia Kiệt thì bị vấp, một bàn tay đỡ lấy cô ôm trọn vào lòng, mùi hương trên cơ thể anh ta rất là quen thuộc khiến Thùy Chi ngây người.

    - Ngọc Nhi tiểu thư, cô có làm sao không? - Luân Thành đỡ Thùy Chi trong tay mà nói.

    - À, tôi.. tôi không sao. Cảm ơn anh. - Thùy Chi nhanh chóng rời khỏi bàn tay anh. - Chúng ta mau vào thôi, Gia Kiệt đang đợi.

    Nói xong Thùy Chi bước nhanh vào bên trong, vừa rồi ngã vào người anh ta cô có cảm giác quá thân quen. Nghĩ đi nghĩ lại cô cũng không thể quen một người ưu tú như anh ta được, theo như lời Gia Kiệt kể về thì anh ta là một người đàn ông cực kì xuất sắc.

    Bốn người ngồi trên bàn ăn. Trên một chiếc bàn dài, Gia Kiệt ngồi vị trí chủ gia, bên phải là Thùy Chi, bên trái là Luân Thành. Thùy Chi ngồi đối diện với Luân Thành, ngước mắt lên liền động phải ánh mắt của Luân Thành khiến cô vô cùng khó chịu nhưng dù sao cũng là đối tác làm ăn của Gia Kiệt.

    - Mọi người nâng ly, chúc mừng cho bữa tiệc hôm nay. - Gia Kiệt nâng ly rượu lên trước mà nói.

    Cả bốn người củng nâng ly lên, Luân Thành chợt nói: "Ngọc Nhi tiểu thư, rất vui khi gặp cô."

    Thùy Chi nhìn Luân Thành khó hiểu câu nói của anh ta, sau đó quay sang nhìn Gia Kiệt đang uống ly rượu của mình. Thùy Chi cũng mỉm cười đáp lời.

    - Trần tổng, mời anh. Rất vui khi gặp anh. - Thùy Chi cũng nâng ly của mình đưa lên miệng uống cạn.

    - Woa, không ngờ tửu lượng của em cũng khá đó nha, có thể uống cạn một ly. - Gia Kiệt thấy Thùy Chi uống cạn ly rượu liền hào hứng.

    - Cô ấy chỉ có thể uống thêm một ly nữa thôi là sẽ ngã gục. - Luân Thành nhìn về phía Thùy Chi mà nói.

    - Ầy, Trần tổng đừng xem thường Ngọc Nhi chứ. Nào, Ngọc Nhi anh mời em một ly, cho Trần tổng thấy tửu lượng của em. - Gia Kiệt cười nói.

    Thùy Chi thấm men trong người, không ngờ loại rượu này lại ngọt như vậy, cô nâng ly lên cụng với Gia Kiệt sau đó đưa hết vào miệng mà uống trọn. Vừa đặt ly xuống bàn, Thùy Chi cũng ngục đầu trên bàn.

    - Ngọc Nhi, em say thật sao? - Gia Kiệt khẽ gọi.

    Thùy Chi say khướt không nghe thấy gì.

    - Trần tổng, xem ra anh đúng rồi. - Gia Kiệt bất ngờ nhìn Luân Thành.

    - Haha, tất nhiên là Trần tổng có mắt nhìn người rồi, vì vậy anh ấy mới quản lý hàng ngàn người trong RoYal. – Gia Kiệt tâng bốc.

    - Tôi cũng chỉ là một người bình thường, chỉ cần dùng mắt quan sát sẽ thấy mà thôi. - Luân Thành đáp lời. - Để đáp lại hôm nay Phạm thiếu gia mời tôi đến dùng cơm, ngày mai tôi mời cậu và tiểu thư đây đến một resort cạnh biển thuộc RoYal chúng tôi nghĩ dưỡng, mọi chị phí tôi sẽ chi trả.

    - Được, tôi nhận lời. - Gia Kiệt cũng muốn được cùng Thùy Chi ra ngoài vui chơi.

    Từ bên trong, tiếng khóc oe oe của đứa bé vang lên. Luân Thành nhíu đôi mày nhìn vào, Gia Kiệt nhanh chóng chạy vào xem xét, đợi một lúc tiếng trẻ con đã không còn thì Gia Kiệt trở ra với nét mặt ái ngại.

    - Xin lỗi, con trai tôi quấy khóc, Ngọc Nhi lại say mất rồi để hai người cười chê.

    - Gia Kiệt thiếu gia thật làm tôi hâm mộ, tuổi trẻ đã có vợ đẹp con ngoan. - Luân Thành nhìn Thùy Chi rồi nói.

    - Thật sự đó may mắn mà ông trời ban cho tôi, cô gái nhỏ là điều hạnh phúc nhất mà tôi có được cho đến hiện tai. - Gia Kiệt ân cần đỡ Thùy Chi lên, bế cô về phòng mình. - Thật ngại, tôi đưa cô ấy về phòng sẽ quay lại ngay.

    Luân Thành khẽ run người, nhìn người đàn ông khác động chạm vào người phụ nữ đã từng thuộc về anh khiến anh cảm thấy giận dữ, nhưng chuyện gì đã xảy ra với Thùy Chi, vì sao lại không nhận ra anh, vì sao lại ở cùng người đàn ông này. Chuyện này cần phải làm sáng tỏ trước khi hành động.
     
    Ngudonghc, chiqudollNganha93 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười hai 2020
  10. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Luân Thành ra về, liền nhanh chóng cho người điều tra về cô gái bên trong nhà của Gia Kiệt. Đàn em đến báo cáo cho Luân Thành, hiện tại anh cũng rất khó xữ, chuyện lần này thật rắc rối.

    Luân Thành cầm trên tay báo cáo kết quả điều tra về cô gái mang tên Ngọc Nhi, bàn tay khẽ bóp nát tờ giấy trong tay tức giận mà vứt đi, đôi mắt anh khẽ nheo lại, hiện tia giận dữ:

    - Thùy Chi, em dám mang con trai của tôi đi kết hôn với người khác sao, cả đời này em chỉ thuộc về Trần Luân Thành tôi mà thôi.

    - Thiếu gia, tiếp theo chúng ta phải làm sao?

    - Cậu về lại trụ sở chính của RoYal, nhanh chóng điều tra công ty điện tử của Phạm gia đang vay vốn từ ngân hàng nào? - Luân Thành ra lệnh.

    - Thiếu gia muốn công ty của Phạm gia biến mất sao?

    - Tôi cũng không muốn nhúng tay vào chuyện làm ăn của họ, chỉ là dọa những kẻ nhát gan.

    - Kẻ nhát gan, là thiếu gia nói Phạm thiếu gia hay là Thùy Chi.

    - Thùy Chi tuy mất trí nhớ nhưng tính cách của cô ấy chắc chắn sẽ không thay đổi. Nói ra sự thật e rằng Thùy Chi cũng không quay về, chi bằng tôi với cô ấy chơi một trò chơi.

    - Thiếu gia, tôi chỉ e rằng..

    - Được rồi, cậu mau quay về thành phố đi, nơi này tôi biết tự lo liệu. Còn nữa, không được phép nói với ai tình trạng của Thùy Chi hiện tại.

    - Vâng, thưa thiếu gia.

    Chuyện này thiếu gia nghĩ cũng có lí lẽ của anh ta, Thùy Chi và đứa trẻ kia được sự chăm sóc và bảo bọc bằng cả tình yêu của Gia Kiệt. Dù không có tình cũng còn nghĩa, nếu sự thật được nói ra thì chỉ e Thùy Chi cho rằng đó là quá khứ mà không quay lại. Với tính cách nghĩ cho người khác, Thùy Chi làm sao để cho Gia Kiệt đau lòng mà bỏ theo Luân Thành. Vả lại hiên tại Thùy Chi đã quên mất Luân Thành, nói ra sự thật bây giờ chỉ toàn bất lợi. Chi bằng nhanh chóng nghe theo lời Luân Thành mà quay về trụ sở chính của RoYal thay Luân Thành điều tra hoạt động của công ty điện tử Phạm gia.

    Buổi sáng hôm sau, cả hai người cùng nhau đến khu resort của RoYal. Hiện tại ở nơi này chỉ có ba người bọn họ, dường như Luân Thành đã bao trọn khu resort này.

    - Ngọc Nhi, mau xuống đây bơi với anh. - Gia Kiệt đang bơi giữa hồ, vẫy tay gọi Thùy Chi.

    - Em, em không biết bơi. Mọi người cứ vui vẻ đi. - Thùy Chi trên bờ vãy tay lại vói Gia Kiệt.

    - Mau xuống đây, anh sẽ dạy em bơi. - Gia Kiệt đáp lời

    - Không, em không mang theo đồ bơi. Mọi người đừng để ý đến em. - Thùy Chi cười đáp, thật ra cô tự biết cơ thể mình không hấp dẫn nên không đủ can đảm mặc những bộ quần áo kia.

    Phía xa, Luân Thành ngồi trên một chiếc ghế dựa dài, anh vẫn đang quan sát Thùy Chi.

    - Trần tổng, chúng ta cùng xuống bơi. – Gia Kiệt nói

    Luân Thành hơi cười với Gia Kiệt đáp: "Tôi xuống sau, Phạm Tổng xuống trước tắm thoải mái đi."

    Luân Thành ngồi dậy đi tới nơi mà Thùy Chi đang ngồi, đứng một khoảng cách đủ để nói chuyện.

    - Tôi có một chuyện tò mò muốn hỏi Ngọc Nhi tiểu thư? - Luân Thành nhìn về phía xa lên tiếng.

    - Anh nói đi? - Thùy Chi hơi bất ngờ nhưng cũng đáp.

    - Tôi có nghe kể về chuyện của cô, vì sao cô không đi tìm lại quá khứ. Phạm gia dư sức giúp cô làm điều đó.

    - Vì sao tôi lại phải đi tìm quá khứ, trong khi tôi sống bây giờ là cho hiện tại và tương lai. - Thùy Chi nhìn về phía Luân Thành, ánh nắng chói chang từ phía anh làm cô hoa mắt.

    - Cô không sợ mình nuối tiếc điều gì đã quên mất trong quá khứ sao? - Luân Thành hỏi tiếp.

    - Nếu còn nuối tiếc điều gì, tôi đã không chọn cách tìm đến cái chết. Thật may là có Gia Kiệt cứu lấy mẹ con tôi, tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra để tôi lại tự mình giết đi con mình, nhưng từ lúc chết đi sống lại tôi quyết định sẽ sống vì đứa trẻ này không cần đi tìm những thứ khiến tôi ngu ngốc.

    - Cô yêu Phạm Gia Kiệt sao? - Luân Thành nghe Thùy Chi nói, trong anh có một loại khó chịu.

    - Có lẽ là có, tình cảm tôi dành cho anh ấy có thể lớn hơn tình yêu.

    - Tốt, cô và Phạm thiếu gia rất xứng đôi. - Nói rồi Luân Thành bỏ đi.

    Gia Kiệt nhìn thấy Trần tổng lại gần cô gái nhỏ của mình thì trong lòng cảm thấy có nỗi bất an không yên, từ phía bên kia hồ bơi anh nhanh chóng bơi gần lại. Đến khi anh tới nơi Thùy Chi đang ngồi thì Luân Thành đã bỏ đi.

    - Ngọc Nhi, Trần tổng đâu rồi.

    - Anh ta đi rồi. -Thùy Chi đáp.

    - Anh ta và em nói gì mà lại lâu như vậy? - Gia Kiệt lo lắng đến mất bình tĩnh.

    - Chỉ là xã giao vài câu, anh ấy nói chúng ta rất xứng đôi. - Thùy Chi cười với Gia Kiệt.

    Gia Kiệt nghe câu nói này từ Thùy Chi thì thở phào nhẹ nhõm, không hiểu vì sao đối với vị Trần Luân Thành này anh có cảm giác bất an như vậy. Gia Kiệt leo lên bờ, khoác chiếc khăn choàng trên người nắm tay Thùy Chi đi vào bên trong những ô dù.

    - Anh đi thay quần áo, em đợi anh tại nơi này. - Gia Kiệt trước khi đi liền căn dặn.

    - Được, em cũng không phải trẻ con. - Thùy Chi cười đáp.

    Từ phía xa, Luân Thành quan sát mọi chuyện.
     
    Ngudonghc, chiqudollNganha93 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng mười hai 2020
  11. Tiểu My A

    Bài viết:
    36
    Chap 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Gia Kiệt rời đi, Thùy Chi vô tình ngã xuống mặt nước, anh vội lao xuống nước cứu Thùy Chi lên bờ. Luân Thành nổ lực làm cho Thùy Chi hô hấp trở lại, rồi bế cô về phòng mình.

    - Anh đưa tôi đi đâu? - Thùy Chi cạn kiệt sức lực mà hỏi.

    - Đến một nơi mà em sẽ nhìn thấy quá khứ dù muốn hay không.

    Luân Thành trên tay bế Thùy Chi từ từ đi về phía phòng của mình. Cô không hiểu Luân Thành nói như vậy là có ý gì, hiện tại cô không còn sức lực mà chống cự được anh, Thùy Chi hé đôi mắt nhìn Luân Thành.

    - Anh có ý gì? Tôi không muốn đi cùng anh, tôi muốn gặp Gia Kiệt. - Thùy Chi hơi lo sợ, từ đâu cô lại có cảm giác bất an về người đàn ông này.

    Luân Thành không trả lời, cứ thế mà bế cô vào phòng, dùng chân đá cửa phóng mình đóng chặt lại. Sau đó mang cô đặt trên chiếc giường lớn. Thùy Chi cố sức ngồi dậy muốn bỏ đi, không hiểu nỗi người đàn ông xa lạ này tại sao lại mang cô về phòng của anh ta. Thùy Chi vừa đứng lên ra khỏi chiếc giường, Luân Thành đi tới trước mặt cô.

    - Cô gái nhỏ, từ khi nào gặp nguy hiểm nào em lại dám gọi tên người đàn ông khác. - Luân Thành tức giận nói.

    - Trần tổng, anh thật lạ, tôi gọi tên chồng sắp cưới của mình có gì sai. - Thùy Chi nhận thấy giọng nói đầy vẻ giận dữ của Luân Thành liền khó hiểu.

    - Tất nhiên sai, và em phải bị phạt. - Luân Thành vừa nói xong, bá đạo đặt môi mình trên bờ môi Thùy Chi mà chiếm lấy không thương tiếc.

    Thùy Chi bị bất ngờ với hành động này của Luân Thành, nhưng cách hôn này đối với cô có một chút quen thuộc, một chút lưu luyến. Trấn tĩnh lại suy nghĩ trong đầu Thùy Chi cố gắng đẩy Luân Thành ra khỏi môi mình nhưng anh càng siết chặt cô hơn.

    Luân Thành siết chặt Thùy Chi trong tay, hôn cô thật lâu không cho cô một chút cơ hội thở ra. Thùy Chi từ tức giận chuyển sang bị động không phản kháng nỗi anh, tim cô bắt đầu đập mạnh, đập mạnh không hiểu lý do gì. Cho đến khi Luân Thành rời khỏi đôi môi cô, gương mặt Thùy Chi đã đỏ ửng lên. Cô nhìn Luân Thành căm giận.

    - Anh.. anh.. vì sao anh như vậy?

    - Vì.. tôi chính là cha của con trai em. - Luân Thành không còn bình tĩnh mà nói, người phụ nữ này cả gan gọi tên người đàn ông khác trước mặt anh.

    Thùy Chi mở to mắt, nhìn trân trân vào Luân Thành. Cô không trả lời, chính xác hơn là kinh ngạc đến cứng miệng. Cô bắt đầu quan sát đường nét trên gương mặt anh, từng khoé mắt, chiếc mũi đến ánh mắt kia đều rất giống, đúng vậy Vương Khang của cô mang đường nét của người đàn ông trước mặt. Nhưng mà, như vậy thì đã sao. Anh ta đã làm gì để cô và con trai mình phải tìm đến cái chết, Thùy Chi khinh miệt đáp.

    - Nếu đó là sự thật, thì sao?

    - Tôi đoán đã đoán được thái độ này của em khi tôi nói ra sự thật này, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ nói. Dù biết tôi chính là cha của con trai mình cô vẫn quyết định kết hôn cùng Phạm Gia Kiệt, phải không? - Luân Thành nhìn vào mắt Thùy Chi mà hỏi.

    - Tất nhiên, tôi đã đồng ý với anh ấy. Tôi đã quên đi tất cả quá khứ trước kia, hiện tại tôi chỉ nhìn thấy Gia Kiệt và con trai tôi. - Thùy Chi lạnh lùng quay đi nói.

    - Được, em có thể lấy hắn ta. Nhưng con trai tôi sẽ mang đi. - Luân Thành cũng lạnh lùng đáp.

    - Anh lấy quyền gì mà muốn bắt con tôi. - Thùy Chi hơi lo lắng.

    - Lấy quyền là cha của nó. Trần gia chúng tôi không phải không nuôi nổi một đứa trẻ mà phải nhờ Phạm gia nuôi giúp.

    - Từ khi tôi mang thai, sinh con, nuôi con đến hôm nay đều không có sự xuất hiện của anh. Anh không liên quan gì đến đứa trẻ đó. - Thùy Chi phủ nhận vai trò của Luân Thành.

    - Ngày trước là em tự ý bỏ đi, hai năm qua tôi tìm em vất vả. Đến khi gặp lại em đã sắp làm vợ người khác, tôi không ép em quay về nhưng Trần gia tôi không muốn con cái của mình lưu lạc bên ngoài.

    - Cả tôi và Gia Kiệt sẽ bảo vệ Vương Khang, anh sẽ không bao giờ có được nó.

    - Em xem, nếu như Gia Kiệt biết tôi chính là cha đứa trẻ của em. Bây giờ em lại đang ở phòng của tôi, xem anh ta có tin tưởng em không. Một nam một nữ từng có với nhau một đứa trẻ ở chung một phòng, có trời mới biết chuyện gì xảy ra bên trong.

    - Anh.. anh.. bây giờ thì tôi đã biết tại sao tôi lại đau lòng đến mức tìm đến cái chết. Vì sao trước đây tôi lại có thể có con với anh, có phải bị anh cưỡng bức. - Thùy Chi khinh bỉ tột cùng.

    - Em thật biết tự đề cao mình, Trần Luân Thành tôi lại cưỡng bức một cô gái như em sao. Tôi kể em nghe, trước đây là em câu dẫn tôi trước. - Luân Thành cười nữa miệng đáp.

    Thùy Chi nghe Luân Thành nói, gương mặt đỏ bừng vì tức giận và ngại ngùng, sau đó nhanh chóng đi về phía cửa: "Gia Kiệt nhất định sẽ tin tôi và bảo vệ Vương Khang."

    - Em nghĩ có thể đi ra khỏi nơi này dễ dàng sao? - Luân Thành kéo Thùy Chi về phía mình.

    - Buông tôi ra - Thùy Chi hét

    Luân Thành đẩy cô xuống chiếc giường lớn, ý chí vừa bị mất kiểm soát vì thái độ bướng bỉnh ngang tàn của Thùy Chi. Luân Thành muốn cô gái bất trị này phải dưới thân mình mà van xin. Nhưng vừa lao lên người Thùy Chi thì tiếng đập cửa bên ngoài vang lên, là giọng Gia Kiệt.

    - Trần tổng, xin anh mau mở cửa. - Tiếng đập cửa càng lúc càng vội.

    Luân Thành nghe tiếng Gia Kiệt, rời khỏi người Thùy Chi khẽ cười nhếch:

    - Chồng em đến rồi, chúng ta bị bắt tại trận?
     
    Ngudonghc, chiqudollNganha93 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng mười hai 2020
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...