Ngôn Tình [Edit] Yêu Người Thành Nghiện - Diệp Hề Lương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi VYVYVYVYVY, 25 Tháng ba 2022.

  1. VYVYVYVYVY

    Bài viết:
    7
    Chương 10: Ở cạnh nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Chấp tựa lưng vào cánh cửa phòng. Tấm hình kia, hắn vẫn còn nhớ rõ, kiếp này dù có chết hắn vẫn không thể nào quên được những ký ức đó.

    Năm mười tám tuổi, Nhan Tập Ngữ thi đỗ học viện âm nhạc ở thành phố A. Dương Lâm vì cô mà sắp xếp một chuyến đi du lịch để cô thư giãn sau khi thi tốt nghiệp.

    Nhan Tập Ngữ tránh né Từ gia nên cô sẽ không đồng ý đi du lịch cùng họ. Nhưng cuối cùng cô lạiquyết định cùng với Lâm Chấp đi Kuala Lumpur nghỉ hè.

    Ở trên phi cơ, hắn cười hỏi: "Chúng ta đi như vậy có giống như đang bỏ trốn hay không?"

    Cô đỏ mặt dùng tay đánh lên người hắn: "Ai muốn bỏ trốn cùng anh."

    Bởi vì hai người họ không có đặt trước phòng nên hiện tại khách sạn chỉ còn lại một phòng trống với hai giường.

    Lâm Chấp nhìn ra Nhan Tập Ngữ có phần cuốn quýt, dò hỏi ý kiến của cô: "Nếu em không đồng ý thì chúng ta liền đổi một khách sạn khác."

    Nhan Tập Ngữ thở phào nhẹ nhỏm, vừa muốn gật đầu đồng ý liền nghe hắn nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ em không tin tưởng anh sao?" Chỉ một câu nói đã đem phòng tuyến của Nhan Tập Ngữ đánh bại.

    Trải qua sáu tiếng đồng hồ ngồi trên phi cơ cộng với hơn một giờ ngồi taxi. Kỳ thực, Nhan Tập Ngữ rất mệt mỏi cô không muốn di chuyển và cũng không muốn thể hiện bản thân quá bảo thủ dù sao thì trong phòng cũng có hai cái giường nên đã đáp ứng Lâm Chấp.

    Đi vào căn phòng. Nhan Tập Ngữ rõ ràng nghe thấy tim mình đập nhanh hơn, tay nắm vạt áo còn đầu bất giác cúi xuống nhìn chầm chầm xuống phía dưới chân.

    Lâm Chấp đem vali hành lí bỏ vào phòng, nhìn thấy hai má Nhan Tập Ngữ đỏ lên. Cổ họng hắn giật giật không dễ để phát hiện.

    "Em đi tắm trước đi!"

    Nhan Tập Ngữ bị giọng nói của Lâm Chấp làm cho giật mình: "Ừ."

    "Thời gian không còn sớm tắm rửa xong liền đi ngủ, ngày mai mới có tinh thần đi chơi."

    Nhan Tập Ngữ gật đầu, mở vali ra để tìm áo ngủ. Liền nhìn thấy Lâm Chấp vẫn nhìn mình chầm chầm liền nói: "Anh mau quay ra chỗ khác." Cô là muốn tìm quần lót và áo lót.

    Lâm Chấp bất động rất có hứng thú mà nhìn cô. Cô theo tầm mắt nóng bỏng của hắn nhìn xuống sau đó thật nhanh đem quần lót giấu kỹ, vội vã trốn vào trong phòng tắm.

    Lâm Chấp nhìn theo bóng lưng của Nhan Tập Ngữ, vòng eo nhỏ nhắn, chân dài thẳng tắp, đột nhiên có chút khát nước liền đi đến giường mở máy tính ra để phân tán lực chú ý.

    Nhan Tập Ngữ sau khi tắm xong thì nhìn chính mình trong gương. Cô mặc một bộ đồ ngủ bảo thủ, nhìn bản thân từ trên xuống dưới cảm thấy không có gì không ổn.

    Cô chỉ cần nghĩ tới hai người yêu nhau nhất định sẽ làm loại chuyện đó thì liền cảm thấy sợ hãi, bởi vì..

    Cô mở vòi nước, làm ướt mặt để bản thân mình thanh tỉnh không suy nghĩ những thứ khiến bản thân không thoải mái. Cô tin tưởng Lâm Chấp mặc dù thường ngày hắn rất cường ngạnh nhưng cô tin là nếu cô không muốn thì hắn sẽ không ép buộc cô.

    Nhan Tập Ngữ từ phòng tắm đi ra ngoài liền nhìn thấy Lâm Chấp đang sử dụng máy tính liền đi đến cạnh hắn hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

    "Anh đang sắp xếp hành trình cho ngày mai."

    Nhan Tập Ngữ rất có hứng thú nên đã quên đi sự ngượng ngùng mà tiến lại đến bên hắn.

    Cô tựa vào rất gần một mùi hương thơm mát xông lên mũi, cùng với giọng nói ngọt ngào ở bên tai làm hắn hô hấp không thông.

    Lâm Chấp đột nhiên đứng lên khắc chế bản thân không nhìn cô nói: "Em xem đi, anh đi tắm." "Vâng." Tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào máy tính nên đã hoàn toàn quên chú ý sự thay đổi của Lâm Chấp.

    Lâm Chấp vọt vào nhà tắm, tắm ngay nước lạnh. Nha đầu mới chỉ mười tám tuổi, hắn nguyện ý chờ cô ấy lớn hơn một chút nữa.

    * * *

    Nhan Tập Ngữ nhìn hắn đi ra hướng hắn vẫy tay: "Anh mau đến nhìn xem."

    Lâm Chấp hít một hơi khí lạnh. Áo ngủ của cô ấy rất bảo thủ nhưng khi cô vẫy tay gọi hắn thì cần cổ trắng nõn nà liền hiện ra khiêu khích ý chí chiến đấu của hắn.

    Hắn trấn tỉnh bản thân mà đi qua. Nhan Tập Ngữ chỉ vào màn hình lơ đãng nói: "Trên người của anh thơm quá là cùng một mùi thơm với em."

    Toàn thân Lâm Chấp đang kêu rào khó chịu mà Nhan Tập Ngữ còn quay đầu hướng hắn mà nói chuyện. Cái miệng nhỏ không ngừng lải nhải, đôi môi thì đỏ đỏ mềm mềm.

    Hắn không khống chế được nên đã cuối đầu xuống hôn lên môi của cô. Quả thực, khi vừa bước vào căn phòng hắn đã muốn làm như vậy với cô. Hắn thậm chí nghĩ hôn cô thẳng một đường từ cửa lên đến trên giường cho đến khi hai người không thở nối nữa mới dừng lại.

    Hai người trong miệng đều là mùi vị của bạc hà. Lâm Chấp cẩn thận miêu tả đôi môi làm cho cô thả lỏng. Nhan Tập Ngữ cảm thấy bản thân như bị điện giật không phải cô không tiếp nhận được nụ hôn của Lâm Chấp mà là vì nụ hôn của hắn luôn tràn ngập sự xâm chiếm rất ít khi ôn nhu như thế này.

    Cô bị động tiếp nhận nụ hôn ôn nhu của hắn. Còn chưa kịp hưởng thụ hắn đã cạy hàm răng của cô ra mà tiến vào thần tốc làm cho nụ hôn trở nên cuồng nhiệt.

    Nhan Tập Ngữ mặc kệ cho hắn mặc sức mà cướp đoạt tất cả ngọt ngào của cô. Tay cô tự nhiên đặt trên hông của hắn.

    Lâm Chấp rời khỏi môi của cô, sau đó liền hôn lên khóe miệng. Cô cho rằng như vậy là đã kết thúc, thế nhưng..

    Nụ hôn của hắn một đường trượt xuống dưới rơi lên xương vai xanh. Trong đầu cô liền nhớ đến những ký ức không thoải mái, bắt đầu sợ hãi run rẫy trong miệng lầm bầm: "Buông ra.." "Buông ra.."

    Cho đến khi chạm đến nước mắt của cô, nghe thấy cô khóc. Lâm Chấp mới phát giác ra bất thường nhẹ nhàng tránh ra, mà cô lại né tránh tầm mắt của hắn.

    "Tiểu Ngữ làm sao vậy?"

    Cô lắc đầu, lặp lại: "Không muốn như vậy." "Không muốn như vây."

    Sáng sớm, Nhan Tập Ngữ ra khỏi cửa, đầu không tự giác mà hướng cửa phòng của Lâm Chấp mà nhìn.

    Tối hôm qua, mẹ gọi điện thoại bảo sáng nay sẽ gặp mặt nhau tại công ty Thôi Xán và cô đã đồng ý gặp mặt bởi cô cũng có chuyện cần để nói.

    Cô vừa tới dưới lầu của công ty giải trí Thôi Xán thì đã nhìn thấy xung quanh lối vào có rất nhiều người bao quanh. Chỉ trong chốc lát thì có một chiếc xe bảo mẫu chạy qua. Mọi người xung quanh miệng kêu lên: "Cố Lân!" "Cố Lân!" "Cố Lân!"

    Nhan Tập Ngữ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc hình như cô đã nghe thấy nó ở đâu rồi. Qua một lúc suy nghĩ, cô mới nhớ ra lần trước cô đã mua một cuốn album của Cố Lân nhưng vẫn chưa có nghe. Bất quá, cô không theo đuổi thần tượng cũng không thích xem náo nhiệt nên đã trực tiếp hướng cửa mà đi vào.

    Cố Lân từ trên xe bước xuống, chen lấn trong đám đông mà đi vào. Nhan Tập Ngữ không biết là bị ai xô đẩy thuận thế làm bước chân lảo đảo, tâm tình có chút buồn bực. Fan của hắn thật là điên cuồng.

    Cô đi vào Thôi Xán nhưng bị chặn lại ở cửa. Không còn cách nào khác cô chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ cô.

    "Vị tiểu thư này, Cố Lân cô cũng đã gặp qua rồi nhưng không thể tùy tiện mà tiến vào như vậy được." Phía sau, Cố Lân và người quản lý cũng đã đến, thấy cô đứng ở một bên cho là cô là từ trong đám đông hỗn loạn mà tiến vào.

    Nhan Tập Ngữ chỉ nâng khóe miệng lên cười một tiếng mà không nói gì.

    Người quản lý bị thái độ không mặn không nhạt của Nhan Tập Ngữ làm cho nghẹn ở một bên, tính lên tiếng thì bị Cố Lân ở bên cạnh ngăn cản: "Không quan hệ."

    Thanh âm trầm thấp từ tính.

    Nhan Tập Ngữ không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Kính râm to lớn tựa hồ che hết nữa khuôn mặt. Cô chỉ nhớ mang máng khuôn mặt này qua bìa album nếu không phải vừa nảy fan hâm mộ la lên cô cũng không nhìn ra được.

    Cố Lân và người quản lý chuẩn bị quét thẻ đi vào liền nhìn thấy trợ lý của Dương Lâm chạy lại đây hướng Nhan Tập Ngữ cung kính nói: "Đại tiểu thư thật sự xin lỗi. Tôi tới chậm."

    "Không sao cả."

    Chờ Nhan Tập Ngữ đi xa. Người quản lí mới hỏi Cố Lân: "Cô ấy.. cô ấy là con gái của Dương Lâm?"

    Cố lân không trả lời, xuyên qua kính râm vừa rồi hắn chú ý tới ánh mắt của cô. Đó không phải là ánh mắt súng bái mà là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

    "Mẹ."

    Dương Lâm đứng dậy đi đến hướng của con gái. Trong lòng bà có chút thấp thỏm bởi vì một năm không gặp chỉ sợ là có chút khoảng cách.

    Bà đi lên phía trước kéo cánh tay của con gái vô cùng thân thiết, oán giận nói: "Con trở về sao không nói trước một tiếng với mẹ?"

    Nhan Tập Ngữ bất động thanh sắc, rút cánh tay ra nói: "Con cảm thấy không có gì quan trọng."

    Dương Lâm á khẩu không trả lời được chỉ có thể cười gượng.

    "Mẹ con tới là muốn nói về việc của Lâm Chấp."

    "Mẹ biết, mẹ và dượng Từ đã thương lượng qua nhưng dượng ấy không nghe mẹ nói."

    Nhan Tập Ngữ nhìn vẻ mặt khó xử của bà cắn môi kiên định nói: "Ông ấy không có quyền làm như vậy với Lâm Chấp."

    Dương Lâm thở dài bất đắc dĩ nói: "Con cũng biết dượng Từ của con sĩ diện. Lúc trước bị Lâm Chấp làm cho mất mặt nên không nuốt trôi cục tức."

    Dượng Từ? Cho tới giờ phút này mà mẹ của cô còn bảo cô kêu người đó một tiếng: "Dượng Từ."

    Cô cười khổ một tiếng. Cô chưa bao giờ hi vọng mẹ sẽ đứng trên lập trường của cô mà suy nghĩ một chút nhưng đến hiện tại thì quả thật trái tim của mẹ quá lạnh lùng.

    "Mẹ, nếu như con không cần sĩ diện mà nói ra tất cả thì cái người mà gọi là dượng Từ đó sẽ thân bại danh liệt."
     
  2. VYVYVYVYVY

    Bài viết:
    7
    Chương 11: Sát vách có sói

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Lâm khiếp sợ nhìn về phía Nhan Tập Ngữ. Bà dường như nhìn thấy bóng dáng của bản thân bà khi còn trẻ cũng là vì tình yêu mà cái gì cũng không cần.

    "Tập Ngữ, chẳng lẽ con không quan tâm đến danh dự của con sao?"

    Nhan Tập Ngữ cười khổ một tiếng: "Danh dự? Con còn có danh dự gì để quan tâm?" Nếu như đây là biện pháp duy nhất thì cô liền chấp nhận tất cả.

    "Cha mẹ của Lâm Chấp sẽ nghĩ như thế nào? Con không quan tâm đến cái nhìn của họ hay sao?"

    Nhan Tập Ngữ trố mắt một lúc lâu mới nói: "Có lẽ, con và Lâm Chấp không còn cơ hội nữa."

    Dương Lâm nhìn sắc mặt tái nhợt của con gái lo lắng hỏi: "Là bởi vì Lâm Chấp chú ý đến nó?" Cô lắc đầu. Nếu như Lâm Chấp quan tâm đến thì đã không muốn cô rồi. Cái mà hắn chú ý đến chính là vào lúc cô yếu đuối nhất lại không cần hắn, rời bỏ hắn mà đi.

    "Mẹ, con phải đi."

    Dương Lâm há miệng lại không biết nên dùng lý do gì để giữ con gái ở lại. Mắt thấy con gái sắp ra khỏi cửa bà liền nhớ tới hỏi: "Con là đi xác thực mọi chuyện sao?"

    Nhan Tập Ngữ quay đầu lại nhìn mẹ cô lắc đầu.

    "Mẹ đã chuẩn bị cho con phòng làm việc. Con có muốn đến đó không?" Cô đứng yên tại chỗ suy nghĩ rất lâu sau đó đã đồng ý. Cô là học về sáng tác nhạc mà công ty của Dương Lâm lại có các thiết bị cũng như tài nguyên tốt nhất. Huống chi, cô còn có chuyện phải hoàn thành trong thời gian sớm nhất.

    Dương Lâm thấy con gái không có cự tuyệt, đôi mắt liền sáng lên. Cuối cùng thì một chữ mẹ này đã có chút ít tác dụng.

    "Mẹ, ngày mai con sẽ đi làm."

    "Tốt."

    Nhan Tập Ngữ đi xuống dưới lầu. Xa xa đã nhìn thấy bóng dáng của Cố Lân. Chỉ là bóng lưng thôi nhưng lại mang lại cảm giác trời sinh có phong thái của vương giả. Hắn bỗng nhiên xoay người, tháo kính râm xuống, khuôn mặt đẹp không góc chết hiện ra rõ ràng.

    Lần đầu gặp mặt có chút hiểu lầm nên cô hy vọng hắn đừng tới gần mình.

    Cố Lân ở đây là để chờ Nhan Tập Ngữ. Cha của cô là Nhan Túc Dục chính là người thầy đã chỉ dạy hắn. Hắn vẫn còn nhớ khi thầy nhắc đến con gái của mình đó luôn là một bộ dáng đầy kiêu ngạo. Thầy nói con gái của ông rất có thiên phú về âm nhạc. Chỉ có điều là hắn chưa từng thấy qua Nhan Tập Ngữ.

    Mấy năm nay, thị trường đĩa nhạc rất ảm đạm. Về sau do công ty quản lí yêu cầu nên hắn đã chuyển sang đóng phim truyền hình nên sự nghiệp ca hát tạm thời gác lại.

    Khi biết được tin tức Nhan Túc Dục đột nhiên qua đời. Hắn cảm thấy rất tiếc nuối. Không biết trong giới âm nhạc còn bao nhiêu người chỉ chuyên tâm sáng tác âm nhạc mà không màng đến danh lợi giống như thầy nữa.

    Hắn nhìn ra Nhan Tập Ngữ có ý định tránh hắn. Hắn đi tới trước mặt của cô nói: "Tôi đến là để thay mặt người quản lý xin lỗi cô."

    "Không sao cả."

    Cô có thể hiểu được những chuyện này thường xuyên phát sinh. Thân là người quản lý của minh tinh còn là người đang rất hot thì đó chỉ là nhiệm vụ mà thôi.

    Cố Lân muốn nói lại thôi. Nhan Túc Dục đã qua đời sáu năm còn Dương Lâm lại tái hôn với Từ Thiếu Khang. Hắn vẫn là không nên nhắc đến vết sẹo trong lòng của cô ấy.

    Nhìn bóng lưng Nhan Tập Ngữ đi xa. Hắn cắn chặt môi, ánh mắt sâu xa.

    Khi Lâm Chấp ra khỏi cửa để đi làm, ánh mắt hướng đến cửa nhà của Nhan Tập Ngữ. Hắn sửa sang lại quần áo, ho nhẹ mấy cái, làm bộ tiến lên gõ cửa muốn mời cô đi ăn sáng. Hắn nghĩ đứng trên lập trường của bạn bè thì mời nhau một bữa ăn sáng chắc không có vấn đề gì.

    Gõ cửa mấy cái lại ấn chuông cửa cũng không thấy người trả lời. Hắn liền lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào.

    Trong nhà không còn trống vắng nữa mà tràn ngập dấu vết của cuộc sống. Trên bàn là mấy cái CD, một quyển album. Hắn cầm lên thấy là một bên mặt của một minh tinh nam tên Cố Lân. Hắn không có ấn tượng nên tiện tay ném sang một bên sau đó đi đến phòng ngủ.

    Cửa phòng ngủ mở rộng đối lập với phòng khách gọn gàng sạch sẽ. Váy, áo ngủ, quần lót bị ném tùy ý lên giường. Đây là kết quả khi Nhan Tập Ngữ phải chuẩn bị ra ngoài, cô cần thời gian thật lâu để phối đồ.

    Cô đã từng nói rằng: "Nhạc sĩ là một nhà nghệ thuật nên cần có dáng vẻ của nghệ thuật."

    Trong phòng có mùi thơm nhàn nhạt mà hắn rất quen thuộc. Trên tủ đầu giường là tấm hình chụp chung của hắn và cô. Lâm Chấp cầm lên nhìn một lúc lâu sau mới thỏa mãn mà đặt xuống.

    Hắn lấy điện thoại ra gọi hỏi: "Nhan tiểu thư đi đâu?"

    "Lâm tổng, Nhan tiểu thư sáng sớm đã đi đến công ty giải trí Thôi Xán."

    Thôi Xán. Cô là đi tìm Dương Lâm. Cô quá mềm lòng luôn nghĩ đến tình thân nhưng mẹ của cô chưa bao giờ giúp cô.

    Lâm Chấp yêu Nhan Tập Ngữ là bởi vì ở một phương diện khác cô lại cực kỳ giống hắn. Tâm tình cô đối với mẹ cô cùng hắn đối với cha hắn không khác biệt lắm, nghĩ thân thiết nhưng lại luôn có khoảng cách. Sự thật đã hiện ra trước mắt nhưng trong lòng vẫn có tia hy vọng.

    Hắn đợi một lúc liền phải rời đi. Xoay người nhìn khắp phòng có phần luyến tiếc có lẽ là vì có dấu vết của Nhan Tập Ngữ ở đây.

    Nhan Tập Ngữ, anh đợi em nhưng cũng đừng để anh đợi quá lâu nếu không anh sẽ đầu hàng trước.

    Từ Ngạn Ninh đi đến khách sạn Vạn Gia thì biết được Nhan Tập Ngữ đã trả phòng. Lần trước bị Lâm Chấp cản trở làm cho hắn quên mất việc hỏi số điện thoại cùng với tính toán sau này của Nhan Tập Ngữ.

    Nhớ tới Tập Ngữ có liên hệ với Dương Lâm, hắn liền dò hỏi Dương Lâm.

    "Tập Ngữ không có nói con bé sẽ ở đâu. Nhưng ngày mai con bé sẽ đến Thôi Xán làm việc."

    Từ Ngạn Ninh không giấu được niềm vui hỏi: "Thật sao dì?"

    Dương Lâm muốn nói lại thôi. Từ Ngạn Ninh thích Nhan Tập Ngữ không phải là chuyện ngày một ngày hai. Mặc dù, Từ Thiếu Khang làm cho bà thất vọng nhưng Từ Ngạn Ninh lại là một đứa con ngoan.

    Mười tám tuổi, hắn liền biết phải bảo vệ tốt cho em gái dù người em này không cùng quan hệ huyết thống với hắn.

    Bà là người từng trải nên hiểu được tình cảm là chuyện không thể cưỡng cầu chỉ mong Từ Ngạn Ninh sau này sẽ gặp được tình yêu đích thực thuộc về hắn.

    Từ Ngạn Ninh nhìn chằm chằm dãy số di động trên màn hình một lúc lâu. Cô chuyển đi nơi khác ở cũng không báo cho hắn một tiếng. Có lẽ, cô không muốn gặp mặt hắn. Hắn cần gì không cần mặt mũi mà làm phiền cô. Hắn bỏ di động lại vào túi, rời khỏi khách sạn.

    "Từ tổng." Là Tô Lăng

    "Cô mới từ nhà đài trở về à?" "Vâng." Cô có buổi ghi hình ở gần đây nên đã ở lại khách sạn này cùng với tổ chế tác cho thuận lợi. Cô nhìn thấy hắn chỉ là muốn lên tiếng chào hỏi, đã chuẩn bị gặp thoáng qua nhưng không ngờ Từ Ngạn Ninh lại cùng cô tiếp lời.

    "Tôi mời cô một bữa ăn xem như là cảm ơn cô lần trước đã giúp đỡ."

    Tô Lăng gật đầu đồng ý. Hắn nói cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã báo cho hắn biết Nhan Tập Ngữ đã trở về nhưng thật ra cô cũng không muốn báo cho hắn biết.

    Họ không có đi xa mà ở ngay nhà hàng đối diện khách sạn. Đây là lần đầu tiên, họ đơn độc ăn cơm cùng nhau không khỏi khiến Tô Lăng hồi hợp.

    Cô biết hắn đã hai năm nhưng giữa họ luôn có một khoảng cách. Cô có kiêu ngạo của bản thân nên không muốn hạ mình gần gũi hắn. Huống hồ trong lòng hắn đã có người khác nên cô không muốn chọc hắn không vui.

    Mặc dù như vậy, mỗi lần nhìn thấy hắn ở trên tạp chí trái tim không điều khiển được mà rung động.

    Vì hắn là con trai của Từ Thiếu Khang nên bất luận hắn làm cái gì cũng sẽ là tiêu điểm nên cô mới có cơ hội nắm bắt được tin tức của hắn.

    "Gần đây công việc thuận lợi chứ?" "Vâng." Rõ ràng cô có rất nhiều lời muốn nói với hắn: Nam minh tinh không hợp tác.. khẩn trương quên từ.. đạo diễn phê bình.. Những lời như thế này có thể nói với hắn chứ? Đây không phải là những lời mà bạn gái thường oán giận làm nũng với bạn trai hay sao? Mà cô lại không có tư cách này.

    Từ Ngạn Ninh bây giờ mới chú ý đến Tô Lăng ở trước mặt hắn có phần câu nệ. Còn chưa kịp lên tiếng, hắn liền thấy một nam sinh đến gần, không thể tin được mà kêu lên: "Cô là Tô Lăng? Có phải hay không? Có phải hay không?"

    Tô Lăng cười nói: "Xin chào."

    "Cô đúng là Tô Lăng! Cô đúng là Tô Lăng!" Nam sinh quay đầu hướng đến một đám bạn mà vẫy tay.

    Chỉ trong chốc lát sau, năm sáu nam sinh liền chạy đến đem bàn của bọn họ bao vây. Họ nhao nhao đòi kí tên còn đòi chụp ảnh, sau đó còn kéo theo Từ Ngạn Ninh vào chụp chung.

    Từ Ngạn Ninh đứng dậy, nắm tay kéo cô đi lên lầu. Phía sau, âm thanh chụp ảnh vẫn không dứt.

    Tô Lăng nhìn bàn tay hắn nắm lấy tay của cô trong lòng cảm thấy rất an tâm. Khi hắn phát hiện ra liền buông tay cô ra làm cô có hơi thất vọng ngẩng đầu nói: "Xin lỗi là tôi hại ngày bị chụp ảnh."

    Hắn cười nói: "Cô đã quên tôi cũng là người của công chúng à? Chỉ là không có nổi tiếng mà thôi."

    Lời này quả thật không sai. Tô Lăng đích thật rất nổi tiếng. Mà người bình thường chỉ nghe qua tên Từ Ngạn Ninh chứ không biết gì về vẻ bề ngoài của hắn.

    Nếu như Từ Ngạn Ninh không nhìn nhằm vừa nảy đám nam sinh kia nhìn thấy Tô Lăng thì trong đáy mắt đều là kinh diễm. Hắn là lần đầu tiên nghiêm túc quan sát cô bé trước mặt, khuôn mặt rất thanh tú rất có khí chất.

    Tô Lăng bị hắn nhìn có chút xấu hổ liền dời đề tài nói: "Chúng ta vẫn ăn cơm chứ?"

    "Đương nhiên là ăn rồi." Biết rõ lời hắn nói không có ý tứ gì nhưng cô vẫn đỏ mặt.

    Cô rất mâu thuẫn vừa cảm thán thái độ của hắn đối với chuyện tình cảm lại vừa hi vọng hắn có thể quên đi Nhan Tập Ngữ. Nói đến cùng thì cô vẫn muốn hắn thuộc về riêng cô.
     
  3. VYVYVYVYVY

    Bài viết:
    7
    Chương 12: Ăn một bữa cơm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Chấp đi đến siêu thị để mua thức ăn. Vào giờ tan làm nên trong siêu thị có rất nhiều người mua đồ. Lâm Chấp một bộ dáng lạnh lùng đứng ở một bên có phần hơi chói mắt.

    Sau khi Nhan Tập Ngữ rời đi thì Lâm Chấp đã học nấu ăn. Đứng trong căn phòng cô đơn một mình cùng với một bàn thức ăn càng khiến hắn nhớ đến cô gái đang ở bên kia đại dương.

    Lâm Chấp đứng trước cửa nhà của Nhan Tập Ngữ ngừng một lúc, sau đó mới nhấn chuông cửa.

    Cánh một cánh cửa hắn mơ hồ nghe thấy Nhan Tập Ngữ đang mang dép lê chạy chậm ra mở cửa. Hắn nhếch môi nhưng không được vài giây liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

    Cô mặc một cái váy ngủ, tóc hơi ướt xõa ra hai bên vai xem qua như là vừa mới tắm xong.

    Nhìn thấy hắn Nhan Tập Ngữ không mặn không nhạt nói: "Có chuyện gì vậy?"

    Lâm Chấp nghe thấy câu hỏi này tâm trạng có vài phần không vui ngữ khí có chút cứng nhắc hỏi: "Có người gõ cửa không hỏi rõ là ai mà đã tự ý ra mở cửa không có chút ý thức phòng bị gì hết vậy?" Kỳ thực chỗ mà họ đang ở chính là tiểu khu xa hoa nên vấn đề an toàn luôn được đảm bảo.

    Nhan Tập Ngữ vô tội trả lời: "Em có nhìn qua mắt mèo nhưng lại là một màu đen kịt."

    Hắn nhàn nhạt đáp: "Là tôi đã chặn lại để xem cô có ý thức phòng bị hay không?"

    Nhan Tập Ngữ chán nản liếc hắn một cái: "Thật là nhàm chán."

    Cô xoay người vào phòng không thèm mời hắn vào vì cô biết hắn sẽ theo vào nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ: "Cùng nhau ăn cơm tối chứ?"

    "Em đã.." Cô giờ mới chú ý đến trên tay hắn cầm rất nhiều túi nilon nhỏ lời nói đến bên miệng kịp thời dừng lại.

    "Đã cái gì?" "Em đã đói bụng."

    Lâm Chấp cười khẽ một tiếng nói: "Thay quần áo rồi đến nhà tôi?"

    Lâm Chấp lúc nào đã biết làm cơm? Nhớ trước đây khi cô làm cơm còn bị hắn ghét bỏ nào là quá mặn, quá nhạt, miếng quá to, miếng quá nhỏ..

    Cô cắn răng oán hận nói: "Có bản lĩnh anh tự mình làm đi."

    Nhưng hắn nói một câu làm cô không phản bác được: "Có em rồi anh còn cần phải làm sao?"

    Nhan Tập Ngữ đi vào phòng tắm làm khô tóc rồi nhìn bản thân trong gương. Váy ngủ không có gì không ổn tại sao phải làm chuyện dư thừa? Hắn lại còn chỉ trích cô không có ý thức phòng bị.

    Hắn đang ở trong phòng bếp bận rộn. Cô đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn làm cơm. Đại thiếu gia mà cũng tự thân xuống bếp. Nhìn bóng lưng cao lãnh dùng dao thái rau rất thành thạo nhìn qua vô cùng vi diệu.

    Nhan Tập Ngữ đứng ở bên cửa nhìn đến say mê lơ đãng hỏi: "Ai mà có vinh hạnh để Lâm tổng phải đích thân tự mình ra tay?"

    Lâm Chấp không quay đầu lại mà nói: "Không thiếu người để tôi làm cho." Cô biết miệng lưỡi hắn lợi hại quả là cô tự làm mình mất mặt mà.

    Hắn thích sạch sẽ nên trong nhà rất ngăn nắp và gọn gàng. Hai chân cô không tự chủ được mà đi vào phòng ngủ của hắn. Khi nhìn lên trên giường gương mặt cô bỗng chốc đỏ lên vội vàng lui ra. Cô chú ý tới phòng khách đã bị khóa không biết bên trông là gì mà lại khóa.

    Cô ở lại đây hai năm nơi này tràn ngập ký ức của bọn họ. Nhưng hiện tại tất cả đều thay đổi không còn bất kỳ một tấm ảnh, một đồ vật gì của cô. Tất cả đồ của cô đều đã bị hắn thu dọn sạch sẽ.

    Cô ngồi trên sô pha gửi tin nhắn cho Úc Cẩn.

    "Lâm chấp kêu tao đến nhà hắn ăn cơm tối."

    "Mày nấu cơm."

    "Không phải là hắn làm."

    Ở trong mắt Úc Cẩn, Lâm Chấp là một người kiêu ngạo nên không biết bộ dạng hắn làm cơm sẽ ra sao nghĩ đến thôi lập tức cười ra tiếng.

    Hứa Vi Mộ ngồi đối diện bất mãn nhíu mày: "Nói chuyện phiếm với ai mà lại cười thành như vậy?"

    "Nhắn với Tập Ngữ. Nó nói Lâm Chấp đang nấu cơm."

    "..."

    Ghe vậy Hứa Vi Mộ liền bấm số điện thoại gọi cho Lâm Chấp. Điện thoại của Lâm Chấp đặt trên bàn trà nên Nhan Tập Ngữ hướng phòng bếp hô lên: "Lâm Chấp có điện thoại của Hứa Vi Mộ."

    Hắn vốn không muốn tiếp điện thoại nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: "Tiểu Ngữ mang điện thoại đến đây giúp anh?"

    Nhan Tập Ngữ rùng mình một cái. Cảnh tượng quen thuộc bỗng chốc hiện lên. Hắn như vậy mà lại gọi cô là Tiểu Ngữ.

    Trên tay của Lâm Chấp toàn là nước nên hắn bảo Nhan Tập Ngữ mang điện thoại đặt lên tai của mình.

    "Có chuyện gì mau nói?"

    "Sao tao không biết là mày biết nấu ăn?"

    "Liên quan gì đến mày."

    Hứa Vi Mộ cười xấu xa: "Tao và Úc Cẩn đến ăn chực nhé?"

    "Mày cứ đến thử xem."

    Hắn nói với Nhan Tập Ngữ: "Tắt máy đi!"

    Nhan Tập Ngữ hỏi: "Hứa Vi Mộ muốn đến đây sao?"

    "Mặc kệ nó. Nó đói không chết được đâu."

    * * *

    "Lâm Chấp nói như thế nào?"

    Hứa Vi Mộ sẽ không thừa nhận là hắn bị Lâm Chấp rống lên trong điện thoại chỉ nói với Úc Cẩn: "Chúng ta đừng đi quấy rầy thế giới riêng của hai người họ."

    Úc Cẩn liền bỉu môi: "Lâm Chấp rõ ràng là còn rất thích Tiểu Ngữ vậy mà lại che giấu không biết hắn đang có âm mưu gì đây?"

    Hứa Vi Mộ biến sắc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Úc Cẩn.

    Úc Cẩn bị hắn nhìn như vậy liền hỏi: "Làm sao vậy?"

    "Thích thì phải nói ra sao?"

    "Đương nhiên."

    "Có lẽ là không có cách nào để mở miệng."

    Úc Cẩn mở to hai mắt, cười ha hả: "Chúng ta đi ăn cơm đi!"

    * * *

    Nhan Tập Ngữ nhìn chằm chằm vào điện thoại của Lâm Chấp. Cô mở điện thoại của hắn lên. Trên màn hình hiện lên một dãy số thế mà hắn lại không có lưu số điện thoại của cô. Ngay cả cô cũng không thể nào nhận ra được dãy số kia là của cô khó trách lần trước hắn hỏi cô là ai.

    "Đến ăn cơm đi!"

    "Tại sao anh không lưu số điện thoại của em?"

    Hắn nhìn vào nét mặt của cô rất lâu sau đó cười một tiếng: "Tại sao tôi phải lưu lại?"

    Nhan Tập Ngữ nhìn hắn nói rõ từng chữ: "Tiểu Ngữ."

    "Không được."

    "Tại sao?"

    "Như vậy quá thân thiết."

    Lâm Chấp lấy điện thoại di động ra lưu lại ba chữ: Nhan Tập Ngữ.

    Cô dành lấy điện thoại xóa bỏ ba chữ đó rồi lại chuyển thành "Katherine", sau đó trả lại cho hắn: "Nếu anh đã không biết lưu như thế nào thì cứ gọi là Katherine đi. Ở New York mọi người đều gọi em như vậy." Nói xong cũng không nhìn vẻ mặt của hắn mà tự nhiên ngồi xuống bàn ăn cơm.

    Lâm Chấp nắm chặt điện thoại di động. Xương gò mà khẽ nhúc nhích.

    Thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên lúc ăn cơm cả hai người đều trầm mặc không muốn cùng đối phương nói chuyện.

    Nhan Tập Ngữ ăn xong muốn rời đi lại bị Lâm Chấp kêu lại: "Cô cho đây là quán cơm sao? Ăn xong thì liền muốn đi?"

    Cô quay đầu lại nhìn hắn, nhíu mày hỏi hắn có ý gì.

    "Tốt xấu gì cũng phải thanh toán."

    Nhan Tập Ngữ khó có thể tin được.

    "Tôi không phải muốn cô trả tiền mà là tôi muốn cô.."

    Vì câu nói đó mà Nhan tập Ngữ hô hấp không thông, qua vài giây sao liền nghe hắn bổ sung: "Tôi muốn cô rửa chén."

    Cô phát giận: "Anh nói chuyện có thể hay không nói cho rõ ràng?"

    Lâm Chấp nhẹ nhàng nói: "Không thể."

    Nhan Tập Ngữ một bên lẩm bẩm mắng hắn, một bên thu dọn chén đũa trên bàn. Nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng rửa chén đĩa.

    Lâm Chấp liền kiểm tra di động, xác nhận là cô không có mở ra album ảnh.

    Tất cả hình của cô hắn vẫn lưu giữ tất cả. Trong lúc ngủ mơ thật điềm tĩnh, hạt cơm dính ở miếng thật đáng yêu, lưỡi liếm kém trông rất thích ý, nắm bò trên sô pha lười biếng..

    Lâm Chấp thiết lập mật khẩu là 0920 đó là sinh nhật của cô và chỉ còn lại một tháng nữa là đến sinh nhật của cô.

    Tháng tám năm ngoái, cô rời khỏi thành phố này. Trời thì nóng oi bức nhưng hắn chỉ cảm thấy lạnh thấu xương. Từ Ngạn Ninh và Úc Cẩn tiễn cô ở sân bay mà hắn thì chỉ có thể lặng yên đứng ở một nơi mà cô không nhìn thấy để nhìn cô kiểm tra an ninh nhập cảnh.

    Thậm chí, hắn tận mắt nhìn thấy cô và Từ Ngạn Ninh ôm nhau tạm biệt. Cho dù biết giữa họ không có gì cả nhưng hắn vẫn nắm chặt tay biểu tình vô cùng lạnh lùng hung ác.

    Đêm đó, hắn uống đến say mèm. Đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy vô cùng bất lực. Người yêu thì rời đi còn sự nghiệp thì gặp khó khăn.

    Vào những ngày tháng đó hắn không biết hắn đã vượt qua như thế nào?

    Rõ ràng công ty còn rất nhiều việc chờ hắn xử lí mà hắn cũng đã chấp nhận sự thật là cô đã rời đi. Nhưng vào ngày sinh nhật của cô hắn đã buông bỏ tất cả mà một mình lái xe đến bờ biển.

    Nhan Tập Ngữ thích nhất chính là biển. Cô nói khi đến biển, lớn tiếng nói hết ra nổi lòng thì phiền não sẽ tự nhiên mà biến mất.

    Hắn đi dọc theo bờ biển mà tản bộ, trong đầu không ngừng nhớ đến những hình ảnh ngọt ngào của hai người họ. Chỉ có làm như vậy hắn mới có chút dễ chịu. Ít nhất là giữa bọn họ có rất nhiều kĩ niệm cô sẽ không dễ dàng gì mà quên đi hắn.

    Thế nhưng hắn lại bắt đầu hối hận. Hối hận vì lúc trước không đối xử với cô tốt hơn nữa, hối hận vì tính cách quá cường ngạnh của mình.

    Nếu như cô ở nước ngoài gặp được người có thể dựa vào liền không trở về nữa thì hắn biết phải sống làm sao?

    Lâm Chấp vẫn là Lâm Chấp dù cho Nhan Tập Ngữ có người yêu đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không từ bỏ. Hắn sẽ dùng mọi cách để cô trở về bên cạnh hắn và cả đời đều không rời khỏi hắn.
     
  4. VYVYVYVYVY

    Bài viết:
    7
    Chương 13: Từng bước phản kích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em rửa chén xong rồi em đi đây?"

    "Là bạn bè cũ đã lâu không gặp chúng ta ôn chút chuyện đi?"

    Nhan Tập Ngữ nghe như vậy lộ ra nụ cười mỉm. Cô thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn. Vạt váy của cô không cẩn thận chạm đến trên đùi của hắn. Con ngươi Lâm Chấp khẽ động, chân liền dịch chuyển sang bên cạnh.

    Khóe miệng cô nâng lên sau đó thu hồi ý cười: "Một năm này anh thế nào?"

    "Mọi chuyện đều rất tốt."

    "À.." Nhan Tập Ngữ cố ý kéo dài ngữ điệu, gật đầu lại nói: "Có quen bạn gái mới không?"

    Lâm Chấp cho rằng cô ghen tị nên cố ý nói: "Đương nhiên là có."

    "Quan hệ đã đến mức độ nào?"

    "..."

    Cơ thể Nhan Tập Ngữ cách hắn càng ngày càng gần hương thơm thanh mát quẩn quanh chóp mũi. Lâm Chấp mất phong độ liền đứng dậy hạ lệnh đuổi khách: "Đã trễ rồi Nhan tiểu thư về nghỉ ngơi đi?"

    Cô không giận mà còn vui mừng mở miệng: "Vậy em không quấy rầy anh. Lâm tổng, tạm biệt. Chúc anh mơ đẹp!"

    Nghe tiếng đóng cửa, cô liền cười ra tiếng, tâm tình vô cùng tốt. Nhan Tập Ngữ không ngốc. Cô có thể cảm nhận được tại sao lại có quá nhiều sự trùng hợp như vậy bất qua mọi thứ đều do hắn dốc lòng an bài.

    Cho dù biết Lâm Chấp đang làm bộ làm tịch. Cô cũng cam tâm mà phối hợp diễn với hắn chung qui là vì cô đã bỏ rơi hắn.

    Trước đây, hắn luôn giám sát cô đi đâu, làm cái gì hắn đều phải biết đến rõ ràng. Lúc đó, cô cảm thấy không có chút không gian riêng tư và không thể nào mà tiếp thu được nhưng khi không còn ở bên cạnh hắn nữa. Cô liền cảm thấy vô cùng hoài niệm và mong muốn được quan tâm như xưa.

    Đêm nay, cô cười đến vô cùng hài lòng còn Lâm Chấp thì lại phải tắm nước lạnh và ở trên giường lật qua lật lại vô cùng khó ngủ.

    Hôm nay, Nhan Tập Ngữ dậy rất sớm bởi vì cô muốn đến Thôi Xán để làm việc. Cô đi tới trước cửa nhà của Lâm Chấp nhấn chuông gõ cửa.

    Lâm Chấp nhìn qua như vừa mới rời giường, trông sắc mặt rất khó coi, tóc tai thì lộn xộn.

    Cô đứng sững sờ ngay tại cửa nhìn hình ảnh này trông rất quen thuộc.

    Vào lần đầu tiên bọn họ thân mật. Cô thẹn thùng nhìn hắn, cười nói: "Bộ dáng anh lúc rời giường với bộ dáng anh bình thường không giống nhau."

    Hắn nhàn nhạt đáp lại: "Chỉ có em mới có thể nhìn thấy được hết chúng."

    "Có chút đáng yêu."

    "..."

    Nhan Tập Ngữ thu lại vẻ mặt mơ màng tươi cười nói: "Tối hôm qua, anh mời em ăn tối. Có qua thì phải có lại hôm nay bữa sáng em mời anh."

    Lâm Chấp liếc mắt nhìn cô: "Không cần."

    Nhan Tập Ngữ không quan tâm lời hắn nói, chui xuống dưới cánh tay của hắn mà đi vào trong nhà.

    Lâm Chấp bất đắc dĩ bỏ cánh tay xuống. Hắn thấy cô đang ngồi trên ghế yên tĩnh chờ đợi liền nhanh chóng đi vào phòng để rửa mặt.

    Nhan Tập Ngữ ngồi trên ghế khoan thai mà lắc chân. Một khi đã biết được nội tâm của hắn cô liền có biện pháp để khiến hắn phải đầu hàng, đó là một chữ: Quấn.

    Cô biết hắn khác người. Cô liền sẽ theo hắn mà khác người.

    Lâm Chấp sẽ không cự tuyệt cô quấn lấy hắn. Hắn một bên bộ dáng lạnh lùng còn một bên thì lại âm thầm mà hưởng thụ. Cô biết hắn sợ nhất chính là cô nhiều này không liên hệ với hắn.

    Nhan Tập Ngữ nói: "Chúng ta đi chỗ cũ ăn sáng đi?" "Chỗ đó ăn đến phát ngán."

    Cô nâng má lên nhìn hắn chằm chằm: "Anh sẽ ngán sao?"

    Lâm Chấp không nói gì thêm nữa mà chỉ chuyên tâm vào lái xe. Nếu như hắn không có nhìn lầm thì dáng vẻ tự tin kiêu căng của cô đã trở lại.

    Nhan Tập Ngữ đem vỏ nhân bánh bao tách ra rồi bỏ nhân bánh vào trong dĩa của hắn với ánh mắt ngây thơ vô tội. Lâm Chấp càng xác định..

    Hắn kiêu ngạo đem nhân bánh bao bỏ lại vào dĩa của cô nói: "Bây giờ không giống khi xưa. Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường."

    "Ừ.. Bạn bè." Nhan Tập Ngữ nâng khóe miệng lên.

    Sau khi ăn xong bữa sáng xong. Lâm Chấp đứng dậy chuẩn bị đi đến công ty lại nghe cô nói: "Em muốn đi Thôi Xán. Anh đưa em đi đi?"

    "Ngày hôm qua không phải đã.." Hắn thiếu chút nữa là đã lỡ lời mà nói ra.

    "Hôm qua không phải cái gì?"

    Lâm Chấp tránh né vấn đề này: "Cô đi đến Thôi Xán làm cái gì?"

    "Em đi làm."

    Đi làm? Hắn có thể sắp xếp cho cô một phòng làm việc riêng. Vì sao phải đi đến đó?

    Hắn ngữ khí cứng nhắc: "Tại sao tôi phải đưa cô đi? Tự bắt xe mà đi."

    "Là bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau không phải sao?"

    Một đường đi với áp xuất thấp. Lâm Chấp đưa cô đến trước cửa của Thôi Xán. Lời tạm biệt còn chưa nói hắn đã nghênh ngang lái xe rời đi để lại cho cô một làn bụi. Cô xem xem hắn có thể ngụy trang được bao lâu.

    * * *

    "Mẹ."

    Dương Lâm ngẩng đầu lên con gái thực sự đi làm chứ không phải thuận miệng nói.

    Sáng sớm, Dương Lâm đã đi đến phòng làm việc để chờ. Bà rất sợ con gái tới trước mà bà lại tới muộn. Từ Ngạn Ninh nghe nói Nhan Tập Ngữ đi làm nên cũng chờ ở đây từ sớm.

    Cô nhìn thấy Từ Ngạn Ninh đang ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ. Nhan Tâp Ngữ trố mắt một giây, kêu lên một tiếng: "Anh."

    Từ Ngạn Ninh chỉ hướng cô mà gật đầu.

    Dương Lâm đi tới bên cạnh Nhan Tập Ngữ, khó nén được vui mừng: "Con đến là được rồi."

    "Ngạn Ninh, chúng ta đưa Tập Ngữ đến xem phòng làm việc của con bé!"

    Nhan Tập Ngữ hai mươi bốn tuổi vừa mới từ học viện âm nhạc ở New York trở về. Cô ở trong nước không có bất kỳ danh tiếng hay tác phẩm gì. Thế nhưng, Dương Lâm lại bố trí cho cô một phòng làm việc độc lập có đầy đủ trang thiết bị cao cấp, hiện đại nhìn qua là biết tốn không ít tiền.

    Trong phòng làm việc còn đặt cả dương cầm, đàn ghi-ta ngoài ra còn có cả phòng nghỉ.

    Cô đến nơi này không phải là sáng tác nhạc cho minh tinh mà là cô muốn mượn nơi này để làm việc của mình mà thôi.

    "Mẹ con không cần phòng làm việc sang trọng như vậy chỉ cần nơi có thể soạn nhạc là được rồi."

    Từ Ngạn Ninh ở một bên khuyên nhủ: "Đây là tâm ý của dì. Em nhận đi."

    Dương Lâm nói: "Sớm muộn gì con cũng cần một nơi như thế này."

    Con gái của bà kế thừa thiên phú soạn nhạc của Nhan Túc Dục chỉ là thiếu cơ hội để thể hiện.

    Từ Ngạn Ninh ngồi một lúc liền rời khỏi mà đến công ty. Hắn chỉ là muốn gặp cô và không muốn cô nhìn hắn lại cảm thấy khó chịu.

    * * *

    Nhan Tập Ngữ đến Thôi Xán làm việc chỉ nửa ngày chuyện này đã lan truyền khắp cả công ty nên có rất nhều người muốn nhìn thấy đại tiểu thư trong truyền thuyết.

    Cố Lân tự nhiên cũng nghe nói đến việc này chỉ là hắn không muốn đi để góp vui.

    Người quản lý Ngô Thịnh ở một bên hỏi: "Cố Lân, em sẽ đi sao?'

    Hắn câu môi cười:" Đương nhiên đi. "

    Nhan Tập Ngữ nghe thấy tiếng gõ cửa liền cảm thấy vô cùng bực bội. Từ sáng đến giờ nơi này chào đón không dưới 50 người đến để chào hỏi nên hiện tại cô rất bực bội khi nghe thấy tiếng gõ cửa.

    Cô mệt mỏi ra mở cửa lại không ngờ tới người ngoài cửa.

    Cố Lân tươi cười cầm album trong tay đưa cho cô:" Tháng này, tôi vừa mới ra mắt album mới. Hoan nghênh cô đến Thôi Xán. "

    " Cảm ơn. "Nhan Tập Ngữ hai tay tiếp nhận:" Album này tôi đã mua ở trong cửa hàng. "

    " Cô nghe qua cảm thấy như thế nào? "

    Nhan Tập Ngữ lắc đầu:" Tôi vừa mới về nước nên hơi bận. "Cô nói xong lại muốn cắn lưỡi của mình bận đến mức không có thời gian để nghe qua một cái đĩa.

    Cố Lân nghe thế liền trực tiếp đi vào phòng và mở đĩa CD.

    Ca khúc có tên Empty Ngươi sau khi đi, đêm từ từ băng lãnh Không biết là, ai vết thương càng sâu

    Ánh trăng rơi, không thấy ngươi dung nhan Ai có thể tin, ta vẫn đang đợi

    Một người, nghe tình cũ ca, ngươi hay không còn nhớ ta

    Một người, nội tâm đau triệt, ngươi là phủ hội hoài niệm ta

    Ta nghe không được trả lời của ngươi, trầm mặc biến thành chật vật đại giới

    Cả đêm trống rỗng, ai có thể vuốt lên, ta tìm không được thân ngươi ản

    Không lưu một khang, tình hữu độc chung, không người có thể hiểu

    Cả đêm trống rỗng, ai có thể vuốt lên, ta tìm không được thân ngươi ảnh

    Chỉ còn một người, đối nguyệt nâng chén, ai có thể cùng Một người, nhìn cũ điện ảnh, ngươi là phủ đã ở sầu não

    Một người, tưởng niệm lôi kéo, ngươi hay không còn hội hướng tới

    Ta nghe không được trả lời của ngươi, chỉ có nước mắt buồn bã hạ xuống

    Cả đêm trống rỗng, ai có thể vuốt lên, ta tìm không được thân ngươi ảnh

    Không lưu một khang, tình hữu độc chung, không người có thể hiểu

    Cả đêm trống rỗng, ai có thể vuốt lên, ta tìm không được thân ngươi ảnh

    Chỉ còn một người, đối nguyệt nâng chén, ai có thể cùng

    Nếu như cô ấy có khiếu sáng tác thì chắc chắn sẽ thích nó.

    Tiếng nhạc vang lên khắp phòng. Nốt nhạc thứ nhất vang lên khiến người nghe dường như quên mất hô hấp. Nhạc dạo đầu tràn đầy bi thương. Giọng Cố Lân trầm thấp mê người. Hắn đem mình hòa vào cảm xúc của bản nhạc. Đây không phải khúc nhạc A&B thông thường mà nó mang lại ý vị sâu xa.

    Nhan Tập Ngữ chìm đắm trong ca khúc cho đến khi nó kết thúc cô mới khôi phục lại tinh thần. Nghe xong bài hát này cô mới hiểu lí do vì sao đĩa nhạc của Cố Lân lại cháy hàng như vậy. Nó không chỉ là bởi vì hắn nhân khí cao mà còn là bởi vì hắn hát chạm đến đáy lòng người nghe.

    Cố Lân nhìn chằm chằm vào cô nên cũng nhìn ra được cô thất thần.

    Cô hỏi:" Ca khúc này là ai sáng tác? "

    " Là tôi sáng tác. "

    Nhan Tập Ngữ vẫn cho răng Cố Lân chỉ có vẻ bề ngoài. Đa số các ca sĩ sẽ không tham gia vào quá trình sáng tác cũng như soạn nhạc. Hắn không phải chỉ dựa vào mặt mà còn dựa vào thực lực mới nổi tiếng.

    Cô ngẫm nghĩ về ca từ một lát mới khẳng định nói;" Ngươi có tâm sự."
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...