Bài viết: 7 

Chương 10: Ở cạnh nhau
Lâm Chấp tựa lưng vào cánh cửa phòng. Tấm hình kia, hắn vẫn còn nhớ rõ, kiếp này dù có chết hắn vẫn không thể nào quên được những ký ức đó.
Năm mười tám tuổi, Nhan Tập Ngữ thi đỗ học viện âm nhạc ở thành phố A. Dương Lâm vì cô mà sắp xếp một chuyến đi du lịch để cô thư giãn sau khi thi tốt nghiệp.
Nhan Tập Ngữ tránh né Từ gia nên cô sẽ không đồng ý đi du lịch cùng họ. Nhưng cuối cùng cô lạiquyết định cùng với Lâm Chấp đi Kuala Lumpur nghỉ hè.
Ở trên phi cơ, hắn cười hỏi: "Chúng ta đi như vậy có giống như đang bỏ trốn hay không?"
Cô đỏ mặt dùng tay đánh lên người hắn: "Ai muốn bỏ trốn cùng anh."
Bởi vì hai người họ không có đặt trước phòng nên hiện tại khách sạn chỉ còn lại một phòng trống với hai giường.
Lâm Chấp nhìn ra Nhan Tập Ngữ có phần cuốn quýt, dò hỏi ý kiến của cô: "Nếu em không đồng ý thì chúng ta liền đổi một khách sạn khác."
Nhan Tập Ngữ thở phào nhẹ nhỏm, vừa muốn gật đầu đồng ý liền nghe hắn nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ em không tin tưởng anh sao?" Chỉ một câu nói đã đem phòng tuyến của Nhan Tập Ngữ đánh bại.
Trải qua sáu tiếng đồng hồ ngồi trên phi cơ cộng với hơn một giờ ngồi taxi. Kỳ thực, Nhan Tập Ngữ rất mệt mỏi cô không muốn di chuyển và cũng không muốn thể hiện bản thân quá bảo thủ dù sao thì trong phòng cũng có hai cái giường nên đã đáp ứng Lâm Chấp.
Đi vào căn phòng. Nhan Tập Ngữ rõ ràng nghe thấy tim mình đập nhanh hơn, tay nắm vạt áo còn đầu bất giác cúi xuống nhìn chầm chầm xuống phía dưới chân.
Lâm Chấp đem vali hành lí bỏ vào phòng, nhìn thấy hai má Nhan Tập Ngữ đỏ lên. Cổ họng hắn giật giật không dễ để phát hiện.
"Em đi tắm trước đi!"
Nhan Tập Ngữ bị giọng nói của Lâm Chấp làm cho giật mình: "Ừ."
"Thời gian không còn sớm tắm rửa xong liền đi ngủ, ngày mai mới có tinh thần đi chơi."
Nhan Tập Ngữ gật đầu, mở vali ra để tìm áo ngủ. Liền nhìn thấy Lâm Chấp vẫn nhìn mình chầm chầm liền nói: "Anh mau quay ra chỗ khác." Cô là muốn tìm quần lót và áo lót.
Lâm Chấp bất động rất có hứng thú mà nhìn cô. Cô theo tầm mắt nóng bỏng của hắn nhìn xuống sau đó thật nhanh đem quần lót giấu kỹ, vội vã trốn vào trong phòng tắm.
Lâm Chấp nhìn theo bóng lưng của Nhan Tập Ngữ, vòng eo nhỏ nhắn, chân dài thẳng tắp, đột nhiên có chút khát nước liền đi đến giường mở máy tính ra để phân tán lực chú ý.
Nhan Tập Ngữ sau khi tắm xong thì nhìn chính mình trong gương. Cô mặc một bộ đồ ngủ bảo thủ, nhìn bản thân từ trên xuống dưới cảm thấy không có gì không ổn.
Cô chỉ cần nghĩ tới hai người yêu nhau nhất định sẽ làm loại chuyện đó thì liền cảm thấy sợ hãi, bởi vì..
Cô mở vòi nước, làm ướt mặt để bản thân mình thanh tỉnh không suy nghĩ những thứ khiến bản thân không thoải mái. Cô tin tưởng Lâm Chấp mặc dù thường ngày hắn rất cường ngạnh nhưng cô tin là nếu cô không muốn thì hắn sẽ không ép buộc cô.
Nhan Tập Ngữ từ phòng tắm đi ra ngoài liền nhìn thấy Lâm Chấp đang sử dụng máy tính liền đi đến cạnh hắn hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
"Anh đang sắp xếp hành trình cho ngày mai."
Nhan Tập Ngữ rất có hứng thú nên đã quên đi sự ngượng ngùng mà tiến lại đến bên hắn.
Cô tựa vào rất gần một mùi hương thơm mát xông lên mũi, cùng với giọng nói ngọt ngào ở bên tai làm hắn hô hấp không thông.
Lâm Chấp đột nhiên đứng lên khắc chế bản thân không nhìn cô nói: "Em xem đi, anh đi tắm." "Vâng." Tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào máy tính nên đã hoàn toàn quên chú ý sự thay đổi của Lâm Chấp.
Lâm Chấp vọt vào nhà tắm, tắm ngay nước lạnh. Nha đầu mới chỉ mười tám tuổi, hắn nguyện ý chờ cô ấy lớn hơn một chút nữa.
* * *
Nhan Tập Ngữ nhìn hắn đi ra hướng hắn vẫy tay: "Anh mau đến nhìn xem."
Lâm Chấp hít một hơi khí lạnh. Áo ngủ của cô ấy rất bảo thủ nhưng khi cô vẫy tay gọi hắn thì cần cổ trắng nõn nà liền hiện ra khiêu khích ý chí chiến đấu của hắn.
Hắn trấn tỉnh bản thân mà đi qua. Nhan Tập Ngữ chỉ vào màn hình lơ đãng nói: "Trên người của anh thơm quá là cùng một mùi thơm với em."
Toàn thân Lâm Chấp đang kêu rào khó chịu mà Nhan Tập Ngữ còn quay đầu hướng hắn mà nói chuyện. Cái miệng nhỏ không ngừng lải nhải, đôi môi thì đỏ đỏ mềm mềm.
Hắn không khống chế được nên đã cuối đầu xuống hôn lên môi của cô. Quả thực, khi vừa bước vào căn phòng hắn đã muốn làm như vậy với cô. Hắn thậm chí nghĩ hôn cô thẳng một đường từ cửa lên đến trên giường cho đến khi hai người không thở nối nữa mới dừng lại.
Hai người trong miệng đều là mùi vị của bạc hà. Lâm Chấp cẩn thận miêu tả đôi môi làm cho cô thả lỏng. Nhan Tập Ngữ cảm thấy bản thân như bị điện giật không phải cô không tiếp nhận được nụ hôn của Lâm Chấp mà là vì nụ hôn của hắn luôn tràn ngập sự xâm chiếm rất ít khi ôn nhu như thế này.
Cô bị động tiếp nhận nụ hôn ôn nhu của hắn. Còn chưa kịp hưởng thụ hắn đã cạy hàm răng của cô ra mà tiến vào thần tốc làm cho nụ hôn trở nên cuồng nhiệt.
Nhan Tập Ngữ mặc kệ cho hắn mặc sức mà cướp đoạt tất cả ngọt ngào của cô. Tay cô tự nhiên đặt trên hông của hắn.
Lâm Chấp rời khỏi môi của cô, sau đó liền hôn lên khóe miệng. Cô cho rằng như vậy là đã kết thúc, thế nhưng..
Nụ hôn của hắn một đường trượt xuống dưới rơi lên xương vai xanh. Trong đầu cô liền nhớ đến những ký ức không thoải mái, bắt đầu sợ hãi run rẫy trong miệng lầm bầm: "Buông ra.." "Buông ra.."
Cho đến khi chạm đến nước mắt của cô, nghe thấy cô khóc. Lâm Chấp mới phát giác ra bất thường nhẹ nhàng tránh ra, mà cô lại né tránh tầm mắt của hắn.
"Tiểu Ngữ làm sao vậy?"
Cô lắc đầu, lặp lại: "Không muốn như vậy." "Không muốn như vây."
Sáng sớm, Nhan Tập Ngữ ra khỏi cửa, đầu không tự giác mà hướng cửa phòng của Lâm Chấp mà nhìn.
Tối hôm qua, mẹ gọi điện thoại bảo sáng nay sẽ gặp mặt nhau tại công ty Thôi Xán và cô đã đồng ý gặp mặt bởi cô cũng có chuyện cần để nói.
Cô vừa tới dưới lầu của công ty giải trí Thôi Xán thì đã nhìn thấy xung quanh lối vào có rất nhiều người bao quanh. Chỉ trong chốc lát thì có một chiếc xe bảo mẫu chạy qua. Mọi người xung quanh miệng kêu lên: "Cố Lân!" "Cố Lân!" "Cố Lân!"
Nhan Tập Ngữ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc hình như cô đã nghe thấy nó ở đâu rồi. Qua một lúc suy nghĩ, cô mới nhớ ra lần trước cô đã mua một cuốn album của Cố Lân nhưng vẫn chưa có nghe. Bất quá, cô không theo đuổi thần tượng cũng không thích xem náo nhiệt nên đã trực tiếp hướng cửa mà đi vào.
Cố Lân từ trên xe bước xuống, chen lấn trong đám đông mà đi vào. Nhan Tập Ngữ không biết là bị ai xô đẩy thuận thế làm bước chân lảo đảo, tâm tình có chút buồn bực. Fan của hắn thật là điên cuồng.
Cô đi vào Thôi Xán nhưng bị chặn lại ở cửa. Không còn cách nào khác cô chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ cô.
"Vị tiểu thư này, Cố Lân cô cũng đã gặp qua rồi nhưng không thể tùy tiện mà tiến vào như vậy được." Phía sau, Cố Lân và người quản lý cũng đã đến, thấy cô đứng ở một bên cho là cô là từ trong đám đông hỗn loạn mà tiến vào.
Nhan Tập Ngữ chỉ nâng khóe miệng lên cười một tiếng mà không nói gì.
Người quản lý bị thái độ không mặn không nhạt của Nhan Tập Ngữ làm cho nghẹn ở một bên, tính lên tiếng thì bị Cố Lân ở bên cạnh ngăn cản: "Không quan hệ."
Thanh âm trầm thấp từ tính.
Nhan Tập Ngữ không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Kính râm to lớn tựa hồ che hết nữa khuôn mặt. Cô chỉ nhớ mang máng khuôn mặt này qua bìa album nếu không phải vừa nảy fan hâm mộ la lên cô cũng không nhìn ra được.
Cố Lân và người quản lý chuẩn bị quét thẻ đi vào liền nhìn thấy trợ lý của Dương Lâm chạy lại đây hướng Nhan Tập Ngữ cung kính nói: "Đại tiểu thư thật sự xin lỗi. Tôi tới chậm."
"Không sao cả."
Chờ Nhan Tập Ngữ đi xa. Người quản lí mới hỏi Cố Lân: "Cô ấy.. cô ấy là con gái của Dương Lâm?"
Cố lân không trả lời, xuyên qua kính râm vừa rồi hắn chú ý tới ánh mắt của cô. Đó không phải là ánh mắt súng bái mà là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
"Mẹ."
Dương Lâm đứng dậy đi đến hướng của con gái. Trong lòng bà có chút thấp thỏm bởi vì một năm không gặp chỉ sợ là có chút khoảng cách.
Bà đi lên phía trước kéo cánh tay của con gái vô cùng thân thiết, oán giận nói: "Con trở về sao không nói trước một tiếng với mẹ?"
Nhan Tập Ngữ bất động thanh sắc, rút cánh tay ra nói: "Con cảm thấy không có gì quan trọng."
Dương Lâm á khẩu không trả lời được chỉ có thể cười gượng.
"Mẹ con tới là muốn nói về việc của Lâm Chấp."
"Mẹ biết, mẹ và dượng Từ đã thương lượng qua nhưng dượng ấy không nghe mẹ nói."
Nhan Tập Ngữ nhìn vẻ mặt khó xử của bà cắn môi kiên định nói: "Ông ấy không có quyền làm như vậy với Lâm Chấp."
Dương Lâm thở dài bất đắc dĩ nói: "Con cũng biết dượng Từ của con sĩ diện. Lúc trước bị Lâm Chấp làm cho mất mặt nên không nuốt trôi cục tức."
Dượng Từ? Cho tới giờ phút này mà mẹ của cô còn bảo cô kêu người đó một tiếng: "Dượng Từ."
Cô cười khổ một tiếng. Cô chưa bao giờ hi vọng mẹ sẽ đứng trên lập trường của cô mà suy nghĩ một chút nhưng đến hiện tại thì quả thật trái tim của mẹ quá lạnh lùng.
"Mẹ, nếu như con không cần sĩ diện mà nói ra tất cả thì cái người mà gọi là dượng Từ đó sẽ thân bại danh liệt."
Năm mười tám tuổi, Nhan Tập Ngữ thi đỗ học viện âm nhạc ở thành phố A. Dương Lâm vì cô mà sắp xếp một chuyến đi du lịch để cô thư giãn sau khi thi tốt nghiệp.
Nhan Tập Ngữ tránh né Từ gia nên cô sẽ không đồng ý đi du lịch cùng họ. Nhưng cuối cùng cô lạiquyết định cùng với Lâm Chấp đi Kuala Lumpur nghỉ hè.
Ở trên phi cơ, hắn cười hỏi: "Chúng ta đi như vậy có giống như đang bỏ trốn hay không?"
Cô đỏ mặt dùng tay đánh lên người hắn: "Ai muốn bỏ trốn cùng anh."
Bởi vì hai người họ không có đặt trước phòng nên hiện tại khách sạn chỉ còn lại một phòng trống với hai giường.
Lâm Chấp nhìn ra Nhan Tập Ngữ có phần cuốn quýt, dò hỏi ý kiến của cô: "Nếu em không đồng ý thì chúng ta liền đổi một khách sạn khác."
Nhan Tập Ngữ thở phào nhẹ nhỏm, vừa muốn gật đầu đồng ý liền nghe hắn nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ em không tin tưởng anh sao?" Chỉ một câu nói đã đem phòng tuyến của Nhan Tập Ngữ đánh bại.
Trải qua sáu tiếng đồng hồ ngồi trên phi cơ cộng với hơn một giờ ngồi taxi. Kỳ thực, Nhan Tập Ngữ rất mệt mỏi cô không muốn di chuyển và cũng không muốn thể hiện bản thân quá bảo thủ dù sao thì trong phòng cũng có hai cái giường nên đã đáp ứng Lâm Chấp.
Đi vào căn phòng. Nhan Tập Ngữ rõ ràng nghe thấy tim mình đập nhanh hơn, tay nắm vạt áo còn đầu bất giác cúi xuống nhìn chầm chầm xuống phía dưới chân.
Lâm Chấp đem vali hành lí bỏ vào phòng, nhìn thấy hai má Nhan Tập Ngữ đỏ lên. Cổ họng hắn giật giật không dễ để phát hiện.
"Em đi tắm trước đi!"
Nhan Tập Ngữ bị giọng nói của Lâm Chấp làm cho giật mình: "Ừ."
"Thời gian không còn sớm tắm rửa xong liền đi ngủ, ngày mai mới có tinh thần đi chơi."
Nhan Tập Ngữ gật đầu, mở vali ra để tìm áo ngủ. Liền nhìn thấy Lâm Chấp vẫn nhìn mình chầm chầm liền nói: "Anh mau quay ra chỗ khác." Cô là muốn tìm quần lót và áo lót.
Lâm Chấp bất động rất có hứng thú mà nhìn cô. Cô theo tầm mắt nóng bỏng của hắn nhìn xuống sau đó thật nhanh đem quần lót giấu kỹ, vội vã trốn vào trong phòng tắm.
Lâm Chấp nhìn theo bóng lưng của Nhan Tập Ngữ, vòng eo nhỏ nhắn, chân dài thẳng tắp, đột nhiên có chút khát nước liền đi đến giường mở máy tính ra để phân tán lực chú ý.
Nhan Tập Ngữ sau khi tắm xong thì nhìn chính mình trong gương. Cô mặc một bộ đồ ngủ bảo thủ, nhìn bản thân từ trên xuống dưới cảm thấy không có gì không ổn.
Cô chỉ cần nghĩ tới hai người yêu nhau nhất định sẽ làm loại chuyện đó thì liền cảm thấy sợ hãi, bởi vì..
Cô mở vòi nước, làm ướt mặt để bản thân mình thanh tỉnh không suy nghĩ những thứ khiến bản thân không thoải mái. Cô tin tưởng Lâm Chấp mặc dù thường ngày hắn rất cường ngạnh nhưng cô tin là nếu cô không muốn thì hắn sẽ không ép buộc cô.
Nhan Tập Ngữ từ phòng tắm đi ra ngoài liền nhìn thấy Lâm Chấp đang sử dụng máy tính liền đi đến cạnh hắn hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
"Anh đang sắp xếp hành trình cho ngày mai."
Nhan Tập Ngữ rất có hứng thú nên đã quên đi sự ngượng ngùng mà tiến lại đến bên hắn.
Cô tựa vào rất gần một mùi hương thơm mát xông lên mũi, cùng với giọng nói ngọt ngào ở bên tai làm hắn hô hấp không thông.
Lâm Chấp đột nhiên đứng lên khắc chế bản thân không nhìn cô nói: "Em xem đi, anh đi tắm." "Vâng." Tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào máy tính nên đã hoàn toàn quên chú ý sự thay đổi của Lâm Chấp.
Lâm Chấp vọt vào nhà tắm, tắm ngay nước lạnh. Nha đầu mới chỉ mười tám tuổi, hắn nguyện ý chờ cô ấy lớn hơn một chút nữa.
* * *
Nhan Tập Ngữ nhìn hắn đi ra hướng hắn vẫy tay: "Anh mau đến nhìn xem."
Lâm Chấp hít một hơi khí lạnh. Áo ngủ của cô ấy rất bảo thủ nhưng khi cô vẫy tay gọi hắn thì cần cổ trắng nõn nà liền hiện ra khiêu khích ý chí chiến đấu của hắn.
Hắn trấn tỉnh bản thân mà đi qua. Nhan Tập Ngữ chỉ vào màn hình lơ đãng nói: "Trên người của anh thơm quá là cùng một mùi thơm với em."
Toàn thân Lâm Chấp đang kêu rào khó chịu mà Nhan Tập Ngữ còn quay đầu hướng hắn mà nói chuyện. Cái miệng nhỏ không ngừng lải nhải, đôi môi thì đỏ đỏ mềm mềm.
Hắn không khống chế được nên đã cuối đầu xuống hôn lên môi của cô. Quả thực, khi vừa bước vào căn phòng hắn đã muốn làm như vậy với cô. Hắn thậm chí nghĩ hôn cô thẳng một đường từ cửa lên đến trên giường cho đến khi hai người không thở nối nữa mới dừng lại.
Hai người trong miệng đều là mùi vị của bạc hà. Lâm Chấp cẩn thận miêu tả đôi môi làm cho cô thả lỏng. Nhan Tập Ngữ cảm thấy bản thân như bị điện giật không phải cô không tiếp nhận được nụ hôn của Lâm Chấp mà là vì nụ hôn của hắn luôn tràn ngập sự xâm chiếm rất ít khi ôn nhu như thế này.
Cô bị động tiếp nhận nụ hôn ôn nhu của hắn. Còn chưa kịp hưởng thụ hắn đã cạy hàm răng của cô ra mà tiến vào thần tốc làm cho nụ hôn trở nên cuồng nhiệt.
Nhan Tập Ngữ mặc kệ cho hắn mặc sức mà cướp đoạt tất cả ngọt ngào của cô. Tay cô tự nhiên đặt trên hông của hắn.
Lâm Chấp rời khỏi môi của cô, sau đó liền hôn lên khóe miệng. Cô cho rằng như vậy là đã kết thúc, thế nhưng..
Nụ hôn của hắn một đường trượt xuống dưới rơi lên xương vai xanh. Trong đầu cô liền nhớ đến những ký ức không thoải mái, bắt đầu sợ hãi run rẫy trong miệng lầm bầm: "Buông ra.." "Buông ra.."
Cho đến khi chạm đến nước mắt của cô, nghe thấy cô khóc. Lâm Chấp mới phát giác ra bất thường nhẹ nhàng tránh ra, mà cô lại né tránh tầm mắt của hắn.
"Tiểu Ngữ làm sao vậy?"
Cô lắc đầu, lặp lại: "Không muốn như vậy." "Không muốn như vây."
Sáng sớm, Nhan Tập Ngữ ra khỏi cửa, đầu không tự giác mà hướng cửa phòng của Lâm Chấp mà nhìn.
Tối hôm qua, mẹ gọi điện thoại bảo sáng nay sẽ gặp mặt nhau tại công ty Thôi Xán và cô đã đồng ý gặp mặt bởi cô cũng có chuyện cần để nói.
Cô vừa tới dưới lầu của công ty giải trí Thôi Xán thì đã nhìn thấy xung quanh lối vào có rất nhiều người bao quanh. Chỉ trong chốc lát thì có một chiếc xe bảo mẫu chạy qua. Mọi người xung quanh miệng kêu lên: "Cố Lân!" "Cố Lân!" "Cố Lân!"
Nhan Tập Ngữ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc hình như cô đã nghe thấy nó ở đâu rồi. Qua một lúc suy nghĩ, cô mới nhớ ra lần trước cô đã mua một cuốn album của Cố Lân nhưng vẫn chưa có nghe. Bất quá, cô không theo đuổi thần tượng cũng không thích xem náo nhiệt nên đã trực tiếp hướng cửa mà đi vào.
Cố Lân từ trên xe bước xuống, chen lấn trong đám đông mà đi vào. Nhan Tập Ngữ không biết là bị ai xô đẩy thuận thế làm bước chân lảo đảo, tâm tình có chút buồn bực. Fan của hắn thật là điên cuồng.
Cô đi vào Thôi Xán nhưng bị chặn lại ở cửa. Không còn cách nào khác cô chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ cô.
"Vị tiểu thư này, Cố Lân cô cũng đã gặp qua rồi nhưng không thể tùy tiện mà tiến vào như vậy được." Phía sau, Cố Lân và người quản lý cũng đã đến, thấy cô đứng ở một bên cho là cô là từ trong đám đông hỗn loạn mà tiến vào.
Nhan Tập Ngữ chỉ nâng khóe miệng lên cười một tiếng mà không nói gì.
Người quản lý bị thái độ không mặn không nhạt của Nhan Tập Ngữ làm cho nghẹn ở một bên, tính lên tiếng thì bị Cố Lân ở bên cạnh ngăn cản: "Không quan hệ."
Thanh âm trầm thấp từ tính.
Nhan Tập Ngữ không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Kính râm to lớn tựa hồ che hết nữa khuôn mặt. Cô chỉ nhớ mang máng khuôn mặt này qua bìa album nếu không phải vừa nảy fan hâm mộ la lên cô cũng không nhìn ra được.
Cố Lân và người quản lý chuẩn bị quét thẻ đi vào liền nhìn thấy trợ lý của Dương Lâm chạy lại đây hướng Nhan Tập Ngữ cung kính nói: "Đại tiểu thư thật sự xin lỗi. Tôi tới chậm."
"Không sao cả."
Chờ Nhan Tập Ngữ đi xa. Người quản lí mới hỏi Cố Lân: "Cô ấy.. cô ấy là con gái của Dương Lâm?"
Cố lân không trả lời, xuyên qua kính râm vừa rồi hắn chú ý tới ánh mắt của cô. Đó không phải là ánh mắt súng bái mà là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
"Mẹ."
Dương Lâm đứng dậy đi đến hướng của con gái. Trong lòng bà có chút thấp thỏm bởi vì một năm không gặp chỉ sợ là có chút khoảng cách.
Bà đi lên phía trước kéo cánh tay của con gái vô cùng thân thiết, oán giận nói: "Con trở về sao không nói trước một tiếng với mẹ?"
Nhan Tập Ngữ bất động thanh sắc, rút cánh tay ra nói: "Con cảm thấy không có gì quan trọng."
Dương Lâm á khẩu không trả lời được chỉ có thể cười gượng.
"Mẹ con tới là muốn nói về việc của Lâm Chấp."
"Mẹ biết, mẹ và dượng Từ đã thương lượng qua nhưng dượng ấy không nghe mẹ nói."
Nhan Tập Ngữ nhìn vẻ mặt khó xử của bà cắn môi kiên định nói: "Ông ấy không có quyền làm như vậy với Lâm Chấp."
Dương Lâm thở dài bất đắc dĩ nói: "Con cũng biết dượng Từ của con sĩ diện. Lúc trước bị Lâm Chấp làm cho mất mặt nên không nuốt trôi cục tức."
Dượng Từ? Cho tới giờ phút này mà mẹ của cô còn bảo cô kêu người đó một tiếng: "Dượng Từ."
Cô cười khổ một tiếng. Cô chưa bao giờ hi vọng mẹ sẽ đứng trên lập trường của cô mà suy nghĩ một chút nhưng đến hiện tại thì quả thật trái tim của mẹ quá lạnh lùng.
"Mẹ, nếu như con không cần sĩ diện mà nói ra tất cả thì cái người mà gọi là dượng Từ đó sẽ thân bại danh liệt."