Đam Mỹ [Edit] Yêu Lung Hàn Thủy - Tả Toàn Hữu Toàn Nhất Trận Loạn Toàn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi kymxuyen, 7 Tháng mười 2019.

  1. kymxuyen

    Bài viết:
    2
    CHƯƠNG 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một câu nói chưa hết, hai người Triệu Thân liền vỗ tay tán thưởng: "Thái hậu thật là diệu kế, lần này liền ngoại trừ tâm bệnh của lão tiểu tử kia, chỉ cần hắn phản Yến thị, toàn bộ năm vạn kỵ binh kia của hắn sẽ bảo vệ kinh sư. Người này thông minh tháo vát, bàn về hành quân đánh trận trong triều này chỉ dưới Yến Lệ."

    Hai bọn họ nói đến cao hứng bừng bừng, Triệu hoàng hậu thận trọng, chỉ thấy đầu lông mày Cơ Ly Trì nhẹ chau lại, hình như có vô hạn tâm sự, nhân tiện nói: "Cái này.. Bệ hạ định.."

    Cơ Ly Trì thấy nàng hỏi han, thần sắc lo lắng tản mác dần, nói: "Mẫu hậu diệu kế, quả nhiên là một mũi tên bắn hai đích."

    Triệu hoàng hậu nói: "Dù không biết tướng mạo nàng ta thế nào, nhưng mẫu thân nàng ta là mỹ nhân nổi danh, ta nghĩ sẽ không kém cạnh ai đâu. Lại nói trong cung chỉ cần tài đức là đủ rồi, dung mạo ngược lại chỉ là thứ yếu."

    Thân Quý Ly nói: "Chỉ là có một chút vấn đề, mấy vạn nhân mã của Bành Nghi Tú, cần lương cần ngân sách, Hộ bộ Lý Tinh Quốc lại chậm chạp không chịu giải ngân, tất cả đây đều là một đám người bại hoại gia hỏa của Yến Lệ đưa tới."

    Cơ Ly Trì trong lòng sáng tỏ, Lý Tinh Quốc là văn thần, lại giữ kho thuế ruộng đất cho Yến Lệ, những năm gần đây trong bóng tối nhận qua không ít chổ tốt từ Yến Lệ. Địa vị Yến Lệ khẽ chao đảo, người ngoài mặt là quy thuận triều đình, hắn nghĩ là Yến Lệ không bị xử tử, liền chú tâm quan sát, trong triều muốn dùng thuế ruộng đất làm tiền lương, hắn sẽ luôn luôn qua quýt cho qua. Thế nhưng nếu như đổi người này, những tên quan viên lớn nhỏ dưới Hộ bộ, tên nào mà không giống hắn ta? Vẫn cản trở như thường.

    Y suy nghĩ một trận, sáu ánh mắt trong phòng đều yên lặng nhìn y, nửa ngày sau mới nghe y nói: "Triệu thừa tướng, từ trước đến nay quyền kinh tế trong triều đều bị Hộ bộ nắm trong tay? Nhưng có loại vấn đề nào về thuế ruộng đất mà không phải qua Hộ bộ xử lí không?"

    Triệu Minh nói: "Từ lúc bản triều khai quốc đến nay, đều kế tục tiền triều thiết lập lục bộ, quyền kinh tế đều trong tay Hộ bộ."

    Cơ Ly Trì nói: "Không có ngoại lệ?"

    Triệu Minh suy nghĩ một chút nói: "Từ lúc bản triều khai quốc đều như thế. Chỉ có lúc Thái tổ hoàng đế mới bắt đầu khởi sự, có một lần sắp xếp cho Bố Chính ti, để dễ dàng cho việc điều nhổ thuế ruộng trong thời gian chiến tranh, nhưng đó là khoảng thời gian chiến tranh tòng quyền. Về sau sau khi khai quốc, bốn phương đã bình định, thuế ruộng đất trong thiên hạ liền thuộc về Hộ bộ."

    Cơ Ly Trì nói: "Đã có tổ chế, chúng ta sẽ không tính là trái lệ. Thừa tướng hãy ban chiếu hạ, lập một Bố Chính ti khác, phải là một người có tính tự chủ, cùng ba quan viên xử lí sự vụ, bốn người này sẽ trực tiếp nghe ta điều hành, đem thuế ruộng chuyển về cho Bố Chính ti quản lý. Bắt giữ Hộ bộ ngay hôm đó, Hộ bộ thượng thư Lý Tinh Quốc lấy tội là dư nghiệt Yến đảng xử trảm. Người mới tuyển cho Hộ bộ thượng thư, các ngươi nộp chiếu đề cử lên ta xem một chút. Quan viên lớn nhỏ Hộ bộ cũng đổi hết toàn bộ."

    Thân Quý Ly nghe liền có chút chần chờ nói: "Bệ hạ, Yến đảng cũng không thể thanh trừ sạch sẽ, Lý Tinh Quốc lại là quan viên chủ chốt phía triều đình, nếu như giết hắn, cái này.. quan ngoại Bắc đường, còn có mười vạn thiết kỵ của Diêu Thuận, đây chính là dòng chính của Yến Lệ. Lấy quân lực của triều đình hiện tại, thực không đủ để chống cự, vẫn là dùng đến bình định trấn an mới được. Giết Lý Tinh Quốc là việc nhỏ, nhưng lỡ như chọc giận Diêu Thuận.."

    Cơ Ly Trì chưa nói gì, Triệu Minh lại nói: "Bệ hạ thánh minh, một chiêu này đúng là đập núi dọa hổ. Chúng ta dù giết Lý, thế nhưng lại nâng Bành, Diêu Thuận là quân nhân, Bành Nghi Tú cũng là quân nhân. Trước đó còn có ví dụ so sánh, hắn làm sao cũng phải liên tưởng, binh lực của hắn so với Bành Nghi Tú mạnh hơn, quân công cũng không thua Bành Nghi Tú, lại còn phụ thuộc triều đình, bên nào lợi bên nào hại hắn tự nhiên sẽ tự so sánh cân nhắc, chí ít có thể áp được hắn nhất thời, giải quyết tình hình khẩn cấp của Triều đình. Về phần Lý Tinh Quốc chỉ là một quan văn, giết hắn có thể đủ chấn động những đám gia hỏa còn đang hết nhìn đông ngó tây kia, thần thấy bệ hạ dùng kế này đúng là diệu kế."

    Triệu Minh thầm nghĩ, tiểu hoàng đế này thuở nhỏ lợi dụng diện mạo ngu ngốc qua mặt người khác, hắn dù nghe Triệu hoàng hậu nói qua người này tuyệt đỉnh thông minh, nhưng lúc này mới tận mắt chứng kiến. Sau khi mừng rỡ cùng tâm phục khẩu phục, xem ra khí số Cơ triều chưa tận, bấp bênh mấy chục năm, vậy mà xuất hiện một vị Hoàng đế tinh minh lợi hại như thế.

    Cơ Ly Trì nói: "Hai vị ái khanh còn có chuyện gì?"

    Triệu Minh cùng Thân Quý Ly đồng thời rời khỏi ghế, nói: "Còn lại mọi việc, chúng thần đều có thể ứng phó. Chỉ là.."

    Cơ Ly Trì nhướng mi: "Cái gì?"

    Thân Quý Ly nói: "Yến Lệ xử trí như thế nào. Còn xin bệ hạ sớm kịp thời quyết đoán. Việc này không nên kéo dài."

    Trên gương mặt trắng nõn của Cơ Ly Trì, đột nhiên lên một vòng ửng đỏ, lộ ra sắc vàng nhàn nhạt của trời chiều, cả khuôn mặt đột nhiên diễm sắc dọa người. Thân Quý Ly không dám nhìn nữa, cúi đầu nghe y chỉ thị.

    Lại nghe Cơ Ly Trì nói: "Việc này, ta tự có an bài, Thân tiên sinh không cần nhắc nhở." Khẩu khí quyết đoán, tựa hồ cực không muốn nhắc tới việc này.

    Bữa tối sau đó, bên trong tẩm điện đốt đàn hương, ngoài điện bay vào từng đợt hương thơm của cây quế. Cơ Ly Trì cầm trong tay một cuốn sách ngồi dưới cửa, giống như đọc mà không phải đọc, lông mày nhíu chặt, tựa hồ tâm sự nặng nề. Ánh mắt y đảo qua sách, lại hoàn toàn không đọc trôi một chữ. Ngồi một lúc lâu, y gọi nội thị trải rộng giấy bút nghiên mực, dùng chu sa làm màu, chớp mắt liền vẽ lên một bức họa. Y kinh ngạc nhìn nhìn, lại xé nát thành hai nửa. Sau đó lại vẽ, rồi xé, liên tiếp mấy lần như vậy, dưới chân liền trãi đầy giấy lộn thành một đoàn, cuối cùng lại vẽ thêm một bức. Nhóm nội thị đều biết vị hoàng đế này một lời cũng lười nói, tính tình lại cực kì khó chịu, thích một người cùng chán ghét một người, hoàn toàn không có lý do, lúc này thấy y vẽ tranh rồi xé xé, liền biết trong lòng của y đang cực kì buồn bực, ai cũng không dám tiến lên tiếng hoặc lắm điều.

    Cơ Ly Trì quan sát bức họa một trận, đang muốn cau mày xé đi, Lý Thời Trung lại chạy vào nói: "Bệ hạ.. Vương tử Bắc Hồ cầu kiến.."

    Tay Cơ Ly Trì dừng ở giữa không trung, nửa ngày cũng không nói lời nào, Lý Thời Trung phỏng đoán một hồi nói: "Nô tài đi đuổi hắn vậy.."

    Cơ Ly Trì vẫn không phản ứng chút nào, Lý Thời Trung liền quay người hướng ra ngoài, vừa mới đi đến cửa điện, thì nghe Cơ Ly Trì nói: "Gọi hắn vào đi."

    Lý Thời Trung chần chờ nói: "Bệ hạ gọi hắn đến tẩm điện sao?"

    Cơ Ly Trì nói: "Có cái gì không được, ta cũng không phải thiên kim tiểu thư không thể gặp người ngoài, gọi hắn đến đi. Ta mệt rồi, không nghĩ lại phải đi đến ngoại điện."

    Lý Thời Trung đành phải đáp ứng một tiếng. Cả triều đại thần này có thể đi vào tẩm điện, từ trước đến nay chỉ có một người là Yến Lệ, Bắc Hồ vương tử này lại có lai lịch gì đây?

    -

    Lúc Đan Xích Nguyên theo sau Lý Thời Trung dẫn tiến tẩm điện, bốn phía đã dấy lên ánh đèn. Nhưng ngoại trừ nội thị, lại không hề nhìn thấy bóng dáng Cơ Ly Trì. Lý Thời Trung ở phía trước dẫn đường nói: "Điện hạ, mời theo lão nô."

    Tẩm điện tĩnh mịch, bình thường Cơ Ly Trì gặp đại thần đều là tại ngoại điện, Đan Xích Nguyên là sứ thần ngoại lai, đây cũng là lần đầu tiên tới, cũng không rõ Lý Thời Trung dẫn hắn vào nội điện là có ý gì. Phía trước có một bức màn che đỏ sậm thêu chỉ vàng nửa buông thõng, mấy sợi khói tím bay ra, chóp mũi liền ngửi được một mùi hương yếu ớt.

    Lý Thời Trung vung lên nửa tấm màn che, nói: "Điện hạ, mời."

    Đan Xích Nguyên thần sắc hoảng hốt sải bước đi vào, bên trong trang trí cực kì đơn giản, đồ vật lớn nhỏ đều cực kì gọn gàng, đều là tử đàn được chế tác cực kì quý báu. Trên giường đệm chăn đã trải rộng, trong phòng đang đốt hương, ngay giữa phòng đặt một án thư cực lớn, trên bàn rộng đặt một bình men sứ màu xanh đang cắm vài gốc hoa cúc màu đỏ tím. Lúc này đã vào cuối thu, Cơ Ly Trì lại chỉ mặc một kiện quần áo lót tơ lụa mỏng, dây thắt lưng miễn cưỡng buộc lên, y phục cắt may vừa người, dưới vạt áo cùng cổ áo đều thêu hoa tinh xảo, khuôn mặt Cơ Ly Trì càng tỏa ra nét thanh lệ, lệ sắc đập thẳng vào ánh mắt.

    Đan Xích Nguyên sinh ra ở xứ Bắc, chưa bao giờ gặp qua gương mặt nào tinh xảo phú quý như vậy, còn là một Hoàng đế tú lệ tựa như nữ tử. Tim hắn thình thịch nhảy loạn, tay chân đều có chút không biết để vào đâu, bên trong quẫn bách vội vàng hành lễ, lại nghe Cơ Ly Trì nhẹ giọng nói: "Vương tử mời ngồi. Không cần đa lễ như vậy." Nói xong chỉ chỉ ghế gấm dài bên cạnh án thư.

    Đan Xích Nguyên bứt rứt bất an ngồi xuống, trên thư án đặt một nửa bức họa, trời băng đất tuyết, vài gốc Hồng Mai tại góc tường nở rộ. Hồng Mai kiều diễm, băng tuyết trắng noãn, đều được vẽ vô cùng sinh động, góc dưới bên trái lại là một mảng lớn trống không, hiển nhiên là còn chưa vẽ thành.

    Đan Xích Nguyên nhân tiện nói: "Thì ra bệ hạ là đang vẽ tranh, tại hạ tới mạo muội, chỉ sợ quấy rầy nhã hứng của bệ hạ."

    Cơ Ly Trì lắc đầu, đem bút ném lại bên kia, nói: "Vương tử lúc nãy muốn gặp ta, có chuyện gì không?"

    Đan Xích Nguyên trù trừ một chút mới nói: "Ta vừa mới trở lại dịch quán, liền nhận được chiếu thư của phụ hãn. Phụ hãn thân nhiễm trọng bệnh, vi thần cần phải lập tức trở về nước."

    Cơ Ly Trì nhướn lên lông mày, nói: "A, có chuyện như vậy sao. Vương tử muốn đi ngay?"

    Đan Xích Nguyên nói: "Phải. Bởi vì phụ hãn bệnh nặng, tại hạ nóng lòng như lửa đốt, tối nay liền muốn khởi hành, cho nên lúc này mới muốn vào cung chào từ biệt một câu, thứ hai là.."

    Cơ Ly Trì nói: "Thứ hai vẫn là muốn đầu của Yến Lệ phải không?"

    Đan Xích Nguyên đứng lên nói: "Bệ hạ thánh minh. Yến Lệ cùng Bắc Hồ ta có thâm cừu đại hận, cầu bệ hạ đem người này ban thưởng cho Bắc Hồ ta xử trí đi."

    Cơ Ly Trì nhưng không nói lời nào, đôi mắt cười như không cười nhìn Đan Xích Nguyên, mấy làn khói lượn lờ bay qua, đôi mắt nổi bật kia càng phát ra mê ly động lòng người. Tâm Đan Xích Nguyên liền một trận cuồng loạn, tựa hồ một chút tính toán kia trong lòng mình toàn bộ đều rơi vào trong mắt đối phương.

    Cơ Ly Trì nói: "Trong nước Vương tử có việc, vẫn là sớm cho kịp về nước mới tốt. Nghe nói dưới gối phụ hãn ngươi có bốn người con, chân ái nhất liền chỉ có ngươi. Lúc này lại tha hương phương xa, mang bệnh người, tự nhiên là cực kỳ mong nhớ. Vương tử nên sớm cho kịp trở về. Chuyện của Yến Lệ, ta chắc chắn cho Bắc Hồ ngươi một câu trả lời thỏa đáng."

    Đan Xích Nguyên nghe thấy lời này, trong lòng bàn tay ngầm nắm một vệt mồ hôi lạnh, không biết nói thêm gì nữa. Mắt thấy tiểu hoàng đế yếu đuối mỹ lệ này cũng sẽ không để Yến Lệ cho hắn, ngược lại còn không bị hắn thăm dò đến chuyện khác, không biết sao, vừa nghĩ tới cặp mắt đen nhánh kia, trong lòng của hắn liền nổi lên một trận lo lắng. Đôi mắt này giống như là bảo thạch trong truyền thuyết, chạm cũng không chạm được, cho nên hết lần này tới lần khác muốn nhìn nhiều thêm vài lần, hắn cảm thấy mình có chút kì quái. Lúc này đột nhiên nghe y nói về việc nhà của bản thân, vậy mà rõ như lòng bàn tay, liền tạm thời đem suy nghĩ hồ đồ vứt bỏ, trong lòng biết vị hoàng đế này là nhân vật lợi hại, không phải người như Yến Lệ mà cũng rơi vào cái bẫy của y hay sao.

    Lập tức cũng không dám nói nhiều, hắn đứng lên nói: "Bệ hạ là Thánh Quân thiên triều, một lời đã nói Đan Xích Nguyên không thể không tin. Vậy tại hạ liền quay về nước, chờ hồi âm của bệ hạ."

    Cơ Ly Trì miễn cưỡng ngồi trong ghế, cười nhẹ nói: "Vương tử xin yên tâm. Hai nước tương giao vốn là có qua có lại, về sau chỉ sợ còn có việc tướng cần phiền tới vương tử."

    Đan Xích Nguyên ngay cả nói mấy câu cũng không dám, Cơ Ly Trì liền không nói thêm gì nữa, đi thẳng tới án thư bên cạnh, nhấc bút. Đan Xích Nguyên còn đứng ngốc ở đấy, Cơ Ly Trì nhấc bút đề câu hai, ngẩng đầu thì thấy hắn vẫn chưa đi, nhân tiện nói: "Vương tử còn có việc a? Sắc trời cũng không còn sớm, vương tử không phải gấp rút quay về nước sao?"

    Đan Xích Nguyên ồ một tiếng, liền đứng dậy đi ra ngoài, đi một nửa, lại quay đầu nói: "Sản vật Bỉ quốc không phong phú bằng thiên triều, lại chỉ có một dạng, bệ hạ nếu là yêu thích loại Hàn Mai này, nước ta có một loại Hồng Mai nhạt nổi danh, sau khi trở về sẽ cho người đưa tới. Chỉ là, Hàn Mai kia rời cố thổ có thể sống được hay không, tiểu vương lại không biết. Nếu như bệ hạ nguyện đi Bắc Hồ một chuyến, sẽ chu đáo sắp xếp mời bệ hạ thưởng thức."

    Nói xong, cũng không đợi Cơ Ly Trì đáp lại, vội vàng rời đi.

    Cơ Ly Trì nghe lời này ngược lại ngẩn người, bút trong tay lại chưa từng dừng lại, sau chốc lát phác họa thành một người, tuy chỉ là rải rác mấy nét bút, nhưng mà nhìn thoáng qua lại chính là bộ dáng của Yến Lệ. Y tập trung nhìn vào, một luồng khí hừng hực từ dưới bụng, liền muốn động thủ xé rách, lại nghe được tiếng bước chân vội vàng, sau đó là Lý Thời Trung chạy vào.

    Cơ Ly Trì nhíu nhíu mày, cảm xúc của y cực ít bộc lộ ở trước mặt người ngoài, chỉ có lão nô trước mặt phục thị y từ nhỏ này thì có thể phô bày ra mấy phần tính tình thật của mình. Lý Thời Trung biết y có chút buồn bực, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều được nữa, nói: "Bệ hạ, Trương thái y đến báo, người kia.. Người kia không xong rồi.."

    Cơ Ly Trì 'A' một tiếng, bút trong tay phốc một tiếng rơi vào trên bàn, quay người liền đi ra ngoài.

    Thái y đang đợi dưới thềm đại điện, thấy Cơ Ly Trì vội vàng đi đến thì hối hả đi lên làm lễ. Cơ Ly Trì nói: "Thôi, ngươi nói một chút là chuyện gì xảy ra?"

    Thái y khom người nói: "Tình hình Yến tướng quân không ổn, theo lý mà nói hắn là người chinh chiến lâu năm trên sa trường, chút ngoại thương ấy dù nặng, cũng không đe dọa đến tính mạng. Đáng ngại nhất chính là trong máu tựa hồ có độc.."

    Cơ Ly Trì ừ một tiếng nói: "Hiện tại như thế nào?"

    Thái y nói: "Trước mắt hôn mê bất tỉnh, mạch đập cực yếu, tình hình rất là hung hiểm."

    Cơ Ly Trì không nhiều lời nữa, liền nhấc chân đi. Lý Thời Trung thấy y chỉ mặc áo ngủ, vội vàng quay về trong điện cầm kiện áo khoác bên ngoài đến, đã không thấy bóng dáng thái y cùng Cơ Ly Trì đâu, vội vàng hướng về phía thạch thất đuổi theo.

    Hai mày Cơ Ly Trì cau lại, không nói một lời đi phía trước. Trương thái y cũng không phải lần đầu tiên qua lại cùng tiểu hoàng đế này, nhưng lúc đó hắn chỉ coi Cơ Ly Trì là thằng ngốc, lúc này đi theo phía sau y, thân hình kia tuy vẫn mảnh mai như trước, không hiểu sao lại nhiều hơn một chút cảm giác uy nghiêm. Hắn đi theo ở phía sau, Cơ Ly Trì không hỏi hắn, hắn cũng không dám mở miệng, đảo mắt liền đi tới cửa thạch thất, Cơ Ly Trì di chuyển cơ quan, dẫn đầu đi xuống.

    HẾT CHƯƠNG 10.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...