Chương 101: Đưa Cơm
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Tuyết Giao có chút áy náy nhìn Lâm Chi Hoa. Thật ra cô cũng rất muốn có thể ở bên anh mỗi ngày, cùng ăn cơm, nhưng lại cảm thấy có quá nhiều việc đang chờ mình.
Cô từng quan sát các cặp đôi xung quanh, phần lớn họ đều dành rất nhiều thời gian bên nhau.
Còn cô và Lâm Chi Hoa thì không như vậy, thời gian ở bên nhau lại chẳng nhiều. Hầu hết chỉ là những lúc anh đến đón cô, đưa cô về nhà. Hẹn hò riêng để ăn uống hay đi chơi, thật sự rất ít, đặc biệt là khi cô bận rộn.
Cảm xúc của Lâm Chi Hoa thực sự có chút trùng xuống. Hôm qua, anh còn nghiên cứu một cuốn cẩm nang hẹn hò và lập kế hoạch cho kỳ nghỉ hè của hai người với rất nhiều lịch trình.
Những kế hoạch nghĩ đến thôi cũng khiến anh phấn khích, khoé miệng không kìm được mà cong lên..
Nhưng rõ ràng, tất cả có lẽ sẽ không thực hiện được.
Lúc này, không hiểu sao Lâm Chi Hoa lại nhớ đến Dịch Thiên Dụ, chàng trai từng suýt khiến Tuyết Giao động lòng. Lý do khiến anh ta thất bại là vì không hiểu Tuyết Giao.
Chính điều đó đã khiến Lâm Chi Hoa luôn cố gắng kiềm chế và kiểm soát những cảm xúc mãnh liệt của mình.
Anh rất muốn dành trọn cả 24 giờ trong ngày để ở bên cô. Anh muốn cùng cô đi dạo phố, xem phim, thăm thế giới dưới nước, hoặc làm bất kỳ điều gì miễn là được ở bên cô.
Nhưng Tuyết Giao quá bận.
Lâm Chi Hoa buộc phải đè nén những cảm xúc ấy. Anh hiểu rằng mình không thể như Dịch Thiên Dụ, khiến Tuyết Giao cảm thấy ngột ngạt hay không thoải mái.
Dẫu vậy, cô vẫn còn trẻ và chưa chắc đã đủ kiên nhẫn với một nửa của mình.
Thế nên, anh nhẫn nhịn. Nếu cô bận, anh sẽ không làm phiền. Một tuần ăn cùng nhau một bữa, hoặc kể từ khi anh chuyển nhà, mỗi ngày đi cùng cô từ trường về nhà cộng thêm những lần gọi video, đó là tất cả thời gian anh có để ở bên cô.
Cô sắp bước vào năm hai đại học, và cô sẽ càng bận hơn nữa.
Lâm Chi Hoa chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày phải tự hỏi: "Nếu bạn gái quá bận không có thời gian dành cho mình thì phải làm sao?"
Anh lái xe trong im lặng, không nói gì. Tuyết Giao cảm thấy trái tim mình thắt lại, cô quay sang nhìn anh.
"Chi Hoa.."
Mãi lâu sau, anh mới nặn ra một nụ cười, nói: "Không có gì, anh chỉ đang nghĩ về công việc. Tối nay em muốn ăn gì?"
Tuyết Giao nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng đáp: "Cái gì cũng được."
Nói xong, cô cảm thấy câu trả lời quá qua loa, bèn thêm một câu: "Anh làm gì cũng ngon."
Lâm Chi Hoa khẽ cười, chở cô đến căn hộ mới của mình.
Căn hộ này giống hệt căn mà Trình Sách đã mua, thậm chí còn nằm gần đó, chỉ cách ba tòa nhà.
Nhưng khi bước vào trong, phong cách trang trí của căn hộ này hoàn toàn khác với nhà họ Trình.
Nhà họ Trình là tổ ấm của một gia đình, phong cách ấm áp và có chút pha trộn.
Còn nhà của Lâm Chi Hoa thì ngược lại. Nó giống hệt căn hộ của anh ở thành phố C mà Tuyết Giao từng ghé qua: Hiện đại, gọn gàng nhưng lạnh lẽo, mang dáng vẻ cơ khí và trống trải.
Rất đơn giản, nhưng cũng rất lạnh lùng.
Lâm Chi Hoa cười, lấy cho cô một đôi dép lê màu trắng với tai thỏ dễ thương. Trong tủ giày chỉ có duy nhất đôi dép nữ này.
"Thay vào đi, anh đã giặt sạch rồi."
Tuyết Giao không nhịn được cười: "Anh mua cho em à?"
"Tất nhiên, không lẽ anh mua cho ai khác đến đây?" Lâm Chi Hoa nhướn mày.
Tuyết Giao che miệng cười, xỏ vào đôi dép. Kích cỡ vừa vặn hoàn hảo.
"Anh vào bếp chuẩn bị đồ ăn trước nhé. Muốn uống nước thì tự lấy." Lâm Chi Hoa khẽ chạm vào mũi cô, ánh mắt đầy cưng chiều.
Cô gật đầu, và anh đi vào bếp.
Tuyết Giao đi xung quanh, đánh giá căn hộ. Cô nhận thấy nơi này thật sự đơn giản đến mức khó tin.
Cô từ từ tiến đến chiếc bàn trà, trên đó có hai chiếc cốc đôi in hình hai con rùa đã được rửa sạch.
Nhớ đến việc anh thường gọi cô bằng cái tên yêu thương "Tiểu Rùa", khóe môi cô bất giác cong lên.
Cô rót một cốc nước, chầm chậm bước vào bếp.
Lâm Chi Hoa vừa lấy rau từ tủ lạnh ra, nghe thấy tiếng bước chân bèn ngoảnh lại.
Tuyết Giao mặc áo thun và quần jean, đi đôi dép tai thỏ anh mua, tay cầm chiếc cốc in hình rùa.
Trái tim anh mềm nhũn, bất giác mỉm cười dịu dàng với cô.
Những cảm giác ủy khuất và áp lực trong lòng anh dường như tan biến. Thay vào đó là sự mãn nguyện và hạnh phúc.
Hai người nhìn nhau một lúc, Lâm Chi Hoa bất chợt nói: "Anh khát."
Tuyết Giao ngẩn ra, cười ngượng ngùng rồi tiến lại gần, đưa cốc nước đến sát môi anh.
Lâm Chi Hoa khẽ cười, nhấp một ngụm, rồi đùa: "Ngọt thật."
Mặt Tuyết Giao hơi đỏ lên. Cô đặt cốc nước sang bên cạnh: "Để em giúp anh, làm cùng nhau cho nhanh."
"Được."
Tuyết Giao tuy biết nấu ăn, nhưng đứng trước tay nghề của Lâm Chi Hoa, cô chỉ có thể rửa rau hoặc đưa bát, không giúp được nhiều.
Nhưng anh lại rất hài lòng, khóe miệng chưa lúc nào ngừng cười.
Sau hơn một tiếng, bữa tối đã hoàn thành.
Có một nồi canh gà hầm từ sáng, một đĩa cá hấp vừa làm xong, cùng với rau xào và thịt xào măng, tất cả đều là món cô thích.
"Đến ăn nào!" Lâm Chi Hoa dọn đồ ăn lên bàn. Tuyết Giao vừa rửa tay xong bước ra.
Cô đi đến phía sau anh, nhẹ nhàng tựa vào lưng anh: "Anh lần nào cũng chỉ làm món em thích, không làm món anh thích à?"
"Em thích ăn, anh cũng thích."
Tuyết Giao chu môi, không nói gì nữa.
Lâm Chi Hoa nắm lấy tay cô, để cô ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó múc cho cô một bát canh.
Cả hai thường xuyên ăn cơm cùng nhau, nhưng đây là lần đầu tiên họ ăn trong nhà của anh. Không khí thoải mái, cả hai đều rất hài lòng.
Nhưng sau khi dọn dẹp xong, đã gần tám giờ, Tuyết Giao phải về nhà.
"Để anh đưa em về."
"Vâng."
Hai người trông như một cặp đôi bình thường, tay trong tay đi về nhà Tuyết Giao.
Ánh đèn đường vàng nhạt chiếu xuống, Lâm Chi Hoa khẽ nói: "Nếu ngày nào cũng được như thế này.. thì thật tuyệt."
Tuyết Giao quay đầu lại, mím môi: "Khi buổi tối em không bận, em sẽ cố gắng về đây ăn cơm."
Từ "về đây" khiến trái tim Lâm Chi Hoa vui sướng. Khóe môi anh cong lên, trong lòng bỗng thấy mãn nguyện hơn rất nhiều.
Ba tòa nhà cách nhau không xa, chẳng mấy chốc cả hai đã đến dưới lầu nhà Tuyết Giao.
"Vậy em lên nhà đây, chúc anh ngủ ngon." Tuyết Giao mím môi, có vẻ hơi lưu luyến không muốn rời.
Lâm Chi Hoa cúi xuống, ghé sát mặt vào cô, đôi mắt đầy ý cười: "Hình như em quên điều gì rồi?"
Mặt Tuyết Giao đỏ bừng, cô nhón chân, khẽ hôn lên má anh.
Lâm Chi Hoa cũng cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng dịu dàng như gió thoảng: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Đây là lần đầu tiên Lâm Chi Hoa tiễn cô về đến tận cửa nhà. Nhìn bóng cô khuất sau cánh cửa, anh mới quay người rời đi.
Bóng lưng của anh so với lúc nãy trông có vẻ cô độc, lạnh lùng, một dáng vẻ hiu quạnh.
Nhưng lòng bàn tay anh vẫn còn vương hơi ấm của Tuyết Giao, khiến anh cảm thấy như có một nguồn ấm áp xoa dịu sự trống trải.
Sáng hôm sau, cũng là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè.
Tuyết Giao vội vã đến trường, đeo ba lô, chạy thẳng đến phòng thí nghiệm.
Thự Thịnh và Trịnh Giáp Khôn đã có mặt, còn Chương Hàn và Dương Trạm vẫn chưa đến. Nhưng cũng không lâu sau, cả hai cũng đã có mặt đầy đủ.
Đây là buổi họp nhóm đầu tiên của dự án trong kỳ nghỉ hè.
"Tiểu sư muội, lâu quá không gặp. Các em bắt đầu nghỉ hè rồi à?" Dương Trạm vừa bước vào đã tươi cười hỏi.
Tuyết Giao ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời: "Trên danh nghĩa thì là vậy."
"Ha ha ha, 'trên danh nghĩa'? Tiểu sư muội đây đang chê chúng ta không có kỳ nghỉ phải không? Nói thật, anh cũng thấy hơi bất mãn." Dương Trạm nhướn mày, cười đùa.
Tuyết Giao lắc đầu, không thèm để ý đến anh.
Chương Hàn ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt chú ý đến cuốn sổ ghi chép của Tuyết Giao: "Ghi chép?"
"Ừm, đây là những gì bọn em đã làm, cả thành công lẫn thất bại, và đôi khi là những ý tưởng bất chợt của em."
Chương Hàn ra hiệu muốn xem, Tuyết Giao liền đưa sổ cho cô.
Dù là người rất nghiêm khắc, Chương Hàn cũng phải thừa nhận rằng cuốn sổ của Tuyết Giao rất có giá trị. Trong đó ghi lại chi tiết những gì nhóm đã làm, những gì thành công, thất bại, và lý do thất bại.
Xem xong, Chương Hàn trả lại sổ cho cô.
"Chúng ta lần lượt báo cáo tình hình tiến độ và những vấn đề hiện tại, cũng như ý kiến của từng người nhé."
"Được."
Mọi người lần lượt trình bày tình hình của mình, nhưng thật lòng mà nói, vẫn chưa có nhiều tiến triển.
Dự án này thực sự rất tiềm năng, nhưng vì quy mô rộng lớn, mọi thứ phải mò mẫm từng bước.
Tuyết Giao vẫn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng ghi chép, đôi lúc nhíu mày, đôi lúc lại giãn ra.
Cuộc thảo luận kéo dài đến trưa. Cả nhóm cùng nhau đi ăn trưa ở nhà ăn, sau đó quay lại và tiếp tục thảo luận.
"Thật ra, tôi cảm thấy dự án này bây giờ chúng ta khó mà thành công. Rất có thể chỉ là lãng phí thời gian và công sức thôi," Dương Trạm bỗng nhiên nghiêm túc lên tiếng sau một hồi thảo luận.
Dự án này là tâm huyết của Thự Thịnh, cũng là nguyện vọng lớn của cậu. Vì vậy, cậu không kìm được mà phản bác: "Chúng ta mới bắt đầu thôi mà? Làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy?"
"Đây không phải là dễ dàng bỏ cuộc, mà là có buông bỏ thì mới có được. Hơn nữa, cũng không hẳn là bỏ, mà là hoãn lại. Với độ tuổi và kinh nghiệm hiện tại của chúng ta, thực sự rất khó. Đợi thêm vài chục năm, khi chúng ta có thêm dữ liệu, thông tin và kiến thức đầy đủ hơn, đó mới là lúc bắt đầu," Dương Trạm giải thích.
Lời nói của anh rất chân thành, nhưng cũng vô cùng sắc bén.
Thự Thịnh không biết phải phản bác thế nào, chỉ im lặng. Nhưng cậu không muốn từ bỏ.
Trịnh Giáp Khôn nhìn về phía Dương Trạm: "Tôi chưa từng chấp nhận đầu hàng khi mới bắt đầu. Chúng ta còn chưa thật sự làm gì mà."
Dương Trạm nhún vai, giơ tay lên như thể chịu thua: "Được thôi, đó là quan điểm của các cậu. Nhưng liệu chúng ta có tìm được hướng đi không? Đến giờ chúng ta đã tiếp cận dự án được một thời gian rồi, dù có bị nhiều việc khác làm gián đoạn, nhưng đến giờ vẫn chưa có tiến triển nào. Điều đó không đủ chứng minh rằng chúng ta thực sự không có cách nào sao?"
Chương Hàn trầm ngâm, im lặng trong một lúc lâu, sau đó đứng dậy: "Hôm nay đến đây thôi. Tất cả hãy về và suy nghĩ kỹ. Ngày mai khi họp lại, mọi người trình bày suy nghĩ và quyết định của mình."
Cô là người lý trí, hiểu rằng làm nghiên cứu thì hướng đi là yếu tố quan trọng nhất. Vì vậy, cô không vội bắt tay vào làm mà ưu tiên quyết tâm và định hướng.
"Được, hôm nay tôi cũng sẽ suy nghĩ thêm. Nhất là hai tiểu sư đệ và sư muội, hai người vừa thi xong, hãy nghỉ ngơi một buổi tối." Dương Trạm đứng lên, nói với vẻ hài hước.
Cuộc họp kết thúc trước 4 giờ chiều. Tuy không đến mức tan rã trong không khí nặng nề, nhưng tâm trạng mỗi người khi rời đi lại khác nhau.
"Cố Tuyết Giao!" Khi vừa đi đến cửa, tiếng gọi của Thự Thịnh vang lên từ phía sau.
Tuyết Giao quay đầu lại, mỉm cười: "Gì thế?"
"Cậu.."
Tuyết Giao như đoán được cậu muốn nói gì, liền ngắt lời: "Thự Thịnh, mình đã đồng ý với cậu thì sẽ không bỏ cuộc giữa chừng."
Thự Thịnh khựng lại, sau đó gãi đầu, cười: "Cảm ơn cậu."
"Cảm ơn mình làm gì? Mình cũng được lợi mà. Cậu nghĩ đến mình đã là vinh hạnh của mình rồi." Nói xong, Tuyết Giao ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: "Nếu không còn gì nữa, mình về trước nhé.."
"Cậu bận à?" Thự Thịnh thắc mắc.
Tuyết Giao ngượng ngùng cười: "Ừ, mình có chút việc gấp."
Tạm biệt Thự Thịnh, cô lập tức bắt taxi về nhà. Lúc này chỉ mới hơn 4 giờ một chút.
Về đến nhà, không có ai ở nhà cả. Tuyết Giao đi thẳng vào bếp. Đến khoảng 5 giờ, cô mang ra một hộp giữ nhiệt.
Cô bước nhanh đến cổng khu dân cư, vẫy một chiếc taxi-
"Đến công ty Lâm thị."
Cô biết rõ rằng tâm trạng của Lâm Chi Hoa không tốt, bởi vì cô không phải là một người bạn gái thật sự tốt.
Nhưng cô cũng muốn cố gắng, trở thành một người bạn gái tốt hơn một chút
Cô từng quan sát các cặp đôi xung quanh, phần lớn họ đều dành rất nhiều thời gian bên nhau.
Còn cô và Lâm Chi Hoa thì không như vậy, thời gian ở bên nhau lại chẳng nhiều. Hầu hết chỉ là những lúc anh đến đón cô, đưa cô về nhà. Hẹn hò riêng để ăn uống hay đi chơi, thật sự rất ít, đặc biệt là khi cô bận rộn.
Cảm xúc của Lâm Chi Hoa thực sự có chút trùng xuống. Hôm qua, anh còn nghiên cứu một cuốn cẩm nang hẹn hò và lập kế hoạch cho kỳ nghỉ hè của hai người với rất nhiều lịch trình.
Những kế hoạch nghĩ đến thôi cũng khiến anh phấn khích, khoé miệng không kìm được mà cong lên..
Nhưng rõ ràng, tất cả có lẽ sẽ không thực hiện được.
Lúc này, không hiểu sao Lâm Chi Hoa lại nhớ đến Dịch Thiên Dụ, chàng trai từng suýt khiến Tuyết Giao động lòng. Lý do khiến anh ta thất bại là vì không hiểu Tuyết Giao.
Chính điều đó đã khiến Lâm Chi Hoa luôn cố gắng kiềm chế và kiểm soát những cảm xúc mãnh liệt của mình.
Anh rất muốn dành trọn cả 24 giờ trong ngày để ở bên cô. Anh muốn cùng cô đi dạo phố, xem phim, thăm thế giới dưới nước, hoặc làm bất kỳ điều gì miễn là được ở bên cô.
Nhưng Tuyết Giao quá bận.
Lâm Chi Hoa buộc phải đè nén những cảm xúc ấy. Anh hiểu rằng mình không thể như Dịch Thiên Dụ, khiến Tuyết Giao cảm thấy ngột ngạt hay không thoải mái.
Dẫu vậy, cô vẫn còn trẻ và chưa chắc đã đủ kiên nhẫn với một nửa của mình.
Thế nên, anh nhẫn nhịn. Nếu cô bận, anh sẽ không làm phiền. Một tuần ăn cùng nhau một bữa, hoặc kể từ khi anh chuyển nhà, mỗi ngày đi cùng cô từ trường về nhà cộng thêm những lần gọi video, đó là tất cả thời gian anh có để ở bên cô.
Cô sắp bước vào năm hai đại học, và cô sẽ càng bận hơn nữa.
Lâm Chi Hoa chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày phải tự hỏi: "Nếu bạn gái quá bận không có thời gian dành cho mình thì phải làm sao?"
Anh lái xe trong im lặng, không nói gì. Tuyết Giao cảm thấy trái tim mình thắt lại, cô quay sang nhìn anh.
"Chi Hoa.."
Mãi lâu sau, anh mới nặn ra một nụ cười, nói: "Không có gì, anh chỉ đang nghĩ về công việc. Tối nay em muốn ăn gì?"
Tuyết Giao nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng đáp: "Cái gì cũng được."
Nói xong, cô cảm thấy câu trả lời quá qua loa, bèn thêm một câu: "Anh làm gì cũng ngon."
Lâm Chi Hoa khẽ cười, chở cô đến căn hộ mới của mình.
Căn hộ này giống hệt căn mà Trình Sách đã mua, thậm chí còn nằm gần đó, chỉ cách ba tòa nhà.
Nhưng khi bước vào trong, phong cách trang trí của căn hộ này hoàn toàn khác với nhà họ Trình.
Nhà họ Trình là tổ ấm của một gia đình, phong cách ấm áp và có chút pha trộn.
Còn nhà của Lâm Chi Hoa thì ngược lại. Nó giống hệt căn hộ của anh ở thành phố C mà Tuyết Giao từng ghé qua: Hiện đại, gọn gàng nhưng lạnh lẽo, mang dáng vẻ cơ khí và trống trải.
Rất đơn giản, nhưng cũng rất lạnh lùng.
Lâm Chi Hoa cười, lấy cho cô một đôi dép lê màu trắng với tai thỏ dễ thương. Trong tủ giày chỉ có duy nhất đôi dép nữ này.
"Thay vào đi, anh đã giặt sạch rồi."
Tuyết Giao không nhịn được cười: "Anh mua cho em à?"
"Tất nhiên, không lẽ anh mua cho ai khác đến đây?" Lâm Chi Hoa nhướn mày.
Tuyết Giao che miệng cười, xỏ vào đôi dép. Kích cỡ vừa vặn hoàn hảo.
"Anh vào bếp chuẩn bị đồ ăn trước nhé. Muốn uống nước thì tự lấy." Lâm Chi Hoa khẽ chạm vào mũi cô, ánh mắt đầy cưng chiều.
Cô gật đầu, và anh đi vào bếp.
Tuyết Giao đi xung quanh, đánh giá căn hộ. Cô nhận thấy nơi này thật sự đơn giản đến mức khó tin.
Cô từ từ tiến đến chiếc bàn trà, trên đó có hai chiếc cốc đôi in hình hai con rùa đã được rửa sạch.
Nhớ đến việc anh thường gọi cô bằng cái tên yêu thương "Tiểu Rùa", khóe môi cô bất giác cong lên.
Cô rót một cốc nước, chầm chậm bước vào bếp.
Lâm Chi Hoa vừa lấy rau từ tủ lạnh ra, nghe thấy tiếng bước chân bèn ngoảnh lại.
Tuyết Giao mặc áo thun và quần jean, đi đôi dép tai thỏ anh mua, tay cầm chiếc cốc in hình rùa.
Trái tim anh mềm nhũn, bất giác mỉm cười dịu dàng với cô.
Những cảm giác ủy khuất và áp lực trong lòng anh dường như tan biến. Thay vào đó là sự mãn nguyện và hạnh phúc.
Hai người nhìn nhau một lúc, Lâm Chi Hoa bất chợt nói: "Anh khát."
Tuyết Giao ngẩn ra, cười ngượng ngùng rồi tiến lại gần, đưa cốc nước đến sát môi anh.
Lâm Chi Hoa khẽ cười, nhấp một ngụm, rồi đùa: "Ngọt thật."
Mặt Tuyết Giao hơi đỏ lên. Cô đặt cốc nước sang bên cạnh: "Để em giúp anh, làm cùng nhau cho nhanh."
"Được."
Tuyết Giao tuy biết nấu ăn, nhưng đứng trước tay nghề của Lâm Chi Hoa, cô chỉ có thể rửa rau hoặc đưa bát, không giúp được nhiều.
Nhưng anh lại rất hài lòng, khóe miệng chưa lúc nào ngừng cười.
Sau hơn một tiếng, bữa tối đã hoàn thành.
Có một nồi canh gà hầm từ sáng, một đĩa cá hấp vừa làm xong, cùng với rau xào và thịt xào măng, tất cả đều là món cô thích.
"Đến ăn nào!" Lâm Chi Hoa dọn đồ ăn lên bàn. Tuyết Giao vừa rửa tay xong bước ra.
Cô đi đến phía sau anh, nhẹ nhàng tựa vào lưng anh: "Anh lần nào cũng chỉ làm món em thích, không làm món anh thích à?"
"Em thích ăn, anh cũng thích."
Tuyết Giao chu môi, không nói gì nữa.
Lâm Chi Hoa nắm lấy tay cô, để cô ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó múc cho cô một bát canh.
Cả hai thường xuyên ăn cơm cùng nhau, nhưng đây là lần đầu tiên họ ăn trong nhà của anh. Không khí thoải mái, cả hai đều rất hài lòng.
Nhưng sau khi dọn dẹp xong, đã gần tám giờ, Tuyết Giao phải về nhà.
"Để anh đưa em về."
"Vâng."
Hai người trông như một cặp đôi bình thường, tay trong tay đi về nhà Tuyết Giao.
Ánh đèn đường vàng nhạt chiếu xuống, Lâm Chi Hoa khẽ nói: "Nếu ngày nào cũng được như thế này.. thì thật tuyệt."
Tuyết Giao quay đầu lại, mím môi: "Khi buổi tối em không bận, em sẽ cố gắng về đây ăn cơm."
Từ "về đây" khiến trái tim Lâm Chi Hoa vui sướng. Khóe môi anh cong lên, trong lòng bỗng thấy mãn nguyện hơn rất nhiều.
Ba tòa nhà cách nhau không xa, chẳng mấy chốc cả hai đã đến dưới lầu nhà Tuyết Giao.
"Vậy em lên nhà đây, chúc anh ngủ ngon." Tuyết Giao mím môi, có vẻ hơi lưu luyến không muốn rời.
Lâm Chi Hoa cúi xuống, ghé sát mặt vào cô, đôi mắt đầy ý cười: "Hình như em quên điều gì rồi?"
Mặt Tuyết Giao đỏ bừng, cô nhón chân, khẽ hôn lên má anh.
Lâm Chi Hoa cũng cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng dịu dàng như gió thoảng: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Đây là lần đầu tiên Lâm Chi Hoa tiễn cô về đến tận cửa nhà. Nhìn bóng cô khuất sau cánh cửa, anh mới quay người rời đi.
Bóng lưng của anh so với lúc nãy trông có vẻ cô độc, lạnh lùng, một dáng vẻ hiu quạnh.
Nhưng lòng bàn tay anh vẫn còn vương hơi ấm của Tuyết Giao, khiến anh cảm thấy như có một nguồn ấm áp xoa dịu sự trống trải.
Sáng hôm sau, cũng là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè.
Tuyết Giao vội vã đến trường, đeo ba lô, chạy thẳng đến phòng thí nghiệm.
Thự Thịnh và Trịnh Giáp Khôn đã có mặt, còn Chương Hàn và Dương Trạm vẫn chưa đến. Nhưng cũng không lâu sau, cả hai cũng đã có mặt đầy đủ.
Đây là buổi họp nhóm đầu tiên của dự án trong kỳ nghỉ hè.
"Tiểu sư muội, lâu quá không gặp. Các em bắt đầu nghỉ hè rồi à?" Dương Trạm vừa bước vào đã tươi cười hỏi.
Tuyết Giao ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời: "Trên danh nghĩa thì là vậy."
"Ha ha ha, 'trên danh nghĩa'? Tiểu sư muội đây đang chê chúng ta không có kỳ nghỉ phải không? Nói thật, anh cũng thấy hơi bất mãn." Dương Trạm nhướn mày, cười đùa.
Tuyết Giao lắc đầu, không thèm để ý đến anh.
Chương Hàn ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt chú ý đến cuốn sổ ghi chép của Tuyết Giao: "Ghi chép?"
"Ừm, đây là những gì bọn em đã làm, cả thành công lẫn thất bại, và đôi khi là những ý tưởng bất chợt của em."
Chương Hàn ra hiệu muốn xem, Tuyết Giao liền đưa sổ cho cô.
Dù là người rất nghiêm khắc, Chương Hàn cũng phải thừa nhận rằng cuốn sổ của Tuyết Giao rất có giá trị. Trong đó ghi lại chi tiết những gì nhóm đã làm, những gì thành công, thất bại, và lý do thất bại.
Xem xong, Chương Hàn trả lại sổ cho cô.
"Chúng ta lần lượt báo cáo tình hình tiến độ và những vấn đề hiện tại, cũng như ý kiến của từng người nhé."
"Được."
Mọi người lần lượt trình bày tình hình của mình, nhưng thật lòng mà nói, vẫn chưa có nhiều tiến triển.
Dự án này thực sự rất tiềm năng, nhưng vì quy mô rộng lớn, mọi thứ phải mò mẫm từng bước.
Tuyết Giao vẫn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng ghi chép, đôi lúc nhíu mày, đôi lúc lại giãn ra.
Cuộc thảo luận kéo dài đến trưa. Cả nhóm cùng nhau đi ăn trưa ở nhà ăn, sau đó quay lại và tiếp tục thảo luận.
"Thật ra, tôi cảm thấy dự án này bây giờ chúng ta khó mà thành công. Rất có thể chỉ là lãng phí thời gian và công sức thôi," Dương Trạm bỗng nhiên nghiêm túc lên tiếng sau một hồi thảo luận.
Dự án này là tâm huyết của Thự Thịnh, cũng là nguyện vọng lớn của cậu. Vì vậy, cậu không kìm được mà phản bác: "Chúng ta mới bắt đầu thôi mà? Làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy?"
"Đây không phải là dễ dàng bỏ cuộc, mà là có buông bỏ thì mới có được. Hơn nữa, cũng không hẳn là bỏ, mà là hoãn lại. Với độ tuổi và kinh nghiệm hiện tại của chúng ta, thực sự rất khó. Đợi thêm vài chục năm, khi chúng ta có thêm dữ liệu, thông tin và kiến thức đầy đủ hơn, đó mới là lúc bắt đầu," Dương Trạm giải thích.
Lời nói của anh rất chân thành, nhưng cũng vô cùng sắc bén.
Thự Thịnh không biết phải phản bác thế nào, chỉ im lặng. Nhưng cậu không muốn từ bỏ.
Trịnh Giáp Khôn nhìn về phía Dương Trạm: "Tôi chưa từng chấp nhận đầu hàng khi mới bắt đầu. Chúng ta còn chưa thật sự làm gì mà."
Dương Trạm nhún vai, giơ tay lên như thể chịu thua: "Được thôi, đó là quan điểm của các cậu. Nhưng liệu chúng ta có tìm được hướng đi không? Đến giờ chúng ta đã tiếp cận dự án được một thời gian rồi, dù có bị nhiều việc khác làm gián đoạn, nhưng đến giờ vẫn chưa có tiến triển nào. Điều đó không đủ chứng minh rằng chúng ta thực sự không có cách nào sao?"
Chương Hàn trầm ngâm, im lặng trong một lúc lâu, sau đó đứng dậy: "Hôm nay đến đây thôi. Tất cả hãy về và suy nghĩ kỹ. Ngày mai khi họp lại, mọi người trình bày suy nghĩ và quyết định của mình."
Cô là người lý trí, hiểu rằng làm nghiên cứu thì hướng đi là yếu tố quan trọng nhất. Vì vậy, cô không vội bắt tay vào làm mà ưu tiên quyết tâm và định hướng.
"Được, hôm nay tôi cũng sẽ suy nghĩ thêm. Nhất là hai tiểu sư đệ và sư muội, hai người vừa thi xong, hãy nghỉ ngơi một buổi tối." Dương Trạm đứng lên, nói với vẻ hài hước.
Cuộc họp kết thúc trước 4 giờ chiều. Tuy không đến mức tan rã trong không khí nặng nề, nhưng tâm trạng mỗi người khi rời đi lại khác nhau.
"Cố Tuyết Giao!" Khi vừa đi đến cửa, tiếng gọi của Thự Thịnh vang lên từ phía sau.
Tuyết Giao quay đầu lại, mỉm cười: "Gì thế?"
"Cậu.."
Tuyết Giao như đoán được cậu muốn nói gì, liền ngắt lời: "Thự Thịnh, mình đã đồng ý với cậu thì sẽ không bỏ cuộc giữa chừng."
Thự Thịnh khựng lại, sau đó gãi đầu, cười: "Cảm ơn cậu."
"Cảm ơn mình làm gì? Mình cũng được lợi mà. Cậu nghĩ đến mình đã là vinh hạnh của mình rồi." Nói xong, Tuyết Giao ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: "Nếu không còn gì nữa, mình về trước nhé.."
"Cậu bận à?" Thự Thịnh thắc mắc.
Tuyết Giao ngượng ngùng cười: "Ừ, mình có chút việc gấp."
Tạm biệt Thự Thịnh, cô lập tức bắt taxi về nhà. Lúc này chỉ mới hơn 4 giờ một chút.
Về đến nhà, không có ai ở nhà cả. Tuyết Giao đi thẳng vào bếp. Đến khoảng 5 giờ, cô mang ra một hộp giữ nhiệt.
Cô bước nhanh đến cổng khu dân cư, vẫy một chiếc taxi-
"Đến công ty Lâm thị."
Cô biết rõ rằng tâm trạng của Lâm Chi Hoa không tốt, bởi vì cô không phải là một người bạn gái thật sự tốt.
Nhưng cô cũng muốn cố gắng, trở thành một người bạn gái tốt hơn một chút