Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 40: Đuối Lí

[HIDE-THANKS]
"Các ngươi.. Các ngươi đây là muốn tức chết ta sao?"

Đỗ Thần Sinh thật sự bị tức giận đến muốn hộc máu. Không sợ đối thủ mạnh như thần, liền sợ đồng đội ngu như heo. Tuy rằng làm cổ nhân Đỗ Thần Sinh không biết câu này lí luận sâu sắc, nhưng lại không ảnh hưởng hắn cảm nhận được hàm nghĩa của nó.

Nếu không phải Đỗ Vân Cánh nhảy ra nói chuyện, Ngưu thị nhảy ra quở trách lại dẫn ra Trương thị một đoạn lời nói, hắn liền lừa gạt được Đỗ Dần Sinh. Hắn là muốn đem Đỗ Cẩm Ninh biến thành kẻ ngốc, tự nhiên sẽ không đưa hắn đi đọc sách, Đỗ Phương Linh là phải bị bán, món nợ của Vân Ngũ là có thể trả. Hơn nữa hắn về sau nhất định quản thúc con thứ hai thật tốt, không cho hắn đi bài bạc, chuyện này, cơ bản liền có thể giải quyết.

Nhưng cố tình, cố tình những người này đều phải nhảy ra nói hươu nói vượn, quấy rầy kế hoạch của hắn, làm hắn trở tay không kịp.

"Các ngươi đều câm miệng, những việc này về sau lại nói."

Hắn vỗ bàn một cái, nói năng rất có khí phách.

Nhưng Trương thị sao có thể theo ý hắn? Trương thị đã sớm bất mãn đối với việc Đỗ Vân Cánh mỗi tháng lấy tiền trở về nuôi dưỡng một nhà Đỗ Vân Ngũ. Nếu Đỗ Vân Ngũ có thể thành thành thật thật làm việc, mặc dù kiếm tiền thiếu một ít, nàng còn sẽ không có ý kiến. Nhưng hắn cả ngày chơi bời lêu lổng, Diêu thị trừ bỏ làm hai bữa cơm, cái gì cũng không làm, hai vợ chồng liền như vậy nằm ở nhà chờ Đỗ Vân Cánh nuôi. Càng không cần phải nói hiện tại Đỗ Vân Ngũ còn nghiện cờ bạc.

Trương thị ở trong thành lớn lên, mặc dù không chính mắt thấy những cái đó dân cờ bạc, nhưng cũng đã nghe nói qua. Dính cái gì đều đừng dính tới cờ bạc. Đánh cuộc đỏ cả mắt, bán nhi bán nữ đều là chuyện thường, phá là chuyện quá đơn giản. Có như vậy một cái tai họa ở nhà, không chuẩn ngày nào đó Đỗ gia sở hữu gia sản đều bại hết, còn phải trả một đống nợ, nàng sao có thể mạo hiểm như vậy?

Cho nên, nhất định phải phân nhà.

"Bây giờ không phải có thôn trưởng cùng Lý đại bá, Trịnh đại thúc ở sao? Có chuyện gì muốn nói thì hiện tại nói rõ luôn đi."

Nói xong nàng lại lặng lẽ nhéo cánh tay Đỗ Vân Cánh một cái.

"Đúng vậy, dù sao cũng đã thỉnh thôn trưởng bọn họ tới, còn không phải là nói chuyện nhà sao?"

Đỗ Vân Cánh vội vàng phụ họa chính mình tức phụ.

Sắc mặt của Đỗ Thần Sinh lập tức đen thành đáy nồi.

"Ai nói ta thiếu nợ cờ bạc? Đại ca ngươi đây là nghe ai nói?"

Đỗ Vân Ngũ đứng lên, đúng lý hợp tình hỏi Đỗ Vân Cánh, một bộ bị oan uổng bộ dáng.

Huynh đệ hai ba mươi năm, Đỗ Vân Ngũ tính tình như nào, Đỗ Vân Cánh làm đại ca tất nhiên là biết rõ ràng.

Vì phòng Đỗ Vân Ngũ chống chế, hắn không nói là Đỗ Cẩm Ninh nói, mà là nhàn nhạt nói:

"Ta nghe người của sòng bạc nói."

Đỗ Vân Ngũ bị nghẹn, á khẩu không trả lời được.

Hắn nói:

"Vân Cánh, ' cha mẹ ở, không phân gia ', loại này tổ huấn ngươi hẳn là nghe qua đi? Ta và mẫu thân của ngươi còn trên đời, ngươi hiện tại liền nháo phân nhà, ngươi đây là bất hiếu.."

Đỗ Vân Cánh không chờ hắn nói xong, liền đánh gãy lời của hắn:

"Ta nói, ngươi cùng nương ta vẫn sẽ phụng dưỡng nhưng ta không có trách nhiệm dưỡng đệ đệ một nhà, cũng không có nghĩa vụ phải giúp chất nhi đọc sách. Nếu không dưỡng bọn họ, không giúp chất nhi đọc sách chính là bất hiếu, vậy thì cứ coi như ta bất hiếu đi."

"Vân Ngũ như thế nào là dựa vào ngươi dưỡng đâu? Ta trong tay còn có hơn hai mươi mẫu đồng ruộng, chẳng lẽ còn không nuôi nổi một nhà Vân Ngũ?"

Đỗ Thần Sinh là thật sự tức giận, ngữ khí nói chuyện cũng rất không tốt:

"Tòa nhà hiện tại ngươi đang ở cũng là của ta, ta nếu không cho ngươi ở, đem nó cho thuê, một năm cũng có thể thu hơn mười, hai mươi lượng bạc. Ngươi có muốn đem chuyện này cũng tính toán rõ ràng?"

"Việc nào ra việc đó."

Đỗ Vân Cánh nói:

"Đều là nhi tử của người, vì cái gì ta muốn ở bên ngoài mệt chết mệt sống, xem sắc mặt của người khác mà kiếm tiền, hắn liền có thể ở nhà chơi bời lêu lổng, chuyện gì đều không làm, còn chạy đi chơi bài bạc? Chẳng lẽ ta phải cho người khác làm trâu làm ngựa, hắn liền hẳn là ngồi mát ăn bát vàng?"

Đỗ Thần Sinh biểu tình cứng lại, cũng nói không ra lời.

Đỗ Vân Ngũ thấy lão cha trầm khuôn mặt ngồi ở chỗ kia không nói, lập tức hoảng sợ, năn nỉ nói:

"Ca, ta sẽ sửa, ta hứa sẽ không đi đánh bạc nữa. Ta về sau cũng sẽ ở trong thành tìm việc làm, đại ca ngươi tha thứ ta một lần cuối có được không? Ta là đệ đệ của ngươi mà."

Đỗ Vân Ngũ từ nhỏ đã ham ăn biếng làm, Đỗ Vân Cánh sao có thể tin tưởng hắn. Vì vậy hắn im lặng nhìn chằm chằm Đỗ Thần Sinh, chờ hắn tỏ thái độ.

Đỗ Thần Sinh mệt mỏi ngồi trên ghế dường như già thêm vài tuổi. Hắn ngẩng đầu, cầu cứu nhìn về phía Đỗ Dần Sinh:

"Ca, ngươi giúp ta khuyên nhủ Vân Cánh đi, hắn nghe lời ngươi nhất."

Đỗ Dần Sinh cười lạnh nói:

"Theo ta thấy, ngươi nên nghe Vân Cánh, đồng ý phân nhà. Từ xưa đến nay, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, ngươi làm người không công chính, Vân Cánh tự nhiên không phục. Hiện tại cái nhà này, ngươi không nghĩ phân cũng không được."

"Nhưng, nhưng.."

Đỗ Thần Sinh nhưng nửa ngày, vẫn không nói được câu nào. Hắn chỉ phải suy sụp mà vẫy vẫy tay.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 41: Phân Gia

[HIDE-THANKS]
Đỗ Vân Cánh vui vẻ, hắn biết phụ thân bị buộc bất đắc dĩ nên đáp ứng rồi, vội hướng Lý đại bá đám người chắp tay thi lễ:

"Còn thỉnh vài vị làm chứng cho chuyện phân nhà của chúng ta."

Đỗ Cẩm Ninh trong lòng cũng vui mừng thật sự.

Nàng liền biết một khi Đỗ Vân Cánh hạ quyết tâm muốn phân gia thì Đỗ Thần Sinh cũng không thể ngăn cản được.

Cái nhà này là Đỗ Vân Cánh ở chống đỡ, Đỗ Thần Sinh dù như thế nào cũng không dám làm trái ý tứ của đại nhi tử, rốt cuộc hắn cũng biết con thứ hai là không dựa vào được, về sau còn phải dựa đại nhi tử. Nếu không chỉ dựa vào hai mươi mẫu ruộng thì cũng chỉ đủ hai vợ chồng già bọn họ cùng tiểu nhị phòng chi tiêu cơ bản. Đỗ Thần Sinh mỗi tháng đều cần xem bệnh uống thuốc, không có Đỗ Vân Cánh cho hắn tiền, hắn là không thể sống tiếp được.

Chương Quang Nghĩa thấy tất cả mọi người đều không lên tiếng, hiển nhiên là đều tán đồng chuyện phân nhà, lúc này mới thanh giọng nói:

"Đỗ nhị thúc, nhà ngươi tính toán phân gia như thế nào?"

Đỗ Thần Sinh trầm mặc một hồi lâu, lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn về phía Đỗ Vân Cánh:

"Vân Cánh, phân nhà là ngươi nói ra, ngươi tưởng phân như thế nào?"

Đỗ Vân Cánh nói:

"Ta còn là câu nói kia, nếu cha mẹ nguyện ý đi theo ta, ta cùng Trương thị và bọn nhỏ đều sẽ hiếu kính các ngươi thật tốt. Nếu hai người không cùng chúng ta, mỗi tháng ta sẽ cho hai lượng bạc làm phí phụng dưỡng, ngày lễ ngày tết ta cũng sẽ hiếu kính thêm. Còn những cái khác thì sẽ do nhị đệ phụng dưỡng hai người."

Trước kia, mỗi tháng hắn đều đưa Đỗ Thần Sinh bốn lượng bạc để chi tiêu nhưng nhà hắn ăn lương thực đều là trong nhà đồng ruộng sản xuất, nơi ở cũng là của Đỗ Thần Sinh. Nếu cha lại cho mình căn nhà cũ thì cũng coi như không bị thiệt thòi.

Đỗ Vân cánh bên này tính toán, Đỗ Thần Sinh ở bên kia cũng đang toán tính trong lòng.

Trước kia không phân nhà, hắn còn nghĩ dựa vào tiền đại nhi tử đưa còn con thứ hai hầu hạ tại bên người. Như vậy dựa vào cả hai bên là an bài thỏa đáng nhất. Nhưng một khi phân nhà, con thứ hai là không thể dựa vào. Nếu bọn họ ở cùng con thứ hai thì già rồi mà vẫn còn phải hầu hạ nhi phòng chắc?

Nhưng theo đại nhi tử liền khác..

Nghĩ kĩ xong, hắn nói:

"Như vậy, tài sản dưới danh nghĩa của ta sẽ chia làm hai nửa, một nửa về ta hai vợ chồng già cùng tiểu đại phòng, một nửa về tiểu nhị phòng cùng tiểu tam phòng."

Nói xong hắn nhìn về phía Đỗ Dần Sinh:

"Đại ca ngươi xem có được không?"

Thấy được đệ đệ phân gia vẫn quan tâm tới tiểu tam phòng, Đỗ Dần Sinh tự nhiên cao hứng, rất vừa lòng gật đầu:

"Rất tốt."

Đỗ Thần Sinh liền nhìn về phía Chương Quang Nghĩa:

"Như thế, liền làm phiền thôn trưởng viết một phần văn thư. Đợi mấy ngày sau sẽ đem khế nhà sửa lại luôn."

Nói xong hắn bảo Đỗ Cẩm Trình:

"Ngươi đi vào phòng ta, đem giấy và bút lấy tới đây."

Đỗ Cẩm Trình đem đồ vật đều đem ra, còn giúp Chương Quang Nghĩa mài mực rồi mới lui ra.

Chương Quang Nghĩa chuẩn bị xong xuôi quay ra đối Đỗ Thần Sinh nói:

"Công văn này muốn viết như thế nào?"

"Tòa nhà trong thành sẽ thuộc về Vân Cánh. Phòng chính ở nông thôn cùng mười mẫu ruộng sẽ thuộc về ta. Ngươi nhớ viết rõ, ta cùng Ngưu thị do tiểu Đại phòng phụng dưỡng. Nếu không có hành động bất hiếu gì thì sau khi ta và Ngưu thị chết toàn bộ tài sản dưới tên ta sẽ chuyển sang cho Vân Cánh, những người khác không có quyền kế thừa."

Đỗ Thần Sinh nói.

Chương Quang Nghĩa gật gật đầu, bắt đầu viết.

Hắn lại tiếp tục nói:

"Phần nhà còn lại ở phía đông cùng phía tây và mười mẫu còn lại đều về tiểu Nhị phòng cùng tiểu Tam phòng sở hữu. Bọn họ hai phòng mỗi phòng mỗi năm cần cho chúng ta năm lượng bạc làm phí phụng dưỡng, ngày lễ ngày tết cũng cần hiếu kính."

Hắn hơi hơi dừng một chút:

"Hiện giờ Ninh nhi còn chưa thành niên, không thể lập hộ, tài sản của tiểu tam phòng liền tạm thời ghi dưới tên của Vân Ngũ. Chờ hai năm sau khi Ninh nhi thành niên, bọn họ tưởng phân thì sẽ lại phân sau."

Đỗ Dần Sinh tức giận nói:

"Không được, tiểu tam phòng phải được phân ra ngay. Ta còn là vừa rồi câu nói kia, tiểu tam phòng không lấy một xu, mình không rời nhà, nhưng sau này trừ bỏ ăn tết có hiếu kính, các ngươi hai vợ chồng hết thảy đều cùng bọn họ không quan hệ."

Đỗ Cẩm Ninh thấy Đỗ Thần Sinh há mồm muốn nói cái gì, nàng không nhanh không chậm mà mở miệng nói:

"Ta đồng ý phân theo ý của ông bác."

Nàng lại quay sang nhìn Đỗ Thần Sinh:

"Các ngươi không phải nói ta khắc các ngươi sao? Ta sẽ cách các ngươi thật xa, về sau trong nhà có chuyện gì không tốt xảy ra cũng cùng ta không quan hệ. Ta sẽ mang theo mẫu thân cùng các tỷ tỷ tới phòng cũ của Lâm gia ở Đại Lâm thôn."

Đại Lâm thôn chính là thôn bên cạnh Đào Hoa thôn, giữa hai thôn có một cây cầu bắc qua. Bên kia có một hộ nhà họ Vương, tình huống cùng nhà Lâm bà tử khá giống nhau. Cũng là nhi tử mất sớm không lưu lại con cái gì, thê tử hắn đã tái giá. Cuối cùng còn thừa một cái lão đầu cũng đã chết vào năm trước, nhà hắn phòng ở liền để trống. Bởi vì không có thân thích, những người khác cảm thấy đen đủi cũng không đi trụ, tòa nhà đó liền vẫn luôn để trống tới giờ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 42: Xé Rách Da Mặt

[HIDE-THANKS]
Đỗ Cẩm Ninh cũng là trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới ra quyết định dọn tới thôn bên. Vốn dĩ chỉ cần bọn họ trả một chút tiền thì Lâm bà tử tất nhiên là rất nguyện ý các nàng trụ đến nhà nàng ở. Rốt cuộc nàng một người trụ, khi nào chết ở trong nhà cũng không ai biết. Có Trần thị mẹ con mấy cái qua ở cũng coi như là có thể chiếu ứng lẫn nhau. Này đối với cô độc Lâm bà tử cũng được coi là chuyện tốt.

Nhưng Đỗ Cẩm Ninh cảm thấy vẫn là cách Đỗ Thần Sinh cùng Đỗ Vân Ngũ càng xa càng tốt.

Quan trọng nhất chính là, Đại Lâm thôn cũng do Chương trưởng thôn quản. Nàng lập hộ đến Đại Lâm thôn sẽ không có vấn đề gì cả. Đến lúc đó tượng trưng mà trả một chút tiền cho người trong thôn, coi như các nàng đem tòa nhà kia mua, về sau cũng không cần lo sẽ gây nên tranh chấp gì.

"Ngươi nói cái gì vậy? Lời nói của nhị bá ngươi chỉ là do tức giận nên nói vây, sao ngươi cứ nắm lấy không buông?"

Đỗ Thần Sinh nhíu mày nói:

"Lại nói, ngươi chưa đủ tuổi thì sao có thể lập hộ?"

Hắn là tuyệt đối sẽ không làm tiểu tam phòng rời đi, nếu không, hắn lấy đâu ra tiền để trả nợ cho con thứ hai? Con thứ hai lại dựa vào ai tới nuôi?

Chương Quang Nghĩa lại kịp thời mà mở miệng:

"Ta có thể đem tuổi của Cẩm Ninh sửa lớn hơn hai tuổi. Mặt khác, tòa nhà của Vương gia, ta cũng có thể làm chủ, lấy giá mười lượng bạc bán cho Cẩm Ninh. Tòa nhà đó vốn dĩ liền cũ, tương đối rách nát. Đáng giá chính là về đất làm nhà. Đại Lâm thôn có một đoạn đường không tốt, ngày mưa đặc biệt lầy lội, mười lượng bạc này ta sẽ dùng để gọi người tới sửa lại đường, cũng coi như tạo phúc lợi cho người dân. Kể từ đó Cẩm Ninh mua tòa nhà của Vương gia, thôn dân của Đại Lâm thôn sẽ không có bất mãn gì."

"Này không được, ta không đồng ý."

Đỗ Thần Sinh hiện tại đã hoàn toàn không nghĩ cấp đại ca mặt mũi.

Đỗ Thần Sinh lại tiếp tục nói:

"Các nàng một phòng tất cả đều là phụ nữ và trẻ em, nếu là dọn đi ra bên ngoài ở, có nam nhân nào dòm ngó thì sao? Kia chẳng phải là đội nón xanh cho Vân Thành? Vân Ngũ thu lưu các nàng, cũng là nghĩ cho các nàng mà thôi."

Hắn lời này, liền kém không nói tiểu tam phòng mẹ con mấy cái dọn đi ra ngoài liền câu dẫn nam nhân.

"Đây là lời mà một người tổ phụ nên nói sao? Ngươi hiện tại nói lời này là muốn đem mẫu thân cùng các tỷ tỷ của ta bức chết hay sao?"

Đỗ Cẩm Ninh đứng lên, căm tức nhìn Đỗ Thần Sinh.

"Ta biết, từ khi cha ta qua đời, ngươi liền đem mẫu tử chúng ta hận thấu xương. Ta vẫn luôn muốn hỏi một câu, chúng ta rốt cuộc làm sai cái gì, làm ngươi căm ghét chúng ta như vây, muốn bức chết chúng ta."

"Ai nói muốn bức tử các ngươi? Ta không cho các ngươi dọn đi ra ngoài, là vì tốt cho các ngươi."

Ở trước mặt mọi người, Đỗ Thần Sinh bị Đỗ Cẩm Ninh nói như vậy làm hắn rất là tức giận, hận không thể đương bóp chết Đỗ Cẩm Ninh:

"Ngươi khắc phụ, mẫu thân ngươi khắc phu, ta có thể cho các ngươi ở tại trong nhà này, không dìm chết các ngươi, không hưu mẹ ngươi, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Ngươi đây là thái độ gì? Ta đánh chết ngươi tên nghiệt chủng này."

Nói xong hắn đứng dậy muốn tát một cái vào mặt Đỗ Cẩm Ninh.

Chương Quang Nghĩa liền ngồi ở bên cạnh hắn, tay mắt lanh lẹ mà kéo hắn lại, hét lớn một tiếng:

"Dừng tay."

Đỗ Cẩm Ninh lại không sợ bị đánh, đôi mắt nhìn chằm chằm Đỗ Thần Sinh, nói từng chữ một:

"Nếu như thế, chúng ta sẽ cách các ngươi thật xa, sẽ không lại khắc các ngươi nữa. Mấy năm nay, nương và các tỷ tỷ của ta chăm chỉ làm ruộng thu lương thực, cũng đủ nuôi sống một nhà chúng ta, hoàn toàn không nợ các ngươi cái gì. Nếu ngươi nói chúng ta dọn ra ngoài sẽ ảnh hưởng thanh danh của các ngươi, chúng ta sẽ cùng các ngươi đoạn tuyệt quan hệ, từ nay se không còn qua lại nữa."

Nàng đi đến trước mặt Chương Quang Nghĩa quỳ xuống:

"Thỉnh thôn trưởng đại bá làm chủ cho ta."

"Được, ta sẽ làm chủ. Đỗ Cẩm Ninh và Trần thị, Đỗ Phương Phỉ ba tỷ muội, từ Đỗ gia nhị phòng phân ra, cùng Đỗ gia nhị phòng sẽ không lại có liên quan gì."

Chương Quang Nghĩa lớn tiếng nói.

"Thôn trưởng, ngươi không thể làm như vậy, đây là việc nhà của chúng ta, ta là Đỗ gia gia chủ, việc này phải do ta định đoạt."

Đỗ Thần Sinh nóng nảy, đứng ở trước mặt Chương Quang Nghĩa cãi cọ.

Chương Quang Nghĩa cười lạnh một tiếng, nhìn Đỗ Thần Sinh:

"Đây không chỉ là việc nhà của ngươi. Ngươi ngày thường ngược đãi tiểu tam phòng, làng trên xóm dưới đều truyền khắp, người khác đều đối thôn chúng ta chỉ chỉ trỏ trỏ, ta làm thôn trưởng cũng sẽ bị người phê bình, nói Đào Hoa thôn dưới sự quản lí của ta có dân phong không tốt, quan huyện đại nhân còn tìm ta nói chuyện muốn miễn chức thôn trưởng của ta nữa kìa."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 43: Rời đi

[HIDE-THANKS]
Nghe được lời Chương Quang Nghĩa nói, Lý đại bá tức khắc trầm mặc không nổi nữa, gấp giọng hỏi:

"Còn có việc này?"

"Đúng vây?"

Chương Quang Nghĩa trầm khuôn mặt nói.

Huyện lệnh thật ra có tìm hắn nói chuyện, bất quá nói không phải chuyện của Đỗ gia, mà là vấn đề thu lương.

"Này, chuyện này sao được?"

Lý đại bá nóng nảy, quay đầu đối Đỗ Thần Sinh nói:

"Ta làm chủ, chuyện phân nhà liền quyết định như vậy, đem Đỗ Cẩm Ninh một phòng phân ra, cùng nhà các ngươi lại vô liên quan. Về sau nếu là làm ta biết ngươi lại đánh hắn, chúng ta liền theo lẽ công bằng luận xử."

Đỗ Thần Sinh mắt choáng váng.

Hắn cũng biết, Đào Hoa thôn sở dĩ địa vị cao hơn thôn khác, trừ bỏ có tư thục ở ngoài liền là vì trưởng thôn là ở bọn họ trong thôn. Chuyện này khiến người trong thôn được không ít tiện lợi, có chuyện tranh cãi gì hoặc là nộp thuế, đi lao dịch, Chương Quang Nghĩa nếu có thể giúp cái gì thì sẽ cố gắng giúp.

Nhưng nếu là bởi vì nhà hắn mà làm Chương Quang Nghĩa làm mất chức thôn trưởng vậy thì hắn Đỗ Thần Sinh chính là trong thôn tội nhân, nước miếng của mọi ngươi cũng có thể đem hắn làm chết đuối, đến lúc đó hắn cũng đừng nghĩ lại tiếp tục sống ở trong thôn ".

" Kia.. Vậy được rồi. "

Vô lực xoay chuyển trời đất, Đỗ Thần Sinh chỉ phải nhận mệnh.

Đỗ Vân Ngũ lập tức nóng nảy nhưng cũng biết chuyện này lại nháo cũng không được gì, hắn vội giúp đỡ phụ thân tranh thủ ích lợi:

" Ninh nhi mỗi năm giao năm lượng bạc làm phí phụng dưỡng cho cha ta, một xu đều không thể thiếu. "

" Đúng vậy, năm lượng bạc, thiếu một văn đều không được. "

Ngưu thị cũng vội phụ họa:

" Năm nay phải đưa luôn bây giờ, nếu không công văn này không thể viết. "

" Ta từ khi sinh ra liền không ăn lương thực của Đỗ Gia. "

Đỗ Cẩm Ninh lạnh lùng nói:

" Ta là do nương cùng tỷ tỷ của ta tiết kiệm từ đồ ăn của mình để nuôi lớn. Các nàng cũng không phải do các ngươi nuôi, đều là các nàng chính mình làm ruộng nuôi sống chính mình, không riêng dưỡng chính mình, còn dưỡng một nhà tiểu nhị phòng. Chúng ta không tìm các ngươi muốn bồi thường thì thôi, mà các ngươi còn đòi chúng ta tiền phụng dưỡng, sao mặt các ngươi lại dầy như vậy. "

Lý đại bá là người hiền lành, tôn tử cùng tổ phụ tổ mẫu đoạn tuyệt quan hệ, ở hắn xem ra luôn là có chút đại nghịch bất đạo. Nhưng việc này lại liên lụy tới chức vị thôn trưởng của Chương Quang Nghĩa, hắn mở miệng kiến nghị:

" Như vậy để ta nói một câu công bằng. Ninh nhi tuy nói không ăn gạo của Đỗ gia để lớn, nhưng trên người rốt cuộc chảy dòng máu Đỗ gia. Nương cùng các tỷ tỷ ngươi mấy năm nay có thể có một chỗ để an cư lạc nghiệp, cũng là tình nghĩa của Đỗ gia. Này không phải ích lợi hai chữ có thể chia rõ ràng. "

Đỗ Thần Sinh thấy có người đứng về phía hắn, vội vàng phụ họa nói:

" Đúng vậy, Lý đại ca ngươi nói rất đúng. "

Chương Quang Nghĩa mày nhăn lại, thật sâu mà nhìn Lý đại bá liếc mắt một cái, ánh mắt có sự khiển trách rõ rệt.

Lý đại bá thấy vậy vội vàng tiếp tục nói:" Ý của ta là, Ninh nhi đưa năm lượng bạc cho tổ phụ của ngươi, một lần chặt đứt phân tình nghĩa này. Sau này mỗi năm lại hiếu kính 50 văn cho tổ phụ tổ mẫu của hắn, như vậy sẽ không khiến mọi người bàn tán. Chương Quang Nghĩa nghe lời này rất có đạo lý.

Hắn lập tức nói:

"Vậy cứ quyết định như vậy."

"Ta có chuyện muốn nói."

Đỗ Cẩm Ninh mở miệng nói.

Chương Quang Nghĩa quay mặt ra bảo:

"Ngươi có ý kiến gì?"

"Nếu đoạn tuyệt quan hệ, vậy thì 50 văn tiền lấy danh nghĩa gì để cấp? Ta cảm thấy vẫn là thanh toán một lần miễn cho về sau lại phức tạp. Như vậy, 50 văn tiền ta sẽ trả một lần. Lấy 40 năm để tính, mỗi năm 50 văn, chính là hai lượng bạc. Vậy ta sẽ trả bảy lượng bạc, từ nay chúng ta sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt."

Đỗ Cẩm Ninh quay đầu nhìn về phía Chương Quang Nghĩa:

"Chương đại bá, ngài có cho ta mượn bảy lượng bạc sao? Ta sẽ viết giấy vay nợ, sẽ trả hết trong hai năm, lợi tức do người định đoạt."

"Được."

Chương Quang Nghĩa vốn là tưởng bán cho Đỗ Cẩm Ninh một cái ân tình nên hắn đáp ứng rất dứt khoát.

Chuyện tình liền được giải quyết xong. Vẫn do Chương Quang Nghĩa chấp bút, đem công văn viết xong, lại đọc một lần trước mặt của mọi người, sau đó làm mọi người ký tên, ấn dấu tay.

Đợi Đỗ Cẩm Ninh đi theo Chương Quang Nghĩa cùng Đỗ Dần Sinh từ trong phòng ra tới, Trần thị run rẩy nhìn nàng:

"Chúng ta.. Phân ra rồi?"

Đỗ Cẩm Ninh dùng sức gật đầu, nói:

"Đi thu dọn đồ vật, hiện tại chúng ta liền dọn đi thôi."

Quay đầu nhìn về phía Chương Quang Nghĩa:

"Chương đại bá, làm phiền ngài ở chỗ này chờ một chút. Trong chốc lát chúng ta đem đồ dọn tới Đại Lâm thôn, còn phải nhờ Chương đại bá ngài cấp người trong thôn nói một tiếng."

"Không vội, các ngươi cứ chậm rãi thu dọn."

Chương Quang Nghĩa cười ha hả nói.

Đỗ Cẩm Ninh quay đầu thấy Trần thị cùng Đỗ Phương Phỉ từ trong phòng ra tới, trong tay xách theo hai túi hành lí, liền đối với Chương Quang Nghĩa nói:

"Chương đại bá, chúng ta thu dọn xong."

Ra khỏi Đỗ gia liền thấy Đỗ Dần Sinh cùng Mông thị, Đỗ Vân Xương cầm theo vài thứ đứng ở nơi đó.

"Ông bác, ngài đây là.."

Đỗ Cẩm Ninh đi lên trước hỏi.

Đỗ Dần Sinh cũng không nói gì khác chỉ cười nói:

"Đi, chúng ta cùng đi nhà mới của các ngươi nhìn xem."

Đẩy Đỗ Cẩm Ninh đi tới phía trước.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 44: Nhà Mới

[HIDE-THANKS]
Đỗ Cẩm Ninh đoàn người xuyên qua thôn, đi đến phía tây thôn, Chương Quang Nghĩa dừng bước:

"Các ngươi trước đem hành lý tới nhà ta, hôm nay buổi tối cũng trước ở nhà của chúng ta đi. Tòa nhà kia còn phải sửa sang lại một hai ngày mới có thể ở."

"Này.."

Trần thị do dự một chút:

"Làm sao dám phiền tới người."

Đôi mắt lại nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh.

Đỗ Cẩm Ninh trầm ngâm một lát:

"Được, vậy trước cứ đi cất hành lí đã."

Đoàn người đi theo Chương Quang Nghĩa vào Chương gia.

Chương gia cùng Đỗ gia không sai biệt lắm, chỉ là diện tích so Đỗ gia muốn lớn hơn một chút.

Chương Quang Nghĩa mở một gian sương phòng bảo các nàng đem hành lý thả ở đó, đồ vật mà Đỗ Dần Sinh mang đến cũng để vào đó, hắn đi lấy cuốc đưa cho mọi người, rồi nói với thê tử của mình:

"Buổi tối làm thêm một ít đồ ăn, thông gia cùng Ninh nhi sẽ ăn cơm ở đây."

"Không cần, Chương đại bá, không cần phiền toái người."

Đỗ Cẩm Ninh không đợi Trần thị mở miệng, liền từ chối.

"Ngài có thể đi Đại Lâm thôn kêu mấy cái tráng hán lại đây giúp chúng ta sửa lại tòa nhà, ta sẽ trả tiền công. Chắc trong hôm nay sẽ sửa xong."

Nói xong mặt nàng ửng đỏ:

"Nghĩ đến ngài cũng biết, khoảng thời gian trước ta bán thoại bản kiếm lời được ít tiền. Chỉ là trong khoảng thời gian này muốn duy trì sinh kế trong nhà, không có thể lập tức trả lại tiền cho ngươi."

"Không sao."

Chương Quang Nghĩa khoát tay.

Đoàn người từ Chương gia ra tới, lại đi tới phía trước khoảng hơn mười mét, đi qua cầu, đập vào mắt chính là tòa nhà của Vương gia.

"Ta, chúng ta.."

Đỗ Phương Huệ nhìn cảnh tượng trước mắt, nuốt nước miếng, lẩm bẩm nói:

"Sẽ ở đây sao?"

Trước mắt Vương gia trong viện, cỏ dại lớn lên tươi tốt đem phòng ốc bên trong che lại.

Khó trách vừa rồi thôn trưởng kêu các nàng ở tại Chương gia.

Đỗ Cẩm Ninh bình tĩnh nói:

"Hai năm qua không có người ở, tự nhiên sẽ như vậy."

Trần thị có thể rời đi Đỗ gia, hơn nữa là hoàn toàn thoát ly, về sau không bao giờ phải lo lắng nữ nhi sẽ bị bán, tâm tình rất là thoải mái.

Nàng rất nhiệt tình nói:

"Không sợ, nếu không thể ở thì chúng ta sẽ đem nhà ở phá đi. Trước tiên chúng ta cứ dựng một cái nhà tranh để ở tạm là được."

Chương Quang Nghĩa móc ra chìa khóa mở cửa rồi mới đẩy ra cửa viện đi vào.

"Các ngươi dọn trước đi để ta đi mướn người."

Hắn nói xong liền quay người rời đi.

Đỗ Cẩm Ninh thấy Đỗ Dần Sinh cùng Mông thị, Đỗ Vân Xương cũng xắn tay áo muốn làm việc, vội ngăn lại bọn họ:

"Trong chốc lát sẽ có người hỗ trợ, mọi người cứ đi về trước đi."

Đỗ Dần Sinh lại kiên trì:

"Ngươi không cần lo lắng, chúng ta làm trong chốc lát tới khi nào mệt thì sẽ nghỉ ngơi."

Đỗ Cẩm Ninh chỉ phải từ bỏ, mặc kệ cho họ làm.

Cỏ trong viện nhìn thì đáng sợ nhưng dọn lên thì cũng rất nhanh.

Chương Quang Nghĩa kêu người tới, mọi người chào hỏi một câu liền vùi đầu làm việc. Chỉ trong vòng một tiếng liền dọn dẹp cỏ xong xuôi, lộ ra nhà ở phía trong.

Lộ ra tới nhà ở chỉ có tam gian, hơn nữa đều được xây bằng bùn. Hai năm không có ai ở, mọi người đều cho rằng nhà ở sẽ rất rách nát. Nhưng không nghĩ tới bên trong còn rất sáng sủa, bàn ghế giường đệm cũng còn chỉnh tề, chỉ là bị bám một tầng bụi, mái nhà cũng bám đầy mạng nhện. Quét tước xong là có thể ở được cũng không có tệ như trong tưởng tượng của mọi người.

Trần thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói:

"Cũng không tệ lắm, có thể ở."

Mọi người cùng nhau đem nhà ở đều quét tước một lần. Lúc này người cắt bụi gai cũng đã trở lại, đem bụi gai đặt lên đầu tường, còn ấn yêu cầu của Đỗ Cẩm Ninh, ở chân tường bên trong cũng đặt một ít.

"Ninh nhi, không nghĩ tới ngươi âm hiểm như vậy."

Chương Hồng Văn bội phục mà trộm cười nói.

Người nào muốn bò vào tường viện của Đỗ gia tiểu tam phòng, thật vất vả bò qua được đầu tường, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến phía dưới còn có một cửa ải đang chờ họ vượt qua.

Vào lúc ban đêm, Đỗ Cẩm Ninh một nhà ăn bữa cơm đầu tiên tại nhà mới. Vốn dĩ dọn nhà nhà mới, là muốn mời khách ăn cơm, càng không cần phải nói Chương Quang Nghĩa hai cha con cùng Đỗ Dần Sinh một nhà ba người cùng mấy cái thôn dân còn giúp đỡ việc lớn như vậy.

Nhưng Đỗ gia tiểu tam phòng bị mình không rời nhà, liền buổi tối ăn gạo, đồ ăn, còn có dụng cụ nấu cơm, đều là Chương Quang Nghĩa cùng Đỗ Dần Sinh đưa. Đỗ Cẩm Ninh mời vài câu, thấy Chương Quang Nghĩa cùng Đỗ Dần Sinh nhất định không chịu ở lại ăn cơm, liền cũng không lại kiên trì, âm thầm hạ quyết tâm chờ nàng kiếm được tiền, sẽ gấp bội mà trả lại ân tình này.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 45: Tương Lai

[HIDE-THANKS]
Trần thị cùng Đỗ Phương Huệ phụ trách nấu cơm, Đỗ Phương Phỉ cùng Đỗ Phương Linh dọn dẹp lại phòng ở, Đỗ Cẩm Ninh đứng trước hiên nhà nhìn ra ngoài sân, trong lòng rất là vừa lòng.

Tòa nhà này có phần diện tích để ở không nhiều lắm nhưng sân lại rất rộng rãi.

Đỗ Cẩm Ninh ở hiện đại là một thạc sĩ nông nghiệp, chăm sóc thực vật mới là công việc chính của nàng, viết tiểu thuyết chỉ là vì yêu thích mà thôi. Trước kia ở Đỗ gia muốn giấu tài, sợ Đỗ Thần Sinh phát hiện năng lực của nàng, đem nàng vật tẫn kì dụng, không chịu thả nàng rời đi. Hiện tại không chỉ cùng Đỗ gia đoạn tuyệt quan hệ, lại có một cái sân lớn như vậy. Chỉ cần về sau xây tường vây lên cao mộ chút, nàng ở trong sân làm gì cũng không ai biết, nàng có thể thỏa thích làm những gì mình muốn.

Đến nỗi Trần thị cùng ba cái tỷ tỷ, đó là chính mình tín nhiệm người. Hơn nữa họ cũng không có nhiều kiến thức lắm, lừa gạt các nàng vẫn là thực dễ dàng.

"Thừa dịp cái cuốc còn chưa trả cho nhà trưởng thôn, ta sẽ đem nơi này cuốc ra một mảnh vườn rồi gieo chút cải trắng và củ cải. Khoảng nửa tháng sau, chúng ta liền có đồ để ăn."

Trần thị không biết khi nào thì đi tới bên cạnh Đỗ Cẩm Ninh.

"Ngươi thật sự muốn đi thư viện đọc sách sao? Sau này khảo thí làm sao bây giờ? Viện trưởng thư viện bỏ công sức ra để bồi dưỡng ngươi, nếu ngươi không đi tham gia khoa cử sợ là không được."

Đây cũng là vấn đề làm Đỗ Cẩm Ninh phát sầu. Nàng là tuyệt đối không thể tham gia khoa cử.

Hiện tại tham gia khoa cử, vì phòng ngừa việc gian lận, khi tiến trường thi là sẽ phải soát người. Không nói tới kỳ thi hương, thường có giám khảo sẽ làm thí sinh cởi hết quần áo để kiểm tra. Chỉ cần nói tới kỳ thi đồng sinh, Đỗ Cẩm Ninh liền khó mà tránh thoát được.

Nhưng nếu nàng không đi thư viện đọc sách, Đỗ Vân Ngũ sợ là sẽ không bỏ qua các nàng đi? Chương Quang Nghĩa nguyện ý cho vay tiền, lại nguyện ý che chở các nàng, nhưng tất cả đều xem ở chuyện nàng sắp trở thành đệ tử của Viện Trưởng. Nàng nếu là không đi học, thì sẽ không có sự che chở của Viện Trưởng cùng thôn trưởng, lúc đó chắc chắn Đỗ Thần Sinh lại nhảy ra gây sự. Cho nên, thư viện là chắc chắn phải đi.

"Đi một bước tính một bước, chắc chắn sẽ có biện pháp."

Đỗ Cẩm Ninh an ủi Trần thị, cũng an ủi chính mình:

"Dù sao ai đọc sách cũng cần mất ba bốn năm mới đi thi khoa cử. Thời gian ba bốn năm, cũng đủ để chúng ta nghĩ ra biện pháp."

"Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy."

Trần thị thở dài nói.

"Mẫu thân, ta còn có chút tiền, người đừng mang tỷ tỷ đi khiêng gỗ giúp người ta nữa."

Đỗ Cẩm Ninh khuyên ngăn.

"Ta biết trên người của ngươi có bạc, một lượng bạc có thể mua hai đấu gạo, nếu là đổi thành bột ngô, cũng đủ mẹ con chúng ta ăn nửa năm. Trong viện trồng một ít rau xanh, lại chi khoảng trăm văn tiền mua chút dầu, muối, tương dấm, chén, nồi thì cuộc sống của chúng ta có thể bắt đầu đi vào quỹ đạo.

Trần thị mỉm cười nhìn Đỗ Cẩm Ninh:

"

Nhưng chúng ta dù sao cũng phải che dấu tai mắt của người khác chứ? Chúng ta là mình không rời nhà, nếu chúng ta không làm gì mà vẫn có tiền sẽ dẫn tới sự sinh nghi của người khác, chỉ sợ tổ mẫu của ngươi cũng sẽ đến sinh sự "

Đỗ Cẩm Ninh biết Trần thị nói có lý, nhíu mày nói:

" Chẳng lẽ người muốn đi khiêng gỗ hai tháng liền? "

Trần thị lắc đầu, nhìn sắc trời ngày càng tối:

" Chỉ khiêng mấy ngày thôi, đại tỷ ngươi chưa khiêng bao giờ, ta sợ nàng chịu không được. "

Nàng quay đầu lại:

" Ta muốn làm đậu hũ để bán. "

" Làm đậu hũ? "

Đỗ Cẩm Ninh kinh hỉ nói:

" Nương, ngài biết làm đậu hũ ư? "

" Đúng vậy. "

Trần thị đáp:

" Gần nhà bà ngoại ngươi có một nhà làm đậu hủ, ta cùng với con gái của nhà họ cũng thường xuyên nói chuyện, từ nhỏ liền thường xuyên qua nhà họ chơi, nên làm đậu hũ như thế nào ta biết rất rõ. Trước kia khi cha ngươi còn sống, vào ngày tết ta cũng sẽ làm một ít đậu hủ để thêm chút thức ăn cho mọi người. "

Đỗ Cẩm Ninh tuy không muốn mẫu thân vất vả như vậy, nhưng nàng cũng biết, Trần thị và mấy người tỷ tỷ làm không được những việc có tính kỹ thuật, lại không chịu ngồi mát ăn bát vàng, khẳng định là muốn tìm việc để làm. So với việc đi khiêng gỗ thì thà làm đậu hũ còn hơn.

Nàng từ trong lòng ngực móc ra hai lượng bạc nhét vào tay Trần thi:

" Người cầm lấy tiền, dụng cụ để làm đậu hũ, đồ đạc trong nhà thiếu cái gì, ngài tự mình đi mua. "

Tay cầm bạc của Trần thị có chút run rẩy.

Từ khi trượng phu qua đời, nàng liền không còn được sờ vào bạc nữa.

" Nếu tiền không đủ dùng thì người cứ bảo với ta. "

Đỗ Cẩm Ninh nói.

" Đủ rồi, vậy là đủ rồi. "

Trần thị nói, nàng ngẩng đầu lên có chút áy náy nói:

" Chờ nương kiếm được tiền sẽ đem tiền trả lại cho ngươi. Ngươi ở trong nhà này là nhỏ tuổi nhất, nương không năng lực đưa ngươi đi thư viện đọc sách đã rất xin lỗi ngươi, sao có thể làm ngươi kiếm tiền dưỡng gia? "

" Nương, ta chính là gia chủ mà. "

Đỗ Cẩm Ninh nói xong rồi nở nụ cười.

Nàng thực thích địa vị chủ nhà của mình. Làm chuyện gì đều không bị quản thúc, thích làm gì thì làm.

Nhìn Đỗ Cẩm Ninh cười vui sướng, nước mắt Trần thị dần dần chảy xuống gò má. Tiểu nữ nhi của nàng, đáng lẽ nên vô lo vô nghĩ mà được mẫu thân cùng các tỷ tỷ che chở. Nhưng hiện tại, nàng không chỉ cần tính toán chuyện phân nhà, hiện giờ còn muốn kiếm tiền dưỡng gia.

Khó nhất chính là, nàng còn không có một câu oán hận.

" Nương, cơm đã nấu xong."

Thanh âm Đỗ Phương Huệ từ trong phòng bếp truyền đến.

Trần thị khẩn trương quay đầu đi, dùng tay áo lau lau nước mắt.

Vì ăn mừng phân gia thành công và dọn tới nhà mới, tối nay họ cố ý lấy gạo nấu cơm, còn có thịt khô mà Đỗ Dần Sinh đưa tới. Mọi người vây quanh lò sưởi, không khí rất là vui vẻ, hạnh phúc.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 46: Dấu Chân

[HIDE-THANKS]
Nàng kiếp trước cũng đọc qua rất nhiều truyện, xem qua vô số truyện xuyên qua làm ruộng. Nàng biết rất nhiều nữ hài xuyên đến nhà nông thời cổ đại, cách nấu nướng ở hiện đai so với cổ đại tốt hơn quá nhiều, cho nên mọi người đều làm mỹ thực như lòng lợn, rau trộn.. toàn những món ăn nguyên liệu rẻ mà lại mới lạ.

Đỗ Cẩm Ninh chỉ ăn qua đồ ăn do Trần thị cùng Diêu thị làm, không đi qua trong thành đại tửu lâu bao giờ. Hơn nữa đối chuyện này cũng không điều tra, cho nên chưa thể nhận xét gì về thức ăn ở đây. Nhưng có Đỗ Vân Ngũ đối ba cái tỷ tỷ như hổ rình mồi, nàng không yên tâm làm các tỷ tỷ mỗi ngày chạy đến trong thành đi buôn bán, con đường này làm nàng nhanh chóng phủ định.

Tốt nhất là ngồi ở trong nhà làm việc, làm xong sẽ do Trần thị cầm đi trong thành bán.

Đỗ Cẩm Ninh đang suy tư thì chợt nghe bên ngoài "Đông" một tiếng, giống như có động tĩnh gì.

Đỗ Cẩm Ninh rùng mình, dựng lỗ tai lên nghe, dường như nghe đến sột sột soạt soạt thanh âm, ngay sau đó lại biến mất, bên ngoài một mảnh yên tĩnh.

Nàng vốn định đi ra ngoài nhìn xem, nhưng ngẫm lại chính mình tiểu thân thể, mặc dù gặp được trộm cũng đánh không lại. Nghĩ lại trước khi ngủ Trần thị đã dặn dò các tỷ tỷ đóng chặt các cửa sổ và cửa ra vào, Đỗ Cẩm Ninh mới hơi chút thả lỏng một ít.

Cũng không biết là phía trước nàng nghe lầm, vẫn là do người nọ không có tiến vào, Đỗ Cẩm Ninh dựng lỗ tai nghe ngóng nửa canh giờ, bên ngoài đều không có động tĩnh gì nữa, nàng lúc này mới yên lòng, cũng không biết khi nào thì ngủ luôn.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Trần thị cùng Đỗ Phương Phỉ sớm đã lên núi bê gỗ cho người ta, Đỗ Cẩm Ninh bò dậy, cũng không rửa mặt mà chạy luôn ra chỗ tường viện để xem.

"Ninh nhi, ngươi nhìn cái gì vậy? Ta có để phần cháo cho ngươi ở trên bếp đó."

Đỗ Phương Linh đang cuốc đất, thấy động tác của Đỗ Cẩm Ninh, nàng rất tò mò liền chạy lại đây xem. Đỗ Cẩm Ninh chỉ vào tường vây:

"Ngươi xem nơi này, có phải có một cái dấu chân?"

Đỗ Phương Linh nhìn lại, nơi đó quả nhiên có một cái dấu chân, xem kích cỡ, hẳn là của một nam tử đã thành niên.

"Tối hôm qua ta nghe được một thanh âm vang lên, sau lại lại không có động tĩnh, còn tưởng rằng là mình đã nghe lầm. Hiện tại xem ra tối hôm qua xác thật có người tới bò tường nhà ta."

Đỗ Cẩm Ninh nói.

Đỗ Phương Linh hoảng sợ.

Loại sự tình này trước kia ở Đỗ gia là chưa phát sinh bao giờ.

"Có thể là dấu chân của những người ngày hôm qua đặt bụi gai lên tường thì sao?"

Nàng nói.

Đỗ Cẩm Ninh lắc lắc đầu:

"Ngày hôm qua ta đã nhìn kỹ bức tường này một lần, bởi vì không có sương sớm, nơi này tuyệt đối không có dấu chân rõ ràng như vậy."

Nàng chỉ mấy cái bụi gai đặt ở phía trên của bức tường:

"Ngươi xem, những bụi gai này tối hôm qua đặt chỉnh tề, hiện tại bị người kéo xuống một nửa."

"Ninh nhi, tỷ đệ các ngươi đang làm gì vậy?"

Từ phía sau truyền đến thanh âm của Chương Hồng Văn.

Đỗ Cẩm Ninh quay đầu lại, Chương Quang Nghĩa cùng Chương Hồng Văn đang đi từ phía cầu sang.

Đỗ Cẩm Ninh chào hỏi bọn họ xong, lại đem chuyện động tĩnh tối hôm qua cho tới dấu chân sáng nay nói một lượt.

Chương Quang Nghĩa hôm nay sáng sớm cùng nhi tử lại đây, chính là không yên tâm mẫu tử mấy cái. Hắn nghe xong những lời này, vẻ mặt liền nghiêm túc lên.

Đào hoa thôn cùng Đại Lâm thôn cùng những thôn lân cận, nhờ sự quản thúc nghiêm khắc của Chương Quang Nghĩa mà dân phong còn được coi là thuần phác, rất ít xuất hiện chuyện trộm cắp. Hiện tại Đỗ Cẩm Ninh mấy cái mới vừa chuyển đến buổi tối thứ nhất liền xảy ra chuyện như vậy, tự nhiên làm Chương Quang Nghĩa rất tức giận.

Đỗ Cẩm Ninh thấy thế, vội vàng thấp giọng nói:

"Chương đại bá, chúng ta đi vào nhà nói chuyện."

"Được."

Chương Quang Nghĩa quay đầu nói với Chương Hồng Văn:

"Ngươi đi học đi, đừng để bị muộn."

Hôm qua là ngày mồng tám tháng chạp, nhà nào cũng bận tế tổ, Bác Duyệt thư viện cho nghỉ một ngày. Hôm nay vẫn phải đi học.

Chương Hồng Văn quay đầu nhìn sang bên kia cầu, thấy Trịnh Lâm đã ra tới, đang ngồi ở càng xe để chờ hắn, hắn cũng không dám lại trì hoãn, cùng Đỗ Cẩm Ninh chào hỏi một câu liền xoay người rời đi.

Đoàn người vào sân, Đỗ Cẩm Ninh lúc này mới nhỏ giọng mà đem chuyện Đỗ Vân Ngũ muốn bán Đỗ Phương Linh đi thanh lâu trên huyện để lấy tiền trả nợ cờ bạc.

Cuối cùng nàng nói:

"Nếu không phải như vậy, chúng ta cũng sẽ không nháo lên muốn cùng bên kia ân đoạn nghĩa tuyệt."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 47: Cảnh Cáo

[HIDE-THANKS]
Ngày hôm qua phân gia thời điểm, người Đỗ gia nói Đỗ Vân Ngũ thiếu nợ cờ bạc, Chương Quang Nghĩa trong lòng liền rất nghi hoặc, giờ nghe được Đỗ Cẩm Ninh nói, mày của hắn liền nhíu lại.

Một cái nhà, một cái thôn, mọi việc xấu đều bắt đầu từ chuyện bài bạc. Khi một người đánh cuộc tới đỏ mắt, thiếu nợ cờ bạc, đó chính là khi bán nhi bán nữ và trộm cắp bắt đầu.

Đỗ Vân Ngũ hiện tại chính là như vậy, thiếu nợ cờ bạc, cha mẹ lại không bằng lòng cho hắn tiền, hắn liền đánh chủ ý vào chất nữ. Về sau chẳng phải là muốn đi lên con đường ăn cắp?

"Lát nữa ta sẽ đi Đỗ gia một chuyến. Mặc kệ tối hôm qua có phải Đỗ Vân Ngũ chạy đến nhà ngươi hay không, ta đều sẽ cảnh cáo tổ phụ các ngươi một phen, làm hắn quản thúc Đỗ Vân Ngũ, đồng thời cũng nói cho hắn đừng đánh chủ ý vào các ngươi. Hiện tại vừa mới phân gia, bọn họ khả năng còn không có suy nghĩ cẩn thận, các ngươi không riêng phân gia, hơn nữa đã đoạn tuyệt quan hệ, đó chính là hai hộ không có bất kì quan hệ gì. Đỗ Vân Ngũ nếu là dám bắt tỷ tỷ ngươi đi bán, hoặc là tới nhà ngươi đòi tiền, vậy là phạm vào vương pháp, là muốn bắt đến huyện nha đi ngồi đại lao."

"Hết thảy liền làm phiền Chương đại bá. Đại bá đối Đỗ Cẩm Ninh ân tình, Cẩm Ninh sẽ nhớ kỹ, sau này chắc chắn hồi báo."

Đỗ Cẩm Ninh chắp tay hành lễ một cái.

"Ai, ngươi nói gì vậy? Đây là phận sự của đại bá, không cần khách khí."

Chương Quang Nghĩa thấy thế, tâm tình rất thoải mái.

Đứa nhỏ này là một người thông thấu, về sau chắc chắn có đại tiền đồ.

Tiễn đi Chương Quang Nghĩa, Đỗ Cẩm Ninh nhìn xem sắc trời, thấy mặt trời đã bắt đầu ló rạng, chắc hôm nay sẽ là một ngày nắng, liền kêu Đỗ Phương Linh cùng Đỗ Phương Huệ: "Chúng ta đem giường đệm, bàn ghế trong phòng bê ra ngoài này, múc nước sông về đây rửa một lần rồi phơi nắng một lúc là khô.

Mấy thứ đồ này đều là do người Vương gia lưu lại. Ngẫm lại người Vương gia đều là bệnh chết, hơn nữa có khi còn chết ở trên hai chiếc giường này, Đỗ Cẩm Ninh trong lòng liền rất cách ứng. Nếu không phải sợ gây lên dị nghị của mọi người, không dám lấy ra tiền đi mua giường, Đỗ Cẩm Ninh hận không thể hiện tại liền đi mua hai chiếc giường trở về, đem hai chiếc này đổi đi.

Hai người lập tức đáp ứng, bắt đầu đi vào trong nhà bê đồ. Đỗ Phương Linh lại ngăn cản Đỗ Cẩm Ninh nói:

" Đệ đi rửa mặt ăn cháo, sau đó làm chuyện của đệ đi. Chuyện này cứ giao cho tỷ và Huệ nhi là được ".

Đỗ Phương Huệ cũng gật đầu:

" Đúng vậy. "

Vì mấy cái tỷ tỷ lo lắng cuộc sống tương lai sẽ sống như thế nào, tối hôm qua lúc ăn cơm chiều, Trần thị đã cùng các nàng nói chuyện Đỗ Cẩm Ninh viết thoại bản kiếm tiền. Nhưng Trần thị chỉ nói Đỗ Cẩm Ninh viết một cuốn thoại bản đem bán được hai lượng bạc, có thể duy trì cuộc sống trong vòng nửa năm để các nàng không cần lo lắng.

Tuy là như vậy, cũng làm ba cái tỷ tỷ vui sướng thả lỏng rất nhiều, đối Đỗ Cẩm Ninh càng thêm bội phục. Lúc này tự nhiên không cho Đỗ Cẩm Ninh làm việc nhà.

Đỗ Cẩm Ninh cũng cảm thấy hiện tại quan trọng nhất chính là kiếm tiền. Ở thời điểm này, nàng viết nhiều một quyển thoại bản là có thể giải quyết vấn đề lớn trong nhà. Nàng liền không hề chối từ, dặn dò nói:

" Các tỷ đem cái bàn cùng một cái ghế dài ở nhà chính rửa trước đã, trong chốc lát đệ muốn dùng để viết chữ ".

" Được. "

Đỗ Phương Linh thanh âm vang dội đáp ứng rồi cùng Đỗ Phương Huệ đi nâng cái bàn.

Đỗ Thần Sinh đưa 《 Hiếu Kinh 》 cùng văn phòng tứ bảo, Đỗ Cẩm Ninh đều để tại bên kia. Hiện tại trên tay nàng chỉ có sách do Đỗ Dần Sinh đưa cùng chính mình mua. Rửa mặt, ăn cơm sáng xong, nhìn cái bàn đã được rửa sạch sẽ, mặt trên không có vệt nước, Đỗ Cẩm Ninh mài mực, bắt đầu viết thoại bản.

Nàng đã đáp ứng sẽ đưa hai cuốn thoại bản cho Quan Gia Trạch, lúc trước còn thiếu một quyển, tự nhiên không thể nuốt lời. Ngoài ra, nàng còn phải viết thêm hai cuốn nữa, để đi vào trong thành xem có bán được giá cao hay không.

Một nhà năm người ăn ở gánh nặng, còn thiếu một đống nợ, nàng áp lực rất lớn.

Cũng may hiện tại nàng sử dụng chữ phồn thể đã rất quen thuộc, viết thoại bản đã là xe nhẹ đi đường quen, không cần lại cố ý chuẩn bị bản thảo. 《 Xui Hán Xảo Ngộ Động Đình Hồng 》 hạ sách, nàng chỉ mất nửa buổi sáng liền viết xong.

Viết xong quyển này nàng lại tiếp tục viết cuốn tiếp theo.

Đỗ Phương Linh rửa đồ xong thì đi ra đối Đỗ Cẩm Ninh hỏi:

" Đệ đệ, chúng ta hiện tại có thể làm cái gì? "

Nàng cùng Đỗ Phương Huệ bắt đầu từ lúc 4, 5 tuổi liền bắt đầu giúp đỡ trong nhà làm việc, chưa từng có một ngày rảnh rỗi. Hôm nay dụng cụ trong nhà đều rửa sạch sạch sẽ, lại đem miếng đất trước nhà cuốc một lần, liền không có chuyện gì để làm nữa, hai người đều cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn.

Đỗ Cẩm Ninh cũng hiểu cảm thụ hai người, nhìn xung quanh, nàng chỉ vào miếng đất cạnh bờ sông:

" Vậy thì hai tỷ đem chỗ kia cũng cuốc một lần đi, dùng để gieo cải trắng, khoảng một tháng nữa là có thể đem vào huyện bán. "

Miếng đất kia vốn nàng muốn lưu lại để trồng cây ăn quả, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được cây giống thích hợp, vì vậy đành loại đồ ăn trước đã.

Nói xong nàng lại hỏi:

" Trừ bỏ hai loại đồ ăn này, còn có hạt giống của đồ ăn gì khác không? "

Xuyên đến nơi này cũng gần một tháng, nàng liền không thấy được Đỗ gia đồ ăn trừ bỏ củ cải cùng cải trắng còn có món khác..

Đỗ Phương Linh lắc lắc đầu.

Đỗ Cẩm Ninh chưa từ bỏ ý định, lại hỏi:

" Liền không có đậu Hà Lan, rau cần, cà rốt, bông cải xanh? "

Đỗ Phương Linh cùng Đỗ Phương Huệ đều lắc đầu:

" Không có. "

Đỗ Cẩm Ninh nhíu mày lại nhưng nghĩ tới đây chỉ là một thế giới hư cấu liền thôi không nghĩ nữa.

" Các tỷ đem đất cuốc xong cũng đừng vội gieo hạt giống, đệ rảnh rỗi sẽ đi xem có hạt giống khác không rồi tính tiếp".

Đỗ Cẩm Ninh nói.

Hai tỷ muội gật đầu, vui sướng mà khiêng cái cuốc đi xới đất.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 48: Đi Thư Viện

[HIDE-THANKS]
Trần thị cùng Đỗ Phương Phỉ là trời sắp tối mới về tới nhà, hai người đều mệt tới không nhấc nổi tay, xem đến ba tỷ muội Đỗ Cẩm Ninh rất là đau lòng.

"Nương, ngày mai đừng đi nữa. Không phải người nói muốn làm đậu hũ đem bán sao? Có tiền bán đậu hũ, người khác cũng sẽ không hoài nghi cái gì."

Đỗ Cẩm Ninh khuyên nhủ.

"Được, nghe lời ngươi."

Trần thị đồng ý. Hôm nay nhìn thấy đại nữ nhi khiêng gỗ khi chống đỡ không được bộ dáng, nàng liền rất là hối hận.

Đã tính toán làm đậu hũ thì sẽ phải chuẩn bị đầy đủ dụng cụ. Trần thị ăn cơm xong, bất chấp mệt nhọc liền đi ra ngoài.

Nàng đến tìm thợ đá làm cối xay, tìm thợ mộc làm đậu hủ cái giá, lại tìm mấy nhà đại thẩm quen biết để mượn mấy cân đậu nành. Làm đậu hũ để bán cũng có rất nhiều chuyện vụn vặt cần chuẩn bị.

Vào ban đêm Đỗ Cẩm Ninh đem sân cùng cửa sổ kiểm tra cẩn thận một lần mới đi ngủ. Có lẽ là buổi tối hôm trước ngủ không ngon, quá mức mỏi mệt nên đêm nay nàng ngủ rất say.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Cẩm Ninh đi tới gần nhà Trịnh Lâm, chờ Chương Hồng Văn đi qua liền đem thoại bản đưa cho hắn:

"Đây là phần sau của thoại bản mà ta hứa đưa cho Quan thất thiếu gia, ngươi đưa cho hắn giúp ta. Ngươi nói với hắn, hai cuốn khác chờ khi nào ta viết xong sẽ đưa sau."

"Ninh nhi, ta đang muốn đi tìm ngươi đấy. Hôm qua Viện Trưởng hỏi chuyện của ngươi, ta đã đem chuyện của ngươi cùng Viện Trưởng nói một lần, Viện Trưởng kêu ngươi cùng ta đi thư viện một chuyến."

Chương Hồng Văn nói.

"Vậy ngươi chờ ta trong chốc lát."

Đỗ Cẩm Ninh quay đầu chạy về nhà, tới trong nhà cùng Trần thị nói một câu, lại dặn dò bà đừng làm cho Đỗ Phương Linh mấy người ra ngoài một mình, lúc này mới chạy về nhà Trịnh Lâm, cùng Chương Hồng Văn ngồi xe la đi vào trong thành.

Buổi sáng Chương Hồng Văn là phải đi nghe giảng bài. Hắn đưa Đỗ Cẩm Ninh tới nơi ở của Viện Trưởng liền vội vội vàng vàng chạy đi mất.

Đỗ Cẩm Ninh đi lên bậc thang, sửa sang lại quần áo, đang muốn thông báo, liền nghe được trong phòng truyền đến một trận tiếng cười, trong đó có một thanh âm là của Quan Nhạc Cùng.

Thật vất vả vào trong thành một chuyến, Đỗ Cẩm Ninh còn muốn đi trong thành dạo một vòng để tìm công việc cho mấy cái tỷ tỷ làm. Hơn nữa người bên trong cũng không biết muốn ở tới khi nào, nàng không có nhiều thời gian để chờ đợi như vậy.

Hạ quyết tâm, nàng liền cất cao giọng nói:

"Đệ tử Đỗ Cẩm Ninh, tiến đến bái kiến lão sư."

Bên trong tiếng cười nói đột nhiên im bặt.

Chỉ chốc lát sau, Quan Nhạc Cùng liền mở cửa ra hướng Đỗ Cẩm Ninh vẫy tay nói:

"Cẩm Ninh tới, mau tiến vào."

Đỗ Cẩm Ninh hành lễ, lúc này mới đi theo Quan Nhạc Cùng vào phòng.

Trong phòng có ba người, trong đó một ông lão ngồi ở ghế khách, râu tóc hoa râm, đầy mặt hồng quang, đang mỉm cười mà nhìn về phía nàng. Còn có một cái mười hai, mười ba tuổi thiếu niên ngồi ở phía dưới của ông lão, dung mạo tuấn tú. Trên mặt hắn không có biểu tình gì, ánh mắt khi nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh cũng nhàn nhạt, liếc mắt một cái liền quay đầu đi.

Ở bọn họ phía sau, còn đứng một nam tử khoảng 30 tuổi, nhìn cách ăn mặc thì chắc hẳn là hạ nhân.

"Tề bá bá, cùng ngài giới thiệu một chút, đây là ta tân thu thân truyền đệ tử Đỗ Cẩm Ninh."

Quan Nhạc cùng giới thiệu nói.

Hắn lại quay mặt qua đối Đỗ Cẩm Ninh nói:

"Đây là Lại Bộ Tề đại nhân, còn hài tử kia là tôn tử của hắn, Tề Mộ Viễn."

Đỗ Cẩm Ninh vội vàng tiến lên hành lễ:

"Đỗ Cẩm Ninh gặp qua Tề đại nhân, gặp qua Tề công tử."

"Không cần đa lễ."

Tề Bá Côn nhướng mày, ánh mắt khi nhìn về phía Đỗ Cẩm mang theo sự hứng thú rất lớn.

Hắn cũng là người của Li Thủy huyện, hiện giờ về hưu nên tính toán về quê nhà để ở. Trước kia lúc còn ở kinh thành vì là đồng hương nên nhi tử của hắn cùng Quan Nhạc Cùng cũng thường xuyên đi lại, hắn khá hiểu Quan Nhạc Cùng. Tiểu tử này bề ngoài nhìn như khiêm tốn, kỳ thật hơi có chút cậy tài khinh người, người bình thường là không thể được hắn coi trọng. Nếu không phải bởi vì cái này đắc tội người, ở việc khoa cử nhiều lần bị nhục, hắn cũng sẽ không trở lại địa phương nhỏ như Li Thủy huyện để làm viện trưởng.

Tục ngữ nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Cho nên Quan Nhạc Cùng làm Viện Trưởng bao nhiêu năm cũng chỉ thu hai cái đệ tử mà một cái trong đó vẫn là cháu trai của chính hắn Quan Gia Trạch.

Trong lúc Tề Bá Côn đánh giá Đỗ Cẩm Ninh, Tề Mộ Viễn cũng đứng lên hướng Đỗ Cẩm Ninh đáp lễ, nhưng biểu tình của hắn vẫn cứ lạnh nhạt như cũ.

Sau khi hành lễ xong, Đỗ Cẩm Ninh liền rất tự giác mà đứng ở phía sau Quan Nhạc Cùng.

"Ngồi đi."

Quan Nhạc Cùng không muốn làm người khác coi thường tân đệ tử của hắn, hắn chỉ vào ghế dựa phía sau mình rồi bảo Đỗ Cẩm Ninh ngồi xuống.

Đỗ Cẩm Ninh chắp tay hành lễ rồi mới ngồi xuống.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 49: Lúng Túng

[HIDE-THANKS]
Thấy Đỗ Cẩm Ninh nghe được mình là quan trong kinh thành mà trên mặt lại không có vẻ khiếp sợ nào, vừa rồi cũng rất thong dong thoải mái ngồi ở đối diện tôn tử của mình, trong mắt Tề Bá Côn tràn đầy khen ngợi, quay đầu đối Quan Nhạc cùng nói:

"Ngươi từ nơi nào thu được một người đệ tử như vậy?"

Quan Nhạc cùng đối với biểu hiện của tân đệ tử của mình cũng rất vừa lòng, hắn vỗ về chòm râu mỉm cười nói:

"Hắn tuổi còn nhỏ, cũng không ai dạy hắn, chỉ dùng chưa đến nửa tháng liền tự học biết chữ, còn viết ra mấy quyển thoại bản. Gia Trạch thích nhất là xem thoại bản, đem hắn đưa đến trước mặt ta. Ta xem đứa nhỏ này tư chất thông tuệ, tính tình cũng tốt, cử chỉ tự nhiên hào phóng, tiến thối có độ, liền nhận hắn làm đệ tử."

Vừa nói hắn vừa từ trên bàn cầm lấy một quyển sách đưa cho Tề Bá Côn.

Đỗ Cẩm Ninh nhìn qua thì đúng là cuốn sách do mình viết《 Xui Hán Xảo Ngộ Động Đình Hồng 》 phần đầu. Nàng không khỏi cảm thấy lúng túng.

Thời đại này những người viết thoại bản đều là tú tài nghèo túng hoặc đồng sinh tiền đồ vô vọng mới dùng nghề này để sống tạm. Cho nên chức nghiệp này rất là bị người đọc sách khinh thường. Nàng không nghĩ tới Quan Nhạc Cùng không lấy làm hổ thẹn thì thôi mà lại còn tự hào lấy ra đưa cho khách nhân để khoe khoang. Tề Bá Côn cầm sách lật vài tờ.

Ban đầu vẻ mặt đạm mạc ngồi ở hắn bên người Tề Mộ Viễn, cũng nhịn không được ghé đầu qua xem.

Nhìn thấy hành động này của thiếu niên này, ánh mắt Quan Nhạc Cùng hơi lóe lên một cái.

Phụ thân của bạn tốt mang theo nhi tử của bạn tốt về quê muốn bái hắn làm thầy. Hắn làm thế thúc vốn là không nên chối từ, hơn nữa thiếu niên này tuổi còn nhỏ liền thiên tư thông tuệ, kiến thức cơ sở cũng rất vững chắc, không hề kém hơn so với Quan Gia Trạch đã đi theo hắn từ nhỏ, thậm chí còn tốt hơn một chút. Hài tử như vậy, mặc kệ cái nào lão sư cũng đều nguyện ý thu về môn hạ.

Chỉ là hắn lại từ trên người hài tử này nhìn thấy bóng dáng hồi trẻ của chính mình. Cao ngạo, biệt nữu, đạm mạc, cô độc, tựa như chỉ có một mình hắn sống trong thế giới của chính mình, không ai vào được mà hắn cũng không muốn đi ra.

Quan Nhạc Cùng không thích chính mình thời còn trẻ cho nên cũng không thích trước mắt vị thiếu niên này.

Tính cách như vậy, về sau ở trên con đường khoa cử chắc chắn sẽ rất nhấp nhô. Quan Nhạc Cùng không muốn nhìn đến đoạn kí ức bất kham hồi còn trẻ của chính mình lại tái diễn trước mắt, cho nên hắn không tính toán thu thiếu niên này làm đệ tử. Tề Mộ Viễn muốn tiến thư viện đọc sách là có thể nhưng nếu muốn bái chính mình làm lão sư thì vẫn là thôi đi.

Nhưng đây là nhi tử của bạn tốt, trước kia ở kinh thành, chính mình cũng chịu không ít chiếu cố của Tề gia. Nếu thẳng thừng cự tuyệt sẽ ảnh hưởng tới giao tình của hai nhà. Quan Nhạc Cùng đang nghĩ ngợi xem làm thế nào để cự tuyệt thì Đỗ Cẩm Ninh tới.

Giờ khắc này, Quan Nhạc Cùng đã nghĩ ra biện pháp ứng đối.

Tề Bá Côn cũng xuất thân là tiến sĩ, học vấn tự nhiên là cực kì lợi hại. Chỉ nhìn ít ỏi vài tờ, là Tề Bá Côn có thể nhìn ra trình độ của tác giả viết cuốn sách này. Loại trình độ này đối với những người đọc đủ thứ thi thư như bọn họ là không đáng giá nhắc tới. Nhưng đối với một người chưa bao giờ đi học đường, chỉ tự học nửa tháng là có thể viết ra một cuốn sách như vậy thì không thể không khiến người khác thán phục.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh:

"Cuốn sách này thật sự là ngươi viết?"

Đỗ Cẩm Ninh kinh hãi, cho rằng Tề Bá Côn nhìn ra manh mối gì.

Bất quá nàng gần đây luyện được kĩ thuật diễn ngày càng tinh vi, nàng đứng dậy chắp tay, da mặt vô cùng dày mà trả lời:

"Hồi đại nhân, đúng vậy."

Tề Bá Côn khoát tay:

"Đừng kêu ta là đại nhân, ta đã về hưu thì chỉ là một người bình thường mà thôi. Ngươi kêu ta một tiếng Tề gia gia là được."

Đỗ Cẩm Ninh nhìn sang Quan Nhạc Cùng, chờ hắn lên tiếng.

Quan Nhạc Cùng thấy tiểu đồ đệ còn biết trước hết hỏi ý của chính mình, đối hắn càng xem càng vừa lòng, vỗ về râu gật gật đầu:

"Tề bá bá là thế bá của ta, ngươi kêu một tiếng Tề gia gia cũng là phải."

Đỗ Cẩm Ninh lúc này mới gọi một tiếng:

"Tề gia gia."

Tề Bá Côn gật gật đầu, tò mò hỏi:

"Ngươi tự học như thế nào, ngươi cùng ta nói một chút."

Đỗ Cẩm Ninh liền đem quá trình tự học của mình, chọn một ít chuyện có thể nói mang ra nói một lần.

Tề Bá Côn lần này xác thật kinh ngạc, quay đầu đối Quan Nhạc Cùng nói:

"Thật đúng là thiên tư thông tuệ. Nhạc Cùng, ngươi xem như nhặt được bảo."

Quan Nhạc cùng trong lòng cao hứng, cười nói:

"Cũng là cơ duyên trùng hợp mà thôi."

Hắn đối Tề Mộ Viễn nói:

"Tiểu Viễn, ngươi đi ra kệ sách lấy một quyển sách lại đây, tùy tiện lấy, càng khó càng tốt."
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back