Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 30: Phân Tích

[HIDE-THANKS]
Đỗ Cẩm Ninh trở lại trong phòng, nhìn một vòng nhưng không phát hiện Đỗ Phương Linh bèn hỏi:

"Tam tỷ đâu?"

Trần thị nghe vậy không trả lời mà hỏi:

"Tổ phụ ngươi đã nói gì với ngươi?"

Đỗ Cẩm Ninh đã đoán được Đỗ Phương Linh đi nghe trộm mình và tổ phụ nói chuyện. Nàng đang định nói chuyện liền thấy Đỗ Phương Linh bò vào từ cửa sổ.

Đỗ Phương Linh vừa vào tới nhà đã hướng Đỗ Cẩm Ninh nhẹ giọng hỏi:

"Ninh nhi, chuyện ngươi đi thư viện là như thế nào?"

Trần thị nghe vậy liền thay đổi sắc mặt rồi cũng quay ra nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh.

Đỗ Cẩm Ninh liền đem chuyện hôm nay đi thư viện, Viện Trưởng thu nàng làm đệ tử kể lại một cách giản lược.

Nghe xong lời này, Trần thị cùng Đỗ Phương Phỉ tâm tình đều cực kỳ phức tạp. Còn Đỗ Phương Huệ không biết chuyện Đỗ Cẩm Ninh là con gái nên rất cao hứng:

"Như vậy đệ đệ sẽ được đi thư viện đọc sách đúng không?"

Đỗ Cẩm Ninh lắc đầu, cười khổ một tiếng:

"Tổ phụ nói không có tiền đưa ta đi đọc sách."

Nói xong nàng lại đem chuyện hứa hôn kể lại một lần.

Đỗ Phương Phỉ nghe vậy lập tức tỏ thái độ:

"Mẫu thân, ta đồng ý với hôn sự này."

Nếu đem nàng gả cho một tên ngốc tử mà có thể đưa Đỗ Cẩm Ninh đi thư viện lại vừa ngăn cản được chuyện Đỗ Phương Linh bị bán đi thanh lâu. Đừng nói là hứa hôn cho dù phải hi sinh tính mạng thì nàng cũng đồng ý. Thanh âm của Đỗ Phương Phỉ còn chưa dứt, Đỗ Phương Linh đã xen mồm nói:

"Đại tỷ, Ninh nhi cự tuyệt. Hắn nói, hắn sẽ không đem chung thân đại sự của chúng ta đi đổi vinh hoa phú quý."

"Ninh nhi, ngươi đừng ngốc."

Vừa nói nàng vừa xoay người đi ra cửa:

"Không được, ta phải đi nói với tổ phụ."

Đỗ Cẩm Ninh vội giữ chặt lấy cánh tay nàng:

"Đại tỷ, ngươi đừng nghe người ta nói cái gì cũng tin. Tổ phụ chỉ là muốn thăm dò đệ thôi. Việc hôn nhân này tuyệt đối là giả. Chỉ cần đệ đáp ứng việc hôn nhân này, hắn liền có thể không kiêng nể gì mà đem Tam tỷ bán đi. Đệ có thể vì vinh hoa phú quý đáp ứng đem đại tỷ gả đi vậy thì đem Tam tỷ bán đi còn là vấn đề sao? Xong việc dù chúng ta nháo lên thì hắn cũng có thể đem chuyện này nói ra để bịp miệng chúng ta cùng người trong thôn. Ngươi đừng để hắn lừa."

Lời của Đỗ Cẩm Ninh vừa dứt thì mọi người trong phòng đều ngẩn người. Các nàng căn bản là không suy nghĩ phức tạp như vậy.

Hiện tại nghĩ lại mới vỡ lẽ ra. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, đúng lúc này lại có thể tìm được mối hôn nhân này.

Suy nghĩ cẩn thận tất cả, ánh mắt mọi người xem Đỗ Cẩm Ninh liền thay đổi.

Đặc biệt là Đỗ Phương Linh, ban đầu nàng cảm thấy rất áy náy vì sự trọng tình trọng nghĩa của Đỗ Cẩm Ninh. Bây giờ nàng là kinh sợ với chỉ số thông minh của hắn.

Đệ đệ mới mười tuổi, so nàng còn muốn nhỏ hơn ba tuổi. Nhưng sao đầu óc lại thông minh như vậy, đem sự việc hiểu thấu đáo như vậy.

"Vậy, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Trần thị hỏi.

Đỗ Cẩm Ninh chuyển hướng Đỗ Phương Linh:

"Ta đi rồi, không phải thấy nhị bá cũng đi vào thư phòng sao? Hắn cùng tổ phụ nói cái gì?"

Đỗ Phương Linh lấy lại bình tĩnh:

"Nhị bá kêu tổ phụ đừng đem chuyện hắn thiếu nợ cờ bạc nói cho đại bá."

Đỗ Cẩm Ninh ánh mắt chợt lóe lên. Nàng kéo tay Đỗ Phương Linh rồi nhẹ nhàng nói:

"Chờ ngày mai đại bá mẫu trở về, hai người chúng ta liền làm thế này, thế này.."

Trần thị thấy Đỗ Cẩm Ninh đã nghĩ ra biện pháp. Nàng cũng thở phào nhẹ nhõm vội mở cửa đi ra ngoài, giả bộ thành bộ dáng rất bận rộn, để phòng ngừa Diêu thị lại chạy tới nghe lén.

Ngày thứ hai là ngày mồng tám tháng chạp cũng là ngày cả nhà đại bá trở về.

Ngày hôm qua, Ngưu thị cùng Diêu thị đã đem phòng ở của nhà đại bá muốn ở quét dọn sạch sẽ. Sáng sớm hôm nay liền gọi Đỗ Phương Linh cùng Đỗ Phương Huệ:

"Hai ngươi đi ra ngoài hái một ít hoa dại về đây rồi cắm vào hai cái bình hoa làm bằng sứ màu trắng kia. Đại bá mẫu của các ngươi thích nhất là những hoa hoa thảo thảo này."

Đỗ Cẩm Ninh xuyên thấu qua cửa sổ nhìn đến tình hình này, đối kế hoạch của chính mình càng có tin tưởng.

Đỗ Vân Cánh cùng Trương thị phải đến trưa mới trở về nhà. Trương thị là một phụ nhân khoảng 30 tuổi, mặt mày thon dài, ngũ quan chỉ được tính là thanh tú, không so được với Diêu thị cùng Trần thị. Nhưng bà ta mặc quần áo tơ lụa, trên búi tóc cài một cây trâm hoa rất đẹp, trên tai đeo một đôi bông tai hình giọt nước, trên cổ tay đeo một đôi vòng tay làm bằng bạc cũng khoảng bốn năm lượng bạc. Chỉ cần một thân ăn diện như vậy cũng đã đem hai chị em dâu kia đạp xuống vũng bùn. Còn chưa kể bà ta sống trong nhung lụa, làn da được bảo dưỡng rất tốt không có nhiều nếp nhăn. Cả ngày ở đồng ruộng dãi nắng dầm mưa Trần thị cùng nàng một so, ước chừng so nàng già hơn cả bảy, tám tuổi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 31: Đại Phòng

[HIDE-THANKS]
Trương thị mướn xe la trực tiếp dừng ở trước cửa nhà. Nàng đỡ tay của trượng phu từ trên xe bước xuống dưới. Vừa bước xuống lông mày bà ta liền nhíu lại, cầm khăn tay dùng sức mà ở trước mũi phẩy phẩy oán giận nói: "Chẳng lẽ là mẫu thân vẫn còn đem gia súc nuôi ở trong sân à? Mùi vị này thật là kinh tởm'.

Nghe tiếng chạy ra tới nơi, Ngưu thị nghe xong lời này, liền cười nói:" Không phải là nhà chúng ta. Nhà của chúng ta từ mấy năm trước ngươi nói không thể chịu được mùi vị này liền không bao giờ nuôi gia súc trong sân nữa. Chỉ cần trả một ít tiền cho Lâm bà bà ở cuối thôn là có thể nuôi nhờ gia súc ở đó. Mùi vị này là từ nhà Vương bà tử ở đối diện. Nhà bà ta rách nát, bẩn thỉu muốn chết. Nhanh vào trong nhà đi thôi, vào nhà liền không ngửi thấy mùi vị gì nữa.

Ngưu thị theo chân nhà đại bá đi tới phòng ở của bọn họ, tranh công với Trương thị nói:

"Thế nào? Sạch sẽ không? Hai ngày trước ta đã đem phòng ở quét dọn một lần, ngoài hành lang cũng quét dọn đến sạch sẽ."

Phòng ở nông thôn dù được quét dọn đến sạch sẽ thì trong mắt Trương thị cũng vẫn là bẩn. Bất quá nàng không tiện lại bắt bẻ cái gì.

"Đại ca, đại tẩu, các ngươi đã trở lại?"

Diêu thị từ bên ngoài tiến vào chào hỏi rồi lại hướng trong phòng mấy cái hài tử nói:

"Trình nhi, Đức nhi lại cao hơn rất nhiều, Vân nhi thì càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn."

Ba đứa con của Trương thị, đại nhi tử Đỗ Cẩm Trình mười bảy tuổi, đại nữ nhi Đỗ Phương Vân mười lăm tuổi, con thứ hai Đỗ Cẩm Đức mười hai tuổi. Diện mạo đều giống mẫu thân, mặt vuông dài, ăn mặc quần áo tơ lụa. Nam trên eo treo ngọc bội, nữ trên người mang vàng bạc.

Thấy được Diêu thị tiến vào, ba hài tử đều đứng lên, hướng nàng hành lễ kêu:

"Nhị thẩm."

Diêu thị thấy Trương thị thần sắc nhàn nhạt, đối với lời khen của mình cũng không đáp lại, trên mặt liền ngượng ngùng, quay đầu đối Ngưu thị nói:

"Mẫu thân, đồ ăn đều đã nấu xong. Người xem có nên ăn cơm luôn bây giờ?"

Ngưu thị liền dùng ánh mắt hỏi Trương thị, thấy được Trương thị gật đầu, nàng mới nói:

"Được rồi, đi ăn cơm."

Đồ ăn đặt ở nhà chính, vẫn chia ra làm hai bàn. Bảy cái nam đinh của Đỗ gia và Ngưu thị ngồi ở bàn đầu. Trương thị mang nữ nhi cùng với nhị phòng và tam phòng ngồi ở bàn còn lại. Hai bàn đồ ăn giống nhau như đúc, cũng không có gì khác biệt.

Nhìn đến tình hình này, ánh mắt Đỗ Phương Linh đầy châm chọc.

Tuy nói mấy ngày này các nàng đều được lên phòng chính ăn cơm nhưng vì chỉ có các nàng cùng Diêu thị chung một bàn nên các nàng trừ bỏ món chính được đổi thành gạo trắng, thức ăn lại cùng trước kia không có gì khác biệt. Hiện giờ Trương thị vừa tới, đãi ngộ của các nàng liền thay đổi, trở nên cùng trong nhà nam đinh giống nhau. Cái này làm cho Đỗ Phương Linh cảm thấy rất là tức cười.

Mẹ con các nàng cả ngày phải làm việc vất vả trên hai mươi mẫu ruộng, sản xuất ra lương thực mang đổi thành tiền cũng không ít hơn so với số bạc trợ cấp của Đỗ Vân Cánh. Nhưng đãi ngộ lại là một cái trên trời một cái dưới đất.

Trương thị nhìn đồ ăn trên bàn, trong mắt lại hiện lên ghét bỏ. Cầm khăn tay đem chén cùng chiếc đũa lau đi lau lại rồi mới tự mình đứng dậy đi lấy cơm.

Ăn cơm xong, Diêu thị cùng Trần thị mẹ con mấy người thu dọn bàn. Trương thị cùng Đỗ Phương Vân thì nhàn hạ mà ngồi ở ghế chờ Đỗ Phương Huệ pha trà cho nàng. Đỗ Vân Cánh cùng Đỗ Thần Sinh, Đỗ Vân Ngũ ngồi ở nhà chính nói chuyện; Đỗ Cẩm Trình và Đỗ Cẩm Đức thì đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo.

Đỗ Cẩm Ninh đối Đỗ Phương Linh liếc mắt một cái, chính mình dẫn đầu đi ra ngoài.

Đỗ Cẩm Ninh đi theo hai người Đỗ Cẩm Trình đi một đoạn, thấy bọn họ lang thang không có mục tiêu mà đi tới, đi phương hướng là phía bắc của thôn. Trong lòng rất vui vẻ, quay đầu nhìn đến Đỗ Phương Linh đi theo ra tới, vội vàng hướng nàng vẫy vẫy tay.

Đỗ Phương Linh chạy tới bên cạnh Đỗ Cẩm Ninh.

"Ngươi đi tới nhà Lâm bà bà."

Đỗ Cẩm Ninh nhỏ giọng nói.

Đỗ Phương Linh gật gật đầu, đi đường tắt tới nhà Lâm bà bà.

Lâm bà bà chính là nhà được Đỗ gia gửi nuôi gia súc.

Nhà Lâm bà bà liền ở phía bắc của thôn, cách đấy một đoạn có vài cây mai đang đến mùa nở rộ rất đẹp. Hai người Đỗ cẩm Trình chắc là muốn đi tới đó để ngắm mai. Lát nữa khi họ trở về tất nhiên phải đi ngang qua cửa nhà Lâm bà bà.

Đỗ Phương Linh đi rồi, Đỗ Cẩm Ninh tiếp tục đi theo phía sau hai người. Nàng vốn nhỏ gầy lại rất nhạy bén, nhìn đến có người nàng liền tránh đi. Đỗ cẩm trình hai người đi thêm một đoạn, quả nhiên đi về hướng mấy cây mai. Đỗ Cẩm Ninh không lại đi theo phía sau họ mà rẽ vào nhà Lâm bà bà.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 32: Diễn Kịch

Lâm bà bà là một quả phụ, nguyên bản bà ấy cũng có một gia đình vui vẻ, êm ấm. Nhưng số mệnh của bà ấy không tốt, nhi tử vào năm mười hai tuổi thì nhiễm bệnh chết. Nữ nhi sau khi lớn lên gả tới thôn kế bên, ba năm trước trượng phu lại qua đời, trong nhà liền chỉ còn lại một mình bà.

Bởi vì nhà bà ấy có sân khá lớn, sau khi trượng phu bà ấy chết liền không nuôi gia cầm nữa nên sân liền bỏ trống. Vừa lúc Trương thị ngại trong nhà bẩn, Ngưu thị liền cho Lâm bà bà mỗi năm 80 văn tiền rồi đem trong nhà gà heo đều chuyển tới nhà bà ấy nuôi.

"Lâm bà bà đâu?"

Đỗ Cẩm Ninh vào sân, không thấy được Lâm bà tử, hỏi Đỗ Phương Linh một tiếng.

Đỗ Phương Linh hướng trong phòng chỉ:

"Trời lạnh nên không muốn ra ngoài."

Nàng nhìn xung quanh thấy trong viện có một cái cây cổ thụ. Đỗ Cẩm Ninh đem tay áo vén lên rồi trèo lên cây một cách nhanh nhẹn. Quay đầu hướng phía rừng cây vặn còn có thể nhìn thấy hai huynh đệ Đỗ Cẩm Trình đang đi đi lại lại. Đối với vị trí này Đỗ Cẩm Ninh rất vừa lòng.

Điều duy nhất không tốt chính là ở trên cây gió rất lớn và cũng lạnh hơn so với khi ở dưới đất nhiều. Áo bông Đỗ Cẩm Ninh mặc trên người vùa mỏng vừa cứng. Vốn dĩ khả năng chống lạnh liền không quá tốt, giờ bị từng trận gió thổi vào người liền càng lạnh. Nàng dùng sức mà đem áo bông kéo chặt lại, ý tưởng phân nhà càng mãnh liệt hơn. Sau khi phân nhà nàng có thể giúp mẫu thân và các tỷ tỷ sống cuộc sống hạnh phúc, ấm no hơn.

Chỉ chốc lát sau, cả hai huynh đệ Đỗ Cẩm Trình liền bắt đầu đi trở về.

Đỗ Cẩm Ninh vội xoay người nhảy xuống đất.

Đợi tới khi hai huynh đệ gần đi qua đây, nàng mới cất tiếng:

"Tỷ, để ta giúp ngươi cắt cỏ heo."

Đỗ Phương Linh biết tiết mục muốn bắt đầu rồi, vội chiếu hôm qua Đỗ Cẩm Ninh giao đãi nói:

"Không, không cần."

Thanh âm có chút run rẩy:

"Ta, ta.. Ta tự làm được, ngươi đi cho heo ăn đi."

Đỗ Cẩm Ninh nói:

"Đợi hai ngày nữa sẽ thịt heo, vừa không cần cho heo ăn còn có thịt heo để ăn, thật tốt quá!"

Dừng một chút, nàng lại vui sướng nói: "Sang năm bảo tổ mẫu lại mua nhiều hơn hai con heo để nuôi. Đợi đến tết năm sau chúng ta sẽ có nhiều thịt heo hơn để ăn. Thanh âm Đỗ Phương Linh thông thuận hơn rất nhiều.

Đỗ Cẩm Ninh cho nàng dựng cái ngón tay cái, nghe được phía ngoài viện vang lên tiếng bước chân, nàng làm bộ tức giận nói:

" Nuôi nhiều như vậy làm cái gì? Nuôi lại nhiều cũng không đủ trả nợ cờ bạc của nhị bá. "

" Cái gì? "

Đỗ Phương Linh nghi hoặc hỏi:

" Trả nợ cờ bạc? Chẳng lẽ nhị bá đi chơi cờ bạc hay sao. "

" Đúng vậy. Ngày ấy ta đi thư viện tìm Chương đại ca chơi, nghe được có người nói:

"

Đỗ Vân Ngũ, nếu năm ngày sau ngươi không trả đủ ba mươi lượng bạc, ta liền đánh gãy chân của ngươi, còn tới nhà ngươi nháo lên" Nếu tính thời gian thì mai là đến ngày trả nợ. Cũng không biết tổ phụ đã lấy tiền giúp nhị bá trả nợ chưa ".

" Ca, là đang nói tới nhị thúc. "

Đỗ Cẩm Đức nói:

" Bên trong là người của Tam phòng? Sao bọn họ lại ở chỗ này? "

Buổi sáng khi trở về, Đỗ Cẩm Trình có nghe thấy đoạn đối thoại của mẫu thân và tổ mẫu. Hắn liền thấp giọng giải thích:

" Nương ngại dưỡng súc vật có mùi thối, tổ mẫu liền đem súc vật dưỡng nuôi nhờ ở nhà Lâm bà tử. Nghĩ đến chính là nhà này. "

Nghe được bên trong lại có tiếng nói chuyện, hắn làm cái im tiếng động tác, dựng lên lỗ tai nghe.

" Ba mươi lượng? "

Bên trong Đỗ Phương Linh la hoảng lên:

" Nhị bá phụ như thế nào mượn nhiều như vậy tiền? Nhà chúng ta.. Tổ phụ có như vậy nhiều bạc sao? Lần trước ngươi sinh bệnh, tổ mẫu liền nói không có tiền, chỉ lấy mười văn tiền ra tới. "

" Ai biết? "

Đỗ Cẩm Ninh thanh âm trầm thấp đi xuống, phảng phất thương tâm, ngữ khí trở nên đạm mạc:

" Chúng ta có thể cùng nhị bá phụ so sao? Hắn là tổ phụ tổ mẫu thân nhi tử. Liền tính tổ phụ không có tiền, không còn có đại bá phụ sao? Đại bá phụ ở trong thành làm chưởng quỹ, một năm không biết kiếm nhiều ít bạc đâu. Lấy ba mươi lượng bạc cấp nhị bá phụ trả nợ, nghĩ đến cũng không phải việc khó. "

" Nhưng đại bá phụ một nhà cũng muốn ăn uống nha, hai cái ca ca còn ở đọc sách, đọc sách rất tốn kém đấy. Hơn nữa, Cẩm Trình đại ca cũng mười bảy tuổi rồi, đã đến tuổi thành thân, cái này cũng cần tiêu tiền. Sao có thể để tiền đại bá kiếm ra toàn bộ mang đi trả nợ giúp nhị bá được chứ? "

" Này không phải còn có tổ phụ sao? Tổ phụ hướng đại bá đòi tiền, đại bá chả nhẽ lại dám không cho? "

Đỗ Cẩm Ninh nói.

Thấy nói được không sai biệt lắm, nàng liền lại nói:

" Thôi được rồi, những chuyện này cùng chúng ta không quan hệ. "

" Đúng vậy. "

Đỗ Phương Linh lên tiếng. Hai người lại tán gẫu thêm một ít chuyện nhà.

"..."
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 33: Trương Thị Ra Tay

Nghe được tường vây bên trong nội dung nói chuyện đã không còn giá trị, Đỗ Cẩm Trình kéo ống tay áo của đệ đệ:

"Đi, trở về."

Hai anh em đi tới cách Lâm gia một đoạn, Đỗ Cẩm Đức lúc này mới hỏi ca ca:

"Ca, việc này muốn cùng cha nói sao?"

Đỗ cẩm trình gật gật đầu:

"Đó là tự nhiên."

Lòng mang tức giận, hai người bước chân đi được thực mau, chỉ chốc lát sau liền về tới Đỗ gia.

Lúc này Ngưu thị đang chỉ huy Trần thị cùng Diêu thị đem đồ lễ đặt tới bàn thờ, Đỗ Thần Sinh, Đỗ Vân cánh, Đỗ Vân NGũ phụ tử ba người thì ngồi ở ghế nói chuyện.

Đỗ cẩm đức thấy cha mình, đang muốn kêu hắn đến phòng trong nói chuyện, Đỗ Cẩm Trình kịp thời mà đem hắn kéo lại, lôi kéo hắn vào phòng.

Trương thị trong tay bưng chén trà, đang dạy cho Đỗ Phương Vân cách thêu hoa, thấy hai cái nhi tử tiến vào, cười hỏi:

"Các ngươi đi dạo về rồi hả? Trời lạnh như vậy, trong thôn có cái gì hảo dạo? Bẩn thật sự."

Đỗ Cẩm Trình nói:

"Nương, chúng ta có chuyện cùng ngài nói."

Trương thị rất hiểu con của mình, thấy hai người thần sắc không đúng, vội đem trong tay chén trà buông:

"Chuyện gì?"

Hai người tìm cái ghế dựa ngồi xuống, Đỗ Cẩm Trình nhìn bên ngoài, thấy ba người đang nói chuyện rất hăng say hẳn là không nghe thấy bọn họ ở bên trong nói chuyện, lúc này mới đem chuyện vừa rồi nghe lén được nói cho mẫu thân.

Trương thị nghe xong, thon dài lông mày tức khắc nhăn lại, trên mặt lộ ra sự không vui.

"Nương, bọn họ đem nhà chúng ta thành cái gì? Thật coi nhà chúng ta là đào không hết núi vàng núi bạc chắc?"

Ngồi ở một bên Đỗ Phương Vân nhịn không được căm giận.

Nàng đã đính hôn, mấy năm nay phải chuẩn bị của hồi môn. Trong nhà nhiều lấy một lượng bạc trở về, nàng của hồi môn phải thiếu một ít.

"Yên tâm, cha ngươi hắn sẽ không đồng ý."

Đỗ Cẩm Trình thấp giọng nói:

"Nương, ta xem vẫn là kêu cha tiến vào, đem sự tình nói với hắn mới được. Ít nhất làm hắn trong lòng có cái tính toán trước. Tổ phụ mặc dù đòi tiền, cũng sẽ không nói nhị thúc thiếu nợ cờ bạc, hắn biết chúng ta sẽ không lấy tiền cho nhị thúc trả nợ. Chắc chắn hắn sẽ tìm ra một cái cớ khác. Cha nếu là nhất thời không tra, không chuẩn liền đáp ứng đâu. Đến lúc đó lại đổi ý thì sẽ phiền phức, không khéo lại khiến tổ phụ oán trách."

Trương thị trong nhà là làm buôn bán, chính mình cũng thật là khôn khéo. Nàng cúi đầu suy tư trong chốc lát, lại khuynh tai nghe nghe bên ngoài nói chuyện, trong lòng liền có tính toán.

Nàng đứng dậy, đối hai cái nhi tử vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ đừng cùng ra tới, chính mình thì vén váy bước ra ngoài.

Trương thị ở Đỗ gia địa vị bất đồng, nàng ngồi vào bên cạnh nghe mọi người nói chuyện, mấy nam nhân cũng không để ý, tiếp tục đàm luận bọn họ đề tài.

Trương thị cũng không phải là tới nghe nói chuyện phiếm, nàng tìm cái nói chuyện khe hở, xen mồm cười nói:

"Cha, qua năm Trình nhi cũng mười bảy tuổi, nên thành thân, nhạc phụ của hắn cũng có ý như vậy. Ta cùng Vân Cánh muốn hỏi một chút ý kiến của ngài, nhìn xem khi nào thành thân tương đối tốt."

Đỗ Thần Sinh vừa nghe, rất là vui vẻ, nói:

"Việc này các ngươi không đề cập tới, ta cũng muốn cùng các ngươi nói. Trước thành gia sau lập nghiệp, tuy nói Trình nhi còn đang đọc sách. Nhưng số tuổi tới rồi, liền thành thân đi. Còn vấn đề thời gian, các ngươi cùng thông gia thương nghị rồi làm đi, ta cũng không có ý kiến."

"Cha cùng nương luôn là người hiểu lí lẽ như vậy."

Trương thị tâng bốc Đỗ Thần Sinh một câu rồi liếc mắt nhìn Đỗ Vân Cánh:

"Nếu Trình nhi thành thân thì hai huynh đệ họ không thể ở chung một phòng. Trong thành kia tòa nhà, cha ngài cũng biết, chỉ có ba gian phòng. Con dâu cùng Vân Cánh ở một phòng, Trình nhi hai huynh đệ ở một phòng, Vân nhi ở một phòng. Hôn sự của Vân nhi còn chưa bàn xong, phòng ở liền không thừa ra. Trình nhi thành thân liền không có chỗ ở, về sau có hài tử thì càng là không đủ chỗ."

Nghe được lời này ý tứ, Đỗ Thần Sinh sắc mặt liền thay đổi.

Căn phòng Đại phòng hiện tại đang ở là năm đó khi Đỗ Vân Cánh thành thân, Đỗ Thần Sinh mua cho họ.

Trương gia ở trong thành cũng coi như là nhà giàu, trong nhà có hai cái cửa hàng, kinh doanh tơ lụa cùng điểm tâm. Năm đó Trương gia không tán thành Đỗ Vân Cánh cưới Trương thị. Bất đắc dĩ Trương thị nhìn trúng Đỗ Vân Cánh, chết sống cũng phải gả.

Trương gia lão thái gia năm đó còn sống, liền đưa ra điều kiện Trương thị không đến trong thôn tới hầu hạ cha mẹ chồng, mà là ở tại trong thành, Đỗ gia phải mua một tòa nhà ở trong thành cho họ ở.
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 34: Mâu Thuẫn

Lúc ấy Đỗ Vân Thành còn đang đọc sách, tiêu tốn rất lớn, trong nhà tiền không đủ. Vì việc hôn nhân này, Đỗ Thần Sinh phải mượn một ít nợ bên ngoài, tốn mất 130 lượng bạc mua một chỗ tiểu tòa nhà, chính là tòa nhà hiện tại Đỗ Vân Cánh một nhà đang ở.

Vì việc này, trong nhà phải ăn mặc tiết kiệm đã nhiều năm, mới đem này bút nợ bên ngoài trả hết.

Kia chỗ tòa nhà, xác thật không lớn, chỉ có tam gian phòng, sân cũng nhỏ hẹp. Chỉ là vị trí không tồi, ở ngay mặt phố, xuất nhập đều dễ dàng.

"Vậy các ngươi tính như thế nào?"

Đỗ Thần Sinh hỏi.

Trương thị cười cười:

"Trong huyện hiện tại khai thông thủy vận, lập tức náo nhiệt rất nhiều, mà phòng ở đều đang tăng giá. Cha ngài xem chúng ta có phải hay không nên thừa dịp hiện tại tòa nhà tăng giá, kịp thời mà đem tòa nhà bán đi, lại đi địa phương hẻo lánh hơn đổi một chỗ tòa nhà lớn hơn?"

Đỗ Thần Sinh sắc mặt liền không được tốt xem cho lắm.

Hắn mấy năm nay tuy rằng không thường xuyên hướng trong huyện đi, nhưng cuối cùng là ở trong thành làm hai mươi mấy năm chưởng quỹ, trong thành cũng có mấy cái lão bằng hữu thường xuyên lui tới. Đối với trong thành tình huống, hắn vẫn là hiểu biết.

Năm trước triều đình vì đem lương thực cùng lá trà phía Nam vận chuyển đến phương Bắc, riêng mở một cái kênh đào, mà Li Thủy huyện thực may mắn nằm vào gần trung tâm của kênh đào. Từ nam ra bắc con thuyền đi ngang qua nơi này, luôn có thuyền đi lên bổ sung đồ dùng thiết yếu, trong huyện bởi vậy mà phồn vinh lên. Những tòa nhà sát đường trong thành cùng các cửa hiệu ở mặt đường đều tăng giá không ít.

Lúc trước Đỗ Thần Sinh ở trong thành mua kia chỗ tòa nhà, tuy không phải hoàn toàn bên đường, lại cũng coi như là sát đường. Toàn bộ tòa nhà trong huyện đều tăng giá, kia chỗ tòa nhà tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhưng Đỗ Thần Sinh lại biết, Li Thủy huyện cũng không lớn, hẻo lánh địa phương cùng sát đường địa phương, khoảng cách cũng không bao xa, giá nhà khác biệt kỳ thật cũng không phải rất lớn. Quan trọng nhất chính là, phòng ốc mua bán còn phải giao một bút thuế, như vậy tính toán lên, sát đường tòa nhà cũng không thể đổi hẻo lánh địa phương một chỗ tòa nhà lớn.

Muốn đổi tòa nhà, còn phải bù thêm một khoản tiền nữa mới đủ. Đỗ Vân Ngũ mấy năm nay mỗi ngày đến trong thành cũng không phải bạch hỗn, cùng những cái đó tam giáo cửu lưu người tiếp xúc, hoặc nhiều hoặc ít cũng biết một ít trong thành tình huống. Đỗ Thần Sinh nghĩ đến điểm này, hắn cũng nghĩ đến.

Hắn hỏi Đỗ Vân Cánh:

"Đại ca, mấy năm nay ngươi tích góp đươc rất nhiều tiền rồi hả?"

Đỗ Vân Cánh vì muốn giảm tiền phụng dưỡng về nhà, trở về liền cùng cha mẹ khóc than nói chính mình tiền tiêu hàng tháng thiếu thốn đến mức nào, ngày thường chi tiêu lại nhiều như thế nào. Gặp gỡ chuyện là còn sẽ hỏi Đỗ Thần Sinh muốn bạc. Cho nên Đỗ Vân Ngũ lời này vừa ra, Đỗ Thần Sinh nhìn đại nhi tử ánh mắt liền cực kỳ phức tạp.

Đỗ Vân cánh tuy không biết thê tử nói kia lời nói là cái gì dụng ý, nhưng khóc than lại là quen cửa quen nẻo, lập tức cười khổ một chút:

"Ta nơi nào có tiền? Ngày thường ta có bao nhiêu tiền tiêu vặt, mang về nhà bao nhiêu, cha lại không phải không biết."

Trương thị ở bên cạnh tiếp lời nói:

"Cha chắc cũng biết, cha ta xưa nay yêu thương Trình nhi, biết hắn muốn thành thân, lại biết sự khó sử của chúng ta. Liền nói chúng ta đổi tòa nhà thiếu tiền hắn sẽ giúp chi trả, coi như cho Trình nhi tiền mừng cưới."

Nghe được lời này, Đỗ Thần Sinh cau mày. Hắn không tin lý do của Trương thị.

Mấy năm nay, Trương thị luôn nói nhà mẹ đẻ trợ giúp nàng rất nhiều, trong nhà hài tử mặc tựa hồ đều là Trương gia nhị lão cấp thu xếp, rốt cuộc Trương gia có cái tơ lụa cửa hàng, cấp cháu ngoại cùng ngoại tôn nữ làm quần áo, cũng là tình lý bên trong sự.

Nhưng Trương gia người Đỗ Vân Cánh cũng tiếp xúc nhiều lần, hắn không thấy ra Trương gia có bao nhiêu hào phóng, đối đãi Trương thị cái này gả đi ra ngoài nữ nhi cũng không gặp đến có bao nhiêu tốt. Quan trọng nhất chính là, tuy nói Trương gia là ở trong thành mở ra điểm tâm phô cùng tơ lụa, nhưng sinh ý cũng không thấy đến thật tốt, một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền, sao có thể lấy ra để chu cấp cho nữ nhi đã gả ra ngoài?

Trương thị cũng là có huynh đệ, chất nhi chất nữ bảy tám cái, cả nhà trên dưới cũng có hơn mười người. Trương gia chính mình trụ địa phương đều không rộng rãi, sao có thể móc ra tiền tới cấp Trương thị đổi tòa nhà?

Diêu thị bưng cái đầu heo tiến vào, thấy được Trương thị đàng hoàng mà ngồi ở chỗ kia, cùng mấy cái cha con nói chuyện, hơn nữa nói vẫn là chuyện đổi tòa nhà, nàng liền cũng ngồi lại nghe.

Lúc này nghe được lời này, nàng nhịn không được xen mồm hỏi:

"Vậy sau khi đổi tòa nhà xong, ai sẽ là người đứng tên tòa nhà?"
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 35: Mâu Thuẫn (2)

Ban đầu mua tòa nhà, bởi vì không có phân gia, Đỗ Thần Sinh cũng lo lắng nhi tử không cho hắn dưỡng lão, kia chỗ tòa nhà là dừng ở Đỗ Thần Sinh danh nghĩa. Hiện giờ Đỗ Vân Cánh muốn đổi tòa nhà, chênh lệch giá vẫn là nhạc phụ bổ, khế nhà không có khả năng còn viết tên Đỗ Thần Sinh.

Nghĩ đến Đại phòng tưởng đổi tòa nhà, không đủ ở là một phương diện, về phương diện khác cũng là tưởng đem tòa nhà chuyển sang danh nghĩa của Đỗ Vân Cánh.

Đỗ Thần Sinh cùng Đỗ Vân Ngũ trong lòng hiểu rõ, Diêu thị cũng không hồ đồ, cho nên mới có câu này hỏi chuyện.

Trương thị nhưng một chút cũng không sợ, biểu tình tự nhiên nói:

"Tự nhiên là điền tên của tướng công."

Đỗ Vân Ngũ cùng Diêu thị sắc mặt biến đổi, quay đầu nhìn về phía Đỗ Thần Sinh.

Đỗ gia không phân gia, kia trong thành tòa nhà liền có một phần của nhị phòng. Hiện tại sao có thể tùy ý ca ca tẩu tử đem tòa nhà độc chiếm đi? Trừ phi bọn họ lấy ra bảy, tám mươi lượng bạc tới, bồi thường tổn thất của nhị phòng.

Đỗ Vân Cánh sắc mặt cũng không tốt. Hắn không biết thê tử vì sao bỗng nhiên nói lên chuyện này. Tuy nói bọn họ cũng từng thương lượng chuyện đổi tòa nhà nhưng lúc ấy nói chính là làm Đỗ Thần Sinh lấy một chút tiền ra tới, bọn họ lại góp thêm một ít đổi cái tòa nhà. Việc này cùng Trương gia không quan hệ, cũng chưa nói đem tòa nhà ghi ở danh nghĩa của hắn.

Rốt cuộc chưa phân gia, hắn làm như vậy, Đỗ Thần Sinh là sẽ không đồng ý.

Một phòng người đều nhìn Đỗ Thần Sinh, Đỗ Thần Sinh lại chỉ trầm khuôn mặt ngồi ở chỗ kia, không nói một lời.

Diêu thị thấy thế, nhịn không được mở miệng nói:

"Đại tẩu, này không hảo đi? Tòa nhà kia chính là của chung, đứng tên dưới danh nghĩa của cha."

Nếu là dĩ vãng, Trương thị nói chuyện còn sẽ uyển chuyển chút, nhưng từ khi biết chú em thích bài bạc còn thiếu một đống nợ, nàng liền không gì cố kỵ. Nếu Đỗ Thần Sinh sinh khí, vừa lúc làm ồn ào đòi phân nhà. Nếu không, bọn họ Đại phòng có bao nhiêu tiền đều không đủ cấp Đỗ Vân Ngũ trả nợ cờ bạc.

Nàng mỉm cười, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa lại chạy tới một cái hài tử, chính là Đỗ Cẩm Phúc.

Hắn nãi thanh nãi khí nói: "Thúc tổ phụ, tổ phụ của cháu nói đã đến giờ làm lễ, thỉnh mọi người qua làm lễ tế tổ.

Đỗ Thần Sinh nhìn xem trong phòng đồng hồ nước, quả thật là đã tới giờ, vội vàng đứng lên, nói:

" Việc này để về rồi nói, bây giờ đi tế tổ trước. "

Hắn nói xong thì chắp tay sau lưng hướng bên ngoài đi đến.

Trương thị vội kêu trong phòng hai cái nhi tử ra tới, Diêu thị cũng chạy đi gọi Đỗ Cẩm Thọ.

Ngày mồng tám tháng chạp không cần đi tế bái mồ mả, chỉ cần ở nhà thắp hương bái tế là được. Nữ quyến cũng không cần tham dự.

Đỗ Dần Sinh cùng Đỗ Vân Xương đã ở nhà chờ, nhìn thấy người nhị phòng tiến vào, quét một vòng, không thấy được Đỗ Cẩm Ninh, mày ông nhíu lại hỏi:

" Ninh nhi đâu? "

Đỗ Thần Sinh mờ mịt mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc này mới nhớ tới không gọi Đỗ Cẩm Ninh.

Đỗ Cẩm Thọ đứng ở cha hắn bên người, nghe được lời này, hắn lanh mồm lanh miệng nói:

" Ngày trước Đỗ Cẩm Ninh không phải sẽ không tham gia tế tổ sao? Tìm hắn làm cái gì? "

Đỗ Vân Cánh phụ tử ba người cũng thực nghi hoặc.

Hôm nay trở về, nhìn đến người của tam phòng đi thượng phòng ăn cơm, bọn họ liền muốn hỏi, chỉ là Trần thị các nàng vẫn luôn bận rộn, Đỗ Vân Cánh cũng không tìm được cơ hội hỏi. Vì vậy ba người liền đều nhìn chằm chằm Đỗ Dần Sinh, muốn biết trong khoảng thời gian này trong nhà đã xảy ra chuyện gì.

Đỗ Dần Sinh vừa nghe liền tức giận trong lòng, hỏi Đỗ Thần Sinh:

" Ninh nhi hiện tại vẫn là không có tư cách tham gia tế tổ sao? "

Đỗ Thần Sinh cũng biết đại ca đối Đỗ Cẩm Ninh coi trọng, vội vàng nói:

" Ta kêu Thọ nhi đi tìm hắn. "

Nói xong đối đỗ cẩm thọ phất phất tay.

Đỗ cẩm thọ không muốn đi tìm người, nhưng thấy ông bác cùng tổ phụ sắc mặt rất khó coi, phụ thân cũng không phản đối, chỉ phải bĩu môi đi.

Đã muốn tìm người đành phải tạm dừng việc tế tổ, Đỗ Vân Cánh thừa dịp này mở miệng hỏi:

" Như thế nào năm nay tế tổ lại cho Ninh nhi tham gia vậy? "

Còn không tiếc trì thời gian để chờ hắn.

Nói lên cái này, Đỗ Dần Sinh trên mặt liền tràn đầy kiêu ngạo cùng đắc ý:

" Vân Cánh ngươi còn không biết đi? Ninh nhi hắn có bản lĩnh xem qua là nhớ, hôm qua Viện Trưởng của Bác Duyệt thư viện còn muốn thu hắn vì thân truyền đệ tử đấy. "

Tựa như nhớ tới cái gì, tươi cười trên mặt hắn chợt tắt, không vui mà liếc nhà mình đệ đệ liếc mắt một cái, quay đầu đối Đỗ Vân Cánh nói:

" Trong chốc lát tế tổ xong, ta cùng ngươi nói tình huống của Ninh nhi một cách kĩ càng hơn."

Đỗ Vân Cánh phụ tử ba người vừa nghe Viện Trưởng thư viện muốn thu Đỗ Cẩm Ninh làm đồ đệ, một đám đều trợn tròn đôi mắt.

Bọn họ ở trong thành nên đối tình huống của thư viện rất rõ ràng.

Li Thủy huyện, liền một cái thư viện, hơn nữa vẫn là trong kinh đại quan giúp đỡ xây dựng, thầy giáo cũng rất lợi hại, mặc dù ở toàn bộ tỉnh phủ đều là nổi danh. Có thể nói chỉ cần thư viện nguyện ý thu ngươi, như vậy ngươi một chân liền tính bước vào tú tài hàng ngũ. Những trường tư thục khác liền thư viện một cây lông tơ đều so ra kém.
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 36: Ta Muốn Phân Nhà

Đỗ Cẩm Trình cùng Đỗ Cẩm Đức đọc sách nhiều năm như vậy, một lòng liền tưởng tiến thư viện. Nhưng chung quy bởi vì bọn họ tư chất không tốt, thành tích không tốt, Đỗ Vân Xương dù tận tâm hỗ trợ, bọn họ vẫn cứ không có biện pháp đi vào.

Liền cái bình thường học viên cũng chưa biện pháp làm, càng không cần phải nói làm viện trưởng nhìn trúng, thu làm thân truyền đệ tử.

Kia chính là Quan gia người a, trong kinh đại quan đệ đệ, bao nhiêu người tưởng nịnh bợ hắn. Có thể được hắn một tiếng khen, trung tú tài xác suất đều phải lớn hơn nhiều, rốt cuộc huyện lệnh đại nhân cũng phải nhìn mặt mũi của hắn không phải? Càng không cần phải nói hắn thân truyền đệ tử.

Không nghĩ tới Đỗ Cẩm Ninh thế nhưng có thể được Viện Trưởng nhìn trúng.

Đỗ Vân cánh tưởng chính mình nghe lầm, hỏi lại một câu:

"Bá phụ, ngươi là nói, Viện trưởng nhìn trúng Đỗ Cẩm Ninh, muốn thu hắn làm đồ đệ?"

"Đúng vậy? Kia hài tử đọc qua là nhớ, hắn vốn định bái Hoàng Trừng Minh tiên sinh vi sư, nhưng sơn trưởng không đồng ý, chết sống muốn thu hắn làm đồ đệ, lại còn có nói, làm hắn qua năm liền đi thư viện đọc sách."

Nói tới đây, Đỗ Dần Sinh dừng một chút, quay đầu lại trừng mắt nhìn Đỗ Thần Sinh liếc mắt một cái:

"Nhưng cha ngươi nói không có tiền!"

Đỗ Thần Sinh xụ mặt xuống nói:

"Đây chẳng lẽ không phải sự thật? Mỗi năm bốn, năm mươi lượng, ta từ đâu kiếm ra nhiều tiền như thế cho hắn đi đọc sách?"

Hắn chuyển hướng Đỗ Vân Cánh:

"Ngươi có lấy ra được?"

Đỗ Vân cánh không nghĩ tới lão cha lập tức đem lửa đạn chuyển đến trên người mình, vội cười khổ nói:

"Cha, ta tình huống ngươi lại không phải không biết, trừ phi toàn gia không ăn không uống, nếu không làm sao một năm có thể tích cóp ra bốn, năm mươi lượng bạc tới?"

"Ngươi.."

Đỗ Dần Sinh bị tức giận đến quá sức, chỉ vào Đỗ Thần Sinh đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên trái tim đau xót, che lại ngực liền ngã xuống.

Đợi Đỗ Cẩm Thọ tìm được nàng, hai người hồi Đỗ gia đại phòng khi, lang trung đã tới cấp Đỗ Dần Sinh châm cứu quá, mới từ Đỗ gia rời đi. Đỗ Dần Sinh đã thức tỉnh, không có đáng ngại. Lúc này Mông thị đang ngồi ở hắn bên người trấn an hắn. Đỗ Thần Sinh rũ đầu ngồi ở chỗ kia, biểu tình có chút uể oải.

Thấy Đỗ Cẩm Ninh tiến vào, Đỗ Vân Ngũ đứng lên, âm dương quái khí nói:

"Xem đi, ta liền biết tiểu tử này chính là cái Tang Môn tinh, chuyên môn khắc người. Trong khoảng thời gian này tiểu tử này nhảy nhót đến lợi hại, nhà của chúng ta liền liên tiếp xảy ra chuyện. Bá phụ, ta cảm thấy ngươi vẫn là cách hắn xa chút hảo, miễn cho bị hắn khắc."

Nghe được lời này, Mông thị cùng Chương thị ánh mắt liền nhìn lại đây, sắc mặt không được tốt xem.

Đỗ Cẩm Ninh trầm mặc nhìn Đỗ Vân Ngũ liếc mắt một cái:

"Nhị bá, ngươi chính là trụ ta cách vách, chúng ta còn một bàn ăn cơm, chúng ta huyết thống còn gần. Nếu là ta thật khắc người, kia cũng là trước khắc ngươi."

"Ngươi.."

Đỗ Vân năm không nghĩ tới Đỗ Cẩm Ninh còn dám nói chuyện, lại còn có dám nói ra như vậy một phen lời nói. Hơn nữa, hắn nói như thế nào chính mình bài bạc vận may như vậy thấp đâu, nguyên lai là tiểu tử này khắc hắn.

Nghĩ như vây, hắn giết Đỗ Cẩm Ninh tâm đều có, đi tới giơ ra bàn tay liền phải phiến Đỗ Cẩm Ninh cái tát.

"Dừng tay."

Đỗ Dần Sinh hét lớn một tiếng.

Vừa rồi Đỗ Dần Sinh ngã xuống như vậy thật là dọa người, Đỗ Vân Ngũ cũng không dám lại chọc hắn sinh khí, tay khó khăn lắm ngừng ở trước mặt Đỗ Cẩm Ninh.

Mọi người đều quay đầu nhìn Đỗ Dần Sinh.

Đỗ Dần Sinh dựa ngồi ở trên giường, hít sâu một hơi, mệt mỏi vẫy vẫy tay:

"Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta cùng Ninh nhi nói nói mấy câu."

Mọi người đi ra ngoài hết. Trong phòng chỉ còn Mông thị cùng Đỗ Cẩm Ninh hai người còn đứng ở nơi đó.

Mông thị đang định đi ra ngoài, Đỗ Dần Sinh lại đối nàng ôn thanh nói:

"Ngươi lưu lại."

Mông thị cũng không yên tâm trượng phu, liền lại ngồi trở lại trước giường.

Đỗ Dần Sinh lúc này mới nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh:

"Đối với chuyện vừa rồi, ngươi có ý kiến gì?"

Đỗ Cẩm Ninh lắc đầu:

"Không có ý kiến gì."

Nàng nhìn về phía Đỗ Dần Sinh:

"Về sau nếu ông bác bên này không có việc gì, ta liền sẽ không tới."

Đỗ Dần Sinh không có gì cảm xúc đôi mắt hiện ra một mạt ấm áp.

Hắn nhìn chăm chú Đỗ Cẩm Ninh:

"Ngươi có biết ta vừa rồi vì sao bị khí bị bệnh?"

Đỗ Cẩm Ninh gật gật đầu:

"Vừa rồi ta vào cửa khi, tứ thẩm đều đem sự tình cùng ta nói."

"Kia về sau, ngươi là tính thế nào?"

Đỗ Dần Sinh nhìn chăm chú nàng:

"Nếu ngươi muốn vay tiền, ta có thể cho ngươi mượn. Ông bác chỉ có thể gom đủ một năm học phí cho ngươi. Còn lại, liền dựa vào chính ngươi. Chờ về sau ngươi có tiền đồ, lại đem tiền trả cho ông bác."

Đỗ Cẩm Ninh kế hoạch lâu như vậy, liền chờ giờ khắc này. Bất quá nàng không dám lộ ra sự gấp gáp, sợ bị Đỗ Dần Sinh nhìn ra manh mối.

Nàng trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu:

"Ta muốn phân nhà."
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 37: Thuyết Phục

[HIDE-THANKS]
"Phân, phân nhà?" Đỗ Dần Sinh không thể ngờ tới Đỗ Cẩm Ninh thế nhưng nói ra hai chữ này tới.

Trong khoảng thời gian này Đỗ Dần Sinh vì việc của Đỗ Cẩm Ninh mà suy nghĩ bạc cả đầu xem có biện pháp giải quyết nào hay không nhưng chính là không nghĩ tới phân nhà.

Thứ nhất, Đỗ Cẩm Ninh còn có trưởng bối trên đời, các tình huống tương tự là sẽ không phân gia. Thứ hai là tuổi Đỗ Cẩm Ninh còn nhỏ không thể lập hộ, hơn nữa một đám cô nhi quả phụ, phân gia không riêng không biết dựa vào cái gì để sinh hoạt, cũng không ai giúp đỡ chống đỡ môn hộ.

"Ngươi như thế nào sẽ nghĩ đến phân nhà?" Hắn hỏi.

Đỗ Cẩm Ninh rũ mắt: "Không phân nhà còn có thể như thế nào? Nhị bá ở bên ngoài bài bạc, thiếu một khoản nợ. Hắn không cảm thấy chính mình làm được không đúng còn nói là ta khắc hắn".

Đỗ Dần Sinh cùng Mông thị ngạc nhiên.

"Nhị bá ngươi đi ra ngoài bài bạc?"

"Vâng". Đỗ Cẩm Ninh gật gật đầu: "Ta lần trước ở trong thành, nhìn đến người của sòng bạc đánh hắn, kêu hắn trả ba mươi lượng bạc". Nói xong nàng tự giễu mà cười cười.

"Tổ phụ ngươi có biết hay không?" Mông thị hỏi.

"Biết".

Đỗ Dần Sinh cùng Mông thị liếc nhau, nhíu mày.

Đỗ Cẩm Ninh lại nói: "Phân nhà thì dù bọn họ xảy ra chuyện gì cũng không oán được ta khắc bọn họ. Hơn nữa, ta cùng nương, tỷ tỷ cũng không cần lại sống những ngày tháng bị khinh bỉ nữa".

Đỗ Dần Sinh thở dài một hơi: "Đừng nói tổ phụ ngươi còn trên đời, sẽ không phân gia. Mặc dù hắn đồng ý, các ngươi một phòng toàn phụ nữ và trẻ em, cô nhi quả phụ, dựa vào cái gì sinh hoạt? Huống hồ, ngươi tuổi còn nhỏ, không thể lập hộ, liền tính đem các ngươi phân ra đi, kia cũng không xem như phân gia, chỉ là không hề quản các ngươi chết sống mà thôi".

Trước kia hắn còn cảm thấy Đỗ Cẩm Ninh thông minh đến không giống mười tuổi hài tử, nhưng vừa rồi kia lời nói, ở Đỗ Dần Sinh trong mắt chính là thuần túy hài tử lời nói.

Mông thị cũng nói: "Ninh nhi, đây không phải lúc để giận dỗi, ngươi nhưng đừng phạm hồ đồ".

Đỗ Cẩm Ninh hướng cửa nhìn liếc mắt một cái, do dự không có mở miệng.

Đỗ Dần Sinh thấy thế, vội liếc mắt ám chỉ nhìn Mông thị.

Mông thị hiểu ý, đứng dậy nói: "Cũng không biết thuốc của ngươi đã nấu xong chưa, để ta đi xuống xem sao". Nàng nói xong thì quay mặt bước ra ngoài cửa. Nàng mới vừa đi đến gian ngoài, trong phòng Đỗ Dần Sinh cùng Đỗ Cẩm Ninh liền nghe thấy Đỗ Vân Ngũ cười nói: "Ta đang muốn đi nhìn xem bá phụ như thế nào đâu, bá mẫu ngài liền ra tới. Bá phụ đã đỡ chưa ạ".

"Vẫn tốt, đang nói chuyện với Ninh nhi". Mông thị cười như không cười mà liếc hắn một cái, hướng Chương thị phân phó: "Ngươi đi xem thuốc nấu như thế nào rồi. Nấu xong thì cứ để đó đã rồi chốc bưng ra sau".

Đợi Chương thị đáp ứng, Mông thị lúc này mới xoay người tiến vào, thuận tay đem cửa phòng đóng lại.

Đỗ Dần Sinh lắc đầu, đối Đỗ Cẩm Ninh nói: "Được rồi, có lời gì ngươi hiện tại có thể nói".

Đỗ Cẩm Ninh lúc này mới mở miệng nói: "Ông bác, ta nói phân gia cũng không phải lời nói lúc giận dỗi. Ngươi cũng thấy rồi, nhị bá của ta chính là cái động không đáy. Có hắn ở, tổ phụ là không có tiền đưa ta đi đọc sách. Ta viết thoại bản kiếm chút tiền mặc dù lấy ra cũng là của chung. Không phải bị dùng để trả nợ cho nhị bá thì chính là vào ta hòm của tổ mẫu, đừng nghĩ làm cho bọn họ lấy ra để cho ta đi đọc sách".

Đỗ Dần Sinh nghĩ nhị phòng những người đó tính tình, thầm than gật gật đầu, rất là tán đồng Đỗ Cẩm Ninh này phiên lời nói.

"Nhưng phân gia liền khác. Mẫu thân ta bởi vì cha ta, liền tính lại khó cũng sẽ cắn răng nuôi ta đọc sách. Các nàng sẽ thuê ruộng để trồng trọt, trừ bỏ trả tiền thuê cùng thuế, hoặc nhiều hoặc ít còn có thể dư ít tiền. Nhưng nếu không phân gia, các nàng chính là giúp trong nhà làm không công, một văn tiền đều không được cầm. Mặc dù mẫu thân ta tưởng đưa ta đến chỗ ngài đi đọc sách đều là chuyện hữu tâm vô lực".

"Có ta viết thoại bản tiền, lại có mẫu thân các nàng làm ruộng tiền lời, một năm ăn mặc cần kiệm, nghĩ đến hai mươi lượng học phí cũng còn có thể kiếm được ra tới. Đến lúc đó ta lại đi cho người ta sao chép sách chắc cũng sẽ có một ít tiền thu. Chờ ta lớn chút nữa, bản lĩnh nhiều hơn thì cuộc sống sẽ một năm so năm trước tốt hơn. Chuyện này chắc chắn sẽ so với khi không phân nhà tốt hơn".

Sau khi nghe Đỗ Cẩm Ninh phân tích xong, Đỗ Dần Sinh cảm thấy rất có đạo lý.

"Ngươi nói rất có đạo lý". Đỗ Dần Sinh gật gật đầu, bắt đầu suy tư làm sao để Đỗ Cẩm Ninh có thể được phân nhà.

"Nhưng tuổi tác của ngươi không đủ, không thể lập hộ. Ngươi là tưởng trước từ trong nhà dọn ra tới sao?"

Đỗ Cẩm Ninh lắc đầu: "Không, ta tưởng lập hộ, nếu không đại tỷ không biết khi nào phải bị nhị bá mang đi bán".

Nàng ngẩng đầu nói: "Cha của Chương đại ca là thôn trưởng, Viện Trưởng là lão sư của ta. Ta sẽ đem tuổi sửa lớn thêm hai tuổi, đây không phải việc khó.

Đỗ Dần Sinh đôi mắt lập tức sáng lên.

Giải quyết vấn đề này, tinh thần hắn lập tức phấn trấn, hắn đối Đỗ Cẩm Ninh nói:" Trong chốc lát tế tổ xong, ngươi cùng tổ phụ ngươi nói chuyện này. Đừng sợ, có ta ở đây, bọn họ không dám bắt nạt ngươi ".

Đỗ Cẩm Ninh quỳ đến trên mặt đất:" Thịch thịch thịch "mà dập đầu ba cái:" Làm phiền ông bác ".

" Lên, mau đứng lên đi ".

Đỗ Dần Sinh giãy giụa từ trên giường xuống dưới, ở Mông thị nâng hạ đi ra ngoài:" Đi, trước tế tổ ".

Đỗ Cẩm Ninh lại không có động, trong miệng nói:" Ông bác, nếu không ta hôm nay trước không tế tổ đi. Dù sao nhiều năm như vậy ta cũng không tế tổ, hiện tại cũng không kém này một năm ".

" Đừng nói bậy, theo ta đi". Đỗ Dần Sinh không cho phân trần.

Đỗ Cẩm Ninh chỉ phải theo đi ra ngoài.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 38: Đoạn Tuyệt Quan Hệ

[HIDE-THANKS]
Ngoài cửa mọi người thấy bọn họ ra tới, đều nhìn lại đây.

Đỗ Dần Sinh cũng không nói chuyện, trực tiếp ra cửa, hướng từ đường đi đến.

Ở dưới sự dẫn dắt của Đỗ Dần Sinh, mọi người đều tam lạy chín bái mà hành lễ, lần lượt dâng hương đốt tiền giấy, lúc này mới lui ra tới.

Ra từ đường, Đỗ Dần Sinh phân phó Đỗ Cẩm Ninh:

"Nhà trưởng thôn chắc đã tế tổ xong, ngươi đi mời hắn đến đây."

"Đại ca, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao phải đi mời trưởng thôn?"

Đỗ Thần Sinh bất an mà nhìn chằm chằm Đỗ Dần Sinh.

Đỗ Dần Sinh lại không để ý tới hắn, bảo Đỗ Vân Xương nâng đỡ đi ra ngoài:

"Đi sang nhị phòng."

Đỗ Dần Sinh nghiêm khắc lên thì Đỗ Thần Sinh cũng muốn sợ. Hắn cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ phải đi theo Đỗ Dần Sinh cùng nhau trở về nhà hắn.

Đỗ Cẩm Ninh chạy đến nhà Chương Hồng Văn, liền thấy bọn họ sớm đã tế tổ xong xuôi.

Chương Hồng Văn nhìn đến Đỗ Cẩm Ninh, rất là cao hứng, cười hỏi:

"Sao ngươi lại tới đây?"

Đỗ Cẩm Ninh thấy trong phòng đều là người, dứt khoát đem hắn lôi ra đến bên ngoài, đem sự tình nói với hắn.

Chương Hồng Văn nói:

"Ngươi đợi chút, ta đi kêu cha ta."

Nói xong liền chạy vào trong viện.

Chỉ trong chốc lát, Chương Quang Nghĩa liền ra tới, đối Đỗ Cẩm Ninh cười nói:

"Yên tâm, chuyện của ngươi cứ giao cho ta."

Đỗ Cẩm Ninh rất là cảm kích.

Tuy nói Chương Quang Nghĩa giúp nàng, nguyên nhân chủ yếu là vì Quan Nhạc Cùng nhưng thời khắc mấu chốt có thể dứt khoát mà đứng ra như vậy thì Đỗ Cẩm Ninh vẫn coi như nợ một cái ân tình của hắn.

Chương Hồng Văn không yên tâm, cũng đi theo bọn họ cùng đi Đỗ gia.

Đỗ gia nhị phòng nhà chính ngồi năm, sáu cái đại nam nhân, lại đều im lặng không nói, yên lặng tĩnh mịch. Nhìn thấy Chương Quang Nghĩa tiến vào, Đỗ Thần Sinh lúc này mới đứng dậy chào hỏi, biểu tình rất là bất an.

"Trước ngồi một lát, ta bảo Cẩm Trình cùng Cẩm Đức đi thỉnh Trịnh đại thúc cùng Lý đại bá."

Đỗ Dần Sinh hướng Chương Quang Nghĩa cười nói.

Hai người đọc sách cùng trường, sau lại làm thông gia, tình như thủ túc. Chương Quang Nghĩa gật gật đầu, ngồi xuống ghế dành cho khách.

Chỉ chốc lát sau, hai lão giả cùng Đỗ Cẩm Trình cùng Đỗ Cẩm Đức cùng nhau đã trở lại.

Trịnh đại thúc chính là cha của Trịnh Lâm. Tuổi tác của hắn tuy rằng không phải là lớn nhất trong thôn, nhưng khi còn trẻ cũng vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, là một người thông hiểu lí lẽ phải trái.

Lý đại bá thì râu tóc đều đã trắng xóa, ông năm nay đã 75 tuổi rồi lại vẫn tai thính mắt tinh, đi lại dễ dàng. Hai ông cùng Đỗ Dần Sinh đều là những người đức cao vọng trọng trong thôn. Khi trong thôn có gia đình nào cần phân sử chuyện gì thì họ sẽ được mời tới để phân xử cùng với trưởng thôn.

Đợi mọi người chào hỏi xong xuôi và ngồi ổn định. Đỗ Dần Sinh lúc này mới mở miệng: "Hôm nay, mời trưởng thôn cùng Lý đại bá, Trịnh đại thúc lại đây là muốn nhờ mọi người làm chứng. Chúng ta Đỗ gia đại phòng cùng Đỗ gia nhị phòng, trước kia là phân gia, hiện tại sẽ hoàn toàn tách ra. Nhà Đỗ Thần Sinh cùng nhà ta sẽ không có quan hệ gì nữa. Về sau bọn họ có chuyện gì, cũng đừng tìm ta. Chúng ta bên này có chuyện gì, cũng sẽ không đi tìm bọn họ. Hai nhà từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt.

Đỗ Thần Sinh hoàn toàn choáng váng.

Trước kia hắn cùng đại ca cũng từng có mâu thuẫn, tỷ như ở lúc Đỗ Vân Thành chết, hắn cùng Ngưu thị muốn dìm chết Đỗ Cẩm Ninh, Đỗ Dần Sinh liền cùng hắn cãi nhau một trận lớn, hai người cũng nói rất nhiều lời nói tổn thương nhau. Nhưng qua lúc sau, hai người vẫn là thân huynh đệ, cũng không có ở cảm tình thượng sinh ra ngăn cách. Vì hắn còn trẻ mà mất con, đại ca đối hắn còn càng quan tâm một ít, thường xuyên an ủi hắn.

Như thế nào hôm nay chỉ tranh cãi vài câu, hắn liền phải cùng chính mình đoạn tuyệt quan hệ?

Đỗ Cẩm Ninh cũng có chút ngốc. Không phải nói phân nhà sao? Như thế nào lại thành đại phòng cùng nhị phòng đoạn tuyệt quan hệ?

Chợt nàng liền phản ứng lại đây, rũ đầu ngồi ở trong một góc, một bộ việc không liên quan tới mình.

Phản ứng của nàng khiến Đỗ Dần Sinh rất vừa lòng.

Chương Quang Nghĩa cùng Chương Hồng Văn cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Chuyện này cùng chuyện đã thương lượng hoàn toàn khác nhau.

Nhưng dù sao thì đây cũng là việc nhà của Đỗ gia, bọn họ chỉ là người làm chứng, sẽ không nhúng tay. Người Đỗ gia nói như thế nào, bọn họ nghe là được.

Chương Quang Nghĩa gật gật đầu, lên tiếng:

" Được. "

Không đưa ra ý kiến gì, cũng không khuyên can câu nào cả.

" Ca, đại ca, ngài không thể như vậy, ta không hiểu chuyện, nói những lời không phải, ngươi dỗ ta là được, như thế nào có thể cùng ta đoạn tuyệt quan hệ đâu? "

Đỗ Thần Sinh lập tức kêu rên lên. Một đống tuổi, còn cùng tiểu hài tử giống nhau, ở trước mặt Đỗ Dần Sinh làm nũng.

Đỗ Dần Sinh lại không để ý tới hắn, tiếp tục nói:

" Vừa rồi các ngươi cũng nói, các ngươi nhị phòng không thuận, đều là Cẩm Ninh khắc. Bọn họ mẫu tử mấy năm nay ở Đỗ gia sống đến như thế nào, người trong thôn đều là rõ như ban ngày. Ở cùng nhị phòng hoàn toàn tách ra phía trước ta sẽ làm chủ, đem Đỗ gia tiểu tam phòng từ Đỗ gia nhị phòng phân gia ra tới. Bọn họ mẫu tử năm người, không cần Đỗ gia nhị phòng bất cứ tài sản gì, xem như tay không rời nhà. Nhưng về sau Đỗ Thần Sinh cùng Ngưu thị sinh lão bệnh tử, đều cùng bọn họ không quan hệ. Trừ bỏ mỗi năm ăn tết cấp Đỗ Thần Sinh vợ chồng lễ tết trị giá 50 văn tiền thì sẽ không cần phải chịu thêm bất cứ nghĩa vụ gì nữa. "

Đỗ Thần Sinh còn không có phản ứng lại đây, Đỗ Vân Ngũ liền lập tức phản đối nói:

" Không được, tiểu tam phòng không thể phân ra ngoài."

Tiểu tam phòng phân ra đi, ai tới làm ruộng? Quan trọng nhất chính là sau khi phân gia, hắn liền không thể tùy ý bán Đỗ Phương Linh. Vậy thì hắn lấy đâu ra tiền mà trả nợ chứ? Huống chi ngoài Đỗ Phương Linh còn có Đỗ Phương Phỉ cùng Đỗ Phương Huệ, đều là tiền cả.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 39: Tranh Luận

[HIDE-THANKS]
"Vì cái gì không thể phân nhà? Vừa rồi không phải ngươi nói Ninh nhi khắc ngươi sao?"

Đỗ Dần Sinh lạnh lùng nói.

"Đúng vậy, chính là hắn khắc ta. Chuyện này rất đơn giản, đem một mình hắn phân ra là được."

Đỗ Vân Ngũ không biết xấu hổ nói.

Lúc này không riêng gì Đỗ Dần Sinh, đó là Chương Quang Nghĩa, Trịnh đại thúc cùng Lý đại bá nhìn về phía Đỗ Vân Ngũ ánh mắt cũng trở lên kỳ quái.

"Đỗ Thần Sinh, Ý của Vân Ngũ cũng là ý của ngươi sao?"

Đỗ Dần Sinh quay đầu đi hỏi Đỗ Thần Sinh.

Đỗ Thần Sinh thấy đại ca trực tiếp nhảy vọt qua đoạn tuyệt quan hệ chuyện này, thảo luận đến tiểu tam phòng vấn đề, không khỏi trong lòng gấp gáp, vẻ mặt lấy lòng mà đối Đỗ Dần Sinh nói:

"Đại ca, sao có thể? Ngươi lại không phải không biết, ta hiện tại đối Ninh nhi rất là yêu thương, sao có thể đem hắn phân ra? Chờ sang năm, ta còn muốn đưa hắn đi đọc sách nữa mà."

Đỗ Dần Sinh lại không phải người dễ bị lừa gạt, hắn hỏi:

"Ngươi tính toán đưa hắn đi chỗ nào đọc sách?"

Đỗ Thần Sinh tròng mắt xoay chuyển, lại liếc nhìn Chương Quang Nghĩa một cái, cười nói:

"Viện trưởng của Bác Duyệt thư viện đã coi trọng Ninh nhi, đó là phúc của Đỗ gia chúng ta, sao có thể cô phụ tấm lòng của ngài ấy? Ta tự nhiên là đưa hắn đi thư viện đọc sách."

Đỗ Dần Sinh nghi hoặc mà nhìn hắn.

Nếu là trước kia, đệ đệ nói lời này, hắn còn có khả năng tin tưởng. Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn đã đem Đỗ Thần Sinh nhìn thấu. Đây là một người chỉ quan tâm tới lợi ích của bản thân. Đỗ Dần Sinh tự nhận chính mình ở trong thôn điểm này địa vị, còn không đủ để đả động Đỗ Thần Sinh, làm hắn một năm chi ra mấy chục lượng bạc đưa Đỗ Cẩm Ninh đi học.

Nói cách khác, hắn là lừa gạt chính mình? Chờ hắn hết giận và đám người Chương Quang Nghĩa vừa đi. Đỗ Thần Sinh liền sẽ không chịu nhận hoặc là đến lúc đó lại đến cùng chính mình khóc than. Chính mình chẳng lẽ còn có thể lại thỉnh những người này tới, cùng nhị phòng đoạn tuyệt quan hệ chắc?

Buộc Đỗ gia nhị phòng táng gia bại sản mà đưa Đỗ Cẩm Ninh đọc sách, chính mình lại không ra một văn tiền, chuyện này nói như thế nào đều là chính mình đuối lý, nháo đi ra ngoài, cũng là chính mình không mặt mũi.

Đỗ Thần Sinh tính toán thật là hay mà.

Đỗ Dần Sinh suy nghĩ thấu đáo liền lạnh lùng nói:

"Ngươi không phải nói không có tiền sao? Sao lại đồng ý đưa Ninh nhi đi đọc sách?"

"Chúng ta dù hoàn cảnh khó khăn, nhưng dù sao cũng cần phải đưa hắn đi đọc sách chứ."

Đỗ Thần Sinh vừa nói trong lòng vừa nghĩ ra biện pháp. Chờ sang năm liền đem Đỗ Cẩm Ninh biến thành một tên ngốc, đến lúc đó liền tính hắn đưa Đỗ Cẩm Ninh đi thì thư viện cũng không thu. Xem đại ca còn có thể khó xử mình như thế nào được, hừ ".

Đỗ Cẩm Ninh thấy được Đỗ Dần Sinh không hề giúp nàng tranh thủ chuyện phân gia nữa cũng không hốt hoảng, nhàn nhã mà chờ Đại phòng ra tay. Nàng trăm phương nghìn kế mà trở thành học sinh của thư viện còn không phải là vì giờ khắc này sao?

Quả nhiên, Đỗ Vân Cánh bị Trương thị nhéo một cái liền mở miệng:

" Cha, ngươi nói đưa Ninh nhi đi thư viện đi học, nhưng chúng ta làm sao có nhiều tiền như vậy? Trình nhi sang năm muốn thành thân, vân nhi cũng cần đặt mua của hồi môn. "

Hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Đỗ Vân Ngũ một cái:

" Lại nói, Vân Ngũ thiếu nợ cờ bạc ba mươi lượng còn không biết lấy đâu ra để trả. Vậy người lấy đâu ra tiền để cho Ninh nhi đi đọc sách? "

Sao hắn lại biết chuyện nợ cờ bạc của Đỗ Vân Ngũ.

" Ta còn chưa có chết đâu, chuyện này không cần ngươi nhọc lòng, ta sẽ tự xử lý. "

Hắn oán hận nói, dùng sức mà trừng mắt nhìn Đỗ Vân Cánh.

Đỗ Vân Cánh nghe được lời này, cười một chút:" Nếu cha đã nói như vậy, ta liền không có ý kiến gì. Ngài đã có tiền, kia sang năm ta liền không cho trong nhà tiền nữa. Nhà ta muốn đổi tòa nhà, Trình nhi muốn thành thân, đều rất là cần tiền. Ta trước kia trừ bỏ tiền chi tiêu cơ bản trong nhà, tiền thừa ra đều đưa cho cha. Đến lúc đó ngài chi cho ta khoảng bốn, năm mươi lượng bạc. Ta lại đi nhà nhạc phụ mượn một ít, hẳn là đủ để lo liệu hai chuyện này.

Ngưu thị vừa nghe thấy lời của Đại nhi tử liền tức giận:

"Vân Cánh ngươi nói cái gì vậy? Bốn, năm mươi lượng? Ngươi xem cha ngươi là cây rụng tiền à? Hắn làm gì có nhiều tiền như vậy? Hơn nữa ngươi không cho trong nhà tiền bạc, thì cha và mẹ ngươi ăn cái gì? Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, lão nương vất vả nuôi ngươi khôn lớn mà ngươi hồi báo cha mẹ ngươi như vậy à? Ngươi đừng quên, ngươi hiện tại trụ tòa nhà vẫn là của chúng ta đâu. Ngươi nếu không lấy bạc trở về cho chúng ta dưỡng lão, kia tòa nhà cũng đừng ở, cút cho ta đi ra ngoài."

"Nương, ngài lời này ta liền không đồng ý."

Trương thị vừa thấy Ngưu thị nhảy ra, trong lòng vui vẻ, lập tức liền mở miệng:

"Tướng công là trưởng tử, hắn phụng dưỡng các ngươi là đương nhiên nhưng hắn không có nghĩa vụ phải nuôi các đệ đệ chứ? Nhị đệ chưa bao giờ làm việc, hiện tại còn đi bài bạc, thiếu một món nợ lớn, chẳng lẽ muốn tướng công tới trả? Còn có tiểu tam phòng, Đỗ Cẩm Ninh đọc sách mỗi năm cũng cần tiêu phí một số tiền lớn? Nếu nói, chúng ta ở tòa nhà của các ngươi thì phải gánh vác tất cả. Vậy thì tòa nhà kia chúng ta cũng không dám ở nữa, trực tiếp đem tòa nhà trả cho các ngươi là được, chúng ta sẽ phân nhà. Liền cùng bá phụ vừa rồi nói như vậy, về sau quê quán có chuyện gì, các ngươi cũng đừng tìm chúng ta, trừ bỏ ngày lễ tết chúng ta cũng sẽ không lại gánh nặng cái gì. Mấy năm nay mỗi tháng chúng ta giao cho trong nhà tiền, cũng đủ trả lại các ngươi đối tướng công công ơn dưỡng dục rồi."
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back