Bài viết: 17 

Chương 10. Nữ phụ si tình ta không làm nữa (10)
"Ngươi.." Lục Thần cả người phát run, tức giận nói không ra lời.
Quý Mạch Mạch một bộ dáng bình tĩnh, nâng chén trà lên uống một ngụm.
Lục Thần rất muốn phất tay áo rời đi nhưng là nhìn đến bộ dáng bình tĩnh của Quý Mạch Mạch liền không thể động đậy nữa, hắn cảm thấy Quý Mạch Mạch bây giờ cùng trước kia không giống nhau, có điểm gì đó đã thay đổi rồi.
Thực mau nghĩ đến nàng bây giờ không còn suốt ngày bám lấy hắn nữa.
Trước kia nhìn thấy hắn nói chuyện với Đỗ Ngữ Nhu liền sẽ chạy theo bắt chuyện hỏi họ cặn kẽ.
Nhưng bây giờ nàng không còn quan tâm nữa.
Lục Thần cảm thấy trong lòng âm u, nắm chặt tay.
Quý Mạch Mạch đặt chén trà xuống, hờ hững liếc nhìn, "Lục công tử không cần xem qua sổ sách sao? Vậy thì tốt quá rồi, Lục công tử đây thật là phóng khoáng. Trần ma ma người mang giấy nợ tới đây đi."
"Vâng." Trần ma ma bước tới cầm lấy tờ giấy nợ đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần Lục Thần ấn dấu vân tay vào là nó sẽ có hiệu lực ngay lập tức.
Quý Mạch Mạch đưa ra một cử chỉ mời, "Nếu không có vấn đề gì thì ngươi hãy ấn dấu vân tay vào đây đi."
Lục Thần khóe miệng giật giật, nàng thực sự đem ra tờ giấy nợ sao.
Làm sao hắn có thể ấn dấu vân tay vào đó đây.
Hơn nữa, hắn cũng chẳng muốn hòa li với Quý Mạch Mạch một chút nào.
Lục Thần cố nén suy nghĩ của mình, ngẩng mặt nhìn Quý Mạch Mạch, ấm ức nói, "Mạch Mạch, nàng đây là làm sao vậy.. Ta biết nàng còn đang rất tức giận, đều là lỗi của ta, là ta tự tiện dẫn Ngữ Nhu trở về.."
Lục Thần muốn ổn định cảm xúc của Quý Mạch Mạch trước, sau đó mới hỏi lý do tại sao nàng phải làm vậy.
Hắn tin rằng khi hắn dỗ Quý Mạch Mạch xong, mọi chuyện sẽ trở về như cũ.
"Mạch Mạch.." Lục Thần bước tới, đặt hai tay lên vai Quý Mạch Mạch, nhìn cô trìu mến nói, "Nếu tức giận thì có thể đánh ta, ta sẽ cho nàng đánh tới khi cơn giận nguôi đi, sau đó chúng ta hãy bình tĩnh cùng ngồi xuống nói chuyện lại được không?"
Quý Mạch Mạch ngẩng đầu lên, "Để ta đánh ngươi?"
Yoo, nếu nàng mà đánh hắn thật thì sợ là đến bố mẹ hắn cũng chẳng còn nhận ra được hắn.
Lục Thần gật đầu, "Đúng vậy, ta biết nàng còn đang giận ta, đều là lỗi của ta, là do ta không suy nghĩ kỹ, nàng có thể đánh ta a.."
Lục Thần ngoài mặt nói vậy nhưng trong lòng nghĩ Quý Mạch Mạch làm sao có thể sẽ đánh hắn được, bình thường hắn chỉ bị thương nhẹ một chút, Quý Mạch Mạch liền sẽ đau khổ mà khóc lóc.
Vả lại cho dù có thật sự đánh hắn đi chăng nữa thì sức lực đàn bà có đáng là bao nhiêu.
"Mạch Mạch, đánh đi."
Quý Mạch Mạch nắm chặt tay, cô có thể cảm nhận được sự tức giận của mình, lúc đầu nàng không muốn đánh hắn đâu, nhưng người trước mặt này cứ muốn nàng đánh hắn, vậy thì được thôi nàng thành toàn cho ý nguyện của hắn vậy..
"Được rồi, đó là những gì ngươi đã nói đó, vậy thì đừng trách ta.."
Lục Thần gật đầu.
Lục Thần còn chưa kịp phản ứng, cả người đều giống như bị một bức tường tán qua mặt, bay ra xa hai mét ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra một vệt máu.
Quý Mạch Mạch đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Cô liếc mắt nhìn tay mình, mới chỉ sử dụng có ba phần sức lực mà đã đánh Lục Thần bay lên không trung rồi..
Nếu sử dụng toàn bộ sức mạnh mà đánh vào hắn ta, sợ rằng sẽ đánh hắn bay đầu mất.
Khuôn mặt Lục Thần đỏ bừng và sưng lên, hơn một nữa khuôn mặt của hắn đặc biệt sưng tấy.
Quý Mạch Mạch bước tới, chuẩn bị đỡ hắn dậy, giả nhân giả nghĩa nói, "Ôi Lục công tử, ngươi không sao chứ? Lục công tử đúng thật là già rồi còn chẳng đứng vững được nữa.."
Lục Thần đầu óc ong ong, khi nhìn thấy Quý Mạch Mạch tới gần, trong tiềm thức hắn cảm thấy sợ hãi mà lùi về phía sau, "Ngươi, ngươi đừng tới đây."
Quý Mạch Mạch một bộ dáng bình tĩnh, nâng chén trà lên uống một ngụm.
Lục Thần rất muốn phất tay áo rời đi nhưng là nhìn đến bộ dáng bình tĩnh của Quý Mạch Mạch liền không thể động đậy nữa, hắn cảm thấy Quý Mạch Mạch bây giờ cùng trước kia không giống nhau, có điểm gì đó đã thay đổi rồi.
Thực mau nghĩ đến nàng bây giờ không còn suốt ngày bám lấy hắn nữa.
Trước kia nhìn thấy hắn nói chuyện với Đỗ Ngữ Nhu liền sẽ chạy theo bắt chuyện hỏi họ cặn kẽ.
Nhưng bây giờ nàng không còn quan tâm nữa.
Lục Thần cảm thấy trong lòng âm u, nắm chặt tay.
Quý Mạch Mạch đặt chén trà xuống, hờ hững liếc nhìn, "Lục công tử không cần xem qua sổ sách sao? Vậy thì tốt quá rồi, Lục công tử đây thật là phóng khoáng. Trần ma ma người mang giấy nợ tới đây đi."
"Vâng." Trần ma ma bước tới cầm lấy tờ giấy nợ đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần Lục Thần ấn dấu vân tay vào là nó sẽ có hiệu lực ngay lập tức.
Quý Mạch Mạch đưa ra một cử chỉ mời, "Nếu không có vấn đề gì thì ngươi hãy ấn dấu vân tay vào đây đi."
Lục Thần khóe miệng giật giật, nàng thực sự đem ra tờ giấy nợ sao.
Làm sao hắn có thể ấn dấu vân tay vào đó đây.
Hơn nữa, hắn cũng chẳng muốn hòa li với Quý Mạch Mạch một chút nào.
Lục Thần cố nén suy nghĩ của mình, ngẩng mặt nhìn Quý Mạch Mạch, ấm ức nói, "Mạch Mạch, nàng đây là làm sao vậy.. Ta biết nàng còn đang rất tức giận, đều là lỗi của ta, là ta tự tiện dẫn Ngữ Nhu trở về.."
Lục Thần muốn ổn định cảm xúc của Quý Mạch Mạch trước, sau đó mới hỏi lý do tại sao nàng phải làm vậy.
Hắn tin rằng khi hắn dỗ Quý Mạch Mạch xong, mọi chuyện sẽ trở về như cũ.
"Mạch Mạch.." Lục Thần bước tới, đặt hai tay lên vai Quý Mạch Mạch, nhìn cô trìu mến nói, "Nếu tức giận thì có thể đánh ta, ta sẽ cho nàng đánh tới khi cơn giận nguôi đi, sau đó chúng ta hãy bình tĩnh cùng ngồi xuống nói chuyện lại được không?"
Quý Mạch Mạch ngẩng đầu lên, "Để ta đánh ngươi?"
Yoo, nếu nàng mà đánh hắn thật thì sợ là đến bố mẹ hắn cũng chẳng còn nhận ra được hắn.
Lục Thần gật đầu, "Đúng vậy, ta biết nàng còn đang giận ta, đều là lỗi của ta, là do ta không suy nghĩ kỹ, nàng có thể đánh ta a.."
Lục Thần ngoài mặt nói vậy nhưng trong lòng nghĩ Quý Mạch Mạch làm sao có thể sẽ đánh hắn được, bình thường hắn chỉ bị thương nhẹ một chút, Quý Mạch Mạch liền sẽ đau khổ mà khóc lóc.
Vả lại cho dù có thật sự đánh hắn đi chăng nữa thì sức lực đàn bà có đáng là bao nhiêu.
"Mạch Mạch, đánh đi."
Quý Mạch Mạch nắm chặt tay, cô có thể cảm nhận được sự tức giận của mình, lúc đầu nàng không muốn đánh hắn đâu, nhưng người trước mặt này cứ muốn nàng đánh hắn, vậy thì được thôi nàng thành toàn cho ý nguyện của hắn vậy..
"Được rồi, đó là những gì ngươi đã nói đó, vậy thì đừng trách ta.."
Lục Thần gật đầu.
Lục Thần còn chưa kịp phản ứng, cả người đều giống như bị một bức tường tán qua mặt, bay ra xa hai mét ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra một vệt máu.
Quý Mạch Mạch đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Cô liếc mắt nhìn tay mình, mới chỉ sử dụng có ba phần sức lực mà đã đánh Lục Thần bay lên không trung rồi..
Nếu sử dụng toàn bộ sức mạnh mà đánh vào hắn ta, sợ rằng sẽ đánh hắn bay đầu mất.
Khuôn mặt Lục Thần đỏ bừng và sưng lên, hơn một nữa khuôn mặt của hắn đặc biệt sưng tấy.
Quý Mạch Mạch bước tới, chuẩn bị đỡ hắn dậy, giả nhân giả nghĩa nói, "Ôi Lục công tử, ngươi không sao chứ? Lục công tử đúng thật là già rồi còn chẳng đứng vững được nữa.."
Lục Thần đầu óc ong ong, khi nhìn thấy Quý Mạch Mạch tới gần, trong tiềm thức hắn cảm thấy sợ hãi mà lùi về phía sau, "Ngươi, ngươi đừng tới đây."