Ngôn Tình [Edit] Xuyên Nhanh: Định Chế Boss Vai Ác - Lâm Mộc Thập Nhất

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bạch Nhân Ly, 16 Tháng năm 2020.

  1. Bạch Nhân Ly

    Bài viết:
    6
    Chương 30. Thiếu nữ vô lương 26

    Beta: @Serena Azure

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phác Tiêu cách Tô Mộc rất gần, gần đến mức chỉ cần hạ mắt xuống là có thể nhìn thấy rõ ràng làn da trắng nõn và lông mi dài, như cơn gió thổi qua, phảng phất tiến vào trái tim anh, khiến anh có chút rung động.

    "Không cần." - Tô Mộc trả lời, máy tính bảng trên tay mở sang trang web của ngôi sao khoa học kĩ thuật.

    Nhìn số lượng bán được hiển thị trên trang web, đáy mắt Phác Tiêu nóng lên, tiếp tục việc chính: "Bạch Cập.."

    Sau đó Phác Tiêu thao thao bất tuyệt, vừa vặn tan lớp, Tô Mộc thu hồi máy tính bảng: "Phác bạn học, nhấn mạnh một lần nữa, không cần."

    Nhìn bóng lưng Tô Mộc đứng dậy rời đi, đáy mắt Phác Tiêu lúc sáng lúc tối.

    "Phác Tiêu, anh với Bạch Cập nói chuyện gì vậy?" - Bạch Mạn Tinh vẫn luôn chú ý tới bên này, vừa tan học đã lại đây.

    "Chuyện Bạch Cập với ngôi sao khoa học kĩ thuật, cô biết được bao nhiêu?" - Anh không tìm hiểu được nội bộ, người nhà họ Bạch có thể biết gì đó.

    Bạch Mạn Tinh sửng sốt: "Bạch Cập và ngôi sao khoa học kĩ thuật có quan hệ gì?"

    Cô ta biết loại điện thoại di động rất hot gần đây là do ngôi sao khoa học kĩ thuật tạo ra, thế nhưng Bạch Cập cùng với ngôi sao khoa học kĩ thuật có quan hệ gì sao?

    "Cô không biết?" - Phác Tiêu vô cùng kinh ngạc.

    "Để tôi về hỏi thăm một chút." - Bạch Mạn Tinh cảm thấy có chuyện gì đó đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát, đáy lòng có chút hoảng sợ, vội rời khỏi trường học.

    Đợi khi cô ta nghe Lam Duyệt nói mới biết được, ngôi sao khoa học kĩ thuật đúng là sản nghiệp của Bạch Cập, đồng thời cô không hề được cha Bạch giúp đỡ, trong nháy mắt vô cùng kinh ngạc, lại nghe Lam Duyệt nói: "Tuy ngoài miệng thì lão gia nói không trợ giúp cho Bạch Cập, nhưng mà lén lút thì ai biết được, bằng không Bạch Cập lấy tiền ở đâu mà mua các trang thiết bị cho ngôi sao khoa học kĩ thuật. Bây giờ ngôi sao khoa học kĩ thuật nghiên cứu ra sản phẩm, không có tài chính làm sao có thể bán?"

    Bạch Mạn Tinh cũng thấy đạo lý này rất đúng, nhất thời yên lòng, Bạch Cập vẫn là dựa vào Bạch gia, đợi các cô tìm được đầy đủ chứng cứ, cô ở Bạch gia không có chỗ dung thân, đến lúc đó, xem cô còn có thể làm gì?

    Bạch Mạn Tinh gửi tin tức cho Phác Tiêu, nói cho anh biết đó là sản nghiệp của Bạch gia, Bạch lão gia cho Bạch Cập một công ty để chơi đùa mà thôi.

    Phác Tiêu nhận tin này, chỉ cảm thấy ánh mắt Bạch Mạn Tinh thiển cận.

    Chơi đùa?

    Làm sao có thể?

    Lúc này, ngôi sao khoa học kĩ thuật chiếm giữ thị trường, bắt được khách hàng là thành công hơn phân nửa. Bạch Cập vui đùa một chút mà có thể chơi đến nước này, như vậy nếu cô nghiêm túc thì cảnh tượng sẽ kinh khủng dường nào. Nghĩ vậy, anh quyết định muốn đi chào hỏi ngôi sao khoa học kĩ thuật.

    Đêm rất khuya, anh mang theo mấy tên thủ hạ cùng nhau đến dưới lầu công ty khoa học kĩ thuật, nhìn hành lang cũ nát, nhíu mày lại, đi lên lầu ba.

    Lúc đó bốn người Đinh Quảng Bạch đang muốn đi ăn cơm, vừa ra khỏi cửa liền thấy mấy người áo đen cùng Phác Tiêu đứng ngoài cửa, nhất thời cảnh giác.

    "Muốn đập phá công ty?" - Đại Hoàng tiến lên một bước, ngửa đầu la lớn.

    "Các người là nhân viên của ngôi sao khoa học kĩ thuật sao?" - Phác Tiêu có chút khách khí hỏi.

    "Đúng vậy, có việc gì?" - Đinh Quảng Bạch đưa mắt ra hiệu cho Đại Hoàng quay lại, trầm ổn trả lời.

    "Chúng tôi là người của tập đoàn tài chính Phác Thị, đây là tổng tài của chúng tôi, ngài ấy muốn nói chuyện làm ăn với các người.." - Người mặc đồ đen bên cạnh Phác Tiêu giải thích, đưa cho mấy người bọn họ một hợp đồng.

    Nhìn tiền lương phong phú được viết trên hợp đồng, Đinh Quảng Bạch cười cười, trơn tru nói: "Phác tổng muốn thuê chúng tôi? Hay là muốn toàn bộ ngôi sao khoa học kĩ thuật của chúng tôi, toàn bộ công ty của bọn tôi không chỉ có giá chừng này đâu."

    "Muốn tôi kí khế ước bán thân? Chướng mắt!" Đại Hoàng xét nát hợp đồng trên tay ở ngay trước mặt bọn họ.

    "Khế ước bán thân cái gì, đều do cậu không chịu học tập cho giỏi, Sơ trung cũng không tốt nghiệp được, đây là hợp đồng lao động." - Vũ Trụ biểu thị khinh bỉ đối với Đại Hoàng.

    "Anh sẽ mua kẹo cho tôi sao?" - Manh Manh ngước nhìn người đàn ông mặc đồ Tây mười phần nam tính ở đối diện, có lẽ là Phác Tiêu, mong đợi hỏi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2020
  2. Bạch Nhân Ly

    Bài viết:
    6
    Chương 31. Thiếu nữ vô lương 27.

    Beta: @Serena Azure


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù không biết cô gái ăn mặc kì quái này có địa vị gì trong ngôi sao khoa học kĩ thuật, nhưng bây giờ Phác Tiêu tới để đào người nên vẫn mở miệng trả lời: "Đương nhiên, chỉ cần cô chọn, công ty chúng tôi sẽ mời những đầu bếp từ Italia đến cho cô, làm ra mỹ thực thượng hạng*."

    Mỹ thực thượng hạng: Những món ăn tốt nhất.

    Manh Manh lập tức trở mặt: "Không muốn Italia! Chán ghét Italia, tôi chán ghét loại người này!"

    Phác Tiêu không thể nào hiểu được: .

    Cuối cùng, bởi vì Manh Manh chán ghét anh, Đinh Quảng Bạch mượn cơ hội này để từ chối hợp đồng.

    -

    Thứ hai, lúc Tô Mộc đi tới ngôi sao khoa học kĩ thuật, Manh Manh vui vẻ đến trước mặt cô: "Thích Tô Mộc ca ca, chán ghét Italia, hừ!"

    "Cô làm sao vậy?" - Không hiểu Manh Manh một mực đứng trước mặt cô nhắc mãi một câu này là có ý gì.

    Lấy cô so sánh với Italia?

    Tuy là hiện tại cô giàu có, nhưng vẫn chưa đạt được tới trình độ là một quốc gia giàu có, có thể so sánh cùng với Italia.

    Lấy tay cầm điếu thuốc còn chưa tắt trong miệng, Đại Hoàng trả lời: "Ngày hôm qua có cái gì mà chơi gái Thị tài phiệt tới đây muốn đào chúng tôi, cũng không biết vì sao có thể quang minh chính đại lấy một cái tên như vậy, hiện tại quốc gia này phóng khoáng đến như vậy sao?"

    "Bốp!" - Vũ Trụ ném một vật gì đó vào đầu Đại Hoàng, nói: "Hiện tại ngay cả chữ cũng không phân biệt được rồi, chữ kia đọc là Phác (tiếng piao thứ hai). Không phải cái chơi gái kia."

    Đại Hoàng xoa xoa cái ót của mình, ném một cái tua vít qua: "Tên Vũ Trụ kia, đã nói là đừng đánh đầu. Cậu nói cho tôi cái gì là không cùng một dạng với chơi gái? Lúc nào cũng làm bộ dáng là người có học, cậu còn không phải cũng giống như tôi, trung học cũng chưa tốt nghiệp sao?"

    "Thật ngại quá, tôi đã tốt nghiệp, đồng thời còn học đến đại học rồi." - Vũ Trụ ưu nhã vững vàng tiếp nhận vật nguy hiểm mà Đại Hoàng ném tới.

    "Lão yêu bà đối với cậu tốt như vậy? Vậy mà để cho cậu lĩnh được giấy chứng nhận đại học, thực sự là không công bằng!" - Đại Hoàng tức giận nói.

    "Tô Mộc huynh đệ đã tới." - Đinh Quảng Bạch mặc một bộ đồ trắng, từ trong đống thiết bị đi tới.

    "Hôm qua Phác Tiêu tới đào mọi người, rồi cho điều kiện gì?" - Tô Mộc đã tìm được manh mối từ trong đoạn nói chuyện của Đại Hoàng và Vũ Trụ.

    "Tôi còn để lại một phần, cậu xem thử đi. Hiện tại, giá trị con người của bọn tôi không giống như người thường. Tô Mộc huynh đệ, cậu phải tăng tiền lương cho nhóm bọn tôi, nếu không chúng tôi có thể sẽ chạy đi." - Đinh Quảng Bạch có chút tự hào, trước đây ngay cả một con chim cũng không thèm để ý họ, bây giờ lại có người dùng lương cao để đào được bọn họ.

    A ha ha ha..

    "Tô Mộc huynh đệ, căn cứ theo hợp đồng lao động được pháp luật quy định, tháng trước cậu không phát tiền lương cho chúng tôi, vi phạm.." - Vũ Trụ nói ra rất nhiều điều luật và quy định.

    Tô Mộc trả lời: "Bốn người các cậu có cổ phần trong công ty, cũng là ông chủ của công ty, tôi không cần phải phát tiền lương cho ông chủ."

    What?

    Bốn người vẫn luôn cho mình là nhân viên đều ngơ ngác.

    "Cho nên tôi cũng là ông chủ, vậy tại sao tôi lại phải gọi cậu là ông chủ?" - Đại Hoàng gãi đầu thắc mắc.

    "Cái này.. Nhưng cậu có nhiều cổ phần trong công ty nhất, đồng thời lúc trước cậu cũng nói cậu là ông chủ." - Vũ Trụ tiếp tục kiên trì phản bác lại.

    "Thân phận của chúng ta là đối tác của nhau, cậu có từng nghe qua phía đối tác có nhiều cổ phần phát tiền lương cho phía đối tác có ít cổ phần chưa? Tôi nói mình là lão bản, không sai. Các cậu cũng có thể nói mình là lão bản giống như tôi. Còn nữa, mời các cậu nhớ lại, lúc trước tôi nói là 'Tôi cũng xem như là một ông chủ của công ty khoa học kĩ thuật.'Chính là dùng từ 'cũng'." - Tô Mộc nói một cách cực kì logic.

    "Oa, Tô Mộc ca ca nói thật nhiều, thật là lợi hại." - Manh Manh loli ở bên cạnh vỗ tay.

    * * *

    Lời của editor: Không biết khi mọi người đọc chap này cảm thấy nào? Nhưng khi mình edit chap này cảm thấy 4 người Đại Hoàng, Vũ Trụ, Đinh Quảng Bạch và Manh Manh rất là đáng yêu, và cũng rất thích bốn người bọn họ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2020
  3. Bạch Nhân Ly

    Bài viết:
    6
    Chương 32. Thiếu nữ vô lương 28

    Beta: @Serena Azure


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nếu như không nhớ rõ, có thể xem camera." - Ánh mắt của Tô Mộc dừng trên camera giám sát trong phòng.

    "Oa, Tô Mộc ca ca thật là đẹp trai!" - Manh Manh ở bên cạnh tiếp tục vỗ tay.

    Cửu thiên tuế: [Cũng chỉ có những chuyện liên quan tới tiền bạc, kí chủ mới nghiêm túc như vậy.]

    "Anh em cũng phải tính rõ ràng." - Tô Mộc trả lời Cửu thiên tuế.

    Lời này không sai, Cửu thiên tuế bội phục.

    [Nhưng mà, nhắc nhở kí chủ một lần nữa, cô cũng không thể mang tiền theo được.]

    Ánh mắt Tô Mộc tối lại: "Ừ."

    Ba người bị lôi kéo gật đầu: "Tô Mộc huynh đệ nói rất đúng."

    "Hôm qua, tôi đã xem doanh thu của công ty, tiền đã được chuyển vào trong tài khoản của các cậu."

    Cô nói xong, mấy người bọn họ nhanh chóng chạy đến trước máy tính kiểm tra, ngay sau đó là một trận hoan hô.

    "Aaaa.. Lão tử đã lâu không được thấy nhiều tiền như vậy."

    "Người ta có thể ăn được rất nhiều kẹo nha!"

    "Mấy hôm trước tôi có nhìn trúng một bộ đồ kia, có thể mua rồi."

    "Hắc hắc, rốt cuộc tôi cũng không còn bị giục nợ nữa. Ha ha ha, thoải mái."

    -

    Sau khi Tô Mộc rời khỏi công ty khoa học kĩ thuật thì lái xe đến tập đoàn tài chính khoa học kĩ thuật Phác thị.

    Xe dừng ở bãi đỗ xe trong tiệm cà phê đối diện tòa cao ốc tập đoàn tài chính khoa học kĩ thuật Phác thị, Tô Mộc ngồi trong quán, uống hai ly cà phê.

    Im lặng ngồi, vừa nhìn máy tính bảng trên tay vừa chờ người khác.

    Nửa tiếng sau.

    Một thanh niên trẻ tuổi mặc áo khác cao bồi, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai bước vào.

    Nhìn xung quanh, ánh mắt người nọ liền dừng ở trên người Tô Mộc, cất bước đi sang hướng này.

    "Tô Mộc tiên sinh?" - Chàng trai hỏi.

    Tô Mộc ngước mắt: "Phong Dĩ tiên sinh, mời ngồi."

    Phong Dĩ nhìn người trẻ tuổi trước mặt, thiếu niên khí chất bất phàm, sắc mặt ngẩn ra, có vài phần không thể tin tưởng.

    "Không biết Tô Mộc tiên sinh dùng máy tính gọi tôi ra đây là có chuyện gì?"

    Lúc anh ta đang đang làm việc, máy tính đột nhiên bị hack, lấy kĩ thuật hacker xếp thứ ba trên bảng xếp hạng trong nước của anh ta vậy mà bị hack, điều này làm cho anh thật tò mò về người chỉ vì muốn gọi anh ta ra mà hack máy tính của anh ta.

    Nhưng nhìn thiếu niên chỉ tầm mười tám mười chín tuổi trước mắt, thật là cậu ta?

    "Theo tôi được biết, Phong Dĩ tiên sinh mới vừa gia nhập Phác thị không lâu, không biết có hứng thú đến công ty khoa học kĩ thuật hay không?" - Tô Mộc đi thẳng vào vấn đề.

    Phong Dĩ cười: "Với tôi mà nói, Phác thị thích hợp hơn, cậu tìm nhầm người rồi."

    Anh ta gia nhập vào Phác thị, nguyên nhân là bởi vì Bạch Mạn Tinh, cũng bởi vì thực lực kinh tế của Phác Thị có thể cấp cho anh ta thiết bị tốt hơn.

    "Tôi sẽ gửi cho Phong Dĩ tiên sinh một phần văn kiện, mời sau khi xem xong cho tôi một câu trả lời, ly cà phê này, tôi mời khách." - Nói mấy câu ngắn ngủi, Tô Mộc liền đứng dậy rời đi.

    Phong Dĩ nhìn ly cà phê đến ngẩn người: "Thật là một người kỳ quái."

    Sau khi uống xong cà phê, trở lại công ty, anh ta mở gmail trên máy tính ra, nhìn nội dung văn kiện, đáy mắt toát ra nhiệt ý vô tận, cái này.. Đây là..

    Thật là một dự án nghiên cứu khiến cho nhiệt huyết của anh ta sôi trào.

    Không kiềm chế được kích động, Phong Dĩ cảm thấy tiếc nuối vì không thể nói ra ý nghĩ của mình trước mặt Tô Mộc.

    Nhìn ba chữ khoa học kĩ thuật cuối văn kiện, anh ta càng khao khát hơn.

    "Ngôi sao khoa học kĩ thuật sao.."

    -

    Bên kia, Tô Mộc về tới Bạch gia, bị Bạch mẫu kéo vào phòng, ra vẻ thần bí nói: "Con trai, gần đây con phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không nên khinh thường, Lam Duyệt kia vậy mà có được sự đồng ý của cha con, về sau sẽ ở nhà chính, quản lý cuộc sống hàng này của chúng ta. Đồ đạc của con đã thu dọn xong rồi thì đến chỗ của mẹ, ngược lại mẹ muốn xem cô ta còn muốn giở trò quỷ gì."

    "Vâng, mẹ." - Tô Mộc gật đầu.

    "Con trai, con phải chịu thiệt thòi rồi." - Bạch mẫu nói, cúi đầu nhìn ngực Tô Mộc.
     
  4. Bạch Nhân Ly

    Bài viết:
    6
    Chương 33. Thiếu nữ vô lương 29.

    Beta: @Serena Azure


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ lấy một số gỗ nhân tạo thay miếng vải quấn ngực của con, còn có món đồ phía dưới, lúc ở nhà, con phải mang vào.."

    Mẹ Bạch nhẹ giọng nói một tràng, đem túi trên tay đưa cho Tô Mộc.

    "Con trai, chúng ta đã đi đến bước này, tuyệt đối không thể phạm sai lầm."

    Tô Mộc nhìn cái túi trên tay, khóe mắt giật một cái.

    Mẹ của nguyên chủ thật là cực phẩm, cái gì cũng làm được.

    Cuối cùng, Tô Mộc đem cái túi này coi như rác mà nhét vào phía sau xe của cô, lúc đi học buổi sáng, cô liền vứt nó vào xe rác.

    Lại học chương trình học nhàm chán, Tô Mộc nhận được hồi âm của Phong Dĩ nói muốn gặp mặt trò chuyện, cô để cho anh ta tìm mấy người Đinh Quảng Bạch để nói chuyện.

    Sau buổi trưa, Phong Dĩ tham gia vào nhóm Wechat mà lúc trước Đinh Quảng Bạch đã lập.

    Đinh Quảng Bạch: "Hoan nghênh Phong Dĩ huynh đệ gia nhập vào công ty khoa học kĩ thuật."

    Đại Hoàng: "Hoan nghênh hoan nghênh, rốt cuộc ngoài mấy ông chủ chúng ta ra, đã có nhân viên thứ nhất gia nhập rồi."

    Vũ Trụ: "Sau khi chúng tôi thương lượng, ông chủ Tô Mộc, ngài chiếm cổ phần công ty và có lợi nhuận cao nhất, vậy nên tiền lương của nhân viên Phong Dĩ này sẽ do ngài trả."

    Manh Manh loli: "Phong Dĩ ca ca cũng thích ăn kẹo, em thích Phong Dĩ ca ca."

    Tô Mộc: "Hoan nghênh."

    Phong Dĩ: "Tô Mộc tiên sinh, hạng mục này của chúng ta khi nào thì bắt đầu?" Anh ta đã không thể chờ đợi thêm nữa.

    Ngay khi tan học, người đều lục tục đi hết, Tô Mộc trả lời một câu: "Còn chờ thảo luận."

    Khi cô đang sắp xếp đồ chuẩn bị rời khỏi lớp học, thì một giọng nói vang lên: "Bạch Cập, tôi có việc muốn nói với cậu."

    Trong phòng học lúc này, ngoài hai người bọn họ ra, mọi người đều đã rời đi hết, sắc mặt Phác Tiêu có chút mệt mỏi.

    Tô Mộc vẫn không chú ý tới ở phía sau mình là Phác Tiêu, quay đầu: "Nói."

    "Ăn chung một bữa cơm."

    Tô Mộc biết anh tìm mình có chuyện gì: "Nếu như là chuyện hợp đồng thì xin lỗi, không có hứng thú."

    "Bạch Cập, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí." - Nhìn thiếu niên trắng trẻo trước mặt, Phác Tiêu chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều được một dòng nước thanh tẩy, mệt mỏi trong những ngày qua dường như đều được xoa dịu.

    "A.." - Hiếm thấy, Tô Mộc cười khẽ, lông mày vốn đã thanh tú lại thêm mấy phần tự tin, ngạo khí bức người, khuôn mạt luôn lạnh nhạt lại lộ ra một vẻ mặt khác, rung động lòng người.

    Phác Tiêu nhìn đến ngây dại, anh cảm giác mình điên rồi, điên thật rồi.

    Tại sao lại không thể dời được tầm mắt với một đứa con trai, hết lần này tới lần khác thất thố trước mặt cô.

    "Bạch Cập." - Phác Tiêu khó chịu, khó chịu vì bản thân cũng khó chịu vì cô ảnh hưởng đến tinh thần của mình.

    "Bạn học Phác, ngừng tại đây đi."

    Chỉ sợ anh không đỡ được thế công của cô, giống như lúc trước vậy, anh liền luống cuống tinh thần, nhưng lại cảm thấy anh cũng không cường đại như trong cốt truyện mà Cửu Thiên Tuế đưa cho cô xem, có chút không thú vị.

    "Cậu.." - Phác Tiêu nghẹn lời.

    Tô Mộc cầm sách vở ra khỏi lớp, để lại bóng lưng tự tin cuồng vọng. Sắc mặt Phác Tiêu âm trầm, anh đập một quyền lên bàn học.

    "Phanh" - Tiếng vang rất lớn vang lên trong lớp, cơn giận của anh cũng chậm rãi yên tĩnh lại.

    Ngay sau đó, anh nhận được một cuộc điện thoại thông báo, cơn giận vừa mới đè xuống liền tăng lên.

    "Bạch, Cập!"

    Cô vậy mà lại dám đào người đi!

    -

    Lúc Bạch Mạn Tinh nhận được tin của Phác Tiêu, cô ta mang theo tâm trạng không thể tin được mà liên lạc với Phong Dĩ.

    Phong Dĩ nói anh quả thật đổi công ty, bởi vì công ty khoa học kĩ thuật càng đáng giá để anh ta đi hơn.

    Bạch Mạn Tinh tức giận đến mức đập điện thoại di động!

    Bạch Cập! Tôi sẽ không để yên cho cô!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...