425 ❤︎ Bài viết: 57 Tìm chủ đề
Chương 20. Thiếu nữ vô lương 16

Đồ ăn vừa dọn lên, Tô Mộc mới vừa giơ đũa, tất cả đồ ăn trên bàn đều bị quét sạch.

Đinh Quảng Bạch thấy đôi đũa không của Tô Mộc, một đôi đũa đập tới: "Đoạt cái gì? Có ông chủ ở đây, còn sợ ăn không đủ no?"

"Đại ca, là ngươi cướp được nhiều nhất.." Đại Hoàng u oán nhìn trong bát chỉ cướp được mấy cây hành của mình.

Nghiêng đầu nhìn Vũ Trụ và Manh Manh, hai người họ không để ý đến chuyện bên ngoài chỉ vùi đầu ăn.

Đinh Quảng Bạch da mặt dày gãi đầu một cái, cười khan: "Tô Mộc huynh đệ, đây là truyền thống của bọn tôi, cướp ăn, có vẻ ngon hơn."

"Đồ ăn tới." đang nói, thức ăn lần thứ hai lên bàn.

"Xoát!" một tiếng, bốn người chỉ có thấy được mâm không, tất cả cà chua xào trứng đều vào trong bát Tô Mộc.

Bốn người trợn mắt há mồm: .

"Ừ, rất thơm." Tô Mộc ưu nhã ăn cà chua xào trứng trong bát.

Ngay sau đó món thứ hai được để lên bàn, bốn người tay nhanh lẹ mắt đoạt lấy bỏ vào trong miệng.

"Khụ khụ, khụ khụ.."

"Má ơi! Thật là cay, khụ khụ."

"Khụ khụ, khụ khụ."

Ho kịch liệt một lúc, đem ánh mắt của mọi người đều hấp dẫn qua đây.

Tô Mộc như trước không lo lắng ăn cà chua xào trứng.

"Ô ô ô.. Thật là cay, thật là cay." manh manh loli một bên lau nước mắt một bên lấy bình nước rót cho mình một ly nước.

Đinh Quảng Bạch, Đại Hoàng, Vũ Trụ ba người muốn cướp nước, nhưng không lấy được của cô, chỉ có thể chạy đến tủ lạnh bên kia để lấy nước đá.

Thật vất vả mới dịu lại, nhìn đồ ăn đã xong, trong miệng một hồi tê dại, trong dạ dày bốc lên, trong lòng dâng lên nhàn nhạt ưu thương.

Nhìn Tô Mộc ưu nhã bỏ đũa xuống, Đinh Quảng Bạch cay đến đỏ mặt u oán nói: "Tô Mộc huynh đệ, làm ông chủ, cậu sao có thể không coi trọng sức khỏe của nhân viên, mà nhắc nhở chúng tôi một chút."

Suýt chút nữa thì phổi của mình cũng ho ra ngoài, nếu như cứ như vậy để cho mình cay chết, về sau hẳn là sẽ bị chê cười

Tô Mộc lau miệng, thản nhiên nói: "Thức ăn này là ngươi gọi."

Đinh Quảng Bạch: .

Được rồi, hắn đội cái nồi này.

"Đại ca, ngươi muốn hại chết chúng ta để độc chiếm những thức ăn này sao?" Đại Hoàng che miệng đã thành lạp xưởng của mình, giận dữ trừng mắt Đinh Quảng Bạch.

Vũ Trụ ngược lại không nói lời nào, không biết từ lúc nào đã lấy cục đá trong tủ lạnh đắp lên miệng.

Manh manh loli so với bọn họ nhanh hơn một bước giải cay, cũng không nói chuyện.

Đinh Quảng Bạch u oán nhìn Tô Mộc.

Im lặng một lúc.

Sau một tiếng, thức ăn trên bàn vẫn là bị bọn họ quét sạch.

Thu hồi máy tính bảng, Tô Mộc đứng dậy đi tính tiền.

"Bàn bốn mươi ba, một nghìn ba trăm tám mươi tệ, con số này không tốt cho lắm, liền bớt cho cậu." ông chủ cầm máy tính giảm đi một tệ "Đưa một nghìn ba trăm bảy mươi chín tệ a! Hoan nghênh lần sau lại tới."

"Bữa cơm này chắc là 241, ta sẽ làm tròn, đưa cho ông chủ 250." vừa rồi thực đơn Tô Mộc đều nhìn qua, tính đồ uống mà mấy người bọn họ lấy, tuyệt đối không có sai.

"Tiểu huynh đệ, số này không sai, ngươi xem ha." ông chủ cầm một cái hóa đơn đi ra, chỉ vào,"Đây là lần trước bọn họ ghi sổ, đây là lần trước nữa.. Tính cùng nhau, chính là con số này.

Tô Mộc quay đầu, ánh mắt đảo qua mấy người sau lưng.

Đinh Quảng Bạch làm bộ nhìn bầu trời, Đại Hoàng cắn răng nhìn chân mình run rẩy, Vũ Trụ sửa soạn lại bộ đồ trên người, Manh Manh thì cười vô tội.

Tô Mộc tính tiền, bốn người nhắm mắt theo đuôi đi phía sau cô.

Đến dưới lầu ngôi sao khoa học kĩ thuật, cửa cầu thang nhỏ hẹp, bị một chiếc màu đen sang trọng chặn lại.
 
Chỉnh sửa cuối:
425 ❤︎ Bài viết: 57 Tìm chủ đề
Chương 21. Thiếu nữ vô lương 17

"Ông chủ, chờ một chút, tôi sẽ giải quyết giúp ngài." Nói xong, Đại Hoàng gân cổ lên nói.

"Ai da! Người nào lại không có ý thức công cộng như vậy, đem xe đỗ trước cửa như vậy, có tiền thì ghê gớm lắm à!"

"Chiếc xe này, là phiên bản giới hạn năm nay.." Vũ Trụ vây quanh xe, thưởng thức nói.

"Bạch Cập?" Một giọng nói quen tai từ sau lưng Tô Mộc truyền đến.

Cô nhìn lại, là Phác Tiêu, phía sau anh còn có Bạch Mạn Tinh đi theo.

Hai người này xuất hiện ở nơi này, Tô Mộc nghĩ nghĩ, nhớ đến tình tiết trong cốt truyện, có nói đến một đoạn như vậy, Phác Tiêu muốn tìm một người là thiên tài khoa học kĩ thuật, vừa lúc có quen biết với Bạch Mạn Tinh, cho nên Bạch Mạn Tinh cùng Phác Tiêu làm một cái giao dịch, làm người trung gian cho Phác Tiêu.

Thiên tài khoa học kỹ thuật kia..

Cô cũng muốn đoạn hắn về đây.

Ở thời đại này, người có được khoa học kỹ thuật là có được thiên hạ.

Thiên hạ = rất nhiều tài sản.

Tô Mộc nhẹ gật đầu: "Là tôi."

"Cậu ở đây làm cái gì?" Bạch Mạn Tinh nhìn mấy gương mặt phía sau cô, nhìn là thấy không giống người tốt.

Bốn người nằm không cũng trúng đạn: .

Tô Mộc buồn cười nhìn thoáng qua Bạch Mạn Tinh: "Liên quan gì tới cô."

Bạch Mạn Tinh nghẹn lời, lúc trước quả nhiên là ảo giác của cô ta, Bạch Cập này vẫn là bộ dáng không coi ai ra gì như trước kia, quả thật đáng giận.

Phác Tiêu cũng nhìn bốn phía, nhìn tới xe anh đang đậu ở chỗ cầu thang, trong tòa nhà có một phòng treo biển "Ngôi sao khoa học kỹ thuật", trước đây anh nhìn thấy cô đang xem video quảng cáo sản phẩm mới, chính là do công ty này nghiên cứu phát minh.

Cô là vì công ty này mà tới?

Ngôi sao khoa học kĩ thuật ít ai biết tới này, sau đó anh cũng cho người tra xét một phen, phát hiện không có chỗ mua hàng, công ty nghiên cứu phát minh ra sản phẩm, tổng lượng tiêu thụ bất quá cũng chỉ có mấy trăm, thật không biết ngôi sao khoa học kỹ thuật như vậy, làm thế nào có thể kiên trì đến bao giờ, hiện tại vừa thấy, có thể là cô ở phía sau một mực duy trì?

Hắn chỉ có thể cảm thấy đầu óc kinh doanh của Bạch Cập thật là..

Bạch gia sau này giao cho cô, nhất định sẽ bị cô chơi hết, đây rõ ràng là kết quả mà anh mong muốn. Lúc đó, anh có thể nhìn vào mối quan hệ của hai người bọn họ mà cho cô một chén cơm.

"Các người đang cản đường của tôi." Đôi mắt Tô Mộc dừng lại chỗ chiếc xe, những lời của cô cho Phác Tiêu cùng Bạch Mạn Tinh có cảm giác cô đang nói bọn họ.

Chặn đường là anh đuối lý, Phác Tiêu đi dời xe, muốn cùng Tô Mộc nói thêm cái gì nữa, cô đã cùng Đinh Quảng Bạch và bốn người khác đi lên lầu.

"Em trai này của tôi, luôn đi cùng bọn người không tốt như vậy, không nói được mắng cũng không được, thật sự là làm cho người ta lo lắng." Bạch Mạn Tinh ra vẻ quan tâm nói.

Phác Tiêu ngồi ở vị trí lái xe, theo cửa kính xe nhìn cầu thang cũ nát kia, trong đôi mắt trong suốt của thiếu niên, làm cho mọi người cảm thấy nơi này sẽ làm bẩn hắn.

"Việc hôm nay, đừng cho bất luận kẻ nào biết." Phác Tiêu cảnh cáo, thiên tài như vậy, anh phải có được, Bạch Mạn Tinh là người Bạch gia, không biết Bạch gia vì cái gì mà không mời người này, nhưng mà hiện tại nếu lộ tiếng gió ra ngoài, nhất định sẽ đưa tới một nhóm người cùng anh tranh đoạt.

"Đương nhiên, nếu muốn nói cho người khác, còn có thể tới phiên anh sao?" Bạch Mạn Tinh có chút đắc ý, chính mình cùng người nọ cũng là trong lúc vô tình quen biết, hắn thiếu chính mình một cái nhân tình, lần này tình cờ lại có lợi cho cô ta.

"Chỉ cần anh đáp ứng chuyện của tôi sẽ không đổi ý, như vậy tôi có thể cam đoan, hắn sẽ không bị người khác cướp đi."

"Đương nhiên." Phác Tiêu liếc Mạn Tinh với ánh mắt có chút kỳ quái, người nhà Bạch gia, a~xem ra Bạch gia đã không đoàn kết từ trong nội bộ, nữ nhân này lợi dụng chính mình, chính mình làm sao lại không thể lợi dụng cô ta?
 
Chỉnh sửa cuối:
425 ❤︎ Bài viết: 57 Tìm chủ đề
Chương 22. Thiếu nữ vô lương 18

Hai ngày nghỉ Tô Mộc, ngoại trừ buổi tối quay về bạch gia ăn cơm ngủ, thì đều ở công ty khoa học kỹ thuật, lập kế hoạch cho tương lai.

Buổi tối cuối tuần, sau khi ăn bữa tối, bạch phụ gọi Tô Mộc vào thư phòng.

"Ba."

"Con trai, hai ngày này con đang làm cái gì?" Bạch phụ vẫn từ ái như trước nhìn cô, nhưng đôi mắt lại có thêm vài phần cảm xúc khác.

Tô Mộc lập tức liền phản ứng, Bạch phụ đã biết chuyện ô ở công ty khoa học kĩ thuật hai ngày qua.

Là Bạch Mạn Tinh.

Nhưng cô ta ngày thường đều không có nói hơn một câu, cho nên cô ta sẽ không chính miệng nói với Bạch phụ.

Tô Mộc cân nhắc một chút, cô liền thông suốt rõ ràng.

Đôi mắt lạnh nhạt chống lại đôi mắt đã từng trải qua tang thương khôn khéo của Bạch phụ.

"Ba, con đang thử gây dựng sự nghiệp, giống như ba lúc trước, xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng."

Bạch phụ sửng sốt, đối với sự thẳng thắn thành khẩn của Tô Mộc, nhất thời mặt mày tươi cười: "Con trai, con có ba ba làm chỗ dựa, không cần vất vả như vậy, chỉ cần con nói với ta con muốn làm cái gì? Ba ba lập tức cho người sắp xếp tốt."

"Ba, con phải chính mình thử." Thái độ Tô Mộc kiên định, lập tức lại nói, "Nếu là có khó khăn, con sẽ không quên, phía sau còn có ba."

Có chỗ dựa vững chắc vì cái gì không cần? Tô Mộc cô lại không ngốc. Chính là hiện giờ, không thể để cho bạch phụ nhúng tay vào quá nhiều, cô cần đồ vật hoàn toàn thuộc về của riêng cô.

"Tốt, tốt, quả nhiên là con trai của ta, ha ha ha." Bạch phụ phá lệ vui mừng, trên mặt kiêu ngạo, "Con trai có ý tưởng này, tốt lắm, ba ủng hộ con, chỉ cần con cần, ba nhất định toàn lực giúp đỡ con."

Bạch phụ tâm tình vô cùng tốt đích cùng Tô Mộc nói một ít chuyện về lúc chính mình tự gây dựng sự nghiệp, còn có một ít chuyện quan trong trong giới kinh doanh bây giờ.

Tô Mộc nghe Bạch phụ nói đã có được rất nhiều tin tức hữu dụng.

Ra khỏi thư phòng, đụng phải Lam Duyệt đang cầm hoa quả đứng ngoài cửa làm bộ phải gõ cửa.

"Thiếu gia."

"Ừ." Tô Mộc ánh mắt thoáng đảo qua trên người cô ta, không dư thừa dừng lại, liền rời đi.

Lam Duyệt nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp kia của cô, đáy mắt hiện lên một tia ám sắc, sau khi nâng mắt lên, trên mặt đầy ý cười dịu dàng: "Lão gia, ta cắt cho ông một ít hoa quả đây."

"Vào đi." Bạch phụ rõ ràng là tâm tình rất tốt làm cho tay Lam Duyệt đang cầm hoa quả căng thẳng.

-

Chương trình Đại học đệ nhị có chương trình coi như lỏng lẻo.

Chương trình học thể dục.

Tô Mộc lựa chọn chính là tennis, Bạch Mạn Tinh cũng lựa chọn là tennis, Phác Tiêu là chọn bóng rổ.

Sân bóng rổ và tennis ở Đế Đô đại học liền nhau, sân tennis so với sân bóng rổ thì cao hơn nửa mét.

Rất nhiều cô gái học tennis nghỉ ngơi rất nhiều, đều thích lại vòng bảo hộ bên cạnh sân tennis mà xem các nam sinh chơi bóng rổ.

Tô Mộc là tân sinh viên, bởi vì dung mạo cùng khí chất của mình, được một số nữ sinh ở Đế Đô tôn sùng là nam thần.

"Không nghĩ tới nam thần cũng tuyển tennis, thật hạnh phúc."

"Tôi muốn tổ đội cùng với nam thần."

"Từ bỏ đi, cùng ngươi tổ đội, không thấy bên kia Tần Mộng Trân cùng với nam thần trò chuyện với nhau thật vui sao?"

"Không cần a~chẳng lẽ nam thần cũng quỳ gối dưới mỹ nhân dung tục như vậy sao."

"Đi, chúng ta đi thử xem, vài người chúng ta, khí thế thượng cũng áp đảo cô ta!"

"Đi một chút.."

Tô Mộc cầm một cây gậy bóng chày, bên cạnh là một cô gái quyến rũ, mặc một bộ váy ngắn thể thao, dáng người nóng bỏng.

Cô ta nói muốn cùng đánh cầu với Tô Mộc.

"Được." Đánh cùng ai đối với cô mà nói không có gì ảnh hưởng.

Tần Mộng Trân kinh hỉ cười: "Bạch cập, cậu thật tốt."

Đôi mắt lộ ra một chút đắc ý, nam sinh lạnh lùng đi nữa, còn không phải vẫn quỳ gối trước mặt cô ta hay sao.
 
425 ❤︎ Bài viết: 57 Tìm chủ đề
Chương 23. Thiếu nữ vô lương 19.

"Bạch Cập cùng học, chúng tớ có thể cùng cậu đánh tennis được không?" Mấy nữ sinh lại gần đây.

Tần Mộng Trân mới vừa đi tới đối diện chuẩn bị nhìn thấy mấy cô gái, có chút khinh thường.

Với diện mạo của những người kia, còn muốn muốn học cô ta?

Tần Mộng Trân đang chờ xem trò đùa ngay sau đó liền nghe thấy tiếng hoan hô của mấy cô gái kia.

Bạch, Bạch Cập đồng ý?

Làm sao có thể?

Cô ta có chút không tin muốn đi về phía bên kia lưới.

"Bạn học Tần Mộng Trân, chúng tớ cùng bạn học Bạch Cập một đội, cậu bên kia một đội, chúng ta cùng nhau đánh tennis."

"Đúng đúng, làm phiền bạn học Trần tìm đồng đội."

Mấy cô gái hướng về phía Tần Mộng Trân bên kia nói.

Tần Mộng Trân vừa định đi tới thì cứng đờ, trên mặt tươi cười: "Được."

Lúc cúi đầu làm bộ như sửa sang lại quần áo, oán hận đến cắn răng.

Cuối cùng như thế nào lại biến thành như vậy!

Ngẩng đầu, nhìn nhìn bốn phía, thấy Bạch Mạn Tinh đang đứng ở vòng bảo hộ xem Phác Tiêu chơi bóng rổ.

Bên kia Tô Mộc cùng với mấy cô gái đang nói chuyện ở đằng kia.

"Bạn học Bạch, cậu đánh tennis có giỏi không." Nữ sinh A ôm mặt, hai mắt lấp lánh nhìn cô, nhìn gần nam thần, làn da thật tốt.

"Còn có thể." Tô Mộc trả lời.

"Bạn học Bạch, cậu ngoài đánh tennis ra, còn có thể chơi bóng rổ không?" Nữ sinh B kích động lên tiếng, bộ não bộ dáng nam thần ở trên sân bóng rổ soái như thế nào.

Có phải là cực kì mê người hay không.

"Phải."

Mặc kệ mấy người hỏi như thế nào, Tô Mộc đều vĩnh viễn trả lời ngắn gọn như vậy.

Mấy người hỏi cùng nhau đánh tennis được đồng ý, hỏi nhiều vấn đề như vậy cũng đều được trả lời, mấy người liếc nhìn nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương lộ ra sự ngưỡng mộ.

Rất soái, rất soái, không chỉ có soái, người còn tốt như vậy, không hề lạnh lùng như vẻ ngoài.

"Bạn học Bạch, chúng ta có thể bắt đầu rồi." Bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của Tần Mộng Trân.

Nhìn mấy người tán gẫu vui vẻ như vậy, trong lòng cô ta đã nôn muốn chết.

Bạch mạn Tinh cùng cô ta quan hệ thường ngày cũng không tệ lắm, cho nên cũng được liệt vào danh sách.

Đánh tennis diễn ra, hấp dẫn phần đông nữ sinh đến xem.

Bộ dáng soái khí trên sân bóng, không có một động tác dư thừa, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Bên sân tiếng thét chói tai không ngừng:

"A a a.. Bạch Cập cố lên! Bạch Cập cố lên!"

"Bạch Cập hảo soái, a a a a.."

"Xinh đẹp, bạn học Bạch Cập, thắng tuyệt đối a!"

Tô Mộc cùng nữ cùng học A hợp tác chống lại Tần Mộng Trân cùng một bạn nam, thắng tuyệt đối.

Đến nơi nghỉ ngơi, tổ tiếp theo tiếp tục.

"Bạn học Bạch, uống nước." Nữ sinh B cùng đồng đội đỏ mặt đưa nước.

"Cám ơn." Tô Mộc tiếp nhận nước, mở nắp, ngửa đầu, uống nước.

Mái tóc bồng bềnh dính một ít mồ hôi lóng lánh, góc nghiêng hoàn hảo, đường cong cổ duyên dáng..

Mấy cô gái lẳng lặng nhìn một màn này, sợ bỏ lỡ cái gì.

"Ừng ực!" không biết là ai nuốt một ngụm nước bọt.

Trận đấu trên sân rất nhanh liền xong.

"Bạn học Bạch, cậu có thể hợp tác với tớ không?" Nữ sinh C sắp lên sân khấu chờ mong nhìn Tô Mộc.

Tô Mộc ngồi xoay bao tay, đứng dậy, lắc lắc cây vợt bên cạnh: "Đi."

Lâu lắm rồi cô không toát mồ hôi đầm đìa và sảng khoái như vậy, cô thật có chút lưu luyến.

Cô vừa lên sân, bên sân lại là từng trận thét chói tai.

"Sao lại thế này?" Giọng nói trầm thấp của Phác Tiêu đột ngột vang lên từ phía sau Bạch mạn Tinh đang nghỉ ngơi bên kia.

"Nhóm nữ sinh hâm mộ em trai kia của tôi." Bạch Mạn Tinh cười lạnh nói.

Thật không biết nữ sinh bây giờ sao đều không biết rụt rè như vậy, bộ mắt lớn lên trông giống con gái của Bạch Cập kia có cái gì đẹp chứ, căn bản thua kém..

Cô ta nhìn Phác Tiêu trong mắt tràn đầy nhiệt tình.

"Phác Tiêu, anh muốn đánh tennis hay không."
 
425 ❤︎ Bài viết: 57 Tìm chủ đề
Chương 24. Thiếu nữ vô lương 20.

Phác Tiêu nhìn về phía bóng dáng người trên sân kia, thật đúng là rất tiêu sái, bắt mắt.

"Được." Anh cũng muốn tới lãnh giáo một chút.

Bạch Mạn Tinh lập tức kêu tạm dừng, để cho người trên sân xuống dưới, cô ta và Phác Tiêu lên sân khấu.

Bên kia Tô Mộc nhìn thấy hai người lên sân, chau mày.

Hai người bọn họ, đi rất gần.

Cửu thiên tuế: [ kí chủ, ngươi bây giờ biết còn chưa muộn.]

Đi được gần, tốt.

Cửu thiên tuế: .

Bắt đầu tranh tài, hai nam thần giao đấu, trong nháy mắt hấp dẫn nhiều người xem, sân tennis bị vây chật như nêm cối.

Tiếng vỗ tay hoan hô không ngừng.

Bạch Mạn Tinh cùng Phác Tiêu hợp tác ăn ý, nhìn Phác Tiêu phát huy hoàn mỹ, Bạch Mạn Tinh thấp giọng kinh hô: "Thật soái!"

Bên kia Tô Mộc cùng cùng bạn học C hợp tác cũng không phải là đèn cạn dầu.

Hai bên đánh vô cùng kịch liệt.

Giá trị nhan sắc và tài chơi banh tạo nên một bữa thịnh yến thị giác.

"Bang bang bang!" Sân tennis đang đặc sắc, đột nhiên xuất hiện một quả bóng rổ bay vào.

Nảy trên sân tennis, cản trở trận đấu.

"Xin lỗi, quả bóng rổ này không biết tại sao cứ không nghe lời mà bay tới." giọng điệu tràn đầy khiêu khích, cùng với mấy nam sinh bóng rổ từ trong đám người đi tới.

Dẫn đầu là nam sinh đút hai tay vào túi, dùng ánh mắt khinh thường quan sát Tô Mộc cùng Phác Tiêu.

"Hóa ra là hai em sinh viên năm nhất, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, cũng không biết các cậu có dám hay không cùng chúng tôi chơi một trận bóng rổ."

"Hàn chí, chúng tôi đang thi đấu, nơi đây không chào đón cậu." Tần Mộng Trân đứng ra, liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người

Người biết nội tình không khỏi nhỏ giọng bát quái.

"Hàn học trưởng này không phải là đang theo đuổi Tần Mộng Trân kia sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, nghe nói Tần Mộng Trân đều cự tuyệt, nhưng học trưởng này vẫn là theo đuổi không bỏ."

"Vừa mới nãy Tần Mộng Trân là chủ động tìm bạn học Bạch Cập a! Lẽ nào Tần Mộng Trân cùng bạn học Bạch.."

"Bạn học Bạch sao có thể coi trọng cậu ta được?"

"Khó nói, bất quá bây giờ có trò hay để xem."

"Làm sao, không dám?" Hàn chí khinh miệt nhìn Tô Mộc, "Vị bạn học yếu đuối này, sợ?"

Hoàn cảnh hiện tại hoàn toàn ngăn cách với Tô Mộc, cô vẫn đang điều chỉnh lưới tennis, dù một cái ánh mắt cũng không cho Hàn Chí.

Với bộ dáng này với bộ dáng khiêu khích của Hàn Chí, thắng hay bại đã đã rõ trong thầm lặng.

Hàn chí tức giận: "Tấm thẻ này, bảy mươi vạn, tôi đặt cược, chúng ta đấu, có dám hay không!"

"Còn có tôi, mười vạn

" Mười hai vạn. "

Bên kia mấy người toàn bộ gom lại, gần hai trăm vạn.

" Sợ các ngươi a, tiền tiêu vặt và tiền ăn tháng này của tôi, hai vạn! "Bạn học A khí thế hùng hổ vỗ lên bàn một tấm thẻ.

" Tôi, ba vạn! "Bạn học B.

" Lì xì Đại Học ba tôi cho tôi, còn có cái này bà tôi cho tôi, cộng thêm.. Tổng cộng hai mươi vạn! "Bạn học C nói xong, cho Tô Mộc một cái thủ thế cố gắng lên.

" Cái này, liều mạng như vậy, vậy tôi đặt cược cái túi xách bản limited mới mua tháng trước. "Bạn học D nhấc tay.

" Tôi đặt một trăm vạn. "Phác Tiên bên kia khóe môi mỉm cười, đi tới, đối diện với hàn Chí, sóng ngầm giữa hai người bắt đầu xuất hiện.

Ba của Hàn Chí này, từ trên tay anh cướp đi một cái hạng mục, sau đó ông ta còn xúi giục hai lãnh đạo cấp cao của Hàn gia

Hai người xem như là kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.

" Vị bạn học này đâu? "Hàn chí hướng phía Phác Tiêu hừ một tiếng, nhìn về phía Tô Mộc.

Tô Mộc vẫn luôn ở trạng thái ngăn cách chậm rãi ngước mắt.

Môi mỏng khẽ mở:" Được. "

Sau đó từ trong túi móc ra mấy chục đồng tiền cùng với điện thoại di động," Những thứ này, đặt cược. "

" Ha ha ha, được."Hàn Chí cười khinh bỉ, cho Tần Mộng Trân một ánh mắt, đây là người cô coi trọng, ha hả..
 
425 ❤︎ Bài viết: 57 Tìm chủ đề
Chương 25. Thiếu nữ vô lương 21

"Sẽ thắng, giúp tôi cầm điện thoại, cảm ơn." Tô Mộc nghiêng đầu nói với mấy nữ sinh bên cạnh đang cầm đồ đạc cá nhân.

"Ừ, nam thần cố lên, ngược khóc bọn họ!" mấy cô gái trân quý cầm điện thoại của Tô Mộc.

Điện thoại di động của nam thần thật là tinh xảo, nhìn không ra là nhãn hiệu gì, nhất định là hàng đặc chế, vừa nhìn cũng rất đáng giá, cũng khó trách nam thần còn đặc biệt căn dặn các cô xem điện thoại di động.

Tô Mộc cùng Phác Tiêu, còn có Phác Tiêu tìm thêm một thanh niên nữa tạo thành một đội, cùng người Hàn Chí chọn đi ra ngoài giao đấu.

Tin tức này không biết liền truyền ra ngoài thế nào, lập tức sân bóng rổ lại có thêm rất nhiều người tới xem hơn lúc trước, cách thật xa trên nóc tòa nhà dạy học, có người còn dùng ống nhòm để xem.

Nơi đấu cũng chính là đường phố bóng rổ, nó không giống với trận đấu bóng rổ năm người chính qui, nó khắp nơi lộ ra một chút nhẹ nhàng tùy ý.

Bắt đầu giao đấu, kĩ thuật đấu bóng rổ huyễn khốc làm các cô gái xung quanh thét chói tai.

"Bang!" Phác Tiêu đã ghi điểm đầu tiên một cách khí phách.

Nhưng mà anh lại có biểu cảm có chút cổ quái nhìn về phía Tô Mộc.

Mới vừa rồi trong lúc chơi bóng, lúc Tô Mộc bị người vây công, anh tiến lên cản người, Tô Mộc xông ra khỏi vòng vây có lướt qua anh, anh ngửi được trên người cô truyền đến một mùi thơm thoang thoảng, còn có chạm vào tấm lưng mềm mại của cô, có một loại cảm giác tê dại.

Thế cho nên khi bóng trên tay Tô Mộc truyền đến trên tay anh, anh mới kịp hồi phục lại tinh thần, ném rổ thành công anh lại hoài nghi nhìn về phía Tô Mộc.

Tô Mộc hất mồ hôi trên tóc, bỏ lại một trận tiếng thét chói tai, Phác Tiêu nhìn bóng lưng lưu loát đẹp trai kia, anh tạm thời thu hồi sự nghi ngờ của mình.

Là anh suy nghĩ nhiều, Bạch Cập thế nào lại là nữ?

Ngay sau đó vẫn luôn là Tô Mộc cùng Phác Tiêu chiếm ưu thế, Hàn chí vừa nhìn, cho đồng bọn một cái ánh mắt.

Lập tức, Tô Mộc ở dẫn bóng trên đường bị hai người xông tới trước mặt đâm vào.

Tô Mộc lộn ngược ra sau một cái, vững vàng rơi xuống đất, nhìn về phía hai người đụng mình, khóe môi gợi lên một độ cung nhẹ.

Sử dụng loại thủ đoạn này sao? Thú vị.

"A a a.."

"Nam thần Bạch Cập vừa mới nở nụ cười sao? Đẹp trai ngất ngây."

"Không có chứ, ngươi nhìn lầm rồi, nam thần có bộ dáng lãnh khốc đẹp trai nhất."

"Không sai không sai, ta cũng nhìn thấy, nam thần là nhìn về phía Phác Tiêu mà cười, lẽ nào.."

"Chọc~không phải đâu, nam thần làm sao có thể tiêu trừ nội bộ chứ, nhưng mà ta thật kích động a."

"Phanh!"

"Ca!"

"Đông!"

Ngay sau đó chính là tràng diện đội ngũ của Hàn Chí trên sân bóng không ngừng ngã hoặc đụng vào đống trên sân.

Sau khi đồng đội của Hàn Chí mạc danh kì diệu ngã, như tát thẳng vào mặt anh ta, sau khi thua liền nổi giận.

"Đều cút cho lão tử!" tức giận ném bóng rổ đi.

"Đừng quên mật mã." giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tô Mộc truyền tới bên tai của Hàn Chí, phá lệ châm chọc.

Mật mã? Mật mã gì? Hàn Chí nổi nóng, sau liền nhớ tới.

"Mật mã của thẻ ngân hàng, các ngươi thua, sẽ không muốn quỵt nợ chứ!" Bạn học A giải thích.

Là hắn ta đặt tiền cuộc, hiện tại thua, nếu hắn ta lại đổi ý, liền vứt mặt mũi.

Mấy người bọn họ miễn cưỡng đem mật khẩu nói ra.

"Bạch bạn học, thẻ còn có mật mã." Bạn học A kích động đứng ở trước mặt Tô Mộc.

"Ừ, đem tiền của mọi người lấy đi, còn dư lại để cho tôi."

Mấy cô gái cũng không già mồm, đem thẻ của mình thu hồi lại, đem tiền phân chia.

"Phác bạn học, phần của cậu."

Phác Tiêu từ bên kia đi tới, vẻ mặt cổ quái nhìn thoáng qua Phát Tiêu.

Vừa mới nãy trên sân anh thấy rõ, cô cũng dùng thủ đoạn gian xảo như vậy đem những người kia đùa bỡn, nếu như không có ngày hôm nay, anh cũng quên mất, thân thủ của cô, hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình của cô.
 
425 ❤︎ Bài viết: 57 Tìm chủ đề
Chương 26. Thiếu nữ vô lương 22

Bên kia rõ ràng là vai chính Tần Mộng Trân lại bị bỏ qua, không cam lòng muốn tiến đến trước mặt Tô Mộc, kết quả liền bị mấy cô gái trực tiếp đẩy ra.

Vẫn chú ý đến Phác Tiêu, Bạch Mạn Tinh cảm nhận được ánh mắt của anh nhìn Tô Mộc không đúng, nghi hoặc nói: "Bạch Cập làm sao vậy?"

"Cậu ấy là em trai của cô?" sau khi Phác Tiêu rời khỏi, lại cảm thấy không thích hợp, càng nhìn càng thấy vẻ mặt của Tô Mộc quá ôn nhu, càng cảm thấy không giống như là con trai.

Bạch Mạn Tinh nhẹ thở một hơi, biết việc anh nghi hoặc, gật đầu: "Đúng vậy, tuy rằng bộ dáng Bạch Cập rất đẹp, nhưng cậu ta xác thực chính là con trai."

Bạch gia coi trọng con trai bao nhiêu, Bạch phụ như thế nào có thể tính sai.

-

Sau khi Tô Mộc ăn xong bữa tối, im lặng nằm ở trên ghế bên cạnh bể bơi của Bạch gia hóng gió đêm.

Thân hình gầy yếu, đường cong duyên dáng, nhắm mắt dưỡng thần dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào dưới ánh trăng.

"Thiếu gia, tôi đem trái cây lại đây cho cậu." Bên tai có một giọng nữ mềm mại vang lên.

Là Lam Duyệt, cô ta cúi người, đưa tay để dĩa trái cây xuống cái bàn bên cạnh Tô Mộc.

Cô ta thấy Tô Mộc không hề nhúc nhích, liền lại gần nhìn cô, chỉ cảm thấy cô lớn lên thật sự rất tinh tế, so với con trai bình thường đều tinh xảo hơn.

Ánh mắt chậm rãi xuống phía dưới đánh giá, nhìn áo sơ mi trắng lộ cổ của cô lộ ra làn da trắng bên trong, còn có một miếng vải màu trắng không rõ.

Đó là.. Cái gì?

Lam Duyệt kinh ngạc che miệng lại, tròng mắt chuyển động, sau khi đoán được, ánh mắt tiếp tục hướng về vị trí dưới đùi.

"Có việc?" Âm thanh trung tính vừa mới tỉnh dậy, mang theo một chút lười biếng, làm cho Lam Duyệt hoảng sợ.

"Thiếu gia, trái cây, tôi đem trái cây lại đây cho cậu." Lam Duyệt ổn định tâm thần, chống lại một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, có loại cảm giác bị nhìn thấu.

Không, sẽ không đi, cô vừa mới rõ ràng là nhắm mắt, như thế nào có thể biết?

"Thiếu gia từ từ dùng, lão gia còn tại chờ tôi, tôi đi về trước." Nói xong, Lam Duyệt liền rời đi bình thường.

Tô Mộc cúi đầu nhìn nhìn cổ áo của mình, đưa tay đem nút cài lại bình thường, sau đó nằm xuống, đôi mắt nhìn sao đầy trời, không nhấc lên một tia gợn sóng.

Cũng đừng làm cho cô thất vọng.

Cửu thiên tuế: 【 kí chủ, cô là cố ý? 】

"Phải" bạch phụ vì cái gì biết chuyện công ty khoa học kỹ thuật của cô, vấn đề xuất hiện ở trên người Bạch Mạn Tinh, mà Bạch Mạn Tinh thông qua phu nhân gần đây được sủng ái nhất là Lam Duyệt để mở miệng, ra vẻ trong lúc vô tình tiết lộ với Bạch phụ.

Hiện giờ, cô liền cho bọn họ một cái phương hướng để điều tra cô, để xem bọn họ có hay không có thể kéo cô xuống ngựa.

【 kí chủ, cô sẽ không sợ bọn họ trực tiếp làm cho bạch phụ bên kia tra cô? 】

"Bọn họ có thể rõ ràng như vậy, coi như tôi xem trọng bọn họ." Không biết lúc trước Bạch mẫu dùng cách gì, làm cho Bạch phụ tin tưởng vững chắc nguyên chủ chính là một đứa con trai.

Lấy địa vị mấy năm nay của nguyên chủ ở bạch gia, nếu hai người bọn họ tự nhiên ở trước mặt Bạch phụ nói mà không có chứng cứ, ngược lại là bọn họ sẽ khiến cho Bạch phụ hoài nghi, dù sao nguyên chủ ở bạch gia là người thừa kế duy nhất, phía dưới có bao nhiêu người đỏ mắt, dùng cái gì mà mọi người đều có.

Bạch phụ nếu là dễ dàng bị hai người bọn họ trêu chọc như vậy, thì Bạch gia này đã sớm rối loạn.

Quả nhiên bên kia Lam Duyệt liền trộm thông báo với Bạch Mạn Tinh.

"Cô xác định không có nhìn lầm?" Bạch Mạn Tinh rõ ràng hoài nghi, bởi vì cô ta vẫn tin tưởng vững chắc Bạch phụ bên kia không có sai.

"Tôi xác định."

"Tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta cần có bằng chứng, ngươi như vậy như vậy sau đó như vậy như vậy.." Bạch Mạn Tinh bình tĩnh phân tích cục diện, sau đó bố trí, chờ sau khi cô ta tắt điện thoại, nhớ lại lời nói hôm nay của Phác Tiêu.

Có thể nào.. Phác Tiêu đã phát hiện ra cái gì rồi?
 
425 ❤︎ Bài viết: 57 Tìm chủ đề
Chương 27. Thiếu nữ vô lương 23

Thời gian một tháng trôi qua chớp nhoáng, Phác Tiêu bởi vì công ty mới nghiên cứu sản phẩm mới, nên rất ít đến trường học.

Bạch Mạn Tinh cùng Lam Duyệt đang dùng mọi cách để tìm sơ hở của Tô Mộc.

Sau khi Tô Mộc nhắc nhở Bạch mẫu, Bạch mẫu thời khắc đều cảnh giác, vài thứ thiếu chút nữa đã bắt những vài chuyện mờ ám của Lam Duyệt.

Bạch mẫu có thể đi đến địa vị hôm nay, tất nhiên không phải là đèn cạn dầu, muốn dùng "Con trai" của bà làm ầm ĩ lên, bà ta sẽ là người thứ nhất không cho phép!

Còn Tô Mộc lại rất thong dong tự tại vì sản phẩm của ngôi sao Khoa học kĩ thuật cuối cùng cũng xong.

Đinh Quảng Bạch cùng mọi người nhìn thấy thành quả cuối cùng, trong lòng thầm kích động, nhìn bao bì đóng gói sản phẩm của Tô Mộc, bọn họ đều phải hoài nghi đây có thật là sản phẩm do chính mình nghiên cứu hay không? Nhìn cấp bậc là biết không phải bình thường.

"Tô Mộc huynh đệ, chúng ta đã chuẩn bị tốt, và đang chờ tuyên bố sản phẩm mới trên trang web chính thức của công ty, tôi có dự cảm rất tốt, lần này chúng ta sẽ rất hot!" Đinh Quảng Bạch tự tin nói.

"Không vội, trước khi tuyên bố sản phẩm mới, còn có một việc cần phải làm."

"Việc gì?"

"Đại hoàng, Vũ Trụ, việc tôi bảo hai cậu làm, làm như thế nào rồi?" Ngón Tô Mộc không ngừng lướt máy máy tính bảng.

"Ông chủ, làm rất tốt."

"Tô Mộc ca ca, tháng này tôi có rất rất nhiều fans." Tiểu loli ăn mặc nhuyễn manh* cầu khích lệ.

Nhuyễn manh: Mềm mại, dễ thương

"Được, ba giờ chiều, thì có thể bắt đầu." Nhìn thấy tiến độ xuất hiện trên màn hình máy tính bảng, đáy mắt Tô Mộc hiện hiên một tia nóng bỏng.

-

Ngay lúc ba giờ chiều, một chiếc điện thoại không rõ nhãn hiệu hỏa bạo toàn bộ võng hồng.

Nguyên nhân chiếc điện thoại này hot, là bởi vì lúc một tiểu loli đăng livestream trên võng hồng, thì gặp cướp, tiểu loli liền điện thoại lại quay toàn bộ quá trình, tên cướp thấy được, đem điện thoại của tiểu loli ném đi, còn hung hăng giẫm lên vài cái, kết quả là điện thoại hoàn toàn không có hư hại gì, hơn nữa còn chụp rõ mặt tên cướp, tự động báo nguy.

Cảnh sát rất nhanh liền tới bắt được tên cướp, tiểu loli nhặt lên di động, tiếp tục livestream, không có một chút ảnh hưởng, làm các fans vô cùng khiếp sợ, hỏi về chiếc điện thoại thần thánh này.

Ngay sau đó một số võng hồng nổi tiếng đã công bố những chiếc điện thoại bọn họ sử dụng gần đây là chiếc điện thoại này, và chia sẻ trải nghiệm của họ cùng những chức năng thú vị khác.

Chiếc điện thoại này trong nháy mắt liền hot, tất cả mọi người chen chúc đến trang web chính thức của công ty khoa học kĩ thuật xem thử, kết quả phát hiện điện thoại chỉ phát hành một trăm chiếc, toàn bộ đã bán sạch, phía trang web thông báo thời gian và số lượng đợt bán tiếp theo, tất cả mọi người đều đặt chú ý.

Bảy giờ sáng ngày hôm sau, đúng giờ bắt đầu mở bản, chỉ mười giây ngắn ngủi, đã có hàng nghìn chiếc điện thoại được bán sạch.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, chiếc điện thoại đa chức năng có giá trị cao này đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi nhất trí trên Internet, và trang web chính thức của Ngôi Sao Khoa Học Kĩ Thuật liên tục nhận được các email hỏi khi nào sẽ có đợt bán tiếp theo.

Tại thời điểm này, ngôi sao khoa học kĩ thuật đã phát hành một loạt các video quảng cáo sản phẩm khác, điện thoại di động này, nhằm vào các nhóm người khác nhau.

Tuyên truyền đơn giản và khí chất, màu sắc đơn giản phân biệt từng chiếc điện thoại, cái gọi là gói mẹ con, gói chị em.. Với hàng loạt bài viết có tâm, làm cho sản phẩm nhanh chóng bán hết sạch.

Người sử dụng sản phẩm đã tự mở một cái Tieba, để ghi lại những điều thú vị khi sử dụng chiếc điện thoại này.

Mấy người ở Ngôi Sao Khoa Học Kĩ Thuật vô cùng bận rộn, nhìn đến con số trong sổ sách không ngừng tăng lên, ánh mắt nhìn Tô Mộc càng thêm sùng bái.

So với bầu không khí vui sướng ở Ngôi Sao Khoa Học Kĩ Thuật, thì bên Phác Tiêu lại là một bầu không khí ảm đạm.
 
Chỉnh sửa cuối:
425 ❤︎ Bài viết: 57 Tìm chủ đề
Chương 28. Thiếu nữ vô lương 24

Anh vốn tràn đầy tin tưởng sản phẩm chuẩn bị đưa ra thị trường lần này, lại bị ngôi sao khoa học kĩ thuật kia đánh bại một cách thê thảm.

"Thiếu gia, sản phẩm của chúng ta không có vấn đề, chính là.. Hướng phát triển dư luận của ngôi sao khoa học kĩ thuật bên kia, làm cho nhóm người chúng ta đều.."

"Nếu ngôi sao học kỹ thuật có thể ảnh hưởng quần chúng mua sắm, vì cái gì chúng ta không thể?" Sắc mặt Phác Tiêu âm trầm, vì sản phẩm này, nguồn nhân lực và tài nguyên chính của công ty đều điều động về đây, kết quả lại thua một cái ngôi sao khoa học kĩ thuật.

Ngôi soa khoa học kỹ thuật..

Bạch Cập!

Phác Tiêu sắc mặt thay đổi đại biến, lại là cô!

"Cho người điều tra thông tin nội bộ của ngôi sao khoa học kĩ thuật kia cho tôi." Anh thật muốn nhìn, sản phẩm của bọn họ rốt cuộc siêu việt đến mức nào.

Nửa tiếng sau.

"Thiếu gia, người của chúng ta không vào được ngôi sao khoa học kĩ thuật.." Người đàn ông trung niên âm thầm lau mồ hôi trên trán.

"Vào không được?" Phác Tiêu hỏi lại, khóe môi gợi lên nụ cười, vô cùng trào phúng.

"Vâng, đúng vậy, thiếu gia, không biết ngôi sao khoa học kỹ thuật bên kia có người nào đang tọa trấn, hacker của chúng ta không thể nào xâm nhập vào được." Người đàn ông càng nói, thanh âm càng nhỏ, đều phải xấu hổ đến mức muốn đào một cái hầm để chui xuống.

"Lúc trước ra giá cao để mời hacker quốc tế về, chỉ có chút tác dụng này?" Giọng nói trào phúng âm lãnh của anh giống như rắn bò trong hang.

Nguy hiểm mà ma quỷ.

Xung quanh im lặng chết chóc.

"Đi mua một cái sản phẩm của họ về đây." Phác Tiêu hòa hoãn sắc mặt, gần đây mọi chuyện không thuận lợi, làm cho tâm tình của anh có chút dễ dàng bị ảnh hưởng.

"Còn có, cho người nhìn chằm chằm, lô hàng đó vào buổi tối, đừng để xảy ra thêm bất cứ vấn đề nào."

"Vâng, thiếu gia."

-

Tô Mộc nhìn dấu vết cho thấy có người xâm nhập vào dữ liệu của ngôi sao khoa học kĩ thuật, nhưng là bị ngăn ở bề ngoài, sau khi kiểm tra, tuy rằng không có tra được địa chỉ IP của đối phương, nhưng khi đối phương dùng máy tính xâm nhập đã bị nhiễm virus, sẽ khiến cho bọn họ đau đầu một đoạn thời gian.

"Ông chủ, hôm nay chúng ta đi ăn mừng ở đâu?" Đinh Quảng Bạch cười không ngừng, loại cảm giác này, quá sung sướng.

"Ông chủ, cậu thật trâu, cậu thế nhưng có thể đoán được Manh Manh ở chỗ đó livestream sẽ gặp cướp." Trong khoảng thời gian này vẫn vội vàng, hôm nay Đại Hoàng rốt cuộc có cơ hội bày tỏ sự sùng bái.

"Ngươi ngu xuẩn, ông chủ để cho ta đi quan sát lâu như vậy, đương nhiên biết nơi đó là khu cướp bóc nhiều rồi, cái thời gian Manh Manh livestream đó, có thể không gặp được sao?" Vũ Trụ khinh bỉ nói.

"Manh Manh, Manh Manh đều bị hù chết, người xấu thiệt nhiều." Manh Manh sợ hãi che mặt.

Đinh Quảng Bạch, Vũ Trụ, Đại Hoàng: .

Đừng giả bộ, cô sẽ sợ sao?

Vì để phòng ngừa vạn nhất, Tô Mộc đã đem máy tính của ngôi sao khoa học kỹ thuật tăng cường một phen.

Theo cách oẳn tù xì của bốn người, thì Manh Manh thắng, theo lời giới thiệu của Manh Manh, năm người đi tới một nhà hàng Nhật Bản.

Đứng ở ngoài quán, nhìn thấy những người bán hàng bên trong mặc bộ đồ nô bộc, những người ngồi trong quán đều cosplay, hơn nữa muốn vào quán phải chọn một bộ đồ để mặc mới có thể vào ăn cơm.

Đinh Quảng Bạch cùng với Đại Hoàng và Vũ Trụ nhất trí không chịu đi vào.

Manh Manh ủy khuất nhìn Tô Mộc: "Tô Mộc ca ca, anh xem bọn họ, bọn họ khi dễ em, nhà ăn này thật sự rất ngon, anh xem, tất cả mọi người mặc thành như vậy, thân mật như vậy." Nói xong, mặc cô mặc bộ Sailor Moon, xinh đẹp duyên dáng dạo quanh Tô Mộc một vòng.

Tô Mộc khóe miệng giật giật.

"Ừ." Cô ấy mặc rất đẹp, nhưng không thích hợp với cô.

Đinh Quảng Bạch ba người lắc đầu thật mạnh.

Manh Manh quay đầu nhìn bọn họ, bộ dạng đáng yêu nháy mắt trở nên nguy hiểm: "Có vào hay không?" Từ trong quần áo lấy ra một viên bom màu hồng nhạt

Ba người lập tức hoảng sợ gật đầu.

Sau đó mấy người vui vẻ (bị bắt) vào cửa hàng.
 
Chỉnh sửa cuối:
425 ❤︎ Bài viết: 57 Tìm chủ đề
Chương 29. Thiếu nữ vô lương 25

"Vị tiểu mỹ nữ này cầm trên tay quả lựu đạn thật đáng yêu, có phải là trong anime xx không, A ha ha ha, thật sự là rất giống." người con trai bán hàng mặc trang phục kỵ sĩ dẫn mấy người đi tới phòng thay đồ phía trước.

"Ừm, tôi cũng thấy nó rất đáng yêu." Manh Manh cười ngọt ngào, sờ quả lựu đạn trên tay.

Ba người Đinh Quảng Bạch biến sắc.

Cũng, đáng yêu?

Cái quái gì vậy đó thật sự là lựu đạn a a a a!

Nếu như không cẩn thận, bọn họ liền toi a!

Toàn bộ hành trình Tô Mộc luôn bình tĩnh, làm cho ba người Đinh Quảng Bạch cảm thấy, không biết chuyện gì cũng là một loại hạnh phúc a.

Đến phòng thay quần áo, nhìn trên tường treo nhiều loại trang phục, biểu tình kháng cự của ba người càng thêm rõ ràng.

Tô Mộc cầm cái áo choàng phù thủy vào phòng thay quần áo.

Không bao lâu liền đi ra.

"Tô Mộc ca ca thật là đẹp trai." Manh Manh kinh hô.

Nhìn Tô Mộc chỉ có một cái áo choàng phù thủy đơn giản, có một loại cảm giác đẹp trai của hệ hắc ám.

"Mời ba vị chọn." người bán hàng mang theo nụ cười tiêu chuẩn.

Manh Manh vừa nghiêng đầu nhìn, đối với tổ ba người chân mày nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi.

"Còn muốn để cho tôi cùng Tô Mộc ca ca chờ các anh bao lâu?" Giọng điệu khó chịu rõ ràng vang lên, ba người nhất thời giống như bị điện giật.

Nhanh chóng chọn ba cái, vào phòng thay quần áo.

Vũ Trụ mặc một bộ Vampire, nhưng lại phá lệ đẹp trai, Đại Hoàng mặc bộ Luffy trong < One Piece>, nhưng cũng có vài phần rất giống, còn Đinh Quảng Bạch..

< Spirited Away> trong người đàn ông không mặt.

"Cơ trí a! Đeo mặt nạ, thì sẽ không có người nhận ra tôi." Đinh Quảng Bạch cười hắc hắc.

Mấy người: .

Lên bàn, chọn món ăn, toàn bộ hành trình đều là Manh Manh làm chủ.

Đến khi đồ ăn lên bàn, Đinh Quảng Bạch mặc bộ đồ và mặt nạ đen không có cách nào dùng cơm, khóc trong lòng.

-

Sau khi ăn cơm trưa, buổi chiều Tô Mộc còn có lớp, liền một mình lái xe chạy tới trường học.

Sau khi đi học, Phác Tiêu khoan thai tới chậm, ở dưới ánh mắt của mọi người, ngồi xuống vị trí bên người của Tô Mộc.

Máy tính bảng trên tay Tô Mộc hiện một chuỗi số hiệu làm cho Phác xem thẳng mắt.

Cái này của cô là máy tính bảng..

Đây rõ ràng là máy tính tự chế!

Nhìn thấy cô thỉnh thoảng trở về trang web của ngôi sao khoa học kĩ thuật, Phác Tiêu là có thể kết luận, phòng ngự trong ngôi sao khoa học kỹ thuật là do một tay cô làm.

Trăm triệu không nghĩ tới, lúc trước chính mình còn cho rằng Bạch gia sẽ sụp đổ trên tay Bạch Cập, Vậy mà lại che dấu một thân bản lãnh, bây giờ ngôi sao khoa học kỹ thuật cũng không giống lúc trước, nhiều trung tâm mua sắm đang tranh nhau muốn ký hợp đồng cùng với bọn họ.

Tô Mộc ánh mắt cũng không ngẩng lên mở miệng: "Có việc."

Bị anh nhìn, không sao cả, anh có thể xem hiểu, mới là việc xấu.

"Bạch Cập, chúng ta hợp tác đi!"

Phác Tiêu nói nghiêm túc, trên tay anh bây giờ có một lô sản phẩm kia, mặc dù không có sản phẩm xuất sắc của công ty khoa học kỹ thuật, thế nhưng so với những sản phẩm khác trên thị trường, cũng chỉ là hơn một chút, chẳng qua hiện tại bị ngôi sao khoa học kỹ thuật đè nặng, cho nên lượng tiêu thụ ảm đạm.

Thế nhưng nếu như bám lấy ngôi sao khoa học kĩ thuật đang ở thời kì phát triển mạnh này, lô hàng này của anh nhất định có thể thu lại lợi ngoài mong đợi.

Tay Tô Mộc ngừng lại.

Ngước mắt, môi khẽ mở: "Phương án."

"Tôi đem văn kiện gửi vào hòm thư của cậu, đây tuyệt đối là một phương án cùng có lợi cho chúng ta."

Tô Mộc dùng máy tính bảng lên hòm thư, mở ra văn kiện vừa nhìn.

"Không cần." Tô Mộc thản nhiên nói, muốn mượn sự ảnh hưởng của ngôi sao khoa học kĩ thuật, suy nghĩ của anh quả thật không tệ.

"Bạch Cập, ngoại trừ số điểm lợi nhuận ghi trong văn kiện, tôi sẽ tăng thêm một điểm cho cậu." Phác Tiêu đè thấp giọng điệu, nhượng bộ.

Nếu không phải là bởi vì mấy đơn hàng gần đây của anh không thuận lợi, công ty lại bởi vì lô sản phẩm này, mà nguồn tài chính có chút eo hẹp, sao lại phải tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
 
Chỉnh sửa cuối:
425 ❤︎ Bài viết: 57 Tìm chủ đề
Chương 30. Thiếu nữ vô lương 26

Beta: @Serena Azure

Phác Tiêu cách Tô Mộc rất gần, gần đến mức chỉ cần hạ mắt xuống là có thể nhìn thấy rõ ràng làn da trắng nõn và lông mi dài, như cơn gió thổi qua, phảng phất tiến vào trái tim anh, khiến anh có chút rung động.

"Không cần." - Tô Mộc trả lời, máy tính bảng trên tay mở sang trang web của ngôi sao khoa học kĩ thuật.

Nhìn số lượng bán được hiển thị trên trang web, đáy mắt Phác Tiêu nóng lên, tiếp tục việc chính: "Bạch Cập.."

Sau đó Phác Tiêu thao thao bất tuyệt, vừa vặn tan lớp, Tô Mộc thu hồi máy tính bảng: "Phác bạn học, nhấn mạnh một lần nữa, không cần."

Nhìn bóng lưng Tô Mộc đứng dậy rời đi, đáy mắt Phác Tiêu lúc sáng lúc tối.

"Phác Tiêu, anh với Bạch Cập nói chuyện gì vậy?" - Bạch Mạn Tinh vẫn luôn chú ý tới bên này, vừa tan học đã lại đây.

"Chuyện Bạch Cập với ngôi sao khoa học kĩ thuật, cô biết được bao nhiêu?" - Anh không tìm hiểu được nội bộ, người nhà họ Bạch có thể biết gì đó.

Bạch Mạn Tinh sửng sốt: "Bạch Cập và ngôi sao khoa học kĩ thuật có quan hệ gì?"

Cô ta biết loại điện thoại di động rất hot gần đây là do ngôi sao khoa học kĩ thuật tạo ra, thế nhưng Bạch Cập cùng với ngôi sao khoa học kĩ thuật có quan hệ gì sao?

"Cô không biết?" - Phác Tiêu vô cùng kinh ngạc.

"Để tôi về hỏi thăm một chút." - Bạch Mạn Tinh cảm thấy có chuyện gì đó đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát, đáy lòng có chút hoảng sợ, vội rời khỏi trường học.

Đợi khi cô ta nghe Lam Duyệt nói mới biết được, ngôi sao khoa học kĩ thuật đúng là sản nghiệp của Bạch Cập, đồng thời cô không hề được cha Bạch giúp đỡ, trong nháy mắt vô cùng kinh ngạc, lại nghe Lam Duyệt nói: "Tuy ngoài miệng thì lão gia nói không trợ giúp cho Bạch Cập, nhưng mà lén lút thì ai biết được, bằng không Bạch Cập lấy tiền ở đâu mà mua các trang thiết bị cho ngôi sao khoa học kĩ thuật. Bây giờ ngôi sao khoa học kĩ thuật nghiên cứu ra sản phẩm, không có tài chính làm sao có thể bán?"

Bạch Mạn Tinh cũng thấy đạo lý này rất đúng, nhất thời yên lòng, Bạch Cập vẫn là dựa vào Bạch gia, đợi các cô tìm được đầy đủ chứng cứ, cô ở Bạch gia không có chỗ dung thân, đến lúc đó, xem cô còn có thể làm gì?

Bạch Mạn Tinh gửi tin tức cho Phác Tiêu, nói cho anh biết đó là sản nghiệp của Bạch gia, Bạch lão gia cho Bạch Cập một công ty để chơi đùa mà thôi.

Phác Tiêu nhận tin này, chỉ cảm thấy ánh mắt Bạch Mạn Tinh thiển cận.

Chơi đùa?

Làm sao có thể?

Lúc này, ngôi sao khoa học kĩ thuật chiếm giữ thị trường, bắt được khách hàng là thành công hơn phân nửa. Bạch Cập vui đùa một chút mà có thể chơi đến nước này, như vậy nếu cô nghiêm túc thì cảnh tượng sẽ kinh khủng dường nào. Nghĩ vậy, anh quyết định muốn đi chào hỏi ngôi sao khoa học kĩ thuật.

Đêm rất khuya, anh mang theo mấy tên thủ hạ cùng nhau đến dưới lầu công ty khoa học kĩ thuật, nhìn hành lang cũ nát, nhíu mày lại, đi lên lầu ba.

Lúc đó bốn người Đinh Quảng Bạch đang muốn đi ăn cơm, vừa ra khỏi cửa liền thấy mấy người áo đen cùng Phác Tiêu đứng ngoài cửa, nhất thời cảnh giác.

"Muốn đập phá công ty?" - Đại Hoàng tiến lên một bước, ngửa đầu la lớn.

"Các người là nhân viên của ngôi sao khoa học kĩ thuật sao?" - Phác Tiêu có chút khách khí hỏi.

"Đúng vậy, có việc gì?" - Đinh Quảng Bạch đưa mắt ra hiệu cho Đại Hoàng quay lại, trầm ổn trả lời.

"Chúng tôi là người của tập đoàn tài chính Phác Thị, đây là tổng tài của chúng tôi, ngài ấy muốn nói chuyện làm ăn với các người.." - Người mặc đồ đen bên cạnh Phác Tiêu giải thích, đưa cho mấy người bọn họ một hợp đồng.

Nhìn tiền lương phong phú được viết trên hợp đồng, Đinh Quảng Bạch cười cười, trơn tru nói: "Phác tổng muốn thuê chúng tôi? Hay là muốn toàn bộ ngôi sao khoa học kĩ thuật của chúng tôi, toàn bộ công ty của bọn tôi không chỉ có giá chừng này đâu."

"Muốn tôi kí khế ước bán thân? Chướng mắt!" Đại Hoàng xét nát hợp đồng trên tay ở ngay trước mặt bọn họ.

"Khế ước bán thân cái gì, đều do cậu không chịu học tập cho giỏi, Sơ trung cũng không tốt nghiệp được, đây là hợp đồng lao động." - Vũ Trụ biểu thị khinh bỉ đối với Đại Hoàng.

"Anh sẽ mua kẹo cho tôi sao?" - Manh Manh ngước nhìn người đàn ông mặc đồ Tây mười phần nam tính ở đối diện, có lẽ là Phác Tiêu, mong đợi hỏi.
 
Chỉnh sửa cuối:
425 ❤︎ Bài viết: 57 Tìm chủ đề
Chương 31. Thiếu nữ vô lương 27.

Beta: @Serena Azure


Mặc dù không biết cô gái ăn mặc kì quái này có địa vị gì trong ngôi sao khoa học kĩ thuật, nhưng bây giờ Phác Tiêu tới để đào người nên vẫn mở miệng trả lời: "Đương nhiên, chỉ cần cô chọn, công ty chúng tôi sẽ mời những đầu bếp từ Italia đến cho cô, làm ra mỹ thực thượng hạng*."

Mỹ thực thượng hạng: Những món ăn tốt nhất.

Manh Manh lập tức trở mặt: "Không muốn Italia! Chán ghét Italia, tôi chán ghét loại người này!"

Phác Tiêu không thể nào hiểu được: .

Cuối cùng, bởi vì Manh Manh chán ghét anh, Đinh Quảng Bạch mượn cơ hội này để từ chối hợp đồng.

-

Thứ hai, lúc Tô Mộc đi tới ngôi sao khoa học kĩ thuật, Manh Manh vui vẻ đến trước mặt cô: "Thích Tô Mộc ca ca, chán ghét Italia, hừ!"

"Cô làm sao vậy?" - Không hiểu Manh Manh một mực đứng trước mặt cô nhắc mãi một câu này là có ý gì.

Lấy cô so sánh với Italia?

Tuy là hiện tại cô giàu có, nhưng vẫn chưa đạt được tới trình độ là một quốc gia giàu có, có thể so sánh cùng với Italia.

Lấy tay cầm điếu thuốc còn chưa tắt trong miệng, Đại Hoàng trả lời: "Ngày hôm qua có cái gì mà chơi gái Thị tài phiệt tới đây muốn đào chúng tôi, cũng không biết vì sao có thể quang minh chính đại lấy một cái tên như vậy, hiện tại quốc gia này phóng khoáng đến như vậy sao?"

"Bốp!" - Vũ Trụ ném một vật gì đó vào đầu Đại Hoàng, nói: "Hiện tại ngay cả chữ cũng không phân biệt được rồi, chữ kia đọc là Phác (tiếng piao thứ hai). Không phải cái chơi gái kia."

Đại Hoàng xoa xoa cái ót của mình, ném một cái tua vít qua: "Tên Vũ Trụ kia, đã nói là đừng đánh đầu. Cậu nói cho tôi cái gì là không cùng một dạng với chơi gái? Lúc nào cũng làm bộ dáng là người có học, cậu còn không phải cũng giống như tôi, trung học cũng chưa tốt nghiệp sao?"

"Thật ngại quá, tôi đã tốt nghiệp, đồng thời còn học đến đại học rồi." - Vũ Trụ ưu nhã vững vàng tiếp nhận vật nguy hiểm mà Đại Hoàng ném tới.

"Lão yêu bà đối với cậu tốt như vậy? Vậy mà để cho cậu lĩnh được giấy chứng nhận đại học, thực sự là không công bằng!" - Đại Hoàng tức giận nói.

"Tô Mộc huynh đệ đã tới." - Đinh Quảng Bạch mặc một bộ đồ trắng, từ trong đống thiết bị đi tới.

"Hôm qua Phác Tiêu tới đào mọi người, rồi cho điều kiện gì?" - Tô Mộc đã tìm được manh mối từ trong đoạn nói chuyện của Đại Hoàng và Vũ Trụ.

"Tôi còn để lại một phần, cậu xem thử đi. Hiện tại, giá trị con người của bọn tôi không giống như người thường. Tô Mộc huynh đệ, cậu phải tăng tiền lương cho nhóm bọn tôi, nếu không chúng tôi có thể sẽ chạy đi." - Đinh Quảng Bạch có chút tự hào, trước đây ngay cả một con chim cũng không thèm để ý họ, bây giờ lại có người dùng lương cao để đào được bọn họ.

A ha ha ha..

"Tô Mộc huynh đệ, căn cứ theo hợp đồng lao động được pháp luật quy định, tháng trước cậu không phát tiền lương cho chúng tôi, vi phạm.." - Vũ Trụ nói ra rất nhiều điều luật và quy định.

Tô Mộc trả lời: "Bốn người các cậu có cổ phần trong công ty, cũng là ông chủ của công ty, tôi không cần phải phát tiền lương cho ông chủ."

What?

Bốn người vẫn luôn cho mình là nhân viên đều ngơ ngác.

"Cho nên tôi cũng là ông chủ, vậy tại sao tôi lại phải gọi cậu là ông chủ?" - Đại Hoàng gãi đầu thắc mắc.

"Cái này.. Nhưng cậu có nhiều cổ phần trong công ty nhất, đồng thời lúc trước cậu cũng nói cậu là ông chủ." - Vũ Trụ tiếp tục kiên trì phản bác lại.

"Thân phận của chúng ta là đối tác của nhau, cậu có từng nghe qua phía đối tác có nhiều cổ phần phát tiền lương cho phía đối tác có ít cổ phần chưa? Tôi nói mình là lão bản, không sai. Các cậu cũng có thể nói mình là lão bản giống như tôi. Còn nữa, mời các cậu nhớ lại, lúc trước tôi nói là 'Tôi cũng xem như là một ông chủ của công ty khoa học kĩ thuật.'Chính là dùng từ 'cũng'." - Tô Mộc nói một cách cực kì logic.

"Oa, Tô Mộc ca ca nói thật nhiều, thật là lợi hại." - Manh Manh loli ở bên cạnh vỗ tay.

* * *

Lời của editor: Không biết khi mọi người đọc chap này cảm thấy nào? Nhưng khi mình edit chap này cảm thấy 4 người Đại Hoàng, Vũ Trụ, Đinh Quảng Bạch và Manh Manh rất là đáng yêu, và cũng rất thích bốn người bọn họ.
 
Chỉnh sửa cuối:
425 ❤︎ Bài viết: 57 Tìm chủ đề
Chương 32. Thiếu nữ vô lương 28

Beta: @Serena Azure


"Nếu như không nhớ rõ, có thể xem camera." - Ánh mắt của Tô Mộc dừng trên camera giám sát trong phòng.

"Oa, Tô Mộc ca ca thật là đẹp trai!" - Manh Manh ở bên cạnh tiếp tục vỗ tay.

Cửu thiên tuế: [Cũng chỉ có những chuyện liên quan tới tiền bạc, kí chủ mới nghiêm túc như vậy.]

"Anh em cũng phải tính rõ ràng." - Tô Mộc trả lời Cửu thiên tuế.

Lời này không sai, Cửu thiên tuế bội phục.

[Nhưng mà, nhắc nhở kí chủ một lần nữa, cô cũng không thể mang tiền theo được.]

Ánh mắt Tô Mộc tối lại: "Ừ."

Ba người bị lôi kéo gật đầu: "Tô Mộc huynh đệ nói rất đúng."

"Hôm qua, tôi đã xem doanh thu của công ty, tiền đã được chuyển vào trong tài khoản của các cậu."

Cô nói xong, mấy người bọn họ nhanh chóng chạy đến trước máy tính kiểm tra, ngay sau đó là một trận hoan hô.

"Aaaa.. Lão tử đã lâu không được thấy nhiều tiền như vậy."

"Người ta có thể ăn được rất nhiều kẹo nha!"

"Mấy hôm trước tôi có nhìn trúng một bộ đồ kia, có thể mua rồi."

"Hắc hắc, rốt cuộc tôi cũng không còn bị giục nợ nữa. Ha ha ha, thoải mái."

-

Sau khi Tô Mộc rời khỏi công ty khoa học kĩ thuật thì lái xe đến tập đoàn tài chính khoa học kĩ thuật Phác thị.

Xe dừng ở bãi đỗ xe trong tiệm cà phê đối diện tòa cao ốc tập đoàn tài chính khoa học kĩ thuật Phác thị, Tô Mộc ngồi trong quán, uống hai ly cà phê.

Im lặng ngồi, vừa nhìn máy tính bảng trên tay vừa chờ người khác.

Nửa tiếng sau.

Một thanh niên trẻ tuổi mặc áo khác cao bồi, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai bước vào.

Nhìn xung quanh, ánh mắt người nọ liền dừng ở trên người Tô Mộc, cất bước đi sang hướng này.

"Tô Mộc tiên sinh?" - Chàng trai hỏi.

Tô Mộc ngước mắt: "Phong Dĩ tiên sinh, mời ngồi."

Phong Dĩ nhìn người trẻ tuổi trước mặt, thiếu niên khí chất bất phàm, sắc mặt ngẩn ra, có vài phần không thể tin tưởng.

"Không biết Tô Mộc tiên sinh dùng máy tính gọi tôi ra đây là có chuyện gì?"

Lúc anh ta đang đang làm việc, máy tính đột nhiên bị hack, lấy kĩ thuật hacker xếp thứ ba trên bảng xếp hạng trong nước của anh ta vậy mà bị hack, điều này làm cho anh thật tò mò về người chỉ vì muốn gọi anh ta ra mà hack máy tính của anh ta.

Nhưng nhìn thiếu niên chỉ tầm mười tám mười chín tuổi trước mắt, thật là cậu ta?

"Theo tôi được biết, Phong Dĩ tiên sinh mới vừa gia nhập Phác thị không lâu, không biết có hứng thú đến công ty khoa học kĩ thuật hay không?" - Tô Mộc đi thẳng vào vấn đề.

Phong Dĩ cười: "Với tôi mà nói, Phác thị thích hợp hơn, cậu tìm nhầm người rồi."

Anh ta gia nhập vào Phác thị, nguyên nhân là bởi vì Bạch Mạn Tinh, cũng bởi vì thực lực kinh tế của Phác Thị có thể cấp cho anh ta thiết bị tốt hơn.

"Tôi sẽ gửi cho Phong Dĩ tiên sinh một phần văn kiện, mời sau khi xem xong cho tôi một câu trả lời, ly cà phê này, tôi mời khách." - Nói mấy câu ngắn ngủi, Tô Mộc liền đứng dậy rời đi.

Phong Dĩ nhìn ly cà phê đến ngẩn người: "Thật là một người kỳ quái."

Sau khi uống xong cà phê, trở lại công ty, anh ta mở gmail trên máy tính ra, nhìn nội dung văn kiện, đáy mắt toát ra nhiệt ý vô tận, cái này.. Đây là..

Thật là một dự án nghiên cứu khiến cho nhiệt huyết của anh ta sôi trào.

Không kiềm chế được kích động, Phong Dĩ cảm thấy tiếc nuối vì không thể nói ra ý nghĩ của mình trước mặt Tô Mộc.

Nhìn ba chữ khoa học kĩ thuật cuối văn kiện, anh ta càng khao khát hơn.

"Ngôi sao khoa học kĩ thuật sao.."

-

Bên kia, Tô Mộc về tới Bạch gia, bị Bạch mẫu kéo vào phòng, ra vẻ thần bí nói: "Con trai, gần đây con phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không nên khinh thường, Lam Duyệt kia vậy mà có được sự đồng ý của cha con, về sau sẽ ở nhà chính, quản lý cuộc sống hàng này của chúng ta. Đồ đạc của con đã thu dọn xong rồi thì đến chỗ của mẹ, ngược lại mẹ muốn xem cô ta còn muốn giở trò quỷ gì."

"Vâng, mẹ." - Tô Mộc gật đầu.

"Con trai, con phải chịu thiệt thòi rồi." - Bạch mẫu nói, cúi đầu nhìn ngực Tô Mộc.
 
425 ❤︎ Bài viết: 57 Tìm chủ đề
Chương 33. Thiếu nữ vô lương 29.

Beta: @Serena Azure


"Mẹ lấy một số gỗ nhân tạo thay miếng vải quấn ngực của con, còn có món đồ phía dưới, lúc ở nhà, con phải mang vào.."

Mẹ Bạch nhẹ giọng nói một tràng, đem túi trên tay đưa cho Tô Mộc.

"Con trai, chúng ta đã đi đến bước này, tuyệt đối không thể phạm sai lầm."

Tô Mộc nhìn cái túi trên tay, khóe mắt giật một cái.

Mẹ của nguyên chủ thật là cực phẩm, cái gì cũng làm được.

Cuối cùng, Tô Mộc đem cái túi này coi như rác mà nhét vào phía sau xe của cô, lúc đi học buổi sáng, cô liền vứt nó vào xe rác.

Lại học chương trình học nhàm chán, Tô Mộc nhận được hồi âm của Phong Dĩ nói muốn gặp mặt trò chuyện, cô để cho anh ta tìm mấy người Đinh Quảng Bạch để nói chuyện.

Sau buổi trưa, Phong Dĩ tham gia vào nhóm Wechat mà lúc trước Đinh Quảng Bạch đã lập.

Đinh Quảng Bạch: "Hoan nghênh Phong Dĩ huynh đệ gia nhập vào công ty khoa học kĩ thuật."

Đại Hoàng: "Hoan nghênh hoan nghênh, rốt cuộc ngoài mấy ông chủ chúng ta ra, đã có nhân viên thứ nhất gia nhập rồi."

Vũ Trụ: "Sau khi chúng tôi thương lượng, ông chủ Tô Mộc, ngài chiếm cổ phần công ty và có lợi nhuận cao nhất, vậy nên tiền lương của nhân viên Phong Dĩ này sẽ do ngài trả."

Manh Manh loli: "Phong Dĩ ca ca cũng thích ăn kẹo, em thích Phong Dĩ ca ca."

Tô Mộc: "Hoan nghênh."

Phong Dĩ: "Tô Mộc tiên sinh, hạng mục này của chúng ta khi nào thì bắt đầu?" Anh ta đã không thể chờ đợi thêm nữa.

Ngay khi tan học, người đều lục tục đi hết, Tô Mộc trả lời một câu: "Còn chờ thảo luận."

Khi cô đang sắp xếp đồ chuẩn bị rời khỏi lớp học, thì một giọng nói vang lên: "Bạch Cập, tôi có việc muốn nói với cậu."

Trong phòng học lúc này, ngoài hai người bọn họ ra, mọi người đều đã rời đi hết, sắc mặt Phác Tiêu có chút mệt mỏi.

Tô Mộc vẫn không chú ý tới ở phía sau mình là Phác Tiêu, quay đầu: "Nói."

"Ăn chung một bữa cơm."

Tô Mộc biết anh tìm mình có chuyện gì: "Nếu như là chuyện hợp đồng thì xin lỗi, không có hứng thú."

"Bạch Cập, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí." - Nhìn thiếu niên trắng trẻo trước mặt, Phác Tiêu chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều được một dòng nước thanh tẩy, mệt mỏi trong những ngày qua dường như đều được xoa dịu.

"A.." - Hiếm thấy, Tô Mộc cười khẽ, lông mày vốn đã thanh tú lại thêm mấy phần tự tin, ngạo khí bức người, khuôn mạt luôn lạnh nhạt lại lộ ra một vẻ mặt khác, rung động lòng người.

Phác Tiêu nhìn đến ngây dại, anh cảm giác mình điên rồi, điên thật rồi.

Tại sao lại không thể dời được tầm mắt với một đứa con trai, hết lần này tới lần khác thất thố trước mặt cô.

"Bạch Cập." - Phác Tiêu khó chịu, khó chịu vì bản thân cũng khó chịu vì cô ảnh hưởng đến tinh thần của mình.

"Bạn học Phác, ngừng tại đây đi."

Chỉ sợ anh không đỡ được thế công của cô, giống như lúc trước vậy, anh liền luống cuống tinh thần, nhưng lại cảm thấy anh cũng không cường đại như trong cốt truyện mà Cửu Thiên Tuế đưa cho cô xem, có chút không thú vị.

"Cậu.." - Phác Tiêu nghẹn lời.

Tô Mộc cầm sách vở ra khỏi lớp, để lại bóng lưng tự tin cuồng vọng. Sắc mặt Phác Tiêu âm trầm, anh đập một quyền lên bàn học.

"Phanh" - Tiếng vang rất lớn vang lên trong lớp, cơn giận của anh cũng chậm rãi yên tĩnh lại.

Ngay sau đó, anh nhận được một cuộc điện thoại thông báo, cơn giận vừa mới đè xuống liền tăng lên.

"Bạch, Cập!"

Cô vậy mà lại dám đào người đi!

-

Lúc Bạch Mạn Tinh nhận được tin của Phác Tiêu, cô ta mang theo tâm trạng không thể tin được mà liên lạc với Phong Dĩ.

Phong Dĩ nói anh quả thật đổi công ty, bởi vì công ty khoa học kĩ thuật càng đáng giá để anh ta đi hơn.

Bạch Mạn Tinh tức giận đến mức đập điện thoại di động!

Bạch Cập! Tôi sẽ không để yên cho cô!
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back