Không có gì tệ hơn là bị sét đánh liên tiếp hai lần.
Bản thân mất đi trí nhớ ngày hôm qua đã không thể cứu vãn được, nhưng hôm nay vẫn có thể cứu vãn được, Bách Lý Tĩnh Vũ không dám nhìn mặt "lão nam nhân" Phó Thanh Ngật, chỉ muốn mau chóng chạy đi.
Trước đây cô không thích Phó Thanh Ngật già nua, nhưng bây giờ cô cảm thấy tuổi này vừa phải, không có tính nóng nảy của một thanh niên, cũng không có vẻ bóng bẩy của một người đàn ông trung niên.
Phó Thanh Ngật trẻ và có năng lực, trưởng thành và quyến rũ. Hắn là độ tuổi tỏa sáng nhất và mạnh mẽ nhất của người đàn ông!
Tuy nhiên, những lời nói này quá tâng bốc, cô thật sự không nói ra được, bây giờ vướng vào Ôn Minh Ngạn cũng không phải là khôn ngoan, kẻo Phó Thanh Ngật càng nghĩ càng khó chịu.. Cô sẽ phủi tay đi sự ưu ái của Phó Thanh Ngật sau này!
Hệ thống không bỏ lỡ mà cười hả hê: "Ký chủ, con trai vận khí có bộ mặt khá xấu xí, cô chết chắc! Haha!"
Bách Lý Tĩnh Vũ: ".. cậu vui thế để làm gì? Nếu như tôi chết thì cậu còn sống sao?"
"..."
Hệ thống nghẹn ngào không nói lên lời.
Nghiến răng nghiến lợi, Bách Lý Tĩnh Vũ đọt nhiên nắm lấy cánh tay Phó Thanh Ngật, hơi nâng cằm với Ôn Minh Ngạn: "Lúc trẻ ai cũng có sai lầm, không phủ nhận ngày xưa tôi thích anh, nhưng bây giờ tôi đã chữa khỏi bệnh ung thư mắt, tôi và chồng tôi ở với nhau, nếu không yêu anh ấy thì tôi có yêu anh không? Tôi không mù quáng."
"Thế nhưng hôm qua cô đã khóc!"
"Ồ, có một loại nước mắt được gọi là khóc vì vui mừng. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy rằng anh đang làm không tốt."
Ôn Minh Ngạn: "..."
Bách Lý Tĩnh Vũ lo lắng nhìn Phó Thanh Ngật, trong mắt cô đầy cảnh giác: ".. chúng ta có thể đi ngay bây giờ không?" Gọi Phó tiên sinh trước mặt nhiều người ngoài là không thích hợp, nhưng cô không có dũng khí để gọi thân mật hơn, vì vậy cô chỉ giản là bỏ qua nó.
"Ừ." Phó Thanh Ngật hơi nhìn xuống.
Ôn Minh Ngạn nhìn Bách Lý Tĩnh Vũ bước đi cùng Phó Thanh Ngật mà không hỏi "Hắn tốt hơn anh như thế nào" hay "Em thực sự không còn yêu anh", nếu như không sẽ tự chuốc lấy họa vào thân.
Trong đầu anh ta chỉ có suy nghĩ: Bách Lý Tĩnh Vũ nói rằng cô bị hạ dược và chỉ có thể trốn trong phòng tắm, chuyện gì đã xảy ra vậy?
..
Bước ra khỏi phòng, Bách Lý Tĩnh Vũ nhanh chóng buông tay Phó Thanh Ngật.
Cô không dám làm lại.
Trên thực tế, việc nắm cánh tay Phó Thanh Ngật vừa rồi đã lấy hết can đảm của cô, vì sợ rằng hắn sẽ để ý đến sự tiếp cận đột ngột của cô. Rốt cuộc, hắn luôn giống như người xa lạ không muốn động vào, càng không thích người khác động vào mình.
Phó Thanh Ngật liếc nhìn cánh tay trống rỗng của mình, không nói gì.
Như Bách Lý Tĩnh Vũ nghĩ, tất cả những người trong biệt thự đã rời đi, không có một ai ở trên đường.
Chính là người cảnh sát thô bạo đưa bọn họ ra ngoài, lịch sự chào tạm biệt Phó Thanh Ngật, sau đó quay người về biệt thự, giống như đang đi giải quyết chuyện của Ôn Minh Ngạn.
Đứng ở cửa biệt thự, Phó Thanh Ngật dừng lại.
Bây giờ là giữa mùa hè, ánh mặt trời chói chang tỏa nhiệt độ, Bách Lý Tĩnh Vũ mặc chiếc quần jean và áo sơ mi trắng dài tay do Phó Thanh Ngật mua, đứng dưới nắng to, trên người đã sớm đổ ra một lớp mồ hôi.
Thấy Phó Thanh Ngật đã lâu không có động tĩnh gì, Bách Lý Tĩnh Vũ thấp giọng hỏi: "Phó tiên sinh, anh có chuyện cần giải quyết?"
"Không."
"Vậy chúng ta sẽ rời đi ngay bây giờ?"
"Ừ."
"Vậy thì.. xe của anh đâu?"
Phó Thanh Ngật đột ngột nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, lông mày kiếm khẽ nhăn lại khiến trái tim Bách Lý Tĩnh Vũ run lên vì sợ hãi, nếu không cô cũng không dám hỏi hắn.
"Đi thôi." Phó Thanh Ngật bước tới.
Bách Lý Tĩnh Vũ nhanh chóng làm theo.
Hai người đi được một lúc, bltvv không nhìn thấy chiếc Maybach màu đen mà Phó Thanh Ngật hay lái, chỉ thấy một chiếc moto màu đen và ngầu, thoạt nhìn đúng là kiểu dáng mà chàng trai trẻ tuổi yêu thích.
Phó Thanh Ngật bước tới đứng cạnh chiếc moto.
Người đàn ông lãnh đạm trầm tĩnh và nghiêm túc kết hợp với một chiếc moto, tuy cả hai trái ngược nhau nhưng lại có một cảm giác hòa hợp kỳ lạ. Đổi bối cảnh có thể là show Milan, hoặc trở thành trào lưu điên cuồng được săn đón.
Bách Lý Tĩnh Vũ chết lặng.
"Em không muốn rời đi sao?" Phó Thanh Ngật nói, "Lên xe."