Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghiên Di, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 480: Bảo con trai đừng sợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Liên Tâm nghe thấy điều này, bà ta trở nên lo lắng, nức nở nói: "Xin lỗi, em biết mình sai rồi. Lúc đó là em nhất thời hồ đồ, em không nên đối xử với con trai của chúng ta như vậy. Con trai, con tin mẹ đúng không? Tha thứ cho mẹ được không?"

    Thấy ông Đường kiên quyết như vậy, bà ta vội quay đầu lại nói với cậu bé bên cạnh. Cậu bé nhìn ông Đường, trong lòng cậu không muốn tha thứ cho Long Liên Tâm.

    Ông Đường thấy vậy, nói với Long Liên Tâm: "Đừng có đạo đức giả ở đây nữa, mau trở về phòng đi, mấy ngày nay đừng để chúng tôi nhìn thấy bà, lần sau xảy ra chuyện như thế này, tôi nhất định sẽ đuổi bà ra ngoài." dứt lời ông Đường đưa con trai ra ngoài, không quan tâm đến Long Liên Tâm.

    Ông Đường bế con trai vào phòng, sờ đầu con trai nói: "Con trai, đừng sợ, cha tuyệt đối không cho phép người khác làm tổn thương con."

    Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, nói với ông: "Con biết, cha, nhưng con đang nghĩ đến một chuyện rất buồn, có phải ở đây còn có người không thích con không? A di này làm con sợ, đối xử không tốt với con. Con không muốn nói với mẹ, sợ mẹ lo lắng."

    Ông Đường nghe đứa nhỏ nói như vậy, làm sao có thể để cậu chịu ủy khuất, ông Đường vỗ vai cậu, thầm nghĩ, nhất định không thể để cậu chịu ủy khuất nữa, cậu là con ruột của ông, ông nhất định phải bảo vệ cậu thật tốt.

    Lúc này bà cụ cũng tới, hóa ra có người thông báo cháu trai đã về, bà cụ thích đứa cháu trai này nhất, những đứa cháu trai khác đã lớn rồi, chỉ có lúc ăn tết mới trở về với bà, nhưng cháu trai này vẫn ở bên bà.

    Cậu bé thấy bà nội đến liền vội vàng đứng dậy đi tới đỡ bà nội, sau đó ngọt ngào nói: "Bà nội, sao bà lại ở đây? Muộn như vậy rồi, bà còn chưa đi ngủ sao?"

    Thấy cháu trai quan tâm mình như vậy, bà cụ rất vui mừng, nói với cậu bé: "Bà nội không buồn ngủ, bà nội vừa nghe tin cháu ngoan của bà đã về nên vội vàng đi xem, cháu ngoan, hôm nay con đi chơi ở đâu? Có phải đi gặp mẹ không?"

    Kỳ thật lúc đầu bà cụ không thích Chu Lâm, bà cảm thấy Chu Lâm chỉ là một người tình mà thôi, phong hoa tuyết nguyệt không cần thiết phải đem về nhà, dù sao Chu Lâm cũng không giống phụ nữ tốt, nhưng ai bảo Chu Lâm đã sinh cho bà một đứa cháu trai đáng yêu như vậy, bà rất thích đứa cháu trai này. Yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên cũng dầnn dần thấy Chu Lâm thuận mắt.

    Bà ngày càng chán mắt Long Liên Tâm, cô ta dám đối xử tệ với cháu trai bà, chẳng phải muốn chọc bà tức chết sao? Chẳng bằng thay thành Chu Lâm.

    Bà cụ suy nghĩ một lúc rồi nói với ông Đường: "Con trai, không bằng con mang Chu Lâm đến đây, đuổi Long Liên Tâm này ra ngoài cho mẹ, ít nhất Chu Lâm sẽ đối xử tốt với cháu trai của mẹ, Long Liên Tâm này, nhìn bộ dạng ác độc của cô ta mà xem, thật sự là quá đáng."

    Ông Đường có chút do dự, dù sao Long Liên Tâm cũng vì ông mà sinh con, nếu ông cứ như vậy bỏ rơi bà ta, chẳng phải là không công bằng với bà ta sao? Ông Đường nói với bà cụ: "Mẹ, mẹ chờ một chút, có lẽ Long Liên Tâm cũng không tệ như vậy, hơn nữa bà ấy còn sinh con cho con, nếu bây giờ con bội tình bạc nghĩa với bà ấy, người khác sẽ nói con thế nào?"

    Lúc này bà cụ mới bình tĩnh lại một chút, cảm thấy lời ông Đường nói có lý nên cũng không phản bác gì nữa, ôm lấy cháu ngoan nói: "Cháu ngoan của bà, hôm nay có chuyện gì thú vị không, kể cho bà nghe đi." Rồi cậu bé ngoan ngoãn kể hết những chuyện vui hôm nay được đi chơi với bố mẹ.

    Bà cụ bị trêu đến mức cười suốt, một lúc sau hình như đã gần mười giờ, có người đến kêu bà cụ về ngủ, bà cụ miễn cưỡng buông ra, nói với cháu trai: "Ngoan, bà nội đi ngủ trước đi, ngày mai cháu lại đến chỗ bà nội nhé, bà chơi với cháu, được không, cháu ngoan."

    Cậu bé gật đầu nói: "Được, bà nội, ngày mai con không đi, nhất định sẽ chơi với bà." ông Đường thấy bà cụ đã đi rồi, liền ngồi ở trên giường hỏi cậu bé: "Con trai, rốt cuộc tối đó Long Liên Tâm đã dọa con như thế nào."

    Cậu bé hoảng sợ nhìn về phía sau ông Đường, phát hiện là Long Liên Tâm đã tới, vốn muốn nghe lén cái gì, lại phát hiện cậu bé đã nhìn thấy bà ta, liền xấu hổ đi ra ngoài nói "Ồ, sao các ngươi còn chưa ngủ? Tôi muốn tới lấy nước cho các ngươi."

    Sau đó bà ta bưng nước vào đặt lên bàn, cậu bé bĩu môi nói: "Không phải, rõ ràng con đã nhìn thấy bà, bà chính là muốn ở ngoài cửa nghe lén chúng tôi nói chuyện."

    Long Liên Tâm lúng túng cười và nói: "Không, mẹ chỉ đến muốn quan con."

    Ông Đường nhìn Long Liên Tâm hỏi: "Bà tới làm gì? Bà không biết chúng tôi không muốn nhìn thấy bà sao? Bà đi đi."

    Thấy ông Đường có chút tức giận, Long Liên Tâm vội vàng nói: "Không phải, không phải, tôi chỉ là muốn mang chút gì ăn cho các ngươi, mau mang vào chút đồ cho lão gia và thiếu gia."

    Sau đó bọn họ nhìn thấy Long Liên Tâm để người hầu mang một ít trái cây vào, đều là trái cây quý hiếm theo mùa, khá đắt đỏ, cậu bé không thích ăn trái cây, nhìn những trái cây này, có chút chán ghét nói: "Tôi không muốn ăn, bà cầm đi."

    Ông Đường thấy trái cây Long Liên Tâm gửi đến là thứ mà con trai ông không muốn ăn, ông càng cảm thấy cáu kỉnh hơn, nói với Long Liên Tâm: "Đi đi, chúng tôi không muốn nhìn thấy bà, mau mang những thứ này đi, chúng tôi cũng không muốn ăn, bây giờ đã mấy giờ rồi? Bà không nhìn thời gian, thật sự là không có mắt."

    Long Liên Tâm bị mắng, có chút xấu hổ, đành phải đem những thứ kia đi ra ngoài. Lúc này, ông Đường vỗ vai con trai nói: "Con trai, đừng sợ, sẽ không có ai hại con đâu, chuyện đêm hôm đó là ngoài ý muốn, hôm nay bố đã bố trí hai vệ sĩ túc trực ở cửa cho con. Tuyệt đối không ai dám đến hù dọa con nữa."

    Cậu bé nghe vậy thì rất vui, cảm thấy chuyện này cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của cha, xem ra cha vẫn còn rất quan tâm đến cậu, vui sướng gật đầu.

    Ông Đường hôn lên trán, nói với cậu: "Đừng sợ, buổi tối sẽ không có ai quấy rầy con, ngủ ngon, con trai."

    Ông Đường nói xong liền lấy chăn đắp cho con trai, sau đó cẩn thận đi xuống lầu, trở về phòng ngủ, hai vệ sĩ đang đứng ở cửa bảo vệ con trai, hai vệ sĩ này là do ông đặc biệt tuyển chọn từ công ty vệ sĩ, khẳng định sẽ không ai dám đến trêu chọc con trai ông.
     
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 481: Long Liên Tâm nghi ngờ Đường Âm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bây giờ đã gần rạng sáng, nhưng Long Liên Tâm vẫn chưa ngủ, trong đầu bà ta đang suy nghĩ xem ai muốn hãm hại mình, mặc dù bà cụ không thích bà ta lắm, nhưng bà cụ cũng không thèm hãm hại cô.

    Hơn nữa đây là đứa cháu bà cụ thích nhất, làm sao có thể là bà cụ cố ý hù dọa hắn, cho nên bà cụ Đường càng không thể, chẳng lẽ là người phụ nữ Chu Lâm kia sao? Cô ta luôn muốn ngáng chân bà ta để thượng vị, bà ta là trở ngại lớn nhất của cô ta, nhưng đó là con trai ruột của Chu Lâm, vì vậy dù thế nào Chu Lâm cũng không thể xuống tay với cậu.

    Rốt cuộc là ai? Long Liên Tâm suy nghĩ hồi lâu cũng không biết là ai, lúc này đột nhiên nghe thấy có người đi xuống lầu, bà ta nghĩ nhất định là ông Đường dỗ đứa nhỏ kia rồi về đi ngủ, bà ta vui vẻ vội vàng mở cửa, định để ông Đường vào.

    Nhưng vừa mở cửa ra thì phát hiện là Đường Âm xuống lầu uống nước, bà vui vẻ mở cửa nói: "Ông Đường, anh về rồi." Còn chưa nói xong đã nhìn thấy Đường Âm đang uống nước. Đường Âm thấy bà ta, đang uống một hớp nước lớn.

    Bà taLong Liên Tâm nhìn thấy cô sắc mặt không tốt, nhưng địa vị hiện tại của bà ta không thể so với trước, cho nên bây giờ bà ta không muốn nói chuyện với Đường Âm, nhưng vẫn nói: "Đường Âm, đã muộn rồi sao lại uống nhiều nước như vậy? Con đói bụng sao? Không bằng để người hầu làm cho con một chút đồ ăn ăn đi."

    Đường Âm xua tay nói: "Không cần, không cần, con không đói." Sau đó, Đường Âm cười với bà ta đi lên lầu, Long Liên rất khó hiểu, thầm nghĩ đứa nhỏ Đường Âm này cười với mình từ khi nào? Hơn nữa cái kiểu cười đó không phải là cười với trưởng bối, cô cười cái gì?

    Đột nhiên, Long Liên Tâm cảm thấy câu hỏi vừa rồi đã được trả lời, tại sao bà ta không nghĩ Đường Âm cũng có thể hãm hại bà ta? Dù sao mấy năm nay bà ta không đối xử tốt với cô, vì giúp con gái mình mà không tiếc hy sinh Đường Âm, hơn nữa nếu nói ai có loại mưu kế này, khẳng định chính là Đường Âm.

    Trong lòng bà ta càng tin rằng chuyện này nhất định là Đường Âm làm, nhưng bây giờ đã là nửa đêm, tự mình gõ cửa phòng Đường Âm cũng không hay lắm, vẫn là đợi đến ngày mai đi. Bà ta trở về phòng mình, nằm trên giường, một người cô đơn ôm chăn, bà ta biết hiện tại ông Đường chán ghét bà ta, không muốn ngủ cùng bà ta một chút nào.

    Xem ra cuộc hôn nhân của bà ta và ông Đường chẳng bao lâu nữa sẽ không thể tiếp tục, không ngờ bà ta tiêu phí nhiều năm như vậy nhưng lại sắp phải chắp tay nhường cho người khác, bà ta cầm lấy chiếc gối của mình mạnh mẽ đập hai cái, coi đó như kẻ thù của mình, trong mắt bà ta tràn đầy thù hận.

    Bà ta thầm nghĩ: "Đường Âm, Chu Lâm, tôi muốn các người từng bước từng bước thân bại danh liệt, không còn cách nào đấu với tôi nữa, chỉ bằng hai người các ngươi cũng muốn hạ gục tôi." tuy rằng nghĩ thì nghĩ thế, nhưng sự thật là tình huống đã không tốt như bà ta nghĩ. Bây giờ mọi người đều không thích bà ta, hơn nữa lại bị Đường Âm hãm hại, có lẽ cuộc sống sau này sẽ càng khó khăn hơn.

    Bà ta suy nghĩ về những thứ lộn xộn này cả đêm, không ngủ được, đợi hôm sau trời sáng, bà ta mở điện thoại kiểm tra, chỉ mới sáu giờ.

    Không biết bây giờ Đường Âm đã dậy chưa, nhưng bà ta cũng không thể đợi thêm được nữa, vội vàng ngồi dậy, mặc quần áo, trang điểm thật đẹp, bà ta biết bây giờ mình có chút già nua, tiều tụy, nếu không trang điểm lại càng không thể lọt vào mắt ông Đường.

    Điều quan trọng nhất đối với bà ta bây giờ không chỉ là tìm ra hung thủ mà còn phải vẫn hồi trái tim của ông Đường đối với bà ta. Nếu không, địa vị của bà ta sớm muộn gì cũng khó giữ được.

    Lúc bà ta trang điểm xong chuẩn bị ra ngoài ăn đã là tám giờ, nhìn thấy Đường Âm đang ngồi ở bàn ăn, bà ta giả vờ quan tâm Đường Âm rồi ngồi xuống bên cạnh Đường Âm, gõ mạnh đến nỗi muốn làm theo lời của Đường Âm.

    Nhưng Đường Âm không thích bà ta chút nào, Đường Âm không nói gì và cứ tiếp tục ăn, Long Liên Tâm biết trên bàn cơm không làm gì được cô, liền không muốn ăn gì, và hai miếng cơm liền đi thẳng về phòng.

    Sau khi mọi người ăn xong, ông Đường đi làm, bà cụ đang chơi với cậu bé, bà ta nhân cơ hội gõ cửa phòng Đường Âm, thấy là Long Liên Tâm, hỏi bà t a có chuyện gì không? Long Liên Tâm nói: "Không mời mẹ vào ngồi xuống sao?"

    Đường Âm còn chưa kịp nói chuyện, Long Liên Tâm đã một mình đi vào, bà ta ngồi ở trên giường Đường Âm, bộ dáng như một phu nhân quý tộc, khinh thường nhìn Đường Âm, nói với Đường Âm: "Đường Âm, tôi biết, chuyện là cô làm, sau đó lại đi vu oan hãm hại tôi, thật đúng là nhọc lòng."

    Bà ta nói xong còn cười lạnh một tiếng, Đường Âm giả ngốc nói: "Mẹ đang nói cái gì vậy? Con nghe không hiểu, hết thảy không phải là mẹ tự làm tự chịu sao? Liên quan gì đến con?"

    Long Liên Tâm cười lạnh một tiếng, nói: "Làm sao có thể không liên quan đến cô, tôi biết có rất nhiều người muốn hại tôi, nhưng người có thủ đoạn này cũng chỉ có một mình cô."

    Bà ta bình tĩnh nhìn Đường Âm, muốn xem Đường Âm sẽ tìm lý do gì, Đường Âm chắp tay sau lưng, sau đó ngạo mạn nói: "Chỉ vì IQ của tôi cao mà bà lại hãm hại tôi? Thế đạo hiện tại thật đúng là người thông minh không thể sống được. Hơn nữa hiện tại con trai riêng cũng đã có, sao bà không nghĩ là tiểu tam kia muốn hãm hại bà, phụ nữ vì thượng vị cái gì mà không làm được."

    Kỳ thực Long Liên Tâm không lay động là giả, bởi vì bà ta biết đạo lý này, dù sao lúc đó bà ta cũng dùng thủ đoạn để thượng vị mà nhọc lòng, không tiếc hy sinh tất cả. Nhưng bây giờ Đường Âm là người có hiềm nghi lớn nhất, bởi vì bà ta cảm thấy dù Chu Lâm đó có tàn nhẫn đến đâu cũng không thể xuống tay với con trai mình.

    Hơn nữa, ông Đường nhất định sẽ tra ra hung thủ là ai, tiến vào Đường gia rất khó, trừ phi có người trong Đường gia có thể làm được, Long Liên Tâm lại hỏi Đường Âm: "Đường Âm, cô thật sự không chột dạ một chút nào sao? Trừ cô ra, còn ai có thể thông minh như vậy? Hù dọa đứa nhỏ kia sao đó liền đổ tội cho tôi, làm cái danh mẹ kế này của tôi ngồi thật chắc."

    Đường Âm cười lạnh nói: "Tôi có cần phải làm vậy không? Bây giờ tôi đã trưởng thành rồi, coi thường thủ đoạn của bà, hơn nữa đó là em trai của tôi, hai chúng tôi có quan hệ huyết thống, đương nhiên tôi sẽ đối tốt với nó, hoài nghi bà không phải là hợp lý sao? Dù sao trước kia bà chính là đối với tôi như vậy."

    Long Liên Tâm cười nói: "Làm sao, hiện tại muốn báo thù sao? Ha ha, chỉ bằng cô mà muốn hạ gục tôi? Tôi biết chuyện lần này là cô giở trò."
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 482: Thừa nhận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe Long Liên Tâm nói mình như vậy, Đường Âm chỉ cười nhạt, trên mặt không có bất kỳ xin lỗi nào, ngược lại nở nụ cười vô cùng vui vẻ.

    Nhìn thấy cô như vậy, Long Liên Tâm đột nhiên có chút áy náy, bà ta không biết Đường Âm tại sao lại vui vẻ như vậy, đồng thời cũng có chút tức giận, chẳng lẽ cô thật sự làm chuyện này?

    Nhưng tại sao Đường Âm lại không có chút nào áy náy. "Tôi hỏi cô, chuyện này có phải là cô làm không? Nếu thật sự là cô làm, tôi nhất định phải đem chuyện này nói cho tất cả mọi người, khiến cô thân bại danh liệt, không thể trở mình!"

    Long Liên Tâm dùng những lời này uy hiếp cô, nhưng Đường Âm lại không cảm thấy sợ hãi, vẫn không ngừng nhìn về phía bà ta, nhìn thấy Đường Âm càng ngày càng gần mình, Long Liên Tâm đột nhiên có chút sợ hãi, bà ta không ngừng uy hiếp cô nói.

    "Mau dừng lại, đừng lại gần tôi, cô muốn làm gì?"

    Thấy Long Liên Tâm sợ hãi như vậy, Đường Âm không khỏi nheo mắt lại, cứ như vậy nhìn bà ta. "Chẳng lẽ bà có tật giật mình sao? Tại sao lại sợ tôi như vậy? Có phải trong lòng bà đang nghĩ cách đối phó tôi không?"

    Long Liên Tâm lập tức tát Đường Âm một cái, sau đó trực tiếp đứng lên, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. "Tôi sẽ sợ cô? Buồn cười, hiện tại là tôi đến chất vấn cô, không phải là cô tới chất vấn tôi!"

    Lúc này, bà ta đột nhiên cảm thấy chủ khách đảo ngược, tại sao bà ta lại bị Đường Âm uy hiếp như vậy? Bà ta không cam tâm.

    "Cô mau trả lời câu hỏi của tôi. Rốt cuộc có phải là cô làm chuyện này không? Vừa nhìn liền biết chính là cô làm!"

    Nếu không, Đường Âm làm sao có thể bình tĩnh như vậy, người cẩn trọng nhất trong nhà là Đường Âm, nhất thời liền đoán được.

    Nghe được suy luận của Long Liên Tâm, Đường Âm ở bên cạnh không ngừng vỗ vỗ tay, tựa hồ tán thưởng suy luận chính xác này. "Không ngờ bà còn có chút đầu óc, không sai, chuyện này xác thực là tôi làm, thì sao?"

    Nghe Đường Âm không hề phủ nhận, trực tiếp thừa nhận rằng mình đã làm điều đó. Long Liên Tâm có chút kinh ngạc. "Vì sao cô phải làm như vậy? Còn muốn đổ lên đầu tôi, tôi thấy cô thật sự điên rồi!"

    Long Liên Tâm tức giận muốn đánh cô, nhưng khi thấy Long Liên Tâm muốn ra tay, cái tát rất nhanh giáng thẳng vào mặt mình, Đường Âm nhanh chóng nắm lấy tay bà ta, sau đó tát bà ta một cái thật mạnh, ném Long Liên Tâm xuống ghế sô pha.

    Long Liên Tâm bị hành động của cô làm cho giật mình, sau đó nằm ở trên sô pha, trừng lớn hai mắt. "Đường Âm, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cái kẻ xấu xa này, không ngờ cô còn mưu mô hơn tôi, muốn đổ chuyện này lên người tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô thực hiện được."

    Long Liên Tâm cố gắng đứng dậy, muốn tiếp tục vật lộn với Đường Âm, nhưng Đường Âm không muốn lãng phí thời gian của mình, vì vậy cô nói thẳng với bà ta: "Bây giờ tôi không có thời gian để chơi với bà, bà có biết vì sao tôi muốn dùng phương pháp này đối phó bà không?"

    Nghe cô nói như vậy, Long Liên Tâm sửng sốt, sau đó không cam lòng nhìn cô. "Vậy cô mau nói cho tôi biết cô muốn đối với tôi thế nào, không phải cô muốn đuổi tôi ra khỏi đây, không có khả năng."

    Thân là nữ chủ nhân của cái nhà này, bà ta tuyệt đối không thể để bị đuổi đi, Long Liên Tâm rất là đắc ý. "Chẳng lẽ cô không biết người ông ấy yêu nhất chính là tôi sao? Cô trong lòng ông ấy chẳng là gì cả."

    Bà ta là bà chủ ở đây, Long Liên Tâm đột nhiên lại cười phá lên, như thể không ai có thể đuổi bà ta đi.

    Nhưng nhìn thấy bà ta như vậy, Đường Âm đột nhiên có chút buồn bực, một người tốt như thế nào lại có thể trở nên vặn vẹo như vậy?

    "Bà đã không hiểu chính mình làm sai cái gì, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn, biết không? Nhìn thấy bà như vậy, tôi rất ghê tởm, tôi tuyệt không muốn bà ở chỗ này thêm nữa."

    Chỉ thêm ô nhiễm không khí của mình. Nghe Đường Âm nói như vậy, bà ta không thể nhịn được cơn giận, thế nhưng không ngờ Đường Âm sẽ chửi thề trước mặt bà ta. "

    " Cô nói thật sự là quá đáng, cô có chút gia giáo nào không? Khi còn bé ai dạy cô? Xem ra tôi phải dạy cho cô một bài học thật tốt! "

    Long Liên Tâm đột nhiên tiến lên muốn bứt tóc của cô, Đường Âm lại tránh qua một bên, khiến bà ta ngã gục xuống đất, nhìn thấy Long Liên Tâm nằm trên mặt đất hỗn độn như vậy, còn không ngừng xoa đầu gối, kêu to:" Đầu gối của tôi đau quá, cô làm gì thế? "

    Long Liên Tâm đột nhiên quay đầu trừng cô, tựa hồ đang trách cứ sao cô có thể né tránh như vậy.

    Đường Âm chỉ biết bất đắc dĩ nói." Nếu tôi không tránh, tóc của tôi còn có thể cứu sao? Đây là bản tính của con người, không thay đổi được. "

    Cô đột nhiên lại giễu cợt nhìn Long Liên Tâm, lúc này bà ta rất chật vật, Long Liên Tâm chỉ có thể giãy giụa muốn đứng lên, lại đột nhiên cảm thấy đầu gối còn rất đau, thậm chí đứng thẳng cũng không được.

    Bà ta tức giận đến lồng ngực phập phồng, Đường Âm thật quá đáng, lại dùng phương thức đối phó với mình như vậy, khiến bà ta cảm thấy vô cùng ủy khuất.

    " Cô không tin tôi nói chuyện này với bọn họ, để ấn tượng của bọn họ đối với cô xauas đi sao? Tôi biết cô nhất định cũng không muốn nhìn kết quả như vậy đúng không? "

    Đường Âm cười nhạt, cô còn cần lưu lại ấn tượng tốt với bọn họ sao? Dù sao cô cũng không để ý chuyện này.

    " Được, bà cứ việc nói với bọn họ. Dù sao thì tôi cũng không sợ lắm, tôi còn ước bà nhanh nói với họ. "

    Cô ngồi thẳng trên ghế sô pha, sau đó nhìn Long Liên Tâm như một nữ hoàng, điều này khiến bà ta đột nhiên có cảm giác bị áp bức rất lớn.

    Cái quái gì đang xảy ra thế này? Long Liên Tâm liên tục chỉ vào mũi cô, nhưng không thể chửi thề một lời. Nếu so đánh nhau, bà ta không thể so với cô, nói về miệng lưỡi, bà ta cũng không làm gì được cô, điều này khiến Long Liên Tâm đột nhiên cảm thấy có chút thất bại.

    Sao có thể như thế này, rõ ràng bà ta là người bị tổn thương, vậy mà bây giờ lại trở nên vô lý như vậy, khiến bà ta giống như một người đàn bà chanh chua, tùy thời đều có thể chỉ vào mũi cô mắng.

    Nhưng Đường Âm thấy bà ta như vậy rất tự đắc, Long Liên Tâm bị chính mình ép ra ngoài, trong lòng Đường Âm rất tự hào, không ngừng mắng bà ta.

    " Bà có biết bây giờ bộ dáng của bà như thế nào không, giống như một người đàn bà chanh chua ở nông thôn, tôi chưa từng thấy một người đàn bà chanh chua như vậy, thật sự là hiếm thấy, tôi muốn chụp một tấm ảnh đẹp, sau đó cho mọi người nhìn một chút, bà ở trước mặt tôi chật vật như thế nào?"
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 483: Không dám động thủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Liên Tâm nghe cô nói kiêu ngạo như vậy, trong lòng không khỏi nuốt xuống một hơi, rất muốn dạy cho cô một bài học, nhưng cô kiêu ngạo như vậy làm bà ta không biết bắt đầu dạy cho cô một bài học từ đâu.

    Long Liên Tâm cảm thấy khó thở, luôn cảm thấy nếu không dạy cho cô một bài học, bà ta sẽ cảm thấy có lỗi với mình.

    "Chết tiệt, bình thường có ít người giáo huấn cô, cô mới kiêu ngạo như vậy, có tin tôi đối phó cô không!" Long Liên Tâm không ngừng uy hiếp cô, nhưng cô căn bản không sợ Long Liên Tâm uy hiếp.

    "Bà như vậy mà muốn đối phó tôi, tôi thật muốn xem bà muốn dùng thủ đoạn gì đối với tôi?"

    Đường Âm tràn ngập khiêu khích khiến bà ta không thể nuốt nổi cơn giận này. Nhưng bây giờ bà ta bị Đường Âm bắt nạt thảm hại như vậy, nếu dạy cho cô một bài học, bà ta cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn xung quanh muốn tìm một đồ vật đánh Đường Âm.

    Đường Âm thật sự quá đáng, bà ta không thể chịu đựng được nữa. Nhìn thấy Long Liên Tâm muốn tìm vũ khí, nhưng Đường Âm đã đi thẳng lên.

    "Thế nào? Bà còn muốn lấy thứ gì đánh tôi, chẳng lẽ bà không sợ bị người hầu nhìn thấy sao? Bà muốn dùng thứ gì đó đánh tôi, đến lúc đó bọn họ cáo trạng bà, bà cũng biết kết cục của bà rồi đúng không?"

    Đường Âm không ngừng nói bên tai bà ta, điều này khiến bà ta cảm thấy hơi kinh ngạc, Đường Âm lại dùng chuyện này uy hiếp mình, rốt cuộc cô muốn làm gì?

    Vốn dĩ Long Liên Tâm muốn tìm thứ gì đó để đánh cô, nhưng sau khi cô nói như vậy, Long Liên Tâm đành phải bỏ ý định này, nhưng bà ta luôn cảm thấy có chút buồn.

    "Đường Âm, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô khi dễ tôi cũng khi dễ đủ thảm rồi chứ."

    Nghe Long Liên Tâm nói như vậy, cô chỉ cảm thấy rất buồn cười. "Ý của bà là tôi khi dễ bà? Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ muốn khi dễ bà, đều là do bà, tôi chỉ có thể đánh trả như vậy, không phải sao?"

    Nghe cô nói như vậy, Long Liên Tâm nhất thời không nói nên lời, mỗi lần đều là bởi vì bà ta khi dễ cô, giống như Đường Âm chỉ có thể đối xử với bà ta như vậy, khiến bà ta nhất thời không biết nên nói cái gì.

    Nhưng bà ta vẫn là nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng oán hận Đường Âm. "Đến tột cùng cô muốn làm gì? Bây giờ tôi đã chịu đủ rồi." bà ta bật khóc, định khóc trước mặt Đường Âm.

    Nhưng Đường Âm một chút cũng không sợ hãi, còn không ngừng nói: "Bà cứ việc ở trước mặt ông ấy cáo trạng, đến lúc đó tôi cũng sẽ nói rõ ràng trước mặt ông ấy, nhớ kỹ, tôi còn ghi âm."

    Đường Âm đột nhiên nhấc điện thoại, mở đoạn ghi âm cho Long Liên Tâm nghe, khi nghe thấy mình trong điện thoại không ngừng dùng đủ loại lời lẽ thô tục xúc phạm cô, sắc mặt bà ta lập tức tái nhợt.

    Bây giờ nếu đem đoạn ghi âm này tới trước mặt ông ấy, thì người chịu thiệt chỉ có bà ta, bà ta đột nhiên cảm thấy khó chịu, chỉ có thể hung dữ đe dọa cô. "Đường Âm, rốt cuộc cô muốn thế nào? Cô khi dễ tôi đã đủ thảm rồi, dừng lại đi, tôi hứa với cô, về sau sẽ không làm phiền cô nữa, được không?"

    Nhưng Đường Âm lại cười ha ha, cô đã chịu đựng bà ta rất lâu, Long Liên Tâm hết lần này đến lần khác thách thức điểm mấu chốt của cô. Cô không thể chịu đựng được nữa.

    "Nếu như cô thật sự có thể dừng lại, tôi cũng sẽ không mặt trước mặt mọi người cáo trạng cô, nhưng nếu cô tiếp tục quá phận như vậy, vậy cũng đừng trách tôi độc ác."

    Long Liên Tâm đột nhiên nghiến răng, cảm giác lúc này như bị giẫm dưới chân, khiến bà ta cảm thấy rất khó chịu.

    Bà ta chỉ cảm thấy Đường Âm thật sự quá đáng, nhưng bây giờ xung quanh có rất nhiều người giúp việc, bà ta không biết nên dạy cho cô một bài học như thế nào.

    Bà ta chỉ có thể thở dài, sao mọi chuyện lại có thể biến thành thế này, bà ta vốn tưởng rằng mình có thể trên cơ Đường Âm, không ngờ lại khiến bản thân chật vật như vậy.

    Thấy Đường Âm muốn rời đi, Long Liên Tâm ngăn cô lại. "Cô đừng vội đi, cô làm chuyện quá đáng như vậy, đoạn ghi âm kia không định xóa sao? Mau xóa cho tôi!"

    Bà ta tức giận, nếu để đoạn ghi âm này lọt ra ngoài, bà ta còn thể diện sao? Nhưng Đường Âm lại cười ha hả đứng lên, không định xóa đoạn ghi âm này.

    "Bà sốt ruột cái gì? Đây là bùa hộ mệnh của tôi, sau này nếu bà làm chuyện quá đáng như vậy, tôi sẽ dùng thứ này để bảo vệ quyền lợi của mình, như vậy cũng không quá đáng chứ?"

    Nhưng nghe cô nói như vậy, Long Liên Tâm cảm thấy rất tức giận, cô cư nhiên muốn lấy đoạn ghi âm này đe dọa mình, nên làm gì bây giờ?

    Bà ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ, bà ta lại để một nhược điểm lớn như vậy trong tay Đường Âm, khiến bà ta cảm thấy rất khó chịu.

    Long Liên Tâm đột nhiên đi tới trước mặt cô, nghe cô uy hiếp, bà ta sắp tức chết.

    "Tôi sẽ làm như vậy, mau xóa đoạn ghi âm cho tôi. Nhưng bây giờ có nhiều người như vậy, tôi không dám làm gì cô, nhưng cô sẽ chịu khổ."

    Nhưng nghe bà ta nói, Đường Âm cũng không thèm để ý, bà ta có thể có biện pháp gì đối phó mình? Cô giữ bùa hộ mệnh này hữu ích hơn bất cứ thứ gì khác.

    Long Liên Tâm nhìn chung quanh, phát hiện những người hầu kia đều dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn bà ta, bà ta cúi đầu, thật là đáng giận, sao bên cạnh lại có nhiều người hầu như vậy?

    Xem ra bà ta đã chọn chỗ rất tệ, không thể dạy cho cô một bài học, thật sự quá đáng!

    Long Liên Tâm muốn dụ cô đến một nơi không có ai xung quanh để cô dạy cho cô một bài học thật tốt, sau đó xóa đoạn ghi âm này đi, nhưng Đường Âm không theo ý bà ta.

    "Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi, nơi này rất nhiều người, chẳng lẽ cô muốn bọn họ nghe được nội dung chúng ta nói chuyện nội dung sao?"

    Nhưng Đường Âm đã nhìn thấu trong lòng bà ta đang giở thủ đoạn gì, cô sẽ không đáp ứng yêu cầu của bà ta.

    "Đừng tưởng tôi không biết, bà đang muốn dụ tôi đến chỗ không người, sau đó dạy cho tôi một bài học, tôi mới không dễ dụ như vậy đâu." Cô cười vui vẻ, cho rằng mình đã nhìn thấu Long Liên Tâm.

    Thấy Đường Âm không hề bị mình lừa, nhất thời cảm thấy rất tức giận, người này sao có thể thông minh như vậy, cư nhiên nhìn thấu kế hoạch của mình, bây giờ phải làm sao đây?

    Long Liên lo lắng toát mồ hôi hột, hiện tại không thể bắt cô đi đến chỗ không người, chẳng lẽ lại nhẫn nhịn cô như vậy sao?

    Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bà ta vẫn không cam lòng, bà ta nên làm cái gì bây giờ, bà ta lo lắng toát mồ hôi, gắt gao nhìn cô một cái, nếu như cô có thể biến mất thì tốt rồi.
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 484: Trong lòng có quỷ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Liên Tâm đột nhiên thở ra một hơi, cảm giác toàn thân vô lực, tại sao ở trước mặt cô bà ta lại ăn khổ lớn như vậy? Dù thuyết phục cô thế nào, Đường Âm cũng không nghe.

    Đường Âm giống như một hòn đá ngoan cố, bất kể bà ta nói gì, cô đều có thể đối phó lại, khiến bà ta cảm thấy bất lực, xem ra lần này bà ta đã gặp phải một đối thủ.

    Nhìn thấy bộ dáng Long Liên Tâm như vậy, Đường Âm cảm thấy rất đắc ý, tựa hồ bà ta căn bản không đối phó được mình, điều này càng làm cho cô cảm thấy vui vẻ hơn.

    Cô thích nhìn thấy Long Liên Tâm như vậy, Long Liên Tâm càng cảm thấy tức giận, trong lòng cô càng cảm thấy đắc ý.

    Nhưng cô cũng sợ bà ta sẽ nói một số việc cho người khác biết, nếu vậy vận mệnh cả đời của cô là bị hủy rồi, hình tượng mà cô vất vả duy trì trước mặt họ chẳng phải sẽ sụp đổ trong tích tắc sao?

    Nghĩ tới đây, cô cảm thấy thật đáng sợ, thậm chí không khỏi rùng mình một cái, Long Liên Tâm đột nhiên híp mắt lại, cảm thấy người này thật là đáng giận. Bà ta chưa từng gặp qua người nào như vậy, khiến trong lòng bà ta hoảng sợ.

    Bà ta nên dạy cho cô một bài học như thế nào đây, Long Liên Tâm nhất thời không có chủ ý. Long Liên Tâm đột nhiên rất ôn nhu nói: "Rốt cuộc cô muốn tôi làm cái gì, cứ nói cho tôi biết, nếu như tôi cảm thấy điều kiện thích hợp, tôi sẽ đáp ứng cô, được không?"

    Bà ta cố nén lửa giận trong lòng, cuối cùng dùng giọng điệu như vậy nói với cô, nhưng Đường Âm lại không cảm kích, còn hung hăng cười nhạo bà ta. "Thật ra bà không cần phải giả vờ dịu dàng như vậy, tôi đã sớm nhìn ra trong xương bà là một người rất hung hãn, bà vẫn nên dùng giọng điệu chính xác của mình nói với tôi, bộ dạng này của bà khiến tôi có chút sợ hãi."

    Nghe cô giễu cợt mình như vậy, trong lòng Long Liên Tâm rất khó chịu, chẳng lẽ cô muốn đối phó mình?

    "Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi đã nhịn cô rất lâu rồi, nếu như cô còn tiếp tục nói chuyện này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!"

    Nghe bà ta uy hiếp mình như vậy, xem ra Long Liên Tâm đã muốn đối phó mình, nhưng Đường Âm không muốn vòng vo với bà ta, cô muốn đấu với bà ta một trận, xem ai có thể đánh bại người kia.

    Đường Âm khẽ mỉm cười, sau đó cứ như vậy nhìn chằm chằm Long Liên Tâm. "Nếu không phải bởi vì trong lòng bà có quỷ, bà cũng sẽ không muốn tôi tiếp tục nói chuyện này, nếu như bà thật sự không làm gì, sao lại sợ người khác nghị luận về bà như vậy? Tôi thấy bà chính là có tật giật mình!"

    Bị cô nói như vậy, Long Liên Tâm cảm thấy mình không còn mặt mũi, bà ta lại liên tục bại trận trước mặt cô, điều này khiến bà ta cảm thấy rất khó chịu.

    Tại sao người này cái gì cũng không ăn, khiến bây giờ bà ta trước mặt cô giống như một chú hề, điều này khiến bà ta cảm thấy rất khó chịu, bà ta chỉ còn thiếu quỳ xuống trước mặt cô mà cầu xin.

    Long Liên Tâm nhìn người hầu gái bên cạnh, sau đó hung hăng nắm lấy tay cô. "Rốt cuộc cô muốn làm gì? Nói rõ ràng cho tôi biết, tôi đã nhịn cô lâu rồi, sức chịu đựng của tôi có hạn, cô ngàn vạn lần đừng ép tôi, đến lúc đó tôi làm ra chuyện gì, cô hối hận cũng không kịp."

    Nghe Long Liên Tâm uy hiếp mình như vậy, Đường Âm cười cười, tựa hồ không sợ. "Làm sao, bà còn muốn giết tôi, yên tâm đi, những lời này tôi đều đã ghi âm vào trong điện thoại, sao trí nhớ của bà kém vậy?"

    Nghe thấy cô lại ghi, Long Liên trong lòng khó chịu. "Cái gì, sao cô lại ghi âm nữa, không phải tôi nói không được ghi âm sao?"

    Bà ta muốn cướp điện thoại di động của cô, lời nói lúc nãy của bà ta chẳng phải đều đi Đường Âm ghi âm lại toàn bộ sao? Bà ta đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, sao Đường Âm có thể như vậy?

    Long Liên Tâm tức giận đến sắc mặt tái nhợt, nhưng cô đem điện thoại di động để ở phía sau, Long Liên Tâm không cách nào với tới. "Làm sao, bà còn muốn đoạt điện thoại của tôi, bà muốn hủy chứng cứ sao? Bây giờ từng câu từng chữ của bà đều bị tôi ghi âm lại rồi, tốt nhất bà nên thành thật một chút, nếu không tôi sẽ tải trực tiếp lên đám mây, bà có muốn xóa cũng không có cách nào, dù sao tôi cũng đã đăng lên rồi Internet."

    Nghe cô nói như vậy, Long Liên Tâm cũng không giãy giụa nữa, sau đó nhìn mình như một con khỉ muốn cướp điện thoại di động từ tay cô, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

    Sao bà ta lại trở thành như thế này? Long Liên Tâm sửa sang lại quần áo và đầu tóc cho mình, sau đó muốn giữ bình tĩnh trước mặt cô, nhưng lại phát hiện mình không làm được.

    Bà ta đã bị cô chọc tức đến mức sắp hỏng rồi, "Cô có chắc là không muốn xóa đoạn ghi âm đi không, sau này tôi nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để tìm được đoạn ghi âm đó, sau này đừng trách tôi tàn nhẫn!"

    Bà ta muốn dùng mọi cách uy hiếp Đường Âm, nhưng Đường Âm lại nghe không vào, ngược lại còn cười nhạo hành vi của bà ta.

    "Bà cho rằng tôi sẽ sợ uy hiếp của bà sao? Nói cho bà biết, hiện tại trong mắt tôi giống như một đứa bé, bà ngàn vạn lần đừng ở trước mặt tôi mất thể diện, tôi thật sự có chút không quen nổi bộ dạng này của bà."

    Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Long Liên Tâmhoàn toàn tái nhợt, Long Liên Tâm cảm giác toàn thân vô cùng yếu ớt, đột nhiên lui về phía sau một bước, trong mắt lóe lên một tia hung quang, giờ phút này, bà ta thật muốn giết cô.

    Nếu không phải Đường Âm, bà ta sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy, nhưng đối mặt với đủ loại hành vi của Long Liên Tâm, Đường Âm cũng không coi trọng, mà nhìn bà ta cười, làm trong lòng bà ta càng thêm khẩn trương.

    Mặt Long Liên Tâm đỏ bừng, Đường Âm lại bình tĩnh nhìn bà ta. "Nếu trong lòng bà không có quỷ, không làm những chuyện như vậy, sẽ không sợ tôi uy hiếp bà, tôi nói cho bà biết, bên cạnh có nhiều người hầu như vậy, bà tuyệt đối đừng giở trò với tôi, nếu không bị những người hầu kia nhìn thấy, bà liền xong đời."

    Long Liên Tâm chỉ có thể nhắm mắt lại, hiện tại trong nhà nhiều người như vậy, bà ta cũng không dám làm gì cô, chỉ có thể nuốt xuống cục tức này, nghĩ sau này từ từ trả thù cô.

    Long Liên Tâm muốn rời đi. "Được, cô đã không đồng ý không nhắc đến chuyện này, còn nhất định phải giữ lại những đoạn ghi âm đó, về sau tôi sẽ dạy cho cô một bài học thật tốt."

    Long Liên Tâm sờ mặt cô, lộ ra một nụ cười rất đáng sợ, Đường Âm nhìn thấy Long Liên Tâm cười, đột nhiên ngồi xuống, nhíu mày, cảm thấy người trước mắt đã dần dần bắt đầu vặn vẹo.

    Có phải cô đã đẩy Long Liên Tâm quá nhanh không? Nhưng cô không hối hận về hành vi của mình.
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 485: Ghi âm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy Long Liên Tâm giả vờ cao ngạo trước mặt mình, Đường Âm luôn cảm thấy hơi ghê tởm. Điều cô ghét nhất là nhìn thấy bà ta như thế này.

    Cô đã chịu đựng Long Liên Tâm nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có thể từ từ trả thù, cô cảm thấy rất sảng khoái, cô không cần phải khúm núm trước mặt bà ta mà có thể dùng thái độ cứng rắn để đối kháng với bà ta.

    Làm cho trong lòng Đường Âm rất sảng khoái, cô đột nhiên cười lên, nghe được tiếng cười của cô, Long Liên Tâm đột nhiên cảm thấy có chút khó hiểu, không biết cô cười cái gì, chẳng lẽ Đường Âm đang cười nhạo mình trở nên chật vật như vậy sao?

    Mặt Long Liên Tâm nhất thời đỏ lên, lập tức cắt ngang. "Cô cười cái gì? Có phải cô đang cười tôi không? Mau ngậm miệng lại cho tôi."

    Long Liên Tâm thấp giọng, muốn cô ngừng cười, nhưng Đường Âm thực sự cười càng lúc càng vui vẻ, cô chỉ muốn phá vỡ thái độ cao cao tại thượng của Long Liên Tâm trước mặt cô, sau đó kéo vào địa ngục.

    "Bà biết không? Bộ dạng hiện tại của bà thật sự rất chật vật, lúc trước bà đối với tôi thế nào, hiện tại tôi nhất định phải trả lại như thế, bà biết không?"

    Lại nghe cô nhắc lại chuyện trước kia, mặt bà ta lập tức đỏ lên, giả vờ như không biết cô đang nói cái gì.

    "Tôi nói cho cô biết, cô đừng có quá đáng, nếu không tôi sẽ dùng mọi cách đối phó cô, cô đừng tưởng tôi không dám làm như vậy!"

    Nhưng trong mắt Đường Âm, tất cả uy hiếp của bà ta trước mặt cô đều chẳng là gì cả, cô luôn có thể dễ dàng hóa giải uy hiếp của bà ta đối với mình, Đường Âm căn bản là bất khả xâm phạm.

    Đường Âm đột nhiên đi tới trước mặt cô, thậm chí còn nhếch lên khóe miệng, nhưng Long Liên Tâm cảm thấy bộ dạng này của bà ta mới là đáng sợ nhất, khiến Long Liên Tâm cảm thấy trong lòng bà ta vẫn còn nhiều âm mưu chưa lộ ra.

    "Rốt cuộc cô muốn làm gì?" bà ta sợ hãi lùi lại phía sau.

    Sau đó Đường Âm cười thần bí. "Tôi nói cho bà biết, sau này đừng ở trước mặt tôi bày ra tư thế như vậy, tôi cảm thấy rất ghê tởm."

    Nhưng Long Liên Tâm không hiểu Đường Âm đang nói cái gì. "Cô đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu tôi ở trước mặt cô bộ dáng như thế nào, tôi là mẹ cô, sao cô có thể đối với tôi như vậy?"

    Nhưng nghe đến đây, cô lại không nhịn được cười: "Bà là mẹ tôi? Trước đây bà có chăm sóc tôi một chút không? Tôi không có một người mẹ như bà."

    Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Long Liên Tâm tái nhợt. "Gan cô thật lớn, mặc kệ cô nói cái gì, tôi cũng là mẹ kế của cô, có đứa con nào đối xử với mẹ kế như vậy, nếu như bị người khác truyền ra ngoài, người khác còn không phải sẽ cười đến rụng răng sao!"

    Nhưng Đường Âm căn bản không quan tâm người khác nghĩ như thế nào. "Nhưng cũng không có mẹ kế nào đối xử với con mình như bà, nếu bà không muốn đem chuyện này truyền ra ngoài, bà ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho tôi, còn hạ thấp tư thế của bà xuống một chút."

    Đường Âm đột nhiên vỗ vỗ bả vai bà ta, Long Liên Tâm đột nhiên cả người nóng như lửa đốt, vội vàng lui về phía sau một bước.

    Thấy bà ta trốn cô như trốn bệnh dịch, Đường Âm rất đắc ý, bà ta sợ mình sao?

    Đường Âm nhịn không được cười to lên: "Lúc trước khi bà bắt nạt tôi không phải rất vui vẻ sao? Nhưng sao hiện tại lại tránh tôi? Chẳng lẽ bộ dáng của tôi dọa bà sao?"

    Nghe được Đường Âm nói mình sợ cô, Long Liên Tâm không dám thừa nhận chuyện này. "Ai nói như vậy, hiện tại tôi căn bản không sợ cô chút nào, tôi chỉ không muốn liên quan đến kẻ điên như cô!"

    Đường Âm người này quả thực điên rồi, bà ta căn bản không nhìn rõ Đường Âm, Long Liên Tâm luôn cảm thấy cô thật là đáng sợ, bà ta không muốn nói chuyện với cô.

    Nghe Long Liên Tâm nói mình điên rồi, nhưng Đường Âm lại bắt đầu cười thành tiếng, không nghĩ rằng nó sẽ như thế này.

    "Được, tôi cũng lười nói nhiều với bà, nếu tôi đã có được chứng cứ mới, tôi nhất định phải bảo quản thật tốt, bà cứ việc lấy trộm điện thoại di động của tôi, xóa đi đoạn ghi âm này, nhưng tôi vẫn sẽ giữ kỹ, hơn nữa tôi nhất định sẽ dùng những thứ này tra tấn bà, bà chờ đó mà xem."

    Đường Âm nhấc điện thoại lên, liên tục phát đoạn ghi âm này khiến bà ta cảm thấy khó thở, bà ta muốn tắt nó đi. Nhưng thực lực của Đường Âm tương đối mạnh, đẩy bà ta sang một bên.

    Thật sự là thái quá rồi, Đường Âm lại dùng đoạn ghi âm này và chuyện trước đó uy hiếp bà ta, chuyện này nếu đem ra thảo luận nữa, chẳng phải bà ta sẽ bị bại lộ sao? Đây là tất cả những gì bà ta không muốn thấy.

    Cùng bà ta nói nhiều như vậy, Đường Âm cũng cảm thấy có chút hài lòng, cô yên lặng đặt điện thoại di động xuống, thấy tư thế Long Liên Tâm quả nhiên hạ xuống một chút, không kiêu ngạo ương ngạnh trước kia.

    Đường Âm cảm thấy rất vui vẻ, gật đầu nói: "Rất tốt, tôi thích bà ở trước mặt tôi như bây giờ, nếu như bà còn tiếp tục kiêu ngạo như trước, tôi nhất định sẽ tiêu diệt ngọn lửa kiêu ngạo của bà, bà yên tâm, tôi có cách để làm điều đó".

    Nghe cô uy hiếp mình nhiều như vậy, Long Liên Tâm không nói được lời nào, hiện tại cô có nhiều chứng cớ như vậy, Long Liên Tâm không dám nói lời nào, chỉ có thể cắn chặt răng nhìn cô, muốn dùng ánh mắt thể hiện sự căm ghét của bà ta với cô.

    Thấy bà ta như vậy, Đường Âm rất hài lòng gật đầu. "Tốt lắm, tôi cũng lười nói nhiều với bà, tôi đi trước."

    Thấy cô chuẩn bị rời đi, Long Liên Tâm ngăn lại cô. "Đoạn ghi âm thì thế nào, còn chuyện khác, có muốn tiếp tục nói chuyện không?"

    Nhưng Đường Âm sờ sờ cằm, tựa hồ đang suy nghĩ nghiêm túc, Long Liên Tâm đợi hồi lâu, lại nhận được cô phủ định trả lời.

    "Vậy để tôi xem tình huống, nếu như tình huống của bà khiến cho tôi vừa lòng, tôi sẽ không nói chuyện này, nếu tình huống của bà không khiến tôi hài lòng, vậy ta tiếp tục nói chuyện này, tôi đi trước."

    Đường Âm hướng về phía bà ta vẫy vẫy tay, sau đó đắc thắng rời đi, nhìn thấy Đường Âm cười như vậy, bà ta không thể nuốt xuống cục tức này, chỉ có thể hung hăng nhìn Đường Âm rời đi như vậy.

    Long Liên Tâm không muốn đuổi theo cô, chỉ có thể tức giận giậm chân tại chỗ, tức giận đến muốn ném hết những thứ này xuống đất, nhưng mà trước mặt người hầu, Long Liên Tâm vẫn duy trì đúng tư thế, tức giận ngồi trên ghế sofa, không muốn để ý đến cái gì.
     
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 486: Không có lời nào để nói

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng sau khi nói nhiều như vậy với Đường Âm, bà ta lại không chiếm được một chút tiện nghi nào, lại bị cô nói như vậy khiến Long Liên Tâm cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì được.

    Tại sao lại đáng ghét như vậy, cô gái này từ khi nào trở nên có bản lĩnh như vậy, xem ra bà ta đã không còn là đối thủ của cô rồi! Long Liên Tâm bắt đầu hoảng sợ.

    Bây giờ bà ta đã chiếm thế hạ phong, nếu thật sự bị Đường Âm bắt được nhiều bằng chứng như vậy, thì cuộc sống sau này của bà ta sẽ rất khó khăn.

    Nghĩ đến đây, bà ta cảm thấy rất đau đầu, không ngừng ấn huyệt thái dương, tranh cãi với Đường Âm lâu như vậy cũng không chiếm được cái gì tốt, điều này khiến bà ta cảm thấy đặc biệt thất bại.

    Trước đây, bà ta sẽ không thất bại như thế này, nhưng bây giờ ở trước mặt Đường Âm bà ta lại biến thành bộ dạng này, Long Liên Tâm cũng không thể tin.

    Thiếu chút nữa bà ta ngã xuống đất, người hầu bên cạnh nhìn thấy liền chạy tới đỡ bà ta: "Phu nhân, bà làm sao vậy? Có muốn tôi đưa bà về sảnh nghỉ ngơi không?"

    Bà ta ô cảm thấy toàn thân mềm nhũn, căn bản không có sức lực, Long Liên Tâm cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể không ngừng ấn huyệt thái dương, để người hầu đưa mình vào đại sảnh, đỡ bà ta nằm trên ghế sofa, bây giờ Long Liên Tâm mới cảm thấy tốt hơn.

    Người giúp việc không ngừng chăm sóc bà ta. "Nếu không để tôi đi lấy ly nước cho bà trước, sắc mặt bà hình như rất tái nhợt."

    Người hầu không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Long Liên Tâm sợ người hầu nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, liền hỏi: "Cô có biết tại sao tôi ngã xuống không?"

    Người giúp việc nghe vậy có chút khó hiểu, nhưng vẫn là lắc đầu nguầy nguậy: "Không, tôi không biết tại sao vừa rồi bà lại ngã xuống, chẳng lẽ hôm nay bà không ăn cơm trưa sao?"

    Nghe người giúp việc ngu ngốc không biết gì, Long Liên Tâm cảm thấy nhẹ nhõm, bà ta sợ nhất là mất mặt trước mặt người giúp việc, bà ta gật đầu. "Là như thế này, nếu người khác hỏi, thì nói là tôi không ăn trưa, bị tuột huyết áo, hiểu không?"

    "Được!"

    Long Liên Tâm trừng mắt uy hiếp người giúp việc, người giúp việc cảm thấy có chút đáng sợ, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

    "Tôi biết, phu nhân, người khác hỏi tôi sẽ trả lời như vậy."

    Nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của người giúp việc, Long Liên Tâm chỉ có thể nhắm mắt lại, sợ nói nhiều lời sẽ bại lộ, nhưng bà ta vẫn cảm thấy rất khó chịu.

    Sao bà ta lại trở thành như thế này? Long Liên Tâm nằm trên ghế sô pha không ngừng suy nghĩ về những gì vừa xảy ra, bà ta luôn cảm thấy như một giấc mơ, như thể nó không có thật chút nào, làm sao bà ta có thể trở nên lụn bại như vậy? Trước kia không phải bà ta rất kiêu ngạo sao? Sao trước mặt Đường Âm bà ta lại trở thành kẻ bại trận dưới tay Đường Âm?

    Long Liên rất không phục. "Không thể nào, tôi tuyệt đối không thể cứ thua Đường Âm như vậy!"

    Bà ta không thể để Đường Âm tiếp tục nói chuyện này, lại còn nghĩ ra biện pháp đối phó Đường Âm, nghĩ đến đây, Long Liên Tâm rất mệt mỏi cùng tức giận.

    Người giúp việc mang nước đến cho bà ta, bà ta uống một hơi hết cả ly nước, lúc này Long Liên Tâm mới cảm thấy khá hơn.

    Người giúp việc cũng tốt bụng mang cho bà ta nhiều loại trái cây để bà ta ăn, nhưng khi Long Liên Tâm nhìn thấy những loại trái cây này, bà ta không có cảm giác thèm ăn nên đã gạt chúng sang một bên.

    Người giúp việc có chút lo lắng. "Phu nhân, bà nên ăn một chút đi, vừa rồi bà nằm một chỗ, cần bổ sung một chút năng lượng, bà muốn ăn cái gì, tôi đi lấy cho bà."

    Thấy người giúp việc quan tâm mình như vậy, Long Liên Tâm rất không cam lòng, khi nào bà ta lại cần một người giúp việc thông cảm.

    Bà ta chỉ còn cách làm bộ mặt xấu xa ngăn người giúp việc lại. "Đừng có xuất hiện trước mặt tôi, mau đi đi."

    Khi người giúp việc nhìn thấy Long Liên Tâm, khuôn mặt rất khó coi, không biết mình đã làm sai điều gì, thiếu chút nữa bật khóc.

    "Phu nhân, bà làm sao vậy? Có phải tôi làm sai gì không?"

    Thấy người giúp việc trước mặt đáng thương hỏi, nhưng Long Liên Tâm lại không muốn nói ra chân tướng sự việc, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn cô.

    "Tôi nói cô đi thì mau đi đi, sao còn nói nhảm nhiều như vậy? Cẩn thận tôi đuổi việc cô!"

    Người giúp việc sửng sốt, chỉ có thể vội vàng rời đi, cũng không biết vì sao Long Liên Tâm lại tức giận với cô.

    Bà cụ Đường vẫn ở trong đại sảnh, cũng không biết phải làm sao.

    Bà chỉ nhắm mắt lại muốn ngủ, bây giờ chỉ có hai người bọn họ ở đây, nhưng hai người không nói chuyện, bầu không khí trở nên cực kỳ khó xử, nhưng Long Liên Tâm cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa.

    Nhìn dáng vẻ ốm yếu của Long Liên Tâm, bà cụ Đường không biết chuyện gì xảy ra, bà chỉ nghĩ hôm nay cô ta đột nhiên nổi nóng, hung hăng với người hầu, bà cụ Đường nhịn không được trừng mắt liếc bà ta một cái, tự hỏi tại sao hôm nay cô ta lại tức giận như vậy.

    Nhưng bà ta chỉ nghĩ trong lòng, không nói ra, chỉ có thể để câu này trong bụng.

    Thấy bà cụ Đường nhìn mình chằm chằm, Long Liên Tâm cảm thấy hơi khó chịu, nhưng bà ta giả vờ như không nhìn thấy.

    Long Liên Tâm đang muốn rời đi, bà cụ Đường ngăn gọi bà ta lại. "Cô dừng lại một chút, tôi có chuyện muốn hỏi cô.'

    Nghe bà cụ có chuyện muốn hỏi mình, nhưng Long Liên Tâm chỉ muốn ở một mình ủ rũ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà cụ, Long Liên Tâm vẫn ngồi ở trên sô pha, tự hỏi bà cụ Đường có phải hay muốn làm khó mình không?

    Nghĩ đến đây, bà ta càng thêm tức giận, bà cụ Đường ngồi bên cạnh có thể cảm nhận được khí tức tỏa ra từ người bà ta rõ ràng khác hẳn lúc trước.

    Bà cụ nuốt nước miếng, người phụ nữ này từ khi nào trở nên đáng sợ như vậy? Bà cụ Đường cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng bà cụ muốn hỏi liền hỏi, nếu không bà sẽ không thể nuốt trôi chuyện này.

    " Mẹ, mẹ muốn hỏi gì thì mau hỏi đi, con không muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy!"

    Long Liên Tâm bắt chéo chân giả vờ mình không có gì, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, nhất định là bà ta mới bị người khi dễ nên mới có thể biến thành cái dạng này.

    Nhưng tất cả mọi người không dám ở trước mặt cô nói ra, chỉ có thể dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bà ta.
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 487: Con không so đo với mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc nói chuyện giữa Long Liên Tâm và Đường Âm tình cờ bị bà cụ đi ngang qua nghe thấy, bà đến bên cạnh Đường Âm, châm biếm Long Liên Tâm ngược đãi đứa bé.

    "Long Liên Tâm, cô không hối hận vì những chuyện sai trái trước kia mà cô làm sao?"

    Lần này bà cụ thật sự tức giận, dù sao bà cụ cũng biết rất rõ chuyện trước đây Long Liên Tâm đối với Đường Âm không phải chuyện người làm.

    Trước thì không sao, nhưng bây giờ Long Liên Tâm muốn dùng phương thức tương tự để đối phó với Đường Ích Thanh, bà cụ là người đầu tiên không đồng ý.

    Thay vì nói bà cụ đang ủng hộ Đường Âm, còn không bằng nói bà cụ đang nhắc nhở Long Liên Tâm sau này đừng làm phiền cuộc sống của Đường Ích Thanh.

    Nếu Long Liên Tâm không hối cải, vẫn đối xử với Đường Ích Thanh giống như cách bà ta đã từng đối xử với Đường Âm, bà cụ nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta.

    "Mẹ, con không thích mẹ nói như vậy, con cũng không có bắt nạt người nào a? Hơn nữa tại sao cứ luôn nhắc lại chuyện trước kia?"

    Vốn dĩ Long Liên Tâm muốn tiếp tục nhẫn nhịn, nhưng bà cụ càng nói càng đi quá xa, càng nói càng thái quá, cho dù nhẫn nại cỡ nào, bà ta cũng không thể nhịn được nữa.

    "Ý của cô là tôi hiểu lầm cô?" bà cụ cả giận nói: "Cô đi hỏi những hạ nhân kia, trước kia khi Đường Âm mới trở về, cô bắt nạt nó thế nào, việc này tôi không tính sổ với cô, bây giờ cô còn phản bác lời nói của tôi!"

    Lần này bà cụ thực sự tức giận, giọng điệu rất tệ.

    Long Liên Tâm không muốn tiếp tục tranh cãi với bà cụ, dù sao địa vị của bà cụ ngay đó, sau này bà ta còn phải dựa vào bà cụ.

    "Con không có ý đó, con chỉ.."

    "Cô chỉ là, cô chỉ là, cô chỉ là cái gì, cô luôn viện cớ như vậy, tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi dừng ở đây, nếu như sau này cô còn dám bày ra những cái thủ đoạn mờ ám kia, xem tôi thu thập cô như thế nào!"

    Lúc này, xung quanh càng ngày càng nhiều người vây xem, Long Liên Tâm không khỏi mất mặt.

    Với tính khí của bà ta, bà ta thực sự muốn mắng bà cụ.

    Nhưng bà cụ là trưởng bối của bà ta, nếu thật sự mắng, đừng nói bà cụ sẽ không vui, ngay cả chồng bà ta ông Đường cũng sẽ thu thập bà ta.

    Long Liên Tâm hít sâu một hơi, miễn cưỡng kìm nén lửa giận trong lòng, bà ta không muốn nhiều lời với bà cụ.

    Dù sao bà cụ cũng đã bảy mươi tám mươi, mấy năm nữa nhất định sẽ chết, miễn cưỡng chịu đựng bà cụ thêm vài năm nữa.

    Đợi sau khi bà cụ chết, cả nhà đều thuộc về bà ta, bà ta sợ ai đè lên đầu sao?

    "Mẹ nói có lý, con không so đo với mẹ."

    Ngay khi Long Liên Tâm nói ra, bà cụ vốn đã tức giận, lại lần nữa tức sùi bọt mép.

    "Cô nói lời này là có ý gì? Cái gì là không so đo, một tiểu bối như cô so đo với tôi cái gì, chẳng lẽ tôi nói sai sao?"

    Trước đây, bà cụ còn nói thay cho Long Liên Tâm, để ông Đường về nhà thường xuyên hơn, không bỏ rơi Long Liên Tâm.

    Nhưng bây giờ Long Liên Tâm chết cũng không hối cải, không những khôgn tôn trọng bà mà còn nói những lời khó hiểu này.

    Bà cụ cảm thấy lòng tốt của mình đã bị chó ăn mất.

    "Trước kia tôi còn khuyên con tôi đối tốt với cô, bây giờ xem ra cô không thèm để ý con trai tôi đối tốt với cô, có phải cũng không thèm để ý địa vị của cô trong cái nhà này không?"

    Đột nhiên nghe bà cụ nói như vậy, Long Liên trong lòng như quả bóng xì hơi, nhất thời không dám nói lời nào.

    Bà cụ là trụ cột của nhà này, một khi bà cụ đã ra lệnh, bà ta có lý do để tin rằng ông Đường sẽ ly hôn với bà ta, nhất định sẽ cưới con hồ ly ở bên ngoài kia về nhà, đến lúc đó bà ta thực sự sẽ không còn gì.

    Vừa rồi bà ta thật sự quá xúc động, nếu bà ta không tự kiềm chế, bà cụ nhất định sẽ dốc hết sức hành hạ bà ta.

    "Thực xin lỗi, mẹ, vừa rồi là con không lý trí."

    Trước sau chưa dến năm phút, Long Liên Tâm là người đầu tiên cúi đầu nhận lỗi, ngay cả bà cụ cũng bối rối.

    Cục tức của bà cụ nghẹn trong lòng, nhất thời không cách nào biểu đạt ra ngoài, nhìn thấy Long Liên Tâm thấp kém cùng hèn mọn, bà cụ không vui vẻ đứng dậy.

    Lúc này, Long Liên Tâm cảm thấy mình rất thảm.

    Những người khác có phe, có bạn bè của riêng họ, nhưng bà ta chỉ có một mình.

    Kể từ khi bà ta đến cái nhà này, chưa từng có một ngày sống yên ổn.

    Bên trên có sự áp bức của bà cụ, bên dưới có sự phản kháng của mấy đứa con, những người nhàm chán.

    Nói thẳng ra, bà ta là bà chủ của cái nhà này, nhưng thực tế bà ta chỉ là một người còn không bằng người hầu, ai cũng có thể đánh, ai cũng có thể mắng, ai cũng có thể bắt nạt bà ta.

    Nếu không nhờ tài lực của nhà mẹ đẻ, bà ta tin mình đã sớm không thể ở lại cái nhà này lâu rồi, đã sớm bị ông Đường đuổi ra khỏi nhà rồi.

    Nghĩ đến đây, Long Liên Tâm cảm thấy mình rất đáng thương.

    "Nếu cô đã nhận sai, vậy tôi cũng sẽ không nhắc sai lầm của cô không buông, nhưng cô nhớ kỹ, có một số việc không nên làm thì đừng làm!"

    Không nên làm là gì?

    Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, Long Liên Tâm biết rõ.

    Bà cụ từng chữ từng chữ đều chỉ vào Long Liên Tâm và Đường Ích Thanh, bà cụ không phải chỉ lo lắng Long Liên Tâm sẽ đối phó với Đường Ích Thanh sao?

    Nhưng bây giờ bà ta không có ý tưởng đó.

    Bà ta không những không muốn đối phó với Đường Ích Thanh mà còn muốn đến gần Đường Ích Thanh, cải thiện mối quan hệ của bà ta với Đường Ích Thanh.

    Hai đứa con trai của bà ta không gần gũi với bà ta chút nào, từ khi thành gia lập nghiệp rất ít khi trở về thăm người mẹ như bà ta.

    Bây giờ có Đường Ích Thanh, mặc dù bà ta rất phiền nào, nhưng nếu có thể nắm chắc Đường Ích Thanh trong tay mình, thì bà ta không ngại coi Đường Ích Thanh như con ruột của mình.

    Nhưng biết sẽ không ai tin những suy nghĩ này cả, ai cũng cho rằng bà ta sẽ làm chuyện không hay với Đường Ích Thanh.

    Trời đất chứng giám, bà ta căn bản là chưa làm qua.

    Lần trước khi nấu ăn, Đường Ích Thanh bị dị ứng mà không rõ lý do, bà ta cũng không biết nói gì.

    Còn không điều tra sự thật, mọi người đều chỉ tay vào bà ta, bà ta thực sự cảm thấy rất ủy khuất.

    "Mẹ, rốt cuộc là ai nói buổi tối con đến phòng Đường Ích Thanh hù dọa nó? Trời đất chứng giám, tôi không có dọa nó, con thương nó còn không kịp, sao có thể dọa nó chứ?"

    Lần này, Long Liên Tâm nói ra sự thật từ tận đáy lòng, bà ta thực sự không muốn người khác đem tất cả sai lầm đổ lên người mình.

    Mặc dù bà ta có động cơ thầm kín để tốt với Đường Ích Thanh, nhưng không thể phủ nhận bà ta thực sự đối xử chân thành với Đường Ích Thanh.

    Không hiểu bà ta, không hiểu sự chân thành của bà ta cũng không sao, cư nhiên còn nói bà ta bắt nạt Đường Ích Thanh?

    Còn nói buổi tối bà ta đến phòng Đường Ích Thanh để dọa nó, đây không phải là tội cố ý phạm tội sao?

    "Rốt cuộc cô có làm hay không, tôi không quan tâm, cũng không để ý. Điều tôi muốn nhắc nhở cô chính là sau này đừng làm những chuyện này nữa, nếu không tôi nhất định sẽ không buông tha cho ngươi, con trai tôi cũng vậy."
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 488: Nhất định là quỷ bên trong làm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà cụ chỉ cảm thấy Long Liên thật bướng bỉnh.

    Hiện tại bà rất tức giận, nhìn thấy bà cụ như vậy, Long Liên Tâm không dám nói tiếp, bà ta không muốn thật sự để cho bà cụ mất kiên nhẫn với mình.

    Đường Âm đứng ngoài quan sát thấy cuộc chiến giữa bà cụ và Long Liên Tâm sắp kết thúc, cô cảm thấy như vậy không thể được.

    Đường Âm đi tới bà cụ bên cạnh, cố ý nói: "Vậy thì thật kỳ quái, người trong nhà này đều rất quan tâm em trai ta, ai lại cố ý dọa em ấy."

    "Đường Âm nói đúng." bà cụ đồng ý với Đường Âm.

    "Hơn nữa, nhà chúng ta đã thuê mấy chục bảo vệ, từ trong ra ngoài, bao vây chặt chẽ toàn bộ ngôi nhà, người ngoài không thể vào, kẻ xấu cũng không thể vào."

    Ngụ ý rằng đó không phải là việc do người ngoài làm, mà chỉ do người trong nhà làm.

    Những người hầu không có gan, các trưởng bối ngoại trừ Long Liên Tâm thì không còn ai có động cơ để dọa Đường Ích Thanh.

    "Đúng vậy, người ngoài vào không được, chỉ có thể là quỷ bên trong làm. Tôi thấy những người khác cũng không có gan làm. Long Liên Tâm, cô còn gì để nói?"

    Vốn dĩ bà cụ đã hết giận, sau khi nghe Đường Âm nói, lại tiếp tục nói về sự việc vừa rồi.

    Long Liên Tâm gần như không nói nên lời, cuối cùng bà ta phải dừng chiến.

    Lại bị Đường Âm nói đi nói lại, bây giờ bà cụ nhìn bà ta càng không thuận mắt.

    Lúc này, Long Liên Tâm chỉ muốn nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi, không muốn tiếp tục nói nhảm cùng bà cụ.

    Dù sao nói chuyện với bà cụ căn bản không có ý nghĩa, tất cả mọi người đều cho là bà ta làm, bà ta còn có thể làm cái gì?

    "Đường Âm nói rất có lý, Long Liên Tâm, tôi khuyên cô nên nghĩ kỹ lại cô có cần thân phận của mình không."

    Lần này ngữ khí của bà cụ rất bình thản, lòng Long Liên Tâm càng lạnh.

    Mấy chục năm qua bà ta trong cái nhà này không có công lao cũng có khổ lao, ít nhất bà cũng sinh cho nhà họ hai đứa con trai, vậy mà giờ bà cụ lại trở mặt không nhận bất cứ ai.

    Nói bà ta có còn muốn địa vị của mình hay không có ý nghĩa gì?

    Có thể ly hôn với bà ta chỉ vì một vấn đề tầm thường như vậy?

    Lùi một vạn bước mà nói, cho dù bà ta là người bắt nạt Đường Ích Thanh thì sao, bà là vợ hợp pháp, chồng bà ta có bồ nhí bên ngoài, còn có con riêng, bà ta không thể bắt nạt một chút sao? Chẳng lẽ còn không cho bà ta trút giận sao?

    Long Liên Tâm cảm thấy mình sắp bị tức chết, nhưng lại không thể làm gì, dù sao ở bên nào bà ta cũng không thể đắc tội.

    "Được rồi, mẹ, con hiểu được. Con nhất định sẽ suy nghĩ kỹ càng, sẽ không bao giờ lại làm chuyện khiến mẹ tức giận, mẹ yên tâm."

    Lần này, Long Liên Tâm chân thành muốn đạt được sự tán thành của bà cụ.

    Dù sao, chỉ cần có Đường Âm ở bên cạnh, bất kể bà ta nói cái gì, nhất định sẽ bị Đường Âm chà đạp, không bằng bà ta thông mình ngậm miệng lại không nói, không cho Đường Âm cơ hội.

    Bà ta không thể trêu vào, nhưng vẫn có thể tránh đi.

    "Tốt nhất cô nên nhớ rõ cô đã hứa cái gì." bà cụ không muốn tiếp tục dây dưa.

    "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cẩn thận trong lời nói và hành động, sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện khi dễ người khác, hiện tại con đã hối cải làm người rồi."

    Long Liên Tâm tiếp tục cam đoan.

    Bà ta thực sự không muốn làm rắc rối, thực sự không muốn làm cho mối quan hệ của bà ta và Đường Ích Thanh vì những điều không thể giải thích này mà ngày càng xa hơn.

    Bà ta vẫn phải dựa vào Đường Ích Thanh để cướp gia sản, cho dù Đường Ích Thanh không phải con ruột của bà ta, chỉ cần Đường Ích Thanh nghe lời bà ta, sau này bà ta cũng không phải không thể coi Đường Ích Thanh như con ruột của mình.

    Chỉ là bà ta không thể nói ra những lời này, nếu bà cụ biết được những gì trong lòng bà ta, đó sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.

    Sau khi nhận được sự đảm bảo của Long Liên Tâm, bà cụ hài lòng rời đi, trước khi rời đi, bà không quên ném cho Long Liên Tâm một cái nhìn sắc lạnh.

    Sau khi nhận được lời cảnh báo của bà cụ, Long Liên Tâm chỉ có thể nuốt nỗi cay đắng vào bụng.

    Bà ta đã tạo nghiệt gì? Sống hơn nữa đời người, luôn bị người khác chèn ép.

    Mà đầu sỏ gây nên chính là Đường Âm.

    Sau khi bà cụ rời đi, Long Liên Tâm rất tức giận nhìn Đường Âm.

    "Nói, việc này có phải là cô làm không?"

    Long Liên Tâm rất nghi ngờ Đường Âm đã làm tất cả những điều này.

    Nếu không tại sao cô luôn đối nghịch với bà ta? Tại sao bà ta không cho Đường Âm làm, Đường Âm lại cố tình làm?

    "Vừa rồi bà cụ vốn đã định rời đi, lại bởi vì cô nói xong câu kia, bà cụ lại mắng tôi, Đường Âm, cô cố ý đúng không?"

    Càng nói Long Liên Tâm càng cảm thấy tức giận, Đường Âm này chính là đến đòi nợ.

    Đường Âm luôn xuất hiện vào lúc không thích hợp, sau đó châm ngòi quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa bà ta và bà cụ.

    "Thật sự là bị oan. Sao tôi có thể làm chuyện như vậy chứ? Tôi chỉ nói ra suy nghĩ của mình mà thôi."

    Đường Âm giả vờ vô tội, điều này khiến Long Liên Tâm ghê tởm.

    "Đừng ở đây giả bộ ngây thơ, nếu không có cô, vừa rồi tôi sẽ không cãi nhau với bà cụ. Cô là đồ sao chổi, cô cố ý tới khiêu khích quan hệ mẹ chồng nàng dâu của chúng tôi!"

    Vừa rồi bà cụ là trưởng bối của Long Liên Tâm, cho dù tức giận đến đâu cũng không thể xúc phạm bà cụ.

    Nhưng bây giờ, với tư cách là trưởng bối của Đường Âm, muốn nhục mạ Đường Âm quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.

    "Cô là đồ sao chổi, Tang Môn tinh, đồ con hoang vô liêm sỉ!"

    Long Liên Tâm càng mắng càng khó nghe, trực tiếp mắng Đường Âm từ đầu đến cuối.

    "Cô là đồ không biết xấu hổ, ngày nào cũng đi chơi với Đường Ích Thanh, chính là bởi vì cô và nó giống nhau!"

    "Đúng vậy, tôi và nó giống nhau, đều là con riêng, được cha mẹ cưng chiều, có chuyện gì?"

    Bị Long Liên Tâm mắng như vậy, Đường Âm cũng nhịn không được phản bác lại Long Liên Tâm.

    "Nếu như bà cảm thấy ghen tị, tôi đề nghị bà đi cùng bạn cũ sinh con ngoài giá thú đi!"

    Đường Âm bất chấp tất cả, trong lòng nghĩ gì liền mắng đó.

    Dù sao Long Liên Tâm cũng chưa bao giờ xem xét cảm xúc của cô, vậy tại sao cô phải vì thể diện của Long Liên Tâm chịu đựng nó.

    "Đường Âm, cô đừng nói những chuyện không có."

    Long Liên Tâm không thích người khác đề cập đến người bạn cũ của bà ta.

    Mặc dù bà ta ở bên ngoài.. nhưng chuyện này mọi người đã biết từ lâu, nhưng bà ta không muốn thừa nhận chuyện này, càng không muốn bị người khác vạch trần.

    Bây giờ Đường Âm dám xúc phạm bà ta như thế này, tiết lộ về người bạn cũ của bà ta, Long Liên Tâm không biết trong lòng có bao nhiêu tức giận.

    Nếu không phải bởi vì bây giờ Đường Âm đã trưởng thành, Long Liên Tâm nhất định sẽ giống như trước trói cô lại, treo ở trong một căn phòng nhỏ tối đen, bỏ đói cô dăm ba ngày, xem cô còn dám mạnh miệng không.
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 489: Cố ý khiêu khích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô đừng tường mình nhanh mồm nhanh miệng là giỏi, tôi nói cho cô biết, nếu như cô thật sự không thu tay lại, châm ngòi ly gián quan hệ của tôi và Đường Ích Thanh, lại châm ngòi quan mẹ quan hệ mẹ chồng nàng dâu của tôi và bà cụ, tôi nhất định sẽ cho cô biết mặt!"

    Long Liên Tâm không phải hù dọa Đường Âm.

    Long Liên Tâm có thể chiếm vị trí như vậy trong gia đình này nhiều năm như vậy, cũng không phải một hai câu có thể nói rõ ràng.

    Nếu bà ta không có thủ đoạn mình, sao có thể có được chỗ đứng trong gia đình này?

    Chỉ là Long Liên Tâm đã lâu không làm chuyện đáng sợ, không có nghĩa là bà ta sẽ không làm.

    "Thật sao? Tôi muốn xem bà muốn cho tôi thấy cái gì, hơn nữa hiện tại trong cái nhà này, bàc không nhận ra không có chỗ cho bà nữa sao? Dù là ai đều có thể ở trên đầu bà đạp một cước, bà chẳng qua là một phu nhân hết thời mà thôi, bà còn cho rằng mình rất giỏi sao!"

    Nếu là trước đây, Đường Âm nhất định sẽ không trực tiếp sỉ nhục Long Liên Tâm như vậy, nhưng mà khoảng thời gian này Long Liên Tâm đã làm những chuyện thật sự khiến cho cô không nói nên lời.

    Hơn nữa bây giờ xung quanh không có ai khác, tất cả những người trước đó đang xem đều đã tản đi, chỉ còn lại cô và Long Liên Tâm.

    Ở đây không có camera, cho dù cô nói gì với Long Liên Tâm, Long Liên Tâm cũng không có cách nào nói cho người khác biết.

    Hơn nữa chỉ bằng biểu hiện bình thường Long Liên Tâm đối xử với cô, ngay cả khi Long Liên Tâm nói với người khác cô đã ở đây nhục mà Long Liên Tâm thì người khác cũng không thể tin Long Liên Tâm.

    Đường Âm nắm bắt được điểm này, vì vậy mới không kiêng nể đối đầu với Long Liên Tâm.

    "Đường Âm, cô đừng có quá đáng."

    Long Liên Tâm càng nghĩ càng tức giận, tim đập kịch liệt, như thể giây tiếp theo sẽ bị Đường Âm làm cho hộc máu.

    Nhìn thấy cảnh này, Đường Âm không có chút hối hận nào, cô không cảm thấy những gì mình nói là sai, lại càng không cảm thấy mình làm sai.

    Hôm nay cô chỉ bắt nạt Long Liên Tâm bằng lời nói, Long Liên Tâm còn không ngẫm lại, lúc cô còn nhỏ bà ta khi dễ cô như thế nào.

    Cùng một việc bà ta có thể làm với người khác, sao khi người khác phản kích một lần, Long Liên Tâm lại không chịu nổi?

    "Người đang làm trời đang nhìn, Long Liên Tâm, đừng tưởng bà là bà chủ của cái này thì giỏi, tôi nói cho bà biết, bà sinh hai đứa con trai cho ông Đường thì sao, địa vị của bà trong cái nhà này vẫn là thấp nhất."

    Kỳ thực hôm nay Đường Âm cố ý muốn chọc giận Long Liên Tâm.

    Bởi vì theo kế hoạch tiếp theo của cô, nếu Long Liên Tâm không kích động, có lẽ sẽ không rơi vào bẫy do Đường Âm giăng ra.

    Cô cố ý nói điều này để chọc giận Long Liên Tâm, Long Liên Tâm thực sự rơi vào cái bẫy này.

    "Được, tôi không muốn nói nhiều với bà, bà có lời gì có thể từ từ nói với người khác."

    Nói xong, Đường Âm nhấc chân chuẩn bị rời đi.

    Sau khi Đường Âm rời đi, Long Liên Tâm rất tức giận.

    Bà ta trở về phòng, đập phá mọi thứ trong phòng một lần nữa, Linh Lung bị dọa sợ không nhẹ.

    (*) Linh Lung: Người hầu thân cận của Long Liên Tâm.

    "Phu nhân, đừng tức giận như vậy, nếu tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe." Linh Lung cố gắng hết sức để an ủi Long Liên Tâm.

    Đáng tiếc hôm nay Long Liên Tâm bị Đường Âm làm cho rất tức giận, bà ta cũng muốn bình tĩnh lại, nhưng nghĩ đến vừa rồi Đường Âm sỉ nhục bà ta, nghĩ đến cảnh Đường Âm không tôn trọng mình, bà ta liền tức giận hơn.

    Trước đây quả thực bà ta có bắt nạt Đường Âm, nhưng đã lâu như vậy, Đường Âm vẫn nhớ rõ như vậy, chẳng lẽ Đường Âm muốn trả thù bà ta sao?

    Hai đứa con trai của bà ta lại không ở gần bà, việc Đường Ích Thanh đến với cái nhà này đã khiến địa vị của bà ta bị lung lay.

    Nếu như lúc này Đường Âm lại quay lưng bắt nạt bà ta, cố ý chọc giận bà ta, như vậy địa vị của bà ta trong cái nhà này thật sự sẽ giống như lời bà cụ nói, sắp khó giữ được.

    "Linh Lung, đi nói với người hầu không cho Đường Âm ăn cơm."

    Long Liên Tâm tức giận đến mức trực tiếp ra lệnh cắt đồ ăn của Đường Âm.

    Linh Lung biết Long Liên Tâm đang trong cơn tức giận, những quyết định lúc này bà ta không được phản bác, bằng không lúc đó sẽ dẫn lửa lên người mình.

    Dưới sự sắp xếp của Linh Lung, người hầu đã thực sự cắt xén đồ ăn của Đường Âm.

    Đường Âm không có gì để ăn, nhưng không thể ngăn cản cô.

    Nếu không cho cô ăn, cô có thể tự nấu, Đường Âm đã học được rất nhiều kỹ năng nấu nướng, chẳng lẽ lại sợ chết đói sao?

    "Đường Âm tiểu thư, cô cư nhiên biết nấu ăn a!"

    Các đầu bếp trong bếp đều chân thành khen ngợi tài nấu ăn của Đường Âm.

    Thật không ngờ, Đường Âm có thể nấu ăn, hơn nữa thức ăn cô nấu còn rất thơm và ngon!

    "Đương nhiên, khi tôi chịu khổ, tôi thường tự mình nấu ăn."

    Nếu là một tiểu thư khác nói mình khổ, người trong nhà nhất định sẽ không cho là đúng.

    Nhưng lời này phát ra từ miệng Đường Âm, đám người hầu đều tin.

    Bất kể họ là người hầu cũ hay người mới đến, họ đều hoặc ít hoặc nhiều nghe nói Đường Âm là con riêng.

    Đường Âm bị bắt nạt, bị ngược đãi cũng là không thể tránh được.

    Vì vậy, khi những người hầu này ngưỡng mộ kỹ năng nấu ăn tuyệt vời của Đường Âm, họ cũng đồng cảm với Đường Âm.

    Thân là người hầu, tuy nói nhà bọn họ xác thực có chút nghèo, cơm ăn áo mặc không đủ, nhưng nhà bọn họ rất hòa thuận, không có quan hệ thân thích cẩu huyết gì.

    "Cô Đường Âm, cô thực sự vất vả." Người hầu cảm thấy đau lòng cho Đường Âm.

    Nhưng Đường Âm đã quên những trải nghiệm tồi tệ đó từ lâu.

    "Vất vả cũng không có gì, dù sao chúng ta đều dựa vào hai tay mình kiếm cơm, cũng không kém người khác, mọi người không cần đau lòng cho tôi."

    Đường Âm giả vờ thoải mái nói, nhưng thực tế trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu.

    Từ nhỏ cô đã bị mọi người chỉ trỏ mắng mỏ, nói cô là con hoang, vô liêm sỉ, mẹ cô là hồ ly tinh.

    Dù luôn bác bỏ nhưng cô chưa bao giờ để bụng những chuyện này.

    Nhưng mỗi khi màn đêm yên tĩnh, cô lại sẽ bi thương, sẽ khóc, bởi vì thân phận là con riêng, cô sẽ cảm thấy vận mệnh đối với cô rất bất công.

    Nhưng khi lớn lên, Đường Âm ngày càng ít quan tâm đến những điều này.

    Dù sao, nếu cô sống ở thế giới này, thì sự tồn tại của cô nhất định có ý nghĩa, người khác muốn nói gì thì nói.

    Một bên khác, Long Liên Tâm nhận ra phương pháp để người hầu cắt thức ăn của Đường Âm không khả thi.

    Đường Âm có thể tự nấu ăn, hơn nữa thức ăn cô nấu rất ngon, Long Liên Tâm cảm thấ Đường Âm giống như một con gián đánh mãi không chết, điều này thực sự rất ghê tởm.

    "Sao lại thế này Linh Lung, không phải tôi kêu cô trị Đường Âm sao? Sao Đường Âm lại sống tiêu sái như vậy!"

    Mặc dù Long Liên Tâm đã biết nguyên nhân, nhưng Long Liên Tâm vẫn tức giận.

    Mỗi ngày bà ta đều cảm thấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, đi trên băng mỏng, nhưng Đường Âm lại sống tiêu sai như vậy, Long Liên Tâm thực sự cảm thấy trong lòng có lửa đốt, muốn trút bỏ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...