Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghiên Di, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 490: Bỏ thêm một chút đồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phu nhân, tôi đã làm theo phân phó của bà, nhưng Đường Âm vẫn không nhúc nhích, tôi cũng không biết nên làm như thế nào."

    Không phải Linh Lung muốn trốn tránh trách nhiệm, mà sự thất vốn là như vậy.

    Rõ ràng đã bỏ ra rất nhiều công sức để đối phó Đường Âm, nhưng Đường Âm không bị đánh bại chút nào.

    Giống như tiểu cường đánh không chết, khiến người khác vừa kinh tởm vừa kính nể, ngay cả Linh Lung cũng cảm thấy Đường Âm thực sự rất lợi hại.

    Nhưng Linh Lung sẽ không nói những điều này trước mặt Long Liên Tâm, đỡ phải bị Long Liên Tâm mắng.

    "Nếu đồ ăn cô ta nấu rất ngon, vậy cô liền bỏ thêm chút gì đó vào đồ ăn của cô ta, để cô ta biết sự lợi hại của tôi."

    Bỏ thêm cái gì?

    Long Liên Tâm ám chỉ Linh Lun, để Linh Lun cho ba đậu vào thức ăn của Đường Âm.

    Hạ độc quá mức rõ ràng, Long Liên Tâm cũng không dám mắc phải những sai lầm này.

    Chỉ là bỏ thêm ba đậu trong bữa ăn của Đường Âm, để Đường Âm yên tĩnh vài ngày mà thôi.

    Kỳ thực Linh Lung cảm thấy không cần thiết phải sử dụng những thủ đoạn không đứng đắn này để đối phó với Đường Âm, nhưng vì Long Liên Tâm đã ra lệnh cho cô ấy, cô ấy là người hầu cũng không thể không làm theo.

    Theo chỉ dẫn của Long Liên Tâm, cô ấy đã thêm ba đậu vào đồ ăn của Đường Âm, nhưng A Cúc tình cờ phát hiện ra.

    "Cô đang làm cái gì?" A Cúc quát lớn.

    "Tôi không làm gì cả, tôi chỉ muốn xem đồ ăn này có vấn đề gì không mà thôi." Linh Lung lắp bắp.

    Ban đầu cô ấy không muốn nhìn làm chuyện xấu, nhưng bây giờ thì hay rồi, làm chuyện xấu còn bị người khác bị bắt ngay tại chỗ.

    May mắn chỉ có A Cúc bắt được cô ấy, nếu là người khác, cô ấy thực sự có miệng cũng không nói rõ.

    "Thêm cái gì, tôi xem cô chính là muốn gây sự."

    "Tôi chỉ thêm một ít ba đậu vào đồ ăn của cô Đường Âm mà thôi. Đây đều là Long Liên Tâm phu nhân phân phó tôi làm, tôi cũng không phải cam tâm tình nguyện làm những việc này.."

    Trong hoàn cảnh như vậy, Linh Lung không còn cách nào khác là phải nói ra Long Liên Tâm, nếu không cô ấy chắc chắn sẽ bị đuổi việc.

    Cô ấy không muốn bị đuổi, vì vậy chỉ có thể thú nhận kẻ chủ mưu phía sau của mình, khai Long Liên Tâm ra.

    Cho dù cô ấy không nói, A Cúc cũng có thể đoán tất cả những điều này là ý tưởng ma quái của Long Liên Tâm.

    "Đường Âm rốt cuộc đã làm sai cái gì, để các người hết lần này đến lần khác bắt nạt cô ấy?" A Cúc không nói nên lời. "Chuyện này tôi nhất định sẽ nói với bà cụ, nếu các người lại dám làm chuyện như vậy, đừng trách tôi không khách khí."

    Nói xong, A Cúc đến phòng của bà cụ, kể cho bà cụ nghe những gì vừa xảy ra ở phòng bếp.

    Bà cụ nghe xong vô cùng tức giận, không ngờ Long Liên Tâm còn làm chuyện mờ ám như vậy.

    Vốn tưởng Long Liên Tâm đã dừng lại, không làm những chuyện bẩn thỉu này nữa, nhưng không ngờ Long Liên Tâm lại hướng vào Đường Âm.

    Mặc dù thái độ của bà cụ đối với Đường Âm rất bình thường, bình thường bà đối với Đường Âm cũng không phải rất thích.

    Nhưng đây không phải là lý do để Long Liên Tâm bắt nạt Đường Âm.

    Dù sao Đường Âm cũng là cháu gái của bà cụ, sao có thể bị Long Liên Tâm ức hiếp hết lần này đến lần khác?

    Bà cụ là người bao che, đừng nói là Đường Âm, cho dù là một trong những người hầu của mình, bà cụ cũng sẽ không cho phép người khác khi dễ.

    Bà cụ đã trực tiếp đem chuyện này nói với ông Đường.

    "Con trai, con tốt nhất nên quản giáo vợ con cho tốt, đừng để cô ta làm chuyện không biết xấu hổ." Giọng điệu của bà cụ rất không tốt.

    Ông Đường không hiểu, không biết bà cụ đang nói về cái gì, tại sao lại nói ông quản Long Liên Tâm.

    Chẳng lẽ, Long Liên Tâm người phụ nữ kia lại làm chuyện xấu sao?

    Nghĩ đến đây, ông Đường cảm thấy Long Liên Tâm thực sự nhàm chán.

    Cả ngày tìm cảm giác tồn tại, chỉ cần người khác không chú ý đến bà ta, bà ta liền xoát một ít cảm giác tồn tại phải không?

    "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mẹ đột nhiên nói như vậy, con thực sự không hiểu."

    "Người vợ tốt của con, cư nhiên dám để cho người hầu của cô ta bỏ ba đậu vào đồ ăn của Đường Âm. Lần này là ba đậu, sau này sẽ là thuốc độc gì?" Bà cụ rất là tức giận.

    (*) Cho ai chưa biết, Nếu ăn nhầm hạt ba đậu hoặc uống nhầm dầu ba đậu với liều nhỏ sẽ bị đau bụng, đi ngoài nhiều lần. Với liều cao, nó sẽ gây nôn mửa, tiêu chảy, nặng hơn có thể tiểu ra máu, toát mồ hôi, mạch nhanh yếu, huyết áp hạ, có thể tử vong.

    Lần này bỏ ba đậu, sau này sẽ cho thuốc độc, lần này là khi dễ Đường Âm, vậy lần sau không phải chính là bà cụ sao?

    Nghĩ đến mấy ngày trước bà cụ ở trước mặt mọi người dạy dỗ Long Liên Tâm, bà cụ nhất thời sợ hãi.

    Chẳng lẽ, Long Liên Tâm vì mấy ngày trước bà không cho Long Liên Tâm mặt mũi, cho nên Long Liên Tâm mới cố ý làm những thủ đoạn này để cho bà cụ thấy sao?

    "Con trai, con tốt nhất nên giải quyết chuyện này một cách công bằng, đừng vì cô ta là vợ con mà mềm lòng."

    Ông Đường nghe bà cụ nói xong cũng rất khó chịu, không ngờ vợ mình lại làm ra chuyện như vậy.

    Ngay từ hơn một tuần trước, ông Đường đã nói với Long Liên Tâm đừng làm những chuyện không nên làm.

    Không ngờ Long Liên Tâm không những không nghe mà thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn.

    Như bà cụ đã nói, lần này bắt nạt Đường Âm, lần sau có bắt nạt Đường Ích Thanh không?

    Đường Ích Thanh là bảo bối ông che chở lớn lên, là mạng của ông, nếu Long Liên Tâm thực sự xuống tay với Đường Ích Thanh, đến lúc đó hối hận thì đã muộn rồi.

    "Con hiểu rồi, mẹ, chuyện này con nhất định sẽ xử lý, mẹ yên tâm."

    "Vậy con định làm gì?" bà cụ Đường chờ đợi chính là lời nói này.

    "Đợi đến lúc đó, con nhất định sẽ không để Long Liên Tâm tiếp tục làm xằng làm bậy như vậy nữa. Lần này bà ấy làm tổn thương Đường Âm. Nếu lần sau bà ấy làm tổn thương mẹ hoặc Đường Ích Thanh, vậy sẽ rất khó khăn."

    Bà cụ và ông Đường thực sự lo lắng họ và Đường Ích Thanh sẽ bị Long Liên Tâm hại, hoàn toàn không quan tâm đến những người khác.

    Ngay cả khi người đó là Đường Âm, họ cũng không lo lắng.

    Ông Đường ở lại với bà cụ một lúc rồi ra về.

    Trở lại phòng, nhìn thấy Long Liên Tâm khoa tay múa chân với đồ trang sức, ông Đường tức giận.

    "Người phụ nữ điên này, bà cư nhiên hạ độc vào đồ ăn của Đường Âm, bà đang làm cái quái gì vậy?"

    Ông Đường hung tợn nói với Long Liên Tâm, vừa nói vừa đưa tay ra, như thể muốn đánh Long Liên Tâm.

    Long Liên Tâm bị ông Đường đột nhiên mất bình tĩnh làm cho hoảng sợ, nhưng bà ta vẫn phản ứng ngay lập tức.

    Đúng là bà ta bỏ ba đậu vào thức ăn của Đường Âm, nhưng bà ta chưa từng đụng đến độc dược nào khác, bà đâu có thể ác độc như vậy.

    "Tôi bất quá chỉ là bỏ ba đậu thôi mà, không có hạ độc, ông đừng nói lung tung!" Long Liên Tâm ngụy biện.

    Sao có thể đánh đồng ba đậu với độc?

    Ba đậu chẳng qua chỉ khiến người ta bị tiêu chảy mà thôi, còn chất độc sẽ giết người.

    Cho dù bà ta có hận Đường Âm đến mức nào cũng không thể lấy mạng Đường Âm, bà ta vẫn còn lương tâm.

    [​IMG]

    (Cây ba đậu)
     
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 491: Trợn mắt nói dối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng ông Đường không quan tâm nhiều như vậy, trong mắt ông Đường, vợ ông giống như một người phụ nữ điên, điều này càng ngày càng đáng lo ngại.

    Ông Đường không nói gì, đánh một cái.

    Do sợ ông Đường, Long Liên Tâm đã bị ông Đường đánh đập dã man.

    Ông Đường cuối cùng cũng trút được cảm xúc của mình, rời đi ngay lập tức mà không nhìn lại.

    Long Liên Tâm đang khóc một mình trong phòng.

    Nghĩ đến cảnh ông Đường không cho mặt mũi mà đánh bà ta dã man như vậy, Long Liên không nuốt được cục tức này.

    Dù sao nhà mẹ đẻ của bà ta cũng có tiền có thế, nhưng ông Đường lại không yêu bà ta, cư nhiên còn dám đánh bà ta thậm tệ như vậy.

    "Nếu không phải vì sĩ diện, sợ anh trai và chị dâu chê cười, tôi rất muốn đem chuyện này nói cho gia đình tôi biết, để nhà mẹ đẻ tôi đến đánh chết ông!"

    Long Liên Tâm khóc sướt mướt, kể lể với Linh Lung.

    Kỳ thật Linh Lung cũng biết từ khi Long Liên Tâm gả cho ông Đường không có một ngày tốt lành, không bị ông Đường mắng mỏ thì bị bà cụ đàn áp.

    Là người hầu của Long Liên Tâm, Linh Lung thực sự cảm thấy rất khó chịu.

    Bà chủ của mình bị người khác xem thường như vậy, cô ấy làm sao có thể sống tốt?

    "Phu nhân, bà đừng khóc. Cũng đừng buồn."

    Linh Lung đã phân tích kỹ lưỡng lý do tại sao ông Đường biết chuyện này

    Linh Lung không dám nói với Long Liên Tâm lúc cô bỏ ba đậu đã bị A Cúc nhìn thấy.

    Nếu Long Liên Tâm biết, nhất định sẽ trừng phạt cô ấy, vì vậy Linh Lung chỉ có thể đổ lỗi cho Đường Âm.

    "Chắc chắn là Đường Âm đã nhận ra đồ ăn không bình thường, cho nên đã nói chuyện này với ông Đường." Linh Lung trợn mắt nói dối.

    Long Liên Tâm cảm thấy những gì Linh Lung nói là đúng, chắc chắn là con khốn Đường Âm kia đã nói chuyện này với ông Đường.

    Nếu không, ông Đường không thể nào nổi giận đùng đùng đánh bà ta.

    Kết quả là, Long Liên Tâm mang theo Linh Lung vội vã đến phòng của Đường Âm.

    "Đường Âm, con khốn, có phải cô nói với ông Đường là tôi bỏ ba đậu vào đồ ăn của cô không?"

    Long Liên Tâm tức giận vừa tiến vào đã đập phá mọi thứ trên bàn trang điểm của Đường Âm.

    Đường Âm cảm thấy kỳ lạ, cô không biết trong đồ ăn của mình có ba đậu, cho tới bây giờ cô cũng không biết chuyện này.

    Hơn nữa lúc ăn cơm, cô cũng không thấy có gì khác thường.

    Nhưng xét theo tình hình, hẳn là Long Liên Tâm đã kêu người hạ độc cô, vừa vặn có người phát hiện, cho nên cô mới thoát khỏi bị trúng độc.

    Thật sự là thông minh bị thông minh lừa.

    Vì điều này, Long Liên Tâm đã bị ông Đường trừng phạt cũng là bản thân Long Liên Tâm đáng bị như vậy, ai bảo bà ta làm chuyện xấu, muốn làm trò cười cho người khác.

    "Tôi nói cho cô biết, đừng tiếp tục xen vào chuyện trong nhà nữa, nếu không lần này là ba đậu, lần sau sẽ không đơn giản như vậy."

    Long Liên Tâm hằn học buông lời.

    "Vậy bà cũng nhớ kỹ, chỉ cần tôi còn ở trong nhà này một ngày, tuyệt đối sẽ không để cho bà sống tốt."

    Đường Âm không có ý định dọa Long Liên Tâm, mà thực sự nghĩ như vậy.

    Trước đây, khi còn nhỏ Đường Âm không có năng lực phản kháng, nhưng bây giờ đã trưởng thành, sở dĩ cô còn ở trong nhà này chính là để báo thù.

    Chỉ là hiện tại cùng Long Liên Tâm thật sự cãi nhau cũng không thích hợp, dù sao cô cùng Long Liên Tâm cũng là tức giận, hai người tan rã trong không vui.

    Khi Đường Âm chuẩn bị đóng cửa, Long Liên Tâm đột nhiên nhảy ra khỏi cửa.

    Trực tiếp đẩy Đường Âm xuống đất, trước khi Đường Âm có thể đứng dậy, bà ta hung ác ngồi lên người Đường Âm, nắm tóc Đường Âm, đập đầu Đường Âm xuống đất.

    Bùm, bùm, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng..

    Lần này, Long Liên Tâm đã dành rất nhiều lực để đánh Đường Âm.

    Đường Âm bị đau, cô mạnh mẽ đứng dậy, hung ác đá Long Liên Tâm sang bên kia.

    "Con khốn, cô nghĩ tôi sẽ để cô sống tốt sao?"

    Long Liên Tâm nói xong liền xông tới tát Đường Âm một cái, trên mặt Đường Âm lập tức xuất hiện một dấu bàn tay.

    "Con khốn, để tôi cho cô biết sự lợi hại của tôi."

    Long Liên Tâm đánh Đường Âm, hét lên.

    Mà Đường Âm cũng không yếu thế, chẳng qua cô xem ở thân phận trưởng bối của Long Liên Tâm, nhường bà ta hai lần.

    Nếu Long Liên Tâm không biết xấu hổ như vậy, cô không cần phải cho Long Liên Tâm thể diện gì.

    Không phải chỉ là đánh nhau thôi sao? Đường Âm cô cho tới bây giờ chưa ngán bất kỳ ai.

    Đường Âm nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, cởi giày cao gót ném về phía Long Liên Tâm, vừa lúc ở ngay trên đầu Long Liên Tâm.

    May mắn mũi giày đã không đánh Long Liên Tâm, nếu không Long Liên Tâm sẽ bị biến dạng.

    "Bà nghĩ tôi sẽ sợ bà sao? Trước kia dễ dàng tha thứ không có nghĩa là tôi dễ bắt nạt, chỉ là tôi chờ cơ hội mà thôi."

    Cụ thể cô đang chờ cơ hội gì, tự nhiên sẽ không nói cho Long Liên Tâm biết.

    Long Liên Tâm không có thời gian để suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của Đường Âm.

    Linh Lung ở bên muốn kéo hai người họ ra nhưng cô cũng bị cuốn vào trận chiến.

    Trong lúc nhất thời, ba người đánh nhau, đánh tới đánh lui trên mặt đất, trong phòng Đường Âm hỗn loạn.

    Không cam lòng yếu thế, Long Liên Tâm nâng chiếc ghế đẩu cạnh bàn trang điểm lên định đập vào người Đường Âm, khi bà ta sắp thành công thì nghe thấy tiếng quát từ ngoài cửa.

    "Long Liên Tâm, bà làm cái gì!"

    Đó là ông Đường, đây là lần đầu tiên ông Đường đến phòng của Đường Âm.

    Vốn dĩ Long Liên Tâm muốn biện giả, nhưng bây giờ bà ta đang cầm ghế đẩu định đánh Đường Âm, bà ta không còn gì để giải thích.

    Ông Đường vừa ở trong phòng giáo dục Long Liên Tâm, không ngờ bây giờ Long Liên Tâm lại bắt nạt Đường Âm.

    Ông chỉ cảm thấy Long Liên không nói lý, không cách nào cứu vãn.

    Ông giật lấy chiếc ghế đẩu từ tay Long Liên Tâm, ném nó xuống đất, sau đó tát Long Liên Tâm một cái thật mạnh.

    "Bà không nghe lời của tôi sao? Bà coi lời nói của tôi là gió thoảng bên tai sao? Không phải tôi nói không cho bà lại bắt nạt Đường Âm, không được tìm Đường Âm sao? Bà nghe không hiểu sao?"

    Ông Đường đã sớm không vừa mắt Long Liên Tâm, hiện tại thấy Long Liên Tâm như vậy càng thấy ghê tởm.

    Nhưng dù sao Long Liên Tâm cũng là vợ ông cưới hỏi đàng hoàng, ông vẫn giữ chút thể diện cho Long Liên Tâm.

    Nếu không cân nhắc đến điểm này, ông đã sớm ly hôn với Long Liên Tâm.

    Dù sao Đường Âm cũng là một phần của cái nhà này, Đường Âm cũng là cô chủ của cái nhà này, Long Liên Tâm thật sự không nể mặt.

    Bà ta và Linh Lung tóm lấy Đường Âm ra sức đánh một trận, khi chuyện này bị truyền ra ngoài, nhà bọn họ làm sao có thể có chỗ đứng trong xã hội?

    "Ông chỉ thấy tôi đánh Đường Âm, sao không hỏi Đường Âm, rốt cuộc cô ta nói gì với tôi?"

    Long Liên Tâm ngồi dưới đất vừa khóc vừa hét.

    "Mặc kệ nó nói cái gì với bà, nó cũng chỉ là nói mà thôi, bà làm trưởng bối, nên bao dung nó, bà không những không bao dung nó, còn muốn đánh nó, bà nói bà có nên đánh không?"
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 492: Cư nhiên dám đánh bà ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc kệ Long Liên Tâm nói gì, ông Đường cũng sẽ không bao giờ tin.

    Miệng Long Liên Tâm toàn những lời dối trá, bà ta muốn làm loạn Đường gia, ông Đường đã không chịu nổi bà ta từ lâu.

    Chính vì điều này mà ông Đường tìm tình nhân bên ngoài, sinh ra Đường Ích Thanh, quanh quẩn bên ngoài không muốn quay lại.

    Long Liên Tâm không tìm lỗi ở bản thân mà lại đổ hết lỗi cho người khác, thật là không thể nói lý.

    Khi bà cụ nói với ông Đường về những điều này, ông Đường vẫn nghĩ rằng Long Liên Tâm sẽ không làm những điều này.

    Nhưng bây giờ xem ra, Long Liên Tâm là một người như vậy, trước đây nhất định bà ta đã làm rất nhiều chuyện sai trái.

    "Khi Đường Âm còn nhỏ, bà hà khắc với Đường Âm như thế nào, bà khi dễ Đường Âm như thế nào, tôi nghĩ trong lòng bà hẳn là rõ ràng."

    Nghe ông Đường nói như vậy, Đường Âm đột nhiên ngước mắt lên nhìn ông Đường.

    Đường Âm luôn cho rằng Đường ông không biết chuyện Long Liên Tâm ngược đãi cô, nhưng xét về những gì Đường ông nói, kỳ thật ông Đường đã sớm biết ác ý của cái nhà này đối với Đường Âm.

    Kỳ thật ông Đường đã biết từ lâu rằng Long Liên Tâm không hài lòng với cô, đã sớm biết Long Liên Tâm thường xuyên ngược đãi cô, thường xuyên đánh đập và mắng mỏ cô.

    Nhưng ông Đường không bao giờ nói gì, nghĩ đến đây Đường Âm cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ không phải là lúc để cô đau khổ.

    "Vừa rồi con ở trong phòng, Long Liên Tâm vô cớ xông vào đánh con, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"

    Đường Âm không phải thêm mắm thêm muối, mà là nói sự thật, muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Mặc dù trong lòng cô biết điều đó nhưng cô cố ý muốn ông Đường giúp cô giải quyết mối quan hệ giữa Long Liên Tâm và cô.

    Dù sao Long Liên Tâm đối xử với Đường Âm rất tệ, Long Liên Tâm luôn bắt nạt Đường Âm, ông Đường có thể được coi là người ngoài cuộc, cũng coi như là thủ phạm.

    Quả nhiên, nghe Đường Âm nói như vậy, ông Đường cảm thấy hơi xấu hổ.

    "Đường Âm, ba biết con chịu ủy khuất, con yên tâm, ba nhất định sẽ cho con một cái công đạo."

    Nhìn thấy vết tát in trên mặt Đường Âm, ông Đường thực sự rất khó chịu.

    Người phụ nữ đáng chết đó lại dám đánh Đường Âm!

    Dù sao nhà bọn họ cũng là danh gia vọng tộc, là bà chủ mà dám đánh con mình thì thật đáng xấu hổ.

    Chuyện này rốt cuộc cũng nháo đến tai bà cụ.

    "Chuyện gì xảy ra, tôi vừa mới rời đi một lát, ba người các ngươi như quỷ!"

    Bà cụ thực sự tức giận, vừa rồi bà đang chơi với Đường Ích Thanh trong vườn, không ngờ có người đến nói với bà về việc Long Liên Tâm đánh Đường Âm.

    Nếu là bình thường, bà cụ sẽ không để ý mấy chuyện vặt vãnh này.

    Nhưng Đường Ích Thanh nhất quyết yêu cầu bà cụ đi xem Đường Âm có bị thương không.

    Bà cụ thích Đường Ích Thanh, mà Đường Ích Thanh quan tâm đến Đường Âm như vậy, bà cụ không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật.

    "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Đường Âm, con nói trước đi."

    Bà cụ yêu cầu Đường Âm giải thích rõ ràng mọi chuyện.

    Nhưng khi Đường Âm nói rõ ràng, trái tim của Long Liên Tâm nhảy ra ngoài, Đường Âm đang nói dối.

    "Không phải như vậy."

    Long Liên Tâm tức giận chỉ vào mũi Đường Âm. "Là cô ta nói con trai mẹ đến đánh mon, con chỉ trừng phạt nhẹ cô ta, cô ta kêu con trai mẹ đánh con, này tính là chuyện gì?"

    Trong mắt Long Liên Tâm, Đường Âm chỉ là một đứa con hoang nhỏ bé mà thôi, bà ta muốn đánh liền đánh, muốn mắng liền mắng.

    Chẳng qua chỉ là bỏ thêm một chút ba đậu vào đồ ăn của Đường Âm, Đường Âm làm lớn chuyện khiến ông Đường đến thu thập bà ta, bà ta nghĩ đến liền cảm thấy không còn mặt mũi.

    "Cô trừng phạt nó cái gì?" bà cụ lạnh lùng nói.

    Lúc này, Long Liên Tâm im lặng không dám nói nữa.

    "Nếu cô đã không dám nói, vậy để tôi giúp cô nói." bà cụ cả giận nói: "Cô bỏ ba đậu vào đồ ăn của Đường Âm đúng không? Tôi nói cho cô biết, chuyện này Đường Âm căn bản không biết!"

    Nghe bà cụ nói, Long Liên Tâm căn bản không tin.

    Nếu Đường Âm không biết, tại sao ông Đường biết, tại sao ông Đường lại xông vào đánh bà ta?

    "Nói bậy, Đường Âm biết chuyện. Chính Đường Âm biết trong đồ ăn của cô ta có ba đậu, sau đó nói với ông Đường, con trai mẹ tới đánh con."

    Long Liên Tâm hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm sai điều gì.

    Lúc này bà ta vẫn cảm thấy mình bỏ ba đậu vào thức ăn của Đường Âm là không có gì sai.

    "Long Liên Tâm, cô cũng là người trưởng thành, cô biết ăn ba đậu rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì? Tôi vốn tưởng cô đã muốn hối cải làm lại, nhưng bây giờ xem ra cô vẫn u mê không tỉnh ngộ như vậy!" bà cụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

    Lúc này, ông Đường vẫn luôn im lặng ở bên cạnh cũng rất tức giận. "Chuyện cho ba đậu vào thức ăn của Đường Âm là mẹ tôi nói cho tôi biết, chuyện này không liên quan gì đến Đường Âm!"

    Là bà cụ nói cho ông Đường?

    Long Liên Tâm có chút kinh ngạc, bà ta vẫn luôn cho rằng là Đường Âm phát hiện sau đó đi cáo trạng, lại không nghĩ tới Đường Âm cái gì cũng không biết.

    Nghĩ đến bà cụ và ông Đường đã biết chuyện này, Long Liên Tâm cảm thấy không thể giữ được mặt mũi của mình.

    Mà lúc này không biết chuyện gì xảy ra, Đường Âm rốt cục hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

    Hóa ra khi Linh Lung đầu độc thức ăn của cô, vừa vẹn bị người hầu riêng của bà cụ, A Cúc phát hiện.

    Sau đó, A Cúc đem chuyện này nói với bà cụ, bà cụ nói ông Đường giáo dục Long Liên Tâm.

    Chuyện này vòng đi vòng lại, hóa ra là như vậy.

    Đường Âm không nói nên lời nhìn Long Liên Tâm, cảm thấy Long Liên Tâm thực sự ngu ngốc, không thể ngu ngốc hơn.

    Một cỗ bài tốt đã bị đập thành từng mảnh, chính là nói những người như Long Liên Tâm.

    Nếu Long Liên Tâm có thể bình tĩnh lại một chút, ngừng gây rắc rối cho cô, thì ông Đường sẽ không đến đánh bà ta, chứ đừng nói là đem chuyện này nháo đến chỗ bà cụ.

    "Làm trưởng bối, tôi ức hiếp Đường Âm thì làm sao? Tôi không cho là mình sai!"

    "Vậy thân là trưởng bối của cô, tôi khi dễ cô hẳn là không sai chứ?"

    Bà cụ dùng nạng đập mạnh vào Long Liên Tâm.

    Long Liên đau lòng quỳ rạp xuống đất, hướng bà ta quỳ đúng lúc là Đường Âm.

    Bà ta cư nhiên quỳ xuống trước Đường Âm!

    Phát hiện bên cạnh bà ta đang quỳ là Đường Âm, Long Liên Tâm nhanh chóng đứng dậy, bà ta mới không để Đường Âm chiếm được tiện nghi.

    Nhưng bà vừa đứng dậy thì chiếc nạng của bà cụ lại rơi xuống.

    Một lần hai lần ba lần..

    Bà cụ dường như có sức mạnh vô tận. Long Liên Tâm bị đập lăn lộn khắp sàn.

    Những người khác nhìn Long Liên Tâm bị bà cụ đánh, cũng không dám nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xem.

    Bình thường, Long Liên Tâm thường hay bắt nạt những người hầu này, nhưng bây giờ Long Liên Tâm bị bà cụ khi dễ, những người hầu đó không khỏi vui mừng khôn xiết.
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 493: Dập tắt phong ba

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Liên Tâm tự nhiên biết mình bị người khác coi như trò cười, nhưng bây giờ bà ta không thể không cầu xin tha thứ.

    "Mẹ, con biết sai rồi, con biết sai rồi, mẹ đừng đánh nữa, đánh nữa con chết mất!"

    Nhưng cho dù Long Liên Tâm có cầu xin tha thứ bao nhiêu, bà cụ dường như có sức mạnh vô tận, không có ý định dừng lại.

    Bà cụ luôn được bảo dưỡng tốt, sức khỏe tốt, không giống một người già bảy mươi chút nào.

    Ông Đường nhìn thấy Long Liên Tâm bị đánh khắp sàn cầu xin tha thứ, ông không đành lòng để bà cụ tiếp tục đánh.

    Ông đỡ bà cụ. "Mẹ, mẹ đừng đánh bà ta nữa, người như bà ta mẹ đánh cũng vô ích, bà ta căn bản không biết hối cải!"

    "Đúng vậy, mẹ đánh con cũng vô dụng, con không biết hối cải!"

    Long Liên Tâm không nghe rõ những gì ông Đường nói, liền nói theo ông Đường.

    Người vây xem nghe Long Liên Tâm nói như vậy nhịn không được cười ra tiếng.

    Sau khi Long Liên Tâm nhận ra mình vừa nói gì, bà ta ước mình có thể tự tát mình thêm vài cái nữa.

    "Ý của con là, con nhất định sẽ thay đổi, không bao giờ bắt nạt Đường Âm nữa, mẹ đừng đánh con nữa, đừng bắt nạt con nữa!"

    Không phải Long Liên Tâm không dám phản kháng, mà là mấy chục năm nay trong cái nhà này bà ta vẫn luôn bị đối xử như vậy.

    Bà ta đã quen với điều đó từ lâu, hơn nữa vì lợi ích của hai đứa con trai của mình, bà ta không thể thực sự trở mặt với ông Đường, càng không thể trở mặt với bà cụ.

    Chính vì biết tính khí của bà ta mà bà cụ mới dám ra tay đánh bà ta.

    Thấy Long Liên Tâm gần như bị thu thập không sai biệt lắm, Đường Âm không muốn tiếp tục nháo như thế này.

    "Bà nội, bà đừng trách bà ấy nữa, con nghĩ bà ấy cũng không phải cố ý đâu." Đường Âm bất đắc dĩ nói.

    Hơn nữa, Đường Âm còn cố ý cúi đầu, trong giọng điệu có chút ủy khuất.

    Ông Đường và bà lão vừa nghe thấy lời này liền biết Đường Âm thực ra đang cảm thấy rất khó chịu.

    Dù họ không thích Đường Âm đến mức nào, dưới tình huống như vậy họ cũng không muốn Đường Âm bị ủy khuất.

    "Được rồi, Đường Âm, con đừng nói như vậy, hôm nay bà nhất định phải dạy cho Long Liên Tâm một bài học, nếu không dạy cho cô ta một bài học, cô ta thật sự sẽ muốn lên trời."

    "Cảm ơn bà nội, bà nội cho con chỗ dựa, nhưng con đã quen rồi, không phải chỉ là cho thêm một số thứ vào đồ ăn của con sao? Chuyện tệ hơn trước kia con cũng đều đã trải qua, thực sự không cần coi trọng sự việc ngày hôm nay." Đường Âm âm dương quái khí nói.

    Bề ngoài cô đang cầu tình thay cho Long Liên Tâm, nhưng những gì cô nói càng khiến bà cụ tức giận hơn.

    Đúng vậy, lúc trước Long Liên Tâm vẫn khi dễ Đường Âm, đánh đập, mắng mỏ, ngược đãi cô, không cho cô ăn, đối đãi với cô còn tệ hơn cả người hầu.

    Bây giờ Đường Âm đã lớn, không còn oán hận là tốt rồi.

    Không ngờ Long Liên Tâm lại liên tục ức hiếp Đường Âm, Long Liên Tâm sao có thể tàn nhẫn như vậy?

    "Con chịu ủy khuất rồi, Đường Âm." ông Đường ở bên cạnh cũng thực lòng có lỗi với Đường Âm.

    Kỳ thật Đường tiên sinh vẫn luôn biết Long Liên Tâm bắt nạt Đường Âm, nhưng ông chưa bao giờ coi trọng chuyện này.

    Bởi vì trong lòng ông Đường, Đường Âm không có địa vị, không có giá trị gì cả.

    Hiện tại ông đột nhiên cảm thấy thẹn với Đường Âm, đột nhiên cảm thấy Đường Âm có thể sống sót thật sự không dễ dàng.

    "Con không ủy khuất, không sao đâu, con có thể chịu đựng được."

    Đường Âm lại âm dương quái khí nói, ngay cả Long Liên Tâm cũng biết Đường Âm cố ý nói như vậy.

    "Thôi đi, Đường Âm, đừng ở đây giả vờ làm người tốt nữa, cô ước gì tôi chết đi! Cô đây là chồn đến chúc tết gà, không phải người tốt bụng!"

    Dù bị ông Đường đánh chết, bà ta cũng không muốn bị Đường Âm cầu tình.

    Theo bà ta, lý do Đường Âm cầu tình cho bà ta chẳng qua là muốn thêm dầu vào lửa, muốn làm cho ông Đường và bà cụ càng ghét bà ta hơn mà thôi.

    Quả nhiên, sau khi nghe Đường Âm nói, ông Đường và bà cụ càng cảm thấy đau lòng cho Đường Âm, cảm thấy họ thực sự có lỗi với Đường Âm.

    "Đường Âm, con yên tâm, về sau bà sẽ cho khiến Long Liên Tâm bồi thường gấp bội cho con, nhất định sẽ không để con phải chịu oan ức như vậy nữa."

    Bà cụ thực lòng nói.

    Dù sao thời gian này Đường Âm cũng là thực tâm đối đãi với Đường Ích Thanh.

    Quan hệ giữa Đường Ích Thanh và Đường Âm tốt như vậy, cho dù bà cụ nhìn mặt mũi của Đường Ích Thanh cũng không đành lòng để Đường Âm lại bị Long Liên Tâm làm tổn thương.

    Long Liên Tâm thực sự tức giận khi thấy mọi người đều đổ về phía Đường Âm.

    Bà ta không kìm được lửa giận trong lòng, trực tiếp lao tới chỗ Đường Âm. Lại đẩy Đường Âm xuống đất, một quyền đánh vào người Đường Âm.

    Trong tình huống này, Đường Âm không đánh trả, cô đã chống lại một đòn của Long Liên Tâm.

    Ông Đường ngay lập tức kéo Long Liên Tâm ra, tức giận dùng một thủ đoạn giống vậy đấm Long Liên Tâm.

    Lúc trước khi ở trong phòng, ông Đường còn nhân từ, nhưng bây giờ ông thực sự cảm thấy Long Liên Tâm vô vọng.

    Hận không thể lập tức đánh chết Long Liên Tâm, không làm ông mất mặt nữa.

    "Lão gia, ông bỏ qua cho tôi đi, tôi biết sai rồi, đừng đánh, đừng đánh!"

    Long Liên Tâm cầu xin tha thứ.

    Nhưng nếu bà ta thực sự hối cải, thì sẽ không lại làm ra chuyện như vậy nữa.

    Bà cụ ở bên cạnh thực sự tức giận, vì sao Long Liên Tâm lại phạm sai lầm hết lần này đến lần khác?

    Long Liên Tâm trước đây không như vậy, tại sao Long Liên Tâm càng ngày càng không nói lý?

    Bà cụ thực sự tức giận.

    Cô con dâu này vốn bà đã rất không ưa, bình thường ngang ngược cũng không sao, bây giờ lại dám ở trước mặt bà làm càn như vậy.

    Xem ra bình thưởng bà quản giáo không đủ nghiêm khắc mới làm cho Long Liên Tâm cưỡi lên đầu bà.

    "Con trai, con xem vợ con thật là đáng sợ, nếu con không nghĩ cách quản cô ta, mẹ sẽ giúp con quản!"

    Lời của bà cụ vừa ra khỏi miệng, Long Liên Tâm không dám nói tiếp nữa.

    Bà ta biết lời bà cụ nói không phải là không có căn cứ, bà ta cũng đã nghe nói qua thủ đoạn lợi hại của bà cụ.

    Nếu bà cụ thật sự thay ông Đường thu thập bà ta, thì bà ta nhất định không thể sống sót, Long Liên Tâm không dám tiếp tục lỗ mãng nữa.

    Một hồi phong ba cứ như vậy bị bà cụ dập tắt.

    Mặc dù Đường Âm bị Long Liên Tâm đánh vài cái, nhưng nhìn thấy Long Liên Tâm bị mọi người ghét bỏ, trong lòng Đường Âm cảm thấy rất vui, cho dù bị đánh cũng cảm thấy đáng.

    Sau khi trở về phòng, Đường Âm tự mình dọn dẹp phòng, không cho người hầu nhúng tay.

    Bình thường cô đối với người hầu rất kiên nhẫn, chưa bao giờ tùy tiện trách mắng người hầu, bọn người hầu đều có thiện cảm cùng kính trọng với cô.

    Mặc dù Đường Âm đã trở về phòng, nhưng cô biết chuyện của Long Liên Tâm sẽ không dễ dàng như vậy.

    Bà cụ tức giận như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua.
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 494: Chủ động cầu tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy Long Liên Tâm tức giận rời khỏi bàn, Đường Âm rất vui.

    Ngược lại, bà cụ bên kia lại không thèm để ý chuyện này rốt cuộc là như thế nào, bà căn bản không quan tâm, nguyên nhân cụ thể như thế nào cũng không thèm để ý.

    Mặc dù bà cụ đã rất già nhưng bà tin vào mắt mình, bà hoàn toàn không tin lời người khác nói.

    Khi Đường Âm vừa trở về nhà của họ, Long Liên Tâm ngược đãi Đường Âm như thế nào trong lòng bà cụ biết rõ.

    Đừng nói bây giờ Long Liên Tâm bắt nạt Đường Ích Thanh, cho dù Long Liên Tâm không bắt nạt, bà cụ cũng cảm thấy có một ngày Long Liên Tâm sẽ lòi đuôi cáo, có một ngày sẽ lộ ra giấu vết.

    Có thể làm cho bà cụ đề phòng Long Liên Tâm như vậy, Long Liên Tâm cũng rất lợi hại.

    "Vốn ban đầu tôi không thích cô con dâu này, là con trai tôi nhất quyết muốn lấy cô ta. Bây giờ thì tốt rồi, ngày nào Long Liên Tâm cũng khiến cả nhà náo loạn." bà cụ nói với A Cúc.

    Đó là cách mọi thứ diễn ra.

    Kể từ khi Long Liên Tâm đến nhà họ, chưa bao giờ mang lại cho họ bất kỳ lợi ích nào.

    Trong thương trường, nhà mẹ đẻ Long Liên Tâm không những không giúp đỡ gia đình họ mà còn thường xuyên nhờ giúp đỡ, nhà bọn họ giống như một cái hố không đáy.

    Trong cuộc sống, Long Liên Tâm là một con yêu tinh mỗi ngày gây rắc rối trong nhà họ, bà cụ đã dung túng bà ta rất lâu.

    "Lão thái thái, tuy rằng phu nhân xác thực có chút không đúng, nhưng bà ấy vẫn sinh cho bà hai đứa cháu trai, vì chút công lao này của bà ấy hay là thôi đi, đừng tức giận nữa."

    A Cúc không cố ý nói thay Long Liên Tâm, nhưng A Cúc cảm thấy Long Liên Tâm thực sự đáng thương, trong nhà không ai thích bà ta, ngay cả người hầu gái thân thiết của bà ta, Linh Lung cũng không đủ trung thành.

    Nếu bà cụ cứ tiếp tục nhắm vào Long Liên Tâm như vậy, đoán chừng Long Liên Tâm thật sự không thể ở trong nhà này.

    Dù chỉ là một người hầu nhưng A Cúc vẫn mong ngôi nhà này có thể yên bình và thanh tịnh hơn thay vì ồn ào mỗi ngày như bây giờ.

    "Đạo lý cô nói tôi đều hiểu, chính vì tôi nể tình hai đứa cháu trai mới dễ dàng tha thứ cho cô ta." bà cụ thở dài một hơi.

    A Cúc lập tức vỗ lưng bà cụ một cái: "Con cháu có phúc của con cháu, lão thái thái, hiện tại quan trọng nhất là bà bảo trọng thân thể của mình, không cần lo lắng cho đám con cháu này."

    A Cúc đã ở bên bà cụ mấy chục năm, đương nhiên hiểu cái nhà này dù ầm ĩ đến đâu, chỉ cần bà cụ đứng ra chủ trì đại cục, cái nhà này sẽ không tan nát.

    Nếu bà cụ vì những chuyện vặt vãnh này mà ảnh hưởng đến thân thể của mình, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

    A Cúc vẫn hy vọng bà cụ có thể bảo vệ cơ thể của mình, mà không phải mỗi ngày lo lắng điều này điều kia.

    Bất chấp sự an ủi của A Cúc, ấn tượng của bà cụ về Long Liên Tâm đã trở nên vô cùng tồi tệ.

    Dù là trước đây hay bây giờ, bà cụ đều cảm thấy Long Liên Tâm không phải là một cô con dâu tốt.

    "Quên đi, A Cúc, cô đi gọi Đường Âm tới đây, tôi nói chuyện với nó."

    Đây là lần đầu tiên bà cụ gọi Đường Âm vào phòng một mình, ngay cả A Cúc cũng thấy không thể tin được.

    Đường Âm không biết trong hồ lô của mình bà cụ bán loại thuốc gì, nhưng nếu bà cụ đã đưa cho cô một nhánh ô liu, cô đương nhiên không có lý do gì không nghe lời.

    Cô lập tức đến phòng bà cụ, vừa bước vào đã thấy bà cụ ngồi một mình bên bàn làm việc.

    Nhìn từ phía sau, cảm thấy bà cụ khá cô đơn.

    Nếu không phải vì chuyện này, bà cụ sẽ không thích con hoang như vậy, thật ra bà cụ Đường đã có hai đứa con trai, bà cụ cũng có hai đứa cháu, bà cũng không vui mừng với sự xuất hiện của những đứa con ngoài giá thú.

    Nhưng bà cụ cô đơn đã lâu, khi nhìn thấy Đường Ích Thanh, đặc biệt là khi nhìn thấy Đường Ích Thanh rất giống ông Đường, đáng yêu như vậy, dính người như vậy, bà cụ sẽ nhớ lại chuyện cũ khi bà còn trẻ.

    Nghĩ như vậy, bà cụ thật sự rất đáng thương.

    Mọi người trong nhà vì sợ bà cụ nền không dám nói chuyện nhiều với bà.

    Mà con dâu bà cụ cũng như một kẻ ngốc, ngày ngày đổ lỗi cho không khí, cho rằng ai cũng muốn tranh giành gia sản với mình.

    Cuộc sống của bà cụ cũng nhàm chán, không thú vụ.

    "Bà nội, bà tìm con sao?" Đường Âm đi tới bên người bà cụ, nhẹ giọng hỏi.

    "Đường Âm, con ở nhà chúng ta bao lâu rồi?"

    "Đã hơn mười năm rồi." Nói đến thời gian Đường Âm ở trong nhà này, đã lâu rồi.

    Trong hơn mười năm kể từ khi cô đến nhà này, cuộc sống của Đường Âm không hề thuận buồm xuôi gió.

    Bởi vì cô là một đứa con ngoài giá thú, ngày đầu tiên cô đến cái nhà này nhất định sẽ bị khi dễ.

    Sự thật cũng là như vậy, ngày đầu tiên cô đến nhà đã bị Long Liên Tâm bắt nạt, thời gian dài, cô sống thậm chí không bằng người hầu.

    "Con có nghĩ nhà chúng ta có vừa lòng con không?"

    Bà cụ đột nhiên hỏi Đường Âm cũng không biết phải trả lời như thế nào.

    Làm cô vừa lòng sao? Thành thật mà nói, làm thế nào có thể hài lòng?

    Đường Âm chưa bao giờ quan tâm đến thân phận của con ngoài giá thú, nhưng nếu được phép lựa chọn, cô chắc chắn sẽ không làm con riêng của bất kỳ ai.

    Trong một gia đình lớn như thế này, địa vị và huyết thống là vô cùng quan trọng, những thiếu giàu có tiền có thế sẽ luôn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

    Mẹ của Đường Âm là một nạn nhân, mà cô cũng là một nạn nhân nhỏ, cũng phải chịu nỗi đau bị những người giàu có đùa bỡn.

    "Bà nội, trong mỗi gia tộc đều có vô số chuyện, về phần hài lòng hay không không phải con nói là được, mà là chúng ta tự đáy lòng trải qua."

    Đường Âm thực sự không muốn trả lời trực tiếp câu hỏi của bà cụ, vì vậy Đường Âm chỉ có thể tùy tiện nói.

    Cô tránh nặng tìm nhẹ, không muốn đắc tội bà cụ, cũng không muốn làm trái lương tâm nói mấy câu lừa mình dối người.

    "Đúng vậy, ngôi nhà này có tốt hay không, chúng ta còn phải tự mình trải qua."

    Bà cụ không vì Đường Âm không trả lời trực tiếp câu hỏi của bà mà tức giận.

    Bà thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Đường Âm, nhìn Đường Âm nói: "Long Liên Tâm quả thực có đôi khi hơi quá đáng, khi còn bé cô ta làm không ít chuyện không tốt với con, nhưng dù sao cô ta cũng là trưởng bối, vô luận như thế nào, chúng ta nên tha thứ cho những điều sai trái mà cô ta đã làm, con nói có phải không? Đường Âm."

    Thì ra bà cụ gọi cô tới đây là vì nói thay cho Long Liên Tâm sao? Là vì tha thứ cho Long Liên Tâm sao?

    Nhưng sau bao nhiêu năm, Long Liên Tâm chưa bao giờ chân thành ăn năn về những sai lầm mà bà ta đã gây ra.

    Ngay cả khi Đường Âm muốn tha thứ cho bà ta, cô cũng không có lý do gì để tha thứ cho bà ta.

    Những khó khăn trước kia cô phải chịu đựng là vô ích sao?

    Đường Âm cảm thấy bà cụ đơn giản chính là ép buộc.

    Nhưng vì bà cụ đã gọi cô tới nói thay cho Long Liên Tâm nên Đường Âm cũng không có gì để nói.

    Như lời bà cụ đã nói, Long Liên Tâm là trưởng bối của cô, làm vãn bối, cô nên tha thứ cho lỗi lầm của trưởng bối, nhưng Đường Âm lại không muốn tha thứ.
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 495: Chuẩn bị rời đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng để tránh cho bà cụ đuổi theo không bỏ, cô gật đầu nói: "Con chưa bao giờ coi trọng những chuyện đó, con người luôn phải hướng về phía trước, luôn ôm khư khư những chuyện đen tối trong quá khứ sẽ chỉ khiến mình không vui, tại sao phải bận tâm?"

    Bà cụ rất hài lòng với những gì Đường Âm nói, miễn là Đường Âm có thể nói được làm được là tốt rồi.

    Thấy Đường Âm ngoan ngoãn như vậy, bà cụ ra lệnh cho A Cúc tặng cho Đường Âm một bộ trang sức, Đường Âm mặc dù không thích nhưng cũng miễn cưỡng nhận.

    Ngày hôm sau, bữa tiệc sinh nhật của bà cụ hoàn toàn kết thúc.

    Để tổ chức sinh nhật cho bà cụ, họ đã suy nghĩ rất nhiều và dành nửa tháng để sắp xếp một bữa tiệc cho bà cụ.

    Cả nhà từ trên cuống dưới đều rất mệt mỏi, nhưng may mắn là cuối cùng cũng qua.

    "Mẹ, con chuẩn bị mang Ích Thanh đi, dù sao nó cũng ở đây suốt thời gian qua."

    Sau khi ông Đường nói những lời này, bà cụ bỗng trở nên không vui.

    Cái gì gọi là ở đây lâu rồi?

    Đường Ích Thanh không phải là con ruột của ông Đường sao? Là con riêng của ông Đường, ở trong nhà bọn họ có vấn đề gì?

    "Con nói bậy bạ gì vậy! Ích Thanh là cháu ruột của mẹ, ở lại đây có gì không thích hợp?" bà cụ một chút cũng không nghe ông Đường nói.

    Nhưng ông Đường cũng biết rằng mặc dù bà cụ rất thích Đường Ích Thanh, nhưng danh tính của Đường Ích Thanh lại nhạy cảm hơn.

    Nếu giữ cậu ở ở nhà cũ, chắc chắn sẽ gây ra một cuộc gió tanh mưa máu.

    Là cha ruột của Đường Ích Thanh, ông Đường không muốn con trai mình bị tổn hại.

    Đưa Đường Ích Thanh đi cũng là bất đắc dĩ, đối với ông Đường mà nói, ông thực sự hy vọng Đường Ích Thanh có thể ở lại đây.

    Bởi vì nhà cũ là nền tảng của gia đình họ, Đường Ích Thanh ở lại đây có lợi cho sự phát triển của Đường Ích Thanh về mọi mặt.

    Nhưng Chu Lâm cũng rất nhớ Đường Ích Thanh.

    Chu Lâm là người phụ nữ ông yêu, ông không nhẫn tâm để Chu Lâm ở bên ngoài một mình.

    Cho dù bà cụ có thích Đường Ích Thanh đến đâu, cho dù bà có nhận ra thân Đường Ích Thanh thì đó cũng chỉ là vì Đường Ích Thanh.

    Bà cụ tuyệt đối không nhận Chu Lâm, cũng tuyệt đối không thể cho Chu Lâm một danh phận.

    Đó là lý do tại sao ông Đường kiên quyết quyết định đưa Đường Ích Thanh đi.

    "Mẹ yên tâm, sau này con sẽ thường xuyên mang nó về gặp mẹ, tuyệt đối không thể cắt đứt mối quan hệ này, chỉ là mẹ nó rất nhớ nó, ở lại đây cả đời cũng không phải chuyện tốt."

    Vốn dĩ bà cụ muốn tiếp tục giữ lại, nhưng khi con trai bà nhắc đến người phụ nữ đó, bà cụ lại cảm thấy rất khó chịu.

    Bà sẵn sàng thừa nhận thân phận của Đường Ích Thanh vì trên người Đường Ích Thanh có dòng máu của con trai bà, nhưng bà tuyệt đối không vì chuyện này mà tiếp nhận Chu Lâm.

    Mặc dù Long Liên Tâm luôn khiến bà cụ tức giận, luôn làm những việc mà bà không thể hiểu được.

    Nhưng trong mắt bà cụ, Long Liên Tâm là vợ hợp pháp của con trai bà, Long Liên Tâm mới là bà chủ chân chính.

    Hơn nữa, Long Liên Tâm từng ấy năm nay không có công lao cũng có khổ lao, còn vì nhà bọn họ mà khai chi tán diệp.

    Nếu vì Đường Ích Thanh mà chấp nhận Chu Lâm, thì Long Liên Tâm nên ở đâu?

    "Đã như vậy mẹ cũng không giữ lại. Chỉ là vấn đề giáo dục của Ích Thanh nhất định phải do con tự mình xử lý, tuyệt đối không thể giao cho người phụ nữ kia."

    Bà cụ đưa ra yêu cầu của mình.

    Theo quan điểm của bà cụ, nếu Đường Ích Thanh thực sự muốn sống với người phụ nữ đó thì không sao, nhưng nhất định không được để người phụ nữ đó giáo dục.

    Một tiểu tam sao có thể giáo dục tốt con của mình?

    Giống như lý do tại sao họ đưa Đường Âm về nhà.

    Mặc dù Đường Âm cũng là con riêng, nhưng họ tuyệt đối không cho phép những đứa bé có dòng máu gia đình của họ bị những người thấp kém giáo dục.

    "Mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ tự mình làm."

    Ông Đường biết mẹ hiểu lầm Chu Lâm nên không giải thích gì thêm.

    Có lẽ là bởi vì Đường Ích Thanh sắp rời đi, bà cụ rất không nỡ, trên bàn ăn tối bà liên tục kêu Đường Ích Thanh ăn nhiều hơn.

    Mặc dù Đường Ích Thanh sắp rời đi nhưng cậu luôn nhớ đến sứ mệnh mà cha đã giao cho cậu.

    Nhất định phải dỗ bà cụ vui vẻ, nhất định phải dính bà cụ.

    "Bà nội, đồ ăn bà nấu rất ngon, giá như ngày nào cháu cũng có thể ăn món ăn bà nấu thì tốt rồi."

    Bởi vì Đường Ích Thanh đã rời đi, nên bà cụ đã tự nấu ăn.

    Bà cụ rất ít khi có thời gian nấu nướng, hôm nay vì Đường Ích Thanh có thể từ bỏ thân phận, có thể nói là vinh hạnh của Đường Ích Thanh.

    "Nếu con thích ăn đồ bà nấu, sao không ở với bà nội?"

    "Ở bên bà nội rất tốt, nhưng con cũng rất nhớ mẹ, mẹ con mang thai mười tháng sinh con ra cũng không dễ dàng. Bà nội, con đều muốn ở bên cả hai người, phải làm sao bây giờ?"

    Đường Ích Thanh chớp đôi mắt to, ủy khuất nhìn bà cụ, Đường Ích Thanh mong bà cụ tiếp nhận Chu Lâm.

    May mắn Đường Ích Thanh chỉ là một đứa bé tám tuổi, bà cụ sẽ không nghĩ nhiều.

    Nếu là người khác nói lời này, bà cụ nhất định sẽ cho rằng người này nhất định là bụng dạ khó lường, cố ý muốn Chu Lâm đến nhà bọn họ.

    "Nhất Thanh, con không biết, mẹ con bận nhiều việc ở bên ngoài, cho nên không thể tới nhà cũ của chúng ta."

    Bà cụ không muốn nói xấu mẹ ruột của cậu trước mặt Đường Ích Thanh.

    "Dù sao chúng ta cũng ở cùng một thành phố, khi nào có thời gian thì đến nhà bà nội thăm bà nội, được không?" bà cụ đưa ra yêu cầu.

    Đường Ích Thanh vội vàng gật đầu: "Bà yên tâm, con nhất định sẽ thường xuyên quay lại thăm bà. Hơn nữa bây giờ con còn chưa đi, bà nội, hai bà cháu chúng ta còn rất nhiều thời gian ở bên nhau."

    Cả buổi chiều, bà cụ bị Đường Ích Thanh làm cho thích thú mà cười ha ha.

    Đường Âm thấy tương tác giữa Đường Ích Thanh và bà cụ thân mật như vậy, Đường Âm thực sự cảm thấy hơi khó chịu.

    "Lúc trước mình về nhà, bà cụ không thích mình như vậy, chẳng lẽ trong mắt bà cụ mình không đáng nhắc tới sao?"

    Đường Âm buồn bã nghĩ trong lòng.

    Mặc dù cô biết cô và em trai không thể so sánh được.

    Nhưng nghĩ đến Đường Ích Thanh vừa trở về đã được bà cụ cưng chiều như vậy, mà lúc cô trở về thì sống cuộc đời tăm tối, thật sự chênh lệch quá lớn.

    Chỉ là Đường Âm cũng biết, hiện tại bà cụ hy vọng có cháu ở bên cạnh làm bạn.

    Hơn nữa sau hơn mười năm tôi luyện, cô không còn là đứa bé có thể làm nũng như trước, bà cụ không thích cô cũng là chuyện bình thường.

    Bà cụ vui vẻ đã tặng Đường Ích Thanh một ngôi nhà vô giá.
     
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 496: Tặng bất động sản

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cháu ngoan, căn nhà này coi nhà quà gặp mặt của bà cho con, sau này con thường xuyên đến nhà bà nội chơi, bà nội nhất định sẽ rất nhớ cháu."

    Bà cụ vừa nói vừa đưa giấy chứng nhận bất động sản cho Đường Ích Thanh.

    Nhìn thấy giấy chứng nhận bất động sản trong tay bà cụ, Long Liên Tâm tức giận đến suýt nữa hộc máu.

    Ngôi nhà ở giữa thành phố của họ, là vô giá.

    Bà ta đã muốn nó từ lâu, nhưng bà cụ chưa bao giờ nghĩ sẽ đưa nó cho bà ta.

    Bây giờ đưa bất động sản cho Đường Ích Thanh, Long Liên Tâm tức giận đến sắp ói ra máu, nhưng ngoài mặt bà ta vẫn làm bộ như hiền lành.

    "Ích Thanh còn rất nhỏ, tặng món quà đắt tiền như vậy có phải không tốt lắm không?" Long Liên Tâm nói.

    "Làm sao không tốt, nhà chúng ta làm ăn lớn, đã chuẩn bị tài sản cho cháu ngoan của tôi, ai dám nói cái gì?"

    Bà cụ là người đầu tiên phản bác.

    Kỳ thật bà cụ cũng biết Long Liên Tâm chỉ là cảm thấy không thoải mái, nhưng Long Liên Tâm lấy tư cách gì quản bà?

    Bà muốn tặng cho cháu ngoan của bà cái gì thì tặng cái đó, không ai có thể nghi ngờ quyết định của bà.

    "Bà nội, có phải món quà này rất đắt không? Nếu là rất đắt tiền, vậy cháu nhất định không nhận. Bà nội, bà vất vả lắm mới kiếm được, cháu làm sao có thể không làm mà hưởng được?"

    Đường Ích Thanh ở một bên cố ý giả vờ ngoan ngoãn nói.

    Mặc dù cậu không hiểu ngôi nhà mà bà nội cho cậu quý giá như thế nào, nhưng từ vẻ mặt của Long Liên Tâm, cậu có thể đoán được bất động sản này thực sự đắt tiền.

    Kỳ thật, Đường Ích Thanh sẽ không bao giờ từ chối bất kỳ món quà nào, dù sao cậu cũng biết mình là con ngoài giá thú, mẹ cậu nhất định sẽ không được chấp nhận.

    Cậu chỉ có thể lấy thêm một ít tiền từ ngôi nhà này mới có thể nuôi sống mình và mẹ.

    Mặc dù bây giờ cậu ấy chỉ mới tám tuổi, nhưng cậu đã có rất nhiều điều để suy nghĩ.

    "Cháu ngoan, con xứng đáng với những thứ này, bà nội rất thích con, nếu con không muốn ở nhà với bà nội, đương nhiên bà nội sẽ tặng quà cho con, con yên tâm nhận đi."

    Vốn dĩ hôm nay ông Đường quyết định đưa Đường Ích Thanh đi, bà cụ bảo Đường Ích Thanh ở lại với bà thêm vài ngày, ông Đường không muốn chọc giận bà cụ nên đồng ý.

    Trong những ngày qua, Long Liên Tâm đã tìm mọi cách để Đường Ích Thanh nhả bất động sản ra, nhưng Đường Ích Thanh giả vờ không hiểu.

    "Bảo bối ngoan, tài sản đó là của hai anh trai con, nếu con lấy thì hai anh con phải uống gió Tây Bắc mất."

    Long Liên Tâm cố tình hướng dẫn Đường Ích Thanh.

    Hy vọng Đường Ích Thanh có thể chủ động giao giấy chứng nhận bất động sản và đưa bất động sản này cho bà ta, nhưng Đường Ích Thanh giả vờ không hiểu.

    "Nhưng phần bất động sản này là bà nội đích thân tặng cho con, đây là tâm nguyện của bà nội. Con không muốn để bà nội buồn, cho nên thực xin lỗi, khu bất động sản này không thể cho a di được."

    Nghe Đường Ích Thanh nói như vậy, Long Liên Tâm biết Đường Ích Thanh chính là dầu muối không ăn, nhưng bà ta không có cách nào để trừng trị Đường Ích Thanh.

    Cho dù bà ta tức giận đến mức muốn hộc máu, cho dù giờ phút này bà ta thực sự muốn xé Đường Ích Thanh thành từng mảnh thì Long Liên Tâm vẫn phải kìm chế sự nóng nảy của mình, để Đường Ích Thanh không cảm nhận được ác ý của bà ta.

    Trong phòng của mình, Long Liên Tâm tức giận đến sắp chết, nhưng may mắn thay Linh Lung đang an ủi Long Liên Tâm.

    "Phu nhân, chỉ cần bà nắm chắc Đường Ích Thanh trong tay, còn sợ bất động sản không phải của bà sao?" Linh Lung ra chủ ý với Long Liên Tâm.

    "Dù sao Đường Ích Thanh mới tám tuổi, đầu óc còn chưa đủ trưởng thành, chỉ cần chúng ta đối tốt với nó, để nó nghiêng về phía chúng ta, sau này nó vẫn là con ruột của bà."

    Không thể không nói, những gì Linh Lung nói với Long Liên Tâm đã thực sự khiến Long Liên Tâm động tâm.

    Bà ta đã cố gắng lấy lòng Đường Ích Thanh, hy vọng Đường Ích Thanh có thể có quan hệ tốt hơn với bà ta.

    Nhưng không biết vì sao, từ lần trước Đường Ích Thanh ngộ độc thức ăn, quan hệ của bà ta cùng Đường Ích Thanh đột nhiên trở nên rất xấu.

    Hai người họ như gần như xa, ngay cả Long Liên Tâm cũng không biết Đường Ích Thanh đứa bé này đang nghĩ gì.

    "Nhưng sau vụ ngộ độc thực phẩm lần trước, Đường Ích Thanh dường như cảnh giác với tôi, những người khác trong nhà liên tục nhắc nhở tôi, không cho tôi đến quá gần Đường Ích Thanh."

    Nói đến đây, Long Liên nổi giận.

    Dù sao bà ta cũng là bà chủ của gia đình này, bị những người hầu đó nhìn chằm chằm như kẻ trộm khiến bà ta rất khó chịu.

    Nếu không phải khoảng thời gian này, ấn tượng của bà cụ với bà ta không tốt, bà ta thật sự nhịn không được muốn tìm người khác nói lý lẽ.

    Nếu là trước đây, những người hầu đó dám nhìn chằm chằm bà ta như vậy, bà ta đã tức giận từ lâu, sớm để những người hầu đó thu dọn đồ đạc rời đi.

    Nhưng vào lúc này, bà ta không thể làm như vậy, càng không thể để người khác bắt được nhược điểm của bà ta, nếu bà ta thật sự mất bình tĩnh, bà cụ rất có thể sẽ lại mắng bà ta một trận.

    Bà ta sẽ không bao giờ quên lần trước bà cụ kêu ông Đường đánh bà ta, bà ta đã ghi hận chuyện này lên đầu bà cụ.

    "Phu nhân, chẳng qua mới thất bại một lần, sợ cái gì, lần sau chúng ta không phạm sai lầm nữa là được."

    Linh Lung rất tự tin. "Tôi thấy Đường Ích Thanh giống như người mẹ hồ ly tinh của nó, cả ngày bám lấy bà cụ, có lẽ chỉ để lấy lòng bà cụ."

    Ngay cả Linh Lung cũng có thể nhìn ra Đường Ích Thanh đang cố lấy lòng bà cụ, tại sao bà cụ không nhận ra điều đó?

    Nghĩ đến đây, Long Liên Tâm cảm thấy rất tức giận.

    "Tôi nghĩ là do hồ ly tinh đó dạy dỗ. Hồ ly tinh muốn Đường Ích Thanh thừa kế gia sản nên cố ý để Đường Ích Thanh lấy lòng bà cụ, thật là bụng dạ khó lường."

    Đáng tiếc tất cả mọi người đều nhìn ra điểm này, chỉ có bà cụ là vẫn còn hãm sâu trong đó, trong mắt bà cụ, Đường Ích Thanh chính là bảo bối mà ông trời ban cho.

    Vì bà cụ Đường rất không muốn rời xa đứa cháu trai này nên mấy ngày nay bà luôn mang theo Đường Ích Thanh bên mình, bất kể đi đâu bà cũng sẽ đưa Đường Ích Thanh đi cùng.

    "Mẹ, ngày nào mẹ cũng đưa Đường Ích Thanh ra vào, không sợ Đường Ích Thanh mệt sao?"

    Long Liên Tâm ở bên cạnh âm dương quái khí nói.

    Bà ta khó chịu khi nhìn thấy Đường Ích Thanh, đặc biệt là khi bà ta thấy quan hệ thân thiết giữa bà cụ và Đường Ích Thanh, trong lòng bà ta cảm thấy rất khó chịu.

    "Mệt cái gì mà mệt? Tôi cùng cháu ngoan của tôi chơi đùa, mệt mỏi cái gì, Long Liên Tâm, cô đừng tìm phiền toái!"

    Bây giờ bà cụ không cho Long Liên Tâm chút mặt mũi nào.

    Mỗi khi bà cụ và Đường Ích Thanh chơi đùa vui vẻ, Long Liên Tâm luôn ra ngoài để phá hỏng khung cảnh, để thể hiện sự hiện diện của bà ta.

    Bà cụ thực sự không nói nên lời về con dâu của mình.

    "Cô còn có chuyện khác thì mau đi làm đi, đừng tới đây quấy rầy tôi cùng cháu ngoan nói chuyện."

    Bà cụ vội vàng ra lệnh cho Long Liên Tâm lập tức rời đi.

    Nhưng Long Liên Tâm quyết tâm ở bên cạnh bà cụ và Đường Ích Thanh.

    Bà ta lo bà cụ sẽ thừa dịp lúc bà ta không để ý đưa cho Đường Ích Thanh một số thứ có giá trị.
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 497: Ôm mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù cuối cùng bà ta chắc chắn sẽ thu phục được Đường Ích Thanh với tư cách là con ruột của mình, nhưng bà ta vẫn lo lắng rằng Đường Ích Thanh sẽ đưa đồ cho mẹ ruột của mình, đưa cho con hồ ly tinh kia.

    Nếu không, bà ta sẽ không muốn khiến bà cụ chướng mắt.

    Bà ta cũng biết bà cụ không thích mình, thậm chí còn biết bà cụ không thích việc bà ta can thiệp vào chuyện của Đường Ích Thanh.

    "Mẹ không có việc gì làm, mẹ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, có rất nhiều thời gian đi cùng con, chúng ta cùng nhau chơi không phải tốt hơn sao?"

    Nghe được Long Liên Tâm nói không biết xấu hổ, bà cụ thật sự không nói nên lời. Trước mặt Đường Ích Thanh cũng không tiện nói gì.

    Tuy nhiên, với việc có thêm Long Liên Tâm, cả bà cụ và Đường Ích Thanh đều cảm thấy không khí có chút khó xử.

    Họ chỉ chơi được một lúc thì thấy chán nên quay về phòng.

    Suy cho cùng, Đường Ích Thanh cũng có huyết mạch của nhà họ, bà cụ vẫn đang nghĩ biện pháp để khiến Đường Ích Thanh ở lại.

    Trong phòng, Đường Ích Thanh đang mày mò một số đồ chơi của mình, trong khi bà cụ lặng lẽ ngồi bên cạnh.

    "Cháu ngoan, sao cháu không ở cùng bà nội? Bà nội mỗi ngày cùng cháu chơi đùa, mỗi ngày cùng cháu ăn cơm, mỗi ngày cùng cháu làm nhiều việc khác nhau, chẳng lẽ không tốt sao?"

    Bà cụ vẫn chưa từ bỏ ý định.

    Mặc dù bà cụ sẽ cùng cậu làm nhiều chuyện như vậy, nhưng trong lòng Đường Ích Thanh cũng biết cậu không phải cháu trai duy nhất của bà cụ, nếu ngày nào cũng ở bên bà cụ, sẽ có một ngày bà cụ cảm thấy phiền.

    Tốt nhất hai người nên giữ khoảng cách một chút, khoảng cách sẽ tạo nên vẻ đẹp.

    Tuổi còn nhỏ nhưng Đường Ích Thanh đã sớm hiểu ra sự thật này, cậu không muốn vì một số quyết định của mình kế hoạch của mình và mẹ thay đổi.

    "Nhưng bà ơi, cháu cũng muốn mẹ cháu. Cháu muốn mẹ cháu đến đây ở cùng cháu, được không? Bà ơi? Nếu mẹ cháu có thể đến đây thì cháu sẵn sàng ở đây cả đời."

    Bởi vì biết bà cụ không có khả năng đồng ý nên khi Đường Ích Thanh nói những lời này hoàn toàn không lo lắng những chuyện khác.

    Hơn nữa cậu biết địa vị của mình trong lòng bà cụ rất phi thường, cho dù cậu nhắc đến mẹ mình, bà cụ cũng sẽ không tức giận.

    Đột nhiên nghe được tên Chu Lâm từ miệng cháu trai, bà cụ rất không thích, cũng rất không vui, nhưng vẫn nhịn xuống.

    "Đưa mẹ con đến đây, con liền ở lại sao?" Bà lão lặp lại lời của Đường Ích Thanh.

    Vốn dĩ Đường Ích Thanh chỉ là nói mà thôi, nghe bà cụ nói như vậy, đột nhiên đặt đồ chơi trên tay xuống, sau đó chạy đến bên bà cụ.

    "Vâng, bà nội, nếu có thể để mẹ tới đây sống cùng con, con nhất định sẽ rất vui vẻ. Bà nội, bà đồng ý với con đi, đưa mẹ đến đây đi!"

    Đường Ích Thanh làm nũng, hy vọng bà cụ có thể đồng ý với yêu của cậu.

    Dù sao trong mắt Đường Ích Thanh, chỉ có mẹ mới là người thân nhất với cậu.

    Mặc dù bà cụ rất tốt với cậu, nhưng hai người mới quen nhau chưa đầy một tháng, cậu cảm thấy lòng tốt của bà cụ đối với mình không hề chân thành.

    Mẫu tử liền tâm, người cậu yêu quý nhất vẫn là bố mẹ cậu.

    Về phần bà cụ này, tuy rằng có quan hệ huyết thống nhưng Đường Ích Thanh cũng không có cảm giác gì nhiều.

    Nếu không phải lúc trước cha và mẹ dặn cậu nhất định phải lấy lòng bà cụ, cậu mới không ra sức dỗ bà cụ như vậy.

    "Bà sẽ cân nhắc yêu cầu của con, nhưng.. quên nó đi, cháu ngoan, đi chơi đi."

    Ngoài miệng thì nói sẽ cân nhắc, nhưng trong thâm tâm bà cụ biết bà tuyệt đối không có cách nào chấp nhận mẹ của Đường Ích Thanh, tức là chấp nhận Chu Lâm.

    Nếu Chu Lâm đến nhà bọn họ thì sẽ càng rắc rối hơn.

    Lại là giờ ăn, mọi người ngồi quanh bàn ăn, không ai nói gì.

    Khi Long Liên Tâm nghĩ đến sự tồn tại của Đường Ích Thanh, Đường Ích Thanh có thể đã yêu cầu rất nhiều thứ từ bà cụ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

    "Ích Thanh, có phải bà nội lại tặng quà cho con không?"

    Long Liên Tâm nhẹ nhàng hỏi Đường Ích Thanh, những người khác không nghe thấy Long Liên Tâm đang nói gì.

    "Không, bà nội không có cho con một căn nhà khác." Giọng Đường Ích Thanh lớn đến mức mọi người có mặt đều nghe thấy.

    "Ai, đứa nhỏ này, nói lớn như vậy làm gì."

    Long Liên Tâm ngượng ngùng hạ giọng, bảo Đường Ích Thanh đừng nói tiếp.

    Nhưng Đường Ích Thanh dường như không nghe thấy, tiếp tục lớn tiếng nói: "Đúng rồi, lần trước a di kêu con chuyển ngôi nhà mà bà nội tặng con cho a di, con nghĩ kỹ lại, con thấy việc này không ổn. Bà nội yêu con mới cho con căn nhà, con không thể làm bà buồn được."

    "Long Liên Tâm, cô có ý gì?"

    Nghe Đường Ích Thanh nói, bà cụ buông đũa xuống, tức giận nhìn Long Liên Tâm.

    Không ngờ Long Liên Tâm vẫn không ăn năn như vậy, làm sao cô ta có thể lấy lại những thứ đã đưa cho Đường Ích Thanh?

    Long Liên Tâm không thèm cho bà mặt mũi, dám yêu cầu đứa nhỏ đưa nhà cho cô ta, thật sự là không biết xấu hổ.

    Long Liên Tâm làm sao biết Đường Ích Thanh sẽ công khai nói ra chuyện này, hơn nữa bà ta chỉ hỏi Đường Ích Thanh bà cụ có đưa cho cậu thứ gì không, cũng không nhắc đến chuyện bất động sản lúc trước.

    Hiện tại Đường Ích Thanh nói ra những lời này, Long Liên Tâm trực tiếp bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trong lòng Long Liên Tâm thực sự không vui.

    "Con chỉ sợ thằng bé làm mất giấy tờ nhà đất nên mới kêu thằng bé đưa giấy tờ để con bảo quản giúp, con không có ý gì khác. Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều."

    Long Liên Tâm vội vàng giải thích, bà ta không muốn chiếm bất động sản đó chút nào.

    Nhưng bà ta càng nói càng sai, những người có không tin bà ta.

    Mọi người đều biết bà ta là loại người gì, nhưng không ngờ Long Liên Tâm lại lấy đồ từ một đứa trẻ tám tuổi, thật sự là không thể tin được.

    Nhưng Đường Âm đã quen với tất cả những điều này, trong mắt Đường Âm, mọi việc Long Liên Tâm làm đều là bình thường.

    Bà cụ cũng không muốn để ý đến Long Liên Tâm nữa, nếu không phải thấy Long Liên Tâm đáng thương, bà thật sự muốn mau chóng đuổi Long Liên Tâm đi, để tránh ở đây mất mặt.

    Bà cụ gắp một miếng chân gà bỏ vào bát Đường Ích Thanh: "Cháu ngoan, ăn nhanh đi. Mấy ngày nữa con đi rồi bà sẽ rất buồn chán, bà sẽ buồn rất lâu."

    Có ý gì? Chẳng lẽ Đường Ích Thanh phải rời đi sao?

    Long Liên đột nhiên thấy được hi vọng, bà ta vui vẻ ăn uống, chờ bà cụ và Đường Ích Thanh nói về việc Đường Ích Thanh rời đi.

    "Bà ơi, bà đừng lo lắng. Cho dù con có rời đi, con vẫn sẽ nhớ bà. Đây vẫn là nhà của con, bà vẫn là bà nội của con, con vẫn là cháu ngoan của bà."

    Đường Ích Thanh vừa nói vừa hứa sẽ thường xuyên về thăm bà cụ.

    Lúc này Long Liên Tâm xác định Đường Ích Thanh thật sự sẽ rời đi, trong lòng bà ta thở phào nhẹ nhõm.

    Chỉ cần Đường Ích Thanh có thể rời đi là tốt rồi, bà ta còn tường Đường Ích Thanh sẽ ở trong nhà không đi.
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 498: Đừng lãng phí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những lời ông Đường nói trước đó khiến Long Liên Tâm lầm tưởng ông Đường sẽ đưa con yêu tinh Chu Lâm đó về, khiến bà ta mất ngủ mấy ngày.

    Nhưng bây giờ Đường Ích Thanh sắp rời đi, Chu Lâm làm sao còn có thể đến nhà bọn họ?

    Long Liên Tâm cảm thấy thế giới đột nhiên trở nên sáng sủa hơn.

    "Nhưng bà nội lo con ở ngoài chịu ủy khuất, lo con ở ngoài không có gì ăn, không ai quan tâm đến con.."

    Tuy rằng bà cụ cũng biết Chu Lâm sẽ chăm sóc con trai thật tốt, nhưng bà chỉ cảm thấy tiếc cho đứa cháu ngoan của mình phải lưu lạc bên ngoài.

    "Này, mẹ, mẹ đừng lo lắng. Ích Thanh ra ngoài phiêu lưu một chút là tốt rồi. Nếu để thằng bé ở nhà, nó sẽ bị nuôi phế mất."

    Long Liên Tâm bên cạnh thêm dầu vào lửa.

    Đáng tiếc Long Liên Tâm không nói gì, lại nói ở nhà sẽ bị nuôi dưỡng thành phế vật là có ý gì?

    Long Liên Tâm bất tài, dạy hai đứa con trai của bà ta thành ra như thế nào.

    Cư nhiên còn dám nó Đường Ích Thanh sẽ bị nhà họ nuôi thành phế vật. Rốt cuộc Long Liên Tâm có ý gì?

    "Không nói cũng không ai nói bà bị câm."

    Ông Đường lập tức tức giận mắng, không cho Long Liên Tâm tiếp tục nói.

    Nhưng Long Liên Tâm lại cảm thấy mình nói đúng.

    Đường Ích Thanh mới ở nhà họ chưa đầy một tháng, nhưng bà cụ cả ngày cứ sủng Đường Ích Thanh, cưng chiều Đường Ích Thanh, nếu cứ tiếp tục như vậy, Đường Ích Thanh nhất định sẽ bị nuôi thành phế vật.

    Nếu bà cụ yêu cháu mà chiều cháu trai mình một cách bình thường, nhưng xét theo biểu hiện của bà cụ thì càng già càng hồ đồ.

    Đôi khi Đường Ích Thanh làm sai điều gì đó nhưng bà cụ lại không nói gì.

    Bà cụ chưa bao giờ giáo dục Đường Ích Thanh đàng hoàng, Đường Ích Thanh nếu ở lại với bà ta nhất định sẽ hỏng, Long Liên Tâm hoàn toàn không cảm thấy mình nói sai.

    "Đó là sự thật. Các người không thấy Ích Thanh thỉnh thoảng bắt nạt người hầu.."

    "Ô ô ô.. Bà ơi, con không muốn ăn. Bây giờ con muốn về nhà. Con chỉ muốn rời khỏi đây.."

    Nghe Long Liên Tâm nói xong, Đường Ích Thanh lập tức ném đũa đi, bắt đầu khóc, cả bàn đều hỗn loạn.

    "Bà ơi, là lỗi của cháu mà bà bị khiển trách, là con không tốt, còn bắt nạt người hầu, là con không ngoan, con sẽ nhanh chóng rời đi, con không muốn xuất hiện trước mặt bà nữa."

    Đường Ích Thanh vừa khóc vừa buồn bã nói, nói đến khổ sở còn nghẹn ngào.

    Nhìn thấy Đường Ích Thanh thở dốc, bà cụ cảm thấy đau lòng đến mức hung hăng nhìn chằm chằm Long Liên Tâm.

    "Cô đang nói vớ vẩn gì vậy, con khốn này? Việc tôi cưng chiều cháu trai tôi thì liên quan gì đến cô? Cô ăn dùng ở đều là của nhà tôi, cô còn dám chỉ tay vào mặt tôi. Rốt cuộc cô muốn gì?"

    Tuy rằng cảm thấy mình nói không sai, nhưng Long Liên Tâm cũng biết bà ta đã gặp phải phiền toái.

    Tại sao Đường Ích Thanh lại đột nhiên khóc, còn khóc thảm thiết như vậy.

    Long Liên Tâm nhìn về phía ông Đường, thấy ông Đường đang nhịn xuống, như thể giây tiếp theo sẽ ăn tươi nuốt sống bà ta.

    Long Liên Tâm vội vàng cúi đầu, không dám nói tiếp, chỉ im lặng ăn cơm trong bát, ngay cả đồ ăn cũng không dám gắp.

    Sau khi khóc một lúc, Đường Ích Thanh cuối cùng cũng dừng lại.

    Vốn là người cư xử đúng mực và nhạy cảm, giờ lại làm ầm ĩ chuẩn bị về nhà, ông Đường ở bên cạnh cũng rất khó xử.

    Rõ ràng ông đã hứa với mẹ sẽ ở nhà thêm vài ngày nữa, nhưng bây giờ Đường Ích Thanh nháo phải rời đi, ông cũng không dễ gì.

    "Cháu ngoan, bà nội không trách con, bà nội yêu thương con còn không kịp. Làm sao bà có thể trách con được? Đừng nghe những lời của người phụ nữ điên khùng đó, bà nội thích cháu nhất, con ở lại với bà nội thêm vài ngày nữa có được không?"

    "Nhưng con đã làm bà buồn.." Đường Ích Thanh khóc sướt mướt nói.

    "Nào có? Con ở với bà nôi, bà nội vui còn không kịp thì làm sao có thể buồn được?"

    Bà cụ lau nước mắt trên khóe mắt Đường Ích Thanh, rồi lấy một chiếc đùi gà lớn bỏ vào Bát của Đường Ích Thanh.

    Kỳ thật, bà cụ muốn ép Đường Ích Thanh ở lại, nhưng Đường Ích Thanh lại chống cự nên bà không dám ép Đường Ích Thanh ở lại.

    Vốn dĩ bà muốn dùng vài ngày này để bồi dưỡng tình cảm với Đường Ích Thanh, để Đường Ích Thanh chủ động ở lại.

    Nhưng sau khi Long Liên Tâm làm ầm ĩ như vậy, Đường Ích Thanh làm sao còn muốn ở lại? Bây giờ ước gì rời khỏi đây ngay lập tức.

    Sau khi kết thúc bữa ăn một cách bừa bộn như vậy, Đường Ích Thanh trở về phòng và nhốt mình trong phòng.

    Bà cụ đã đợi bên ngoài phòng Đường Ích Thanh, đợi đứa cháu ngoan của bà bình tĩnh lại.

    Phòng của Đường Ích Thanh vốn được bố trí cạnh Long Liên Tâm, Long Liên Tâm trốn trong phòng không dám ra ngoài.

    Không phải cậu sợ Đường Ích Thanh, mà là cậu sợ Long Liên Tâm sẽ líu ríu trước mặt cậu không ngừng.

    "Long Liên Tâm, mở cửa cho tôi!"

    Sợ cái gì đến cái đó?

    Long Liên Tâm nghe giọng nói tức giận của bà cụ ngoài cửa, bà ta thật sự cảm thấy mình đã khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

    Bà ta chỉ nói vài lời với Đường Ích Thanh trên bàn ăn, lại không bắt nạt Đường Ích Thanh, tại sao bà cụ vẫn muốn đến tính sổ, còn muốn đến khi dễ bà ta sao?

    Tuy rằng trong lòng rất không vui nhưng Long Liên Tâm vẫn không dám làm ngơ, bà ta nhanh chóng mở cửa, vừa mở cửa, chiếc nạng của bà cụ đã đập vào người Long Liên Tâm.

    "Làm gì? Sao lại vô cớ đánh tôi!" Long Liên Tâm cũng rất tức giận.

    "Vô cớ? Cái gì gọi là vô cớ? Tôi đánh cô còn cần lý do sao?"

    Hơn nữa, bà ta thật sự không phải không có lý do đánh Long Liên Tâm.

    Long Liên Tâm này dạo này tựa hồ bị trúng tà, mỗi ngày nhảy lên nhảy xuống như một chú hề.

    Nhìn bộ dáng của Long Liên Tâm, làm sao còn giống tiểu thư nhà giàu, sao có thể giống tiểu thư bước ra từ đại gia tộc?

    Càng nhìn Long Liên Tâm, bà cụ càng không hài lòng, có lẽ Long Liên Tâm thật sự bị trúng tà rồi.

    Lúc này A Cúc ở bên cạnh cũng đang khuyên bà cụ.   

    "Lão thái thái, bà đừng nói cũng đừng so đo với bà ta Dù sao thì Ích Thanh cũng không rời đi ngay, cũng không trách bà."

    "Đúng vậy đúng vậy, như A Cúc nói, Ích Thanh không có rời đi, mẹ đừng đánh con."

    Bà cụ luôn dùng gậy đánh, Long Liên Tâm tuy rằng rất không vui nhưng cũng không dám đánh trả.

    "Tôi cảnh cáo cô lần cuối. Nếu cô lại làm điều gì xấu với cháu ngoan của tôi, nếu lại nói điều gì khiến nó buồn lòng, đừng trách tôi trở mặt!"

    Mặc dù bà cụ đã cảnh cáo Long Liên Tâm rất nhiều lần, nhưng Long Liên Tâm chưa bao giờ để những lời này vào lòng.

    Dù bà cụ có nói gì, Long Liên Tâm đều cảm thấy mình không sai.

    Dù bà cụ có nhắc nhở hay cảnh cáo bao nhiêu đi chăng nữa, Long Liên Tâm vẫn sẽ làm theo con đường sai trái của mình.

    Quả thực là trẻ con không thể dạy được!

    Hay lag gia quy trong nhà họ vẫn còn quá lỏng lẻo, nếu gia quy chặt chẽ hơn một chút, có lẽ Long Liên Tâm cũng sẽ không biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 499: Đầu óc rất minh mẫn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà cụ cảm thấy mình cũng có lỗi, không dạy dỗ con dâu cho tốt.

    "Lão thái thái, bà đừng nóng giận."

    Sau khi trở về phòng, A Cúc không ngừng an ủi bà cụ: "Dù sao thì Long Liên Tâm cũng lo lắng địa vị của bà ta sẽ bị ảnh hưởng, hai đứa con trai của bà ta cũng sẽ bị vì sự tồn tại của Ích Thanh ảnh hưởng."

    "Hai đứa con trai ngu xuẩn của bà ta, Long Liên Tâm còn không biết sao?"

    Bà cụ thở dài: "Hơn nữa, mặc dù tôi thích Ích Thanh, nhưng dù sao nó cũng là đứa con của tiểu tam, không lên được mặt bàn, sao tôi có thể vì Ích Thanh mà lạnh nhạt hai đứa con khác của Long Liên Tâm?"

    Đây là lần đầu tiên bà cụ bày tỏ suy nghĩ bên trong của mình, ngay cả A Cúc cũng phải ngạc nhiên.

    A Cúc luôn nghĩ rằng bà cụ thực sự thích Đường Ích Thanh, cho nên nhất định sẽ nâng cao địa vị của Đường Ích Thanh.

    Không ngờ bà cụ thích, nhưng nhất định sẽ không để Đường Ích Thanh thừa kế tài sản của nhà bọn họ.

    "Cô nghĩ tại sao tôi lại đưa bất động sản đó cho Đường Ích Thanh?"

    Đột nhiên nghe bà cụ hỏi như vậy, A Cúc chỉ biết lắc đầu, không biết bà cụ rốt cuộc có tính toán gì.

    "Mặc dù tôi thích thằng bé, nhưng dù sao nó cũng chỉ là con ngoài giá thú, nếu ở thời cổ đại, một chút đồ vật nó cũng không được chia, chứ đừng nói đến tài sản."

    Đúng vậy, bà cụ nói có lý.

    "Sở dĩ tôi đem bất động sản kia cho nó, chẳng qua chỉ là muốn bán đứt mà thôi."

    Bán đứt cái gì?

    "Chỗ bất động sản đó là quà tôi tặng cho Ích Thanh. Đây là lần đầu tiên tôi tặng cho nó món quà đắt tiền như vậy, và cũng là lần cuối cùng tôi tặng cho nó. Dù nói thế nào, tôi cũng phải cân nhắc đến cảm nhận của Long Liên Tâm."

    Lần này A Cúc cuối cùng cũng hiểu ra.

    Bà cụ đã tặng bất động sản quý giá đó cho Đường Ích Thanh, thực tế là bà đã mua hết quyền thừa kế cả đời của Đường Ích Thanh.

    Nhà bọn họ kinh doanh lớn, tuyệt đối không thể truyền lại gia nghiệp cho đứa con của tiểu tam.

    Hai đứa con trai do Long Liên Tâm sinh ra mặc dù ngu dốt không nghe lời, sau khi kết hôn cũng không quay về nữa, nhưng ít nhất chúng cũng là con của vợ hợp pháp, có quyền thừa kế tuyệt đối.

    Bà cụ thích Đường Ích Thanh, nhưng bà ấy cũng rất tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không bao giờ bị cuốn theo sở thích này.

    Đáng tiếc Long Liên Tâm hoàn toàn không hiểu dụng ý của bà cụ, bà ta chỉ cảm thấy bà cụ đang cố ý chống lại mình, cảm thấy bà cụ đang cố ý chiều chuộng Đường Ích Thanh.

    Sáng sớm hôm sau, Đường Âm nhìn thấy Đường Ích Thanh và bà cụ đang chơi trong vườn, Đường Âm lập tức đến bên cạnh họ.

    Đường Ích Thanh dường như biết Đường Âm có chuyện muốn nói với bà cụ nên rất hiểu chuyện sang bên kia chơi.

    Bà cụ ngồi trên ghế bập bênh, đợi Đường Âm nói chuyện với bà.

    "Làm sao, đột nhiên tới gặp bà có chuyện gì sao?"

    Thái độ của bà cụ đối với Đường Âm tốt hơn trước rất nhiều, nhưng một số thói quen nhất thời không thể thay đổi, nhìn bà vẫn có vẻ bề trên.

    Đường Âm mặc kệ, dù sao cô đã quen với việc mọi người trong nhà đối xử lạnh nhạt với mình, cũng quen với việc bà cụ không thích cô.

    "Bà nội, con chỉ muốn nhắc nhở bà đừng quên chuyện trước đây."

    Nghe những gì Đường Âm nói, bà cụ không biết Đường Âm muốn bày tỏ điều gì.

    Đừng quên những chuyện đã xảy ra trước đó, cụ thể là những chuyện gì?

    Bà cụ biết có nhiều điều tồi tệ đã xảy ra với Đường Âm, đặc biệt là trước đây Long Liên Tâm đã ngược đãi Đường Âm, nhưng đó là một bí mật mở.

    Chẳng lẽ Đường Âm vẫn còn rối rắm chuyện trước đây Long Liên Tâm ngược đãi cô sao?

    Không phải trước đó đã chủ động nói với Đường Âm, đừng so đo với những ân oán trước kia sao?

    Sắc mặt của bà cụ trở nên rất xấu, bà cảm thấy Đường Âm chỉ là vô cớ tìm phiền phức, cố ý quấy rầy nhã hứng của bà.

    "Không phải bà đã nói rồi sao, những chuyện kia cứ để gió cuốn đi đi, đừng nghĩ tới nữa, cũng đừng nói đến nữa, Long Liên Tâm quả thật là không đối tốt với con, nhưng con phải tôn trọng cô ta, con hãy vì cô ta là trưởng bối của con mà tha thứ cho cô ta."

    Đường Âm còn chưa nói xong đã bị bà cụ ngắt lời.

    Cô cảm thấy bà cụ quá thiên vị, nhưng cô cũng mặc kệ, dù sao đã sớm quen với thái độ này rồi.

    Vì vậy Đường Âm không nói gì, cô chỉ đứng đó chờ bà cụ nói xong mới tiếp tục nói.

    "Bà nội, bà hiểu lầm tôi rồi. Không phải con muốn bà giúp con làm chủ, con chỉ muốn cho bà biết những chuyện đã xảy ra trước kia. Nếu Long Liên Tâm không thay đổi, thì Ích Thanh ở lại nhà sẽ không có kết cục tốt."

    Đường Âm chỉ đơn giản là muốn nhắc nhở bà cụ rằng Long Liên Tâm sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy.

    Nếu Đường Ích Thanh không trở về nơi ở của mình, thì Long Liên Tâm nhất định sẽ nắm bắt thời cơ thích hợp để đối phó với Đường Ích Thanh.

    Dù sao thì bà cụ cũng biết con dâu của mình là dạng gì, cho dù bà cụ hết lần này đến lần khác quất roi cô ta, năm lần bảy lượt bảo bà ta dừng lại, Long Liên Tâm cũng sẽ không nghe.

    Nếu Đường Ích Thanh không về nơi ở ban đầu của mình, lại lúc ẩn lúc hiện trước mắt Long Liên Tâm, ngay cả bà cụ cũng không thể ngăn Long Liên Tâm làm những việc xấu.

    Sau khi nghe những gì Đường Âm nói, bà cụ bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem việc giữ Đường Ích Thanh ở đây có phải là một quyết định sai lầm của bà hay không.

    Dù sao giống như Đường Âm đã nói, Long Liên Tâm không phải là người dễ nói chuyện.

    Trước đó, bà đã nhiều lần nói với Long Liên Tâm đừng đối phó với Đường Ích Thanh nữa, nhưng Long Liên Tâm vẫn nghe tai này lọt tai kia, không biết hối cải.

    "Bà sẽ nghiêm túc cân nhắc lời con nói, con không cần lo lắng." ngữ khí bà cụ có chút nhu hòa.

    Nhưng bà cụ lại không cảm thấy xấu hổ, vừa rồi quả thật thái độ của bà có chút không, nhưng thì sao?

    Đường Âm là cháu gái của bà, bà làm trưởng bối nói Đường Âm vài câu cũng là lý thường, Đường Âm nên chịu đựng.

    "Vừa rồi lời bà nói con cũng đừng để trong lòng, bà chỉ lo con vẫn còn hận, lo con vì vậy mà bị ảnh hưởng."

    Sau khi suy nghĩ, bà cụ đã chủ động nói, bà không muốn quan hệ của mình và Đường Âm vì điều này mà xấu đi.

    Bất quá Đường Âm cũng biết bà cụ nói như vậy chẳng qua là cố ý giữ thể diện cho mình mà thôi, cô sống trong hận thù là gì?

    Nếu thực sự lo cô sẽ luôn sống trong sự thù hận, thì nên đến giúp cô từ lâu, thay vì bây giờ mới đến nói mát.

    Nếu Đường Âm đã hoàn thành bổn phận nhắc nhở, cô không cần ở bên cạnh bà cụ quá lâu.

    Cô nói với bà cụ một tiếng rồi trở về phòng.

    Về phần bà cụ, càng nghĩ càng cảm thấy Long Liên sẽ không để yên, càng nghĩ lại càng cảm thấy Long Liên ảnh hưởng đến cuộc sống hòa thuận của gia đình bọn họ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...