Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghiên Di, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    AiroiD, MTrang1102, Vũ Khúc14 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng hai 2024
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 471: Cho bà ta một ít quà đáp lễ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Để làm cho Đường Ích Thanh hiểu lầm Long Liên Tâm, Đường Âm lặng lẽ đưa chủ đề này dẫn tới Long Liên Tâm.

    Đường Ích Thanh cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, cậu đi theo Đường Âm đi dọc theo bờ sông, đột nhiên tìm thấy một chiếc trâm ở nơi cậu vừa rơi xuống nước.

    "Chiếc trâm cài này là của Long Liên Tâm!" Đường Ích Thanh kiên quyết nói. "Hôm qua em còn thấy bà ta đeo!"

    Hóa ra tất cả những điều này là do Long Liên Tâm giở trò quỷ, là Long Liên Tâm đẩy cậu xuống bể bơi.

    "Em còn tưởng bà ta thật tâm đối tốt với em! Chị, tại sao Long Liên Tâm phải làm như vậy? Bà ta hại em như vậy thì bà ta có ích lợi gì?"

    Thấy kế hoạch của mình thành công, Đường Âm trong lòng thầm cười, nhưng cô không muốn khiến mình cuốn vào chuyện này.

    Cô giả bộ kinh ngạc nói: "Em trai, chuyện này không thể nói lung tung, em cũng không nhìn thấy, sao có thể nói là Long Liên Tâm làm? Nếu không phải bà ấy làm, không phải là đổ oan cho người tốt sao?"

    "Nhất định chính là bà ta làm! Mấy ngày nay bà ta đối với em tốt như vậy, thật ra là muốn em buông lỏng cảnh giác! Quả nhiên hôm nay có được cơ hội này, bà ta một lòng muốn giết em, nhưng sợ em sẽ ảnh hưởng đến địa vị hai đứa con của bà ta!"

    Đối mặt với Đường Âm, Đường Ích Thanh không hề phòng bị.

    Nói ra những lời này, một đứa trẻ tám tuổi không nên có sự điềm tĩnh và hung ác này.

    Điểm này khiến Đường Âm vô cùng ngạc nhiên, cô nhìn thật sâu vào Đường Ích Thanh, một lần nữa nhìn kỹ Đường Ích Thanh.

    Đường Ích Thanh này nhìn bề ngoài không đơn giản như vậy, Đường Âm tự nhắc nhở mình không thể đánh giá thấp cậu bé tám tuổi trước mặt.

    "Chị, chuyện này chị đừng nói cho ai biết." Đường Ích Thanh không muốn vì chuyện này mà bứt dây động rừng.

    "Nếu Long Liên Tâm hận em như vậy, thì em cũng phải đáp lễ cho bà ta!"

    Bữa tối do chính Long Liên Tâm nấu.

    "Con ngoan, mau thử đi, mẹ tự mình làm cho con đấy!" trên bàn cơm Long Liên Tâm không ngừng gắp thức ăn cho Đường Ích Thanh.

    Đường Ích Thanh ai đến cũng không cự tuyệt, thậm chí còn mỉm cười ngọt ngào với Long Liên Tâm, cảm ơn Long Liên Tâm đã quan tâm đến cậu.

    Thấy quan hệ của hai người ngày càng tốt đẹp, ông Đường không nói gì nữa.

    Nhìn thấy Đường Ích Thanh vui vẻ ăn ngon miệng như vậy, cả bà cụ và ông Đường đều cảm thấy rất vui.

    Kể từ khi Đường Ích Thanh đến nhà họ, trạng thái tinh thần của bà cụ đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa khoảng thời gian này ông Đường cũng ở nhà, quan hệ giữa ông Đường và bà cụ cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

    Trong mắt bà cụ, Đường Ích Thanh giống như một ngôi sao nhỏ may mắn, khiến gia đình họ ngày càng hòa thuận, khiến cuộc sống của họ ngày càng tươi đẹp.

    Long Liên Tâm đang gắp thức ăn cho Đường Ích Thanh, nhưng Đường Âm tinh mắt nhận thấy dường như Đường Ích Thanh đang làm chút chuyện mờ ám.

    Từ một góc độ mà không ai khác có thể nhìn thấy, Đường Ích Thanh bí mật lấy trong túi ra một gói bột rắc lên bữa ăn của mình.

    Tất cả chuyện này diễn ra trong thời gian rất ngắn, nếu không phải Đường Âm lén lút nhìn Đường Ích Thanh, cô sẽ không bao giờ phát hiện ra.

    Động tác của Đường Ích Thanh thực sự rất nhanh, Đường Âm rất ngạc nhiên, chẳng lẽ Đường Ích Thanh đã luyện võ?

    Cậu nhỏ như vậy hoàn toàn không thể tiếp xúc với những thứ này.

    Chính xác thì Đường Ích Thanh đã rắc gì vào bữa ăn của mình? Chẳng lẽ là muốn hạ độc chính mình?

    Dù sao cũng không liên quan gì đến cô, Đường Âm cũng không nói gì, cô chỉ lẳng lặng chờ đợi tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

    Sau bữa tối không lâu, Đường Âm phát hiện bên dưới có một đống hỗn độn.

    "Cháu ngoan, cháu sao vậy? Sao lại thế này?"

    Bà cụ lau nước mắt nhìn Đường Ích Thanh đang bất tỉnh trên sô pha, gần như đau lòng muốn chết.

    Vừa rồi lúc ăn tối còn tốt, tại sao mới nửa giờ Đường Ích Thanh lại nửa sống nửa chết nằm trên ghế sô pha?

    Ông Đường cũng vô cùng lo lắng: "Con ngoan, sao vậy? Mau nói đi!"

    Đáng tiếc Đường Ích Thanh đã hôn mê rồi, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, môi cắn chặt vì đau, nói không nên lời.

    Thấy cảnh này, bà cụ lại càng buồn, lo lắng hơn.

    Cuối cùng cũng có một đứa cháu ngoan, nếu đứa cháu ngoan này xảy ra chuyện gì thì bà phải làm sao đây!

    Đột nhiên, ông Đường mở tay áo của Đường Ích Thanh, phát hiện ra cánh tay của cậu nổi đầy mẩn đỏ, khắp người xuất hiện những nốt đỏ nhỏ.

    "Là ngộ độc thực phẩm!" Kêu bác sĩ tư nhân nhanh chóng giải độc!

    Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra điều này.

    Đường Ích Thanh từ nhỏ đã bị dị ứng với đậu phộng, khi Đường Ích Thanh được đưa về nhà, ông Đường đã ra lệnh nhà bếp không được làm bất kỳ món ăn nào có liên quan đến đậu phộng, đậu phộng không được phép xuất hiện trong nhà.

    Nhưng hôm nay Đường Ích Thanh lại ăn đậu phộng! Đây không phải là cố ý đưa Đường Ích Thanh vào chỗ chết sao?

    Hôm nay tất cả đồ ăn đều do Long Liên Tâm làm, việc Đường Ích Thanh bị ngộ độc thực phẩm không thể không liên quan gì đến Long Liên Tâm!

    Chỉ là hiện tại việc cấp bách nhất chính là để cho Đường Ích Thanh nghỉ ngơi thật tốt, ông Đường nhịn xuống không phát tác.

    Sau khi bác sĩ điều trị, Đường Ích Thanh cuối cùng cũng từ từ tỉnh dậy.

    "Bà nội, ba ba, con thật khó chịu, khó chịu muốn chết."

    Đường Ích Thanh vừa nói vừa rơi nước mắt, trông rất đau khổ, ông Đường cảm thấy đứa con trai quý giá của mình khó chịu như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu.

    Lúc này Đường Âm vẫn im lặng đứng bên cạnh mới nhận ra gói bột mà Đường Ích Thanh rắc lên vừa rồi chính là đậu phộng xay.

    Đường Ích Thanh này tàn nhẫn đến mức tự làm mình bị thương, quả thực khiến Đường Âm cam bái hạ phong.

    Sau chuyện này, Đường Âm càng quyết tâm giữ khoảng cách với Đường Ích Thanh, nhất định không được đánh giá thấp suy nghĩ của Đường Ích Thanh.

    "Bà nội, rốt cuộc là ai nhẫn tâm hại con như vậy? Con thật sự khó chịu!"

    Đường Ích Thanh nhỏ giọng hỏi, cố gắng tìm kiếm cảm giác an toàn từ bà nội.

    Thấy Đường Ích Thanh sợ hãi như vậy, bà cụ ôm chặt lấy Đường Ích Thanh: "Đừng sợ, cháu ngoan, bà nhất định sẽ đòi công bằng cho cháu, bất kể là ai, chỉ cần dám làm hại cháu, bà nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá!"

    Long Liên Tâm lúc này mới chạy tới, nhìn thấy một màn như vậy, liền biết bà ta nhất định gặp chuyện.

    Nhưng khi nấu ăn, bà ta đã hỏi và kiểm tra liên tục, tuyệt đối không hề dùng đậu phộng.

    Rốt cuộc là ai đã hại bà ta?

    Đứng ở bên cạnh, Long Liên Tâm không ngừng nghĩ ngợi, nhưng bà ta lại không nhớ ra được gì, bà ta biết khi Đường Ích Thanh khỏe lại, bà ta nhất định sẽ bị bà cụ và ông Đường trừng phạt.

    "Bà nội, buổi tối lúc con đang ngủ, hình như Phạm a di cố ý xông vào dọa con.."

    Đường Ích Thanh ốm yếu thì thầm điều này vào tai bà cụ.

    Mà Long Liên Tâm đứng ở bên cạnh tựa hồ nghe được cái gì, nhưng nghe không rõ lắm.

    "Cái gì? Người phụ nữ kia dám!"

    Khi nghe Đường Ích Thanh nói như vậy, bà cụ đã rất tức giận.
     
    AiroiD, MTrang1102, Vũ Khúc12 người khác thích bài này.
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 472: Đau lòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đau lòng nhìn cháu, bà cụ bây giờ cũng không biết nói sao.

    Ngay lập tức, động tác của bà cụ trở nên nhẹ nhàng hơn, hai tay nhanh chóng đặt lên người cháu trai, động tác của bà cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

    "Được, được, bây giờ bà ở cạnh cháu, cháu đừng buồn nữa, về sau bàsẽ bảo vệ con thật tốt, tuyệt đối sẽ không để con chịu bất cứ tổn hại nào." nói chưa dứt lời, vừa nói bà cụ càng đau lòng cho cháu mình, muốn đem tất cả những điều tốt đẹp nhất cho cháu trai mình.

    Ngoài ra, trong lòng bà cụ không có suy nghĩ nào khác.

    Nhưng mà lời nói của hắn cũng không có tác dụng, cháu trai của bà không ngừng nhắc tới chuyện lúc trước, thanh âm càng ngày càng lớn, thân thể còn có chút run rẩy, thoạt nhìn rất đáng thương.

    Bất đắc dĩ thở dài, bà cụ vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn thêm nữa.

    Thực là, sao mọi chuyện đột nhiên trở nên như thế này? Rốt cuộc có bao nhiêu chuyện mà bà không biết?

    Hơn nữa bà cụ kỳ thật cũng biết Long Liên Tâm là người như thế nào.

    Cũng bởi vì như thế, bà cụ không chút do dự tin tưởng lời cháu trai nói vừa rồi, bắt đầu càng thêm ghét Long Liên Tâm.

    Bất quá, hiện tại bà cụ cũng không nguyện ý trực tiếp nói ra mọi chuyện, bà vẫn cảm thấy nói trong lòng thì tốt hơn, để tránh sau này phát sinh chuyện không hay.

    Dù thế nào đi chăng nữa, bà cụ vẫn thường xem trọng vấn đề thể diện.

    Không thể tiếp tục mất mặt trước đám tiểu bối.

    Nghĩ tới đây, bà cụ lại nhanh chóng dời ánh mắt về phía trên người cháu trai, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn, hai tay rất nhanh đã đặt ở trên mặt cháu trai, không ngừng vuốt ve.

    "Có phải bây giờ con còn sợ không? Đừng sợ nữa, ngày mai bà sẽ nói chuyện với cô ta, sẽ không để bà ta tiếp tục khi dễ con." Bà cụ nói.

    Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng bà cụ cũng không nghĩ tới ngày mai mình nên nói như thế nào thì tốt hơn.

    Nếu lời nói hơi quá đáng, bà cảm thấy con trai sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình, bà càng phải cẩn thận hơn.

    Nghĩ tới đây, bà cụ dùng sức giậm chân, rõ ràng cho rằng mình hẳn là rất vui vẻ, nhưng hiện tại trong lòng vui sướng đã sớm biến mất.

    Ngoài tức giận ra, trong đầu cô không còn ý nghĩ nào khác.

    "Vì sao người kia không biết làm mấy chuyện ôn nhu? Chẳng lẽ không để tôi bớt lo một chút không được sao? Bây giờ tôi đã già rồi, rất nhiều chuyện cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa." lại thở dài, bà cụ vội vàng tiếp tục nói, gần như sắp nổi giận.

    Sợ bị người khác nghe thấy, bà cụ chỉ có thể thật chặt kìm nén lửa giận trong lòng, ánh mắt bắt đầu đảo tới đảo lui.

    "Bảo bối, đêm nay con ngủ thật ngon, bà sẽ ở bên cạnh con, vĩnh viễn sẽ không rời đi." Dù sao bà cụ cảm thấy đêm nay mình ngủ không được, còn không bằng ở lại đây.

    Về phần những chuyện khác, bà cụ quyết định chờ khi có thời gian nghĩ lại cũng là chuyện tốt.

    Nếu thực sự không có nhiều thời gian, bà nên làm gì bây giờ? Bà cụ đột nhiên cảm thấy có chút do dự.

    "Bà nội, bà đừng làm gì mẹ, con cảm thấy có lỗi với mẹ lắm." Có lẽ là do cảm thấy rất sợ hãi nên bây giờ cậu mới có thể nói như vậy.

    Vừa nói, bàn tay nhỏ bé của cậu đã nắm chắc lấy bà cụ.

    "Con không cần sợ, nếu như mẹ con có lỗi, bà nhất định sẽ trừng phạt cô ta thật tốt." Đột nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt bà cụ lúc này càng trở nên khó coi.

    Bà cụ vừa dứt lời đã vội vàng nói tiếp: "Bảo bối, trước đó nó có làm gì con nữa không? Con đừng sợ nữa, mọi chuyện cứ nói cho bà biết, bà sẽ làm chủ cho con."

    Trong lúc nhất thời, cậu cũng không biết nên như thế nào trả lời bà cụ như thế nào, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi.

    Nếu Long Liên Tâm biết được hành động vừa rồi của cậu, sau này cậu nhất định sẽ bị đánh rất thảm, cậu thực sự không thể chấp nhận chuyện như vậy xảy ra.

    "Kỳ thật cũng không có nhiều chuyện, hiện tại có lẽ con không nghĩ ra được quá nhiều chuyện, bà cũng không cần hỏi nhiều nữa, về sau nếu có thể nghĩ ra cái gì khác, con nhất định sẽ nói với bà trước." Nặng nề hít vào một hơi, cuối cùng cậu cũng chỉ có thể lựa chọn nói như vậy.

    Thực sự hy vọng những người khác không biết chuyện này.

    "Sao bây giờ đột nhiên lại không muốn nói? Vừa rồi không phải bà đã bảo đảm cho con, chẳng lẽ con không tin bà sao?" Bà cụ lúc này nhất thời có chút không thoải mái, không chớp mắt nhìn đứa cháu trai quý bên cạnh.

    Bà luôn cảm thấy đằng sau mọi chuyện có thể phức tạp hơn.

    Nhưng nếu cháu trai bảo bối không muốn nói cho bà biết, thì bà cũng không có biện pháp, chỉ có thể không ngừng lo lắng ở trong lòng.

    "Không phải không phải, bà nội, con thật sự cảm thấy con có thể nói không có nhiều, không cần trách mẹ, con cảm thấy bà ấy không phải cố ý, hơn nữa con cũng có rất nhiều sai lầm, sau này con nhất định sẽ sửa lại, tuyệt đối không khiến mẹ tức giận." bây giờ cậu biểu hiện rất nhu thuận hiểu chuyện.

    Cháu trai ngoan như vậy, ngược lại khiến trong lòng bà cụ càng thêm phức tạp, thậm chí bà còn muốn lập tức đi tìm Long Liên Tâm.

    Một lúc lâu sau, bà cụ mới giấu được lửa giận trong lòng, lại dịu dàng vỗ về đứa cháu trai bảo bối của mình: "Nếu con thật sự không muốn nói, vậy bà cũng có biện pháp, nhưng nếu con có cái gì muốn nói có thể nói cho bà, bà sẽ giúp con."
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 473: Buồn bực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng, bà cụ vẫn không có phát tác.

    Nếu là trước đây, bà cụ có lẽ đã không chút do dự bắt tay động thủ.

    Nhưng bây giờ bà cụ có chút sợ sẽ hù dọa cháu trai bảo bối của mình, không bằng bỏ hết lửa giận đi xử lý.

    "Con biết, con nói với bà, lúc trước con còn có rất nhiều chuyện vui, mong bà, mẹ có thể nghe con nói." Bây giờ cậu không muốn tiếp tục bàn luận về Long Liên Tâm nữa. Thay vào đó, cậu bắt đầu thay đổi chủ đề.

    Nhìn thoáng qua liền đoán được tâm tư Long Liên Tâm, bà cụ lựa chọn thỏa hiệp. "Vậy con phải nói kỹ cho bà, bà thật không hiểu con đã làm cái gì, hiện tại thật sự đặc biệt rất mong chờ."

    Đương nhiên, bà cụ nói rất chân thật, không có tâm tư khác.

    Nghe bà cụ nói, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

    Không sao, không sao, hiện tại bà cụ không còn vướng bận gì nữa, sau này thật sự không tìm Long Liên Tâm tìm phiền toái, đúng không?

    Thành thật mà nói, cậu không đặc biệt muốn có chuyện đáng sợ xảy ra ở nhà.

    Kỳ thật cậu cảm thấy mình chịu chút ủy khuất cũng không làm được gì, dù sao cậu cũng chỉ có một mình mà thôi. Hơn nữa cậu biết, rất nhiều chuyện có thể học được để chịu đựng.

    Nói vài câu, cậu ngừng nói.

    Tuy rằng lời sau có chút kích động, nhưng tâm tình của cậu vẫn là không đặc biệt tốt, trong lòng không ngừng nghĩ tới cảnh tượng trước đó, thiếu chút nữa cũng bị dọa sợ.

    Phát hiện có chút không thích hợp, bà cụ lập tức ôm cậu vào lòng. "Con cũng thật là, có chuyện gì cứ nói thẳng với mẹ, sao lại giấu mọi chuyện trong lòng? Con có biết bà thấy con như vậy trong lòng có bao nhiêu đau lòng không."

    Nói xong, bà cụ chỉ cảm thấy càng thêm chán ghét Long Liên Tâm.

    Hận không thể lập tức lao ra đánh Long Liên Tâm.

    Bất quá, đây cũng chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi, cuối cùng bà cụ cũng không có thật sự làm ra quyết định như vậy, trong lòng vẫn đang không ngừng tự hỏi mình, sau này bà phải làm thế nào mới tốt.

    "Bảo bối, hôm nay đã khuya lắm rồi, đừng tiếp tục nghĩ những chuyện đau lòng kia, đi ngủ sớm một chút, ngày mai bà gọi con dậy sớm." Nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu, bà cụ vội vàng mở miệng.

    Nhưng bây giờ cậu không muốn ngủ chút nào.

    Nhưng bà cụ đã nói như vậy rồi, đột nhiên từ chối có lẽ có chút không lễ phép, chỉ có thể dùng sức gật đầu. "Vậy hôm nay con ngoan ngoãn đi ngủ đi, bà nội, nhớ kỹ lời bà hứa với cháu, ngày mai cháu còn có rất nhiều chuyện muốn nói với bà, hy vọng bà có thể tiếp tục nghe cháu nói."

    Tuy rằng hy vọng sẽ có chút mỏng manh, nhưng hiện tại cậu vẫn nguyện ý tiếp tục mong chờ một cái gì đó sẽ xảy ra.

    "Cục cưng, bà đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời con nói, ngày mai con nhớ kỹ đem mọi chuyện nói cho bà nội, ngày mai bà nội sẽ không làm việc gì, chỉ chuyên tâm nghe chuyện của con." thật ra bây giờ bà cụ đã sốt ruột rồi.

    Nhưng hiện tại đã quá muộn, bà hy vọng cậu có thể ngủ ngon.

    Bằng không nếu ngày mai để lại một đôi mắt thâm quầng, xấu không biết đâu mà lần.

    Lần sau, bà cụ sẽ ngủ với cậu.

    Không biết qua bao lâu, rốt cục cậu ngủ thiếp đi, hô hấp đều đều.

    Khác với vừa nãy, bây giờ trông cậu rất đáng yêu dễ thương, khiến bà cụ càng thích, không nhịn được véo mấy cái.

    "Mặc dù rất nhiề chuyện con không muốn nói với bà, nhưng bà nghĩ đã đến lúc bà nên điều tra một chút. Tuyệt đối không được để một số chuyện chôn chặt trong lòng con. Bà không đời nào tiếp nhận những chuyện như vậy." chẳng được bao lâu, bà cụ đột nhiên mở miệng, sắc mặt trở nên phức tạp hơn.

    Vừa rồi, bà cụ đã che giấu cảm xúc của mình.

    Dù sao bà thực sự không muốn phơi bày tất cả những suy nghĩ của mình.

    Nếu thực sự bị lộ, tình hình có thể thay đổi khác.

    Hơn nữa bà thật sự sợ tâm tình của mình quá nóng nảy, nếu lại dọa đến cháu trai bảo bối của mình thì thật sự không tốt.

    Lại nhẹ nhàng vuốt ve đứa cháu trai bảo bối, bà cụ vội vàng nói tiếp: "Bà căn bản không hiểu loại người như vậy, tại sao lại ngược đãi con mình? Thật sự là không biết xấu hổ, bà tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta."

    Hiện tại bà cụ đã chuẩn bị ngày mai gây đủ loại phiền phức cho Long Liên Tâm, mục đích là để Long Liên Tâm không vui.

    Hơn nữa Long Liên Tâm đại khái cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng chỉ có thể không ngừng thống khổ, không nói nên lời.

    Sau khi dỗ được đứa cháu trai bảo bối đi ngủ, bà cụ trở về phòng, chuẩn bị đi ngủ.

    Lập tức, bà cụ ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy mình thật sự rất mệt mỏi, ngủ ngon một chút cũng tốt hơn.

    "Thật lòng mà nói, hôm nay tôi đã nghĩ hôm nay không thể ngủ được. Lúc đó còn rất lo lắng." không biết nhớ tới chuyện gì, bà cụ lầm bầm lầu bầu.

    Nếu là như vậy, ngày mai cảm xúc của bà có thể sẽ càng thêm cáu kỉnh, lúc đó hành động có thể sẽ tàn nhẫn hơn một chút, lúc đó bà cảm thấy Long Liên Tâm có lẽ sẽ không tiếp nhận được.

    Thu hồi ánh mắt, bà cụ nhanh chóng trở về phòng, chậm rãi nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

    Ngày hôm sau sau khi tỉnh dậy, bà cụ lập tức đi tìm con trai, vẻ mặt nghiêm túc, lập tức nắm lấy tay con trai.

    "Mẹ, tối hôm qua mẹ gặp ác mộng sao? Sao đột nhiên mẹ lại làm như vậy?" ông thật sự không hiểu bà cụ làm cái gì.

    Nghĩ nghĩ, chỉ càng thêm rối rắm, không ngừng nghĩ xem mình có làm sai chuyện gì không, nếu không bà cụ hẳn sẽ không đột nhiên hành động như vậy.

    "Chẳng lẽ đến bây giờ con không biết tại sao mẹ tức giận sao?" bà cụ hổn hển.
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 474: Không tin

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đương nhiên ông không hiểu câu nói đường đột của bà cụ.

    Còn tự hỏi trong lòng có phải ông đã làm sai chuyện gì không.

    Nhưng gần đây ông rất khôn khéo, việc không nên làm đều không làm, rất nghiêm túc.

    Nếu là như vậy, bà cụ vì sao đột nhiên tới tìm mình, nói với ông những lời như vậy, khiến có chút khó hiểu?

    "Mẹ cảm thấy gần đây đầu óc của con càng ngày càng kém, có muốn hay không đi bệnh viện kiểm tra một chút, xem có vấn đề gì không?" Thấy con trai không nói lời nào, bà cụ lúc này mới cảm thấy mình càng cảm thấy khó chịu hơn.

    Quả nhiên những gì bà vừa nói là hoàn toàn sai.

    Nếu biết chuyện này sớm hơn, lẽ ra ngay từ đầu bà nên nói cặn kẽ mọi chuyện với con trai, để con trai suy nghĩ xem sự việc như thế nào, sau này nên làm gì?

    Nếu không, con trai bà sẽ không bao giờ có thể hiểu được một số điều.

    "Bây giờ mẹ không cầu con đối tốt với mẹ, dù sao bây giờ mẹ cũng đã già rồi, cũng không cần tiếp tục lo lắng những chuyện kia, hơn nữa mẹ có rất nhiều người hầu có thể chăm sóc mẹ." Không chút do dự, bà cụ tức giận nói.

    Vừa dứt lời, bà cụ vội vàng nói tiếp: "Mẹ phát hiện, mấy năm nay con nhìn không rõ người bên cạnh là như thế nào, con nói có phải gần đây đầu óc con có vấn đề không? Muốn mẹ mang con đi bệnh viện kiểm tra không?"

    Vì quá tức giận nên trong lòng bà cụ vẫn còn nhiều lời.

    Nhưng nếu thực sự nói ra tất cả, bà cụ tự hỏi trong lòng có nên nói ra hoàn toàn hay che giấu ý kiến của mình một chút.

    "Mẹ, sáng sớm con mới tỉnh lại, mẹ đột nhiên nói chuyện không hiểu ra sao, con thật không biết tình huống bây giờ như thế nào, mẹ có thể nói cho con biết một chút không?" Hiện tại ông hoàn toàn không nói nên lời, nhịn không được mà bắt đầu huyên thuyên.

    Giải thích cặn kẽ cũng không hiểu cũng là bình thường, tại sao bây giờ bà cụ lại càng thêm tức giận?

    Ngược lại ông càng thêm không hiểu, tiến lại gần hơn một chút.

    Không chút do dự, bà cụ kể lại chính xác những gì bà nghe được ngày hôm qua, nhưng bà không nói là cháu trai đã nói với bà, kẻo sau này sẽ xảy ra chuyện không hay.

    "Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết rốt cuộc mẹ đã nghe ai nói chuyện này không? Mẹ không có bất kỳ bằng chứng nào cả. Tại sao mẹ lại nói những lời như vậy? Con nghĩ điều này đối với Long Liên Tâm thật không công bằng, chúng ta nên đi hỏi Long Liên Tâm, sau đó lại xoắn xuýt chuyện khác." hoàn toàn không muốn tin lời của bà cụ, bây giờ ông cũng rất nghiêm túc.

    Bây giờ, điều duy nhất ông muốn thấy là bằng chứng.

    Đương nhiên, nếu tình huống này xảy ra, như vậy người cuối cùng tự mình chết tất nhiên là Minh Minh, hắn căn bản không có tâm tư gì khác.

    "Con thật sự cho rằng mẹ không tìm được chứng cứ sao? Nếu con còn tiếp tục nói lời này, mẹ lập tức sẽ cho người đi điều tra, đến lúc đó sự tình sẽ không đơn giản như vậy, có thể sẽ trở nên phức tạp hơn một chút, tới lúc đó xem con nói thế nào?" chậm rãi nói, bà cụ đột nhiên cảm thấy có chút tốt.

    Tại sao không có cách nào hiểu được lời nói vừa rồi của bà che dấu ý tứ gì? Còn muốn bà phải giải thích một lần nữa.

    "Mẹ, con biết hiện tại mẹ có thể có chút ý kiến không tốt về cô ấy, nhưng con cảm thấy trong rất nhiều trường hợp đều không tốt, mẹ nên suy nghĩ kỹ." Không chần chờ nửa phần, ông nghiêm túc mở miệng.

    Sau khi nói xong, ông lại vội vàng nói tiếp: "Bất kể như thế nào, con cảm thấy bà ấy làm rất nhiều việc kỳ thực đều có chủ ý của mình, chúng ta cũng không cần luôn luôn đổ hết trách nhiệm cho bà ấy, như vậy là không tốt, có lẽ những gì người khác nói không phải là tất cả sự thật."

    Ông cảm thấy ông vẫn có chút hiểu Long Liên Tâm.

    Hơn nữa, trừ ông ra, trong nhà hẳn là không có người nào khác nguyện ý giúp Long Liên Tâm, hiện tại ông cũng muốn đối đãi Long Liên Tâm càng tốt.

    "Vừa rồi tại sao đột nhiên nói như vậy? Con cảm thấy mẹ quá đáng sao? Rõ ràng là mẹ không ngừng nghĩ tới hai người các con, chẳng lẽ con không hiểu mẹ sao?" hiện tại bà cụ đồng ý, ngược lại trong lòng còn có chút phiền muộn.

    Trong lúc nhất thời, bà cụ thực sự không biết nên nói gì với con trai mình, đủ loại cảm xúc cứ giúp bà nhớ lại những điều đó.

    Có vẻ như bà thực sự nên đi điều tra.

    Nếu thật sự có chuyện, lời nói của bà sẽ càng thêm khẳng định, sẽ không lại bị con trai phản bác.

    Quan trọng nhất là bà cụ cảm thấy con trai mình hoàn toàn vô dụng.

    Theo lý mà nói, con trai bà phải giúp bà mới đúng, tại sao từ đầu đến cuối nó cứ nói thay Long Liên Tâm?

    Có phải đã quên thân phận của mình rồi hay không?

    "Mẹ, con đại khái đoán được bây giờ mẹ đang nghĩ gì. Thật ra con vẫn luôn rất thích mẹ, rất thích quan tâm mẹ, nhưng có một số việc chúng ta phải thực tế, cho nên con xin lỗi, con không có cách nào có cùng suy nghĩ với mẹ." nhẹ nhàng vỗ vai bà cụ, ông vội nói.

    Nhưng an ủi không bao lâu, ông liền nhanh chóng tiếp tục giải thích với Long Liên Tâm, có đủ loại từ ngữ, tất cả đều là vì Long Liên Tâm.

    Càng nói, ông càng cảm thấy Long Liên Tâm thực sự rất đáng thương.

    Nếu không phải vì có ông, có thể cuộc sống sau này của Long Liên Tâm sẽ càng thêm tăm tối, lúc đó cũng không biết mình có thể làm sao bây giờ.

    Có lẽ ông đã quá thất vọng về cuộc sống, chuyện gì cũng không dám nghĩ nhiều.

    "Con cũng thật là, ông cũng làm thật tốt, bây giờ mẹ không muốn tiếp tục nói chuyện với con." nhìn cũng không nhìn ông một cái, bây giờ bà cụ chỉ cảm thấy có chút bực bội.
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 475: Tranh chấp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một lúc lâu sau, bà cụ mới bình tĩnh lại được một chút.

    "Con cảm thấy hai chúng ta tựa hồ cũng không có gì khác tiếp tục nói, hai người chúng ta không nên tiếp tục nói, tách ra là được, không cần tiếp tục." cũng không muốn nhìn thấy bà cụ, hiện tại đã nghiến răng nghiến lợi rồi.

    Kỳ thật bà cụ còn có rất nhiều lời muốn nói thẳng, nhưng nếu thật sự nói ra, bà cảm thấy con trai nhất định sẽ nói ra một câu làm cho bà đau lòng.

    Quên đi, không cần hành hạ bản thân.

    Lỡ sau này xảy ra chuyện gì, sẽ khiến hắn có chút suy sụp.

    "Con đúng là một đứa ngốc, vừa rồi mẹ nói nhiều như vậy, con còn không muốn tin những chuyện kia, chẳng lẽ là đợi thật sự xảy ra sao?" bà cụ tràn đầy bất đắc dĩ, vội vàng tiếp tục nói, trực tiếp dùng sức đánh con trai mình một cái.

    Bây giờ bà hận không thể đuổi con trai mình ra khỏi nhà.

    Nếu như vậy bà cũng sẽ không tức giận đến mức này.

    "Mẹ, mẹ không cần phải hung dữ như vậy, con nghĩ những gì con nói cho bà ấy thực ra cũng có cơ sở, nếu mẹ thật sự muốn nói rõ với con, vậy hi vọng hiện tại mẹ lấy ra chứng cứ." ông nghiêm túc nói.

    Dù sao từ đầu đến cuối, ông đều tin tưởng Long Liên Tâm.

    Hơn nữa ông cảm thấy Long Liên Tâm luôn luôn ôn nhu, không có khả năng làm những chuyện không thể nói.

    Tại sao bây giờ bà cụ lại nghĩ Long Liên Tâm nhiều như vậy?

    Nếu như Long Liên Tâm biết bà cụ nghĩ bà ấy như thế nào, sau này bà ấy nhất định sẽ rất khổ sở, nói không chừng còn rời khỏi cái nhà này, không bao giờ trở lại nữa.

    Không, không, ông tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

    "Hiện tại mẹ đột nhiên cảm thấy con căn bản không phải là con trai ruột của mẹ, ngay cả tâm tư của mẹ con cũng không hiểu, sao con có thể gánh vác được thân phận này? Thật sự là làm cho mẹ có chút hổ thẹn." đều đã thành như vậy, hiện tại bà cụ cái gì cũng dám nói.

    Dù sao hiện tại bà cụ cũng không sợ, dù sao bà cũng không có làm chuyện gì xấu, bà chính là tức giận.

    Quan trọng nhất là, cho dù thế nào bà cũng là mẹ của ông, cho dù ông có tức giận với bà cũng không thể làm gì được bà, hiện tại bà vẫn rất chắc chắn.

    "Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại nói những lời như vậy? Chẳng lẽ mẹ thật sự muốn con giận mẹ sao? Con thật sự không muốn như vậy." Nghe bà cụ nói như vậy, người đàn ông nhất thời có chút kích động.

    Ông chưa bao giờ nghĩ rằng bà cụ sẽ nói thẳng như thế này.

    Theo lý mà nói, bà cụ bình thường ôn hòa hơn, cho nên bà cụ sẽ không làm một số chuyện xấu, ông vẫn luôn đặc biệt an tâm đối với bà cụ.

    Ông cũng không hỏi về những chuyện khác.

    "Mẹ cảm thấy lời mẹ vừa nói rất đúng, hai người các con ra ngoài sống đi, dù sao mẹ thấy các con đều có tiền." bây giờ bà cụ hoàn toàn không muốn tiếp tục nhìn thấy ông nữa, trực tiếp thu hồi ánh mắt của mình.

    Bà cảm thấy bà thực sự không thể ở cùng một chỗ với con trai mình.

    Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bà tức chết.

    "Vậy sao bây giờ mẹ còn nói những điều quá đáng như vậy? Bây giờ mẹ nên bình tĩnh lại một chút, con sẽ từ từ đợi mẹ, tha thứ cho hai chúng ta, rồi hai chúng ta sẽ không có chuyện gì xảy ra." nhìn thấy hiện tại bà cụ càng thêm tức giận, ông cũng rất lo lắng.

    Nếu không ông cảm thấy rằng mình sẽ không thể thư giãn và rời khỏi đây.

    Đáng tiếc suy nghĩ của chính mình một chút cũng không nhận được sự đồng ý của bà cụ, ngược lại bà cụ lại vô cùng khổ sở nói: "Con có nhớ vừa rồi con nói với mẹ những gì không? Sao đột nhiên lại làm ra chuyện như vậy?"

    Có vẻ là bị hỏi tới, ông thật lâu cũng không nói một lời nào.

    Khi gần như nghĩ ra điều gì đó, ông đột nhiên nghe thấy giọng nói của bà cụ. "Mẹ thực sự có rất nhiều điều muốn nói với con, nhưng con không muốn nghe mẹ nói mẹ cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, chẳng lẽ thật sự muốn mẹ đem tất cả chứng cứ chính xác cho con, con mới tin mẹ sao?"

    Kỳ thật, bà cụ không có bằng chứng nào.

    Bà chỉ muốn dọa con trai mình mà thôi, ngoài ra cô không có ác ý gì khác.

    "Vậy có phải bây giờ con đã quên hai chúng ta còn đang thương lượng một chuyện rất quan trọng, chẳng lẽ con không muốn tiếp tục thảo luận sao? Mẹ cảm thấy ý tưởng vừa rồi của con rất sai lầm." rõ ràng hiện tại bà cụ đã sớm không muốn tiếp tục nói, nhưng con trai bà vẫn định nói tiếp.

    Lúc này thực sự không biết phải nói gì.

    "Vừa rồi con cãi lại mẹ còn chưa tính, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả một chút biến hóa trên mặt mẹ cũng không nhận ra sao?" Thật sự chịu không nổi nữa, bà cụ hét lớn một tiếng.

    Bằng không lửa giận trong lòng bà làm sao giấu được?

    "Mẹ, con không có cãi mẹ, con chỉ là trình bày sự thật mà thôi, nếu mẹ thật sự cho rằng những gì mẹ vừa nói là sự thật, vậy bây giờ mẹ có thể cho con xem chứng cứ, con nhất định sẽ không do dự mà lựa chọn tin tưởng." Thời gian sau, ông giải thích rõ ràng, thấu tình đạt lý khiến bà cụ có chút cảm động.

    Cảm động thì cảm động, bây giờ bà cụ vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.

    "Bây giờ mẹ rất nghiêm túc nói cho con biết. Những gì mẹ vừa nói với con hoàn toàn là sự thật. Không có ý lừa gạt con. Nếu con thật sự không muốn tin, vậy thì con nên hỏi Long Liên Tâm, mẹ cũng không biết Long Liên Tâm có nói cho con hay không."

    Đứng thẳng người, bà cụ không có ý niệm tiến lên, bà chỉ muốn ở lại nơi này.

    Nói xong một câu, Long Liên Tâm vội vàng tiếp tục nói.

    Nhưng đã đến lúc này, ông vẫn là cùng Long Liên Tâm nói rõ, vẫn luôn tin Long Liên Tâm là tốt nhất.

    Nói đi nói lại, bà cụ lúc này thật sự không nói được lời nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2024
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 476: Bảo vệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian sau đó, cả hai đột nhiên trở nên rất im lặng.

    Họ không muốn nhìn thấy đối phương, chính là một câu cũng không nói.

    Qua một hồi lâu, bà cụ vẫn là chịu không nổi nữa: "Được rồi được rồi, hiện tại mẹ cũng không có cái gì khác muốn nói với con, mẹ chỉ nghĩ con nên đi hỏi cô ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

    Rõ ràng bà cụ còn muốn nói nhiều nữa, nhưng cảnh tượng vừa rồi cứ hiện lên trong đầu, cuối cùng bà đành lựa chọn từ bỏ.

    Nếu bà cụ vẫn nói như vậy, suy nghĩ đầu tiên của ông kỳ thật chính là bác bỏ lời nói của bà cụ.

    Nhưng lần này bà cụ quá nghiêm túc, khiến ông có chút sững sờ.

    Theo lý mà nói, trước đây bà cụ sẽ không hành động như vậy, ông cảm thấy bà cụ hẳn là cân nhắc rất nhiều chuyện.

    Cuối cùng bà cụ cũng định tự mình nói hết mọi chuyện, vì sao ông lại không muốn tin tưởng bà cụ?

    Không thể không nói, hành vi của ông thực sự hơi quá.

    Một lúc sau, lời nói của ông dịu dàng hơn rất nhiều. "Vậy lần sau con suy nghĩ kỹ, con sẽ đến hỏi bà ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu bà ấy không muốn trả lời, vậy thì con cũng không có cách nào khác, mẹ đừng tiếp tục tìm chuyện nữa."

    Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng ông Đường vẫn tin vào Long Liên Tâm.

    Hơn nữa, trong lòng ông còn đang tìm đủ loại lý do cho Long Liên Tâm.

    Vừa nhìn ông Đường, bà cụ đã hiểu lúc này ông Đường đang nghĩ gì, bà bất đắc dĩ lắc đầu, "Mẹ biết bây giờ con căn bản không coi trọng lời nói của mẹ, cho dù vừa rồi con đồng ý với mẹ, nhưng mẹ cũng không tin, hơn nữa bây giờ mẹ càng thất vọng về con."

    Không biết nhìn đi nơi nào, bà cụ đã lui về phía sau mấy bước, "Mặc dù nói cháu trai cũng chỉ là con ngoài giá thú mà thôi, nhưng dù thế nào cũng là cháu của mẹ, mẹ tuyệt đối sẽ không để cho nó chịu bất cứ tổn hại gì. Nếu sau này Long Liên Tâm lại dám làm chuyện như vậy, mẹ cũng không biết mình sẽ làm gì."

    Thực ra, nói thật, bà cụ không đặc biệt thích cháu trai của mình.

    Nhưng giữa hai người bọn họ quan hệ huyết thống căn bản không thể thay đổi, bà cụ cảm thấy mình nên đối với cháu trai tốt một chút, không để cho cậu chịu bất kỳ tổn hại nào.

    Đối với các tình huống khác, bà sẽ suy nghĩ sau.

    Nếu thật sự vô tình quên mất một số chuyện, bà hi vọng sau này sẽ có người nhắc nhở mình, để bà nhớ đến.

    "Mẹ, mẹ nói như vậy hẳn là đi quá xa rồi. Mặc dù vừa rồi con nói với mẹ nhiều như vậy cũng không cùng ý kiến, nhưng mặc kệ mẹ nói thế nào chúng ta cũng là mẹ con, rất nhiều chuyện kỳ thật con hy vọng có thể đứng về phía mẹ." vẻ mặt của ông dần dần trở nên nghiêm trọng hơn, bây giờ ông bắt đầu giải thích với bà cụ.

    Nhưng vì chuyện vừa rồi, bà cụ cái gì cũng không muốn tin.

    Càng nghĩ, bà cụ càng cảm thấy tâm tình của mình đặc biệt không tốt.

    "Nếu như hiện tại con thật sự nghĩ cho mẹ, mẹ cảm thấy con cũng không nên làm chuyện xấu." Trong đầu đột nhiên hiện lên một số cảnh tượng, bà cụ không khỏi nói ra lời này.

    Ngay lập tức, bà cụ sải bước đến bên ông Đường, vỗ nhẹ vào vai ông Đường: "Tại sao con không muốn nghe mẹ nói? Mỗi lời mẹ nói đều vì nghĩ cho con."

    Nói xong, bà cụ đột nhiên cảm thấy hành động của ông Đường thực ra rất bình thường.

    Chắc là do vừa rồi bà quá tệ mức quá đáng nên ông Đường mới có thái độ như vậy.

    Nhưng trong lòng bà cụ nghĩ nhiều như vậy, nhưng vẫn không có ý định thừa nhận.

    Điều quan trọng nhất là cháu trai nhà mình, nó thực sự bị bắt nạt.

    Nghĩ đến bộ dáng đau đớn của cháu trai ngày hôm qua, bà cụ chỉ thấy trong lòng càng thêm cáu kỉnh.

    Nếu có thể, bà cụ thật muốn lập tức đi gặp Long Liên Tâm, cùng Long Liên Tâm hảo hảo thảo luận về cháu trai của bà.

    Nếu Long Liên Tâm còn muốn làm như vậy, bà tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Long Liên Tâm, còn trực tiếp đánh Long Liên Tâm.

    Dù sao bây giờ bà cũng không quan tâm đến bất cứ điều gì.

    Hơn nữa, nếu không có Long Liên Tâm, làm sao bây giờ bà lại biến thành như vậy?

    Nói như vậy, lão thái thái đều là ôn nhu tốt đẹp, thường được người khác khen ngợi.

    "Bây giờ mẹ cũng không thật sự muốn nói chuyện với con, nếu như con không có cùng quan điểm với mẹ, mẹ hi vọng con có thể lập tức rời đi, miễn một hồi mẹ thật sự làm gì con." nắm chặt tay, bây giờ bà cụ bây giờ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

    Nếu có thể, bà cụ thật hy vọng ông Đường có thể cẩn thận nghe mình nói, không nên luôn luôn tin tưởng Long Liên Tâm một cách mù quáng.

    Có lẽ Long Liên Tâm đôi khi đúng, nhưng bà cụ phát hiện, lúc đó khả năng thật ra nhỏ hơn một chút.

    "Mẹ, con nhớ mẹ đến tìm con để thảo luận về Long Liên Tâm, tại sao bây giờ mẹ lại đột nhiên để con đi? Con đột nhiên cảm thấy gần đây tính tình của mẹ hình như khá hơn." hình như tâm tình có chút không tốt, ông Đường không khỏi phàn nàn.

    Nào biết đâu rằng, một câu của ông liền tức khiến bà cụ tức giận, "Con có biết bây giờ con đang nói gì với mẹ không? Có phải con đã quên mẹ là mẹ của con không?"

    Bây giờ, bà cụ thực sự không cách nào giữ cho mình bình tĩnh.

    Hơn nữa, hình ảnh cháu trai khóc luôn hiện lên trong đầu bà, trong lòng bà càng thêm cáu kỉnh.

    Mọi thứ hỗn loạn đến mức bà muốn mắng người khác.

    Trong lúc nhất thời, trong đầu bà lại hiện lên một số cảnh tượng, dần dần bà cụ cũng không muốn nói cái gì, chỉ là tùy ý nhìn ông Đường, một chút phản ứng cũng không có.

    Cũng không biết cháu trai nhà mình bây giờ như thế nào rồi.

    Mặc dù cháu trai chỉ là con ngoài giá thú, nhưng bà cụ đã quyết định, chỉ cần hắn cậu duy trì việc học của nhà họ, bà sẽ không bao giờ để cậu chịu bất kỳ ủy khuất nào, cũng sẽ không để hắn bị ức hiếp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2024
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 477: Long Liên Tâm bị oan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông Đường nhìn thấy vẻ mặt tức giận của bà cụ, trong lòng thầm nghĩ, xem ra chuyện này là thật, không ngờ Long Liên Tâm lại như vậy, lúc này ông lại nghĩ đến Đường Âm, lúc trước Đường Âm cũng bị đối xử như thế này.

    Long Liên Tâm này thật đúng là không để cho ông bớt lo, ông cau mày nói với bà cụ: "Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đi hỏi bà ấy, nếu thật sự là bà ấy ra tay, con nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho bà ấy."

    Khi bà cụ vừa nghe ông nói như vậy, yên tâm gật đầu, nói với ông Đường: "Con trai, mẹ biết con rất thích người phụ nữ đó, nhưng mẹ sẽ giúp con riêng của con, dù sao nó cũng là cháu trai của mẹ. Con không thể phân biệt đối xử."

    Ông Đường nghe bà cụ nói xong, biết bà không nỡ nhìn cháu mình chịu ủy khuất nên gật đầu. Ông tiến lên một bước, nắm tay bà cụ, nói với bà cụ: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không để cháu trai mẹ chịu ủy khuất".

    Lúc này ông Đường mới quay đầu nhìn thiếu niên phía sau, hình như có chút sợ hãi không dám lại gần. Ông Đường đi tới xoa đầu cậu nói: "Con ngoan, bây giờ ba đi đòi lại công bằng cho con, ba tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ con."

    Cậu bé nghe đến đây thì hai mắt chợt sáng lên, vui sướng nhào vào lòng ông Đường, nói với ông Đường: "Cảm ơn bố, nhưng cô đó cứ làm con sợ, con sợ cô ấy lắm." Ông Đường biết người cậu đang nói đến là Long Liên Tâm, lúc này ông cau mày, nghĩ rằng Long Liên Tâm thực sự quá đáng.

    Trước đây đối xử với Đường Âm như vậy, bây giờ lại đối xử với con trai ông như vậy, lần này nhất định phải đòi lại công bằng cho hai người họ, ông Đường nhíu mày an ủi cậu bé nói: "Được rồi, con trai, con đi theo bà nội trước đi, bây giờ ba sẽ đi hỏi bà ấy rốt cuộc muốn thế nào mới từ bỏ ý đồ."

    Thấy ông tức giận, cậu bé ngoan ngoãn buông tay trốn sau lưng bà cụ, sau đó ông Đường tức giận đi lên lầu, muốn hỏi chuyện với Long Liên Tâm.

    Cậu bé nhìn bà lo lắng hỏi: "Bố, có sao không? Trông ông ấy rất tức giận."

    Bà nội vỗ nhẹ vào tay cậu bé và vui vẻ nói: "Cháu ngoan, con sợ gì? Ba con đi đòi công bằng cho con, người phụ nữ xấu xa đó ác giả ác báo, con không biết trước đây cô ta đối xử với chị gái Đường Âm của con như thế nào. Lúc đó sau khi Đường Âm nói với chúng tôi, chúng tôi đều rất tức giận."

    Cậu bé gật đầu nửa hiểu, dù sao ở tuổi của cậu, cậu vẫn chưa hiểu được âm mưu giữa phụ nữ, cậu bé rơm rớm nước mắt, hỏi bà cụ: "Bà ơi, có thật là cháu không làm người khác thích không? Tại sao cô đó không thích con?"

    Bà cụ vội vỗ vỗ tay cậu nói: "Sao lại như vậy? Cháu ngoan, con đương nhiên được hoan nghênh, bà thích cháu nhất, cháu xem, các anh chị của cháu đều đã ra ngoài chơi rồi, bọn họ không muốn trở về, chỉ có con ở cùng bà, thật tốt, bà thích con nhất."

    Bên này, ông Đường đang đi lên lầu thì di động trong túi đột nhiên vang lên, nhìn thấy người gọi đến là Chu Lâm, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, ông nhấc máy, dịu dàng nói: "Alo, vợ à, sao giờ này lại gọi anh?"

    Chu Lâm ở bên kia làm nũng nói: "Chồng, em nhớ anh, sao có thể không gọi điện thoại cho anh? Bây giờ anh đang bận sao?" ông Đường không định nói chuyện này cho cô ta biết, ông không muốn tăng thêm phiền não cho Chu Lâm, vì thế liền nói với bà ta: "Không có gì, anh ở nhà với mẹ và con, con của chúng ta không phải mới đón về không lâu sao? Thế nào, có muốn nói chuyện với con không."

    Chu Lâm nũng nịu nói: "Ừ, đã mấy ngày không gặp con trai, không bằng hôm nay đưa con trai đến gặp em." ông Đường cau mày, trong lòng có chút không biết làm sao, không ngờ Chu Lâm ở đó nhớ con nhiều như vậy, nhưng ông không bảo vệ tốt con trai của họ, khiến cậu ở đây phải chịu nhiều đau khổ.

    Ông Đường thở dài, nói với Chu Lâm: "Bảo bối, đừng lo, chờ anh xử lý xong chuyện bên này liền mang con trai về gặp em." Chu Lâm nghe xong mỉm cười ngọt ngào, nói với ông" "Vậy anh nhất định phải giữ lời hứa."

    Hai người ngọt ngào nói vài câu rồi cúp điện thoại, nhưng Chu Lâm bên kia lại cảm thấy hơi bất an, cô ta biết Long Liên Tâm nhất định sẽ không đối xử tốt với con trai mình, nhưng bây giờ ông Đường lại không cho cô ta đến, cô ta cũng không thể không biết xấu hổ nói ra trước.

    Nhưng cô đã đổi ý, có ông Đường ở bên, cho dù Long Liên Tâm đó có hung hãn đến mấy cũng không thể làm gì con trai cô ta. Ông Đường bỏ điện thoại vào túi, tiếp tục đi lên lầu, tiếng dép đi trong nhà truyền đến, Long Liên Tâm trên lầu đang ngồi thoải mái trên ghế sô pha, nhưng lúc này bà ta đột nhiên đứng dậy, hốt hoảng với một cây chổi bắt đầu quét dọn.

    Bà ta cố gắng hết sức để giả làm một người vợ và người mẹ tốt trước mặt ông Đường, quả nhiên, khi ông Đường mở cửa đã nhìn thấy bộ dạng của Long Liên Tâm.

    Ông Đường cau mày, ông biết Long Liên Tâm là người như thế nào, vì vậy ông sẽ không bị những biểu hiện giả dối này lừa gạt, Long Liên Tâm nhìn thấy ông liền giả vờ kinh ngạc, nói với ông: "Ồ, ông Đường, sao ông lại tới đây?"

    Ông Đường không có hứng thú liếc nhìn bà ta một cái, nói với bà ta: "Những việc này để cho người hầu làm là được, bà không cần tự mình làm."

    Long Liên Tâm giả bộ hiền lành nói: "Làm sao có thể làm như vậy? Chúng ta không thể để họ làm mãi, tôi cũng muốn giúp họ chia sẻ gánh nặng."

    Ông Đường nhìn vẻ mặt đạo đức giả của Long Liên Tâm, cảm thấy Long Liên Tâm thật sự có thể giả bộ, ông cười lạnh hai tiếng, nói với Long Liên Tâm: "Bà giả vờ giỏi thật, thế nhưng còn dám hãm hại con trai tôi."

    Long Liên Tâm rất kinh ngạc, vẻ mặt khó hiểu hỏi ông Đường: "Làm sao có thể? Làm sao tôi có thể hại con của chúng ta."

    Nhìn thấy sự đạo đức giả của bà ta, ông Đường không thể không chế nhạo nói: "Đó không phải là con của chúng tôi, đó là con của tôi."

    Long Liên Tâm vừa nghe thấy điều này, lập tức biết ông đang nói về đứa con ngoài giá thú kia, nói cách khác, đứa con hoang đó nói bà ta hại nó, nhưng bà ta không hề làm chuyện chuyện này.

    Long Liên Tâm rất khó hiểu, hỏi Đường ông. "Ông có chắc không? Làm sao ông biết đó là tôi? Hơn nữa tôi thực sự không làm hại nó, ông ngậm máu phun người, chồng à."

    Ông Đường thấy bà ta không biết hối cải, không muốn để ý đến bà ta. Ông quay đầu đi không nói lời nào.
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 478: Long Liên Tâm không thừa nhận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này, Long Liên Tâm đạo đức giả đặt lên cánh tay ông, nói với ông: "Ông nhất định phải tin tưởng tôi, chồng à."

    Nhưng ông Đường lại bỏ đi, nói với bà ta: "Đừng chạm vào tôi, tôi cảm thấy bây giờ bà thực sự rất vô lý, sau này nếu bà dám xuống tay với nó, đừng trách tôi không khách khí với bà." Nói xong, ông Đường bỏ đi.

    Lúc này, Long Liên Tâm giả vờ rơi nước mắt, tiến lên ôm lấy đùi ông Đường, lê hoa đái vũ khóc nói: "Chồng à, ông phải tin tôi, tôi thật sự không làm chuyện có lỗi với ông. Hơn nữa sao tôi có thể hại con của ông, tôi biết nó đối với ông rất quan trọng, hơn nữa bà cụ cũng thích nó như vậy, sao tôi có thể hại nó?"

    Ông Đường nhìn bà ta một cách chán ghét, nói với bà ta: "Ha ha, con trai tôi chính mồm chỉ ra bà, bà còn gì để nói nữa? Bây giờ bà bày ra bộ dạng đáng thương này cho ai xem? Để tôi nói cho bà biết, bà cụ cũng sẽ không giúp bà, đó cũng là cháu của bà ấy, bây giờ bà hại cháu của bà ấy, bà cảm thấy bà ấy sẽ thích bà sao?"

    Lúc này bà cụ mới lên lầu, bởi vì sợ thủ đoạn của Long Liên Tâm quá cao, ông Đường không chống đỡ nổi, nếu con trai cúi đầu trước Long Liên Tâm, cháu trai của bà sẽ phải chịu ủy khuất vô ích.

    Bà cụ chống gậy từng bước đi lên lầu, lúc này con riêng của ông Đường cũng đang đỡ bà, họ đi một đường lên lầu, chỉ thấy Long Liên Tâm ôm đùi ông Đường không chịu buông tay.

    Bà cụ cau mày, bước nhanh đi tới, đem Long Liên Tâm đẩy ngã xuống đất, Long Liên Tâm không nhìn thấy bà cụ, bị đẩy ngã xuống đất.

    Cậu bé vẫn còn có chút sợ hãi, chỉ biết trốn sau lưng bà cụ, bà cụ nhìn thấy cảnh này càng đau lòng hơn, thầm nghĩ, đứa bé này bị Long Liên Tâm dọa đến mức nào.

    Lúc này, bà cụ dùng quải trượng chỉ vào Long Liên Tâm hung ác nói: "Cô xem cô dọa cháu trai của tôi thành bộ dáng gì, cô cái này người phụ nữ xấu xa, cô nhất định phải thấy bà cụ tôi chết cô mới vừa lòng sao?"

    Long Liên Tâm nghe bà cụ nói như vậy, vội vàng nói: "Mẹ nói cái gì, mẹ, làm sao con có thể nguyền rủa mẹ chết, con còn chưa hiếu kính mẹ."

    Bà ta đứng dậy muốn nắm lấy cánh tay bà cụ, nhưng bà cụ đã đẩy ra. Bà cụ nói: "Sao tôi không nhìn ra cô muốn hiếu thuận với tôi, nhưng tôi có thể nhìn ra cô muốn hại cháu tôi. Cô hại cháu tôi không phải là muốn làm tôi tức chết sao?"

    Nghe vậy, Long Liên Tâm vội vàng nói: "Làm sao có thể? Con một mực trung thành tận tâm với Đường gia các ngươi, sao có thể hại con cháu Đường gia? Mặc dù đứa nhỏ này không phải con ruột của con, nhưng con nhất định sẽ đối xử với nó như con ruột của con."

    Lúc này ông Đường lên tiếng, ông Đường nói: "Rất nhanh sẽ không cần bà, nếu bà vẫn nói như vậy, tôi sẽ sớm đem Chu Lâm đến thay vị trí của bà."

    Long Liên Tâm nghe thấy vậy liền hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống van xin ông Đường: "Chồng, đừng, sao ông có thể thay thế tôi, hơn nữa tôi cũng sinh con trai cho ông, ông không thể đối xử với tôi như vậy."

    Ông Đường cười lạnh một tiếng nói: "Nhưng bây giờ bà lại đến hại con tôi."

    Cậu bé vừa nghe thấy mẹ mình liền vui vẻ tới nhảy cẫng lên, nói với ông Đường: "Thật sao? Bố thật sự sẽ để cho mẹ con đến sao?"

    Ông Đường nhìn cậu, dịu dàng chạm vào đầu cậu, gật đầu. Long Liên Tâm nhất thời tâm như tro tàn, sao lại thế này? Sao trong nháy mắt địa vị của bà ta đột nhiên trở nên thấp như vậy? Có vẻ như đứa con hoang này đã làm gì đó.

    Bà hung ác nhìn đứa con hoang, đứa con hoang thấy Long Liên Tâm liếc xéo mình, vội vàng chạy đến chỗ bà cụ, bộ dạng ủy khuất nói với bà cụ: "Bà nội, bà ấy trừng con, con nhìn thấy rồi, ánh mắt rất ác độc, bà ấy lại muốn hại con hả bà nội?"

    Bà cụ vội vàng vỗ vỗ tay cậu nói: "Không phải không phải, cháu ngoan, sao bà có thể để người khác hại con, sớm muộn gì bà cũng đuổi người phụ nữ độc ác này ra khỏi nhà."

    Lúc này, Long Liên Tâm vội vàng thay đổi bộ dạng, giả nhân giả nghĩa đi tới, nắm lấy tay của đứa con hoang, nói: "Làm sao mẹ có thể hại con, con cũng là con cháu nhà ta, mẹ sẽ không hại con."

    Sau đó bà liền trộm nhéo cậu bé một cái định trút giận, nhưng cậu bé lại kêu lên một tiếng, rồi khóc thảm thiết.

    Ngay cả Long Liên Tâm cũng bị thao tác này làm cho ngây người, chuyện gì xảy ra, tuy rằng bà ta véo cậu, nhưng rất nhẹ, ai nói vừa rồi cậu đổ oan cho bà ta, bà ta không thể báo thù sao?

    Nhưng lúc này thấy cậu khóc thảm thiết như vậy, bà cụ Đường vội vàng chạy tới an ủi, cho rằng Long Liên Tâm vừa rồi trong lúc họ không chú ý nhất định đã lén bắt nạt cậu bé.

    Bà cụ tức giận đi tới, trực tiếp tát Long Liên Tâm một cái, nói với bà ta "Cô cái người phụ nữ điên này, cô thật sự là điên rồi, dám trước mặt tôi bắt nạt cháu trai của tôi, cô tính là cái thá gì, con trai, con xem cô ta dám làm trò trước mặt chúng ta. Nếu chúng ta không ở đây, cô ta còn không phải vô pháp vô thiên sao."

    Ông Đường cau mày chán ghét nhìn Long Liên Tâm: "Bà làm tôi thật thất vọng, sau này tôi không cho phép bà chạm vào nó nữa, nếu để tôi nhìn thấy, bà sẽ bị đuổi ra khỏi nhà."

    Long Liên Tâm sợ tới mức run rẩy, bà ta không muốn mất đi cuộc sống giàu có hiện tại, dù sao bà ta hao tổn tâm cơ mới đi tới bước này, bà ta tuyệt đối không bao giờ chắp tay nhường cho người khác, đặc biệt là Chu Lâm, kẻ đã dụ dỗ chồng bà ta. Chuyện này bà ta còn chưa tính sổ đâu.

    Sao bà có thể nhường vị trí của mình cho cô ta? Bà ta vội vàng quỳ xuống cầu xin ông Đường và bà cụ tha thứ, nói: "Xin lỗi chồng, tôi sai rồi, vừa rồi tôi không cẩn thận nắm hơi chặt, tôi không có ý hại nó, ông nhất định phải tin tôi, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức làm một người mẹ tốt. Các người đừng đuổi tôi đi."

    Ông Đường nhìn bà ta, luôn cảm thấy bà ta còn đang diễn kịch nên không để ý đến bà ta, nói với bà cụ: "Mẹ, chúng ta đi xem đứa nhỏ có sao không, con đi gọi bác sĩ."

    Bà cụ gật đầu, sau đó ba người đi xuống lầu, để lại Long Liên Tâm một mình ở trong phòng. Long Liên Tâm rất tức giận, bà ta cảm thấy người thiếu niên kia đang gây rắc rối cho mình, từ một loạt sự việc này có thể thấy cậu rõ ràng đang nhắm vào bà ta.

    Bà ta càng nghĩ càng tức giận, thật là quá đáng, rõ ràng cái gì bà ta cũng không làm, còn muốn toàn tâm toàn ý đối đãi với cậu, hiện tại lại đổ oan cho bà ta, thật là xui tám đời.
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 479: Long Liên tâm tức giận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Liên Tâm hung ác đứng lên, nói với người hầu: "Nhanh đi lấy đồ ăn ngon cho tôi, hôm nay thật sự là tức chết tôi rồi."

    Thấy bà ta tức giận như vậy, người hầu vội vàng bỏ đi. Ở tầng dưới, bà cụ và ông Đường đã kiểm tra cậu bé cẩn thận, thấy không có gì.

    Họ thở phào nhẹ nhõm, thiếu niên cảm thấy rất hạnh phúc, nói với ông Đường: "Bố, có bố thật tốt, trước đây chỉ có một mình mẹ và con, rất vất vả." ông Đường có chút cảm động sờ đầu cậu nói: "Không có việc gì, sau này con cũng có cha, mẹ cũng sẽ tới."

    Cậu bé vừa nghe ông Đường nói như vậy, trong lòng rất vui khi, nói với ông Đường: "Bố, bố đối với con thật tốt. Vậy khi nào chúng ta đến chỗ mẹ?"

    Ông Đường rất kinh ngạc, nhìn cậu nói: "Cái gì? Mới hai ngày đã muốn đi? Con không thích nơi này sao?" Cậu bé ngập ngừng lắc đầu nói: "Không, ở đây không có mẹ, con nhớ mẹ, bố, bố đưa con về đi."

    Thấy bộ dạng ngoan ngoãn của con trai, ông Đường gật đầu hài lòng nói: "Được, vậy bây giờ ba đưa con về." Sau đó hai người tạm biệt bà cụ ra khỏi nhà, ông Đường dắt theo con trai đi tìm Chu Lâm, bên này Chu Lâm cũng rất nhớ con trai mình.

    Khi đến nhà Chu Lâm, thấy Chu Lâm vẫn chưa ăn cơm, ông Đường kinh ngạc nghĩ thầm, đã hai giờ chiều rồi sao Chu Lâm vẫn chưa ăn cơm?

    Ông Đường hỏi Chu Lâm. "Có chuyện gì vậy? Bảo bối, sao em vẫn chưa ăn?" Chu Lâm không lập tức tiến đến trong lòng ông, nói: "Hai cha con anh không đến, một mình em ăn không vô, ừm, cuối cùng hai người cũng đến gặp em, con trai, ở đó thế nào? Mỗi ngày đều vui vẻ chứ?"

    Cậu bé ôm lấy mẹ, ngoan ngoãn nói: "Mỗi ngày đều rất vui vẻ, hơn nữa bà nội cũng rất thích con, nhưng có một người phụ nữ, bà ấy rất xấu, bà ấy luôn làm những chuyện xấu như vậy, con rất không thích bà ấy."

    Chu Lâm nghe thấy điều này cau mày, ngẩng đầu lên hỏi ông Đường: "Là Long Liên Tâm đó sao? Bây giờ bà ấy vẫn không chịu nhận em sao? Không chịu nhận con trai em, còn ngược đãi nó."

    Thấy Chu Lâm rất lo lắng, ông Đường vội an ủi nói: "Không phải, không phải, anh đã lấy lại công đạo cho con trai chúng ta rồi, em không cần lo lắng, hơn nữa nếu bà ta lại tiếp tục như vậy, anh sẽ đưa em về đuổi bà ta đi."

    Khi Chu Lâm nghe thấy điều này, cô ta cảm thấy rất hài lòng, cảm thấy mặc dù con trai cô ta ở đó phải chịu một chút ủy khuất, nhưng nếu có thể nhân cơ hội lật đổ Long Liên Tâm thì đây cũng là một vụ mua bán có lời.

    Chu Lâm thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Đường. "Ồ, ý em không phải vậy. Em chỉ sợ con trai ở đó sống không tốt, em rất lo lắng, em lại không gặp được nó."

    Ông Đường ôm cô ta vào lòng nói: "Không sao, rất nhanh sẽ đón em về."

    Chu Lâm gật đầu, an tâm ôm lấy ông, cậu bé nhìn thấy cha mẹ ôm nhau cũng cảm thấy rất an tâm, đi tới ôm hai người, một nhà ba người rất vui vẻ.

    Sau đó, ông Đường đau lòng vì Chu Lâm không ăn, muốn đưa Chu Lâm và con trai đến một nhà hàng sang trọng gần đó ăn tối, Chu Lâm thấy ông Đường quan tâm mình rất cảm động.

    Hơn nữa cô ta biết ông Đường thích cô ta hơn Long Liên Tâm, điều đó có nghĩa là ông sắp lật đổ Long Liên Tâm ngay lập tức. Ông Đường gọi một loạt món ăn, thân sĩ mang đến cho Chu Lâm và con trai, Chu Lâm thấy ông ân cần như vậy, hơn nữa đều là món cô ta thích ăn, càng cảm động hơn.

    Cô ta nhịn không được nắm lấy tay ông Đường nói: "Cảm ơn anh, lão công, anh đối với em thật tốt, còn có con, đời này em có chết cũng không hối hận."

    Ông Đường cười, vội bịt miệng cô ta lại, nói: "Phi, phi, phi, em nói bậy bạ gì vậy? Anh còn chưa cho em sống tốt, bao năm qua để em làm người tình của anh thật sự có lỗi với em. Hơn nữa em hiểu chuyện, không giống Long Liên Tâm ở nhà, thật không biết tại sao năm đó anh lại lấy bà ta."

    Chu Lâm an ủi nói: "Không sao, chồng, chúng ta ăn trước đi." Sau đó ba người bắt đầu vui vẻ ăn uống, trong khi Long Liên Tâm vẫn đang ủ rũ ở nhà.

    Bà ta biết ông Đường không còn nhiều tình cảm với mình nữa, bà cụ cũng không thích bà ta, nhưng vị trí mà bà ta đã vất vả bao nhiêu năm mới có được nhất định không dễ dàng nhường cho người khác.

    Sau khi ông Đường đưa Chu Lâm và con trai đi ăn, quỳ xuống ôm con trai nói: "Con trai, chúng ta đến công viên chơi nhé?" cậu bé vui vẻ nhảy cẫng lên, nói cảm ơn ba.

    Chu Lâm nhìn hai người họ, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó ông Đường đưa Chu Lâm và con trai đến công viên, ba người họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ, ông Đường và con trai chơi vòng quay ngựa gỗ và giường lò xo.

    Chu Lâm cảm thấy đời mình thật sự may mắn, có thể gặp được người như ông Đường, tuy rằng còn chưa leo lên vị trí chính thất, hiện tại chỉ là người tình, nhưng trước mắt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

    Chu Lâm vươn tay ôm lấy con trai, nói với con trai: "Con có nhớ mẹ không? Nhiều ngày không gặp mẹ, sao không biết quay về thăm mẹ?" con trai cô ta bĩu môi, vòng tay qua cổ nói với cô ta: "Không phải, con không muốn về, chỉ là ở đó mọi người đều rất bận, hơn nữa họ cũng sợ con đi, cũng không muốn để con trở về."

    Chu Lâm nhìn ông Đường, cố ý nói: "Vậy sau này anh có thể thường xuyên đưa con trai về gặp em không? Em thất sự rất nhớ nó." ông Đường trịnh trọng gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, sau này bọn anh sẽ thường xuyên đến thăm em, tuyệt đối sẽ không để em sống ở đây một mình."

    Buổi tối, sau khi cùng Chu Lâm ăn tối xong, ông Đường đưa con trai về nhà, khi về đến nhà thì thấy Long Liên Tâm đang đứng trong sân chờ bọn họ trở về.

    Ông Đường không muốn nhìn thấy bà ta nên giả vờ như không nhìn thấy, đi thẳng qua bà ta, nắm tay con trai, không dừng lại một giây nào, Long Liên Tâm trở nên lo lắng, bà bước tới túm lấy áo ông Đường nói: "Lão công, ông đừng đi, tôi biết mình sai rồi, tôi sẽ không bao giờ động đến một sợi tóc của con trai nữa".

    Ông Đường chán ghét hất tay bà ta ra, nói: "Bà còn có mặt mũi nói, hôm nay bà làm trò trước mặt chúng tôi, bà muốn tôi tin bà như thế nào? Bà thật ác độc, tôi thật thất vọng về bà."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...