Chương 480: Bảo con trai đừng sợ
Long Liên Tâm nghe thấy điều này, bà ta trở nên lo lắng, nức nở nói: "Xin lỗi, em biết mình sai rồi. Lúc đó là em nhất thời hồ đồ, em không nên đối xử với con trai của chúng ta như vậy. Con trai, con tin mẹ đúng không? Tha thứ cho mẹ được không?"
Thấy ông Đường kiên quyết như vậy, bà ta vội quay đầu lại nói với cậu bé bên cạnh. Cậu bé nhìn ông Đường, trong lòng cậu không muốn tha thứ cho Long Liên Tâm.
Ông Đường thấy vậy, nói với Long Liên Tâm: "Đừng có đạo đức giả ở đây nữa, mau trở về phòng đi, mấy ngày nay đừng để chúng tôi nhìn thấy bà, lần sau xảy ra chuyện như thế này, tôi nhất định sẽ đuổi bà ra ngoài." dứt lời ông Đường đưa con trai ra ngoài, không quan tâm đến Long Liên Tâm.
Ông Đường bế con trai vào phòng, sờ đầu con trai nói: "Con trai, đừng sợ, cha tuyệt đối không cho phép người khác làm tổn thương con."
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, nói với ông: "Con biết, cha, nhưng con đang nghĩ đến một chuyện rất buồn, có phải ở đây còn có người không thích con không? A di này làm con sợ, đối xử không tốt với con. Con không muốn nói với mẹ, sợ mẹ lo lắng."
Ông Đường nghe đứa nhỏ nói như vậy, làm sao có thể để cậu chịu ủy khuất, ông Đường vỗ vai cậu, thầm nghĩ, nhất định không thể để cậu chịu ủy khuất nữa, cậu là con ruột của ông, ông nhất định phải bảo vệ cậu thật tốt.
Lúc này bà cụ cũng tới, hóa ra có người thông báo cháu trai đã về, bà cụ thích đứa cháu trai này nhất, những đứa cháu trai khác đã lớn rồi, chỉ có lúc ăn tết mới trở về với bà, nhưng cháu trai này vẫn ở bên bà.
Cậu bé thấy bà nội đến liền vội vàng đứng dậy đi tới đỡ bà nội, sau đó ngọt ngào nói: "Bà nội, sao bà lại ở đây? Muộn như vậy rồi, bà còn chưa đi ngủ sao?"
Thấy cháu trai quan tâm mình như vậy, bà cụ rất vui mừng, nói với cậu bé: "Bà nội không buồn ngủ, bà nội vừa nghe tin cháu ngoan của bà đã về nên vội vàng đi xem, cháu ngoan, hôm nay con đi chơi ở đâu? Có phải đi gặp mẹ không?"
Kỳ thật lúc đầu bà cụ không thích Chu Lâm, bà cảm thấy Chu Lâm chỉ là một người tình mà thôi, phong hoa tuyết nguyệt không cần thiết phải đem về nhà, dù sao Chu Lâm cũng không giống phụ nữ tốt, nhưng ai bảo Chu Lâm đã sinh cho bà một đứa cháu trai đáng yêu như vậy, bà rất thích đứa cháu trai này. Yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên cũng dầnn dần thấy Chu Lâm thuận mắt.
Bà ngày càng chán mắt Long Liên Tâm, cô ta dám đối xử tệ với cháu trai bà, chẳng phải muốn chọc bà tức chết sao? Chẳng bằng thay thành Chu Lâm.
Bà cụ suy nghĩ một lúc rồi nói với ông Đường: "Con trai, không bằng con mang Chu Lâm đến đây, đuổi Long Liên Tâm này ra ngoài cho mẹ, ít nhất Chu Lâm sẽ đối xử tốt với cháu trai của mẹ, Long Liên Tâm này, nhìn bộ dạng ác độc của cô ta mà xem, thật sự là quá đáng."
Ông Đường có chút do dự, dù sao Long Liên Tâm cũng vì ông mà sinh con, nếu ông cứ như vậy bỏ rơi bà ta, chẳng phải là không công bằng với bà ta sao? Ông Đường nói với bà cụ: "Mẹ, mẹ chờ một chút, có lẽ Long Liên Tâm cũng không tệ như vậy, hơn nữa bà ấy còn sinh con cho con, nếu bây giờ con bội tình bạc nghĩa với bà ấy, người khác sẽ nói con thế nào?"
Lúc này bà cụ mới bình tĩnh lại một chút, cảm thấy lời ông Đường nói có lý nên cũng không phản bác gì nữa, ôm lấy cháu ngoan nói: "Cháu ngoan của bà, hôm nay có chuyện gì thú vị không, kể cho bà nghe đi." Rồi cậu bé ngoan ngoãn kể hết những chuyện vui hôm nay được đi chơi với bố mẹ.
Bà cụ bị trêu đến mức cười suốt, một lúc sau hình như đã gần mười giờ, có người đến kêu bà cụ về ngủ, bà cụ miễn cưỡng buông ra, nói với cháu trai: "Ngoan, bà nội đi ngủ trước đi, ngày mai cháu lại đến chỗ bà nội nhé, bà chơi với cháu, được không, cháu ngoan."
Cậu bé gật đầu nói: "Được, bà nội, ngày mai con không đi, nhất định sẽ chơi với bà." ông Đường thấy bà cụ đã đi rồi, liền ngồi ở trên giường hỏi cậu bé: "Con trai, rốt cuộc tối đó Long Liên Tâm đã dọa con như thế nào."
Cậu bé hoảng sợ nhìn về phía sau ông Đường, phát hiện là Long Liên Tâm đã tới, vốn muốn nghe lén cái gì, lại phát hiện cậu bé đã nhìn thấy bà ta, liền xấu hổ đi ra ngoài nói "Ồ, sao các ngươi còn chưa ngủ? Tôi muốn tới lấy nước cho các ngươi."
Sau đó bà ta bưng nước vào đặt lên bàn, cậu bé bĩu môi nói: "Không phải, rõ ràng con đã nhìn thấy bà, bà chính là muốn ở ngoài cửa nghe lén chúng tôi nói chuyện."
Long Liên Tâm lúng túng cười và nói: "Không, mẹ chỉ đến muốn quan con."
Ông Đường nhìn Long Liên Tâm hỏi: "Bà tới làm gì? Bà không biết chúng tôi không muốn nhìn thấy bà sao? Bà đi đi."
Thấy ông Đường có chút tức giận, Long Liên Tâm vội vàng nói: "Không phải, không phải, tôi chỉ là muốn mang chút gì ăn cho các ngươi, mau mang vào chút đồ cho lão gia và thiếu gia."
Sau đó bọn họ nhìn thấy Long Liên Tâm để người hầu mang một ít trái cây vào, đều là trái cây quý hiếm theo mùa, khá đắt đỏ, cậu bé không thích ăn trái cây, nhìn những trái cây này, có chút chán ghét nói: "Tôi không muốn ăn, bà cầm đi."
Ông Đường thấy trái cây Long Liên Tâm gửi đến là thứ mà con trai ông không muốn ăn, ông càng cảm thấy cáu kỉnh hơn, nói với Long Liên Tâm: "Đi đi, chúng tôi không muốn nhìn thấy bà, mau mang những thứ này đi, chúng tôi cũng không muốn ăn, bây giờ đã mấy giờ rồi? Bà không nhìn thời gian, thật sự là không có mắt."
Long Liên Tâm bị mắng, có chút xấu hổ, đành phải đem những thứ kia đi ra ngoài. Lúc này, ông Đường vỗ vai con trai nói: "Con trai, đừng sợ, sẽ không có ai hại con đâu, chuyện đêm hôm đó là ngoài ý muốn, hôm nay bố đã bố trí hai vệ sĩ túc trực ở cửa cho con. Tuyệt đối không ai dám đến hù dọa con nữa."
Cậu bé nghe vậy thì rất vui, cảm thấy chuyện này cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của cha, xem ra cha vẫn còn rất quan tâm đến cậu, vui sướng gật đầu.
Ông Đường hôn lên trán, nói với cậu: "Đừng sợ, buổi tối sẽ không có ai quấy rầy con, ngủ ngon, con trai."
Ông Đường nói xong liền lấy chăn đắp cho con trai, sau đó cẩn thận đi xuống lầu, trở về phòng ngủ, hai vệ sĩ đang đứng ở cửa bảo vệ con trai, hai vệ sĩ này là do ông đặc biệt tuyển chọn từ công ty vệ sĩ, khẳng định sẽ không ai dám đến trêu chọc con trai ông.
Thấy ông Đường kiên quyết như vậy, bà ta vội quay đầu lại nói với cậu bé bên cạnh. Cậu bé nhìn ông Đường, trong lòng cậu không muốn tha thứ cho Long Liên Tâm.
Ông Đường thấy vậy, nói với Long Liên Tâm: "Đừng có đạo đức giả ở đây nữa, mau trở về phòng đi, mấy ngày nay đừng để chúng tôi nhìn thấy bà, lần sau xảy ra chuyện như thế này, tôi nhất định sẽ đuổi bà ra ngoài." dứt lời ông Đường đưa con trai ra ngoài, không quan tâm đến Long Liên Tâm.
Ông Đường bế con trai vào phòng, sờ đầu con trai nói: "Con trai, đừng sợ, cha tuyệt đối không cho phép người khác làm tổn thương con."
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, nói với ông: "Con biết, cha, nhưng con đang nghĩ đến một chuyện rất buồn, có phải ở đây còn có người không thích con không? A di này làm con sợ, đối xử không tốt với con. Con không muốn nói với mẹ, sợ mẹ lo lắng."
Ông Đường nghe đứa nhỏ nói như vậy, làm sao có thể để cậu chịu ủy khuất, ông Đường vỗ vai cậu, thầm nghĩ, nhất định không thể để cậu chịu ủy khuất nữa, cậu là con ruột của ông, ông nhất định phải bảo vệ cậu thật tốt.
Lúc này bà cụ cũng tới, hóa ra có người thông báo cháu trai đã về, bà cụ thích đứa cháu trai này nhất, những đứa cháu trai khác đã lớn rồi, chỉ có lúc ăn tết mới trở về với bà, nhưng cháu trai này vẫn ở bên bà.
Cậu bé thấy bà nội đến liền vội vàng đứng dậy đi tới đỡ bà nội, sau đó ngọt ngào nói: "Bà nội, sao bà lại ở đây? Muộn như vậy rồi, bà còn chưa đi ngủ sao?"
Thấy cháu trai quan tâm mình như vậy, bà cụ rất vui mừng, nói với cậu bé: "Bà nội không buồn ngủ, bà nội vừa nghe tin cháu ngoan của bà đã về nên vội vàng đi xem, cháu ngoan, hôm nay con đi chơi ở đâu? Có phải đi gặp mẹ không?"
Kỳ thật lúc đầu bà cụ không thích Chu Lâm, bà cảm thấy Chu Lâm chỉ là một người tình mà thôi, phong hoa tuyết nguyệt không cần thiết phải đem về nhà, dù sao Chu Lâm cũng không giống phụ nữ tốt, nhưng ai bảo Chu Lâm đã sinh cho bà một đứa cháu trai đáng yêu như vậy, bà rất thích đứa cháu trai này. Yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên cũng dầnn dần thấy Chu Lâm thuận mắt.
Bà ngày càng chán mắt Long Liên Tâm, cô ta dám đối xử tệ với cháu trai bà, chẳng phải muốn chọc bà tức chết sao? Chẳng bằng thay thành Chu Lâm.
Bà cụ suy nghĩ một lúc rồi nói với ông Đường: "Con trai, không bằng con mang Chu Lâm đến đây, đuổi Long Liên Tâm này ra ngoài cho mẹ, ít nhất Chu Lâm sẽ đối xử tốt với cháu trai của mẹ, Long Liên Tâm này, nhìn bộ dạng ác độc của cô ta mà xem, thật sự là quá đáng."
Ông Đường có chút do dự, dù sao Long Liên Tâm cũng vì ông mà sinh con, nếu ông cứ như vậy bỏ rơi bà ta, chẳng phải là không công bằng với bà ta sao? Ông Đường nói với bà cụ: "Mẹ, mẹ chờ một chút, có lẽ Long Liên Tâm cũng không tệ như vậy, hơn nữa bà ấy còn sinh con cho con, nếu bây giờ con bội tình bạc nghĩa với bà ấy, người khác sẽ nói con thế nào?"
Lúc này bà cụ mới bình tĩnh lại một chút, cảm thấy lời ông Đường nói có lý nên cũng không phản bác gì nữa, ôm lấy cháu ngoan nói: "Cháu ngoan của bà, hôm nay có chuyện gì thú vị không, kể cho bà nghe đi." Rồi cậu bé ngoan ngoãn kể hết những chuyện vui hôm nay được đi chơi với bố mẹ.
Bà cụ bị trêu đến mức cười suốt, một lúc sau hình như đã gần mười giờ, có người đến kêu bà cụ về ngủ, bà cụ miễn cưỡng buông ra, nói với cháu trai: "Ngoan, bà nội đi ngủ trước đi, ngày mai cháu lại đến chỗ bà nội nhé, bà chơi với cháu, được không, cháu ngoan."
Cậu bé gật đầu nói: "Được, bà nội, ngày mai con không đi, nhất định sẽ chơi với bà." ông Đường thấy bà cụ đã đi rồi, liền ngồi ở trên giường hỏi cậu bé: "Con trai, rốt cuộc tối đó Long Liên Tâm đã dọa con như thế nào."
Cậu bé hoảng sợ nhìn về phía sau ông Đường, phát hiện là Long Liên Tâm đã tới, vốn muốn nghe lén cái gì, lại phát hiện cậu bé đã nhìn thấy bà ta, liền xấu hổ đi ra ngoài nói "Ồ, sao các ngươi còn chưa ngủ? Tôi muốn tới lấy nước cho các ngươi."
Sau đó bà ta bưng nước vào đặt lên bàn, cậu bé bĩu môi nói: "Không phải, rõ ràng con đã nhìn thấy bà, bà chính là muốn ở ngoài cửa nghe lén chúng tôi nói chuyện."
Long Liên Tâm lúng túng cười và nói: "Không, mẹ chỉ đến muốn quan con."
Ông Đường nhìn Long Liên Tâm hỏi: "Bà tới làm gì? Bà không biết chúng tôi không muốn nhìn thấy bà sao? Bà đi đi."
Thấy ông Đường có chút tức giận, Long Liên Tâm vội vàng nói: "Không phải, không phải, tôi chỉ là muốn mang chút gì ăn cho các ngươi, mau mang vào chút đồ cho lão gia và thiếu gia."
Sau đó bọn họ nhìn thấy Long Liên Tâm để người hầu mang một ít trái cây vào, đều là trái cây quý hiếm theo mùa, khá đắt đỏ, cậu bé không thích ăn trái cây, nhìn những trái cây này, có chút chán ghét nói: "Tôi không muốn ăn, bà cầm đi."
Ông Đường thấy trái cây Long Liên Tâm gửi đến là thứ mà con trai ông không muốn ăn, ông càng cảm thấy cáu kỉnh hơn, nói với Long Liên Tâm: "Đi đi, chúng tôi không muốn nhìn thấy bà, mau mang những thứ này đi, chúng tôi cũng không muốn ăn, bây giờ đã mấy giờ rồi? Bà không nhìn thời gian, thật sự là không có mắt."
Long Liên Tâm bị mắng, có chút xấu hổ, đành phải đem những thứ kia đi ra ngoài. Lúc này, ông Đường vỗ vai con trai nói: "Con trai, đừng sợ, sẽ không có ai hại con đâu, chuyện đêm hôm đó là ngoài ý muốn, hôm nay bố đã bố trí hai vệ sĩ túc trực ở cửa cho con. Tuyệt đối không ai dám đến hù dọa con nữa."
Cậu bé nghe vậy thì rất vui, cảm thấy chuyện này cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của cha, xem ra cha vẫn còn rất quan tâm đến cậu, vui sướng gật đầu.
Ông Đường hôn lên trán, nói với cậu: "Đừng sợ, buổi tối sẽ không có ai quấy rầy con, ngủ ngon, con trai."
Ông Đường nói xong liền lấy chăn đắp cho con trai, sau đó cẩn thận đi xuống lầu, trở về phòng ngủ, hai vệ sĩ đang đứng ở cửa bảo vệ con trai, hai vệ sĩ này là do ông đặc biệt tuyển chọn từ công ty vệ sĩ, khẳng định sẽ không ai dám đến trêu chọc con trai ông.