Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghiên Di, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2023
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 391: Thiếu nước phân thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mạc Tửu nói xong đang định cúp điện thoại, Bạch Đường còn nghẹn ở trong cổ họng một câu chưa nói ra, Mạc Tửu lại nóng lòng muốn ngủ, vội vàng cúp máy, sợ người phụ nữ này sẽ nuốt lời, vừa nghĩ ngày mai người phụ nữ này sẽ đưa mình một trăm vạn, hưng phấn chìm vào giấc ngủ.

    "Em khuyên anh nên cẩn thận hơn." hôm nay Đường Âm vừa lật xem tư liệu của Bạch Đường, vừa nghĩ về những chuyện của Bạch Đường trong sòng bạc những năm này, việc này thật sự có chút hỗn loạn, hai ngày nay chỉ còn thiếu nước phân thân, hai ngày nay cô đều bận việc công ty, hơn nữa sau khi trở về nhà còn phải đối phó với mẹ con Long Liên Tâm, thực sự mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

    Mạc Úc Sở ở đầu bên kia vừa đồng ý vừa tìm thứ gì đó: "Được rồi, được rồi, nếu em có việc riêng thì đi làm đi, anh cũng nhanh chóng tới công ty, hôm nay thật quá bận, chời khi nào rảnh chúng ta đi ra ngoài nghỉ phép."

    Đường Âm đêm qua không ngủ, bởi vì sự xuất hiện của Bạch Đường thực sự đã phá vỡ nhịp sống ban đầu của cô, đã hai ngày cô không ngủ, cả đêm qua đều suy nghĩ về chuyện của Bạch Đường.

    Sáng nay mí trên áp mí dưới cái gì cũng nhòe nhoẹt, giờ nghe câu này thì cả người sảng khoái, vội hỏi lại.

    "Những gì anh nói lần này là sự thật. Lúc này anh không được gạt em. Lần trước anh còn đáp ứng với em." lời này của cô giống như một cô gái nhỏ làm nũng, đầu kia Mạc Úc Sở càng thêm vui vẻ, nhanh chóng đồng ý.

    "Lời của anh còn có thể giả sao? Hơn nữa, gần đây em có phải mệt mỏi không? Chờ sau khi hết bận, anh sẽ dẫn em ra ngoài đi chơi."

    Đường Âm ở đầu bên kia vội vàng gật đầu, toàn thân hưng phấn lên, nhưng chuyện của Bạch Đường còn ở trước mắt, nếu không giải quyết được người này, còn phải đi một đoạn đường dài.

    "Được, được, anh cúp máy đây."

    Đường Âm gật đầu, đầu bên kia truyền đến âm thanh bận rộn, sau đó hoàn toàn không có âm thanh gì, Đường Âm đột nhiên nghe thấy giọng của thư ký bên tai, thư ký lặng lẽ đi vào, đem công văn đặt ở trên bàn, sau đó vội vàng lui ra ngoài, nghĩ đến nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người mà mình vô tình nghe được, thật sự rất hâm mộ.

    Mà bên kia Mạc Tửu đã dậy từ sáng sớm, tắm rửa sạch sẽ trước, sau đó lại kiểm tra các cuộc gọi của mình, Bạch Đường không gọi lại, cũng không gửi tin nhắn, cuối cùng cũng không quấy rầy mình nữa, anh đang mong đợi người phụ nữ đó sẽ gửi tiền cho mình, nhưng đột nhiên quên mất tối hôm qua chưa gửi tài khoản cho cô ấy.

    Mạc Tửu thực sự tức giận, người phụ nữ này chắc chắn không định trả một trăm vạn, một trăm vạn quả thực là do mình bịa ra, cho dù gộp tất cả các ly lại với nhau cũng chưa chắc đã đến một vạn.

    Hơn nữa chủ quán bar cũng không hề giận, lúc đó chỉ vỗ vai bảo anh đừng đến quán bar nữa, nhưng vẻ mặt đau khổ kia lại khiến Mạc Tửu canh cánh trong lòng, sau này anh cũng lại quán bar để xin lỗi, nhưng chủ quán bar chậm chạp không chịu tha thứ cho mình.

    Anh nhớ lúc đó ông chủ quán bar chỉ nói một câu: "Bộ ly rượu này đối với tôi rất có ý nghĩa, cậu nhất định không hiểu được, nhưng quả thật nên đề phòng người phụ nữ đó, tôi cũng cảm thấy người phụ nữ đó hơi kỳ lạ, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó."

    Câu nói của ông chủ quán bar thật sự khiến anh nghi hoặc, nếu chỉ là một ông chủ bình thường thì không sao, ông chủ quán bar đã có nhiều năm như vậy, không thể nào gặp ai cũng để lại ấn tượng sâu sắc như vậy. Anh cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, lúc này đột nhiên lại có một cuộc gọi đến, anh vừa đánh răng vừa nghe máy.

    "Tối hôm qua tôi quên hỏi tài khoản của anh, nhưng hiện tại tôi chỉ có thể trả cho anh một trăm vạn tiền mặt. Tôi đã ở dưới nhà anh."

    Mạc Tửu đang đánh răng, nghe thấy lời này liền sợ tới mức suýt chút nữa đem nước súc miệng nuốt vào trong miệng, không biết người phụ nữ này làm sao lại biết nơi ở của mình.

    "Sao cô tìm được tôi?" Vốn tưởng rằng người phụ nữ này chỉ là nói giỡn, Mạc Tửu vội vàng ra cửa hướng dưới lầu nhìn lại, không nghĩ tới Bạch Đường từ phía dưới nhìn lên, lúc này Mạc Tửu sợ tới mức phun ra một ngụm nước súc miệng, Đường Bạch dưới lầu không kịp trốn, không đề phòng bị phun đầy người.

    "Tôi nói cho cô biết, tôi không có hứng thú với loại phụ nữ như cô, cho nên cô đừng ở dưới lầu nhà tôi tự tìm phiền toái, đưa tiền cho tôi rồi cút đi."

    Mạc Tửu tức giận chỉ vào cuối Bạch Đường ướt sũng nước, không dám phản bác một lời, chỉ quay lại xe cố gắng trấn tĩnh, cô không biết Mạc Tửu có bao nhiêu địch ý với mình.

    "Số tiền này tôi gửi cho anh, thật sự là quá nhiều, chỉ sợ một mình gánh không nổi." lời này rõ ràng kèm theo một tia trào phúng, đầu kia Mạc Tửu nghe liền bực bội, suýt chút nữa đập nát điện thoại, nếu không phải trong xe vẫn còn một trăm vạn tiền mặt của anh.

    Mạc Tửu cau mày, cúp điện thoại, cùng người phụ nữ này nói chuyện thật sự làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.

    Nhưng vừa mới cúp điện thoại Bạch Đường lại gọi, cô lại cúp máy Bạch Đường lại gọi, anh tức giận đến mức không thể không cho Bạch Đường vào danh sách đen, không cần vì một trăm vạn mà tức giận, hơn nữa cũng không cần phải chào đón người này vào nhà, anh tự thuyết phục mình quay trở lại ghế sofa nằm xuống.

    Nằm xuống không bao lâu, vốn muốn chơi trò chơi để giải tỏa tâm trạng không tốt lúc sáng sớm, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa gấp gáp.

    Mạc Tửu không bỏ cuộc, gọi một cuộc điện thoại.

    "Làm sao vậy? Chẳng lẽ người phụ nữ kia lại quấy rầy cậu sao?" giọng đầu bên kia điện thoại lười biếng mà trầm trầm, là Mạc Úc Sở. "Nếu cậu không muốn gặp cô ta, không bằng đến ở chỗ anh đi."

    Chuông cửa ngoài cửa một tiếng lại một tiếng vang lên, ầm ĩ đến mức Mạc Tửu không muốn nói lời nào, Mạc Tửu oán trách Mạc Úc Sở đầu dây bên kia: "Người phụ nữ này sao lại phiền phức như vậy? Cô ta thế nhưng lại tìm được địa chỉ nhà em, còn ở ngay ngoài cửa, anh nhanh chóng tới đây?"

    Anh hỏi vấn đề này cũng không có dùng não, vốn dĩ tối hôm qua Đường Âm đã dặn dò Mạc Úc Sở cẩn thận, bây giờ nếu đụng phải Bạch Đường, sự tình sẽ càng thêm phiền phức, sau khi Mạc Úc Sở do dự một chút thì cúp điện thoại.

    Sau khi tắt điện thoại, Mạc Tửu miễn cưỡng mở cửa, Bạch Đường ôm một cái túi lớn đi vào.

    "Sao mới sáng sớm anh lại tức giận như vậy?" Bạch Đường trang điểm hơi đậm, Mạc Tửu căn bản không muốn nhìn thấy cô.
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 392: Điềm báo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhà cũ Bàn gia, bà Bàn đang ngồi trên ghế, tay cầm tách trà nhâm nhi, ánh mắt thản nhiên nhìn ông Bàn đang bước vào cửa.

    Ông mặc trang phục lịch sự, rõ ràng là vừa hoàn thành công việc kinh doanh. Bước vào cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế.

    Giả vờ như không có chuyện gì, ánh mắt ôn nhu nhìn bà Bàn: "Vợ."

    Ông để lộ đôi mắt lúng túng.

    Người phụ nữ sắc bén hỏi: "Đi đâu?"

    Giọng điệu này khiến người ta không thể không trực tiếp đối mặt, bà Bàn vốn nhu nhược nhưng lúc này lại âm tình bất định, như thể giây sau sẽ biến thành hổ cái, muốn ăn tươi nuốt sống ông Bàn cho đến khi không còn mảnh xương nào.

    Kết hôn mấy chục năm, người ngoài nói vợ chồng ông hòa hợp, trời sinh một đôi. Nhưng cũng chỉ có bản thân ông biết, ban đầu ông cưới bà là vì bà xinh đẹp, lâu ngày mới lạ cũng phai nhạt, hiện tại giữa hai người có một khoảng cách không thể giải thích được, trong quan hệ của họ cũng sinh ra một khoảng cách.

    Ông luôn cảm thấy vợ ngày càng mất kiên nhẫn với mình.

    Ông Bàn mỉm cười. "Không có đi đâu, chỉ là cùng mấy người bạn cũ uống chút rượu."

    Không ngờ lời Bà Bàn nói tiếp theo lại khiến người ta cảm thấy sự ghét bỏ của bà: "Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, đừng có luôn đi giao du với mấy lão già đó, ông không để trong lòng sao? Già rồi, còn có thể sống bao lâu? Ngày nào cũng đi ra ngoài."

    Lúc này ông Bàn đã đi tới chỗ ngồi của mình, đối mặt với đôi mắt như chim ưng của bà Bàn, ông càng cảm thấy địa vị của mình thấp hèn, không còn tự tin nói: "Tôi.."

    Bà Bàn mấy ngày gần đây rất nóng tính, có thể sẽ vì một số chuyện vặt vãnh mà nổi giận.

    Ông Bàn có thể cảm nhận rõ ràng bà Bàn ngày càng trở nên thiếu kiên nhẫn với chính mình, thường xuyên ghét bỏ ông.

    Những người hầu ở bên cạnh đều cúi đầu không nhúc nhích, còn bà Bàn nghiêm nghị chậm rãi đứng dậy đi về phía phòng khách.

    Thấy bà có vẻ không muốn nói chuyện với mình chút nào, ông Bàn bực bội bước tới và ngồi xuống chỗ của mình.

    Đến giờ ăn tối, người hầu vội vã bưng các món ăn khác nhau lên. Sau khi các loại món ăn được dọn ra, người hầu đứng sang một bên đợi.

    Bà Bàn không liếc nhìn ông Bàn lấy một cái, vì vậy ông Bàn đành phải cúi đầu tiếp tục ăn cơm trong bát.

    Ông vừa gắp đồ ăn, vừa nghĩ xem nên bắt đầu một chủ đề như thế nào để phá vỡ sự im lặng: "Bọn Giao Long đâu rồi?"

    Bà Bàn dừng chiếc đũa trong tay, đặt xuống: "Ông không biết tự gọi cho nó sao? Điện thoại là đồ trang trí sao? Đó là con ông, ông hỏi tôi?"

    Bà nói chậm đến mức mọi người không thể nhìn thấy sự tức giận của bà, nhưng lúc này, ông Bàn biết bà rất tức giận.

    Ông Bàn vẻ mặt thừa nhận sai lầm nói: "Vợ, tôi làm sai cái gì sao? Gần đây thái độ của bà đối với tôi.."

    Bà bình tĩnh nói: "Ông không làm gì sai cả."

    Ông Bàn đã có câu trả lời trong lòng.

    "Được, tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt bà làm bà phiền lòng." Nói xong, ông Bàn đứng dậy chuẩn bị rời bàn ăn.

    Bà Bàn đứng dậy, cẩn thận nhìn ông, không khỏi tức giận nói: "Sao? Ông muốn đi đâu?"

    Giọng điệu của bà tuy là chất vấn, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác đáng sợ lạ thường.

    Ông Bàn quay lại nhìn bà, ánh mắt lạnh lùng của người phụ nữ khiến trái tim ông run lên, cuối cùng bước từng bước ra khỏi cổng.

    Trong căn biệt thự, phút chốc chỉ còn lại người vợ.

    Trong không gian rộng lớn này, từng là một gia đình ấm áp, nhưng bây giờ dường đã "sụp đổ", không còn cảm giác là một gia đình chút nào.

    Ông Bàn đang ngồi ở phía sau xe, gọi một số lạ: "Alo, Tiểu Phượng?"

    Một giọng nói quyến rũ của một người phụ nữ từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: "Tôi đây, lão quỷ ông hơn nửa đêm gọi điện cho tôi làm gì?"

    Ông nói: "Này, đừng nhắc nữa, tôi vừa bị vợ đuổi ra ngoài, đêm nay không có chỗ nào đi, tôi tới tìm bà!"

    "Ha hả!" người phụ nữ cười, thẹn thùng như phụ nữ Giang Nam. "Được, ông biết địa chỉ rồi? Tôi chờ ông!"

    Sau khi cúp điện thoại, ông Bàn lạnh lùng nói với người đàn ông ngồi ở ghế lái: "Đi trung tâm thành phố."

    Người lái xe rõ ràng dừng lại, rồi đáp: "Vâng."

    Cảnh đêm của thành phố này không quá lộng lẫy và quyến rũ, cũng bầu trời đêm ấy nhưng lại không có lấy một vầng trăng, chỉ có vài ngôi sao lẻ loi treo lủng lẳng trên bầu trời. Vài đám mây trắng xám trên màn đen trông thật lạc lõng trong cái màu xanh u tối và tĩnh mịch này, gió chiều thổi bay mây u sầu và tâm trạng bận rộn của con người trong ngày.

    Ngoài cửa sổ xe là một đám người, đủ loại đèn neon chiếu sáng cả con phố, sặc sỡ và lòe loẹt.

    Qua ô cửa kính ô tô, trong lòng không khỏi khao khát tự do. Muốn làm đại bàng, bay lượn trên không trung, giống như con rồng dang rộng đôi cánh, thể hiện sự uy nghiêm của mình trên bầu trời.

    Đing -

    "Đến đây, đến đây!"

    Một giọng phụ nữ từ trong phòng truyền ra, nói xong cửa liền bị mở ra.

    Thân hình duyên dáng của một người phụ nữ xinh đẹp hiện ra trước mắt ông Bàn.

    Vương Phượng nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của ông, không khỏi nói: "Phốc~tôi còn tưởng ông nói đùa, không ngờ ông lại tới đây thật?"

    Bà đang mặc một chiếc áo choàng tắm như thể vừa tắm xong. Trên người vẫn còn hơi nóng, một mùi oải hương thoang thoảng trong không khí, mái tóc cuộn tròn trên vai, đầu tóc còn vì chưa khô mà còn nhỏ giọt.

    Ông Bàn dời tầm mắt sang một bên, hiện tại chỉ cảm thấy thật mất mặt, không còn mặt mũi nào nhắc tới những chuyện này nữa: "Ai, đừng nói nữa."

    Người phụ nữ cười: "Ha hả~vào đi."

    Mọi đồ đạc trong nhà đều ngăn nắp, ngăn nắp đến mức người ta có cảm giác chủ nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng.

    Vương Phượng sống trong tòa nhà cao nhất ở trung tâm thành phố, trên tầng mười tám. Như chúng ta đều biết, rất khó để mua một căn nhà ở trung tâm thành phố, nhưng bà có một mạng lưới quan hệ. Chưa kể, ngay cả khi bà không còn làm việc, số tiền tiết kiệm đó cũng đủ để bà chi tiêu cho phần còn lại của cuộc đời mình.

    Bước vào là phòng khách, phía sau phòng khách là ban công thoáng đãng, ở đây có thể phóng tầm nhìn ra toàn cảnh thành phố.

    Ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng rơi xuống nhân gian, bao phủ thành phố trong sương giá. Ban công có nhiều không gian, có lều, bàn ghế, dù che, nói là ban công còn không nói là một quán bar nhỏ, dùng để để tổ chức một bữa tiệc nhỏ cũng không khó.

    Có thể nói là rất sang trọng.

    Có thể nói Vương Phượng không nhạy cảm với cuộc sống ngập trong vàng son, ban công này chỉ là nơi giải trí của bà, thỉnh thoảng rảnh rỗi đến đây uống vài ly rượu.

    Bà mỉm cười đi đến bên bàn, tay cầm một chiếc ly đầy chất lỏng màu đỏ, đi về phía ông Bàn, đưa tay về phía ông: "Đây, ly này có nồng độ cồn thấp, ông đừng lo lắng."

    Ông Bàn cũng lấy rượu, bắt đầu uống.

    Nhìn thấy ông Bàn uống đến say sưa, Vương Phượng cười nói: "Nâng ly mời trăng sáng, đối ảnh thành tứ nhân."
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 393: Chứng cứ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông Bàn nói: "Tuy tôi già rồi, nhưng còn nhớ rõ đây là bài thơ của Lý Bạch, rõ ràng là 'đối ảnh thành tam nhân', sao đến cô lại thành tứ nhân?"

    Vương Phượng nói: "Tôi và ông, bóng của tôi và bóng của ông, vừa vẹn bốn."

    Bà nói về sự ngưỡng mộ của mình, nhưng lúc này ông Bàn không có lòng dạ nào nghe.

    Thấy ông Bàn không nói gì nữa, Vương Phượng tiếp tục nói: "Lão Bàn, vợ chồng ông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

    Ông Bàn thở dài, sau đó uống cạn rượu trong ly, uống vài ly, cổ họng có cảm giác chua xót, khàn giọng nói: "Gần đây thái độ của bà ấy đối với tôi càng ngày càng lạnh nhạt, tôi cũng không biết tôi đã làm cái gì để bà ấy nóng nảy như vậy."

    Nói xong lại thở dài.

    "Lòng đàn bà như kim đáy biển, có thể hiểu có thể hiểu." Vương Phượng lắc lắc chiếc ly trong tay, chất lỏng màu đỏ xoay tròn trong ly, "Bà ấy không biết ông và tôi.."

    Rượu đỏ trong ly như đóa hoa hồng nở rộ, từng cánh hoa mang sắc màu huyền bí. Nó cũng giống như một vòng xoáy không đáy, phảng phất giây tiếp theo người ta sẽ rơi vào trong đó, đánh mất mình không cách nào thoát ra.

    Ánh sao chiếu lên mái tóc cuộn của bà, phủ lên nó một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Mùi hoa oải hương từ cơ thể bà vẫn chưa tan đi, phảng phất trong không khí. Tràn đầy trong hơi thở, thấm vào ruột gan.

    Ông Bàn: "Có lẽ bà ấy vẫn chưa phát hiện ra, nhưng gần đây bà ấy luôn kỳ lạ. Có lẽ bà ấy đã nghi ngờ rồi, ai."

    Nghe những lời của ông Bàn, Vương Phượng suy nghĩ trong lòng. Sau khi uống rượu đỏ, đôi môi đỏ mọng của bà mở ra: "Tôi nói cho ông biết, tôi nghĩ bà ấy chỉ muốn ly hôn với ông."

    Ông Bàn rất nhạy cảm với hai chữ "ly hôn". Hiện giờ ông đã có một gia đình lớn và một doanh nghiệp lớn, nhưng hầu hết tài sản đều thuộc về người phụ nữ đó. Nếu thật sự ly hôn, có lẽ ông có thể giữ lại cũng chẳng còn bao nhiêu.

    Ông thực sự không biết người phụ nữ kia đang nghĩ gì.

    Ông Bàn tiếp tục uống rượu, hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy, bà ấy thật sự muốn ly hôn tôi cũng không có biện pháp. Tôi không thể ép bà ấy ở lại phải không?"

    "Ha ha." Vương Phượng cười cười, "Nếu ông thật sự ly hôn với bà ấy, hãy cân nhắc tôi."

    Bà tản mạn nói, tiếng nói từ tín là vô cùng hấp dẫn.

    Đã vào đêm, những tấm màn trắng ngăn cách phòng ngủ với thế giới bên ngoài.

    Ên ngoài trời tối đen như mực, sự yên tĩnh bên trong là cô độc vô tận. Trong đêm tối ánh đèn neon rực rỡ cũng mờ đi rất nhiều, dần dần chìm đắm trong sự tĩnh lặng.

    Trong nhà cũ Bàn gia, bà Bàn đang dựa vào ghế sô pha, khép hờ mắt ngủ gật, khỏi nói trông bà có bao nhiêu nhàn nhã.

    Chuông điện thoại vang lên, bà uể oải bắt máy, mở loa ngoài trả lời, đầu bên kia điện thoại chỉ nghe thấy một giọng nam: "Bà chủ, vừa rồi ông Bàn đi vào trung tâm thành phố."

    Nếu ông Bàn có mặt, ông sẽ có thể nhận ra ngay giọng nam này chính là người lái xe đã đưa ông đến trung tâm thành phố.

    Bà Bàn yếu ớt trả lời: "Ừ."

    Bà có vẻ suy sút, như thể giây tiếp theo sẽ chết. Cảm giác buồn ngủ khiến bà sinh ra ảo giác, khuôn mặt trong ký ức là khuôn mặt của một người đàn ông, nhưng bây giờ lại cảnh còn người mất.

    Trong mắt bà hiện lên một tia sát ý, không có vẻ dịu dàng thường ngày, thậm chí bà cũng không giả bộ: "Để mắt tới ông ta và con hồ ly họ Vương kia."

    "Vâng, phu nhân."

    Sau đó, như nhớ tới cái gì, bà lại hỏi: "Lúc trước bảo cậu chuẩn bị thế nào rồi?"

    "Phu nhân yên tâm, trên cơ bản không có vấn đề gì, chỉ cần chờ mệnh lệnh của bà."

    Bà Bàn nói: "Ừ, lát nữa vào trung tâm thành phố chụp vài kiểu ảnh, nhớ đừng quấy rầy giấc mộng đêm xuân của hai người kia."

    "Vâng."

    Sau khi cúp điện thoại, bà Bàn ném điện thoại lên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào cửa sổ lớn kiểu Pháp trong phòng khách.

    Qua lớp kính mỏng trong suốt có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ bên ngoài, bầu trời đen kịt để lại một màu huyền bí.

    Đôi mắt đẹp của bà dường như trông mòn con mắt, những ký ức trong quá khứ sống động và khắc sâu trong tâm trí bà, luôn tồn tại.

    Bà Bàn nheo mắt nhàn nhã nhìn cảnh đêm bên ngoài, không khỏi lẩm bẩm: "Lão Bàn, đã mấy chục năm rồi, người cũng đã sắp xuống mồ rồi.. mà còn không thành thật như vậy."

    Đêm tối nhấn chìm thành phố, không có hồi kết.

    Sáng sớm hôm sau, mặt trời đỏ cam ngoi lên từ trên mặt biển, ánh nắng ban mai chiếu khắp thành phố, len lỏi qua từng ngõ ngách. Cam trắng xanh, giờ phút này đã vang lên tiếng chuông ban mai.

    Ông Bàn lê tấm thân mệt mỏi vào nhà cũ Bàn gia.

    Ông nghĩ người phụ nữ kia sẽ không dậy sớm như vậy, lúc này đang lẻn vào cổng.

    "Về rồi?"

    Câu hỏi của người phụ nữ trong phòng khách khiến ông trở tay không kịp.

    Nghe thấy giọng nói như ma quỷ của bà, ông Bàn cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh.

    Lúc này bình thường bà còn đang ngủ say, hôm nay sao lại dậy sớm như vậy?

    Mối nghi ngờ này chỉ lởn vởn trong đầu ông một lúc, bây giờ ông là ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thời gian để quan tâm điều này.

    Bà Bàn cũng rất gọn gàng dứt khoát, đi thẳng vào vấn đề: "Tối qua ông ngủ ở đâu?"

    "Nhà một người bạn." Ông Bàn đi tới trước bàn, rót một ly nước.

    Tối hôm qua uống quá nhiều rượu, đầu có chút đau.

    "A? Thật sao?"

    Nghe câu hỏi của bà, mí mắt phải của ông Bàn không khỏi giật giật. Lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

    Giống như giấy không thể gói được lửa, mặc dù đã sớm đoán trước được bà sẽ phát hiện, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.

    Đinh linh linh--

    Người hầu đi ra mở cửa, sau đó ông Bàn nhìn thấy Bàn Giao Long và những người khác bước vào.

    Bàn Giao Long không kiên nhẫn nhíu mày, nhìn xung quanh sảnh chính hai người đang giằng co, giọng điệu không vui nói: "Làm sao vậy? Mới sáng sớm đã gọi chúng con tới đây?"

    Bà Bàn liếc nhìn mấy người còn ở cửa, thấy mọi người đều đã đến đông đủ, mới nói: "Hôm nay gọi các con tới đây chủ yếu là để thông báo việc tiếp theo."

    "Vợ, bà đừng làm loạn nữa. Bà gọi bọn trẻ đến sớm như vậy có phải là đang đùa giỡn không?" Thấy bà sắp bắt đầu, ông Bàn lập tức bắt đầu la hét để tránh chủ đề này. "Giao Long, các con chắc là chưa ăn sáng đúng không? Đi, chúng ta cùng ăn."

    Anh như người không có việc gì, dù đang đứng trên đầu sóng ngọn gió vẫn có thể bình tĩnh đối phó.

    Cho dù Bàn Giao Long ngu ngốc cũng có thể nhìn ra chuyện kỳ lạ trong việc này, hai người họ còn làm loạn như thế này.

    "Lão Bàn, chuyện đã xảy ra rồi, mặt già của ông rốt cuộc dày bao nhiêu!" Nói xong, bà Bàn tức giận lấy ra tấm ảnh bị chén trà đè lên ném về phía ông.

    Ông Bàn khi vừa bước vào cửa thậm chí còn không nhận ra sự tồn tại của bức ảnh này.

    Đôi mắt của ông bị nhân vật chính trong bức ảnh thu hút, có một cuộc tấn công thị giác dữ dội trước mặt ông. Ngay cả chính ông cũng không nhận ra mình bị chụp, rõ ràng mọi thứ đều rất bí mật, ông ta nghĩ mình không lộ một chút dấu vết nào.

    Bàn Giao Long từ từ đến gần xem các bức ảnh trên sàn nhà, mặc dù ở xa nhưng anh có thể mơ hồ nhìn thấy nội dung của các bức ảnh.

    Cơn giận chợt dâng lên trong lòng.

    Bà Bàn đưa tay xoa xoa thái dương, bà không biết mình cảm thấy thế nào khi nói ra những lời này: "Ly hôn đi, lão Bàn."
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười một 2023
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 394: Công khai tình yêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tại sao bà cứ muốn làm loạn? Nhà chúng ta cứ loạn như thế này thì giống cái gì. Bên ngoài có bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của chúng ta, bà có thể vì thể diện mà ngừng làm loạn không?" ông Bàn không muốn tiếp tục cãi nhau với bà Bàn, Bàn gia dù thế nào cũng là một gia đình giàu có. Nếu vì chuyện này mà tiếp tục kéo dài sẽ không tốt cho chính ông, Bàn gia và cả công ty.

    Không biết từ lúc nào ngoài cửa sổ trời bắt đầu rơi, mưa nhẹ rơi, sắc trời âm u, bầu trời không còn là bầu trời trong xanh như xưa, điểm xuyết vài đám mây đen. Không khí ẩm ướt và tối tăm. Khi trời bắt đầu mưa nhẹ, mặc dù không nặng nề như giông bão, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy rất chán nản.

    Bà Bàn nhìn ngoài trời mưa nhẹ, trong lòng rất khó chịu, nhưng lúc này ông Bàn cố tình lại đụng phải họng súng của bà. Cuộc cãi vã với ông Bàn khiến bà Bàn càng cảm thấy chán nản, bà không muốn để ý đến ông Bàn.

    "Chúng ta vẫn là ly hôn đi, bộ dạng như vậy cũng không có ý nghĩa gì, tôi đã hạ quyết tâm rồi. Công ty ông là của ông, liên quan gì đến tôi? Ông chỉ làm vì sĩ diện của mình mà thôi, sao lại nói dễ nghe như vậy?" Bà Bàn nghĩ đến những lời của ông Bàn, cùng với những điều ngày thường ông Bàn đã làm cho bà không vui, cơn tức giận dâng lên trong lồng ngực bà. Nhìn người đứng trước mặt, bà Bàn cảm thấy lúc trước mắt bị mù mới gả cho ông.

    Làm việc tuyệt tình còn chưa tính, nhưng lại không biết nghĩ đến con cái, hết lòng ngăn cản chuyện tình cảm của con cái. Nếu Ngọc Long thực sự vì chuyện này mà bỏ nhà ra đi thì làm sao bây giờ? Cuộc hôn nhân của Ngọc Long thì làm sao bây giờ?

    Bà cũng đã gặp Phạm Tình Dã, cô ấy là một cô gái nhỏ tốt bụng, nếu con trai yêu một cô gái như vậy, bà sẽ không phản đối. Nhưng ông Bàn là người tuyệt tình, còn muốn sắp xếp một cuộc hôn nhân thương mại cho con trai bà.

    Nếu hôn nhân của con trai bà thực sự vì ông mà bị ảnh hưởng, bà sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta. Ngọc Long và Phạm Tình Dã rất hợp nhau, ngay cả khi Phạm Tình Dã đã kết hôn và là vợ cũ của Mạc Tửu, vậy thì sao? Cả hai đã ly hôn, bây giờ Phạm Tình Dã có thể được coi là một cô bé thanh danh trong sạch. Ông Bàn luôn cản trở như vậy, không phải là vì ông không nhìn được Phạm Tình Dã đã từng kết hôn với người khác sao?

    Khi bà Bàn nghĩ rằng chồng mình là loại người cứ ôm khư khư quá khứ không chịu buông bỏ, liền cảm thấy rất phiền toái. Ai mà không có quá khứ, đã có quá khứ thì phải bị người khác coi thường sao? Này là đạo lý gì?

    Ông Bàn thấy bà Bàn ngây người đứng trước mặt mình, không nói lời nào, trong lòng có chút bất an, không biết bà đang nghĩ gì. Ông Bàn cũng biết mình có thể hơi cứng rắn, nhưng ông Bàn không muốn lùi dù nửa bước. Suy cho cùng, chuyện này không phải chuyện nhỏ, nó liên quan đến hạnh phúc sau này của con trai ông. Huống chi, cô gái kia trước kia chính là vợ của Mạc Tửu, ai giữa hai người còn có quan hệ gì không, nếu như giữa hai người có quan hệ gì, sau này con trai ông phải làm sao?

    "Bà không thể vì lợi ích của hai đứa con trai chúng ta, không đề cập đến chuyện ly hôn sao? Chúng ta ở tuổi này rồi còn ly hôn, sau này người ngoài nhìn con chúng ta như thế nào? Hơn nữa bây giờ chúng ta ly hôn, bà muốn người ngoài đến xem náo nhiệt của nhà chúng ta sao?" ông Bàn biết giải thích chuyện của công ty cũng vô ích, hiện tại trong lòng bà Bàn chỉ có đứa con trai thứ hai. Vì vậy dùng đứa con để làm bà Bàn mềm lòng, vì con trai mà không nhắc đến chuyện ly hôn nữa, để chuyện này nhanh chóng kết thúc, coi như không xảy ra chuyện gì.

    "Ông còn không biết xấu hổ nhắc tới con trai tôi sao? Nếu không phải bởi vì ông, Ngọc Long cùng Phạm Tình Dã ở bên nhau lâu rồi, hiện tại có cần lén lén lút lút sao? Tôi cho ông hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất hai chúng ta ly hôn, lựa chọn thứ hai sau này không được can thiệp vào chuyện của con trai chúng ta và Phạm Tình Dã. Tôi hỏi ông, ông chọn cái nào?"

    Bà Bàn tỏ thái độ cường ngạnh trước mặt ông Bàn, bà quyết tâm hoặc ly hôn, hoặc để Ngọc Long và Phạm Tình Dã ở bên nhau, không ai được phép xen vào mối quan hệ giữa hai người. Cuộc hôn nhân của Ngọc Long không thể bị trì hoãn bởi người cha hồ đồ của anh.

    "Cái này.. cái này.." ông Bàn bị bà Bàn nói không biết nên nói cái gì, nhưng ngữ khí của bà Bàn kiên định như vậy, nhưng ông Bàn cũng không muốn từ bỏ. Ông lo lắng thay con trai, sao bây giờ ngược lại lại trở thành một kẻ xấu xa?

    Dù sao thì Bàn gia vẫn có quan hệ làm ăn với Mạc gia, nếu chuyện này bại lộ, quan hệ giữa Bàn gia và Mạc gia sẽ ra sao? Chuyện kinh doanh không đơn giản như người phụ nữ nghĩ, mỗi bước đi đều phải tính toán cho bước tiếp theo, đó là chuyện lâu dài, không thể lấy công việc kinh doanh của Bàn gia ra làm trò đùa.

    Nếu để Mạc gia biết vợ cũ vừa ly hôn của con trai Mạc gia lấy Bàn gia, đây chẳng phải là muốn tát vào mặt Mạc gia sao? Nếu chuyện này thật sự bị đem ra ánh sáng, không chỉ làm cho Bàn gia nhục nhã, mà còn khiến cho Mạc gia khó coi.

    Nhưng bà Bàn không quan tâm đến điều đó nhiều, bà chỉ có hai đứa con trai, Giao Long đã cưới vợ, hôn nhân của Ngọc Long hiện đang ở trước mặt bà, bà không thể để bất cứ ai phá hủy hôn nhân của Ngọc Long. Trong đầu ông Bàn chỉ có công ty, trong mắt chỉ có tiền bạc, hoàn toàn không nghĩ đến con trai mình.

    Bà Bàn thấy ông Bàn ấp úng, cảm thấy lạnh lòng. Quả nhiên, trong mắt ông ta, cuộc hôn nhân của con trai ông ta còn không bằng công ty. Trong mắt bà Bàn tràn đầy sự kiên định và lạnh lùng, bà không muốn để ý đến ông Bàn nữa, trực tiếp ra ngoài tìm sổ hộ khẩu, giải quyết vụ ly hôn.

    Nhìn thấy vợ rời đi như vậy, chỉ sợ sau khi rời đi sẽ chính thức ly hôn với anh, trong lòng ông Bàn cũng có chút luyến tiếc.

    Nhìn thấy bà Bàn từng bước đi về phía cửa, trái tim của ông Bàn như đang rỉ máu. Ông Bàn nắm chặt tay, thời gian cứ thế trôi qua, thấy bà Bàn chuẩn bị ra khỏi cửa, ông Bàn liền gọi vợ.
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 395: Làm bạn du lịch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chờ một chút đừng đi, tôi còn chưa trả lời." Ông Bàn bất đắc dĩ cười cười, vợ ông vẫn luôn như vậy, làm việc theo sở thích của mình mà không nghĩ đến chuyện khác sẽ ra sao. Nhưng ông lại yêu bà vì tính cách thẳng thắn của bà, chẳng phải ngoại hình của ông là điểm mình thích nhất hồi đó sao?

    "Vậy ông chọn cái nào? Không phải ông muốn ngăn cản chuyện của Ngọc Long sao? Đừng tưởng tôi không biết ông nghĩ như thế nào, không phải ông cho rằng việc kinh doanh của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng sao? Chẳng lẽ trong lòng ông hạnh phúc của Ngọc Long không quan trọng hơn công ty sao?" Lúc bà Bàn nói những lời này kèm theo rất nhiều khinh thường, bản thân bà từ trước tới nay không cần gì, chỉ quan tâm con của mình. Những thứ khác không bà không thèm để ý.

    Hiện tại bà không quan tâm, sau này cũng sẽ không quan tâm, vô luận như thế nào cũng sẽ không quan tâm, ngoại trừ những người bà quan tâm.

    "Tôi chọn cái thứ hai, tốt, bà thắng. Tôi không muốn ly hôn, không muốn bà rời đi. Tôi cam đoan về sau.. tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của Ngọc Long, càng sẽ không ngăn cản người mà Ngọc Long muốn kết hôn." Ông Bàn không biết nói lời âu yếm, cho nên chỉ có thể lúng túng nói vài câu sứt sẹo. Cố tình giấu tìm cảm của ông với bà Bàn trong lòng. Ông Bàn không phải là người không có tình cảm, trong lòng ông quan tâm đến con trai mình, nhưng những tình cảm này xen lẫn một số lợi ích thương mại mà thôi.

    Bà Bàn nghe xong lời chồng nói, cuối cùng cũng nở nụ cười đã mất từ lâu, bà biết chồng mình muốn nói gì nhưng lại không thể nói ra những lời đó. Ông đối với bà vẫn có chút tình cảm, mặc dù tình cảm này không đủ thuần khiết, nhưng vẫn có.

    Bây giờ con trai bà cuối cùng cũng có thể thoải mái yêu đương, không cần lén lút yêu đương nữa. Chờ sau này khi Ngọc Long muốn kết hôn, Bàn gia sẽ tổ chức tiệc cưới hoành tráng để giúp hai người kết hôn. Đây chẳng phải là kết thúc có hậu sao, ông già này nhất quyết ngăn cản con trai mình yêu đương. Thực sự không biết não của ông bị ngập nước hay bị lừa đá. Từ lâu đã muốn có cháu trai nhưng không được, nhất định phải giục Ngọc Long mau chóng kết hôn, sau đó sinh cho mình một cậu nhóc mập mạp.

    "Hiện tại không có chuyện gì, về sau đừng nhắc tới chuyện ly hôn nữa, bà rõ ràng biết tôi không muốn ly hôn." Ông Bàn nhìn thấy nụ cười trên mặt bà Bàn cũng rất vui vẻ. Cho nên cũng không nghĩ tới chuyện làm ăn của Bàn gia cùng Mạc gia, dù sao hiện tại cũng không có việc gì, chờ sau này có việc rồi nói sau, cũng không phải là không thể giải quyết.

    "Được, tôi phải nhanh chóng báo tin vui cho Ngọc Long, tôi đi trước, ông mau đi làm việc của mình đi." Bà Bàn vui mừng rạng rỡ, tảng đá trong lòng xem như đã buông xuống. Vì vậy vội vã đi tìm Ngọc Long. Đầu tiên phải nhanh chóng báo tin vui cho Ngọc Long, sau này Ngọc Long sẽ không cần phải lén lút yêu đương nữa, có thể dắt vợ đi dạo phố. Phải nhanh giục hai người bọn họ kết hôn, sau đó sinh cho bà một đứa cháu trai mập mạp, để sau này bà có thể chăm sóc cháu trai, sau này cũng sẽ không buồn chán nữa.

    Khi bà Bàn tìm thấy Bàn Ngọc Long, Bàn Ngọc Long đang giải quyết một số vấn đề trong công ty. Nhưng vì chuyện của cha và mẹ, Bàn Ngọc Long cũng có chút phiền toái. Trong lòng Bàn Ngọc Long vẫn hy vọng cha anh có thể đồng ý chuyện giữa anh và Tình Dã. Nhưng cha anh quá cứng đầu không thể linh hoạt, trong lòng ông nghĩ rằng mình và Phạm Tình Dã sẽ không có kết quả tốt. Nhưng anh thật sự yêu Tình Dã.

    "Ngọc Long, xem ai tới." Bà Bàn không kìm được vui mừng trong lòng, lúc bà đi tới, bước chân vội vã, còn có tiếng giày cao gót nện trên mặt đất.

    "Là Tình Dã tới sao?" Bàn Ngọc Long thấy mẹ vui mừng như vậy, còn tưởng rằng là Phạm Tình Dã tới. Chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc, Phạm Tình Dã sao có thể đến công ty tìm mình? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Bàn Ngọc Long cảm thấy hơi kích động.

    "Hóa ra trong lòng con chỉ có vợ mình, đồ vô lương tâm con không nhìn thấy là mẹ đến sao? Hay là mẹ không đáng để con quan tâm?" Bà Bàn nghe con trai nói xong liền xem thường nhìn con trai, mình nuôi nó lớn như vậy, thậm chí vì nó m suýt nữa ly hôn với chồng, nhưng trong lòng nó chỉ có mỗi mình vợ. Hơn nữa hai người họ còn chưa kết hôn, sau này nếu thật sự kết hôn, trong mắt anh chỉ có một mình Phạm Tình Dã.

    "Con đương nhiên là nhìn thấy mẹ. Con chỉ thấy mẹ vui vẻ như vậy, còn tưởng rằng là Phạm Tình Dã tới, sao mẹ lại đột nhiên tới tìm con?" Bàn Ngọc Long thấy bà Bàn xem thường nhìn mình, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười Đó là bởi vì anh luôn nghĩ về Phạm Tình Dã. Chỉ là, sao giờ này mẹ lại đột nhiên đến công ty? Chẳng lẽ là mẹ và cha đã thực sự ly hôn?

    "Tất nhiên là mẹ tới để báo cho con một tin tốt. Sau này con và Phạm Tình Dã có thể quang minh chính đại ở bên nhau, sẽ không ai ngăn cản các con nữa." Bà Bàn nghĩ nghĩ, vẫn là không nên tức giận với Ngọc Long, phải nhanh chóng báo tin vui này cho Ngọc Long, để Ngọc Long báo cho Phạm Tình Dã, hai người họ có thể công khai chuyện tình cảm của mình.

    Bàn Ngọc Long nghe mẹ nói mà cả người run rẩy, chẳng lẽ mẹ và cha ly hôn rồi sao? Sao lại qua loa như vậy? Trước kia anh không để ý chuyện của hai người bọn họ, bởi vì cho rằng ba nhất định sẽ không muốn ly hôn, nhưng hiện tại chuyện trước mắt không phải rõ ràng là hai người họ ly hôn rồi sao?

    "Mẹ ly hôn với cha rồi?" Trong lòng Bàn Ngọc Long nghi hoặc rất lớn, có chút bất an, chỉ có thể tự mình đặt câu hỏi. Mặc dù biết hỏi như vậy vào lúc này là không tốt, nhưng Bàn Ngọc Long vẫn cảm thấy có chút áy náy, nếu không phải vì chuyện của mình, cha mẹ anh cũng sẽ không cãi nhau đến mức phải ly hôn.

    Nghĩ đến đây, trong lòng Bàn Ngọc Long cảm thấy tội lỗi hơn. Đồng thời cũng có chút khó chịu với cha mình, anh và Phạm Tình Dã có tốt như thế, sao có thể chỉ vì Phạm Tình Dã trước đây là vợ của Mạc Tửu mà ngăn cản. Hơn nữa Bàn gia cùng Mạc gia cũng sẽ không vì một người phụ nữ mà làm ầm ĩ lên, hai nhà đều cần phải kiếm tiền.
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng mười một 2023
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 396: Sự giải thoát cuối cùng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu tử thúi, con muốn mẹ ly hôn với cha con sao? Con thật sự không tin tưởng mẹ con. Để mẹ nói cho con biết, dưới sự ép buộc và dụ dỗ của mẹ, cha con cuối cùng cũng đồng ý cho con và Phạm Tình Dã yêu đương, thế nào? Mẹ có tuyệt không?" Bà Bàn gần như ngửa mặt lên trời cười, nhưng đã kịp thời kìm lại cảm xúc.

    Bà Bàn càng nghĩ càng cảm thấy mình thật vĩ đại, dường như khi gặp bế tắc bà đã lên sẵn kế hoạch ly hôn, nhưng cuối cùng lại dựa vào sức mình, chẳng những không ly hôn, còn giúp Ngọc Long và Phạm Tình Dã có thể yêu đương.

    "Thật sao? Mẹ và cha con không ly hôn, hơn nữa cha đã đồng ý chuyện giữa con và Phạm Tình Dã, cha đồng ý bọn con yêu đương?" Khi Bàn Ngọc Long nghe tin này, anh cảm thấy như muốn lên trời, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu thơ cổ: Mạn quyển thi thư hỉ dục cuồng.

    "Đương nhiên là thật, mẹ còn có thể lừa con sao? Vốn mẹ thật sự muốn ly hôn, nhưng lúc mẹ đi, cha con ngăn lại, nói không muốn ly hôn. Dưới sự công kích mạnh mẽ của mẹ, cuối cùng ông ấy cũng đồng ý với con và Phạm Tình Dã hai đứa yêu nhau, sau này hai đứa có thể quang minh chính đại, nhưng trước tiên mẹ nói cho con biết, hai đứa nhanh chóng bàn chuyện cưới xin, sau đó sinh cho mẹ một cậu bé mập mạp, mẹ chán chết rồi."

    Khi bà Bàn nói những lời này, đều không giấu được niềm tự hào trong lòng. Nhưng trong lòng bà Bàn cũng biết, sở dĩ bà có thể không kiêng kị muốn ly hôn như vậy là bởi vì bà biết trong lòng ông Bàn vẫn còn có mình, cho nên bà đã đánh cược.

    Bà cược xem việc kinh doanh là quan trọng hay cuộc hôn nhân giữa mình và ông Bàn quan trọng. Cuối cùng, bà đã đặt cược đúng, lúc trước kết hôn bà đã cược một lần, sau đó đã thắng, lần này bà vẫn thắng.

    "Thật sự tốt quá." Bàn Ngọc Long cố gắng hết sức để áp chế niềm vui trong lòng, nhưng nụ cười có phần ngây thơ trên khuôn mặt của anh lại tiết lộ Bàn Ngọc Long bây giờ đang vui mừng như thế nào.

    Bàn Ngọc Long ho khan hai tiếng, hắng giọng muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lại phát hiện tay hơi run, không cách nào làm như không có chuyện gì. Chỉ hy vọng nhanh chóng giải quyết xong chuyện ở công ty, sau đó lập tức tìm Phạm Tình Dã, sau đó công khai mối quan hệ của hai người họ, từ đó về sau Tình Dã chỉ có thể thuộc về mình.

    Bà Bàn cũng biết con trai mình lúc này vui vẻ như thế nào. Thấy con trai cố gắng kìm nén sự vui mừng trong lòng nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ cực kỳ quái dị, bà Bàn cũng rất vui mừng. Bà cũng biết hiện tại mình nên vội vàng kêu con trai xử lý xong công việc của công ty, sau đó đi gặp Phạm Tình Dã. Vì vậy không ở lại đây quá nhiều, nói với Bàn Ngọc Long sau đó rời đi.

    Sau khi rời đi, trời vẫn mưa phùn liên tục, nhưng thời tiết so với trước có vẻ tốt hơn rất nhiều, không còn cảm giác nặng nề nữa. Có vẻ như mưa vẫn cần rơi một lúc, nhưng điều này không ngăn cản điều bà muốn làm. Đã lâu không đến thẩm mỹ viện, bây giờ đã đến lúc đến thẩm mỹ viện để được chăm sóc.

    Bà Bàn nghĩ vậy rồi lên ô tô riêng bảo tài xế chở đi thẩm mỹ viện.

    Người tài xế khi nhìn thấy phu nhân bước ra, trên mặt liền lộ vẻ tươi cười. Đến công ty được một lúc, nụ cười trên mặt anh vẫn chưa nhạt đi, trong lòng đoán được phu nhân vui vẻ, chắc là vì chuyện của nhị thiếu gia. Bây giờ trời đang mưa nhẹ, phu nhân muốn đi đâu cũng không được, đi thẩm mỹ viện cũng có thể giết thời gian. Mặc dù người tài xế không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra nhưng anh ta rất vui khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của phu nhân nhà mình, trong lòng cũng rất vui.

    Sau khi mẹ anh rời đi, Bàn Ngọc Long nhìn kế hoạch, trong lòng không thể kìm chế vui mừng, sau khi xem xét các kế hoạch, mặc dù có một số khía cạnh không hợp lý, Bàn Ngọc Long cũng vì hôm nay vui vẻ nên cũng không tìm người đưa ra kế hoạch.

    Cuối cùng sau khi làm xong tất cả những việc này, Bàn Ngọc Long vội vàng rời công ty, lên xe lái đi tìm Phạm Tình Dã. Lái xe được nửa đường, Bàn Ngọc Long chợt nhớ ra trước tiên nên gọi điện cho Phạm Tình Dã để xem Phạm Tình Dã hiện đang ở đâu, sau đó trực tiếp đến đón cô ấy, đưa cô ấy đi dạo mua sắm vài thứ, sau đó trực tiếp thông báo với mọi người chuyện của hai người họ.

    "Alo, Tình Dã, bây giờ em đang ở đâu? Anh lái xe đến đón em, hai chúng ta cùng nhau đi mua sắm." lúc Bàn Ngọc Long gọi điện thoại vẫn có chút vui sướng, thiếu chút nữa ấn sai số điện thoại.

    "Sao anh lại đột nhiên nhớ đến việc đưa em đi mua sắm? Chuyện giữa hai chúng ta không phải là.." Khi Phạm Tình Dã nói lời này, trong lòng cô vẫn có chút buồn bực, rõ ràng cô cũng yêu đương, nhưng phải yêu đương trong bóng tối, không có cách nào ra ngoài ánh sáng. Chỉ có thể lén lút yêu đương, lén lút hưởng thụ cảm giác được yêu. Loại cảm giác này thực sự rất khó chịu, giống như một người bị đẩy xuống biển, đâu đâu cũng có nước, chỉ còn một mình dưới đáy nước mênh mông.

    Sau khi biết đó là cuộc gọi của Bàn Ngọc Long, Phạm Tình Dã không biết là chuyện gì, nghĩ lại là một đêm trộm ra ngoài gặp mặt. Khi nghĩ như vậy, nước mắt lại lăn dài trên khóe mắt, thực ra cũng không có gì sai, chỉ là trời mưa nhẹ cả ngày, không biết tại sao trong lòng cô lại có một loại cảm giác khó hiểu, chán nản và khó chịu.

    Nhưng sau khi nhận được cuộc gọi của Bàn Ngọc Long, Phạm Tình Dã vẫn điều chỉnh cảm xúc của mình, cố gắng làm cho mình trông giống như bình thường, không muốn Bàn Ngọc Long bị mình làm mất hứng. Sau khi nghe giọng nói của Bàn Ngọc Long, Phạm Tình Dã sững người tại chỗ, có chuyện gì vậy? Sao anh lại nghĩ đến việc đưa mình đi mua sắm, chẳng lẽ giữa hai người..

    "Tình Dã, cha anh cuối cùng cũng đồng ý cho hai chúng ta yêu nhau. Chúng ta không cần phải lén lút yêu đương nữa. Anh dẫn em đi mua sắm, sau đó hai chúng ta sẽ công khai quan hệ. Chờ mấy ngày nữa sẽ chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ tổ chức lễ đính hôn, sau đó sẽ kết hôn." Bàn Ngọc Long hào hứng kể ra những gì hai người sẽ trải qua, trong lời nói không che giấu được niềm vui sướng của anh.
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 397: Sự xuất hiện của Bạch Đường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phạm Tình Dã nghe Bàn Ngọc Long ở đầu bên kia nói luyên thuyên về những gì đã xảy ra với hai người kia, nước mắt cô chợt rơi. Phạm Tình Dã không biết chuyện gì đang xảy ra với cô, có lẽ là vì cuối cùng hai người họ cũng có thể ở bên nhau một cách quang minh chính đại, vì vậy rất kích động.

    Sau rất nhiều ngày, cuối cùng hai người cũng có thể quang minh chính đại ở bên nhau, cuối cùng cũng có thể giới thiệu với người khác Bàn Ngọc Long là bạn trai của mình.

    Sau khi Bàn Ngọc Long biết được vị trí hiện tại của Phạm Tình Dã, anh vội vàng lái xe đến chỗ của Phạm Tình Dã, xuống xe, sửa sang lại quần áo, đi đến trước mặt Phạm Tình Dã.

    "Công chúa điện hạ, ta đến đây, đưa em về nhà thế nào?" Bàn Ngọc Long ôm lấy Phạm Tình Dã, ôm người vào trong ngực, tim đập càng lúc càng kịch liệt.

    "Được." nội tâm Phạm Tình Dã cũng rất kích động, được Bàn Ngọc Long ôm vào lòng cảm thấy rất an toàn, cô không còn là kẻ vô gia cư, cô có một gia đình mới.

    Bàn Ngọc Long nắm tay Phạm Tình Dã, mở cửa xe, để Phạm Tình Dã ngồi vào ghế phụ. Xe chạy chầm chậm, Phạm Tình Dã nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn người đang điều khiển xe, người này là của mình, sau này sẽ là người làm bạn cả đời, mình sẽ luôn đối xử tốt với anh ấy, anh ấy cũng sẽ luôn đối xử tốt với mình, cứ như vậy bình thường thản nhiên, thực sự rất tốt.

    Sau khi xuống xe, có một trung tâm mua sắm lớn. Bàn Ngọc Long đã đặc biệt chọn nơi này, trong trung tâm mua sắm đông đúc người qua lại, chính là muốn đi mua sắm nói với mọi người Phạm Tình Dã là bạn gái của anh, không lâu sau sẽ là vợ anh.

    Bàn Ngọc Long lặng lẽ nắm tay Phạm Tình Dã, như thể sợ mình buông tay Phạm Tình Dã sẽ rời đi. Phạm Tình Dã nhìn người trước mặt đang nắm tay cô, anh rất đẹp trai, dáng người tuyệt vời, quan trọng hơn là anh yêu mình, nguyện ý trở thành nơi trú ẩn an toàn của mình. Lúc nào cũng có một người như vậy bên cạnh khiến cô thực sự hạnh phúc.

    Chẳng mấy chốc, nhị thiếu gia của Bàn gia đã nắm tay Phạm Tình Dã, tin tức hai người cùng nhau đi trung tâm mua sắm lan truyền trên mạng, ai cũng đổ dồn sự chú ý vào mối tình này. Có người hâm mộ, mà có người lại bắt đầu chửi bới hai người.

    Bàn Ngọc Long giờ chỉ muốn nắm tay Phạm Tình Dã, hai người cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau ăn uống, làm những việc mà các cặp đôi bình thường làm.

    Chuyện giữa Phạm Tình Dã và Bàn Ngọc Long ngay lập tức gây chấn động toàn thành phố A, Bàn Ngọc Long không chút do dự nói với mọi người rằng Phạm Tình Dã là bạn gái của anh, không lâu sau sẽ trở thành vợ của anh.

    Mạc Tửu đang làm việc cũng nghe tin, nhìn thấy trên màn hình Bàn Ngọc Long nắm chặt tay Phạm Tình Dã, hai người cười rất vui vẻ, Mạc Tửu rất tức giận. Tại sao người phụ nữ đó sau khi ly hôn với anh ta lại leo lên được Bàn Ngọc Long, nhị thiếu gia của Bàn gia, chưa kể Bàn Ngọc Long không kém hơn anh ta, thậm chí Bàn Ngọc Long còn giỏi hơn anh ta, giá trị con người cũng cao hơn anh ta.

    Mạc Tửu không có cách nào chịu được vợ cũ của mình, giờ lại tìm được người tốt hơn mình, vì thế rất tức giận, đập phá rất nhiều đồ đạc trong văn phòng.

    Trong một thời gian, không ai trong công ty, dù có việc hay không, đều không dám đến gần văn phòng của Mạc Tửu, vì sợ sẽ bị Mạc Tửu liên lụy.

    Bên này Bạch Đường cũng thấy được tin tức này, tin tức này trở thành hot search đứng thứ nhất trong bảng tìm kiếm, người ta không chú ý đến cũng khó. Lúc này Bạch Đường đột nhiên nghĩ tới, Mạc Tửu không phải là em trai của Mạc Úc Sở sao? Có lẽ cô ta có thể thông qua Mạc Tửu đạt được những gì mình muốn.

    Bây giờ Mạc Tửu nhất định cảm thấy rất khó chịu, chỉ cần lúc này cô ta xuất hiện, sau đó tỏ ra am hiểu, dịu dàng khéo léo, tin chắc Mạc Tửu nhất định sẽ phải quỳ dưới váy cô ta. Đến lúc đó, cô ta nhất định sẽ gặp mặt Mạc Úc Sở, cô ta rất chờ mong biểu cảm trên mặt Mạc Úc Sở lúc đó.

    Bạch Đường tìm hiểu tin tức của Mạc Tửu, quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, hiện tại anh đang mất bình tĩnh trong văn phòng của mình. Đã đến lúc thể hiện bản thân, Bạch Đường vội vàng trang điểm trước gương, nhìn bộ dạng kiều diễm của mình trong gương, khóe miệng Bạch Đường nở một nụ cười, sau đó cầm mấy chai rượu đỏ đến công ty của Mạc gia.

    "Mạc Tửu, vợ cũ của mình tìm được người tốt hơn mình, thấy thế nào? Anh có tức giận không?" bởi vì mọi người không ai dám đến gần Mạc Tửum vì thế liền không ai ngăn cản Bạch Đường đến công ty của Mạc Tửu. Nói có chuyện quan trọng cần bàn kỹ, muốn đến văn phòng của Mạc tổng, nhân viên hiện tại không dám, chỉ có thể để Bạch Đường sải bước đi vào.

    "Ai cần cô quản!" hiện tại trong lòng Mạc Tửu rất khó chịu, nhìn thấy Bạch Đường đi tới, còn dùng lời nói khiêu khích mình, trong lòng càng thêm khó chịu, vì vậy liền ném một cái ly qua.

    Bạch Đường thấy Mạc Tửu lấy một cái ly sứ ném về phía mình, biết anh không có rượu, hiện tại có lẽ đang rất tức giận. Bạch Đường cho rằng đây là cơ hội của mình, liền nhẹ nhàng né tránh cái ly, sau đó lấy rượu vẫn giữ trong người ra.

    "Uống hai ly?" Bạch Đường nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói, ưu nhã đi tới trước mặt Mạc Tửu, sau đó nhẹ nhàng an ủi Mạc Tửu. Mặc dù Mạc Tửu là em trai của Mạc Úc Sở, nhưng Mạc Tửu dường như thua kém Mạc Úc Sở về mọi mặt. Hai người đều là con Mạc gia, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?

    "Cút, cút khỏi đây cho tôi!" bây giờ trong lòng Mạc Tửu rất khó chịu, cũng không có nhiều thời gian thương hương tiếc ngọc, nhìn thấy Đường Bạch Dạ cũng rất phiền muộn, cũng không muốn chú ý quá nhiều đến Bạch Đường. Bây giờ trong lòng Mạc Tửu chỉ có tức giận và không cam lòng.

    "Mạc tổng, đừng nóng giận, cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Có đáng để Mạc tổng chúng ta tức giận như vậy không? Hơn nữa, Mạc gia cũng có sự nghiệp lớn, cũng không kém hơn Bàn gia. Không biết Mạc tổng có muốn hợp tác với tôi không?" Bạch Đường nhẹ nhàng đi đến trước mặt Mạc Tửu, tóc xõa xuống trên mặt Mạc Tửu, nhìn rất mê người.

    Mạc Tửu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi má mê người của Bạch Đường, đồng thời, mùi thơm mơ hồ từ tóc Bạch Đường trực tiếp truyền đến trên người Mạc Tửu, Mạc Tửu ngửi được mùi thơm này, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh lại nhiều.

    "Cô muốn hợp tác như thế nào?" Nhìn người phụ nữ bên cạnh, Mạc Tửu cảm thấy bình tĩnh hơn, cũng không ném đồ cho hả giận, mà là nghiêm túc nhìn người phụ nữ bên cạnh, đột nhiên phát hiện cô cũng có vài phần xinh đẹp. Mặc dù không khiến anh cảm thấy kinh diễm, nhưng nhìn lâu cũng thấy không tồi.
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 398: Thờ ơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không biết Mạc tổng cảm thấy tôi như thế nào? Tôi tự thấy mình có vài phần xinh đẹp, nhưng không biết có lọt vào mắt anh hay không." Bạch Đường cúi người xuống bàn, muốn tận lực bày ra bộ dáng mê người, nhìn thấy ánh mắt Mạc Tửu chậm rãi lộ ra phần mê luyến, Bạch Đường mỉm cười. Quả nhiên, tất cả đàn ông đều như vậy, có mới nới cũ, lại háo sắc.

    "Cô Bạch cũng thật nói đùa, tư thái của cô đã là xuất sắc, sao lại nhìn trúng tôi?" Mạc Tửu nhìn Bạch Đường, không biết vì sao, càng nhìn càng cảm thấy rất tốt. Tâm lý đối với Bạch Đường cũng thay đổi.

    "Đương nhiên là đánh giá cao tài năng của Mạc tổng." Nhìn thấy bộ dáng của Mạc Tửu, Bạch Đường biết mình câu thành công. Không biết khi Mạc Úc Sở gặp lại cô ta sẽ có biểu cảm gì đây? Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Đường lại mơ hồ có thêm một ít chờ mong.

    Mạc Tửu duỗi tay ôm lấy eo Bạch Đường, dùng sức kéo Bạch Đường từ phía sau ra phía trước, sau đó để Bạch Đường ngồi trên đùi mình, tay còn lại thì nắm khuôn mặt của Bạch Đường, để Bạch Đường nhìn anh ta. Nhìn khuôn mặt trước mặt một hồi lâu, Mạc Tửu rốt cuộc nhịn không được trực tiếp hôn lên.

    Bạch Đường không chút kiêng kị, nhiệt tình đáp lại Mạc Tửu. Kế hoạch coi như thành công một nửa, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng sợ không bao lâu nữa sẽ có thể chiếm đoạt một phần tài sản của Mạc gia.

    "Mạc tổng, không bằng để tôi giúp anh quản lý một số tài sản của Mạc gia? Mạc tổng hẳn là biết, lấy thực lực của tôi mà nói, giúp anh điều hành công ty tốt hơn, nâng cao một chút hiệu suất tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng không biết Mạc tổng có tin tôi hay không." Bạch Đường chui vào trong lòng Mạc Tửu, lộ ra bộ dáng ngượng ngùng, khiến trong lòng Mạc Tửu nổi lên một cỗ khí nóng.

    Mạc Tửu cũng biết thủ đoạn của Bạch Đường, tin tưởng nếu sản nghiệp của anh vận hành dưới tay cô một thời gian nhất định sẽ nâng cao hiệu suất, huống chi lúc này Bạch Đường đang trốn ở trong lòng hắn.

    Nghĩ đến đây, Mạc Tửu không chút suy nghĩ đồng ý, đồng thời để Bạch Đường tới thay hắn xử lý một số công việc của công ty, để nâng cao hiệu quả hoạt động của công ty. Anh ta không tin nữa, chẳng lẽ công ty của anh ta không tốt hơn công ty của Bàn Ngọc Long? Anh ta nhất định phải khiến người phụ nữ Phạm Tình Dã đó phải hối hận, hối hận vì đã ly hôn với anh ta, hối hận khi ở bên Bàn Ngọc Long. Đến lúc đó cho dù cô có khóc lóc cầu xin, anh ta cũng sẽ không nhìn cô.

    Cứ như vậy, Mạc Tửu đã nhờ Bạch Đường xử lý các công việc của công ty, cũng rất tin tưởng Bạch Đường, mà Bạch Đường cũng làm việc rất chăm chỉ. Bạch Đường muốn sử dụng công ty của Mạc Tửu để chứng minh rằng cô hoàn toàn không thua kém bất kỳ ai. Trên đời này chỉ có những thứ mình không muốn, không thể có những thứ mình muốn mà không thể có được. Thế nhưng Mạc Úc Sở lại là ngoài ý muốn, cô ta sẽ khiến Mạc Úc Sở nhìn cô ta với ánh mắt khác xưa.

    Mỗi ngày Bạch Đường rất quan tâm đến công việc của công ty, khi gặp vấn đề sẽ trực tiếp giải quyết, dưới sự quản lý của Bạch Đường, hiệu quả hoạt động của công ty cũng không ngừng tăng lên, công ty cũng đang hoạt động rất tốt. Hơn nữa còn ổn định hơn so với khi Mạc Tửu quản lý, Mạc Tửu nhìn thấy thành tích của công ty cũng rất vui vẻ.

    Mấy ngày nay Phạm Tình Dã đều đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào giữa cô và Bàn Ngọc Long, cuối cùng cô và Bàn Ngọc Long cũng có thể yêu nhau một cách quang minh chính đại nên cô rất trân trọng khoảng thời gian này. Phạm Tình Dã cảm thấy đây giống như một giấc mơ, nếu cô tỉnh dậy, giấc mơ sẽ tan vỡ. Mặc dù mỗi ngày Bàn Ngọc Long phải đến công ty để giải quyết công việc, nhưng sau khi công việc của công ty kết thúc, Bàn Ngọc Long sẽ vội vã quay lại để cùng Phạm Tình Dã nấu ăn và mua đồ, muốn trả lại những gì anh nợ Phạm Tình Dã.

    "Em biết không, người phụ nữ Bạch Đường đã giúp Mạc Tửu quản lý công ty. Hơn nữa bây giờ công ty đang phát triển mạnh mẽ, tốt hơn nhiều so với khi Mạc Tửu tự mình quản lý công ty." hôm nay giữa bữa ăn, Bàn Ngọc Long đột nhiên nghĩ về một số kinh doanh giữa anh và công ty của Mạc Tửu, vì vậy đã nói cho Phạm Tình Dã nghe một chút. Bàn Ngọc Long biết hiện tại trong trái tim Phạm Tình Dã không còn Mạc Tửu, ngay cả một vị trí nhỏ cũng không có, nhưng không biết vì sao lại muốn nói với Phạm Tình Dã những điều này. Hoặc có thể đơn giản là muốn chia sẻ mọi thứ với Phạm Tình Dã.

    "Có chuyện gì sao? Mạc Tửu không còn liên quan gì với em nữa. Hơn nữa, anh đã nói Bạch Đường quản lý công ty cho anh ta, chuyện của anh với anh ta chẳng phải là chuyện giữa anh và Bạch Đường sao? Như vậy không phải tốt hơn sao? Chúng ta đều không cần phải để ý tên đáng ghét kia, sống cuộc sống vui vẻ của chúng ta." Phạm Tình Dã không biết Bạch Đường quản lý công ty thay Mạc Tửu, cô đã lâu không nghe tin của Mạc Tửu, thậm chí đã quên mất trong thế giới của mình từng có một Mạc Tửu.

    Hơn nữa cô thật sự không muốn có quan hệ gì với Mạc Tửu nữa, càng không muốn Mạc Tửu lại xuất hiện ở thế giới của cô, tất cả những gì có liên quan đến Mạc Tửu càng không muốn nghe. Bây giờ cô đang sống hạnh phúc với Bàn Ngọc Long, mỗi ngày đều hạnh phúc, cuộc sống như vậy thực sự tốt, không muốn nhìn lại những ngày trước.

    Bàn Ngọc Long cũng biết mình đã lỡ lời, nhưng thấy Phạm Tình Dã không truy cứu mình, vì vậy vội vàng bỏ qua chuyện này, ngậm miệng, không hề đề cập một câu đến Mạc Tửu. Bàn Ngọc Long cũng trân trọng cuộc sống hiện tại của mình và Phạm Tình Dã, hai người họ hạnh phúc như những cặp đôi bình thường.

    Bàn Ngọc Long nhìn Phạm Tình Dã đang bận rộn trong bếp, vội vàng chạy tới, ôm nhẹ Phạm Tình Dã từ phía sau, rồi trìu mến hôn lên tóc Phạm Tình Dã.

    "Cảm ơn em đã bước vào cuộc đời anh. Nếu không có em, anh không biết bây giờ mình sẽ như thế nào. Cảm ơn em đã mang đến ánh mặt trời cho anh, làm cho anh biết có một thế giới đẹp đẽ như thế." Bàn Ngọc Long thật cẩn thận ôm Phạm Tình Dã, giống như ôm một giấc mộng dễ vỡ. Có lẽ, Phạm Tình Dã chỉ là một giấc mơ ngọt ngào của riêng anh, cô đã mang tất cả niềm vui cho anh.

    Phạm Tình Dã cảm thấy Bàn Ngọc Long khi ôm cô rất cẩn thận, giống như hôm nay là ngày cuối cùng cô sống. Phạm Tình Dã không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua sót, vì vậy cô quay lại ôm Bàn Ngọc Long.

    Trong phòng bếp, hai người đồng bệnh tương liên ôm nhau, không tiếng động kể ra câu chuyện tình yêu giữa họ.
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 399: Giục cưới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù Bàn gia không yên ấm nhưng bà Bàn không có ý định ly hôn với ông Bàn, hai ngày nay bầu không khí bình lặng đến đáng sợ.

    Mà bên này công việc của Đường Âm đã ổn định, trong lúc bận rộn với công việc của công ty, cô đang suy nghĩ về chuyện trước đó với Mạc Úc Sở, Mạc Úc Sở cưng chiều cô như một đứa bé, còn nói cho muốn đi nghỉ với cô, chuyện này đã bị gác lại.

    "Anh không được không giữ lời." Đường Âm vừa mới gọi điện, Mạc Úc Sở đầu dây bên kia có lẽ đang bận việc gì đó, không bắt máy, đầu dây bên kia hình như đã treo máy. Đường Âm cảm thấy hơi lạ, định gọi một cuộc khác.

    Nhưng đầu dây bên kia không có trả lời, Đường Âm cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không gọi nữa, sợ ảnh hưởng đến công việc của Mạc Úc Sở, trong lòng nghĩ lại chuyện lúc trước mà lo lắng.

    Điện thoại của Mạc Úc Sở để ở công ty, nhưng anh không để ý, sau khi về đến nhà có chút choáng váng, sau khi biết chuyện của Mạc Tửu và Bạch Đường, đầu ong ong cả lên. Anh đã thể hiện rõ thái độ của mình với Bạch Đường, nhưng người phụ nữ này lại không biết tốt xấu.

    Nằm trên giường một lúc, vẫn cảm thấy đầu hơi nhức, sau đó mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong mộng xuất hiện Mạc Tửu và Bạch Đường, anh thật sự cảm thấy rất lo lắng, sau đó bị chính mình đánh thức. Khi tỉnh dậy thì trời đã gần sáng, lúc này anh nhận ra cả đêm mình không gọi điện cho Đường Âm.

    "Điện.. điện thoại mình đâu?"

    Mạc Úc Sở tìm khắp nơi đều không tìm được, lúc này rất lo lắng, bởi vì trong điện thoại còn lưu một số tài liệu quan trọng mà trước đây Đường Âm đã gửi, nếu bây giờ bị thất lạc thì rất khó để khôi phục.

    Tìm hồi lâu cũng không thấy, trong lòng có chút buồn bực.

    Bên kia, Đường Âm gọi điện thoại cả đêm, đầu dây bên kia không có người trả lời, thật sự cảm thấy có chút kỳ quái, ngay lúc cô đang nghĩ như vậy, đầu bên kia đột nhiên truyền đến một cuộc gọi khẩn cấp.

    Đường Âm còn tưởng là Mạc Úc Sở gọi đến, vội vàng bắt máy, vừa bắt máy, đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu giống như rống, lỗ tai của cô có chút đau, nhịn không được bịt tai lại, cau mày liếc nhìn điện thoại.

    Số điện thoại đúng là của Mạc Úc Sở, cô có thể chắc chắn mỗi lần gọi đến nhất định là Mạc Úc Sở, nếu có chuyện gì xảy ra cũng chưa chắc đã như vậy.

    "Anh.. anh làm sao vậy?" Cô không thể tin hỏi, nhưng đầu dây bên kia không có phản ứng, ngược lại âm thanh gào thét không ngừng lặp lại, lúc này Đường Âm mới cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài.

    "Cô đi ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ định ngoại tình sao? Vội vã như vậy là sợ người khác không biết nhà chúng ta đã xảy ra chuyện.. Sao cô lại chạy? Tôi nói cô không nghe sao?"

    Long Liên Tâm chặn cửa phòng cô, không cho Đường Âm rời đi, Đường Âm cảm thấy người này có chút phiền phức, nhịn không được vươn tay đẩy, cái đẩy này khiến Long Liên Tâm ngã ngửa ra sau, Đường Nhan phía sau có chút lo lắng vội vàng đỡ bà ta đứng dậy.

    Kẻ xướng người họa, người mù cũng có thể nhìn ra hai người này đang định gài bẫy mình, nhưng Đường Âm hiện tại không có thời gian quan tâm đến những thứ vớ vẩn này, cô vội vàng mặc áo khoác định ra ngoài, nhưng hai người kia chặn ở cửa, đặc biệt là Đường Nhan, Đường Nhan lúc này xem như có lý, chỉ vào mũi Đường Âm quát.

    "Sao cô lại đối xử với mẹ tôi như thế? Vừa rồi còn dám đẩy mẹ tôi, tôi thấy là cô không muốn sống rồi. Tuy rằng cô là em gái của tôi, chúng tôi đối xử với cô cũng không tệ, đặc biệt là mẹ tôi luôn lo lắng cô ra ngoài xảy ra chuyện gì, cho nên mới quan tâm cô, cô lại đẩy mẹ tôi, vừa rồi nếu không phải tôi đến kịp, mẹ tôi bây giờ đã xảy ra chuyện lớn rồi."

    Đường Âm nghe đến đây không khỏi cau mày, người không biết xấu hổ, thực sự là thiên hạ vô địch.

    "Tôi có việc gấp đi ra ngoài, tôi khuyên các người đừng cản đường tôi, hôm nay nếu chậm trễ việc của tôi, hai người các người cẩn thận một chút."

    Đường Nhan chưa từng thấy Đường Âm như vậy bao giờ, có chút sợ hãi, không tự chủ được lùi lại, Long Liên Tâm ở bên cạnh cũng có chút sợ hãi, không biết hôm nay Đường Âm có phải ăn thuốc súng hay không.

    Đường Âm vội vã ra khỏi cửa, không thèm liếc hai mẹ con một cái, quả nhiên là kẻ xướng người họa, không phải người một nhà không vào một cửa.

    Chuyện của Bàn gia không được êm ấm, hai ngày nay cuối cùng cũng lắng xuống, thấy chuyện giữa Phạm Tình Dã và Bàn Ngọc Long đã lắng xuống, bà Bàn muốn thuyết phục hai người kết hôn, như vậy trong lòng cũng giải quyết xong một chuyện, nhưng cả hai chậm chạp trì hoãn, thật sự làm cho bà tâm phiền ý loạn.

    "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?" hôm nay Bàn Ngọc Long ở nhà không có ra ngoài, Phạm Tình Dã đang cùng mẹ nói chuyện điện thoại, Bàn Ngọc Long nằm ở trên giường cười ha ha, cũng không biết đang nói chuyện gì, nhắc đến khiến con trai bà cười toe toét đến mang tai, bà Bàn lặng lẽ bước vào, không ngờ Bàn Ngọc Long đã phát hiện.

    Đầu bên kia có lẽ cũng nghe được thanh âm kỳ lạ của Bàn Ngọc Long, cho nên có chút ngượng ngùng kêu lên: "Là mẹ đến sao?"

    Bà Bàn vốn muốn nói chuyện đàng hoàng với con trai chuyện hôn sự của hai người, nhưng thấy hai người đang nói chuyện điện thoại, bà không nỡ cắt ngang, đành xua tay cười với con trai.

    "Mẹ đến chỉ là muốn nói một câu, khi nào thì hai đứa kết hôn?"

    Bà Bàn vừa nói xong lời này, Bàn Ngọc Long sợ hãi ho khan một tiếng, Phạm Tình Dã ở đầu dây bên kia cũng có vẻ hơi xấu hổ, không nói được lời nào, bà Bàn cũng nhận ra mình nói ra lời này có thể đã khiến hai đứa bé sợ hãi, vì vậy dùng giọng dịu dàng, hỏi bằng một giọng điệu uyển chuyển.

    "Mẹ nói lời này cũng không có ý gì, chỉ là thấy hai đứa hòa thuận như vậy, lòng mẹ rất vui, cho nên muốn giục các con kết hôn sớm một chút, chuyện này năm nay có thể làm được không?"

    Bàn Ngọc Long vừa định cắt ngang câu nói này, Phạm Tình Dã ở bên kia cũng ngượng ngùng nói: "Mẹ.. chuyện này.. chuyện này hiện tại chỉ sợ có hơi sớm, huống hồ hai bọn con cũng rất tốt, mẹ không cần phải lo lắng, nếu không tin mẹ có thể hỏi anh ấy."

    Sau khi nghe điều này, Bàn Ngọc Long vội vàng gật đầu, ước gì mẹ mình đừng hỏi nữa.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...