Chương 388: Tà tâm sẽ không bao giờ chết
[BOOK]"Ba, ba ngẩn ngơ làm gì? Người vợ tốt của ba, thế mà lại định đánh con." Bạch Đường cảm giác được ánh mắt của người đàn ông có gì đó không ổn, vội vàng ám chỉ. Người đàn ông vội vàng đi lên ngăn cản người phụ nữ, vừa người phụ nữ khóc lóc om sòm lăn lộn, vừa tát Bạch Đường một cái, Bạch Đường bị tát, đau không chịu nổi.
"Ông là đồ lưu manh, tôi gả cho ông chính là xui tám đời, sao tôi lại có thể coi trọng một người đàn ông nhu nhược như ông? Con gái mình cũng không quản tốt, đã từng vào tù. Xem ra còn không có nửa phần thu liễm, cho dù có tài sản thì sao, người này sớm muộn gì cũng ô uế rồi."
"Lúc trước khi bị Đường Âm hãm hại, tôi đã sớm nói với ông, lấy tài sản ra, chúng ta sẽ giữ cho nó.." Người phụ nữ chưa kịp nói hết câu, Bạch Đường đã phá lên cười, người đàn ông bên cạnh vội vàng ngăn bà lại.
Bạch Đường xách vali rời khỏi cổng nhà họ Bạch, không quay đầu lại, lần này cô ta mang theo toàn bộ đồ đạc, quay đầu nhìn lại nhà họ Bạch, quả nhiên là một đám quỷ hút máu, trong lòng cô hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó đi ra khỏi cửa lớn.
Cô ta biết trước đây Mạc Tửu hay lui tới một quán bar, lúc đó cô ta thuê thám tử tư lần theo dấu vết ở đây, bây giờ bước đến cửa quán bar, trong lòng vẫn tràn đầy cảm xúc, cô ta tìm được một khách sạn gần đó, thu dọn đồ đạc, đặt hành lý xuống, đi tới quán bar, định thử vận may xem lần này có gặp Mạc Tửu ở đó không.
Không có ở đó thì cũng tốt, ít nhất cũng biết chủ quán bar, sau này còn có thể giúp đỡ mình, tuy rằng trong lòng đã tính toán, nhưng lúc mới vào quán đã đụng phải Mạc Tửu.
Mạc Tửu cầm ly rượu trong tay, không khỏi ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
"Gần đây cậu xảy ra chuyện gì? Sao lại uống nhiều như vậy? Chẳng lẽ lại bị tổn thương tình cảm? Cậu ngày thường là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhóm chúng tôi đều không nhìn thấy, sao hôm nay lại có hứng tới đây?"
Chủ quán rượu vừa quay đầu giúp Mạc Tửu pha chế rượu vừa hỏi.
"Có chuyện không vui, đừng nói nữa, đừng nói nữa, tôi muốn uống một ly nữa."
Mạc Tửu đã uống say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng ánh mắt lại đờ đẫn, không biết vì sao đột nhiên trước mắt hiện ra cảnh tượng bị phản bội.
Cậu tức giận đến mức sau khi chủ quán đưa cho một ly rượu, Mạc Tửu liền uống một hơi cạn sạch, rượu quả thực rất mạnh, rượu cứ bỏng rát trong cổ họng nhưng dường như không cảm thấy gì - cảm giác này rất mạnh.
"Chẳng lẽ cậu bị tổn thương tình cảm? Cậu nói cho tôi biết đi. Chúng ta coi như là quen biết đã lâu, cậu cũng là khách hàng quen của tôi, chuyện như vậy tôi tuyệt đối sẽ không kể ra ngoài."
Chủ quán rượu ngồi ngay đối diện Mạc Tửu, tò mò nhìn Mạc Tửu uống rượu, nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Mạc Tửu: "Đừng uống nữa, đừng uống nữa, nếu lại uống, lát nữa sẽ ngất đi, cũng không có ai đưa cậu về, cậu nói cho tôi biết, gần đây cậu bị cái gì kích thích sao?"
Còn chưa nói xong, Mạc Tửu đã hôn mê bất tỉnh nhân sự muốn ngủ, lúc này, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, bàn tay đó gắt gao ấn Mạc Tửu trở lại trên ghế.
"Tôi nói cho ông biết, ông không được tiết lộ những chuyện này của tôi ra ngoài. Tôi mới uống mấy ly rượu, nếu ông nói ra ngoài ông nhất định phải chết. Tôi không hề chịu tổn thương tình cảm gì, ông không cần đoán, một chủ quán bar như ông chăm sóc bản thân thật tốt là được.."
Mạc Tửu chắc là uống quá nhiều, lời nói có chút mơ hồ. "Còn có một chuyện tôi nhất định phải nói với ông, ông mau thay ca sĩ phía trên đi, hát bài cũ như thế nào? Hát khó nghe như vậy, tôi đến chỗ ông lâu như vậy, chưa bao giờ nghe ai hát bài này."
Lời còn chưa dứt, ông chủ đã phản bác: "Ngươi tuổi trẻ thì biết cái gì? Cái này gọi là hoài cổ cùng hoài niệm, cậu hiểu không?"
Nhưng Mạc Tửu cũng không muốn làm ầm ĩ, hắn vốn đang muốn ngủ, đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nữ trong trẻo, khiến cậu chú ý, không khỏi ngẩng đầu lên.
"Soái ca, chúng ta đã từng gặp nhau, anh không quên tôi chứ?" trước mặt Mạc Tửu đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ ăn mặc cổ quái từ thế kỷ trước, trong lòng nhịn không được xem thường, hiện tại cậu không muốn yêu đương.
Sau khi trải qua giai đoạn tổn thương tình cảm, vết thương mới chưa lành, người phụ nữ này đã chạy đến trước mặt cậu, cho dù cậu bị mù cũng không thể không nhìn ra người phụ nữ này rõ ràng là có ý với mình, hơn nữa phỏng chừng còn có rất nhiều ý.
"Soái ca, đừng im lặng, nếu không tôi kính anh một ly. Hôm nay anh uống rượu một mình ở đây, không sợ bị người xấu nhắm tới sao?" Bạch Đường một bên lôi kéo làm quen, một bên nhìn chủ quán muốn một ly rượu. Chủ quán nhịn không được Bạch Đường mấy lần, bởi vì quần áo trên người Bạch Đường thật sự có chút lộ liễu.
Mạc Tửu dùng đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm vào mặt người phụ nữ, đang tự hỏi người phụ nữ này đã bôi lên mặt mình bao nhiêu cân phấn, đang nghĩ đột nhiên giọng nói của ông chủ đánh gãy suy nghĩ của cậu: "Mỹ nữ này có thể khi khác lại đến không? Quán chúng tôi.."
Bạch Đường căn bản không thèm để ý, cô ta chỉ ngẩng đầu nhìn Mạc Tửu, ánh mắt Mạc Tửu có vài phần tương tự anh của cậu, nhìn mắt người đàn ông này, cô không khỏi nghĩ đến Mạc Úc Sở. Mặc dù trong lòng cô vẫn còn yêu Mạc Tửu Mặc, nhưng bây giờ hận nhiều hơn, cô đã bị hận làm mù quáng, đầu óc không thể suy nghĩ.
"Người đẹp này?" Ông chủ thấy người phụ nữ không có trả lời mình, liền lại nói, không ngờ Bạch Đường tựa hồ tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía ông chủ, trong mắt mang theo một tia cảnh cáo, lúc này ông chủ mới ngậm miệng.
Mạc Tửu uống xong đã hôn mê bất tỉnh, trong lòng có chút cảnh giác, cầm rượu vừa mới pha lên, Bạch Đường ở bên cạnh tựa hồ cũng dán mắt vào hắn, nhìn tới nhìn lui mấy lần. Mạc Tửu tự nhiên có chút sợ hãi.
"Trên người tôi có vàng sao? Có thể cho cô nhìn tới nhìn lui nhiều lần như vậy." Lời còn chưa nói xong, Bạch Đường đã cười ha ha.
"Mạc thiếu thật là biết nói đùa, đương nhiên là bởi vì anh đẹp mắt nên tôi mới nhìn anh." Bạch Đường vốn là muốn trêu chọc Mạc Tửu, nhưng kinh nghiệm tình trường của Mạc Tửu nhiều như vậy, sao có thể không hiểu chuyện này? Thừa dịp Bạch Đường cười cười, trong lòng lại khinh thường.
"Cho dù cô nâng tôi lên trời cũng vô dụng, tôi không có hứng thú với loại người phụ nữ như cô, hơn nữa tôi cũng không nhớ rõ chúng ta đã gặp nhau ở đâu, cho nên chúng ta căn bản không quen biết."[/BOOK]