Chương 40: Đối đầu!
Máu tươi loang lổ vướn trên làn da trắng nõn, nhìn trông rất chói mắt, nhưng Ngu Vãn Ca thì lại trông giống như không hề hay biết, vẫn bình thản ôm chặt con mèo ở trong lòng.
Nhu Quý Phi thấy nàng không ném con mèo mắt xanh đi, liền có chút ngạc nhiên, mở miệng nói: "Đừng nghĩ rằng có mấy phần khôn vặt, thông minh thì lại nghĩ mình có phúc khí. À! Mà biết đâu được, cũng có thể chính vì phúc khí này, mà cuối cùng nó sẽ lấy mạng ngươi đấy!"
Trong lòng Ngu Vãn Ca biết, bởi vì lần trước nàng đã giải vây cho Hoàng Hậu, vì thế nàng liền trở thành mục tiêu của Nhu phi.
Nếu vừa nãy, nàng không ôm chặt con mèo này, chỉ sợ là đã bị lôi ra đánh chết.
"Được rồi, lui ra đi." Nhu Quý Phi thấy nàng cứ như khúc gỗ đứng ở đó, nên mất cả hứng thú.
Sau khi rời đi, Ngu Vãn Ca nhìn lên vết máu ở trên tay, cười nói: "Đúng là một con mèo được nuông chiều đến hư hỏng."
Vì bị trì hoãn chút thời gian, nên nàng liền chọn con đường mòn ở bên trong những hòn giả sơn để quay về, nhưng không ngờ rằng, nàng lại nghe thấy được những tiếng thì thầm của hai người.
"Hoàng hậu nương nương có hỉ rồi."
"Ngươi nói thật sao?"
"Hoàn toàn chính xác."
Hai người dừng lại một lúc, bên trong khe hở của hòn núi giả sơn, còn truyền tới những tiếng thở nhè nhẹ.
"Ta biết rồi, đây là tiền thưởng, ngươi mau trở về đi."
Sau khi hai người đó rời đi, Ngu Vãn Ca mới từ phía sau hòn giả sơn đi ra, nhìn bóng lưng đi khuất, đôi mắt nàng càng thêm sâu thẳm.
Quả nhiên ông trời cũng giúp nàng, mấy ngày trước còn nói Hoàng hậu phúc lộc vô biên, không ngờ hôm nay, bà ấy liền đã có hỉ.
Nhìn ba vết máu ở trên tay, khóe miệng nàng hiện lên một đường cong rất rõ, nàng xoay người đi đến chỗ ở của Châu công công.
* * *
Ba ngày sau, rốt cuộc Thượng cung cũng đã không kìm được nữa, liền cho gọi Ngu Vãn Ca đến: "Đây là phượng bào của Hoàng hậu nương nương. Ba ngày sau, ở trong yến tiệc, Hoàng hậu sẽ mặc bộ y phục này, ngươi mau đem qua cho Hoàng hậu nương nương đi."
Thượng cung đưa chiếc khay cho Ngu Vãn Ca, cũng không quên quan sát nàng.
Nhưng ngoài dự liệu, Ngu Vãn Ca lại không có nhận lấy cái khay, thay vào đó, nàng ngước mắt lên, cười khanh khách. Nàng nhìn về phía Thượng cung một thân y phục cung đình hoa lệ đang đứng trước mặt: "Thượng cung đại nhân, chẳng lẽ ngài không sợ, phượng bào này sẽ xảy ra bất trắc gì nữa sao?"
Động tác của Thượng cung trở nên cứng ngắc, hỏi lại: "Chuyện trâm hoa mẫu đơn lần trước là do ngươi động vào?"
"Là ta, ta đã đem những cánh hoa của ngài đã cắt, sắp chúng lại một chỗ, sau đó làm cho chúng trông thể như được làm từ một bàn tay tinh xảo."
Dường như Thượng cung không thể ngờ rằng nàng sẽ dễ dàng thừa nhận đến như thế, bà ta im lặng quan sát nàng.
"Thật đáng tiếc, ngài chẳng những không được thuận lợi tiêu trừ ta, mà còn suýt chút nữa phải chịu bị phạt thêm hai mươi đại bản." Ngu vãn Ca cười nhạt, giọng nói khàn khàn của nàng như một lời nguyền để lại trong tâm trí của Thượng cung.
Cuối cùng, thì Thượng cung cũng đã tỉnh táo lại: "Ngươi, tiện tỳ ngươi! Thật thật là to gan.. Người đâu.."
"Ngài biết chưa, Hoàng hậu nương nương đã có hỉ."
Thượng Cung lấy làm khó hiểu, vì sao Ngu Vãn Ca lại đột nhiên đổi chủ đề, nhưng Ngu Vãn Ca đã từng bước từng bước tiến lại gần bà, nhìn thẳng vào đôi mắt có chút đục ngầu kia: "Ngài nói xem, nếu chiếc phượng bào này có điều gì bất trắc xảy ra, có phải nó sẽ trở thành một điềm báo gì không? Chuyện liên quan đến hoàng tự, xem ra Thượng cung ngài nhất định phải cẩn trọng hơn."
Thượng Cung nhìn vào một đôi mắt đen láy như thể hút đi linh hồn của bà, Thượng cung không khỏi lảo đảo lùi về phía sau, run rẩy chỉ vào Ngu Vãn Ca: "Ngươi.. Ngươi.."
"Lần trước, Thượng cung có thể tránh được một ván, nhưng không biết vận khí tốt của ngài sẽ kéo dài được bao lâu."
Thượng cung hốt hoảng lùi về sau, va vào cái bàn gỗ màu đỏ, cả người ngã nhào xuống đất, cái khay trong tay loảng xoảng rơi xuống, phát ra một tiếng chói tai, áo choàng phượng hoàng rơi rải rác xuống nền đất.
Ngu Vãn Ca khom người nhặt lên, mang đến để vào trong tay của Thượng cung: "Chiếc áo phượng bào này liên quan đến sinh tử của Thượng cung đại nhân đấy, ngài nên cất kỹ mới được."
Nhu Quý Phi thấy nàng không ném con mèo mắt xanh đi, liền có chút ngạc nhiên, mở miệng nói: "Đừng nghĩ rằng có mấy phần khôn vặt, thông minh thì lại nghĩ mình có phúc khí. À! Mà biết đâu được, cũng có thể chính vì phúc khí này, mà cuối cùng nó sẽ lấy mạng ngươi đấy!"
Trong lòng Ngu Vãn Ca biết, bởi vì lần trước nàng đã giải vây cho Hoàng Hậu, vì thế nàng liền trở thành mục tiêu của Nhu phi.
Nếu vừa nãy, nàng không ôm chặt con mèo này, chỉ sợ là đã bị lôi ra đánh chết.
"Được rồi, lui ra đi." Nhu Quý Phi thấy nàng cứ như khúc gỗ đứng ở đó, nên mất cả hứng thú.
Sau khi rời đi, Ngu Vãn Ca nhìn lên vết máu ở trên tay, cười nói: "Đúng là một con mèo được nuông chiều đến hư hỏng."
Vì bị trì hoãn chút thời gian, nên nàng liền chọn con đường mòn ở bên trong những hòn giả sơn để quay về, nhưng không ngờ rằng, nàng lại nghe thấy được những tiếng thì thầm của hai người.
"Hoàng hậu nương nương có hỉ rồi."
"Ngươi nói thật sao?"
"Hoàn toàn chính xác."
Hai người dừng lại một lúc, bên trong khe hở của hòn núi giả sơn, còn truyền tới những tiếng thở nhè nhẹ.
"Ta biết rồi, đây là tiền thưởng, ngươi mau trở về đi."
Sau khi hai người đó rời đi, Ngu Vãn Ca mới từ phía sau hòn giả sơn đi ra, nhìn bóng lưng đi khuất, đôi mắt nàng càng thêm sâu thẳm.
Quả nhiên ông trời cũng giúp nàng, mấy ngày trước còn nói Hoàng hậu phúc lộc vô biên, không ngờ hôm nay, bà ấy liền đã có hỉ.
Nhìn ba vết máu ở trên tay, khóe miệng nàng hiện lên một đường cong rất rõ, nàng xoay người đi đến chỗ ở của Châu công công.
* * *
Ba ngày sau, rốt cuộc Thượng cung cũng đã không kìm được nữa, liền cho gọi Ngu Vãn Ca đến: "Đây là phượng bào của Hoàng hậu nương nương. Ba ngày sau, ở trong yến tiệc, Hoàng hậu sẽ mặc bộ y phục này, ngươi mau đem qua cho Hoàng hậu nương nương đi."
Thượng cung đưa chiếc khay cho Ngu Vãn Ca, cũng không quên quan sát nàng.
Nhưng ngoài dự liệu, Ngu Vãn Ca lại không có nhận lấy cái khay, thay vào đó, nàng ngước mắt lên, cười khanh khách. Nàng nhìn về phía Thượng cung một thân y phục cung đình hoa lệ đang đứng trước mặt: "Thượng cung đại nhân, chẳng lẽ ngài không sợ, phượng bào này sẽ xảy ra bất trắc gì nữa sao?"
Động tác của Thượng cung trở nên cứng ngắc, hỏi lại: "Chuyện trâm hoa mẫu đơn lần trước là do ngươi động vào?"
"Là ta, ta đã đem những cánh hoa của ngài đã cắt, sắp chúng lại một chỗ, sau đó làm cho chúng trông thể như được làm từ một bàn tay tinh xảo."
Dường như Thượng cung không thể ngờ rằng nàng sẽ dễ dàng thừa nhận đến như thế, bà ta im lặng quan sát nàng.
"Thật đáng tiếc, ngài chẳng những không được thuận lợi tiêu trừ ta, mà còn suýt chút nữa phải chịu bị phạt thêm hai mươi đại bản." Ngu vãn Ca cười nhạt, giọng nói khàn khàn của nàng như một lời nguyền để lại trong tâm trí của Thượng cung.
Cuối cùng, thì Thượng cung cũng đã tỉnh táo lại: "Ngươi, tiện tỳ ngươi! Thật thật là to gan.. Người đâu.."
"Ngài biết chưa, Hoàng hậu nương nương đã có hỉ."
Thượng Cung lấy làm khó hiểu, vì sao Ngu Vãn Ca lại đột nhiên đổi chủ đề, nhưng Ngu Vãn Ca đã từng bước từng bước tiến lại gần bà, nhìn thẳng vào đôi mắt có chút đục ngầu kia: "Ngài nói xem, nếu chiếc phượng bào này có điều gì bất trắc xảy ra, có phải nó sẽ trở thành một điềm báo gì không? Chuyện liên quan đến hoàng tự, xem ra Thượng cung ngài nhất định phải cẩn trọng hơn."
Thượng Cung nhìn vào một đôi mắt đen láy như thể hút đi linh hồn của bà, Thượng cung không khỏi lảo đảo lùi về phía sau, run rẩy chỉ vào Ngu Vãn Ca: "Ngươi.. Ngươi.."
"Lần trước, Thượng cung có thể tránh được một ván, nhưng không biết vận khí tốt của ngài sẽ kéo dài được bao lâu."
Thượng cung hốt hoảng lùi về sau, va vào cái bàn gỗ màu đỏ, cả người ngã nhào xuống đất, cái khay trong tay loảng xoảng rơi xuống, phát ra một tiếng chói tai, áo choàng phượng hoàng rơi rải rác xuống nền đất.
Ngu Vãn Ca khom người nhặt lên, mang đến để vào trong tay của Thượng cung: "Chiếc áo phượng bào này liên quan đến sinh tử của Thượng cung đại nhân đấy, ngài nên cất kỹ mới được."