Đam Mỹ [Edit] [Ma Đạo Tổ Sư] [Đồng Nhân Hi Trừng] Vãn Ngâm Tại Thượng - Buitiful

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tui Là Hủ, 8 Tháng mười hai 2020.

  1. Tui Là Hủ ~ Một Con Hủ Cuồng BL~ ( ◍ º ㉦ º ◍ )

    Bài viết:
    51
    Tên truyện: [Ma Đạo Tổ Sư] [Đồng nhân Hi Trừng] Vãn Ngâm Tại Thượng - Buitiful

    Tác giả: Buitiful

    Nguồn dịch: Wikidich (Link nguồn sẽ để trên tường, truyện chưa có sự cho phép của người dịch, xin vui lòng không mang đi đâu :))

    Edit: Tui Là Hủ

    Thể loại: Đam mỹ, cổ đại, HE, tiên hiệp tu chân, cường cường, chủ thụ, 1x1, ấm áp

    [​IMG]

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Của Hủ

    Văn án:

    Cái kia, Vãn Ngâm nếu muốn ở bên trên, cũng có thể!

    Ta, Giang Trừng, Giang Vãn Ngâm, Giang Vũ thẳng, cho dù là chết, cũng tuyệt đối sẽ không thích ngươi Lam Hi Thần -- thực thơm?

    Hi Trừng, tận lực không OOC

    Bao bọc đáng yêu thực tốt, không tham gia bất kỳ tư bản nào.

    Xem bất cứ điều gì, xin miễn đăng lại, cảm ơn!

    Tags: Yêu sâu sắc, duyên trời hợp tác, tiên hiệp tu chân

    Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lam Hi Thần, Giang Trừng ┃ Vai phụ: Vong Thân, Truy Lăng, v. V. ┃ Khác:

    * * *

    Hủ: Với một con hủ còn cuồng Hi Trừng như ta không thể bỏ lỡ truyện về Hi Trừng được. Ta chính là nhanh chóng thầu bộ này không thì sẽ bị nhà khác thầu trước. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nga <3

    * * *

    Lưu ý: Không chuyển ver, re-up dưới mọi hình thức. Có vẫn đề gì xin vui lòng nhắn luôn lên tường ta <3
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Tui Là Hủ ~ Một Con Hủ Cuồng BL~ ( ◍ º ㉦ º ◍ )

    Bài viết:
    51
    Chương 1: Săn đêm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Buitiful

    Edit: Hủ


    "Ngụy Vô Tiện, không cần ngươi đến đỡ ta!"

    Sau khi săn đêm qua, trong Liên Hoa Ổ truyền đến tiếng la hét của Giang Trừng.

    Tử Điện đến trước người, Ngụy Vô Tiện vội vàng né tránh, thấy cách đó không xa có một vệt kim tinh tuyết lãng bào bay tới, lập tức tránh thoát.

    "Ngươi ngươi ngươi.. Ngươi đang làm gì!" Người nọ tránh còn không kịp.

    Thấy là Kim Lăng, Giang Trừng mới thu Tử Điện.

    "Cữu cữu, người làm sao vậy.." Kim Lăng đi đỡ cậu, Giang Trừng mắng hai câu, mới tự mình đỡ eo rời đi.

    Ngụy Vô Tiện cơ hồ muốn cười lăn lộn khắp đất, chọc cho Kim Lăng trừng hắn một cái, kiếm lập tức bổ tới: "Lại cười, ta bảo cữu cữu đánh gãy chân ngươi!"

    Ngụy Vô Tiện dễ dàng tránh kiếm phong, né tránh đồng thời, còn vỗ vài cái trên vai, trên lưng Kim Lăng, chọc cho hắn càng thêm tức giận không thôi.

    Ngụy Vô Tiện nói: "Cữu cữu bị thương, không thể đánh gãy chân ta.."

    "Tiên tử đâu? Tiên tử!"

    Vừa rồi nói xong, quả thật liền nghe được hai tiếng chó sủa truyền đến, Ngụy Vô Tiện lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng trèo lên cây.

    Tiên tử.. Tiên tiên tiên.. Tiên tử!

    Mẹ ơi.. Thật sự là tiên tử?

    Trèo lên cây, Ngụy Vô Tiện mới hơi an tâm một chút, hắn còn chưa kêu to, Kim Lăng phía dưới liền la hét chạy đi.

    "Lam Tư Truy, ngươi tới Liên Hoa Ổ làm gì!

    Đi theo phía sau tiên tử, dĩ nhiên là Lam Tư Truy?

    Tiên tử đến gần, tay Ngụy Vô Tiện ôm chặt cây có chút nhũn ra, Lam Tư Truy đuổi theo chào hỏi, lập tức dắt tiên tử đi.

    Tiên tử quay đầu lại quên liếc nhìn hắn một cái, Ngụy Vô Tiện tay chân mềm nhũn, thiếu chút nữa rơi xuống cây.

    " Ngụy tiền bối, Hàm Quang Quân cũng tới. "Thanh âm Lam Tư Truy càng ngày càng xa.

    Ngụy Vô Tiện vốn định đi xuống, nghe thấy những lời này lập tức dừng lại.

    Hai bóng người đến gần, một người chia nhau đi vào trong, một người đang hướng về phía hắn mà đến.

    " Nhị ca ca, bắt lấy ta. "Ngụy Vô Tiện nhào vào trong ngực Lam Vong Cơ.

    Cánh tay rắn chắc trong nháy mắt ôm lấy hắn.

    Ngụy Vô Tiện ở trong ngực Lam Trạm xoay xoay hai cái, tay ôm lấy cổ hắn buông lỏng:" Lam tông chủ hắn xuất quan? "

    Lam Trạm nói," Mấy ngày rồi. "

    Ngụy Vô Tiện nói," Săn đêm.. Không phải hắn cũng đi, phải không? "

    Lam Trạm gật đầu.

    Không ngạc nhiên khi.. Giang Trừng từ tối hôm qua qua đi vẻ mặt không vui, bất quá hắn tò mò chính là, tối hôm qua bọn họ làm sao vậy?

    Một đường bị Lam Trạm ôm vào trong phòng, Ngụy Vô Tiện vẫn không buông tay ra. Nhớ tới mấy ngày trước, tay Ngụy Vô Tiện lại buông lỏng vài phần, cố ý trêu ghẹo nói:" Tiểu cô nương bán sơn trà kia đẹp như vậy, Nhị ca ca ngươi không đi chiếu cố người ta làm ăn, người ta nên nhiều.. "Hai chữ thương tâm còn chưa ra khỏi miệng, đã bị cắt đứt.

    " Không bằng ngươi.. "

    Một câu nói không trọn vẹn, lại khẳng định đến cực điểm.

    Giơ tay kéo mạt ngạch trên trán Lam Trạm, Ngụy Vô Tiện trực tiếp trói vào tay mình, tay chân cùng dùng, cả người giống như dán lên người hắn vậy.

    Môi phun trào bên tai Lam Trạm, thẳng đến khi vành tai Lam Trạm dần dần phiếm hồng mới dừng lại, cắn hắn một cái, Ngụy Vô Tiện lại nói:" Nhị ca.. "

    Lam Trạm nhìn hắn.

    Ngụy Vô Tiện nói:" Ta có nói cho ngươi hay không, ngươi càng ngày càng biết trêu chọc.. "

    Môi dán tới, tay trói lại buông lỏng, Ngụy Vô Tiện mở mắt, còn chưa tới bên giường, bất quá rất nhanh đã bị áp đảo.

    Mạt ngạch bị một lần nữa trói lại trên tay hắn, quấn quanh ngay ngắn chỉnh tề, cuối cùng còn thắt nút chết. Ngụy Vô Tiện há to chân xoay người, nửa quỳ ngã trên người Lam Trạm:" Nhị ca ca, ta trói không đẹp sao? "

    Đáp lại hắn chỉ có một đôi tay lột xiêm y của hắn, Ngụy Vô Tiện cũng không né tránh, ngồi trên người Lam Trạm nói:" Lam Trạm, sao ngươi càng ngày càng nhiệt tình.. "

    Từ sau" Mỗi ngày", chưa bao giờ có một ngày nào bị cắt đứt, hắn cảm thấy có thể không chỉ có thiên phú dị bẩm của Lam Trạm, có lẽ chính hắn cũng vậy..

    * * *

    Hủ: Cầu ủng hộ nga~Cảm ơn mọi người ủng hộ nga <3
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười hai 2021
  4. Tui Là Hủ ~ Một Con Hủ Cuồng BL~ ( ◍ º ㉦ º ◍ )

    Bài viết:
    51
    Chương 2: Đưa thuốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Buitiful

    Edit: Hủ

    Giang Trừng bị thương trong lúc săn đêm, tất cả thuộc hạ thấy vẻ mặt không vui của hắn liền không dám quấy rầy hắn, huống chi vẻ mặt hắn "Người sống chớ gần", cho dù không cần hắn phân phó, cũng sẽ không có người đến quấy rầy hắn.

    Lúc cửa bị đẩy ra, thuốc mỡ của hắn còn chưa lau xong, liếc mắt nhìn qua, Giang Trừng lập tức mặc quần áo đứng dậy, trách mắng: "Ai?"

    Đầu kia thanh âm bình thản ôn nhu, giống như mưa thuận gió hòa: "Giang tông chủ, là ta."

    Lam Hi Thần, hắn tới làm gì? Làm sao hắn vào được đây? Tất cả mọi người trong Liên Hoa Ổ chả nhẽ đều đã chết sạch!


    Giang Trừng đang muốn tức giận, liền nghe thấy Lam Hi Thần dịu dàng nói: "Ta thấy bên ngoài không có người, liền tự mình tìm tới."

    Lúc hắn đi ra ngoài gõ cửa, nhưng Giang Trừng vẫn chưa nghe thấy, định rời đi, bên trong lại truyền ra tiếng động, nhiều lần xác nhận, hắn mới đẩy cửa.

    Quần áo màu tím xộc xệch trên người, ngăn không được một mảnh phong cảnh tốt đẹp kia, không cần cố ý nhìn, liền hoàn toàn hiện ra trước mắt Lam Hi Thần.

    Giang Trừng kéo xiêm y che chắn, đang muốn mở miệng, lại bị Lam Hi Thần đoạt trước: "Hôm qua Giang tông chủ xả thân cứu giúp, Hi Thần ở đây cảm tạ."

    Giang Trừng biểu tình không thay đổi, trực tiếp nói: "Lam tông chủ hiểu lầm rồi, ta chỉ là cứu sai mà thôi. Nếu không có chuyện gì quan trọng, xin mau chóng rời đi.."

    Lam Hi Thần lại lột xiêm y của hắn, Giang Trừng nổi giận, Tử Điện trong nháy mắt trợn tròn mắt, muốn ăn thịt người, bên hông bị một bàn tay ấm áp phủ lên, khi thuốc mỡ chạm vào da thịt có chút cảm giác đau đớn.

    Hiểu được ý đồ của Lam Hi Thần, Giang Trừng mới thu tử điện. Bất quá hắn hoàn toàn chịu không nổi người khác đối với hắn như vậy, xoay người đối mặt với Lam Hi Thần nói: "Vết thương nhỏ mà thôi, Lam tông chủ không cần như thế!"

    Tay Giang Trừng chắn trước mặt Lam Hi Thần, bất quá Lam Hi Thần rất dễ dàng đem tay Giang Trừng kéo ra, một tay dính đầy thuốc mỡ phủ ở thắt lưng Giang Trừng: "Hôm qua quên cơ nói cho ta biết, sinh nhật Giang tông chủ đang đến gần, buổi tối lại được Giang tông chủ cứu giúp, cho nên Hi Thần chuẩn bị lễ mọn đến đây.."

    Ý tứ không cần phải nói cũng biết: Là đến để kỷ niệm sinh nhật của hắn. Nhưng Giang Trừng dường như cũng không cảm ơn: "À, ta cũng không có ý định tiếp khách!"

    "..."

    Người tới là khách, nếu hắn đuổi Lam Hi Thần đi, không biết những người khác đối đãi lễ giáo của Liên Hoa Ổ như thế nào, Lam Hi Thần tự mình vụng trộm đi cũng thôi, hết lần này tới lần khác hắn không có ý muốn đi.

    Không phải tất cả đều nói, cứu lầm sao?

    Cuối cùng Giang Trừng đành phải để môn sinh dẫn Lam Hi Thần đến phòng khách ở, tính toán của hắn chính là, ngày hôm sau nhất định phải đuổi Lam Hi Thần đi.

    Trước kia bị thương trong khi săn đêm cũng coi như thường thấy, dùng dược dưỡng mấy ngày là có thể khôi phục, Ngụy Vô Tiện cũng giống như hắn, cũng thường xuyên bị chút vết thương nhỏ, bất quá mỗi lần đều khôi phục nhanh hơn hắn, còn luôn cười gọi hắn là "sư muội", lúc này Giang Trừng sẽ mắng trở về, "Ngươi cho rằng ai cũng da dày thịt như ngươi?"

    Lúc này hắn bị thương không tính là nặng, bất quá cũng tuyệt đối không tính là nhẹ, dù sao thắt lưng tím tái một mảng lớn, không tính là rất đau, nhưng cũng không dễ chịu.

    Tay Giang Trừng nâng thắt lưng mình lên, không biết tại sao lại nghĩ đến Lam Hi Thần.

    Đôi bàn tay kia thập phần ấm áp, mà thuốc mỡ lại có chút lạnh lẽo, khi chạm vào còn hơi mang theo cảm giác ngứa ran.. Thầm phun chính mình một ngụm, Giang Trừng lập tức quấn chăn.

    Còn không phải là giúp lau một loại dược mà thôi!

    Ai cần Lam Hi Thần hắn xen vào việc của người khác?

    Xoay người, Giang Trừng nhìn thấy bình sứ bạch ngọc trên bàn, vết vân văn trên thân bình đối diện với hắn, không phải thuốc chữa thương của chính hắn, mà là của Lam Hi Thần.

    Giang Trừng càng thêm không ngủ được, cả đêm đều suy nghĩ: Lam Hi Thần đưa dược cho hắn làm gì?

    * * *

    Hủ: Chương 2 đã lên kệ nga~Cầu ủng hộ nga~
     
  5. Tui Là Hủ ~ Một Con Hủ Cuồng BL~ ( ◍ º ㉦ º ◍ )

    Bài viết:
    51
    Chương 3: Hỏi chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Buitiful

    Edit: Hủ

    Sáng sớm hôm sau, Giang Trừng bị Ngụy Vô Tiện đánh thức, cũng không phải là hắn dậy muộn, mà là Ngụy Vô Tiện dậy sớm.

    Muốn nói khác thường cũng ở chỗ này, lúc Ngụy Vô Tiện ngủ một mình đều là Giang Trừng đi kéo hắn rời giường, liên tiếp mấy ngày hắn đều mặt dày mày dạn không dậy nổi, thẳng đến khi Giang Trừng lấy ra tử điện uy hiếp hắn mới nguyện ý đứng lên. Tối hôm qua rõ ràng Lam Vong Cơ cũng tới, hắn lại dậy vô vùng sớm.

    Giang Trừng eo đau, nhưng hắn vẫn đứng dậy. Mặc quần áo buộc tóc, sau đó đỡ eo đẩy cửa đi ra ngoài, Ngụy Vô Tiện đỡ eo đi theo phía sau hắn, hô: "Sư muội chờ ta nha, eo ta cũng đau.."

    Giang Trừng ném cho hắn một cái liếc mắt, đồng thời hung tợn nói: "Đáng đời!"

    Ngụy Vô Tiện cười hì hì đi khoác vai hắn, còn lấy eo đụng vào Giang Trừng một chút: "Ngươi còn chưa nói cho ta biết, lúc săn đêm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi cùng Lam.."

    Còn chưa hỏi xong, Giang Trừng đã trực tiếp đẩy Ngụy Vô Tiện ra, sắc mặt còn đen đi vài phần: "Ngươi hảo Lam Trạm!"

    Ngụy Vô Tiện: ?

    Lam Trạm làm sao vậy?

    Giang Trừng đêm săn gặp quỷ?

    "A này này, Giang Trừng ngươi đem nói rõ ràng!" Ngụy Vô Tiện nói.

    Giang Trừng làm sao để ý tới hắn..

    Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn đá, một người tao nhã đang uống nước trà, một người ngồi ngay ngắn sắc mặt lạnh nhạt, một hỏi một đáp, thật là an tĩnh.

    Lam Hi Thần nói, "Nói vậy Ngụy công tử bọn họ sắp đi ra tới rồi."

    Lam Vong Cơ gật đầu: "Ân."

    Lam Vong Cơ trả lời đặc biệt ngắn gọn, môn sinh Giang thị cũng không rõ vì sao bọn họ có thể nói lâu như vậy, hơn nữa Lam tông chủ còn nói "Hàm Quang Quân thật cao hứng", khả năng chỉ có bọn họ tự mình biết đi.

    Ngụy Vô Tiện đỡ thắt lưng đi ra không nhìn thấy Giang Trừng, chào hỏi Lam Hi Thần liền ngồi xuống bên cạnh Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ đã sớm rót trà xong, Ngụy Vô Tiện không để ý uống một ngụm liền hỏi: "Giang Trừng đâu?"

    Lam Hi Thần nói: "Chưa từng thấy qua."

    Ngụy Vô Tiện càng thêm hiếu kỳ, Giang Trừng vừa rồi rõ ràng đi về phía này lại không thấy bóng người, chẳng lẽ Giang Trừng đang trốn tránh hắn?

    Ngụy Vô Tiện vẫn nhìn chằm chằm Lam Hi Thần, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra cái gì, lại chỉ nhìn thấy Lam Hi Thần chậm rãi ý cười.

    "Ngụy công tử có gì muốn nói?"

    Ngụy Vô Tiện lại đem ánh mắt chuyển đến trên mặt Lam Vong Cơ, khuôn mặt Lam Vong Cơ mặt không chút thay đổi, ánh mắt cũng không có biến hóa gì, vì thế Ngụy Vô Tiện lại đem ánh mắt chuyển đến trên người Lam Hi Thần.

    "Ngày hôm trước khi đi săn đêm, Giang Trừng có phải gặp ngươi không?"

    Lam Hi Thần gật đầu: "Giang tông chủ hắn cứu ta nên bị thương."

    Ngụy Vô Tiện nói: "Quả nhiên là như vậy."

    Lam Hi Thần gặp Giang Trừng đúng là ngẫu nhiên, cùng Lam Trạm cũng không có bất kỳ quan hệ gì, Giang Trừng kia nói câu kia có ý gì?

    "Giang Trừng còn chưa trở về đã tức giận ngút trời, Lam tông chủ làm gì Giang Trừng sao?"

    Lam Vong Cơ ôm lấy eo hắn nói: "Ngụy Anh."

    Ngụy Vô Tiện tựa vào người hắn, lại hỏi hắn: "Ngày hôm trước ngày săn đêm hai người không phải cùng nhau đến chứ?"

    Lam Vong Cơ nói: "Không phải."

    Chuyện này không phải đã kết thúc rồi, Giang Trừng tuyệt đối là hiểu lầm rồi!

    Lúc Giang Trừng đi ra, Ngụy Vô Tiện Lam Vong Cơ đã đi rồi, chỉ có Lam Hi Thần còn đang ngồi ở đây, bước chân của Giang Trừng hơi chậm, thấy Lam Hi Thần lập tức buông tay xuống, eo cũng thẳng tắp.

    "Bọn họ đều đi rồi, Lam tông chủ còn ở tại chỗ này làm gì?" Giang Trừng tức giận nói.

    Lam Hi Thần đem rượu dính đầy bùn đất đưa cho hắn, nói: "Đây là Ngụy công tử nhờ ta chuyển giao."

    Giang Trừng không đi đón, mà ngồi xuống: "Còn của ngươi thì sao?"

    Lam Hi Thần: "Ân?"

    Giang Trừng đỡ thắt lưng, nói: "Đồ đạc của ngươi đâu?"

    Lam Hi Thần đem cái hộp trong ngực móc ra, còn chưa nói gì đã bị Giang Trừng đoạt đi: "Lễ đưa xong, Lam tông chủ có thể đi."

    * * *


    Hủ: Như truyện ta đang edit kia truyện này cũng đã có chương dự phòng để đăng rồi nè <3 Nhưng chắc có thể có ngày ta đăng 2 ngày 1 chương, để cho mn cảm nhận cảm giác chờ đợi heehehhe Chúc mn đọc truyện vui vẻ nha <3
     
  6. Tui Là Hủ ~ Một Con Hủ Cuồng BL~ ( ◍ º ㉦ º ◍ )

    Bài viết:
    51
    Chương 4: Say rượu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Buitiful

    Edit: Hủ

    Không đợi Lam Hi Thần phản ứng, Giang Trừng đã đi ra thật xa một đoạn, vò rượu không đề cập tới, hắn chỉ cầm lễ vật Lam Hi Thần rời đi.

    Môn sinh Giang thị bị Giang Trừng răn dạy qua, không dám lưu lại Lam Hi Thần nữa, xen vào Lam Hi Thần dù sao cũng là tông chủ, chỉ đành uyển chuyển truyền đạt ý tứ của Giang Trừng.

    Vốn tưởng rằng Lam Hi Thần sẽ lạnh mặt gì đó, kết quả bọn họ hoàn toàn suy nghĩ nhiều, Lam Hi Thần vẫn ôn nhu cười nói như trước, nhưng hắn lại không nói rõ rốt cuộc đi hay không đi, điều này liền làm cho môn sinh Giang thị có lời đau khổ.

    Đuổi người không tốt, không đuổi người cũng không tốt, vậy rốt cuộc nên làm như thế nào cho phải?

    Lam Hi Thần tự nhiên biết ý tứ của bọn họ, nhưng đã đáp ứng Ngụy Vô Tiện, đành phải ở lại chỗ này, huống chi ngày hôm trước săn đêm.. Giang Trừng bây giờ còn đang tức giận..

    Đem vò rượu giao cho môn sinh dặn dò hai câu, Lam Hi Thần rốt cục nói: "Vậy ta sẽ không quấy rầy nữa."

    Môn sinh kia cảm động đến sắp khóc, nói thẳng: "Trạch Vu Quân đi thong thả."

    Giao sai với Giang Trừng, môn sinh kia rốt cục cũng được giải thoát, lập tức chạy thật xa, sợ lại bị Giang Trừng khiển trách một trận. Kỳ thật răn dạy một trận vẫn là nhẹ, nếu bị Tử Điện quất hai roi, chỉ sợ mạng nhỏ khó bảo toàn!

    Giang Trừng nhìn vò rượu đầy bùn đất, thập phần ghét bỏ đẩy đẩy, đầu tựa vào cửa nhìn trời, thấy một mảnh hoa sen phồn thịnh thướt tha lả lướt, liền ôm vò rượu vào trong ngực, lặp đi lặp lại lau đi mấy lần mới khai phong.

    Hương rượu quen thuộc, nhưng không có người quen thuộc.

    "Đi rồi sao? A, đi rồi thì tốt a!"

    Dù sao hắn lâu như vậy đều là một người, cũng không cần ai.. Hắc trước nay chưa bao giờ cần ai cả!

    Một vò rượu uống xong, Giang Trừng lại mang ra mấy vò rượu, vẫn là Thiên Tử Tiếu, là Thiên Tử tự mình giấu nhiều năm.

    Vốn tưởng rằng có thể cùng người kia uống, nhưng là không có khả năng..

    Tiếng bước chân đến gần, Giang Trừng nghiêng đầu nhìn một chút, nói: "Hôm qua trời mưa, ta biết ngươi không đánh được gà rừng!"

    Giang Trừng đưa nửa vò rượu còn lại qua: "Uống không hết, cho ngươi."

    Lam Hi Thần không có tiếp, mà ngồi xuống bên cạnh Giang Trừng, Giang Trừng trực tiếp nhét cho hắn, bởi vì khí lực quá lớn còn văng lên người hắn vài giọt, Lam Hi Thần uống nửa ngụm liền buông xuống.

    "Giang tông chủ, chuyện cũ đã qua, không cần quá.."

    Lam Hi Thần còn chưa dứt lời, Giang Trừng liền siết chặt hắn lại, vừa kéo quần áo hắn vừa nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi ngược lại ra đi thật dứt khoát! Ngươi đi rồi, nhưng Vân Mộng vẫn còn ở chỗ này.."

    Khí lực của 'Ngụy Vô Tiện' tựa hồ đặc biệt lớn, quần áo lộn xộn lại bị hắn kéo trở lại, tầm mắt Giang Trừng rơi xuống trên mặt hắn, sau đó đột nhiên hung tợn hướng trán hắn mà đi, trong dự kiến, kéo xuống cái mạt ngạch trên trán.

    Lam Hi Thần phản ứng lại đã quá muộn, bất quá hắn vẫn nắm lấy một đoạn.

    Giang Trừng thấy bộ dáng ngốc trệ của hắn, nở nụ cười buông cái mạt ngạch ra, lại đẩy hắn ra: "Ta đã quên rồi, ngươi là người của Cô Tô Lam thị, lột da này thì có thể như thế nào? Cô Tô tốt như vậy, Vân Mộng ta sao có thể so sánh được!"

    Trước kia Vân Mộng không có mấy cánh cửa, lại đóng rất nhiều người, hiện giờ Vân Mộng khắp nơi đều là cửa, lại chỉ có thể nhốt một mình hắn.

    Giang Trừng đứng lên một cước đá vò rượu, trong nháy mắt bị đá nát bấy, giống như là phát tác xong, Giang Trừng lại chạy vào phòng.

    Lam Hi Thần trì trệ thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, tay trái gắt gao đè chặt quần áo, tay phải gắt gao nắm lấy mạt ngạch, ánh mắt thay đổi, mới chậm rãi đứng dậy.

    Bước chân của hắn trở nên cực nhanh, thậm chí còn bị vò rượu lộn xộn dập một chút. Đem mạt ngạch một lần nữa đeo trở lại về trán, liền vội vàng chạy ra ngoài.

    Lúc Ngụy Vô Tiện Lam Vong Cơ trở về liền nhìn thấy cảnh tượng này, bất chấp eo còn đau, Ngụy Vô Tiện cơ hồ muốn nhảy dựng lên.

    "Lam Trạm, huynh trưởng ngươi làm sao vậy?"

    * * *

    Hủ: Chương mới đã đến gùi đêyyy <3 Mong mn khum quên taaa
     
  7. Tui Là Hủ ~ Một Con Hủ Cuồng BL~ ( ◍ º ㉦ º ◍ )

    Bài viết:
    51
    Chương 5: Mạt ngạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Buitiful

    Edit: Hủ

    Giang Trừng bị mùi hương đánh thức, hắn không mở mắt, mà vuốt ve trán mình. Uống nhiều rượu, đầu không chỉ mơ màng, còn mơ hồ đau đớn.

    Thanh âm Ngụy Vô Tiện truyền đến, Giang Trừng mới mở mắt ra: "Trở về làm gì, không phải đi rồi sao?"

    Ngụy Vô Tiện đưa tới một ly nước, nói: "Sư muội a không phải ta nói ngươi, con mắt nào của ngươi thấy ta đi rồi? Ta bất quá chỉ là cùng Lam Trạm xuống núi một chuyến mà thôi.."

    Giang Trừng xoa xoa trán mới đứng dậy, ngửi thấy một mùi thơm như có như không, liền đi về phía bàn.

    Trong chén to bằng nắm tay múc một đoạn củ sen, hai miếng sườn dài bằng ngón tay lớn dựa sát vào nhau, từ trong canh lặng lẽ lộ ra thân thể, thìa sứ chìm vào đáy canh, chỉ còn hơn phân nửa bám vào mép chén, canh có màu đỏ, nhìn hẳn là rất cay.

    Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ ngực, nói là hắn làm, Giang Trừng lập tức dời tầm mắt. Bên cạnh là Lam Hi Thần tặng hắn lễ vật, hắn còn không có mở ra.

    Đang chuẩn bị mở ra, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa: "Tông chủ, Trạch Vu Quân mời ngươi đi qua.."

    Lam Hi Thần? Hắn không đi sao?

    Giang Trừng vỗ bàn một cái: "Chuyện gì?"

    Môn sinh kia nói "Không biết", Giang Trừng nói một câu "Biết rồi", liền để cho hắn rời đi.

    Ngụy Vô Tiện vẻ mặt tươi cười nhìn hắn, trong lời nói đều bất đắc dĩ cùng trêu chọc: "Ai nha nha.. Giang Trừng ngươi gây đại họa, Trạch Vu Quân người ta hảo tâm hảo ý đến tặng quà cho ngươi, ngươi thế nhưng đem quần áo người ta lột ra.. Ban ngày ban mặt a.."

    Giang Trừng giơ tay lên giống như muốn đánh hắn, Ngụy Vô Tiện lập tức trốn sau cột. Giang Trừng không quên chuyện lúc trước, hừ một tiếng, nói: "Không phải chỉ là rách một mảnh vải sao, kéo thì thế nào?"

    Mảnh vải rách.. Mảnh vải?

    Tuyệt đối không nghĩ tới còn có chi tiết này, ánh mắt Ngụy Vô Tiện nhất thời mở to lão đại: "Ngươi sẽ không kéo mạt ngạch của Trạch Vu Quân chứ?"

    Giang Trừng căn bản không để ý tới hắn.

    Tử Điện thiếu chút nữa đánh lên người, Ngụy Vô Tiện vừa chạy ra ngoài vừa nói: "Giang Trừng ngươi chết chắc rồi.."

    Giang Trừng nhắm mắt xoa xoa mi tâm mình, sửa sang lại quần áo đi mới ra ngoài.

    Các thuộc hạ lục tục đưa lễ tặng tới, Giang Trừng ở trong giáo trường nửa canh giờ, lễ vật đã chất đống thành núi. Cái gì cũng có, đệ tử nhỏ nhất của Liên Hoa Ổ tặng hắn hai đóa sen, nói là vừa rồi hái xuống.

    Tiểu đệ tử đưa xong nhưng không đi, Giang Trừng nói: "Ngươi còn có chuyện gì?"

    Đệ tử kia mở to mắt nhìn một thanh chủy thủ bằng gỗ bên cạnh, nói: "Tông chủ, cái này có thể đưa cho ta không?"

    Giang Trừng nói, "Ngươi thích không? Tự mình lấy đi!"

    Tiểu đệ tử sợ tay sợ chân đi lấy kiếm, thiếu chút nữa té ngã, Giang Trừng đúng lúc đỡ lấy hắn, nói: "Liều lĩnh làm gì! Có ai cướp nó với ngươi không?"

    Vành mắt tiểu đệ tử đỏ lên, hành lễ cực đoan chính lại chạy đi.

    Bóc một hạt sen xuống, Giang Trừng nói: "Tiểu hài tử bây giờ càng ngày càng chán ghét!"

    Đến buổi tối rượu Giang Trừng không sai biệt lắm mới tỉnh, đầu còn có chút nặng nề, bất quá Ngụy Vô Tiện mặc kệ hắn có nặng hay không, trực tiếp kéo hắn đi.

    Một bàn đá tròn vây quanh vài người, thức ăn phong phú, tựa hồ chỉ chờ hắn tới. Giang Trừng lạnh mặt ngồi xuống, Ngụy Vô Tiện vội vàng rót rượu cho hắn, tự giác không đề cập tới chuyện lúc trước.

    Kim Lăng run rẩy chén kính hắn: "Cữu.. Cữu cữu.. Ta săn đầu yêu vật, đã mang tới.."

    Giang Trừng "Ừm" một tiếng.

    Rõ ràng là qua sinh nhật, bọn họ ngồi lại giống như giao chiến vậy. Bên cạnh Giang Trừng là Lam Hi Thần, hai người hắn một câu cũng không có, chỉ mỗi người gắp thức ăn ăn cơm.

    Ngụy Vô Tiện uống mấy chén rượu rồi rót cho Giang Trừng một ly, rượu ấm càng thơm, trong lúc hoảng hốt, dường như lại trở về thời điểm bọn họ cùng nhau uống trộm Thiên Tử Tiếu.

    Bị Ngụy Vô Tiện đụng một cái, Giang Trừng gắp thức ăn rơi vào trong chén Lam Hi Thần, Giang Trừng làm bộ muốn ném đũa, Lam Hi Thần kéo hắn lại.

    Lần này sửng sốt không chỉ có một mình Ngụy Vô Tiện, ngoại trừ Lam Hi Thần cơ bản đều yên lặng.

    * * *

    Hủ: Truyện có thể sẽ được đăng vào chủ nhật hoặc thứ 5 hàng tuần, mong mọi người ủng hộ. Truyện sẽ được beta và kiểm tra lại tại tui có kinh nghiệm rồi á, hê hê
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...