Chương 10: Thiếu gia ngạo kiều đột kích
Sau đó tiểu Bích nói cho nàng, ngày đó ở hoa viên là đại thiếu gia phát hiện nàng, sau đó còn mời đại phu từ kinh thành đến chữa trị cho nàng.
Lâm Thiên Lam cạn lời, nói như vậy, đêm đó bóng trắng mà nàng nhìn thấy chính là Đàm Trừng Hiên đi?
Thật là, ngươi là một đại thiếu gia, thân thể lại không tốt lắm, không đi ngủ sớm dưỡng sức khỏe, đêm hôm còn đứng ở trong hoa viên làm gì không biết, vì cái gì còn mặc đồ trắng toát? Làm nàng sợ tới mức suýt nữa thì xuyên về kiếp trước luôn.
Bất quá, công bằng mà nói cũng nhờ việc này mà ký ức của nàng và Kiều Vân mới dung hợp được, cũng coi như là nhờ họa được phúc.
Lâm Thiên Lam ở lại Đàm gia, chỉ sau một ngày đã cảm nhận cuộc sống cẩm y ngọc thực, cơm tới há mồm là như thế nào, nàng trừ bỏ hưởng thụ, không có việc gì để làm.
Nhưng nàng không lúc nào dám thả lỏng, thời thời khắc khắc chuẩn bị tâm lý bị Đổng gia phát hiện nàng vẫn còn sống, lúc đó nàng sẽ liều chết để tìm đường sống.
Mỗi ngày sáng sớm, nàng dời đi bàn ghế, ở trong phòng luyện tập đề cao thể năng, tập võ một giờ, sân quá nhỏ, nàng chỉ tập uốn dẻo ở đó.
Sau khi ở lại Lâm Thiên Lam mới biết, nơi này cũng không phải là nhà chính của Đàm gia, nhà chính Đàm gia nằm ở Ninh Xa Thành chỉ cách phủ nha vài trăm dặm.
Ấp Môn Trấn là quê cha đất tổ của Đàm gia, tòa nhà này chỉ là một biệt viện ở đất tổ của Đàm gia.
Không có nhiều người ở biệt viện, chỉ có Đàm gia đại thiếu gia Đàm Trừng Hiên hàng năm ở nơi này tĩnh dưỡng thân thể. Đàm Trừng Hiên không cưới vợ, chỉ có năm trước bệnh nặng nạp một quý thiếp để xung hỉ, gọi là Trịnh phu nhân.
Đàm Trừng Hiên cần tĩnh dưỡng, Trịnh phu nhân cùng con gái hơn một tuổi ở viện khác.
Trừ bỏ bọn họ, muội muội nhỏ nhất của Đàm Trừng Hiên - Tam muội hiện tại cũng ở biệt viện, cùng vị biểu đệ hơn nửa năm trước đến từ kinh thành, hiện tại biệt viện tổng cộng chỉ có năm chủ nhân.
Biểu đệ tên là Tiêu Nghiêu, biệt danh là Quân Vũ, là tên mà chỉ có người nhà cùng người quen thân mới có thể gọi, cho nên ngày đó Quân Vũ không cho nàng gọi hắn như vậy, cũng là bình thường.
Tiêu Nghiêu là con trai cô ruột Đàm Trừng Hiên, xuất thân con nhà quyền quý ở kinh thành, quyền quý như thế nào, nàng là người ngoài cũng không rõ lắm.
Hắn tới Ấp Môn Trấn là để mang vị Cơ đại phu đến chữa bệnh cho Đàm Trừng Hiên. Cơ đại phu y thuật quả thật cao minh, trải qua hắn điều trị, thân thể Đàm Trừng Hiên dần chuyển biến tốt hơn nhiều, nhưng vẫn luôn không tìm được dược liệu cần thiết để trị bệnh tận gốc, Tiêu Nghiêu cũng ở lại biệt viện Đàm gia không trở lại kinh thành.
Hiện tại thêm nàng sống ở biệt viện, nàng nhiều nhất có thể coi như một phần tư chủ nhân, Đàm Trừng Hiên nói với bên ngoài nàng là biểu muội bà con xa bên ngoại.
Biểu muội bà con xa a, mí mắt Lâm Thiên Lam giật giật, quả là thân phận nhạy cảm.
Đàm Trừng Hiên đang ở trong phòng sách.
Quản gia Đàm Thường cung kính cúi đầu, "May mắn không phụ lòng tin tưởng của thiếu gia, ở mảnh rừng trúc kia lão nô và Cơ đại phu đã tìm được dược thảo sống cộng sinh cùng tím tướng quân, Cơ đại phu vừa trở về liền đi phòng thuốc, nói là chỉ hai ngày sau sẽ điều chế xong thuốc viên."
Có hi vọng khỏi bệnh, Đàm Trừng Hiên vui vẻ vô cùng, "Vất vả các ngươi rồi."
Đàm Thường vội khom người cúi đầu nói, "Đây là bổn phận của lão nô. Đều là phúc phận của đại thiếu gia, nhanh như vậy đã gom đủ dược liệu, lúc Cơ đại phu nhìn thấy dược thảo cũng nói đây là trời giáng điềm lành".
Hóa ra dược thảo mà Đàm gia yêu cầu không chỉ có tím tướng quân mà còn một vị dược thảo khác sống cộng sinh cùng tím tướng quân, nhưng không phải mỗi cây tím tướng quân đều có loại dược thảo này sống cộng sinh cùng.
Vì tìm được hai loại dược liệu này, Đàm gia treo giải thưởng ngàn lượng bạc để biết cả nơi sinh trưởng của tím tướng quân, cuối cùng đã tìm được.
Biết rõ quản gia có ý nịnh nọt, Đàm Trừng Hiên vẫn vui mừng, "Nếu Cơ đại phu cần gì thì lập tức cung cấp, không cần báo với ta".
"Vâng." Đàm Thường nói tiếp, "Lão nô đã điều tra, đúng như những gì Lâm cô nương nói, hơn hai tháng trước Triệu Nhị Hổ đã cứu nàng từ trên núi, bị ngã mạnh nên quên hết mọi thứ, chỉ nhớ tên, mọi thứ khác đều không nhớ rõ."
Ngày đó lúc đầu quả thực là nàng và Triệu Nhị Hổ cùng nhau rời đi Triệu gia thôn, sau đó bị Triệu Toàn chặn ở nửa đường bắt quay về thôn. Không biết ở trên đường đã xảy ra chuyện gì, Lâm cô nương trốn đi, còn Triệu Toàn ngã vào khe núi, một ngày sau thì được người cứu lên.
Triệu Toàn gãy mất một chân, cho dù chữa khỏi sau này vẫn bị tàn tật, hắn nói là do Lâm cô nương làm hại, nhà Triệu Nhị Hổ phải đền bù kim thoa mà Lâm cô nương lưu lại mới giàn xếp ổn thỏa được việc này ".
So với Triệu Toàn, Đàm Trừng Hiên tin tưởng Lâm Thiên Lam hơn, chắc chắn là Triệu Toàn nổi lên lòng xấu xa với nàng, mà Lâm Thiên Lam không phải là người phụ nữ nhẫn nhục nhu nhược, nên đã tìm cơ hội thoát đi.
Hắn nổi lòng thương hại Lâm Thiên Lam," Thảo nào nàng xin ở lại Đàm gia, nàng cũng là cùng đường. Vậy cứ tùy nàng đi, nàng muốn ở bao lâu cũng được, xem như chúng ta bồi thường cho nàng. "
" Đại thiếu gia yên tâm, chúng ta đã lo liệu xong bên phủ nha, Lâm cô nương sẽ không bị truy nã. Chỉ có Triệu Nhị Hổ là được lợi, bỗng dưng được một ngàn lượng bạc, đúng ra đó là công sức của Lâm cô nương. "
Thiếu niên tên Quân Vũ ngồi ở một bên hừ nhẹ," May cho nàng là không nói dối. Bằng không, hừ hừ. "
" Quân Vũ, vì sao ngươi không thích Lâm cô nương? "Đàm Trừng Hiên khó hiểu.
" Không vì cái gì, không thích chính là không thích. "Thiếu niên bỗng nhiên bực bội đứng lên, còn đá ghế dựa hai cái," Ta đi luyện võ. "
Nói xong đi khỏi phòng sách, lưu lại một chủ một phó cùng lắc lắc đầu, thiếu niên luôn luôn che dấu suy nghĩ, ngoài mặt thì ra vẻ kiêu ngạo kiêu căng, bọn họ càng ngày càng không đoán được ý tưởng của hắn.
Lâm Thiên Lam bí mật huấn luyện được bốn ngày.
Đến ngày thứ năm khi nàng đang tập uốn dẻo, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, thấy một đôi mắt.
Hơi giật mình một chút nhưng nàng vẫn có thể giữ bình tĩnh, tiếp tục tập các động tác còn lại.
Người rình coi là ai? Còn có thể là ai ngoài vị thiếu niên tên Quân Vũ kia?
Tiêu Nghiêu mấy ngày nay liên tục làm phiền nàng, nếu không phải đột nhiên đến viện của nàng để lục soát ngọc bội bị mất, thì là cảnh cáo nàng không được đi tìm Đàm Trừng Hiên.
Nếu hắn đã phát hiện nàng đang rèn luyện thân thể, như vậy từ nay về sau nàng sẽ quang minh chính đại huấn luyện ở trong sân, nguyên bản nàng cũng chỉ định giấu tài, giả heo ăn thịt hổ.
Nàng bình tĩnh, trên nóc nhà Tiêu Nghiêu lại nóng nảy, lúc đầu chỉ là một lỗ nhỏ, sau đó mái nhà bị gỡ cả viên gạch, lộ ra một gương mặt xinh đẹp," Còn nói không phải trộm! Lén lút luyện tà công ở trong phòng! "
Lâm Thiên Lam làm nốt động tác mới dừng lại, ngửa đầu nhìn hắn," Hiện tại ai là trộm? "
" Hừ! Đã là trộm còn ngụy biện! Đừng quên, đây là nhà ta, ta muốn đi đâu thì đi! "Tiêu Nghiêu kiêu ngạo.
" Ta nhớ rõ đây là Đàm phủ, mà ngươi họ Tiêu? "
" Ta họ Tiêu nơi này cũng là nhà ta. Chẳng lẽ lại trở thành nhà ngươi? Ngươi lưu lại Đàm phủ là tưởng bò lên giường của biểu ca phải không?"
Lâm Thiên Lam cạn lời, nói như vậy, đêm đó bóng trắng mà nàng nhìn thấy chính là Đàm Trừng Hiên đi?
Thật là, ngươi là một đại thiếu gia, thân thể lại không tốt lắm, không đi ngủ sớm dưỡng sức khỏe, đêm hôm còn đứng ở trong hoa viên làm gì không biết, vì cái gì còn mặc đồ trắng toát? Làm nàng sợ tới mức suýt nữa thì xuyên về kiếp trước luôn.
Bất quá, công bằng mà nói cũng nhờ việc này mà ký ức của nàng và Kiều Vân mới dung hợp được, cũng coi như là nhờ họa được phúc.
Lâm Thiên Lam ở lại Đàm gia, chỉ sau một ngày đã cảm nhận cuộc sống cẩm y ngọc thực, cơm tới há mồm là như thế nào, nàng trừ bỏ hưởng thụ, không có việc gì để làm.
Nhưng nàng không lúc nào dám thả lỏng, thời thời khắc khắc chuẩn bị tâm lý bị Đổng gia phát hiện nàng vẫn còn sống, lúc đó nàng sẽ liều chết để tìm đường sống.
Mỗi ngày sáng sớm, nàng dời đi bàn ghế, ở trong phòng luyện tập đề cao thể năng, tập võ một giờ, sân quá nhỏ, nàng chỉ tập uốn dẻo ở đó.
Sau khi ở lại Lâm Thiên Lam mới biết, nơi này cũng không phải là nhà chính của Đàm gia, nhà chính Đàm gia nằm ở Ninh Xa Thành chỉ cách phủ nha vài trăm dặm.
Ấp Môn Trấn là quê cha đất tổ của Đàm gia, tòa nhà này chỉ là một biệt viện ở đất tổ của Đàm gia.
Không có nhiều người ở biệt viện, chỉ có Đàm gia đại thiếu gia Đàm Trừng Hiên hàng năm ở nơi này tĩnh dưỡng thân thể. Đàm Trừng Hiên không cưới vợ, chỉ có năm trước bệnh nặng nạp một quý thiếp để xung hỉ, gọi là Trịnh phu nhân.
Đàm Trừng Hiên cần tĩnh dưỡng, Trịnh phu nhân cùng con gái hơn một tuổi ở viện khác.
Trừ bỏ bọn họ, muội muội nhỏ nhất của Đàm Trừng Hiên - Tam muội hiện tại cũng ở biệt viện, cùng vị biểu đệ hơn nửa năm trước đến từ kinh thành, hiện tại biệt viện tổng cộng chỉ có năm chủ nhân.
Biểu đệ tên là Tiêu Nghiêu, biệt danh là Quân Vũ, là tên mà chỉ có người nhà cùng người quen thân mới có thể gọi, cho nên ngày đó Quân Vũ không cho nàng gọi hắn như vậy, cũng là bình thường.
Tiêu Nghiêu là con trai cô ruột Đàm Trừng Hiên, xuất thân con nhà quyền quý ở kinh thành, quyền quý như thế nào, nàng là người ngoài cũng không rõ lắm.
Hắn tới Ấp Môn Trấn là để mang vị Cơ đại phu đến chữa bệnh cho Đàm Trừng Hiên. Cơ đại phu y thuật quả thật cao minh, trải qua hắn điều trị, thân thể Đàm Trừng Hiên dần chuyển biến tốt hơn nhiều, nhưng vẫn luôn không tìm được dược liệu cần thiết để trị bệnh tận gốc, Tiêu Nghiêu cũng ở lại biệt viện Đàm gia không trở lại kinh thành.
Hiện tại thêm nàng sống ở biệt viện, nàng nhiều nhất có thể coi như một phần tư chủ nhân, Đàm Trừng Hiên nói với bên ngoài nàng là biểu muội bà con xa bên ngoại.
Biểu muội bà con xa a, mí mắt Lâm Thiên Lam giật giật, quả là thân phận nhạy cảm.
Đàm Trừng Hiên đang ở trong phòng sách.
Quản gia Đàm Thường cung kính cúi đầu, "May mắn không phụ lòng tin tưởng của thiếu gia, ở mảnh rừng trúc kia lão nô và Cơ đại phu đã tìm được dược thảo sống cộng sinh cùng tím tướng quân, Cơ đại phu vừa trở về liền đi phòng thuốc, nói là chỉ hai ngày sau sẽ điều chế xong thuốc viên."
Có hi vọng khỏi bệnh, Đàm Trừng Hiên vui vẻ vô cùng, "Vất vả các ngươi rồi."
Đàm Thường vội khom người cúi đầu nói, "Đây là bổn phận của lão nô. Đều là phúc phận của đại thiếu gia, nhanh như vậy đã gom đủ dược liệu, lúc Cơ đại phu nhìn thấy dược thảo cũng nói đây là trời giáng điềm lành".
Hóa ra dược thảo mà Đàm gia yêu cầu không chỉ có tím tướng quân mà còn một vị dược thảo khác sống cộng sinh cùng tím tướng quân, nhưng không phải mỗi cây tím tướng quân đều có loại dược thảo này sống cộng sinh cùng.
Vì tìm được hai loại dược liệu này, Đàm gia treo giải thưởng ngàn lượng bạc để biết cả nơi sinh trưởng của tím tướng quân, cuối cùng đã tìm được.
Biết rõ quản gia có ý nịnh nọt, Đàm Trừng Hiên vẫn vui mừng, "Nếu Cơ đại phu cần gì thì lập tức cung cấp, không cần báo với ta".
"Vâng." Đàm Thường nói tiếp, "Lão nô đã điều tra, đúng như những gì Lâm cô nương nói, hơn hai tháng trước Triệu Nhị Hổ đã cứu nàng từ trên núi, bị ngã mạnh nên quên hết mọi thứ, chỉ nhớ tên, mọi thứ khác đều không nhớ rõ."
Ngày đó lúc đầu quả thực là nàng và Triệu Nhị Hổ cùng nhau rời đi Triệu gia thôn, sau đó bị Triệu Toàn chặn ở nửa đường bắt quay về thôn. Không biết ở trên đường đã xảy ra chuyện gì, Lâm cô nương trốn đi, còn Triệu Toàn ngã vào khe núi, một ngày sau thì được người cứu lên.
Triệu Toàn gãy mất một chân, cho dù chữa khỏi sau này vẫn bị tàn tật, hắn nói là do Lâm cô nương làm hại, nhà Triệu Nhị Hổ phải đền bù kim thoa mà Lâm cô nương lưu lại mới giàn xếp ổn thỏa được việc này ".
So với Triệu Toàn, Đàm Trừng Hiên tin tưởng Lâm Thiên Lam hơn, chắc chắn là Triệu Toàn nổi lên lòng xấu xa với nàng, mà Lâm Thiên Lam không phải là người phụ nữ nhẫn nhục nhu nhược, nên đã tìm cơ hội thoát đi.
Hắn nổi lòng thương hại Lâm Thiên Lam," Thảo nào nàng xin ở lại Đàm gia, nàng cũng là cùng đường. Vậy cứ tùy nàng đi, nàng muốn ở bao lâu cũng được, xem như chúng ta bồi thường cho nàng. "
" Đại thiếu gia yên tâm, chúng ta đã lo liệu xong bên phủ nha, Lâm cô nương sẽ không bị truy nã. Chỉ có Triệu Nhị Hổ là được lợi, bỗng dưng được một ngàn lượng bạc, đúng ra đó là công sức của Lâm cô nương. "
Thiếu niên tên Quân Vũ ngồi ở một bên hừ nhẹ," May cho nàng là không nói dối. Bằng không, hừ hừ. "
" Quân Vũ, vì sao ngươi không thích Lâm cô nương? "Đàm Trừng Hiên khó hiểu.
" Không vì cái gì, không thích chính là không thích. "Thiếu niên bỗng nhiên bực bội đứng lên, còn đá ghế dựa hai cái," Ta đi luyện võ. "
Nói xong đi khỏi phòng sách, lưu lại một chủ một phó cùng lắc lắc đầu, thiếu niên luôn luôn che dấu suy nghĩ, ngoài mặt thì ra vẻ kiêu ngạo kiêu căng, bọn họ càng ngày càng không đoán được ý tưởng của hắn.
Lâm Thiên Lam bí mật huấn luyện được bốn ngày.
Đến ngày thứ năm khi nàng đang tập uốn dẻo, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, thấy một đôi mắt.
Hơi giật mình một chút nhưng nàng vẫn có thể giữ bình tĩnh, tiếp tục tập các động tác còn lại.
Người rình coi là ai? Còn có thể là ai ngoài vị thiếu niên tên Quân Vũ kia?
Tiêu Nghiêu mấy ngày nay liên tục làm phiền nàng, nếu không phải đột nhiên đến viện của nàng để lục soát ngọc bội bị mất, thì là cảnh cáo nàng không được đi tìm Đàm Trừng Hiên.
Nếu hắn đã phát hiện nàng đang rèn luyện thân thể, như vậy từ nay về sau nàng sẽ quang minh chính đại huấn luyện ở trong sân, nguyên bản nàng cũng chỉ định giấu tài, giả heo ăn thịt hổ.
Nàng bình tĩnh, trên nóc nhà Tiêu Nghiêu lại nóng nảy, lúc đầu chỉ là một lỗ nhỏ, sau đó mái nhà bị gỡ cả viên gạch, lộ ra một gương mặt xinh đẹp," Còn nói không phải trộm! Lén lút luyện tà công ở trong phòng! "
Lâm Thiên Lam làm nốt động tác mới dừng lại, ngửa đầu nhìn hắn," Hiện tại ai là trộm? "
" Hừ! Đã là trộm còn ngụy biện! Đừng quên, đây là nhà ta, ta muốn đi đâu thì đi! "Tiêu Nghiêu kiêu ngạo.
" Ta nhớ rõ đây là Đàm phủ, mà ngươi họ Tiêu? "
" Ta họ Tiêu nơi này cũng là nhà ta. Chẳng lẽ lại trở thành nhà ngươi? Ngươi lưu lại Đàm phủ là tưởng bò lên giường của biểu ca phải không?"
Chỉnh sửa cuối: