Chương 14.2
Thịnh Khâu hiếm lắm mới được cậu an ủi, lửa giận kỳ dị bị một dòng nước ấm áp dập tắt, hắn lần nữa mở miệng: 'Anh với em cùng nhau đi vào.'
"Không cần" Thân Đông nói: 'Tôi đi một người là được rồi, trễ chút anh nhớ tới đón tôi.'
"Anh cùng.."
"Tôi nói không cần." Thân Đông đẩy hắn ra, không kiên nhẫn nói: 'Có việc tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.'
Cậu kéo cửa xe ra, ánh nắng mặt trời cực nóng bên ngoài nhất thời làm người có chút chói mắt. Thịnh Khâu thấy vậy cũng xuống xe đi qua, căng dù ra che khuất ánh mặt trời, nói: 'Anh ở bên ngoài chờ em, có việc thì gọi anh.'
Thân Đông có chút buồn cười: 'Anh làm gì vậy? Tôi không phải đi đầm rồng hang hổ, đây chính là nhà tôi.'
Thịnh Khâu gập tay lên chạm vào gương mặt tinh tế của cậu một chút, lại ẩn nhẫn rút lại: 'Anh ở bên ngoài chờ em.'
Thân Đông rất không cao hứng: 'Cho người ta nhìn sẽ cảm thấy bọn họ cố ý không cho anh vào cửa. Quá mất mặt, anh vẫn là trở về đi.'
Thịnh Khâu nhấp môi, kiên trì: 'Anh chờ em.'
Thân Đông nhìn ánh mắt trầm tĩnh mà thâm trầm của hắn đến trái tim run rẩy, một phen mà đoạt lấy dù, tức giận nói: 'Tuỳ anh.'
Cậu xoay người đi, Thịnh Khâu lại đem cậu kéo lại: 'Không được ở một mình với Phòng Bân, lòng hắn mang ý xấu.'
"Cậu ta như nào tôi không rõ hơn anh à, ở nhà tôi cậu ta có thể làm gì?" Thấy sắc mặt Thịnh Khâu vẫn trầm trọng như cũ, Thân Đông cong môi vươn ngón tay ra, dùng sức đem khoé miệng hắn đẩy lên một chút, Thịnh Khâu như có cảm giác cong cong khoé miệng, Thân Đông lập tức thu tay xoay người lại: 'Đi đây.'
Thịnh Khâu không yên tâm theo hai bước: 'Đông Đông, em tin ba em không?'
Thân Đông không nói gì cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi vào trong cửa lớn.
Thịnh Khâu đứng dưới ánh mặt trời sờ sờ miệng mình, nơi đó phảng phất còn lưu lại tàn dư xúc cảm tê nhuyễn của lòng bàn tay Thân Đông. Lấy lại tinh thần, hắn đem xe đỗ ở một chỗ râm mát, một lần nữa lấy ra giấy kết hôn của hai người, tinh tế nhìn lên.
Bề ngoài Phòng Bân thập phần văn nhã có lễ, mang mắt kính có khung vàng, một bộ dáng tinh anh nhân sĩ. Thấy Thân Đông đi vào thì liền lập tức tiến hai bước ôm cậu: 'Rốt cuộc cậu cũng về rồi, tôi đợi cậu hơn một tiếng rồi.'
Thân Đông cười cười: 'Sao rảnh tới nhà chơi vậy?'
"Còn không phải nhớ cậu." Ánh mắt Phòng Bân ôn hòa, lời nói cũng đồng dạng ôn hòa mang theo ý vị nói không nên lời, Thân Bỉnh ở một bên cười nói: 'A Bân đối với con chính là để bụng, lần này trở về lại đem cho con không ít quà cáp.'
Thân Đông nhàn nhạt nhìn chung quanh bốn phía, Mạc Vân Phân không ở đây, phỏng chừng bị Thân Bỉnh chi khai, phòng khách chỉ còn ba người bọn họ, có vẻ lạnh tanh.
Cậu ngồi xuống trên sô pha, Phòng Bân liền dựa cậu, Thân Đông xoay mặt cười nói: 'Cậu lần này trở về là vừa lúc, cho cậu xem cái này.'
"A?" Phòng Bân thăm dò, Thân Đông đem tay mở bao nilon ra, từ bên trong lấy ra một tấm thiệp đỏ đẹp, nghiêng đầu nói: 'Tôi kết hôn, làm nghi thức cũng phỏng chừng mấy ngày nữa, nhớ tham gia hôn lễ.'
"Không cần" Thân Đông nói: 'Tôi đi một người là được rồi, trễ chút anh nhớ tới đón tôi.'
"Anh cùng.."
"Tôi nói không cần." Thân Đông đẩy hắn ra, không kiên nhẫn nói: 'Có việc tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.'
Cậu kéo cửa xe ra, ánh nắng mặt trời cực nóng bên ngoài nhất thời làm người có chút chói mắt. Thịnh Khâu thấy vậy cũng xuống xe đi qua, căng dù ra che khuất ánh mặt trời, nói: 'Anh ở bên ngoài chờ em, có việc thì gọi anh.'
Thân Đông có chút buồn cười: 'Anh làm gì vậy? Tôi không phải đi đầm rồng hang hổ, đây chính là nhà tôi.'
Thịnh Khâu gập tay lên chạm vào gương mặt tinh tế của cậu một chút, lại ẩn nhẫn rút lại: 'Anh ở bên ngoài chờ em.'
Thân Đông rất không cao hứng: 'Cho người ta nhìn sẽ cảm thấy bọn họ cố ý không cho anh vào cửa. Quá mất mặt, anh vẫn là trở về đi.'
Thịnh Khâu nhấp môi, kiên trì: 'Anh chờ em.'
Thân Đông nhìn ánh mắt trầm tĩnh mà thâm trầm của hắn đến trái tim run rẩy, một phen mà đoạt lấy dù, tức giận nói: 'Tuỳ anh.'
Cậu xoay người đi, Thịnh Khâu lại đem cậu kéo lại: 'Không được ở một mình với Phòng Bân, lòng hắn mang ý xấu.'
"Cậu ta như nào tôi không rõ hơn anh à, ở nhà tôi cậu ta có thể làm gì?" Thấy sắc mặt Thịnh Khâu vẫn trầm trọng như cũ, Thân Đông cong môi vươn ngón tay ra, dùng sức đem khoé miệng hắn đẩy lên một chút, Thịnh Khâu như có cảm giác cong cong khoé miệng, Thân Đông lập tức thu tay xoay người lại: 'Đi đây.'
Thịnh Khâu không yên tâm theo hai bước: 'Đông Đông, em tin ba em không?'
Thân Đông không nói gì cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi vào trong cửa lớn.
Thịnh Khâu đứng dưới ánh mặt trời sờ sờ miệng mình, nơi đó phảng phất còn lưu lại tàn dư xúc cảm tê nhuyễn của lòng bàn tay Thân Đông. Lấy lại tinh thần, hắn đem xe đỗ ở một chỗ râm mát, một lần nữa lấy ra giấy kết hôn của hai người, tinh tế nhìn lên.
Bề ngoài Phòng Bân thập phần văn nhã có lễ, mang mắt kính có khung vàng, một bộ dáng tinh anh nhân sĩ. Thấy Thân Đông đi vào thì liền lập tức tiến hai bước ôm cậu: 'Rốt cuộc cậu cũng về rồi, tôi đợi cậu hơn một tiếng rồi.'
Thân Đông cười cười: 'Sao rảnh tới nhà chơi vậy?'
"Còn không phải nhớ cậu." Ánh mắt Phòng Bân ôn hòa, lời nói cũng đồng dạng ôn hòa mang theo ý vị nói không nên lời, Thân Bỉnh ở một bên cười nói: 'A Bân đối với con chính là để bụng, lần này trở về lại đem cho con không ít quà cáp.'
Thân Đông nhàn nhạt nhìn chung quanh bốn phía, Mạc Vân Phân không ở đây, phỏng chừng bị Thân Bỉnh chi khai, phòng khách chỉ còn ba người bọn họ, có vẻ lạnh tanh.
Cậu ngồi xuống trên sô pha, Phòng Bân liền dựa cậu, Thân Đông xoay mặt cười nói: 'Cậu lần này trở về là vừa lúc, cho cậu xem cái này.'
"A?" Phòng Bân thăm dò, Thân Đông đem tay mở bao nilon ra, từ bên trong lấy ra một tấm thiệp đỏ đẹp, nghiêng đầu nói: 'Tôi kết hôn, làm nghi thức cũng phỏng chừng mấy ngày nữa, nhớ tham gia hôn lễ.'