Đam Mỹ [Edit] Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn - Kiều Bệ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi SO.CRAZY.07, 17 Tháng mười một 2020.

  1. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 14.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thịnh Khâu hiếm lắm mới được cậu an ủi, lửa giận kỳ dị bị một dòng nước ấm áp dập tắt, hắn lần nữa mở miệng: 'Anh với em cùng nhau đi vào.'

    "Không cần" Thân Đông nói: 'Tôi đi một người là được rồi, trễ chút anh nhớ tới đón tôi.'

    "Anh cùng.."

    "Tôi nói không cần." Thân Đông đẩy hắn ra, không kiên nhẫn nói: 'Có việc tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.'

    Cậu kéo cửa xe ra, ánh nắng mặt trời cực nóng bên ngoài nhất thời làm người có chút chói mắt. Thịnh Khâu thấy vậy cũng xuống xe đi qua, căng dù ra che khuất ánh mặt trời, nói: 'Anh ở bên ngoài chờ em, có việc thì gọi anh.'

    Thân Đông có chút buồn cười: 'Anh làm gì vậy? Tôi không phải đi đầm rồng hang hổ, đây chính là nhà tôi.'

    Thịnh Khâu gập tay lên chạm vào gương mặt tinh tế của cậu một chút, lại ẩn nhẫn rút lại: 'Anh ở bên ngoài chờ em.'

    Thân Đông rất không cao hứng: 'Cho người ta nhìn sẽ cảm thấy bọn họ cố ý không cho anh vào cửa. Quá mất mặt, anh vẫn là trở về đi.'

    Thịnh Khâu nhấp môi, kiên trì: 'Anh chờ em.'

    Thân Đông nhìn ánh mắt trầm tĩnh mà thâm trầm của hắn đến trái tim run rẩy, một phen mà đoạt lấy dù, tức giận nói: 'Tuỳ anh.'

    Cậu xoay người đi, Thịnh Khâu lại đem cậu kéo lại: 'Không được ở một mình với Phòng Bân, lòng hắn mang ý xấu.'

    "Cậu ta như nào tôi không rõ hơn anh à, ở nhà tôi cậu ta có thể làm gì?" Thấy sắc mặt Thịnh Khâu vẫn trầm trọng như cũ, Thân Đông cong môi vươn ngón tay ra, dùng sức đem khoé miệng hắn đẩy lên một chút, Thịnh Khâu như có cảm giác cong cong khoé miệng, Thân Đông lập tức thu tay xoay người lại: 'Đi đây.'

    Thịnh Khâu không yên tâm theo hai bước: 'Đông Đông, em tin ba em không?'

    Thân Đông không nói gì cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi vào trong cửa lớn.

    Thịnh Khâu đứng dưới ánh mặt trời sờ sờ miệng mình, nơi đó phảng phất còn lưu lại tàn dư xúc cảm tê nhuyễn của lòng bàn tay Thân Đông. Lấy lại tinh thần, hắn đem xe đỗ ở một chỗ râm mát, một lần nữa lấy ra giấy kết hôn của hai người, tinh tế nhìn lên.

    Bề ngoài Phòng Bân thập phần văn nhã có lễ, mang mắt kính có khung vàng, một bộ dáng tinh anh nhân sĩ. Thấy Thân Đông đi vào thì liền lập tức tiến hai bước ôm cậu: 'Rốt cuộc cậu cũng về rồi, tôi đợi cậu hơn một tiếng rồi.'

    Thân Đông cười cười: 'Sao rảnh tới nhà chơi vậy?'

    "Còn không phải nhớ cậu." Ánh mắt Phòng Bân ôn hòa, lời nói cũng đồng dạng ôn hòa mang theo ý vị nói không nên lời, Thân Bỉnh ở một bên cười nói: 'A Bân đối với con chính là để bụng, lần này trở về lại đem cho con không ít quà cáp.'

    Thân Đông nhàn nhạt nhìn chung quanh bốn phía, Mạc Vân Phân không ở đây, phỏng chừng bị Thân Bỉnh chi khai, phòng khách chỉ còn ba người bọn họ, có vẻ lạnh tanh.

    Cậu ngồi xuống trên sô pha, Phòng Bân liền dựa cậu, Thân Đông xoay mặt cười nói: 'Cậu lần này trở về là vừa lúc, cho cậu xem cái này.'

    "A?" Phòng Bân thăm dò, Thân Đông đem tay mở bao nilon ra, từ bên trong lấy ra một tấm thiệp đỏ đẹp, nghiêng đầu nói: 'Tôi kết hôn, làm nghi thức cũng phỏng chừng mấy ngày nữa, nhớ tham gia hôn lễ.'
     
  2. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 14.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thân Bỉnh ở đó nở nụ cười cứng đờ. Người hầu đưa nước ép trái cây đến, Thân Đông duỗi tay bưng lên uống một ngụm, đuôi lông mày nơi khoé mắt đều tràn đầy ý cười, liếc đến sắc mặt Phòng Bân, nói: 'Sao vậy? Không nhớ người này à? Thịnh Khâu đó, trước kia cậu còn hay tìm hắn gây phiền toái mà.'

    Phòng Bân ngoài cười nhưng trong không cười chậm rãi nói: 'Không phải cậu ghét hắn nhất sao?'

    "Trước kia thì có làm sao, tôi đây không phải.."

    "Đông Đông!" Thân Bỉnh đánh gãy lời cậu, nói: 'Hôm nay các con đi lấy giấy à?'

    "Đúng vậy, lúc ba gọi con mới từ Cục Dân chính ra."

    Thân Bỉnh nhíu mày: 'Con cũng quá qua loa rồi, cũng không cùng thương lượng với người trong nhà.'

    "Thương lượng cái gì?" Thân Đông nghi hoặc nói: 'Ba cùng dì không phải đều rất thích cậu ta sao?'

    Phòng Bân vuốt tóc một phen, phun ra một hơi, nói: 'Tôi đi toilet chút.'

    Sau khi Phòng Bân rời phòng, trong phòng khách lại lâm vào trầm mặc, Thân Bỉnh đanh mặt nói: 'Con ra đây cùng ba.'

    Thân Đông bưng nước chanh chậm rãi cùng ông ta đi tới hậu viện trước cửa sổ sát đất. Bên ngoài rau dưa xanh đậm bị ánh mặt trời phơi đến heo héo, mơ hồ có thể nhìn được hoa cà tím có điểm sắc tím. Thân Đông bởi vì phong cảnh nhỏ lơ đãng này mà lộ ra tươi cười, tâm tình cũng vui sướng.

    Thân Bỉnh xoay người nói: 'Con biết Phòng Bân hôm nay tới đây làm gì không?'

    "Hả, làm gì?"

    "Nó tới cầu hôn."

    Thân Đông phốc đem nước chanh phun lên trên mặt Thân Bỉnh, ông ta mặt càng thêm khó coi. Thân Đông ngạc nhiên một khắc, rồi phản ứng lại, vội vàng kêu người mang khăn giấy tới cho cậu: 'Ba ơi, con thực xin lỗi.'

    Cậu bị Thân Bỉnh chụp bay, lão gia tử nổi giận đùng đùng xoa mặt chính mình. Thân Đông dở khóc dở cười nói: 'Tôi đang mang thai, ông nói với hắn như thế nào?'

    Thân Bỉnh ném khăn giấy xuống, ngữ khí lập tức nghiêm túc lên: 'Thân Đông, con là một người có giá trị, không thể làm lãng phí chính mình lên một người không có giá trị như vậy'

    Thân Đông tiếp tục uống nước chanh, rũ lông mi nên nhìn không ra đáy mắt đang suy nghĩ gì.

    Thân Bỉnh tiếp tục nói: 'Hài tử có thể xóa sạch, đứa nhỏ Phòng Bân này cha thấy không tồi. Hiện giờ Phòng gia cũng đang tính toán việc đến Vọng Đô phái triển, nếu chúng ta Thân phòng hai nhà liên hôn.. Con là một đứa con thông mình, biết này có nghĩa gì không.'

    Thân Đông một lần nữa ngẩng đầu lên, đồng thời lộ ra tươi cười: 'Nhưng con kết hôn cùng Thịnh Khâu rồi.'
     
  3. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 14.4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thân Bỉnh xua xua tay: 'Này có cái gì khó, bất quá chỉ là cái giấy kết hôn mà thôi, ba có thể giúp con xóa sạch. Chỉ cần con kết hôn cùng Phòng Bân, tổ chức hôn lễ, lan truyền tin tức, việc của con và Thịnh Khâu không thể nào tuôn ra được.'

    "Phòng Bân sẽ đồng ý sao?"

    "Phòng gia cùng Thân gia chúng ta liên hôn là kiểu quan hệ mà cả hai cùng có lợi, Phòng Bân lại có ý với con, trong lòng còn ao ước ấy chứ. Huống hồ về sau con có con của nó, lấy thủ đoạn của con, tương lai chủ của Phòng gia là hắn hay con còn chưa biết đâu." Nói xong lời cuối cùng, đáy mắt của ông ta không hề che dấu dã tâm bên trong.

    Thân Đông rũ lông mi xuống, lại cười: 'Ba cũng thật là xem trọng tôi.'

    Thân Bỉnh cười, kiêu ngạo nói: 'Bản lĩnh của con ba tự nhiên biết, người nhà Phòng cũng biết năng lực của con. Phòng Bân nếu có thể kết hôn cùng con, đó là phúc khí mà nó tu luyện tám đời.'

    Thân Đông nửa ngày cũng không nói chuyện, cậu lẳng lặng nhìn ngoài vườn rau.

    Đó là thời điểm Thân Bỉnh không có việc gì làm làm cho. Nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần vào ông ta, Thân Đông sẽ không cảm thấy ông ta sẽ nhàn hạ thoải mái làm chuyện đó.

    Thân Đông không nhịn được mà nghĩ, ông vậy mà cũng biết năng lực của tôi.

    Hóa ra trong lòng ông cũng sẽ tán dương tôi.

    Hóa ra ông cũng vì tôi mà kiêu ngạo.

    Trong mắt cậu hơi nước mờ mịt, giây lát lại tan đi. Chậm rì rì nhấp một ngụm nước trái cây chua ngọt, cậu chậm rãi nói: 'Nếu người ngoài đều hận không thể dùng hôn nhân trói chặt tôi, làm tôi phát huy vì bọn họ. Vậy sao ba vẫn luôn đẩy tôi ra bên ngoài?'

    Cậu nhìn vườn rau cà tím đã có hoa, như phát hiện không đến nháy mắt không khí đã ngưng trù lên: 'Tôi ở tại Thân gia vì ba mà phát huy thì không tốt hơn sao?'

    Cậu chuyển tầm mắt qua, bình tĩnh đối mắt với Thân Bỉnh, đột nhiên nở rộ một mạt tươi cười diễm lệ: 'Rốt cuộc, tôi sinh ra ở đây, không phải cũng là phúc khí nhà chúng ta tu luyện tám đời sao?'

    END CHƯƠNG 14
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2021
  4. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 15.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn sắc mặt xuất sắc ngoạn mục của Thân Bỉnh, Thân Đông lại nở nụ cười, quay mặt đi nói: 'Ba nói rất đúng, con người muốn tồn tại đều muốn đem chính mình phát huy giá trị lớn nhất, Thịnh Khâu cùng tôi đích xác không hợp.'

    Thân Bỉnh cũng là gừng già, lập tức đem những lời châm chọc vừa rồi của Thân Đông ném ra sau đầu. Nghiên cứu ích lợi thực tế trước mắt: 'Vậy con có tính..'

    "Bà hai kia biết rõ tôi chán ghét Thịnh Khâu, cố tình làm loại chuyện bỉ ổi này với ý định nhục nhã tôi.. Ba à, ba hi vọng tôi phát huy giá trị lớn nhất của chính mình mà lợi dụng, như vậy có phải ít nhiều gì ba cũng nên đền cho tôi một công đạo hay không?"

    Thân Bỉnh nghe ra được cậu đây là đối với Mạc Vân Phân thập phần bất mãn, ông ta lập tức nói: 'Thế con muốn thế nào?'

    "Ba đưa cho bà ta cái công ty bán đồ trang điểm kia dường như bà ta không biết dùng, không có cách nào phát huy được giá trị, không bằng cho tôi làm của hồi môn thì thế nào?"

    Sắc mặt Thân Bỉnh cứng đờ.

    Cái công ty kia là tài sản ông ta lặng lẽ cấp cho Mạc Vân Phân, đã trên danh nghĩa chín năm, hiện giờ nhãn hiệu này ở trong nước cũng coi như hơi có danh tiếng. Là tác phẩm Mạc Vân Phân đắc ý nhất, hiện giờ Thân Đông mở miệng muốn cái này.. Việc này quả thực là muốn làm Mạc Vân Phân đau tim đau phổi.

    "Đông Đông, con phải biết rằng, cùng Phong gia liên hôn đối với con mà nói cũng là chuyện tốt, so với đi theo Thịnh Khâu.."

    "Vậy thì quên đi." Thân Đông cong khoé miệng lên nói: 'Phá thai hại thân, hơn nữa về sau tôi có thể có con hay không còn không biết. Thịnh Khâu tuy rằng gia thế so ra vẫn kém Phòng Bân, những anh ấy rất tốt với tôi, tri túc thường nhạc. Tôi hà tất gì phải mạo hiểm khả năng sinh con để một hai cùng Phòng gia liên hôn.'

    Thân Bỉnh hít vào một hơi, sắc mặt trở nên thập phần khó coi.

    Thân Đông biết, kỳ thật cùng Phòng gia liên hôn hay không đối với Thân Bỉnh cũng không có gì. Chỉ là cậu cùng Thịnh Khâu kết hôn mới khiến ông ta không chịu đựng được, bởi vì thân phận Thịnh Khâu trong mắt ông ta quá bất kham. Chuyện này mà truyền ra thì mặt Thân Bỉnh mới chân chính không còn ánh sáng.

    Mạc Vân Phân có thể đáp ứng Thân Đông hay không thì không biết, nhưng cậu biết rằng Thân Bỉnh sẽ thương lượng việc này với bà ta. Có thành công hay không cũng không sao cả, cậu chính là muốn ghê tởm Mạc Vân Phân chút.

    Khoé mắt liếc thấy Phòng Bân đã đi ra, Thân Đông xoay người qua bên kia, khinh phiêu phiêu nói một câu: 'Ba à, ba là ba ruột của con thật sao?'

    Thân Bỉnh tức khắc như bị sét đánh.

    "Cùng bác nói gì vậy?" Phòng Bân như đã điều chỉnh tốt tâm tình, Thân Đông buông cái ly ra, cười nói: 'Căn cứ vào giá trị quan mà trò chuyện.'

    Phòng Bân bật cười, nói: 'Em gái tôi vừa mới gọi điện thoại cho tôi, hôm nay tôi không ở lại ăn cơm đâu.'

    Thân Đông kinh ngạc: 'Ba tôi kêu tôi trở về chính là để bồi cậu đấy.'

    "Đông Đông." Phòng Bân nhìn cậu thật sâu: 'Cậu thật sự không biết hôm nay tôi đến đây làm gì sao?'

    Thân Đông yên lặng nhìn hắn với vẻ mặt vô tội, Phòng Bân không nói tiếp, hắn lắc lắc đầu, nói: 'Tôi đi trước, thời điểm cậu kết hôn..'

    "Sẽ thông báo cho cậu." Thân Đông cũng không thúc giục hỏi, nói: 'Tôi đưa cậu đi ra ngoài.'

    Thân Đông cùng Phòng Bân cùng nhau đi ra ngoài, tài xế của hắn đã lái xe qua đây. Hai người đối diện đứng ở phía dưới bóng cây, Phòng Bân đột nhiên xoay người lại, tơ vàng thấu kính mặt, sau đôi mắt mang theo vài phần không cam lòng: 'Có thể mạo muội hỏi một vấn đề không?'
     
  5. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 15.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    'Nói đi.'

    "Sao cậu lại đột nhiên lựa chọn Thịnh Khâu?"

    "Tôi mang thai."

    Trong nháy mắt không khí đều yên lặng, ngón tay Phòng Bân đột nhiên siết chặt, sau đó lại lặng lẽ buông ra, hắn nheo nửa đôi mắt lại: 'Thịnh Khâu hại cậu à?'

    Đúng là không phải vậy, Thân Đông nghĩ. Chuyện này kỳ thật vẫn là cậu làm trước, không thể trách trên đầu Thịnh Khâu được. Cho nên cậu nhẹ nhàng mà lắc đầu, đem chuyện của chính mình giấu đi, hơi nước trong mắt bốc lên, pha chút uỷ khuất nói: 'Bà ta hại tôi'

    Phòng Bân treo áo khoác trên cánh tay, một cái tay khác đột nhiên nắm lấy tay cậu. Hắn mân khẩn môi trầm tư trong chốc lát, lại chậm rãi thả ra, nói: 'Nếu cậu hối hận, thì hãy gọi điện thoại cho tôi.'

    Ý của hắn là, nếu cậu hối hận không muốn cùng Thịnh Khâu ở bên nhau, còn có thể lựa chọn hắn.

    Thân Đông không đáp lại, chỉ nhàn nhạt cười.

    Phòng Bân biết tính cậu sẽ không dễ dàng tìm người xin trợ giúp, liền không nhiều lời. Dừng lại một lúc, xoay người rời đi.

    Xe chạy ra chỗ ngoặt ở cổng Thân gia, một chiếc xe khác dừng lại ở dưới bóng cây khiến Phòng Bân chú ý.

    Cơ hồ trong cùng lúc, bọn họ cùng nhau hạ cửa sổ xe, bốn mắt đan xen trong nháy mắt, lại cùng nhau lạnh nhạt quay mặt sang chỗ khác.

    Phòng Bân đều đi rồi, Thân Đông cũng không cần ở lại. Cậu lên lầu lấy giấy chứng nhận cùng với vài cái thẻ, lại lấy vài bộ quần áo. Sau đó dẫn theo hành lý ra cửa, thời điểm đi ngang phòng ngủ, đột nhiên tròng mắt cậu vừa chuyển, lén lút đi vào.

    Thời điểm xuống lầu Thân Bỉnh đang ngồi trên sô pha cau mày, Thân Đông nói: 'Tôi tạm thời không ở lại, chờ ba cùng bà ta thương lượng tốt thì liên hệ tôi.'

    Thân Bỉnh tối mặt không nói lời nào, Thân Đông liền lôi vali, mở dù đi ra ngoài.

    "Anh cũng biết chọn chỗ đó."

    Thịnh Khâu đem hành lý vào cốp xe, ý thức được cậu là đang nói mình chọn bóng cây tốt. Liền cười một chút, thu dù lại cho cậu vào ngồi, nói: 'Ba em nhìn thấy giấy kết hôn chưa?'

    "Rồi"

    "Ba em có nói gì không?"

    "Nói một đống lời vô nghĩa" Thân Đông phun tào xong, trong nháy mắt biểu tình vui sướng lên, nói: 'Đi Minh Hạc Trai ở phố Ất Mão.'

    Minh Hạc Trai còn xưng là kim mặt trai, ý là vào Minh Hạc Trai đều là trên mặt mũi có vàng. Không phải có tiền chính là có quyền, bọn chuột nhắt chỉ dám xem xa không thể xem gần.

    Toàn bộ đồ cổ ở nơi này đều thu nạp đều là các đại thế gia đấu giá lấy từ giá cao. Đại bộ phận kẻ có tiền mua đồ cổ đều không phải là vì cất chứa, mà là khoe khoang hoặc tăng giá trị. Nhưng đồ cổ này bày ở nhà tất nhiên không có nhiều người xem mấy, vì vậy bên này mới tồn tại Minh Hạc Trai.

    Bên trong mỗi món đồ cổ đều có thẻ, mặt trên viết tên người sở hữu, bán đấu giá ở nơi nào, giá tiền. Mặt sau đa số sẽ thêm vài câu của người sở hữu, tỏ vẻ chính mình có nội hàm cỡ nào.
     
  6. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 15.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rất nhiều người đều có thể lấy một tấm thẻ ở Minh Hạc Trai vì vinh, bởi vì toàn bộ tấm thẻ ở nơi này đều tượng trưng cho người có thân phận lẫn địa vị. Bởi vì khách khứa đều tiếp đãi cả trong và ngoài nước, cho nên khi đặt một kiện đồ cổ của mình ở đây, cũng như là mang ý nghĩa tên của mình truyền ra nước ngoài. Thành quý tộc nhân sĩ trong miệng mọi người.

    Tất nhiên Thịnh Khâu không có tư cách treo thẻ bài ở kia, nghi hoặc nói: 'Đi tới chỗ đó làm gì?'

    "Anh có biết Mạc Vân Phân vào khoảng thời gian trước vừa mới gửi một cái Kỳ Lân Ngọc thời Tây Chu không?"

    Vào Minh Hạc Trai cũng không phải có tiền là được, mà người này hoặc là quý tộc phải được công nhận, hoặc chính là phải có được đồ cổ khiến Minh Hạc Trai động tâm, nhà giàu mới nổi không có tư cách.

    Mà Mạc Vân Phân có thể treo biển hành nghề ở bên trong đó vì Kỳ Lân Ngọc kia là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu. Là vật mà Minh Hạc Trai ái mộ, nếu không với thân phận kia của nàng vô luận như thế nào cũng không leo lên được mặt bàn.

    Mà mục đích của Thân Đông hiển nhiên là đem tấm thể của Mạc Vân Phân lấy xuống, đem bà ta từ trên 'mặt bàn' tự cho là đúng kéo xuống.

    Ý thức được ý nghĩ của Thân Đông, Thịnh Khâu có chút bất đắc dĩ: 'Em lấy đơn bằng chứng như thế nào?'

    Thân Đông hợp tình đúng lý: 'Trộm lấy.'

    Thịnh Khâu: '..'

    "Tôi kết hôn thì bọn họ hẳn là cũng nên đưa của hồi môn." Trên thực tế Thân Đông để ý thứ này cũng không phải ngày một ngày hai, nếu không làm sao có thể dễ dàng trộm ra vậy. Nghe cậu nói xong, thấy mặt Thịnh Khâu lộ ra vẻ không đồng ý. Liền bày ra thần sắc so với hắn còn bất mãn hơn, hỏi: 'Anh là chồng tôi hay là chồng Mạc Vân Phân.'

    Thịnh Khâu lập tức thẳng lưng, lưu loát tỏ lòng trung thành: 'Chồng của em!'

    Thân Đông hừ lạnh một tiếng.

    Thịnh Khâu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, trong lòng lại là một trận rung động. Vị này nhà mình đúng là tay thiên nghệ làm chuyện này.. Bất quá tính, chuyện này có hắn đây.

    Hắn nhịn không được cười lên một tiếng, cúi người bẹp một ngụm trên gương mặt người kia.

    Kim mặt trai này thuộc sự quản lí của Thịnh gia, từ điểm này là có thể nhìn ra Thịnh gia quyền thế ngập trời -- nhiều bảo bối như vậy một khi mất đi hoặc gặp tổn hại, người bình thường sẽ không gánh nổi mối nguy hiểm lớn như vậy.

    Thịnh Khâu dừng xe ở trong bãi đỗ xe, bung dù ra đưa Thân Đông đi qua, khoé mắt liếc đến mấy người ngoại quốc đang mua phiếu, lại vừa thấy Thân Đông, lại trực tiếp xoát mặt.

    Minh Hạc Trai một lần chỉ tiếp 50 người, có một ít du khách mộ danh mà đến đang ở bên ngoài chờ.

    Thân Đông bước vào, ở cửa tiếp đãi là một cô gái tóc đuôi ngựa với tây trang màu đen, trên thẻ công việc viết tên: Dương Phân.

    Cô ta khéo léo tươi cười: 'Thân đại thiếu gia.'

    Ánh mắt đối phương sắc bén phi thường, lúc sau nhìn thấy Thịnh Khâu cũng liếc mắt một cái đã nhận ra: 'Tiểu Thịnh tổng.'

    Vì ở Vọng Đô đại gia tộc Thịnh gia phân chia ra, Thịnh Khâu trước mặt người bên ngoài cũng có một danh hiệu loé kim quang.

    Thịnh Khâu gật gật đầu, Dương Phân cười nói: 'Tiểu Thịnh tổng là lần đầu tiên đến đây, chính là có bảo bối nào muốn gửi lại?'

    "Không có" Thịnh Khâu nói: 'Tôi bồi bạn đến.'
     
  7. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 15.4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Phân bừng tỉnh ra, cười nói: 'Vậy Thân đại thiếu gia đến là gửi đồ hay xem đồ?'

    "Lấy đồ." Thân Đông nhìn bốn phía, nói: 'Nhà tôi có ba món đồ gửi ở nơi này, tôi muốn lấy đi toàn bộ.'

    "Toàn bộ ba món?"

    "Toàn bộ." Thân Đông nói: 'Đây là ý của ba tôi.'

    Gửi hàng hay lấy hàng ở Minh Hạc Trai luôn luôn tôn trọng sự lựa chọn của khách. Dương Phân gật gật đầu, nói: 'Mời đi theo tôi.'

    Ba người tiến vào trong một cái hành lang nâu thẫm, nghênh diện nhìn một người phụ nữ trang điểm tinh xảo trên mặt. Thân Đông đối diện với nàng, cho nhau một lời chào hỏi, đôi bên lộ ra tươi cười: 'Thân đại thiếu gia cũng rảnh đến nơi này của tôi? Theo tôi biết so với đồ cổ cậu còn thích kiếm tiền hơn?'

    "Hôm nay tôi tới đây lấy đồ."

    "Ồ?" Biểu tình đối phương có chút ngoài ý muốn, thế nhưng lễ phép không hỏi gì, nói: 'Xin cứ tự nhiên.'

    Thân Đông gật đầu, Thịnh Khâu gặp thoáng qua nữ nhân kia, phát hiện đối phương như đặc biệt liếc nhìn mình thêm một cái.

    Thân Đông muốn lấy ba món đồ lần lượt là đồng thau trảm mà mẹ cậu - Mai Âm đã từng mua, đồng thau khí của ba cậu, còn có một cái huyết ngọc của Mạc Vân Phân vừa mới gửi lại vào khoảng thời gian trước.

    Giá trị của ba đồ vật này đều thuộc loại xa xỉ, Thân Đông hai ngày nay vẫn luôn cân nhắc lấy cái gì làm của hồi môn, vừa lúc có cái này.

    Đương nhiên, mục đích chủ yếu vẫn là vì ghê tởm Mạc Vân Phân cùng kích động Thân Bỉnh.

    Cậu nghĩ rằng chờ hai người bọn họ biết được đồ cổ tượng trưng cho thân phận hai người bị cậu lấy đi, lúc sau nhất định sẽ thập phần kinh hỉ cùng ngoài ý muốn. Thân Đông nghĩ đến khả năng xuất hiện biểu tình của bọn họ đều phải cười ra tiếng.

    Khi lấy đồ chỉ cần mang đồ gửi lại kèm bằng chứng là có thể, mà Thân Đông lại là người của Thân gia, cho nên thực dễ dàng mà thông qua kiểm nghiệm. Trước tiên Dương Phân mời hai người ngồi ở phòng dành cho khách, sau đó thì mời nước, rồi tự mình đi lấy đồ.

    Thịnh Khâu như suy tư gì, Thân Đông đột nhiên nghiêng đầu nói: 'Vừa rồi cô ta biết anh là ai sao?'

    "Ai?" Vừa rồi Thịnh Khâu cũng nghĩ tới chuyện này.

    "Thịnh gia đại tiểu thư, Thịnh Sủng."

    "Hóa ra là nàng." Thịnh Khâu nhíu nhíu mày, Thân Đông đột nhiên sát vào hắn, trong nháy mắt Thịnh Khâu cho rằng cậu muốn hôn mình. Lập tức không miên man suy nghĩ nữa, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, theo bản năng liếm liếm môi.

    Thân Đông nghiêm túc nhìn ngũ quan Thịnh Khâu, chú ý tới biểu hiện thèm khát của hắn. Lập tức đánh hắn một cái, làm tư thái hắn đoan chính rồi mới nói: 'Anh nói, anh có phải huyết mạch thất lạc nhiều năm của Thịnh gia hay không?'

    ".." Thịnh Khâu duỗi tay vuốt chóp mũi cậu chút, 'Nói bừa.'

    "Kỳ thật anh và cô ta lớn lên rất giống nhau."

    "Mỗi người đều chỉ có hai con mắt một cái mũi nên đương nhiên giống."

    Thân Đông không vui trừng hắn một cái.

    Đang muốn nói việc tiểu thiếu gia Thịnh gia điều tra hắn thì Dương Phân đã mang theo người cầm đồ vật vào.

    Thân Đông lập tức đem chuyện này ném ra sau đầu, cậu mở ra kiểm tra đồ một chút, đột nhiên tròng mắt vừa chuyển, chụp mấy tấm ảnh, sau đó phát trong vòng bạn bè: 'Ba mẹ còn có cả dì tặng cho tôi quà kết hôn, thích lắm ạ. Con cảm ơn ba mẹ còn có cả dì~'

    Đính kèm ảnh, tag, đăng lên

    Sướng dễ sợ.

    Tác giả có lời muốn nói: Thịnh Khâu:.

    Tâm_tình_phức_tạp. Jpg

    END CHƯƠNG 15
     
  8. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 16.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tin tức trong vòng bạn bè được Thân Mạc biết đến trước, hắn có chút giật mình vì mẹ mình lại đưa món đồ quý giá như vậy cho ca ca.

    Thời điểm bất ngờ gọi điện thoại dò hỏi thì Mạc Vân Phân đang làm đẹp. Nghe Thân Mạc nhắc tới chuyện này, bà ta còn sửng sốt chút. Vừa duy trì cuộc gọi vừa click mở vòng bạn bè, Mạc Vân Phân đột nhiên ngồi dựng lên, mặt nạ trên mặt tức khắc rơi xuống.

    Bà ta gọi điện thoại cho Minh Hạc Trai, chờ đến sau khi ngắt điện thoại, tức khắc bạo nộ, giơ tay ném điện thoại.

    Nổi giận đùng đùng ngồi xe về nhà, trên đường cả người Mạc Vân Phân đều không kiềm chế được mà run lên.

    Thân Đông là loại tính cách gì bà ta vẫn luôn để trong mắt. Trước kia cậu còn tâm tư tranh đoạt quyền kế thừa từ Thân Bỉnh, nên vẫn còn cố kỵ. Hiện giờ cậu đã biết được mình là giới tính thứ ba, trong lòng biết rằng không hề chiếm được sự xem trọng nào của Thân Bỉnh. Liền bắt đầu thay đổi biện pháp tìm cách tra vớt tiện nghi, vì đơn giản đó là cách đấu với bà ta, có lẽ làm bà ta tức chết chính là mục đích cuối cùng của cậu!

    Mạc Vân Phân biết rõ như thế, nhưng vẫn cứ nhịn không được nóng nảy.

    Luôn suy nghĩ mãi, về đến nhà liền bày ra vẻ mặt nức nở uỷ khuất, lại có nước mắt rớt thật, không hề giả trân xíu nào luôn: 'Ông xem đứa nhỏ Đông Đông này, nó sao lại làm ra chuyện này chứ? Kia chính là tượng trưng cho mặt mũi nhà chúng ta a! Kim mặt này bị lấy đi, không biết còn nghĩ Minh Hạc Trai loại trừ chúng ta? Quá độ mất mặt rồi!'

    Sắc mặt Thân Bỉnh cũng xanh mét: 'Việc này còn có thể thế nào? Nó nói chúng mình đưa nó, chẳng lẽ còn đòi lại?'

    Nghe xong lời này, trong lòng Mạc Vân Phân nghiến răng nghiến lợi. Thằng chóa này căn bản chính là cố ý, rõ ràng là đi trộm mà còn cố tình nói bọn họ tặng. Hiện giờ đòi lại Thân Bỉnh khẳng định là không đồng ý, cũng không nên.. Mu bàn tay Mạc Vân Phân gân xanh đều nhảy dựng lên.

    Thân Bỉnh hoãn khẩu khí, giống như tự đè áp lực xuống, nói: 'Nó lấy thì đưa nó cầm đi, bất quá cũng là mấy cái đồ cổ mà thôi. Tôi rảnh thì đi Minh Hạc Trai một chuyến, gửi lại là được rồi.'

    Lời này rất nhẹ nhàng.

    Loại người như Thân Bỉnh chỉ cần một câu là có thể gửi lại, món này có lẽ không tốt bằng món trước, nhưng có thể treo thẻ bài bên trong, chính là có thân phận.

    Nhưng Mạc Vân Phân nàng không giống vậy.

    Kỳ Lân Ngọc này chỉ có một khối, Minh Hạc Trai rất ái mộ. Cũng là vì khối ngọc này bà ta mới có thể ở bên trong chiếm một vị trí nhỏ. Nói cách khác, nơi đó không căn bản coi nàng là người có thân phận. Nếu không như thể nào gả vào Thân gia nhiều năm như vậy mà nửa năm trước mới treo thẻ bà.

    Từ khi treo thẻ của bà ta, không ít quý phu nhân trong Vọng Đô đều hâm mộ, ghen tỵ nàng. Việc này thật sự đại đại thỏa mãn con tim hư vinh của nàng -- ai cũng không dám nói nàng là tiểu tam, bởi vì khối ngọc kia đại biểu cho vị trí kiên định của nàng - Thân gia nữ chủ nhân.

    Nhưng hôm nay ngọc đã bị sờ mó, bà ta trong mắt người khác cũng không biết là bộ dáng gì, ai cũng không biết.

    Mạc Vân Phân nắm chặt tay, móng tay đều cấu vào thịt.

    Đây thật sự là Thân Đông cũng không để dành cho nàng một chút tình cảm, đúng là tên chóa lòng dạ hiểm độc, quả thực chính là khắc tinh của bà ta
     
  9. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 16.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mạc Vân Phân phẫn nộ bao nhiêu, Thân Đông liền cao hứng bấy nhiêu. Ôm ba bảo bối đi ra Minh Hạc Trai, Thân Đông tính trẻ con nổi dậy mà phấn khích, bị ánh mặt trời nóng trên đường thiêu đốt mà vẫn không che được vui sướng đầy người.

    Thịnh Khâu khó thấy được dáng vẻ này của cậu, mấy câu nói đều nuốt xuống. Đột nhiên hiểu được và khắc sâu câu kia 'Vui vẻ là tốt rồi'

    Thân Đông khom lưng vào xe, liền đá rơi giày ra phía sau. Đem Kỳ Lân Ngọc của Mạc Vân Phân mở ra, tinh tế quan sát. Đột nhiên ha hả cười ra tiếng.

    Thịnh Khâu nhìn cậu từ kính chiếu hậu, Thân Đông kép nắp lại. Mắt to ngó lại đấy, hừ: 'Nhìn cái gì mà nhìn.'

    Thịnh Khâu hỏi: 'Đói bụng không?'

    Còn đừng nói, bận rồi lâu vậy rồi cậu đúng là có đói bụng. Không chỉ đói bụng, còn muốn ngủ, nhưng mà tâm tình lại tốt, Thân Đông ôm ba bảo bối, xoa xoa bụng, nghiêng đầu nói: 'Đói bụng rồi.'

    "Có đói nhiều không? Chúng ta về nhà nấu cơm, hay em muốn ăn cái gì lót dạ không?"

    "Không cần" Thân Đông nhíu mày, tiếp tục nghiêng đầu dựa vào ghế, ngáp một cái.

    Thịnh Khâu chạy xe về nhà, Thân Đông chỉ chốc lát dựa vào phía sau mơ hồ, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì, Thịnh Khâu nghe không rõ.

    Đến trước cửa nhà, Thịnh Khâu kêu cậu hai tiếng. Thân Đông mở mí mắt lung lay xuống xe, Thịnh Khâu ôm cậu về phòng, sợ có va chạm. Đến phòng ngủ thì đem người lên trên giường, mở điều hòa lên, tự hắn cởi giày, lại đắp chăn mỏng lên tránh bị cảm lạnh.

    Làm xong này đó lại thấy, đối phương giây lát đã ngủ.

    Thịnh Khâu nhìn hắn trong chốc lát, ánh mắt toát ra vẻ ôn nhu, cúi đầu hôn một chút, đi vào phòng bếp.

    Làm xong cơm liền gọi người, vô tội ăn một cái tát cũng không đánh thức được cậu. Thịnh Khâu trầm mặc đem đầu cậu kéo lên lên, chậm rãi gật đầu.

    Thân Đông ngủ liên tiếp ba tiếng mới tỉnh lại, chuyện đầu tiên là ra cửa kiếm ăn.

    Trong nồi là cháo, cậu ăn ba chén. Thời điểm Thịnh Khâu từ phòng sách ra xem thì cậu đã giải quyết sạch sẽ đồ ăn trưa, rồi nằm sô pha chơi điện thoại.

    "Có phóng xạ, tiếp xúc ít thôi." Thịnh Khâu qua dọn chén đĩa, Thân Đông ngoảnh mặt làm ngơ. Chờ Thịnh Khâu dọn xong rồi mang trái cây ra, lúc này mới buông điện thoại, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn.

    Ống tay áo Thịnh Khâu cuốn lên, lộ ra cánh tay cường tráng rắn chắc, để khay qua ngồi bên cạnh cậu. Duỗi tay gảy tóc mái cậu một chút, ngón tay tức khắc truyền đến mùi thuốc tẩy

    Thân Đông hắt xì một cái.

    Vẻ mặt Thịnh Khâu khẩn trương, 'Bị cảm rồi à?'

    Thân Đông xoa xoa cái mũi, đột nhiên hỏi: 'Ba mẹ anh có biết chuyện của chúng ta không?'

    "Còn chưa biết nữa."

    Thân Đông lập tức nhướng mày: 'Sao lại không nói chứ?'

    Thịnh Khâu từ mặt mày cậu nhìn ra chi ý, ôn hòa giải thích: 'Lúc ấy anh chưa quyết định tốt, anh sợ bọn họ uổng công vui mừng một hồi.'

    Giải thích này thật ra cũng hợp tình hợp lý, Thân Đông thu hồi biểu tình vui vẻ, nói: 'Hiện tại có thể nói, mang tôi đi gặp ba mẹ anh.'

    Thịnh Khâu sửng sốt một chút.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...